Sau khi nghe ông cụ Lâm giải thích, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng hiểu được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì ở đây.
“Người rời đi cách đây không lâu chính là Slender Monkey, là cấp dưới của Trương Dân. Nhưng mà nhìn bên ngoài thì bọn họ không có bất kỳ quan hệ gì. Nên cho dù Slender Monkey có bị bắt, cũng sẽ không có bất cứ chuyện gì xảy ra với Trương Dân. Mà muốn bắt được Slender Monkey cũng không phải là chuyện đơn giản, bởi vì hầu như có rất ít khi Slender Monkey tự mình động thủ. ”
Nói đến đây, ông cụ Lâm thở dài một tiếng, rõ ràng tâm trạng không được tốt lắm. Không cần phải nói, có thể gặp Lâm Trạch Dương ở đây, đối với ông cụ Lâm mà nói là một chuyện vui vẻ, nhưng mà tình hình thật sự rất không lạc quan.
“Nơi này dù sao cũng là thành phố Quảng Bắc, chúng ta là người ngoài, bọn họ ở đây làm ăn kinh doanh biết bao nhiêu năm, cho nên chúng ta không phải đối thủ của bọn họ cũng là điều bình thường. Chỉ là có hơi đáng tiếc thôi “
Ông cụ Lâm vẫn cảm thấy nếu đã không giữ được mảnh đất kia thì cũng không còn cách nào mở cô nhi viện ở đây nữa.
Giáo viên kia cũng thở dài một hơi thật sâu, an ủi ông cụ Lâm một tiếng, nói: “Sự tại nhân vi*, chúng ta đã cố gắng hết sức, chuyện không làm được cũng là do không còn cách nào. Chúng ta không phải là Đức Chúa Trời, vì vậy luôn có những điều mà chúng ta không thể với tới.”
*Sự tại nhân vi: Sự tại người làm (Con người cố gắng có thể làm được mọi thứ)
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, nhưng không mở miệng nói gì cả, anh không quá quen thuộc với nơi này, không biết trong thời gian ngắn mình có thể giải quyết hết không. Quan trọng nhất là, Lâm Trạch Dương biết sự xuất hiện của những giáo viên này rất quý giá, anh không hy vọng hành động của mình sẽ mang đến tổn thương cho những giáo viên này.
Sau đó, giáo viên cũng rời khỏi đây.
Không có giáo viên ở đây, Lâm Trạch Dương cũng nói chuyện tùy tiện hơn rất nhiều, nhìn ông cụ Lâm nói: “Trương Dân hay Slender Monkey gì đó cháu sẽ giải quyết hết. Chỉ mất chút thời gian thôi. Vì vậy, ông có cách nào để đảm bảo trong thời gian này, các giáo viên và ông không bị hại không?”
“Lâm Trạch Dương, cháu đang muốn làm gì?” Lông mày của ông cụ Lâm không ngừng nhíu chặt.
Lâm Trạch Dương lại cười cười, nhìn ông cụ Lâm nói: "Cháu sẽ không có chuyện gì đâu, những người này còn không phải là đối thủ của cháu. Ông tin cháu, cháu có đủ năng lực và thủ đoạn để giải quyết hết bọn chúng. ”
Ông cụ Lâm mở miệng, nhưng không nói chuyện ngay, mà là trở nên trầm mặc. Một lúc lâu sau, ông cụ Lâm hít một hơi thật sâu rồi mới hung hăng cắn răng một cái, nói: “Tốt, ông tin ở cháu, muốn ông từ bỏ nơi này, ông cũng không vui. Nhưng Lâm Trạch Dương, cháu nhất định phải hứa với ông, không thể để cho mình gặp nguy hiểm.”
Nụ cười của Lâm Trạch Dương thêm xán lạn, nói: “Yên tâm đi, cháu sẽ không gặp nguy hiểm đâu.”
Vừa nói dứt lời là Lâm Trạch Dương đã tiến về phía cửa rồi.
“Lâm Trạch Dương, cháu đi đâu vậy?” Ông cụ Lâm kêu một tiếng.
“Đương nhiên là đi giải quyết mọi chuyện. Nhân tiện, ông phải mời cháu ăn khuya, cháu vẫn còn nhớ đây. Chờ mọi chuyện được giải quyết xong, ông đừng hòng trốn bữa khuya đó.” Lâm Trạch Dương quay đầu lại cười với ông cụ Lâm một chút, sau đó tiếp tục đi về phía trước.
Nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương dần dần biến mất, ông cụ Lâm im lặng thật lâu, tên nhóc này nói sao thì làm vậy không hề có một chút do dự.
Hy vọng Lâm Trạch Dương sẽ ổn thôi.
Sau đó, ông cụ Lâm cũng không rảnh rỗi gì, đi tập hợp tất cả giáo viên lại.
“Mấy ngày nay tốt nhất là chúng ta nên ở cạnh nhau, cũng không nên đi ra ngoài, an toàn là trên hết. Nếu có chuyện gì xảy ra, nhanh chóng báo cảnh sát, sau đó chạy trốn ngay, không được tranh chấp với bất kỳ kẻ nào.” Ông cụ Lâm không biết Lâm Trạch Dương đi làm cái gì, cũng không biết cậu ấy chuẩn bị hành động như thế nào, nhưng ông ấy biết nhiệm vụ của mình chính bảo vệ những người giáo viên này.
Nhưng mà, dù sao thủ đoạn của ông cụ Lâm cũng có hạn, chỉ có thể làm được ở mức độ này thôi.
Lúc Lâm Trạch Dương vừa đi ra khỏi ngõ nhỏ thì lại phát hiện có hai người đang đứng đó chờ anh.
Mã Hoa và lão Cẩu.
“Sao hai người lại ở đây, không phải đã về rồi sao?” Lâm Trạch Dương ngẩn người, sau đó nói với hai người bọn họ.
Khóe miệng Mã Hoa và lão Cẩu cũng không ngừng giật giật, bọn họ cũng muốn về, nhưng bọn họ có thể trở về sao, tất cả anh em lúc đến ít nhiều đều bị Lâm Trạch Dương đánh cho bầm dập, chỉ có hai người bọn họ không bị thương cọng tóc nào, các anh em sẽ nghĩ sao đây, mặc kệ bọn họ nghĩ như thế nào thì lúc trở về hai người bọn họ cũng không có kết cục tốt.
Cho nên, Mã Hoa và lão Cẩu cảm thấy vẫn nên đi theo Lâm Trạch Dương lăn lộn thì hơn. Quả thật, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là bởi vì bọn họ thấy được sự cường đại của Lâm Trạch Dương. Nếu Như Lâm Trạch Dương không cường đại như vậy, cho dù lúc trở về bọn họ có bị tra tấn nghiêm trọng thì cũng phải về mà thôi, nếu không thì cũng chẳng biết phải sống thế nào ở thành phố Quảng Bắc này nữa.
“Chúng tôi muốn theo anh.” Mã Hoa và lão Cẩu nhìn nhau một cái, sau đó đồng thanh nói.
Lâm Trạch Dương không ngừng gãi gãi đầu, nói: “Hai người đi theo tôi làm gì, các người đã bao nhiêu tuổi rồi, chẳng lẽ còn muốn chơi trò của mấy đứa con nít, làm liếm cẩu bám đuôi sao?”
Mã Hoa và lão Cẩu nhìn nhau, bọn họ biết không phải Lâm Trạch Dương đang nói đùa, ở chung với Lâm Trạch Dương trong thời gian ngắn, bọn họ đều đã biết mạch não của Lâm Trạch Dương không giống người bình thường, tên này thật sự cho rằng bọn họ chỉ muốn đi theo hắn mà thôi.
“Ý của chúng tôi không phải như vậy, chúng tôi muốn nhận anh làm đại ca, sau này đi theo anh lăn lộn.” Lão Cẩu là một giang hồ lão làng, biết vào những lúc như vậy không nên giữ mặt mũi làm gì, cho nên nói thẳng luôn.
Lâm Trạch Dương trầm ngâm một chút, sau đó nghiêm túc nói với hai người: “Hai người không thể đi theo tôi, bởi vì tôi không lăn lộn.”
“Hả?” Hai người đều không ngừng há to miệng, bọn họ nghĩ Lâm Trạch Dương sẽ từ chối, nhưng không ngờ Lâm Trạch Dương lại đưa ra lý do như vậy, mạch não của tên này thật sự là trong sáng không nhiễm bụi trần.
Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước.
Hai người lần nữa nhìn thoáng qua nhau, sau đó đều nhìn ra được sự kiên quyết trong mắt đối phương, lập tức đuổi theo lần nữa, sau đó cùng quỳ gối xuống trước mặt Lâm Trạch Dương.
“Sau này chúng tôi không thể trở về nữa rồi, cho nên nếu như không đi theo anh, rất có thể chúng tôi sẽ bị Slender Monkey trừng phạt. Slender Monkey là một người làm việc không có giới hạn, vì vậy hãy để chúng tôi đi theo anh đi mà.” Lão Cẩu nói với giọng điệu cầu xin.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, nói: “Hai người đi cùng với tôi là được, nhưng mà tôi sẽ không làm đại ca của hai người đâu, bởi vì tôi thật sự không lăn lộn.”
Trên mặt hai người lập tức xuất hiện nụ cười, có thể đi theo Lâm Trạch Dương là tốt rồi, quan tâm mấy cái xưng hô đó để làm gì chứ.
“Kế tiếp, tôi muốn đi tìm Slender Monkey và Trương Dân một chút. Hẳn là hai người biết tình hình thực tế của hai bọn họ.” Lâm Trạch Dương nghĩ đến hai người này là cấp dưới của Slender Monkey, còn là người địa phương, nhất định là biết rất nhiều tin tức. Mà có sự trợ giúp của hai người này, chắc chắn Lâm Trạch Dương có thể tránh được rất nhiều đường vòng.
Hai người nhìn nhau lần nữa, thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại quyết đoán như vậy. Chỉ có một mình lại muốn đi tìm Slender Monkey và Trương Dân gây phiền phức.
Nếu như là người khác, hai người nhất định sẽ cười nhạt. Nhưng vừa nghĩ tới sự dũng mãnh vừa rồi của Lâm Trạch Dương, bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương làm như vậy cũng không có gì sai.
Chương 322 Sòng bạc
Những kẻ như Slender Monkey và Trương Dân, đương nhiên không có chỗ ở cụ thể, bọn họ đắc tội quá nhiều người, không biết bao nhiêu kẻ ngoài kia muốn mạng bọn họ, cho nên muốn tìm được hai người đó cũng không phải là chuyện dễ dàng.
“Dưới tay Slender Monkey có rất nhiều sản nghiệp, mà quan trọng nhất trong số đó chính là một sòng bạc ngầm. Sòng bạc này được coi là sòng bạc ngầm lớn nhất ở Quảng Bắc. Số tiền vào ra mỗi ngày nhiều đến khủng khiếp, cụ thể là bao nhiêu tôi cũng không biết.
Bởi vì liên quan đến dòng chảy tài chính lớn như vậy, đương nhiên sẽ khiến rất nhiều người phải thèm thuồng. Slender Monkey cần phải thường xuyên đến đây để quản lý, đảm bảo không xảy ra vấn đề gì quá nghiêm trọng. Vì vậy, nếu anh muốn tìm Slender Monkey, đi đến sòng bạc ngầm này là sự lựa chọn tốt nhất.”
Lão Cẩu nói ra tất cả những tin tức mà mình biết.
“Vậy thì chúng ta đi thôi.” Lâm Trạch Dương cũng không nói gì, trực tiếp để cho hai người dẫn đường.
Lão Cẩu và Mã Hoa nhìn thoáng qua nhau lần nữa, Lâm Trạch Dương sao lại không có chút kế hoạch nào, ạnh giống như lúc nào cũng chỉ nghĩ gì thì làm đó.
Lão Cẩu và Mã Hoa cũng không còn cách nào, cho nên đành phải đi theo Lâm Trạch Dương.
Ở trung tâm thành phố, phía dưới một trung tâm thương mại lớn nào đó, đi tới tầng hầm thứ ba, Lâm Trạch Dương giống như người bình thường, cho rằng không còn đường nào để đi nữa.
Ngay khi Lâm Trạch Dương muốn đi ra khỏi thang máy, lão Cẩu kéo Lâm Trạch Dương lại, sau đó ở trong thang máy đồng thời ấn nút tầng âm một và tầng dương một, cửa thang máy đóng lại, thế mà lại tiếp tục đi xuống.
“Chậc chậc chậc, quả là không đơn giản, nếu như không quen thuộc hoàn toàn không thể tìm thấy nơi này.” Chờ cửa thang máy mở ra, Lâm Trạch Dương không ngừng cảm thán.
Đây là tầng ngầm thứ tư của trung tâm mua sắm này.
Thực ra, đây là một kiểu kiến trúc có kết cấu song song, không gian nơi đây rất rộng lớn, thoạt nhìn còn có chút cảm giác xa hoa. Đây là một sòng bạc, một sòng bạc rất sang trọng, người bên trong đến và đi, nối liền không dứt.
“Lần này tôi nhất định sẽ mở ra một con lớn!”
“Ha ha ha ha, tôi thắng rồi, tôi thắng rồi! Ha ha ha!!!”
“Chết tiệt, sao mà lại xui xẻo như vậy chứ! Đúng là xui tới mức uống nước mà còn dính kẽ răng nữa!”
“Đáng chết, tôi không phục tôi không phục, có phải mấy người chơi ăn gian đúng không, nếu không làm sao có thể liên tiếp mở ra bảy thanh lớn, chắc chắn mấy người đang ăn gian, trả lại tiền cho tôi!”
Bên trong khắp nơi đều là tiếng la hét. Lâm Trạch Dương còn chú ý tới một người đàn ông ăn mặc cũng coi như là bảnh bao, lúc này đã mất đi lý trí, nhảy lên bàn đánh bạc, khàn giọng kêu to, còn không ngừng đá mấy cái cốc lắc xúc xắc bay ra ngoài, cả người quay cuồng ở trên bàn.
Hẳn là người này đã thua đến ngay cả cái quần mặc về cũng chẳng còn, hoàn toàn mất sạch lý trí rồi.
Ngay sau đó, có mấy người trông như bảo vệ vọt tới, bọn họ đi về phía trước trực tiếp rút dùi cui bên hông, đâm thẳng về hướng của con bạc kia.
Con bạc kia phát ra một tiếng gầm bi thảm, cơ thể co rúm lại, đau đớn như muốn chết đi.
Mà mấy tên bảo vệ kia vẫn cứ thờ ơ, tiếp tục đánh đập con bạc kia, đợi đến khi hơi thở của con bạc kia đã thoi thóp, không còn bất kỳ sức lực phản kháng nào, mấy tên bảo vệ kia mới kéo con bạc xuống bàn đánh bạc, sau đó giống như kéo một con chó chết ra ngoài.
Trong nháy mắt cả đám người đều yên tĩnh, nhưng rất nhanh, tất cả mọi người ban đầu đang làm gì liền tiếp tục làm cái đó, trong sòng bạc lại trở về với dáng vẻ náo nhiệt.
Đối với tình cảnh như vậy Lâm Trạch Dương cũng không có bao nhiêu cảm xúc, dù đúng là tên nghiện kia quả thật có hơi bi thảm một chút, nhưng đây cũng là gieo gió gặt bão, biết rõ mười cuộc đánh chín cuộc thua, lại còn muốn đánh đổi tất cả, đây không phải là tự mình muốn chết sao?
“Bây giờ phải làm như nào đây? Nếu không tôi cứ trực tiếp đập nát cái sòng bạc này nhé? Tôi không thích nơi này chút nào.” Lâm Trạch Dương nhìn lão Cẩu và Mã Hoa.
Khóe miệng của lão Cẩu và Mã Hoa không ngừng giật giật, người anh em này làm việc có cần phải thô bạo như vậy không?
“Chắc bây giờ Slender Monkey không có ở đây, nếu không vừa rồi xảy ra chuyện như vậy hắn ta hẳn đã ra mặt.” Mã Hoa suy nghĩ một chút, tiếp tục nói: “Chúng ta cứ chờ ở đây một chút đi, đã mấy ngày Slender Monkey không tới đây rồi, hôm nay hẳn là sẽ tới.”
Mã Hoa và lão Cẩu thật ra biết rõ, chỉ cần ở đây xảy ra chuyện lớn gì, ví dụ như Lâm Trạch Dương đập phá song bạc, Slender Monkey nhất định sẽ xuất hiện ngay lập tức. Nhưng bọn họ thấy sợ, cho nên chỉ có thể nói như vậy.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu, tầm mắt lại rơi trên bàn đánh bạc phía trước, nói: “Dù sao bây giờ cũng không có việc gì để làm, chúng ta đi chơi trò gì vui vui một chút đi.”
Mã Hoa và lão Cẩu cũng không có việc gì làm, liền đi theo Lâm Trạch Dương về phía trước.
“Hai người có mang theo tiền mặt không? Đi đổi một chút chip lại đây, tôi không mang theo tiền mặt.” Lâm Trạch Dương tùy ý quay đầu nhìn về phía hai người.
“Ở đây có quẹt thẻ, hoặc thanh toán trực tuyến cũng được.” Mã Hoa thuận miệng đáp.
“Nhờ hai người đổi giúp một ngàn chip cũng không được, còn nói muốn đi theo tôi lăn lộn.” Lâm Trạch Dương tức giận nhìn Mã Hoa.
Khóe miệng Mã Hoa không ngừng giật giật, đành phải đi đổi chip.
“Nào nào, tôi cược lớn.” Sau khi lấy được chip, Lâm Trạch Dương liền trực tiếp đem một ngàn đặt ở trên mặt lớn.
Khóe miệng Mã Hoa và lão Cẩu không ngừng giật giật lần nữa, tên Lâm Trạch Dương này thật sự sẽ không đánh cược như vậy chứ, vậy mà lập tức đặt tất cả chip, bọn họ còn đang có ý định, nếu lát nữa Lâm Trạch Dương còn muốn bọn họ đi đổi thêm chip, bọn họ sẽ dùng đủ loại lý do để từ chối.
"Lớn!" người chia bài mở cốc xúc xắc, hét to một tiếng.
Ánh mắt của Mã Hoa và lão Cẩu đều sáng lên, bọn họ không ngờ Lâm Trạch Dương lại may mắn như vậy!
Kế tiếp, Lâm Trạch Dương dằn thêm hai ngàn lên lớn. Sau đó vẫn ra lớn, Lâm Trạch Dương liền có bốn ngàn. Lâm Trạch Dương tiếp tục đặt hết tiền vào mấy ván tiếp theo, kết quả...
Kết quả, Lâm Trạch Dương vậy mà ván nào cũng thắng đậm!
Chỉ trong chốc lát, một ngàn ban đầu đã biến thành mười hai vạn tám ngàn.
Mã Hoa và lão Cẩu nhìn một chồng chip đầy ắp kia, không nhịn được nuốt mạnh một ngụm nước bọt, thì ra tiền kiếm dễ vậy sao? Bọn họ đánh nhau, chém giết đến mức muốn quăng luôn cái mạng này, một năm cũng không kiếm được nhiều tiền như vậy.
“Lần này tôi đặt ba ba ba chín nút.” Khi cốc xúc xắc của người chia bài được ấn xuống, Lâm Trạch Dương đẩy toàn bộ mười hai vạn tám ngàn chip ra ngoài.
Lối chơi xúc xắc không phải chỉ có lớn nhỏ, còn có nút. Và điểm nút là trò chơi gây kích thích nhất. Số nút cũng được chia thành hai loại, một là tổng số nút và một là số cụ thể. Ví dụ, chín nút, có thể là một hai bốn, hoặc hai ba ba, miễn là tổng số nút cuối cùng là chín nút, liền tính là bạn thắng. Loại thứ hai cần đoán được chính xác số nút trên mỗi viên xúc xắc, mới được tính là thắng.
Bây giờ Lâm Trạch Dương đang đặt loại cuối cùng, loại có xác suất mở ra cực thấp, cho nên tỷ lệ cược tương ứng sẽ rất cao.
Chương 323 Một phần ba mươi sáu
Khi Mã Hoa và lão Cẩu nhìn thấy hơn 120.000 con chip được ném ra cùng lúc, trái tim họ như muốn bay ra ngoài, linh hồn lúc này dường như cũng muốn rời khỏi xác luôn rồi.
Lâm Trạch Dương nhất định điên rồi, nếu không thì làm sao có thể chơi như thế này? Người bình thường nào lại làm ra chuyện như vậy? Cái này so với việc ném tiền có gì khác nhau? Chỗ duy nhất khác biệt có lẽ chính là nếu ném mười vạn xuống biển, hẳn là sẽ vọng lại được chút âm thanh, mà Lâm Trạch Dương thì cái gì cũng chẳng có.
Lúc này hầu như ai ở đây cũng đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Ban đầu, mọi người đều ít nhiều để ý tới Lâm Trạch Dương, nhưng cũng không quá xem trọng, dù sao hơn 100.000 chip, đối với bọn họ mà nói cũng không là gì cả.
Nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương lại thật sự đặt hơn mười vạn vào một chỗ như vậy, nếu như Lâm Trạch Dương thắng, anh ta sẽ có ba bốn triệu, ba bốn triệu đối với bọn họ mà nói không phải là một con số nhỏ.
Người chia bài không khỏi nhíu mày thật chặt, đương nhiên hắn đã chú ý đến Lâm Trạch Dương từ lâu, hắn chưa từng thấy ai may mắn như Lâm Trạch Dương.
Quan trọng hơn, người chia bài biết số trên mấy con xúc xắc chính xác là ba, ba, ba nên không hề dám động đậy, một khi mở cốc ra, sòng bạc sẽ lỗ đến ba, bốn triệu.
“Anh có thể mở cốc xúc xắc.” Lâm Trạch Dương mỉm cười và làm động tác mời người chia bài mở cốc.
Mọi người đều nhìn về phía người chia bài. Người chia bài không kiềm được nuốt nước bọt, tay bắt đầu run lên một chút, động tác dường như rất chậm chạp, rất lâu vẫn không chịu chạm vào cốc xúc xắc.
Cuối cùng, khi tay của ngươi chia bài vừa chạm vào cốc xúc xắc, thì hắn liền giật tay lại.
“Mày đang làm gì vậy hả? Nhanh mở ra đại đi! Mày đùa tao đấy à? Tao đã thua rất nhiều tiền rồi đấy, tao chỉ muốn mau chóng gỡ lại chỗ tiền đó thôi!”
“Mau mở ra cho tao, nếu không tao sẽ đập nát chỗ này!”
“Mày thực sự có bệnh à? Mày cho là tao đủ kiên nhẫn để ngồi nhìn mày làm trò hả!? Coi chừng ông đây băm mày ra bây giờ!”
Mọi người đều phấn khích vì trước đây họ chưa từng hóng được drama nào thơm như vậy. Thành thật mà nói, những người đến đây đánh bạc, đặc biệt là những người đã dấn thân vào cờ bạc một thời gian, trong lòng ít nhiều méo mó, hành xử như vậy là bình thường.
“Mọi người đừng kích động, bây giờ tôi sẽ tiếp quản. Đừng lo lắng, chúng tôi sẽ không bao giờ để bất cứ ai gian lận ở đây. Tất nhiên, nếu có ai dám gian lận, chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.”
Đột nhiên, một thanh niên đi tới, đẩy người chia bài sang một bên, lúc đầu sắc mặt của người thanh niên này tươi sáng như nắng hạ, nhưng sau đó bỗng nhiên trở nên u ám như băng ngàn năm, trong mắt hắn ta hiện lên một luồng khí hung hãn, cho thấy kẻ này chắc chắn không phải là người dễ nói chuyện, nếu miêu tả hắn ta là cái loại ăn thịt người không nhả xương cũng chẳng hề quá đáng.
Mà ánh mắt của người này cuối cùng cũng dán chặt vào Lâm Trạch Dương, như thể nửa lời sau là nói với Lâm Trạch Dương, đôi mắt sắc bén kia dường như cũng chỉ hướng về phía một mình Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương thế nhưng lại không hề để tâm, nhưng Mã Hoa và lão Cẩu ở bên cạnh có chút đứng ngồi không yên.
“Lâm Trạch Dương, người thanh niên này tên là Trình Phong, là cấp dưới đầu tiên của Slender Monkey. Người này có thể nói là còn không từ thủ đoạn hơn cả Slender Monkey nữa. Tôi nghe nói rằng hắn ta đã từng giết rất nhiều người. Slender Monkey đã giao sòng bạc này cho Trình Phong quản lý.” Cơ thể Mã Hoa lúc nói chuyện có chút run rẩy, rõ ràng là hắn đang sợ hãi.
“Tôi từng chứng kiến Trình Phong ra tay với ông chủ của một tổ chức. Ông chủ đó đã gian lận trong sòng bạc, sau đó Trình Phong đã bẻ gãy hết mấy ngón tay của ông ta, từng ngón từng ngón, người đàn ông kia thế mà bị hắn ta làm cho đau đớn tới không chịu nổi mà tắt thở.” Lão Cẩu rõ ràng biết được càng nhiều chuyện cũ, cho nên càng sợ hãi hơn.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, nói: “Vậy thì tốt, tôi không thích người này xíu nào, còn lo hắn ta là người tốt nữa kìa.”
Mã Hoa và Lão Cẩu đều không nói nên lời, làm sao Lâm Trạch Dương có thể cho rằng Trình Phong là người tốt được chứ? Trên người Trình Phong có cọng lông nào giống người tốt? Lâm Trạch Dương có phải có hiểu lầm gì đó về khái niệm người tốt không?
Mã Hoa và lão Cẩu vẫn còn đang suy nghĩ linh tinh thì giọng nói của Lâm Trạch Dương đã vang lên.
“Tôi thích những người như anh nhất đấy, vì vậy mong anh đừng làm tôi thất vọng. Anh đã là một người trung thực và dũng cảm đến vậy, thì hãy dùng sự trung thực và dũng cảm đó để đối diện với thất bại của mình. Tất nhiên, nếu anh không trung thực hay dũng cảm thì cũng không có vấn đề gì hết, vì dù thế nào anh vẫn phải chấp nhận một kết quả là anh trốn chẳng thoát nổi đâu, vì đối thủ của anh là tôi.”
Lâm Trạch Dương thản nhiên nhìn Trình Phong, giống như người chiến thắng đối mặt với kẻ thua cuộc ngay cả tư cách tiến vào chung kết cũng chẳng có, có chút cảm giác khinh thường.
Tất cả những người có mặt ở đó đều không khỏi sửng sốt, bọn họ đều biết Trình Phong, thế nhưng bọn họ chưa từng thấy có người nào dám nói chuyện với Trình Phong như vậy.
Mã Hoa và lão Cẩu thậm chí còn há to miệng, giống như hai con chim non đang đợi mẹ cho ăn, không phải bọn họ vừa nói Trình Phong là người như thế nào sao? Lâm Trạch Dương... Lâm Trạch Dương ơi cậu có phải còn có chút chưa hiểu được hắn ta là một kẻ thế nào không? Cho dù cậu không cẩn thận thì ít nhất cũng đừng kiêu ngạo như thế chứ. Làm ơn ngoan ngoãn một chút đi!
Trình Phong quả thực đã tức giận, hắn ta cười nhìn Lâm Trạch Dương rồi nói: “Tốt lắm, tôi cũng rất thích anh và cả sự kiêu ngạo của anh nữa, đã lâu lắm rồi tôi mới thấy có kẻ vênh váo như anh vậy. Hi vọng anh có thể cứ tiếp tục vênh váo như thế.”
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ nói: “Tốt nhất là anh hãy nhanh chóng mở cốc xúc xắc đi.”
Trình Phong cũng không phải là người không biết điều, vì thế hắn ta đưa tay mở cốc xúc xắc.
“Ba ba ba, chín nút, thật sự là chín nút, thật sự là ba ba ba, trời ạ, tôi mua một điểm cố định hơn 120.000 nghìn, tỷ lệ cược là 36 lần, đây rốt cuộc là bao nhiêu tiền cơ chứ?” Ngay khi có người nhìn thấy viên xúc xắc, họ không khỏi hét lên như điên.
“Đây không phải là màn đánh bạc lớn nhất tôi từng thấy, nhưng lại là màn đánh bạc thú vị nhất mà tôi từng được chứng kiến. Xác suất thắng của anh chàng này là một phần ba mươi sáu. Người này rốt cuộc là ai vậy?”
“Không, không phải là một phần ba mươi sáu. Ngươi quên tiểu tử này đã thắng liên tiếp không biết bao nhiêu ván sao? Điều này không thể nào giải thích bằng may mắn được.”
Mọi người nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ kinh ngạc.
Mã Hoa và lão Cẩu nhìn thấy ba, ba, ba, thì hai mắt mở to, không còn nói được câu gì nữa, tim đập loạn xạ, lúc này trong đầu họ chỉ còn những con chip, về vấn đề nguy hiểm, Slender Monkey hay Trình Phong, đối với họ đều không còn quan trọng.
“Anh thế mà lại may mắn như vậy. Sao nào? Có muốn đến khu VIP của chúng tôi chơi mấy trò khác thú vị hơn không?” Ngay khi mọi người đang còn chìm trong sự ngạc nhiên, giọng nói của Trình Phong bỗng vang lên.
Chương 324 Mâu thuẫn
Giọng nói Trình Phong vẫn rất bình tĩnh, giống như ba bốn triệu đó căn bản không phải là tiền vậy.
Ánh mắt của mọi người lại đổ dồn vào Lâm Trạch Dương.
“Tôi sẽ không chơi nữa, thật nhàm chán. Lần nào tôi cũng thắng. Đặt cược như thế này để làm gì khi mà tôi đã biết trước kết quả?” Lâm Trạch Dương nhún vai, nhặt chip và bước ra ngoài.
Mọi người không khỏi trợn tròn mắt, bọn họ đều cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ đồng ý với Trình Phong, dù sao Lâm Trạch Dương cũng may mắn như vậy, trúng được nhiều tiền như vậy, nếu là người bình thường thì sẽ không kiềm được mà muốn kiếm thêm một khoản nữa.
Trình Phong khẽ nhướng mày, khóe miệng hơi nhếch lên, trên mặt lộ ra nụ cười châm chọc nói: “Nếu anh sợ mình thua hoặc không đủ can đảm để tiếp tục, thì việc biết từ bỏ đúng lúc cũng là một điều tốt.”
Lâm Trạch Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn chằm chằm Trình Phong.
Hai người nhìn nhau một lúc lâu, ánh mắt chạm nhau, như thể có tia lửa điện toé ra. Toàn bộ sòng bạc trở nên cực kỳ yên tĩnh, nhưng tim mọi người lại đập kịch liệt, cảm giác được chuyện kinh thiên động địa có thể xảy ra bất cứ lúc nào.
Đột nhiên, Lâm Trạch Dương cười lớn, nụ cười của anh dường như rất ôn hòa, ánh mắt cũng rất bình tĩnh.
Trong lòng mọi người cũng nhanh chóng bình tĩnh lại, cho rằng sẽ không có chuyện gì lớn xảy ra.
Lâm Trạch Dương nhìn Trình Phong cười nói: “Là con người, tôi cũng không thể chịu được việc bị người khác chọc giận, cho dù biết đó chỉ là thủ đoạn khiêu khích, nhưng tôi vẫn sẽ bị lừa. Cho nên, hiện tại tôi đã bị anh lừa. Được rồi, chúng ta có thể cá cược lần nữa, nhưng tôi không biết liệu anh có dám cược với tôi không.”
Trình Phong cũng nở nụ cười và nói: “Được rồi, nhưng tôi cảm thấy việc đặt cược số tiền quá nhỏ không có gì thú vị. Tôi e rằng ngay cả vài trăm vạn cũng không làm tôi nhíu mày một cái.”
“Hahaha, tôi cũng nghĩ thế. Đúng là anh hùng thường chí lớn gặp nhau. Tại sao chúng ta không đặt cược hết mấy trăm vạn này, cộng thêm một bàn tay nữa?” Nụ cười của Lâm Trạch Dương thậm chí càng lớn hơn.
“Tất nhiên là có thể rồi. Nhưng anh nghĩ thế nào về việc thêm một cái chân nữa?” Khóe miệng của Trình Phong cũng càng ngày càng rộng.
Trên mặt hai kẻ này đều nở nụ cười, giọng nói đều rất bình tĩnh, khiến người ta cứ tưởng hai người là bạn tốt đã lâu không gặp, đang ôn lại chuyện xưa và trò chuyện về mấy thứ thú vị trong quá khứ.
Thế nhưng, trong bầu không khí trò chuyện nhẹ nhàng giữa hai người này, toàn bộ sòng bạc càng trở nên yên tĩnh hơn, khuôn mặt mọi người đều như nhìn thấy ma, hai người này có biết mình đang nói về điều gì không? Là một bàn tay và một cái chân đó!
“Vậy thì chúng ta hãy đi thôi.” Lâm Trạch Dương vui vẻ gật đầu.
“Ở đây có lẽ không thích hợp, chúng ta tới phòng VIP đi.” Vừa nói, Trình Phong vừa quay người đi về phía trước.
Lâm Trạch Dương theo sau không chút do dự.
Mã Hoa và lão Cẩu không nhịn được nhìn nhau lần nữa. Bây giờ, bọn họ cuối cùng cũng biết Lâm Trạch Dương đến đây không phải để đánh bạc, mà giống như Lâm Trạch Dương đã nói lúc đầu, anh tới đây để gây rối.
Nhưng mà, bây giờ hai người họ có nên đi theo không? Nếu làm vậy thì sẽ không còn đường quay lại nữa, từ nay trở đi, họ sẽ là kẻ thù của Slender Monkey và Trương Dân, đó có thể sẽ là một cuộc chiến sinh tử.
Quan trọng hơn, rất có thể người chết lúc đó sẽ là họ chứ không phải Slender Monkey và Trương Dân.
Nghĩ tới đây, hai người lại quay sang nhìn nhau.
“Tôi quyết định đi theo. Thành thật mà nói, tôi không nghĩ Lâm Trạch Dương có thể đánh bại Trình Phong, chứ đừng nói tới chuyện một mình Lâm Trạch Dương có thể trở thành đối thủ của Slender Monkey và Trương Dân, nhưng tôi vẫn muốn đi theo. Ít nhất là từ đầu đến cuối, Lâm Trạch Dương không bao giờ coi hai chúng ta là những người có thể hy sinh bất cứ lúc nào, không giống với cái bọn Slender Monkey đó.”
Mã Hoa nghiến răng nghiến lợi quyết định, nhưng nhìn vẻ mặt của hắn, có thể thấy hắn vẫn còn có chút do dự.
“Tôi cũng nghĩ việc Lâm Trạch Dương thắng là không có khả năng, đi theo Lâm Trạch Dương sẽ là ngõ cụt. Thế nhưng mà, tôi quá chán ngán cái cuộc sống trước đây rồi. Dù cho tôi có đánh đổi như thế nào, Slender Monkey cũng sẽ không bao giờ để ý đến điều đó, hắn ta chưa bao giờ đối xử với bất kỳ ai như một con người cả. Điều quan trọng hơn là nếu Lâm Trạch Dương thua, chúng ta cũng không thể chạy thoát được, vì vậy tôi cũng sẽ đi theo.”
Suy nghĩ của lão Cẩu luôn chu toàn và thực tế hơn.
Sau đó hai người gật đầu với nhau rồi đi theo.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương, Trình Phong, Mã Hoa và lão Cẩu đều đã tiến vào phòng VIP. Những người còn lại đều bị chặn từ bên ngoài, không có tư cách tiến vào, thậm chí chỉ đứng nhìn cũng không được.
Sòng bạc nhanh chóng trở lại khung cảnh sôi động, mọi người đều đắm chìm trong sự nghiệp cờ bạc của mình, thậm chí quên mất chuyện vừa xảy ra với Lâm Trạch Dương.
Thế giới này là như vậy, không có bao nhiêu người quan tâm tới việc người khác làm, cho dù việc đó có làm chấn động trời đất đi chăng nữa. Giống như chuyện trước đây của Lâm Trạch Dương và Trần Thiên Trực, chẳng phải bây giờ mọi người đã quên hết rồi sao?
Bên trong phòng VIP.
Trình Phong nhìn Mã Hoa và Lão Cẩu, khoé miệng hơi nhếch lên, nói: “Tôi nhớ ra hai người là ai rồi, hiện tại các người đã không còn là thành viên của chúng tôi nữa.”
Mã Hoa và lão Cẩu đều không lên tiếng.
Trình Phong khẽ mỉm cười nói: “Bây giờ hối hận còn chưa muộn đâu. Nếu không, các người cũng biết Slender Monkey là người như thế nào mà. Anh ta sẽ xử lý kẻ phản bội ra làm sao.”
Mã Hóa và lão Cẩu vẫn không lên tiếng.
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn hai người nói: “ Hai người muốn đi thì đi ngay đi. Đừng lo lắng, ở đây không ai có thể ngăn cản hai người đâu.”
Lâm Trạch Dương lại nhìn Trình Phong.
Trình Phong suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu nói: “Đương nhiên, nếu đây là yêu cầu của anh.”
Mã Hoa và lão Cẩu lại nhìn nhau, rõ ràng là lão Cẩu đang rất do dự. Mã Hoa nghiến răng nghiến lợi tiến lên một bước, đứng ở phía sau Lâm Trạch Dương, hắn không nói gì, nhưng thái độ đã rõ ràng.
Lão Cẩu đấm mạnh vào ngực, cũng nghiến răng nghiến lợi tiến về phía trước một bước.
Mã Hoa và lão Cẩu cũng không biết tại sao mình lại đưa ra lựa chọn như vậy, cũng không biết tại sao khi nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương, họ lại cảm thấy yên tâm, dường như việc đi theo chàng trai này là đúng.
“Tốt lắm.” Trình Phong mỉm cười nói, nhưng ánh mắt lại trở nên cực kỳ âm trầm, dán chặt vào Mã Hoa và lão Cẩu.
Cả hai đều không dám ngẩng đầu lên.
“Vậy thì bây giờ chúng ta bắt đầu đi. Đừng nói nhảm nữa.” Lâm Trạch Dương nhìn Trình Phong, bình tĩnh nói.
“Được rồi, anh muốn chơi cái gì?” Trình Phong lại hướng sự chú ý sang Lâm Trạch Dương, hôm nay hắn ta nhất định phải làm cho Lâm Trạch Dương nể phục, để những kẻ ngoài kia biết tuyệt đối không được khiêu chiến với Trình Phong này.
Chương 325 Chiến tranh bắt đầu
“Chúng ta vừa mới chơi xúc xắc rồi, bây giờ chúng ta chơi cái này đi, đơn giản hơn. Với lại bây giờ cũng đã muộn rồi, tôi còn phải về ăn tối. Chúng ta nhanh chóng kết thúc và quyết định kết quả đi.” Lâm Trạch Dương nhìn Trình Phong bình tĩnh nói.
Vẻ mặt Trình Phong bắt đầu trở nên hung ác, sau đó cười lạnh một tiếng, tiếng cười của hắn ta càng ngày càng lớn, dần dần trở nên có chút vô đạo đức.
Kiêu ngạo, thật sự là quá kiêu ngạo, tên này không biết hiện tại mình đang ở đâu sao? Còn muốn quyết định kết quả của một trận đấu, đầu óc của anh ta có vấn đề à?
“Này, anh ngốc à? Tiếng cười của anh ghê thật, anh có muốn đấu hay không? Đổi người khác đi, tôi thật sự không có nhiều thời gian.” Lâm Trạch Dương sốt ruột nói.
Khóe miệng Trình Phong lại nhếch lên, hắn ta nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn người chết rồi nói: “Anh thật sự không có nhiều thời gian.”
Lâm Trạch Dương thở dài nói: “Được rồi, đừng nói là tôi bắt nạt anh nhé, anh lắc cốc xúc xắc, sau đó tôi đoán xúc xắc, nếu tôi đoán không đúng, tôi thua. Không vấn đề gì đâu, phải không?”
Trình Phong đương nhiên sẽ không từ chối đề nghị như vậy, thậm chí còn sợ Lâm Trạch Dương hối hận nên lập tức cầm lấy cốc xúc xắc, trong cốc xúc xắc có năm viên xúc xắc.
“Thật không công bằng!” Mã Hoa là người đầu tiên hét lên, bởi vì trò chơi xúc xắc bình thường chỉ có ba viên xúc xắc, nhưng bây giờ Trình Phong lại lấy năm viên.
Trình Phong không nói gì mà nhìn Lâm Trạch Dương, như thể chỉ cần Lâm Trạch Dương nói là sẽ lập tức bỏ đi hai viên xúc xắc.
“Không sao đâu, ba viên hay năm viên cũng giống như nhau thôi, phải nhanh chóng bắt đầu mới là quan trọng.” Lâm Trạch Dương vẫn toả vẻ thờ ơ.
Lông mày Trình Phong nhíu chặt hơn một chút, Lâm Trạch Dương này tựa như có chút khó hiểu, anh ta có thật sự chắc chắn về điều mình đang nghĩ không?
Trình Phong hít sâu một hơi, bình tĩnh suy nghĩ lại, sau đó bắt đầu lắc cốc xúc xắc, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc.
Bộp.
Cốc xúc xắc chạm mạnh xuống bàn đánh bạc. Trình Phong nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Vậy xin mời.”
“Một, hai, ba, bốn, năm.” Lâm Trạch Dương nêu rõ năm con số không chút do dự.
Mã Hoa và lão Cẩu lại sửng sốt, Lâm Trạch Dương sao có thể tùy tiện như vậy, tại sao anh ta không suy nghĩ thêm một chút, đây là vụ cá cược mấy triệu cộng thêm một tay một chân đó.
Nhưng lúc này Mã Hoa và lão Cẩu không có cách nào bày tỏ suy nghĩ của mình, cũng không dám lên tiếng, cho dù trong lòng có rất nhiều suy nghĩ.
Trình Phong hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không mở cốc xúc xắc ra ngay vì hắn ta cũng đang căng thẳng. Nếu là lúc bình thường Trình Phong nhất định có thể dùng năng lực để điều khiển xúc xắc, nhưng lần này hắn ta không điều khiển nó.
Trình Phong cảm thấy, nếu ngay cả hắn ta cũng không biết là cái gì, thì Lâm Trạch Dương nhất định cũng sẽ không biết.
“Mở đi.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói.
Trình Phong nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương. tên này chắc chắn là mình sẽ thắng hay là anh ta quá khẩn trương? Ngay cả Trình Phong lúc này cũng khẩn trương, tại sao Lâm Trạch Dương lại không có chút khẩn trương nào?
“Mở.” Trình Phong mở cốc xúc xắc không để lại mực.
“Một, hai, ba, bốn, năm, hóa ra là một, hai, ba, bốn, năm. Đi thôi, chúng ta thắng, chúng ta thắng!” Mã Hoa và lão Cẩu hét lên. Họ phấn khích đến mức nhảy dựng lên ngay tại chỗ, giống như hai đứa trẻ con.
Sắc mặt Trình Phong trở nên u ám, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: “Anh đã sớm biết kết quả.”
Lâm Trạch Dương khẽ gật đầu, nói: “Ừ.”
“Vậy anh không sợ tôi giở trò gì sao?” Trình Phong vẫn nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cười nói: “Không sợ.”
“Tại sao?” Trình Phong thật sự không hiểu nổi, đây không chỉ là đặt cược tiền.
“Bởi vì kết quả như thế nào không quan trọng, tôi nhất định sẽ muốn một tay một chân của anh, anh cũng sẽ muốn một tay một chân của tôi.” Giọng điệu Lâm Trạch Dương vẫn rất bình tĩnh.
Trình Phong càng khó hiểu,nói: “Nếu anh đã biết, vì sao vẫn đồng ý lần đánh cược này?”
“Bởi vì đây là nơi dựa vào nắm đấm để suy luận. Thật trùng hợp là tôi lại thích nói chuyện bằng nắm đấm.” Lâm Trạch Dương lại nở một nụ cười, nói.
Trình Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Tôi sẽ giữ mạng của anh. Dù sao đã lâu rồi tôi cũng chưa gặp được người nào thú vị như anh.”
Vừa nói, Trình Phong vừa xua tay.
Sau đó, cửa phòng mở ra, hơn chục tên to lớn từ bên ngoài xông vào, sau đó cửa đóng lại.
“Đừng lo lắng, ở đây không có sóng điện thoại di động, hiệu quả cách âm ở đây cực kỳ tốt, cho dù có giết một con lợn ở đây, bên ngoài cũng không thể nghe thấy.” Vẻ mặt Trình Phong cũng trở nên bình tĩnh.
“Tốt lắm, tôi thích một nơi như thế này.” Lâm Trạch Dương lại mỉm cười gật đầu.
Trình Phong tựa như không còn hứng thú nói chuyện với Lâm Trạch Dương, chán nản xua tay, vẻ mặt có chút cô đơn, hắn ta là vua ở đây, cho nên sẽ không bao giờ thua, điều này không phải rất nhàm chán sao?
Theo chỉ thị của Trình Phong, mười mấy tên to lớn cũng đồng loạt di chuyển.
Hơn chục tên to lớn này là những tên côn đồ được thuê đặc biệt, một số là những kẻ liều mạng, một số thậm chí là sát thủ, và một số là nhà vô địch Sanda ở vài đấu trường.
Nói cách khác, bất kỳ ai trong số hàng chục người này đều có sức mạnh vượt xa người thường. Thông thường, chỉ cần một trong những người họ xuất hiện và bất cứ ai gây rắc rối đều có thể bị xử lý.
Bây giờ Trình Phong lại mời bọn họ đến cùng nhau, có thể nói hắn ta rất để ý tới Lâm Trạch Dương.
Trình Phong cảm thấy đây là sự tôn trọng lớn nhất mà hắn ta có thể dành cho Lâm Trạch Dương.
Sau đó, một gã to lớn dùng nắm đấm đánh vào đầu Lâm Trạch Dương, cùng lúc đó có tên ngồi xổm xuống đá chân về phía đùi Lâm Trạch Dương, một tên khác vung thanh sắt về phía eo Lâm Trạch Dương.
Ba người đồng thời ra tay, chặn mọi phương hướng mà Lâm Trạch Dương có thể né tránh, có thể nói Lâm Trạch Dương không còn đường nào để trốn thoát.
Đúng là Lâm Trạch Dương không có chỗ nào để trốn thoát, và anh ta lại càng không nghĩ tới việc trốn thoát.
Lâm Trạch Dương vung nắm đấm về phía trước, đứng vững trên mặt đất bằng đôi chân của mình, rồi hét lên ba tiếng liên tiếp.
Gã đàn ông đã đấm Lâm Trạch Dương bay lùi về phía sau và va vào tường, hắn dùng một thanh sắt đánh vào người của Lâm Trạch Dương, thanh sắt tách ra và bay đi, sau đó hắn lại dùng một chân đá về phía Lâm Trạch Dương đang nằm trên mặt đất và hét lên.
Lâm Trạch Dương không hề né tránh, thậm chí còn bị ăn một cú đấm, một thanh sắt và một cú đá. Nhưng kết quả là ba người đó hoàn toàn mất đi khả năng chiến đấu.
Đây hoàn toàn không phải là một trận chiến.