• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 311 Rắc rối của ông cụ Lâm

Lâm Trạch Dương làm người ngồi không hưởng lợi, cảm thấy cuộc sống thực sự không mấy vui vẻ.

Hiện giờ lương về hàng tháng cao hơn so với trước không biết bao nhiêu lần, lần này thực sự đã trở thành một người đàn ông giàu có và đẹp trai, có thể mua bốn quả trứng luộc trong trà, một quả để mình ăn, một quả đưa cho chú bên dưới cầu vượt, hai quả mang về công ty đưa cho nhân viên.

Quan trọng hơn hết là bây giờ không có ai quay lại làm phiền Lâm Trạch Dương nữa, nhất là đám người phụ nữ chết tiệt đó.

Hiện tại Triệu Cẩn Du quản lý mọi công việc kinh doanh của Kiều Lan Nữ nên không có thời gian. Sở Sở cần dồn toàn tâm toàn ý đặt ở nhà trẻ, chuẩn bị mở rộng quy mô, không có thời gian. Quán bar của Lý Tuyết Tình vừa mới mở, cần tổ chức nhiều hoạt động, và có nhiều chuyện cần chuẩn bị, thậm chí còn không có thời gian để về nhà nghỉ ngơi. Nicole đã quay lại nước Mỹ.

Trong khoảng thời gian này Tần Tình vốn không gặp bất cứ người nào, thậm chí còn không ở trong thành phố này. Lâm Trạch Dương thông qua kênh riêng của mình biết được bây giờ Tần Tình đã tiến hành nghiên cứu cuối cùng về lọ thuốc của mình trong một căn cứ bí mật nào đó, nên càng không có thời gian.

Vì vậy, hiện giờ Lâm Trạch Dương đang sống một cuộc sống tự do và vô cùng hạnh phúc, khiến anh có cảm giác như sắp trở thành một vị thần.

Nhưng khoảng thời gian vui vẻ như vậy chỉ trôi qua được một tuần thì Lâm Trạch Dương nhận được cuộc gọi từ ông cụ Lâm.

"Lâm Trạch Dương, dạo này cháu thế nào?" Giọng điệu của ông cụ Lâm có vẻ hơi trầm, hình như ông ấy đã xảy ra chuyện gì bên đó rồi.

Lâm Trạch Dương dĩ nhiên không nghe ra sự trầm thấp này, nói một cách phấn khích: “Rất tốt, rất tốt ạ, không cần tốt hơn nữa đâu. Bây giờ lương tăng lên, công việc của cháu hầu như không phải làm gì, mọi thứ đều ngày càng đi lên.”

Lâm Trạch Dương thật sự quá phấn khích, nói một mạch rất nhiều.

Ông cụ Lâm bên kia điện thoại, vẻ mặt vốn buồn bã, giống như trong lòng có tâm sự gì đó, trên mặt lộ ra vẻ ngập ngừng, sau khi nghe được câu trả lời của Lâm Trạch Dương, trên mặt ông ấy không giấu được hiện ra nụ cười.

Sau đó, ông cụ Lâm đưa ra một quyết định.

"Cháu sống tốt vậy là được rồi. Đời người chẳng phải đều như thế sao? Hạnh phúc một ngày, bất hạnh một ngày, đương nhiên một ngày vui vẻ sẽ phải kết thúc. Ông không có chuyện gì bên này cả, nhưng trước cứ như vậy đã, ông đang bận."

Ông cụ Lâm thực sự rất bận rộn, khoảng thời gian này ông ấy chuẩn bị mở một cô nhi viện mới, việc chuẩn bị một cô nhi viện cần chạy rất nhiều thủ tục, còn phải chuẩn bị rất nhiều thứ nữa, ví dụ như lời mời giáo viên, một số đồ dùng cần thiết cho bọn trẻ, v.v.

Đối với ông cụ Lâm mà nói thì đây không phải là vấn đề khó khăn gì, dù sao ông ấy cũng đã thành lập vô số cô nhi viện. Nhưng lần này khác với những lần mở trước kia, có sai sót gì đó.

Trước đó, ông cụ Lâm chưa từng mở cô nhi viện ở nơi như Quảng Bắc, vậy nên lần này ông ấy mới chọn nơi này. Sở dĩ ông cụ Lâm chưa từng mở cô nhi viện ở đây cũng có lý do cả, bởi vì phong tục dân gian ở đây có phần đặc biệt.

Đại ca của nơi này là một gã đàn ông tên là Trương Dân. Trương Dân là một tên mập mạp, trên mặt luôn nở nụ cười, cho mọi người một vẻ rất dễ gần.

Trương Dân tìm đến ông cụ Lâm và nói: "Ông bác, nơi này là địa bàn của tôi đấy, ông đang xây dựng rất nhiều công trình ở đây, có phải ông nên nói với tôi một tiếng không? Tôi biết ông đang làm việc tốt, tôi cũng là người tốt, cũng hy vọng có thể làm được những chuyện đóng góp cho xã hội. Hay là ông lấy một nửa cổ phần cô nhi viện chia cho tôi đi."

Tất nhiên ông cụ Lâm không đồng ý. Đây không phải rõ ràng là đang cướp đoạt sao? Nhưng ông cụ Lâm muốn không đồng ý cũng không được, vì không có công nhân nào bắt đầu làm việc, giáo viên cũng không có cách nào đến lớp.

Ông cụ Lâm đã dùng các mối quan hệ chính thức của mình, đều không có tác dụng gì vì vốn dĩ họ không ra tay, đoạn ghi âm cuộc trò chuyện giữa ông cụ Lâm và Trương Dân cũng không thể làm bằng chứng.

Vì vậy, bên phía cảnh sát tuyệt nhiên không có cách nào để can thiệp vào.

Ông cụ Lâm tìm đến một người lãnh đạo trong đồn cảnh sát, rồi nhận được những lời nói chân thành.

"Tôi biết Trương Dân, cậu ta không giống một đại ca bình thường, cậu ta dũng cảm, vả lại cũng rất kiên nhẫn, thậm chí không để lại bất kỳ cơ hội nào cho chúng tôi. Nếu ông không có bằng chứng xác thực ở đây, chúng tôi thực sự không thể giúp ông được.”

Ông cụ Lâm xem như hoàn toàn bất lực. Nhưng ông cụ Lâm không cam lòng, công việc đã làm được một nửa thì sao có thể dừng lại? Nếu cô nhi viện này không được xây dựng thì có bao nhiêu đứa trẻ sẽ mất đi hy vọng.

Sau đó, ông cụ Lâm bèn nghĩ đến Lâm Trạch Dương. Ông cụ Lâm không biết rốt cuộc sức mạnh của Lâm Trạch Dương mạnh thế nào, nhưng sau khi trải qua vài lần gặp mặt, ông cụ Lâm phát hiện ra Lâm Trạch Dương hình như có hơi khiến bản thân bối rối, mong là sẽ có cách giải quyết.

Vì vậy, nên mới có cuộc điện thoại ông cụ Lâm hiện tại.

Sau khi nghe thấy giọng nói của Lâm Trạch Dương, ông cụ Lâm đã thay đổi ý định. Bây giờ Lâm Trạch Dương sống tốt như vậy, tại sao bản thân còn muốn đi quấy rầy cậu ấy? Có lẽ cái này không nên.

Tiền Lâm Trạch Dương đưa ra, mọi thứ cũng đều là Lâm Trạch Dương đưa ra. Lòng tham không đáy thực sự không nên.

Ngay khi ông cụ Lâm chuẩn bị cúp điện thoại, giọng nói của Lâm Trạch Dương lại vang lên.

"À đúng rồi, ông gọi điện cho cháu có chuyện gì sao? Gần đây ông sống thế nào?" Lâm Trạch Dương mới nhớ ra, anh không phải là người gọi cho ông cụ Lâm.

Ông cụ Lâm im lặng một lúc, sau đó gượng gạo cười, nói: "Vẫn tốt, dạo này ông đang chuẩn bị xây dựng một cô nhi viện mới ở thành phố Quảng Bắc."

"Vậy rất tốt mà. Hiện giờ tiến trình như nào rồi ạ? Ông có cần giúp đỡ gì không? Gần đây cháu khá rảnh rỗi." Lâm Trạch Dương cũng đang trầm tư suy nghĩ, mọi chuyện như bây giờ cũng rất tốt, nhưng lại hơi nhàm chán.

Ông cụ Lâm không thể không im lặng, ông ấy thực sự rất muốn Lâm Trạch Dương tới giúp đỡ, bởi vì ông ấy quả thật đã không thể gánh vác được nữa.

"Sao vậy?" Ông cụ Lâm im lặng hồi lâu, cuối cùng để Lâm Trạch Dương nhận ra được có vấn đề gì đó.

"Không sao, không sao. Ông ở bên này rất tốt. Cháu cứ làm việc của mình đi." Ông cụ Lâm vội vàng nói.

Lần này đến lượt Lâm Trạch Dương im lặng, ông cụ Lâm là người có tính cách như thế nào, Lâm Trạch Dương sớm đã biết rõ. Nếu không có chuyện gì xảy ra thật, sao ông ấy lại im lặng.

"Có phải bên phía cô nhi viện xảy ra chuyện gì không?" Lâm Trạch Dương hỏi.

"Không có, không có, thực sự không có mà." Ông cụ Lâm không ngừng phủ nhận.

Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Cháu hiểu rồi."

Ông cụ Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm.

"Lát nữa cháu sẽ đặt vé máy bay, chắc buổi tối là có thể đến được chỗ Quảng Bắc. Đến lúc đó ông có thời gian thì qua đón cháu, nếu không thì cháu sẽ trực tiếp qua đó tìm." Lâm Trạch Dương liên tục nói.

"Hả" Ông cụ Lâm kêu lên, bên kia Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại rồi.
Chương 312 Thành phố Quảng Bắc anh dũng

Thành phố Quảng Bắc không được coi là thành phố tuyến một, thậm chí còn không được tính là thành phố tuyến hai, kinh tế có phần lạc hậu, vì thế cuộc sống người dân không hề tốt, nên có rất nhiều đứa trẻ phải sống lang thang.

Nhưng cũng không biết nguyên nhân là do lịch sử, hay là nguyên nhân về địa lý hoặc có thể do kinh tế chưa đủ phát triển. Bên này có cực kỳ nhiều xã hội đen, hầu như bất cứ khi nào ra đường đều có thể nhìn thấy một nhóm xã hội đen đi tới đi lui ở đây.

Lâm Trạch Dương đến thành phố Quảng Bắc sớm hơn so với dự kiến. Khi anh xuống máy bay, không ngờ chỉ mới năm giờ chiều.

Lâm Trạch Dương đã biết địa chỉ nơi ở hiện tại của ông cụ Lâm, nhưng không trực tiếp tới tìm ông cụ Lâm, mà định tìm bừa một nơi để dùng bữa, khỏi phải làm phiền ông cụ Lâm.

Lâm Trạch Dương đến một ngôi làng ở trung tâm thành phố gần nơi ở của ông cụ Lâm, tìm đại một quán cơm bước vào.

Môi trường trong quán cơm này không tốt, lại còn rất nhỏ, đúng là một quán cơm ruồi nhặng xứng với tên thực.

Lâm Trạch Dương mặc kệ liền gọi một món xào rồi bắt đầu ăn.

Lâm Trạch Dương đang ăn nửa chừng, bỗng nhiên nghe thấy tiếng động bên ngoài quán cơm. Lâm Trạch Dương không khỏi ngạc nhiên.

Có sáu thanh niên đang đuổi theo hai thanh niên khác.

"Đứng lại, có bản lĩnh thì đừng chạy, dám đến chỗ tao gây chuyện, hèn nhát bỏ chạy thì mày tính là anh hùng gì chứ." Một người trong sáu thanh niên đuổi theo hét lớn, tiện tay cầm trái cây ở cửa hàng hoa quả gần đó ném về phía trước.

Bản lĩnh hai thanh niên đằng trước cũng không tồi, phản ứng rất nhanh nhẹn, lập tức né tránh.

"Hừm, mày cho rằng tao là thằng ngốc à. Hai người đánh với sáu người có bản lĩnh thì đấu tay đôi này. Đừng ra vẻ mình rất lợi hại, chúng mày là đám hèn nhát." Một trong hai người phía trước hét ra sau, tốc độ không những không giảm xuống, ngược lại còn chạy nhanh hơn.

Sau đó đám người này đi về phía xa.

Nơi này an ninh trật tự hình như không được tốt lắm, nơi đây đã là trung tâm thành phố rồi mà, mặc dù chỉ là một cái làng ở trong trung tâm thành phố, nhưng an ninh trật tự chắc cũng không khác mới đúng chứ, làm sao có thể xảy ra chuyện rượt đuổi đánh nhau trên đường như vậy? Nếu sống ở thành phố của Lâm Trạch Dương, chuyện đó đơn giản sẽ không thể xảy ra.

Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu, tiếp tục ăn. Một lúc sau, lại có thêm hai nhóm người đi ngang qua quán cơm, lại đuổi theo và đánh nhau.

Lâm Trạch Dương dừng bữa ăn lại, chỉ trong mười phút mà gặp phải ba chuyện như vậy rồi.

"Xem ra nơi này thật sự không an toàn." Lâm Trạch Dương đặt bát đũa xuống, lắc đầu và cảm nhận nói một câu như vậy.

"Ông chủ, thanh toán. Mười hai tệ phải không." Vừa nói, Lâm Trạch Dương lấy ra mười hai tệ, đặt lên bàn, chuẩn bị rời đi. Nhưng không ngờ rằng lại bị bà chủ chặn đường.

Bà chủ là một người phụ nữ mập mạp, chỉ thấp hơn Lâm Trạch Dương một chút, vì phát triển bề ngang rất kinh khủng, nên nhìn trông giống như một núi thịt, khỏe hơn Lâm Trạch Dương không biết bao nhiêu luôn.

Bà chủ nhìn Lâm Trạch Dương rồi mỉm cười, nhưng lại không nói gì.

Bị bà chủ nhìn như vậy, Lâm Trạch Dương bất giác run run, thật sự sợ một ngọn núi như vậy đè lên mình lắm.

"Bà chủ có chuyện gì sao?" Lâm Trạch Dương dè dặt hỏi.

Bà chủ gật đầu, nói: “Cậu vẫn chưa trả tiền bữa ăn.”

“Không phải nãy tôi để trên bàn rồi sao?” Lâm Trạch Dương chỉ vào mười hai tệ đặt trên bàn.

“Không đủ đâu.” Bà chủ vẫn mỉm cười.

Lâm Trạch Dương nghĩ đi nghĩ lại, chợt nhận ra, nói: "Mấy người còn thu tiền trà à? Tiền trà một tệ hay là hai tệ, nếu nói từ sớm, tôi sẽ không gọi món xào mười hai tệ đắt tiền như vậy."

Lâm Trạch Dương nhìn thực đơn gọi món, lúc này cảm thấy hơi đau, nhưng vẫn lấy ra hai tệ.

Bà chủ vẫn đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, vẫn mỉm cười, khuôn mặt đầy mỡ giống như một đầu lợn, thật sự khiến người ta thấy khiếp sợ.

"Sao vậy? Chẳng lẽ mấy người còn muốn tính tiền trà năm tệ sao?" Lâm Trạch Dương ngạc nhiên đến mức trợn tròn hai mắt.

" Ngạc nhiên đấy, tôi nói này, đây chính là một tên nhóc ngu ngốc." Đột nhiên lại có một giọng nói khác vang lên, có một người đàn ông to lớn từ trong bếp đi ra.

Khi nhìn thấy người đàn ông này, Lâm Trạch Dương cảm thấy nhẹ nhõm. Cũng chỉ có người đàn ông thế này mới có thể xứng với một người phụ nữ như vậy.

Người đàn ông bước ra khỏi bếp, cao hơn Lâm Trạch Dương nửa cái đầu, thân hình mập mạp khiến người ta tưởng rằng anh ta là đầu con lợn béo đang đứng. Nếu như nói bà chủ là ngọn núi, vậy thì ông chủ cũng là núi cao.

Vẻ mặt ông chủ rất nghiêm túc, ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, trong tay cầm một con dao làm bếp, nhìn có vẻ không thân thiện.

"Một trăm tệ. Tôi thấy cậu khá đẹp trai, còn da mỏng thịt mềm, nên tôi chỉ lấy của cậu một trăm tệ thôi." Bà chủ nói với Lâm Trạch Dương.

"Cái gì?" Lâm Trạch Dương không giấu nổi sự ngạc nhiên, ăn một món xào cần một trăm tệ.

"Chi bằng bà đi cướp đi." Lâm Trạch Dương biết mình đã vào phải một quán ăn giết người cướp của.

Mắt ông chủ đột nhiên trợn tròn, tay cầm chặt con dao làm bếp, nói: "Cậu không muốn đưa cho tôi thêm?."

"Được rồi, được rồi, không cần hù dọa chàng trai trẻ. Chàng trai, chúng tôi thu cậu một trăm tệ thật sự không đắt. Vừa rồi cậu cũng nhìn thấy rồi, có ba trăm người đánh nhau đi ngang qua chỗ chúng tôi, cậu cho rằng nếu không phải chúng tôi bảo vệ cậu, thì cậu có thể ăn uống đàng hoàng không? Chúng tôi đã ngăn cản đám người đó, thu phí cậu ba mươi tệ. Đây được coi là đắt sao? Ngay từ đầu, giá bữa ăn là mười hai tệ, tôi chỉ thu cậu mười tệ. Tôi tính hời cho cậu đấy chứ.”

Bà chủ giải thích cho Lâm Trạch Dương, nghe thì có vẻ rất hợp lý.

Lâm Trạch Dương thậm chí cũng không tìm được lý do phản bác lại.

Nếu là người khác, khi đối mặt với một ông chủ có vẻ dữ dằn và hung ác như vậy, trong tay ông chủ lại có vũ khí, còn có một tràng những cái cớ, chắc chắn cũng sẽ đưa một trăm tệ.

Nhưng làm sao Lâm Trạch Dương có thể đưa chứ, chẳng qua là một trăm tệ, cái này với muốn lấy mạng anh có khác gì đâu.

"Không đưa." Lâm Trạch Dương nghĩ không được lý do nào hay cả, cứ thế nói.

"Cậu thật sự không đưa, chốc nữa nếu bị thương rồi, tôi cũng không giúp được cậu đâu." Bà chủ bất giác nheo mắt lại, nụ cười trên mặt cũng biến mất.

"Tôi cứ không đưa đấy." Lâm Trạch Dương rất kiên quyết, trên đời này không ai có thể khiến Lâm Trạch Dương dễ dàng từ trong túi mốc tiền ra.

Rầm.

Một tiếng thụp vang lên.

Ông chủ đem sự nghi ngờ của mình chặt xuống bàn, con dao làm bếp cắm thẳng vào bàn. Nếu không phải con dao làm bếp sắc bén, thì là sức lực ông chủ rất lớn, từ tình huống trước mắt xem ra, có lẽ cái sau.

“Bây giờ cậu phải đưa tôi năm trăm tệ vì cậu đã làm hỏng cái bàn này.” Ông chủ nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, giống như một con sói đói sắp ăn thịt người.

"Ông muốn gài bẫy tôi" Lâm Trạch Dương cuối cùng đã hiểu rõ, lại không thể không trừng hai mắt.

"Cậu thích nói thế nào thì nói, cậu phải đưa tôi năm trăm tệ. Nếu không thì cậu đừng hòng bước ra khỏi cánh cửa này." Ông chủ dồn về phía trước.
Chương 313 Bị hoảng sợ

Lâm Trạch Dương đi qua rất nhiều nơi, trải qua rất nhiều chuyện hoang đường.

Nếu là người bình thường trải qua những chuyện giống như Lâm Trạch Dương, sớm đã biến thành một lão quái vật đa mưu túc trí rồi. Điều kỳ lạ là Lâm Trạch Dương vẫn còn khờ khạo. Nói trắng ra chính là ngu ngốc.

Đây có lẽ là kết quả từ môi trường sống và tính cách của Lâm Trạch Dương khi nhỏ. Ở cô nhi viện của ông cụ Lâm, lúc nào cũng rất đơn giản, không có đấm đá nhau gì cả, cũng không được phép có những thứ như vậy tồn tại. Bởi vì ông cụ Lâm là một người rất ngay thẳng.

Với tính cách của Lâm Trạch Dương, nhiều người sẽ cảm thấy khó chịu, bởi vì những người như vậy khó hòa nhập với xã hội. Trong đời sống xã hội, sự đơn giản không bao giờ là một lời khen ngợi.

Nếu quá phân biệt đúng sai và trắng đen, không hiểu bản chất nham hiểm của lòng người, cứ luôn phán đoán dựa theo chuẩn mực của riêng mình, thì làm sao có thể ở trong tập thể xã hội.

Cũng giống như bây giờ.

Gặp phải tình huống như vậy, ai sẽ giống như Lâm Trạch Dương, thẳng thắn nói người ta đang lừa gạt người khác, Lâm Trạch Dương thực sự đã nói ra, vả lại nói điều này ra không chút ngập ngừng.

"Tôi nghĩ thế nào à? Tôi muốn rời khỏi quán cơm này, còn muốn lấy lại số tiền đặt trên bàn." Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn ông chủ.

"Ha ha" Ông chủ và bà chủ không khỏi nhìn nhau, sau đó không nhịn được mà bật cười, bị sự ngớ ngẩn của Lâm Trạch Dương làm cho buồn cười, làm sao kiểu đối thoại này lại có thể xuất hiện ở một nơi như vậy, nếu như xuất hiện trong cuốn tiểu thuyết, vậy thì chỉ có thể chứng tỏ tác giả là một tên ngốc.

Ngay khi hai người đang cười đùa, Lâm Trạch Dương lấy lại hết số tiền trên mặt bàn, rồi quay người đi về cửa quán cơm.

Ông chủ và bà chủ lại không khỏi sững sờ, họ tưởng ban nãy Lâm Trạch Dương chỉ đang nói đùa, hoặc là sợ tới mức ngớ ngẩn, thế nên không ngờ đến Lâm Trạch Dương thật sự dám làm như vậy.

"Cậu đứng lại đó cho tôi!" Đột nhiên, ông chủ hét lớn, sau đó dùng tay đẩy mạnh, nhấc bàn lên.

Chiếc bàn xoay về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương quay người lại, một tay đỡ cái bàn, sau đó lại để cái bàn rơi xuống đất.

Cả ông chủ lẫn bà chủ đều không để ý đến điều này, lúc chiếc bàn chạm đất thế mà lại không hề phát ra bất kỳ tiếng động nào, phải biết rằng chiếc bàn này tuy không hề lớn, nhưng cũng nặng tới hàng chục cân, lật nhào và rơi xuống từ độ cao hơn một mét, thế mà không phát ra chút tiếng động nào.

Nếu ông chủ và bà chủ đều là người luyện võ thì họ sẽ hiểu ngay, Lâm Trạch Dương không phải là người mà họ có thể chọc giận. Một người có thể dùng sức mạnh giỏi đến mức như vậy, chắc chắn phải là một người mạnh mẽ biết bao.

Thật đáng tiếc, hai người này đều không phải là người luyện võ.

"Nể tình suất ăn vừa rồi khá ngon, tôi sẽ cho ông cơ hội này." Lâm Trạch Dương nói xong, lại quay người.

"Cái thằng chết tiệt, không khiến mày nếm mùi đau khổ, mày thật sự cho rằng bản thân rất giỏi sao." Ông chủ tiện tay cầm một chiếc ghế đẩu, rồi sải bước về phía trước.

Thân hình của ông chủ rất to lớn, khi ông ta chạy về phía trước, mặt đất như rung chuyển theo, lại giống như đang có một chiếc xe tăng đang lao về phía trước vậy.

Ông chủ cũng là một người rất lập dị, ông ta nhấc cao chiếc ghế đẩu lên, đánh vào vai Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lại quay người, nhưng không có giơ tay đỡ lấy ghế, bất chấp để ghế đập vào người mình.

Bùm.

Một tiếng động nghèn nghẹt vang lên, giống như có thứ gì đó nổ tung, chiếc ghế đẩu đã vỡ tan tành, cũng không biết thành ra bao nhiêu mảnh vỡ, bắn tung tóe quanh vai của Lâm Trạch Dương. Một mảnh gỗ thậm chí đã lọt vào bên trong cửa gỗ.

Có thể đoán được, ông chủ đô con như gấu này, cú đập vừa rồi đã dùng bao nhiêu sức lực, nếu là người bình thường thì cánh tay này coi như bị phế rồi.

Tất nhiên vai của Lâm Trạch Dương không có vấn đề gì. Lâm Trạch Dương chẳng những không xảy ra chuyện gì, mà còn ngược lại. Lâm Trạch Dương duỗi một tay ra, tóm lấy cổ ông chủ, sau đó nhấc tay lên cao, ông chủ khỏe như con gấu, thế mà cũng cao hơn do cánh tay của Lâm Trạch Dương nâng lên.

Rõ ràng Lâm Trạch Dương giống như một tên nhóc khi ở trước mặt ông chủ, nhưng bây giờ Lâm Trạch Dương thực sự đang nâng ông chủ lên như một con gà con, cảnh tượng quả thật bất ngờ không thể diễn tả bằng lời.

Mặt ông chủ lập tức đỏ bừng, hai tay nắm chặt vào cánh tay của Lâm Trạch Dương, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc, dĩ nhiên là vô ích. Tay Lâm Trạch Dương cứng như thép, lúc ông chủ dùng sức, thậm chí còn cảm thấy gan bàn tay của mình vô cùng đau nhức.

Lúc này bà chủ chết lặng tại chỗ, bị cảnh tượng trước mặt khiến cho sốc nặng.

Rất nhanh cường độ vùng vẫy của ông chủ cũng bớt lại, ông ta suýt nghẹt thở.

Lâm Trạch Dương xua tay rất thản nhiên, sau đó, để ông chủ nặng hơn hai trăm cân bay ngang sang một bên rồi đập vào một cái bàn, cái bàn lập tức bị đập vỡ.

Lâm Trạch Dương thoáng nhìn ông chủ, sau đó lại nhìn bà chủ, nói: "Bây giờ tôi có thể đi được chưa?"

Bà chủ không trả lời vì bà ta vẫn chưa tỉnh lại. Bà ta hiểu rất rõ người đàn ông của mình, người đàn ông của bà ta không phải là tên vô dụng.

Trên thực tế, người đàn ông của bà ta có chút tiếng tăm ở ngôi làng trong thành phố này, thậm chí cả thành phố Quảng Bắc này, trước đây từng là tên du côn đứng đầu rất quan trọng của Trương Dân.

Bà chủ vốn chưa từng thấy người đàn ông của mình bị ức hiếp bao giờ, trước giờ đều là người đàn ông của bà bắt nạt người khác, càng không phải như bây giờ, hoàn toàn không có sức đánh trả lại.

Chàng trai trẻ này, bắp đùi của chàng trai trẻ nhìn trông không to khỏe bằng cánh tay của mình, sao lại có sức mạnh như vậy.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi được một lúc, ông chủ mới đứng dậy từ dưới đất, nhưng mà sắc mặt vẫn tái nhợt.

Ông chủ lại không hề tức giận gì cả, chỉ nhíu chặt mày, vẻ mặt đầy nghiêm túc.

"Chuyện này phải làm sao đây? Chúng ta có nên tìm anh Trương giúp không?" Anh Trương mà bà chủ nhắc tới chính là Trương Dân.

Ông chủ suy nghĩ một hồi, rồi lắc đầu, nói: “Không được, tên nhóc này không phải người cùng nhóm với chúng ta, trước đây tôi đã từng thấy người như thế. Họ đã rèn luyện từ khi còn nhỏ nên mới có trình độ thực sự. Hôm nay chúng ta cứ coi như đá đến tấm sắt, cố chịu đựng là được rồi.”

Bà chủ nghĩ đi nghĩ lại cũng không nói gì, biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương đến giờ vẫn để lại cho bà ta cú sốc lớn.

"Có lẽ tôi vẫn nên gọi điện cho anh Trương để nhắc nhở. Những người như tên nhóc vừa rồi sẽ không vô duyên vô cớ mà đến đây."

Nói xong, ông chủ vội vã ra ngoài, sau đó đến một nơi yên tĩnh, lấy điện thoại ra, bấm số điện thoại của Trương Dân.

Ở bên này, Lâm Trạch Dương sau khi rời khỏi quán cơm nhỏ, lập tức gọi xe và đi đến chỗ ở của ông cụ Lâm.
Chương 314 Bức xúc.

“Được, tôi biết rồi, chuyện này ông đã làm rất tốt. Nhưng nếu sau này còn xảy ra chuyện như vậy, ông có thể đến tìm tôi trước. Bây giờ anh Trương của ông không giống như trước kia nữa đâu, dù có là thế gia ẩn thế bình thường thì cũng phải để cho người ta mặt mũi với chứ!” Trương Dân sau khi nhận được điện thoại của chủ khách sạn liền gật đầu, sau đó trả lời lại một tràng như vậy.

Sau khi cúp máy, Trương Dân không khỏi rơi vào trầm tư, sau đó trên mặt hắn lộ ra nụ cười đắc ý: “Đây chính là cái mà người ta gọi là dựa vào người khác mà leo cao hay sao? Nếu là trước kia gặp phải đệ tử của thế gia ẩn thế, dù cho đó chỉ là một đệ tử ngoại môn cũng có thể khiến mình phủ phục sát đất rồi. Hahaha, bây giờ ai mà ngờ được! Trương Dân mình thế mà cũng có tư cách đứng ngang hàng với vài đệ tử thế gia ở ẩn rồi đấy! Quả nhiên đầu quân vào Trần gia là một hành động chính xác! Bây giờ không cần nói là người trong nhà, chỉ cần lấy danh nghĩa là người của bộ phận hòa giải tới thì thế gia có lớn đến thế nào cũng phải để lại cho mình ít mặt mũi!”

Nói đến đây, Trương Dân nhìn về phía một tiểu đệ bình thường, hỏi: “Câu Tử, mọi chuyện xử lý thế nào rồi? Lão già kia vẫn không chịu nhường mảnh đất đó lại à? Dù đã qua nhiều năm, vị kia tuy ở Trần gia không có địa vị gì, nhưng cũng là con cháu của Trần gia. Cậu ta ưng mảnh đất đó, muốn xây biệt thự, nếu ngay cả yêu cầu này cũng không thể thỏa mãn được Trần gia, kết cục của chúng ta như thế nào tự cậu hiểu đi.”

Nói xong, sắc mặt của Trương Dân cực kỳ u ám và nghiêm túc, hắn dùng hai ngón tay giữ lấy cằm mình. Nếu người nào đi qua nhìn thấy Trương Dân như vậy, có lẽ sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp luôn không chừng.

Ai mà không biết Trương Dân chính là người mỉm cười hướng phật, nhưng đã có mấy ai thấy Trương Dân lúc hắn tức giận đâu, huống chi là thấy hắn nhéo cằm như thế này?

Câu Tử giật mình, giọng run run nói: “Rất nhanh thôi ạ! Tôi đã phái người ra ngoài rồi, bây giờ có lẽ đã dọa cho lão ta sợ mất mật rồi cũng nên! Hôm nay tôi nhất định sẽ hoàn thành nhiệm vụ!”

“Tốt nhất là đừng để xảy ra sai sót gì, nếu không thì các người ăn đủ đấy!” Trương Dân lại lạnh lùng nhìn Câu Tử một cái.

Câu Tử cảm thấy như có khí lạnh chạy dọc sống lưng, cả người lại lần nữa run rẩy.

Mặc dù ông cụ Lâm là người sáng lập ra quỹ lớn, nhưng ông lại rất khiêm tốn. Ví dụ như sau khi tới Quảng Bắc, vì biết mình phải ở lại đây trong thời gian dài, vậy nên ông không hề vào thành phố thuê khách sạn cao cấp, mà ngược lại thuê một căn nhà gỗ ở ngoại thành. Nếu như không quen ông cụ Lâm, đại khái cũng không ai tưởng tượng ra một người sống cuộc sống mộc mạc giản dị như vậy lại là đại phú hào nắm trong tay mấy tỉ đô la.

ông cụ Lâm cảm thấy cuộc sống thế này rất vui vẻ, tràn ngập hơi thở cuộc sống.

Thế nhưng ngày hôm nay, vào ngay lúc này, ông lại không vui nổi.

Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, bên ngoài ngõ nhỏ dần có người tụ tập lại. Những người này đa phần là người trẻ tuổi, trên người còn có cả hình xăm, hơn nữa dáng vẻ của họ trông rất lưu manh, vừa nhìn qua đã biết là đám côn đồ đầu đường xó chợ chứ chẳng phải người tốt lành gì.

Ở Quảng bắc, chuyện côn đồ xuất hiện thật sự không phải là chuyện hiếm lạ gì, thậm chí là rất phổ biến. Nếu ra ngoài đi dạo mà không thấy tên đầu gấu nào, đó mới là chuyện kỳ quái khiến người ta sinh nghi, nhưng tình huống bây giờ ông cụ Lâm đang đối mặt lại có vẻ không bình thường chút nào!

Ngõ nhỏ quanh nhà ông cụ Lâm sắp chật kín người rồi.

Ông nhẩm tính một chút, mấy tên côn đồ này cộng vào cũng đã hơn trăm người rồi. Hơn nữa tên cầm đầu đám này trông có vẻ rất kiêu ngạo. Mà những tên côn đồ này thỉnh thoảng sẽ gõ gõ vào xung quanh để tạo ra tiếng động. Nhưng vì có nhiều người, nên dù mỗi người chỉ tạo ra tiếng động nhỏ, khi gộp lại sẽ cảm thấy có hơi đáng sợ, giống như cả khu dân cư này đang rung lên rồi sẽ sụp đổ bất cứ lúc nào ông không hay biết được. Bọn chúng như quả bom hẹn giờ, bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung khiến mọi người xung quanh bỏ mạng.

“Ông cụ Lâm, bây giờ chúng ta phải làm sao đây? Mấy người này trông có vẻ rất đáng sợ!” Có người đi tới phòng ông cụ Lâm nói với ông.

Người tới là một giáo viên của cô nhi viện ông cụ Lâm sắp xây. ông cụ Lâm sau khi tới Quảng Bắc liền nghĩ rằng cô nhi viện rất nhanh sẽ xây xong, vậy nên đã cho mời giáo viên tới, tổng cộng có hơn hai mươi người. Mà hơn hai mươi người này đều được ông cụ Lâm sắp xếp chỗ ở cho ở đây. Giáo viên vừa đến đây nói chuyện với ông là đại diện của cả nhóm.

ông cụ Lâm nhíu chặt mày, nói: “Mấy người này nhất định là người của Trương Dân, bọn họ muốn ép chúng ta. Không phải sợ! Nếu bọn họ định ra tay thì đã ra tay từ sớm rồi.”

Giáo viên hơi do dự một chút, nói: “Chúng tôi biết chuyện này chứ… Nhưng cứ để như vậy thì cũng không được hay cho lắm. Tất cả chúng tôi đều đang rất sợ hãi, chúng tôi không thể nào tiếp tục cuộc sống bình thường của mình được cả…”

ông cụ Lâm suy nghĩ một lát, nói: “Mặc kệ mọi chuyện có thế nào, mọi người hãy cứ kiên trì một lát đã! Bây giờ tôi gọi báo cảnh sát, đuổi đám người kia đi trước đã!”

Giáo viên kia thoáng do dự, định mở miệng nói rồi lại thôi. Thật ra giáo viên kia muốn nói với ông cụ Lâm rằng bọn họ không muốn sống ở đây nữa. Đây là ý của cả nhóm, thực ra, bọn họ đã cảm thấy sợ hãi và muốn đi từ lâu rồi chứ không phải đến tận bây giờ mới có ý định này.

Ông cụ Lâm nhìn vị giáo sư kia một cái, bật ra một tiếng thở dài nhưng vẫn không nói gì. ông cụ Lâm cũng đã sớm nhận ra ý định của các giáo viên, nhưng ông không tiện mở lời ra nói. Nếu bọn họ thật sự rời đi thì ông cũng chẳng còn cách nào...

Sau đó, ông cụ Lâm gọi tới đồn cảnh sát.

“Được, tôi biết rồi, bây giờ tôi sẽ cho người qua.” Hiệu suất làm việc của đồn cảnh sát cũng rất cao, ông cụ Lâm vừa gọi điện báo tin đã ngay lập tức cho ông một câu trả lời.

Ông cụ Lâm không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nhẹ nhàng nói cảm ơn họ.

Rất nhanh, bên ngoài ngõ nhỏ đã vang lên tiếng còi xe cảnh sát.

Nếu dựa theo quy luật của mấy ngày nay, những tên côn đồ kia phải nhanh chóng rời đi rồi mới đúng. Nhưng kỳ lạ là hôm nay lại không giống vậy. ông cụ Lâm phát hiện ra những gã côn đồ kia không những không chịu đi, ngược lại còn thêm phần hưng phấn.

Chính xác là hưng phấn hơn hẳn mọi khi…

Những tên côn đồ càng lúc càng gõ mạnh, biểu cảm cũng càng thêm điên cuồng.

Giáo viên kia nhìn thấy vậy càng cảm thấy sợ hơn, vội vàng nhìn về phía ông cụ Lâm như thể yêu cầu ông giải thích.

Ông cụ Lâm không nói gì, chỉ nhìn ra bên ngoài. Nhưng đợi một lúc lâu, ông không hề nhìn thấy hình ảnh mà bản thân đang mong đợi.

Đúng lúc này, một tên côn đồ đi về phía ông cụ Lâm.

Nhìn thấy người này, lông mày ông không khỏi nhíu lại, trái tim không khỏi rơi xuống hầm băng.
Chương 315 Đó là cay đắng.

Đứng trước mặt ông cụ Lâm lúc này là một thanh niên gầy gò, hai má hốc hác, cả người như chỉ còn da bọc xương, tưởng như một cơn gió ngang qua cũng có thể thổi bay được hắn vậy, vì thế cho nên người ta gọi hắn là Slender Monkey.

Có lẽ vóc dáng của Slender Monkey thoạt nhìn qua tưởng rằng hắn sẽ dễ bị bắt nạt, nhưng cả thành phố Quảng Bắc người dám gọi thẳng cái tên Slender Monkey này lại không có mấy người. Có thể từ một tên vô danh tiểu tốt trở thành tay sai của Trương Dân, tất nhiên không phải là vì hắn suy dinh dưỡng như vậy.

Người như Slender Monkey chỉ có thể dùng hai từ để miêu tả: kiêu hùng. Chỉ cần nhìn vào ánh mắt của hắn liền có thể hiểu được hắn là người tàn nhẫn cỡ nào. Hắn là kẻ tàn nhẫn với người khác, đối với bản thân mình càng tàn nhẫn hơn. Đôi mắt tràn đầy khí chất khiến người khác bất an, như chỉ cần nhìn liếc qua ánh mắt này, trên người sẽ bị mất đi một miếng thịt, vậy nên số người dám đối mặt với Slender Monkey không có bao nhiêu cả.

“Ông cụ Lâm, ông biết mục đích tôi tới đây để làm gì mà. Chuyện này đã kéo dài đủ lâu rồi. Tôi cũng đã cho ông đủ mặt mũi, kiên nhẫn của tôi đều bị ông mài sạch cả rồi. Hôm nay là cơ hội cuối cùng cho ông, ông biết tôi là ai mà. Tôi sẽ không làm gì ông, nhưng…” Nói đến đây, đôi mắt của Slender Monkey như thể vô ý quét qua giáo viên bên cạnh.

Giáo viên vốn không dám nhìn thẳng Slender Monkey, bây giờ khi nhận ra hắn đang nhìn mình, cơ thể trong phút chốc liền run lên bần bật, mồ hôi ướt đẫm lưng như sắp ngã gục xuống sàn không bằng.

Ông cụ Lâm nhíu mày càng chặt, nói: “Cậu muốn làm gì? Đây là xã hội pháp quyền, cậu nghĩ hành vi vô pháp vô thiên của cậu sẽ có thể trốn tránh được mãi à? Để tôi nhắc cho cậu hay, lưới trời lồng lộng, kẻ làm việc ác khó mà thoát được!”

Slender Monkey lạnh lùng cười một cái, hắn nhìn thẳng vào ông cụ Lâm, trên mặt là vẻ trào phúng, nói: “Đương nhiên những điều ông nói là đúng. Nhưng chúng tôi không sợ chết, chúng tôi dù sao đi chăng nữa cũng chỉ còn cái mạng quèn này thôi. Hơn nữa tôi cũng có nói là sẽ giết người đâu. Tôi chỉ…”

Nói đến đây, khóe miệng của Slender Monkey nhếch lên, vạch ra một vòng cung tàn nhẫn. Gương mặt vốn dĩ chẳng có gì nổi bật giờ càng thêm dữ tợn, như thể là ma quỷ mới từ địa ngục bò lên vậy: “Tôi sẽ chỉ đánh gãy chân mấy người, sau đó rút gân ra, lấy dao cùn rạch vài đường nữa mà thôi. Sau đó, cùng lắm bọn tôi ngồi tù vài năm là ra, bọn tôi đều là anh hùng hảo hán cả mà. Yên tâm, chuyện này tôi làm được! Cơ mà làm chuyện này xong sẽ bị bắt đúng chứ? Nhưng không sao cả, dù sao thì bọn tôi cũng có rất nhiều người. Chúng tôi cử một người, hai người thậm chí là mười người đi làm chuyện này rồi để bị bắt đi chăng nữa cũng chẳng sao hết!”

Giọng nói của Slender Monkey vẫn rất bình tĩnh, nhưng gương mặt đã trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

Đây là một tên tâm lý vặn vẹo, không còn nhớ nhung gì tới thiện ác. Hắn chỉ muốn hại người, hắn ta giống như là một con dã thú điên cuồng, ngoài xé xác con mồi ra thì chẳng thiết tha chuyện gì khác cả.

Ông cụ Lâm không khỏi nghiến răng nghiến lợi, nói: “Chẳng lẽ mấy người không sợ thật ư?”

“Có anh em thế này còn phải sợ sao?” Slender Monkey xoay người nhìn về phía hơn trăm tên côn đồ đang vây phía sau, thoải mái hỏi ngược lại.

“Hahahaha!” Đám côn đồ kia không trả lời, chỉ phá lên cười. Bọn họ cười một cách càn rỡ không kiêng nể bất cứ thứ gì, cứ như họ chính là chúa tể của trời đất, trong tay nắm giữ tất cả mọi thứ, kể cả sinh mạng của con người.

Trái tim của ông cụ Lâm giờ đã chìm xuống tận đáy vực, ông hoàn toàn không auy nghĩ được điều gì cả, ánh mắt cũng đã dại ra. Đám lưu manh kia bắt đầu chia người ra tiến về phía này.

Người tới là bốn thanh niên. Không chỉ vậy còn kéo theo hai cảnh sát.

Mặt hai cảnh sát đã sưng lên, trên người còn có vết máu, trong đôi mắt tràn đầy sự hoảng loạn.

“Đồng chí cảnh sát, vừa rồi thật ngại quá, là do tôi kích động. Tôi biết tôi đã phạm tội không thể tha thứ nổi nữa rồi, vậy nên mấy anh bắt tôi đi! Bắt tôi về đồn, trừng phạt tôi, tôi hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.” Bốn thanh niên lôi cảnh sát tới, thành khẩn nói.

Sau đó, bọn họ kéo cảnh sát rời đi. Một lúc sau, bên ngoài truyền tới tiếng còi xe cảnh sát và tiếng khởi động xe. Bọn họ đã rời đi cùng với hai cảnh sát được cử tới.

Ông cụ Lâm rất tức giận, những người này đúng là không coi luật pháp ra gì! Bọn họ không chỉ vô pháp vô thiên, bọn họ biết luật pháp, biết mình đang làm gì, nhưng vẫn sẵn sàng làm với một tâm thế chính nghĩa như là họ không sai vậy.

Bọn họ có thể không quan tâm, nhưng ông cụ Lâm sao có thể chứ?

Những giáo viên này đều là do ông cụ Lâm mời tới. Bọn họ đều là người tốt, sẵn sàng chịu nguy hiểm vì xã hội, lương không cao còn phải chịu nhiều vất vả, thế nhưng bọn họ không hề oán trách cũng chẳng hề hối hận.

Ông cụ Lâm sao có thể để cho những giáo viên tốt như vậy bị đám đầu gấu vô lại này bắt nạt được? Dù sau này bọn chúng sẽ chịu tội, nhưng đây là lần đầu tiên ông cụ Lâm cảm thấy bất lực như vậy. Đúng là mấy người này không từ thủ đoạn nào cả! Người ta nói không sợ lưu manh, chỉ sợ lưu manh có văn hóa đúng là không sai chút nào!

Ông cụ Lâm đột nhiên cảm thấy cả người vô lực, sau đó xụi lơ ngã trên sàn, gương mặt đờ đẫn như thể toàn bộ khí lực đều bị rút cạn vậy.

Slender Monkey cũng không hối thúc ông cụ Lâm, hắn chỉ đứng im tại chỗ thôi nhưng cũng đã đủ để khiến ông và giáo viên kia cảm thấy áp lực nặng nề…

Làm sao bây giờ? Thật sự phải từ bỏ mảnh đất đó, từ bỏ Quảng Bắc, từ bỏ những đứa trẻ vô gia cư kia sao? Những đứa trẻ kia không được giáo dục tốt, sau này có thể sẽ trở thành Slender Monkey thứ hai, rồi thứ ba cũng không chừng?

Ông cụ Lâm cảm thấy như thể đang bị giày vò. Ông có cảm giác bây giờ mình tựa như sống không bằng chết.

Lâm Trạch Dương bắt xe tới trước một con hẻm, sau đó xuống xe. Anh nhìn thoáng qua điện thoại di đông, biết được chỗ ở của ông cụ Lâm phải đi qua một con hẻm nào đó. Suy nghĩ một lát, Lâm Trạch Dương quyết định gọi cho ông cụ Lâm, nhưng điện thoại dù có đổ chuông đến mấy đi chăng nữa cũng đều không có ai trả lời.

Lâm Trạch Dương khẽ nhíu mày, lẩm bẩm: “Ông lão này đang làm gì mà lại không thèm nghe máy vậy? Thôi bỏ đi, để mình qua tìm ông ta vậy! Nếu không thì tối nay lại không có chỗ ngủ mất!”

Nói xong, anh đi về phía trước và nhìn thấy một đám côn đồ. Bọn chúng đang chặn đường của anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK