Chương 31: Đó chỉ là truyền thuyết
Trần Nhĩ, nam, hai mươi sáu tuổi, con trai độc nhất của tập đoàn Trần Thị, chính thức trở thành thái tử gia, một phú nhị đại thực sự.
Tập đoàn Trần Thị là một tập đoàn lớn trong thành phố có thể lọt vào top 10 bảng xếp hạng, mạnh hơn gấp nhiều lần so với một công ty nhỏ như Guerlain Woman, có thể nói một dự án nhỏ của tập đoàn Trần Thị cũng đủ để mua Guerlain Woman.
Vì vậy, với tư cách là con trai độc nhất của tập đoàn Trần Thị, Trần Nhĩ có địa vị to lớn trong toàn thành phố, đi đến đâu cũng được coi như khách quý, chưa từng có ai dám làm trái lời anh ta chứ đừng nói đến việc mắng mỏ anh ta.
Những nhân viên bảo vệ đó đều biết điều này nên dù có tức giận đến mấy cũng không dám làm gì. Cũng chính vì điều đó mà Tần Thiến hết lần này đến lần khác dung túng cho Trần Nhĩ, dù sao muốn kinh doanh ở thành phố này thuận lợi, cô không nên đắc tội với Trần Nhĩ.
Tuy nhiên, tất cả những điều này đối với Lâm Trạch Dương hoàn toàn không quan trọng, chưa kể Lâm Trạch Dương hoàn toàn không biết Trần Nhĩ là ai, ngay cả khi anh ấy biết, anh cũng không coi trọng điều đó. Đùa thôi, anh ta chẳng qua chỉ là đứa con duy nhất của tập đoàn mà thôi, Long Vương đáng kính cũng thấy ghen tị
“Mày là thằng nào?” Trần Nhĩ không thể chịu đựng được nữa và trở nên hung hăng.
Bốp.
Lâm Trạch Dương tát anh ta, một cái tát giòn tan vang lên.
Tất cả mọi người không khỏi sửng sốt, bọn họ không ngờ Lâm Trạch Dương dám làm như vậy, điều mà họ đều muốn nhưng không thể làm.
"Tôi đã nói anh sao không thử ra ngoài xem, thật không biết xấu hổ, lại còn chửi bậy, như vậy sẽ khiến người ta cho rằng anh không có văn hóa, tôi chịu khổ một chút, thay ba anh dạy dỗ anh."
Lâm Trạch Dương ra vẻ như đang rất ngứa đòn.
"Anh. . . " Đôi mắt Trần Nhĩ như muốn rớt ra khỏi hốc mắt, tên này lại dám đánh mình.
Khuôn mặt Trần Nhĩ vô cùng non nớt, làn da giống như một đứa trẻ, nên khi bị Lâm Trạch Dương tát một cái, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng, để lại dấu năm ngón tay rất rõ ràng.
Bốp.
Đột nhiên lại có thêm một cái tát vào mặt. Lâm Trạch Dương thực sự ra tay một lần nữa.
Tất cả mọi người đều kinh hãi, há hốc mồm, trợn mắt ngoác mồm, Lâm Trạch Dương thật sự đánh cậu chủ Trần, không phải chỉ là ảo giác.
“Đúng là thèm đòn.” Lâm Trạch Dương thản nhiên nói một câu, sau đó xoay người bước đi.
Đương nhiên Trần Nhĩ sẽ không để Lâm Trạch Dương đi như vậy, nhanh chóng đuổi theo anh ấy, nhưng Trần Nhĩ vừa bước được hai bước, anh ta đột nhiên ngã xuống đất.
“Sao lại thế này, vì sao tôi không thể động đậy thân thể?” Ngã xuống đất xong, Trần Nhĩ muốn giãy giụa, lại nhận ra không thể điều khiển tay chân.
Điều kỳ lạ là Trần Nhĩ còn tỉnh táo, vẫn có thể nói và đầu có ý thức.
Tần Thiến cẩn thận quan sát Trần Nhĩ một chút, lông mày nhếch lên, cô phát hiện trên trán Trần Nhĩ xuất hiện màu đen.
Màu đen này rất nhẹ, nếu không nhìn kỹ, hoàn toàn không nhìn thấy.
Thật kỳ lạ khi nó đen đến nỗi thực sự tạo thành hình dạng của một bông hồng.
Sau khi xác định mình nhìn thấy không sai, Tần Thiến trong lòng không khỏi suy nghĩ, nghĩ tới một điều gì đó trong truyền thuyết.
Trong giới lính đánh thuê, không chắc chắn mà nói là trong giang hồ Hoa Hạ từng có một truyền thuyết như vậy.
Theo truyền thuyết, có một thủ pháp có thể điều khiển linh hồn con người.
Vì Tần Thiến là sát thủ cấp S, cho nên cảm thấy rất hứng thú với phương diện này, tiến vào điều tra sâu, nhận ra cách nói này có hơi lố.
Loại thủ pháp này quả thật rất thần kỳ, nó có thể khống chế thần kinh não của con người, khiến con người tạm thời biến thành trạng thái tê liệt, hơn nữa với khoa học hiện tại không tìm ra nguyên nhân, cũng có nghĩa là từ góc độ khoa học mà nói, người này và người bình thường không có gì khác nhau.
Mà loại thủ pháp này có đặc điểm chính là trên trán sẽ xuất hiện một đóa hoa hồng đen.
Trong lúc vô tình Tần Thiến chiếm được một phần cuốn sách, vừa vặn chính là sách ghi chép loại thủ pháp này. Lúc ấy Tần Thiến như lấy được bảo vật, muốn tu luyện thủ pháp này, nhưng rất nhanh Tần Thiến liền phát hiện cuốn sách này chẳng qua chỉ là lừa người.
Bởi vì trong sách có nói rằng cần bấm vào một trăm linh tám huyệt trên trán trong vòng một giây. Ai có thể di chuyển nhanh như vậy, đơn giản là không thể.
Từ đó về sau, Tần Thiến không còn chú ý đến thủ pháp này nữa, nhưng hiện tại...
Chân tay của Trần Nhĩ bị tê liệt và một bông hồng đen xuất hiện trên trán.
Chẳng lẽ vừa rồi có người dùng phương pháp đó, nhưng người đó là ai?
Nghĩ đến đây, Tần Thiến không khỏi nhìn quanh, chỉ thấy mấy tên bảo vệ.
Vừa rồi Lâm Trạch Dương cũng ở đây, Lâm Trạch Dương ra tay với Trần Nhĩ, Lâm Trạch Dương là người siêu mạnh có thể sử dụng loại thủ pháp này. Không thì làm sao có thể.
Đột nhiên, Tần Thiến nhớ lại những gì đã xảy ra đêm qua, không phải Lâm Trạch Dương đã lặng lẽ đến gần cô và khi anh ôm cô, cô không thể phản kháng gì cả.
Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương che giấu thân phận, cũng không phải người bình thường giống mình sao?
"Giám đốc Tần, nên làm thế nào với cậu chủ Trần?" Đột nhiên âm thanh của bảo vệ vang lên, cắt đứt mạch suy nghĩ của Tần Thiến.
Tần Thiến suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Đưa cậu chủ Trần đi bệnh viện, có thể anh ta bị bệnh gì đó.”
Nói xong, Tần Thiến cũng mặc kệ đám bảo vệ và Trần Nhĩ, vội vàng đuổi theo Lâm Trạch Dương.
Mấy nhân viên bảo vệ nhìn nhau, họ không còn cách nào khác là nắm lấy chân, nhấc Trần Nhĩ bị tê liệt như một con chó chết và bước đi.
"Chờ một chút Lâm Trạch Dương, anh đứng lại!" Tần Thiến đuổi theo Lâm Trạch Dương.
Làm sao vậy? Có phải biểu hiện anh tuấn đẹp trai vừa rồi của tôi khiến cô say mê đến mức muốn lấy thân báo đáp không? Nhưng bây giờ chúng ta đều ở công ty mà. Tôi sẽ rất ngượng ngùng.
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Tần Thiến, đôi mắt lại không nhịn được đánh giá thân thể Tần Thiến, không thể không nói dáng người Tần Thiến thật sự là quá tốt, hoàn toàn không nhìn ra là một người phụ nữ đã sinh con.
Tần Thiến không khỏi cảm thấy chán ghét, thần sắc lại trở nên lạnh như băng, liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Hừ, anh đừng si tâm vọng tưởng, trước kia tôi bị mù mới để xảy ra chuyện như vậy.
Nói xong, Tần Thiến tức giận bỏ đi.
Lâm Trạch Dương không khỏi liếc nhìn bóng lưng Tần Thiến, nói: "Đi đường cứ lắc lư như vậy, thật đúng là mông rất lớn, dáng người rất tốt, xem ra hiện tại có thể đánh nó một cái."
Tần Thiến nghe được tiếng nói thầm của Lâm Trạch Dương, nhịn không được quay đầu lại, thấy được bộ dáng híp mắt dâm đãng của Lâm Trạch Dương, lửa giận trong lòng gần như muốn làm cho cô nổ tung tại chỗ.
Mình điên rồi sao? Thế mà lại nghi ngờ người này là một người siêu mạnh, có thể sử dụng thủ đoạn chỉ xuất hiện trong truyền thuyết, Lâm Trạch Dương chỉ là một tay xã hội đen, và anh ta là một tên xã hội đen vô dụng!
Chương 32 Manh Manh bị bắt nạt
Chương 32: Manh Manh bị bắt nạt
Trong lúc mấy bảo vệ bê Trần Nhĩ lên xe cứu thương, Trần Nhĩ vẫn không ngừng hét to.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy? Đến cùng là chuyện gì đang xảy ra thế? Tại sao tôi lại không cử động được, ai đó mau tới cứu tôi đi, tôi không muốn trở thành một người tàn phế, tôi đường đường là Trần Nhĩ, sao lại có thể trở thành một người tàn phế, tôi còn chưa có cuộc sống tốt đẹp, tôi không muốn sau này mất đi năng lực hành động.”
Trần Nhĩ hét lên, trong giọng nói tràn đầy đau thương, nước mắt đã tuôn rơi ra từ khóe mắt.
Thấy vậy, những người qua đường đang chuẩn bị đi làm đều nhìn Trần Nhĩ, tất cả mọi người không khỏi lắc đầu thở dài, thi nhau thở dài.
"Nhìn đi, người này tuổi còn trẻ, vẻ ngoài cũng rất đẹp mắt, vậy mà lại bị điên rồi, thật là đáng tiếc."
"Vậy mới nói, chúng ta cần trân trọng cuộc sống hiện tại, không nên giống như người đáng thương này, chờ đến lúc mất đi rồi mới la hét, vậy thì cũng vô dụng.”
"Ôi, không biết người tuổi trẻ bây giờ đang suy nghĩ gì, cả một đám đều không bình thường."
Nghe được lời đàm tiếu qua lại của những người này, lúc này Trần Nhĩ đã vô cùng đau lòng và khó thể tin nổi, chỉ cảm thấy những lời này giống như một thanh đao đâm thẳng vào trong lòng mình, khó chịu muốn chết, cả khuôn mặt đều đã đỏ bừng, gắt gao cắn bờ môi của mình, cắn đến mức sắp rách máu.
Nhưng hắn ta là Trần Nhĩ sao lại cần người khác thương hại, từ xưa đến nay chỉ có chuyện hắn ta thương hại người khác, sự chênh lệch này khiến Trần Nhĩ đả kích rất lớn.
Mắt Trần Nhĩ trợn to, thậm chí không nhịn được mà gào lên: "Đáng chết, đáng chết, Lâm Trạch Dương mày nhất định phải chết, mày nhất định phải chết."
Mà trùng hợp lúc này Trình Tiểu Công đi qua nghe được, hai mắt sáng rực lên.
Trình Tiểu Công đã gặp qua Trần Nhĩ, vì vậy biết thân phận của hắn ta.
Không cần suy nghĩ quá lâu, Trình Tiểu Công đã đi theo xe cứu thương của Trần Nhĩ, cứ như vậy mà gặp nhau.
Sau khi Tần Thiến đến công ty, phát hiện ra bầu không khí trong công ty dường như đã có sự thay đổi rất lớn, công ty vốn luôn âm u không có sức sống bây giờ lại trở nên bừng bừng sức sống, mỗi người dường như đều đang tràn đầy niềm tin vào tương lai của công ty.
Sau khi được Triệu Vũ Yên giải thích xong, Tần Thiến mới biết được hóa ra chiều hôm qua phát sinh ra chuyện lớn đến như vậy.
"Nhưng mà Lâm Trạch Dương kiếm đâu ra mười triệu này, anh ấy không phải là một tên lưu manh sao? Không phải trước đây anh ấy làm công trong một quán rượu sao? Chẳng lẽ là nhờ mối quan hệ của Lý Tuyết Tinh."
Lông mày Tần Thiến không khỏi nhíu lại. Tần Thiến phát hiện, không biết vì lí do gì gần đây bản thân luôn có cảm giác trên người Lâm Trạch Dương dường như có gì đó rất khác, nhưng cụ thể là khác ở chỗ nào cô lại không thể nói ra.
"Giám đốc Tần chúng ta đã tra được tài khoản chuyển tiền đến từ một hộp đêm ở nước Mỹ, người chuyển khoản đến chính là một người phụ nữ tên là Milan. Đây là một chút tin tức liên quan tới Milan."
Trước đến giờ Triệu Vũ Yên không chỉ đơn giản là giám đốc của bộ phận kinh doanh, cô là người Tần Thiến tin tưởng, chia sẻ rất nhiều chuyện với Tần Thiến.
Tần Thiến nhìn thoáng qua tin tức của Milan, cũng không phát hiện được điều gì đặc biệt, chỉ là người phụ nữ gọi là Milan có vẻ ngoài thật sự rất xinh đẹp, là loại mà bất kỳ người đàn ông nào nhìn thấy cũng sẽ có cảm giác động lòng.
Tần Thiến đột nhiên nhớ bạn cùng phòng kiêm ông chủ Lý Tuyết Tinh của Lâm Trạch Dương, người phụ nữ kia không phải nhìn cũng rất đẹp sao? Không phải Lâm Trạch Dương cũng ăn cơm chùa của người phụ nữ đó chứ?
Nghĩ đến đây, Tần Thiến không nhịn được nghiến răng nghiến lợi: "Quả nhiên là một tên lưu manh, không những biết quyến rũ phụ nữ mà còn biết dùng tiền của phụ nữ, đúng là một tên ăn bám."
"Giám đốc Tần, cô nói gì vậy." Triệu Vũ Yên cảm thấy có chút khó hiểu.
Tần Thiến hơi sửng sốt, vội vàng xua tay nói: "Không có việc gì, không có việc gì, cô đi ra ngoài làm việc trước đi."
Triệu Vũ Yên vừa đi, Tần Thiến lại không nhịn không được mà nghiến răng, thầm oán trách Lâm Trạch Dương.
Là một cô chủ, nếu nhân viên có thể kiếm thêm tiền cho mình dù là thông qua cách nào đi nữa thì cô chủ đều phải vui vẻ mới đúng. Vì vậy, bây giờ Tần Thiến không phải đang tức giận với tư cách là một cô chủ nhưng vì sao làm một người phụ nữ thì cô lại cảm thấy tức giận với Lâm Trạch Dương chứ, không phải cô hoàn toàn muốn xem anh như một người xa lạ sao?
Hôm nay Lâm Trạch Dương đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng, tan làm sớm, đi tới nhà trẻ của Manh Manh chuẩn bị đón cô bé về nhà.
Nhưng mà sau khi đi tới nhà trẻ, Lâm Trạch Dương lại hơi sợ hãi.
"Mình còn chưa xác định được mình có phải bố của Manh Manh hay không, cứ xuất hiện như này dường như không tốt lắm, hay là đợi đến lúc có kết quả rồi lại đến, dù sao rất nhanh sẽ có kết quả."
"Thế nhưng Manh Manh rất muốn mình đến mà, một đứa bé ngoan như vậy, sao mình có thể nhẫn tâm nhìn cô bé thất vọng được, nhìn cô bé bị người khác bắt nạt cơ chứ?"
Lâm Trạch Dương thật sự rất do dự, suy đi nghĩ lại ở bên ngoài nhà trẻ giống như một kẻ ngốc, cảnh này nếu để cho đối thủ của anh nhìn thấy, có lẽ sẽ phải kinh ngạc đến mức bật nắp quan tài nhảy ra, cho dù phía trước có là mưa bom bão đạn cũng không thể làm cho anh có chút do dự nào, vậy mà cũng có lúc khó xử như này.
Rất nhanh, tiếng chuông tan học đã vang lên.
Bọn nhỏ nhốn nháo chạy từ trong trường học đi ra.
Lúc này, bên ngoài đã đỗ đầy các loại xe sang trọng, đều là xe của phụ huynh đến chờ con nhỏ tan học. Không thể không nói, nhà trẻ mà Tần Thiến chọn, đúng là một nhà trẻ quý tộc, những đứa trẻ đến học ở đây đều thuộc loại không giàu thì quý.
Đương nhiên, những điều này đều không có liên quan gì tới Lâm Trạch Dương.
Anh thấy được Manh Manh ở cách đó rất xa.
Manh Manh đeo một cái cặp sách nhỏ, ôm bụng đứng trong một góc, im lặng, mắt không ngừng nhìn ra bên ngoài, mặc dù nhìn có vẻ rất lo lắng nhưng cô bé không gây ra tiếng động hay làm ra hành động gì cả, rất ngoan ngoãn.
Nhìn thấy những đứa trẻ khác từng người một đi vào trong xe của cha mẹ, còn mình chỉ có một mình, khuôn mặt Manh Manh hơi cô đơn, răng cắn môi, nhưng vẫn đứng yên ở nơi đó không hề động đậy.
Lúc này Manh Manh giống như một đóa hoa trắng nhỏ nở trên đỉnh núi, cô bé sạch sẽ, xinh đẹp, mạnh mẽ nhưng cũng rất cô đơn.
Lâm Trạch Dương nhịn không được, chuẩn bị đi về phía trước.
Nhưng vào lúc này, sau lưng Manh Manh có mấy bé trai đi tới, một cậu bé trong số đó nắm lấy tóc của Manh Manh kéo, sau đó lập tức nhảy đến trước mặt của Manh Manh.
"Manh Manh, không phải mày đã nói ba mày trở lại sẽ đến đón mày sao? Sao giờ mà ông ta còn chưa tới? Mày nói dối tao sao? Mày là đồ dối trá, mày là đồ nói dối lừa gạt người khác." Cậu bé kia nói với Manh Manh.
"Manh Manh không có nói dối mà ba của Manh Manh nhất định sẽ tới đón Manh Manh, cậu không nên nói lung tung." Manh Manh đã sắp khóc đến nơi rồi, nước mắt trong mắt sắp rơi xuống.
"Gạt người, mày đang lừa gạt người khác. Mày vốn không hề có ba, bởi vì lâu như vậy, ba mày đều chưa từng xuất hiện" Cậu bé kia không chút khách khí nói.
"Cậu nói bậy, tớ có ba, ba tớ là người cha tốt nhất thế giới này." Manh Manh tức giận, cũng lớn tiếng hét lên.
"Mày chính một đứa hay nói dối, mày hoàn toàn không hề có ba." Cậu bé kia tiếp tục nói.
Nước mắt Manh Manh không ngừng rơi.
Chương 33 Lâm Trạch Dương tức giận
Chương 33: Lâm Trạch Dương tức giận
Manh Manh rất kích động rất tức giận, cô bé hét lên một tiếng rồi dùng sức đẩy cậu bé kia. Cậu bé không kịp chuẩn bị đã bị Manh Manh đẩy ngã xuống đất.
Cậu bé ngồi trên mặt đất oa oa khóc lớn.
Rất nhanh, giáo viên trường mầm non cũng bị tiếng động thu hút tới.
Mà lúc này ba mẹ cậu bé đã đến, vừa hay đúng lúc Tần Thiến cũng tới.
Mấy người tụ tập lại với nhau.
Ba mẹ của cậu bé vội vàng đỡ cậu bé lên và nói: "Chuyện gì xảy ra? Ai làm con khóc?"
"Là do con bé Manh Manh kia vừa mới đẩy cậu ấy xuống đất" Đứa trẻ bên cạnh vội vàng lên tiếng, dáng vẻ trông rất kiêu ngạo.
Ba mẹ đứa bé lập tức nhíu mày, nhìn thoáng qua Manh Manh rồi lại nhìn Tần Thiến, nói: "Cô là mẹ của đứa nhỏ này sao?"
Đương nhiên Tần Thiến gật đầu.
Ba mẹ của cậu bé ngay lập tức nổi giận, nói: "Cô giáo dục con cô như thế nào mà nó còn nhỏ như vậy, còn là con gái nữa mà lại thích đi đánh nhau, nói cho cô biết, nếu cục cưng nhà tôi có chuyện gì thì chuyện này không xong đâu, con cô đừng nghĩ tốt hơn."
Vừa nói mẹ của cậu bé vừa nhìn giáo viên nhà trẻ, tiếp tục nói: "Tôi yêu cầu nhà trường phải đuổi học đứa bé này, nếu không tôi sẽ khiếu nại trường học của mấy người nếu còn chứa chấp loại học sinh bạo lực như vậy."
Giáo viên trường mầm non mặt khó xử nhìn về phía Tần Thiến, nói: "Hay là cô cứ bảo bé xin lỗi đi, tuy rằng chuyện này chỉ là hiểu lầm giữa bọn trẻ nhưng ảnh hưởng cũng không tốt.”
Sắc mặt của Tần Thiến cũng trở nên rất khó coi, nói: "Chẳng qua mấy đứa nhỏ chưa biết gì thôi, không phải chỉ đang đùa giỡn với nhau thôi sao. Còn nữa, cô có biết lí do vì sao Manh Manh nhà tôi đẩy con cô không? Chắc con cô cũng làm sai chuyện gì đó."
Làm tổng giám đốc của một công ty, còn là một sát thủ cấp S, làm sao Tần Thiến có thể tùy tiện cúi đầu như vậy được.
Mẹ cậu bé cười khẩy, nói: "Được thôi, sao trên đời lại có loại người ngang ngược như cô vậy, mau nói đi, tại sao cháu lại đẩy bé cưng nhà cô?"
Mẹ cậu bé hung hăng trừng mắt nhìn Manh Manh, giống như muốn ăn tươi nuốt sống Manh Manh, dáng vẻ trông rất hung dữ.
Manh Manh cắn chặt môi không nói lời nào, cô bé không muốn nói rằng mình không có ba.
Tần Thiến nhíu mày, nhìn Manh Manh nói: "Manh Manh là một đứa trẻ ngoan, con mau nói cho dì ấy biết tại sao con đẩy bạn đi.”
Manh Manh cắn chặt môi, không ngừng lắc đầu, vẫn không nói lời nào.
"Hừ xem đi, đứa nhỏ này biết mình làm sai nên không nói lời nào, đuổi nó đi, mau đuổi đứa nhỏ đánh người này." Mẹ cậu bé nhịn không được mà kêu to.
Giáo viên trường mầm non rất khó xử, nhìn Tần Thiến nói: "Mẹ bé vẫn nên để cho đứa bé xin lỗi đi, nếu không chuyện này sẽ khiến chúng ta rất khó xử."
Tuy rằng thái độ của Manh Manh khiến Tần Thiến không vui, nhưng dù sao cô cũng là mẹ của Manh Manh, sao có thể để Manh Manh chịu uất ức được chứ nhưng lại không biết nên làm gì, chỉ có thể đứng ngây ngốc tại chỗ.
"Xin lỗi" Một giọng nói đột nhiên vang lên, Lâm Trạch Dương đang đi về phía này, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt gắt gao dán chặt lên người Manh Manh.
Manh Manh nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì chạy tới, lập tức ôm lấy đùi Lâm Trạch Dương kêu lên: "Ba."
Cũng không biết vì sao khi Tần Thiến nhìn thấy Lâm Trạch Dương lập tức có cảm giác an toàn, cả người đều thả lỏng, mấy chuyện này vẫn nên có một người đàn ông xử lý.
"Xin lỗi, Manh Manh xin lỗi bọn họ." Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Manh Manh nói.
"Ba, con không làm sai." Manh Manh cắn chặt môi, đôi mắt ngập nước giống như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi lệ nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không để ý tới, vẫn lạnh lùng nói: "Xin lỗi."
Manh Manh hít sâu một hơi, sau đó cả người bắt đầu nức nở, nước mắt cuối cùng cũng không kìm được mà rơi, cảm thấy rất uất ức nhưng vẫn đi tới trước mặt cậu bé nói: "Xin lỗi."
Tần Thiến nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, cô cảm thấy anh chính là một tên khốn, chưa hỏi cái gì đã cho con gái đi xin lỗi, lúc nãy cô còn chờ mong tên cặn bã này làm chỗ dựa cho mình và con gái đúng thật sự là điên rồi, trông cậy vào loại đàn ông giống như bùn nhão này còn không bằng đi chết đi.
"Hừ mấy gia đình nghèo ở nhà quê mới lên đâu cần phải bắt chước người thành phố đến học trường quý tộc làm gì, con của mấy người không thích hợp theo học ở nơi này."
Mẹ của cậu bé lạnh lùng nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong mắt tràn đầy khinh bỉ. Lâm Trạch Dương ăn mặc rất đơn giản, cả người cộng lại cũng chỉ đáng giá một ngàn đồng, vừa nhìn đã biết là người không có tiền cho nên thái độ của mẹ cậu bé đối với Lâm Trạch Dương càng thêm khinh thường.
Mà mấy người nhà quê như Lâm Trạch Dương đều là những loại chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nếu phát hiện đối phương có tiền có thế hơn mình thì cho dù đối phương có sai đến đâu cũng chỉ biết vâng lời một cách trơ trẽn, giống như là một con chó vậy.
Vì vậy mẹ của cậu bé không muốn để yên cho Lâm Trạch Dương.
Bốp
Một tiếng nổ giòn tan bỗng nhiên vang lên. Lâm Trạch Dương tát vào mặt mẹ cậu bé.
Trong nháy mắt, không chỉ riêng mẹ cậu bé mà tất cả mọi người đều trở nên sững sờ tại chỗ.
"Anh đang làm gì vậy, còn dám ra tay đánh người?” Ba cậu bé đứng ra lên tiếng, hùng hổ nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
Một giọng nói khàn đục vang lên, Lâm Trạch Dương đạp ba cậu bé một phát làm ông ta bay ra ngoài khoảng ba mét.
“Anh…” Mẹ cậu bé ôm một bên mặt, mặt mũi hoảng sợ nhìn Lâm Trạch Dương.
Bốp
Một tiếng tát giòn tan lại vang lên, Lâm Trạch Dương lại tát vào mặt mẹ cậu bé.
Mẹ cậu bé hoàn toàn choáng váng, chỉ biết dùng hai tay che mặt mình, đỏ mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
"Lúc nãy, con gái tôi đẩy con của mấy người là nó không đúng, làm sai thì phải chấp nhận chịu phạt, cho nên tôi đã bảo con bé xin lỗi. Nhưng cô làm con tôi khóc, cô cũng phải xin lỗi nhưng tôi không muốn nghe lời xin lỗi từ cô, chỉ muốn trừng phạt cô mà thôi."
Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn ba mẹ cậu bé, ánh mắt lạnh như băng, trên người tỏa ra một khí thế làm cho người ta cảm giác như bị rơi xuống vực sâu.
Một khi Long Vương đã nổi giận đùng đùng thì người bình thường nhỏ bé sao có thể chịu nổi.
Lúc này ba mẹ cậu bé đều cảm thấy không khí như có gì đó đè ép lòng mình, hoàn toàn không dám lên tiếng.
Lâm Trạch Dương ôm lấy Manh Manh, sau đó quay đầu nhìn lại giáo viên mầm non, nói: "Tôi không biết rốt cuộc cô xảy ra chuyện gì, sợ quyền thế của đối phương, hay là tính cách vốn đã hèn nhát. Tôi chỉ muốn nói cho cô biết, nếu sau này Manh Manh nhà tôi lại bị bắt nạt một chút thôi thì kết cục của hai người này chính là kết cục của cô. Hãy nhớ kỹ, đây là những gì mà Lâm Trạch Dương tôi nói.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương ôm Manh Manh ra khỏi trường học.
Tần Thiến nhìn xung quanh một lát rồi rón rén theo sau Lâm Trạch Dương giống như một cô gái nhỏ, biến thành một cô gái không có bất kỳ chính kiến nào.
Chương 34 Đây là phiền phức sao?
Chương 34: Đây là phiền phức sao?
“Ba ơi, vừa nãy ba thật đẹp trai, con thích ba chết đi được.” Manh Manh được Lâm Trạch Dương ôm lấy, lớn tiếng reo lên.
Lâm Trạch Dương đưa tay ra xoa đầu Manh Manh, nói rằng: “Xin lỗi Manh Manh, lúc nãy ba đã kêu con xin lỗi người ta, nếu con không xin lỗi thì ba cũng không có lý do để làm những chuyện kia.”
Manh Manh không ngừng lắc đầu, trên mặt tràn đầy nụ cười, cô bé không muốn nói gì, ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương.
Tần Thiến cuối cùng cũng phản ứng lại được, nói với Lâm Trạch Dương: “Hành động vừa rồi của anh rất sai đấy, nói thế nào đi nữa anh cũng không được đánh người ta, việc này sẽ bị ảnh hưởng xấu. Bạn cùng lớp sẽ nói ba Manh Manh là kẻ bạo lực, điều này sẽ ảnh hưởng đến Manh Manh.”
Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn Tần Thiến, trên mặt kiêu ngạo, anh đáp lại cô: “Sẽ không có ai trong nhà trẻ bắt nạt được con gái của Lâm Trạch Dương này nhé. Nếu trường học không cho Manh Manh học thì chuyển trường khác. Nếu như tất cả trường học đều không cho Manh Manh học thì tôi sẽ phá bỏ tất cả trường học.”
Tần Thiến nghe xong thì sửng sốt, cô cảm thấy Lâm Trạch Dương không biết nói lý chút nào, đây là tên côn đồ tăng mười cấp mất.
Nhưng không hiểu vì sao Tần Thiến không những không tức giận mà cô còn cảm thấy an tâm, tiếp tục im lặng đi đằng sau Lâm Trạch Dương. Đây chính là cảm giác được người ta che mưa che gió phía trước cho mình sao?
Ở phía bên kia, bên trong trường mẫu giáo, ba mẹ của thằng bé kia đã hồi phục lại tinh thần, còn cảm thấy tức giận hơn nữa.
“Tên này rốt cuộc là ai, tại sao lại có thể đánh người chứ. Em sẽ không cho phép con của tên đó được học ở đây nữa, cũng không muốn tên đó có chỗ đứng trong xã hội này.” Mẹ của thằng bé kia gần như điên lên.
Ba của đứa bé cũng nặng nề gật đầu, nói với vợ: “Em yên tâm, anh sẽ không bỏ qua cho tên khốn đó.”
Giáo viên trường mầm non là Toàn Thành nghe được lời này, trong lòng không khỏi thầm lo lắng cho Lâm Trạch Dương, ba của đứa trẻ kia là một người lãnh đạo trong hệ thống giáo dục, lời nói của anh ta rất có trọng lượng, ngay cả viện trưởng khi gặp anh ta cũng phải nể mặt vài phần.”
Có lẽ mấy ngày nữa sẽ không được nhìn thấy Manh Manh rồi. Thật đáng tiếc, đứa trẻ tốt vậy mà…
Ở bên kia, sau khi Tần Thiến đưa Manh Manh về nhà xong thì vội vàng chạy vào trong phòng.
Tần Thiến là chủ của một công ty, đồng thời cô cũng là một sát thủ bậc S, cô hiểu rất rõ bản tính của con người, chuyện hôm nay Lâm Trạch Dương gây ra chắc chắn sẽ không dừng lại ở đây.
Hơn nữa những ai có khả năng đưa con vào trường mẫu giáo cho quý tộc đều không phải người đơn giản, Lâm Trạch Dương có thể không quan tâm điều gì nhưng Tần Thiến này phải nhúng tay vào.
Cũng giống như lần trước sau khi mở ra một trang mạng toàn là mật mã, Tần Thiến đã liên lạc với thủ hạ đắc lực của mình là Elizabeth, Tần Thiến kể lại chuyện ngày hôm nay với cô ấy rồi nói: “Giúp tôi điều tra thân phận của người này.”
Elizabeth đã trả lời lại tin nhắn rất nhanh: “Chương Văn, một nhân viên trong hệ thống giáo dục, anh họ của anh ta là phó bộ trưởng bộ giáo dục, em rể của anh ta là một thương nhân, người đó mở một công ty tên là Harman, tài sản ít nhất được sáu tỉ tệ, đây là một doanh nghiệp nổi tiếng ở địa phương.”
Tần Thiến nhìn tài liệu, cô nhíu chặt lông mày. Phiền phức rồi, lai lịch của người này rất sâu, mọi chuyện sẽ không thể giải quyết dễ dàng được.
Nghĩ đến đây, Tần Thiến không khỏi oán trách Lâm Trạch Dương, sao tên này lại kích động vậy chứ, có chuyện gì không thể ngồi xuống nói chuyện sao, chúng ta đều có lý lẽ mà. Nếu nói chuyện đàng hoàng thì giờ này đã không gây phiền phức như vậy rồi.”
“Bây giờ tôi phải làm sao đây? Dùng tiền có vẻ không ổn, chẳng nhẽ lại hành động sao? Tôi phải tự mình ra tay đi uy hiếp anh ta sao, làm thế này có được không?”
Tần Thiến khổ sở suy nghĩ, cô cảm thấy bất lực, dường như chuyện này đã vượt quá năng lực của cô.
“Một số người bạn của tôi ở Hoa Hạ đã gửi tin tức tới cho tôi, nói rằng tên Chương Văn kia đã liên lạc với anh họ của anh ta rồi. Anh họ của anh ta cũng đã liên lạc với viện trưởng trường mẫu giáo. Xem ra nếu không có gì ngoài ý muốn thì Manh Manh sẽ bị đuổi khỏi trường học. Mấy người bạn kia của tôi không có khả năng gây ảnh hưởng tới phó bộ trưởng.”
Elizabeth lại gửi đến một tin nhắn. Cô ấy là người thu thập tin tức tình báo, mạng lưới thông tin và quan hệ chắc chắn rất rộng, nếu Elizabeth chú ý điều gì thì cô sẽ rất dễ dàng có được một số thông tin.
Tần Thiến càng cau mày chặt hơn, nhưng cô cũng không biết phải làm sao. Chẳng sẽ cô lại phải chuyển trường cho Manh Manh lần nữa? Nhưng Manh Manh không dễ dàng gì mới học được ở ngôi trường này nửa năm, nếu lại phải chuyển sang môi trường mới thì Manh Manh có làm quen được không?
Bên ngoài phòng khách, lần đầu tiên Lâm Trạch Dương không tranh xem phim hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” mà anh cùng Manh Manh xem phim hoạt hình “Gã thợ săn và gấu Boonie”.
“Con xem gã thợ săn này đần đến mức nào chứ, ông ta rõ ràng là một tên ngốc. Sao con lại thích xem phim hoạt hình này nhỉ, xem phim “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” không phải hay hơn à.” Lâm Trạch Dương không nhịn được mà than thở.
“Ba không thấy Gấu Lớn và Gấu Bé rất hài hước sao, phim hoạt hình này rất hay đấy chứ.” Manh Manh mở đôi mắt to tròn nhìn anh, trên mặt tràn ngập nụ cười, cô bé còn kéo chặt Lâm Trạch Dương ngồi cạnh mình. Hôm nay cô bé rất vui, ba đã đến đón cô bé, ba còn ra mặt cho Manh Manh nữa.
Ba là siêu anh hùng bất bại ở trong vũ trụ này, chỉ cần có ba thì Manh Manh sẽ không phải chịu sự bắt nạt từ ai nữa.
Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, anh nhẫn nại xem cùng con.
Tần Thiến nhìn thấy cảnh tượng này, không biết vì sao cảm xúc của cô rất phức tạp. Cô vừa cảm thấy Lâm Trạch Dương và con gái như vậy rất tốt, vừa cảm thấy Lâm Trạch Dương quá vô dụng, làm việc cũng quá thô lỗ, Tần Thiến có rất nhiều thành kiến với Lâm Trạch Dương.
Cuối cùng, Tần Thiến chỉ có thể lắc đầu, bất đắc dĩ mà thở dài một hơi, cô lại quay trở về phòng, tiếp tục đau đầu suy nghĩ nên giải quyết chuyện kia như thế nào.
Lâm Trạch Dương và Manh Manh xem hoạt hình một lúc, sau đó tiếng chuông điện thoại đột nhiên reo lên.
Lâm Trạch Dương nhìn ID người gọi, sau đó đi sang một bên nghe máy.
“Long Vương, đã tra được tên kia là Chương Văn, có anh họ là phó bộ trưởng bộ giáo dục. Long Vương muốn giải quyết bọn họ như thế nào đây?” Giọng nói truyền đến từ đầu dây bên kia có vẻ rất hưng phấn.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày, lạnh nhạt nói: “Ông mãi không sửa được tật xấu này, tôi đã nói với ông bao nhiêu lần rồi chứ, phải dùng đức để thu phục người ta. Đây đã là thời đại nào rồi mà ông chỉ suốt ngày muốn đánh muốn giết. Ông nhìn lại bản thân xem, già đời bao nhiêu rồi."
Ở đầu dây bên kia, một ông lão tóc bạc trắng cả đầu đang đứng ở một sân golf nào đó. Đằng sau ông ta là cả một đoàn người, những người này đều đang hơi khom người, mắt nhìn ông lão không rời, trong mắt đều là sự tôn kính.
“Đúng vậy, Long Vương dạy bảo rất đúng. Vậy thì, Long Vương muốn tôi làm cái gì? Người đã bắt nạt con gái của Long Vương, cho dù Long Vương có dễ dàng tha thứ thì Lâm Vấn Thiên tôi cũng không đồng ý.”
Ông lão nói chuyện không giấu được sự phấn khích.
Nếu lúc đó Chương Văn hay anh họ của anh ta vừa hay có mặt ở đây, vừa hay nghe được ba chữ “Lâm Vấn Thiên” này, có lẽ bọn họ sẽ bị dọa sợ đến mức quỳ xuống ngay lập tức.
Rốt cuộc cái tên này đối với bọn họ mà nói thì như đại diện cho sức mạnh của biển cả sâu thẳm hun hút vậy.
Chương 35 Điên hết rồi.
Chương 35: Điên hết rồi.
Lâm Vấn Thiên, nam, 57 tuổi, người sáng lập tập đoàn Lâm thị, vận may không được tốt, bởi vì tên của anh ta chưa từng xuất hiện trong danh sách Forbes, nhưng chưa bao giờ có người cho rằng Lâm Vấn Thiên không có tư cách tiến vào bảng xếp hạng này, nhưng vì một lý do nào đó, anh ta chỉ che giấu đi mà thôi.
Bởi vì điều này mà sự giàu có và quyền lực của Lâm Vấn Thiên càng khó lường hơn, giống như chúng ta nhìn một ngọn núi nhưng lại không thể thấy đỉnh của nó đâu, giống như là tảng đá rơi xuống vực thẳm nhưng không hề có tiếng vọng lại.
Hôm nay tâm trạng của Lâm Vấn Thiên không tốt lắm, mặc dù anh ta không nổi giận, nhưng nhóm người này đều câm như hến, tất cả đều cẩn thận từng li từng tí.
Thấy Lâm Vấn Thiên ngồi nửa ngày vẫn chưa nói chuyện nên mọi người càng cảm thấy sợ hãi, đặc biệt là thư kí thân cận của Lâm Vấn Thiên, thư ký hiểu rằng đây có thể là dấu hiệu của một cơn bão sắp ập đến.
Sau đó thư ký nhìn thấy Lâm Vấn Thiên nhận một cuộc điện thoại, tên này vốn đang cực kì uy nghiêm lạnh lùng thì đột nhiên lại trở nên giận dữ như người một đứa trẻ, giống như đã gặp phải chuyện gì đó khiến anh ta đặc biệt tức giận.
Lẽ ra lúc này thư ký phải tỏ ra sợ hãi, nhưng thời khắc này lòng hiếu kỳ lại chiếm ưu thế, bởi vì cô ta đã đi theo Lâm Vấn Thiên lâu như vậy nhưng chưa từng thấy Lâm Vấn Thiên mất khống chế cảm xúc đến mức này, rốt cuộc là người nào mà có thể khiến Lâm Vấn Thiên vững chắc như Thái Sơn lại trở nên kích động như thế.
Điều này đã khiến cô ta bắt đầu nghi ngờ, đột nhiên Lâm Vấn Thiên cúi xuống nhìn điện thoại, khi cúp điện thoại, anh ta lại đứng thẳng, giống như một người lính đang chào tạm biệt một sĩ quan, tư thế của anh ta đoan chính vô cùng, cái eo thì thẳng như một mũi lao.
Thư ký thực sự tò mò không biết đầu dây bên kia là ai, người này là một ông trùm hay là người như thế nào.
Đương nhiên thư ký sẽ không biết, cái người mà cô ta gọi là ông trùm, người có thể tùy ý điều khiển vận mệnh của một quốc gia, hiện đang khoanh chân ngoáy tai, nhìn cái đầu trọc của Cường Nhạc rồi cười vui vẻ như một tên ngốc.
“Trương Hân, cô nhờ người xử lý ngay cái tên Chương Văn đó cho tôi, sự xuất hiện của một kẻ như vậy trong hệ thống giáo dục sẽ ảnh hưởng rất lớn đến tương lai của đất nước chúng ta.”
Lâm Vấn Thiên ngoắc gọi Trương Hân lại, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Thư ký Trương Hân vội vàng gật đầu, nói: “Vâng, chủ tịch Lâm, tôi sẽ sắp xếp người qua đó.”
Lâm Vấn Thiên suy nghĩ một chút rồi nói thêm: “Không, chuyện này cô tự làm đi.”
Chân mày thư ký không khỏi nhướng lên, cô ta chẳng qua cũng chỉ là một nhân vật nhỏ trong ngành giáo dục mà thôi, còn cần thư ký bên người Lâm Vấn Thiên hỗ trợ, nhưng Trương Hân vẫn gật đầu.
Lâm Vấn Thiên gọi Trương Hân lại, nói: “Không được, để tôi tự làm chuyện này đi, bây giờ cô giúp tôi hẹn thị trưởng Thạch và cục trưởng Vương ở cục giáo dục đi.”
Trương Hân không khỏi sững người, một chuyện vặt vãnh như vậy mà sai cô ta làm cô ta còn cảm thấy quá đáng, vậy mà chủ tịch Lâm chỉ vì cuộc điện thoại vừa rồi mà tự mình ra tay sao? Người ở đầu dây bên kia rốt cuộc là người như thế nào?
Sau khi Lâm Trạch Dương nói chuyện này cho Lâm Vấn Thiên, anh không quan tâm đến vấn đề này nữa, anh tin Lâm Vấn Thiên sẽ giải quyết ổn thỏa, nếu không giải quyết được, anh sẽ từ mặt đưa em trai này luôn.
Lâm Trạch Dương và Lâm Vấn Thiên quen biết nhau, nói ra cũng là trùng hợp. Vài năm trước, Lâm Trạch Dương đi truyền giáo đến một quốc gia ở Bắc u, lúc đó anh tình cờ gặp Lâm Vấn Thiên.
Vào thời điểm đó thì sự nghiệp của Lâm Vấn Thiên đang ở đỉnh cao, cho nên anh ta có rất nhiều kẻ thù. Thậm chí kẻ thù của Lâm Vấn Thiên còn phát điên, điên cuồng tấn công Lâm Vấn Thiên và trắng trợn thuê một số sát thủ đến muốn giết chết anh ta.
Lâm Vấn Thiên xuất thân từ quân đội, tuy tuổi không còn trẻ nhưng thân thủ không tồi, cuối cùng vẫn có thể thoát khỏi một vụ ám sát. Nhưng đối phương dường như quyết tâm muốn giết anh ta nên những tên sát thủ không ngừng xuất hiện.
Lúc Lâm Vấn Thiên bị dồn vào đường cùng, Lâm Trạch Dương xuất hiện. Trong chốc lát, Lâm Vấn Thiên đã bị choáng ngợp trước sự dũng mãnh phi thường và cao cường của Lâm Trạch Dương.
Đương nhiên lúc đó đã xảy ra rất nhiều chuyện mạo hiểm mà thú vị, khiến Lâm Vấn Thiên cảm giác có được một trải nghiệm hoàn toàn mới, khiến cho trái tim vốn đã u ám của anh ta đã được trẻ hóa, luôn muốn đi theo Long Vương một lần nữa.
Nhưng đối với Lâm Trạch Dương mà nói đây chỉ là những điều nhỏ nhặt không quan trọng trong cuộc đời huy hoàng của anh.
Khi Lâm Trạch Dương đến công ty vào ngày hôm sau, anh lại phát hiện ra bầu không khí của công ty có chút bất thường.
Mọi người đều tập trung vào màn hình máy tính, tất cả vô cùng phấn khích.
“Chết tiệt, không cướp được, tại sao vận khí tôi tốt như vậy, tại sao tốc độ tay nhanh như vậy rồi, mà vẫn không thể cướp được thứ tôi muốn, thật muốn chém chết những con người kia mà?” Có người uể oải dùng sức vỗ bàn một cái.
“Haha tôi cướp được, tôi cướp được.” Có người thì lại khoa chân múa tay đầy sung sướng.
Lâm Trạch Dương có chút bối rối, nói: “Tôi có đến nhầm công ty không vậy, đây là địa bàn tụ tập của bọn tội phạm hay sao? Tại sao mọi người đều nói đến súng rồi cả chém người nữa vậy?”
Tạ San San tình cờ đi ngang qua Lâm Trạch Dương, trông cô không vui lắm, cô liếc Lâm Trạch Dương một cái và nói: “Anh đang nói hươu nói vượn gì vậy, anh không thấy bọn họ đang muốn cướp vé để tham dự buổi gặp mặt sao?”
Lâm Trạch Dương sửng sốt, gật đầu, sau đó lại bất đắc dĩ nói: “Các người đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn theo đuổi thần tượng nữa, không phải đầy là chuyện chỉ có trẻ con mới làm sao?”
Tạ San San nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn một tên ngốc, nói: “Chẳng lẽ anh không biết Nicole được mọi người hoan nghênh đến mức nào sao, cô ấy giống như hiện thân của một nữ thần vậy. Cô ấy không chỉ xinh đẹp, vóc dáng chuẩn đến mức bùng nổ, giọng nói thì trong như vắt, kỹ năng diễn xuất thậm chí còn đáng kinh ngạc hơn, hơn nữa còn rất tốt bụng, quả thật là một hình mẫu mỹ nữ tiêu biểu.
Người như vậy là một hóa thân được Chúa cố ý tạo ra để thương hại thế giới quá đỗi bình thường của chúng ta. Ai lại không thích Nicole chứ.
Còn nữa, đây là lần đầu tiên Nicole đến Trung Quốc chúng ta, bao nhiêu người muốn tận mắt nhìn thấy Nicole. Nhưng vé của buổi gặp mặt chết tiệt đó đã được bán hết trong vòng chưa đầy một phút, tôi đã ngồi trước máy tính thật lâu, không biết đã chờ cơ hội này bao lâu rồi, nhưng cuối cùng vẫn không cướp được, chết tiệt.”
Tạ San San vừa mắng vừa đi sang một bên, vẻ mặt đầy sự khó chịu.
Lâm Trạch Dương không tự chủ được lắc đầu, cảm thấy mình và những người này cơ bản là không giống nhau. Lâm Trạch Dương chưa bao giờ là người thích theo đuổi các ngôi sao, có thể nói rằng anh không quan tâm đến những điều này một chút nào.
Tuy nhiên, vào buổi sáng nay, toàn bộ phận kinh doanh, bất kể là nam hay nữ, đều không làm việc mà đang bàn tán về cô Nicole đó.
Thậm chí, ngay cả chủ quản Triệu Vũ Yên cũng phát điên chạy ra nói: “Tôi không giật được vé của Nicole, nếu như ai nguyện ý cho tôi, tôi sẽ trả giá gấp ba, không, gấp mười luôn.”
Những người giật được vé đều cúi đầu xuống, dường như sợ Triệu Vũ Yên sẽ dùng vũ lực để cướp vé đi.
Vì thế, Lâm Trạch Dương có chút hứng thú với người tên Nicole này cho nên anh đã lên mạng tra một chút thông tin của cô ấy.
Mà vào lúc này, điện thoại của Lâm Trạch Dương vang lên, là cuộc gọi từ Mỹ, của Ngải Lệ Ti.