• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 336 Lưu Cung kinh ngạc

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều không chú ý tới một chi tiết.

Đương nhiên, những việc đã xảy ra vào hiện giờ đã đủ khiến họ choáng váng, làm sao họ có thể nhận ra những chi tiết nhỏ đó.

Từ sau khi Lâm Trạch Dương duỗi ngón tay ra nói hai chữ “một phút” cho đến thời điểm mà khẩu súng cuối cùng trong tay bốn người bọn họ rơi xuống đất, một phút đã trôi qua, đúng một phút, không thừa một giây, cũng không thiếu một giây.

Có lẽ những người có mặt ở đây cũng không biết điều này có ý nghĩa gì, họ chỉ cho rằng Lâm Trạch Dương dùng tay không trong khoảng thời gian ngắn đã hạ gục được bốn tay súng, thật khó tin, giống như trong phim vậy.

Cho nên, họ thậm chí còn không biết Lâm Trạch Dương có khả năng kiểm soát thời gian, tất cả điều nằm ngoài dự đoán, cho dù trình độ sử dụng chính xác tối mức nào, thì loại năng lực này cũng rất đáng sợ.

Tất nhiên, những điều này không quan trọng với những người có mặt ở đây. Điều quan trọng là một mình Lâm Trạch Dương đã giải quyết hết bốn tay súng

Sau khi nghe Lâm Trạch Dương nói xong câu đó, bốn tay súng đều nhịn không được nuốt nước miếng. Suy đoán của bọn họ hóa ra là thật, vừa rồi Lâm Trạch Dương chỉ cần xé rách ống tay áo mình, sau đó dùng nó cắt đứt cổ tay của bọn họ.

Đây chính là Trích Diệp Phi Hoa giết người trong truyền thuyết.

Bốn tay súng đều là người có kinh nghiệm lão luyện, đã thấy qua không ít chuyện, cho nên rất rõ ràng loại năng lực này đại biểu cho điều gì.

Rất nhiều người đều cho rằng vào thời đại của vũ khí nóng, những võ phu thuần túy đã không còn tạo được sức ảnh hưởng nào nữa. Nhưng bốn tay súng đã nhìn qua thế giới rộng lớn này lại biết, không phải như vậy.

Trừ khi là khoảng cách giữa hai bên hơn hai cây số và bọn họ đang ở trên một vùng đất thoáng đãng rộng rãi, kẻ truy đuổi mới có thể giết chết một cao thủ võ thuật chân chính. Còn nếu như khoảng cách của hai bên ít hơn hai cây số, thì…

Thì không thể nghi ngờ, Lâm Trạch Dương là cao thủ võ học, mà khoảng cách hiện tại của bọn họ…

Bốn tay súng này biết bọn họ đã không còn bất cứ cơ hội nào, cho dù bọn họ mỗi người có thêm một khẩu súng để sử dụng, cho dù bọn họ đã được huấn luyện có thể dùng súng bằng cả tay trái và tay phải.

"Đưa tiền cho tôi đi, sao anh còn đứng thất thần ở đó?" Ngay vào lúc bầu không khí ở hiện trường căng thẳng đến cực độ, giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên, đồng thời tay anh đã đưa về phía Trương Dân.

Khóe miệng của bốn tên sát thủ giật giật, tên này không phải thật sự muốn hơn một trăm tệ kia chứ? Cao thủ như vậy mà lại quan tâm đến hơn một trăm tệ sao?

Trương Dân cũng sửng sốt một lát, rồi sau đó vô thức lấy ví của mình ra. Nhưng bởi vì tay hắn quá run, nên hắn làm sao cũng không thể lấy tiền ra được.

Cuối cùng, Trương Dân đành phải cho bàn tay lớn vào móc một cái, đem hết đống tiền nhét bên trong ra.

"Đều cho tôi à." Đôi mắt Lâm Trạch Dương không khỏi sáng lên khi nhìn đống tiền màu đỏ.

“Của cậu đây.” Trương Dân thậm chí còn không biết mình đang nói cái gì.

Lâm Trạch Dương vội vàng cầm lấy tiền, sau đó cẩn thận từng li từng tí cất đi, còn dùng vẻ mặt cảnh giác nhìn Trương Dân nói: "Là anh đã nói anh cho tôi, tôi không hề ép buộc anh đâu đấy, anh không được đòi tôi lại tiền đâu."

"Không đòi, không đòi, không đòi." Trương Dân liền vội vàng gật đầu.

Trên mặt Lâm Trạch Dương lập tức lại nở một nụ cười, sau đó đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Dân.

Đôi mắt của Trương Dân một lần nữa trừng lớn, trong ánh mắt tràn ngập sợ hãi, hắn cảm giác toàn bộ thân thể mình đều cứng đờ và lạnh như băng, ngay cả thở cũng không dám.

“Thân thể anh sao lại lạnh như vậy chứ?" Lông mày Lâm Trạch Dương không nhịn được nhíu lại, sau đó trên mặt lại xuất hiện một nụ cười, nói với Trương Dân: "Xem tiền của anh, à không phải. Nể tình anh thành tâm thành ý như vậy, tôi sẽ không tìm đến làm phiền anh. Nhớ kỹ, đừng có nghĩ đến mảnh đất kia nữa. Nếu không có việc gì nữa, tôi đi trước đây."

Nói xong, Lâm Trạch Dương xoay người, đi về phía trước.

Lâm Trạch Dương đi được mấy bước, đột nhiên dừng lại, chậm rãi quay người.

Trương Dân vừa mới cảm thấy hô hấp thông thuận, lập tức lại cảm thấy khó thở, hắn cảm thấy trái tim mình không thể kiểm soát được nữa. Nếu còn sống qua hôm nay thì nhất định phải đến bệnh viện để kiểm tra một chút xem mình có bị bệnh tim không.

"Cám ơn bữa cơm của anh nhé, ăn rất ngon, lần sau có cơ hội, nhất định anh phải mời tôi ăn cơm đấy." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương rất thành khẩn nhìn Trương Dân nói.

Sau đó Lâm Trạch Dương lại xoay người, tiếp tục đi về phía trước.

Mã Hoa cùng lão Cẩu nhìn thoáng qua Trương Dân, lại liếc mắt nhìn bốn tay súng kia, sau đó chạy như bay đuổi theo Lâm Trạch Dương. Bọn họ không phải là Lâm Trạch Dương, nếu như ở cùng một chỗ với năm người này, chính bản thân cũng không biết mình sẽ chết bao nhiêu lần.

Bên ngoài khách sạn Quảng Bắc.

Lưu Cung vốn đã lo lắng đến mức lòng như lửa đốt, thậm chí còn không tiếp tục ẩn núp nữa, không ngừng đi qua đi lại trên đường.

Lâm Trạch Dương ở bên trong năm mươi sáu phút ba mươi bốn giây, nếu như thật sự có chuyện gì thì không phải đã xảy ra rồi sao?

Thế nhưng, thế nhưng bên trong lại không có tiếng động nào.

Đột nhiên.

Ánh mắt Lưu Cung không nhịn được trợn tròn. Đây là khách sạn Quảng Bắc đấy, là khách sạn có cơ sở vật chất tốt nhất toàn thành phố, cho dù bên trong có động tĩnh thì bên ngoài sao có thể nghe thấy được? Lâm Trạch Dương, có phải Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì rồi không?

Nghĩ đến đây, Lưu Cung liền đứng ngồi không yên.

"Tất cả mọi người đều nghe tôi nói, bây giờ đi theo tôi xông vào." Lưu Cung rất lo lắng cho Lâm Trạch Dương, nếu như Lâm Trạch Dương ngay dưới mắt ông xảy ra chuyện gì thì ông sẽ cảm thấy áy náy suốt đời.

Nhưng mà lời này Lưu Cung còn chưa dứt lời, cả người đã sửng sốt. Bởi vì lúc này Lưu Cung nhìn thấy Lâm Trạch Dương, theo sau là lão Cẩu và Mã Hoa.

Lâm Trạch Dương đi phía trước, vẻ mặt thoải mái tự nhiên, trên mặt nở nụ cười rạng rỡ, cười đến mức giống hệt như một kẻ ngốc, giống như một đứa trẻ may mắn có được thứ mình thích.

Đến cùng là chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Làm sao Lâm Trạch Dương có thể bình yên vô sự như vậy? Lâm Trạch Dương thật sự đến đây để ăn à? Cơm nước xong xuôi nên hài lòng về nhà?

"Này, là anh sao, tôi nhớ ra anh rồi, chiều hôm qua anh có đến đây, đêm qua anh cũng xuất hiện, anh là cảnh sát, anh ở đây làm gì?" Lâm Trạch Dương nhìn thấy Lưu Cung đi tới liền chào hỏi.

Khóe miệng Lưu Cung không tự chủ được co giật, nhưng ông không để ý tới câu hỏi của Lâm Trạch Dương mà hỏi thẳng: "Tại sao anh lại không có chuyện gì? Mà anh tới nơi này làm gì?"

Lâm Trạch Dương không nghĩ quá nhiều, trực tiếp trả lời: "Trương Dân mời tôi đến ăn cơm, nên tôi đến nơi này ăn cơm."

"Anh thật sự đến để ăn cơm." Đôi mắt của Lưu Cung gần như biến thành mắt bò.

"Đương nhiên, nếu không thì tôi đến đây làm gì chứ?" Lâm Trạch Dương nói như chuyện đương nhiên vậy.

Lưu Cung đứng ở đó há to miệng, lại không nói được lời nào. Bọn họ ở bên ngoài căng thẳng lo lắng suốt một tiếng đồng hồ, nhưng người ta lại thực sự đang dùng bữa ở bên trong.

Lưu Cung bắt đầu có chút nghi ngờ cuộc đời.
Chương 337 Trần Thăng

Lâm Trạch Dương, Mã Hoa và lão Cẩu cùng nhau rời khỏi khách sạn Quảng Bắc. Đến nhẹ nhàng, đi cũng nhẹ nhàng, không có ai bị thương và cũng không có ai xảy ra chuyện gì.

Mặc dù Lưu Cung cảm thấy kết quả này rất tốt, đây cũng là điều mà ông luôn mong muốn. Nhưng không hiểu sao ông lại cảm thấy hơi thất vọng, bản thân mình tạo lập thế trận vững chắc như thế có phải hơi vô ích rồi không?

Quan trọng nhất là từ khi nào mà Trương Dân lại dễ chịu như vậy, Trương Dân mà lại đi mời người khác ăn cơm sao, một người không rõ lai lịch đến từ nơi khác, mà người từ nơi khác này còn có không ít mâu thuẫn với hắn.

Lúc này Lưu Cung thật sự rất muốn xông vào khách sạn Quảng Bắc để xem rốt cuộc bên trong đã xảy ra chuyện gì, sau đó ông sẽ túm lấy cổ áo Trương Dân rồi hỏi tại sao trước kia hắn lại không như vậy.

Lúc này, trong một phòng riêng của khách sạn Quảng Bắc.

Lâm Trạch Dương đã đi được một lúc lâu, bốn tay súng kia cũng biến mất không thấy tăm hơi. Mà Trương Dân thì vẫn giữ nguyên tư thế cứng đờ ngồi trên ghế.

Không biết là đã qua bao lâu, cuối cùng thì Trương Dân, người đang đờ đẫn như xác chết nãy giờ cũng lên tiếng: "Đây chính là thực lực của thế gia lánh đời sao? Anh ta chỉ là một tên đệ tử thôi mà đã có thể lợi hại đến như vậy rồi."

Trầm tư một lúc, hắn đứng dậy, móc điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Trần Thăng.

Rõ ràng là Trương Dân đang nói chuyện qua điện thoại, nhưng hắn lại giống như đang đứng trước mặt Trần Thăng, lưng khom xuống, đầu cũng cúi thấp, dáng vẻ vô cùng khúm núm, nịnh nọt đến mức không nói nên lời.

"Được, tôi hiểu rồi, lúc chạng vạng tối tôi có thời gian rảnh, tôi và cậu đi đến đó một chuyến. Không phải chỉ là Lâm gia thôi sao? Trước mặt Trần gia chúng ta thì Lâm gia còn không bằng một con chó." Trần Thăng tỏ vẻ khinh bỉ.

Tất nhiên Trương Dân cũng không dám nói gì, chỉ giữ nguyên tư thế cúi đầu khom lưng.

Lâm Trạch Dương quay trở lại căn nhà của ông cụ Lâm.

Rốt cuộc thì Mã Hoa và lão Cẩu cũng không nhịn được, vừa nhìn thấy người thì lập tức bắt đầu khoác lác về sự lợi hại của Lâm Trạch Dương, nói Trương Dân giống hệt một con chó, vẫy đuôi cầu xin thương xót trước mặt Lâm Trạch Dương, khỏi phải nói cũng biết có bao nhiêu hèn mọn.

Đương nhiên là Mã Hoa và lão Cẩu sẽ không nói cụ thể, bởi vì chuyện này thật sự là ai nghe được cũng phải kinh sợ, có nói ra cũng sẽ không ai tin.

Đồng thời, Mã Hoa và lão Cẩu cũng cảm thấy may mắn, may mắn vì ngày hôm qua họ đã lựa chọn đúng đắn. Trước đó, cả hai đều không tin rằng trên đời lại có người như Lâm Trạch Dương, có thể tự mình giải quyết nhiều chuyện như vậy, còn đối phó với người như Trương Dân. Bây giờ ánh mắt của bọn họ khi nhìn Lâm Trạch Dương, đã có cả sự kính ngưỡng, giống như họ đang được nhìn thấy một vị thần thánh.

Ông cụ Lâm và các lão sư kia đã tụ tập lại với nhau, mới đầu bọn họ cũng không tin, nhưng thấy thái độ của Mã Hoa và lão Cẩu kiên quyết như vậy khiến bọn họ cũng có hơi tin tưởng.

"Lâm Trạch Dương, chuyện này có phải là thật không?" Ông cụ Lâm nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương nói.

Lâm Trạch Dương mỉm cười gật đầu, nói: "Đúng vậy, ông yên tâm, sau này Trương Dân sẽ không đến làm phiền ông nữa, trong khoảng thời gian này cháu sẽ ở lại đây. Chờ đến khi chắc chắn không có vấn đề gì nữa thì cháu sẽ rời đi."

Cổ họng của ông cụ Lâm lên xuống mấy cái như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Ông ấy không biết tại sao Lâm Trạch Dương lại làm được chuyện này, nhưng ông ấy cũng không định hỏi, mỗi người đều có quyền giữ bí mật cho riêng mình.

Ông cụ Lâm chỉ hi vọng lời Lâm Trạch Dương nói là sự thật.

Vào buổi chiều, có mấy người bước ra từ sân bay thành phố Quảng Bắc, trong số đó có cả già lẫn trẻ.

Một người đàn ông đã quá bốn mươi năm mươi nhưng nhìn bề ngoài vô cùng sung sức, cứ như một người mới hơn ba mươi tuổi. Nhưng trên thực tế, người đàn ông có vẻ như trung niên này đã bảy mươi tuổi.

Là người đứng đầu của Trần gia, một thế gia lánh đời, đương nhiên Trần Gia Dũng có tu vi rất cao, vì vậy nên sức khỏe tốt và trông đặc biệt trẻ trung. Mà cũng bởi vì tu vi rất cao nên ông ta đã đạt tới trình độ thu lại hết mọi thứ vào bên trong, chỉ nhìn qua bề ngoài thì cũng không quá uy nghiêm.

Nếu như không phải Trần Gia Dũng có một đôi mắt giống như có thể nhìn thấu tất cả mọi chuyện, thì người ta sẽ rất dễ nghĩ ông ta chỉ là một người đàn ông trung niên bình thường.

Xung quanh Trần Gia Dũng còn có mấy người nữa, phần lớn là những người trẻ tuổi. Trong số đó có một chàng trai trẻ vô cùng nổi bật. Người thanh niên này cao lớn, có đôi mắt sắc bén, không ngần ngại mà bộc lộ tài năng ra ngoài, như một thanh kiếm đã rút ra khỏi vỏ, cảm giác như có thể chém đôi mọi thứ bất cứ lúc nào.

Người thanh niên này tên là Trần Lộng, anh ta là người có thiên phú nhất, mạnh nhất trong số những người trẻ cùng thế hệ của Trần gia.

Vốn Trần Gia Dũng sẽ không đến thành phố Quảng Bắc. Sau đại hội võ thuật, Trần Gia Dũng đã xem một số trận chiến quan trọng, đặc biệt là trận chiến cuối cùng giữa Lâm Trạch Dương và Đông Doanh khiến ông ta thấy hơi xúc động, cảm thấy nút thắt ở trong lòng nhiều năm cuối cùng cũng được nới lỏng.

Vì vậy, Trần Gia Dũng đang có ý định đi đến danh lam thắng cảnh của tổ quốc để thử vận may, xem mình có thể gặp được cơ hội nào đó rồi đột phá trong một lần hay không.

Có điều, mấy ngày nay Trần Gia Dũng cũng không thu hoạch được bao nhiêu nên có chút thất vọng, đang chuẩn bị trở về tổng bộ của Trần gia.

Và tình cờ họ lại ở gần thành phố Quảng Bắc. Mặc dù Trần Lộng và Trần Thăng không phải là anh em ruột thịt nhưng vì lớn lên cùng nhau nên vô cùng thân thiết.

Trần Lộng cũng đã không gặp Trần Thăng trong một khoảng thời gian dài nên đã cầu xin Trần Gia Dũng đến thành phố Quảng Bắc cùng mình.

Trần Gia Dũng đáp ứng yêu cầu của Trần Lộng, dù sao ông ta cũng không vội quay về, xem như là đi chơi cho khuây khỏa. Đương nhiên, nguyên nhân quan trọng nhất vẫn là Trần Gia Dũng rất thương Trần Lộng nên mới đồng ý yêu cầu này.

Theo yêu cầu của Trần Gia Dũng, Trần Lộng cũng không thông báo trước cho Trần Thăng. Dựa theo cách nói của Trần Gia Dũng, chúng ta hãy nhìn xem con cháu nhà họ Trần sau khi được thả ra ngoài rốt cuộc là đang làm cái gì, coi như là một chuyến khảo sát đi.

Kết quả là, Trần Gia Dũng, Trần Lộng và những người khác lặng lẽ tiến vào thành phố Quảng Bắc mà không thu hút sự chú ý của bất kỳ ai.

Chẳng mấy chốc trời đã chạng vạng.

Trần Thăng nhận được điện thoại của Trương Dân, khó chịu bò dậy khỏi giường của khách sạn.

Cậu ta nhận ra quần áo của mình đang bị người phụ nữ bên cạnh đè lên nên càng tức giận, trực tiếp đá người phụ nữ trần trụi kia xuống giường.

Người phụ nữ bị đá xuống giường thì lập tức tỉnh lại, cũng không dám nói gì, chỉ có thể sợ hãi nhìn Trần Thăng, sợ mình sẽ khiến cho tên Đại Ma Vương tùy hứng này tức giận.

Có thể không sợ sao? Bây giờ mới chỉ là là chạng vạng tối thôi, vẫn chưa đến ban đêm, thời gian này, địa điểm này, chẳng lẽ tình hình này còn chưa đủ rõ ràng sao?

Trần Thăng nhanh chóng mặc xong quần áo, vừa chuẩn bị đi ra ngoài thì đột nhiên quay trở lại, đứng trước mặt người phụ nữ kia nói: "Tôi nghe nói cô còn có một người em gái, lát nữa gọi em gái cô đến đây đi. Đúng rồi, cả chị của cô nữa. Tối hôm nay chúng ta chơi kích thích một chút."

Khuôn mặt của người phụ nữ kia đã trắng bệch, hoảng loạn, sợ hãi, nhưng không dám thốt ra dù chỉ một chữ.
Chương 338 Mau đứng dậy

Sức mạnh của thế gia lánh đời đương nhiên là rất mạnh mẽ, nhưng đây không phải là lý do trực tiếp khiến những thế gia lánh đời này có ảnh hưởng lớn đến xã hội trần tục.

Thế gia lánh đời cũng có một số đệ tử không có tiềm năng tu luyện, giống như Trần Thăng. Những đệ tử này sẽ bị đày xuống xã hội trần tục. Sau lưng có một gia tộc lớn như vậy, cho dù là kẻ ngốc thì cũng sẽ giở trò gì đó.

Và trong quá trình tích lũy này, ảnh hưởng của thế gia lánh đời đối với xã hội trần tục cũng lộ rõ.

Ví dụ như Trần Thăng bây giờ, không cần phải làm gì nhiều. Cậu ta vừa đến thành phố Quảng Bắc thì đã tìm thấy một số thế lực ngầm do Trần gia kiểm soát, sau đó trở thành một thế lực hùng mạnh đè bẹp Trương Dân.

Nhìn vào những gì Trần Thăng vừa làm thì sẽ biết rốt cuộc cậu ta mạnh mẽ đến mức nào.

“Được rồi, không cần phải như thế, sẽ để lại dấu vết, còn chuẩn bị nhân lực làm gì? Nếu là người khác thì coi như bỏ qua, nhưng đối phương lại xuất thân từ một thế gia lánh đời. Đợi tôi tiết lộ thân phận, ngoại trừ việc quỳ lạy nhận lỗi thì anh ta còn có thể làm được gì. Thôi có nói cậu cũng không hiểu, trong thế gia lánh đời như chúng tôi thì sức mạnh là tất cả.”

Trần Thăng liên tục lắc đầu với Trương Dân còn đang tập hợp mọi người. Cậu ta đi về phía xe, vẻ mặt đầy khinh thường, thật sự rất khó nói chuyện với những người thế này.

Trương Dân hơi do dự, sau đó vội vàng đuổi theo, hắn giúp Trần Thăng mở cửa xe rồi ngồi vào ghế lái phụ, cũng không gọi thêm người nào nữa.

Đương nhiên là Trương Dân vẫn rất sợ hãi, sáng nay Lâm Trạch Dương đã cho hắn một cú sốc quá lớn.

Nhưng suy nghĩ kĩ lại, Trương Dân cũng cảm thấy cho dù mình có nhiều người đến đâu thì hắn cũng chẳng có cách nào có thể đối mặt với Lâm Trạch Dương. Chuyện này đã không còn có thể giải quyết bằng số lượng được nữa nên hắn vẫn hy vọng khi Lâm Trạch Dương đối mặt với người Trần gia, anh ta sẽ thật sự quỳ xuống dập đầu cầu xin sự thương xót giống như lời của Trần Thăng đã nói.

Lâm Trạch Dương rất hài lòng với bữa tối mà ông cụ Lâm tự tay nấu.

Đương nhiên, quan trọng nhất vẫn là nguyên liệu nấu ăn phong phú.

Nguyên liệu nấu ăn là do Mã Hoa và Lão Cẩu đi mua. Ở cùng Lâm Trạch Dương một thời gian, hai người cũng hiểu tính cách của anh, cái người này thật ra là một người bình thường, lại còn keo kiệt đến phát điên.

Chỉ cần chiếm được chút lợi thì anh sẽ vô cùng vui mừng.

Ăn xong bữa tối, Lâm Trạch Dương nằm trên ghế xếp trước nhà, bày ra dáng vẻ ăn no chờ chết.

Cũng đúng lúc này, bên ngoài ngõ nhỏ có một chiếc ô tô chạy tới.

Vẫn là một chiếc Lincoln cực dài.

Trong nháy mắt Mã Hoa và Lão Cẩu lập tức căng thẳng, điều đầu tiên mà mấy lão sư trong ngõ nhỏ nghĩ đến là lập tức trốn đi.

Ông cụ Lâm đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, cau mày nói: “Tại sao Trương Dân lại đến đây? Không phải cháu nói rằng mọi chuyện đã được giải quyết ổn thỏa rồi sao?”

Mã Hoa và Lão Cẩu cũng nhìn anh, giống như người tên Lâm Trạch Dương đã ở cùng bọn họ cả ngày hôm nay là một vị thần toàn năng vậy.

Nhưng Lâm Trạch Dương nằm yên không nhúc nhích trên ghế, dáng vẻ lười biếng và vô vọng, lại dương dương tự đắc nói: “Có lẽ do Trương Dân đã cảm thấy mình đã làm sai quá nhiều chuyện nên bây giờ muốn tới đây để xin lỗi, chắc là như vậy rồi.”

Ba người xung quanh Lâm Trạch Dương đều nhíu mày thật chặt, ánh mắt họ nhìn ra ngoài ngõ, trông vô cùng nghiêm túc và căng thẳng chứ không lạc quan như anh, nếu không có việc gì thì sao lại đến Điện Tam Bảo.

Chẳng mấy chốc đã có người đã bước ra từ hàng ghế đầu của Lincoln. Người đầu tiên bước ra chính là Trương Dân.

Dĩ nhiên Trương Dân bước ra từ vị trí ghế lái phụ.

Trương Dân cũng không tiến thẳng về phía trước mà khom người đi về phía sau, sau đó tự mình mở cửa.

Trên mặt Mã Hoa, Lão Cẩu và ông cụ Lâm lộ ra vẻ kinh ngạc, Trương Dân thế mà lại tự mình mở cửa, rốt cuộc người bên trong kia là ai?

Lập tức, ba người nghĩ tới một khả năng, sau lưng Trương Dân có người, hiện tại người đứng sau hắn cuối cùng cũng đã lộ mặt, nói cách khác Trương Dân đến đây để trả thù chứ không phải để xin lỗi như Lâm Trạch Dương đã nói.

Nhưng Lâm Trạch Dương lại tỏ ra như thể mình không hề nhìn thấy cảnh tượng đó, vẫn nằm yên, ngáp một cái thật to và nói: “Sống như thế này thật thoải mái, không cần phải làm gì, không phải suy nghĩ gì cả, chỉ cần no bụng là nằm xuống thôi.”

“Lâm Trạch Dương.” Lâm Trạch Dương vừa dứt lời, giọng nói của Trương Dân lại vang lên.

Trương Dân ở phía trước, Trần Thăng thì đi theo phía sau hắn.

Lâm Trạch Dương chậm rãi quay đầu nhìn Trương Dân, không hề có ý định đứng dậy, nói: “Anh đến rồi sao, tìm một chỗ ngồi đi.”

“Tôi không ngồi.” Đối mặt với thái độ của Lâm Trạch Dương, Trương Dân thật sự không biết phải làm sao. Nếu như đổi lại là người khác, dám lơ hắn đi như vậy, có lẽ người đó đã sớm bốc hơi khỏi thế gian từ lâu, nhưng đây lại chính là Lâm Trạch Dương.

“Ồ, vậy thì tùy anh.” Lâm Trạch Dương thản nhiên liếc nhìn Trương Dân rồi nói tiếp: “Chỉ cần nói một câu xin lỗi, không cần quá cầu kì đâu. Chúng ta đều là những con người thực tế, không cần nói nhiều cho phô trương, tất nhiên, nếu anh muốn đãi tôi một bữa ăn nhẹ vào đêm khuya thì cũng không phải là không thể. Đợi đến khi nào tôi nằm đủ rồi thì tôi sẽ đi.”

Trương Dân không biết phải nói gì nữa, hắn đã phát hiện ra một chuyện. Dù cho Lâm Trạch Dương có làm gì hay nói gì thì đều bày ra dáng vẻ như đó là chuyện đương nhiên. Thậm chí Trương Dân còn tin rằng ngay cả khi đang trong mưa bom bão đạn thì Lâm Trạch Dương vẫn sẽ tranh thủ từng giây từng phút, nói: “Tối nay nên ăn cháo hay là thịt nướng thì tốt hơn đây, phiền phức quá?” cũng là chuyện bình thường.

Thực tế, Trương Dân thực sự đoán đúng, đây là điều Lâm Trạch Dương đã làm khi còn là lính đánh thuê.

“Ăn to nói lớn thật nhỉ, chưa bàn tới chuyện anh đã làm gì sai, cho dù anh có làm đúng đi chăng nữa, tôi đứng ở đây mà anh cũng dám yêu cầu Trương Dân xin lỗi, anh không biết hắn đang được tôi chống lưng hay sao?”

Trần Thăng đẩy Trương Dân ra, cảm thấy hắn đúng là đồ vô dụng.

Lâm Trạch Dương thật sự còn quá trẻ, thậm chí còn trẻ hơn cả Trần Thăng. Trần Thăng là người của nhà họ Trần, tuy rằng không có tiềm năng tu luyện nhưng cậu ta vẫn phải có tầm nhìn nhất định.

Trần Thăng cũng đã gặp được nhiều người tài năng đến mức khiến nguời ta phải kinh ngạc, chẳng hạn như anh họ Trần Lộng của cậu ta. Lâm Trạch Dương còn trẻ như vậy, chắc chắn không mạnh đến mức có thể một mình xử lý cả một thế lực như của Trương Dân.

Nói cách khác, Trương Dân chính là một tên rác rưởi.

Vì thế Trần Thăng đẩy Trương Dân sang một bên.

Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn cậu ta, sau đó chân thành nói: “Thật xin lỗi, tôi thật sự không biết Trương Dân là cấp dưới của cậu.”

“Hừ.” Trần Thăng đắc ý cười khẩy, thấy không, chỉ cần cậu ta ra tay, đối phương đã lập tức xin lỗi, thái độ cũng thay đổi.

Nhưng khoan đã…

“Sao anh dám nằm yên ở đây mà còn không chịu đứng lên cho tôi.” Trần Thăng nhận ra từ nãy đến giờ Lâm Trạch Dương chưa từng đứng dậy khỏi ghế, nhìn thấy Trần Thăng cậu ta mà anh còn dám bất lịch sự như vậy.

“Tôi đang nằm thoải mái, để tôi nằm thêm một chút đi.” Lâm Trạch Dương không muốn đứng dậy một chút nào. Anh đang cảm thấy rất thoải mái.

“Hừ, nhìn thấy tôi mà anh còn dám nằm sao?” Trần Thăng lại hừ một tiếng.
Chương 339 Anh dám ra tay sao?

“Thật xin lỗi, vừa rồi tôi quên hỏi, cậu là ai vậy?” Lâm Trạch Dương nhìn Trần Thăng với vẻ mặt khó hiểu.

“Hừ, anh còn không biết tôi là ai sao, sao anh có thể không biết tôi là ai chứ. Tôi chính là Trần Thăng, người của Trần gia.” Trần Thăng tức giận đến mức đau đầu, đầu óc của tên này có vấn đề à?

“À, không biết.” Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ một chút, sau đó lắc đầu với Trần Thăng, ngồi xuống ghế với tư thế thoải mái hơn.

Khóe miệng Trần Thăng không tự chủ được mà co giật, đôi mắt cậu ta ngập tràn giận dữ, nói: “Tôi nói tôi là người của Trần gia, tên là Trần Thăng, anh có biết Trần gia không?”

Lâm Trạch Dương lại suy nghĩ kĩ càng một chút, sau đó lắc đầu nhìn Trần Thăng, nói: “Tôi thật sự không biết cậu, có phải là cậu nhận nhầm người rồi không, hay là do cậu có vấn đề về thần kinh?”

Lâm Trạch Dương cau mày nói, nhìn Trần Thăng với ánh mắt đầy sự thương hại, giống như đang nhìn một bệnh nhân tâm thần vừa trốn khỏi bệnh viện vậy.

Hơi thở của Trần Thăng trở nên dồn dập, cảm giác như phổi của mình đang sắp nổ tung, tên này chắc chắn là bị điên rồi, nếu không thì sao có thể thốt ra những lời điên rồ như vậy?

Trần Thăng lại hít một hơi thật sâu, ổn định lại tâm trạng của mình rồi nói: “Tôi là đệ tử của Trần gia, thế gia lánh đời, người đứng đầu Trần gia chúng tôi là Trần Gia Dũng.”

“Ồ, là Trần Gia Dũng sao, tôi còn nhớ rõ ông ấy.” Lâm Trạch Dương không nghĩ tới mình lại có thể nghe được một cái tên quen thuộc ở đây, không nhịn được vui mừng, hai mắt sáng lên.

Thấy vậy, Trương Dân khẽ thở phào nhẹ nhõm, qua biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương, có vẻ như cái danh Trần Thăng của Trần gia vẫn chưa đủ lớn. May mắn thay, giống như Trần Thăng đã nói, Trần gia có một địa vị nhất định trong các thế gia lánh đời.

Vẻ mặt của Trần Thăng lại trở nên kiêu ngạo, cậu ta nói với Lâm Trạch Dương: “Bây giờ anh đã biết được thân phận của tôi, hẳn anh cũng biết mình nên làm gì rồi.”

Lâm Trạch Dương lập tức bày ra vẻ mặt cảnh giác, nhìn Trần Thăng nói: “Không thể! Tôi nói cho cậu biết, chuyện đó là không thể.”

Nhìn thấy Lâm Trạch Dương phản ứng như vậy, Trương Dân càng tin chắc Lâm Trạch Dương sẽ không dám làm trái lời Trần gia, nếu không thì tại sao anh ta lại căng thẳng như vậy, không phải vì thực lực và địa vị giữa hai người có sự chênh lệch rất lớn sao?

“Việc này không có gì là không thể.” Khóe miệng Trần Thăng nhếch lên.

Mã Hoa và lão Cẩu cảm thấy tim mình như đang bị treo lơ lửng trong không trung, vô cùng căng thẳng. Rốt cuộc Trần gia là sao, hình như Lâm Trạch Dương rất sợ hãi, còn Trần Thăng thì lại có vẻ rất kiêu ngạo.

“Tôi sẽ không mời cậu ăn cơm đâu. Chuyện này không thể thương lượng được. Cho dù Trần Gia Dũng có tới thì tôi cũng sẽ không bao giờ đãi ông ta một bữa.” Ánh mắt Lâm Trạch Dương dán chặt vào Trần Thăng, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc, giống như một nhà nghiên cứu đang đối mặt với dự án của mình vậy.

Dứt lời, tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, cơ thể giống như đã hóa đá, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.

Lâm Trạch Dương đang nói cái gì vậy, chẳng lẽ đây là nguyên nhân khiến lúc nãy anh lại căng thẳng như vậy sao? Sở dĩ lý do anh lo lắng như vậy, chỉ là vì sợ Trần Thăng muốn Lâm Trạch Dương mời cậu ta một bữa cơm.

Ôi trời ơi! Rốt cuộc cái tên này đang nghĩ cái quái quỷ gì vậy, đừng nói đến Trương Dân và Trần Thăng, cho dù có là Mã Hoa và lão Cẩu đi chăng nữa thì việc đãi ai đó một bữa ăn cũng không phải là chuyện gì khó khăn.

Nhưng nếu suy nghĩ kỹ, xem ra Lâm Trạch Dương thật sự là người như vậy, thật sự sẽ vì một chuyện như vậy mà trở nên căng thẳng.

Mã Hoa và lão Cẩu không nhịn được mà nhìn Lâm Trạch Dương một lần nữa, trong lòng cũng nhẹ nhõm hơn một chút, xem ra không phải là Lâm Trạch Dương sợ hãi. Chỉ cần anh không sợ hãi thì không phải mọi chuyện sẽ không có vấn đề gì nữa sao?

“Anh đang nói cái gì vậy? Đãi tôi một bữa cơm, vừa rồi anh nghĩ tôi muốn anh mời tôi một bữa cơm sao?” Hai mắt của Trần Thăng trừng lớn hơn cả mắt trâu, cậu ta vẫn không thể tin được chuyện đang xảy ra trước mắt mình.

“Chẳng lẽ ý anh không phải như vậy sao?”Lâm Trạch Dương vẫn rất cảnh giác nhìn Trần Thăng, anh đã gặp quá nhiều người không giữ lời, kiểu người không tiếc bày mưu tính kế chỉ để có được một bữa ăn anh cũng đã gặp quá nhiều.

“Đương nhiên là không.” Trần Thăng cảm thấy chắc chắn Lâm Trạch Dương đang muốn sỉ nhục mình, cậu ta nghiến răng nghiến lợi.

“Vậy cậu có chuyện gì cứ nói đi? Ha ha ha, chỉ cần không phải là mời cậu đi ăn cơm thì cái gì cũng có thể nói.” Lâm Trạch Dương không nhịn được mà bật cười, rốt cuộc sự gấp gáp trong lòng cũng đã biến mất.

Trần Thăng lại hít một hơi thật sâu, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Tôi muốn dùng đất của ông cụ Lâm để xây nhà, cho nên tôi muốn mảnh đất đó. Ngoài ra, tôi đang chống lưng cho Trương Dân, trước đây anh đã làm vài chuyện không nên làm với Trương Dân, bây giờ anh phải quỳ lạy xin lỗi hắn. Làm xong rồi thì mọi chuyện coi như kết thúc, anh cũng là người của thế gia lánh đời, tôi vẫn phải cho anh một chút thể diện.”

Cuối cùng thì mọi việc cũng đã quay trở lại đúng quỹ đạo của nó, Trần Thăng cảm thấy tốt hơn nhiều, giọng điệu của cậu ta lại trở nên trịch thượng.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: “Yêu cầu của cậu, tôi không thể đáp ứng được. Ông cụ Lâm sẽ không từ bỏ mảnh đất đó. Về phần Trương Dân, tôi không nghĩ mình đã làm gì sai.”

“Tôi nói anh sai thì chính là anh làm sai, từ trước tới nay không có thứ gì tôi muốn mà tôi không thể chiếm được.” Thái độ của Trần Thăng cũng trở nên cứng rắn hơn, trong giọng nói có cảm giác cậu ta rất tự cao tự đại, hơn nữa còn là người quen với việc ra lệnh cho người khác.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu nói: “Không được là không được, cho dù cậu có nói thế nào cũng không được.”

“Anh muốn đối nghịch với Trần gia sao, Lâm gia các anh có gánh nổi cơn thịnh nộ của Trần gia không?” Ánh mắt Trần Thăng trở nên sắc bén, giống như một con dao muốn đâm thẳng vào ngực Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn Trần Thăng một lượt từ trên xuống dưới, nói: “Ý của cậu là muốn dùng thủ đoạn cứng rắn, cậu là đại diện của Trần gia, Trần gia các người muốn đối đầu với tôi.”

“Ha ha ha ha.” Trần Thăng sửng sốt, sau đó không nhịn được cười, thật sự rất buồn cười, cười đến mức khiến cậu ta đau bụng.

“Trần gia chúng tôi mà lại phải đi đối địch với anh sao, anh đang nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ là một tên đệ tử nhỏ của Lâm gia, anh có bị điên không?” Trần Thăng chỉ vào mặt Lâm Trạch Dương, cười đến mức suýt ngã xuống đất.

“Thu ngón tay của cậu lại.” Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên lạnh lùng, giọng điệu cũng lạnh lùng hơn.

“Nếu như tôi nói không, chẳng lẽ anh còn dám ra tay với tôi?” Trần Thăng chưa kịp nói hết câu thì đột nhiên hét toáng lên, phát ra tiếng kêu thảm thiết như lợn bị chọc tiết.

Bởi vì đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đã ra tay. Anh dùng một tay nắm lấy ngón tay của Trần Thăng, sau đó dùng sức bẻ gãy nó, một ngón tay của Trần Thăng lập tức bị gãy.

“Tôi không thích người khác chỉ tay vào mình, nó khiến tôi cảm thấy không thoải mái.”

Lâm Trạch Dương buông tay Trần Thăng ra, sau đó thản nhiên nói với cậu ta.

Trần Thăng đau đớn, phải mất một thời gian mới hồi phục lại được, sau đó trong mắt cậu ta tràn ngập sự hung ác.

Chưa từng có ai dám đối xử với Trần Thăng cậu ta như vậy.
Chương 340 Trần Lộng

Tuy là một thành viên không có tiềm năng tu luyện của Trần gia, nhưng vì Trần Thăng có quan hệ rất tốt với Trần Lộng nên địa vị của cậu ta ở Trần gia chẳng những không hề thấp mà ngược lại còn cao hơn hơn cả một số đệ tử dòng chính, lúc bình thường cho dù là một số trưởng lão của Trần gia nhìn thấy cậu ta cũng đều phải cung kính.

Vì vậy mà Trần Thăng dần dần có loại tính cách không coi ai ra gì như thế này, cũng chưa bao giờ gặp phải bất kỳ trở ngại nào.

"Anh chắc chắn phải chết, Lâm Trạch Dương, anh chết chắc rồi, Lâm gia các người cũng thế." Trần Thăng giận dữ nguyền rủa.

Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, anh vẫn còn nhớ rõ Trần Gia Dũng, cảm thấy ông già đó cũng khá tốt, cho nên sau khi biết Trần Thăng là con cháu của Trần gia, anh lập tức có cảm giác gần gũi với cậu ta hơn một chút.

Bây giờ…

"Xem ra cảm nhận của tôi với Trần gia các người là sai rồi. Lúc nào có thời gian tôi sẽ tới Trần gia của cậu nói chuyện với Trần Gia Dũng." Lâm Trạch Dương nói ra suy nghĩ của mình.

Trần Thăng không nhịn được lại cười khẩy một tiếng, cậu ta cảm thấy Lâm Trạch Dương điên thật rồi, nếu không anh ta cũng sẽ không dám mạnh miệng như vậy.

Lại đúng vào lúc này, tiếng chuông điện thoại của Trần Thăng vang lên.

"Anh Tiểu Lộng." Nhìn thấy tên người gọi được hiển thị trên điện thoại, trên mặt của Trần Thăng lập tức xuất hiện biểu cảm mừng rỡ như điên, đúng là đang buồn ngủ thì có người đưa cho gối đầu!

Nói thật, Trần Thăng một thân một mình đối mặt với Lâm Trạch Dương thì vẫn có chút sợ hãi, dù sao tu vi võ đạo của hai người chênh lệch quá nhiều. Nếu như Lâm Trạch Dương điên lên, không thèm để ý hậu quả mà ra tay với cậu ta thì cậu ta cũng không biết phải kêu oan với ai. Xem xét tình huống hiện tại, Lâm Trạch Dương có vẻ sẽ thật sự làm được chuyện này.

"Trần Thăng, bây giờ anh đang ở đâu, giờ tôi đang ở thành phố Quảng Bắc, đang muốn đi tìm anh." Giọng nói của Trần Lộng vang lên.

"Tôi đang ở thôn Thành Trung ngay trung tâm thành phố, anh mau đi đến đây đi." Bây giờ Trần Thăng đã hưng phấn đến mức muốn nhảy cẫng lên, vậy mà Trần Lộng lại tới thành phố Quảng Bắc, bây giờ lại còn muốn đi tìm mình nữa.

Chỉ trong chốc lát, Trần Thăng cúp điện thoại, sau đó nhếch mép nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh dám chờ nửa tiếng ở đây không?"

Lâm Trạch Dương nhún vai, nói: "Tôi thì không sao cả, tốt nhất là cậu nên gọi tất cả những người có thể gọi được đến đây, gọi cả Trần Gia Dũng đến thì càng tốt, như vậy thì tôi cũng không cần phải chạy tới chạy lui cho phiền phức."

"Đúng là tên cuồng vọng đến tột cùng được, vậy tôi sẽ chống mắt lên, xem lát nữa anh còn có thể kiêu ngạo như thế hay không?" Trần Thăng tức tối nói với Lâm Trạch Dương.

Sau đó cả hai bên đều rơi vào im lặng. Thậm chí Trần Thăng còn không để người khác băng bó cho mình, cậu ta muốn để Trần Lộng nhìn thấy vết thương của mình, như vậy thì mới có thể khiến cho Trần Lộng giúp mình báo thù. Trần Thăng cũng không phải kẻ ngu ngốc, cậu ta biết việc mà mình đang làm cũng không đúng nên cần phải có một chút thủ đoạn.

Chẳng mấy chốc đã nửa giờ trôi qua, có một chiếc xe taxi dừng ở bên ngoài ngõ nhỏ, sau đó Trần Lộng đi tới.

"Anh Tiểu Lộng, cuối cùng anh cũng đến rồi. Tôi đã bị người ta bắt nạt đến mức thảm hại rồi, bây giờ đúng là không ai thèm nể mặt Trần gia chúng ta nữa. Anh mau nhìn tay của tôi đi, tôi đã nói tôi là người của Trần gia, tôi chỉ muốn anh ta cho tôi một chút thể diện mà anh ta cũng không chịu, hơn nữa còn nói rằng cho dù có là gia chủ của chúng ta đến đây thì anh ta cũng sẽ không nương tay, thậm chí còn nói muốn đi tìm gia chủ Trần gia gây chuyện."

Trần Thăng chạy về phía Trần Lộng, vội vàng giơ tay mình lên cho anh ta xem.

Trần Lộng chỉ nhìn thoáng qua đã biết thương tích của Trần Thăng vô cùng nghiêm trọng, cần phải trị liệu trong thời gian ngắn nhất, nếu không thì sau này có thể sẽ để lại di chứng rất nghiêm trọng.

Sau đó, nhìn theo hướng mà Trần Thăng chỉ, Trần Lộng nhìn thấy Lâm Trạch Dương vẫn đang nằm trên ghế.

Chân mày anh ta lập tức nhíu lại.

Sau khi nghe Trần Thăng nói, Trần Lộng đã biết đối phương chắc chắn là một người có chút thực lực. Anh ta đã sẵn sàng ra tay, mặc kệ đúng sai, nếu đối phương đã không nể mặt Trần gia thì Trần Lộng anh ta sẽ ra tay.

Cho nên, Trần Lộng lập tức xem Lâm Trạch Dương là đối thủ của mình. Thế nhưng rõ ràng Lâm Trạch Dương vẫn đang vô tư nằm ở chỗ đó, nhìn lướt qua cả người toàn là sơ hở, chỉ cần Trần Lộng tiến về phía trước là có thể dễ dàng đánh bại anh.

Thế nhưng khi Trần Lộng tiến về phía trước hai bước, bắt đầu tưởng tượng chiêu thức ở trong đầu thì anh ta lại nhận ra, mình hoàn toàn không thể nào ra tay được.

Cho dù là đầu Lâm Trạch Dương không hề quay về phía mình, hay cơ thể giống đang ngủ say như chết, thậm chí là hai cánh tay đặt tùy ý, tất cả đều không có bất kỳ sơ hở nào cả.

Trần Lộng không nhịn được nhíu chặt mày hơn, anh ta chưa từng gặp chuyện gì như vậy. Lúc ở chung với gia chủ thì anh ta có thể cảm nhận được loại khí thế này, giống như đang ẩn chứa sức mạnh bên trong nên Trần Lộng biết được bản thân mình chắc chắn không phải là đối thủ của gia chủ.

Nhưng khi nhìn người trước mắt, Trần Lộng hoàn toàn không hề có cảm giác nào đặc biệt, giống như khi đối mặt với một người bình thường đến mức không thể bình thường hơn mà thôi, nhưng mà vẫn không có cách nào ra tay được hết.

"Anh cũng là người của Trần gia, anh là người mà Trần Thăng tìm tới trợ giúp đúng chứ. Anh không được đâu, mau đi tìm những người khác tới đây đi. "Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng nhìn thoáng qua Trần Lộng, sau đó lại nhìn hướng khác, dáng vẻ vô cùng nhàm chán.

Trần Lộng không nhịn được hít một hơi thật sâu, nhưng không hề tức giận, ngược lại ôm quyền với Lâm Trạch Dương, nói: "Tôi không biết tiền bối là ai, có điều tôi cũng không có ý định lùi bước. Nếu như ngay cả thử cũng chưa thử mà đã nhận thua thì đúng là không phải phong cách của tôi. Huống hồ còn chưa chắc là tôi sẽ thua."

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà quay đầu nhìn thoáng qua trần Lộng một lần nữa, có chút kinh ngạc, nói: "Anh không tệ đâu, xem ra loại người như Trần Thăng không đủ tư cách đại diện cho người Trần gia các anh. Thế này đi, nếu như anh có thể ra tay với tôi, đánh trúng được tôi, vậy coi như anh thắng."

Cuồng vọng, đúng là cuồng vọng đến mức không coi ai ra gì.

Trần Lộng còn chưa lên tiếng nhưng Trần Thăng thì đã nổ tung.

"Anh có biết anh Tiểu Lộng của tôi là ai không? Loại người cuồng vọng giống như anh, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà. Anh Tiểu Lộng của tôi là người thừa kế mà gia chủ coi trọng nhất, người mạnh nhất trong thế hệ trẻ của Trần gia. Anh lại dám đối xử với anh ấy như vậy, đúng là tự tìm cái chết. Anh Tiểu Lộng, không cần phải lịch sự với loại người như thế này!"

Trần Thăng nói với Trần Lộng.

"Anh cứ đứng qua một bên đi. "Trần Lộng ra hiệu cho Trần Thăng rời đi, sau đó nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương không chớp mắt.

Thời gian dường như đã đóng băng vào khoảnh khắc này, không gian cũng giống như bị đông cứng lại

Trần Lộng cứ im lặng nhìn Lâm Trạch Dương như vậy, thậm chí còn không nghe thấy tiếng thở, sau đó ngay cả nhịp tim cũng biến mất.

Trong chốc lát, Trần Lộng giống như đã hoàn toàn biến mất trong không khí.

Dường như toàn bộ thế giới này chỉ còn lại một mình Lâm Trạch Dương.

Nếu chỉ còn Lâm Trạch Dương là người duy nhất di chuyển trên thế giới này, chẳng phải có nghĩa là mọi chuyển động của Lâm Trạch Dương sẽ trở nên cực kỳ rõ ràng, ngay cả những chuyển động nhỏ nhất cũng sẽ bị người khác hoàn toàn nhìn thấu.

Cũng không biết đã qua bao lâu, giống như đã qua một thế kỷ, dường như chỉ còn một khoảnh khắc, cuối cùng cái cảm giác tĩnh lặng cũng biến mất không thấy đâu nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK