• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 238 Từ Hữu Chân bất lực

“Cái này tôi thấy trước.”

“Tôi lấy trước.”

“Anh chơi xấu.”

“Anh mới chơi xấu.”

Hai tên đàn ông to lớn nhưng lại giống như hai đứa trẻ đang tranh chấp, mọi chuyện sắp trở thành một cuộc náo loạn.

Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật, đứng trước mặt Lâm Trạch Dương chính là một người đàn ông trung niên. Ông ta ngược lại ăn mặc rất đơn giản, cũng có vẻ hiền lành, chắc là một quản lý gì gì đó, nếu không cũng sẽ không ở chỗ này cướp đồ ăn với Lâm Trạch Dương, hiện tại sự chú ý của hai người không phải là việc làm quen tạo quan hệ.

Ngay khi Triệu Cẩn Du định tiến lên ngăn cản hai người, Lâm Trạch Dương và người đàn ông trung niên đối diện đều ngẩn cả người.

“Ông không phải là người chuyên môn đi nhặt bóng kia à.” Vẻ mặt Lâm Trạch Dương khiếp sợ nhìn người đàn ông trung niên kia nói.

Rõ ràng người đàn ông trung niên cũng nhận ra Lâm Trạch Dương, khóe miệng không khỏi giật giật, nếu những lời này không phải do Lâm Trạch Dương nói, có lẽ ông ta cũng sẽ không làm gì cả, nhiều nhất là lần sau đó sẽ tra ra công ty của người này khiến cho công ty của tên đó đóng cửa.

Người đàn ông trung niên tên là Từ Hữu Chân, là trợ lý của Lâm Vấn Thiên. Đương nhiên, chức vụ của ông ta thoạt nhìn rất thấp, hình như không phải nhân vật quan trọng gì, thậm chí còn không được tính là thư ký. Nhưng người được ông ta phục vụ chính là Lâm Vấn Thiên.

Người có thể ở bên cạnh phục vụ cho Lâm Vấn Thiên có bao nhiêu đâu chứ, những người này có thể ảnh hưởng đến quyết định của Lâm Vấn Thiên, loại người này cho dù đối mặt với một số đại lão doanh nghiệp thực sự cũng có thể ngồi ngang hàng.

“Xin chào, Lâm tiên sinh.” Từ Hữu Chân kiên trì chào hỏi Lâm Trạch Dương, thật sự không quen bị người ta hô to gọi nhỏ như vậy, dù sao cũng là người có thân phận.

“Sao ông lại chạy tới nơi này, chẳng lẽ ông cũng ăn uống lộn xộn giống như tôi sao.” Khi nói chuyện, Lâm Trạch Dương liếc Từ Hữu Chân bằng một ánh mắt giống như là đang nói “tôi hiểu mà”.

Từ Hữu Chân giật giật khóe mắt, ông ta có thể làm sao bây giờ, ông ta cũng rất tuyệt vọng đó, chẳng lẽ lại nói là mình tới giám sát buổi tiệc lần này một chút, sau đó khoa tay múa chân ở đây.

Người trước mắt này, ngay cả ông cụ Lâm cũng phải gọi là đại ca.

Vừa nghĩ tới điều này, da đầu của Từ Hữu Chân liền bắt đầu tê dại. Ông cụ Lâm là nhân vật như thế nào chứ, dùng một câu trước kia rất phổ biến để hình dung chính là, chỉ ho khan một tiếng thì có thể khiến cho cả một thành phố rung chuyển.

Ông cụ Lâm cho dù đối mặt với những doanh nhân lớn trong top 500 quốc tế, vẫn có thể giữ bình tĩnh, tuổi tác và kinh nghiệm cùng với thực lực đều thể hiện ra.

Nhưng không biết vì sao lúc ông ấy nhận được điện thoại của Lâm Trạch Dương lại cung kính giống như đàn em, như thể Lâm Trạch Dương chỉ cần chào hỏi một tiếng, ông cụ Lâm sẽ bắt đầu run rẩy.

Từ Hữu Chân sở dĩ có thể nhận ra Lâm Trạch Dương thật ra là bởi vì trong khoảng thời gian trước, Lâm Trạch Dương tìm Lâm Vấn Thiên, Lâm Vấn Thiên gọi một cú điện thoại thì đã giải quyết xong vấn đề của Lâm Trạch Dương. Nhưng ông cụ Lâm lại lo lắng, tự mình tới đây.

Sau đó, ông cụ Lâm đã trải qua vô số gian khổ, cầu xin cha mẹ của mình, cuối cùng cũng có cơ hội gặp được Lâm Trạch Dương.

Từ Hữu Chân còn nhớ rõ lúc ấy, ông cụ Lâm mang theo một thư ký khác cùng nhau đi gặp Lâm Trạch Dương ở trong một quán ăn nhỏ đầy ruồi nhặng.

Sau đó, Lâm Trạch Dương ăn cơm xong, xua tay nói với ông ấy, vốn nên là tôi mời khách, nhưng gần đây tôi không có tiền, bữa cơm này anh mời đi.

Sau đó Lâm Trạch Dương rời đi giống như chạy trốn, sợ người khác để anh trả tiền.

Lúc ấy, Từ Hữu Chân thật sự dở khóc dở cười. Nhưng mà ngày đó ông cụ Lâm lại ngồi trong quán ăn nhỏ kia suốt một tiếng đồng hồ.

Từ Hữu Chân lúc này đã biết, Lâm Trạch Dương đối với ông cụ Lâm mà nói là sự tồn tại đặc biệt và quan trọng cỡ nào.

Cho nên, lúc này khi Từ Hữu Chân đối mặt với câu hỏi của Lâm Trạch Dương chỉ có thể cười khổ.

“Ăn nhiều một chút, không ăn thì không được, chỉ là miếng điểm tâm này vẫn là của tôi.” Lâm Trạch Dương vỗ vỗ bả vai Từ Hữu Chân, sau đó nhân cơ hội vội vàng nuốt miếng điểm tâm kia xuống rồi mới đắc ý nhìn Từ Hữu Chân.

Khóe mắt Từ Hữu Chân giật giật, chỉ có thể ngại ngùng cười, nếu không còn có thể làm gì, ông ta lúc này thật sự có chút muốn khóc.

Rõ ràng là nhân vật lớn có thể khiến cho ông cụ Lâm ăn cơm cùng còn cam tâm trả tiền, thôi quên đi, mấy nhân vật lớn đều có hơi lập dị.

Từ Hữu Chân tự an ủi tinh thần mình như thế.

“Người nhặt bóng.” Đột nhiên, Lâm Trạch Dương vốn định rời đi, lại quay lại.

“Sao cậu nói chuyện mà lại không gọi tên người ta ra thế?” Triệu Cẩn Du không nhịn nổi nữa, hung hăng trừng Lâm Trạch Dương một cái.

Sau đó, Triệu Cẩn Du rất xin lỗi cười với Từ Hữu Chân, cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự quá nhục nhã người khác, người ta nhặt bóng thì sao, người nhặt bóng cũng có tôn nghiêm mà.

“À.” Lâm Trạch Dương rất nghe lời gật gật đầu, sau đó nhìn về phía Từ Hữu Chân, nói: “Người nhặt bóng tên là gì vậy?”

“Từ Hữu Chân, ngài gọi tôi là Tiểu Từ là được rồi.” Từ Hữu Chân cảm động, Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng hỏi tên ông ta rồi.

“Người nhặt bóng này, ông nhìn xem chỗ nào có túi, đợi lát nữa chúng ta đóng gói một vài thứ đem về ăn, yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi ông đâu, đến lúc đó sẽ cho ông một túi.”

Lâm Trạch Dương liếc Từ Hữu Chân một cái.

Từ Hữu Chân thực sự đang rất đấu tranh tâm lý, ông ta đường đường là trợ lý của Lâm Vấn Thiên, tên không có thì thôi, nhưng giờ đây lại phải tìm cho người ta túi để đóng gói thức ăn mang về tại một nơi cao cấp như vậy.

Nhưng Từ Hữu Chân có thể làm gì bây giờ, chỉ có thể lần nữa xấu hổ, lịch sự cười cười với Lâm Trạch Dương.

Triệu Cẩn Du suy nghĩ một chút, cũng nhìn về phía Từ Hữu Chân, nói: “Người nhặt bóng à, ông cầm thêm mấy cái túi, dù sao ở đây có nhiều thức ăn như vậy, không đóng gói nhiều một chút cũng lãng phí.”

Triệu Cẩn Du suy nghĩ một chút, vẫn không nhớ được tên của Từ Hữu Chân, nên cứ gọi là “người nhặt bóng”. Triệu Cẩn Du nghĩ, dù sao cũng không tốn tiền, đề nghị của Lâm Trạch Dương hình như cũng không tệ.

Từ Hữu Chân thật sự rất bất đắc dĩ, chỉ có thể gật đầu.

Sau đó, Triệu Cẩn Du nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lông mày lại nhíu lại, nói: “Lâm Trạch Dương, cậu có tìm được quản lý Hoàng không? Nếu như lần này chúng ta không có được danh ngạch triển lãm Bác Mỹ thì tiêu đời rồi, Trương Sâm đã nói xấu chúng ta ở khắp nơi, mọi chuyện đang rất bất lợi đối với Kiều Lan Nữ của chúng ta. Chúng ta có thể gặp rất nhiều rắc rối trong tương lai.”

Lâm Trạch Dương lại ra vẻ không sao cả, nói: “Quản lý Hoàng đó cũng không biết trốn ở chỗ nào rồi, tôi cũng không nhìn thấy hắn ta. Thôi được rồi, nếu chúng ta không gặp hắn ta trong ngày hôm nay, chúng ta sẽ tìm hắn ta vào lần sau.”

Từ Hữu Chân không khỏi nhướng mày, Lâm Trạch Dương là vì lấy được danh ngạch triển lãm Bác Mỹ nên mới tới nơi này, tôi có thể giúp đỡ, trực tiếp cho ngài danh ngạch triển lãm Bác Mỹ.
Chương 239 Sau lưng có âm mưu

Quản lý Hoàng là người phụ trách khu vực này tập đoàn Lâm thị, nhưng Từ Hữu Chân lại là tổng giám đốc của cả tập đoàn Lâm thị, lần này ông ta tới nơi này chính là để giám sát quản lý Hoàng.

Cho nên không thể nghi ngờ, chỉ cần Từ Hữu Chân chịu lên tiếng thì việc giành được một vị trí trong Guerlain Woman cho Lâm Trạch Dương là chuyện quá đơn giản.

“Lâm tiên sinh, xin lỗi vì đã làm phiền, có phải mọi người đang gặp vấn đề gì không, có lẽ tôi có thể hỗ trợ một ít đấy.” Từ Hữu Chân cảm thấy mình cuối cùng cũng có ích, có thể không cần phải làm những chuyện như tìm túi bảo quản để đóng gói nữa.

Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du không khỏi nhìn về phía Từ Hữu Chân. Lâm Trạch Dương nói: “Gần đây tôi đã tiếp quản một công ty tên là Guerlain Women. Bây giờ tôi là tổng giám đốc của công ty này, chúng tôi muốn có được một danh ngạch tham dự triển lãm Bác Mỹ… Thôi quên đi, ông chỉ là một người nhặt bóng, tôi nói với ông nhiều như vậy ông cũng không hiểu, ông mau đi tìm túi bảo quản cho tôi đi.”

Khóe mắt Từ Hữu Chân hơi giật giật, Lâm tiên sinh à, tôi đây chính là người quản lý của cả tập đoàn Lâm thị đó, ngài nói tôi mà lại không hiểu chuyện kinh doanh của công ty.

“Cái đó, Lâm tiên sinh có lẽ tôi…” Từ Hữu Chân cảm thấy mình không thể tiếp tục uyển chuyển như vậy nữa mà cần phải đi thẳng vào vấn đề.

“Được rồi, được rồi, tôi biết ông cũng muốn giúp đỡ, nhưng một người nhặt bóng như ông thật sự không thể giải quyết được mấy chuyện như thế này đâu. Thôi, ông mau đi tìm túi bảo quản cho tôi đi.” Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn khoát khoát tay với Từ Hữu Chân.

Từ Hữu Chân khóc không ra nước mắt, rời đi cũng không được mà đứng yên tại chỗ cũng không xong.

Triệu Cẩn Du không nhịn được mà lườm Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Sao cậu lại nói chuyện với người khác như vậy hả?”

Từ Hữu Chân cảm thấy Triệu Cẩn Du đích thực chính là một vị cứu tinh, hy vọng Triệu Cẩn Du vì mình chủ trì công đạo, cho nên ông ta không nhịn được nhìn chằm chằm vào Triệu Cẩn Du.

“Từ tiên sinh, phiền ông lấy thêm cho tôi mấy cái túi bảo quản nha.” Triệu Cẩn Du mang vẻ mặt nghiêm túc nhìn về phía Từ Hữu Chân.

Từ Hữu Chân xém chút nữa là ngất xỉu, hít một hơi thật sâu sau đó ủ rũ đi về phía bên cạnh.

Rất nhanh, Từ Hữu Chân đã mang theo túi bảo quản quay về.

Lâm Trạch Dương trực tiếp ra tay, nhanh chóng lấp đầy mấy cái túi bảo quản, sau đó dẫn Triệu Cẩn Du trực tiếp rời khỏi nơi này.

Lâm Trạch Dương sợ lát nữa sẽ có người đi ra ngăn cản mình, vậy thì thiệt thòi lớn, dù sao quản lý Hoàng lúc nào cũng ở đây, lúc nào muốn xin một danh ngạch tham dự triển lãm Bác Mỹ mà chẳng được.

Bởi vì Triệu Cẩn Du cảm thấy thật sự quá xấu hổ, Lâm Trạch Dương giống y như quỷ đi vào thôn, tư thế kia thật sự quá dọa người, thu hút không biết bao nhiêu là sự chú ý.

Triệu Cẩn Du đành phải theo Lâm Trạch Dương rời đi.

Đợi đến khi hai người đi rồi, Trương Sâm đi tới văn phòng của quản lý Hoàng.

Đúng vậy, sở dĩ lúc nãy Trương Sâm xuất hiện chính là để làm một số việc cho quản lý Hoàng.

“Hai người kia là sao vậy?” Hoàng Kinh nhìn về phía Trương Sâm thản nhiên hỏi.

“Bọn họ là người của Guerlain Woman, tới đây chắc là vì muốn lấy được một danh ngạch tham dự triển lãm Bác Mỹ. Người đàn ông đó hình như là tổng giám đốc của Guerlain Woman, người phụ nữ có vẻ là thư ký của anh ta.” Trương Sâm mang tin tức mình tìm hiểu được nói ra.

“Chỉ có điều, người đàn ông kia thoạt nhìn có hơi vô dụng, có lẽ công ty là do người phụ nữ kia quản lý. Cho nên, hẳn người phụ nữ kia mới là mới là trụ cột của Guerlain Woman, lúc nãy cũng là người phụ nữ đó đi bàn bạc.”

Trương Sâm tiếp tục nói.

“Tôi đã liên lạc với mấy người, một vài trong số họ thường xuyên hợp tác với Guerlain Woman, tôi đã yêu cầu họ hủy hợp đồng với Guerlain Woman. Tin rằng chẳng bao lâu nữa, Guerlain Woman sẽ rơi vào một cuộc khủng hoảng lớn. Đến lúc đó, người phụ nữ kia hẳn là sẽ đến đường cùng, khi đó… Ha ha… Anh Hoàng, anh ăn thịt, cũng phải chừa đàn em như tôi một ngụm canh nha!”

Trên mặt Trương Sâm lộ ra nụ cười cực kỳ hèn mọn.

Quản lý Hoàng đưa tay vỗ vỗ bả vai Trương Sâm, nói: “Không tồi, chuyện này cậu làm rất tốt. Cứ tiếp tục cố gắng như vậy, tôi sẽ tạo cơ hội cho tập đoàn Trương thị của các cậu hợp tác với tập đoàn Lâm thị. Chỉ là người phụ nữ này, tôi nhìn rất thuận mắt, cho nên…”

“Được được, anh Hoàng nói thế nào thì là thế đó.” Trương Sâm vội vàng tỏ thái độ.

Triệu Cẩn Du căn bản không biết mình đã bị gài bẫy. Đây có lẽ chính là thủ đoạn mà người có đẳng cấp như quản lý Hoàng và Trương Sâm sẽ dùng. Bọn họ sẽ không trực tiếp làm gì với một người phụ nữ, nhưng nếu họ đã để ý đến người phụ nữ đó thì cô ấy đừng hòng nghĩ đến chuyện trốn thoát.

Họ đứng ở một vị trí cao hơn, dệt ra một tấm lưới thật lớn khiến cho người ta không có nơi nào trốn thoát.

“Quản lý Hoàng, quản lý Hoàng, lúc nãy có người đến phòng bếp hỏi xin túi bảo quản. Nhân viên của chúng tôi nhận ra đó là người trong bức ảnh anh từng đưa cho chúng tôi, người kia chính là trợ lý Từ Hữu Chân.”

Điện thoại của quản lý Hoàng vang lên, ngay sau khi nhận, giọng nói của quản lý câu lạc bộ Thiên Thành truyền vào tai.

Quản lý Hoàng ngay lập tức bật dậy khỏi chỗ ngồi, không còn một chút khí thế bày mưu tính kế quyết thắng giống như lúc nãy nữa.

“Chuyện gì đang xảy ra vậy, vì sao trợ lý Từ lại cần túi bảo quản?” Quản lý Hoàng vội vàng hỏi.

“Tôi không biết, chúng tôi cũng không dám hỏi.” Quản lý câu lạc bộ Thiên Thành nói.

“Bây giờ trợ lý Từ đang ở đâu?” Quản lý Hoàng gấp gáp chất vấn.

“Tôi không dám để trợ lý Từ biết cho nên chỉ có thể theo đuôi ông ấy từ xa, bây giờ trợ lý Từ đã rời đi rồi.” Quản lý Thiên Thành nói.

Quản lý Hoàng lúc này sải bước chạy ra ngoài cửa, muốn đuổi theo trợ lý Từ, nhưng sau khi đi ra vài bước, hắn ta dừng lại, khẽ cau mày.

Nếu trợ lý Từ không chủ động xuất hiện, đương nhiên cũng chính là tạm thời chưa muốn gặp mình, như vậy mình phải thuận theo ý muốn của ông ta.

Suy nghĩ một hồi, quản lý Hoàng không khỏi lẩm bẩm: “Trợ lý Từ hẳn là đang khảo nghiệm mình, nếu đã là như vậy, mình cũng không nên vạch trần chuyện này, trong khoảng thời gian này biểu hiện thật tốt, cũng không phải không có cơ hội trực tiếp được điều về tổng bộ.”

Quản lý Hoàng nghĩ nghĩ, trên mặt lộ ra một nụ cười thật tươi.

Bên kia, sau khi rời khỏi câu lạc bộ Thiên Thành, Từ Hữu Chân lập tức gọi điện thoại đến chỗ Lâm Vấn Thiên, kể chuyện bản thân gặp được Lâm Trạch Dương cho Lâm Vấn Thiên biết.

“Lão Lâm à, Lâm tiên sinh hình như gặp một chút rắc rối, có cần tôi giải quyết giúp ngài ấy không? Hay là để tôi điều tra một chút tình hình bên Lâm tiên sinh, sau đó triệt để…”

“Im miệng, ông không muốn chết thì đừng điều tra Lâm Trạch Dương.” Quản lý Hoàng chưa kịp nói xong, giọng nói nghiêm khắc của Lâm Vấn Thiên đã vang lên.

“Nếu Lâm Trạch Dương không đến tìm tôi, chính là không cần tôi giúp đỡ, trong khoảng thời gian này ông ở bên kia, đến lúc đó nếu Lâm Trạch Dương cần, ông cứ ra tay, thật sự không được thì lập tức liên lạc với tôi, tôi sẵn sàng đến đó bất cứ lúc nào.”

Lâm Vấn Thiên trầm mặc một chút rồi nói tiếp, sau đó thẳng thừng cúp điện thoại.
Chương 240 Tối hôm qua anh đã làm gì tôi?

Quả nhiên Từ Vân Sơn đã bị Lâm Vấn Thiên dọa cho sợ.

Lão Lâm là một người tao nhã lịch sự, rất giỏi luyện khí công, qua nhiều năm như vậy, thậm chí Từ Vân Sơn chưa từng thấy Lão Lâm tức giận một lần nào, huống hồ ông ta chưa từng thấy Lão Lâm mắng ai bao giờ.

Cũng chính là lần trước, Lão Lâm nhận được điện thoại của Lâm Trạch Dương, có vẻ hơi khác thường, nhưng hoàn toàn khác xa so với mức độ ban nãy.

Từ Vân Sơn đột nhiên như giác ngộ được điều gì đó, có lẽ thân phận của Lâm Trạch Dương không đơn giản như vậy, bằng không sao Lâm tổng có thể trực tiếp nói đến sinh tử như vậy chứ?

Nhưng đây không phải là một xã hội pháp trị sao? Loại chuyện này sao có thể phát sinh, hơn nữa chẳng qua ông ta chỉ hỏi thăm một chút mà thôi. Với năng lực của tập đoàn Lâm thị, hỏi thăm một chút tin tức của một người, chẳng lẽ lại không có người nào biết?

Đương nhiên, Từ Vân Sơn không biết những người đứng đằng sau Lâm Trạch Dương là người như thế nào. Sự tồn tại của ảo ảnh này quả thực giống như một sơ hở. Từ Vân Sơn không còn cách nào chỉ có thể tự mình ra tay. Ảo ảnh kia giống như một trò chơi xâm nhập vào bộ quốc phòng Mỹ, chẳng lẽ ông ta không phát hiện ra đây chính là chuyện có liên quan đến King?

Tất nhiên, sau khi bị Lão Lâm cảnh cáo như vậy, Từ Vân Sơn khẳng định sẽ không có hành động gì đặc biệt nữa.

Nhưng trong khoảng thời gian kế tiếp, Từ Vân Sơn sẽ ở lại thành phố này. Ông ta không biết mình phải ở lại đây bao lâu, không biết sẽ làm gì ở đây.

Điều duy nhất Từ Vân Sơn biết là, khi nào Lâm Trạch Dương hài lòng thì ông ta mới có thể trở về.

Sau khi xuống khỏi xe của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không rời đi ngay, mà nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt tiếc nuối cùng đôi chút khó xử, im lặng hồi lâu.

Với chuyến đi này, có thể nói ông ta đã đã chết trước khi xuất phát, chẳng những không tìm được quản lý Hoàng, thậm chí còn đắc tội Trương Vũ, đây quả là một tin dữ đối với Guerlain Woman!

Lâm Trạch Dương không có cảm cảm giác gì đối với chuyện này, anh vẫy tay với Triệu Cẩn Du rồi lái xe rời đi.

Nhìn bóng lưng xe hơi dần biến mất, Triệu Cẩn Du thật sự đã suy nghĩ rất nhiều, Lâm Trạch Dương thật sự có thể chống đỡ nổi Guerlain Woman sao?

Guerlain Woman sẽ gặp khó khăn gì tiếp theo đây?

Cô lắc đầu, Triệu Cẩn Du đi về phía trước. Đi được nửa đường, Triệu Cẩn Du đột nhiên dừng lại.

“Đấy là Từ Vân Sơn vừa mới gặp trong yến hội sao? Hình như trợ lý của Lão Lâm tập đoàn Lâm thị cũng tên là Từ Vân Sơn đúng không?”

Hai mắt Triệu Cẩn Du đột nhiên sáng lên, sau đó cô vội vàng mở điện thoại ra. Để đạt được một suất ở triển lãm Bác Mỹ, cho nên nhất định Triệu Cẩn Du phải tìm kiếm được một số tư liệu của tập đoàn Lâm thị.

Một nhân vật như Từ Vân Sơn, đương nhiên sẽ xuất hiện ở rất nhiều nơi, ví dụ như tạp chí tài chính và kinh tế trên TV, cho nên Triệu Cẩn Du rất dễ dàng tìm được tư liệu của Từ Vân Sơn.

Nhưng chỉ nhìn ảnh chụp, trong khoảng thời gian ngắn Triệu Cẩn Du không thể nhớ lại bóng dáng người vừa rồi trông như thế nào. Hơn nữa liệu người đó có phải tên là Từ Vân Sơn thật không?

Vì mối quan hệ của Lâm Trạch Dương, cho nên Triệu Cẩn Du hoàn toàn không có ấn tượng gì với Từ Vân Sơn.

Sau đó Triệu Cẩn Du lắc đầu, sao Lâm Trạch Dương có thể quen biết Từ Vân Sơn của tập đoàn Lâm thị được chứ, có lẽ người đó chỉ là một người nhặt bóng mà thôi. Cũng đúng, chỉ có thân phận như vậy, Lâm Trạch Dương mới có thể quen biết, trước đây chẳng qua anh chỉ là một nhân viên bình thường mà thôi.

Rất nhanh, buổi sáng ngày hôm sau đã đến.

Lâm Trạch Dương đến công ty một lúc thì nghe nói có người tới tìm anh.

Hiện giờ Triệu Cẩn Du đã là phó tổng giám đốc của Guerlain, đồng thời cô là thư ký của Lâm Trạch Dương, hay nói cách khác là chạy việc vặt. Cho nên, người tiến vào thông báo cho anh lúc này chính là Triệu Cẩn Du.

"Tôi không biết người kia là ai, cô ấy không nói tên mình, hơn nữa trông rất kỳ lạ. Trời nóng như này mà cô ấy lại ăn mặc rất dày, còn đội mũ, đeo kính râm, còn mang cả khẩu trang, hơn nữa ngữ điệu nói chuyện cũng rất kỳ lạ. Nếu không phải cô ấy đang cầm chứng minh thư của cậu, tôi đã phải báo cảnh sát rồi."

Triệu Cẩn Du vừa hồi tưởng lại vừa nói, rồi khẽ lắc đầu, hiện giờ có đủ loại người trên đời.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Tôi là một người đứng đắn, không biết loại người kỳ quái như này, cô lấy lại chứng minh thư của tôi, rồi đuổi cô ta đi.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương liền xua tay, quay lại vùi đầu xem phim hoạt hình.

Triệu Cẩn Du gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài, rất nhanh đã quay trở lại.

"Người phụ nữ kia nói cô ấy ở chung nhà với cậu, nếu cậu không ra gặp cô ấy, cậu sẽ hối hận, trông cô ấy rất tức giận, Lâm tổng, anh thật sự không biết cô ấy à."

Triệu Cẩn Du thận trọng nhìn Lâm Trạch Dương, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương là người bội tình bạc nghĩa, giờ còn để người ta tìm tới tận cửa.

Lâm Trạch Dương nghĩ một lúc lâu, cho rằng bản thân không quen người như vậy, liền xua tay, nói với Triệu Cẩn Du: “Đuổi cô ta đi!”

Triệu Cẩn Du lại gật đầu đồng ý, sau đó đi ra ngoài.

"Lâm Trạch Dương không ngờ anh lại dám đuổi tôi đi, cái tên khốn nạn này" đột nhiên, cửa phòng tổng giám đốc bị đẩy ra, sau đó một một giọng nói tràn đầy giận dữ vang lên, nhưng giọng nói vẫn tự nhiên vang lên như cũ.

Sau đó, có một người phụ nữ ăn mặc rất chỉnh tề, có đôi chút kỳ lạ đứng ở giữa văn phòng, đằng sau còn có mấy người đuổi theo, xem ra người phụ nữ này vừa tự tiện xông vào đây.

"Sao giọng nói này lại quen thuộc vậy? Cô là ai? Tôi có quen biết cô sao?" Lâm Trạch Dương nhìn người phụ nữ kỳ lạ trước mặt, rồi hỏi.

"Tôi là ai mà anh còn không nhận ra sao? Đêm qua anh đã làm gì với tôi mà bây giờ mới qua một đêm, anh đã không nhớ rõ tôi là ai. Ha Lâm Trạch Dương, anh được lắm."

Giọng nói của người phụ nữ kia càng ngày càng to.

Triệu Cẩn Du cùng mấy nhân viên xung quanh hai mắt trợn tròn, thật đúng là tin động trời, tối qua Lâm tổng đã làm gì? Mới qua có một đêm, anh uống rượu giờ còn không chịu nhận.

"Là cô" Lâm Trạch Dương trợn tròn hai mắt, lộ ra vẻ rất khẩn trương, giống như bị chột dạ.

Chậc chậc chậc

Chuyện lớn, quả nhiên Lâm tổng đã gây ra chuyện đáng xấu hổ, bây giờ còn bị người ta tìm tới tận cửa, Lâm tổng phải làm gì bây giờ?

Triệu Cẩn Du nhíu mày, đương nhiên Lâm Trạch Dương là người như vậy rồi, trước kia tuy anh hay khua môi múa mép, có ý dâm dục nhưng không dám làm, hiện tại leo từ nhân viên bình thường lên chức tổng giám đốc, thật sự đã hoàn toàn biến chất rồi.

Người ta nói quả không sai đàn ông có tiền rồi đều sẽ trở nên xấu xa.

Nhưng không biết tại sao, Triệu Cẩn Du lại cảm thấy khó chịu, thậm chí có chút thất vọng.

Nhưng Triệu Cẩn Du chỉ là nhân viên của Lâm Trạch Dương mà thôi, tại sao cô phải khó chịu, phải thất vọng?

Cô chưa từng nghĩ sẽ phát sinh tình cảm gì đó với lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương có phát sinh quan hệ với ai thì liên quan gì tới cô cơ chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK