"Sao thế, Lâm đại ca, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Lúc này, Tiểu Hoa mở mắt ra, nhìn thấy Cổ Nhĩ, trong mắt cô ấy không khỏi hiện lên vẻ lo lắng.
Lâm Trạch Dương mỉm cười nhìn Tiểu Hoa và nói với cô ấy: "Không có việc gì, có vẻ người này đang gặp chút vấn đề ở đây, hắn ta không biết đường đi về nên đến hỏi đường tôi thôi.”
Tiểu Hoa nhịn không được há miệng, tầm mắt của cô di chuyển từ Lâm Trạch Dương hướng đến Cổ Nhĩ, trên mặt lộ ra vẻ tò mò.
Khóe miệng Cổ Nhĩ co rút, cả người hắn ta giận đến bốc khói, Lâm Trạch Dương này thật quá đáng, là không coi hắn ra gì, tự coi trọng bản thân mình quá rồi.
Cổ Nhĩ không thể nhịn được nữa, hắn ta giơ một tay lên rồi ép xuống người anh.
Đôi mắt của Cổ Nhĩ trừng to, trong mắt hắn ta, ngoài Lâm Trạch Dương thì không còn có thứ gì khác nữa.
Chuyển động bàn tay của Cổ Nhĩ hướng về phía Lâm Trạch Dương có vẻ rất chậm, hơn nữa cũng có chút khó khăn, giống như một đoạn phim quay chậm, như đang thực hiện một điệu nhảy máy móc.
Nhưng điều kỳ lạ là Tiểu Hoa, người đang theo dõi mọi chuyện vào lúc này, lại sững người ở đó, có thể nói cử động của Tiểu Hoa cũng trở nên chậm chạp.
Không khí xung quanh trở nên rất kỳ lạ, dường như mọi thứ rất nặng nề, giống như có một ngọn núi lớn đang đè xuống, tạo cho người ta một cảm giác bị áp bức vô cùng. Áp lực đè xuống như thể làm chậm lại thời gian và không gian xung quanh.
Chưởng pháp này của nhà họ Cổ có tên gọi rất không nhã nhặn, nó được gọi là thái sơn áp đỉnh. Loại chiêu pháp này mang đến một loại khí thế, một loại khí thế giống như bị thái sơn đè ép vậy.
Vì vậy, đòn đánh này của Cổ Nhĩ trông rất chậm chạp vì hắn ta đang thực sự quá nặng.
Cổ Nhĩ vừa ra tay đã ra tay đòn đánh tuyệt kĩ của nhà họ Cổ, đương nhiên là vì hắn ta đang vô cùng tức giận. Cho nên sau giây phút hắn ta ra tay, Cổ Nhĩ liền cảm thấy có chút hối hận, hắn ta không biết Lâm Trạch Dương sẽ ra sao nếu như đòn đánh này hạ xuống người anh.
Liệu chiếc ghế mà Lâm Trạch Dương đang ngồi có bị sập không? Cổ Nhĩ cho rằng điều này rất có thể xảy ra. Nhưng bây giờ hắn ta đã ra tay rồi thì không có khả năng dừng lại.
Ai bảo anh dám coi thường tôi như vậy, đây là kết quả của việc coi thường tôi, để tôi nhấn chìm xuống tất cả mọi thứ đi.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương giơ tay lên.
Anh giơ tay lên một cách rất dễ dàng và tự nhiên, giống như có con muỗi bay loạn xung quanh, sau đó anh mất kiên nhẫn và bắt đầu vung tay một cách tùy tiện.
Nhưng tự nhiên vào lúc này chẳng phải là quá mất tự nhiên sao?
Đôi mắt của Cổ Nhĩ đột nhiên mở to, và sau đó hắn ta cảm thấy bàn tay của Lâm Trạch Dương chạm vào tay mình. Sau đó…
Sau đó, Cổ Nhĩ cảm thấy sức mạnh mà hắn ta đang tập trung trên lòng bàn tay đột nhiên tan biến. Cũng giống như những khối băng ngưng tụ vào mùa đông, chúng đột nhiên biến mất vào một thời điểm nào đó khi mùa xuân đến, những khối băng ban đầu biến thành dòng chảy của sông, mọi thứ đều tự nhiên đến mức thậm chí không ai chú ý tới nó.
Đòn đánh của Cổ Nhĩ mở ra, rồi tự nhiên buông lỏng trên đùi.
Cổ Nhĩ không nhận được bất kì phản ứng nào, thậm chí hắn ta còn cảm thấy như vừa rồi đã không có chuyện gì xảy ra.
"Đại ca Lâm Trạch Dương, anh mau mời hắn ta đi khỏi đây đi, tôi có chút sợ hắn ta." Lúc này giọng nói của Tiểu Hoa cũng vang lên.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía Cổ Nhĩ và nói: "Anh có nghe thấy không, anh mau đi đi. Bạn tôi sợ anh rồi, nếu anh còn không đi thì tôi sẽ gọi người tới đấy.”
Cổ Nhĩ sững người đứng đó, ánh mắt hắn ta vẫn dán chặt vào Lâm Trạch Dương, thực ra đến giây phút này hắn cũng không biết chuyện gì đã xảy ra.
Cổ Nhĩ thậm chí còn có ảo tưởng rằng vừa rồi hắn ta chưa hề xuất chiêu, hắn ta chỉ đang tưởng tượng mọi thứ mà thôi. Nếu không thì tại sao bây giờ hắn ta lại không thể cảm nhận được gì cả?
Bởi vì có chuyện như vậy xảy ra, cơn tức giận trong lòng Cổ Nhĩ đột nhiên tan biến, nên lúc này hắn ta trực tiếp quay người bỏ đi mà không nói thêm lời nào.
Khi Cổ Nhĩ quay lại chỗ Cổ Nhất, hắn ta đã chắc chắn rằng mình vừa xuất chiêu, mà đòn đánh hắn ta nghĩ là sấm sét quả thực đã được Lâm Trạch Dương hoá giải.
Nhưng rốt cuộc tên đó đã sử dụng những kỹ năng gì và làm thế nào anh có thể làm điều đó một cách im hơi lặng tiếng như vậy?
"Cổ Nhĩ, chuyện gì vừa xảy ra vậy?" Cổ Nhất nói đến lần thứ ba thì Cổ Nhĩ mới ý thức được mình đang làm gì, hắn ta rời mắt khỏi Lâm Trạch Dương và nhìn Cổ Nhất.
Cổ Nhĩ kể lại chuyện vừa xảy ra: “Sư phụ, chiêu thức vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì vậy? Tuyệt kĩ thái sơn áp đỉnh của nhà họ Cổ chúng ta sao có thể hóa giải một cách dễ dàng như vậy? Thái sơn áp đỉnh có khí thế áp chế như núi cao đè ép, không có gì không bị áp chế. Cho dù trình độ võ thuật của tên đó cao hơn con, anh ta cũng không thể hoá giải chưởng pháp của con một cách triệt để và im hơi lặng tiếng như vậy được.”
Cổ Nhĩ rõ ràng không phục và không tin rằng chuyện như vậy sẽ xảy ra, hắn ta chỉ cảm thấy mọi thứ có thể chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên.
Cổ Nhất cau mày, trầm tư, một hồi lâu cũng không nói chuyện.
Bây giờ Cổ Nhất cũng không thể hiểu ra được, chưởng pháp của Cổ Nhĩ quả thực vẫn chưa hoàn hảo và thuần tuý, nhưng hắn đã nắm vững tinh hoa tuyệt kĩ của thái sơn áp đỉnh, năng lượng và tinh thần của hắn ta đã đạt đến trình độ tương đối lão luyện, cộng thêm việc bây giờ Cổ Nhĩ còn trẻ, khí tức mạnh mẽ nhất, cho dù là Cổ Nhất ông ta cũng không thể hoá giải chiêu thức dễ dàng như vậy.
Cuối cùng, Cổ Nhất đã đưa ra kết luận. Có lẽ Cổ Nhĩ đã quá kích động nên không kiểm soát được sức mạnh của mình, hoặc có thể nói là hắn ta đã không thể phát huy được thực lực thực sự của mình. Ngoài ra, Lâm Trạch Dương vừa hay đang ở một trạng thái nào đó nên không bị khí thế của hắn ta áp chế.
Nếu không phải như vậy thì thật sự quá khủng bố. Làm sao một người trẻ tuổi như vậy lại có thể vượt qua tông sư và thủ pháp lại có thể đạt tới trình độ kỹ năng mơ ước như vậy?
Cổ Nhất nói với Cổ Nhĩ suy nghĩ của mình.
Cổ Nhĩ gật đầu, cho rằng chắc chắn là như vậy. Sau đó hắn ta đứng dậy khỏi chỗ ngồi và muốn thách đấu Lâm Trạch Dương một lần nữa. Thân là đệ tử truyền thừa của nhà họ Cổ, hắn ta lại thua một đệ tử của gia tộc ẩn giấu, chuyện này sao có thể tha thứ được?
Cổ Nhất gọi Cổ Nhĩ đứng lại, vẻ mặt trở nên cực kỳ nghiêm túc rồi nói: "Sau này có cơ hội, con có thể tìm lại anh ta. Đừng lo lắng, những người như anh ta chắc chắn không phải là người vô danh tiểu tốt, sẽ dễ dàng tìm thấy thôi. Đến lúc đó, ta sẽ tự mình hỗ trợ con. Nhưng mà con cũng đừng quên, mục đích lần này của chúng ta là gì, đừng vì chuyện nhỏ nhặt thế này mà làm nhiễu loạn dự định của chúng ta.”
Mặc dù Cổ Nhĩ vẫn rất không phục nhưng cuối cùng hắn ta cũng gật đầu sau khi suy xét kỹ càng, hắn ta biết chuyện mà ông nội nói rất quan trọng.
Trên thế giới này không bao giờ có người mạnh nhất, chỉ có người mạnh hơn. Cho dù là nhà họ Cổ bọn họ, vẫn sẽ phải chịu một số hạn chế nhất định, thậm chí là uy hiếp, mà việc nhà họ Cổ bọn họ phải làm bây giờ có liên quan đến sự tồn vong của nhà họ Cổ.
So với điều này, Lâm Trạch Dương dường như đã trở nên không còn quan trọng nữa.
Chương 367 Thay đổi đột ngột
Lâm Trạch Dương nhịn không được mà nhìn Cổ Nhĩ một lần nữa.
Thành thật mà nói, dáng vẻ Lâm Trạch Dương khi đối mặt với chưởng đánh vừa rồi của Cổ Nhĩ nhìn thì có vẻ rất dễ dàng nhưng thật ra cũng không dễ dàng như vậy.
Đòn chưởng ấy đánh ra rất chậm, cho người ta đủ thời gian để nghĩ ra cách đối phó với đòn đánh ấy, thế nhưng đòn đánh ấy giống như một mưu đồ ở ngoài sáng, đường đường chính chính, lại không có kẽ hở nào.
Chưởng pháp kia thuần túy như thế, căn bản không tìm được một chút kẽ hở nào. Khí thế của chưởng pháp đó vừa sắc bén và nồng đậm như thế, áp lực thật giống như ngọn núi to đè xuống vậy.
Lâm Trạch Dương nghĩ ra đủ các biện pháp khác nhau. Đương nhiên có thể mạnh mẽ đối diện với chưởng đánh ấy nhưng nếu làm như vậy thì sẽ gây ra động tĩnh rất lớn, thậm chí là còn có thể ảnh hưởng đến Tiểu Hoa.
Cuối cùng, ánh mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên sáng lên, anh nghĩ đến một câu nói, người mạnh mẽ thì mặc người mạnh mẽ.
Đúng vậy, tại sao Lâm Trạch Dương lại phải đối kháng với hắn ta chứ?
Sau đó, tay của Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng phất ra.
Vào khoảnh khắc này, Lâm Trạch Dương cảm thấy có gì đó khác biệt so với trước đây, loại cảm giác này hết sức kì diệu, cảm giác có chút siêu nhiên vượt ra ngoài thế giới. Nếu như làm một phép so sánh mà nói thì có lẽ sẽ gần giống với Lâm Trạch Dương đang ở dưới nước, nhưng dường như bản thân anh lại đang như đi trên đất liền, tất cả mọi thứ xung quanh không có gì có thể ảnh hưởng đến anh được.
Nhưng lúc Lâm Trạch Dương đang muốn truy tìm cảm giác này, anh muốn triệt để hiểu chuyện gì đang xảy ra lúc này thì Lâm Trạch Dương lại không tìm được bất kì phương hướng nào nữa.
Đương nhiên lúc này Lâm Trạch Dương còn chưa biết được đây được gọi là đồ vực, là tồn tại cảnh giới cao hơn.
Chỉ là lúc này Lâm Trạch Dương vẫn có thể xác định rằng nếu bản thân anh nắm bắt được cảm giác này thì có lẽ tu vi của bản thân anh sẽ cao thêm một bậc.
Từ sau lần đột phá ở biệt thự kia của anh, mặc dù thực lực của Lâm Trạch Dương đang dần tăng cao nhưng cũng chỉ là do kĩ năng cơ bản của anh trở nên vững chắc mà thôi.
Từ lúc ấy trở đi, Lâm Trạch Dương không nhìn thấy được cảnh giới tiếp theo nằm ở đâu nữa. Lâm Trạch Dương lật đi lật lại cuốn sách cổ không tên kia nhưng anh vẫn như cũ không có manh mối gì.
Lâm Trạch Dương vẫn luôn cảm thấy đây chính là giới hạn tu vi của anh rồi nhưng mà cho đến vừa nãy, Lâm Trạch Dương đã cảm giác được một cảm giác siêu nhiên, đây mới được coi là nhìn thấy được một ít khung cảnh ở phía trước.
Đương nhiên, tu hành là con đường không thể quay đầu, càng là con đường dài đằng đẵng với vô số ngã rẽ bên trong, nếu như đi sai một bước thì tất cả mọi nỗ lực của con đường trước đấy đều là uổng phí. Vì vậy, từ trước đến giờ, tu luyện đều không được gấp gáp.
Hiện tại Lâm Trạch Dương cũng không có nhiều đầu mối vậy nên anh cũng không tiếp tục truy tìm nữa.
Tiếp sau đó, không có thêm chuyện gì xảy ra ở trên tàu hỏa nữa.
Tiểu Hoa cũng đã tỉnh lại, dù thế nào cũng không ngủ tiếp được nên nói chuyện với Lâm Trạch Dương, một đường đi cũng không có gì nhàm chán.
Chẳng mất bao lâu, đoàn tàu hỏa cuối cùng đã đi đến trạm cuối, đã đến thị trấn nhỏ Long Tỉnh.
Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa cùng nhau xuống tàu.
Tiểu Hoa nói rằng tiếp sau đó cô ấy muốn đi vòng quanh trong thị trấn. Thị trấn nhỏ Long Tỉnh tuy rằng không phải là địa điểm phong cảnh nổi tiếng gì nhưng các thị trấn nhỏ ở Giang Nam đều rất đặc sắc, vậy nên thường thường lơ đãng một chút cũng có thu hoạch không tồi.
Rất nhiều người đi du lịch có thâm niên sẽ lựa chọn giống Tiểu Hoa.
Vừa hay Lâm Trạch Dương cũng tạm thời không biết bản thân nên đi đâu. Vậy nên Tiểu Hoa liền nói Lâm Trạch Dương cùng đi lượn lờ. Lâm Trạch Dương cũng không có ý kiến gì nên cũng đáp ứng Tiểu Hoa.
Hai người đi ra khỏi trạm tàu hỏa.
Lúc này có một người phụ nữ trung niên chạy đến chỗ Lâm Trạch Dương. Người phụ nữ trung niên này trang điểm rất đậm, ăn mặc thì hết sức kinh diễm.
“Đại ca, anh có muốn dừng chân không, chỗ của chúng tôi vừa rẻ vừa thoải mái lắm đó, đảm bảo anh sẽ hài lòng thôi.” Người phụ nữ trung niên vừa nói vừa dựa người sát lại, muốn dùng cơ thể mình cọ vào người Lâm Trạch Dương.
Rất rõ ràng, người phụ nữ trung niên này làm trong một loại ngành nghề đặc biệt, chuyện này thường xảy ra ở các trạm tàu hỏa xa xôi.
Lâm Trạch Dương theo bản năng lui người về phía sau, phất tay nói: “Không cần.”
Lâm Trạch Dương còn chưa nói dứt lời thì lúc này tốc độ của người phụ nữ trung niên kia đã nhanh hơn, cơ thể bà ta mạnh mẽ ép về phía Lâm Trạch Dương, trong tay bà ta không biết từ lúc nào đã xuất hiện một con dao găm.
Con dao găm đang đâm vào ngực Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng giơ tay lên, đánh vào cổ tay người phụ nữ trung niên, thay đổi hướng đi của con dao găm, sau đó anh tiến về phía trước một bước, vai chùng xuống, chuẩn bị lao vào người phụ nữ trung niên.
Không ngờ đúng lúc này, cơ thể của người phụ nữ trung niên chùng xuống, đột nhiên hướng xuống đất ngã.
Cùng lúc đó, đầu gối của người phụ nữ trung niên đã đẩy lên, hướng về phía hạ bộ của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vội vàng đẩy đầu gối lên. Nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Dương phát hiện cổ tay mình đã bị người phụ nữ trung niên nắm lấy, người phụ nữ trung niên lợi dụng đà cơ thể chùng xuống, gia tăng sức mạnh, kéo cơ thể Lâm Trạch Dương về phía trước.
Lâm Trạch Dương lúc này đã nhấc một chân lên, lại nghiêng người về phía trước, mất đi trọng tâm.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, hạ bộ của Lâm Trạch Dương nhất định sẽ nhận một đòn sấm sét từ người phụ nữ trung niên.
Đột nhiên, chân còn lại của Lâm Trạch Dương cũng rời khỏi mặt đất, đầu gối anh nặng nề đẩy về phía trước.
Rắc rắc.
Một tiếng xương gãy vang lên. Người phụ nữ trung niên thậm chí còn không thể kìm được hét lên đau đớn.
Lâm Trạch Dương dùng lực tác động của đầu gối để đặt chân xuống đất lần nữa, lấy lại thăng bằng.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đưa tay duỗi thẳng thân thể của người phụ nữ trung niên, sau đó một tay anh nắm lấy cổ tay của người phụ nữ trung niên, khống chế người bà ta.
"Bà là ai, tại sao muốn giết tôi?" Lâm Trạch Dương mặt không biểu cảm nhìn về phía người phụ nữ trung niên.
Sắc mặt người phụ nữ trung niên đã trắng bệch, hiển nhiên trận chiến vừa rồi với Lâm Trạch Dương khiến bà ta đau đớn không thể tưởng tượng được.
Nhưng lúc này, người phụ nữ trung niên nhếch môi về phía Lâm Trạch Dương, khẽ mỉm cười nói: "Mày chết chắc rồi!”
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà nhướng mày, sau đó anh nhanh chóng ra tay. Nhưng mọi chuyện đã quá muộn.
Khi tay Lâm Trạch Dương nắm lấy cằm người phụ nữ trung niên, một dòng máu đen chảy ra từ miệng bà ta.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít sâu một hơi. Không phải vì anh cảm thấy sợ hãi, cũng không phải vì chuyện xảy ra đột ngột mà vì cảm giác này quá quen thuộc với anh.
Cách đây không lâu, cũng chính là chỉ cách hiện tại vài năm, Lâm Trạch Dương hầu như ngày nào cũng gặp phải chuyện như vậy.
Đây không phải là một tên lính đánh thuê không sợ chết sao, những kẻ này chắc chắn sẽ không để lại sơ hở cho kẻ địch, bọn chúng sẽ coi như tự sát.
Một tên lính đánh thuê không bao giờ coi trọng mạng sống của mình mới là lính đánh thuê thực sự mạnh mẽ và đáng sợ.
Lâm Trạch Dương có thể khẳng định, tên sát thủ này tuyệt đối không phải là một sát thủ bình thường, mà là một sát thủ đã đạt tới cấp độ kia, nếu không bà ta sẽ không tự sát dứt khoát như vậy.
Trên thực tế, Lâm Trạch Dương có linh cảm mơ hồ rằng người phụ nữ trung niên này có thể là người thuộc tổ chức đó.
Chương 368 Tiểu Hoa thần bí
Lâm Trạch Dương lôi người phụ nữ trung niên vào nhà vệ sinh của ga tàu hoả.
Chờ Lâm Trạch Dương một lúc, lập tức đã có người tới đó. Cả hai người đàn ông này đều ăn mặc như người quét dọn, đẩy xe và cầm dụng cụ lau chùi. Bọn họ đi thẳng tới chỗ của người phụ nữ trung niên.
Nhìn thấy người phụ nữ trung niên miệng đầy máu và không còn hơi thở, hai người quét dọn không hề kinh ngạc, trong mắt bọn họ cũng không có chút nào sợ hãi.
Hai người bắt đầu cho người phụ nữ trung niên vào một chiếc túi nhựa lớn, sau đó dọn dẹp một số dấu vết xung quanh bà ta, trong đó có cả một vết máu nhỏ hay chỉ một sợi tóc người phụ nữ trung niên để lại. Quan trọng hơn, bọn họ không hề hủy hoại hiện trường ở đây, thậm chí còn không di chuyển một chút cát bụi nào trên mặt đất.
Có thể thấy rằng, hai người này hành động rất thuần thục, đây không phải là lần đầu tiên bọn họ làm ra loại chuyện này.
Sau khi hai người kia rời đi, Lâm Trạch Dương từ bên cạnh đi ra, anh không khỏi hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm nói: “Xem ra chuyện lần này thật sự có chút phiền phức, Tần Quân Dao rốt cuộc đã có mâu thuẫn với ai mà lính đánh thuê và người thanh lý đều đã xuất hiện."
Nói đến đây, Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, sau khi trở về thành phố, mọi chuyện Lâm Trạch Dương gặp phải đều có thể nói là chuyện nhỏ mà thôi, bao gồm cả hoàng đế thế giới ngầm Lưu Uy, bao gồm cả những gia tộc ẩn dật như Huyết Minh, và thậm chí là nhóm lính đánh thuê đang truy đuổi Tần Quân Dao.
Nhưng bây giờ tình hình đã đột nhiên nghiêm trọng hơn.
Người thanh lý mà Lâm Trạch Dương vừa nhắc đến cũng là một tổ chức trong nhóm lính đánh thuê. Tất cả lính đánh thuê đều cần phải nộp một phần tiền của mình cho tổ chức này khi nhận nhiệm vụ.
Bởi vì tổ chức này sẽ dọn dẹp hiện trường sau khi lính đánh thuê chấp hành nhiệm vụ, hay còn gọi là dọn dẹp tàn cuộc.
Những người từ tổ chức này thường không xuất hiện trừ khi họ gặp phải một nhiệm vụ đặc biệt lớn. Và khi một người như vậy xuất hiện ở một nơi nào đó, nơi đó sẽ trở thành chiến trường của các nhóm lính đánh thuê.
Xem ra tập đoàn mà Tần Quân Dao khiêu khích thật sự rất khủng. Nếu không ngoài dự liệu thì, nhiệm vụ do tập đoàn đó công bố có thể đã thu hút nhiều nhóm lính đánh thuê lớn mạnh.
Bản thân Lâm Trạch Dương cũng không biết, khi anh nghĩ đến những chuyện phiền phức khiến người ta muộn phiền thì khóe miệng Lâm Trạch Dương tự nhiên cong lên.
Nếu là những người Tần Quân Dao, Lý Tuyết Tình, Sở Sở… nhìn thấy Lâm Trạch Dương lúc này, nhất định bọn họ sẽ không thể nhận ra anh. Bởi vì bọn họ chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Trạch Dương như thế này.
Khóe miệng hơi nhếch lên thực sự có thể gây ra rất nhiều thay đổi trong tính tình của Lâm Trạch Dương: điên cuồng, tàn nhẫn, cuồng nộ, kiêu ngạo và độc đoán.
Nếu các đồng đội cũ của Lâm Trạch Dương nhìn thấy vẻ mặt này của Lâm Trạch Dương, bọn họ có thể sẽ phát điên. Long Vương, Long Vương sắp bắt đầu nghiêm túc rồi.
Rất nhanh, biểu cảm khuôn mặt của Lâm Trạch Dương khôi phục như bình thường, sau đó anh đi ra khỏi nhà vệ sinh, đi tìm Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa tựa hồ không biết chuyện gì vừa mới xảy ra, cô ấy vẫn luôn ở bên ngoài chờ Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không nói gì, tiếp tục cùng Tiểu Hoa đi về phía trước.
Chẳng bao lâu, hai người rời khỏi ga tàu hoả và đi đến một con đường bên ngoài. Tuy lúc này có rất nhiều phương tiện ra vào đây nhưng lượng người đi bộ lại không nhiều, có lẽ đây không phải là vị trí giao thông quan trọng.
Đột nhiên một tay của Lâm Trạch Dương bóp lấy cổ Tiểu Hoa.
Sắc mặt Tiểu Hoa trong nháy mắt trở nên vặn vẹo, nhìn rất khó chịu, chẳng mấy chốc mặt cô ấy đã đỏ bừng, hai mắt trợn lên.
Hai chân Tiểu Hoa chậm rãi rời khỏi mặt đất. Tiểu Hoa ra sức vùng vẫy nhưng lại không có tác dụng, hiện tại ngay cả một âm thanh cô ấy cũng không thể phát ra.
Lâm Trạch Dương điên rồi sao, tại sao anh lại tấn công Tiểu Hoa?
Lâm Trạch Dương dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Tiểu Hoa, trên mặt anh không có bất kỳ biểu cảm nào, nhìn Lâm Trạch Dương cực kỳ lạnh lùng, giống như ngàn năm băng giá, khiến người ta có cảm giác nhiệt độ xung quanh đã giảm đi rất nhiều.
Lâm Trạch Dương nhìn không chớp mắt Tiểu Hoa đang không ngừng vùng vẫy, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều không hề chớp.
Một lúc sau, Tiểu Hoa không còn giãy giụa nữa, hai mắt trợn lên, giống như đã chết rồi.
Lâm Trạch Dương liền buông tay ra. Sau đó Tiểu Hoa cứ thế mà nặng nề ngã xuống đất, toàn thân giống như một đống bùn nhão.
Lâm Trạch Dương xoay người đi về phía trước.
"Tôi cho cô ba giây, nếu cô không đi theo tôi thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa." Giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên, nhưng bước chân của anh vẫn như cũ mà không hề dừng lại.
Tiểu Hoa vốn dĩ tưởng như đã chết, không một động tĩnh gì bỗng từ dưới đất đứng dậy, động tác sạch sẽ gọn gàng, thậm chí còn uyển chuyển hơn cả những màn biểu diễn võ thuật trên truyền hình.
Tiểu Hoa lập tức đi theo Lâm Trạch Dương, nhưng thay vì đi cạnh Lâm Trạch Dương thì cô ấy lại đi sau anh một bước, hai tay khoanh trước ngực và cúi thấp đầu.
Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, phớt lờ Tiểu Hoa. Tiểu Hoa cũng đi theo Lâm Trạch Dương suốt chặng đường.
Đi được một đoạn thì Lâm Trạch Dương tiện tay gọi một chiếc xe, sau đó anh cùng với Tiểu Hoa lên xe ngồi.
Chẳng bao lâu, cả hai người đã đi đến một khu thắng cảnh ở thị trấn nhỏ Long Tỉnh, cũng chính là trung tâm của thị trấn nhỏ Long Tỉnh.
Lâm Trạch Dương tuỳ tiện tìm được một quán ăn, anh ngồi xuống gọi đồ ăn.
Tiểu Hoa bên này vẫn luôn cúi đầu đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, từ đầu đến cuối cô ấy đều không dám nhìn Lâm Trạch Dương.
Bầu không khí rất kỳ quái, làm cho mọi người không biết hai người rốt cuộc đang làm gì.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn Tiểu Hoa một cái và nói với cô ấy: "Vừa rồi tôi không giết cô, sau này cũng sẽ không giết cô. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là cô không có ý đồ xấu với tôi.”
Tiểu Hoa vội vàng ngẩng đầu nhìn Lâm Trạch Dương và đáp lại anh: "Tôi sẽ không có ý đồ xấu với anh, tôi cũng sẽ không bao giờ làm hại anh đâu."
Lâm Trạch Dương mỉm cười với Tiểu Hoa nhưng anh không nói gì cả.
Tiểu Hoa lại nhanh chóng cúi đầu, giọng nói cũng nhỏ hơn rất nhiều, cô ấy nói: “Lúc đầu, tôi thật sự muốn ra tay với anh, nhưng tôi chỉ cho rằng anh là những người kia mà thôi, về sau tôi cũng không nghĩ tới những chuyện này nữa."
Tiểu Hoa nói xong lời này, cô ấy không mở miệng nữa, Tiểu Hoa trầm mặc, chờ đợi Lâm Trạch Dương phản ứng lại.
Nhưng mà chờ đợi rất lâu, Tiểu Hoa vẫn chưa nghe thấy giọng nói của Lâm Trạch Dương.
Tiểu Hoa cuối cùng cũng lấy hết can đảm ngẩng đầu lên, sau đó cô ấy không nhịn được mà hai mắt mở to.
"Tôi ăn xong rồi, bữa này là cô mời tôi. Ông chủ, thanh toán." Lâm Trạch Dương vừa nói vừa hét lên, sau đó anh bước ra khỏi quán ăn.
Tiểu Hoa không khỏi ngây ngốc ở đó, cái tên này… Cái tên này vừa rồi thật sự đắm chìm trong việc ăn uống, hơn nữa anh thật sự đã ăn hết đồ ăn mà cô ấy còn chưa cắn một miếng nào, anh đói, tôi cũng biết đói chứ!
Điều kinh tởm hơn nữa là tên này thế mà lại yêu cầu bản thân cô ấy thanh toán hóa đơn.
Tiểu Hoa không nhịn được mà nghiến răng nghiến lợi.
"Vì sao cô lại không vui rồi?" Giọng nói của Lâm Trạch Dương đột nhiên vang lên.
“Làm gì có chuyện đó chứ." Tiểu Hoa lập tức cười tươi như hoa.
Chương 369 Hoa Thất.
Thị trấn Long Tỉnh mang những nét đặc trưng của thị trấn Giang Nam.
Ở trung tâm thị trấn có một con sông chảy qua toàn bộ thị trấn, những ngôi nhà bên cạnh đều là những tòa nhà cổ có mái hiên. Bây giờ trời đã chạng vạng, mặt trời lặn ở phía tây bầu trời, có những vệt ánh sáng vàng và bóng tối. Ánh sáng vàng rơi trên mái hiên và trên dòng sông, tạo cho thị trấn này một cảm giác quê hương cổ kính hơn.
Lâm Trạch Dương dẫn Tiểu Hoa đi vào trung tâm của thị trấn, định tìm nhà nghỉ để ở.
Hai người vẫn im lặng đi về phía trước. Bởi vì hai người không đi trên con đường chính của thị trấn, vẫn ở rìa trung tâm thị trấn nên xung quanh không có người qua lại, các cửa hàng bên cạnh cũng đóng cửa.
Đúng lúc này, phía sau hai người đột nhiên vang lên tiếng xe máy. Lâm Trạch Dương nhướng mày, sau đó một tay ôm lấy Tiểu Hoa lao sang một bên.
Khi Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa vừa rời khỏi nơi này, trên mặt đất có vài lỗ nhỏ, bụi bay lên.
Có người đã dùng súng.
Lâm Trạch Dương không quay đầu lại, tùy ý nhặt mấy viên sỏi dưới đất ném ra phía sau.
Có tiếng nổ.
Một tiếng nổ lớn vang lên, chiếc xe máy rơi xuống đất. Tất nhiên, người đi xe máy cũng ngã xuống đất. Lâm Trạch Dương đứng dậy khỏi mặt đất, đi về phía người đó.
Lúc này người kia đang bị xe máy đè lên, máu từ đùi hắn ta tiếp tục chảy ra, hắn ta hoàn toàn không thể cử động được nhưng hắn ta vẫn chịu đựng cơn đau mà không hét lên.
Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt đối phương, anh cúi xuống lấy khẩu súng lục có giảm thanh từ tay người đàn ông, rồi chỉ cần dùng một lực nhẹ, khẩu súng vỡ tan thành bột.
Lâm Trạch Dương nhìn người đàn ông này, nói: “Nói với những người đó, tôi sẽ ở lại thị trấn này một thời gian, nếu muốn giết tôi thì cứ tới. Nhưng hãy để họ ghi nhớ những quy định của nhóm lính đánh thuê, để họ nhớ rằng đây là Trung Hoa.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương quay người tiếp tục đi về phía trung tâm thị trấn.
Đương nhiên Tiểu Hoa cũng nhanh chóng đi theo.
Vừa rồi ở ga xe lửa cũng có người quét dọn, tất nhiên ở đây sẽ có một ít, cho nên căn bản Lâm Trạch Dương không cần quản những thứ này, những người dọn dẹp đó chắc chắn sẽ xử lý mọi việc một cách hoàn hảo, sẽ không để ai nhìn ra manh mối.
Quả nhiên, chẳng bao lâu đã có người tới, lặng lẽ xóa sạch mọi thứ ở đây, sau đó mang tên sát thủ đi.
Một lúc sau, Lâm Trạch Dương dẫn Tiểu Hoa vào trung tâm thị trấn, ở tại một nhà nghỉ khá tốt. Nhìn xuống là dòng sông chảy qua trung tâm thị trấn.
Về đêm, từ đây nhìn ra, quả nhiên phong cảnh rất đẹp, ánh đèn của những ngôi nhà bên cạnh phản chiếu xuống mặt nước, khiến người ta có cảm giác như đang lạc vào xứ sở thần tiên.
Lâm Trạch Dương yêu cầu hai căn nhà, nhưng lúc này Tiểu Hoa lại đi vào trong nhà của Lâm Trạch Dương.
“Sao cậu không hỏi tôi là ai? Anh không tò mò chút nào sao?” Tiểu Hoa nhìn Lâm Trạch Dương, nghiêm túc nói.
“Tôi không tò mò, quá tò mò sẽ khiến con người chết nhanh hơn.” Kể từ khi Lâm Trạch Dương đến thị trấn này, nói cách khác kể từ khi Lâm Trạch Dương biết mình dính vào một vụ việc lớn, tất cả tính khí của anh đã thay đổi rất nhiều. Anh không còn giống Lâm Trạch Dương khi ở trong thành phố nữa, cơ thể anh lúc nào cũng toát ra một luồng khí lạnh lẽo, ghê tởm.
Hoặc đây là cách đúng để mô tả nó. Lâm Trạch Dương giống như yêu thần phóng ra từ ngọn lửa quái dị, có luồng khí như muốn tàn sát mọi thứ trong gia đình, khiến người ta không dám đến gần.
Đây có lẽ là hình dạng thật sự của Long Vương.
“Vậy tôi có thể hỏi anh làm sao anh biết thân phận của tôi? Hay làm sao anh biết tôi không phải học sinh? Tôi thấy tôi đã diễn rất tốt.” Tiểu Hoa tò mò nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Bởi vì các người giống nhau như vậy, từ đầu đến cuối đều không có chút nào sơ hở nào.”
Tiểu Hoa khẽ nhíu mày, sau đó lại cười khổ nói: “Như vậy cũng được.”
Lâm Trạch Dương không nói gì.
Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, sau đó tiếp tục nói với Lâm Trạch Dương: “Bên ngoài ga xe lửa, người đó lẽ ra phải đến để giết tôi. Người đàn ông bên ngoài thị trấn được cho là đến đây để giết anh. Bây giờ chắc là bọn họ đều cho rằng anh là người giám hộ của tôi, nên bọn họ sẽ giết anh trước. Anh nên biết điều này. Trên thực tế, tôi rất muốn biết anh là ai và tại sao anh lại quen thuộc với thế giới lính đánh thuê như vậy.”
Lâm Trạch Dương nhìn Tiểu Hoa, do dự một chút, nói: “Nếu như cô biết thân phận thật sự của tôi, cô sẽ chết.”
“Vậy tôi không hỏi nữa.” Tiểu Hoa lè lưỡi với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không phải là người cảnh giác, nếu Tiểu Hoa biết được tin tức anh là Long Vương, cô ấy sẽ bị Lâm Trạch Dương giết chết hoặc bị những kẻ muốn giết Lâm Trạch Dương tra tấn đến chết.
Đương nhiên danh hiệu Long Vương này có uy lực vô hạn, khiến mọi người đều cảm thấy sợ hãi. Nhưng đồng thời, đằng sau danh hiệu này cũng có một nhóm người, nhóm người này luôn muốn thay thế Long Vương và giết chết Long Vương. Nhóm người này là nhóm người điên rồ nhất trong thế giới lính đánh thuê, không có điều gì họ không thể làm được.
“Tên tôi là Hoa Thất, không phải Tiểu Hoa, tạm thời chỉ có thể nói cho anh biết như vậy.” Tiểu Hoa do dự một lúc, cuối cùng cũng nói ra tên thật của mình.
“Anh phải cẩn thận, tôi biết anh rất lợi hại. Nhưng hình như quy mô của hoạt động này rất lớn.” Hoa Thất nghĩ nghĩ vẫn không quên nhắc nhở anh.
Lâm Trạch Dương gật đầu, nhưng không mở miệng nói gì.
Hoa Thất bất đắc dĩ nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt có chút đáng thương.
“Cô làm sao vậy?” Lâm Trạch Dương không nhịn được hỏi.
“Tôi còn chưa ăn cơm, tôi đói.” Hoa Thất cảm thấy đây là khoảng thời gian đau khổ nhất trong cuộc đời mình, thậm chí Hoa Thất còn không thể ăn.
Khóe miệng Lâm Trạch Dương giật giật, suy nghĩ một chút nói: “Cô về tắm trước đi, tôi cũng đi tắm, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn. Đêm nay chắc sẽ có trò hay để xem.”
“Được.” Hoa Thất vui vẻ đáp lại, vội vàng trở về phòng.
Cùng lúc đó, bên trong một ngôi nhà ở ngoại ô thị trấn Long Tỉnh.
Trong nhà không có đèn, chỉ thắp một ngọn nến, ánh nến không sáng, thỉnh thoảng lại chuyển động, nhìn có vẻ đặc biệt quỷ dị.
Trong phòng có người, nhưng nhìn không rõ, chỉ nhìn thấy mấy bóng người trên tường đang run rẩy, giống như quỷ dữ từ trong địa ngục bò ra.
“Không ngờ Hoa Thất thật sự đã trở về.”
“Nhưng mà, người đàn ông đó là ai?”
“Tôi không biết, cũng không cần biết. Giết người kia, mang Hoa Thất đi.”
Sau đó, tất cả mọi người lại rơi vào im lặng, bởi vì câu này đã tóm tắt tất cả những gì họ muốn nói.
Vốn dĩ bọn họ là sát thủ, sát thủ luôn chỉ nhìn vào kết quả. (Tiểu thuyết sắc đẹp “hongcha866” Tài khoản chính thức của Weixin, xem thêm)
Chương 370 Người không nói nhiều.
Tất nhiên điều thú vị nhất ở một thị trấn cổ như thế này chính là về đêm. Mà thứ thú vị nhất vào buổi tối lại chính là một vài quán bar.
Những quán bar ở thị trấn nhỏ như thế này thường sẽ không quá lớn, cũng không quá ồn ào. Bình thường sẽ có một số ca sĩ biểu diễn trực tiếp, cầm một vài nhạc cụ chơi các giai điệu dân ca.
Vừa nghe những làn điệu dân ca êm ái pha chút buồn vừa nhìn xuống những con sóng gợn lăn tăn trên mặt sông bên ngoài, đối diện là ánh đèn đặc trưng của nhạc dân ca, bầu trời tĩnh lặng, cảm nhận làn gió thoang thoảng, đây không phải là hưởng thụ thì còn là gì được nữa?
Tất nhiên, nếu ngay lúc này, một du khách nam độc thân tình cờ gặp một người phụ nữ đi một mình, mà người phụ nữ đó cũng độc thân, hai người mời nhau cùng trải qua một buổi tối tốt đẹp thì đúng là một trong những thú vui lớn nhất của đời người.
Lâm Trạch Dương và Hoa Thất tùy tiện tìm một quán bar rồi vào trong ngồi.
Quán bar này có vị trí khá tốt, ngay trung tâm thị trấn, so với những quán bar khác thì cũng rộng rãi hơn một chút. Một ca sĩ đang ngân nga một bài dân ca nổi tiếng trên sân khấu, cùng với ánh đèn chập chờn trong quán bar tạo nên bầu không khí khá thoải mái.
Cho nên lúc này bên trong quán bar có khá nhiều người.
Lí do Lâm Trạch Dương chọn nơi này là vì vị trí của nó cũng đủ nổi bật. Mà chọn địa điểm nổi bật như vậy tất nhiên là để bọn sát thủ ra tay dễ dàng hơn.
Thật ra thì Lâm Trạch Dương cũng không muốn hiểu biết nhiều về lính đánh thuê đến như vậy. Nhìn bề ngoài những người này có vẻ là những người có thể đánh đổi tất cả vì tiền tài, nhưng thật ra bọn họ cũng chỉ là con người mà thôi. Sau khi Lâm Trạch Dương xử lý vài người mạnh trong số họ, khi anh khiến họ cảm thấy nhụt chí, không còn hy vọng nào để thành công thì họ sẽ tự mình rút lui.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương biết việc chủ động làm bia ngắm như vậy là rất nguy hiểm, nhưng anh cũng biết nếu không chủ động thì có thể anh sẽ phải gặp những vụ ám sát khó bị phát hiện hơn.
Lúc này, Lâm Trạch Dương đã chú ý tới một số người trong quán bar.
Trong đó có một bàn chỉ có một người đàn ông ngồi, người đàn ông này nhìn có vẻ khá nhu nhược, trông như một tên mọt sách mập mạp, tóc tai bù xù và rất dài.
Người đàn ông đang say sưa uống rượu, thỉnh thoảng sẽ ngẩng đầu lên, nhưng một khi bắt gặp ánh mắt của người khác thì lại lập tức rũ mắt xuống.
Lâm Trạch Dương cũng chú ý tới ánh mắt của người đàn ông này đang vô tình hay cố ý mà nhìn những người ngồi ở bàn bên cạnh. Hay nói chính xác hơn là nhìn vào một người phụ nữ nào đó ngồi bên bàn.
Người phụ nữ kia ăn mặc rất mát mẻ, trên mặt là lớp trang điểm đậm. Cô ta đang dựa vào một người đàn ông, trên tay cầm ly rượu đút cho người đàn ông kia uống.
Không thể không thừa nhận rằng, mặc dù người phụ nữ này trông rất lăng nhăng nhưng lại có dáng người không tệ, vẻ ngoài lại vô cùng gợi cảm và quyến rũ. Dáng vẻ này chắc hẳn sẽ là nữ thần trong lòng vô số trạch nam*.
*(Trạch nữ, trạch nam là những cụm từ có nguồn gốc từ tiếng Trung thường được dùng để miêu tả những cô gái, chàng trai chỉ luôn thích ở trong nhà, lẩn trốn mọi hoạt động bên ngoài (trạch có nghĩa là lẩn trốn).
“Lâm Tử, có phải cái tên Chu Tường kia thích em không? Anh ta cứ nhìn em nãy giờ kìa? Nhìn xem bây giờ em nổi tiếng thế nào rồi, ha ha.” Người đàn ông vừa nói vừa dùng một tay nhéo mạnh vào mông người phụ nữ tên Lâm Tử.
Lâm Tử khẽ kêu lên nũng nịu, nhưng không tức giận mà chỉ nói với người đàn ông: “Hạo Ca, anh không cần quan tâm đến anh ta làm gì. Chẳng qua chỉ là một tên vô hình trong trường, không ai để ý đến, chúng ta đã không ngần ngại ra ngoài chơi một lần thì quan tâm đến người khác làm gì, tiếp tục uống rượu nào.”
Hạo Ca cười đê tiện, sờ soạn người Lâm Tử thêm mấy lần nữa rồi nói: “Uống như vậy sao được, mau, đến đây đút anh.”
Vừa nói, Hạo Ca vừa chu môi về phía cô ta. Lâm Tử sửng sốt một chút, đánh yêu Hạo Ca một cái rồi nói: “Anh thật xấu xa, có nhiều người ở đây như vậy.”
Tuy nhiên, cuối cùng Lâm Tử vẫn nhấp một ngụm rượu rồi ngậm trong miệng, sau đó đưa môi mình đến gần miệng Hạo Ca.
“Đúng là ghê tởm, sao mấy người này không đi chết hết đi?” Hoa Thất ngẩng đầu nhìn lướt qua, tức giận nói.
Lâm Trạch Dương liếc nhìn cô, nói: “Mau ăn đi, lát nữa không có cơ hội ăn nữa đâu.”
Hoa Thất vội vàng cúi đầu xuống, bắt đầu ăn.
Đương nhiên người đàn ông tên Chu Tường cũng nhìn thấy cảnh tượng này, hai tay siết chặt nắm đấm nhưng không dám nói gì, thậm chí còn cúi đầu thấp hơn, tiếp tục vùi đầu vào mấy ly rượu.
Chu Tường rất thích Lâm Tử, vô cùng yêu thích cô ta. Vì vậy khi anh ta biết Lâm Tử sẽ đến chơi trong dịp nghỉ lễ này, anh ta đã lập tức mua vé đuổi theo cô ta.
Đương nhiên là Chu Tường không tới đây cùng với Lâm Tử. Lâm Tử người ta được Hạo Ca lái ô tô chở đến.
Thật ra khi Chu Tường quyết định tới đây thì anh ta đã biết mình sẽ phải thấy cảnh gì, cũng biết mình sẽ cảm thấy rất khó chịu nhưng anh ta vẫn đến. Chu Tường chỉ muốn gặp Lâm Tử nhiều hơn một chút, chính là thích cô ta.
Bạn bè của Chu Tương đều nói rằng loại phụ nữ hám tiền như Lâm Tử chỉ thích qua lại với người có tiền có quyền, không xứng đáng với tình cảm của anh ta. Hai người họ đã được định sẵn là không có kết quả. Chu Tường cứ kiên trì theo đuổi như vậy thì có ý nghĩa gì chứ?
Nghĩ tới những chuyện này, Chu Tường lại nốc thêm một ngụm rượu lớn, trong lòng lại càng cay đắng, thích một người, sao có thể tự khống chế bản thân mình, cho dù là đau thấu tim, đau đến tột cùng thì cũng không có cách nào khác, thích chính là thích.
Đúng lúc này, ở một chiếc bàn phía góc trong quán bar có một người đứng lên.
Lâm Trạch Dương chú ý tới những người ngồi ở bàn này đều là những người giữa độ tuổi từ thanh niên đến trung niên, quần áo mặc trên người có vẻ rất hổ báo, thân hình cao to, cơ bắp rắn chắc, đôi mắt đục ngầu và kiên định.
Một người đàn ông đầu trọc đang đi về phía Lâm Tử.
“Tôi cảm thấy cô rất xinh đẹp, lại đây uống chút rượu đi, bên kia của chúng tôi không có phụ nữ.” Ánh mắt tên đầu trọc trực tiếp dán chặt trên người Lâm Tử.
Lâm Tử hơi bối rối, nhìn về phía Hạo Ca.
Hạo Ca lại trợn tròn mắt, nói với người đàn ông đầu trọc: “Mày là ai? Mày có tư cách gì mà nói ra mấy lời này? Cút khỏi đây! Đừng tưởng rằng cắt một cái đầu trọc là có thể nhìn đời bằng nửa con mắt, tao không phải mấy tên học sinh ngu ngốc kia, còn lâu tao mới sợ mày.”
Người đàn ông đầu trọc không để ý đến Hạo Ca, vẫn nhìn Lâm Tử nói: “Ý cô thế nào?”
Lâm Tử sợ hãi, ôm chặt lấy cánh tay Hạo Ca.
Hạo Ca cũng có chút sợ hãi, hắn ta là một tên phú nhị đại**, cũng là một tên côn đồ nên cũng có chút kiến thức, biết giang hồ thật sự sẽ không bao giờ nói nhiều.
**(Đại gia thế hệ thứ hai.)
Có vẻ như tên đầu trọc trước mắt này chính là loại người như vậy.
Nhưng mà sao Hạo Ca hắn ta có thể để Lâm Tử một mình, hắn ta cũng không thể nhượng bộ trước mặt nhiều anh em như vậy.
“Mẹ nó mày coi bố mày là không khí à…” Hạo Ca còn chưa nói hết câu.
“Bốp.”
Một âm thanh nặng nề vang lên.
Người đàn ông đầu trọc cầm chai đập thẳng vào đầu hắn ta.