Chương 164: Lâm Trạch Dương nói sự thật
Một trăm đồng có thể làm được gì?
Mua mấy loại rượu ngon, gọi mấy món ăn ngon.
Lão Vương bắt đầu thấy hoài nghi thế giới này vì được Lâm Trạch Dương cho một trăm đồng, cảm thấy rất có khả năng mình và Lâm Trạch Dương không sống trong cùng một không gian.
Nghe nói loại bia bình thường nhất cũng phải mấy đồng một chai, nếu như là rượu trắng thì cho dù chỉ là rượu trắng bình thường, chắc ít nhất cũng phải trên trăm đồng với loại bình dân nhất. Một món ăn tốn bao nhiêu tiền, đồ ăn của một tiệm cơm bình thường cũng phải tốn mấy chục đồng, mà món ăn tốt hơn một chút sẽ trên trăm không phải cũng là chuyện bình thường sao?
Cho nên một trăm đồng này là thế nào?
Lại nhìn bộ dáng dõng dạc của Lâm Trạch Dương, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?
Nhưng cho dù như thế nào, bây giờ Lâm Trạch Dương đã thực sự mở ra một khối ngọc thạch vô giá.
Sau đó, lão Vương lại tự mình mở thêm cho anh mấy tảng đá còn lại, mấy tảng đá này dĩ nhiên đều xuất lục, tuy rằng còn kém xa tảng đá vương lục kia, thế nhưng cũng có một giá trị nhất định. Lão Vương tính sơ qua một chút, trên tay Lâm Trạch Dương đang có bảy khối ngọc thạch, giá trị tầm khoảng mười hai triệu.
Lúc này ông chủ mập mạp thật sự có ý định muốn tự tử, mình là bị mỡ heo che mắt sao? Tại sao lại dùng ba mươi vạn để bán tảng đá hơn mười triệu chứ, so với số lẻ của người ta cũng không đủ?
Lâm Nha thì đang nghiến răng nghiến lợi, tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là có vận khí thế nào vậy? Một tên đần độn như này tại sao lại có thể phát tài hơn mười triệu chứ, đây chính là hơn mười triệu đấy!
Lâm Nha tiếp quản quỹ của ông cụ Lâm, điều khiển hơn bảy mươi tỷ hạng mục, nhiều năm như vậy, ông ta dùng hết tất cả mọi biện pháp trung gian để kiếm lời vào túi tiền riêng, nhưng dù vậy thì cho đến bây giờ tổng cộng lại thì tài chính cũng chỉ có khoảng mười triệu mà thôi.
Vất vả nhiều năm như vậy, cố gắng nhiều năm như vậy, cẩn thận nhiều năm như vậy, vậy mà còn không bằng số tiền mà Lâm Trạch Dương thu hoạch được trong khoảng thời gian chưa đến một giờ.
Mà điều càng kỳ quái hơn là, mỗi khi Lâm Trạch Dương có chuyện gì liên quan đến tiền thì anh đều sẽ chi li tính toán từng đồng một, nếu như người khác dám lấy một đồng tiền, anh thật sự có thể liều mạng với người kia.
Nhưng lúc này đối mặt hơn mười triệu, thì ngay cả lông mày của Lâm Trạch Dương cũng không nhíu lấy một cái, trên mặt chỉ mang theo nụ cười nhàn nhạt.
Giống như số tiền hơn mười triệu này, còn không bằng một gói đồ ăn vặt mà anh tranh giành với Tần Manh Manh vậy.
Lý tổng thu tất cả những chuyện này vào trong mắt, trong lòng cảm khái, hóa ra trước đó Lâm Trạch Dương vẫn luôn giả vờ, tên nhóc này chắc chắn có thực lực, về sau nhất định phải cẩn thận đối đãi với anh ta.
"Ha ha, không tồi, không tồi, tôi nghe nói có người mở ra ngọc lục bảo, không biết tôi có vinh hạnh được nhìn thấy ngọc lục bảo hay không, đây là chuyện đã lâu không xảy ra ở mỏ đá của chúng tôi."
Đột nhiên một giọng nói sang sảng vang lên, sau đó có một người đàn ông trung niên bước nhanh đi về phía này.
Phía sau người đàn ông trung niên này còn có hai người đàn ông mặc âu phục đi theo, hai người phía sau người đàn ông trung niên thần khí sung túc, ánh mắt kiên định, cơ bắp phát triển, vừa nhìn qua có thể nhận ra đây là người luyện võ.
Có thể để cho hai người như vậy đi theo phía sau làm bảo tiêu, suy ra địa vị của người đàn ông trung niên này khẳng định không thấp.
Người đàn ông trung niên này có khuôn mặt rất chi bình thường, là loại người mà nếu ném vào trong đám người sẽ bị chôn vùi, nhưng khí chất của ông ta lại rất tốt, làm cho người khác cảm thấy ông ta rất là thân thiện, đồng thời trên người ông ta còn mang theo một loại khí chất oai vệ, một loại khí thế làm cho người ta mặc dù muốn thân cận, nhưng lại không dám thật sự coi ông ta như bạn bè bình thường.
Sau khi ông chủ mập nhìn thấy người đàn ông trung niên này thì sắc mặt thay đổi, vội vàng tiến lên, khom lưng xuống, vẻ mặt mang theo sự nịnh nọt, nói: "Ông chủ Trần, tại sao ông lại đến đây?"
Trần Xung mỉm cười gật đầu, nhưng có một đôi mắt lại rơi vào người Lâm Trạch Dương, hiển nhiên không hề để ý tới ông chủ mập một chút nào.
Trần Xung là ông chủ đứng sau của mỏ đá này, thân phận và địa vị đều không hề thấp, có thể kinh doanh một mỏ đá như này, đương nhiên sẽ không phải là một người bình thường.
Trần Xung nhìn Lâm Trạch Dương, vươn một bàn tay, nói: "Tôi tên là Trần Xung, là chủ sở hữu của mỏ đá này, rất hân hạnh được gặp cậu."
Hai tay Lâm Trạch Dương đều đang cầm ngọc thạch, cho nên anh không vươn tay ra, mà cho dù tay của Lâm Trạch Dương rảnh rỗi thì anh cũng sẽ không vươn tay ra. Anh chính là King nha, tay của King có thể để cho người khác tùy tiện nắm sao?
Lâm Trạch Dương thản nhiên gật đầu với Trần Xung, nói: "Xin chào, tôi là Lâm Trạch Dương."
Thái độ này của Lâm Trạch Dương đương nhiên là không có vấn đề gì, nhưng chỉ là vào lúc đối mặt người bình thường sẽ không có vấn đề mà thôi, nhưng đây là ông chủ của mỏ đá này đấy!
Lúc này trái tim của Lý tổng cũng không khỏi nhấc lên, hắn là giám đốc bất động sản, số lượng tài sản cũng không tệ, nhưng khi đối mặt với Trần Xung, hắn cũng không dám có chút tự cao nào.
Trước hết không nói đến việc số lượng tài sản của Trần Xung có bao nhiêu, chỉ riêng giá trị của tảng đá này đã khiến người ta khiếp sợ. Mà trong loại trường hợp này, sao lại có người không muốn bắt tay với Trần Xung. Việc Trần Xung có bao nhiêu tài sản vẫn luôn là một bí ẩn với toàn bộ thành phố.
Thông thường, cho dù mọi người có muốn tiếp xúc với Trần Xung cũng không có cơ hội, thậm chí có thể nhìn thấy Trần Xung cũng không phải một chuyện dễ dàng. Mà bây giờ Trần Xung chủ động vươn tay về phía Lâm Trạch Dương, anh lại không nắm chặt, còn bày ra bộ dáng như vậy.
"Tốt tốt tốt, Lâm Trạch Dương, cậu rất tốt. Từ xưa đến nay đều là thiếu niên sinh ra anh hùng." Thế nhưng Trần Xung lại không để ý đến thái độ của Lâm Trạch Dương, trên mặt vẫn tràn đầy ý cười như cũ.
Lâm Trạch Dương lại gật đầu một lần nữa, nói: "Những lời này của ông quả thực rất hay, nếu một người trẻ tuổi giống như tôi không trở thành anh hùng vậy sẽ rất đáng tiếc."
Trần Xung đột nhiên cảm thấy mình không có cách nào nói tiếp, người tên Lâm Trạch Dương tại sao lại nói chuyện không dựa theo lẽ thường vậy?
Hắn ta sửng sốt một chút, sau đó nhìn về phía ngọc thạch trong tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương tiểu huynh đệ, những tảng đá này của cậu giá trị cũng không tệ, có điều nếu muốn bán đi thì có khả năng sẽ phải trải qua thêm một ít phiền toái. Không bằng như này đi, chúng ta chi hai mươi triệu mua hết những tảng đá này của cậu, coi như là tôi và cậu kết giao thành bạn bè."
Con mắt của Lý tổng không nhịn được trợn tròn, cũng không phải bởi vì giá trị của những ngọc thạch này từ mười triệu hai trăm vạn lên tới hai mươi triệu, mà là thái độ của Trần Xung, không ngờ Trần Xung lại muốn trở thành bằng bạn bè của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương có cái vận khí cứt chó gì vậy?
Nhưng trên mặt Lâm Trạch Dương lại hiện lên sự ngơ ngác, nhìn Trần Xung nói: "Người như ông thật sự là rất kỳ lạ đấy. Tôi chưa hề nói muốn làm bạn bè nói ông mà, vì sao ông lại muốn làm bạn bè với tôi? Ngoài ra, những viên đá này tôi không bán, tôi muốn giữ chúng để mình sử dụng."
Lâm Trạch Dương hoàn toàn không ghét Trần Xung, anh chỉ là ăn ngay nói thật mà thôi, anh cần những viên đá này, để anh có thể hấp thu được linh khí bên trong những viên đá, như vậy rất có ích cho việc tu hành của anh.
Từ trước đến nay Lâm Trạch Dương vẫn là một người ăn ngay nói thật.
Nhưng mà…
Bất kể nhìn thế nào đi nữa, hành động của Lâm Trạch Dương lúc này không hề nể mặt Trần Xung.
Trong lúc nhất thời, bầu không khí lúc đầu vốn đang hòa thuận, lập tức trở nên khẩn trương hơn.
Ánh mắt của mọi người đều đang nhìn Lâm Trạch Dương.
Chương 165 Tai nạn
Chương 165: Tai nạn
Cái gọi là người nói vô tình, người nghe có ý, người nói có thể không có ý đó, nhưng là lời nói ra có đôi khi sẽ thật sự làm tổn thương đến người khác.
Giống như bây giờ, Lâm Trạch Dương thật sự đối xử với Trần Xung rất chân thành, thậm chí còn tự cảm thấy mình đối xử với Trần Xung quá tốt.
Mà Trần Xung thì dường như tức giận đến mức muốn nổ tung.
Hít một hơi thật sâu, Trần Xung vẫn kìm nén cơn tức giận xuống, sau đó cưỡng ép chính mình nở ra một nụ cười, nói với Lâm Trạch Dương: "Vậy người anh em Lâm Trạch Dương, cậu cứ tiếp tục ở chỗ này chơi đi, tôi sẽ không ở đây nữa."
Nói xong, Trần Xung vội vàng quay người sải bước rời đi, không muốn ở cùng một không gian với Lâm Trạch Dương, cũng không muốn hít thở cùng một bầu không khí với anh.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Trần Xung, sau đó nói: "Ông ấy cũng không tệ, chỉ có điều hơi keo kiệt một chút, rõ ràng là ông chủ, chỉ mời tôi uống chén trà thôi cũng không chịu."
Nói xong, Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu.
Lúc này Lý tổng cũng không biết nên nói gì, chắc cũng chỉ có Lâm Trạch Dương mới dám từ chối Trần Xung một cách chính đáng như vậy trước mặt ông ta, sau đó Trần Xung còn không tức giận, Lâm Trạch Dương lại còn ở sau lưng mắng người ta keo kiệt.
Lâm Nha thì đang nghiến răng nghiến lợi vì vận khí tốt của Lâm Trạch Dương, có thể làm cho ông chủ của nơi này xuất hiện, mà ông chủ này còn chủ động vươn cành ô liu.
Chẳng qua tên gia hỏa Lâm Trạch Dương này quả nhiên là một tên ngớ ngẩn, cơ hội tốt như vậy cũng không bắt được, đáng đời anh ta cả một đời đều là dùng mấy ngàn đồng sinh hoạt, loại người này nếu như có thể có sự nghiệp lớn, Lâm Nha cảm thấy chắc chắn mình có thể bắt được bướm ở ao phân.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương không biết người khác đang nghĩ gì, mà anh cũng không quan tâm người khác đang nghĩ gì. Tiếp đó, anh tiếp tục đi xung quanh mỏ đá.
Có trên tay mấy khối ngọc, Lâm Trạch Dương không cần lo lắng về lần tu luyện tiếp theo. Nhưng anh cảm thấy rằng ở mỏ đá này chắc sẽ có một ít ngọc chất lượng tốt hơn…
Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương đã đi nhiều nơi nhưng không tìm được ngọc có chất lượng tốt hơn, đương nhiên trong quá trình đó, Lâm Trạch Dương cũng tìm được một ít ngọc khá tốt. Có điều, anh đều không mua những viên đá đó.
Có đôi khi Lâm Trạch Dương rất bướng bỉnh, đã quyết định một việc thì không thể quay đầu lại. Anh hiện tại đang nhắm đến việc tìm kiếm một ít ngọc tốt để giúp mình tu luyện, anh không nghĩ đến tiền bạc nên dồn hết tâm sức vào việc tìm kiếm ngọc tốt hơn.
Ngay tại thời điểm Lâm Trạch Dương đang muốn bỏ cuộc, đột nhiên cách đó không xa truyền đến một chút tiếng vang.
m thanh này phát ra từ phía khu vực A truyền đến đây, hơn nữa nghe thanh âm hình như còn là ở mấy cái khu vực cuối cùng của khu vực A bên kia.
"Oa, một khối ngọc nguyên chất lớn như vậy đột nhiên mở ra, mặc dù chất lượng của khối ngọc này chỉ ở mức trung bình, nhưng nếu lấy ra nguyên một khối, nếu không có mười triệu căn bản mua không được."
"Trương đại sư đúng là Trương đại sư, đều nói người trong nghề vừa ra tay liền biết có hay không, đây là lần thứ mấy Trương đại sư ra tay, ít nhất cũng phải lợi hại như vậy, quả nhiên rất đỉnh."
"Trương đại sư, chừng nào thì ông sẽ mở lớp dạy vậy, cho dù tốn một trăm vạn một khóa, tôi cũng phải đến, ông quả thực là một kỳ nhân trong giới đổ thạch."
Tiếng kinh hô bên kia không ngừng vang lên, hiển nhiên có không ít người đang tụ tập, mà lúc này họ đều đang rất kích động.
Nghe âm thanh, con mắt Lý tổng sáng lên, vô thức muốn đi qua phía bên đó, thậm chí đã đi được một đoạn nhất định, mới nhớ ra mình đang ở cùng Lâm Trạch Dương, sau đó ngượng ngùng quay về.
"Bên kia là chuyện gì xảy ra vậy?" Lâm Trạch Dương cũng sinh ra một chút hiếu kì.
Lý tổng há to miệng, làm ra bộ dáng giống như đang nhìn một tên ngớ ngẩn nhìn Lâm Trạch Dương, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương hình như cũng không phải người trong giới này.
"Lâm Trạch Dương, nếu như cậu thường xuyên tiếp xúc lĩnh vực đổ thạch này, thì chắc chắn cậy sẽ biết một người có tên là Trương đại sư. Người này ở giới đổ thạch là một truyền kỳ, tay của ông ta có danh hiệu thạch thành kim, tảng đá mà ông ta nhìn trúng dường như đều sẽ có màu xanh, thậm chí có nhiều khi, ông ta còn có thể mở ra ngọc tốt vô giá."
"Lần trước, Trương đại sư đã tìm ra có một khối lục ngọc thạch Đế Vương, mà còn không có bất kỳ chút tì vết nào, nó có kích thước bằng một nắm tay, giá trị gấp ba lần khối ngọc thạch này của cậu.
Cho nên, tất cả đổ thạch người - chúng tôi đều hi vọng nhìn thấy Trương đại sư một chút, có được một câu chỉ điểm của ông ta. Nói không chừng, chúng ta có thể lập tức thông suốt."
"Trong những lúc bình thường, chúng ta rất khó nhìn thấy Trương đại sư, ông ta rất ít khi đến mỏ đá đánh cược, có lẽ là loại cao thủ chân chính giống như ông ta, đã không còn muốn chơi loại trò chơi cấp thấp như vậy. Chậc chậc."
Lý tổng càng nói càng kích động hơn, trong mắt thậm chí còn có ánh lửa bay ra.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, trong lòng xuất hiện một chút nghi hoặc, chẳng lẽ cái kia Trương đại sư gì đó cũng giống như mình, có thể tu luyện ra khí hải, bằng không thì làm sao ông ta có thể tìm được ngọc chuẩn xác như vậy.
"Chúng ta đi xem một chút, đi thôi." Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, liền nhanh chân đi về phía trước.
Đây là quầy hàng số 35 khu A, lúc này chung quanh quầy hàng đã vây đầy người, quả thực có thể nói là chật như nêm. Toàn bộ khách khứa của cả mỏ đá, thậm chí cả chủ một số gian hàng cũng tụ tập ở đây.
Bọn họ đều đến để xem Trương đại sư, muốn thấy phong thái của nhân vật truyền kỳ này. Mà Trương đại sư cũng không làm cho tất cả mọi người thất vọng, ông ta đã liên tục mở ba khối đá, ba khối đá này đều tăng, trong đó có một khối càng là tăng đến mức khiến người khác kinh ngạc, vậy mà mở ra ngọc thạch có giá trị đến hai mươi triệu.
Đám người Lâm Trạch Dương muốn đi vào vòng trong, nhưng mà những người xung quanh căn bản không cho đám người Lâm Trạch Dương cơ hội này, chính bọn họ cũng đều muốn đi vào mà.
Có điều đi vào được hay không cũng không quá quan trọng đối với Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương buông bỏ nhận thức của mình, khóa chặt nhận thức của mình vào đám người ở trung tâm.
Một hồi lâu về sau, lông mày Lâm Trạch Dương có hơi nhíu lại, bởi vì anh không hề cảm nhận được thứ gì đặc biệt cả, chẳng lẽ là mình đoán sai sao? Trương đại sư chỉ là vận khí tốt một chút mà thôi.
Nghĩ tới đây, chân mày Lâm Trạch Dương càng nhíu chặt hơn một chút, muốn đi vào bên trong nhìn kỹ thêm một chút.
"Anh là ai vậy? Nhường một chút, tôi muốn anh nhường một chút. Nhanh lên đi, đừng tưởng rằng mình có vài đồng tiền liền rất lợi hại, người ở chỗ này ai mà không có nhiều tiền chứ? Trương đại sư là người là ai muốn gặp cũng có thể gặp sao? Anh đứng xếp hàng đi." Lâm Trạch Dương muốn đi về phía trước, lại bị người phía trước mắng cho một câu.
Khóe miệng Lâm Trạch Dương co rút, không thể tưởng được danh tiếng của Trương đại sư lại cao đến loại trình độ này, thậm chí chỉ là gặp mặt một lần cũng khó như vậy, còn khó gặp hơn minh tinh đang hot đấy!
Lại đúng vào lúc này, có người từ phía trước tách đám người ra, rồi đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương.
Đây là một người đàn ông rất cao lớn, mặc một bộ âu phục.
Trước đó không lâu Lâm Trạch Dương vừa mới gặp qua người này, nhớ rõ người này hình như là vệ sĩ của người tên Trần Xung kia.
Như vậy, người này tới đây làm gì? Là tìm Lâm Trạch Dương sao?
Chương 166 Không biết
Chương 166: Không biết
Từng lĩnh vực sẽ luôn có một người vô cùng xuất chúng, và khi đã xuất sắc đến một mức độ nhất định sẽ được người ta thần thánh hóa, như thể không gì là không thể, kết quả là càng có nhiều người trở nên sùng bái đối với người này.
Trương đại sư chính là một người như vậy. Cho nên mọi ngày Trương đại sư thường không xuất hiện trước mắt công chúng, không phải là không muốn, mà là không dám.
Từ trước đến nay, áp lực lớn nhưng ông ta chưa bao giờ nói ra, nếu không sẽ bị hạ khỏi thần đàn vô cùng cao, được nâng lên cao như vậy, một khi đã ngã xuống, cánh tay già nua này không tàn cũng phế.
Hôm nay, quả thật Trương đại sư chẳng muốn đến nơi này, nhưng Chu Sác đã lên tiếng, ông ta chỉ có thể tới.
Thì ra, giữa Chu Sác và ông chủ Trần Xung từng có một chút xích mích, sau đó hai người đã cá cược. Chu Sác này vốn tương đối ngay thẳng, cảm thấy Trần Xung là người khơi mào trò đánh cược cho nên ông ấy muốn Trần Xung thua tâm phục khẩu phục có thể hoàn toàn chèn ép hắn ta trong trận cược này.
Vì thế có trận đánh cược này.
Kết cục hiển nhiên chính là Trần Xung thua đến rối tinh rối mù, hắn ta mời tới một chuyên gia tương đối nổi tiếng trong ngành, vị chuyên gia này mở ra tảng đá cũng không tệ, là một khối xanh lục, chẳng qua giá trị còn kém rất nhiều so với tảng đá do Trương đại sư mở ra.
Thậm chí Trương đại sư mở ở giữa một khối ngọc cũng đã đủ ngang ngửa với tổng giá trị mà vị chuyên gia kia đưa ra.
Trần Xung biết hôm nay mình sẽ thua. Hơn nữa sẽ thua rất thảm, cho nên vô cùng sốt ruột, quả thật chẳng biết làm thế nào đồng thời cũng cảm thấy đau lòng.
Mà lúc này, vệ sĩ của Trần Xung phát huy tác dụng, nói với Trần Xung: "Tên nhãi vừa rồi trông có vẻ rất lợi hại, dù sao bây giờ chúng ta đã không còn bất kỳ tỷ lệ thắng nào, chi bằng thử chút may mắn, để cho tên nhãi kia đến thử xem lỡ có kỳ tích nào xuất hiện thì sao?”
Trần Xung không ngừng húc vào tên vệ sĩ này, sau đó tát hắn một cái, nói: "Con mẹ nó, nuôi mày lâu như vậy cuối cùng ta cũng biết mày có thể suy nghĩ. Được rồi, từ giờ trở đi tiền lương của mày sẽ tăng gấp đôi."
Trần Xung bỗng trở nên rất kích động, vừa rồi hắn ta vốn đã tuyệt vọng nhưng lại nhìn thấy một tia sáng, liệu tia sáng này có phải là cọng rơm cứu mạng hay không, bắt được đã rồi tính sau.
Kết quả là, vệ sĩ của Trần Xung liền đi ra khỏi đám người. Lại không ngờ vừa mới đi ra liền nhìn thấy Lâm Trạch Dương.
Tên vệ sĩ vốn chuẩn bị trực tiếp ra lệnh cho Lâm Trạch Dương đi theo mình vào. Đương nhiên, hành động như vậy của tên vệ sĩ cũng chẳng phải là sai, tuy rằng hắn chỉ là vệ sĩ của Trần Xung, nhưng hắn lại đại biểu cho hắn ta, biết bao nhiêu người đang đợi hắn ra lệnh.
Chẳng qua người trước mắt chính là Lâm Trạch Dương.
Lúc này tên vệ sĩ nhớ tới Lâm Trạch Dương đã từ chối ông chủ của mình như thế nào, sau đó đành phải hạ mình xuống, bày ra dáng vẻ rất cung kính, nói: "Lâm tiên sinh, anh có thể theo tôi vào trong không? Ông chủ của chúng tôi có việc cần anh giúp đỡ.”
Vừa dứt lời, tên vệ sĩ liền cẩn thận nhìn Lâm Trạch Dương, ai mà biết được tên thần kinh này sẽ có phản ứng gì đây.
Ai ngờ Lâm Trạch Dương lại trực tiếp sải bước về phía trước, cứ như vậy đi vào bên trong quầy hàng.
Vệ sĩ lại đứng sững sờ ở đó, hắn mời Lâm Trạch Dương đi vào, anh quả thật đi vào, điều này rất hợp lý, đây cũng là chuyện đương nhiên, nhưng vệ sĩ cứ cảm thấy có cái gì sai sai
Vào lúc này, đột nhiên Lâm Trạch Dương lại quay về, tiếp đó đi tới trước mặt người vừa mới ngăn cản anh, bình tĩnh nhìn về phía người nọ.
Khóe mắt người đó không ngừng cụp xuống, không dám nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lúc nãy hắn ta còn mới chế nhạo Lâm Trạch Dương, nói Lâm Trạch Dương tính toán chẳng ra gì, còn nói Lâm Trạch Dương căn bản không có tư cách gặp Trương đại sư, nhưng hiện tại thì…
Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn người này, nói: "Anh muốn đi vào bên trong sao, anh muốn gặp Trương đại sư sao? Bây giờ tôi có thể đi vào, hẳn là tôi cũng có thể mang theo anh đi vào. Anh theo tôi đi vào liền có thể gặp Trương đại sư."
Ánh mắt người nọ trừng to lên, trên mặt lập tức tràn đầy cảm kích, cái được gọi là người tốt đây sao? Không so đo người khác đã làm gì, vẫn sẽ giúp đỡ những người đã từng làm tổn thương bản thân.
"Cám ơn, thật sự cám ơn anh, tôi cũng xin lỗi anh vì những lời tôi vừa nói" Nói xong, người này cúi đầu thật sâu trước Lâm Trạch Dương."
Lâm Trạch Dương lại khoát tay áo, nói: "Không cần cảm ơn, tôi cũng đâu làm chuyện gì khiến anh phải cảm ơn. Tôi chỉ đến để hỏi suy nghĩ của anh mà thôi, với lại chưa nói muốn dẫn anh vào. Tôi đi đây, anh tiếp tục xếp hàng đi, hẳn là anh sẽ có cơ hội được nhìn thấy Trương đại sư."
Nói xong, Lâm Trạch Dương vẫy vẫy tay với hắn ta, tiếp đó dẫn Lý tổng và Lâm Nha đi vào.
Người nọ liền đứng trực tiếp sững sờ tại chỗ, sao anh lại không muốn dẫn tôi đi theo với, nói với tôi nhiều lời như vậy để làm gì chứ, có phải anh bị bệnh không?
Khi Lâm Trạch Dương bước vào trong quầy hàng, bầu không khí đã trở nên rất nghiêm trọng và căng thẳng.
Một người đàn ông nói với Trần Xung: "Bây giờ chúng ta đã đặt cược xong ván đầu tiên, dựa theo thỏa thuận chúng ta sẽ có ba trận tỷ thí. Bây giờ anh có muốn tiếp tục không? Tôi nghĩ tốt nhất là tất cả mọi người không nên lãng phí thời gian. Không có ý nghĩa gì cả. Người tôi mời chính là Trương đại sư."
Người đàn ông này tên là Chu Sác, chính là người đã xảy ra mâu thuẫn với Trần Xung dẫn đến trận cá cược này.
Trần Xung cắn chặt răng, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, đương nhiên bất luận là kẻ nào cũng không có khả năng chà đạp hắn ta, nhưng hiện tại hắn ta thực sự không còn lời nào để nói, cũng không biết nên làm gì.
Cho nên khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, ánh mắt của Trần Xung lập tức sáng lên.
Không đợi Trần Xung nói chuyện, Lâm Phi đã kêu lên, "Ai là Trương đại sư, mau đi ra, tôi có chuyện muốn nói với ông một chút.”
Tất cả mọi người đều không ngừng sững sờ, thái độ của Lâm Trạch Dương thực sự rất tùy ý, thậm chí còn có vẻ như không tôn trọng người khác, làm cho người ta có cảm giác từ trên cao nhìn xuống, giống như là lúc giáo viên điểm danh vậy.
"Cậu là ai?" Chu Sác nhíu mày, nhìn Lâm Trạch Dương nói.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Chu Sác, nói: "Ông là Trương đại sư sao?"
Chu Sác lắc đầu.
"Không phải ở chỗ này là ông có thể trả lời lung tung đâu, Trương đại sư là ai?” Lâm Trạch Dương tùy ý liếc Chu Sác, sau đó lại dời tầm mắt sang nơi khác.
Tất cả những người ở đây có quen biết với Chu Sác đều ngây ngẩn cả người, đại khái cho dù là Trần Xung cũng không dám tùy tiện đối xử với ông ấy như vậy.
"Cậu có biết tôi là ai không?" Ánh mắt Chu Sác nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
"Ông là ai" Lâm Trạch Dương thản nhiên nhìn Chu Sác.
"Tôi là Chu Sác" Ông ta trả lời.
"Không biết." Lâm Trạch Dương lập tức di dời ánh mắt.