• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 282 Thể hiện sự sắc bén của mình

Mọi người đều nhìn vào háng Chu Quang, thậm chí có cả một số cô gái cũng có mặt ở đó.

Khung cảnh một lúc sau đó bỗng trở nên khó xử.

Đũng quần của Chu Quang đã ướt đẫm, Chu Quang nhìn thấy liền sững sờ tại chỗ.

Sau đó, Chu Quang vội vàng nhìn Trần Bá Trực, vẻ mặt rất nóng lòng muốn giải thích, nhưng lại không nói được một lời, sắc mặt đỏ bừng, vẻ mặt ngơ ngác. Về phần làm nhục Lâm Trạch Dương, Chu Quang bây giờ đã hoàn toàn quên mất chuyện đó, thật là đáng xấu hổ.

Sắc mặt Trần Bá Trực trở nên âm trầm, là Chu Quang mời anh ta tới đây, sao anh ta có thể làm ra chuyện chuyện khốn kiếp như vậy, không biết làm như vậy anh ta có tự cảm thấy xấu hổ hay không?

“Mau vào phòng tắm tắm rửa đi.” Đúng là gừng càng già càng cay, Trần Bá Trực nhanh chóng bình tĩnh lại, trầm giọng nói với Chu Quang.

Chu Quang vội vàng liếc nhìn Trần Bá Trực, rồi lại nhìn sang Lâm Trạch Dương, không nói được lời nào, vội vàng chạy về phía phòng tắm.

Trần Bá Trực sau đó lại nhìn Lâm Trạch Dương, nhưng trên khuôn mặt ông ấy không còn nở nụ cười nữa. Tên này đã vừa không bắt tay cũng không chịu chào ông ấy, đã vậy còn làm xấu mặt Chu Quang trước mặt ông ấy, chẳng lẽ anh ta cố ý nhắm vào chính mình, một tên không có danh tiếng trong giới mà cũng dám làm vậy sao?

Trần Bá Trực ngồi xuống, sau đó nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt khó chịu và nói: “Đúng là cậu giỏi hơn người khác trong việc này, Lâm Trạch Dương, cậu giỏi lắm.”

Lâm Trạch Dương được khen ngợi, trên mặt lập tức hiện lên nụ cười, vui vẻ nói: “Trần Bá Trực, mặc dù tôi không biết ông là ai, cũng chưa từng xem qua phim của ông, nhưng tôi có thể khẳng định một điều, tầm nhìn của ông thật sự rất tốt, ông vừa thoạt nhìn đã có thể thấy được sự tài năng của tôi, tôi nói cho ông biết, tôi có một khuyết điểm lớn, đó chính là tôi không có khuyết điểm nào.”

Vừa rồi Lâm Trạch Dương còn khoe khoang về mình với mọi người nên bây giờ anh ta rất nhanh chóng đã lấy lại phong độ.

Sắc mặt Trần Bá Trực càng ngày càng âm trầm, trong mắt như tóe ra lửa. Nhưng Lâm Trạch Dương lại không nhận ra, anh ta vẫn nhiệt tình khoe khoang về mình.

Trần Bá Trực phát hiện Lâm Trạch Dương thật sự không biết anh ta đang biểu đạt cái gì, không khỏi hít một hơi thật sâu, nếu tên này không phải ngu ngốc thì chính là một tên quỷ quyệt đến đáng sợ. Nếu không, trong bầu không khí như vậy, làm sao anh còn có thể khoe khoang về mình như thế?

Lúc này vẻ mặt của Nicole và đạo diễn bên cạnh cũng có chút xấu hổ, tất nhiên bọn họ đều nhìn thấy sự tức giận của Trần Bá Trực, nhưng lúc này rất khó để nhắc nhở Lâm Trạch Dương.

Nicole càng lo lắng hơn, mặc dù không phải người Trung Hoa nhưng cô ấy đã nghe nói đến Trần Bá Trực và biết ông ấy là một diễn viên rất có năng lực.

Nicole liên tục nháy mắt với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng chú ý tới ánh mắt của Nicole, nhìn Nicole nói: “Nicole, mắt của cô không khoẻ, sao cô không về nghỉ ngơi trước đi?”

Nicole nhìn thấy Lâm Trạch Dương nhìn về phía mình, không khỏi vui mừng khôn xiết, nhưng không ngờ Lâm Trạch Dương lại không hiểu ý mình, vì sao cô ấy lại yêu trúng một kẻ ngốc chứ?

“Nicole, lần quay phim này của cô có thuận lợi không? Tôi tin rằng khi bộ phim này của cô ra mắt, nhất định sẽ chấn động làng nhạc Trung Hoa.” Trần Bá Trực mỉm cười nhìn Nicole, không có ý định gì là đáp lại Lâm Trạch Dương.

Nicole cho rằng Trần Bá Trực cố ý đổi đề tài, cũng không muốn cùng Lâm Trạch Dương tranh cãi, cho nên nhiệt tình trả lời Trần Bá Trực.

Lâm Trạch Dương phát hiện mình bị bỏ rơi, làm sao để anh ta lấy lại vị trí nhân vật chính đây?

“Chờ một chút, tôi có chuyện muốn nói.” Lâm Trạch Dương đang nói chuyện, làm sao anh ta có thể ngừng nói được. Câu chuyện này có liên quan gì đến anh ta? Lâm Trạch Dương dường như không để ý đến những chuyện này.

Trần Bá Trực thờ ơ liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn Nicole và nói: “Vậy tôi xin chúc mừng sự thành công của cô Nicole trước. Ở Trung Quốc có câu, khách đến là bạn, nên tôi sẽ nâng ly chúc mừng cô trước.”

Trong khi nói chuyện, Trần Bá Trực nâng ly rượu lên và cố tình phớt lờ Lâm Trạch Dương.

Nicole vừa định nâng ly của mình lên.

“Ông thật thô lỗ, tôi đang nói chuyện với ông đấy, tại sao ông lại không để ý đến tôi?” Giọng nói không hài lòng của Lâm Trạch Dương cất lên.

Sau đó, ánh mắt của mọi người đều đổ dồn vào Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin, Lâm Trạch Dương quá to gan khi nói chuyện với Trần Bá Trực như vậy.

Trần Bá Trực cũng sửng sốt, ông ấy định sẽ tấn công Lâm Trạch Dương lần nữa sau khi uống xong ly rượu này, nhưng ông ấy không ngờ Lâm Trạch Dương lại trực tiếp tấn công ông ấy.

Trần Bá Trực thật sự không biết lúc này nên làm như thế nào, bởi vì trước đây ông ấy chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy. Trước đó đừng nói đến những người mới đến chưa có danh tiếng, thậm chí có một số người đã nổi tiếng lâu năm, nhìn thấy ông ấy cũng phải nể mặt, sao có thể dám nói những lời như vậy với ông ấy.

Đúng lúc này, Chu Quang từ bên ngoài đi vào. Chu Quang cũng thật là khổ sở, anh ta có mang theo quần để thay, nhưng lại không có cách nào mặc được cái quần đó.

Chu Quang chỉ có thể mượn khách sạn máy sấy tóc, sau đó trốn vào phòng tắm cởi quần. Vì vậy, mỗi khi có người bước vào phòng tắm đều sẽ nhìn anh ta với ánh mắt kỳ quái, khiến anh ta xấu hổ gần như muốn chết.

Khi Chu Quang bước vào phòng, anh ta vừa hay nghe thấy lời nói của Lâm Trạch Dương.

Chu Quang vốn đã đè nén cơn tức giận đến mức toàn thân sắp nổ tung, cảm thấy mình đã nắm bắt được cơ hội cực lớn, nhất định phải giết chết Lâm Trạch Dương ngay lập tức.

Chu Quang đi về phía Lâm Trạch Dương với vẻ đầy uy hiếp và nói: “Lâm Trạch Dương, anh có biết anh đang nói cái gì không? Anh có biết mình đang nói chuyện với ai không? Trần Bá Trực, tiền bối của anh cũng giống như cha mẹ anh, anh hoàn toàn không biết sao? Anh cho rằng mình rất tài ba khi khiến mọi người chú ý? Anh có biết rằng nếu chuyện xảy ra ngày hôm nay lan truyền ra bên ngoài, thì anh sẽ bị giới giải trí phong sát không? Mau xin lỗi Trần Bá Trực đi.”

Trần Bá Trực nhìn Chu Quang, gật đầu, tiểu tử này vẫn còn có ích.

Trần Bá Trực không ngăn cản Chu Quang, điều đó có nghĩa là Trần Bá Trực thực sự tức giận.

Ở đây không ai có thể lên tiếng, kể cả Nicole, người muốn bảo vệ Lâm Trạch Dương, vì chuyện này, Lâm Trạch Dương thật sự không tôn trọng Trần Bá Trực.

Lâm Trạch Dương cười lạnh lùng, liếc nhìn Chu Quang, sau đó lại nhìn Trần Bá Trực, nói: “Tôi không biết trong lòng Chu Quang ông có phải là cha mẹ của anh ta hay không. Nhưng đối với tôi, ông không phải. Hơn nữa, việc một người làm là đúng hay sai thì có liên quan gì đến thân phận của họ không? Dù là nhà lãnh đạo quốc gia, nếu họ giết người, thì họ vẫn bị coi là tội phạm và cần phải bị pháp luật trừng phạt. Vậy Trần Bá Trực ông nghĩ mình là ai?”

Vào lúc này, Lâm Trạch Dương đã thể hiện sự sắc bén của mình.
Chương 283 Ly rượu này

Có người nói thiên tử phạm tội cũng như thứ dân. Nhưng, có thật sự là như vậy không, nếu thật sự là như vậy, vì sao lại có câu nói hoàng đế tức giận thì vứt cả triệu xác chứ?

Chúng ta phải thừa nhận rằng trên thế giới này thực sự có nhiều người khác nhau, ngay cả khi chúng ta có thể dựa vào nỗ lực của mình để thay đổi hiện trạng. Giống như Trần Bá Trực và Lâm Trạch Dương bây giờ.

Trong giới giải trí, Trần Bá Trực quả thực giống như một ngọn núi lớn, còn Lâm Trạch Dương lại giống như một con kiến. Ai có thể ngờ rằng một con kiến lại dám thách thức một ngọn núi.

Vì vậy, Trần Bá Trực trầm mặc hồi lâu không lên tiếng. Thái độ và hành vi của Lâm Trạch Dương trước đây quả thực đã khiến Trần Bá Trực không hài lòng, giữa hai người càng ngày càng có hiếm khích, nhưng đó cũng là chuyện ngầm chứ không thể hiện ra ngoài nên chuyện gì cũng có thể xảy ra.

Nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương dám trắng trợn nói như vậy, chuyện này không tồn tại trong giới giải trí, cũng không được phép tồn tại.

Lúc này trên mặt Chu Quang tràn đầy vẻ tức giận, nhưng trong lòng đã vui mừng, hành động của Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn đặt mình vào thế đối đầu với Trần Bá Trực. Từ nay trở đi, cho dù anh ta không nói gì cũng không cần làm gì, Lâm Trạch Dương cũng sẽ là kẻ thù truyền kiếp của Trần Bá Trực mà thôi.

Nhưng lúc này Trần Bá Trực lại bình tĩnh lại, trên mặt không có tức giận, ánh mắt bình tĩnh đến đáng sợ, chỉ nhìn Lâm Trạch Dương thôi.

“Lâm Trạch Dương, mày rất tốt, mày nói rất đúng. Quả thực, họ Trần ta đây chỉ là một người bình thường. Nhưng dù thế nào đi nữa, tao lớn hơn mày mấy tuổi, là trưởng bối của mày, cho nên hẳn là mày nên tôn trọng tao một chút, câu này đúng không?"

Lâm Trạch Dương nghiêm túc gật đầu.

Nicole thấy vậy thì thở phào nhẹ nhõm. Cô ấy là người trong giới giải trí nên hiểu được ẩn ý của chuyện vừa xảy ra. Bây giờ Lâm Trạch Dương có thể gật đầu, Trần Bá Trực có thể nói ra những lời như vậy, mỗi người đều sẽ cho đối phương một bậc thang bước xuống. Họ vẫn chưa trở thành kẻ thù không đội trời chung.

“Ông thực sự là một trưởng bối, và tôi nên tôn trọng ông. Tuy nhiên, tôn trọng một người không nên là lý do để hạ thấp chính mình. Sự tồn tại của thế giới này luôn là vì tôi trước, sau đó là chúng ta. Nếu tôi không làm vậy, vậy thì sự tồn tại của chúng ta sẽ ở đâu? Không phải là cái toàn thể quan trọng hơn cá thể, mà là không có cá thể thì không có cái toàn thể.

Vì vậy, tôi sẽ không rút lại những gì tôi vừa nói. Ông đúng là một người bất lịch sự. Tôi đang nói chuyện nghiêm túc với ông, ông không đáp lại tôi, đây là quyền tự do của ông. Tuy nhiên, tôi sẽ nghĩ ông là người thô lỗ. Nếu như người làm sai trước là ông, vậy tại sao tôi phải xin lỗi ông? Cho dù ông là trưởng bối cũng không được.”

Giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên, ánh mắt dán chặt vào Trần Bá Trực.

Khóe miệng Trần Bá Trực lại co giật, nhưng trên mặt vẫn không có chút tức giận, mà ánh mắt lại dán chặt vào Lâm Trạch Dương.

Hai người cứ như vậy nhìn nhau.

Khung cảnh trở nên vô cùng nghiêm túc và căng thẳng, như thể không khí bị hút hết, thậm chí không thể thở được.

“Mày rất tốt. Tao hy vọng mày có thể giữ được thái độ này và không bị sứt đầu mẻ trán. Hôm nay tao có mặt ở đây và chân thành hy vọng mày có thể tiến xa hơn trong giới giải trí."

Nói xong, Trần Bá Trực xoay người sải bước đi ra ngoài. Chu Quang thấy thế tự nhiên cũng đi theo ông ta ra ngoài.

Trong phòng rơi vào tĩnh lặng, cho dù Trần Bá Trực đã rời đi mấy phút rồi thì vẫn không có âm thanh nào.

Ồ, thực ra sau khi Trần Bá Trực rời đi, luôn có một số âm thanh nhỏ vang lên.

Lúc này, đạo diễn rốt cuộc cũng rời mắt khỏi cửa, cảm thấy rất hưng phấn. Đã lâu lắm rồi ông mới thấy được cảnh tượng như vậy.

Đạo diễn được coi là một nhân vật có tên tuổi trong làng giải trí Hoa ngữ, tuy không có tác phẩm nào đặc biệt đỉnh cao nhưng ông có nhiều mối quan hệ, thậm chí còn có mối liên hệ với những người như đạo diễn Ngô.

Nhưng dù vậy, đạo diễn cũng không dám nói chuyện với Trần Bá Trực như Lâm Trạch Dương đã làm, mặc dù ông ta lớn tuổi hơn Trần Bá Trực. Địa vị của Trần Bá Trực trong làng giải trí thực sự quá cao.

Thậm chí đạo diễn có thể tưởng tượng rằng sau ngày hôm nay, Lâm Trạch Dương sẽ không còn chỗ đứng trong giới giải trí nữa.

Sau đó đạo diễn chuyển sự chú ý sang Lâm Trạch Dương và sửng sốt. Bởi vì âm thanh vừa vang lên hóa ra là tiếng Lâm Trạch Dương đang ăn.

Lâm Trạch Dương đang cắm đầu vào ăn, lại còn ăn rất vui vẻ, trên mặt không có chút lo lắng nào.

Đạo diễn không biết đánh giá Lâm Trạch Dương thế nào, chỉ cảm thấy lúc này mình thật sự chết lặng.

Haizz.

“Lâm Trạch Dương, cậu có biết vừa rồi cậu đã hoàn toàn đắc tội với Trần Bá Trực không? Cậu có biết Trần Bá Trực trong giới giải trí có địa vị như thế nào không? Có thể nói, chưa kể cậu là người mới, thậm chí có một số gương mặt mới nổi tiếng, sau khi đắc tội Trần Bá Trực như thế, cũng không có khả năng tiếp tục ở trong giới giải trí.

Nói cách khác, cậu sẽ không có nhiều cơ hội ở lại làng giải trí trong tương lai. Tất nhiên, nếu cậu có đủ mối quan hệ hoặc nền tảng rộng lớn thì đây lại là một chuyện khác.”

Đạo diễn suy nghĩ một chút rồi nhắc nhở Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn đạo diễn, lắc đầu, sau đó cười nói: “Tôi không quen ai trong giới giải trí cả.”

Lông mày đạo diễn không khỏi nhíu chặt, vừa rồi sao Lâm Trạch Dương dám làm ra chuyện như vậy?

Dường như biết đạo diễn đang nghĩ gì, Lâm Trạch Dương lại lên tiếng nói: “Như tôi vừa nói, việc một người làm là đúng hay sai không liên quan gì đến địa vị của anh ta. Tôi nghĩ ông ta đã làm sai, vì vậy tôi sẽ nói rằng ông ta đã làm sai. Đó là điều đương nhiên.”

Đạo diễn lại sửng sốt một chút, sau đó nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Uống rượu đi.”

“Uống đi, sao ông không uống? Chúng ta đến đây chỉ để uống thôi mà.” Lâm Trạch Dương nâng ly lên uống cạn.

“Hahaha.” Đạo diễn nhìn Lâm Trạch Dương rồi không nhịn được cười, không biết đã bao lâu rồi ông mới được cười to như vậy.

Trong làng giải trí dù có thừa nhận hay không thì quả thực đó là một việc rất căng thẳng, đôi khi còn có thể khiến người ta khó thở.

Đã lâu rồi đạo diễn không cảm thấy thư thái và sảng khoái như vậy.

“Tôi không biết điều gì sẽ xảy ra với cậu trong tương lai, nhưng hiện tại tôi có thể để lại cho cậu một câu. Nếu cậu cần sự giúp đỡ của tôi và nếu tôi có thể giúp được, tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức, lấy ly rượu này làm chứng.”

Đạo diễn vừa nói vừa uống cạn ly rượu, sau đó lại không nhịn được mà cười.

Con người luôn cần làm một hai điều ngu xuẩn, nếu ai cũng tính toán như vậy thì đời có gì vui?

Trong một thế giới không có người ngu ngốc, làm sao những điều thú vị có thể xảy ra?
Chương 284 - Vở kịch hay sắp bắt đầu

Khi Trần Bá Trực rời khỏi khách sạn, khuôn mặt bình tĩnh của ông ta lập tức trở nên u ám, còn u ám hơn màn đêm tối tăm vài phần.

Trần Bá Trực nhìn về phía sau Chu Quang, đôi mắt giống như muốn xuyên thủng Chu Quang luôn vậy, tràn đầy khí thế hung hãn, nói: “Chu Quang, mang cho tao tất cả tư liệu về Lâm Trạch Dương.”

Chu Quang vội vàng gật đầu như gà mổ thóc, giờ phút này anh ta cảm giác như bị nghẹt thở vậy. Anh ta quen biết Trần Bá Trực đã lâu như vậy nhưng cũng chưa từng nhìn thấy Trần Bá Trực như thế này bao giờ, gần như là một con sói nhìn chằm chằm vào con mồi, tạo cho người ta cảm giác áp lực vô cùng lớn.

Sau đó, Trần Bá Trực quay người bước đi, không nói thêm lời nào với Chu Quang.

Trần Bá Trực không về nhà, đêm nay ông ấy đã hoàn toàn tức giận, lửa giận trong lòng gần như muốn nổ tung, nếu không trút giận thì có khi ông ấy chết mất.

Trần Bá Trực đến một câu lạc bộ không mở cửa cho công chúng.

Sau khi vào câu lạc bộ, Trần Bá Trực tiến thẳng vào một căn phòng nào đó, trông rất quen.

Trong phòng có hai cô gái trẻ tuổi, đều rất xinh đẹp và cao ráo, điều quan trọng nhất là hai cô gái này còn có khí chất sinh viên và thanh thuần trong sáng.

Hai cô gái này quả thực vẫn còn là sinh viên đại học, loại hơi thở của thanh xuân học đường này sao có thể giấu được.

Trần Bá Trực đi về phía hai cô gái, sau đó biến thành một con thú hung dữ, suýt chút nữa đã nuốt chửng hai cô gái vào bụng mình.

Một giờ sau, Trần Bá Trực đi ra khỏi phòng, đi vào phòng nghỉ của câu lạc bộ.

Trong phòng vang lên tiếng khóc đứt đoạn, mang theo cảm giác hoang tàn. Lúc này toàn thân hai cô gái đều là vết bầm tím, họ không biết Trần Bá Trực vừa làm gì. Nghĩ mà xem, nếu cảnh tượng vừa xuất hiện trong phòng bị đưa lên mạng, thì Trần Bá Trực có tác phong nghiêm túc, đáng kính sẽ ngay lập tức bị mọi người ghét bỏ.

Lúc này, trong phòng nghỉ đã có người ngồi.

Nhìn thấy Lý Hoán, Trần Bá Trực không khỏi nhướng mày nói: “Bây giờ tâm tình tao đang không tốt, tốt nhất là đừng có chọc điên tao.”

Đương nhiên Trần Bá Trực biết Lý Hoán, tổng biên tập của City Headlines, nhưng ông ấy không cho ông ta chút mặt mũi nào.

Lý Hoán cũng lơ đễnh, khẽ mỉm cười nói: “Điều gì khiến Trần Bá Trực tức giận như vậy? Lâu rồi tôi mới nhìn thấy cảnh này đấy.”

Trần Bá Trực lạnh lùng liếc nhìn Lý Hoán, nói: “Tao nói lần cuối, bây giờ tâm tình tao đang không tốt.”

Lý Hoán vẫn tươi cười, thậm chí còn bắt đầu pha trà mà không có ý định rời đi.

Sắc mặt Trần Bá Trực càng ngày càng trầm xuống, gần như muốn nổ tung luôn rồi.

“Lâm Trạch Dương.” Lý Hoán nói ba chữ, không ngẩng đầu lên.

Đôi mắt của Trần Bá Trực đột nhiên mở to, và những đường gân trên cổ nổi lên vì quá kích động. Nhưng rất nhanh, Trần Bá Trực đã dần bình tĩnh trở lại, ánh mắt dán chặt vào Lý Hoán.

Đêm đó, không ai biết rốt cuộc hai người đã nói gì. Chỉ biết là khi hai người chia tay, trên môi họ đều nở nụ cười, một nụ cười mà chỉ cần nhìn thôi cũng khiến người ta rùng mình.

Ngày hôm sau, trong điện thoại của Lâm Trạch Dương hiện lên một tin tức giải trí.

“Tin đồn về bạn trai của Nicole là thật hay giả?”

Bài viết này chỉ đơn giản là những tin đồn thất thiệt, không có bất kỳ bằng chứng xác thực nào, nội dung trong đó cũng rất cường điệu, không có logic gì cả. Cũng không biết tại sao tin tức này lại trở thành tiêu đề ngày hôm nay và xuất hiện trên các trang web lớn nữa.

Lúc đầu, tin tức này chỉ đơn giản là khiến giới bạn bè choáng ngợp. Điều này khiến nhân viên của Nicole rất lo lắng, nhưng chẳng bao lâu sau, tin tức này đã bị át đi mà ngay cả phía của Nicole cũng không kịp hành động.

Bởi vì thực sự không có nội dung nào đáng tin cậy trong bài viết này. Không biết tại sao những tin tức như vậy lại được đưa lên mặt báo, thực sự là kỳ lạ.

Lâm Trạch Dương không có hứng thú với những thứ này nên không để ý tới.

Hôm nay Lâm Trạch Dương sẽ cùng Nicole tham dự một sự kiện từ thiện. Là người của công chúng và là ngôi sao quốc tế hàng đầu, tất nhiên Nicole sẽ nhận được rất nhiều lời mời.

Tuy Nicole có địa vị cao quý và danh tiếng tốt nhưng cô ấy không thể từ chối mọi lời mời, giống như bữa tiệc này.

Nicole suy nghĩ một lúc rồi đưa ra lời mời cho Lâm Trạch Dương. Bữa tiệc này mang tính chất bán chính thức và những người tham gia đều là những nhân vật thuộc tầng lớp thượng lưu.

Nicole nghĩ rất đơn giản, tối hôm qua Lâm Trạch Dương đắc tội với Trần Bá Trực, cho nên anh cần làm quen một số người thực sự có quyền lực, chưa kể để những người này giúp đỡ Lâm Trạch Dương nữa, ít nhất thì họ nói đỡ một câu khi anh xảy ra chuyện.

Nhiều thứ mà đa số mọi người cho là khó như chạm tới bầu trời, đối với một số người thì chỉ là một câu nói mà thôi.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương không quan tâm, dù sao anh cũng có bữa trưa miễn phí.

Chẳng mấy chốc, Lâm Trạch Dương đã đến đón Nicole, sau đó hai người cùng nhau đi đến địa điểm tổ chức tiệc.

Bởi vì Lâm Trạch Dương đi cùng Nicole, Nicole nắm tay anh, lần này Lâm Trạch Dương không bị ngăn cản, thậm chí còn nhận được rất nhiều ánh mắt hâm mộ.

Tất nhiên, Nicole đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc từ thiện này, và đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng trở thành tâm điểm. Những người được gọi là xã hội thượng lưu này, quả thật có tố chất rất tốt, vậy mà không ai vì ghen tị với Lâm Trạch Dương là bạn trai của Nicole mà gây khó dễ với Lâm Trạch Dương.

Bữa tiệc từ thiện này cũng không có gì bất ngờ, Nicole hát một bài hát được mọi người tán thưởng, sau đó cô ấy và Lâm Trạch Dương rời khỏi bữa tiệc.

Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương phát hiện có người nhìn mình và Nicole với ánh mắt có vẻ không đúng lắm, không phải là thái độ thù địch, nhưng Lâm Trạch Dương lại không thể nói rõ đó là gì.

Sau khi Lâm Trạch Dương và Nicole rời đi, Lý Hoán và Trần Bá Trực cùng xuất hiện tại bữa tiệc.

Sau đó, hai người nhìn nhau, khóe miệng không khỏi cong lên, nhưng trên mặt lại không có chút ý cười nào, chỉ có một cảm giác lạnh lùng mà thôi.

“Vừa rồi anh có chụp được hết không?” Đột nhiên Lý Hoán lên tiếng.

“Chụp rồi, chụp hết rồi.” Đột nhiên có người xuất hiện từ phía sau Lý Hoán, đưa máy ảnh cho Lý Hoán.

Lý Hoán liếc nhìn mấy cái, sau đó nhìn về phía Trần Bá Trực nói: “Tất cả tài liệu cần thiết đều đã chuẩn bị xong, đã đến giờ diễn kịch rồi. Trần Bá Trực, ông là diễn viên xuất sắc nhất, không nên làm hỏng chuyện đâu đấy.”

Trần Bá Trực cười khẩy: “Tao, anh Trần, trước đây chưa bao giờ khiến bất kỳ đạo diễn nào phải thất vọng, chắc chắn lần này sẽ không phạm phải sai lầm nào.”
Chương 285 - Rắc rối lại đến

Vừa mới phát hành, trong nháy mắt đã nhận được phản ứng nhiệt liệt nhất, chỉ trong một buổi sáng đã trở thành top 10 lượt tải xuống và số lượt phát của các trang web âm nhạc lớn.

Trên nhiều diễn đàn nổi tiếng lúc này chỉ có một chủ đề duy nhất và họ chỉ nói về Nicole.

“Là một người nước ngoài, Nicole đã thể hiện đầy đủ sự say mê và bản lĩnh của Ngu Cơ. Cô ấy thể hiện trọn vẹn những cảm xúc cố chấp và kiềm chế của phụ nữ Trung Quốc chúng tôi, đồng thời là đại diện cho phụ nữ chúng tôi. Nicole, từ nay trở đi tôi là fan cả đời của bạn.”

“Cô ấy thật xinh đẹp. Cô ấy thể hiện vẻ đẹp đến đỉnh cao trong từng nụ cười. Đây là sự tao nhã và dũng cảm trong trái tim cô ấy. Nicole, em là nữ thần, mãi mãi là nữ thần của tôi.”

“Không biết bạn có để ý rằng câu chuyện này khá thú vị. Thực ra là câu chuyện xuyên không của Ngu Cơ và Bá Vương. Càng thú vị hơn chính là lúc ở cổ đại là Bá Vương đang bảo vệ Ngu Cơ. Hai người bọn họ sau khi sống lại ở thời hiện đại, lại là Ngu Cơ bảo vệ cho Bá Vương. Phim rất kịch tính. Tôi phải khen ngợi đạo diễn, ông ấy là một người rất giàu trí tưởng tượng.”

Câu chuyện thực ra không phức tạp, chỉ là ở thời cổ thì Bá Vương và Ngu Cơ đều chết vì tình, sau đó bối cảnh chuyển sang thời hiện đại. Ở thời hiện đại, Ngu Cơ trở thành chủ tịch một công ty, còn Bá Vương là một thư ký nhỏ, và cả hai đã yêu nhau từ cái nhìn đầu tiên. Nhưng Bá Vương là một chàng trai trẻ ngốc nghếch, luôn mang đến nhiều rắc rối cho Ngu Cơ. Tuy vậy, cả hai luôn tràn đầy niềm vui trong quá trình đó.

Tác phẩm này được dàn dựng rất công phu, hình ảnh, câu chuyện, âm nhạc đẹp đẽ trong từng lời thoại, càng bổ sung tốt hơn cho khung cảnh lúc đó, từ nỗi buồn đến hy vọng, rồi đến ánh sáng, và cuối cùng là tràn đầy hạnh phúc.

Qua tác phẩm, Nicole đã hoàn toàn nổi tiếng ở Trung Quốc, và nam diễn viên chính Lâm Trạch Dương thực sự có một nhóm người hâm mộ, bao gồm cả nam và nữ.

“Ồ, vị hoàng đế này là ai? Tuy rằng nhìn hắn không đẹp lắm nhưng lại rất quyến rũ. Ôi trời, ngươi có nhìn thấy không? Khi gặp Ngu Cơ, vẻ bá đạo trong mắt đó đã không còn nữa. Tôi sắp chìm đắm vào nó luôn rồi. Nếu có một người đàn ông như vậy ở bên cạnh thì tốt biết mấy.”

Đây là những bình luận từ một số fan nữ.

“Làm đàn ông thì phải giống Hạng Vũ, có thể làm được việc người khác không làm được, trên trời dưới đất chỉ có ta chăm sóc ngươi. Nếu ba ngàn chư Thần Phật đến tìm ngươi, ta có thể dùng gậy đánh ngã. Một đấng nam nhi không sợ trời đất!”

Đây là những bình luận của một số chàng trai, tràn đầy nhiệt huyết, cảm giác như toàn thân đang nóng bừng vì máu nóng trong cơ thể.

“Các cậu nói nhiều như vậy, cũng không phải chuyện của tôi, tôi chỉ muốn biết tiểu đệ Hạng Vũ là ai thôi.”

Chẳng mấy chốc, trên các diễn đàn lớn đã xuất hiện một mục tìm kiếm về Lâm Trạch Dương.

Bởi vì Kiều Lan Nữ thành công, danh tiếng của công ty tự nhiên cũng tăng vọt, rất nhiều người biết đến Kiều Lan Nữ, vì vậy doanh thu của Kiều Lan Nữ cũng tăng vọt, thậm chí còn có cảm giác cung không đủ cầu.

Tình hình có thể nói là rất tốt.

Để đáp lại người hâm mộ, nhóm của Nicole đang chuẩn bị tổ chức buổi ký tặng. Theo gợi ý của Triệu Vũ Yên, mọi việc chuẩn bị cho buổi ký tặng này sẽ do Kiều Lan Nữ đảm nhiệm, thậm chí Kiều Lan Nữ sẽ tặng những món quà nhỏ cho mỗi người hâm mộ có mặt tại hiện trường, có thể coi như một sự kiện quảng cáo.

Đương nhiên là Nicole đồng ý.

Đồng thời, Nicole cũng đưa ra điều kiện là Lâm Trạch Dương cũng phải tham gia buổi ký tặng, lý do rất đơn giản, nhất định sẽ có rất nhiều người tham gia buổi ký tặng, cho nên Nicole cần được bảo vệ.

Đương nhiên, mục đích của Nicole cũng rất đơn giản, chính là cô ấy muốn tiếp xúc với Lâm Trạch Dương nhiều hơn, bởi vì chuyến đi Trung Quốc của Nicole sắp kết thúc, Nicole càng muốn ở bên Lâm Trạch Dương nhiều hơn.

Tất nhiên, Triệu Vũ Yên biết rất rõ điều này, nhưng vì Kiều Lan Nữ, cô không còn cách nào khác ngoài việc chịu đựng cả.

Hiện trường buổi ký tặng.

Buổi ký tặng được tổ chức tại một trung tâm mua sắm lớn, nhưng Triệu Vũ Yên vẫn đánh giá thấp sức hấp dẫn của Nicole. Không chỉ bên trong trung tâm mua sắm đã bị bao vây hoàn toàn mà bên ngoài cũng đã có người xếp hàng dài.

Ban đầu Nicole chỉ định ký một trăm chữ ký thôi, nhưng người hâm mộ nhiệt tình đến mức Nicole cảm giác như một tay của mình sắp gãy, và cô ấy lại phát hiện trước mặt mình có rất nhiều người, cô cũng không biết có bao nhiêu ngàn người đang ở đây nữa.

Nói đơn giản là không có cách nào để Nicole có thể ký tặng cho tất cả mọi người.

Điều này làm cho trợ lý của Nicole có chút khó xử, cô ấy cũng biết tiếp tục như vậy không phải cách hay, cho dù Nicole đồng ý, nhưng sức khỏe Nicole cũng chịu không nổi. Nếu phải ký tên cho tất cả mọi người, có lẽ phải đến ngày mai mới xong.

Tuy nhiên, nếu buổi ký tặng kéo dài ba tiếng đồng hồ kết thúc vào lúc này, những người hâm mộ đã chờ đợi suốt ba tiếng đồng hồ chắc chắn sẽ không hài lòng và thậm chí có thể sẽ có những hành động quá khích.

Đối mặt với hàng nghìn người hâm mộ tại hiện trường, không phải ai cũng đủ can đảm đứng lên nói điều mà bọn họ không muốn nghe, những người hâm mộ này mỗi người một ngụm nước miếng cũng đủ để dìm người ta xuống rồi.

Lúc này, Lâm Trạch Dương từ phía sau Nicole đi ra, sau đó cầm micro lên, nhìn thẳng vào mọi người nói: “Xin lỗi mọi người, buổi ký tặng hôm nay đến đây là kết thúc, Nicole cũng mệt lắm rồi. Lần sau nếu có cơ hội, Nicole sẽ ký tặng các bạn một lần nữa. Bây giờ thì mọi người nên về nhà nghỉ ngơi đi.”

Lâm Trạch Dương cứ đứng trước mặt mọi người rồi nói những lời vô tư như vậy.

Mọi người sửng sốt một lúc, sau đó những lời chửi rủa lập tức vang lên.

“Anh là ai vậy? Anh nói rằng buổi ký tặng của Nicole sẽ kết thúc thì nó kết thúc à? Anh có biết rằng tôi đã đợi ba tiếng đồng hồ chỉ để xin chữ ký của Nicole không? Đáng lẽ hôm nay tôi phải đi làm, nhưng tôi đã nghỉ việc và bây giờ cái gì tôi cũng không có. Anh còn bảo tôi về nhà nữa chứ.”

Lời chửi rủa tiếp tục vang lên, đám người bắt đầu tỏ ra rất hưng phấn, mọi người nhìn Lâm Trạch Dương gắt gao, như muốn nuốt sống Lâm Trạch Dương vào bụng vậy.

Nicole cau mày, biết sự tình có thể sẽ phát triển theo chiều hướng xấu, cô muốn đứng lên nói gì đó, giúp chuyển hướng sự chú ý của Lâm Trạch Dương, nếu không thì không đám fan cuồng đó sẽ làm ra trò gì đâu?

Lâm Trạch Dương ra hiệu cho Nicole ngồi xuống, sau đó lại quay người nhìn về phía tất cả người hâm mộ.

“Tôi có thể hiểu được tâm tình của mọi người, nhưng tôi vẫn phải nói, mọi người đều điên rồi.”

Lâm Trạch Dương nói xong, tất cả lại yên tĩnh lần nữa, sau đó trong mắt mọi người đều lộ ra vẻ tức giận.

Đây có lẽ là lần đầu tiên có người dám nói điều này trước một lượng lớn người hâm mộ như vậy.

Nicole và trợ lý không khỏi sửng sốt.

Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương dường như không sợ đám đông trước mặt có thể bùng nổ bất cứ lúc nào, vẫn cầm micro nói: “Các bạn là con người, các bạn sẽ cảm thấy mệt mỏi, khó chịu và không vui. Các bạn không nghĩ rằng người khác cũng sẽ không vui hay mệt mỏi sao? Cô ấy đã không ngừng ký tên trong ba giờ đồng hồ, và tay cô ấy đã sưng tấy đỏ bừng lên hết cả rồi.

Bạn nói rằng bạn thích Nicole. Thích một người chẳng lẽ chỉ là muốn thỏa mãn dục vọng của bản thân thôi à? Nếu vậy, tôi hy vọng tất cả các bạn không thích Nicole.”
Chương 286 Lâm Trạch Dương nổi giận

Yên lặng, hiện trường lại rơi vào tĩnh lặng một lần nữa.

Lời nói này của Lâm Trạch Dương, có lẽ nó chưa từng xuất hiện ở trong giới giải trí bao giờ. Những người nổi tiếng luôn luôn mong muốn có được sự yêu thích của người hâm mộ, họ thậm chí có thể chấp nhận làm rất nhiều chuyện khác nhau chỉ vì để có thể đạt được điều này.

Nhưng hiện tại, Lâm Trạch Dương thế mà lại bảo những người này không được yêu thích Nicole.

Thật sự không biết nếu cứ tiếp tục như thế này, thì liệu đến cuối cùng sẽ có chuyện gì xảy ra?

Các nhân viên tại hiện trường trở nên rất căng thẳng, lo lắng, đặc biệt là nhân viên an ninh, họ thật sự sợ rằng một lát sau tất cả những người hâm mộ sẽ lao về phía của Lâm Trạch Dương, đến lúc đó Lâm Trạch Dương sẽ thật sự gặp rắc rối.

Nhưng mà điều kỳ lạ là, sau khi Lâm Trạch Dương nói xong, đám đông lại rơi vào trong im lặng một lúc lâu.

Đến nỗi có một số người còn cúi đầu xuống, thậm chí hốc mắt của vài cô gái đã bắt đầu ươn ướt.

“Mọi người, chúng ta đứng ở đây là để bày tỏ tình yêu mến của mình dành cho Nicole, là để giúp đỡ, ủng hộ Nicole, chứ không phải đến đây để gây rắc rối và khiến Nicole lúng túng, khó xử. Nếu đã như vậy, tại sao chúng ta lại không rời khỏi đây ngay bây giờ luôn đi?”

“Chúng ta không nên gây phiền phức cho người mình thích, loại hành vi này rất là không được thích hợp.” Từ bên trong đám đông chợt có một giọng nói vang lên, nó đã lấy được sự đón nhận của rất nhiều người.

Đám đông có những hành vi và cảm xúc quá khích ban đầu đã dần bình tĩnh lại và chuẩn bị giải tán.

Nhìn thấy cảnh tượng này, trợ lý của Nicole không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rồi lại không nhịn được mà nhìn về phía của Lâm Trạch Dương, vừa rồi quả thực đã bị chàng trai này làm cho bất ngờ. Người thanh niên này thế mà không biết sợ chết là gì, bất kỳ cái gì cũng dám nói, bất cứ điều gì cũng dám làm, nhưng có vẻ như mỗi lần nghĩ rằng anh đang đi tìm cái chết, thì anh lại không chết, mà còn có thể giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo.

Ngay lúc này, trên mặt của Nicole chợt nở nụ cười, ánh mắt không kiềm được mà nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt của cô ấy tràn ngập tình yêu thương, đây chính là người đàn ông mà cô ấy thích, bất kỳ điều gì anh làm, cho dù cả thế giới đều đứng về phía đối lập với bản thân mình, thì người đàn ông này vẫn có thể chống đỡ được, thật là lợi hại quá đi mất, làm cô ấy thích quá đi mà!

Lại vào ngay đúng lúc này, ở chính giữa đám đông lại xảy ra náo động, có người nào đó đã cưỡng ép đẩy đám đông ra, đi về phía của Nicole rồi nhào qua bên đó.

“Cô, cái đồ dối trá này, con khốn chết tiệt, đồ khốn nạn, con hồ ly tinh trả lại người đàn ông của tao cho tao!!!” Một người phụ nữ trung niên chen qua đám đông, cuối cùng đi tới và xuất hiện ở trước mặt Nicole, sau đó bà ta giơ một cái chai ở trong tay lên, hất nó về phía của Nicole.

Chất lỏng kia bay lơ lửng ở trong không khí, hướng về phía khuôn mặt của Nicole.

“A!” Một tiếng hét chợt vang lên từ trong đám người, có rất nhiều người không nhịn được mà nhắm mắt lại, không dám nhìn Nicole.

Chất lỏng lơ lửng ở trong không khí, thế mà nó lại tạo ra một làn khói dày đặc, chỉ cần nhìn thoáng qua cũng có thể biết được đó không phải là một thứ tốt đẹp gì, có lẽ nó chính là axit sulfuric, một khi axit sulfuric rơi trúng vào khuôn mặt của Nicole, cho dù chỉ là một giọt, thì nó cũng có thể gây tổn hại đến vẻ ngoài xinh đẹp hoàn hảo của Nicole, đây là chuyện mà cả Nicole và mọi người hoàn toàn không có khả năng chấp nhận.

Chỉ có điều, mọi chuyện diễn ra quá nhanh, căn bản là không có người nào phản ứng lại kịp cả, thậm chí ngay cả bản thân Nicole cũng không kịp có bất cứ phản ứng, chỉ có thể giương mắt nhìn chằm chằm chất lỏng ấy với một đôi mắt tràn ngập vẻ ngạc nhiên.

Đột nhiên, Nicole cảm thấy ở phía trước mắt mình chợt tối sầm lại, giống như có một ngọn núi to lớn đang áp sát trước người cô ấy. Ngay sau đó, Nicole cảm thấy có một lực mà cô ấy không thể chống cự lại tác động lên trên đầu của cô ấy, đẩy đầu cô ấy về một hướng nhất định. Nicole cảm thấy đầu của mình tiếp xúc và nằm gọn ở bên trong một thứ gì đó vừa rắn chắc lại vừa ấm áp. Bỗng nhiên cô ấy lại có cảm giác an toàn.

Toàn bộ cả khu trung tâm mua sắm đều rơi vào im lặng, thậm chí hàng ngàn hàng vạn người đều không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, ngay cả tiếng thở cũng không có.

Mãi một lúc lâu sau, cuối cùng mọi người cũng dám thở trở lại, rồi mọi người đều không khỏi hít một hơi khí lạnh. Sau đó…

Sau đó, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt về phía thân người ở trước mặt Nicole.

Đương nhiên người ở trước mặt Nicole chính là Lâm Trạch Dương.

Ngay lúc Lâm Trạch Dương đang quay lưng về phía mọi người, tốc độ chạy vừa rồi của anh rất nhanh, phản ứng càng nhanh hơn, anh lập tức chạy tới đó ngay, chặn đứng axit sulfuric đang bay về phía của Nicole từ phía sau.

Cho nên, phần lưng của Lâm Trạch Dương đang bốc khói, quần áo cũng bị ăn mòn, mục nát, xuất hiện một mảng thịt đen sẫm, không biết liệu có phải da thịt đã bị thối rữa hết rồi hay không?

Khi vừa nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người đều không nhịn được mà nuốt nước bọt một cách khó nhọc.

“Cô không sao chứ?” Đúng vào ngay lúc này, giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên, di chuyển Nicole ra khỏi vòng tay của mình, cô ấy nhìn chăm chú Lâm Trạch Dương một cách cẩn thận.

Lúc này Nicole vẫn còn đang trong trạng thái sợ hãi, theo bản năng mà gật đầu với vẻ ngẩn ngơ, sau đó mới hỏi: “Anh không sao chứ?”

Lâm Trạch Dương khẽ mỉm cười với Nicole, nói: “Cô không sao là được rồi. Đương nhiên tôi cũng không sao.”

Chỉ trong một cái nháy mắt, toàn bộ khu trung tâm mua sắm lại rơi vào im lặng một lần nữa, sau đó mọi người đều không nhịn được mà tập trung tầm mắt về phía cơ thể của Lâm Trạch Dương, nhìn chằm chằm vào phần lưng phía sau của Lâm Trạch Dương.

Không sao cái gì chứ, nửa phần lưng phía sau của anh đã bị cháy đen, có phải rất đau hay không? Đau đớn như vậy mà. Anh đã chịu đựng nỗi đau này như thế nào vậy? Sao anh vẫn còn có thể cười như thế chứ? Chàng trai này có phải là con người hay không vậy?

“Là Hạng Vũ, là Bá Vương, tôi nhận ra rồi. Cậu nam sinh này chính là người đóng vai nam chính kia đó, thảo nào anh ấy trông quen mắt đến như vậy.” Đột nhiên có người lớn tiếng hét vào mặt của Lâm Trạch Dương.

“Đúng rồi ha, wow, trông ngầu thật đấy, không ngờ người đóng vai Hạng Vũ lại bá đạo như vậy, Hạng Vũ thật sự cũng bá đạo và hống hách như vậy, tôi cảm thấy bản thân mình thích anh ấy mất rồi, Hạng Vũ là của tôi.”

“Tôi đau lòng đến chết đi được, tại sao Hạng Vũ lại bị thương chứ? Nhanh đến bệnh viện đi mà, tôi sắp khóc mất rồi.”

Lâm Trạch Dương vừa được nhận ra, tiếp ngay sau đó là những tiếng than trách đau lòng của các cô gái không ngừng được vang lên.

Chỉ trong chốc lát, dường như nơi này đã biến thành một nơi khác. Vốn dĩ ban đầu đây là buổi gặp mặt xin chữ ký của Nicole, nhưng vào lúc này, dường như chẳng còn ai để ý đến Nicole nữa, cứ như thể Lâm Trạch Dương mới là đại minh tinh vậy.

“Mày trả lại chồng cho tao, đồ hồ ly tinh!” Đột nhiên một giọng nói đầy oán trách, buồn thảm khác chợt vang lên, rồi người phụ nữ vừa mới bị mọi người phớt lờ một cách hoàn toàn kia chợt lao về phía bên này với khuôn mặt đầy sự căm hờn.

Lâm Trạch Dương quay người lại, dùng một tay tóm lấy người phụ nữ.

Lâm Trạch Dương và người phụ nữ này không hề ngang sức với nhau, anh bình tĩnh, không hề tức giận, nói: “Tôi không biết đã có chuyện gì xảy ra với bà. Nhưng bây giờ, tôi yêu cầu bà rời khỏi đây, ngay lập tức.”

Giọng nói của Lâm Trạch Dương rất bình thường, nhưng nó lại tràn đầy sự chắc chắn, không thể nghi ngờ, mang theo khí thế của Long Vương.

Ban đầu người phụ nữ trung niên đó trông giống như một kẻ bị bệnh điên, cơ thể không khỏi run rẩy, khắp cả người đều nổi da gà, thậm chí đôi mắt của người phụ nữ đó cũng không dám nhìn Lâm Trạch Dương, như thể có những con dao bay ra từ trong mắt của Lâm Trạch Dương, sẽ băm vằm bà ta thành trăm nghìn mảnh.

Người phụ nữ trung niên theo bản năng mà lùi lại phía sau, cách Lâm Trạch Dương khoảng năm mét, rồi bà ta đột nhiên quay người và vội chạy thục mạng ra ngoài. Bà ta chỉ cảm thấy khi đứng bên cạnh Lâm Trạch Dương, đối mặt với Lâm Trạch Dương, toàn thân bà ta sẽ cảm thấy lạnh buốt, bà ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này, còn về những chuyện khác, đầu óc của bà ta đã sớm hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ thêm được bất cứ thứ gì nữa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK