• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 306 Ăn không công rồi.

Bên trong phòng làm việc của tổng biên tập City Headlines.

Nhìn thấy những bài báo viết về Lâm Trạch Dương lần lượt được tung ra, khóe miệng của Lý Hoán đã sắp nhếch đến tận mang tai.

Nước đi này cũng không tính là cao tay nhưng lại thật sự khả thi. Trần Bá Trực tự sát đổ tội, lại thuê thêm vài người chuyên nghiệp giở trò, Lâm Trạch Dương còn có cách nào để trốn thoát không? Chắc chắn anh sẽ bị buộc vào cái tội danh không nên có này.

“Sao hôm nay Trần Hải lại không tới?” Lý Hoán nhìn Tiền Minh, khẽ cau mày, ông ta vẫn rất coi trọng Trần Hải, đang có ý định thăng chức cho anh ta làm một chức trưởng nhóm hay gì đó, sao vào thời khắc quan trọng như thế này mà lại không thấy anh ta đâu?

Tiền Minh ấp úng nói: “Tối qua Trần Hải uống nhiều quá, đã được đưa vào bệnh viện rồi.”

Tiền Minh vô cùng cẩn thận, sợ Lý Hoán nhìn ra được manh mối gì đó.

Lý Hoán không để ý nhưng lại lắc đầu chán ghét nói: “Cậu đúng là một kẻ vô dụng mà, còn muốn tôi trọng dụng cậu sao? Ngoan ngoãn mà làm một tên phóng viên quèn đến lúc chết đi.”

Tiền Minh trợn trừng mắt, hơi khó tin, hắn và Trần Hải vì Lý Hoán mà phải trả giá nhiều như vậy, nhưng Lý Hoán lại trực tiếp phủi sạch công lao của hai người bọn họ.

“Tổng biên tập, Trần Hải chỉ là…” Tiền Minh muốn nói đỡ cho Trần Hải.

“Được rồi, cậu ra ngoài đi.” Lý Hoán liếc nhìn Tiền Minh, sau đó lại không thèm nhìn hắn nữa, dáng vẻ hoàn toàn không xem Tiền Minh ra gì.

Tiền Minh còn muốn nói thêm gì nữa, yết hầu liên tục lên xuống, cuối cùng không thốt ra được lời nào.

Tên Lý Hoán này sao có thể vô tình đến như vậy, ông ta có biết bọn họ đã phải trải qua những gì không? Thật sự vô cùng quá đáng! Cướp hết công lao của bọn họ, chẳng lẽ những người làm thấp cổ bé họng như bọn họ không xứng đáng được coi là con người hay sao.

Tiền Minh càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, nhưng lại không thể làm gì được. Nhưng không biết tại sao trong lòng hắn lại có chút mong đợi, nếu như Lâm Trạch Dương công bố đoạn ghi âm đó, hừ, để xem sau này tên Lý Hoán này còn có thể ra oai được như vậy không.

Nhưng một khi đoạn ghi âm đó được công bố, liệu hắn và Trần Hải cũng sẽ như vậy?

Nghĩ tới đây, Tiền Minh không nhịn được sợ hãi.

“Chúng ta cứ tiến hành như vậy, chắc chắn Lâm Trạch Dương sẽ chết không có chỗ chôn.”

Trong phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát, giọng nói của Lý Hoán và Trần Bá Trực lần lượt vang lên.

Trần Bá Trực vừa nghe được chữ đầu tiên, toàn thân đã đông cứng lại, hai mắt trợn trừng, đoạn ghi âm này, làm sao có thể?

Vẻ mặt của các cảnh sát cũng thay đổi liên tục, ánh mắt nhìn Trần Bá Trực cũng bắt đầu thay đổi, đường đường là Bá Trực ở trong giới giải trí, hóa ra lại là người như vậy, tổng biên tập City Headlines cũng có dính líu, lí do họ làm như vậy chỉ là vì thấy ngứa mắt Lâm Trạch Dương, vì Lâm Trạch Dương đã thô lỗ với họ.

“Không, đây không phải là sự thật!” Trần Bá Trực gầm lên, đột nhiên bật dậy khỏi chỗ ngồi, lao về phía máy tính trước mặt.

Lúc này Trần Bá Trực đã thật sự phát điên rồi, nếu đoạn ghi âm này bị lan truyền ra ngoài, hậu quả sẽ không thể tưởng tượng được. Hình tượng mà Trần Bá Trực dày công gây dựng nên sẽ sụp đổ, ông ấy sẽ bị tất cả người hâm mộ nghi ngờ, trong tương lai sự nghiệp diễn xuất của ông ấy chắc chắn sẽ bị cắt đứt, thậm chí cả cuộc đời ông ấy sẽ bị hủy hoại.

Trần Bá Trực không còn quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ông ấy đưa tay ra mạnh mẽ với lấy chiếc đĩa.

Cảnh sát không ngờ Trần Bá Trực lại làm ra chuyện như vậy nên phản ứng chậm hơn một chút, chậm một bước là chậm ngàn bước.

Khi cảnh sát vồ lấy ông ấy, Trần Bá Trực đã nhét chiếc đĩa cỡ ngón tay cái vào miệng mình.

"Rắc rắc rắc…"

Từng âm thanh giòn giã vang lên, Trần Bá Trực trực tiếp dùng răng cắn nát cái đĩa.

Cảnh sát nhanh chóng túm lấy miệng Trần Bá Trực, cố gắng cạy miệng ông ấy ra nhưng đã quá muộn.

Khi cảnh sát cạy được miệng Trần Bá Trực, trong miệng đã đầy máu và gãy vài chiếc răng.

Phải biết là, cái đĩa này được làm bằng kim loại, nếu Trần Bá Trực muốn cắn nát nó thì phải trả cái giá rất lớn.

Và tất cả những mảnh vỡ đó đều bị Trần Bá Trực nuốt vào trong bụng.

Các cảnh sát không nhịn được mà trợn tròn mắt, không ai nghĩ rằng một nhân vật lớn trong làng giải trí lại có thể không sợ chết như vậy.

Lúc này dường như Trần Bá Trực đã quên mất đau đớn, ông ấy cười lớn, lộ ra máu thịt lẫn lộn bên trong miệng, nói: “Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, bây giờ thì mày còn có thể làm gì được tao khi mà mày không có chứng cứ, ha ha.”

Trần Bá Trực đau đớn đến sắc mặt tái nhợt, nhưng ông ấy vẫn cười vui vẻ, chút đau đớn này cũng không là gì, sự trả giá này cũng không là gì, chỉ cần ông ấy có thể bảo đảm sự nghiệp của mình không bị hủy hoại là được

Bây giờ cảnh sát cũng cảm thấy hơi áy náy, mặc dù vừa nãy đã nghe được nội dung đoạn ghi âm nhưng chứng cứ đã bị mất, ít nhất thì bọn họ không có cách nào trói Trần Bá Trực bằng sợi dây thừng của công lý.

Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương vô cùng bình thản, nhìn Trần Bá Trực như kẻ ngốc, trong mắt có chút thương hại nói: “Ông sẽ không nghĩ rằng thứ quan trọng như vậy mà tôi lại không giữ bản sao, đúng chứ?”

Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đưa điện thoại di động của mình cho cảnh sát, nói: “Anh có thể tìm tập tin bằng cách mở thư mục ghi âm.”

Mấy cảnh sát cũng không nhịn được cười, sau đó có hai cảnh sát bước tới trước mặt Trần Bá Trực, thậm chí còn còng tay ông ấy lại.

Trần Bá Trực nhìn chằm chằm chiếc điện thoại di động có kích thước bằng lòng bàn tay, sững sờ cả người, cho dù có cướp được điện thoại di động cũng không thể nào đưa vào trong miệng.

Sau đó Trần Bá Trực cảm giác được cơn đau nhức thấu tim gan ập tới, nỗi đau khi bị gãy răng không phải là điều có thể dễ dàng vượt qua được.

Lí do vừa nãy cảm giác không rõ ràng, hoàn toàn là do tinh thần của Trần Bá Trực đang tập trung cao độ.

Bây giờ ông ấy chỉ có cảm giác đau đớn muốn chết, nếu biết chuyện xảy ra như vậy, vừa nãy ông ấy sẽ không kích động đến thế.

“Các người đang làm gì vậy? Ở đây là City Headlines, tôi là Lý Hoán, các người thật sự không muốn sống nữa phải không, cẩn thận tôi đem hành vi trái pháp luật của mấy tên chết tiệt các người ra ánh sáng, đến lúc đó tất cả sẽ không chịu nổi đâu.” Bên trong City Headlines, Lý Hoán lớn tiếng hét vào mặt một số cảnh sát xông vào.

Người khác có thể sợ cảnh sát, nhưng với tư cách là tổng biên tập City Headlines, Lý Hoán không sợ.

Nói cách khác, cảnh sát nên sợ hãi khi nhìn thấy ông ta mới đúng.

Vì ông ta có một cây bút, cây bút trong tay ông ta còn hữu dụng hơn mấy cây súng không thể tùy tiện lên nòng của mấy tên cảnh sát rất nhiều.

Không phải ông ta chưa từng đối phó với mấy tên cảnh sát nhỏ, cuối cùng không phải là họ vẫn phải đến xin lỗi ông ta hay sao.

Vì vậy, lúc này Lý Hoán vô cùng tự cao tự đại.
Chương 307 Ác giả ác báo.

“Chúng tôi đang trong quá trình phá án, cần đưa tổng biên tập Lý Hoán của các người ra ngoài.” Vốn dĩ cảnh sát sẽ không dám khiêu khích những người làm trong lĩnh vực truyền thông, nhưng bây giờ đã có bằng chứng xác thực, đương nhiên có thể hợp tình hợp lí mà làm việc.

“Tôi không hiểu rốt cuộc các người đang làm cái gì, nếu như không cho tôi một câu trả lời hài lòng, các người sẽ phải trả giá đắt cho hành vi của mình ngày hôm nay.” Lý Hoán thật sự đã vô cùng tức giận.

“Được thôi, chuẩn bị để đi với chúng tôi đi.” Cảnh sát nhìn Lý Hoán, cười khẩy, anh ta không hiểu sao cái tên mặt người dạ thú này lại có thể tự tin đến như vậy.

“Được, chúng ta cùng chờ xem.” Lý Hoán không hề tỏ ra sợ hãi, sải bước về phía trước, như thể đang dẫn đường, như thể mấy cảnh sát này đều là đàn em của ông ta.

“Đồ vô dụng! Ngay cả chó canh gác cửa cũng mạnh hơn cậu, ít nhất chó canh gác cũng sẽ sủa hai tiếng. Cút ra! Đừng có cản đường tôi!” Vừa nói, Lý Hoán vừa đẩy mạnh Tiền Minh sang một bên.

Tiền Minh vừa mới đi ra từ nhà vệ sinh, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra, bị Lý Hoán tát vào mặt, dạy cho một bài học, hắn không ngờ Lý Hoán lại thật sự đẩy hắn, cơ thể mất thăng bằng, trực tiếp ngã vào chiếc bàn, đầu vô tình đập vào góc máy tính, lập tức bị thương, máu tươi chảy ra.

“Ông chủ!” Tiền Minh không nhịn được gọi Lý Hoán.

Lý Hoán thậm chí còn không quay đầu lại, cũng không có ý định để ý tới Tiền Minh.

Tiền Minh trừng mắt nhìn theo bóng lưng của Lý Hoán, nghiến răng nghiến lợi, tên này sao có thể khốn nạn như vậy, không hề coi hắn là người dù chỉ một chút?

Nghiến răng nghiến lợi, Tiền Minh không nhịn được hét lên với cảnh sát: “Đồng chí cảnh sát, tôi muốn tố cáo, tôi muốn tố cáo ông chủ của chúng tôi.”

Tiền Minh thật sự đã nổi giận, nhưng hắn vẫn còn sợ hãi trước uy quyền của Lý Hoán nên vẫn gọi ông ta là ông chủ.

“Cái gì? Cậu muốn tố cáo tôi? ” Lý Hoán lập tức quay phắt lại, trừng mắt nhìn Tiền Minh, giống như một con hổ cực kỳ đói khát, sắp vồ lấy Tiền Minh, nuốt chửng hắn vào trong bụng, lập tức như muốn lao tới đánh hắn.

Tiền Minh không nhịn được rụt cổ lại sợ hãi.

"Sao các người lại để ông ta xông ra, khóa lại, ông ta có khuynh hướng bạo lực.” Người cảnh sát vội vàng chắn giữa Lý Hoán và Tiền Minh.

“Cậu dám?” Lý Hoán không nhịn được lại la hét.

“Còng tay.” Ban đầu cảnh sát chỉ muốn dọa Lý Hoán, nhưng không ngờ ông ta lại kiêu căng ngạo mạn như vậy, trực tiếp ra tay.

Lý Hoán muốn vùng vẫy, nhưng ông ta không phải đối thủ của cảnh sát, sau đó ông ta đẩy cảnh sát ra, thái độ càng phách lối bước đi.

Lý Hoán không ngờ sự việc lại nghiêm trọng như vậy. Khi đến đồn cảnh sát, ông ta nhìn thấy Lâm Trạch Dương và Trần Bá Trực, sau đó nghe được đoạn ghi âm.

Tim Lý Hoán giờ đây như cháy lụi thành tro, ông ta là tổng biên tập của City Headlines, gần đây ông ta đang thu hút được rất nhiều sự chú ý, tại hội nghị thượng đỉnh truyền thông toàn Trung Quốc tiếp theo, một giải thưởng rất quan trọng sẽ được trao cho ông ta. Và khi đó, Lý Hoán sẽ thật sự trở thành người đứng đầu trong ngành truyền thông Trung Quốc.

“Cậu… tôi muốn giết cậu!” Lý Hoán bật dậy khỏi ghế, lao về phía Lâm Trạch Dương, ông ta vốn định cắn chết Lâm Trạch Dương, dù sao tương lai của ông ta cũng đã bị hủy hoại, chẳng còn hy vọng nào nữa rồi.

Lâm Trạch Dương cười khẩy một tiếng rồi đá về phía trước. Không có gì ngạc nhiên khi Lý Hoán bay ra ngoài, đập mạnh vào tường rồi trượt xuống như một đống bùn nhão, máu cũng phụt ra khỏi miệng.

“Tôi đây cũng chỉ muốn phòng vệ chính đáng, vừa rồi các người cũng thấy người kia muốn giết tôi. Tôi thật sự rất sợ chết nên mới không kiềm chế nổi lực chân.” Lâm Trạch Dương ngây thơ nhìn người cảnh sát bên cạnh đang định lao tới giúp đỡ.

Mấy tên cảnh sát nhìn nhau, anh nói là anh sợ, nhưng sao bọn tôi chẳng nhìn thấy chút gì gọi là sợ hãi trên gương mặt anh vậy, tốt xấu gì anh cũng nên vờ vịt một chút chứ, thế mà anh lại cười mỉa mai là cái quỷ gì đây?

Tuy nhiên, những cảnh sát này thật sự không thể làm gì được Lâm Trạch Dương vào lúc này, suy cho cùng, việc Lâm Trạch Dương ra tay trong tình huống vừa rồi là điều dễ hiểu, quan trọng hơn là hành vi của Lý Hoán và Trần Bá Trực thật sự rất ác độc.

Lâm Trạch Dương trực tiếp rời khỏi đồn cảnh sát. Vụ án này, có đoạn ghi âm anh cung cấp, thật ra đã rất rõ ràng, Lâm Trạch Dương cũng không cần phải làm gì khác nữa.

Điều duy nhất khiến nhiều cảnh sát cảm thấy hơi bối rối là Lâm Trạch Dương có được những đoạn ghi âm này ở đâu và bằng cách nào. Nhưng đương nhiên là anh chịu không nói thì bọn họ cũng không thể làm gì được.

Lâm Trạch Dương rời khỏi đồn cảnh sát, bị các phóng viên vây quanh.

Những phóng viên này hoàn toàn không nghĩ tới Lâm Trạch Dương lại ra nhanh như vậy nên truy hỏi dồn dập.

Lâm Trạch Dương xua tay ra hiệu cho mọi người im lặng, sau đó hắng giọng nói: “Mọi người, có thể các bạn chưa hiểu rõ nên bây giờ tôi sẽ giải thích rõ ràng. Thật ra tôi đến đây với tư cách là nhân chứng. Vì lòng vị tha, sẵn sàng giúp đỡ người khác, trí tuệ và vẻ đẹp của tôi, sở cảnh sát cũng đang chuẩn bị trao cho tôi một giải thưởng rất lớn. Nhưng tôi là ai chứ, tôi là Lâm Trạch Dương, tôi cũng không phải loại người tham chút lợi nhỏ, làm việc tốt lại muốn để lại tên, nên đương nhiên là đã từ chối. Ai da, ai bảo do Lâm Trạch Dương tôi ai gặp cũng yêu mến chứ.”

Nghe lời nói của anh, tất cả phóng viên đều sửng sốt, không hiểu Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.

Ngay khi nhiều phóng viên vẫn còn đang bối rối, Lâm Trạch Dương đã bỏ đi.

Đương nhiên là Lâm Trạch Dương cố ý, anh chưa bao giờ nghĩ tới việc sẽ giải thích toàn bộ sự việc, bởi vì quá phiền phức. Trong khoảng thời gian này, Lâm Trạch Dương đã trải nghiệm được sự lợi hại của những phóng viên này, bạn trả lời một câu hỏi thì họ có thể hỏi tiếp mười câu khác.

Khi nhiều phóng viên kịp phản ứng lại thì Lâm Trạch Dương đã rời đi rồi.

Những phóng viên này ngơ ngác nhìn nhau, Lâm Trạch Dương ra khỏi đồn cảnh sát, nhưng Trần Bá Trực thì lại không, đây vốn phải là một tin tức lớn. Nhưng những gì Lâm Trạch Dương vừa nói có đưa lên tin tức được sao?

Chắc chắn là không thể.

Những phóng viên này cảm thấy bọn họ đã rất mặt dày rồi, nhưng so với Lâm Trạch Dương, hình như bọn họ còn kém xa, sao tên kia có thể nói ra mấy suy nghĩ kì lạ, không thực tế trước mặt nhiều người như vậy?

Nhưng không còn cách nào khác.

Kết quả là rất nhiều phóng viên chỉ có thể trích lại một phần những gì Lâm Trạch Dương vừa nói rồi đưa vào bản tin, nếu không tin tức sẽ quá nhàm chán.

Tuy nhiên, khi viết ra những lời Lâm Trạch Dương nói, bọn họ đều cảm thấy vô cùng khó chịu.

Sau đó, trên mạng lại vô cùng hỗn loạn.

Những suy đoán nặng nề lập tức nảy ra.
Chương 308 Trừng phạt.

Trên mạng đã xuất hiện rất nhiều lời đồn đoán.

Lâm Trạch Dương rời khỏi đồn cảnh sát, nhưng lại không nghe nói gì tới Trần Bá Trực, tổng biên tập Lý Hoán của City Headlines cũng vào đồn cảnh sát, dựa trên những chuyện đã xảy ra, có thể dễ dàng đưa ra kết luận.

Có thể là Trần Bá Trực bịa đặt sự thật nên Lâm Trạch Dương vô tội được thả ra, Trần Bá Trực thì bị giam giữ.

Vì cái suy đoán này xuất hiện mà toàn bộ mạng xã hội lập tức đông cứng lại. Dù cho mọi người không thích Trần Bá Trực đến mức nào, họ cũng sẽ không nghi ngờ nhân cách của ông ấy, Trần Bá Trực đã ở trong giới giải trí được ba mươi năm, trong suốt ba mươi năm này, ông ấy luôn tận tâm làm việc, hầu như không có bất kỳ scandal nào.

Vì vậy, sau một thời gian im lặng, mạng xã hội lại bùng nổ, gần như nghiêng về một phía, mọi người đều ủng hộ Trần Bá Trực, họ đều cảm thấy sở cảnh sát đã phạm sai lầm, suy đoán của họ đã sai.

Lâm Trạch Dương trở về nhà.

Triệu Cẩn Du và Nicole đều ở nhà, bọn họ đều đã thấy bài báo, cho nên khi Lâm Trạch Dương quay lại, hai người phụ nữ đồng thời đứng dậy, nhìn anh.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Hai người phụ nữ cùng hỏi.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc, sau đó nhanh chóng lộ ra vẻ mặt buồn sầu, nói: “Tôi đã bị họ gài bẫy hãm hại, bằng chứng của họ rất xác thực, tôi không có cách nào khiếu nại. Cảnh sát yêu cầu tôi về chuẩn bị trước khi ra tòa vào ngày mai, đến lúc đó chắc tôi đã ở tù rồi. Hai người sẽ đến thăm tôi chứ?”

Nghe vậy, Triệu Cẩn Du và Nicole không khỏi ngây người đứng ở nơi đó, một lúc lâu sau cũng không có phản ứng gì, giống như hồn phách đã bị ai trộm mất.

Lâm Trạch Dương thấy vậy thì biết không ổn rồi, trò đùa này đi hơi xa quá, vội vàng muốn giải thích.

“Lâm Trạch Dương!” Hai người phụ nữ đột nhiên hét lên, sau đó cùng lao về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương sợ bọn họ ngã xuống, lập tức duỗi tay ra, hai người phụ nữ ngã vào trong ngực anh.

“Các cô đang làm cái gì vậy, nghe tôi nói đã.” Lâm Trạch Dương muốn giải thích, nhưng anh hoàn toàn không có cơ hội.

Hai người phụ nữ hoàn toàn không biết sự khác biệt giữa nam và nữ, mạnh mẽ cọ vào cơ thể của Lâm Trạch Dương, như thể muốn hòa tan vào cơ thể của anh. Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được hai cơ thể mềm mại này cực kỳ đàn hồi, cảm giác này thật sự rất thoải mái, nhưng bây giờ…

Lâm Trạch Dương không có cách nào hưởng thụ nổi, bởi vì anh phát hiện quần áo của mình đã ướt đẫm, nước mắt của hai người phụ nữ đang chảy ra ào ào, như vòi nước bị vặn mở không ngăn nổi.

Nicole thì thôi đi, dù sao cô ấy cũng còn rất trẻ, nhưng Triệu Cẩn Du cũng đã hơn hai mươi rồi, sao lại còn khóc như thế này.

Không chút do dự, cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng đã giải thích hết mọi chuyện.

Sau đó, Lâm Trạch Dương phát hiện ra rằng hai người phụ nữ đang nhìn anh như thể họ đang nhìn kẻ thù giết cha mình vậy, trong mắt bọn họ đầy sát ý và hận thù.

Lâm Trạch Dương đã có một đêm tồi tệ, cũng coi như biết được cái gì gọi là bạo lực lạnh.

Vì thế, anh không nhịn được mà mắng trộm ở trong lòng, phụ nữ đúng là bị bệnh thần kinh, vừa rồi còn khóc vì lo lắng cho mình, một lát sau lại có thể coi mình là kẻ thù được.

Chớp mắt một cái, ngày hôm sau đã đến.

Hôm nay Trần Bá Trực và Lý Hoán đều sẽ ra tòa, Lâm Trạch Dương với tư cách là một trong những bên liên quan đương nhiên cũng sẽ có mặt.

Những người có mặt lúc đó còn có vô số phóng viên.

Sắc mặt của Trần Bá Trực và Lý Hoán đều tái nhợt, hoàn toàn không dám ngẩng đầu lên.

Đặc biệt là sau khi những đoạn ghi âm đó được phát ra, các phóng viên tham gia phiên tòa không nhịn được mà trầm tư, bọn họ thật sự bị dọa sợ, hóa ra tất cả mọi chuyện đều là do hai người này bày ra.

“Tôi muốn tố cáo sự việc này, tôi là người xử lý, tôi biết chi tiết tất cả mọi chuyện.” Tiền Minh thật sự đích thân đến tòa án, kể lại toàn bộ sự việc.

Lần này nhân chứng và vật chứng đều có đủ, cho dù Trần Bá Trực và Lý Hoán có đến trăm cái miệng cũng không thể phủ nhận được.

“Tiền Minh, rốt cuộc tại sao cậu lại làm như vậy, không phải cậu cũng sẽ bị trừng phạt sao? Tôi tự thấy rằng bản thân đối xử với cậu cũng không tệ, tại sao cậu lại bán đứng tôi?” Lý Hoán không nhịn được mà mắng Tiền Minh.

Tiền Minh cười khẩy, nói: “Đúng là ông đối xử với tôi cũng không tệ, những việc bẩn thỉu ông đều đẩy hết cho tôi làm, nhưng chỉ là một chút lợi ích thôi ông cũng đã từng cho tôi sao? Không chia cho tôi lợi ích thì cũng coi như thôi đi, nhưng bình thường ông đối xử với tôi như thế nào? Coi như với một con chó trong nhà ông cũng sẽ không làm như vậy đúng chứ?”

“Thẩm phán, tôi cũng muốn vạch trần nhiều chuyện khác của Lý Hoán.”

Tiếp theo, Tiền Minh lại nhắc tới rất nhiều chuyện cũ. Ví dụ như trước đây Lý Hoán muốn "quy tắc ngầm" với một nữ nhân viên xinh đẹp nhưng người ta không chịu nên ông ta đã trực tiếp sa thải nữ nhân viên ấy, sau đó lại dùng danh tiếng của mình khiến cho nữ nhân viên kia không thể sống nổi trong giới truyền thông nữa.

Còn có rất nhiều chuyện như thế, lập tức khiến cho mọi người sợ tới ngây người.

Là đại diện giới truyền thông ở thành phố này, Lý Hoán lại là con người như vậy.

Chẳng bao lâu sau, phiên tòa kết thúc, bởi vì nhân chứng và vật chứng rất hoàn hảo nên không hề có quá trình bào chữa nào cả.

Khi Lý Hoán và Trần Bá Trực được cảnh vệ áp giải ra khỏi tòa án, từ đâu có người ném một quả trứng gà sống tới, rơi trúng đỉnh đầu của Trần Bá Trực, sau đó vỡ ra, chảy xuống khuôn mặt của ông ấy.

"Bụp, bụp, bụp… "

Những âm thanh nặng nề liên tục vang lên, sau một quả trứng là rất nhiều thứ khác nhau được ném vào người Lý Hoán và Trần Bá Trực, có trứng gà sống, ly trà sữa đang uống dở dang và một ít bánh mì sốt cà chua.

Hai người lập tức trở nên vô cùng chật vật, không còn nhìn rõ hình dáng nữa.

Các cảnh vệ phản ứng lại, nhưng họ cũng không dám ngăn cản mọi người, nếu không chính bản thân họ cũng sẽ chật vật giống như vậy.

Chẳng bao lâu, những chuyện về Lý Hoán và Trần Bá Trực đã được đưa lên mạng.

“Cút ra khỏi giới giải trí đi, loại cặn bã này làm sao có thể là Bá Trực của tôi, lúc trước chắc chắn là tôi bị mù mới có thể thích một tên súc sinh như vậy.”

“Trả lại tiền xem phim cho tôi, chết tiệt, tôi lại bỏ tiền ra để xem phim của loại người như vậy.”

Mọi người trên mạng không phải là người vô tình, hoặc có thể là họ dành quá nhiều tình cảm nên họ mới cảm thấy bản thân bị lừa dối.

"Cứ tưởng rằng City Headlines đó là một phương tiện truyền thông có lương tâm, không ngờ lại bẩn thỉu như vậy. Tôi sẽ không bao giờ đọc tin tức từ phương tiện truyền thông này nữa.”

“Lý Hoán, tốt nhất ông đừng ra ngoài, nếu không tôi sẽ không để cho ông sống yên ổn.”

Đây có lẽ chính là ý nghĩa của câu nói tường đổ mọi người cùng đẩy.

Một số người thậm chí còn kích động đến mức gây ra thiệt hại nghiêm trọng cho nhà của Trần Bá Trực.

Từ hôm nay trở đi, chắc chắn sẽ không còn cái tên Trần Bá Trực trong giới giải trí nữa, một số người thân thiết với ông ấy cũng chịu ảnh hưởng rất lớn.

Lý Hoán cũng không có khả năng thu được kết quả gì tốt đẹp, ngay cả City Headlines cũng bị ông ta liên lụy, suýt chút nữa đã phá sản.
Chương 309 Sai lầm

Một tuần nữa trôi qua. Một tuần có thể ngắn cũng có thể dài nhưng cũng đủ có rất nhiều chuyện xảy ra.

Thì sự việc giữa Trần Bá Trực và Lý Hoán khiến cho cả mạng xã hội trở lên xôn xao, nhưng chỉ sau ba ngày, đã không còn ai nhắc đến, một số sự kiện nóng hổi xảy ra trên mạng xã hội, có người đã lừa ai đó và sau đấy mọi sự chú ý của mọi người đều quay sang hóng tin tức khác.

Ngay cả bây giờ, cũng đã là một tuần sau, không còn ai trên mạng nhắc đến Lâm Trạch Dương. Khoảng một tuần nữa trôi qua, bọn họ thậm chí có thể quên mất tên của anh là Lâm Trạch Dương chứ đừng nói đến ngoại hình chưa bị lộ diện ra bên ngoài quá nhiều của Lâm Trạch Dương.

Mạng xã hội vốn dĩ là như vậy, người nổi tiếng còn gặp phải khó khăn, đặc biệt là những minh tinh vừa mới nổi, nếu không duy trì được mức độ xuất hiện nhất định thì việc họ bị lãng quên chỉ là vấn đề thời gian. Vì vậy, chúng ta thường thấy những hành vi vô liêm sỉ cố tình tạo drama của một số người nổi tiếng trên tin tức giải trí.

Đương nhiên, những chuyện này đối với Lâm Trạch Dương không quan trọng.

Sau khi sự thật bại lộ, thì Guerlain Woman đã trở lại trạng thái hoạt động bình thường như ban đầu, có lẽ vì đã trải qua một sự kiện lớn như vậy nên các nhân viên của Guerlain Woman luôn muốn bản thân thật siêng năng và nghiêm túc hơn.

Có thể nói, Guerlain Woman đã chính thức bước vào đường đua, nó đã thực sự trở thành một thương hiệu đứng đầu trong nước. Hóa ra từ trước đến nay Guerlain Woman vẫn luôn không được may mắn nhưng đến cuối cùng thì giờ đây nó như một bước ngoặt thu được nhiều lợi nhuận và ngày càng phát triển mạnh mẽ hơn. Chúng ta có thể tin rằng trong một tương lai gần thôi, Guerlain Woman sẽ có một chỗ đứng vững chắc trên toàn đất nước Trung Hoa, thậm chí vươn xa hơn đến quốc tế.

Về những công việc chi tiết của công ty, Lâm Trạch Dương cơ bản đều không quản lý.

“Có cậu ở đây không phải là được sao? Những chuyện này cậu tự mình giải quyết là được, tôi không muốn để cậu trở thành phó tổng giám đốc, hay là cậu làm tổng giám đốc đi, như vậy sau này chuyện công ty, cậu đều có quyền xử lý.”

Đối mặt với sự thúc giục của Triệu Cẩn Du một lần nữa, Lâm Trạch Dương trực tiếp lắc đầu từ chối.

Triệu Cẩn Du không thể ngừng nói cái gì đó khác ngoài các quy tắc và quy định của công ty, Lâm Trạch Dương đã mất toàn bộ lợi nhuận từ việc chia hoa hồng và quyền quản lý công ty rồi.

Trước đây thì không sao, ít nhất đến bây giờ Lâm Trạch Dương cũng đã biết vì sao anh muốn tìm tới cô, hiện tại đến chuyện Lâm Trạch Dương hỏi cũng không muốn hỏi.

“Lâm tổng, cậu không thể cứ tiếp tục như vậy được, nếu tôi muốn chuyển nhượng tài sản của công ty thì cậu cũng nên biết rằng đến lúc đó Guerlain Woman sẽ là của tôi.” Triệu Cẩn Du tức giận nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương ngẩn người ra, ánh mắt anh bình tĩnh nhìn Triệu Cẩn Du.

Triệu Cẩn Du cũng sững người một lúc, cảm thấy lời mình vừa nói có hơi nặng lời, đang định giải thích thì giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên.

“Được, được, nếu cô muốn Guerlain Woman, tôi sẽ để nó cho cô, từ giờ trở đi, cô sẽ là tổng giám đốc của Guerlain Woman. Nhưng cô trả lương cho tôi nhưng tôi vẫn không muốn làm việc thì sao?” Lâm Trạch Dương đầy mong đợi nhìn Triệu Cẩn Du.

Nếu không phải Triệu Cẩn Du rất thân thiết với Lâm Trạch Dương, thì khi Lâm Trạch Dương sẽ không nói ra lời những này và Triệu Cẩn Du sẽ không bao giờ tin những lời nói đó là sự thật.

Một công ty có tiềm năng vô hạn, dù tình hình kinh doanh hiện tại chắc không được gọi là quá tốt, nhưng mỗi ngày nào đó sẽ có doanh thu khổng lồ, cuối năm chắc chắn công ty sẽ có lợi nhuận không thể tưởng tượng được, có người nói không muốn thì sẽ là không muốn, trên đời này làm sao lại có người kiểu như vậy?

Nhưng trên đời này thì vẫn sẽ có người như vậy, người này chính là Lâm Trạch Dương.

Triệu Cẩn Du trợn mắt nhìn Lâm Trạch Dương, thật sự không biết nên nói cái gì với anh.

“Vậy bây giờ chúng ta làm thủ tục đi.” Có vẻ như sự mong chờ trên mặt của Lâm Trạch Dương càng thêm rõ hơn.

“Chết tiệt! Cậu muốn tôi làm việc không ngừng nghỉ à, rồi sau đó cậu sẽ biến tôi thành một người phụ nữ mặt vàng ư.” Triệu Cẩn Du hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó quay người rời đi.

“Đáng tiếc thật, đúng là đáng tiếc mà, nếu như Triệu Cẩn Du bằng lòng làm tổng giám đốc mỗi tháng trả lương cho tôi, vậy thì tôi sẽ không cần phải làm việc rồi.” Lâm Trạch Dương lắc đầu thở dài.

Thực không biết, mọi người sẽ nghĩ gì nếu như nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Lâm Trạch Dương không quan tâm, nhưng Triệu Cẩn Du thì lại không muốn làm như vậy. Chẳng biết phải nói sao với người bạn thân thiết Lâm Trạch Dương như thế nào đây?

“Lâm Trạch Dương, anh có thể thường xuyên gọi điện cho tôi không?” Nicole nhìn Lâm Trạch Dương đầy mong đợi.

Lâm Trạch Dương vội vàng lắc đầu nói: “Tất nhiên là không, em nghĩ tôi là người ngu ngốc sao? Một phút gọi điện thoại xuyên biên giới tốn biết bao nhiêu tiền, mỗi một tháng tôi gọi em một lần là đã tốn quá nhiều rồi, mà em vẫn muốn tôi gọi cho em thường xuyên thêm à.”

Nicole thực sự muốn nhảy lên bóp chết cái tên Lâm Trạch Dương này. Chuyến đi Trung Quốc của Nicole đã kết thúc, cô ấy phải về lại Mỹ, ở bên đấy có một thông báo rất quan trọng cô ấy không thể từ chối được nên đành phải về.

Tất nhiên, Nicole không nỡ rời xa Lâm Trạch Dương. Nicole đã xác nhận được thứ tình cảm của mình dành cho Lâm Trạch Dương là tình yêu. Trước đó, Nicole chưa từng gặp được ai như Lâm Trạch Dương.

Anh chàng này luôn có suy nghĩ khác biệt với người thường, luôn làm những việc mà người bình thường không thể làm, cuối cùng thì đem lại kết quả đầy bất ngờ ngoài dự đoán của mọi người, anh chàng này đúng thật là siêu nhân.

Sẽ tốt hơn nếu Lâm Trạch Dương không quá keo kiệt, cũng như đừng thường xuyên chọc giận người khác.

Chỉ có điều là Lâm Trạch Dương không chọc giận người khác là điều không thể.

Bây giờ anh còn đang lo lắng về một vài hóa đơn điện thoại, anh vờ như không nhìn thấy một người phụ nữ xinh đẹp đáng yêu đang đứng trước mặt mình sao? Đối với một người phụ nữ như vậy với hóa đơn điện thoại cũng chẳng là gì cả.

“Tôi giúp anh trả tiền điện thoại, như thế được chưa?” Nicole cảm thấy mình nhu nhược đến mức phải đi thỏa hiệp với anh, Nicole là một siêu sao quốc tế hàng đầu, vậy mà lại chấp nhận đi thỏa hiệp.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn còn do dự, anh vẫn chưa muốn đồng ý.

“Anh còn muốn gì nữa?” Nicole tức giận mắng Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn Nicole, không hề biết mình đã làm sai điều gì, anh nói: “Bây giờ em đặt cọc cho tôi sao? Tôi sợ sau này em quên đưa cho tôi. Da mặt này tôi rất mỏng nên ngại đòi em lắm.”

Suýt chút nữa Nicole muốn nghiến nát răng, da mặt anh như này mà mỏng, anh còn dám nói da mặt anh mỏng sao, da mặt anh còn dày hơn cả bức tường xi măng xây thành.

“Hừ.” Nicole lạnh lùng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lấy từ trong ví ra một cục tiền giấy màu đỏ, đặt trước mặt Lâm Trạch Dương, nói: “Như này được rồi chứ.”

Lâm Phi vội vàng cầm lấy tiền mặt, sau đó đếm thật cẩn thận.

Nicole phát hiện rằng Lâm Trạch Dương không hề nhìn cô ấy thậm chí liếc cô lấy một cái cũng không có, cô tức giận như muốn nổ tung.

“Anh cứ ở đấy từ từ mà đếm.” Nicole không nhịn được nữa nên hét lớn một tiếng rồi bước ra khỏi cửa.

“Nhìn Nicole thì có vẻ rất nhiều tiền, nhưng sao chỉ có 3.100 tệ thôi?” Lâm Trạch Dương lắc đầu ngao ngán.

Nicole tưởng rằng cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng nhận ra mình sai ở đâu, cô ấy quay người lại, sau đó nghe được nửa câu sau của Lâm Trạch Dương, bước chân chân cô ấy lại tăng tốc rời đi.

Cô ấy thực sự đã sai khi hi vọng ở anh rồi. (Theo dõi tài khoản công khai “songshu566” Weixin để xem thêm)
Chương 310 Sự lãng mạn keo kiệt.

Nicole có chuyến bay vào tối nay.

Không phải Nicole không đặt vé sớm mà chỉ là cô ấy muốn tiết kiệm tiền thôi. Nhưng cũng một phần là gì số lượng hành khách tại sân bay sẽ tương đối ít vào ban đêm.

Đối với một ngôi sao lớn như Nicole mà nói, sân bay như là một địa ngục, người hâm mộ sẽ kéo lại gần cô ấy từ mọi phía, chuyến bay có thể sẽ bị hoãn.

Vì vậy, để tránh gây thêm sự chú ý về mình, Nicole đã chọn chuyến bay vào ban đêm.

Ngồi trong phòng chờ VIP, Nicole cảm thấy có phần tiếc nuối. Buổi chiều, cô có cần phải là đã nặng lời với Lâm Trạch Dương quá không, thậm chí cô ấy còn không nói cho Lâm Trạch Dương biết tối nay cô ấy có chuyến bay, cũng không nói lời tạm biệt đàng hoàng nào với Lâm Trạch Dương.

Lần này trở về Mỹ, Nicole sẽ không có thời gian rảnh rỗi trong ít nhất ba tháng tới, điều này có nghĩa là Nicole sẽ không thể gặp Lâm Trạch Dương ít nhất ba tháng.

Nếu nói Lâm Trạch Dương đến nước Mỹ để tìm cô ấy thì chuyện này sẽ không có khả năng xảy ra, tên kia lười biếng như vậy, lại còn keo kiệt nữa.

Nicole nghĩ đến đây, cô ấy lại càng cảm thấy đau lòng, tại sao anh chàng mình thích lại không hề có chút cảm tình nào với mình chứ, sao có thể đối xử với một cô gái xinh đẹp như vậy?

“Nicole, chúng ta chuẩn bị lên máy bay thôi.” Trợ lý của Nicole đã đứng dậy thúc giục cô ấy.

Sau đó, một nhóm người rời khỏi phòng chờ, đi về phía lối vào sân bay.

Nicole liên tục quay đầu lại nhìn, như mong đợi anh sẽ đến tiễn cô nhưng cô ấy vẫn chưa nhìn thấy bóng dáng Lâm Trạch Dương đâu, đúng vậy làm sao có thể nhìn thấy bóng dáng của Lâm Trạch Dương đến đây được, làm sao Lâm Trạch Dương có thể xuất hiện ở đây chứ?

Nicole hít một hơi thật sâu rồi thở dài, cuối cùng cũng quay đầu lại, yếu ớt đi về phía trước.

Đúng lúc này, một ít cánh hoa từ trên trời rơi xuống, rơi thẳng xuống đầu Nicole.

Đây là một cánh hoa hồng đỏ, có màu đỏ tươi trông rất đẹp.

Nicole không nhịn được mà ngẩng đầu lên.

Thoạt nhìn, mọi thứ thu lại trong tầm mắt cô đều tràn ngập hoa, mỗi bó hoa được buộc cùng rất nhiều quả bóng bay đa dạng màu sắc. Tổng cộng có chín bó hoa. Nhưng vì có quá nhiều bóng bay được buộc bằng hoa nên dường như trên đầu đều rơi rất nhiều cánh hoa.

Nicole mở to hai mắt, Nhìn đẹp như vậy, không biết là ai đang cầu hôn mình đây, thật lãng mạn.

Trong đôi mắt của Nicole xuất hiện những ngôi sao, không phải Nicole chưa từng nhìn thấy cảnh tượng đẹp như vậy bao giờ thậm chí Nicole đã từng nhìn thấy những cảnh tượng lớn hơn, xa hoa hơn, nhưng cô ấy chưa từng có người nào làm điều này vì cô ấy .

"Quốc Gia Tải Đưa Hồ" Đột nhiên một bài hát vang lên ở sân bay.

Nicole lại mở to mắt, giọng hát này không phải là của mình sao? Nhưng Nicole nhớ rõ ràng cô ấy chưa từng phát hành bài hát này, càng không hề hát bài hát này trước công chúng.

Hơn nữa, nhạc đệm của bài hát này chỉ có tiếng guitar, âm thanh nền hơi ồn ào, nhiều chỗ thiếu chuyên nghiệp.

Đột nhiên, hình như Nicole nhớ tới cái gì, cô ấy cắn chặt môi, nhưng lại không dám phát ra thanh âm, cô ấy sợ rằng tất cả nhưng những chuyện đang xảy ra không phải là sự thật.

“Nicole, cảm ơn em đã đến Trung Quốc. Chúc em lên đường bình an.” Khi bài hát kết thúc, Nicole nghe thấy một giọng nói phía sau.

Nicole vội vàng quay đầu lại.

Quả nhiên quả nhiên quả nhiên.

Người đứng đằng sau Nicole chính là Lâm Trạch Dương.

Lúc này, Nicole cảm giác như trái tim mình đang bay lơ lửng trên cao, sau đó cô ấy cũng đang bay theo cùng với trái tim mình, cô ấy lao về phía Lâm Trạch Dương mà không hề nghĩ ngợi điều gì, sau đó cô ôm chặt lấy Lâm Trạch Dương.

Nếu Lâm Trạch Dương không giỏi võ như vậy thì anh và Nicole đã đấu với nhau rồi.

Lâm Trạch Dương bị Nicole ôm quá chặt, muốn đẩy cô ấy ra. Nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương làm sao có thể nỡ Nicole ra được đây, dường như cô ấy muốn hòa làm một với anh.

“Tuyệt, tuyệt vời thật, Lâm Trạch Dương, anh thật tốt bụng, anh đã chuẩn bị tất cả những thứ này sao?” Nicole cuối cùng cũng buông Lâm Trạch Dương ra, trên mặt cô tràn đầy cảm xúc, trong mắt ướt đẫm nước mắt.

Lâm Trạch Dương không sửng sốt, không nghĩ tới Nicole sẽ khóc, nhất thời anh không biết nên nói cái gì.

Nicole trợn tròn mắt, đột nhiên vươn đầu về phía trước, hôn lên môi Lâm Trạch Dương. Sau đó, Nicole nhanh chóng quay lại và chạy về phía trước vài bước, giống như cô ấy đang xấu hổ.

Nhưng đi được mấy bước, thì Nicole lại quay đầu lại, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Đây là nụ hôn đầu tiên của tôi. Từ giờ trở đi anh sẽ phải chịu trách nhiệm với tôi. Chắc hẳn anh còn nhớ đến tôi, khi nào có thời gian tôi sẽ quay lại chơi với anh. Gặp lại sau.”

Tiếng máy bay đã đến, chuyến bay của Nicole sẽ bị hoãn nếu cô ấy cứ trì hoãn thêm nữa.

“Chờ một chút.” Đột nhiên, âm thanh của Lâm Trạch Dương vang lên.

Nicole dừng chân đứng yên, cô ấy nghe thấy tiếng bước chân của Lâm Trạch Dương đang tiến gần đến chỗ mình. Lâm Trạch Dương từng bước một tiến gần cô ấy.

Trái tim của Nicole đập mạnh theo, Lâm Trạch Dương đang làm gì vậy? Lâm Trạch Dương muốn giữ cô ấy ở lại sao? Nếu Lâm Trạch Dương thực sự làm như vậy thì cô ấy phải làm sao? Ở lại, đúng, phải ở lại.

Lúc này Nicole thậm chí còn không nghĩ tới vấn đề có xấu hổ hay không, chứ đừng nói đến việc nghĩ tới ở lại đây sẽ hủy hoại tương lai của cô ấy một cách đáng tiếc như thế nào, cô ấy chỉ nghĩ đến Lâm Trạch Dương, chỉ muốn ở bên cạnh Lâm Trạch Dương.

Cuối cùng, Lâm Trạch Dương cũng đến gần phía sau Nicole.

Nicole cũng xoay người, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, với vẻ mặt mong đợi nhưng cũng có phần do dự.

“Nicole, số tiền mà em đã đưa cho tôi chiều nay chỉ có 3.100, để mua hoa và chơi nhạc cho em ở sân bay, tôi đã chi 3.200 cho những người bán hoa chết tiệt đó, họ nói rằng tôi phải có chín bó hoa. Nếu tôi không thông minh như vậy thì họ đã bán cho tôi chín mươi chín bó hoa tình yêu rồi.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương đưa tay về phía Nicole.

Nicole nhất thời không có phản ứng kịp, cô ấy theo bản năng hỏi: “Anh đưa tay ra làm cái gì?”

Cùng lúc đó, Nicole đưa tay ra, ấn vào tay Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đẩy tay Nicole ra, vẻ mặt không vui nói: “Nicole, em lại giả ngu nữa, em chỉ cho tôi 3.100, nhưng tôi đã tiêu 3.200, cho nên em phải cho tôi một trăm tệ.”

Nicole ngây ngốc đứng tại chỗ không biết nói sao.

Sau đó, Nicole đột nhiên quay người lại, giận dữ nói với trợ lý của mình nói: “Đi thôi.”

Sau đó, Nicole dẫn trợ lý qua cổng an ninh rồi rời đi.

“Thật sự là đáng ghét, một trăm tệ cũng không chịu bỏ ra, vì em là con gái nên tôi sẽ không tranh cãi với em nữa.” Lâm Trạch Dương lắc đầu, rồi xoay người rời đi.

Một lát sau, trên máy bay.

Nicole nhìn ra ngoài cửa sổ, về phía thành phố nơi Lâm Trạch Dương đang sống, trên mặt cô ấy vô thức nở một nụ cười.

Tuy rằng cuối cùng Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương, anh vẫn là một Lâm Trạch Dương keo kiệt, nhưng không phải cô ấy thích một Lâm Trạch Dương như vậy sao?

Còn về chuyện tình cảm ở sân bay, tuy rất keo kiệt nhưng thực sự rất lãng mạn.

Nicole nghĩ nghĩ, nụ cười trên mặt càng lộ rõ trên khuôn mặt, dường như càng tươi sáng hơn nhờ ánh nắng chiếu vào từ cửa sổ. (Tiểu thuyết tuyệt vời “xinwu799” ID WeChat, xem thêm)

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK