• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 80 Không có nhà, chỉ có biệt thự được không?

Chương 80: Không có nhà, chỉ có biệt thự được không?

Đều nói thiên tử nổi giận thì trăm vạn mạng ngã xuống, người bình thường nổi giận thì làm trò cười cho thiên hạ.

Đã từ rất lâu trước đây, vũ lực đã không còn có đất dụng võ mà xã hội đã trở thành thời đại của vũ khí nhiệt.

Chỉ là vũ lực vừa nói chỉ là trong tình huống bình thường, bởi vì trong đô thị đã rất lâu không xuất hiện người nào cấp tông sư, vậy nên tất cả mọi người đều đã quên mất sự tồn tại này.

Khí cảm tông sư trọn vẹn là gì? Tông sư chính là người có vũ lực chạm đến cực hạn của con người.

Loại người này khủng bố toàn bộ Hoa Hạ như thế nào chứ? Thậm chí trên thế giới này mới chỉ có vài người tồn tại, thử nói xem bọn họ phải đáng gờm đến mức nào.

Lưu Uy không biết Lâm Trạch Dương có phải tông sư hay không vì cảnh giới của ông ta không đủ cao.

Nhưng Lưu Uy có thể chắc chắn một điều là người như Lâm Trạch Dương không phải người mà ông ta có thể thu phục được. Thực lực cách xa nhau như vậy, ông ta so với hắn căn bản là không cùng đẳng cấp.

“Chuyện này nếu đã không có vấn đề gì với tôi thì tôi đi trước đây.” Lâm Trạch Dương nhìn hai mắt Lưu Uy gắt gao nhìn mình, hắn tưởng bản thân phải bồi thường tiền nên muốn chuồn nhanh.

Khóe miệng Lưu Uy giật giật, ông ta đã quen biết một tông sư như thế nào chứ…

Lưu Uy biết đây là cơ hội cuối cũng là cơ hội tốt nhất để ông ta qua lại với Lâm Trạch Dương, trong lòng ông ta gấp gáp.

Đột nhiên hai mắt Lưu Uy sáng lên, ông ta nói: “Lâm Trạch Dương, chuyện ở đây hãy để tôi giải quyết cho. Còn nữa, để cảm ơn cậu đã giúp tôi vạch mặt kẻ lừa đảo, tôi sẽ tặng cậu một số thứ.”

Hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng lên, trên mặt nở ra nụ cười, hắn không vội rời đi nữa, không cần hắn bồi thường tiền là được.

“Ông muốn tặng tôi cái gì? Tiền à, tiền mặt hay chuyển khoản qua Wechat hay Alipay đều được cả.”

Lưu Uy suýt chút nữa thì sụp đổ, đây là tông sư kiểu gì vậy. Tông sư không phải cao cao tại thượng, không đặt cái gì vào mắt sao. Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn phá hủy thế giới quan của Lưu Uy rồi.

“Chuyện kia… Tôi thấy cậu có vẻ thích căn biệt thự này, hay là tôi tặng nó cho cậu có được không?” Lưu Uy thăm dò hỏi Lâm Trạch Dương.

“Được thôi, nếu ông đã không có tiền thì tặng biệt thự cũng được. Tôi cũng không phải người tham lam gì.” Lâm Trạch Dương có chút thất vọng, đối với loại tài sản nhà cửa như thế này hắn không có chút hứng thú nào, thật ra Lâm Trạch Dương không biết gì về nó cả, hắn cảm thấy căn biệt thự này còn không bằng một trăm vạn tệ tiền mặt.

Khóe miệng Lưu Uy giật giật, ông ta cảm thấy bản thân mình ra tay đủ hào phóng rồi. Đây là biệt thự đó, biệt thự lại nằm tại vị trí đẹp nhất trong thành phố, là biệt thự có giá cao nhất đó! Căn biệt thự như thế này mà bán ra ngoài thì tùy tiện cũng phải được mấy nghìn vạn tệ.

Lâm Trạch Dương thế mà lại thất vọng rồi cho rằng ông ta không có tiền.

“Vậy thì tôi sẽ nhanh chóng để cho thư kí đưa cho cậu các giấy tờ hợp đồng, từ bây giờ trở đi, cậu chính là chủ nhân của căn biệt thự này rồi.”

Khi mà Lưu Uy nói ra lời này, ông ta có vẻ rất bất lực, rõ ràng Lưu Uy đã tặng Lâm Trạch Dương cả phần đại lễ như vậy mà trong mắt của Lâm Trạch Dương, ông ta lại trở thành một kẻ kiệt xỉ. Thật sự là quá nghiệp chướng!

Tiếp theo đó, Lâm Trạch Dương vội vàng rời đi, hắn sợ Lưu Uy hối hận rồi đòi mình phải bồi thường tiền, đây còn không phải chuyện chí mạng sao!

Lưu Uy chỉ có thể im lặng giúp Lâm Trạch Dương chùi mép, giải quyết gọn Ngô Thanh Tử, ông ta lại còn phải nhận lấy sự không tin tưởng và oán niệm của Lâm Trạch Dương. Cuộc đời này thật sự chỉ biết ngậm đắng nuốt cay…

Chẳng mấy chốc ngày hôm sau đã đến.

Lâm Trạch Dương lại đi tới công ty như bình thường, hắn hoàn toàn không để tâm gì đến chuyện xảy ra vào tối hôm qua. Sự việc như vậy đối với Lâm Trạch Dương là quá đỗi bình thường, ngày trước lúc hắn còn đang làm lính đánh thuê, hầu như ngày nào Lâm Trạch Dương cũng trôi qua ở trong luyện ngục. Sự việc tối hôm qua chỉ tính là chuyện nhỏ.

Khi Lâm Trạch Dương đến công ty thì mọi người trong công ty bỗng nhiên có vẻ rất sôi nổi.

Phó chủ quản Trình Mạnh Cường đang bị mọi người vây quanh, trên mặt tràn ngập nụ cười.

“Hôm nay sau khi tan làm, mọi người nhất định phải đến nhà tôi chơi. Hôm nay tôi sẽ chính thức về nhà mới, nhà mới ở vị trí không tồi, chính là ở ngoại ô phía Tây.” Trình Mạnh Cường ngoác miệng cười muốn rách miệng.

“Khu vực ngoại ô phía Tây là nơi tập trung nhiều biệt thự đắt đỏ nhất đó. Tôi nghe nói ở đó mỗi tấc đất là mỗi tấc vàng, giá nhà thậm chí còn đắt hơn cả giá nhà trong trung tâm thành phố. Bởi vì người sống ở đó không phải là người có tiền thì chính là người có quyền.”

Có đồng nghiệp không nhịn được mà thốt lên.

Trình Mạnh Cường trong lòng vui muốn chết nhưng hắn ta vẫn giả bộ như không có chuyện gì, trả lời lại: “Đâu có, đâu có đâu. Tôi làm gì có tiền mua biệt thự ở nơi đó chứ. Loại người nghèo như tôi cùng lắm là chỉ mua được một căn nhà ở khu nhà nhỏ gần chỗ đó để sống qua ngày mà thôi.”

“Wow, tổng quản, anh thật sự mua nhà ở nơi đó sao, lại còn mua nhà ở gần khu biệt thự đó nữa. Giá nhà ở đấy cao đến mức nào chứ! Chậc chậc, thật quá lợi hại rồi!” Đồng nghiệp cảm thán.

“Tôi cứ nghĩ rằng những nơi như vậy tôi chỉ có thể xem trên tivi, trong đầu chỉ biết ước mà thôi, không ngờ cuối cùng lại có cơ hội đến đấy rồi.” Một vài đồng nghiệp nhịn không được mà bày ra vẻ mặt ngưỡng mộ.

“Hahahahahaha.” Trình Mạnh Cường đã cười nhiều đến mức không ngậm miệng lại được, tại sao hắn ta lại muốn mời đồng nghiệp đến nhà ăn cơm chứ? Chính là để Trình Mạnh Cường nhìn thấy những gương mặt ngưỡng mộ đố kị của bọn họ mà thôi. Người với người sao lại có khoảng cách xa xôi như vậy, ông đây đã mua được nhà mà bọn họ vẫn còn phải mỗi tháng đều lo lắng về tiền thuê nhà haha.

Đúng vào lúc này, Trình Mạnh Cường nhìn thấy Lâm Trạch Dương.

Giữa Trình Mạnh Cường và Lâm Trạch Dương thực sự đã xảy ra quá nhiều chuyện, trước đây vì một trăm vạn tệ doanh thu kia mà Trình Mạnh Cường đã mất hết mặt mũi.

Trình Mạnh Cường vốn dĩ chưa từng quên chuyện này, chỉ là hắn ta vẫn luôn chưa tìm được cơ hội mà thôi, bây giờ thì khác rồi.

Trình Mạnh Cường cười haha đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, hắn ta nói với hắn: “Lâm Trạch Dương, tối nay anh ta đến nhà tôi ăn cơm đi. Tôi vừa mua được một căn nhà mới, chính là ở ngoại ô phía Tây đấy.”

“Được thôi.” Lâm Trạch Dương thậm chí còn chưa nghĩ nhiều đã đồng ý người ta rồi, dù sao thì có người mời hắn ăn cơm mà không cần phải trả tiền thì chắc chắn phải đi rồi, quan tâm người mời là ai làm gì.

Trình Mạnh Cường hơi cau mày, hắn ta không ngờ Lâm Trạch Dương lại bình tĩnh như vậy.

“Lâm Trạch Dương, anh mua nhà chưa? Bây giờ giá nhà càng ngày càng tăng mạnh rồi, nếu bây giờ còn không mua thì sẽ không có cơ hội nữa đâu.” Trình Mạnh Cường ra vẻ tốt bụng ân cần hỏi Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, hắn thật sự chưa có mua nhà mà.

Trên mặt Trình Mạnh Cường lại nở ra nụ cười, hắn ta nói: “Cũng đúng, anh chỉ là nhân viên mới vào làm thì có bao nhiêu tiền chứ. Có lẽ bây giờ anh thuê nhà thôi cũng cảm thấy khó khăn rồi nhỉ. Dựa vào mức lương hiện tại của anh thì chắc phải mười năm nữa mới gom đủ tiền nhà, nhưng đến lúc đấy tiền nhà lại tăng cao rồi. Như vậy xem ra cả đời này cũng không thể mua được nhà mất.”

Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi, hình như đúng như vậy thật, hắn không gật đầu.

Trình Mạnh Cường nhịn không được mà cười lớn.

Lâm Trạch Dương chỉ cảm thấy Trình Mạnh Cường chính là một tên điên, không hiểu vì sao, hắn không muốn cùng với hắn ta nói chuyện nữa.

Nhưng cảnh này trước mặt người ngoài lại không phải như vậy.

Bọn họ nhìn như thế nào cũng thấy Lâm Trạch Dương đang xấu hổ, trước thực lực kinh tế của Trình Mạnh Cường thì Lâm Trạch Dương hoàn toàn vô dụng.
Chương 81 Tiện nghi nhỏ không thể bỏ qua

Chương 81: Tiện nghi nhỏ không thể bỏ qua

“Lâm Trạch Dương, anh không cần phải tính toán với Trình Mạnh Cường đâu. Tên đó chính là thích khoe khoang đấy, nghe nói lúc anh ta mua nhà thì tiền là anh ta đi vay để mua, một mình anh ta đâu có bao nhiêu năng lực chứ. Bây giờ chúng ta còn trẻ, chỉ cần nỗ lực thì nhất định sẽ mua được nhà.”

Tạ Nghi thật sự nhìn không vừa mắt bộ dáng không nói không rằng này của Lâm Trạch Dương, nói với hắn.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, trả lời lại Tạ Nghi: “Tôi có thể không cần mua nhà nữa.”

“Tại sao vậy?” Trên mặt Tạ Nghi đầy sự nghi hoặc, chẳng nhẽ Lâm Trạch Dương đã chịu sự đả kích nghiêm trọng mà từ bỏ đi ước mơ của đời mình.

Lâm Trạch Dương mang theo vẻ mặt nghi ngờ nói: “Tôi có biệt thự rồi chứ sao, còn mua nhà để làm gì nữa? Ở biệt thự không phải thoải mái hơn ở căn hộ à?”

Khoé miệng của Tạ Nghi giật giật, suýt chút nữa thì cô đã bị tức chết. Tại sao cô lại nghĩ đến việc an ủi Lâm Trạch Dương chứ, Lâm Trạch Dương người như thế này cần được an ủi sao?

Tạ Nghi hậm hực rời đi, cô thật sự rất tức giận, lần nào cô cũng muốn kéo gần khoảng cách với Lâm Trạch Dương, thế nhưng Lâm Trạch Dương vô tình hay hữu ý đều khách sáo với cô. Điều này làm cho Tạ Nghi cảm thấy bản thân rất thất bại.

Lâm Trạch Dương không để ý tới chuyện này, nếu không hắn chắc chắn sẽ đi đến chỗ Tạ Nghi, nói: “Có phải cô thấy tôi có biệt thự nên mới không vui không? Điều này là đương nhiên rồi…” Sau đó Lâm Trạch Dương sẽ cười lớn rồi rời đi.

Vào thời điểm tan làm, Trình Mạnh Cường mời đồng nghiệp cùng văn phòng đến nhà hắn ta ăn tối, tùy tiện cảm nhận nhà mới như thế nào.

Lâm Trạch Dương dĩ nhiên sẽ đi rồi, có cơm còn không ăn chính là kẻ ngốc. Lâm Trạch Dương đứng ở cửa công ty, hắn chuẩn bị chờ xe buýt đến.

Vẻ mặt Trình Mạnh Cường không nhịn được khinh bỉ nhìn Lâm Trạch Dương, hắn ta nói rằng: “Tôi đã gọi xe rồi, toàn bộ chi phí ngày hôm nay cứ tính lên tôi. Tốt xấu gì tôi cũng là người có nhà, lý nào lại chen chúc trên xe buýt chứ. Hơn nữa, anh tưởng rằng ngồi xe buýt là có thể tiết kiệm tiền mua nhà sao haha.”

Trình Mạnh Cường đang muốn đả kích Lâm Trạch Dương, hắn ta muốn nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của Lâm Trạch Dương.

Ngoài ý muốn của Trình Mạnh Cường, vẻ mặt của Lâm Trạch Dương lại hưng phấn, hai mắt hắn gắt gao nhìn Trình Mạnh Cường, nói rằng: “Toàn bộ chi phí ngày hôm nay đều do anh trả à.”

Trình Mạnh Cường bỗng dưng có một dự cảm không lành. Người bình thường dưới tình huống này không tức giận thì cũng là xấu hổ, làm gì có ai lại hỏi ra một câu vô liêm sỉ như vậy chứ.

Nhưng Trình Mạnh Cường nói cũng đã nói rồi, hắn ta không thể rút lại lời nói của mình được.

Lâm Trạch Dương vội vàng nói: “Vậy tôi có thể vào cửa hàng tiện lợi mua một ít đồ được không?”

Trình Mạnh Cường thấy Lâm Trạch Dương chỉ muốn đi cửa hàng tiện lợi mua đồ thì yên tâm hẳn, hắn ta vỗ ngực, trên mặt tràn đầy kiêu ngạo nói: “Anh cứ mua đi, tôi đã có thể mua được nhà rồi thì còn thiếu chút tiền này sao?”

Lâm Trạch Dương vui vẻ cười sảng khoái rồi vội vàng đi vào cửa hàng tiện lợi mua đồ. Một lúc sau, Lâm Trạch Dương mang theo một cái giỏ nhỏ đi ra, hắn nói với Trình Mạnh Cường: “Anh đi vào thanh toán đi, tôi đã mua xong đồ của tôi rồi.”

Trình Mạnh Cường nhìn thấy Lâm Trạch Dương chỉ mang ra một cái giỏ nhỏ, hắn ta không nhịn được càng có hào khí hơn, trả lời hắn: “Không cần phải tiết kiệm tiền cho tôi đâu, anh muốn mua cái gì thì cứ mua.”

Lâm Trạch Dương cười vui vẻ trả lời lại hắn ta: “Thế này là được rồi, tôi thật sự không cần gì nữa đâu.”

Quả thật là đã mua đủ rồi, Lâm Trạch Dương chỉ cầm ra một cái giỏ nhỏ bởi vì đồ hắn mua thật sự quá nhiều, một mình hắn căn bản là không cầm hết được. Dường như toàn bộ đồ ăn vặt trong cửa hàng tiện lợi đều đã bị Lâm Trạch Dương mua hết cả rồi.

Trình Mạnh Cường đi vào tính tiền, trái tim trực tiếp rỉ máu, Lâm Trạch Dương lại mua mấy nghìn tệ tiền đồ ăn vặt.

Nhưng Trình Mạnh Cường nghĩ đến việc Lâm Trạch Dương sẽ mang chỗ đồ ăn vặt này đến nhà mình thì trong lòng hắn ta lại dần dần dễ chịu hơn một chút. Ít nhất thì tối nay Lâm Trạch Dương ăn không hết thì số đồ còn lại vẫn là của hắn ta.

Lại đúng vào lúc này, Lâm Trạch Dương lại gọi một chiếc taxi rồi bỏ hết đồ ăn vặt mua được lên xe, tiếp đó hắn mới đi đến trước mặt Trình Mạnh Cường, nói rằng: “Làm phiền anh đưa tôi tiền thuê xe với.”

Trình Mạnh Cường có chút nghi ngờ, hỏi lại: “Không phải đợi đến lúc chúng ta về đến nhà tôi thì trả hết một thể sao?”

Lâm Trạch Dương nở nụ cười, đáp lại hắn ta: “Xe này sẽ đi đến nhà tôi, vậy nên bây giờ anh hãy bỏ tiền ra trước.”

Miệng của Trình Mạnh Cường há to, cả người hắn ta đứng sững sờ ở đó. Chuyện quái gì chứ, những đồ ăn vặt này Lâm Trạch Dương lại không phải mua về nhà hắn ta thì thôi đi, Lâm Trạch Dương còn quá đáng đến nỗi bắt hắn ta phải trả tiền taxi sao, mặt của tên này dày tới cỡ nào chứ…

Nhưng mọi chuyện là do hắn ta tự chuốc lấy, Trình Mạnh Cường có đập vỡ răng cũng phải nuốt hết tất cả vào trong bụng.

Trình Mạnh Cường bỗng nhiên cảm thấy bản thân đưa Lâm Trạch Dương về nhà dường như là quyết định sai lầm nhất của hắn ta.

Bây giờ còn chưa bắt đầu, vậy mà bản thân Trình Mạnh Cường sắp tổn thất cả mười nghìn tệ rồi, những ngày tháng về sau hắn ta còn có thể sống qua được không?

Nội thất bên trong căn nhà của Trình Mạnh Cường khá đẹp, là phong cách châu u. Rất đơn giản nhưng trong sự đơn giản lại cho người ta cảm giác xa hoa, diện tích căn nhà cũng không nhỏ, nhà của Trình Mạnh Cường còn có một ban công rất to, đủ để nhìn về phía khu biệt thự đằng xa kia. Căn phòng này đã được tính là không tồi rồi.

“Thế nào, không tồi đúng không? Phía trước chính là khu biệt thự tốt nhất của thành phố chúng ta rồi, mặc dù bây giờ tôi còn chưa có năng lực đi vào đó nhưng tôi cũng coi như là hàng xóm của bọn họ rồi. Haha.”

Trên mặt của Trình Mạnh Cường nở nụ cười, cuối cùng cũng về tới nhà của hắn ta, Trình Mạnh Cường lại có lại tự tin rồi.

Mọi người đều lộ ra vẻ mặt ngưỡng mộ với Trình Mạnh Cường, liên tục khen ngợi hắn ta trẻ tuổi đã có triển vọng, về sau nhất định sẽ làm nên được nghiệp lớn.

Trình Mạnh Cường mỉm cười nhận lấy hết tất cả lời khen ngợi, sau đó hắn ta nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hỏi hắn: “Lâm Trạch Dương, sao anh lại không nói gì vậy? Anh đang có tâm sự gì sao?”

Trình Mạnh Cường cảm thấy bản thân không thể quá trực tiếp làm nhục Lâm Trạch Dương được, da mặt tên này quá dày rồi, vậy nên hắn ta phải từng chút một dẫn hắn đến vực sâu.

Lâm Trạch Dương phiền muộn, hắn đáp lại: “Tôi không ngờ Trình Mạnh Cường anh lại là kẻ thích xem trộm. Tôi thấy tôi phải gia tăng thêm một chút an ninh ở nhà, nếu không thì cuộc sống riêng tư của tôi sẽ bị anh nhìn thấy hết mất.”

Trình Mạnh Cường vẻ mặt mơ hồ, hoàn toàn không hiểu Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.

Tất cả mọi người cùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương, đầu bọn họ đều úng nước, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Lâm Trạch Dương đứng trên ban công, chỉ về phía biệt thự đằng xa xa, nói rằng: “Nhìn thấy không, căn biệt thự kia chính là nhà tôi, đứng ở đây vừa hay nhìn thấy được. Mặc dù vẫn có một chút cây cối che đi nhưng nếu Trình Mạnh Cường mà dùng kính viễn vọng nhìn thì chắc chắn sẽ thấy rất rõ.”

Khóe miệng Trình Mạnh Cường giật giật, Lâm Trạch Dương thế mà lại coi hắn ta thành kẻ nhìn trộm. Khoan đã, Lâm Trạch Dương vừa nói cái gì cơ? Căn biệt thự ở phía trước là nhà của hắn sao?

“Lâm Trạch Dương, trò đùa này thật sự quá buồn cười rồi haha. Nếu như căn biệt thự trước mắt là nhà anh thì toàn bộ quyền sở hữu đất đai ở Hoa Hạ đều nằm trong tay tôi rồi haha.”

Trình Mạnh Cường cười lớn, trong điệu cười của hắn ta tràn ngập sự trào phúng.

Lâm Trạch Dương nhún vai, không có ý định phản bác. Vì thế cho nên mọi người đã kết thúc chủ đề này, đồng thời trong lòng bọn họ cũng lưu lại ấn tượng rằng Lâm Trạch Dương quá khát khao có được căn nhà riêng của bản thân mà chìm đắm trong mộng tưởng.

Lúc này Tạ Nghi không biết vì sao lại cắn môi, không chớp mắt nhìn Lâm Trạch Dương, một chữ cô cũng không nói, trên mặt cũng không lộ ra nụ cười nào, dường như cảm xúc của cô có chút không đúng lắm.
Chương 82 Hoan lạc chốn thần tiên

Chương 82: Hoan lạc chốn thần tiên

Trình Mạnh Cường nhận ra một bí mật, một bí mật to lớn.

Đó chính là đừng nên nói chuyện với Lâm Trạch Dương, cũng đừng nên sỉ nhục Lâm Trạch Dương, bằng không bạn sẽ trông rất khó coi.

Lâm Trạch Dương luôn có một năng lực rất đặc biệt, hắn sẽ nghĩ sai lời bạn nói, sau đó làm cho bạn ở trong tình thế tiến thoái lưỡng nan, người này căn bản không để người khác khoe khoang gì cả!

Trình Mạnh Cường vốn dĩ buồn bực vì chuyện này, hắn ta còn nghĩ hôm nay sẽ là thời khắc tỏa sáng của mình, để hắn ta làm nhụt đi nhuệ khí của Lâm Trạch Dương, cũng nâng cao hình tượng to lớn của mình lên.

Chỉ là rất nhanh sau đó, Trình Mạnh Cường không buồn bực nữa, hai mắt hắn ta dán chặt vào người Tạ Nghi.

Tâm trạng hôm nay của Tạ Nghi rất không tốt, cô không ngừng uống rượu một mình, không nói lời nào.

“Nghi Nghi, cô uống say rồi sao? Để tôi đưa cô về phòng khách nghỉ ngơi nhé.” Trình Mạnh Cường nhân cơ hội mọi người đang chém gió ngoài ban công, hắn ta lại gần Tạ Nghi.

Lúc này Tạ Nghi đã rất say, cô thậm chí còn không rõ người trước mặt là Trình Mạnh Cường, nói rằng: “Lâm Trạch Dương, tại sao anh lại đối xử với tôi như thế? Nếu anh không thích tôi thì cứ nói thẳng, tôi sẽ không làm phiền anh nữa.”

Trình Mạnh Cường hơi cau mày, sắc măt trở nên khó coi, Tạ Nghi quả nhiên thích Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương, lại là Lâm Trạch Dương, tại sao lúc nào cái tên Lâm Trạch Dương cũng xuất hiện trong cuộc sống của hắn ta.

Đúng vậy, từ sau khi có sự xuất hiện của Lâm Trạch Dương, Trình Mạnh Cường nhận ra nhiều phương diện trong cuộc sống của mình bị ảnh hưởng. Đơn hàng một triệu tệ lần trước đã làm cho hắn ta trở thành gã hề trong công ty. Vốn dĩ Trình Mạnh Cường đã có được Tạ Nghi, thế nhưng bởi vì sự xuất hiện của Lâm Trạch Dương mà mọi thứ bị phá hủy.

Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi, vốn dĩ hắn ta chỉ muốn chiếm một ít tiện nghi mà thôi, bây giờ Trình Mạnh Cường đã quyết tâm làm điều lớn hơn, hắn ta kéo Tạ Nghi đi.

“Lâm Trạch Dương, anh làm cái gì vậy?” Tạ Nghi lảo đảo, giọng nói đã rất nhỏ, cả người không có tí sức lực nào, cô trực tiếp bị Trình Mạnh Cường kéo vào trong phòng.

Đúng lúc này, mọi người ở công ty chuẩn bị ra về, lần lượt tạm biệt với Trình Mạnh Cường.

Đương nhiên Trình Mạnh Cường không giữ bọn họ ở lại, hắn ta tiễn đồng nghiệp đến cửa rồi vội vàng chạy về phòng, khóa trái cửa.

“Haha cuối cùng thì Tạ Nghi cũng trở thành người của mình!” Trình Mạnh Cường rất hưng phấn, Tạ Nghi đã hoàn toàn bất tỉnh nhân sự rồi, hơn nữa vừa rồi đồng nghiệp thấy tự Tạ Nghi đã uống say. Cũng chính là nói bất kì chuyện gì xảy ra tiếp theo, Trình Mạnh Cường cũng có thể chối bỏ trách nhiệm và đổ cho Tạ Nghi tự nguyện.

Chỉ cần nghĩ đến đây, Trình Mạnh Cường càng thêm hưng phấn, bụng dưới liền nóng lên.

Tiếp sau đó, Trình Mạnh Cường không nhịn được mà cởi bỏ hết quần áo của mình ra, chỉ giữ lại quần lót ở trên người.

“Tạ Nghi, tôi đến đây!” Trình Mạnh Cường hét lớn, mở cánh cửa phòng ra, sau đó bổ nhào lên giường.

Tách, tách, tách.

Bỗng nhiên có tiếng máy ảnh vang lên, đèn flash không ngừng nhấp nháy.

Trình Mạnh Cường đứng sững người lại, cả khuôn mặt hắn ta đông cứng lại, hai tay Trình Mạnh Cường vẫn đang ở trạng thái bổ nhào, miệng chảy nước miếng.

“Haha, Trình Mạnh Cường anh nhìn xem, bụng của anh toàn là thịt thôi. Bình thường chăm tập thể dục một chút, nếu không ngay cả eo anh cũng không chơi được đâu. Mà nữa, anh nhìn đi, anh nhìn xem, nước miếng của anh đều chảy hết ra ngoài rồi kìa. Dáng vẻ như thế này người ta mà nhìn thấy thì sẽ tưởng là heo đấy.”

Lâm Trạch Dương ngồi trên giường, nghiêm túc nhìn bức ảnh trong điện thoại, không ngừng bình luận về ảnh mình chụp được.

“Chỉ là kĩ thuật chụp ảnh của tôi thật không tồi nhỉ. Góc độ này, ánh sáng này, bố cục này. Haha, tôi thật sự có thiên phú trở thành nhiếp ảnh gia đấy. Anh nói xem nếu tôi phát tán những bức ảnh này lên mạng thì chúng có gây ra rúng động không nhỉ.”

Lâm Trạch Dương cười vui vẻ nhìn về phía Trình Mạnh Cường.

Vừa nãy Lâm Trạch Dương còn chưa rời đi vì hắn còn phải đi vệ sinh, lúc hắn quay lại thì đã thấy mọi người về hết rồi, sau đó Lâm Trạch Dương không cẩn thận nhìn thấy Tạ Nghi đang nằm một mình trong phòng nên hắn đã đi vào đây. Sau đó mới có một cảnh như vậy.

Trình Mạnh Cường chỉ cảm thấy mặt mình đau rát, đột nhiên hắn ta có cảm giác mình đang muốn đập đầu xuống đất chết. Trình Mạnh Cường căn bản không dám nhìn Lâm Trạch Dương, tay chân hắn ta có chút luống cuống, không biết bản thân nên làm gì lúc ấy.

“Vậy… Vậy thì Lâm Trạch Dương, hay là anh xóa ảnh chụp kia đi.” Trình Mạnh Cường không muốn đối mặt với tình huống này nhưng hắn ta chỉ có thể cắn răng làm mà thôi. Nếu như những bức ảnh này bị đăng tải lên mạng thì hắn ta không dám tin chuyện gì xảy ra nữa.

Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi, sau đó hắn gật đầu, nói với Trình Mạnh Cường: “Đương nhiên là được rồi. Nhưng dây giày của tôi bị lỏng rồi, mà dây giày lỏng thì tay tôi đâu còn sức lực để làm gì.”

Trình Mạnh Cường nhịn không được mà nghiến răng nghiến lợi. Đại ca, anh có thể tìm lý do nào hay hơn một chút được không, dây giày anh lỏng hay không thì liên quan gì đến tay anh có sức lực hay không chứ. Tôi đọc ít sách, anh đừng có mà lừa tôi.

Trình Mạnh Cường chỉ có thể miễn cưỡng cười, trả lời lại: “Đúng đúng đúng, dây giày lỏng là không được rồi, tôi sẽ buộc lại dây giày cho anh.”

Lồng ngực của Trình Mạnh Cường không ngừng phập phồng, hắn ta cảm thấy bản thân sắp bùng nổ, mà bây giờ hắn ta chỉ mặc có đúng một chiếc quần lót. Trình Mạnh Cường lại phải dùng bộ dạng này buộc dây giày cho Lâm Trạch Dương, người mà hắn ta ghét cay ghét đắng. Phải buộc dây giày cho cấp dưới của bản thân, nghĩ thế nào Trình Mạnh Cường thấy nghẹn.

“Xong rồi, xong rồi. Lâm Trạch Dương, anh nhìn xem. Dây giày của anh tôi đã buộc xong rồi.” Trình Mạnh Cường vội vàng mang theo nụ cười, nói.

Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ rồi trả lời lại hắn ta: “Tôi cảm thấy dây giày hình như anh buộc chặt quá.”

Trình Mạnh Cường nghiến răng nghiến lợi: “Anh đừng có mà quá đáng.”

“Tôi vẫn là nên đăng những bức ảnh này lên mạng đi.” Lâm Trạch Dương mịt mờ nói với Trình Mạnh Cường.

Trình Mạnh Cường không ngờ bản thân sẽ có ngày hôm nay, hắn ta cắn chặt răng đến mức suýt gãy, sau đó lại cười với Lâm Trạch Dương, nói rằng: “Dây giày buộc chặt quá chắc chắn không tốt.”

Trình Mạnh Cường lại ngồi xổm xuống.

“Được rồi, không tồi, dây giày đã được buộc vừa vặn rồi.” Lâm Trạch Dương mãn nguyện gật đầu.

Trên mặt của Trình Mạnh Cường lại xuất hiện nụ cười, hắn ta chỉ vào chiếc điện thoại của Lâm Trạch Dương, nói: “Vậy thì Lâm Trạch Dương, bây giờ anh xóa ảnh được chưa?”

Lâm Trạch Dương nhìn Trình Mạnh Cường giống như đang nhìn một kẻ ngốc, đáp lại: “Sao có thể chứ, tôi khó khăn lắm mới chụp được ảnh, về sau tôi còn phải dùng những bức ảnh này uy hiếp anh nữa, làm sao mà tôi lại xóa chúng đi được chứ.”

Miệng của Trình Mạnh Cường há rộng đến nỗi có thể nhét vừa một nắm đấm tay, đây lại là chuyện quái gì vậy. Anh không xóa ảnh mà lúc nãy còn sai khiến tôi làm như thế kia. Anh có thể khéo léo hơn không, tôi chưa từng nhìn thấy người thẳng thắn như vậy đâu. Từ lúc nào mà người xấu lại trở nên thành thật như vậy rồi.

Người ta ép buộc người khác còn không phải cần cẩn thận từng tí một sao? Anh lại vừa làm gì vậy.

“Được rồi, về sau anh hãy đợi tin của tôi, bây giờ tôi đưa Tạ Nghi về nhà trước đã.” Lúc nói câu này, Lâm Trạch Dương cõng Tạ Nghi, trực tiếp rời đi.

Trình Mạnh Cường ngay lập tức ngồi xuống dưới đất, trách bản thân vô tình trở thành thần thú của người khác.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK