• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 229 Vô cùng thê thảm.

Nếu như Tần Quân Dao có mặt ở đây vào lúc này, nghe được những lời nói của Ngô Cao Lục thì có lẽ sẽ tức đến mức hộc máu.

Ngô Cao Lục là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ, là người đứng thứ hai trong công ty, thế mà lại lén lút mở công ty Kiều Diễm Nữ Nhân ở bên ngoài.

Không cần nghĩ, sản phẩm mới của Kiều Lan Nữ vừa ra mắt, Kiều Diễm Nữ Nhân cũng sẽ có sản phẩm tương tự để bán ra, đây chắc chắn đều do một tay Ngô Cao Lục mà ra.

Nói như vậy, Kiều Diễm Nữ Nhân có thể duy trì lợi nhuận, cũng không phải là chuyện gì khó có thể lý giải.

Đầu tiên, Kiều Diễm Nữ Nhân có thể miễn một phần lớn kinh phí bộ phận điều tra và nghiên cứu, đây chính là thông minh, sau đó lại đầu tư một khoản tiền quảng cáo khổng lồ cho Kiều Diễm Nữ Nhân, cho nên kiểu dáng tương đồng của Kiều Diễm Nữ Nhân cũng tự nhiên mà trở thành sản phẩm bán chạy.

Vì nguyên nhân này, Kiều Diễm Nữ Nhân có thể trở thành công ty đối đầu của Kiều Lan Nữ cũng là điều bình thường.

Nghe được từ Ngô Cao Lục một thông tin kinh thiên động địa như vậy, mọi người không nhịn được mà trầm tư, nhíu chặt mày lại.

Ngô Cao Lục đứng thẳng lên, nói: "Không nói đến những thứ khác, nhưng mọi người sẽ cam tâm việc bản thân mình dốc sức cho công ty nhiều năm như vậy, nhưng người ta lại có thể nói không cần là để mọi người đi, chẳng lẽ mọi người không muốn cho bọn họ biết, mọi người đều là nhân tài sao? Lấy Kiều Diễm Nữ Nhân làm bàn đạp, giẫm đạp Kiều Lan Nữ ở dưới chân, sau đó đứng ở trên cao nhìn xuống những người đồng nghiệp cũ, để cho bọn họ nhìn chúng ta với ánh mắt kinh sợ, chẳng lẽ mọi người không muốn như vậy sao? ”

Trong chốc lát, sắc mặt mọi người đều thay đổi.

"Tôi nghĩ tôi tình nguyện đi theo tổng giám đốc Ngô, hy vọng tổng giám đốc Ngô cho tôi một cơ hội." Trương Phong Ý là người đầu tiên nhảy ra, lớn tiếng nói.

Thực tế lúc này, nhóm nhân viên cấp phó này vẫn có thể trở lại Kiều Lan Nữ tiếp tục chức vị trước kia, dù sao số lượng lớn nhân tài như vậy, không phải bất kỳ công ty nào cũng có thể bỏ đi thẳng tay như vậy.

Nhưng bây giờ, họ không còn do dự nữa.

"Hừ! Lâm Trạch Dương, cậu còn muốn đối đầu với tôi, xem ra vẫn còn kém quá xa, chống mắt lên mà xem tiếp theo tôi sẽ giết chết cậu như thế nào, dám đuổi tôi ra ngoài." Ngô Cao Lục nham hiểm suy nghĩ.

"Kinh hỉ lại không phải là kinh hỉ*, bất ngờ không hẳn là bất ngờ."

*(Kinh hỉ: kinh ngạc và vui mừng, là chuyện bất ngờ nhưng là chuyện vui, chỗ này không biết thay thế bằng từ gì nên tui để nguyên.)

Lâm Trạch Dương vừa mở cửa nhà mình ra, đột nhiên có một người xuất hiện.

Đây là một người phụ nữ, một người phụ nữ xinh đẹp đến mức gần như có thể được mô tả bằng từ “hoàn hảo”. Ngũ quan tinh xảo, dáng người cao gầy, còn có mái tóc vàng đặc trưng kia, cùng với đôi mắt như ẩn chứa cả một hồ nước xuân, giọng nói ngọt ngào, tất cả đều là vũ khí làm cho đàn ông không thể kiềm chế.

Một người phụ nữ như vậy có thể trở thành siêu sao quốc tế hàng đầu, đúng là không có bất cứ điểm nào có thể chê.

Đúng vậy, người phụ nữ đột nhiên xuất hiện trước mặt Lâm Trạch Dương chính là siêu sao quốc tế hàng đầu Nicole.

"Sao cô lại tới đây?" Lúc đầu Lâm Trạch Dương có hơi sửng sốt, nhưng sau đó lại thản nhiên cất lời, đi thẳng vào trong.

Cách đây không lâu, đúng là Lâm Trạch Dương đã cân nhắc đến việc mời Nicole làm người phát ngôn cho sản phẩm của Kiều Lan Nữ, nhưng đó cũng là chuyện của sau này. Bây giờ thì…

Lâm Phi vừa nghĩ đến người quản lý có bộ ngực to đùng nhưng lại hung dữ kia của Nicole đã thấy hơi đau đầu. Không cần nghĩ cũng biết, chắc chắn là cô ấy đã trốn ra ngoài, đến lúc đó người phụ nữ kia lại liên tục dông dài.

Nicole nhíu chặt mày lại, cảm thấy mất hứng.

Kể từ lần gặp mặt trước đó với Lâm Trạch Dương, cô ấy vẫn luôn nhớ tới anh, Lâm Trạch Dương đã dẫn cô ấy đi lĩnh hội những trải nghiệm trước kia chưa từng có.

Giống như hành động nhảy thẳng xuống từ vị trí mười mấy tầng lầu của khách sạn cứ như trong phim siêu nhân, buổi gặp mặt hôm ấy giống như một đoạn khiêu vũ, nhưng đó thật sự chính mà một màn đánh nhau vừa nhìn thấy đã kinh người, đó là những gì mà Nicole đã từng trải qua.

Cho nên, Nicole nghĩ đi nghĩ lại, luôn nghĩ đợi có cơ hội nhất định phải đến Trung Quốc gặp lại Lâm Trạch Dương. Gần đây, cuối cùng cô ấy cũng đã hoàn thành một bộ phim điện ảnh, có thời gian rảnh thì lập tức chạy thẳng tới đây ngày đêm không ngừng nghỉ, lòng tràn đầy hy vọng, muốn cho Lâm Trạch Dương một kinh hỉ.

Bản thân mình là siêu sao quốc tế hàng đầu, hoa gặp hoa nở, người gặp người thương, lén lút đến gặp Lâm Trạch Dương như vậy, chắc chắn anh sẽ rất cảm động.

Nhưng bây giờ…

Trong chốc lát, Nicole lại nhớ tới từng chút từng chút những kỉ niệm khi còn ở với Lâm Trạch Dương, đúng vậy, sao mình nhớ kỹ những hồi ức tốt đẹp kia mà lại quên mất đây là một tên đáng ghét như thế nào.

Thậm chí ngay cả khoảnh khắc mình tỏ tình, cái người này cũng hoàn toàn không thèm để ý tới.

"Hừ! Được lắm!" Lúc này Nicole vô cùng tức giận, chắc hẳn là phải rời khỏi đây mới đúng, nhưng không biết tại sao lại giận dữ đi về phía Lâm Trạch Dương.

"Nicole, nhìn thấy cô tôi thật sự rất vui, kích động đến mức không biết nên nói cái gì." Lâm Trạch Dương đột nhiên bật dậy khỏi sô pha, sau đó lại kích động đến ôm Nicole một cái.

Nicole sửng sờ tại chỗ, chuyện gì đang xảy ra vậy, chẳng lẽ lúc nãy Lâm Trạch Dương chỉ là không chú ý tới mình, cuối cùng cũng phát hiện ra Nicole mình đây, cho nên, hì hì, quả nhiên ai gặp mình cũng đều phải yêu thích.

"Nicole, những đồ ăn vặt này đều là quà tặng cho tôi sao, cám ơn cô nha, ha ha ha!" Lâm Trạch Dương cười to, đẩy cô ấy ra.

Nicole lảo đảo, ngã xuống sô pha. Lâm Trạch Dương không quan tâm mà trực tiếp ôm lấy vali, phi như bay vào phòng.

Trước khi bước vào phòng, anh đột nhiên quay đầu nhìn Nicole, nói: "Nicole, cô đã nói rồi đó, đống đồ ăn vặt này đều cho tôi hết, cô không được ăn vụng, càng không thể lấy về nha, hừ hừ."

Ngay sau đó, cô ấy nghe thấy tiếng cửa phòng đóng chặt.

Nicole lại sững sờ một lần nữa, thế này là sao, thì ra Lâm Trạch Dương thay đổi thái độ chỉ bởi vì những đồ ăn vặt kia

Nicole mình đây còn không quan trọng bằng một đống đồ ăn vặt, thật sự là đáng ghét mà.

Cô ấy không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi, từ khi nào Nicole cô lại phải chịu uất ức như vậy.

Một lúc lâu sau, Lâm Trạch Dương mới đi ra khỏi phòng, vẻ mặt cũng bình tĩnh trở lại, nhìn Nicole, nói: "Trong bếp có bát đũa ngày hôm qua chưa rửa, sàn nhà cũng ba ngày chưa lau, bây giờ cô bắt đầu làm việc đi."

“Mặt của Nicole lập tức xám xịt đi, cô ấy chính là minh tinh quốc tế hàng đầu, có khuôn mặt tinh xảo, dáng người cao gầy, đến Trung Quốc là để làm những việc này sao?

"Chắc là cô không có chỗ ở, tôi đã có lòng tốt chứa chấp cô. Xem tôi bao dung độ lượng đến mức nào, cô không cần phải cảm ơn tôi, tôi là người tốt như vậy đấy. Bây giờ, cô bắt đầu làm việc đi. ”

Lâm Trạch Dương nói xong, lập tức đẩy Nicole ở trên ghế sô pha ra, sau đó nằm trên sô pha giống như ông chủ lớn.

Nicole có thể làm gì bây giờ, cô ấy cũng rất tuyệt vọng.

Nói thật, bởi vì lần này ra ngoài quá vội, cho nên Nicole cũng không mang theo nhiều tiền mặt, thẻ ngân hàng cũng không có, nên nếu cô ấy không ở lại chỗ Lâm Trạch Dương, thật đúng là không còn chỗ để đi.

Chết tiệt!

Đường đường là siêu sao quốc tế Nicole, giờ phải bắt đầu cuộc sống như một người giúp việc.
Chương 230 Ăn không tiêu.

Bởi vì chuyện xảy ra tối hôm đó, Lý Tuyết Tinh đã lấy lại được sự vui vẻ trước đó.

Trong khoảng thời gian này, Lý Tuyết Tinh rất bận rộn, cô ta bận mở lại quán bar. Nếu Lý Tuyết Tinh đã quyết định muốn tự mình bắt đầu lại cuộc sống thì đương nhiên là cô muốn sống tốt hơn trước đây. Mở lại quán bar chính là quyết tâm bắt đầu cuộc sống mới của Lý Tuyết Tinh.

Ngày hôm nay, đã đến lúc xế chiều, Lý Tuyết Tinh vội vàng về nhà, tay xách theo một số đồ ăn cô ta mua ở siêu thị, đây là bữa tối hôm nay của Lâm Trạch Dương và Manh Manh.

Mấy ngày hôm nay, Lý Tuyết Tinh ngày nào cũng về nhà sớm hết mức có thể, dọn dẹp nhà cửa và nấu ăn cho Lâm Trạch Dương với Manh Manh. Vốn dĩ hết một ngày là Lý Tuyết Tinh đã rất mệt rồi, lại làm tiếp việc nhà thì chắc chắn là hành động tìm chết.

Nhưng mà Lý Tuyết Tinh lại không cảm thấy mệt, cô ta nhìn thấy nụ cười và sự mãn nguyện của Lâm Trạch Dương và Manh Manh là đã cảm thấy cuộc sống này rất tốt đẹp rồi. Quan trọng hơn là, người phụ nữ Tần Quân Dao kia không biết đã đi đâu rồi.

Lý Tuyết Tinh thế mà lại có một số ý đồ nhỏ, cô ta chưa từng nhìn thấy Lâm Trạch Dương và Tần Quân Dao chung phòng, hơn nữa không khí giữa hai người cũng rất cứng nhắc. Có lẽ… có lẽ vốn dĩ Tần Quân Dao không phải là người phụ nữ của Lâm Trạch Dương. Nếu đã như vậy thì, haha, đừng trách cô ta hạ thủ vi cường trước.

Chiều tối ngày hôm ấy, khi mà Lý Tuyết Tinh mở cửa lớn của căn phòng ra, quét mắt qua phòng khách, cô ta không thể không sững sờ.

Phòng khách vô cùng ngăn nắp, gọn gàng, trên bàn trà lại không hề có chút đồ ăn vặt nào, Lý Tuyết Tinh nhìn thùng rác, phát hiện bên trong thế mà lại rất sạch sẽ.

Cho đến bây giờ Lý Tuyết Tinh cũng không nhìn thấy một người nào, cũng không ngửi được mùi nước hoa trong không khí. Nhưng trực giác của phụ nữ khiến Lý Tuyết Tinh trở nên gấp gáp, có gì đó mờ ám, không được bình thường ở đây.

Lý Tuyết Tinh để lại đồ ăn vào trong tủ lạnh, cũng không chuẩn bị nấu cơm nữa, cô ta biết nếu giờ này Lâm Trạch Dương và Manh Manh đều không ở đây thì tức là bọn họ đã ra ngoài ăn cơm rồi.

Lý Tuyết Tinh ngồi lên ghế sofa, một lúc sau, quả nhiên cô ta đã nghe thấy giọng nói của Lâm Trạch Dương và Manh Manh.

“Ba ba lợi hại quá đi! Người ta gắp hơn mười lần cũng không được gì mà ba ba một phát đã gắp được những con gấu bông kia.” Giọng nói tràn ngập hưng phấn của Mạnh Mạnh reo lên.

“Cắt, rõ ràng đã sai bao nhiêu lỗi, mãi đến cuối cùng mới gắp được gấu bông mà, ra vẻ gì chứ.” Giọng nói khó chịu của một người phụ nữ vang lên.

Lý Tuyết Tinh đột nhiên trợn trừng mắt, vội vàng đứng dậy từ chỗ ngồi, hai mắt gắt gao nhìn về phía cửa nhà, muốn biết được người phụ nữ kia là ai ngay lập tức.

Không ngờ lại là Nicole, người ngoại quốc xinh đẹp tuyệt trần mà cô ta từng gặp qua một lần trước đây.

Lý Tuyết Tinh khẽ cau mày, nhưng trong chốc lát vẻ mặt cô ta đã tràn ngập nụ cười, vừa cười vừa đón tiếp, Lý Tuyết Tinh giúp Lâm Trạch Dương và Manh Manh xách đồ, ra vẻ như mình là nữ chủ nhân của ngôi nhà này.

“Về rồi à, cậu có khát không, muốn uống gì?” Lý Tuyết Tinh cười nhìn Lâm Trạch Dương.

“Cái đó, hay là uống sữa chua đi. Nhưng mà hình như trong nhà không còn sữa chua nữa rồi.” Lâm Trạch Dương bắt đầu suy nghĩ.

“Ôi trời, cô tới chơi sao, không chào hỏi cô chu đáo rồi. Nào, cô vào đây ngồi xuống đi.” Sự chú ý của Lý Tuyết Tinh chuyển sang người Nicole, không hề nhúc nhích nữa, căn bản Lý Tuyết Tinh không để ý đến Lâm Trạch Dương nữa, thậm chí cô ta còn không nghe thấy anh đang nói cái gì.

Vốn dĩ vẻ mặt của Nicole đang không vui vì kẻ đáng ghét như Lâm Trạch Dương, anh thế mà lại hoàn toàn phớt lờ cô ấy.

Nhưng mà chỉ trong một khoảnh khắc, trên mặt Nicole nở ra nụ cười, cười đến mức xán lạn, trả lời Lý Tuyết Tinh: “Ừ, tôi đến rồi, có lẽ tôi sẽ phải ở lại đây mấy hôm. Đương nhiên, tôi sẽ theo hẹn định mà thanh toán tiền phòng cho cô.”

Khoé miệng Lý Tuyết Tinh không khỏi co giật, cô coi tôi thành chủ nhà cho thuê rồi sao. Hừ, muốn phân rõ quan hệ của tôi với Lâm Trach Dương sao, con sói xảo quyệt.

“Khách sáo như vậy làm gì chứ, cô là bạn của Lâm Trạch Dương, đương nhiên cũng là bạn của tôi rồi.” Lý Tuyết Tinh không biểu cảm phản kích lại.

Nicole không nhịn được mà siết nhẹ nắm đấm, không phải chỉ là quen biết Lâm Trạch Dương trước tôi thôi sao, có gì mà ghê gớm chứ, Lâm Trạch Dương đã kết hôn với cô chưa, còn ra vẻ là nữ chủ nhân nữa chứ.

“Không phải khách sáo, chuyện nào ra chuyện đấy, công tư phân minh. Người ta đều nói anh em ruột còn phải tính toán rõ ràng, huống hồ cô cũng không phải anh em ruột.” Nicole tiếp tục đáp trả.

“Hết sữa chua mất rồi. Haiz, chỉ đành uống nước lọc vậy.” Lâm Trạch Dương lục tủ lạnh một lượt, rất thất vọng nói.

“Lâm Trạch Dương, anh muốn uống sữa chua sao? Bây giờ tôi sẽ đi mua cho anh luôn.” Nicole vội vàng đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, ngọt ngào cười với anh, cô ấy còn giơ tay ra chạm vào bả vai của Lâm Trạch Dương.

“Vẫn là để tôi đi mua cho, cô cũng không biết Lâm Trạch Dương thích uống loại sữa chua nào. Đúng không, Lâm Trạch Dương?” Lý Tuyết Tinh cũng đi đến với nụ cười dịu dàng.

Lâm Trạch Dương sửng sốt, vừa rồi không phải Nicole còn nhìn anh với vẻ mặt tức giận sao, Lý Tuyết Tinh cũng không phải hoàn toàn lơ đi ý muốn uống sữa chua của anh sao.

“Cái đó, thật ra tôi không uống sữa chua cũng được.” Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, cảm thấy hôm nay mình cũng uống hai bình sữa chua rồi, cũng không cần thiết uống nữa.

“Không được, anh chắc chắn phải uống.” Hai người phụ nữ cùng lúc nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lộ ra vẻ vô cùng nghiêm túc.

Lâm Trạch Dương sững người, đây là chuyện gì vậy. Sao hai người phụ nữ này lại lật mặt nhanh như vậy.

Sau đó hai người phụ nữ không thèm để ý Lâm Trạch Dương mà trực tiếp đi ra ngoài mua đồ.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương sững sờ.

Phụ nữ thật ra đều là ảnh hậu, đặc biệt là vào một số thời điểm. Vì thế nên đương nhiên Lâm Trạch Dương không rõ bọn họ đang làm cái gì, anh càng không biết trong khoảng thời gian ngắn ngủi vừa rồi, Nicole và Lý Tuyết Tinh đã tranh đấu với nhau bao nhiêu lần. Vừa rồi có thể nói là đao quang kiếm ảnh, chỉ thiếu một chút nữa là đổ mưa máu mà thôi.

Buổi tối, đã đến lúc mọi người phải đi ngủ.

Đương nhiên là Lâm Trạch Dương sẽ nhường phòng ở, anh nhường phòng cho Nicole ngủ bên trong với Manh Manh. Dù sao việc này anh đã làm bao lâu rồi, Lâm Trạch Dương vốn đã quen với nó.

Đột nhiên, cửa phòng của Lý Tuyết Tinh mở ra.

Lý Tuyết Tinh mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa vô cùng gợi cảm, một bên còn cố ý hạ thấp xuống rất nhiều, lộ ra một mảnh da thịt trắng trẻo, vô cùng quyến rũ.

Lý Tuyết Tinh dịu dàng nhìn Lâm Trạch Dương và nói: “Lâm Trạch Dương, tối hôm nay có cần tôi ngủ ở đây không?”

Lâm Trạch Dương lập tức nhảy ra khỏi sofa, có kẻ ngốc mới muốn ngủ ở phòng khách.

Lại vào lúc này, cửa phòng của Lâm Trạch Dương lại mở ra.

Nicole đi ra ngoài.

Nicole mặc đồ lại càng bạo dạn hơn, cô ấy mặc đồ giống như đang không mặc gì, vì vậy cơ thể tuyệt đẹp của Nicole hoàn toàn được khoe ra.

Nicole dùng đôi mắt phóng ánh điện của mình nhìn Lâm Trạch Dương rồi nói: “Lâm Trạch Dương, hay là anh đến đây ngủ với tôi đi, tối nay tôi có thể làm cho anh vài chuyện nào đó.”

Lâm Trạch Dương nhìn trái, nhìn phải rồi lại nhìn trái, nhìn phải.

Anh cảm thấy bản thân mình ăn không tiêu, nuốt không trôi rồi.
Chương 231 Hoá ra không phải bao rơm

“Hừ, người Mỹ các cô nghèo đến như vậy sao, ngay cả quần áo cũng không mua nổi, có cần tôi cho cô mượn ít tiền không?”

Còn chưa đợi Lâm Trạch Dương phát biểu ý kiến, giọng điệu đầy trào phúng của Lý Tuyết Tinh đã vang lên, ánh mắt đánh giá Nicole từ trên xuống dưới, trên mặt ngập tràn sự khinh thường.

“Hừ, chị gái à, có phải mắt cô không tốt không, cô không biết mặc quần áo sao. Sống đến từng này tuổi rồi, sống thành con cún rồi sao.” Tầm mắt của Nicole rơi xuống bờ vai Lý Tuyết Tinh, miệng cô ấy nhếch lên, giọng điệu càng cứng rắn.

“Hừ.” Hai người phụ nữ cùng lúc hừ một tiếng, trên mặt hiện vẻ tức giận.

Mà vào lúc này, Lâm Trạch Dương đã đi đến trước mặt hai người, đứng giữa Nicole và Lý Tuyết Tinh.

“Chuyện này, tôi đi đâu ngủ cũng được.” Lâm Trạch Dương cười ha ha nhìn trái nhìn phải.

“Cút!” Hai người phụ nữ đồng thanh đáp lại, cùng lúc trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó…

Rầm rầm.

Hai tiếng động lớn liên tiếp vang lên, hai cảnh cửa phòng đóng chặt lại.

Lâm Trạch Dương lại nhìn trái nhìn phải, anh cảm thấy rất uất ức, sau đó Lâm Trạch Dương nhìn về phía trước và nói: “Đúng là phụ nữ đều bị điên hết rồi, thật không hiểu nổi bọn họ nghĩ cái gì.”

Cuối cùng Lâm Trạch Dương vốn dĩ được cưng chiều nhất lại trở thành người cô đơn trong chốc lát, tiếp tục đáng thương làm công việc vĩ đại ngủ ở phòng khách của mình.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương dậy rất sớm.

Nhưng mà anh phát hiện ra, Lý Tuyết Tinh và Nicole còn dậy sớm hơn cả anh. Lúc ấy, hai người phụ nữ đã đứng trước phòng bếp rồi.

Lâm Trạch Dương rất hưởng thụ, mặc dù hôm qua không được ngủ trong phòng nhưng có vẻ hôm nay anh sẽ có một bữa sáng thịnh soạn để ăn rồi. Không phải cả Nicole cả Lý Tuyết Tinh đều muốn làm bữa sáng sao, như vậy anh sẽ có hai phần ăn.

“Lâm Trạch Dương, anh muốn ăn bữa sáng của ai làm?” Lý Tuyết Tinh và Nicole đều là vẻ mặt cười dịu dàng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương sững người, sau đó nói ra lời thật lòng: “Hai người làm cùng nhau không phải tốt rồi sao.”

“Đi chết đi.” Nicole mắng anh.

“Lưu manh.” Lý Tuyết Tinh trợn mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái.

Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy không biết phải làm sao, anh hoàn toàn không hiểu tình hình gì đang diễn ra. Sau đó Lâm Trạch Dương cảm thấy cuộc đời mình càng trở nên bi thảm hơn, bởi vì hai người phụ nữ này đứng trước phòng bếp hai mươi phút đồng hồ cũng không có động tay làm gì.

Cũng chính là nói, Lâm Trạch Dương không có cơ hội được ăn bữa sáng rồi.

Lâm Trạch Dương thật sự không hiểu, nghĩ đến vỡ đầu cũng không hiểu nổi, hai người này có lúc đối với anh dịu dàng không ai so được như con cừu non, có lúc lại độc ác với anh như con sói vậy.

Lâm Trạch Dương cảm thấy không nên nghĩ nữa, đi làm luôn còn hơn.

Nhờ có sự cải chính của Lâm Trạch Dương, số lượng nhân viên nữ của Kiều Lan Nữ đã giảm bớt đi, nhưng mà tâm trạng của mỗi một người nhân viên đều rất tích cực, như thể bọn họ sắp làm ra được chuyện lớn.

Điều này làm cho Lâm Trạch Dương vô cùng tận hưởng, bởi vì như thế này thì anh không cần phải quan tâm tới chuyện gì, có thể bỏ qua mọi thứ và đắm chìm vào bộ phim hoạt hình mà mình không thể xem hết ở nhà.

Nhưng mộng đẹp thì chóng tan, cảnh đẹp chẳng được bao lâu thì đã có người đến làm phiền Lâm Trạch Dương.

“Tổng giám đốc Lâm, có một tin xấu cho cậu.” Triệu Cẩn Du đi vào, cô cau chặt mày lại, thậm chí còn không tán tỉnh Lâm Trạch Dương như ngày thường vẫn làm khi nhìn thấy anh.

“Tin xấu gì cơ?” Lông mày của Lâm Trạch Dương cũng không nhịn được mà nhướng lên.

“Là đối thủ cạnh tranh trước đây của chúng ta, Kiều Diễm Nữ Nhân. Những nhân viên bị cậu sa thải lúc đó đã đi đến Kiều Diễm Nữ Nhân làm việc, người trong số này còn bao gồm cả phó tổng giám đốc trước đây của chúng ta là Ngô Cao Lục.” Triệu Cẩn Du càng nói thì sắc mặt lại càng trở nên nghiêm trọng.

Những người này đều là những người thân thuộc Kiều Lan Nữ hơn bất kì ai khác, bọn họ nếu như đi đầu quân cho công ty của đối thủ cạnh tranh, có thể tưởng tượng ra được đả kích lớn như thế nào đối với Kiều Lan Nữ.

Bọn họ quen thuộc hành động của Kiều Lan Nữ, biết được phương thức bán hàng của người ở Kiều Lan Nữ, thậm chí còn nắm chắc một bộ phận lớn tài nguyên khách hàng của Kiều Lan Nữ. Mỗi một điều này đều là đón đánh mạnh giáng vào Kiều Lan Nữ.

“Ừ, rất tốt đấy, tôi nhìn bọn họ cũng thảm lắm rồi, nhanh như vậy đã tìm được công việc mới, người nhà bọn họ cũng không cần phải chịu đói khổ nữa. Chỉ có điều, nói đi nói lại, tin xấu mà chị vừa mới nói là gì thế?” Lâm Trạch Dương cảm thán một chút, lại một lần nữa nhìn Triệu Cẩn Du.

“...” Mặt Triệu Cẩn Du xám xịt lại, Lâm Trạch Dương quả nhiên vẫn là Lâm Trạch Dương, biểu hiện trước đây của anh đều bị mọi người hiểu lầm rồi.

Triệu Cẩn Du cũng tính là thân quen với Lâm Trạch Dương, vì thế nên trước đây cô đã từng suy đoán qua, không cảm thấy Lâm Trạch Dương đột nhiên biến thành một con cáo già đáng sợ thâm sâu, bây giờ xem ra…

“Kiều Diễm Nữ Nhân là đối thủ cạnh tranh của chúng ta.” Triệu Cẩn Du là trợ thủ đắc lực của Tần Quân Dao, khi Tần Quân Dao rời đi, cô ấy đã nhờ cô trợ giúp cho Lâm Trạch Dương, vì vậy Triệu Cẩn Du chỉ có thể phân tích kĩ càng cho Lâm Trạch Dương.

“Ý của chị là Kiều Diễm Nữ Nhân sẽ tạo ra uy hiếp rất lớn cho chúng ta sao?” Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hiểu đạo lý bên trong là gì.

“Đúng vậy.” Triệu Cẩn Du không khỏi thở phào một hơi nhẹ nhõm, may mà logic cơ bản và ý thức kinh doanh của Lâm Trạch Dương vẫn còn.

“Tôi đã biết rồi.” Lâm Trạch Dương nói xong thì phất tay với Triệu Cẩn Du.

Triệu Cẩn Du còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương sẽ nói gì với mình nữa, không ngờ anh lại trực tiếp cho cô rời đi. Nhưng mà Lâm Trạch Dương là tổng giám đốc, cô còn có thể làm gì chứ, chỉ có thể chờ đợi mà thôi.

Nhưng mà Triệu Cẩn Du vừa đợi thì đợi đến chiều Lâm Trạch Dương vẫn chưa có bất kỳ phản ứng nào.

Triệu Cẩn Du không ngồi yên được nữa, cô lại đi đến phòng làm việc của tổng giám đốc một lần nữa, sau đó Triệu Cẩn Du phát hiện Lâm Trạch Dương thế mà lại đang xem phim hoạt hình, hơn nữa còn cười vui vẻ, căn bản không giống như đang âu lo suy nghĩ.

Triệu Cẩn Du không nhịn được mà hít một hơi thật sâu, mới có thể miễn cưỡng đè lồng ngực đang phập phồng xuống.

“Tổng giám đốc Lâm, cậu không nghĩ cách gì sao?” Triệu Cẩn Du nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương sững người nhìn Triệu Cẩn Du, đáp lại: “Nghĩ cách gì chứ, xem phim hoạt hình mà cũng cần nghĩ cách gì à?”

“...” Triệu Cẩn Du bắt đầu có chút ý kiến với Lâm Trạch Dương rồi, bao rơm như thế này tại sao tổng giám đốc Tần lại có thể đưa cậu ta lên vị trí này chứ. Kiều Lan Nữ sắp xong rồi…

“Tôi đang nói chuyện sáng nay tôi đã báo cáo với cậu, cậu phải nghĩ ra cách gì để đối phó với Kiều Diễm Nữ Nhân.” Triệu Cẩn Du cảm thấy bản thân mình không nên vòng vo nữa.

“Bây giờ bọn họ đang làm cái gì chưa?” Lâm Trạch Dương hỏi Triệu Cẩn Du.

“Chưa làm gì.” Triệu Cẩn Du lắc lắc đầu.

“Chưa làm gì còn muốn tôi nghĩ cách gì chứ.” Lâm Trạch Dương nhìn Triệu Cẩn Du giống như nhìn một kẻ ngốc.

Triệu Cẩn Du nhận ra bản thân vậy mà không còn lời nào để nói nữa, cô thật sự sắp bị tức chết rồi, tên Lâm Trạch Dương thật sự là một kẻ ngu xuẩn. Chờ người ta làm ra chuyện gì rồi thì Kiều Lan Nữ còn có thời gian phản ứng lại sao.

“Nếu như bọn họ đối đầu chúng ta, bọn họ còn có quen thuộc chúng ta như vậy, thì bây giờ chúng ta thay đổi cái gì cũng đều không có tác dụng. Thậm chí điều này chỉ làm chúng ta nhiễu loạn. Phương thức kinh doanh của công ty chúng ta đã ổn định nhiều năm như vậy rồi, một khi thay đổi thì nhân viên sẽ rất khó khăn, hơn nữa còn gây nên hiệu quả kém. Nếu đã như vậy thì sao chúng ta lại không chờ bọn họ xuất chiêu trước.”

Giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.

Triệu Cẩn Du đang chuẩn bị rời đi trong cơn tức giận, không khỏi sững người ở đó, cô ngây ngẩn nhìn Lâm Trạch Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK