• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 61 Mày cút ngay cho tao

Chương 61: Mày cút ngay cho tao

Lúc này Trần Nhĩ cảm thấy rất bực bội, cũng rất xấu hổ.

Trần Nhĩ phát hiện ra từ đầu đến cuối Lâm Trạch Dương không hề nhìn hắn ta.

Lúc đầu còn hung hăng xông tới, thầm nghĩ sẽ đè Lâm Trạch Dương xuống đất, lúc này lại đang quỳ trên mặt đất, việc này thật khiến người ta xấu hổ quá đi mất.

Bản thân nghĩ rằng đây đúng là một đối thủ mạnh nhưng đối thủ thậm chí còn không thèm nhìn lấy hắn ta một cái.

Nhưng vào lúc này, Trần Nhĩ lại không dám đứng dậy, hắn ta sợ rằng Lâm Trạch Dương sẽ đột nhiên nhớ đến mình, sợ rằng hành động nhỏ của bản thân thôi cũng sẽ gây sự chú ý đến Lâm Trạch Dương. Nếu đúng như vậy thì nguy to mất, không biết được những người đó sẽ đè mình bổ nhào xuống đất như thế nào đâu.

Vì thế, Trần Nhĩ chỉ có thể quỳ gối ở bên cạnh, nhìn Lâm Trạch Dương đang thích thú uống rượu với những người khác.

Một lúc sau, điện thoại của Lâm Trạch Dương bỗng nhiên reo lên, mọi người mới yên lặng.

"Lâm Trạch Dương, cứu tôi" Sau khi cuộc gọi được truyền đến, Lâm Trạch Dương nghe thấy năm chữ này, thì lập tức cúp điện thoại.

Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày, người gọi điện tới là Nicole. Không phải Nicole đang ở tiệc mừng à, vậy thì sao lại cần sự giúp đỡ của người khác, vả lại giọng nói lộ rõ sự cuống quýt.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một hồi rồi đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, đi ra khỏi quán bar. Người của hiệp hội võ thuật đi theo Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, chúng tôi có thể giúp anh bất cứ khi nào anh cần sự giúp đỡ."

Lâm Trạch Dương cười nói: "Chuyện nhỏ thôi, tôi có thể làm tự xử lý được."

Sau đó, Lâm Trạch Dương tiếp tục đi ra ngoài, nhưng khi đi được vài bước thì anh không thể không quay lại, đứng trước mặt Trần Nhĩ và nói với vẻ mặt đầy khó hiểu: "Này, cậu làm sao vậy? Sao lại cứ quỳ ở đây, bị loãng xương không đi được à? Có cần tôi gọi xe cứu thương cho cậu không?"

Khóe miệng của Trần Nhĩ không khỏi giật giật, hóa ra người ta vốn dĩ không chú ý tới hắn ta, vừa rồi quỳ ở chỗ này vậy mà lại không có tác dụng gì.

Trên mặt Trần Nhĩ nở nụ cười gượng gạo, nói: "Không cần, cảm ơn."

Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu, cảm thấy cái tên này chắc chắn là một kẻ điên rồi, sau đó bước nhanh ra ngoài.

Trần Nhĩ nhìn theo bóng lưng của Lâm Trạch Dương rời đi, hai hàm răng của hắn ta sắp bị nghiền tới vỡ vụn, nắm đấm lại càng nắm chặt hơn, chết tiệt, thực sự chết tiệt mà.

Có một số biệt thự ở vùng ngoại ô, ở đấy ẩn giấu rất nhiều nơi cơ mật.

Ngày nay, thị hiếu của những người giàu đã thay đổi, họ không còn thích sự xô bồ, náo nhiệt của trung tâm thành phố, trái lại họ cảm thấy những nơi hơi hoang dã, gần gũi với thiên nhiên sẽ thích hợp để sinh sống hơn. Vì vậy, nơi đây mới có một số biệt thự như thế. Nếu không có người dẫn đường thì thật sự không thể tìm được, từng cái từng cái đều ẩn sau những con đường.

Bên trong một biệt thự nào đó.

Nicole bị giữ ở trên sô pha, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, không dấu được mà nhìn chằm chằm Jack, nói: "Jack, rốt cuộc anh muốn làm cái gì? Anh có biết hành vi này của anh là phạm pháp không? Vừa rồi có phải anh đã bỏ thuốc lắc vào chai nước suối đó không?"

Jack đứng trước mặt Nicole, khóe miệng hơi nhếch lên, vẻ mặt hơi dữ tợn, nói: "Nicole, tại sao cô không uống chai nước vừa rồi? Nếu uống thì quá trình sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều và tôi cũng không cần phải trả lời bất kỳ câu hỏi nào của cô."

"Jack, anh muốn làm gì vậy hả? Tại sao lại cởi quần áo ra?" Nicole thấy chuyện này đang diễn ra ngoài tầm kiểm soát của mình, Jack vừa nói chuyện vừa cởi áo khoác ra.

Jack cười lạnh lùng, nói: "Nicole, em biết không, tôi thích em, rất thích em. Tôi muốn có được em, riêng chuyện này thôi tôi đã bỏ ra nhiều thời gian, tâm huyết nhưng em chưa bao giờ nhìn thẳng vào tôi. Sự kiên nhẫn của tôi đã tới giới hạn rồi, tôi không thể chịu đựng được nữa, tôi muốn em là người phụ nữ của tôi ngay tại đây và ngay tại đêm nay."

Nicole không chịu được mà hét lên: "Không, Jack, anh không thể làm như vậy, tôi không muốn, mau dừng lại đi, anh thế này là đang phạm pháp đấy!"

Jack đã cởi hết áo khoác ra, nhìn Nicole cười, nói: "Nicole, tôi có gì không tốt chứ? Tôi đẹp trai, dáng người cũng chuẩn, gia cảnh và năng lực cũng không tệ, hãy để tôi trở thành người đàn ông của em."

Vừa nói xong, Jack từng bước một tiến về phía Nicole.

"Nếu anh làm điều này nữa, tôi sẽ hét lên đấy!" Nicole co người lại như một con thỏ trắng nhỏ đang hoảng sợ.

Jack rất tức giận nhưng Nicole vẫn không chịu chấp nhận cậu ta, hung dữ nói: "Em hét đi, cứ việc hét, không có người nào biết nơi này và cũng sẽ không có ai tới đây đâu!"

Nicole hét lên nhưng thực sự không có phản hồi nào cả. Jack đã lao tới, dùng cả hai tay nắm lấy tay của Nicole. Nicole muốn kháng cự nhưng sức lực của Jack khỏe hơn cô ấy rất nhiều, Nicole vốn không có cách nào để chống lại.

Trong mắt Nicole không giấu nổi những giọt nước mắt lưng tròng, cô ấy nức nở khóc, trong lòng ngập tràn sự tuyệt vọng, dường như trong nháy mắt cả thế giới đã biến thành bóng tối, phải như vậy à? Đây là lần đầu tiên của mình cứ thế mà để tên khốn này cướp đi mọi thứ sao?

Tại sao chứ?

Ai đó đến đây đi, ai đó đến cứu tôi với, tôi không muốn bị cái tên này cướp đi lần đầu tiên đâu, tôi muốn dành nó cho người mà tôi thích.

"Haha, Nicole, em là của tôi, em chỉ được là của tôi và không ai có thể cướp đi mất!" Jack bật cười, quay đầu nhìn Nicole, người đã nhắm chặt đôi mắt, rồi kéo ra.

Bụp

Bỗng nhiên có một âm thanh vang lên, Jack chỉ cảm thấy một lực hút đi qua từ thắt lưng, cảm giác đau đớn trong chốc lát bao phủ toàn thân, khiến cả người cậu ta bị co thắt.

Cùng lúc đó, Jack đã nhảy lên không trung, lao về phía bàn trà nhỏ bên cạnh, đập bàn trà nhỏ thành từng mảnh, sau đó mới đáp xuống đất.

"Lâm Trạch Dương!" Nicole bị tiếng động lớn dọa sợ, mở mắt ra, không thể kìm nén nhào vào lòng Lâm Trạch Dương đang không biết cái gì xảy ra.

Lâm Trạch Dương vỗ nhẹ vào vai Nicole và nói: "Không sao rồi. Yên tâm đi, có tôi ở đây."

"Ừm." Nicole ôm chặt Lâm Trạch Dương, lúc này cũng không muốn nghĩ gì, chỉ gật đầu, mọi việc cứ giao cho Lâm Trạch Dương lo liệu.

"Anh… Làm sao anh tìm được đến nơi này?" Jack cảm thấy toàn thân rã rời, vô cùng đau nhức, nhưng sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương khiến cậu ta quên mất mọi thứ, Lâm Trạch Dương vốn không thể nào tìm được nơi này.

Ở đây kín kẽ như vậy, vả lại bản thân cũng đã sắp xếp một số vệ sĩ bên ngoài, những vệ sĩ đó đều là những người chuyên nghiệp. Lâm Trạch Dương không thể âm thầm mà vào đây được.

Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Jack nói: "Cút ra ngoài ngay cho tôi, nếu không tôi sẽ giết anh."

Jack hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, nhưng cậu ta đâu biết Lâm Trạch Dương giỏi tới cỡ nào, không nhiều lời, từ dưới đất đứng lên, đàn ông không chịu thua kém trước mắt, sau này Lâm Trạch Dương sẽ tính sổ đàng hoàng với cậu ta.

“Dừng lại, tôi đã bảo anh cút ra ngoài rồi mà, anh nghe không rõ sao?” Giọng nói Lâm Trạch Dương vang lên.
Chương 62 Khủng hoảng

Chương 62: Khủng hoảng

Jack nghiến chặt răng, lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương nói: "Lâm Trạch Dương, đừng để chuyện này đi quá xa, tôi là Jack đây, anh muốn chết sao?"

Jack thực sự vừa mới làm một chuyện mà vốn không nên làm, vậy nên dù bị Lâm Trạch Dương đánh trọng thương thì cậu ta cũng không nói gì, nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương thế mà lại để cậu ta đi thật, Jack đúng là một kẻ dễ bắt nạt.

Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương vẫn hờ hững, lạnh lùng nhìn Jack, anh lặp lại lời vừa rồi, nói: "Cút khỏi đây nhanh."

"Anh…!" Jack tức giận tới mức gần như không nói nên lời: "Xem ra không cho anh một bài học thì anh không biết sự lợi hại của Lâm Trạch Dương này là như thế nào, nói cho anh biết, tôi chỉ cần di chuyển ngón tay là có thể khiến sự sống của loại nhãi nhép như anh tan thành mây khói."

Trên mặt Lâm Trạch Dương lộ rõ sự bực mình, nói: "Tôi hiếm khi nói lời nào hai lần, nhưng bây giờ tôi đã nói đến hai lần rồi, cho nên…"

Jack cười chế nhạo, nói: "Vậy thì anh dám làm được gì tôi? Tôi là người nước ngoài, chẳng phải mấy người Trung Hoa sợ nhất sao?"

Bụp

Có một âm thanh vang lên, Jack không thể nào nói hết câu, Lâm Trạch Dương đi lên phía trước một bước, đấm vào bụng của Jack. Ngay lập tức, Jack như biến thành một con tôm và ngã xuống đất.

Lâm Trạch Dương lại đá thêm lần nữa. Jack cuộn tròn người lại, lăn trên mặt đất như một quả bóng.

"Lâm Trạch Dương, làm sao anh tìm được nơi này? Vừa nãy còn khiến tôi sợ chết khiếp ấy. Nơi này hẻo lánh như vậy, tôi còn tưởng rằng bẩn thân mình…" Nói lời này, Nicole lại không kìm được nước mắt mà khóc lên.

Lâm Trạch Dương vỗ nhẹ vào vai Nicole, nói: "Không sao, tôi đã nói rồi mà, có tôi ở đây, cô không phải sợ bất cứ điều gì cả. Ở Trung Hoa không ai có thể chạm vào những thứ mà tôi muốn bảo vệ."

Nicole không cho rằng những lời nói rất bá đạo ấy của Lâm Trạch Dương là thật, nhưng cô ấy không thể không hạnh phúc và ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương. Có một người quan tâm và bảo vệ mình như vậy thật tốt biết bao.

“Tôi đưa cô về khách sạn.” Vừa nói Lâm Trạch Dương vừa liếc nhìn Jack đã lăn vào góc tường, sau đó ôm Nicole đi ra ngoài.

Lúc này, có người bước nhanh vào. Những người này rõ ràng là vệ sĩ của Jack, họ vừa nghe thấy âm thanh từ trong biệt thự vang lên, thì biết đã xảy ra chuyện rồi.

Những người này vội vàng đỡ Jack dậy.

Jack hung dữ đẩy những người này ra, lạnh lùng nói: "Tôi nuôi các người có ích lợi gì hả? Người ta đã xông vào để giết tôi rồi, mấy người còn không biết"

Những vệ sĩ đều cúi đầu, nhưng cũng đừng trách họ, họ đã canh gác tất cả cửa ra vào, luôn cẩn thận không hề lười biếng, có quỷ mới biết Lâm Trạch Dương đã vào ra như thế nào.

Jack không nhịn được nghiến răng nghiến lợi, nói: "Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, nhớ cho kỹ đấy, tôi, Jack, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"

Sau khi đưa Nicole về khách sạn, điện thoại của Lâm Trạch Dương lại reo lên.

"Long Vương, vị trí tôi cung cấp chính xác chứ?" Một giọng nói thận trọng phát ra từ đầu dây bên kia điện thoại.

Lâm Trạch Dương vừa mới nhận được một cuộc gọi từ Nicole, nhưng Nicole lại không nói cho Lâm Trạch Dương biết vị trí của cô ấy, vì vậy Lâm Trạch Dương đành phải tìm đến thành viên trong đội cũ của anh tên là Phantom.

Ngay khi Lâm Trạch Dương vừa định nói, anh nghe thấy vài âm thanh ầm ĩ phát ra từ điện thoại.

"Phantom, anh có thể nhanh lên chút không? Lỗ sâu của cục an ninh Hoa Kỳ đang theo dõi chúng ta, nếu chúng ta không thoát khỏi chúng thì chúng ta sẽ bị bắt. Anh có thể nghiêm túc không, giờ anh còn gọi điện thoại gì vậy? Chúng ta vừa mới xâm nhập mạng lưới trung tâm của họ, nếu bị truy ra sẽ rất nguy hiểm."

Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, giọng điệu cũng trở nên khó chịu, nói: "Phantom, anh đang làm gì vậy, sao lại ồn ào thế?"

"Xin lỗi Long Vương, tôi có chút chuyện nhỏ bên này, làm chậm trễ thời gian của anh rồi." Ngoài ra, Phantom đang ngồi trước một màn hình lớn, cả căn phòng chứa đầy dây mạng và máy tính.

Trong phòng vẫn còn một vài người, những người đó lúc này đều rất vội vàng và lo lắng, trơ mắt nhìn Phantom.

Phantom bất mãn nhìn những người này, nói: "Các người tranh cãi cái gì hả? Các người không biết tôi đang nói chuyện với Long Vương sao? Không phải chỉ là cục an ninh của Hoa Kỳ thôi sao? Có tôi ở đây sao phải sợ?"

Nói xong, Phantom lại thay đổi sắc mặt, dè dặt nói với Lâm Trạch Dương ở đầu dây bên kia điện thoại: "Long Vương, hình như tôi vừa mới điều tra được một số thứ. Một tổ chức đặc vụ đã đến thành phố của anh, hình như là đặc biệt đến tìm chị dâu."

Lâm Trạch Dương bất giác nhướng mày, Phantom chính là sĩ quan tình báo trong tiểu đội của Lâm Trạch Dương trước đây, Lâm Trạch Dương không hề nghi ngờ về khả năng của anh ấy trong việc thu thập thông tin tình báo một cách thuận lợi.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ hồi lâu, nói: "Gửi cho tôi vị trí của Tần Quân Dao ngay bây giờ luôn."

"Được, Long Vương, xin hãy đợi một chút." Nói xong, Phantom cũng chuyển màn hình máy tính tới.

Nhóm người xung quanh hoàn toàn chết lặng, sau đó mọi người đồng loạt hét lên: "Phantom, anh đang làm gì vậy? Lỗ sâu của cục an ninh sắp tìm đến nơi rồi, sao bây giờ anh còn có tâm trạng để làm chuyện khác thế? Có chuyện gì còn quan trọng hơn cái này sao?"

Phantom sốt ruột liếc nhìn người đàn ông và nói: "Nếu anh nói thêm một lời nữa, tôi sẽ để anh chết, chuyện của Long Vương quan trọng hơn bất cứ thứ gì khác."

Vừa nói, Phantom vừa không ngừng cắm đầu tiến hành tìm kiếm vị trí của Tần Quân Dao.

Một lúc sau, Lâm Trạch Dương nhận được một địa chỉ, sau đó liền cúp điện thoại.

"Tại sao tổ chức đặc vụ lại đến tìm Tần Quân Dao? Chẳng lẽ họ không biết Tần Quân Dao là người mà tôi muốn bảo vệ sao? Có phải Tần Quân Dao đã gây ra phiền phức gì không? Trong khoảng thời gian này, tôi dường như không thể nào gặp được cô ấy?"

Lâm Trạch Dương hơi cau mày lại, trên mặt lộ ra cái vẻ cảm giác như đang xảy ra chuyện gì rồi.

"Mặc kệ đi, trước hết cứ xem Tần Quân Dao đang làm gì."

Mấy ngày nay Tần Quân Dao cảm thấy rất phiền muộn.

Các cấp dưới trước đây của Tần Quân Dao bỗng nhiên liên lạc với cô.

Vốn dĩ Tần Quân Dao phải nên vui vẻ, dù sao cô trước kia cũng đã từng trải qua sống chết với những người này, cũng coi như một tình bạn thay đổi cuộc sống.

Nhưng mà, thái độ của những người này có vẻ hơi khác.

"Giám đốc Tần, hãy đưa thứ đó cho chúng tôi, dù sao thì bây giờ cô cũng sắp rời xa thế giới của chúng tôi rồi, giữ lại thứ đó chỉ là gánh nặng thêm cho cô mà thôi."

Đây chính xác là những lời mà cấp dưới của Tần Quân Dao nói.

Tần Quân Dao không đồng ý cũng không từ chối, tuy cô từng là sát thủ cấp S nhưng lại rất tình cảm với cấp dưới mình, không muốn vì chuyện này mà tổn thương cảm xúc của cấp dưới.

Nhưng cô lại không ngờ cấp dưới của mình có thể nói ra những lời cay độc như thế.

"Giám đốc Tần, tôi kính trọng những gì cô đã làm trước đây, vì vậy tôi mới gọi cô một tiếng giám đốc Tần. Nhưng đừng để mất thể diện trước mặt tôi, hiểu rồi chứ Tần Quân Dao?"
Chương 63 Phản bội

Chương 63: Phản bội

Kể từ ngày nhận được điện thoại, Tần Quân Dao bắt đầu trở nên căng thẳng.

Tần Quân Dao biết rõ tên Chó Điên kia là một người vô cùng nguy hiểm. Tần Quân Dao và Chó Điên đã cùng nhau chấp hành nhiệm vụ rất nhiều lần, Chó Điên luôn làm ra những chuyện khiến cô phải nhíu mày.

Tần Quân Dao nhớ rõ có một lần, vì để đánh chết thủ lĩnh của tổ chức khủng bố nào đó, bọn họ cần phải lẻn vào khu vực cấm, cô đã phải vắt óc suy nghĩ rất lâu nhưng lại chẳng nghĩ ra bất kỳ biện pháp để đối phó nào. Chó Điên trực tiếp giết chết một con trâu, sau đó móc nội tạng của con trâu ra rồi nhét mình vào đó, thành công trà trộn vào tổ chức khủng bố.

Sau đó, để giết tên thủ lĩnh, hắn đã không ngần ngại giết chết một nhóm trẻ con chỉ mới ba hoặc bốn tuổi đang chơi đùa rồi giết luôn cả một nhóm phụ nữ nữa.

Chó Điên là một tên có đầu óc và không tiếc hy sinh tất cả để đạt được mục đích của mình, có thể nói là một cỗ máy giết người.

Nhưng Tần Quân Dao không ngờ rằng Chó Điên thực sự đến thành phố nơi cô sống.

“Tần Quân Dao, xuất hiện đi, tôi biết cô có một đứa con gái, tôi cũng biết cô đang ở đâu, nể tình cô từng là đại ca của tôi nên tôi muốn giữ lại cho cô một chút thể diện cuối cùng đấy.” Chạng vạng tối, Tần Quân Dao nhận được điện thoại của Chó Điên.

Tần Quân Dao hít sâu một hơi, quả nhiên chuyện gì đến vẫn đến.

Tần Quân Dao cũng không do dự nhiều, đến thời gian hẹn thì lập tức chạy tới địa điểm đã định.

Trong một công viên ở vùng ngoại ô, nơi không còn ai đi dạo vào lúc này.

Tần Quân Dao đi tới trước một cái đình, nhìn thấy người đứng phía trước, sắc mặt lạnh như băng nói: “Chó Điên, anh muốn thứ như vậy để làm gì?”

Chó Điên để tóc dài, cái đầu vẫn luôn lắc lư nãy giờ, giống như chơi thuốc vậy, môi còn không ngừng giật giật, thật sự giống một con chó dại.

Chó Điên nhìn Tần Quân Dao, nói: “Tần Quân Dao, tôi đã vì cô mà vào sinh ra tử trong thời gian dài như vậy, coi như đó là đền ơn cứu mạng cho cô. Vì vậy, chúng ta không ai nợ ai. Trái lại, cô muốn rửa tay gác kiếm, vứt bỏ tôi, thật sự tôi thấy không quan trọng lắm. Nhưng điều đáng hận chính là cô lại bí mật nghiên cứu thứ như vậy từ lâu rồi, mắt thấy sắp thành công lại chưa bao giờ nói với tôi. Cô không muốn chia sẻ thành quả với tôi phải không?”

Chó Điên nói chuyện nghe có vẻ rất kích động, trong mắt tràn đầy phẫn nộ.

Tần Quân Dao càng nhíu mày chặt hơn, hít sâu một hơi rồi mới nói: “Tôi thật không ngờ thứ kia lại thành công và càng không nghĩ tới thứ kia sau khi hoàn thành có thể gây ra nguy hiểm cho thế giới đến như vậy nên tôi đã chuẩn bị phá hủy nó rồi.”

Lúc này Chó Điên lại nở nụ cười, ngửa đầu cười to, giống như rất vui vẻ, nhưng đột nhiên chó điên ngừng lại, thình lình nhìn về phía Tần Quân Dao, ánh mắt sắc bén giống như móng vuốt chim ưng, như muốn nhìn thấu suy nghĩ người khác rồi nói: “Tần Quân Dao, giao thứ kia cho tôi mau.”

Tần Quân Dao chậm rãi lắc đầu, nói: “Không đời nào!”

Nói xong, Tần Quân Dao đột nhiên rút ra một khẩu súng lục từ bên hông, họng súng nhắm ngay tên Chó Điên, trong mắt cô có chút do dự, nói: “Chó điên, anh mau cút đi và đừng bao giờ quay trở lại đây nữa, nếu không tôi sẽ giết anh.”

Chó Điên không những không sợ hãi mà còn vểnh mặt lên cao, nở một nụ cười mỉa mai rồi nói: “Tần Quân Dao, cô nghĩ cô có thể giết được tôi sao?”

Vẻ mặt Tần Quân Dao trở nên thống khổ và phẫn nộ vì ngay lúc này đây, trong bóng tối, có vài người chạy ra từ bốn phương tám hướng, tất cả những người này trước kia đều là cấp dưới của Tần Quân Dao, hơn nữa đều là những cấp dưới đã từng cùng vào sinh ra tử.

“Mấy người đang làm gì vậy?” Tần Quân Dao lớn tiếng quát lên.

Chó Điên cười lạnh lùng, nói: “Tần Quân Dao, quả thật cô rất thất bại, cô nghĩ xem vì sao bọn tôi lại đi theo cô, sẵn sàng treo đầu bên hông cô, mỗi ngày đều phải lăn lộn giữa sinh tử, cứ cho rằng đó là vì một mục đích cao cả nào đó, nhưng thực ra chỉ là vì tiền, thật nhiều tiền, mau giao món đồ đó ra nếu không thì, chết."

Cả người Tần Quân Dao run hết cả lên, lồng ngực không ngừng phập phồng, cắn chặt môi, siết chặt tay thành hình nắm đấm, trừng mắt nhìn chằm chằm vào tên Chó Điên.

Chó Điên đột nhiên đạp vào bụng trước của Tần Quân Dao. Tần Quân Dao vội vàng giơ súng lên.

Đoàng.

Một tiếng súng vang lên, khẩu súng trong tay Tần Quân Dao bị bắn bay đi.

Bộp.

Chân của Chó Điên đạp thật mạnh vào bụng Tần Quân Dao. Cả người cô bay ngược ra ngoài, đập mạnh vào lan can, trong miệng phun ra một ngụm máu tươi.

Chó Điên đi tới trước mặt Tần Quân Dao, nói: “Cô có biết vì sao mấy tổ chức sát thủ kia lại tìm được cô không, đúng vậy, chính tôi đã tiết lộ tin tức của cô ra ngoài đấy. Tôi đang kiểm tra xem đằng sau lưng cô có thế lực nào hỗ trợ không. Nhưng mà đám người kia danh tiếng không nhỏ nhưng lá gan lại quá bé. Cứ cho rằng Long Vương là chỗ dựa vững chắc của cô. Thật lố bịch."

Nói xong, Chó Điên cười lạnh, “Sự tồn tại của Long Vương không ai là không biết thì làm sao có thể là chỗ dựa vững chắc của cô được chứ, nếu như cô có chỗ dựa như Long Vương thì cũng sẽ không lâm vào cảnh nông nỗi như bây giờ.”

Tần Quân Dao ngồi trên mặt đất, cả người dựa vào lan can, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Chó Điên, nhưng cũng chỉ có thể nhìn chằm chằm Chó Điên mà thôi, lúc này cô đã không còn bao nhiêu sức lực, rồi lại còn bị tên Chó Điên và một đám người của hắn chĩa súng vào nữa.

Kỳ lạ nhất chính là, cảm xúc trong lòng của Tần Quân Dao lúc này không phải tức giận cũng không phải sợ hãi, mà chính là lo lắng, lo lắng mình sẽ chết, lo lắng sau khi mình chết Manh Manh không còn ai chăm sóc, lo lắng Lâm Trạch Dương không chăm sóc tốt cho Manh Manh.

“Đáng chết.” Vừa nghĩ đến đây, Tần Quân Dao lại nhịn không được mà mắng.

Chó Điên hiểu lầm, nói: “Cô mới là người nên chết đấy, tôi hiểu rõ tính cô mà, thế nên đi chết đi.”

Nói xong, súng của Chó Điên đã chĩa thẳng vào trán Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao nhắm mắt lại, sau đó cả người đột nhiên vọt ra phía trước.

Làm sát thủ cấp S, Tần Quân Dao không phải là loại phụ nữ tay trói gà không chặt, tốc độ của cô rất nhanh, lại còn sạch sẽ gọn gàng, luôn lựa chọn thời cơ thích hợp nhất khiến người ta bất ngờ không kịp đề phòng.

Đoàng.

Một tiếng súng vang lên, Tần Quân Dao lại ngã xuống đất, một viên đạn xuyên qua bụng cô từ phía sau.

Chó Điên đá Tần Quân Dao bay ra ngoài. Cô điên cuồng lăn vài vòng trên mặt đất, máu tươi chảy ra ngoài như không muốn để cô sống nữa.

“Đi chết đi!” Chó Điên hét lớn, lại chĩa họng súng vào đầu Tần Quân Dao.

Đôi mắt Tần Quân Dao bắt đầu mơ hồ, đã không còn nhìn rõ dáng vẻ của Chó Điên, cho nên lúc này cô càng không còn bất kỳ sức lực nào để phản kháng và giãy giụa nữa.

Mình sẽ chết sao, mình thật sự sẽ chết sao?

Tần Quân Dao nghĩ như vậy, mắt đã nhắm lại, nước mắt từ hốc mắt chảy ra. Đây có lẽ là lần đầu tiên cô khóc, không phải bởi vì sợ chết, mà là bởi vì đã có người quan tâm, sợ cái chết của mình sẽ làm người mình quan tâm đau khổ.

Cũng không biết vì sao, Tần Quân Dao đột nhiên cảm giác trước mắt mình xuất hiện một bóng dáng quen thuộc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK