Quản lý Hoàng chắc chắn là tinh anh xã hội, bất kể là bằng cấp xuất thân, tính hoàn chỉnh của tri thức, ngay cả mạng lưới mối quan hệ rộng rãi hiện tại đều chứng minh điểm này.
Quản lý Hoàng cũng hiểu rõ bản thân mình như vậy nên ông ta chưa bao giờ ăn nói thô tục. Bởi vì chửi thề thực ra là thủ đoạn tấn công người khác kém hiệu quả nhất. Nhưng bây giờ trong đầu quản lý Hoàng chỉ có ba chữ xuất hiện, MMP(*).
(*): Đây là một từ mắng chửi vùng Tứ Xuyên, mang theo tính vũ nhục rất nặng, dịch thô ra tiếng Việt là “Đ-Ĩ M-Ẹ M-ÀY”
Quả thật Lâm Trạch Dương khiến ông ta không còn gì để nói nữa rồi.
Trên thế giới này sao lại có kẻ ngốc tự cho mình là đúng như vậy? Chẳng lẽ không nhìn thấy bầu không khí hiện tại sao? Trên mặt ông ta đều đã muốn viết chữ 'Tôi không chào đón cậu'? Vậy mà Lâm Trạch Dương còn tự nhiên như vậy.
Quản lý Hoàng hít một hơi thật sâu, nếu không ông ta cảm thấy mình sẽ trực tiếp ngất đi.
Triệu Vũ Yên cũng cảm giác được bầu không khí hiện tại có gì đó không đúng, cô ấy cảm thấy dường như quản lý Hoàng có một số suy nghĩ không không an phận với mình, trong lòng không khỏi có chút cảm giác khó chịu.
"Mọi người còn đứng làm gì, ngồi đi, ngồi đi, mau ngồi xuống, chúng ta ăn cơm." Lâm Trạch Dương như đã trở thành chủ nhân của nơi này, bắt đầu tiếp đón hai người.
Quản lý Hoàng lại hít một hơi thật sâu rồi ngồi xuống, Triệu Vũ Yên tự nhiên cũng ngồi xuống.
Đồ ăn được mang lên rất nhanh. Vì là bữa ăn nên việc uống rượu là điều không thể tránh.
Nói thật, quản lý Hoàng không quá bằng lòng uống rượu với Lâm Trạch Dương, giống như hạ thấp thân phận của mình vậy.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, ánh mắt quản lý Hoàng sáng lên. Quản lý Hoàng tung hoành ở giới kinh doanh không biết bao nhiêu năm, nếm qua không ít loại rượu, cho nên tửu lượng đương nhiên rất tốt. Như vậy chỉ cần làm Lâm Trạch Dương say khướt, lại chuốc say Triệu Vũ Yên, bản thân muốn làm gì mà không được.
"Lâm Trạch Dương, chúng ta uống chút rượu đi." Đương nhiên quản lý Hoàng không phải là một người tùy tiện, cho nên phải thăm dò Lâm Trạch Dương trước.
Lâm Trạch Dương vội vàng xua tay, nói: "Không nên không nên, tôi không biết uống rượu, chỉ cần đụng tới rượu sẽ say đến bất tỉnh nhân sự."
Hai mắt quản lý Hoàng không khỏi sáng lên, khóe miệng cũng nhếch lên, nói: "Người trẻ tuổi sao có thể nói như vậy? Đàn ông cho dù không được thì cũng phải nói mình được. Được rồi, tôi làm chủ, chúng ta uống chút rượu đi."
Nói xong, quản lý Hoàng không cho Lâm Trạch Dương cơ hội phản bác, vẫy tay yêu cầu người quản lý đang đợi ở bên phục vụ rượu.
Rượu là loại rượu ngon, có nồng độ cồn cao 52 độ, độ tinh khiết rất cao, cũng rất dễ uống, không có cảm giác hắc như rượu kém chất lượng.
"Nào, chúng ta cùng uống." quản lý Hoàng thậm chí còn không cho Lâm Trạch Dương ăn một miếng nào, trực tiếp chạm cốc với Lâm Trạch Dương.
Vốn khi uống loại rượu trắng có nồng độ cao như vậy, bình thường thường uống một ngụm, bởi vì tác dụng của rượu trắng rất chậm, nếu vô tình uống quá nhiều, ngày hôm sau chắc chắn sẽ cảm thấy khó chịu.
Một điều nữa cần chú ý khi uống rượu trắng là không được uống khi bụng đói, thường phải ăn một ít thức ăn để khi uống rượu sẽ không dễ say.
Vậy mới có thể thấy được, quản lý Hoàng thật sự là một người đầy mưu mô, một động tác nho nhỏ nhưng lại suy xét đến nhiều yếu tố như vậy, ắt phải khiến Lâm Trạch Dương say bất tỉnh nhân sự.
Trên mặt Lâm Trạch Dương có chút khó xử, nhưng vẫn cầm lấy ly rượu, nói: "Nếu quản lý Hoàng đã nhiệt tình như vậy, tôi đây cũng chỉ có thể tiếp, nhưng thành thật mà nói tửu lượng của tôi không tốt lắm, nếu tôi say thì đừng trách tôi đấy.
"Ha ha ha, sao có thể chứ. Nào, tôi sẽ uống trước." Quản lý Hoàng uống một ngụm hết ly, sau đó lật ly lại, cười ha ha nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương cũng uống một ngụm, sau đó mặt nháy mắt đỏ lên, đó là vì anh bị dị ứng với rượu.
Triệu Vũ Yên khẽ cau mày, có chút lo lắng cho Lâm Trạch Dương, cô ấy nhanh chóng gắp cho Lâm Trạch Dương một đũa đồ ăn, nói: "Mau ăn chút đồ ăn để áp rượu xuống."
Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị ra tay, anh đến đây chính là để ăn cơm mà.
Quản lý Hoàng làm sao có thể để Lâm Trạch Dương có cơ hội này, ông ta vội vàng rót rượu vào ly của Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương à, uống rượu đều là ba ly là phép lịch sự, sao có thể uống một ly. Tôi lớn tuổi hơn cậu, cậu gọi tôi là anh cũng hợp lý. Bây giờ cậu phải kính anh ba ly, cậu sẽ không không nể mặt tôi đúng không."
Mắt Lâm Trạch Dương đã có chút mơ hồ, anh nhìn thấy quản lý Hoàng cười như một tên ngốc, nói: "Được, chúng ta uống thêm ba ly nữa."
Triệu Vũ Yên không khỏi cau mày chặt hơn một chút. Lâm Trạch Dương giống như đã say, sao có thể uống thêm ba ly nữa chứ.
Nụ cười trên mặt quản lý Hoàng càng tươi hơn, vội vàng nói: "Được, chúng ta uống thêm ba ly nữa. Thẳng thắn, cậu thật là thẳng thắn, tôi kính cậu một ly trước."
Quản lý Hoàng như đang sợ Lâm Trạch Dương đổi ý nên liền uống ba ly.
Lâm Trạch Dương cũng mỉm cười uống hết ba ly, sau đó cơ thể Lâm Trạch Dương bắt đầu run rẩy, ánh mắt mơ màng.
Quản lý Hoàng nhíu mày, tiểu tử này sao còn chưa ngã xuống, mình đã ngà ngà say rồi.
Uống liên tiếp bốn ly rượu có nồng độ cao này, còn không có chút thức ăn để lấp bụng, thật sự không phải ai cũng có thể chịu được. Tuy quản lý Hoàng có nhiều kinh nghiệm nhưng vẫn cảm thấy có chút không chịu nổi, nhưng có lẽ Lâm Trạch Dương sắp ngất đi rồi.
"Lâm Trạch Dương, hiếm có khi gặp được người hợp ý tôi đến như vậy, chúng ta uống thêm một ly nữa đi." Quản lý Hoàng như đang hỏi, nhưng tay ông ta đã động đậy, rót rượu cho Lâm Trạch Dương và mình.
"Được!" Lần này Lâm Trạch Dương lại chủ động nâng ly.
Quản lý Hoàng cũng uống một ngụm, sau đó cảm thấy có chút say, cảm thấy có chút buồn nôn.
Lại nhìn ánh mắt Lâm Trạch Dương vẫn mơ màng như cũ, cơ thể có hơi lắc lư, bộ dáng như là có thể ngã xuống bất cứ lúc nào.
Cậu ngã đi, sao cậu vẫn chưa ngã xuống.
Quản lý Hoàng sốt ruột, tại sao người này giống như một con lật đật, bây giờ đang thịnh hành kiểu cosplay này sao?
"Quản lý Hoàng, chúng ta lại lần nữa đi." Lâm Trạch Dương nhìn thấy quản lý Hoàng như một tên ngốc, giống như một kẻ say rượu sắp chết lại muốn kéo theo một người làm đệm kê chân.
"Được, chúng ta lại uống." Quản lý Hoàng phát cáu, chuẩn bị chiến đến cùng với Lâm Trạch Dương.
Một ly, lại một ly, lại một ly.
Chẳng bao lâu, hai người đã uống hết hai bình rượu nồng độ cao.
Quản lý Hoàng liên tục nghĩ Lâm Trạch Dương sẽ ngã xuống, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không ngã xuống.
"Quản lý Hoàng, chúng ta lại lần nữa." Lâm Trạch Dương nói với quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng cảm thấy cảm giác chếnh choáng đã xông lên yết hầu, lập tức muốn nôn, khó chịu muốn chết, nặng trĩu, đầu như muốn nổ tung.
Súc vật, không phải cậu nói khi uống rượu là say sao. Cậu đã uống bao nhiêu rồi, kẻ lừa đảo tôi không bao giờ... tin tưởng lời người trên bàn rượu nói nữa.
Lúc này, quản lý Hoàng thật sự có một loại cảm giác khóc không ra nước mắt, nước mắt thiếu chút nữa chảy xuống, thật sự là tủi thân muốn chết.
Không không đúng, vì sao mình phải tủi thân, đối phương cũng không phải người tai to mặt lớn gì.
Chương 245 Ông đáng bị đánh
Quản lý Hoàng là một người như thế nào?
Nếu ai đó nghĩ quản lý Hoàng là người dễ nói chuyện và tốt bụng với người khác vì ông ta luôn mỉm cười với mọi người thì đó là một sai lầm lớn. Có thể nói, người thành công đều là người tàn nhẫn. Bọn họ đều là những người 'Duy ngã độc tôn'(*) và rất mạnh mẽ.
(*): 'Thiên thượng thiên hạ, duy ngã độc tôn': trên trời dưới đất, chỉ ta hơn hết.
Bình thường quản lý Hoàng vốn đã rất mạnh mẽ, hiện giờ uống rượu còn cảm thấy mình tủi thân, quản lý Hoàng tất nhiên càng ngang ngược hơn.
Khi Lâm Trạch Dương lại mời rượu ông ta lần nữa, quản lý Hoàng giận dữ đẩy ly rượu sang một bên, sau đó nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, tôi chỉ muốn hỏi cậu một câu, cậu có muốn danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ không?"
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương không vui nói: "Lão hoàng à, hiện tại là thời gian uống rượu, tôi biết ông rất muốn cho tôi cái danh ngạch này, nhưng ông đừng vội, Hoàng đế không vội thái giám vội."
Quản lý Hoàng suýt chút nữa phun ra một ngụm máu, chẳng lẽ ông ta đã làm chuyện gì khiến Lâm Trạch Dương hiểu lầm hiện tại ông ta xin Lâm Trạch Dương lấy danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ sao, cái gì mà Hoàng đế không vội thái giám vội.
"Ai nói với cậu là tôi sẽ đưa danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ cho cậu, người quang minh chính đại không nói chuyện ngồi lê đôi mách. Bây giờ tôi nói thật cho cậu biết, tôi sẽ không đưa danh ngạch này cho cậu."
Sắc mặt quản lý Hoàng nháy mắt trở nên nghiêm túc, chỉ tiếc lúc này mặt đỏ bừng giống như mông khỉ, cơ thể còn hơi lắc lư, nhìn thế nào cũng giống như một kẻ say rượu.
Lâm Trạch Dương sửng sốt, thật sự là ngây ngẩn cả người. Không phải quản lý Hoàng muốn đưa danh ngạch cho anh nên mới mời anh đi ăn tối sao?
"Quản lý Hoàng, ông có ý gì?" Triệu Vũ Yên nhìn ra một ít manh mối, cô ấy nhíu mày lại.
Quản lý Hoàng nhìn về phía Triệu Vũ Yên, khuôn mặt tươi cười, nói: "Xem ra Triệu tiểu thư mới là người thông minh, như vậy đi, trước tiên cô kính tôi một ly rượu để tôi bớt giận, tiếp theo chúng ta mới tiếp tục bàn điều kiện."
Triệu Vũ Yên suy nghĩ, sau đó giơ ly rượu lên, nói: "Quản lý Hoàng, tôi kính ông."
Quản lý Hoàng cũng không nâng ly, nhìn Triệu Vũ Yên, nói: "Triệu tiểu thư, cô như vậy có phải là rất không có thành ý không, đến bên cạnh tôi, chúng ta uống rượu giao bôi."
Hiện tại quản lý Hoàng đã say bảy phần, bắt đầu buông thả bản tính của bản thân.
"Quản lý Hoàng, xin hãy tự trọng." Triệu Vũ Yên đã sớm đoán được ý nghĩ của quản lý Hoàng, vì vậy lúc này giọng điệu của cô ấy không khỏi nặng thêm.
"Hừ." Khóe miệng quản lý Hoàng méo xệch, hừ lạnh một tiếng, ánh mắt ông ta nhìn Triệu Vũ Yên cũng thay đổi, giống như ở trên cao nhìn xuống, giống như đang nhìn một con kiến.
"Trước mặt tôi cô giả vờ cái gì? Cô biết tôi là ai không? Chỉ cần tôi nói một câu, không chỉ các người không thể lấy được danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ, ngay cả khiến Kiều Lan Nữ biến mất cũng được. Lại đây uống rượu với tôi, bằng không Kiều Lan Nữ của các người sẽ biến mất."
Quản lý Hoàng lạnh lùng nhìn Triệu Vũ Yên nói.
Triệu Vũ Yên nhíu mày thật chặt, sắc mặt trở nên rất khó coi, cô ấy biết quản lý Hoàng có năng lực này, cho nên không khỏi do dự.
Vì Kiều Lan Nữ, quả thật Triệu Vũ Yên có thể nỗ lực một chút, thậm chí bồi rượu một người đáng ghét như quản lý Hoàng. Cũng không phải Triệu Vũ Yên chưa từng gặp phải tình cảnh như vậy, trước đây cũng đã từng bồi rượu, nhưng cô ấy luôn có chừng mực, không để người khác chiếm tiện nghi của mình.
Nhưng bây giờ không biết vì sao, Triệu Vũ Yên không muốn làm loại chuyện này, trong lòng vô cùng mâu thuẫn.
"Triệu tiểu thư, cô phải suy nghĩ thật kỹ, đây là cơ hội đầu tiên, cũng là cơ hội tốt nhất. Năng lực của tôi cô cũng biết, tôi có thể cho cô hưởng hết vinh hoa phú quý, cũng có thể khiến cô không đáng một xu."
Quản lý Hoàng thật sự đã uống say, lúc nói chuyện cũng không suy nghĩ hậu quả.
Triệu Vũ Yên cắn chặt môi, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lúc này Lâm Trạch Dương đang cười ha hả nhìn Triệu Vũ Yên, nói: "Vũ Yên, sao cô không uống rượu? Tôi đã uống nhiều như vậy rồi."
Lâm Trạch Dương chưa từng trải qua việc uống rượu như vậy, lúc này lại có chút choáng váng nên hoàn toàn không cảm nhận được bầu không khí hiện tại, chỉ nghĩ đó là uống rượu bình thường.
Triệu Vũ Yên hít một hơi thật sâu, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía quản lý Hoàng. Nhưng trong lòng lại đau đớn, vậy mà Lâm Trạch Dương lại để cô ấy làm loại chuyện này. Đây là lần đầu tiên, cũng là một lần cuối cùng.
Lúc này Triệu Vũ Yên thật sự không đếm xỉa gì, thậm chí cô ấy còn nghĩ đến một số chuyện sẽ xảy ra tối nay, cô ấy quyết định hy sinh vì Lâm Trạch Dương một lần, sau đó rời khỏi Kiều Lan Nữ, từ nay về sau không bao giờ gặp lại Lâm Trạch Dương nữa.
"Ha ha ha như vậy mới đúng, đến, lại đây." Quản lý Hoàng lớn tiếng cười.
Triệu Vũ Yên đi tới trước mặt quản lý Hoàng. Quản lý Hoàng lập tức đưa tay ra, nắm lấy tay Triệu Vũ Yên, dùng chút sức kéo Triệu Vũ Yên vào trong lòng ngực ông ta.
"A." Triệu Vũ Yên kêu một tiếng, chống cự một lát rồi nghiêng người sang một bên, vô tình vặn chân đập vào bàn.
"Ngạc nhiên cái gì, đến ngồi lên người tôi đi." Quản lý Hoàng cau mày, có chút không vui, nghiêm túc ra lệnh cho Triệu Vũ Yên.
Triệu Vũ Yên chịu đựng sự đau đớn trong cơ thể và trong lòng, nhìn thoáng qua quản lý Hoàng, trong lòng cảm thấy tủi thân đến mức sắp rơi nước mắt.
Nghiến chặt răng, Triệu Vũ Yên cam chịu số phận, một lần nữa đứng vững lại, đến gần quản lý Hoàng.
Bốp.
Một âm thanh thanh thúy đột nhiên vang lên, là tiếng của một cái tát.
Bàn tay Lâm Trạch Dương đánh trên mặt quản lý Hoàng, nếu hiện tại Lâm Trạch Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra, anh sẽ không còn là 'Thần kinh đại điều'(*) mà là một tên ngốc.
(*): 1. Nghĩa xấu: người tùy tiện, cẩu thả; hành động không suy nghĩ; không tinh tế | 2. Người đơn thuần, hào hiệp; thẳng thắn
Lâm Trạch Dương tức giận nhìn chằm chằm quản lý Hoàng, nói: "Ông đang dùng quy tắc ngầm với nhân viên của tôi à."
Quản lý Hoàng bị tát một cái, cả người đều đờ ra. Vừa rồi Lâm Trạch Dương không có hành động gì, quản lý Hoàng liền cho là Lâm Trạch Dương đang cam chịu. Lúc trước cư xử như vậy, chẳng qua chỉ là giả bộ mà thôi, cho nên căn bản không nghĩ tới Lâm Trạch Dương sẽ động thủ.
"Cậu biết bản thân cậu đang làm gì không?" Quản lý Hoàng tức giận nhìn Lâm Trạch Dương.
Bốp.
Lâm Trạch Dương không nói gì, lại tát quản lý Hoàng một cái.
"Sao cậu dám." Quản lý Hoàng cực kỳ giận dữ, ánh mắt trừng lớn.
Bốp.
Lâm Trạch Dương lại tát thêm một cái.
Quản lý Hoàng bị tát đến mức choáng váng đầu óc.
Triệu Vũ Yên không khỏi sững sờ ở đó, trên mặt tràn đầy xúc động, say mê nhìn Lâm Trạch Dương, hóa ra Lâm Trạch Dương cũng không như cô ấy nghĩ.
"Chết tiệt, quy tắc ngầm gì đó tôi chỉ mới nghe nói mà thôi, bản thân chưa từng thử qua, sao ông dám đoạt trước tôi?" Vẻ mặt Lâm Trạch Dương căm phẫn nhìn quản lý Hoàng nói.
Triệu Vũ Yên đứng đó, hoàn toàn không biết nên nói gì.
Chương 246 Có thể làm được
"Ông là cái quái gì, tôi vất vả làm tổng tài, từ lâu đã muốn làm loại chuyện này mà vẫn không có cơ hội. Ông dám đoạt trước mặt tôi, tôi không đánh ông thì đánh ai đây."
Lâm Trạch Dương rất tức giận, càng nghĩ lại càng giận thêm.
Quản lý Hoàng hoàn toàn choáng váng, đây có phải là lời nói thật sau khi uống rượu không, thật sự là một chuyện bát quái lớn. Nếu là lúc bình thường, quản lý Hoàng đương nhiên xem nó là một đề tài để nói chuyện, mỉm cười và ghi tạc trong lòng, chỉ là hiện tại.....
Mặt của Triệu Vũ Yên không biết vì sao lại đỏ lên, sau đó trừng mắt về phía Lâm Trạch Dương, tức giận nói với Lâm Trạch Dương: "Lâm tổng nói vậy là có ý gì?"
"Còn có thể là ý gì? Tôi chỉ muốn cô giúp tôi làm ấm giường, ấm chăn thôi. Không phải trong tiểu thuyết và phim đều là vậy sao." Lâm Trạch Dương thuận miệng nói.
"Lâm tổng." Ánh mắt Triệu Vũ Yên nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương như muốn ăn thịt người.
Cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng tỉnh táo lại, lộ ra chút luống cuống, vội vàng xua tay với Triệu Vũ Yên, nói: "Cô nghe tôi giải thích, tôi thật sự không có ý này. Chỉ là..."
Ánh mắt Lâm Trạch Dương lướt qua người quản lý Hoàng, đột nhiên ánh mắt sáng lên, ngón tay chỉ về phía quản lý Hoàng, nói: "Đúng rồi, bởi vì ông ta là tên vô sỉ đáng hận, ông ta là đồ khốn nạn, ông ta không phải người."
Quản lý Hoàng không nhịn được há to miệng, chuyện này liên quan gì đến ông ta. Lâm Trạch Dương cậu đừng có mà ngậm máu phun người, rõ ràng chính cậu mới là người không biết xấu hổ.
"Đủ rồi." Đột nhiên, quản lý Hoàn đập mạnh tay lên bàn, ông ta đã đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đôi mắt dán chặt vào Lâm Trạch Dương.
"Chuyện hôm nay, Hoàng mỗ tôi sẽ nhớ rõ cậu. Kiều Lan Nữ của các người chuẩn bị nhận lửa giận của tôi đi, danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ cũng không cần nghĩ nữa, ha ha. Nếu công ty các người có thể nhận được một đơn đặt hàng thì xem như tôi vô dụng. Hừ, thật đúng là cái thứ không biết điều."
Vừa nói, quản lý Hoàng vừa nhìn về phía Triệu Vũ Yên, sau đó hừ lạnh một tiếng rồi sải bước về phía trước.
Đương nhiên quản lý Hoàng rất tức giận. Lâm Trạch Dương tát ông ta mấy cái, nhục nhã như vậy, đương nhiên ông ta không cách nào quên. Chẳng qua nếu thật sự truy cứu chuyện này cũng sẽ không có ích lợi gì với ông ta. Cho nên, chỉ có thể thông qua phương thức khác để trả thù Lâm Trạch Dương.
"Chờ chút." m thanh của Lâm Trạch Dương bỗng nhiên vang lên.
Quản lý Hoàng hừ lạnh một tiếng, sau đó chậm rãi quay đầu lại, nhếch khóe miệng, nói: "Thế nào? Bây giờ hối hận rồi? Vừa rồi không phải cậu rất có khí phách sao, nhưng đã muộn rồi."
Lâm Trạch Dương nhìn quản lý Hoàng như đang nhìn một kẻ ngốc, nói: "Ông nói hưu nói vượn gì vậy. Ông thật là một kẻ vô lại, vậy mà muốn trốn thanh toán à. May mà tôi để ý, nếu không thì đã dung túng cho hành vi phạm tội của ông."
Vừa nói, Lâm Trạch Dương đập thực đơn lên ngực quản lý Hoàng.
Quản lý Hoàng ngây ngẩn cả người, này... này lại là thao tác gì đây.
"Quản lý cũng đã thấy rồi, ông ta giữ thực đơn. Anh kêu ông ta thanh toán, đừng để ông ta trốn." Lâm Trạch Dương đã đi tới cửa, anh nói với người quản lý, còn chỉ ngón tay về phía quản lý Hoàng, trên mặt vẫn là bộ dáng cảnh giác.
Quản lý Hoàng quả thật bị làm cho phát điên rồi, thế mà bản thân lại bị xem như kẻ trốn thanh toán, Hoàng mỗ ông sao có thể làm loại chuyện này, không phải là đang nói đùa sao.
"Đưa hóa đơn cho trợ lý của tôi, hừ." Quản lý Hoàng vừa nói chuyện vừa hừ lạnh với Lâm Trạch Dương.
Trên mặt Lâm Trạch Dương đột nhiên xuất hiện một nụ cười, sau đó nhìn quản lý, nói: "Ông ta đã thanh toán rồi, nơi này của các anh có các loại túi zip không, tôi muốn gói đồ ăn. Chi phí đóng gói anh cũng tính lên đầu ông ta là được."
Vừa nói, Lâm Trạch Dương còn không ngừng nháy mắt với quản lý, như là đang nói "Anh hiểu không, tên ngốc kia nhiều tiền, không lợi dụng không được."
Nếu đây là động tác lén lút của hai người thì đương nhiên không sao cả, nhưng hiện tại có quản lý Hoàng đứng ở bên cạnh như hổ rình mồi.
Quản lý Hoàng nhịn không được dùng tay đỡ trán, cảm thấy đây là chuyện đả kích và nhục nhã nhất ông ta từng gặp.
"Lâm Trạch Dương, cậu chờ đó cho tôi." Nói xong, quản lý Hoàng đi thẳng về phía trước, không muốn nhìn Lâm Trạch Dương thêm một giây nào.
Nhìn bóng dáng của quản lý Hoàng, Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, nói: "Thật là một tên quỷ hẹp hòi."
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã xách theo một túi lớn đựng đồ ăn được đóng gói, nhàn nhã đưa Triệu Vũ Yên ra khỏi quán rượu. Nơi này đại khái là lần đầu tiên có người đóng gói đồ ăn đến oanh oanh liệt liệt như vậy.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã đưa Triệu Vũ Yên xuống dưới lầu.
Dọc đường đi tâm trạng của Triệu Vũ Yên rất phức tạp. Vừa cảm kích sự giúp đỡ của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương không coi cô ấy là con bài cho sự phát triển của công ty, còn trút giận cho cô ấy. Một mặt khác, trong lòng Triệu Vũ Yên có chút loạn, Lâm Trạch Dương nói lời kia rốt cuộc là có ý gì. Anh thật sự có suy nghĩ đó với cô ấy, muốn làm gì đó với toàn bộ cấp dưới của mình sao?
Nhưng thật ra chuyện khiến Triệu Vũ Yên lo lắng nhất chính là, hiện tại Lâm Trạch Dương có thể nói là đã hoàn toàn đắc tội với quản lý Hoàng.
Kiều Lan Nữ không có khả năng lấy được danh ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ. Hơn nữa, còn rất có thể giống như lời quản lý Hoàng nói, tiếp theo Kiều Lan Nữ sẽ không nhận được đơn đặt hàng mới nào, thậm chí đơn đặt hàng trước kia, đối tác cũng có thể sẽ mất hết.
Đây là sức mạnh của quản lý Hoàng.
Nghĩ đến đây, Triệu Vũ Yên không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
"Đây là tự tôi đóng gói, cô đừng nghĩ tới việc lấy nó khỏi tay tôi." Lâm Trạch Dương rất cảnh giác, vội vàng cầm chặt cái túi to. Sau đó xoay người như đang chạy trốn, sợ chậm một bước sẽ bị Triệu Vũ Yên đoạt.
Triệu Vũ Yên lại sửng sốt, sau đó không biết vì sao khóe miệng cô ấy lại nhếch lên.
Có thể có rất nhiều người cảm thấy Lâm Trạch Dương có chút ngu ngốc, nhưng Lâm Trạch Dương thật sự ngốc sao. Lâm Trạch Dương chỉ làm theo ý muốn của mình mà thôi, anh trong suốt sạch sẽ. Cho nên mọi việc anh làm đều luôn hướng thẳng vào bản chất của vấn đề.
Không nhìn thấy Kiều Lan Nữ hiện tại sao, bởi vì Lâm Trạch Dương đã thay đổi nó hoàn toàn khác.
Cho dù Triệu Vũ Yên không thừa nhận cũng không được, Kiều Lan Nữ hiện tại là Kiều Lan Nữ tốt nhất từ trước tới nay.
Các nhân viên đều tràn đầy năng lượng chứ không hề lục đục với nhau giống như trước kia, họ đều một lòng một dạ nghĩ đến việc làm thế nào để công ty phát triển tốt hơn.
Mặc dù hiện tại Lâm Trạch Dương lại gặp phải rất nhiều phiền toái. Nhưng ít nhất, tình hình trong công ty đã ổn định.
Có lẽ cô ấy nên tin tưởng Lâm Trạch Dương.
Triệu Vũ Yên nghĩ tới đây, cô ấy siết chặt tay, sau đó nặng nề gật đầu.
Được, nhất định có thể làm được.