• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 171 Các người cứ thế mà nhận thua sao?

Chương 171: Các người cứ thế mà nhận thua sao?

Ánh mắt Trương đại sư dán chặt vào hai tảng đá cuối cùng.

Hai tảng đá này có một tảng là to bằng cả người, tảng còn lại thì to bằng đầu người.

Lão Vương bắt đầu với tảng đá chỉ to bằng đầu người.

Máy cắt đá của lão Vương chậm rãi cắt xuống, máy cắt đá vừa chạm vào tảng đá thì đã có sương khói mịt mù bay tứ tung.

“Lên rồi, lên rồi, lại lên rồi!” Người xem không nhịn được mà xôn xao lần nữa, tất cả mọi người đều có vẻ rất kích động, thậm chí còn kích động hơn việc bản thân mình trúng độc đắc.

Phải biết rằng, lúc bình thường, người khác cắt mười tảng đá cũng không có viên nào cho ra màu xanh lá. Nếu mà dễ dàng mở ra màu xanh lá như vậy thì ông chủ chợ đổ thạch còn để bọn họ làm sao, thà rằng tự mình cắt đá cho rồi.

Vì vậy việc Trương đại sư liên tiếp mở ra chín tảng đá mà tảng nào cũng có màu xanh lá giống như việc trúng số chín lần liên tiếp vậy, mà chín lần này đều là giải độc đắc.

Vậy nên, sao những người này có thể không kích động chứ?

“Chết tiệt, cái màu sắc này là…” Người đang cắt đá lúc này là lão Vương, đôi mắt trợn trừng lên, vẻ mặt kinh ngạc, thậm chí lão còn không nhịn được mà hét ầm lên.

“Màu sắc này, phẩm chất này, độ trong suốt này, chính là Đế Vương Lục!” Có người thấy rõ bên trong tảng đá vỡ, cũng không nhịn được mà hét lên.

Sau đó, tất cả mọi người ở trong hiện trường đều rơi vào im lặng, ai nấy đều nín thở, ánh mắt dán chặt vào tảng đá kia.

Lão Vương hít một hơi thật sâu mới có thể bình tĩnh lại được, lão không ngờ hôm nay bản thân lại có thể may mắn mở ra được hai viên Đế Vương Lục. Đây có lẽ là đỉnh cao của đời lão, sau này chắc lão Vương sẽ không thể mở ra được hàng cực phẩm thế này nữa rồi.

Lão Vương tiếp tục cắt, chỉ trong chốc lát đã mở đá ra hoàn toàn.

Đây là một viên ngọc cỡ nắm tay, trong suốt như pha lê, sắc độ đậm, nhưng không phải tạp sắc, mà sâu như vực thẳm, đây là một viên ngọc thượng hạng.

Hơn nữa trên viên Đế Vương Lục này không có bất kì tạp chất gì, so với viên Đế Vương Lục mà Lâm Trạch Dương mở ra lúc nãy thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

Nếu viên Đế Vương Lục này mà ra giá một tỉ thì có lẽ sẽ bị mắng. Mắng Trương đại sư là kẻ ngốc lãng phí của trời. Thậm chí Đế Vương Lục này còn không cần phải rao bán gì, chỉ cần lấy ra thì một ông chủ hiểu rõ giá cả thị trường, ra giá cho miếng đá bằng nửa ngón tay là nửa tỉ thì cũng chưa chắc đã lấy được.

Trương đại sư nhìn thấy viên Đế Vương Lục này thì thở phào nhẹ nhõm, trên mặt ông ta cuối cùng cũng nở nụ cười.

Mấy người Chu Sác cũng nở nụ cười. Chỉ cần có viên Đế Vương Lục này trong tay thì chín viên đá kia đều không cần thiết, thậm chí là tảng đá mà Trương đại sư đã chuẩn bị từ trước kia cũng không cần nữa.

Bên trong tảng đá cuối cùng là một khối ngọc bích cao bằng nửa người, chất lượng tuy chỉ ở mức trung bình nhưng lại nhỉnh hơn về thể tích nên giá trị cũng cao, có thể lên đến năm nghìn vạn tệ.

Nhưng mà những điều này cũng không còn quan trọng nữa, quan trọng là Trương đại sư đã mở ra được Đế Vương Lục.

Trương đại sư đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, ánh mắt đầy trịch thượng, nói với giọng điệu đầy kiêu ngạo: “Nhóc con, lúc tôi bắt đầu chơi đổ thạch thì cậu còn chưa sinh ra đâu. Muốn chơi với tôi, cậu còn non lắm!”

Khi nói chuyện, Trương đại sư liên tục lắc đầu cảm thán. Khỏi nói cũng biết bây giờ ông ta kiêu ngạo biết bao nhiêu.

Nhưng bây giờ không có một ai cho rằng Trương đại sư đang kiêu ngạo, bởi vì thật sự ông ta có thực lực đủ mạnh để tỏ thái độ như vậy. Vậy nên đây không phải là kiêu ngạo mà là tự tin, tự tin vì thực lực mạnh mẽ của bản thân.

Chu Sác hớn hở đi đến trước mặt Trần Xung, cười to, nói: “Trần Xung, ông đừng quên cá cược của chúng ta. Ông thua rồi, ông hoàn toàn thua dưới tay tôi rồi, haha.”

Khóe miệng Trần Xung không nhịn được mà co rúm lại, ông trừng mắt nhìn Chu Sác nhưng cũng không nói được gì.

“Chúng ta đi thôi.” Chu Sác phẩy tay, muốn đưa mọi người rời đi.

“Nhóc con, về sau đừng để tôi nhìn thấy cậu ở chợ đổ thạch, nhớ kĩ lời hứa của chúng ta. Nếu cậu dám vi phạm thì tôi sẽ cho cậu biết kết cục của kẻ không giữ lời là như thế nào.”

Trương đại sư liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái rồi sải bước đi về phía Chu Sác.

“Đợi đã, các người đang làm gì vậy?” Lâm Trạch Dương dùng vẻ mặt khó hiểu thốt lên.

Tất cả mọi người đều dừng bước, nhìn về phía anh.

“Mấy người cứ thế mà nhận thua sao, rõ ràng là ưu thế của mấy người không tồi mà, tại sao lại nhận thua chứ? Tôi thật sự không hiểu nổi mấy người nữa, mặc dù kết quả đã định sẵn rồi nhưng tại sao không thể kiên trì hơn một chút chứ. Ý chí của mấy người yếu ớt vậy sao?”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa lắc đầu, trông có vẻ rất thất vọng.

“Tên đó bị làm sao vậy, rốt cuộc anh ta đang nói gì chứ? Có phải anh ta điên rồi hay không? Chẳng lẽ anh ta không thể chấp nhận kết quả này…”

“Chắc là vậy rồi, ai mà ngờ rằng hôm nay Trương đại sư lại phát huy tốt như vậy chứ. Vận may của tên này cũng tệ thật, còn chưa bắt đầu thì đã kết thúc rồi.”

“Nhưng mà tôi cảm thấy tên kia đúng là đáng đời, ai bảo anh ta ngông cuồng như vậy, còn dám khiêu chiến với Trương đại sư chứ.”

Người xem không nhịn được mà lại bắt đầu bàn tán xôn xao.

Chu Sác nhìn Lâm Trạch Dương một cái, lắc đầu, rồi lại muốn rời đi.

“Mấy người muốn nhận thua thì cứ nhận thua đi, tôi cũng không còn cách nào khác.” Lâm Trạch Dương lại tiếp tục lắc đầu.

“Nhóc con, ý của cậu là gì? Có nhận thua cũng là chính cậu nhận.” Tất cả mọi người xung quanh đều không nhịn được mà hét lên.

Lâm Trạch Dương khẽ sửng sốt, nói: “Tại sao tôi phải nhận thua chứ? Đá của bọn họ đã mở ra hết rồi còn đá của tôi vẫn còn chưa mở mà. Nhìn thế nào cũng là tôi đang chiếm ưu thế đấy.”

Trong chốc lát, tất cả mọi người đều sững sờ. Đúng nhỉ, hình như lời Lâm Trạch Dương nói cũng có lý. Một bên thì đã lật lên hết tất cả các lá bài của mình, một bên thì chưa lật ra lá bài nào.

Nhưng mà hình như cũng có chỗ nào đấy không đúng lắm.

“Cậu còn muốn tiếp tục sao?” Trương đại sư trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt rất nghiêm túc.

“Tại sao lại không chứ?” Lâm Trạch Dương đáp lại một câu như vậy, sau đó lại cười vui vẻ đi đến bên cạnh lão Vương.

“Lão Vương, lão Vương, ông hãy nhớ kĩ lời tôi nói với ông đấy nhé. Khi nào cắt thì nhớ cẩn thận một chút đấy nhớ chưa.” Lâm Trạch Dương lại nhắc nhở lão Vương một lần nữa.

Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không nhịn được mà nhìn chằm chằm tảng đá kia.

Lúc trưa, khi Lâm Trạch Dương tìm được tảng đá này, lúc đó anh đã cảm thấy nó tràn đầy linh khí.

Mà bây giờ, Lâm Trạch Dương nhận ra linh khí bên trong đã thay đổi, càng trở nên thuần khiết hơn.

Chắc chắn tảng đá này không hề đơn giản.

Lâm Trạch Dương cũng phải chú ý đến nó hơn.

Chu Sác, Trương đại sư và mấy người khác thấy tình hình như vậy thì cũng dừng bước, sau đó nhìn về phía bên này.

Người vốn đang muốn rời đi là Trần Xung cũng đứng lại đó.

Tất cả mọi người đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn về phía lão Vương.

Cuối cùng lão Vương cũng xuống tay…
Chương 172 Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục

Chương 172: Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục

Bất luận nhìn kiểu gì đi chăng nữa thì Lâm Trạch Dương đều có vẻ hơi kiêu ngạo, hoặc là nói hiện giờ tất cả mọi người đều coi anh như một tên ngốc, thậm chí là một tên ngốc không có não.

Nếu không phải tên ngốc, thì sao anh có thể thốt ra những lời như vậy vào ngay lúc này chứ, anh hoàn toàn không để ý tới lời những người xung quanh nói.

Nhưng chẳng bao lâu sau, mọi thứ dường như đã thay đổi.

“Là màu xanh lục.” Lão Vương đột nhiên hét lên, có vẻ rất kích động. Có lẽ mọi người ở đây ai cũng nghĩ Lâm Trạch Dương phát điên rồi, nhưng không hiểu vì sao mà lão Vương vẫn mong đợi trong lòng. Nhờ anh, lão Vương đã mở ra một viên phỉ thúy Đế Vương lục.

Lão vừa ra tay đã trúng phỉ thúy.

Viên đá này không lớn lắm, chỉ to bằng một cái đầu. Vậy nên, cho dù bên trong tảng đá này đều chứa đầy ngọc thì cũng chỉ là một viên ngọc to bằng nắm tay.

Cho nên, trên mặt Trương đại sư lúc này đầy vẻ giễu cợt. Ông ta cảm thấy lão Vương không còn chuyên nghiệp như trước nữa, thậm chí còn khinh bỉ nói: “Cũng chỉ là một viên phỉ thúy thôi mà, cái đáng ngạc nhiên là đã lâu rồi chưa cắt ra loại ngọc này thôi.”

Nếu như bình thường, nhất định lão Vương sẽ cảm thấy xấu hổ trước những lời này của Trương đại sư, thậm chí sẽ dừng mọi việc trong tay lại, dẫu sao thì danh tiếng của Trương đại sư cũng khá lớn.

Nhưng giờ lão chẳng thèm nhìn ông ta một cái, mà đặt hết tâm tư lên viên đá kia, lão vô cùng chăm chú.

Trương đại sư cau mày, vẻ mặt không vui nhìn lão Trương nói: “Lão Vương, từ nay về sau đá của tôi không cần lão cắt nữa. Lão giờ cũng mọc đủ lông đủ cánh cả rồi, có thể tự làm việc của mình rồi đấy."

Nhưng lão Vương nào có để ý tới ông ta, vẫn chăm chú nhìn viên đá kia, động tác lại càng cẩn thận hơn, cứ như trên tay là đứa nhỏ mới sinh của lão, chỉ cần một sơ suất nhỏ thôi cũng sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn…

Trương đại sư thấy thế thì nghiến răng nghiến lợi. Ông ta không ngờ lão Vương lại đối đãi với mình như vậy, xem ra uy phong của ông ta không còn nữa đúng không? Không trị được lão Vương, sau này ông ta làm sao mà trị được thiên hạ chứ?

"Cái màu chết tiệt gì đây? Độ trong suốt này không phải là của phỉ thúy Đế Vương lục đấy chứ?" Tiểu Lý đang đứng bên cạnh lão Vương không nhịn được mà kêu lên một tiếng.

Tất cả mọi người đều bị thu hút bởi tiếng kêu này của Tiểu Lý, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào viên đá chỉ to bằng cái đầu người tưởng chừng chẳng có gì đặc biệt này, trong khoảng khắc này, viên đá cứ như toàn bộ thế giới vậy.

Ai cũng căng thẳng, thậm chí không dám thở.

Lâm Trạch Dương vẫn thản nhiên, thậm chí anh còn giục lão Vương: "Lão Vương, sao bác lại dừng tay rồi? Bác cắt nhanh một chút cho cháu về sớm với. Bây giờ đã là giờ ăn rồi, lát nữa cháu còn phải đón Manh Manh tan trường nữa."

Mọi người quay lại nhìn Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt toát lên vẻ giận dữ. Cái tên này đúng là không tôn trọng viên đá này chút nào, đây có thể là một viên phỉ thúy đấy, thay vì cứ thoải mái thản nhiên thế thì anh căng thẳng một chút không được à, không phải tốt hơn sao?

Lão Vương hít một hơi thật sâu, sau đó tiếp tục cắt viên đá ra.

Động tác của lão càng cẩn thận và chậm rãi hơn.

Nhưng khi lão đang cắt viên đá, viên phỉ thúy dần hiện ra trước mắt mọi người, màu xanh lục trầm ánh lên.

"Chết tiệt, đây thật sự là phỉ thúy Đế Vương lục, hơn nữa nhìn nó có vẻ còn lớn hơn của Trương đại sư. Một viên phỉ thúy Đế Vương lục như này thì phải đáng giá bao nhiêu đây? Lâm Trạch Dương rốt cuộc là ai mà lại may mắn như vậy chứ?"

Tất cả mọi người đều hít một hơi thật sâu.

Sắc mặt của Trương đại sư bây giờ rất khó coi. Đây mới là viên đá thứ nhất của Lâm Trạch Dương, thậm chí anh không cần phải cắt ra bất kỳ viên đá tốt nào khác, chỉ với viên phỉ thúy này, về cơ bản anh đã nắm chắc phần thắng.

"Ồ, có gì đó không đúng lắm. Viên phỉ thúy này hình như không được trong suốt lắm, bên trong có chút tạp chất thì phải. Thế mà nó lại là một viên Đế Vương không hoàn hảo." Đột nhiên có tiếng của ai đó vang lên.

Mọi người xung quanh quan sát kĩ viên phỉ thúy.

Viên phỉ thúy này màu xanh sẫm, nhưng lại có một vài chỗ có màu sắc không đồng đều với nhau. Điểm kỳ lạ ở đây, là khi người ta muốn tìm ra chỗ không đều màu thì lại không thấy dấu vết nào.

Tuy nhiên, viên phỉ thúy này không phải loại tinh khiết.

"Đáng tiếc, thực sự quá đáng tiếc. Viên phỉ thúy Đế Vương lục này lại có khuyết điểm, nhưng nếu bán đi với giá tầm mười tới hai mươi triệu hẳn không phải vấn đề gì lớn. Nếu như không có viên phỉ thúy kia của Trương đại sư, nhất định viên phỉ thúy này sẽ trở thành tiêu điểm của ngày hôm nay, thậm chí sau này khó ai có thể vượt qua được."

"Chúng ta mau xem tiếp đi, hòn đá đầu tiên đã có thể mở ra được phỉ thúy Đế Vương lục rồi, có khi mấy hòn kế tiếp sẽ có kỳ tích đấy. Tôi bắt đầu mong chờ rồi đây."

"Rõ là nực cười. Anh cho rằng vận may là thứ có thể theo anh cả đời à. Mở ra được một viên phỉ thúy Đế Vương lục như này, chắc vận may của Lâm Trạch Dương tới giới hạn rồi?"

Mọi người không ngừng bàn tán xôn xao.

Mà lúc này, mọi người mới phát hiện lão Vương đứng bất động tại chỗ, hai mắt lão nhìn chằm chằm khối đá kia, cả người cứ như xuất hồn vậy, thần du thiên ngoại, đứng bất động như đá.

"Sư phụ, sư phụ." Tiểu Lý bên cạnh liên tục gọi lão tỉnh táo lại.

Lúc này lão Vương như tỉnh mộng, sau đó lão hít một hơi thật sâu, nhưng cả người lại run lẩy bẩy.

Lão Vương nhìn về phía Lâm Trạch Dương, há hốc miệng, nhưng cuối cùng lại chẳng thốt ra được câu nào.

"Vương sư phụ, người bị sao vậy? Có chuyện gì sao? Chúng ta mau mở nốt mấy hòn đá khác đi." Tiểu Lý bối rối, cậu ta không hiểu lão Vương đang làm gì.

Cùng lúc đó, không ai chú ý tới Trương đại sư đang đứng một bên, sắc mặt ông ta đã thay đổi hoàn toàn, cứ như có người chết trong Tĩnh An vậy, cũng giống như gặp phải quỷ nữa.

Hai mắt ông trừng to như sắp rơi ra khỏi hốc mắt, cằm như muốn rơi xuống đất, người hóa thành đá, đứng đó bất động.

Cuối cùng lão Vương cũng lên tiếng.

"Là Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục."

Giọng lão khàn đặc, cổ họng như bị dính chặt lại, khó phát ra âm thanh, cực kỳ khó nghe.

Rất nhiều người không nghe thấy lão Vương nói gì.

Bùm

Một âm thanh trầm đục vang lên, miếng ngọc trong tay Trương đại sư rơi xuống đất, vỡ tan ra thành trăm mảnh.

Mọi người kinh ngạc nhìn Trương đại sư, sau đó lại nhìn xuống vô số mảnh phỉ thúy vỡ vụn trên sàn, tất cả đều bình tĩnh lại.

"Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục." Lúc này, giọng nói của Trương đại sư lại vang lên.
Chương 173 Chân tướng bại lộ

Chương 173: Chân tướng bại lộ

Trương đại sư nói rất nhỏ, hơn nữa giọng ông ta cũng khàn, thậm chí còn có chút mơ hồ không rõ ràng.

Tuy nhiên, đúng lúc này, tất cả mọi người đều im lặng, ai ai cũng nhìn về phía Trương đại sư, cho nên tiếng Trương đại sư là âm thanh duy nhất được vang lên lúc này.

Vì nó mà bầu không khí vốn đã yên tĩnh nay lại càng yên tĩnh hơn, thậm chí có thể nói là tĩnh mịch.

Một lúc sau lại có một âm thanh khác vang lên. Đây không phải là một âm thanh, mà là hàng trăm thứ âm hợp lại thành một âm.

Tất cả mọi người đều quay lại nhìn lão Vương, hay chính xác hơn là nhìn viên ngọc trước mặt lão, viên phỉ thúy Đế Vương lục có lẫn tạp chất.

Trong phút chốc, ánh mắt của mọi người sáng rực lên, trở nên vô cùng nóng bỏng. Bọn họ như biến thành những con sói, có thể lao về phía tảng đá kia rồi nuốt nó vào bụng bất cứ lúc nào.

"Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục, đúng là phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục rồi. Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục và Phỉ thúy Đế Vương lục có màu sắc như nhau, nhưng phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục lại có niên đại lâu hơn, chất lượng cũng tốt hơn, cho nên màu sẽ thâm trầm hơn. Trời ạ, không ngờ ta lại mở ra được Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục!" Lão Vương bắt đầu la to, giống như sắp phát điên.

Lão vừa dứt lời, tất cả mọi người xung quanh lại quay lại nhìn Trương đại sư.

Nếu viên phỉ thúy Đế Vương lục là một truyền thuyết thì viên Phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục lại là truyền thuyết trong truyền thuyết. Loại đá này đã rất lâu không xuất hiện.

Một viên đá như này là vô giá, bởi vì cho dù người ta có bỏ ra bao nhiêu tiền đi chăng nữa, nhất định sẽ không có ai sẵn lòng bán nó. Truyền thuyết kể lại rằng, loại đá này cực kỳ thông linh, cực kỳ tốt cho cơ thể con người tới mức khó có thể tưởng tượng được. Có một số nơi thì cho rằng viên đá này có thể diệt trừ tai họa cho chủ nhân của nó.

Cho nên rất ít người có mặt ở đây có thể nhận ra loại đá này, nên tất cả mọi người mới đổ dồn ánh mắt lên người Trương đại sư. Sau đó ai ai cũng thấy dáng vẻ tuyệt vọng thất thần của ông ta.

Tất cả mọi người hít một hơi thật sâu. Nhìn bộ dạng này của Trương đại sư, xem ra đây đúng là viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục thật rồi.

Một lần nữa, cả hội trường lại rơi vào biển lặng.

Một lát sau, Trương đại sư đột nhiên đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó lập tức quỳ xuống, trong mắt chứa đầy sự khát vọng điên cuồng.

Tất cả mọi người đều đứng ngây người, không hiểu Trương đại sư đang làm gì.

"Lâm Trạch Dương, là tôi có mắt như mù không thấy Thái Sơn. Tôi sai rồi, tôi cầu xin cậu tha thứ cho tôi. Hy vọng cậu có thể thu nhận lão già này làm đồ đệ." Trương đại sư có vẻ rất kích động, thậm chí còn nói không đủ một câu.

Một viên đá lại có thể gợi ngàn tầng sóng, ai cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ, tới mức hồn như lìa khỏi xác.

Lâm Trạch Dương cũng ngẩn người. Anh nhìn ông ta rồi nói: "Này, ông như vậy thật không phải phép chút nào. Tuy tôi rất ưu tú, nhưng trên đời này thiếu gì người giỏi hơn tôi. Ông đã lớn tuổi vậy rồi còn quỳ trước mặt tôi thế này. Thôi bỏ đi, chuyện hôm nay tôi cũng không trách ông đâu, chuyện này kết thúc ở đây nhé."

Nhưng Trương đại sư nào có chịu đứng dậy, ông ta vẫn quỳ dưới đất, thậm chí còn đưa tay ôm lấy đùi Lâm Trạch Dương, nói: “Nhưng mà, Lâm Trạch Dương, cậu nhất định phải nhận lão làm đồ đệ. Sư phụ, tôi sẽ đi theo cậu. Từ giờ, cậu nhất định phải dạy tôi cách phân biệt các loại đá đấy."

Thật ra hành động của Trương đại sư cũng không có gì là kì lạ. Ở cái tuổi này của ông ta, tiền bạc và danh tiếng đều đã không còn quan trọng nữa, thậm chí mọi thứ đối với ông ta chẳng còn gì quan trọng nữa.

Lúc trước Trương đại sư đã nghĩ như vậy. Nhưng sau khi nhìn thấy viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục kia, ông ta mới phát hiện ra mình sai rồi, thì ra bản thân vẫn còn sống, vẫn còn có thứ để theo đuổi. Ông ta hy vọng bản thân cũng có thể mở ra một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục như vậy, thậm chí ông ta có thể buông bỏ mọi thứ và hy sinh tất cả vì nó.

Trương đại sư đã coi viên đá này như một phần sinh mệnh của ông ta, thậm chí có thể nói, viên đá này là tất cả cuộc sống của Trương đại sư.

Không phải Lâm Trạch Dương không muốn dạy Trương đại sư phân biệt các loại đá, mặc dù biểu hiện của Trương đại sư trước đây rất đáng ghét, nhưng nhìn bộ dáng hiện giờ của Trương đại sư cũng đủ thấy tầm quan trọng của viên đá này đối với ông ta.

Nhưng Lâm Trạch Dương không biết dạy ông ta như thế nào mới được sao, chả lẽ dạy ông ta làm sao để trở thành một tông sư siêu việt như Lâm Trạch Dương sao?

Cho nên, Lâm Trạch Dương đành phải lấp liếm cho qua, nói: "Chuyện này chúng ta nói sau đi, chúng ta vẫn phải giải quyết việc trước mắt đã. Giờ tôi vẫn còn bốn viên chưa mở, chúng ta tiếp tục cắt đá, rồi quyết phân thắng bại."

"Tôi thua, tôi thua, tôi tâm thua khẩu phục rồi. Một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục này của cậu còn đáng giá hơn vô số ngọc thành của tôi, thậm chí là tất cả số ngọc thạch cả đời tôi mở được."

Trương đại sư thẳng thắn thừa nhận.

"Nếu đã vậy, tôi không mở bốn viên kia ra nữa, không mở tôi sẽ có lợi hơn. Lý tổng, nhờ ông cầm mấy viên đá này về nhà giúp tôi, tôi đi đây." Lâm Trạch Dương nói là làm. Anh nói xong thì ngay lập tức nhấc mấy hòn đá rời đi.

Đúng lúc này, cuối cùng Trần Xung cũng tỉnh lại, hắn ta đột nhiên đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, nhìn anh, chính xác hơn là hắn đang nhìn viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục trong ngực anh, nói: "Lâm Trạch Dương, anh bán viên đá này cho tôi đi, tôi trả anh năm trăm triệu."

Năm trăm triệu, bất luận nhìn thế nào đi chăng nữa đây cũng là một con số trên trời, đối với bất cứ ai mà nói con số này đủ làm lay động bất kì người nào.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu: "Không được, viên đá này đối với tôi rất quan trọng, về sau nếu có cơ hội tôi sẽ cho cậu một viên khác."

Đây thật sự là lời nói chân thành của Lâm Trạch Dương. Anh cảm thấy chỉ cần hấp thu hết linh khí trong viên đá này, võ công của anh có thể tăng lên.

Đối với Lâm Trạch Dương mà nói, anh hiểu rất rõ, anh tồn tại căn bản là nhờ võ đạo thực lực, cho nên tiền bạc hay những thứ như vậy cũng không quan trọng lắm.

Anh nghĩ như vậy, nhưng những người khác lại không nghĩ như vậy.

Bất cứ ai ở đây đều cảm thấy lời này của Lâm Trạch Dương nói như có lệ, tặng người khác một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục không phải là chuyện đùa thì là gì?

Muốn có một viên phỉ thúy Tổ Đế Mẫu Vương lục có phải muốn mở ra lúc nào cũng được đâu.

Sắc mặt Trần Xung trở nên cực kỳ khó coi, ánh mắt hắn ta dán chặt vào người Lâm Trạch Dương, thậm chí trên người còn tỏa ra sát khí, lạnh lùng nói: "Đó đâu phải là chuyện anh muốn là được đâu."
Chương 174 Vua của thế giới ngầm cũng không được.

Chương 174: Vua của thế giới ngầm cũng không được.

Không ai nghĩ chuyện ngoài ý muốn sẽ xảy ra, nhưng cũng chẳng ai chấp nhận nó cả.

Trần Xung trở mặt.

Đây là phỉ thúy Tỗ Mẫu Đế Vương lục đấy, dù Trần Xung hay bất kì ai đi chăng nữa nhất định cũng muốn có viên đá này, hay nói đúng hơn, vì hắn ta là Trần Xung nên hắn ta càng quyết tâm sở hữu viên đá này hơn.

Lý tổng cau mày. Ông ta biết Trần Xung có danh thế hùng mạnh cỡ nào, ngay cả Lưu Uy chưa chắc có thể khiến hắn ta phải dè chừng.

Một khi Lâm Trạch Dương không chịu nhượng bộ, hậu quả có thể khôn lường đến mức nào cơ chứ?

Lý tổng quay lại nhìn Lâm Trạch Dương, ông ta thực sự rất muốn anh phải cúi đầu, nếu không ngay cả ông cũng sẽ gặp họa. Hai vị thần tiên này mà đánh nhau, những nhân vật nhỏ bé như ông ta chỉ cần dính líu một chút tới guồng sóng này thôi, có khi sẽ bị xóa số ngay lập tức.

Lúc này đây trong lòng Lâm Nha lại cực kỳ vui sướng, miệng không nhịn được khẽ cười. Hôm nay, cái tên Lâm Trạch Dương này phải nói là rất may mắn, liên tục mở ra được những viên ngọc bích có giá trị như vậy. Lâm Nha ghen tị đỏ cả mắt.

Cuối cùng cũng có người đứng ra trị cái tên Lâm Trạch Dương đáng ghét này rồi. Lúc này Lâm Nha thật sự rất muốn chạy tới ôm Trần Xung một cái, thậm chí có thể hôn hắn ta.

Lâm Nha nhìn Lâm Trạch Dương.

Còn Lâm Trạch Dương thì nhìn Trần Xung, hỏi: "Cậu muốn cướp mấy viên đá này từ tay tôi hả? Cậu là cướp à?"

Trần Xung nhíu mày, đáp lời: "Nếu anh đã nghĩ như thế rồi, Trần Xung tôi đây trước giờ vẫn luôn là người thẳng thắn, trước giờ không thích nói vòng vo, nếu hôm nay anh mà không giao nó ra, tôi e nay anh không thể rời khỏi đây được nửa bước đâu."

Lâm Trạch Dương vẫn bình tĩnh gật đầu rồi nói: "Tôi hiểu rồi."

Lý tổng nghe đến đây thì thở phào nhẹ nhõm. Ông ta còn tưởng anh sẽ phản kháng lại, khiến ông ta căng thẳng tới mức tim sắp nhảy ra ngoài luôn rồi.

"Anh đang làm cái gì vậy?" Đột nhiên Trần Xung hét lên, giọng hắn ta lạnh như băng.

Lâm Trạch Dương đang đi về phía trước thì dừng lại. Anh quay lại nhìn Trần Xung, ánh mắt trở nên âm trầm hơn: "Ban nãy tôi chưa nói rõ với cậu, tôi là người ưa mềm, không ưa cứng. Nếu cậu cảm thấy có thể ngăn tôi lại thì cứ tự nhiên. Lúc ấy tôi cũng không chắc cậu có thể về nhà được hay không đâu."

Vừa nói xong, Lâm Trạch Dương liền quay người, tiếp tục đi về phía trước.

Dáng người anh cao lớn ngay thẳng, bước đi vững vàng, lời nói cũng cực kỳ đơn giản, khiến mọi người ở đây ai nấy đều kinh ngạc, xen lẫn chút khó hiểu, người anh như toả ra một hơi thở đặc biệt, tách anh ra khỏi những người khác.

"Hừ, trước mặt tôi chưa từng có kẻ nào cứng rắn được lâu đâu. Để tôi cho anh thấy năng lực thực sự của Trần Xung tôi mạnh đến mức nào. Đã lâu lắm rồi tôi không xuất hiện nhỉ. Có lẽ mấy người cũng quên mất tôi là người như thế nào rồi."

Giọng của Trần Xung vừa hạ xuống, đột nhiên có tiếng bước chân ở tứ phía vang lên. Sau đó một đám người mặc đồ đen lao nhanh tới như thủy triều đến chỗ của Lâm Trạch Dương.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc, không ngờ sự việc lại tới mức này, nhưng lúc ấy cũng chẳng ai nghĩ đến việc gọi cảnh sát, bởi họ cũng biết có gọi cảnh sát thì cũng chẳng có chút tác dụng nào đối với Trần Xung.

Vì vậy, tất cả mọi người đều lặng lẽ đứng xung quanh, nhìn mọi việc diễn ra.

Chẳng mấy chốc, Lâm Trạch Dương đã bị bao vây bởi đám người này. Những kẻ này toàn thân toát ra sát khí, ánh mắt sắc như dao.

Rõ ràng, hai mươi người này đều là những kẻ tàn bạo từng giết người, hơn nữa thực lực cũng rất mạnh.

Chỉ trong giây lát, vì sự xuất hiện của hơn hai mươi người người này mà bầu không khí cũng trở nên cực kỳ căng thẳng, khiến người ta có cảm giác vô cùng áp lực.

Lý tổng lùi lại, giờ ông ta thực sự không có gan đứng cạnh Lâm Trạch Dương nữa.

Còn Lâm Nha thì không kiêng nể gì bước sang một bên, sau đó khoanh tay nhìn Lâm Trạch Dương, chuẩn bị xem trò hay sắp diễn ra.

"Tôi nói lại lần cuối, bỏ chúng xuống." Trần Xung lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, đáp: "Xem ra hôm nay tôi không ra tay không được rồi."

Càng nói, ánh mắt anh càng sắc bén hơn.

"Vậy anh đi chết đi." Trần Xung vung tay lên, hai mươi người kia đang chuẩn bị lao về phía anh.

"Đợi đã!" Bỗng nhiên có một tiếng hét vang lên, sau đó có một người vội vàng chạy tới.

Mọi sự chú ý đổ dồn về người này.

Hai mắt Lý tổng sáng rực lên, ông ta thở phào nhẹ nhõm.

"Lưu Uy, ông tới đây làm cái gì vậy?" Trần Xung khẽ cau mày nhìn ông ta.

Lưu Uy đi tới đứng trước mặt Lâm Trạch Dương, ông ta liếc mắt thấy anh đang đứng phía sau, rồi quay lại nhìn Trần Xung: "Không biết lần này cậu có thể nể mặt tôi không? Cậu Lâm Trạch Dương này là bạn của tôi."

Trần Xung ngạc nhiên. Đương nhiên hắn ta biết Lưu Uy là ai, hắn ta cũng biết ông ta là loại người kiêu ngạo tới mức nào. Một tay ông ta tạo dựng cả cái thế giới ngầm này, quả thật rất đáng nể.

Người như vậy có thể tự xưng là kiêu hùng, đương nhiên, bạn của kiêu hùng cũng là kiêu hùng. Không phải Lưu Uy không có bạn bè, mà kẻ không có danh tiếng gì như Lâm Trạch Dương, sao có thể trở thành bạn của Lưu Uy được? Lâm Trạch Dương sao có đủ tư cách này cơ chứ?

Quan trọng hơn là, Trần Xung hiểu cái từ bạn thốt ra từ miệng của Lưu Uy có nghĩa là gì. Loại bạn bè mà Lưu Uy đã nhận, không phải là cái kiểu quan hệ xã giao vớ vẩn ở ngoài kia. Mà đây là kiểu bạn mà Lưu Uy có thể vì người kia mà hy sinh tất cả, kể cả mạng.

Cho nên, Trần Xung khẽ cau mày.

Do dự một lát, cuối cùng hắn ta lại nhìn Lưu Uy nói: "Không phải tôi không muốn cho ông thể diện, nhưng hôm nay tôi phải lấy được viên đá trong tay Lâm Trạch Dương. Không ai có thể cản được tôi đâu."

Lưu Uy cũng nhíu mày lại, hỏi: "Cậu thật sự muốn nó tới vậy sao?"

Vẻ mặt Trần Xung cũng trở nên lạnh lùng, quyết đoán hơn, cả người toát ra sát khí: "Phải."

Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên bước tới, nói: "Ông nhiều lời với hắn ta như vậy làm gì? Nếu hắn ta đã muốn đánh nhau với tôi như vậy, thì cứ để hắn ta xông vào mà đánh thôi. Làm như tôi đây sợ hắn ta quá cơ."

Trần Xung hừ lạnh một tiếng, sau đó im lặng vung tay lên.

Hai mươi người tiến đến gần Lâm Trạch Dương, nhưng bọn họ thận trọng hơn lúc trước, bởi vì lúc này Lưu Uy đang đứng bên cạnh anh, cũng bởi vì xung quanh ông còn có một số người đáng để bọn họ phải dè chừng.
Chương 175 Trần Xung bị sốc.

Chương 175: Trần Xung bị sốc.

Tất cả mọi người đều rất căng thẳng, căng thẳng đến mức thở cũng khó khăn.

Một vị hoàng đế của thế giới ngầm như Lưu Uy, Trần Xung còn không để ông ta vào mắt, vậy còn ai có thể ngăn cản Trần Xung đây, sao Lâm Trạch Dương có thể chọc giận người như thế này cơ chứ, hơn nữa thái độ còn rất ác liệt.

Có lẽ Lâm Trạch Dương không biết một chút gì về chuyện này cả nhưng bản thân anh chưa từng nghĩ đến việc bản thân mình phải cúi đầu, cũng chưa từng nghĩ mình sẽ nhận sai, anh vẫn dáng vẻ chẳng coi ai ra gì, giống như anh là người tuyệt vời nhất ở cái thế giới này vậy.

Một lúc sau, trên mặt Lâm Trạch Dương không còn biểu cảm như vậy nữa.

Đúng lúc này, đột nhiên mọi người đều cảm giác có cơn gió thổi qua, những cơn gió này rất âm u và lạnh lẽo, hơn nữa còn mang đến cho người ta cảm giác rất nhức nhối, như thể những cơn gió này đang cắt vào da thịt con người.

Cùng lúc đó, trong không gian này hình như có thêm một hơi thở nào đó, loại hơi thở này khiến người ta không khống chế được mà run rẩy, như thể họ đang chìm vào biển máu.

Chính hơi thở dị thường này khiến người ta cảm thấy, đây chính là cảm giác mùi máu tươi tràn ngập cả không gian.

Bùm bùm bùm.

Đột nhiên, có một âm thanh trầm đục vang lên, sau đó có một người bay ra từ phía sau, theo sau là tiếng hét.

Hóa ra cơn gió vừa thổi lên, không phải là gió tự nhiên mà là cơn gió mạnh do ba bốn người lao về phía trước gây ra, bởi vì tốc độ quá nhanh, thân pháp quá mãnh liệt, bởi vì khí thế quá kinh khủng, mà nó khiến cho cơn gió này trở nên mạnh mẽ hơn.

Sau đó, ba bốn người này đã quét sạch mọi thứ xung quanh Lâm Trạch Dương như một cơn lốc.

Thân pháp của mấy người này gần như đã đạt đến đỉnh cao, những người có mặt ở đây không thể thấy rõ hành động của bọn họ, chỉ tưởng rằng đây là một cơn gió mạnh, hay có khả năng bản thân thấy ma quỷ.

Chẳng bao lâu sau, khoảng hai mươi thuộc hạ của Trần Xung đều ngã xuống đất, những người có mặt cuối cùng cũng nhìn rõ ba người kia, lúc này tất cả mọi người đều cảm thấy mình thực sự đã gặp ma thật rồi.

Ba người này đều mặc đồ đen, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, không có chút huyết sắc, trắng bệch đến đáng sợ, nhưng đôi mắt lại rất sáng, rất dễ thấy, như thể sắp nhô ra khỏi hốc mắt, trông giống như một con ma mà mọi người đã tưởng tượng, không ngờ lại gần như vậy.

Lúc này Trần Xung cũng trợn to hai mắt, hắn ta cảm thấy thật khó tin, chỉ trong nháy mắt, hơn hai mươi tên siêu côn đồ mà hắn ta cực khổ tìm kiếm vậy mà đã ngã xuống đất hết.

Hít một hơi thật sâu, Trần Xung lại nhìn về phía trước, tuy vẻ mặt có chút bối rối, nhưng hắn ta cũng không có sợ hãi mấy, mấy người trước mặt hắn ta quả thực rất đáng sợ, kể cả về dung mạo hay thực lực, nhưng hắn ta chính là Trần Xung cơ mà!

Trần Xung lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Khó trách anh lại tự tin như vậy, phía sau còn có một đám người như vậy mà, nhưng nếu vì vậy mà anh cho rằng Trần Xung tôi là người có thể tùy tiện đối phó, vậy anh đã sai rồi.”

Lâm Trạch Dương vừa định nói, lại có một âm thanh vang lên.

“Trần Xung, cậu thật lợi hại vậy mà trước đây tôi lại không biết đến một tên ngốc như cậu, hiện tại cậu cũng chẳng để tôi vào mắt, tốt lắm, hôm nay để Huyết Ngưng tôi lĩnh giáo một chút sự lợi hại của Trần Xung đi.”

Vừa dứt lời, Huyết Ngưng đã đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương.

Trong nháy mắt hắn ta đã nhìn thấy Huyết Ngưng đang đứng trước mặt mình, Trần Xung trợn to hai mắt, trên mặt đầy vẻ kinh hãi, không còn cái vẻ bá đạo, cũng chẳng còn cái vẻ kiêu ngạo trước nữa.

Trần Xung bây giờ đang gập người mình xuống, lập tức cúi đầu, trên mặt hắn ta đầy vẻ thành khẩn và sợ hãi, miệng run run nói: “Thiếu thiếu chủ, sao ngài lại tới nơi này.”

Mọi ánh mắt lại đổ dồn trên người Huyết Ngưng, người trẻ tuổi này rốt cuộc là người như thế nào?

Chưa có ai có mặt tại đây từng nhìn thấy Trần Xung như thế này, ngược lại điều họ thường thấy chính là biểu cảm khi mà người khác đối diện với Trần Xung, trên mặt mới có những biểu cảm giống biểu cảm hiện giờ của Trần Xung.

Thân phận của người trẻ tuổi trước mắt Trần Xung rốt cuộc khủng bố tới mức nào.

Trước đây Trần Xung không phải là quá mạnh mẽ, nhưng có một cơ hội tình cờ, hắn ta được tiếp xúc với gia tộc ẩn sĩ, tầm nhìn của hắn ta cũng đã thay đổi kể từ đó, hắn ta cũng nhận được sự giúp đỡ của một số gia tộc ẩn sĩ.

Một Trần Xung rất bình thường, nay lại trở thành Trần Xung của hiện tại, cũng không có nhiều khúc mắc, thậm chí có thể nói là điều đương nhiên. Bởi vì đó là một gia tộc ẩn sĩ.

Chỉ cần có một chút quan hệ với gia tộc ẩn sĩ, nếu muốn trở nên mạnh mẽ là một điều không phải là không thể.

Vì vậy, Trần Xung biết rõ hơn hầu hết người dân thành thị rằng sự tồn tại của gia tộc ẩn sĩ ở thế giới này là một điều đáng sợ tới mức nào. Trần Xung tình cờ cũng gặp được thiếu minh chủ Huyết Minh là Huyết Ngưng.

Vì vậy, khi nhìn thấy Huyết Ngưng ở nơi này, Trần Xung lập tức cúi đầu, không khoa trương khi nói rằng, chỉ cần Huyết Ngưng một câu, thì mọi thứ mà bây giờ hắn ta có được sẽ lập tức biến mất.

“Hừ.” Huyết Ngưng hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng liếc nhìn Trần Xung, sau đó lại nhìn Lâm Trạch Dương.

Khi nhìn Lâm Trạch Dương, sắc mặt của Huyết Ngưng lập tức thay đổi, trên mặt lộ ra nụ cười. Tuy nhiên, những người như Huyết Ngưng thật sự không thích hợp để cười, cười còn khó hơn khóc.

Tuy nhiên, lúc này không ai dám cười Huyết Ngưng cả, cũng có thể là lúc này bọn họ không có tâm trạng cười nhạo Huyết Ngưng, nhưng bởi vì Huyết Ngưng cười với một người khác như vậy thực sự là điều khiến người ta phải khiếp sợ.

“Lâm Trạch Dương, cuối cùng tôi cũng tìm được anh rồi. Bây giờ anh có thời gian không? Tôi cần anh giúp một việc rất quan trọng.” Không phải tự nhiên mà Huyết Ngưng xuất hiện ở đây, cha của hắn là minh chủ của Huyết Minh Huyết Y, bây giờ căn bệnh lại tái phát, ông ấy cảm thấy rất khó chịu, nên cần sự giúp đỡ của Lâm Trạch Dương.

Sau đó, Huyết Ngưng đã phát động tất cả lực lượng tìm kiếm Lâm Trạch Dương.

“Được rồi, hiện tại tôi không có nhiều thời gian, tôi phải tới trường đón Manh Manh, tôi cũng cảm thấy đói bụng rồi.” Lâm Trạch Dương thẳng thừng từ chối, Lâm Trạch Dương là một người rất trung thực, anh sẽ không tùy tiện thay đổi bản thân vì mọi thứ ở thế giới bên ngoài.

Vì vậy vào lúc này, tất cả mọi người đều há to miệng, đặc biệt là Trần Xung, làm sao người này có thể dùng lý trí và thái độ thờ ơ như vậy để đối mặt với thiếu minh chủ Huyết Minh Huyết Ngưng chứ.

Tiếp đến.

Huyết Ngưng vẻ mặt vừa xấu hổ vừa lo lắng, thậm chí không nhịn được nắm lấy tay Lâm Trạch Dương, nói: “Lâm Trạch Dương, tôi cầu xin anh, anh nhất định phải giúp tôi, nếu không…”

Huyết Ngưng đã không có cách nào nói tiếp, gương mặt có vẻ vô cùng đau xót.

Tất cả mọi người ở bên cạnh nhìn cảnh này, tất cả đều sợ đến ngây người.

Toàn thân Trần Xung giống như bị sét đánh vậy, chuyện quái gì đang xảy ra thế này? Có phải là mình đang mơ không? Nếu không, làm sao chuyện như vậy có thể xảy ra?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK