Chương 161: Không thể nào
Chỉ trong nháy mắt, Lâm Trạch Dương đã phá vỡ nhận thức của mọi người về đổ thạch.
Sau đó, Lâm Trạch Dương đã làm một việc khiến mọi người phải mở to mắt. Lâm Trạch Dương tiện tay ném viên ngọc thạch cỡ nắm tay lên không trung, để nó tự do rơi xuống đất.
Bịch.
Một âm thanh lớn vang lên. Mọi người đều bị thu hút bởi ánh xanh lấp lánh kia, sau đó họ nhìn thấy nó rơi xuống đất mà không hề có sự bảo vệ nào.
Lý tổng hít hà, tim gần như nhảy ra khỏi lồng ngực, tuy ông ta là tỷ phú nhưng đây lại là một khối ngọc to bằng nắm tay, không ai biết nó trị giá bao nhiêu. Lý tổng không dám ném toàn bộ gia sản đi như vậy, chắc trên đời này chẳng ai dám làm chuyện như vậy.
Trên trán ông chủ béo kia còn xuất hiện một lớp mồ hôi, cơ thể vốn đã yếu ớt của ông ta thiếu chút nữa là ngã xuống đất.
"Anh, Lâm Trạch Dương, anh điên rồi, làm sao anh có thể ném khối ngọc như thế?" Lâm Nha là người đầu tiên phản ứng, sau đó không nhịn được mắng Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương có hơi mơ hồ, ngơ ngác nhìn Lâm Nha, nói: "Bên ngoài còn có một lớp đá, tôi nghĩ cách dễ nhất là làm thế này, để đá rơi xuống đất, khiến lớp ngoài của nó vỡ ra. Nếu không, tôi phải mài mòn viên đá từng chút một, chuyện này quá phiền phức."
Đang nói chuyện, Lâm Trạch Dương đã ngồi xuống nhặt khối ngọc lên.
Tất cả mọi người lại một lần nữa sững sờ, xem ra tư duy của Lâm Trạch Dương cũng không có sai và không hề sai, cái con quỷ đầu to này.
Đổ thạch cần có ít nhất một trăm nhân viên, những nhân viên này có thể giúp cắt đá và loại bỏ tất cả đá bên ngoài miễn phí, nếu không thì Lâm Trạch Dương nghĩ nhân viên ở đây đang làm gì.
Cái này có thể vì tiện mà làm vậy sao, tiện tay ném mấy phần ngọc thạch xuống đất mà không biết giá trị của nó vậy tại sao anh không vứt bỏ thẻ ngân hàng, điện thoại di động,... để giảm trọng lượng?
Lâm Trạch Dương không quan tâm những người này đang nghĩ gì, cầm ngọc thạch nhẹ nhàng thổi. Gió nhẹ thổi qua, toàn bộ lớp bên ngoài viên ngọc đều vỡ ra nhưng viên ngọc lại không hề bị hư hại.
Đương nhiên không có tổn hại gì, Lâm Trạch Dương là ai, trong võ đạo, anh đã vượt qua sự tồn tại của một đại tông sư, khả năng khống chế lực và quan sát sự vật đã đạt tới trình độ rất tỉ mỉ.
Đừng tưởng rằng Lâm Trạch Dương chỉ là tùy tiện ném một cái, kỳ thực anh đã tính toán hết thảy trong đó. Bao gồm tốc độ gió, góc đá rơi trên mặt đất, độ dày của lớp vỏ đá…
"Oa, thật sự tăng lên rồi. Tuy đây chỉ là một khối ngọc bình thường, nhưng khối lớn như vậy, hơn nữa lại là nguyên khối, giá trị ít nhất là 50 vạn tệ."
Lý tổng chỉ nhìn thoáng qua ngọc thạch lập tức đưa ra phán đoán, ông ta chính là chuyên gia đổ thạch, nghiên cứu chuyên sâu các khối đá.
Đôi mắt ông chủ béo sáng lên, lập tức nói với Lâm Trạch Dương: "Chàng trai, sao cậu không bán viên đá này cho tôi với giá 20 vạn tệ đi? Vừa rồi cậu mua cả tảng đá tôi cũng giảm giá, hiện tại cậu cũng giảm giá cho tôi đi."
Trong mắt ông chủ béo, Lâm Trạch Dương là một kẻ ngốc nhưng vận may của kẻ ngốc này thật sự quá tốt.
Lâm Nha tức giận, mắng ông chủ: "Ông cho rằng chúng tôi là kẻ ngốc sao? Bất kể khối ngọc này bán ở đâu, ông có thể bán được ít nhất nửa triệu nhân dân tệ. 80 vạn tệ không phải là không thể, 20 vạn, ông điên à?”
Khóe miệng ông chủ mập liên tục mấp máy, hơi xấu hổ, vừa rồi cũng có chút choáng váng.
"Không thành vấn đề, 20 vạn thì 20 vạn." Đúng lúc này, giọng Lâm Trạch Dương vang lên.
Mọi người lần nữa cứng đờ tại chỗ, ngơ ngác nhìn Lâm Trạch Dương. Ngay cả ông chủ béo cũng không thể suy nghĩ được nữa. Trên thế giới này thật sự có người ngu ngốc như vậy sao, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương là thiên tài tuyệt thế, cho rằng 20 vạn lại nhiều hơn 50 vạn?
Không đợi mọi người mở miệng, Lâm Trạch Dương nói tiếp: "Tuy nhiên, với giá đó, tôi muốn đống đá này."
Lâm Trạch Dương vừa chỉ vào một đống đá vừa nói. Đống đá được đặt sang một bên, tách biệt với những tảng đá khác.
Đống đá này đủ loại hình dáng kỳ lạ, nhìn qua cực kỳ thô ráp, đa số đều rất nhỏ, viên lớn nhất chỉ bằng cái đầu người, viên nhỏ hơn chỉ bằng nắm tay. Xem ra số tiền không hề nhỏ, chắc phải tới hàng trăm tệ.
Nhưng nhìn thế nào đây cũng là một đống phế liệu, có lẽ ông chủ cũng cho rằng đó là một đống phế liệu, hoặc chúng chỉ là một vài viên đá lớn bị người khác cắt ra, ông chủ béo vứt chúng sang một bên là để người dọn dẹp dễ dàng làm sạch hơn.
“Được rồi, tôi sẽ chuyển tiền cho cậu ngay, cậu cũng không được quỵt nợ, vừa rồi tôi đã chuyển 23 vạn vào tài khoản của cậu, nhiều ra 3 vạn là số tiền cậu vừa mua đống đá, lần này cậu được cứu rồi."
Tên mập vừa nói vừa bắt đầu thao tác, nhưng nói xong ông ta cũng không nói nên lời, cho dù da mặt ông ta dày hơn nữa, dày như tường thành, cũng không có mặt mũi tiếp tục.
Lâm Nha tức đến nghiến răng nghiến lợi, nhìn Lâm Trạch Dương, hắn ta không biết phải nói gì.
Lý tổng chỉ có thể chết lặng. Thành thật mà nói, ông ta thực sự không có cách nào để đánh giá Lâm Trạch Dương bây giờ là người như thế nào, nói Lâm Trạch Dương là ngu ngốc, nhưng thủ đoạn mà anh vừa đưa ra thật đáng kinh ngạc.
Nếu nói Lâm Trạch Dương đỉnh thì hãy nhìn biểu hiện của anh, dùng 30 vạn nhân dân tệ để mua một đống phế liệu, Lâm Trạch Dương có phải nhiều tiền đến nỗi không có nơi nào để sử dụng.
“Tốt, ngọc thạch đã giao cho ông, ông cũng không thể đổi ý được!”
Lâm Trạch Dương nhanh chóng nhét viên ngọc to bằng nắm tay vào tay ông chủ béo, vẻ mặt còn gấp gáp hơn cả ông chủ béo, như thể anh mới là người vừa kiếm được rất nhiều tiền.
Mọi người không hiểu, đều nhìn Lâm Trạch Dương, chẳng lẽ trước đống đá trông như phế phẩm kia lại thật sự có thứ gì trong đó?
Không thể nào, trước hết đống đá đó trông giống như một đống phế liệu. Và quan trọng nhất là Lâm Trạch Dương cũng không có mắt thần, làm sao có thể chắc chắn mình đã đoán đúng?
Nếu như có thể nhìn thấy tảng đá bên trong có cái gì, như vậy đổ thạch trường còn cần mở ra làm gì, thế giới này căn bản không có khả năng có loại người này tồn tại.
Điều này là hoàn toàn không thể.
Chương 162 Lâm Trạch Dương là kẻ ngốc
Chương 162: Lâm Trạch Dương là kẻ ngốc
Lâm Trạch Dương có siêu năng lực, Lâm Trạch Dương có khả năng nhìn xuyên thấu sao?
Nếu Lâm Trạch Dương nghe được có người nói anh như vậy, nhất định sẽ không chút do dự tát hắn một cái, sau đó mắng: "Mẹ nó, tôi mà có siêu năng lực mà lại nghèo như vậy, mỗi ngày phải làm việc từ chín giờ sáng đến năm giờ tối mới kiếm được một ít tiền. Tôi có con mắt xuyên thấu thì đã không làm việc đến chết, mà đã sớm đi nhìn trộm những trò đỏ đen rồi.”
Lâm Trạch Dương quả thật không thể nhìn xuyên thấu, cũng không có siêu năng lực gì. Tuy nhiên, anh đã vượt qua sự tồn tại của tông sư. Lâm Trạch Dương đã đột phá đến tầng thứ hai trong phương pháp tu luyện của mình, anh đã sinh ra khí hải và có thể sử dụng khí công.
Khí là nền tảng của vạn vật trên thế giới, và tất nhiên nó cũng là nền tảng của ngọc thạch. Sự khác biệt giữa ngọc bích và đá thông thường là gì?
Ngọc thạch ẩn chứa càng dồi dào khí, cũng chính là điều người thường hay nói, ngọc thạch có linh khí.
Tu luyện đến hiện tại Lâm Trạch Dương cần hấp thụ năng lượng giữa đất trời. Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương phát hiện ra rằng không khí có ở khắp mọi nơi nhưng anh có thể hấp thụ vào rất ít.
Nhưng Lâm Trạch Dương vừa phát hiện ra, khí trong những viên ngọc bích này dễ dàng hấp thụ hơn.
Sau khi phát hiện ra điều này, Lâm Trạch Dương rất vui mừng nên đã hấp thu toàn bộ năng lượng từ khối ngọc thạch trên tay vừa rồi. Cho nên khối ngọc thạch này đối với Lâm Trạch Dương hoàn toàn không đáng một đồng.
Lâm Trạch Dương sao có thể gọi là ngu ngốc đổi 20 vạn tệ cho một thứ vô giá trị?
Trên thực tế, điều mà mọi người bây giờ không biết là khối ngọc thạch mà Lâm Trạch Dương bán cho ông chủ béo với giá 20 vạn tệ sẽ sớm mất đi toàn bộ linh khí và biến thành một viên đá bình thường.
Mà Lâm Trạch Dương chẳng những tự dưng lấy được 20 vạn, hơn nữa còn lấy được một đống đá.
Lâm Trạch Dương vừa rồi đã cảm giác được, trong gian hàng này, nơi có linh khí mạnh nhất chính là đống đá vụn kia.
Vì vậy, vào lúc này, Lâm Trạch Dương tràn đầy hưng phấn, đi tới trước đống đá vụn. Tuy nhiên, rất nhanh, trên mặt Lâm Trạch Dương hiện lên vẻ đau khổ, nơi này có hàng trăm tảng đá, chẳng lẽ anh phải tách ra từng viên một sao?
Tách ra một tảng đá, với Lâm Trạch Dương mà nói có lẽ không quá khó khăn, nhưng đây là cả một trăm khối.
Lý tổng mặc dù không hiểu Lâm Trạch Dương đang làm gì, nhưng vẫn nhìn ra sự phiền não của Lâm Trạch Dương, lập tức nói: "Nhân viên ở đây có thể giúp cắt đá miễn phí."
Hai mắt Lâm Trạch Dương lập tức sáng lên, bắt đầu gọi người tới.
Bởi vì ở đây có quá nhiều đá nên năm, sáu nhân viên đều đến cùng một lúc. Khi những người này được gọi đến, đều có vẻ rất hưng phấn, năm sáu người có thể đẽo đá một chỗ thì chắc là việc lớn lắm.
Những người này có mức lương cố định, lương cũng không tệ, nhưng đây không phải là thu nhập chính của họ. Họ cắt đá cho người khác, nếu ra màu xanh thì sẽ được thưởng, và thông thường phần thưởng này sẽ không ít.
Lão Vương trong số họ thậm chí còn từng mở cho người ta được một khối đế vương lục to bằng nắm tay, lúc đó có người ra giá 10 triệu nhân dân tệ cho thứ đó, nhưng lại bị những người hiểu biết về đá cười nhạo, bởi vì cuối cùng miếng ngọc thạch đó có giá 100 triệu nhân dân tệ.
Lão Vương cũng nhận được hàng triệu tiền thưởng khi mở được viên đá đó.
Chỉ là lúc lão Vương cùng một đám người đi tới, phát hiện lại là một đống đá vụn, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi.
Lão Vương lắc đầu nhưng vẫn bắt đầu làm việc một cách mơ hồ và không cam lòng.
"Lâm Trạch Dương, anh thật là ngu ngốc, tôi thực sự không biết anh đang nghĩ gì mà bỏ ra 30 vạn nhân dân tệ để mua đống phế liệu này. Hay là anh dừng lại đi, đừng lãng phí thời gian của người khác nữa."
Lâm Nha không thể chịu đựng được nữa, lắc đầu nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ khinh thường.
Những nhân viên này đã mở ra vô số tảng đá, cho nên tầm nhìn của họ thực ra là tốt nhất, phần lớn những viên đá mà họ cho là không được thì hầu như đều đúng như vậy.
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không nghe lời Lâm Nha nói, ngược lại đi đến trước mặt những người nhân viên, không ngừng la lớn: "Cẩn thận, ở đây có bảo vật. Hãy nhẹ nhàng, nếu làm vỡ bảo bối của tôi, tôi sẽ không để yên cho các anh.”
Những người nhân viên đó gần như đều quay đầu lại, yêu cầu bọn họ làm đống rác, trong mắt họ đã là một sự sỉ nhục, bây giờ còn dám nói chuyện không ngừng ở đây.
May mắn thay, lão Vương vẫn kiên trì, nếu không những người này có thể sẽ hoàn toàn bùng nổ.
Những nhân viên này đều là những người chuyên nghiệp nên họ đã nhanh chóng cắt được sơ bộ hàng trăm viên đá này.
Lúc này chỉ còn lại sáu viên đá lẻ loi chưa bị cắt. Nhân viên cũng vừa vặn chỉ có sáu người.
Lâm Trạch Dương đi tới, đặt một hòn đá trước mặt lão Vương, nói: "Cháu vừa mới chú ý tới bác là nhân viên giỏi nhất ở đây, cho nên bác hãy cắt hòn đá này đi."
Hòn đá mà Lâm Trạch Dương mang tới có kích thước bằng hai nắm tay, nhưng hình dáng rất kỳ lạ, trên đó có những vết nứt, bên trong vết nứt trông rất khô ráp.
Dù là ai, nhìn thế nào đi nữa, viên đá này cũng không có màu xanh, có thể nói là viên đá tệ nhất trong trăm viên đá.
Và vừa rồi họ cắt hơn 90 viên đá nhưng họ không cắt được một miếng xanh nào nên viên đá này sẽ càng không có.
Lão Vương nhíu mày, trên mặt hiện rõ vẻ bất mãn.
Một số người do lão Vương dẫn tới không nhịn được nữa, mắng Lâm Trạch Dương: "Sao anh sỉ nhục thầy Vương của chúng tôi? Muốn chết sao?"
Lý tổng thấy thế, cũng không dám giúp Lâm Trạch Dương nói gì, bởi vì hành vi hiện tại của Lâm Trạch Dương quả thật rất đáng nghi. Mà quan trọng hơn chính là, đừng nhìn những người này chỉ là nhân viên phục vụ, nhưng nếu đắc tội bọn họ, trong giới đổ thạch này sẽ rất khó lăn lộn!
Phải biết rằng, vì những người này đảm nhận công việc mở đá quan trọng nhất nên chắc chắn sẽ tiếp xúc với nhiều ông chủ, có quan hệ tốt với một số ông chủ là điều bình thường.
Hơn nữa, những người này thường đi theo nhóm, có tập thể riêng, xúc phạm một người là xúc phạm tất cả mọi người.
Lâm Trạch Dương vẫn bất động như cũ, chỉ dùng ánh mắt nhìn lão Vương nói: "Bác làm được không?"
Lão Vương cau mày liên tục, nhưng cuối cùng vẫn gật đầu nói: "Tôi có thể."
Lão Vương vẫn có đạo đức nghề nghiệp,
Năm người bên cạnh "Thầy Vương" rõ ràng đang bênh vực Lão Vương, trong lòng vẫn còn rất tức giận.
"Được rồi, các anh cũng đừng nhàn rỗi, tiếp tục làm tốt công việc trong tay." Lão Vương xua tay ra hiệu ngăn cản hành động của những người này.
"Cố lên, lát nữa kiếm được thứ gì tốt, cháu sẽ cho bác một khoản tiền boa lớn." Lâm Trạch Dương lại cười, làm động tác cổ vũ lão Vương.
Lão Vương cau mày tiếp tục công việc, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy khó chịu.
Chương 163 Lâm Trạch Dương khôn khéo, hào phóng
Chương 163: Lâm Trạch Dương khôn khéo, hào phóng
Nhiều người biết Lâm Trạch Dương đều có ấn tượng với anh, người này chưa bao giờ nghiêm túc.
Có vẻ như Lâm Trạch Dương luôn nghĩ là làm, chưa bao giờ nghĩ tới hậu quả. Nhưng điều khó chịu nhất là người này mỗi một lần vận khí đều sẽ rất nghịch thiên, vì vậy anh sẽ không bao giờ làm hỏng chuyện này.
Nhưng trên thực tế, những người này nếu như suy nghĩ kỹ, sẽ biết Lâm Trạch Dương là một người cực kì nghiêm túc. Nếu là người không nghiêm túc, tại sao lần nào cũng đều không làm hỏng việc, còn không phải vì anh đã suy nghĩ thấu đáo sao.
Vì vậy, đánh giá một người như thế nào không nên chỉ nhìn vào bề ngoài.
Nhưng thành thật mà nói, lúc này không có người như vậy, cho nên tất cả mọi người nhìn Lâm Trạch Dương đều lắc đầu.
Trong bầu không khí như vậy, lão Vương bắt đầu ra tay.
Lão Vương quả thực là người có chuyên môn, ngay cả trong tình huống như vậy, ông vẫn có thể duy trì đầu óc bình thường, điều khiển máy cắt đá bằng phương pháp tiêu chuẩn nhất, cắt một cách cẩn thận.
Mọi người lại lắc đầu, mấy người đi cùng lão Vương kêu lên: "Thầy Vương, ông không cần cẩn thận như vậy, chỉ là một khối đá vụn, ông có thể chặt làm đôi.”
Lúc này, Lão Vương đột nhiên dừng lại, máy cắt đá của ông ta chỉ vừa mới cắt được một centimet.
Sau đó, mọi người đều thấy vẻ mặt của lão Vương trở nên nghiêm túc. Nét mặt lão Vương rất khẩn trương và căng thẳng, thậm chí vô thức đẩy chiếc máy cắt đá ra xa.
Bịch.
Một âm thanh nặng nề vang lên, chiếc máy cắt đá đắt tiền bị Lão Vương đẩy xuống đất.
Nhưng lão Vương căn bản không chú ý tới, ánh mắt dán chặt vào tảng đá. Sau đó, lão Vương lấy từ trong túi đồ nghề ra một dụng cụ cắt đá nhỏ hơn và hét vào mặt người bên cạnh.
“Tiểu Lý, cậu tới giúp ta.” Giọng nói của lão Vương trở nên rất nghiêm túc, không thể nghi ngờ.
Tiểu Lý cũng không rõ nguyên nhân, đi tới và bắt đầu giúp đỡ lão Vương.
Chẳng mấy chốc, tiếng máy móc lại vang lên, sau đó mọi người đều nhìn thấy một màn sương mù.
“Khi nó xuất hiện có màu xanh.” Có người không nhịn được kêu lên, sương mù xuất hiện là dấu hiệu có màu xanh.
Nhưng ông chủ béo trên mặt lộ ra vẻ không đồng tình, thậm chí trên mặt còn có chút mỉa mai, nói: "Một hòn đá nhỏ như vậy, dù có màu xanh thì có tác dụng gì? Nhiều nhất cũng có giá trị 10 vạn tệ. Mọi người kích động cái gì?”
Trước khi giọng nói của ông chủ béo hoàn toàn lắng xuống, một tiếng hô khác vang lên.
"Chết tiệt, màu này là gì vậy, sự tinh khiết này, trời ơi, chẳng lẽ là Đế vương lục!"
Sau khi hét lên một câu như vậy, Tiểu Lý lập tức ngậm miệng lại, sau đó hít một hơi thật sâu, tay run lên không thể kiểm soát.
Lão Vương lúc này tay bắt đầu có chút run rẩy, ông ta là người chuyên nghiệp, đã cắt vô số tảng đá, nhưng lúc này vẫn rất hưng phấn, đây chính là Đế vương lục.
Điều này tượng trưng cho cái gì? Nếu có một khối Đế vương lục to bằng ngón tay cái trong đó, thì giá trị viên đá không chỉ tăng lên chóng mặt mà có thể nói là một phép màu. Một mảnh Đế vương lục cỡ ngón tay cái cũng có giá trị hơn một triệu.
Ông chủ béo theo bản năng mở miệng, sửng sốt. Ngay sau đó, ông ta sải bước về phía trước, đẩy Tiểu Lý ra, dán mắt vào tảng đá rồi lại sững người.
Đó thực sự là màu của Đế vương lục, loại màu trong suốt như pha lê đó, không thể sai được.
Lão Vương tiếp tục làm việc, lấy ra một viên đá cỡ nắm tay, sau đó đổi dụng cụ, bắt đầu cẩn thận chà xát lớp da bên ngoài bằng một loại công cụ nào đó.
Cuối cùng, Lão Vương đã lấy hết đá ra và lấy được một miếng ngọc to gần bằng nắm tay.
Nhìn khối ngọc này, hai tay lão Vương run run, giọng nói cũng run theo: "Đây quả thực là Đế vương lục, hơn nữa còn là một khối lớn như vậy, trời ơi!"
Lý tổng đứng đó không nói nên lời. Lâm Nha cũng sững người ở đó, đôi mắt trợn trừng, toàn thân đều không ổn, Lâm Trạch Dương là cái thứ gì mà có thể may mắn đến vậy.
“Đáng tiếc, tuy màu xanh này là Đế vương lục nhưng bên trong vẫn có một số tạp chất, không thể coi là Đế vương lục thuần khiết nhưng một khối xanh lớn như vậy cũng đủ đáng sợ, nếu bán đấu giá là có thể kiếm được khoảng 10 triệu tệ.”
Lão Vương cuối cùng cũng bình tĩnh lại một chút, phát hiện ra chút tạp chất, sau đó thở dài một hơi.
Lý tổng lộ vẻ thất vọng trên mặt. Lâm Nha không hề vui mừng trước sự bất hạnh của người khác, bởi vì điều đó có nghĩa là Lâm Trạch Dương vẫn đổi 30 vạn lấy 10 triệu, chính xác là 10 triệu tệ.
Lâm Trạch Dương mỉm cười cầm lấy hòn đá, nói: "Cảm ơn bác, cháu vừa mới nói, nếu bác cắt tảng đá thật tốt, cháu sẽ boa cho bác. Nhưng hiện tại trên người không có tiền mặt.”
Nghĩ đến đây, Lâm Trạch Dương lập tức nhìn Lý tổng nói: "Lý tiên sinh, ông có tiền mặt không?"
Lý rổng biết rõ quy củ ở đây nên luôn mang theo bên mình hơn 10 vạn tệ tiền mặt, Lâm Trạch Dương hỏi thì lập tức lấy ra 10 vạn tệ.
Lúc này, giọng nói của Lâm Trạch Dương vang lên, anh nói: "Cho tôi mượn mười tệ."
Lý tổng đơ người, ông ta không biết Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.
"Không phải mười tệ, tôi làm sao có thể? Lão Vương vất vả như vậy, tôi cũng không thể keo kiệt. Lý tiên sinh cho tôi một trăm tệ, tôi muốn thưởng cho ông ấy một cách đàng hoàng."
Vẻ mặt Lâm Trạch Dương tỏ ra rất chính trực, như thể lời anh ta nói không phải là đưa một trăm tệ cho Lão Vương, mà là hiến mạng sống của mình cho Lão Vương vậy.
Lão Vương cũng sững sờ, cả người đứng đơ ở đó.
Lâm Trạch Dương thấy Lý tổng và lão Vương đều sững người ở đó nên lấy chiếc ví mà Lý tổng định đưa, từ trong đó lấy ra một tờ một trăm tệ.
Sau đó, Lâm Trạch Dương trịnh trọng đặt tờ một trăm tệ vào tay lão Vương, nói: “Bác ơi, bác đã vất vả rồi, cháu biết một trăm tệ này rất quan trọng với bác, và cháu biết rằng một trăm tệ này cũng là rất nhiều, nhưng đây là những gì bác xứng đáng có được nên bác có thể yên tâm sử dụng. Tối nay, hãy mua một ít rượu ngon, gọi một ít đồ ăn ngon, đối xử thật tốt với bản thân, hãy nhớ rằng bác xứng đáng với điều đó, đừng có suy nghĩ hay gánh nặng nào cả."
Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đưa tay vỗ vỗ vai Lão Vương, như thể anh ta đã giao cả thế giới cho Lão Vương.
Một hồi lâu, vài phút trôi qua, không ai có thể nói ra một câu đến, tất cả mọi người đều như là hóa đá.
Lâm Trạch Dương này thực sự là rất hào phóng.