• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 316 Khủng khiếp.

“Ê! Mày định làm gì đó?” Lâm Trạch Dương vừa định đi về phía trước thì đã bị một tên côn đồ trẻ tuổi ngăn lại.

Lâm Trạch Dương nhìn trái nhìn phải, bên cạnh tuy không có ai nhưng anh vẫn cảm thấy người này như thể không phải là đang nói chuyện với mình, vì anh chưa có làm gì cả mà?

“Nói mày đấy thằng đần! Mày nghĩ mày đang đi đâu vậy?” Tên côn đồ đứng trước mặt Lâm Trạch Dương tỏ vẻ mất kiên nhẫn, nói.

“Ồ, hóa ra cậu thật sự đang nói chuyện với tôi à? Tôi không định làm gì trái pháp luật đâu! Tôi chỉ đang trên đường tới nhà bạn của mình thôi, nhà bạn tôi ở chỗ con hẻm phía trước kìa.” Từ một mức độ nào đó mà nói, Lâm Trạch Dương thật sự là một thanh niên ba tốt, vừa lễ phép vừa hiểu quy củ lại thật thà. Nếu người khác hỏi Lâm Trạch Dương chuyện gì đó, anh chắc chắn sẽ luôn thành thật trả lời.

“Haiz, gặp phải thằng ngu rồi!” Tên côn đồ kia trợn mắt, bất đắc dĩ nói.

“Dù mày có tới tìm ai đi chăng nữa thì đều không được! Có việc gì thì ngày mai hẵng quay lại đây.” Tên côn đồ miễn cưỡng nói, sau đó quay đầu rời đi, đương nhiên không muốn nhiều lời với một kẻ ngốc như Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, tò mò hỏi: “Tại sao lại phải làm thế?”

“Tại sao á?” Tên côn đồ kia quay đầu hỏi ngược lại Lâm Trạch Dương, đúng là muốn có bao nhiêu miễn cưỡng thì có bấy nhiêu.

“Mày thích lè nhè hỏi tại sao không?” Bên cạnh có một tên côn đồ khác tiến lại gần với vẻ mặt cáu kỉnh, trực tiếp vung nắm đấm về phía Lâm Trạch Dương.

Tên côn đồ đầu tiên nói chuyện cùng Lâm Trạch Dương vội kéo người kia lại, nói: “Mày kích động thế làm gì, nó chỉ là một thằng điên thôi! Có cần động tay động chân với người điên không?”

“Cắt Mã Hoa! Con mẹ mày dẫn nó đi ngay!” Tên côn đồ kia lạnh lùng nhìn Mã Hoa một cái cảnh cáo, sau đó quay người rời đi.

Mã Hoa lần nữa nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: “Nghe thủng chưa? Đi nhanh đi, biết bên trong có ai không? Là đại ca Khỉ Gầy đó, dù có là một thằng ngu thì cũng nên biết nặng nhẹ chứ, mày nói xem có đúng không? Nếu không đi mau là mày no đòn bây giờ!”

Lâm Trạch Dương không nghe, lại tiếp tục đi theo đám côn đồ.

Mã Hoa cho rằng Lâm Trạch Dương đã đi mất rồi, vậy nên khi phát hiện anh vẫn đang tò tò đi theo phía sau mình, hắn không khỏi hoảng sợ. Sau khi phát hiện ra Lâm Trạch Dương, Mã Hoa quả thực không còn lời nào để nói, chỉ có thể trừng mắt lên mà nhìn.

Lâm Trạch Dương rất lễ phép nở nụ cười với Mã Hoa, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Mã Hoa lúc này đây thật sự ngây ngẩn cả người, trong lòng tự hỏi rốt cuộc tên này là ai vậy? Có khi nào là một thằng đầu có vấn đề thật không?

“Con mẹ nó! Mã Hoa mày nhìn xem, tao đã bảo mày đuổi nó đi mà mày không làm được! Để tao cho nó một trận.” Nói xong, tên côn đồ kia trực tiếp ra tay với Lâm Trạch Dương. Lúc này hắn không dùng nắm đấm nữa mà trực tiếp vung một cây gậy gỗ to bằng cánh tay về hướng Lâm Trạch Dương.

Đây đích thị là một kẻ độc ác, hoàn toàn không sợ mình sẽ vô tình giết người bằng thứ vũ khí mà hắn đang cầm trên tay đó.

Mã Hoa thấy vậy liền hét to không được, lao tới muốn cản lại. Nhưng chuyện phát sinh đột ngột như vậy, Mã Hoa sao có thể kịp thời cản được bi kịch, vậy nên đành nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm cầu nguyện.

Một tiếng “rầm” chói tai vang lên, thế nhưng lại không có tiếng kêu thảm phát ra cả. Mã Hoa không khỏi hít sâu một hơi, sau đó lấy hết dũng khí mở to hai mắt. Tiếp đó nữa, Mã Hoa lại ngây ngẩn cả người. Tất cả những gì xảy ra trước mắt đều không giống với những gì mà hắn đã tưởng tượng.

Không hề có cảnh tượng đầu rơi máu chảy, tên bị hắn coi là kẻ ngốc không hề ngã trên mặt đất như hắn nghĩ, mà ngược lại, người bây giờ đang ngã trên đất lại là tên côn đồ - đồng bọn của hắn.

Đây - Đây tất nhiên là kết quả có thể dự đoán trước được! Một tên côn đồ xoàng xĩnh làm sao có thể là đối thủ của Lâm Trạch Dương được?

“Chuyện gì đang xảy ra vậy?” Mã Hoa khiếp sợ, hỏi.

“Không có gì, là nó muốn đánh tôi, nên tôi đánh nó trước, đề phòng nó đánh tôi!” Lâm Trạch Dương cảm thấy Mã Hoa là người không tệ, vậy nên lại nở nụ cười với hắn, trả lời.

Khóe miệng Mã Hoa không khỏi giật giật, quả thực là không nói nên lời.

“Chuyện gì vừa xảy ra đây? Sao đàn em tao lại nằm đo đất rồi? Thằng này là ai?” Chỗ này nằm trong góc, vậy nên khi chuyện xảy ra không mấy ai thấy cả. Mấy tên côn đồ ở chỗ khác sau khi nghe thấy tiếng động mới vội vàng kéo tới.

“Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì.” Mã Hoa nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương đang ngu ngơ không hiểu chuyện gì đang xảy ra trước mặt, hung hăng cắn răng một cái, sau đó đưa ra quyết định mà hắn cảm thấy sau này nhất định mình sẽ thấy hối hận đó là bao che cho Lâm Trạch Dương.

Thật ra, Mã Hoa không phải là côn đồ, hoặc nói đúng ra là không có tố chất để trở thành một tên côn đồ. Sở dĩ Mã Hoa gia nhập nhóm này là bởi vì hắn không có bản lĩnh mưu sinh, không làm được bất cứ chuyện gì nên hồn cho nên đành phải tới đây để ké một chân ăn cơm.

Như một lẽ đương nhiên, Mã Hoa không có bất kỳ địa vị gì ở đây cả, nhìn hắn chỉ đứng canh ở ngoài là biết.

“Thật sự không có việc gì à?” Mấy tên thủ lĩnh kia không tin, tiếp tục tra hỏi.

“Không có việc gì, không có việc gì, không có việc gì thật mà!” Mã Hoa không khỏi thở phào nhẹ nhõm, xem ra những ông lớn này không muốn để ý đến những nhân vật nhỏ bé như kiến giống bọn họ cho lắm.

“Không có việc gì thì đừng làm mấy chuyện vặt vãnh thế!” Tên côn đồ kia nghiêm túc phân phó cho Mã Hoa một câu xong thì liền muốn xoay người trở về vị trí của mình.

“Chẳng phải không có việc gì sao, người này chỉ bị choáng thôi, có lẽ nên đưa tới bệnh viện kiểm tra một chút. Bằng không nếu thật sự bị chấn động não thì cuộc sống sau này có lẽ bất tiện lắm đấy!” Lâm Trạch Dương quả thật là một người tốt, lúc này còn quan tâm tới người vừa bị mình đánh, xứng đáng được vinh danh là công dân tốt của xã hội!

“A!” Mã Hoa nhịn không được há to miệng kêu lên, ánh mắt trợn trắng. Tên này nhìn như một tên ngốc thế mà giỏi gây ra rắc rối thật đấy! Mà điều quan trọng hơn là… việc rắc rối này còn liên lụy tới hắn!

Bây giờ Mã Hoa cũng có cảm giác muốn chết.

Quả nhiên, tên côn đồ kia nghe vậy, ánh mắt liền bắn sang phía Lâm Trạch Dương, nói: “Mày là đứa nào, sao lúc trước tao chưa từng gặp mày?”

“Cậu đương nhiên là chưa thấy tôi rồi, trước kia tôi đã tới nơi này đâu!” Lâm Trạch Dương thật thà giải đáp thắc mắc của hắn.

“Mày muốn làm gì?” Tên côn đồ kia trở nên cảnh giác hơn, trong mắt lộ ra vẻ tức giận.

“Tại sao tôi phải nói cho cậu biết? Tôi có quen cậu đâu?” Lâm Trạch Dương vẫn rất kiêu ngạo, đáp.

“Hừ, thì ra là một thằng ngu không biết cách nói chuyện! Vậy thì để tao thành toàn cho mày, để mày câm luôn cũng được!” Nói xong, tên côn đồ này giáng một cái tát về phía Lâm Trạch Dương.

Chát. Tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, tên côn đồ kia xoay tại chỗ một vòng, sau đó mới ngã xuống đất.

Mã Hoa thấy thế chẳng những không vui nổi, ngược lại càng thêm vừa bực vừa sợ.

Toang mẹ rồi! Lâm Trạch Dương đánh anh rể của Khỉ Gầy!
Chương 317 Nhận nhầm đại ca rồi

Ở thành phố Quảng Bắc ai cũng biết một chuyện, có đôi khi thà đắc tội Trương Dân cũng không được đắc tội Slender Monkey. Tại sao ư?

Bởi vì đắc tội Trương Dân, hắn có thể bởi vì các loại lý do mà buông tha cho bạn, chẳng hạn như do hắn quá bận, hoặc như hắn là một đại ca chân chính sẽ không chấp nhặt người thường.

Nhưng nếu đắc tội Slender Monkey thì chắc chắn bạn sẽ rất thảm. Có thể nói Slender Monkey thực sự là một người tính toán chi li. Từng có một buổi tối hắn ta đi quán bar uống rượu đụng phải một tên nhà giàu địa phương, tên nhà giàu kia đương nhiên sẽ không xin lỗi, lúc ấy hắn ta cũng không có biểu hiện gì.

Nhưng ba tháng sau, trong nhà của tên nhà giàu kia đã liên tiếp xảy ra mấy chuyện bi thảm, đầu tiên là chú chó nhà bọn họ nuôi chết, sau đó là sa thải người hầu, tiếp đó đứa con của tên nhà giàu đó bị bắt nạt khi đi học, vợ của tên đó mỗi lần ra ngoài đều sẽ bị người khác quấy rầy.

Cuối cùng, tên nhà giàu kia biết được là do Slender Monkey làm, sau đó tìm đến tận cửa, quỳ gối trước mặt hắn ta, liên tục dập đầu đến khi chảy máu, té xỉu trên mặt đất. Nhưng hắn ta coi như không có chuyện gì, xoay người bước đi. Mà bắt đầu từ ngày đó, cũng không ai nhìn thấy tên nhà giàu kia ở thành phố Quảng Bắc nữa.

Không còn nghi ngờ gì, hiện tại Lâm Trạch Dương đánh ngất chồng chị họ của Slender Monkey, tất nhiên đã trở thành mục tiêu Slender Monkey xử lý, mà lúc đó Mã Hoa cũng có mặt tại đó nhưng lại không ngăn cản Lâm Trạch Dương, vậy nên Mã Hoa cũng sẽ không có kết cục tốt đẹp gì.

Mã Hoa thấy Lâm Trạch Dương hoàn toàn là dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, đầu muốn nổ tung rồi, sao lại có người như vậy chứ?

Hít vào một hơi thật sâu, Mã Hoa làm đưa một quyết định, nói với Lâm Trạch Dương: "Rời khỏi nơi này, vĩnh viễn không được quay về."

Nói xong, toàn thân Mã Hoa giống như mất hết sức lực, cả người uể oải đến không thể uể oải hơn được nữa, tê liệt ngồi trên mặt đất.

Lâm Trạch Dương thoáng nhìn Mã Hoa, muốn nói mấy lời an ủi nhưng lại không biết tại sao lại phải an ủi Mã Hoa, cho nên hơi do dự một chút, tiếp tục đi về phía trước.

Mã Hoa nhìn thấy Lâm Trạch Dương tiếp tục đi về phía trước, há miệng muốn nói gì đó nhưng cuối cùng cũng không nói gì. Dù sao chuyện đã thành ra như vậy, nói gì cũng không có ý nghĩa nữa.

Mã Hoa thở dài, đứng lên, sau đó đi theo phía sau Lâm Trạch Dương, dù sao cũng phải chết, vậy đi tìm chết sớm một chút, không cần sống mà phải đề phòng lo lắng, sống còn không bằng chết.

"Đứng lại, anh là ai?" Lâm Trạch Dương vừa đi vào ngõ nhỏ mấy bước đã có người phát hiện.

Lâm Trạch Dương hơi ngạc nhiên, phía trước có rất nhiều người, một đám chen chúc đông nghịt, dường như bao kín các ngõ nhỏ, số lượng sợ không đến một trăm thì cũng phải mấy chục.

Sau ngõ nhỏ này còn một cái ngõ nhỏ nữa, trong đó là nhà của ông cụ Lâm.

Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương không nhịn được lắc đầu, ông lão kia thật đúng là có sở thích kỳ lạ, tại sao sống trong hang ổ của xã hội đen lại có cảm giác an toàn hơn chứ.

"Chào mọi người, tôi tên Lâm Trạch Dương, tôi đến tìm một ông lão họ Lâm, gần đây ông ấy muốn mở một cô nhi viện ở nơi này. Các người ở đây hẳn là sẽ quen biết ông lão kia chứ?" Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết đám côn đồ này chính là đến quấy nhiễu ông cụ Lâm, còn tưởng rằng là hàng xóm của ông cụ, cho nên có vẻ rất là lễ phép.

Hàng xóm sao, giữ gìn quan hệ tốt là việc rất quan trọng.

Đám côn đồ kia không khỏi sửng sốt một hồi, liếc mắt nhìn nhau, thằng nhóc này tới tìm ông cụ Lâm, không phải là được đại ca phái tới giúp đỡ chứ?

Nghĩ đến đây, đám ánh mắt tên côn đồ kia nhìn về phía Lâm Trạch Dương cũng không còn hung ác như vừa rồi, nói: "Anh cũng đến tìm ông lão kia sao? Đại ca Slender Monkey của bọn tôi đang ở bên trong. Anh muốn vào sao?"

"Ồ là khỉ gầy à." Lâm Trạch Dương đã nghe được cái tên này vài lần, cho nên mới có giọng điệu cảm thán như vậy.

Ánh mắt đám côn đồ kia trừng lớn hơn, người kia còn dám gọi thẳng tên Slender Monkey là khỉ gầy, chẳng lẽ là do đại ca Trương Dân phái tới.

Kết quả là, mấy tên côn đồ này lại càng thêm cung kính, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương cũng thay đổi. Tên côn đồ vừa nói chuyện kia lại theo bản năng khom thắt lưng xuống, nói với Lâm Trạch Dương: "Đại ca Slender Monkey đang làm việc, cho nên anh có thể chờ ở chỗ này một chút không? Tôi sẽ cho người đi thông báo với đại ca Slender Monkey một tiếng."

Lâm Trạch Dương nghĩ nghĩ, khách thì phải theo ý chủ, nhanh chóng gật đầu, nói: "Cứ như vậy đi, các người nhanh lên, tôi không có nhiều thời gian."

Tên côn đồ kia vội vàng gật đầu, nói: "Được được, không dám chậm trễ thời gian của đại ca."

Người này tùy tiện sai một tên côn đồ khác đi thông báo. Lâm Trạch Dương đứng ở đó, đợi một hồi còn chưa thấy người trở về, trên mặt bắt đầu có chút mất kiên nhẫn.

Tên côn đồ kia thấy thế vội vàng đi tới, khom thắt lưng cười, đưa một điếu thuốc cho Lâm Trạch Dương, nói: "Đại ca, anh bình tĩnh, không lâu đâu."

Lâm Trạch Dương không nhận thuốc lá, rất bình tĩnh gật đầu.

"Ha, lão Cẩu, mày thật đúng là một con chó, vẫy vẫy đuôi như vậy trông thật ghê tởm." Một gã côn đồ bên cạnh không nhịn được châm chọc lão Cẩu.

Lão Cẩu lấy lại điếu thuốc vừa đưa cho Lâm Trạch Dương, lạnh lùng liếc nhìn Đại Hùng, sau đó nhìn một đàn em bên cạnh, vẻ mặt hung ác nói: "Còn đứng đấy làm gì, không nhanh chạy đi lấy cho đại ca cái ghế."

Ánh mắt Đại Hùng nhìn về phía lão Cẩu càng thêm khinh thường, lão Cẩu và Đại Hùng đều là đàn em do Slender Monkey tự mình thu nhận, thuộc loại thành viên nòng cốt, đương nhiên giữa hai người sẽ tồn tại sự cạnh tranh, cho nên hai bên ai cũng không ưa đối phương.

Lâm Trạch Dương thu hết một màn này vào mắt, nhưng cũng không nói gì thêm, anh vẫn thích lão Cẩu hơn một chút, dù sao người kia cũng đưa thuốc cho anh, lại còn lấy ghế cho anh ngồi, rất là ân cần.

Không bao lâu sau, có một tên đàn em chạy trở về, sau đó đến gần Lão Cẩu, thấp giọng nói: "Đại ca nói không biết Lâm Trạch Dương là ai, còn nói nếu Lâm Trạch Dương này làm loạn thì trực tiếp đánh chết."

Nghe vậy, Lão Cẩu nhíu chặt mày lại, nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Anh là do đại ca Trương Dân phái tới sao?"

Lâm Trạch Dương vội vàng lắc đầu, nói: "Không phải, tôi không biết Trương Dân là ai."

Mặt mày lão Cẩu càng nhăn hơn, tiếp tục hỏi: " Vậy anh có quen đại ca Slender Monkey không?"

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, nói: "Hôm nay là lần đầu tiên tôi đến đây, cho nên người anh nói tôi cũng không quen. Chẳng qua từ khi đến đây tôi đã nghe được cái tên này vài lần mà thôi."

Lão Cẩu không nhịn được hít vào một hơi thật sâu, hiểu lầm chết tiệt, thế mà lại hiểu lầm, làm ra một truyện cười lớn như vậy.

"Ha ha ha, lão Cẩu ơi là lão Cẩu, mày đúng là một con chó, không được, cười chết tao rồi, lại còn cúi đầu trước một người không quen biết, quả nhiên mày đúng là một thằng không có khí phách."

Lúc này người Đại Hùng phái đi cũng đã trở lại, cho nên Đại Hùng không nhịn được càng cười nhạo lão Cẩu nhiều hơn.

Mặt lão Cẩu nhanh chóng đỏ bừng, cực kỳ xấu hổ.
Chương 318 Có điều kỳ lạ

Trong khoảng thời gian ngắn, lão Cẩu không biết phải làm gì, vừa rồi mới đối đãi với Lâm Trạch Dương như vậy, nếu bây giờ trực tiếp ra tay với Lâm Trạch Dương thì thật sự rất xấu hổ.

"Anh, anh rời khỏi đây đi." Lão Cẩu nghĩ nghĩ, sau đó cố gắng kìm nén tức giận trong lòng xuống, nói với Lâm Trạch Dương. Ít nhất cũng không thể khiến Lâm Trạch Dương mất mặt, nếu không vừa rồi bản thân gọi Lâm Trạch Dương là đại ca không phải càng thêm khó xử sao.

"Không, tôi muốn vào bên trong, tôi muốn tìm ông cụ Lâm." Lâm Trạch Dương đứng lên, nói với lão Cẩu.

"Tốt nhất anh nên nghe lời tôi, nếu không anh sẽ bị thương." Vẻ mặt lão Cẩu trở nên nghiêm túc, thật sự cũng có mấy phần hơi thở của kẻ hung dữ, khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.

"Không được, tôi từ xa đến đây, tiền máy bay, tiền xe, thực sự không dễ kiếm. Cho nên tôi nhất định phải tìm được ông lão kia." Lâm Trạch Dương rất thành khẩn nói với lão Cẩu, sau đó lập tức đi về phía trước.

"Đúng là đồ vô dụng, mày không làm được thì để Đại Hùng tao làm." Đại Hùng nói một câu như vậy, nhẹ nhàng vung tay lên, hai tên côn đồ phía sau hắn ta lập tức tiến lên phía trước.

Trong tay hai người này đều cầm gậy gỗ, trực tiếp đập về phía Lâm Trạch Dương.

Vẻ mặt lão Cẩu u ám nhưng cũng không nói gì, tuy rằng hắn rất không muốn Lâm Trạch Dương bị đánh, nhưng ai bảo Lâm Trạch Dương cứ đi tiếp chứ. Đại ca Slender Monkey cũng đã lên tiếng, cho nên dù có là thần tiên cũng không cứu được Lâm Trạch Dương.

Bên trong cục cảnh sát.

Trong phòng cục trưởng.

Lúc này, sắc mặt phó cục trưởng Hoàng rất u ám. Hai cảnh sát kia đã bắt bốn tên côn đồ về, bốn tên côn đồ kia giống hệt lời Slender Monkey nói, cũng không bỏ trốn, càng không phủ nhận hành vi phạm tội của mình, thậm chí còn tự nhiên ngồi xuống, giống như bọn họ không phạm lỗi, nơi này cũng không phải cục cảnh sát mà bọn họ chỉ đơn giản là trở về nhà mình, có thể tác oai tác quái.

"Chuyện lần này gây ầm ĩ hơi lớn, xem ra lần này Trương Dân quyết tâm phải làm chuyện đó." Phó cục trưởng Hoàng rất bất đắc dĩ nói với một cấp dưới lâu năm của mình.

Lưu Cung là một cảnh sát đã làm việc lâu năm, lại hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nói: "Nếu là Slender Monkey tự mình ra tay, như vậy cục diện sẽ rất khó thu dọn. Tuy rằng Slender Monkey kiêu ngạo nhưng làm việc lại cẩn thận, tôi đã theo sát hắn ta hai năm nhưng cũng không bắt được nhược điểm của tên đó. Tôi thật sự đã nghĩ rằng không có chuyện gì là hắn ta không làm được."

Phó cục trưởng Hoàng không nhịn được thở dài một tiếng, nói: "Lần này thậm chí bọn họ còn huy động một nửa đội ngũ, trên trăm người, cho dù chúng ta điều động toàn bộ thì cũng không có biện pháp bắt nhiều người như vậy, ngay cả việc giải tán bọn họ cũng khó có thể làm được. Huống chi không phải ai cũng dám động tới với Slender Monkey."

Nói tới đây, phó cục trưởng Hoàng lại thở dài một tiếng, sau đó không nhịn được nghiến răng, nói: "Cho dù như thế nào chúng ta cũng không thể để ông cụ Lâm xảy ra chuyện, một đồng chí tốt vì nhân dân phục vụ như vậy, chúng ta nhất định phải bảo vệ, anh đi đi."

Lưu Cung nghiêm túc gật đầu, trên mặt hoàn toàn là dáng vẻ thấy chết không sờn, nói: "Tôi nhất định sẽ bảo vệ ông cụ Lâm."

Sau đó, Lưu Cung lập tức rời khỏi văn phòng cục trưởng, gọi mấy cấp dưới mình tín nhiệm nhất, đi đến nhà ông cụ Lâm.

Nghe tiếng còi của xe cảnh sát, phó cục trưởng Hoàng cũng không an tâm, thậm chí có vẻ càng thêm ưu sầu.

Đột nhiên, phó cục trưởng Hoàng đấm mạnh tay xuống bàn, nói: "Đúng là đáng giận, Trương Dân, Slender Monkey, sớm muộn gì cũng có một ngày tôi nhất định sẽ bắt được các người."

Nói tới đây, phó cục trưởng Hoàng lại nhìn ra ngoài, vẻ mặt đều là lo lắng, nói: "Lão Lưu, anh nhất định phải bình an trở về."

Lưu Cung hiểu rất rõ nhiệm vụ lần này có bao nhiêu khó khăn, nhưng ông cũng không thể chối từ, bởi vì ông là một cảnh sát, không thể để cho phe ác ngẩng đầu, vì vậy ông chỉ có thể mạo hiểm mạng sống của mình vì nhiệm vụ.

Nhưng mà, Lưu Cung cũng không phải thanh niên nhiệt huyết gì, biết không có cách nào mạnh mẽ xông vào. Cho nên khi đến gần chỗ nhà ông cụ Lâm, ông để tất cả mọi người xuống xe. Tiếp theo, Lưu Cung nhanh chóng cùng mấy cảnh sát, đi vào bên trong ngõ nhỏ.

Kế hoạch của Lưu Cung rất đơn giản, đột phá đến trước mặt Slender Monkey, sau đó lợi dụng súng trong tay, hù dọa tất cả mọi người. Muốn bắt cướp thì phải bắt tên cầm đầu trước, chỉ cần tập trung vào Slender Monkey là có thể ổn định tình thế.

Nhưng chuyện này khó khăn đến mức nào chứ? Slender Monkey này là một gã có tâm tư kín đáo, chắc chắn hắn ta đã đề phòng chiêu thức ấy.

Tuy nhiên, thời điểm Lưu Cung đi về phía trước, không nhịn được nhíu chặt lông mày lại, hết thảy đều rất kỳ lạ. Im lặng, rất im lặng.

Hơn trăm tên côn đồ tụ tập cùng một chỗ sao có thể im lặng như vậy? Cho dù bọn họ không nói chuyện thì nhất định cũng sẽ gây một chút động tĩnh gì đó.

Không bao lâu sau, Lưu Cung thật cẩn thận dẫn dắt mấy cảnh sát đi tới nơi cách nhà ông cụ Lâm hai ngã tư đường, nhưng vẫn không nghe được âm thanh gì.

Lưu Cung tiếp tục đi về phía trước, sau đó thấy được vài vết máu.

Tim Lưu Cung càng đập mạnh hơn, cảm giác giống như có cuộc ẩu đả lớn đã xảy ra, chẳng lẽ Slender Monkey xong việc rồi, có phải là có người chết hay không?

Tâm trạng Lưu Cung trở nên cực kỳ căng thẳng, nặng nề bước tiếp về phía trước, tiếp đó lại vòng qua một ngõ nhỏ, sau đó toàn thân Lưu Cung sững sờ đứng tại chỗ.

Cảnh tượng này thật sự rất hoành tráng đó.

Bên trong ngõ nhỏ này, liếc mắt nhìn một lượt toàn người là người.

Thoạt nhìn nơi này ít nhất cũng có mấy chục người. Mấy chục người này đều ngồi xổm trên mặt đất, trên người ít hay nhiều đều có một ít máu tươi, hoặc là vết thương.

Thậm chí Lưu Cung còn nhìn thấy một số người bởi vì đau đớn mà sắc mặt trở nên vặn vẹo. Nhưng những người này lại không kêu lên một tiếng nào.

Cũng không biết những người này đã ngồi xổm bao lâu, nhìn ra được bọn họ đã rất sốt ruột, nhưng trên khuôn mặt họ lại là biểu cảm sợ hãi.

Những người này đều là thuộc hạ của Slender Monkey, nhưng thuộc hạ của Slender Monkey sợ hãi điều gì?

Sau đó, Lưu Cung thấy được lão Cẩu và Mã Hoa.

Nói đúng ra là muốn không nhìn thấy hai người này cũng khó, bởi vì bên trong ngõ nhỏ này cũng chỉ có hai người kia đang đứng.

Lưu Cung thật sự không nghĩ ra nơi này đã xảy ra chuyện gì, đành phải hít vào một hơi thật sâu, chuẩn bị chiến đấu, đối mặt với trường hợp kỳ lạ như vậy, ai cũng biết chắc chắn đã xảy ra chuyện nghiêm trọng.

Lưu Cung đi về phía Mã Hoa và lão Cẩu.

Mà đúng lúc này, Lưu Cung phát hiện có người đi ra từ ngôi nhà bên cạnh.

Người này dường như vừa mới rửa mặt xong, còn đang không ngừng sửa sang lại quần áo của mình, trên mặt là biểu cảm không kiên nhẫn, nói: "Đúng là xui xẻo mà, quần áo suýt nữa là bị rách. Chuyện quái gì đây không biết, ông lão mà nhìn thấy tôi như này còn không cho rằng ngay cả quần áo tôi cũng không mua được sao."

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa lắc đầu.
Chương 319 Chuyện gì đang xảy ra vậy?

“Xin chào, đồng chí cảnh sát.” Lâm Trạch Dương nhìn thấy Lưu Cung thì mỉm cười chào hỏi.

Lưu Cung ngẩn người, không trả lời.

Lâm Trạch Dương cũng không để ý, tiếp tục đi về phía trước.

Hai mắt Lưu Cung nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ông khẳng định Lâm Trạch Dương chắc chắn không phải người bên Trương Dân, ông không biết quá nhiều về Trương Dân và Slender Monkey, lúc trước căn bản chưa từng gặp Lâm Trạch Dương.

Thế nhưng nếu Lâm Trạch Dương không phải người của Slender Monkey và Trương Dân thì tại sao cậu ta lại dám hiên ngang tiến lên phía trước không kiêng nể gì trong trường hợp thế này chứ, phía trước phải có đến mấy chục tên côn đồ, mặc dù bọn họ đều đang ngồi xổm, nhưng đó đều là những tên côn đồ hung hãn nhất thành phố Quảng Bắc, là thuộc hạ của Slender Monkey.

Thanh niên này có thể sẽ gặp nguy hiểm.

Ngay khi Lưu Cung nghĩ như vậy, Lâm Trạch Dương đã đi tới trước mặt Mã Hoa và lão Cẩu.

Mấy tên côn đồ ngồi xổm trên mặt đất vốn đã cúi thấp đầu, lúc này đầu quả thực đã sắp dán xuống mặt đất rồi, căn bản không dám đối diện với ánh mắt của Lâm Trạch Dương. Vừa nãy Đại Hùng còn vô cùng kiêu ngạo, là đại ca trong nhóm người này nhưng bây giờ đầu cũng dán xuống đất luôn rồi, thân thể co rụt lại, tránh ở sau mông người khác, sợ Lâm Trạch Dương nhìn thấy mình.

Lưu Cung lại càng thêm nghi hoặc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Thanh niên này lại là ai? Bình thường những tên này cho dù nhìn thấy cảnh sát thì cũng chỉ cười hì hì mà đùa giỡn, tại sao lại có dáng vẻ như rất sợ hãi thanh niên này?

“Anh giúp tôi trông chừng kỹ bọn họ, trong số bọn họ nếu có ai dám động đậy thì anh nhớ kỹ tên đó, lát nữa tôi trở về sẽ dạy dỗ hắn. Tôi biết chắc chắn anh có thể làm tốt chuyện này, tôi xem trọng anh nha.”

Lâm Trạch Dương vỗ nhẹ bả vai lão Cẩu. Lão Cẩu chỉ có thể miễn cưỡng lộ ra nụ cười cứng ngắc, không dám hé nửa lời.

Mẹ nó, nói giỡn sao? Ai dám nói lung tung với một người đàn ông hung mãnh như vậy chứ? Đó là bạn không có thấy mà thôi, nếu bạn nhìn thấy chuyện vừa xảy ra, có lẽ bạn còn không dám thở mạnh trước mặt người này nữa đấy. Nghĩ đến đây, lão Cẩu không khỏi nhớ lại một màn vừa rồi.

Hai gã đàn em của Đại Hùng cầm gậy gỗ xông lên tấn công Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lập tức nện một quyền qua, ngay tức khắc hai người kia bị đánh bay ra ngoài.

Ồ, đúng rồi, gậy gỗ của hai người kia đều đập lên vai Lâm Trạch Dương, tuy nhiên hai gậy gỗ đó đều bị gãy, tất nhiên sau đó Đại Hùng rất tức giận, sai thuộc hạ của mình tiến lên, thậm chí chính hắn ta cũng lên.

Tiếp đó hai ba mươi người giống như hai ba mươi đứa trẻ, tung ra những đòn tấn công hiểm hóc về phía người đàn ông vạm vỡ Lâm Trạch Dương.

Lúc ấy Lão Cẩu còn không biết đã xảy ra chuyện gì, thậm chí không thấy rõ Lâm Trạch Dương ra tay như thế nào, hai ba mươi người kia đều nhanh chóng ngã lăn ra đất, sau đó không ngừng quay cuồng giãy dụa trên mặt đất, la hét ầm ĩ.

Tiếp theo từ sau ngõ nhỏ này, thuộc hạ của đại ca Slender Monkey chạy đến, lại tới thêm hai ba mươi người nữa. Nhưng kết quả lại không có gì bất ngờ cả, tất cả mọi người đều bị đánh ngã.

Mà từ đầu tới cuối, Lâm Trạch Dương thậm chí còn không để người khác đánh trúng là mấy. Đây quả thực chính là dũng mãnh đến mức khiến người ta khó có thể tin được, nếu không phải tận mắt nhìn thấy, lão Cẩu còn nghĩ rằng mình đang xem phim nữa. Sau đó…

“Chết tiệt, tóc có chút rối rồi, quần áo cũng nhăn, đúng là đáng chết mà.” Vị hung thần vô địch không gì địch nổi một mình thoải mái đánh mấy chục người quỳ rạp trên mặt đất kia, còn không thèm nhìn mấy người phía trước một cái mà lại chú ý tới quần áo nhìn không có giá trị gì trên người mình.

“Không được kêu nữa, nếu các người còn ai dám phát ra một chút âm thanh, tôi sẽ đánh kẻ đó. Phiền muốn chết, hiện tại tâm trạng tôi thật sự rất tệ, lúc tâm trạng tôi không tốt cũng không biết sẽ làm ra chuyện gì đâu.” Sau đó, Lâm Trạch Dương phân phó xuống, Mã Hoa và lão Cẩu đã trở thành đàn em tạm thời của anh rồi.

Mã Hoa và lão Cẩu phụ trách trông giữ đám người kia, để bọn họ không phát ra âm thanh. Sau đó Lâm Trạch Dương đi vào một căn nhà ở bên cạnh, tiến hành rửa mặt và sửa sang lại quần áo.

Sau đó, chính là bây giờ đây. Lúc này lão Cẩu bắt đầu cảm thấy may mắn, may mà vừa rồi mình không ra tay với Lâm Trạch Dương, cũng may mà trước đó mình đã làm ra mấy hành động liếm cẩu.

Nghĩ đến đây, lão Cẩu không nhịn được lại liếc qua Đại Hùng đang muốn dán cả đầu xuống đất luôn rồi, nhìn tên kia hèn mọn đến mức không thể hèn mọn hơn, cho nên nói làm người vẫn phải khiêm tốn mà.

Mà lúc này, Lâm Trạch Dương đã đi về phía trước.

Lưu Cung thu hết thảy mọi chuyện vào đáy mắt nhưng vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhìn thoáng qua những tên côn đồ ngồi xổm trên mặt đất, sau đó lại nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Hung hăng cắn răng một cái, Lưu Cung nhanh chóng đuổi theo Lâm Trạch Dương, có lẽ người từ nơi khác đến nhìn qua gầy còm ốm yếu điềm đạm nho nhã kia mới là nhân vật chính của chuyện này, muốn biết chân tướng thực sự, có lẽ chỉ có thể đi theo người kia.

Vừa rồi tất nhiên Slender Monkey cũng đã nghe thấy âm thanh bên ngoài, nhưng hắn ta cũng không thèm để ý bên ngoài xảy ra chuyện gì. Hắn ta đã phái hai ba mươi người ra, những người đó đều là thuộc hạ có bản lĩnh đánh nhau nhất của hắn ta. Có hai ba mươi người kia, cộng thêm bốn năm mươi người đã ở bên ngoài từ đầu, cho dù xảy ra chuyện gì thì cũng có thể xử lý tốt.

Đây không phải đã giải quyết xong sao, không phải bên ngoài đã im lặng lại rồi sao?

Slender Monkey tiếp tục từ trên cao nhìn xuống ông cụ Lâm đang ngồi xổm trên mặt đất, nói: “Thế nào, đã suy nghĩ rõ chưa? Tôi đã cho ông dư dả thời gian rồi đấy.”

Nói xong, Slender Monkey vẫy vẫy tay, một tên côn đồ cầm một phần văn kiện lại. Slender Monkey nhận văn kiện, sau đó đưa cho ông cụ Lâm, nói: “Ký tên đóng dấu vào đây, sau đó rời khỏi nơi này. Đây là thiện ý cuối cùng tôi dành cho ông, cũng là sự kiên nhẫn cuối cùng của tôi.”

Ông cụ Lâm vô cảm nhìn văn kiện ngay trước mắt, đôi mắt đã không còn cảm xúc gì nữa rồi.

“Ký tên đi, ông cụ Lâm, chúng ta có thể mở lại một cô nhi viện ở nơi khác. Đến lúc đó, chúng tôi vẫn có thể đi theo ông.” Thầy giáo kia thật sự sợ hãi vô cùng, không muốn tiếp tục ở lại chỗ này dù chỉ một giây.

Hình như ông cụ Lâm cũng đã muốn nhận mệnh, chậm rãi vươn cánh tay ra nhận văn kiện. Việc đã tới nước này rồi, còn có thể phản kháng thế nào được chứ.

Vẻ mặt ông cụ Lâm đau khổ mở nắp bút máy ra. Ngay khi ngòi bút vừa mới tiếp xúc với trang giấy, nước mắt ông cụ Lâm ào ào chảy xuống, giống như vòi nước được mở van vậy, dù thế nào cũng không kìm lại được.

“Tôi đáng chết.” Ông cụ Lâm nói một câu như vậy xong thì nhắm hai mắt lại, tay cầm bút máy cũng bắt đầu động.

Bỗng nhiên, ông cảm nhận được một luồng sức mạnh không thể chống cự, văn kiện trong tay đã không còn.

Ông cụ Lâm vội vàng mở mắt ra, sau đó thấy được một bóng dáng, một bóng dáng rất cao lớn, giống như một ngọn núi lớn chắn phía trước mình, che đi tất cả hung hiểm phía trước.
Chương 320 Đối đầu

Ông cụ Lâm không ngừng lắc đầu xem thử, cảm thấy như chắc chắn mình đang xuất hiện ảo giác rồi.

Quả nhiên, bóng dáng ở phía trước cũng không tính là rất cao lớn, thậm chí cũng không cao hơn mình bao nhiêu, hơn nữa thoạt nhìn qua cơ thể vẫn hơi gầy, giống như là…

Chờ đã, người này không phải là…

“Lâm Trạch Dương, sao cháu lại ở đây.” Lâm Trạch Dương quay đầu lại, rốt cuộc ông cụ Lâm cũng thấy rõ dáng vẻ của Lâm Trạch Dương, kinh ngạc kêu lên.

“Không phải cháu đã nói hôm nay sẽ đến tìm ông sao, đúng là ông lẩm cẩm cả rồi. Yên tâm đi, cháu đã ăn tối rồi, ông không cần mời cháu ăn tối đâu. Nhưng mà, ông đừng hòng trốn bữa khuya với cháu đấy.” Dáng vẻ của Lâm Trạch Dương giống như biết ông ấy đang suy nghĩ cái gì.

Trong lúc nhất thời ông cụ Lâm cũng trở nên ngẩn người, thật sự không biết nên trả lời Lâm Trạch Dương như thế nào, nói về vấn đề này trong tình huống như hiện tại có phải có hơi không thích hợp không?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của ông cụ Lâm lại trừng lên lần nữa, nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Làm sao cháu có thể tiến vào nơi này?”

Slender Monkey dẫn theo hơn trăm cấp dưới, chưa tính Lâm Trạch Dương chỉ là người bình thường, cho dù Lâm Trạch Dương là cảnh sát thì cũng không thể tiến vào nơi này được, hai gã cảnh sát bị kéo vào nơi này vừa rồi chính là minh chứng.

Nghe được câu hỏi này, lông mày của Slender Monkey cũng nhướng lên, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, hắn ta cũng rất tò mò.

“Đương nhiên là đi vào rồi, chẳng lẽ cháu còn có thể bay sao.” Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn ông cụ Lâm một cái, cảm thấy ông cụ Lâm càng ngày càng không đáng tin rồi, ngay cả vấn đề này cũng có thể hỏi.

Ông cụ Lâm lại sững sờ một lần nữa, hoàn toàn không biết phải nói gì vào lúc này, tư duy của Lâm Trạch Dương vẫn trong sáng không dính chút bụi trần nào như vậy, hoàn toàn không ở cùng một tần số với người bình thường.

“Anh là ai?” m thanh của Slender Monkey vang lên, hắn ta không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, nhưng Lâm Trạch Dương có thể tiến vào đây thì vô cùng kỳ lạ, đối với tình huống kỳ lạ như vậy, đương nhiên Slender Monkey phải cẩn thận, cho nên không ra tay ngay.

“Lại là mấy câu hỏi này nữa sao, thôi quên đi, để tôi giới thiệu đôi chút về bản thân một lần nữa, tôi tên là Lâm Trạch Dương. Hãy nhớ rằng, đừng hỏi tôi câu hỏi này một lần nữa.” Thật sự Lâm Trạch Dương cảm thấy rất phiền, giống như mỗi lần đều có người tự hỏi mình câu hỏi này.

“Anh làm gì ở đây?” Tròng mắt của Slender Monkey đảo vài vòng, cuối cùng tầm mắt dừng lại ở hợp đồng trên tay Lâm Trạch Dương.

“Phải là tôi hỏi anh đang làm gì mới đúng. Tôi nhìn thấy ông già này hình như không muốn ký văn kiện, anh đang muốn ép bức ông ấy sao?” Ánh mắt của Lâm Trạch Dương cũng nhìn chằm chằm Slender Monkey.

Trong nháy mắt đôi mắt của Slender Monkey trở nên u ám, bao năm qua làm việc chưa từng để người khác vào tầm mắt, khiến cho giờ đây, đôi mắt hắn ta trở nên vô cùng khẩn trương.

Nhưng hình như Lâm Trạch Dương lại chẳng thèm để ý chút nào.

Tình huống này khiến Lưu Cung đang ngồi ở đây cũng phải rơi cằm xuống đất, trong đầu không ngừng xuất hiện một câu hỏi, rốt cuộc người này là ai, sao cậu ta lại dám đấu mắt với Slender Monkey, hơn nữa hình như khí thế cũng không hề thua kém.

“Nếu như tôi nói, nhất định hôm nay ông Lâm phải ký vào văn kiện này, anh sẽ làm thế nào.” Khóe miệng của Slender Monkey hơi cong lên, một bên tay không ngừng mở ra rồi lại siết chặt.

Người quen của Slender Monkey đều biết, nếu Slender Monkey làm hành động này thì chắc chắn là đang rất tức giận, cho dù làm thế nào cũng không kìm lại được. Slender Monkey quả thực chính là một con mãnh hổ đói khát, không ai có thể ngăn cản được, thậm chí là Trương Dân.

Roẹt roẹt roẹt.

Một tiếng xé rách véo von đột nhiên vang lên. Lâm Trạch Dương xé rách văn kiện thành mảnh nhỏ, sau đó giơ hai tay lên, những mảnh vụn kia lập tức bay tán loạn trong không trung.

Trên bầu trời như có một cơn mưa rơi xuống, những mảnh giấy thoạt nhìn lại vô cùng xinh đẹp, giống như một chú bướm đang bay múa.

“Vậy bây giờ tôi xé bỏ bản hợp đồng này, mấy người cũng không còn cách nào để ông Lâm ký ha ha, có phải tôi rất là thông minh không?” Lâm Trạch Dương lộ vẻ mặt tươi cười với Slender Monkey.

Gương mặt Slender Monkey u ám như màn đêm đen kịt đưa tay lên sẽ không thấy năm ngón, dường như chỉ trong nháy mắt không khí xung quanh đã trở nên ngột ngạt, ai đứng bên cạnh hắn cũng đều không thể thở được.

Đôi mắt gắt gao của Slender Monkey nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, trên cổ hắn đã nổi lên gân xanh luôn rồi, hơn nữa còn không ngừng giật, rõ ràng là đã vô cùng tức giận rồi, như núi lửa sắp phun trào vậy.

Mọi người đều cảm thấy sợ hãi, chưa từng có ai thấy dáng vẻ này của Slender Monkey. Kế tiếp hẳn là sẽ có một trận cuồng phong bão táp quét đến.

“Sao lại nhìn tôi như vậy, muốn đánh nhau với tôi thì đến đây. Yên tâm, tôi sẽ không chủ động đánh anh. Đằng sau anh là cảnh sát. Tôi không muốn bị bắt. Vả lại tôi là một người hiền lành tốt bụng. Nhưng nếu anh ra tay trước, mọi thứ sẽ khác. Sao rồi, anh còn dám nữa không?”

Lâm Trạch Dương cười ha hả nhìn Slender Monkey, dáng vẻ quả thực không thể gợi đòn hơn nữa.

Hơi thở của Slender Monkey đã trở nên dồn dập, ngực không ngừng phập phồng, rõ ràng là muốn ra tay lắm rồi.

“Slender Monkey.” Lưu Cung đột nhiên hét lớn lên một tiếng, sau đó đi về phía trước, ông biết rõ Slender Monkey sẽ thật sự dám giết người, Lưu Cung cũng không thể trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương chết trước mặt mình được.

Slender Monkey quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Cung, dáng vẻ như thể không để ý gì nhiều, sau đó lại nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Tôi nhớ kỹ, anh tên là Lâm Trạch Dương. Tạm thời trong khoảng thời gian này anh sẽ không rời khỏi thành phố Quảng Bắc, tôi hy vọng tốt nhất là anh không rời khỏi đầy. Bởi vì sau đây tôi sẽ tiếp đãi anh rất tôi. Tôi còn chưa hoàn thành nghĩa vụ của một người địa phương nữa cơ mà.”

Slender Monkey nói chuyện, khóe miệng đều run hết cả lên.

“Được thôi, đến lúc đó nhất định anh phải mời tôi đi ăn ngon đấy.” Lâm Trạch Dương mỉm cười trả lời.

“Tốt, anh nói vậy thì được thôi. Vậy, hẹn gặp lại anh sau.”

Nói xong, Slender Monkey lập tức xoay người sải bước đi về phía trước. Lúc đi ngang qua Lưu Cung, Slender Monkey dừng lại một chút, nhìn thoáng qua Lưu Cung, sau đó mới tiếp tục đi về phía trước lần.

Lúc này ông cụ Lâm và vị thầy giáo kia mới dám hít thở, sau đó hai người lại ngã xuống đất. Lưu Cung cũng thở phào nhẹ nhõm.

“Tên khốn kia lợi hại như vậy à?” Sau khi yên vị trong xe, nghe được chuyện từ miệng cấp dưới thì lông mày không ngừng nhảy dựng.

“Nhưng cho dù có lợi hại như nào thì chuyện võ công giang hồ cũng không phải để giỡn chơi như vậy. Chờ đi, bây giờ chúng ta về chỗ đại ca Trương Dân trước, kể mọi chuyện vừa rồi cho đại ca Trương Dân. Sau đó…”

Slender Monkey lại nghiến răng nghiến lợi, Lâm Trạch Dương, tao nhất định sẽ cho mày nếm được mùi vị dám khiêu khích tao.

Ngay sau đó, chiếc xe di chuyển về phía trước, nhanh chóng rời đi và biến mất ở cuối đường cao tốc.

Lâm Trạch Dương và ông cụ Lâm cùng tiến vào trong phòng, mà Lưu Cung do dự một hồi lâu, vẫn không đi theo, rời đi luôn.

Lưu Cung rời đi nhưng trong lòng lại vô cùng phức tạp, quả thật ông rất muốn nói với Lâm Trạch Dương mấy câu, rất muốn biết rốt cuộc Lâm Trạch Dương là người như thế nào.

Thậm chí, trong đầu Lưu Cung còn xuất hiện một loại suy nghĩ, có lẽ nếu có Lâm Trạch Dương gia nhập, cục diện ở Quảng Bắc sẽ hoàn toàn thay đổi.

Đương nhiên, suy nghĩ này vừa xuất hiện thì Lưu Cung đã lắc đầu nguầy nguậy, phủ định loại suy nghĩ si tâm vọng tưởng này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK