• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 137 Ông có bệnh

Chương 137: Ông có bệnh

Trương Liên cảm thấy rất oan ức.

Rõ ràng Lâm Trạch Dương đánh ngã ông ta bằng một quyền, nhưng vẫn muốn bước qua người ông ta, anh có thể đừng thẳng thắn, thành thật như vậy được không?

Trương Liên thật sự rất muốn chết, sao lại gặp phải người như Lâm Trạch Dương chứ?

Lúc này tâm tình Huyết Ngưng cũng rất hỗn loạn, vừa nãy hắn còn cho rằng bản thân và Lâm Trạch Dương thực lực ngang bằng, nhưng không ngờ rằng Lâm Trạch Dương không hề để tâm tới hắn.

Nghĩ tới đây, Huyết Ngưng hít sâu một hơi, hét lên: "Anh đi chết đi!"

Huyết Ngưng vô cùng tức giận, sau đó xông người hướng về Lâm Trạch Dương, bắt đầu trước.

Tốc độ của Huyết Ngưng rất nhanh, cũng rất kỳ lạ, khi hắn chạy, thân thể không ngừng lay động, luôn nghiêng về mọi hướng, giống như có thể ngã xuống đất bất kỳ lúc nào nhưng lại không hề bị ngã.

Đây là độc môn của Minh Huyết bọn họ, người bình thường không thể nắm bắt được quỹ đạo di chuyển của bọn họ. Huyết Ngưng đã từng chiến đấu với một người có cấp bậc tông sư, chỉ dựa vào bước chân này khiến đối phương ngay cả quần áo của mình cũng không thể chạm vào được.

Lần này, Huyết Ngưng cũng muốn khiến Lâm Trạch Dương không tài nào chạm vào quần áo của mình. Chỉ có chiến thắng như vậy mới có thể bù đắp lại việc bị mất thể diện ban nãy.

Lưu Uy thấy cảnh này thì vô cùng căng thẳng, ông ta nắm chặt hai tay thành nắm đấm, lúc này ông ta đã thay mình thành Lâm Trạch Dương, mới phát hiện ra bản thân mình không tài nào biết được bước chân tiếp theo của Huyết Ngưng sẽ là ở đâu, càng đừng nói đến chuyện ra tay đáp trả.

Cuối cùng Huyết Ngưng đã chạy tới đây, hắn trở nên hưng phấn, trên mặt lộ vẻ mừng rõ như điên, hắn là hộ vệ luôn bên cạnh Huyết Ngưng cho nên biết rất rõ chiêu thức này của Huyết Ngưng mạnh đến mức nào.

Xem ra, thiếu chủ Huyết Ngưng đã mạnh hơn lúc trước, hắn đã tiến bộ vượt bậc mà không hề nhận ra.

Nhìn sang Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lúc này dường như đã biến thành tên ngốc, đứng im tại chỗ bất động, thậm chí con ngươi còn không hề di chuyển. Với tốc độ này, Lâm Trạch Dương sao có thể theo kịp được.

Bịch.

Đột nhiên một âm thanh vang lên, Lâm Trạch Dương tát Huyết Ngưng một cái, sau đó hắn đã ngã xuống trước mặt anh.

"Anh bị động kinh à? Đánh nhau là đánh nhau, có phải anh bị bệnh gì không, hay là để tôi đi đưa anh đến bệnh viện nhé. Nhưng mà nói trước đấy, tiền điện thoại là anh phải trả cho tôi."

Lâm Trạch Dương nhìn Huyết Ngưng bị mình đánh ngã nằm dưới đất, bất đắc dĩ nói.

Sau đó, tất cả mọi người đều rơi vào im lặng, bọn họ cho rằng giữa Lâm Trạch Dương và Huyết Ngưng sẽ nổ ra một trận đấu vô cùng đặc sắc, chắc chắn sẽ là cảnh anh sống tôi chết. Nhưng không ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại tát Huyết Ngưng một cái mà anh còn cảm thấy Huyết Ngưng đang phát bệnh.

Huyết Ngưng cảm thấy đầu óc mình hỏng rồi, Lưu Uy cảm thấy đầu óc choáng váng, còn Trương Liên tưởng rằng mình đang nằm mơ.

Người đối diện đây chính là thiếu tông chủ của thế gia Huyết Minh, cho dù anh có mạnh đến mức nào đi chăng nữa, nhưng cũng không thể mạnh đến như vậy chứ? Sao có cảm giác giống như anh đang đập muỗi vậy, mà đập muỗi cũng đâu có dễ đập trúng đâu?

Sau đó, cả ba người đều nhìn Huyết Ngưng, trong mắt đều mang theo vẻ nghi hoặc, lẽ nào Huyết Ngưng thật sự phát điên rồi, nếu không sao có thể xảy ra chuyện này?

May mà, Huyết Ngưng không biết ba người này đang nghĩ cái gì, nêu không sẽ tức đến mức nổ tung ngay tại chỗ cũng nên.

Dù vậy, Huyết Ngưng cũng vô cùng tức giận, hắn nghiến chặt răng, đập hai tay xuống đất, nhảy dựng người lên, sau đó nắm chặt hai tay thành quyền rồi lao về phía Lâm Trạch Dương.

Bịch.

Lại một âm thanh vang lên, Lâm Trạch Dương đá một chân về phía trước, đá bay Huyết Ngưng ra ngoài.

Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương đã lao tới trước mặt Huyết Ngưng, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, nói: "Chiêu thức ban nãy của anh rất lợi hại, nếu tôi không cẩn thận có thể sẽ bị anh làm cho tàn phế, cho nên tôi phải phế bỏ anh trước."

Nói rồi Lâm Trạch Dương nhấc chân lên, giẫm lên cánh tay của Huyết Ngưng.

Huyết Ngưng trợn tròn mắt lên nhìn, trên mặt tràn đầy vẻ kinh hãi, nhưng lúc này lồng ngực hắn vô cùng khó chịu, không tài nào nhấc tay ra được, cũng không tài nào chạy trốn được, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương giẫm lên tay mình.

Đột Nhiên có một trận gió thổi qua, Lâm Trạch Dương nhướng mày, người đã tránh sang một bên.

Một chiếc lá bay tới, giống như bị gió thổi bay, sau đó chiếc lá ấy bay tới phía trước, mới nhìn qua có thể thấy rằng chiếc lá đó bay rất nhẹ nhưng lại cắm thẳng vào tường. Ngay sau đó, bức tường vỡ vụn.

Mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít sâu một hơi, bức tường này thật là như bã đậu, là đội thi công nào đã làm sao có thể qua loa, đại khái như vậy?

Đây là những suy nghĩ đầu tiên hiện lên trong đầu mọi người, nhưng nhìn những viên đá rơi xuống và nghe tiếng đá rơi trên mặt đất, bọn họ đều biết chuyện này không hề giống những gì mà bọn họ tưởng tượng.

"Ông là ai?" Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn người đó.

Mọi người cũng quay đầu nhìn theo nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

Lại một ngọn gió thổi qua, cơn gió mạnh này đều khiến mọi người nhắm mắt lại. Khi họ mở mắt ra lần nữa đã nhìn thấy mọi người đang đứng trước mặt Lâm Trạch Dương và Huyết Ngưng.

Đây là một người đàn ông trung niên, thân người cao lớn, vẻ ngoài trầm ổn, ông ấy đứng đó như một ngọn núi đang đứng sừng sững, khiến người cho ta có một cảm giác bị áp bách mãnh liệt.

"Ba." Huyết Ngưng hét lên.

"Tông chủ." Huyết Dung cũng rất phấn khích.

bỗng chốc trên mặt Trương Liên lộ ra nụ cười, người đàn ông này là tông chủ của Huyết Minh, tông chủ của Huyết Minh đã tới cho dù Lâm Tạch Dương có mạnh tới cỡ nào cũng sẽ bị chỉnh đốn mà ngoan ngoãn phục tùng.

Sắc mặt Lưu Uy trở nên rất nghiêm trọng, biết được chuyện lớn không thành rồi.

Lâm Trạch Dương cũng nhìn tông chủ của Huyết Minh, trầm mặc một lúc. Tất cả mọi người đều nhìn Lâm Trạch Dương, muốn xem xem rốt cuộc Lâm Trạch Dương muốn xử lý chuyện này như nào. Muốn nhận thua hay là liều mạng đánh một trận.

Đột nhiên Lâm Trạch Dương mở miệng nói: "Ông có bệnh."

"...." Lưu Uy cảm thấy bản thân mình thật sự không hiểu nổi tư duy của Lâm Trạch Dương, còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương muốn nói cái gì đó, hóa ra lại đi mắng người ta.

Trương Liên cũng sững sờ tại chỗ, sau đó ông ta suýt nữa bật cười ha hả, Lâm Trạch Dương càng chọc giận tông chủ Huyết Minh, vậy Lâm Trạch Dương càng chết nhanh. Anh rất thích bắt nạt tôi, đây chính là kết quả của việc anh bắt nạt tôi.

"Sao cậu lại biết?" Mà lúc này, tông chủ Huyết Minh lên tiếng.

Mọi người lại một lần nữa chìm vào im lặng, tất cả đều cảm thấy mình không ổn rồi. Thế giới này bị sao vậy, có thể diễn theo kịch bản một lần thôi được không?

Đây là những lời mà khi hai vị cao thủ lần đầu gặp mặt sẽ nói sao? Đây có phải là cuộc nói chuyện hàng ngày của hai bệnh nhân trong viện tâm thần phải không?

Lúc này ai cũng muốn mở điện thoại lên và tìm một bệnh viện gần đó, nếu muộn quá có lẽ đầu óc của bọn họ sẽ bị nổ tung!
Chương 138 Một lần rất xấu hổ

Chương 138: Một lần rất xấu hổ

Nhất thời xung quanh trở nên khó xử.

Cho dù là người của Huyết Minh hay là người của Trương Liên, thậm chí là Lưu Uy cũng không có cách nào tiếp nhận được.

Mà vào lúc này, không ai ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại đột nhiên ra tay.

Minh chủ Huyết Minh, Huyết Y dù có thể nào đi chăng nữa cũng là một minh chủ của một gia tộc lớn, là tông chủ của Huyết Minh, ông ấy chỉ dùng một chiếc lá đã có thể khiến một bức tường sụp đổ, sức mạnh như vậy đáng để mọi người coi trọng và dè chừng.

Mà lâm Trạch Dương lại đột nhiên ra tay với Huyết Y.

Tất cả mọi người đều nín thở, không dám chớp mắt, tiếp theo sẽ có một trận đấu chấn động thế giới, mọi người có nên tránh đi không, lát nữa khí thế mà trận đấu gây ra có làm cho mọi người ở đây bị thường không?

Trái ngược với suy nghĩ của mọi người, Lâm Trạch Dương đến trước mặt Huyết Y, duỗi một ngón tay ra, chỉ về phía Huyết Y.

Đột nhiên Huyết Y mở to mắt, vẻ mặt kinh hãi lại không kịp né tránh, chỉ đứng im ở đó, bất động như một con rối.

Ngón tay của Lâm Trạch Dương không dừng lại ở đó mà bấm vào các huyệt vị trên người Huyết Y không ngừng.

Sắc mặt Huyết Y dần thay đổi, đầu tiên là vô cùng kinh ngạc, sau đó là đau đớn, kế tiếp lại có một cảm giác thoải mái.

Sau khi Lâm Trạch Dương làm xong tất cả mọi thứ anh hơi lùi lại về phía sau.

"Thật đáng chết, dám ra tay với minh chủ của chúng ta, anh đi chết đi!" Huyết Dung hét lên rồi lao về phía Lâm Trạch Dương, cùng lúc đó, Huyết Ngưng cung lao về phía anh.

Bịch, bịch.

Hai âm thanh đều vang lên cùng lúc, Lâm Trạch Dương đứng nguyên tại chỗ bất động, còn Huyết Ngưng và Huyết Dung lại bay ra ngoài. Lâm trạch Dương không hề ra tay mà người ra tay chính là tông chủ của Huyết Minh, Huyết Y.

Mọi người đều không khỏi trợn tròn mắt lên nhìn, chuyện này là sao vậy, Huyết Ngưng không phải là con trai của Huyết Y, Huyết Dung không phải là đệ tử của Huyết y sao? Không phải hai người họ vì để bảo vệ Huyết Y mà ra tay với Lâm Trạch Dương sao, sao Huyết Y lại đánh bọn họ mà không phải là Lâm Trạch Dương?

"Nếu ai còn dám ra tay với Lâm Trạch Dương vậy người đó chính là kẻ thù của tôi, tôi sẽ trục xuất người đó ra khỏi Huyết Minh." Huyết Y lạnh lùng liếc nhìn Huyết Ngưng và Huyết Dung, trong ánh mắt chứa đầy vẻ nghiêm nghị, rất nghiêm túc, không phải đang đùa cợt.

Lưu Uy và Trương Liên đều há hốc miệng, Trương Liên còn tự tát mình mấy cái, xem xem có phải đang nằm mơ không.

Chuyện gì xảy ra vậy? Lẽ nào minh chủ Huyết Minh có khuynh hướng thích ngược đãi? Sao mọi chuyện lại thành ra như thế này?

Theo cách nhìn của Trương Liên thì mọi chuyện sẽ như thế này: Lâm Trạch Dương mắng Huyết Y vài câu, sau đó Lâm Trạch Dương lao tới đâm Huyết Y vài cái, rồi Huyết Y đã coi Lâm Trạch Dương là anh em.

Nghĩ tới đây, Trương Liên không nhịn được mà hít một hơi dài, sớm biết bản thân đã chuẩn bị sẵn roi và nến rồi.

Và tất nhiên, mọi chuyện không phải là như vậy.

Sỡ dĩ Huyết Minh đến đây là vì trong người ông ấy có bệnh, bệnh này đã hành hạ ông ấy nhiều năm nay khiến Huyết Y rất khó chịu. Vậy mà Lâm Trạch Dương chỉ nhìn liếc qua đã biết.

Điều quan trọng là, ban nãy Lâm Trạch Dương đâm mấy cái lên người ông ấy không phải là ngẫu nhiên mà mỗi lần đâm đều là ở những vị trí quan trọng, mỗi lần đều khiến Huyết Y cảm thấy thân thể mình thoải mái hơn, cơn đau xương thường ngày đều tan đi không ít,

Kỳ thật điều quan trọng nhất không phải là những thứ này, mà đó là Huyết Y phát hiện ra bản thân ông ta không có cách nào tránh khỏi ngón tay của Lâm Trạch Dương, thân thể của ông ấy dường như bị thứ gì đó khóa chặt lại trong nháy mắt, cả người đều bị trói buộc.

Cho nên, trước tiên Huyết Y xác nhận Lâm Trạch Dương không phải người thường, thậm chí còn mạnh mẽ hơn cả bản thân ông ấy.

Huyết Y không phải là Trương Liên, ông ấy là người của gia tộc thế gia, cho nên hiểu rõ rằng trên thế giới này từ trước đến nay không hề đơn giản như bề ngoài thể hiện ra, khắp mọi nơi đâu đâu cũng đều có cao thủ.

Sau đó Huyết Y không nói gì nữa, mà nhìn Lâm Trạch Dương chăm chú, sau khi bày tỏ lòng biết ơn và kính trọng đã dẫn theo người của Huyết Minh rời đi.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không hề ngăn cản người của Huyết Minh mà chỉ tập trung lên người Trương Liên. Người của Huyết Minh vừa nhìn đã biết là nghèo rớt mùng tơi, tìm bọn họ chẳng có tác dụng gì, Trương Liên thì không giống như vậy.

Trương Liên có biệt thự to như thế, dù thế nào đi chăng nữa chắc chắn là không thiếu mấy nghìn tệ. Lâm Trạch Dương ban nãy vừa đánh bại được ba mươi sáu người, sao có thể tay không mà về được?

"Lần này, ông đừng hòng ăn quỵt nữa, cộng thêm một nghìn tệ lần trước, tổng cộng ông phải đưa cho tôi bốn nghìn ba trăm năm sáu tệ, nếu không tôi sẽ không bỏ qua cho ông đâu."

Dạo này Lâm Trạch Dương rất nghèo, Tần Tình thối tha đó rõ ràng nói là sẽ chuyển tiền cho anh nhưng đã một tháng rồi, một đồng tiền lương cũng không thấy có, ngay cả tiền gọi taxi, mua quà ăn vặt cho Manh Manh cũng không đủ.

Lúc này Trương Liên còn có thể nói gì, bốn nghìn ba trăm năm mươi tệ không phải là con số lớn, nhưng lúc này ông ta cũng không thể lấy ra được mà người của Huyết Minh đều rút lui rồi, người của ông ta cũng đều bị đánh bại, anh muốn gì thì ông ta phải làm như vậy thôi.

"Bốn nghìn ba trăm năm mươi tệ không phải là một con số nhỏ, có thể thư thư cho tôi vài ngày đi kiếm tiền được không?" Trương LIên đáng thương nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lắc lắc đầu, Nhìn Trương Liên với ánh mắt đáng thương, nói: "Ông nghèo như vậy sao còn ở trong căn nhà lớn như thế này, còn có nhiều anh em đi theo ông như thế nữa, chẳng lẽ bọn họ đều phải uống gió tây bắc sao?"

Nói xong Lâm Trạch Dương móc từ trong túi ra một tờ giấy, ném đến trước mặt Trương Liên, rồi nói: "Ông chuyển tiền vào tài khoản này đi."

"Lưu Uy, ông giúp tôi giá sát ông ta, nếu không ta chuyển thiếu một đồng thì ông cứ nói cho tôi biết." Lâm Trạch Dương quay sang nhìn Lưu Uy.

Lưu Uy gật đầu liên tục,

Tài khoản mà Lâm Trạch Dương đưa cho Trương Liên là tài khoản của ông già thích xây trại trẻ mồ côi kia. Lâm Trạch Dương cảm thấy tháng này bản thân có lẽ không có thu nhập gì, nhưng mấy nghìn tệ cũng là tiền mà.

Lưu Uy cũng lẽo đẽo đi theo giống như một con ký sinh trùng. Đường Đường là một hoàng đế nhưng lúc này lại trở thành một con ký sinh trùng, mà ông ta lại không hề cảm thấy xấu hổ, ngược lại còn ưỡn ngực tự hào. Dường như chuyện trở thành một con ký sinh trùng bám đuôi Lâm Trạch Dương khiến ông ta cảm thấy rất có thể diện.

Thật sự là Lâm Trạch Dương đã nằm ngoài dự liệu của ông ta.

Lâm Trạch Dương có thể mạnh đến mức nào mà ngay cả tông sư cũng sợ là còn có chút hiểu lầm về Lâm Trạch Dương.

Ngay cả minh chủ Huyết Minh. Huyết Y, chỉ phi một chiếc lá thôi cũng có thể đả thương người khác, sức mạnh như vậy đã là một tông sư trong truyền thuyết rồi, nhưng mà trước mặt Lâm Trạch Dương ông ấy không có chỗ để đánh tả.

Lưu Uy nhớ lại lúc trước mình còn phàn nàn về Lâm Trạch Dương không khỏi cảm thấy ớn lạnh. Lâm Trạch Dương còn vượt qua cả tông sư, mắng anh đánh anh đều là để mắt đến anh mà thôi.

"Ông đi theo tôi làm gì thế?" Đột Nhiên Lâm Trạch Dương dừng lại, khó hiểu nhìn Lưu Uy.

Lưu Uy sững người ông ta thật sự không nghĩ tới vấn đề này, theo bản năng làm ra, nhưng cái này không có vấn đề gì chứ?

"Tôi và ông cũng không thân thuộc cho kawns, cho nên tôi sẽ không đón tiếp ông đến nhà tôi uống trà ăn bánh miễn phí, ông chớ có vọng tưởng。“ Lâm Trạch Dương cảnh giác nhìn Lưu Uy.

Lưu Uy không khỏi há hốc miệng lần nữa.
Chương 139 Lâm Trạch Dương chữa bệnh

Chương 139: Lâm Trạch Dương chữa bệnh

Ngày thứ hai, Lâm Trạch Phi tới phòng tập quyền anh của Lưu Uy.

Bây giờ Lưu Uy rất hưng phấn, tinh thần rất hăng hái, bởi vì đêm hôm qua, toàn bộ người của Huyết Minh đều rút lui, tất cả sản nghiệp của ông ta đều được trả lại, ông ta lại là là hoàng đế, một lời nói ra nặng như chín cái đỉnh đồng.

Những ngày qua thực sự là những ngày kích thích nhất trong cuộc đời Lưu Uy, lên lên xuống xuống, từ mất đi tất cả đến giành lại được tất cả.

Vì vậy, khi Lưu Uy nhìn thấy Lâm Trạch Dương, ông ta tỏ ra rất thân thiết, nhịn không được mà nắm lấy tay Lâm Trạch Dương, cười như đầu lợn.

Lâm Trạch Dương vội vàng hất tay Lưu Uy ra, cảnh giác nhìn Lưu Uy rồi nói: “Tôi cảnh cáo ông, tôi chỉ thích phụ nữ, hơn nữa còn phải là những phụ nữ xinh đẹp, có thân hình cân đối.”

Lưu Uy phát hiện ra rằng ông ta không thể bày tỏ niềm vui và lòng biết ơn của mình trước mặt Lâm Trạch Dương, nếu không ông ta sẽ bị đau tim.

Lúc này, một thuộc hạ của Lưu Uy vội vàng chạy tới, vẻ mặt khẩn trương nói: "Lão đại, không ổn rồi, bên ngoài có một nhóm người, trong đó có một số người đến từ lần trước."

Lưu Uy nhướng mày, đang định nói điều gì đó.

Thì có người đã bước qua cửa phòng tập quyền anh, hơn nữa còn là một nhóm người. Những người này là người của Huyết Minh, người đi đầu vẫn là minh chủ của Huyết Minh, Huyết Y.

Sắc mặt Lưu Uy trở nên khó coi, trong lòng ông ta rất e ngại Huyết Minh, cho dù hôm qua Lâm Trạch Dương đã khiến người của Huyết Minh không dám nói nửa lời.

Lúc này, người của Huyết Minh đều rất im lặng, khi người ta im lặng thì rất đáng sợ, hơn nữa nhiều người có sức mạnh như vậy im lặng cùng một lúc.

Tay chân Lưu Uy bất giác run lên.

Lúc này, người của Huyết Minh dưới sự chỉ đạo của Huyết Y đã đến trước mặt Lâm Trạch Dương và Lưu Uy.

Ngay sau đó, tim Lưu Uy đập mạnh như muốn nhảy ra ngoài, không biết những người này định làm gì.

Đột nhiên Huyết Ngưng quỳ xuống.

Thiếu tông chủ của Huyết Minh, người khiến Lưu Uy không dám thở lại quỳ xuống trước mặt ông ta.

"Lâm Trạch Dương, tôi đã nghe bọn họ nói lại những sự việc đã xảy ra, cho nên lần này tôi đưa bọn họ đến đây để xin lỗi. Chuyện trước đó là lỗi của chúng tôi. Xin hãy tha thứ cho chúng tôi. Dù cậu có yêu cầu gì đi chăng nữa, tôi cũng sẽ đồng ý."

Huyết Y nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đang muốn nói, lại bị Lưu Uy cắt ngang. Quả thật Lưu Uy kinh hãi đến mức tưởng mình đang nằm mơ. Đây là một gia tộc thế gia.

Những người từ các gia tộc thế gia lại quỳ xuống trước những người dân thành thị.

Lâm Trạch Dương xua tay tỏ ý không có chuyện gì, sau đó cười nhìn Huyết Y nói: "Ông đến đây không phải chỉ để xin lỗi đúng không?"

Huyết Y ôm quyền nói với Lâm Trạch Dương: "Người của Huyết Minh không nói nhiều lời. Tôi quả thực đến đây là muốn nhờ cậu giúp đỡ. Đương nhiên, tôi biết chuyện này cậu chắc chắn sẽ không dễ dàng đồng ý. Nhưng cậu cũng thấy rồi, tôi rất có thành ý. Vì vậy, dù thế nào đi chăng nữa, cậu cũng suy nghĩ một chút.”

Lâm Trạch Dương đột nhiên mở to hai mắt, nói: "Sao có thể vì sao tôi lại từ chối ông chứ? Có tiền mà không kiếm tiền đúng là một kẻ ngu ngốc. Đúng rồi, Huyết Minh các ông có tiền mà phải không?"

Huyết Y sững sờ đứng đó, tình huống gì vậy? Huyết Y đến đây tìm Lâm Trạch Dương để chữa bệnh, hôm qua Lâm Trạch Dương ra tay, đã khiến Huyết Y nhìn thấy hy vọng.

Vì vậy, trước khi đến đây, Huyết Y đã chuẩn bị đầy đủ về mặt tinh thần, cho dù Lâm Trạch Dương có đưa ra điều kiện ngặt nghèo đến đây, cho dù Lâm Trạch Dương có muốn đoạt lấy vương miện của hoàng thất thối nát kia, cho dù Lâm Trạch Dương muốn có một nhân sâm ngàn năm, cho dù Lâm Trạch Dương muốn có bí pháp của Huyết Minh, Huyết Y cũng sẵn sàng đồng ý.

Nhưng Lâm Trạch Dương lại đang nói đến tiền, một cao thủ như Lâm Trạch Dương làm sao có thể nghĩ tới tiền được chứ?

"Ông không có tiền à? Tôi cảm thấy đột nhiên mình có chút choáng váng, hôm nay đầu óc không tốt lắm, không nghĩ ra được cái gì, tôi về trước nghỉ ngơi." Lâm Trạch Dương nói xong, nhanh chóng lấy tay đỡ đầu, nếu anh tham gia phim truyền hình có lẽ bộ phim truyền hình đó sẽ bị người ta mắng chết.

Khóe miệng Huyết Y giật, sau đó hít một hơi thật sâu nói: “Tôi có tiền.”

Huyết Y thực sự cảm thấy xấu hổ khi nói ra lời như vậy, đường đường là minh chỉ Huyết Minh lại phải nói lớn rằng mình có tiền, giống như tỷ phú cãi nhau với tên ăn mày, tôi có thể ăn đến cơm năng no Luôn luôn đau bụng.

Lâm Trạch Dương lập tức cười nói: "Nào nào, để tôi xem giúp ông."

Thái độ Lâm Trạch Dương thay đổi quá nhanh, vừa rồi không phải nói sảng khoái sao?

Tiếp theo, Lâm Trạch Dương bắt mạch cho Huyết Y thật kỹ và kiểm tra cơ bản của anh ấy. Lâm Trạch Dương mày, sau đó, Lâm Trạch Dương rơi vào trầm tư.

Mọi người có mặt đều im lặng, không hoang dã Lâm Trạch Dương.

Một lúc sau, Lâm Trạch Dương nhìn Huyết Y nói: "Trước đó ông đã uống thuốc chưa?"

Chuẩn bị huyết Y đã sẵn sàng, mở hộp lấy một danh sách thuốc.

"Đây là thuốc mà tôi đã bỏ ra rất nhiều tiền mới được, sở dĩ tôi muốn uống thuốc của Tần Tình cũng là vì bệnh của tôi." Huyết Y bình tĩnh nói, nhưng thực ra là để được danh sách và những người dùng thuốc này, ông ấy đã bỏ ra rất nhiều công sức, tiền bạc nên với những thứ này thật không đáng nhanh tới.

Lâm Trạch Dương chỉ nhìn danh sách thuốc, thuốc thuốc, sau đó lắc đầu nói: "Người thứ này không có tác dụng gì với ông, thậm chí có thể gây ra một số sâu hại cho cơ thể của ông."

Huyết Y hỗ trợ mắt tròn lần nữa, không thể tin được.

Hải tay Lâm Trạch Dương đột nhiên lại cử động, ngón tay chỉ vào một vài điểm trên huyết Y.

Lập tức tức giận, nhăn mặt lại vì đau.

"Ông có cảm nhận được không? Những người uống thuốc này nhìn qua là một loại thuốc bổ rất tốt, nhưng thực ra họ đang làm cơ thể ông suy kiệt, bởi vì cơ thể ông có một số lỗi thủy, không có cách nào để hấp thụ năng lượng. Mà bởi vì ông không có cách nào để hấp thụ nên những thứ đó sẽ đốt cháy cơ thể ông và tàn phá cơ ông."

Lâm Trạch Dương nhạt nhạt nói.

Huyết Y cuối cùng cũng trở về bình thường, sau đó khó chào Lâm Trạch Dương một cách rất nghiêm túc và nói: "Lâm Trạch Dương hãy cứu tôi. Vẫn là câu nói đó, bất kể cậu cần gì, tôi, Huyết Y, nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của bạn bằng mọi giá."

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi nói: "Tôi cần chút thời gian để chuẩn bị."

Hai mắt Huyết Y mở to, anh ấy chỉ là ôm một tia hi vọng, lại không ngờ rằng hình như Lâm Trạch Dương thật sự có biện pháp.

Căn bệnh này đã có tác dụng dưỡng huyết Y suốt nửa đời. Ông ấy sống trong đau khổ từng ngày, thậm chí chí từng giây từng phút. Bây giờ ông ấy đương nhiên nhìn thấy hy vọng. Huyết Y có thể không phấn khích? Giống như đi bộ ở sa mạc sa mạc một thời gian dài, đột nhiên nhìn thấy có ai lại không hào hứng sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK