• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 51 Thật là phiền phức

Chương 51 : Thật là phiền phức

Tất cả mọi người đều sửng sốt tại chỗ.

Không một ai có thể nghĩ Lâm Trạch Dương lại phản ứng lại như thế này.

Jack vốn dĩ cho rằng Lâm Trạch Dương sẽ viện cớ để không phải quyết đấu, nhưng cậu ta lại không ngờ tới rằng Lâm Trạch Dương lại để cả ba người cùng lên.

Nicole không nhịn được mà há to miệng. Cô ấy có chút hưng phấn, nhưng đồng thời cũng không khỏi lo lắng cho Lâm Trạch Dương, vì thế liền nhắc nhở: “Lâm Trạch Dương, những người kia đều là người của hiệp hội võ thuật. Trước đây tôi đã từng thấy qua sự lợi hại của bọn họ, một mình anh đánh với ba người bọn họ sẽ không có vấn đề gì chứ?”

Lâm Phi cũng không cần nghĩ mà trả lời lại: “Đương nhiên có vấn đề.”

Jack nghe thấy anh nói vậy bật cười thành tiếng. Là như vậy sao? Làm sao mà không có vấn đề gì chứ. Tên này rốt cuộc cũng đã ý thức được bản thân nói sai và làm sai chuyện gì nên bây giờ hối hận rồi sao.

Ba người kia cũng đang cười lạnh.

Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, sau đó nói: “Nhưng tôi đã nói ra rồi, có vấn đề thì cũng chỉ có thể là có vấn đề. Lên hết đi, đừng nhiều lời nữa.”

Trong lúc nói câu này, Lâm Trạch Dương lại móc ngón tay về phía ba người kia, trên mặt lộ ra dáng vẻ hết sức bất lực.

Nicole không thể không lo lắng cho Lâm Trạch Dương, cô ấy cảm thấy anh là người theo chủ nghĩa đàn ông, nói được thì phải làm được, lời nói ra rồi thì không rút lại được. Nicole muốn ngăn cản Lâm Trạch Dương nhưng lại bị Jack kéo sang một bên.

Mà ngay tại lúc đó, một trong số những người của hiệp hội võ thuật đi lên, nhìn như muốn động thủ rồi. Nicole cũng không còn cách nào khác, cô ấy chỉ có thể đứng ở một bên lo lắng nhìn Lâm Trạch Dương.

“Nhóc con, tao chưa từng thấy tên nào ngông cuồng như mày đâu. Hôm nay hãy để ông nội mày là tao dạy cho mày biết thế nào là cái giá phải trả cho sự ngông cuồng.”

“Đừng nói nhảm nữa, mau ra tay đi.” Lâm Trạch Dương rất không kiên nhẫn mà đáp lại.

“Muốn chết à?” Người trong hiệp hội võ thuật hét lớn một tiếng, nắm đấm hướng vào đầu Lâm Trạch Dương. Hai người đứng rất gần nhau, người này ra tay lại không có bất cứ động tĩnh gì.

Nicole nhịn không được mà nhắm mắt lại, trên mặt Jack lại nở ra nụ cười, hai người còn lại trong hiệp hội võ thuật cười lạnh.

“Bùm!”

Một tiếng nổ lớn vang lên, sau đó cả hiện trường đều im lặng.

Nụ cười của Jack đông cứng lại, hai người còn lại của hiệp hội võ thuật giống như gà gỗ ngây ngốc ở đó. Nicole còn đang nhắm chặt hai mắt không dám mở ra nhìn.

Lâm Trạch Dương tùy ý mà thu lại nắm đấm, anh lại nhìn hai người kia, lại lần nữa móc ngón tay nói: “Các anh còn muốn lên không? Nếu lên thì cùng lên đi, đừng lãng phí thời gian nữa.”

“Tên chết tiệt kia, tại sao mày lại dám kiêu ngạo như vậy. Vừa rồi chỉ là anh ấy chưa kịp chuẩn bị thôi, mày thật sự nghĩ rằng mày rất lợi hại sao. Hãy xem lão tử cho mày biết thế nào là võ thuật chân chính!”

Khi nói vậy, người này đã cúi người thấp xuống, khom người lại, hai mắt dán chặt vào người Lâm Trạch Dương làm cho người ta cảm thấy giống như ánh mắt hắn ta là ánh mắt của hổ rình mồi.

Không khí của cả căn phòng bỗng chốc trở nên căng thẳng, tràn ngập một loại cảm giác giương cung bạt kiếm.

“Tao theo học hồng quyền, lực của một đôi quyền lên đến nghìn cân, nổi danh vì sức mạnh và sự linh hoạt, đã tham gia hơn ba mươi cuộc đấu kéo dài mà chưa thua một trận nào.” Người này lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.

Đôi mắt của Jack trở nên sáng hơn. Nghiêm túc rồi, người của hiệp hội võ thuật nghiêm túc đấu rồi. Hừ, Lâm Trạch Dương, tôi xem anh còn giả bộ được đến bao giờ.

Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu cắt ngang lời người kia, anh nói: “Nhanh lên đi, đừng nhiều lời nữa. Tôi cần quan tâm anh đánh quyền gì, đã từng thua trận nào chắc. Tôi không có hứng thú với mấy thứ này của anh.”

“Muốn chết sao!?” Người này hét lớn, khí thế bao trùm xung quanh, xuất ra quyền như gió, tư thế gồng người giống hệt như mãnh hổ xuống núi săn mối kiếm ăn vậy.

“Bùm!”

Lại một tiếng nổ nữa vang lên.

Lâm Trạch Dương đánh ra một quyền, sau đó người này lại giống như người vừa nãy, ngay cả kêu đau cũng chưa kịp thốt lên, cả người đã bị văng ngược về sau.

Tiếp đó, anh đi về phía người cuối cùng kia.

Người đàn ông nhìn Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, theo bản năng lùi lại, nhưng vì bước đi của hắn ta không vững, cả thân người đều loạng choạng ngã xuống dưới đất, nhưng hai mắt tràn ngập kinh hãi của hắn vẫn cứ nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương: “Mày muốn làm cái gì?”

Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu lần nữa, anh đáp lại: “Anh mau đi gọi người đi, tôi thật sự không muốn lãng phí thời gian đâu. Đánh nhau cùng với các anh chính là phiền phức. Nếu không gọi hết người của các anh đánh một lượt thì mọi chuyện sẽ chưa kết thúc.”

“Hả?” Người này kêu lên một tiếng sợ hãi.

Hóa ra Lâm Trạch Dương vừa nãy nói có vấn đề thì vấn đề không phải là anh phải đối phó với ba người bọn họ, mà là do Lâm Trạch Dương ngại phiền phức, anh biết nếu bản thân đánh thắng ba người này thì sẽ còn rất nhiều người khác đến nữa.

“Mày đừng quá kiêu ngạo như thế, ba người bọn tao không đánh thắng được mày nhưng hiệp hội võ thuật của bọn tao còn có cao thủ.” Người này cuối cùng cũng hiểu ra suy nghĩ của Lâm Trạch Dương, vì thế hắn ta càng thêm tức giận.

Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ xua xua tay với người này hệt như đang đuổi ruồi mà trả lời: “Được rồi, được rồi. Anh mau đi gọi người đi.”

“Được, mày đợi đấy cho tao. Hôm nay hiệp hội võ thuật sẽ cho mày biết tay.” Vừa nói, người kia vừa nghiến răng nghiến lợi bò lên từ mặt đất, sau đó vội vã chạy khỏi khách sạn.

Jack lúc này vẫn còn đang trong sự bàng hoàng, cậu ta hoàn toàn không dám tin chuyện gì vừa mới xảy ra, Lâm Trạch Dương thế mà lại dùng một quyền đánh bay người mà cậu ta vẫn nghĩ rằng rất lợi hại.

Nicole lúc này rất hưng phấn, cô ấy đi quanh người Lâm Trạch Dương reo lên: “Wow, Lâm Trạch Dương, anh lợi hại quá đi mất. Lúc nãy tôi còn tưởng anh sẽ bị đánh cho tơi tả, không ngờ chính anh mới là người đi đánh người ta cơ đấy!”

Nicole lúc này đã hoàn toàn trở thành fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt của Lâm Trạch Dương.

Anh bình tĩnh trả lời: “Không phải do tôi lợi hại mà do bọn họ quá yếu.”

Ánh mắt Nicole càng trở nên sáng hơn, cô ấy cảm thấy Lâm Trạch Dương đang khiêm tốn.

Jack nhìn thấy dáng vẻ fan nữ hâm mộ cuồng nhiệt của Nicole, cậu ta không nhịn được mà lông mày cau lên, biểu cảm trở nên khó coi, nắm đấm cũng siết chặt lại.

Tôi xem anh còn uy phong được đến bao giờ. Rất nhanh thôi, người của hiệp hội võ thuật sẽ tới, cao thủ chân chính cũng sẽ tới, rồi anh sẽ bị đánh bại, để tôi chống mắt lên mà xem anh còn có thể nói ra mấy lời như vậy hay không.

Không lâu sau đó, vài chiếc ô tô bất ngờ đỗ ở bãi đỗ xe của khách sạn.

Người lúc nãy của hiệp hội võ thuật sớm đã chờ ở đây, khi ô tô vừa đến, hắn ta đã chạy tới, khom người cung kính mở cửa xe.

“Hoàng sư phụ, người tới rồi. Tên nhóc con kia thật quá kiêu ngạo rồi. Người nhất định phải chứng minh cho thanh danh của hiệp hội võ thuật chúng ta!”

“Được rồi, giao cho Hoàng mỗ đi.” Người xuống xe là một người đàn ông trung niên mặc quần áo kiểu Tôn Trung Sơn. Người này có khí tức trầm ổn, hai mắt có thần sắc, bước đi giống như long hành hổ bộ, khiến cho người ta cảm nhận cảm giác tràn ngập uy hiếp.

“Vâng vâng vâng, Hoàng sư phụ đã ra tay rồi thì đương nhiên không có gì không giải quyết được.” Người kia liên tục gật đầu, dáng vẻ khom người đầy tôn kính.

Sau đó, mấy người trên mấy chiếc ô tô bước xuống, theo chân Hoàng sư phụ, hung hăng đi lên tầng mười chín của khách sạn.
Chương 52 Là hắn, là hắn, chính là hắn

Chương 52: Là hắn, là hắn, chính là hắn

Hoàng sư phụ, nam, bốn mươi hai tuổi, một trong những chấp sự của hiệp hội võ thuật, bởi võ công cao cường nên ông ta cũng có một địa vị nhất định trong hiệp hội võ thuật. Võ công hiện tại của Hoàng sư phụ đang ở trạng thái đỉnh cao của võ thuật nên tâm khí rất cao, ông ta đang muốn lập một chút thành tích trong hiệp hội võ thuật.

Hoàng sư phụ nghe nói người của hiệp hội võ thuật bị bắt nạt, ông ta không hỏi gì mà trực tiếp đến luôn khách sạn. Không cần biết lý do là gì, không cần biết mày là ai, trước hết cứ đánh một trận để mày biết tao lợi hại thế nào đã.

Rất nhanh Hoàng sư phụ dẫn hơn mười người đi lên tầng mười chín của khách sạn để gặp Lâm Phi.

“Là ai? Là ai vừa nãy đã to gan, dám đánh người của hiệp hội võ thuật của tôi? Đứng ra đây cho tôi.” Hoàng sư phụ đảo mắt nhìn qua cả căn phòng nhưng không tìm thấy mục tiêu của mình, ông ta trực tiếp xem nhẹ mà bỏ qua người trẻ tuổi là Lâm Phi.

Nicole nhìn thấy nhiều người như vậy, những người này nhìn còn hung ác, cô ấy có chút sợ hãi. Nicole đi đến bên cạnh Lâm Phi, nhỏ giọng nói với anh: “Lâm Phi, có rất nhiều người đến đấy, tôi đã sợ rồi. Anh cũng đừng làm lộ bản thân, đợi chút nữa tôi chuyển sự chú ý của bọn họ đi thì anh nhân cơ hội đấy chạy ngay đi nhé.”

Lâm Phi vội vàng gật đầu với Nicole và đáp lại: “Thật sự có rất nhiều người đến, rất phiền phức.”

“Anh yên tâm đi, tôi sẽ lo cho anh.” Nicole nặng nề cắn môi, hiển nhiên cô ấy đã hạ quyết tâm cứu Lâm Phi, thế nhưng lời của cô ấy còn chưa nói hết thì Lâm Phi đã tiến lên hai bước, anh nói với Hoàng sư phụ: “Mắt của ông có vẻ không tốt lắm nhỉ, nhìn ông như thế này chắc cũng chưa đến nỗi già lắm mà một người to như tôi đứng ở đây ông cũng không nhìn ra được.”

Lương tâm của trời đất, Lâm Phi thật sự nghĩ rằng mắt của Hoàng sư phụ không tốt, Lâm Phi có thể thề với trời đất rằng anh không có ý muốn làm nhục ông ta.

Nicole lúc này như muốn phát điên lên rồi, rõ ràng đã nói rõ cô ấy yểm trợ cho anh chạy đi rồi mà.

“Cậu là ai? Chỗ này không phải chỗ để cho cậu nói chuyện, mau để người gây sự bước ra đây.” Hoàng sư phụ trừng hai mắt nhìn, con ngươi đen giống như muốn nhảy ra từ trong hốc mắt, nhìn trông rất hung dữ, giống như ông ta đang bị vợ cho đội mũ xanh vậy.

Lâm Phi không thể không một lần nữa lắc đầu, bất lực mà nói rằng: “Người của hiệp hội võ thuật các ông đều như thế này sao? Bây giờ đến mắt không tốt cũng có thể vào được hiệp hội võ thuật à?”

Mà lúc này, người vừa đi báo tin cho Hoàng sư phụ vội vàng chạy đến bên cạnh ông ta, nói: “Hoàng sư phụ, chính là tên này.”

Nói xong câu này, hắn ta hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Phi một cái, sau đó hắn ta nhìn thấy Lâm Phi cũng đang nhìn mình thì liền vội vàng rụt người lại, trốn sau lưng của Hoàng sư phụ.

Hoàng sư phụ gần như sắp nổi trận lôi đình rồi, ánh mắt ông ta gắt gao nhìn Lâm Phi, một tên nhãi ranh nhỏ tuổi mà cũng dám chế giễu ông ta sao?

Hoàng sư phụ bùng lên lửa giận, một quyền đấm mạnh vào bức tường bên cạnh, miệng mắng chửi: “Đáng chết.”

“Ông…” Hai mắt Lâm Phi đột nhiên mở to, tràn đầy kinh ngạc.

Mà người của hiệp hội võ thuật bên này bắt đầu cười lạnh, lần lượt nói: “Biết sợ rồi sao? Bây giờ biết sợ có phải quá muộn rồi không, mày đã chọc giận hiệp hội võ thuật, còn chọc giận cả Hoàng sư phụ. Hôm nay như thế nào mày cũng phải đưa ra công đạo rõ ràng.”

Hóa ra ban nãy của Hoàng sư phụ đấm vào tường đã làm cho bức tường bị thủng một lỗ to bằng nắm đấm tay, điều này cho thấy rõ được sức mạnh của Hoàng sư phụ.

Người xem thấy khuôn mặt kinh ngạc của Lâm Phi thì đều cho rằng anh đã sợ rồi.

Nicole cũng không nhịn được mà cau chặt mày, trên mặt đều là lo lắng, cô ấy lại đi đến bên cạnh Lâm Phi, chuẩn bị kéo anh về sau người mình.

“Nicole, Nicole, cô mau nhìn xem, là người đàn ông kia phá hỏng tường khách sạn, đến lúc nào nhân viên khách sạn đến kiểm tra lại phòng thì cô nhất định phải làm chứng không phải do tôi làm hỏng, phải cho người đàn ông kia bồi thường tiền mới được.”

Lâm Phi vội vàng vỗ vai Nicole, nói với cô ấy một cách lo lắng. Xã hội thời nay đúng thật là ngập tràn hiểm ác, phá hỏng đồ đạc thì phải bồi thường lại tiền, Lâm Phi rất sợ Hoàng sư phụ mà anh còn chưa đánh phát nào này là người lật lọng nên anh phải chuẩn bị rõ ràng trước.

Nicole không khỏi há to miệng, cả người sững sờ ở đó, đây là cái gì chứ. Chuyện đến nước này rồi mà Lâm Phi chỉ chú ý đến chuyện này thôi sao, anh không phải nên sợ hãi rồi sao?

Người của hiệp hội võ thuật tất cả cũng ngây ngốc rồi, bọn họ phát hiện bản thân mình và Lâm Phi vốn dĩ không cùng tần số với nhau. Không phải là bồi thường sao, không phải là đấm ra một lỗ nhỏ trên tường sao. Đây thì tính là chuyện gì chứ.

Hoàng sư phụ cảm thấy Lâm Phi đang cố ý chế nhạo mình, hơi thở gấp gáp trong lồng ngực, suýt chút nữa thì ông ta bị nghẹt thở, mặt của Hoàng sư phụ càng trở nên đỏ hơn, nắm đấm siết chặt lại.

“Hôm nay tôi cực kỳ tức giận, vậy nên tôi quyết định sẽ không cho cậu mai sau có năng lực để hành động nữa, ít nhất tôi cũng phải phế đi võ công của cậu.” Hoàng sư phụ cắn chặt răng nhìn chằm chằm vào Lâm Phi.

“Hoàng sư phụ!” Người của hiệp hội võ thuật thấy tình huống như vậy thì không thể không kêu lên, muốn khuyên Hoàng sư phụ đừng ra tay nặng như vậy.

Hoàng sư phụ giống như vị tướng quân lớn ở trên chiến trường, phất tay với mọi người, nói: “Mọi người không cần khuyên tôi, tôi đã hạ quyết tâm rồi, nếu không dạy cho tên nhóc này một bài học sâu sắc thì lương tâm tôi sẽ bị cắn rứt.”

Lâm Phi không khỏi ngáp một cái, sau đó mắt anh liếc nhìn đồng hồ treo trên tường, Lâm Phi phát hiện bây giờ đã là hơn mười một giờ trưa rồi, anh không kiên nhẫn nói: “Các ông có muốn đánh nhau không? Nếu đánh thì mau lên đi, đã không còn sớm nữa rồi, tôi còn phải về đi ngủ. Không hiểu sao hai ngày hôm nay tôi có chút buồn ngủ.”

Nicole lúc này không thể nói gì được nữa, cô ấy nghĩ rằng Lâm Phi điên rồi.

Hoàng sư phụ giờ phút này cảm thấy toàn thân như sắp bốc cháy, từ trước đến nay ông ta chưa từng bị đối thủ nào sỉ nhục như vậy, lại có thể dùng thái độ không thèm để ý đối diện với ông ta. Lâm Phi đã coi ông ta thành cái gì rồi, tiện tay là muốn đánh nhau với Hoàng sư phụ, còn nói không bằng đi về nhà đi ngủ.

“Muốn chết!” Hoàng sư phụ rống to lên một tiếng, ông ta đạp một bước lớn về phía trước, hai chân nặng nề đáp xuống mặt đất, trên nền đất phát ra một tiếng nổ ầm, cả căn phòng giống như đang rung chuyển.

Hoàng sư phụ vận động đan điền, khom người xuống, xoay eo, tiện đà đánh ra quyền. Quyền đánh hướng về phía trước, mang theo sức mạnh ngàn cân, cùng với tiếng nổ vang trời đinh tai nhức óc, sức mạnh bùng nổ khiến cho con người ta cảm thấy khiếp sợ.

Tất cả người của hiệp hội võ thuật đều nín thở lại, bọn họ chỉ cảm thấy quyền đánh này không thể ngăn cản được, giống như nước sông Hoàng Hà dâng trào, hệt như thác nước cao ba nghìn thước vậy.

Nicole không thể không hét lên, cô ấy sợ hãi nhắm chặt mắt lại.

Sau đó…

Sau đó một âm thanh chói tai vang lên, tiếp theo đó là một số âm thanh vụn vặt, là tiếng của một số đồ vật rơi xuống đất.

Lại sau đó nữa…

“Chuyện này không trách tôi được. Là ông ta ra đòn quá mạnh, nếu tôi không phản đòn lại mạnh tương đương thì tôi sẽ bị thương mất, vậy nên tôi là phòng vệ chính đáng. Đúng vậy, là phòng vệ chính đáng, nếu như khách sạn đòi bồi thường tiền thì tìm ông ta mà đòi.”

Lâm Phi giơ ngón tay ra chỉ vào Hoàng sư phụ đang nằm như bùn nhão ở trên đất, trên mặt là bộ dáng “chú cảnh sát ơi, là hắn, chính là hắn ta làm”.
Chương 53 Yêu đương ngoài giá thú là chuyện rất bình thường

Chương 53: Yêu đương ngoài giá thú là chuyện rất bình thường

Im lặng, một sự im lặng chết chóc.

Trong toàn bộ căn phòng, không có một âm thanh nào khác ngoài tiếng nói của Lâm Phi. Thậm chí ngay cả tiếng hít thở hay tiếng nhịp tim đập dường như cũng đã biến mất, tất cả mọi người đều mở to mắt nhìn Lâm Phi. Miệng thì há to, mắt cũng mở to, giống hệt như rối gỗ.

Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì…

Hoàng sư phụ tung ra một quyền đánh không thể cản được, Lâm Phi cũng không biết làm thế nào mà lại trực tiếp phản kháng trực diện lại làm cho Hoàng sư phụ bị bắn ra ngoài. Hoàng sư phụ bị đập vào tường, trên tường lún xuống một mảng, đồ vật treo trên tường lần lượt cùng với Hoàng sư phụ rơi xuống nền đất.

Lâm Phi nhìn thấy mọi người há hốc kinh ngạc không nói lời nào, anh vội vàng nhìn người của hiệp hội võ thuật như kẻ trộm mà kêu lên: “Mấy người không được chơi xấu tôi. Tôi không thể bồi thường tiền được. Đúng rồi, Nicole, Nicole, nơi này có camera giám sát đúng không.”

Khi nói câu này, Lâm Phi lắc người Nicole, người cũng đang bàng hoàng chết chân tại chỗ mấy lần.

Nicole cảm thấy mình sinh ra không được yêu đương rồi, bản thân cô ấy lại gặp được người như Lâm Phi. Rốt cuộc Lâm Phi là người như thế nào chứ, cái gì mà bồi thường tiền chứ, không phải lún thủng một lỗ sao, kể cả có mua lại cả khách sạn này thì như thế nào…

Người của hiệp hội võ thuật lúc này cũng nuốt nước bọt, bọn họ cũng không biết phải nói gì nữa. Bọn họ đã từng gặp rất nhiều người, bọn họ cho rằng bản thân đã thấy tất cả trên thế giới này, lại không thể ngờ được thế giới này còn có một người như Lâm Phi.

“Nếu không có việc gì nữa thì tôi xin phép đi trước nhé.” Lúc nói câu này, Lâm Phi không khỏi nhìn lại vết thủng trên bức tường một lần nữa, trong lòng anh tính toán đây là khách sạn năm sao, tiền sửa chữa có lẽ cũng không rẻ.

“Đợi đã.” Cuối cùng cũng có một người trong hiệp hội võ thuật dám lấy hết can đảm của bản thân mà đứng ra, đứng trước mặt Lâm Phi.

Lâm Phi cảnh giác nhìn người này, nói: “Anh muốn cái gì. Tôi đã nói rồi, tôi không thể bồi thường tiền được.”

Khuôn mặt của người này không khỏi co giật vài cái, hắn ta nắm chặt tay, kiềm chế ý muốn đấm Lâm Phi một trận, nói: “Khoản tiền này đương nhiên hiệp hội võ thuật chúng tôi sẽ bồi thường. Nhưng… nhưng mà hôm nay anh không được đi. Nếu cho anh đi thì hiệp hội võ thuật còn có mặt mũi sao, anh có dám ở lại đây không?”

Lâm Phi không nhịn được thở phào một hơi dài, đáp lại: “Không cần tôi bồi thường tiền là được rồi. Nhìn anh thấu tình đạt lý như vậy thì tôi cũng chờ một chút vậy. Tôi sớm đã biết hôm nay sẽ rất phiền phức mà, không giải quyết toàn bộ các anh thì về sau cũng rất phiền phức.”

Sắc mặt của Lâm Phi lại thả lỏng xuống khi nói lời này, anh tùy tiện ngồi lên sofa, thậm chí Lâm Phi còn mở tivi, phát kênh hoạt hình “Cừu Vui Vẻ và Sói Xám” lên xem, tự mình vui thú cười to, giống như vừa nãy chưa từng xảy ra chuyện gì.

Mà người của hiệp hội võ thuật bên này cũng gọi điện thoại cho lão Cố bên đó, lão Cố cũng đồng ý để phó hội trưởng là con trai lão Cố, Cố Vi đến đó.

Sau khi nhận được câu trả lời, mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sau đó bọn họ dán mắt vào người Lâm Phi, thậm chí còn hình thành một vòng tròn bao vây anh để anh không bỏ chạy.

Nicole nhìn dáng vẻ hung hăng của những người này cùng thái độ thờ ơ của Lâm Phi, cô ấy không thể không ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi, khen ngợi anh: “Lâm Phi, anh thật sự quá lợi hại rồi.”

Đầu tiên Lâm Phi vui vẻ cười haha, sau đó hình như anh đã nghĩ tới chuyện gì nên cảnh giác nhìn Nicole, theo bản năng kéo giãn khoảng cách của mình với Nicole, nói rằng: “Nicole, tại sao cô suốt ngày khen tôi lợi hại vậy? Có phải cô muốn quyến rũ tôi không? Cô phải biết rằng tôi đã có vợ có con rồi nhé, cô đừng làm loạn lên.”

Nicole không thể không một lần nữa ngây ngốc ở đó, tiếp theo không biết cô ấy nghĩ cái gì mà cả mặt lại đỏ bừng lên, nhỏ giọng nói với Lâm Phi: “Ở Hoa Kỳ của chúng tôi, thật ra yêu đương ngoài giá thú là chuyện rất bình thường. Mà lại nói kết hôn rồi cũng có thể ly hôn.”

Nghe giọng nói của Nicole không biết là cô ấy nói cho Lâm Phi nghe hay là tự nói cho chính bản thân mình nghe.

“Như vậy cũng rất tốt, tôi chấp nhận cô rồi.” Giọng nói của Lâm Phi vang lên.

Đôi mắt của Nicole đột nhiên mở to, vừa nãy cô ấy không hiểu sao mình lại nói những lời kia, nhưng mà Nicole nói xong liền cảm thấy hối hận, cô ấy và Lâm Phi còn chưa quen biết nổi một ngày.

Nicole chưa từng nghĩ rằng Lâm Phi sẽ lại đáp lại cô ấy, vậy thì bây giờ cô ấy phải làm sao đây…

Trong lòng Nicole bây giờ rối như tơ vò, đôi tay của Nicole không thể không đan vào nhau và siết chặt lại.

“Haha, Cừu Vui Vẻ đúng là làm rất tốt!” Giọng nói của Lâm Phi lại vang lên.

Nicole không khỏi ngẩng đầu lên nhìn, cô ấy nhìn thấy Lâm Phi không biết từ lúc nào mà đã dán mắt vào tivi xem một lần nữa, anh lúc đấy còn cười như một tên ngốc.

Hóa ra tên này vốn dĩ vừa rồi không nghe cô ấy nói gì, anh cũng không đáp lại cô ấy cái gì.

Nicole không khỏi tức giận trừng mắt nhìn Lâm Phi, cô ấy còn trợn tròn mắt lên nhìn anh, vừa hay lúc này Lâm Phi quay đầu nhìn thấy cô ấy.

“Nicole, cô làm sao thế? Sao tự nhiên lại trợn tròn mắt vậy?” Lâm Phi một mặt đầy lo lắng hỏi Nicole.

Nicole không khỏi ôm lấy trán của mình, sau đó gượng cười, đáp lại: Tôi ổn mà.

Cố Vi một mình đi đến khách sạn, nếu ngay cả hắn cũng không đối phó nổi với kẻ gây sự thì có lẽ để nhiều người cùng lên cũng không có cách nào làm được.

Lúc mà Cố Vi bước vào căn phòng ở tầng mười chín của khách sạn, người của hiệp hội võ thuật lập tức bao quanh lấy hắn. Bọn họ không ngừng kêu lên muốn Cố Vi chủ trì công đạo cho bọn họ và lấy lại danh dự cho hiệp hội võ thuật của bọn họ.

Cố Vi xua tay và nói rằng: “Các vị xin hãy yên tâm, đã có Cố Vi tôi ở đây thì hiệp hội võ thuật sẽ không bị mất mặt đâu. Trong thành phố này, Cố Vi tôi mặc dù không tự cho mình là vô địch nhưng tôi cũng không sợ hãi trước bất kì ai. Cho dù là cao thủ đến từ nơi khác thì Cố Vi tôi có thể tự tin bản thân có sức đánh một trận với người đó.”

Mọi người lần lượt giơ ngón like lên với Cố Vi, tất cả đều tâm phục khẩu phục Cố Vi.

“Có phó hội trưởng ở đây thì chúng ta cũng không cần phải sợ người khác bắt nạt mình nữa, có thể ở trong hiệp hội võ thuật thật sự là một loại hạnh phúc.”

“Phó hội trưởng, anh nhất định phải dạy bảo cho cái tên kia một bài học! Hắn ta quá là kiêu ngạo rồi, còn nói cái gì mà phải về nhà đi ngủ, hắn căn bản không đặt hiệp hội võ thuật vào mắt mà!”

Cố Vi không thể không đồng ý, hắn cảm giác hôm nay có lẽ là ngày mà bản thân mình lập uy phong, hắn phải cho những người trước đây từng bất mãn mình nhìn rõ sự lợi hại của bản thân.

“Hóa ra Cố Vi anh là phó hội trưởng của hiệp hội võ thuật.” Lâm Phi đang ngồi trên sofa bỗng dưng cất lời, rất tùy ý nhìn về phía Cố Vi.

“Thật to gan, mày có tư cách gì mà gọi thẳng tên phó hội trưởng của bọn tao chứ?” Người của hiệp hội võ thuật lúc này to giọng trách mắng Lâm Phi.

Trên mặt của Cố Vi lúc này cũng có chút không vui, hắn không nhịn được mà đi lên nhìn, sau đó Cố Vi nhìn thấy Lâm Phi.

Sau đó, cảnh tượng xảy ra trong biệt thự của Trần Nhĩ lập tức hiện lên trong đầu Cố Vi, hắn nhớ đến bức tường bị nghiền nát thành bột kia.
Chương 54 Đợi tôi một lát

Chương 54: Đợi tôi một lát

“Lâm… Lâm Trạch Dương… Tại sao anh lại ở đây?” Cố Vi rất ngạc nhiên, đồng thời hắn bỗng cảm thấy sợ hãi Lâm Trạch Dương. Đùa nhau à, chẳng lẽ khi bạn thấy một người biến cả một bức tường vỡ vụn thành bột lại không sợ sao? Bạn không nghĩ đến chuyện anh ta sẽ coi bạn là bức tường kia à…

Lâm Trạch Dương nhìn Cố Vi một cách tùy tiện, anh nói với hắn: “À, vừa nãy người của hiệp hội võ thuật muốn giao đấu với tôi, sau đấy mấy người đó bị tôi đánh bại rồi vẫn không cho tôi đi. Bọn họ nói tôi chờ ở đây nên tôi chờ ở đây. Anh đến đây đánh nhau với tôi à?”

Khóe miệng của Cố Vi giật giật, nhưng hắn không dám nói gì với Lâm Trạch Dương. Cố Vi bắt đầu hiểu được tình hình mà vừa nãy người của hiệp hội võ thuật đã trải qua, càng nghe hắn càng thấy tê dại hết da đầu. Mấy người này đều điên hết rồi hay sao mà lại đi chọc vào Lâm Trạch Dương chứ.

“Anh xem như thế này có được không, tôi để bọn họ xin lỗi anh, còn chuyện này coi như xong rồi nhé.” Cố Vi cẩn thận từng li từng tí nói với Lâm Trạch Dương, hắn biết rất rõ có một số người cực kì mạnh, đặc biệt là người được trời ban sức mạnh “khí cảm” như Lâm Trạch Dương, tất cả họ đều rất cao ngạo. Nếu có ai đó động vào thì họ cũng nhẹ nhàng giết chết người kia.

“Cái gì cơ?” Người của hiệp hội võ thuật cho rằng bản thân đã nghe nhầm, bọn họ đồng loạt đưa mắt nhìn về phía Cố Vi.

“Các anh biết bản thân đã làm ra chuyện gì không, các anh còn dám khiêu khích Lâm Trạch Dương sao? Các anh muốn hủy diệt toàn bộ hiệp hội võ thuật đúng không, mau xin lỗi người ta cho tôi.” Đối diện với người của hiệp hội võ thuật, sắc mặt của Cố Vi lại trở nên nghiêm khắc.

Người của hiệp hội võ thuật không còn cách nào khác ngoài việc lần lượt cúi đầu xin lỗi Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương rất bao dung, phất phất tay, nói với bọn họ: “Không cần lo lắng, chỉ cần các anh không quên bồi thường tiền cho khách sạn là được.”

Lúc này người của hiệp hội võ thuật thực sự chỉ muốn đập đầu vào tường tự tử, đến bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn chưa quên bức tường kia sao?

Ngay sau đó, Cố Vi dẫn theo người của hiệp hội võ thuật rời đi. Trước khi đi hắn còn đảm bảo rằng sẽ chịu toàn bộ trách nhiệm và chi phí tổn thất, điều này mới khiến Lâm Trạch Dương hài lòng gật đầu.

Jack hung hăng nhìn Lâm Trạch Dương, cậu ta cũng dẫn người rời đi. Vốn dĩ hôm nay Jack đến đây để thể hiện với Nicole, tiện khoe ra thực lực hùng hậu của mình, vậy mà nửa đường lại nhảy ra một tên Lâm Trạch Dương, phá hủy hết kế hoạch của cậu ta.

Jack không thể không ghi thù với Lâm Trạch Dương, nhưng quân tử trả thù mười năm không muộn, Jack cảm thấy bản thân nên quay về tính toán kĩ lưỡng lại mọi thứ thì hơn.

“Lâm Trạch Dương, anh được phết đấy!” Nói đến đây, Nicole bất giác tự bịt miệng mình lại. Vốn dĩ cô ấy muốn khen ngợi Lâm Trạch Dương nhưng khi Nicole nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi, cô lại không muốn Lâm Trạch Dương dùng ánh mắt kia nhìn cô ấy nữa.

Lâm Trạch Dương bỗng dưng nhớ ra lý do chính mình đến đây hình như không phải là để đánh nhau, mà anh đến để lấy vé vào cửa buổi gặp mặt Nicole, sau đó anh nói với Nicole: “Nicole, buổi gặp mặt của cô chắc hai ngày nữa bắt đầu rồi đúng không, cô có thể cho tôi vài tấm vé có được không? Tất nhiên nếu vé vào cửa đắt quá thì coi như thôi nhé.”

Lâm Trạch Dương thực chất không phải là một người keo kiệt nhưng anh luôn cho rằng mình không có tiền, bởi vì trên người Lâm Trạch Dương thực sự không có nhiều tiền mặt. Mà quan trọng hơn nữa là Lâm Trạch Dương đã làm lính đánh thuê mấy năm gần đây, anh cũng nhận rất nhiều nhiệm vụ nhưng anh chưa bao giờ bàn chuyện tiền nong với chủ thuê, vậy nên Lâm Trạch Dương không biết thẻ đen của mình rốt cuộc có bao nhiêu.

Nicole liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, cô nói: “Tôi với anh còn nhắc chuyện tiền nong làm gì chứ, anh muốn vé thì tôi cho vé là được rồi. Không phải chỉ là mấy tấm vé thôi sao.”

Nicole vừa nói vừa bước vào trong phòng lấy vé vào cửa buổi gặp mặt, cô ấy lấy ra ba tấm vé đưa cho Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương hài lòng gật đầu, anh không nhìn, lập tức lấy vé rồi rời đi.

Vậy nên chắc chắn Lâm Trạch Dương không biết rằng ba tấm vé kia là vé VIP đặc biệt, thậm chí trên thị trường cũng không rao bán, những tấm vé này chỉ dành cho người thực sự có tiền có quyền mà thôi.

Cứ cho là Lâm Trạch Dương có nhìn vé rồi thì anh cũng không biết ý nghĩa của tấm vé mình cầm trên tay.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương đích thân đi đến công ty.

Mã Kiến lại đến chỗ Lâm Trạch Dương, hắn ta cho rằng sau này bản thân mình sẽ không có cơ hội sỉ nhục Lâm Trạch Dương nữa, bởi vì ván cược này Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ thua. Do đó hắn ta muốn nhân cơ hội này đả kích nốt Lâm Trạch Dương.

“Sao rồi, anh đã lấy được vé chưa?” Mã Kiến bày ra dáng vẻ muốn xem trò hề diễn xiếc, hắn ta trào phúng nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương gật đầu rất tự nhiên, anh đáp lại: “Tôi lấy được rồi, ba vé.”

Mã Kiến bỗng dưng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, tỏ vẻ không dám tin, hét lên: “Làm sao có thể thế được? Vé đâu, lấy ra đây tôi xem.”

Lâm Trạch Dương lục lọi trong túi, sau đó đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, nói với Mã Kiến: “Tôi quên mất vé trong bộ quần áo hôm qua mặc rồi.”

“Haha.” Mã Kiến lạnh lùng cười một tiếng, hắn ta lập tức rời đi. Bây giờ hắn đã chắc chắn rằng Lâm Trạch Dương rõ ràng không lấy được vé, đợi ngày mai là kì hạn cuối, sau đó hắn ta sẽ đuổi Lâm Trạch Dương cút đi.

Từ lúc Mã Kiến rời đi thì Tạ Nghi ở bên kia đã chú ý rồi, lúc ấy Tạ Nghi đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, nói rằng: “Lâm Trạch Dương, anh yên tâm đi. Tôi đã liên lạc với bạn của tôi, người đó đồng ý bán cho tôi hai vé rồi.”

Lâm Trạch Dương bất lực tỏ ra mình thật sự có vé.

Tạ Nghi cũng không thèm nghe mà không ngừng gật đầu với Lâm Trạch Dương, nói với anh: “Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết tốt chuyện này.”

Qua một lúc, Triệu Cẩn Du lại đến bên cạnh Lâm Trạch Dương, tỏ vẻ “tôi hiểu anh mà”, sau đó vỗ vai Lâm Trạch Dương, nói với anh: “Nếu cậu thật sự không làm được thì nói với chị, chị sẽ giúp cậu giải quyết. Mặc dù vé buổi gặp mặt của Nicole bây giờ không mua được, mà kể cả có mua được thì cũng là giá trên trời.”

Lâm Trạch Dương đột nhiên mở to mắt, hét lên: “Đắt như vậy sao?”

Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương một cách nghiêm túc rồi gật đầu nói với anh: “Đúng vậy, bây giờ cậu biết hối hận rồi sao?”

Lâm Trạch Dương không quan tâm đến Triệu Cẩn Du nữa mà vội vàng đứng dậy đi đến bàn làm việc của Tạ Nghi, nói với cô: “Tạ Nghi, cô không cần mua vé của người bạn kia đâu, tôi có vé rồi.”

Tạ Nghi đang muốn nói gì đó thì giọng nói của Mã Kiến lại vang lên.

“Ha, bảo sao tôi thấy anh bình tĩnh như vậy, thì ra anh dựa vào phụ nữ để kiếm mồi. Đúng là một tên đê tiện mà. Nếu Nghi Nghi thực sự mua cho anh hai vé vào cửa thì ba tháng sau cô ấy sẽ cạp đất mà ăn đó. Bây giờ tôi thấy khinh bỉ anh lắm Lâm Trạch Dương à.”

Giọng nói của Mã Kiến lúc này tràn ngập sự mỉa mai, hắn ta nhìn Lâm Trạch Dương bằng ánh mắt chán ghét.

Tạ Nghi tức giận nghiến răng, sau đó lập tức đứng dậy nói với Mã Kiến: “Mã Kiến, anh đừng có ăn nói lung tung! Lâm Trạch Dương đã lấy được vé rồi, tôi tin anh ấy.”

“Haha, vé ở đâu? Cô nói Lâm Trạch Dương lấy vé ra đây, không lấy được vé ra thì cũng chỉ là nói dóc.” Mã Kiến cười bằng giọng mỉa mai.

Lâm Trạch Dương không nhịn được đành lắc đầu, đáp lại: “Mọi người đợi một lát, tôi về nhà lấy vé.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương lập tức rời đi, nếu không phải anh nhìn thấy bộ dáng oan ức tủi thân của Tạ Nghi thì Lâm Trạch Dương cũng sẽ không cố tình đi chuyến này.

Mã Kiến lại cười chế nhạo Lâm Trạch Dương lần nữa.
Chương 55 Có phải vui đến choáng váng rồi không?

Chương 55: Có phải vui đến choáng váng rồi không?

Trong khi chờ Lâm Trạch Dương, Mã Kiến liên tục nói xấu anh với Tạ San San.

Chờ gần một tiếng nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, Mã Kiến càng sưng mặt lên, nói: “Tôi cảm thấy Lâm Trạch Dương biết mình không có vé nên không dám về. Haha, tôi biết ngay chuyện sẽ thành ra thế này mà.”

Tạ San San cúi đầu im lặng không nói gì, cô cảm thấy hơi tủi thân. Bản thân cô tin tưởng Lâm Trạch Dương như vậy mà anh lại lừa cô.

Thời gian cứ dần trôi, rất nhanh đã hết buổi sáng, thậm chí buổi chiều cũng sắp hết nhưng Lâm Trạch Dương vẫn chưa về công ty.

Tạ San San dần cảm thấy lung lay, Lâm Trạch Dương thật sự không lấy được vé, anh gạt cô rồi.

Còn con ruồi Mã Kiến cứ lượn đi lượn lại suốt, sau đó đi tới bên cạnh Tạ San San, nói: “Thấy chưa, tôi nói không sai đúng không? Loại người như Lâm Trạch Dương tôi gặp nhiều rồi, không hề đáng tin tí nào đâu.”

Tạ San San cắn răng, sau đó không nhịn được mà đứng lên quát to, “Giờ còn chưa tan làm, sao anh biết Lâm Trạch Dương sẽ không về? Sao anh chắc chắn Lâm Trạch Dương sẽ không lấy được vé?”

Mã Kiến ngạc nhiên, sau đó cũng bắt đầu nóng máu, quát lại: “Thằng đó mặt mày gian xảo, nhìn đã biết là hạng lừa đảo. Cô thà tin một thằng như vậy chứ không thèm tin tôi, đầu cô bị hỏng à?”

Tạ San San mở miệng nhưng không còn lời nào để cãi, vì sự thật là Lâm Trạch Dương chưa trở về. Cô cảm thấy vô cùng tủi thân, nước mắt bắt đầu tràn ra.

“Biến khỏi tầm mắt của tôi.” Đột nhiên có giọng nói vang lên, sau đó Tạ San San cảm giác rằng có người đang đứng trước mình.

Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Mã Kiến, dù không có tiếp xúc nhiều với Tạ San San, nhưng anh có thể nhìn ra cô gái hiền lành này thật lòng đối xử tốt với mình, vậy nên sao anh có thể trơ mắt nhìn Tạ San San vì mình mà chịu ấm ức được.

“Anh nghĩ mình là ai hả Lâm Trạch Dương? Một thằng lừa đảo mà cũng dám ở đây to mồm với tôi à? Vé đâu? Anh đưa cái vé đến gặp Nicole ra đây xem.” Mã Kiến máu nóng dồn lên não, trợn mắt nói.

Lâm Trạch Dương vẫn lạnh lùng nhìn Mã Kiến như trước, sau đó rút ba tấm vé từ trong túi ra, vẫy vẫy trước mặt Mã Kiến, nói: “Không phải chỉ là mấy cái vé thôi à? Lâm Trạch Dương tôi sao lại không lấy được.”

Mã Kiến vội vàng chộp lấy tấm vé, nghiêm túc kiểm tra, thậm chí còn lấy điện thoại quét mã QR trên vé. Hắn nghĩ Lâm Trạch Dương mua vé giả.

Rất nhanh sau đó, Mã Kiến sững sờ đứng im một chỗ. Kết quả xác minh của mã QR đã hiện ra thông tin chi tiết, cả ba tấm vé đều là hàng thật, không chỉ vậy ba tấm vé này còn là loại siêu VIP chưa được báo giá trên thị trường, giá trị không thể nào quý giá hơn được nữa.

“Tôi nhớ anh từng nói, nếu tôi mua được vé thì anh sẽ rời khỏi công ty này, từ giờ về sau không tới gặp Tạ San San nữa. Thế nên bây giờ anh biến đi thật xa cho tôi.”

Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Mã Kiến, giọng nói lạnh lẽo như băng.

Mã Kiến nghiến chặt răng phát ra tiếng ken két. Hắn nhìn ba tấm vé của Lâm Trạch Dương nhưng lại không làm gì được, cuối cùng chỉ có thể hung hăng phất tay một cái rồi xoay người rời đi.

Lúc này, mọi người trong công ty đều đang vây quanh, nhao nhao cầm lấy ba tấm vé của Lâm Trạch Dương.

“Trời ạ, Lâm Trạch Dương à, cậu mua được vé thật này. Mà mấy tấm vé này là sao thế? Chẳng lẽ cậu quen Nicole thật à? Nếu không làm sao cậu có được mấy tấm vé này?” Một đồng nghiệp khiếp sợ thốt lên.

“Lâm Trạch Dương Lâm Trạch Dương, anh bán ba tấm vé này cho tôi được không? Anh chỉ cần bán một tấm thôi là được rồi, anh ra giá bao nhiêu cũng được.” Có người không nhịn được muốn cướp vé.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc lấy vé về, nói: “Vé này là để cho Tạ San San, lúc trước tôi đã nói rồi.”

Ánh mắt của tất cả mọi người đều chứa đầy sự hâm mộ nhìn về phía Tạ San San, sau đó ai nấy đều luyến tiếc rời đi.

Lúc này Tạ San San không kìm lòng được mà rơi nước mắt, cảm động nhìn Lâm Trạch Dương, hỏi: “Anh cho tôi chỗ vé này thật sao?”

Lâm Trạch Dương nhanh chóng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương lập tức đưa ba tấm vé về phía cô. Tạ San San cảm động đến phát khóc, trịnh trọng đưa hai tay ra nhận vé, nhìn cô giống như đang nhận nhẫn cưới của Sina vậy, biểu cảm cực kỳ xúc động.

Lâm Trạch Dương đột nhiên rút vé lại, nói: “Không đúng, tôi chỉ có thể cho cô một vé thôi, tôi muốn cho Triệu Vũ Yến một vé, rồi còn tự cho tôi một vé nữa.”

Tạ San San đột nhiên không còn thấy cảm động nữa, sau đó cô nhớ tới thời gian Lâm Trạch Dương đi lấy vé hình như hơi dài, không nhịn được mở lời hỏi một câu quan tâm Lâm Trạch Dương, cô nghĩ rằng anh mua được ba tấm vé này chắc cũng không phải chuyện dễ dàng gì.

“Lâm Trạch Dương, anh đi đâu mà lâu vậy?” Tạ San San đau lòng nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương tùy ý nói: “À, lúc nãy tôi nghĩ là đằng nào thì cũng trốn làm rồi, về đến nhà thấy hơi buồn ngủ nên đã đánh một giấc. Nói thật là đã lắm luôn ấy, tại mấy hôm nay tôi cũng chưa ngủ được nhiều lắm.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương còn thoải mái duỗi thắt lưng.

Tạ San San sững sờ đứng đó, cô cảm thấy cả người mình đều đang rất không ổn. Hóa ra từ nãy đến giờ cô ở đây lo cho một tên ngốc đầu lợn.

“San San, San San, có phải cô vui mừng quá không? Mấy cái vé này đắt như thế mà tôi đều tặng cho cô, việc này đúng là vui đến choáng váng luôn đấy.” Lâm Trạch Dương nói xong thì cười to.

Tạ San San nghiến răng, hung hăng trừng mắt lườm Lâm Trạch Dương một cái. Cô rất muốn táng mấy phát vào gương mặt đáng ghét đó, nhưng nghĩ lại tấm vé này quý giá lắm, đem vé này vả lên mặt tên kia thì phí quá, vậy nên chỉ hừ lạnh lùng một tiếng rồi rời đi, nhưng trong lòng vẫn thầm chửi Lâm Trạch Dương mấy câu.

Anh xứng đáng không có bạn gái. Anh xứng đáng ế từ nay đến hết đời.

Văn phòng chủ tịch Kiều Lan Nữ.

Mấy ngày nay Tần Thiến rất ít khi ở công ty, cũng không về nhà Lâm Trạch Dương.

Trong công ty không xảy ra chuyện gì, mà dù có vấn đề nào xuất hiện thì Tần Thiến cũng không thể bận như này được.

Bây giờ, Tần Thiến đang ngồi trên ghế trong văn phòng nhíu chặt mày, gương mặt đầy vẻ ưu sầu, sắc mặt tiều tụy như gặp phải việc gì đó khó khăn.

Đúng lúc này, Triệu Vũ Yến gọi điện thoại tới.

Triệu Vũ Yến tuy là trưởng phòng kinh doanh nhưng cũng coi như là thư ký của Tần Thiến. Vậy nên, dựa theo sự sắp xếp của Tần Thiến, thỉnh thoảng Triệu Vũ Yến sẽ báo cáo chuyện của Lâm Trạch Dương với cô.

Mà hiện tại Triệu Vũ Yến vừa nhận được vé của Lâm Trạch Dương tặng nên có vẻ rất hứng khởi, lập tức gọi điện thoại báo cho Tần Thiến biết chuyện.

Tần Thiến bỏ điện thoại xuống, siết chặt nắm đấm nói: “Lớn như vậy rồi, muốn đu idol thì thôi đi, đã vậy còn vì người phụ nữ khác mà tiêu biết bao nhiêu tiền. Anh ở ngoài nhàn hạ vui vẻ, có biết tôi ở đây vất vả thế nào không? Biết tôi đang gặp vấn đề gì không?”

Tần Thiến đang rất tức giận.

Bình giấm của Tần Thiến giờ cũng đang rất chua.

Tất nhiên, Tần Thiến chưa nhận ra được vế sau của bản thân.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK