• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 36 Lời tỏ tình bất ngờ

Chương 36: Lời tỏ tình bất ngờ

Lâm Trạch Dương nhanh chóng nhận cuộc gọi.

Alice bên kia có chút khó xử nói: “Long Vương, lần trước tôi đã nhờ anh một chuyện rồi, mong là anh sẽ bảo vệ nghệ sĩ của công ty chúng tôi. Bây giờ người này đang chuẩn bị tới Hoa Hạ các anh đấy, ít ngày nữa sẽ đến.”

Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: “Cụ thể là khi nào, và tôi cần phải làm gì?”

Alice vội vàng trả lời: “Long Vương không cần phải làm gì đâu, tuy nghệ sĩ của công ty tôi đúng là quan trọng thật, nhưng sao có thể phiền anh được. Đến lúc đó tôi sẽ bảo Nicole gọi cho anh, cũng sẽ dặn dò cô ấy phải làm theo mọi thứ anh chỉ bảo, tuyệt đối không được gây bất cứ phiền phức nào cho anh.”

Lâm Trạch Dương hơi ngạc nhiên, sao hôm nay đi đâu cũng nghe người ta nói về Nicole nhỉ, anh hỏi lại: “Nicole mà cô đang nói đây là Nicole đang rất nổi tiếng ở Mỹ sao?”

Alice cười đáp: “Bây giờ đúng là cô ấy nổi tiếng thật, nhìn thì có vẻ như không ai ghét cô ấy cả. Nhưng cũng chính vì vậy, sẽ có một số người đố kỵ với cô ấy, cũng có thể sẽ làm ra mấy việc ảnh hưởng không tốt, nên rất cần sự bảo hộ của Long Vương.”

Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một chút, nhớ tới độ điên cuồng của Triệu Vũ Yên, anh hỏi: “Không biết tôi có thể lấy vài tấm vé vào cửa cho buổi gặp mặt của Nicole không nhỉ?”

Alice sửng sốt, đáp: “Tất nhiên là có, anh muốn là được, nhưng mà anh dùng mấy tấm vé đó làm gì vậy?”

Lâm Trạch Dương cười không đáp, rồi cúp máy luôn.

“Anh vừa mới nói là anh có vé vào cửa buổi gặp mặt Nicole sao, lại còn được mấy cái lận, có thật không vậy?” Không biết Tạ San San đã đứng bên cạnh anh từ lúc nào, bây giờ ánh mắt cô dán chặt vào người Lâm Trạch Dương, đôi mắt cứ như phát sáng, có hơi dọa người.

Anh hơi giật mình một chút, sau đó ngẩng đầu lên rồi nói: “Đương nhiên là thật rồi, Lâm Trạch Dương này là ai chứ? Không phải chỉ là mấy tấm vé thôi à? Tôi muốn bao nhiêu mà chẳng được?”

Đôi mắt Tạ San San lại càng cháy bỏng hơn, cô nhìn Lâm Trạch Dương chằm chằm, theo bản năng tiến lại gần anh hơn khiến trán hai người sắp chạm vào nhau rồi hỏi: “Cho tôi xin một tấm nhé?"

“Tất nhiên là được rồi, chỉ là bây giờ tôi chưa có. Để khi nào gặp Nicole thì tôi sẽ xin cho cô.” Lâm Trạch Dương vỗ ngực đáp.

“Hứ, cứ tưởng giật được vé rồi chứ, ai dè cũng chỉ là một tên khoác lác. Chưa nói đến chuyện có gặp được Nicole hay không, sợ là vé vào cửa anh còn không có cơ hội nhìn thấy nữa kìa, không cần phải ra vẻ đâu, lại còn là kiểu nói dối là biết liền nữa chứ.”

Đột nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên, là của người của bên bộ phận kinh doanh, Mã Kiến.

Nói xong, hắn ta quay sang nhìn Tạ San San, rồi nói với cô: “San San, cô đừng để hắn lừa, loại người này tôi thấy nhiều lắm rồi, chuyên dùng những chiêu trò lừa đảo này để thu hút sự chú ý, nhưng thật ra thì không có tý bản lĩnh nào, chỉ biết đi lừa gạt thôi.”

Mã Kiến thích Tạ San San, hơn nữa còn đang theo đuổi cô, nhưng Tạ San San lại chẳng để hắn ta vào mắt, điều này khiến Mã Kiến vô cùng khó chịu. Vậy mà Lâm Trạch Dương mới vào công ty được mấy ngày thì Tạ San San lại hay tìm đến, thoạt nhìn quan hệ giữa hai người còn rất thân thiết.

Sao Mã Kiến có thể chấp nhận chuyện này, hắn ta cảm thấy bản thân chỗ nào cũng tốt hơn Lâm Trạch Dương, ưa nhìn hơn, dáng người đẹp hơn, xuất thân và năng lực tốt hơn, đối xử với Tạ San San cũng tốt hơn so với Lâm Trạch Dương. Rõ ràng là không lý nào mà San San lại thích Lâm Trạch Dương thay vì thích hắn ta cả.

Vậy nên, vừa rồi nhìn thấy Tạ San San suýt nữa là hôn Lâm Trạch Dương, trong lòng Mã Kiến toàn là sự giận dữ, nhịn không được nên mới nói như vậy.

“Anh ấy không phải người như vậy đâu.” Sau khi được Lâm Trạch Dương cứu khỏi Trình Tiểu Công, Tạ San San vẫn luôn biết ơn và tin tưởng anh.

Đương nhiên là cô cũng không tin Lâm Trạch Dương sẽ có mấy tấm vé kia, huống chi là gặp mặt trực tiếp với Nicole. Nhưng mà bản thân cô cũng không thích có người nói xấu anh, con người cô khá là bao che khuyết điểm cho người khác.

Mã Kiến nhíu mày lại, nói: “San San, chuyện đơn giản như vậy mà cô cũng không nhìn ra sao? Trước đây cô từng nói với hắn về Nicole, nhưng hắn có biết cô ấy là ai đâu, vậy mà cũng dám nói có thể lấy được vé, còn quen biết cả Nicole, đây có khác gì trò hề đâu?”

Tạ San San không biết phải phản bác như thế nào, nhưng ai bảo cô là một cô gái xinh đẹp mà tùy hứng chứ: “Tôi kệ đấy, dù sao thì tôi tin là anh ấy sẽ không lừa tôi.”

Mã Kiến cắn chặt răng, hắn cực kỳ tức giận, rốt cuộc thì Lâm Trạch Dương đã cho Tạ San San uống bùa mê thuốc lú gì vậy?

“Anh có dám đánh cược với tôi không?” Đương nhiên Mã Kiến sẽ không tức giận với Tạ San San, chỉ có thể nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương.

Thật sự thì Lâm Trạch Dương cảm thấy rất phiền, nhưng nếu người ta đã nói đến thế rồi, anh cũng không từ chối nữa, hỏi: “Vậy anh muốn cược cái gì?”

Mã Kiến cười lạnh một tiếng, nói: “Đơn giản thôi, anh nói cậu có vé vào cửa, còn nói có thể đi gặp trực tiếp Nicole, tôi thì cũng không cần anh đi gặp Nicole làm gì đâu, chỉ cần anh lấy được vé vào cửa thì coi như anh thắng.”

Lâm Trạch Dương thấy hơi buồn cười, đầu người này là bị cửa kẹp hỏng mất rồi à, bên trong chỉ chứa thủy ngân sao?

“Cũng được, vậy cược gì?” Anh sẽ không từ chối loại chuyện trăm lợi mà không một hại này đâu.

“Nếu như anh thua, anh vĩnh viễn không được tới gần Tạ San San nữa.” Mã Kiến hung hăng nói.

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày lại.

Thấy thế, Mã Kiến khinh bỉ nói: “Nếu anh đã sợ thua như vậy thì thừa nhận chuyện mình nói dối ngay bây giờ luôn đi, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.”

Lâm Trạch Dương liếc qua nhìn Tạ San San, sau đó nói: “Tạ San San cũng chẳng phải là đồ vật, cô ấy là người, muốn gặp ai hay không muốn gặp ai, cô ấy tự mình quyết định, cho nên tôi không chấp nhận điều kiện đặt cược này. Nhưng nếu anh đã nói đến vậy rồi, tôi đành phải nhận vậy. Tuy nhiên, điều kiện đặt cược sẽ đổi thành ai thua thì người đó phải rời khỏi công ty này.”

Lâm Trạch Dương cũng hơi tức giận, Tạ San San là người bạn mà anh coi trọng, nếu đã vậy, anh không cho phép bất cứ kẻ nào sỉ nhục bạn bè của anh, dưới bất kỳ hình thức nào.

Mã Kiến không khỏi ngây ngẩn cả người, không thể tưởng được điều kiện đặt cược lại lớn đến thế, như là một mũi tên rời khỏi dây cung không thể quay lại, mà tất cả đều diễn ra ngay trước mắt Tạ San San, nhưng hắn sợ gì chứ, quan trọng là Lâm Trạch Dương không hề có khả mua được vé của Nicole, có tiền cũng chẳng mua nổi.

“Được, tôi đồng ý.” Mã Kiến nắm tay thành lại nắm đấm, hung hăng nói.

Tạ San San đang đứng ở một bên quan sát, đôi mắt cô không nhịn được nhìn Lâm Trạch Dương chăm chú, không hiểu tại sao lại cảm thấy anh của lúc này thật đẹp trai .

“Lâm Trạch Dương, có phải anh thích tôi không?” Tạ San San không biết vì sao đột nhiên hỏi một câu như vậy.
Chương 37 Lâm Trạch Dương là đồ không đáng tin

Chương 37: Lâm Trạch Dương là đồ không đáng tin

Tạ Nghi có khuôn mặt nhỏ nhắn, mũm mĩm như trẻ con, trông rất đáng yêu, nét mặt có chút trẻ con, giống như một đóa hoa chớm nở. Đây là một vẻ đẹp độc đáo của tuổi trẻ, mang nhiều năng lượng nhất, cũng là giai đoạn quan trọng nhất trong cuộc đời, là thời gian lưu lại sự hồn nhiên của mỗi người.

Nếu có cơ hội trở lại, gần như tất cả mọi người đều sẽ không bỏ qua cơ hội như vậy, dù sao sự hồn nhiên hình như đã cách chúng ta càng ngày càng xa.

Lâm Trạch Dương không chút do dự nói: “Đương nhiên rồi, cô đáng yêu như vậy có ai lại không thích cô được chứ”.

Tạ Nghi đỏ bừng mặt, không dám nhìn thẳng vào mắt Lâm Trạch Dương, giọng nói cũng nhỏ dần, nói: "Vậy anh đừng theo đuổi tôi, giờ tôi vẫn còn nhỏ, chưa thể trở thành bạn gái của anh được, không thể trở thành người một nhà với anh được, anh hãy chờ tôi lớn".

Lâm Trạch Dương ngây ngẩn cả người, nói: “Cô đang nói gì vậy?”

Tạ Nghi thẹn thùng thoáng nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Không phải anh nói thích người ta sao, thích người ta không phải muốn làm bạn trai người ta à, muốn làm người một nhà với người ta sao?"

Con gái đôi khi chính là như vậy, chỉ một chút thôi cũng có thể nghĩ rất nhiều, rất xa. Chỉ là con gái bây giờ đều giấu kín những thứ này trong lòng, mà Tạ Nghi thật sự quá ngây thơ hồn nhiên, cho nên mới nói ra”.

Lâm Trạch Dương vội vàng vẫy tay ngăn Tạ Nghi lại, nói: "Chờ một chút cô muốn làm người một nhà với tôi, nhà của tôi rất nhỏ, không thể ở hai người được đâu. Nhưng nếu cô thật sự muốn chuyển tới ở cùng tôi thì cô phải nộp tiền phòng tiền điện nước, cô đừng nghĩ tới tới chiếm tiện nghi của tôi."

Lần này đến lượt Tạ Nghi kinh ngạc. Cuối cùng Tạ Nghi đã hiểu ra, hóa ra ban nãy Lâm Trạch Dương nói thích, không phải là loại cảm xúc thích giữa nam với nữ, mà là loại tình cảm phổ biến giữa người với người.

"Đúng là đáng đời anh độc thân, anh độc thân cả đời đi" Tạ Nghi liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, tức giận xoay người bỏ đi, anh còn cho rằng người ta muốn ở cùng anh, là muốn chiếm tiện nghi của anh, muốn lợi dụng anh. Cô không trả nổi tiền thuê phòng, tiền điện, tiền nước.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, cảm thấy khó hiểu, nhẹ giọng nói: "Quả nhiên, con gái đều bị bệnh cả rồi”.

Đôi khi con gái thật sự bị điên thật rồi, lúc các cô gái nhận định điều gì đó, sẽ không còn chút lý trí nào mà ăn nói ngang ngược.

Lâm Trạch Dương bị Triệu Cẩn Du gọi vào văn phòng.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đang ngồi trên sô pha, Triệu Cẩn Du chống tay lên vai Lâm Trạch Dương, mặt cô chỉ cách mặt Lâm Trạch Dương không đến mười cm.

Thậm chí Lâm Trạch Dương còn cảm nhận được cả hơi thở ấm áp của Triệu Cẩn Du, anh ngửi thấy mùi thơm độc đáo trên người Triệu Cẩn Du.

"Chị, chị muốn làm gì, tôi không phải người tùy tiện đâu đấy" Lâm Trạch Dương cảm thấy Triệu Cẩn Du nhất định muốn làm chuyện không thể miêu tả với mình, trong lòng vô cùng sợ hãi.

“Tôi muốn làm gì cậu á, hôm nay tôi sẽ cho cậu biết hưởng thụ là gì, cậu cứ yên tâm giao cho tôi đi. "Vừa nói, Triệu Cẩn Du vừa nháy mắt với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhắm chặt hai mắt lại, nói: "Trốn cũng không thoát được, tôi cũng chỉ có thể tiếp nhận số phận bi thảm này. Tới đây đi, tôi sẽ cố gắng hết sức!

Một lát sau, Lâm Trạch Dương lớn tiếng kêu to.

“Đau đau đau, dừng lại đi, mau dừng lại đi, Triệu Cẩn Du rốt cuộc chị muốn làm gì, chị nói tôi biết đi, tôi hứa với chị bất kì điều gì tôi có thể làm được cho chị tôi sẽ làm, chị tha cho tôi đi.

Lâm Trạch Dương cảm thấy bả vai mình thiếu chút nữa vỡ vụn ra thành ngàn mảnh rồi.

Triệu Cẩn Du đứng ngay sau lưng Lâm Trạch Dương hai mắt lập tức sáng lên, nói: "Thật sao, cậu có thể mua vé vào cửa buổi gặp mặt Nicole cho tôi không?"

Lâm Trạch Dương thở phào nhẹ nhõm, xoa xoa bả vai mình, cô gái này ban nãy vừa nói muốn mát xa cho anh giúp anh thoải mái hơn chút, Lâm Trạch Dương đương nhiên nhận lời.Giờ nghĩ lại, quả thực đây là giúp anh trải qua địa ngục trần gian rồi!

“Được được được.” Lâm Trạch Dương vội vàng chấp nhận.

"Tốt quá, đúng không uổng công tôi giúp cậu đấm bópi." Triệu Cẩn Du nghe Lâm Trạch Dương nói, cô cũng không biết Lâm Trạch Dương có nói dối hay không, nhưng chỉ cần có một chút hy vọng cô sẽ không tha, bởi vì đây chính là Nicole.

“ Đây là phần thưởng cho cậu.” Vừa nói xong Triệu Cẩn Du liền hôn lên mặt Lâm Trạch Dương một cái.

Lâm Trạch Dương lập tức sững sờ, như một tên ngốc.

Triệu Cẩn Du cũng sửng sốt, cô kích động bởi hành động vừa rồi của mình đỏ mặt, cô chưa bao giờ làm chuyện này, nhưng vừa thấy biểu cảm của Lâm Trạch Dương cô lại cảm thấy thú vị, cô nháy mắt với Lâm Trạch Dương, nói: "Sau này cậu đối xử tốt với tôi chút, tôi sẽ cho cậu hưởng thụ nhiều hơn chút”.

Lâm Trạch Dương vội vàng chạy ra ngoài, cảm thấy Triệu Cẩn Du chính là ma quỷ, sẽ ăn thịt người.

“Ha ha ha “ Cô nhìn bộ dáng của Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du không nhịn được cười phá lên.

Đến lúc tan sở, tất cả mọi người đều vui vẻ, cuối cùng cũng hoàn thành một ngày vất vả, có thể nghỉ ngơi chút rồi.

Nhưng mà, hiện giờ Tần Quân Dao không vui nổi, chuyện lo lắng nhất đã xảy ra.

Vừa rồi hiệu trưởng nhà trẻ đã gọi tới, bảo cô nhanh chóng đến nhà trẻ, ông ta có chuyện muốn nói với cô.

Có chuyện gì muốn nói Tần Quân Dao không cần nghĩ cũng biết, nhất định là chuyện liên quan đến việc hôm qua Lâm Trạch Dương đánh người, xem ra phụ huynh của tên Chương Văn đã ra tay.

Chuyện tiếp theo sẽ thế nào? Hiệu trưởng muốn khuyên Manh Manh nghỉ việc sao? Đến lúc đó cô phải làm sao? Chẳng lẽ lại để Manh Manh chuyển trường sao?

Không được, nhất định không thể được.

Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao liền nghĩ tới Lâm Trạch Dương, lầm bà lầu bầm, nói: "Nếu không, để cho Lâm Trạch Dương Phi tới xin lỗi, tuy hơi mất mặt, nhưng so với chuyện của con trai sao có thể bằng được?"

Vừa nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lập tức gọi cho Lâm Trạch Dương, nói rõ ý đồ của mình.

Lâm Trạch Dương lập tức nói: "Nói xin lỗi gì chứ, cô đùa à, tôi đâu có làm gì sai, tôi chỉ đạp cậu ta có một cái, tôi còn đang thấy tôi đã quá nhân từ đây này”.

Tần Quân Dao vội vàng giải thích nói: "Nhưng chuyện này không phải vì cậu sai, mà là vì Manh Manh, chẳng lẽ cậu không thể vì Manh Manh suy nghĩ kỹ một chút sao?"

Lâm Trạch Dương tỏ vẻ không sao cả, nói: "Cô yên tâm đi, tôi đã nói nếu nhà trẻ này dám khai trừ Manh Manh, tôi sẽ phá hủy cái nhà trẻ này, không ai dám cãi lời Lâm Trạch Dương tôi. Được rồi, cứ quyết như vậy đi nhá.”

Lâm Trạch Dương nói xong, liền cúp điện thoại.

Tần Quân Dao tức giận thiếu chút nữa ném điện thoại đi, sao cô có thể quên cái tên này là một tên côn đồ được chứ, sao cô có thể ôm hy vọng với cái tên này được.

Dựa vào loại người này xử lí được chuyện, đây quả thực là giấc mộng xuân ngu xuẩn.

"Hay là tự mình tới xin lỗi." nói như vậy, Tần Quân Dao nắm chặt nắm đấm, rời khỏi công ty, đi tới nhà trẻ, cô đã nghĩ tới tình huống tệ nhất rồi.
Chương 38 Về... Không

Trong văn phòng hiệu trưởng của nhà trẻ Manh Manh đang theo học.

Hiệu trưởng vẫn luôn giữ tư thế khom lưng, liên tục gật gật đầu trông như một con gà đang mổ thóc, ông ta nở nụ cười đầy nịnh hót, thêm một cái đuôi đang lắc lư nữa thôi thì trông ông ta chẳng khác gì một con chó cả.

"Vâng vâng vâng, trưởng phòng Trương cứ yên tâm, cục trưởng đã đưa chỉ thị cho tôi, lát nữa tôi biết phải làm thế nào rồi. Chúng tôi chắc chắn sẽ không nuông chiều một bạn nhỏ giống như Tần Manh Manh được! Chúng tôi chẳng những phải để Tần Manh Manh và mẹ của con bé xin lỗi ngài mà còn phải để con bé phải thôi học nữa. Tôi còn có thể truyền bá các hành vi xấu xa của con bé cho những nhà trẻ lớn khác. Một đứa nhỏ như thế không xứng đáng nhận được sự giáo dục tốt như vậy!"

Chương Văn không nhịn được mà nở nụ cười rồi gật đầu nhẹ vài cái. Vợ Chương Văn lại nghiến răng nghiến lợi mà nói: “Lát nữa tôi phải xem xem con đàn bà hèn hạ kia còn ăn nói ngang ngạnh như thế nữa không! Còn tên đàn ông chết dẫm kia của cô ta nữa!”



Rất nhanh sau đó, Tần Quân Dao đã đến cửa nhà trẻ, lúc Tần Quân Dao vừa định bước vào nhà trẻ thì lại trùng hợp có hai chiếc xe chạy đến.

Hai chiếc xe này không phải là loại xe cao cấp gì, đứa con của người lái chiếc xe này hoàn toàn không đủ tư cách để học ở nhà trẻ quý tộc này, như Jetta lái trên con đường đầy ổ gà, người ta còn nói thà chạy xe đạp chứ không thèm lái ô tô.

Hai người đàn ông đi xuống từ hai chiếc xe, rồi lại mở cửa giúp cho người ngồi đằng sau, có vẻ như chủ của chiếc xe này là vị quan nhỏ trong đơn vị.

Hai người đàn ông ai cũng tràn đầy vẻ điềm tĩnh, trong đó là một người đàn ông trung niên và người còn lại hơi lớn hơn chút nhưng vẫn ở độ trung niên, hai người vừa gặp nhau liền bắt tay vô cùng thân thiết.

“Đây là nhiệm vụ mà ông chủ Lâm đã giao cho nhóm chúng tôi, năm nay thành phố chúng ta muốn tăng GDP nên việc này phải giải quyết gọn gàng nhanh chóng một chút.” Người đàn ông lớn tuổi hơn nói.

Người đàn ông còn lại cũng gật đầu nhẹ, nói: “Thật ra chuyện này dù không có lão Lâm sai bảo thì chúng ta cũng phải làm thật tốt, nhất là người quản lý chính ở đây như tôi đây, nhưng cũng không ngờ rằng lại có một con sâu làm rầu nồi canh.”

Tần Quân Dao nhìn hai người đàn ông vài lần, cô cảm thấy trông có chút quen quen nhưng cũng không để ý nữa, cô tiếp tục đi vào trong trường học.

Đúng thật, vẻ mặt của hiệu trưởng cực kỳ khó coi, ông ta nhìn Tần Quân Dao rồi nói ngay: “Tần Quân Dao, cô làm phụ huynh kiểu gì thế! Lúc trước con của cô nhập học cũng là đang ngay giữa học kỳ, theo nguyên tắc thì tôi đã có thể cấm con cô vào học, nhưng thấy tấm lòng của cô dành cho đứa nhỏ nên cũng đành đồng ý. Nhưng! Nhưng sao con của cô lại dám đánh người khác thế hả!”

“Cô gái à…” Người đàn ông trung niên gọi với theo Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao ngừng lại rồi nhìn về phía hai vị, cô hỏi: “Có chuyện gì thế ạ?”

“Là thế này, chúng tôi cũng vừa khéo muốn vào trong thăm quan một chút, không bằng chúng ta đi cùng được không? Có lẽ cô là phụ huynh của đứa trẻ nào đó, chúng tôi không rành chỗ này lắm, mong cô có thể dẫn đường cho chúng tôi đến văn phòng của hiệu trưởng.” Hai người đàn ông trung niên vừa nói vừa đi đến.

Tất nhiên Tần Quân Dao không có vấn đề gì, cô dẫn hai người đàn ông trung niên đi đến văn phòng của hiệu trưởng.

Vừa đi đến cửa, Manh Manh bị gọi đến đây từ sớm đang chờ đợi Tần Quân Dao đã lập tức nhảy cẫng lên, cô bé nhào vào ôm Tần Quân Dao, vui vẻ kêu: “Mẹ, mẹ ơi, cuối cùng thì mẹ cũng tới rồi.”

“Mẹ Manh Manh mau vào đây đi, hiệu trưởng đã chờ cô lâu lắm rồi đấy.” Một giáo viên nói với Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao vội vàng ôm Manh Manh đi vào. Hai người đàn ông trung niên muốn đi vào theo nhưng lại bị người giáo viên kia chặn lại. Hai người đàn ông cảm thấy buồn cười nhưng cũng không nói gì thêm nữa, chỉ đứng đợi ở đó.

Manh Manh co người lại một chút rồi lại ưỡn ngực la to: “Con không thèm sợ! Ba con nói rằng nếu bạn cảm thấy mình đúng thì không cần sợ bất cứ ai cả!”



Tần Quân Dao vừa vào văn phòng đã biết là không ổn rồi.

Vì Chương Văn và vợ của cậu ta bấy giờ đang vênh váo đắc ý ngồi ở đó, khuôn mặt nhìn Tần Quân Dao viết đầy mấy chữ “Tôi đợi nhìn thấy cảnh cô xui xẻo” đầy vẻ cười trên nỗi đau của người khác.

Đúng thật, vẻ mặt của hiệu trưởng cực kỳ khó coi, ông ta nhìn Tần Quân Dao rồi nói ngay: “Tần Quân Dao, cô làm phụ huynh kiểu gì thế! Lúc trước con của cô nhập học cũng là đang ngay giữa học kỳ, theo nguyên tắc thì tôi đã có thể cấm con cô vào học, nhưng thấy tấm lòng của cô dành cho đứa nhỏ nên cũng đành đồng ý. Nhưng! Nhưng sao con của cô lại dám đánh người khác thế hả!”

Manh Manh co người lại một chút rồi lại ưỡn ngực la to: “Con không thèm sợ! Ba con nói rằng nếu thầy cảm thấy mình đúng thì không cần sợ bất cứ ai cả!”

Vẻ mặt Tần Quân Dao dần trở nên lạnh như băng, đúng là lúc trước Manh Manh nhập học vào ngay giữa học kỳ, nhưng lúc đó Tần Quân Dao cho không ít tiền xây trường đâu! Đó là một cuộc giao dịch công bằng chứ Tần Quân Dao không hề cầu xin hiệu trưởng cái gì cả!

Tần Quân Dao nghe thấy vậy cũng không nói thêm gì, cô muốn xem xem rốt cuộc thì hiệu trưởng muốn nói cái gì nữa.

Đúng thật vậy, hiệu trưởng nói tiếp: “Cô để đứa nhỏ xin lỗi người ta đi, cô làm mẹ cũng phải xin lỗi họ nữa.”

Giọng nói của hiệu trưởng không chút nghi ngờ, tràn đầy vẻ uy nghiêm.

Tần Quân Dao nhíu chặt mày nhìn về phía Chương Văn và vợ cậu ta.

“Nếu biết trước sẽ có ngày hôm nay mà lúc trước cô còn như thế ư? Tôi nói rồi, tưởng cô có vài đồng tiền dơ bẩn nó là hay à? Huống chi cô cũng chẳng có bao nhiêu tiền bẩn đó! Muốn chơi với tôi hả, cô chưa đủ trình đâu! Bây giờ mau xin lỗi tôi ngay!”

Vợ Chương Văn cực kỳ kiêu ngạo, bây giờ nếu có thể thì cô ta còn muốn Tần Quân Dao kêu Lâm Trạch Dương đến đây nữa kìa.

Tần Quân Dao nhíu chặt mày nhìn về phía Chương Văn và vợ cậu ta.

Tần Quân Dao không nhịn được mà cắn môi, có hơi khó xử.

Tần Quân Dao nhíu chặt mày nhìn về phía Chương Văn và vợ cậu ta.

“Không! Cháu không xin lỗi, ba cháu nói rằng cháu không cần phải xin lỗi cho những việc mà cháu không làm sai!” Manh Manh nói to.

“Con nhỏ rẻ rách này bướng nhỉ! Muốn ăn đòn phải không!” Vợ Chương Văn lập tức trừng mắt nhìn Manh Manh.

Manh Manh co người lại một chút rồi lại ưỡn ngực la to: “Cháu không thèm sợ! Ba cháu nói rằng nếu cô cảm thấy mình đúng thì không cần sợ bất cứ ai cả!”

“Ba cháu ba cháu! Nếu ba mày giỏi thế thì sao không kêu tên đấy đến đây! Mà còn phải để một người phụ nữ đứng ra giải quyết!” Vợ Chương Văn tức đến sắp điên mất thôi.

“Được rồi!” Chương Văn ngăn vợ mình lại, không để cô ta quấy rối thêm nữa, tranh hơn thua với một đứa trẻ thì được cái gì chứ!

Chương Văn nhìn hiệu trưởng, nói: “Hiệu trưởng ông cứ xem mà giải quyết đi.”

Hiệu trưởng vội vàng cúi đầu khom lưng, rồi ngay sau đó đã thay đổi sắc mặt, lạnh lùng nhìn Tần Quang Dao: “Đã làm sai thì phải nhận sai, thái độ này của mấy người, không những nhà trẻ chúng tôi không chứa được mà tôi cũng tin rằng tất cả trường học trong thành phố chúng ta cũng không chứa chấp được!”

Tần Quân Dao bỗng nhiên trợn tròn mắt, vẻ mặt tràn đầy vẻ không tin nổi mà nhìn hiệu trưởng, cô có thể nghe được mùi vị đe dọa trong câu nói này, cũng biết rõ hiệu trưởng có đủ khả năng để làm như thế.

Vậy thì bây giờ thật sự phải bắt Manh Manh cùng xin lỗi với mình ư? Cô cực nhọc một chút cũng không sao, nhưng bắt Manh Manh cũng phải xin lỗi ư?

Trong lòng Tần Quân Dao không nhịn được mà nhói lên từng cơn, lúc này cô không khỏi nhớ đến Lâm Trạch Dương, tên khốn kia! Trong giờ phút quan trọng như thế này mà lại đi đâu không biết!

“Sao? Không hạ thể diện xuống được à? Vậy thì khỏi hạ nữa đâu! Tương lai con trẻ là cái thá gì chứ. Vừa nhìn là biết người mẹ như cô cũng chẳng phải là loại tốt lành gì.” Vợ Chương Văn tiếp tục châm biếm.

Bây giờ Tần Quân Dao chỉ cảm thấy rất là tủi thân cực kỳ tủi thân, cô muốn khóc đến nơi rồi, chưa từng có cảm giác thì ra làm người khó như bây giờ vậy.

Trên thương trường, cô chỉ cần suy tính đến ích lợi là đã có thể hợp tác với nhau. Trong giới lính đánh thuê càng đơn giản hơn, chỉ cần cho viên đạn vào đầu kẻ địch là được rồi.

Nhưng mà bây giờ… Tần Quân Dao không biết nên làm thế nào cả.
Chương 39 Bị câm à

Tần Quân Dao cắn chặt môi, nắm tay nắm chặt, chỉ nhìn chằm chằm vào mặt đất, hít một hơi thật sâu rồi mở miệng ra nói: “Về… Về… Không…”

“Gì cơ? Cô nói gì thế? Nói lớn lên chút được không? Bộ cô bị câm à?” Vợ Chương Văn lên tiếng ngắt lời Tần Quân Dao, khuôn mặt cô ta tràn đầy vẻ tự đắc, ai bảo cô ả đẹp, ai bảo cô ả ra vẻ kiêu ngạo, đứng trước mặt bà đây cũng phải cúi đầu xuống thôi!

Tần Quân Dao cắn môi như muốn chảy máu đến nơi, cô nhìn thoáng qua Manh Manh ngây thơ không biết gì, đành quyết tâm, đôi mắt nóng lên, nói ra tiếng: “Về việc…”

Bỗng vào ngay lúc này, Tần Quân Dao cảm giác có một sức mạnh kéo cô qua, giọng nói cũng ngừng ngay lúc đó.

“Ba ơi!” Manh Manh kêu lên.

Tần Quân Dao nhìn sang một bên, nước mắt suýt chút nữa đã rơi xuống, sau đó cô không nhịn được mà giơ nắm tay đấm người đàn ông bên cạnh một cái, trong đôi mắt tràn đầy vẻ oán hận.

Tần Quân Dao cũng không biết bây giờ trông cô đáng thương đến mức nào, cho dù là lúc nguy hiểm nhất khi đang làm nhiệm vụ, một thân một mình rơi vào bẫy bị kẻ địch bao vây thì cô cũng chưa từng cảm thấy bất lực như thế.

Người đàn ông bên cạnh Tần Quân Dao tất nhiên là Lâm Trạch Dương!

Thì ra Lâm Trạch Dương đã trên đường về nhà, anh đang suy nghĩ vẫn nên đi đón con gái trước thì hơn, nhưng không ngờ rằng lại thấy một cảnh tượng như thế.

Vốn dĩ Lâm Trạch Dương định sẽ trốn ở ngoài nhìn trò cười của Tần Quân Dao, nhưng anh không thể tin được rằng một sát thủ bậc S như thế mà lại bị người ta bắt nạt đến suýt khóc.

Không biết vì sao mà khi thấy dáng vẻ tràn đầy bất lực kia của Tần Quân Dao, trong lòng Tần Phi lại tràn ngập lửa giận, vậy nên anh lập tức chạy đến.

Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Chương Văn và vợ của cậu ta rồi nói: “Cho mấy người một cơ hội cuối cùng, xin lỗi vợ và con gái của tôi ngay!”

Lâm Trạch Dương cảm thấy anh đã thay đổi rất nhiều, bây giờ anh vẫn có thể giữ bình tĩnh, không lập tức nhào lên đánh người, có khi nào vì đã bỏ nghề quá lâu nên cũng dần trở nên lương thiện không?”

Nếu như để đồng đội của Lâm Trạch Dương nhìn thấy cảnh này thì họ chắc chắn sẽ bất ngờ đến mức không khép được mồm, từ khi nào mà King trở nên dễ nói chuyện như vậy? Có còn là King của trước đây nếu như không phải là lúc phải đánh nhau thì chắc chắn không thèm nói lời nào không?

Tất nhiên là Chương Văn và vợ cậu ta cười lạnh, nhìn Lâm Trạch Dương như một kẻ ngốc, nói: “Tôi thấy anh chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra lắm thì phải, tôi vẫn chưa nói với anh tôi là ai phải không? Ở trong cái hệ thống giáo dục này, anh có tư cách gì để nói chuyện với tôi chứ? Hử?”

Lâm Trạch Dương vừa định nói thì lại có một giọng nói vang lên từ ngoài cửa: “Ai cho cậu gan nói như thế vậy! Từ khi nào mà hệ thống giáo dục trở thành nơi cậu diễu võ dương oai thế!”

Bấy giờ hiệu trưởng đã trốn khuất ở chỗ nào đó rồi, như một kẻ ngốc vậy.

“Ha ha… Ông đây…” Chương Văn vừa định nói thêm gì đã thấy hai người đàn ông trung niên đi vào từ ngoài cửa, cậu ta không khỏi ngớ người ra, miệng vẫn đang mở to nhưng không nói nên lời.

Vợ Chương Văn rất không vừa lòng Chương Văn, nói: “Anh ngẩn ra đấy làm gì! Còn nữa, hai người các ông là ai? Chồng tôi dạy dỗ ai thì liên quan gì đến mấy người chứ? Những người không liên quan như các ông mau đi ra khỏi đây!”

Dứt lời, vợ Chương Văn nhìn về phía Lâm Trạch Dương rồi nói: “Để tôi xem anh có thể kiêu ngạo đến khi nào, cho anh biết! Từ giờ trở đi trong thành phố chúng tôi không có bất kỳ trường học nào dám nhận con gái anh đâu! Đến khi đó thì anh đừng có mà đến quỳ cầu xin tôi đấy!”

“Không ngờ rằng cậu là người quản lý chính của hệ thống giáo dục bây giờ, xem ra là tôi đã già thật rồi.” Một người đàn ông trung niên trong đó lắc đầu thật mạnh, khuôn mặt tràn đầy vẻ đành chịu vậy.

“Ông! Ông còn đứng ở đây làm gì! Ông cũng muốn con mình không học tiếp được hay sao? Mau cút khỏi mắt tôi!” Vợ Chương Văn thật sự không thích người đàn ông trung niên đang nói chuyện này, cô ta cảm thấy trên người ông ta có thứ gì đó khiến mình không thoải mái chút nào.

Người đàn ông trung niên nhìn Chương Văn, nói liên miên: “Được lắm được lắm! Chương Văn, trưởng phòng Chương, cậu làm tốt lắm!”

Lúc này Chương Văn chỉ cảm thấy hai chân cậu ta đang run rẩy, suýt nữa đã quỳ xuống đất, hô hấp cũng không dễ dàng, yết hầu trượt lên xuống vài cái nhưng không nói được bất kỳ chữ nào, khuôn mặt cậu ta cũng trở nên trắng bệch.

“Quỳ xuống ngay cho tôi! Tôi không nói thêm lần thứ hai!”

Lúc này hiệu trưởng càng ngồi bệt ở đó, trông như một kẻ ngốc.

Vợ Chương Văn thật sự rất khó chịu, nhìn qua chồng mình rồi lại nhìn hiệu trưởng, cô ta cảm thấy hai người đàn ông này thật vô dụng, bây giờ sao lại không nói gì cả thế.

Vợ Chương Văn liếc nhìn hai người này rồi mở miệng.

Bốp!

Một tiếng vang lanh lảnh vang lên. Vợ Chương Văn ôm lấy khuôn mặt của mình, vẻ mặt cô ta tràn đầy bất ngờ nhìn chồng mình rồi kêu lên: “Anh bị điên à? Sao lại đánh em!”

“Im ngay! Em im lặng cho anh!” Lúc này Chương Văn hận không thể lập tức xé ngay miệng vợ mình!

Cuối cùng thì vợ Chương Văn cũng cảm thấy được tính nghiêm trọng của chuyện này nên cũng không dám nói tiếp nữa, nhưng đôi mắt cô ta không nhịn được mà trừng mắt nhìn đám người Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua hai người đàn ông trung niên rồi hỏi: “Là Lâm Vấn Thiên bảo các anh đến đây à?”

Hai người đàn ông trung niên đều bất ngờ, sao người thanh niên này lại biết Lâm Vấn Thiên? Không lẽ là anh ta đã nhờ Lâm Vấn Thiên trợ giúp? Quan trọng hơn là sao thanh niên này lại dám gọi thẳng tên Lâm Vẫn Thiên của lão Lâm chứ, còn dùng thái độ tùy tiện như thế này nữa?

Hai người đàn ông trung niên này đúng là người quản lý của hệ thống giáo dục, cục trưởng Vương và thị trưởng Thạch, là người Lâm Vấn Thiên nhờ hỗ trợ xử lý việc này.

Trong lúc trong đầu thị trưởng Thạch và cục trưởng Vương xoay vòng vòng, suy nghĩ được rất nhiều thứ bèn cười gật đầu với Lâm Trạch Dương.

Tần Quân Dao suy nghĩ, cô cảm thấy hai người đàn ông trung niên chắc là ông lớn nào nên Chương Văn chắc cũng không dám làm gì, nên cô cũng gật đầu rồi dẫn Manh Manh đi khỏi đây.

Lâm Trạch Dương cũng gật đầu với hai người họ rồi ngồi xuống nói với Manh Manh: “Manh Manh, con và mẹ ra ngoài đợi ba nhé, ba có chút việc phải giải quyết.”

Lúc này hiệu trưởng đã ngồi bệt ở đó như một kẻ ngốc.

Manh Manh nhìn lướt qua những người ở đây vài lần, cảm thấy bầu không khí nơi này không bình thường, đợi ở đây cũng khó chịu nên nói ngay: “Dạ ba. Mẹ ơi, tụi mình đi thôi.”

Tần Quân Dao hơi chần chừ, cô nhìn sang Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương vỗ vỗ vai Tần Quân Dao, nói: “Yên tâm đi, tôi sẽ giải quyết chuyện này, những chuyện Lâm Trạch Dương tôi đã nói chưa từng thất hứa bao giờ cả.”

Tần Quân Dao suy nghĩ, cô cảm thấy hai người đàn ông trung niên chắc là ông lớn nào nên Chương Văn chắc cũng không dám làm gì, nên cô cũng gật đầu rồi dẫn Manh Manh đi khỏi đây.

Chờ Tần Quân Dao và Manh Manh vừa rời khỏi, sau khi cánh cửa vừa đóng lại, tính tình Lâm Trạch Dương lập tức thay đổi.

Nếu như xem Lâm Trạch Dương lúc nãy như một ngọn núi lửa sắp bùng nổ, vậy thì Lâm Trạch Dương bây giờ chính là một cơn sóng thần đang dâng lên, sóng lớn cuộn trào mãnh liệt, khí thế hào hùng như muốn thâu tóm cả trời đất.

Ánh mắt lạnh lùng của Lâm Trạch Dương lướt qua hiệu trưởng, Chương Văn và vợ của cậu ta.

Ba người cảm thấy như cả người mình bỗng nhiên rơi vào hầm băng, rét lạnh đến mức máu trong cơ thể cũng sắp đóng băng lại.

Lúc này hiệu trưởng đã ngồi bệt ở đó như một kẻ ngốc.

“Quỳ xuống ngay cho tôi! Tôi không nói thêm lần thứ hai!”

Giọng nói lạnh lùng của Lâm Trạch Dương vang lên, giống như từng cây đao đâm vào trái tim của ba người.
Chương 40 Hy vọng xử lý tốt mọi chuyện

Ba người đầu tiên là ngây ra như phỗng, sau đó lại không khỏi phẫn nộ.

Sở dĩ Chương Văn cư xử khôn ngoan như vậy không phải vì sợ Lâm Trạch Dương, mà là vì Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương đang ở đây thôi. Một gã nhà quê như Lâm Trạch Dương mày tưởng rằng mình là ai chứ!

Chương Văn không khỏi trừng mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương, vợ Chương Văn lại càng muốn mắng người.

Bốp! Bốp! Bốp!

Ba tiếng giòn giã vang lên, cũng không biết Lâm Trạch Dương ra tay như thế nào, dường như chỉ trong một cái nháy mắt mà tay anh đã đánh trên mặt ba người.

Lực đạo ba cái tát này của Lâm Trạch Dương không hề nhẹ, đánh cho ba người xoay mòng mòng một chỗ mới ngã lăn ra đất.

Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương không khỏi nhíu mày, nói: "Anh bạn này, cậu làm như thế có phải là hơi quá đáng không? Đúng là bọn họ làm việc sai, nhưng chúng ta cũng nên làm theo trình tự chứ."

Mặt mũi của Thị trưởng Thạch và Cục trưởng Vương trong thành phố cũng được coi là người nhất ngôn cửu đỉnh, có cả quyền lực lẫn địa vị, đương nhiên không phải người bình thường có thể xem thường, rất nhiều người có thể cùng họ nói chuyện đã cảm thấy đây là vinh hạnh lớn nhất của cả đời rồi.

Lâm Trạch Dương không có loại cảm giác này mà lạnh nhạt nhìn hai người, nói: "Lâm Vấn Thiên không nói rõ ràng với mấy người đúng không?"

Hai người lại không khỏi sửng sốt, ban nãy bọn họ chỉ cảm thấy khi Lâm Trạch Dương nhắc đến Lâm Vấn Thiên rất tùy ý, bây giờ lại nghe ra trong đó có mùi vị từ trên cao nhìn xuống. Lúc trước bọn họ còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương là thân thích gì đó của Lâm Vấn Thiên, dù sao thì hai người đều mang họ Lâm, nhưng giờ xem ra thì...

Lâm Trạch Dương cũng không thèm để ý hai người mà trực tiếp lấy điện thoại ra gọi một cuộc điện thoại, nói: "Lâm Vấn Thiên, người anh gọi đến không được! Bây giờ tôi rất bực mình, con gái và người phụ nữ của tôi bị bắt nạt rồi. Chuyện này không cần anh quản nữa, tôi sẽ tự mình ra tay."

Nói xong, Lâm Trạch Dương lập tức cúp điện thoại.

Mặt khác, Lâm Vấn Thiên, người đang tổ chức hội nghị trong phòng họp lớn sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai tay run rẩy.

Thư ký thấy thế sắc mặt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng tới hỏi đã xảy ra chuyện gì.

Lâm Vấn Thiên không còn vẻ phong độ như mọi khi, đẩy thư ký ra, cũng không để ý bao nhiêu người có máu mặt đang ngồi bên dưới, lập tức gọi điện thoại cho thị trưởng Thạch.

"Lão Thạch! Chuyện gì thế này? Chuyện tôi giao cho ông tại sao ông không xử lý tốt hả? Hạng mục 3,1 tỷ kia của thành phố các ông còn cần hay không?" Giọng điệu Lâm Vấn Thiên rất nghiêm túc, tràn đầy thái độ trách móc.

Đầu này điện thoại thị trưởng Thạch không khỏi sửng sốt, sau đó là vẻ mặt khiếp sợ, tầm mắt không khỏi dừng trên người Lâm Trạch Dương, vừa rồi người này thật sự đã gọi cho Lâm Vấn Thiên? Rốt cuộc anh ta có quan hệ gì với Lâm Vấn Thiên? Tại sao Lâm Vấn Thiên lại dùng thái độ nghiêm khắc như vậy nói chuyện với mình chứ?

"Làm gì có chuyện đó? Lâm Lão, bây giờ tôi đang xử lý chuyện cậu giao đây, tôi bảo đảm nhất định sẽ xử lý chuyện này ổn thỏa. Cậu cứ tin ở tôi." Thị trưởng Thạch vội vàng vỗ ngực nói.

Lâm Vấn Thiên ở bên này cũng không khỏi hít một hơi thật sâu, muốn miễn cưỡng làm mình bình tĩnh lại, nhưng không có biện pháp nào giữ bình tĩnh, nói với đầu dây điện thoại bên kia: "Bỏ đi! Chuyện này vẫn là để đích thân tôi giải quyết vậy! Tôi sẽ tìm thị trưởng Tạ, tin rằng ông ấy có thể làm tốt chuyện này. Nếu còn không được nữa, vậy tôi đành bất chấp khuôn mặt già này tìm thường ủy Trần vậy."

Cúp điện thoại, Lâm Vấn Thiên nhìn đến một người tai to mặt lớn trong hội nghị, nói: "Các vị, bởi vì lý do cá nhân nên hội nghị hôm nay tôi không tham dự nữa, tôi cần đi giải quyết chuyện riêng."

Nói xong cũng không để ý đến phản ứng của mọi người, trực tiếp dẫn theo thư ký của mình rời đi.

Thư ký lúc này vẻ mặt vừa mơ hồ vừa hoảng sợ, rốt cuộc Lâm Lão cần xử lý chuyện gì? Phải biết rằng những người tham gia hội nghị này bao gồm tất cả những đại biểu có máu mặt của tỉnh! Còn có chuyện gì quan trọng hơn hội nghị này nữa.

Mấy người tai to mặt lớn tham gia hội nghị cũng rất hiếu kỳ, bọn họ nghĩ một chút, chuẩn bị theo sau Lâm Lão, xem xem có chuyện gì có thể giúp đỡ hay không.

Mà một bên khác, tòa nhà thành phố, Thị trưởng Tạ vừa mới từ nông thôn trở về đã nhận được cuộc gọi từ Lâm Vấn Thiên. Thị trưởng Tạ không nói hai lời, trực tiếp gọi tài xế của mình rồi chạy đến nhà trẻ bên này.

Vừa vặn lúc này mấy vị thường ủy lãnh đạo của thành phố thấy thị trưởng Tạ vội vàng rời đi thì hỏi thư ký của thị trưởng một chốc, sau đó nghe được ba chữ Lâm Vấn Thiên. Mấy vị thường ủy lãnh đạo này ai cũng đứng ngồi không yên, kia là một pho tượng Phật lớn đấy, nếu có thể lôi kéo anh ta thì còn sợ bản thân không có thành tích sao?

Kết quả là, sau thị trưởng Tạ có thêm mấy chiếc xe từ trong cổng đi ra.

Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương đứng trước mặt ba người nọ, vẻ mặt lạnh nhạt như trước nhưng lồng ngực lại phập phồng liên tục.

Thật ra cẩn thận ngẫm lại, Lâm Trạch Dương thấy chuyện này cũng không quá nghiêm trọng, có lẽ là đã lâu lắm rồi Lâm Trạch Dương không bị xúc phạm kiểu này. Hoặc có thể là lâu lắm rồi Lâm Trạch Dương không quan tâm ai cả. Vì vậy nên lúc thấy Manh Manh và Tần Quân Giao bị tủi thân mới nổi trận lôi đình.

Hít vào một hơi thật sâu, Lâm Trạch Dương nói với ba người nọ: "Coi như hôm nay mấy người may mắn, Lâm Trạch Dương tôi của ngày hôm nay đã không còn là Lâm Trạch Dương của trước kia rồi."

Nói xong, Lâm Trạch Dương trực tiếp xoay người đi về phía cửa. Khi đi ngang qua Thị trưởng Thạch với Cục trưởng Vương ngừng một chút, nói: "Tôi hi vọng các ông có thể xử lý ổn thỏa chuyện này, đừng để mọi người thất vọng."

Nói xong, Lâm Trạch Dương liền đi ra khỏi phòng hiệu trưởng mà không quay đầu lại.

Cuối cùng thì lúc này Chương Văn cũng tỉnh lại, không khỏi trừng mắt với bóng lưng của Lâm Trạch Dương, nếu không phải Thị trưởng Thạch với Cục trưởng Vương ở trong này, nhất định cậu ta sẽ liều mạng với Lâm Trạch Dương!

Chờ sau khi chuyện này qua rồi, Chương Văn tôi nhất định không bỏ qua cho anh!

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không biết chuyện này, lúc này anh đã đi ra tới cửa, nhìn thấy Manh Manh và Tần Quân Giao.

Manh Manh nhìn thấy Lâm Trạch Dương, lập tức chạy tới, dang hai tay ra gọi lên: "Ba, con muốn ôm."

Tâm trạng không tốt của Lâm Trạch Dương lập tức biến mất, dang hai tay ôm lấy Manh Manh.

Thư ký thấy thế, vẻ mặt cũng trở nên căng thẳng, vội vàng qua đây hỏi đã xảy ra chuyện gì.

"Bên trong sao rồi?" Tần Quân Giao vẫn còn nhớ rõ chuyện bên trong.

Lâm Trạch Dương cười cười, nói: "Không có gì, chúng ta đi thôi."

"Không có gì á?" Tần Quân Giao rất muốn hỏi đến cùng, nhưng coi bộ Lâm Trạch Dương hoàn toàn không thèm để ý, làm cho cô không thể nào hỏi tiếp.

Tiếp đó, một nhà ba người lái xe về nhà.

Mà lúc ba người đi qua giao lộ, Tần Quân Giao phát hiện thế mà lại có mười chiếc xe nhao nhao đi về phía nhà trẻ, hơn nữa mấy chiếc xe này còn là biển số xe trong thành phố, còn có một chiếc như của Thị trưởng Tạ.

Đúng rồi! Thảo nào hai người ban nãy trông rất quen mắt, vậy một trong số hai người kia là Thị trưởng Thạch? Người còn lại là Cục trưởng Vương?

Bỗng nhiên Tần Quân Giao nghĩ tới thân phận của người đàn ông trung niên kia, không khỏi mở to hai mắt, vẻ mặt kinh ngạc.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK