• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 143 Giúp đỡ

Chương 143: Giúp đỡ

Có câu nói bệnh lâu khỏi sẽ khỏi. Tất nhiên Lâm Trạch Dương không có bệnh. Tuy nhiên, ở một mức độ nào đó, Lâm Trạch Dương thực sự là một bác sĩ xuất sắc. Sở dĩ không gọi anh là bác sĩ là vì anh sẽ chữa bệnh khác với cách mà bác sĩ hiện nay hay làm.

Lâm Trạch Dương chưa từng có thành tích võ thuật ở thời điểm hiện tại, nhưng chắc chắn vị trí của anh đứng đầu Trung Hoa. Tu luyện võ thuật không phải là thân thể.

Nếu không hiểu rõ cơ thể của chính mình, làm sao có thể đột phá được.

Chính vì hiểu biết sâu sắc về bản thân nên Lâm Trạch Dương biết rất rõ nguyên nhân gây ra căn bệnh là gì, làm thế nào để loại bỏ được những căn bệnh này ra khỏi cơ thể.

Trước đó, Lâm Trạch Dương liếc mắt cũng nhìn ra nguyên nhân Lão Cổ bị bệnh là do đâu, sau đó mắt Lâm Trạch Dương cũng nhìn ra Huyết Minh minh chủ có bệnh.

Hiện tại Lâm Trạch Dương tin chắc mình có thể cứu được cha mẹ Sở Sở, chính là vì nguyên nhân này.

Sở Sở khẳng định, nhưng những người xung quanh không nhìn ra như vậy, ngay cả Sở Sở cũng cảm thấy Lâm Trạch Dương đang làm loạn.

“Cám ơn anh Lâm Trạch Dương, nhưng thật sự đủ rồi, anh dừng lại đi. Tôi không muốn cha mẹ lại bị tổn thương nữa.” Sở Sở không chớp mắt mà nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, ánh mắt đầy bi thương.

“Hừ nghe thấy chưa, đến bạn tốt của cậu cũng chẳng tin cậu, đừng ở đây làm loạn nữa, mau cút đi!” Từ Phong chán ghét nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc, sau đó nghiêm túc nhìn Sở Sở, nói: “Cô có thể tin tưởng tôi một lần không?”

Sở Sở hơi do dự, sau đó cắn răng nói: “Được, tôi tin anh lần này.”

Từ Phong ngạc nhiên đến mức mở to hai mắt, thân là người nhà, hành vi của Sở Sở như vậy thật sự rất khó hiểu, cha mẹ tuy đã chết nhưng cô vẫn đồng ý để người khác đụng đến thi thể của cha mẹ mình.

“Mẹ kiếp cái tên điên này, mấy tên bảo vệ điên đâu hết rồi sao giờ còn chưa tới.” Từ Phong không nhịn được lại hét lên.

Sau khi nhận được chấp thuận của Sở Sở, Lâm Trạch Dương không biết từ đâu rút ra hai cây kim châm.

Lâm Trạch Dương dùng ngón cái và ngón trỏ đẩy kim châm, sau đó dùng cây kim châm từ từ đâm vào ngực cha Sở Sở, đâm thẳng về phía trái tim.

“Thật sự quá nhảm nhí, nơi đó chính là tim đấy, là bộ phận dễ bị tổn thương nhất của con người đấy, chẳng lẽ cậu muốn đâm xuyên qua tim của ông ta khiến ông ta chết không toàn thây sao?” Từ Phong cảm thấy Lâm Trạch Dương điên đến mức không thể điên hơn, dù là một người sống bị anh đối xử như vậy, người đó cũng chỉ có nước chết đi mà thôi.

Lâm Trạch Dương vẫn không thèm để ý tới Từ Phong, lúc này anh đang dồn toàn bộ sức lực vào cây kim châm, chiêu thức này nhìn thì đơn giản nhưng lại cực kỳ phức tạp và khó khăn.

Lâm Trạch Dương cần dùng kim bạc để nối hai mạch máu tim đã bị đứt của cha Sở Sở, cho nên bây giờ xem ra Ngô Nhĩ Cẩu phải liều lĩnh đâm kim châm vào, trên thực tế Ngô Nhĩ Cẩu đã kích thích chân khí của mình, khiến cây kim châm liên tục di chuyển trong phạm vi nhỏ ở ngực cha Sở Sở.

Một lúc sau, trên trán Lâm Trạch Dương xuất hiện mồ hôi lạnh, ngay cả lưng cũng ướt đẫm. Hành động này khiến Lâm Trạch Dương phải suy nghĩ rất nhiều.

Cuối cùng, một lúc sau, Lâm Trạch Dương hít một hơi thật sâu, nói với Sở Sở: “Cha cô chắc sẽ không sao đâu, một lát nữa ông ấy sẽ tỉnh lại.”

Sau đó, Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt mẹ Sở Sở, lại làm động tác tương tự, bắt đầu xoay kim châm.

Lúc này, có tiếng bước chân vang lên. Cuối cùng nhân viên bảo vệ của bệnh viện cũng đã chạy tới, tập trung lại rất nhiều người.

“Mau mang tên đó ra khỏi bệnh viện!” Từ Phong lập tức chỉ vào Lâm Trạch Dương, quát bảo vệ.

Đám bảo vệ lập tức nhìn Lâm Trạch Dương một cách đầy hung dữ. Những nhân viên bảo vệ ở đây một là xã hội đen hai là cảnh sát hình sự đã nghỉ hưu, nếu đã phạm phải một số quy luật và quy tắc nhất định, họ sẽ ra tay rất thô bạo vào độc ác.

“Cậu bé, cậu có nghe thấy không, lập tức rời khỏi đây!” Một trong những nhân viên bảo vệ hét lên với Lâm Trạch Dương.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không hề để ý tới bọn họ, hiện tại đang là thời điểm mấu chốt, Lâm Trạch Dương đã tìm thấy hai mạch tim bị đứt, cố gắng dùng khí để liên kết chúng lại với nhau.

“Mẹ kiếp, cậu dám không để ý tới tôi à, đi chết đi!” Bảo vệ giơ dùi cui lên, ném vào Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không né tránh, càng không dám dùng chân khí để đối phó với tên bảo vệ đang để dùi cui trên bả vai của mình, anh không thể để lực chú ý của mình bị phân tâm, không thể phân tán khí được.

Bụp.

Một âm thanh đột nhiên vang lên, dùi cui của nhân viên bảo vệ đập mạnh vào vai Lâm Trạch Dương.

Sau đó tất cả mọi người đều sửng sốt, bởi vì Lâm Trạch Dương vẫn đứng vững, một tay vặn kim châm, không hề run rẩy, thậm chí không có một chút cảm xúc nào hiện lên trong mắt.

Phải biết rằng đó là một chiếc dùi cui, chỉ cần bị dùi cui gõ nhẹ một cái, có thể khiến một cái đầu bị đập nát thành nhiều mảnh.

Trong tình huống này, vừa rồi tên bảo vệ cứng rắn như vậy, chắc chắn xương sẽ bị gãy.

Trên thực tế, sau khi nhân viên bảo vệ ra tay thì anh ta lại cảm thấy có chút hối hận, vì sợ mình vô tình dùng gậy đánh chết Lâm Trạch Dương.

Nhưng bây giờ không những Lâm Trạch Dương không hề ngã xuống, mà thậm chí dùi cui còn bị cong lên.

Im lặng một lúc lâu, nhân viên bảo vệ càng tức giận thay vì sợ hãi, hét lên: “Mẹ kiếp, xem ra cậu chưa nhìn thấy quan tài chưa đổ lệ, hôm nay tôi phải tiễn cậu lên thiên đường.”

Vừa nói, nhân viên bảo vệ lại giơ cao dùi cui lên rồi đập mạnh về phía Lâm Trạch Dương.

“Dừng lại.” cuối cùng Sở Sở cũng đã kịp phản ứng lại, lập tức lao về phía Lâm Trạch Dương, muốn giúp anh chặn đòn này.

Nhưng không còn kịp nữa rồi.

Dùi cui đã đập xuống.

Bụp.

Lại là một âm thanh khác vang lên.

Vai Lâm Trạch Dương lại bị đập một cái.

Đúng vào lúc đó, Lâm Trạch Dương cũng kết nối được trái tim vỡ nát của mẹ Sở Sở. Lúc anh chuẩn bị quay đầu đánh trả thì phát hiện Sở Sở đã lao tới chỗ anh.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương có thể ra tay đánh bay tên nhân viên bảo vệ kia, nhưng nếu làm như vậy anh cũng có thể sẽ đả thương Sở Sở. Vì vậy, Lâm Trạch Dương lựa chọn đưa tay ôm Sở Sở, sau đó lại quay người lại, dùng lưng đỡ gậy của bảo vệ.

“Lâm Trạch Dương anh không sao chứ?” Sở Sở hoảng hốt, quên mất mình đang bị Lâm Trạch Dương ôm chặt, thân thể đã dính vào nhau, chỉ ngơ ngác nhìn Lâm Trạch Dương.

“Mẹ kiếp.” Nhân viên bảo vệ phát hiện mình đã đánh liên tiếp hai đòn nhưng không thể đánh bại Lâm Trạch Dương, anh ta lại càng tức giận hơn, giơ dùi cui lên một lần nữa.

Lâm Trạch Dương ôm Sở Sở xoay người nhìn về phía tên bảo vệ.

Cây dùi cui trong tay nhân viên bảo vệ đã được giơ lên, nhưng lúc này anh ta không thể đánh xuống, trong ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ, thân thể không thể chịu được mà lùi lại phía sau.

Bởi vì vào lúc này, nhân viên bảo vệ nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch Dương, giống anh ta đang nhìn chằm chằm vào khoảng không, như nhìn chằm chằm vào một con sư tử đang giận dữ, đối mặt với một cơn sóng thần chuẩn bị ập tới.

Trong phút chốc, tâm trí của người bảo vệ hoàn toàn bị nuốt chửng.
Chương 144 Điều kỳ diệu

Chương 144: Điều kỳ diệu

Những thứ quán tính này kia nghe có vẻ rất thần bí, nhưng chúng thực sự đang tồn tại.

Mọi sự tồn tại trên thế giới này đều là một loại từ trường, như cây cối, cọng cỏ và con người cũng vậy. Từ trường sẽ ảnh hưởng lẫn nhau, giống như mối liên quan giữa hai thanh nam châm. Tuy nhiên, vì từ trường của một người bình thường và sự vật quá nhỏ, nên trong trường hợp thông thường, chúng ta không thể cảm nhận được sự ảnh hưởng của những sự vật ở xung quanh tới mình.

Nhưng những người như Lâm Trạch Dương thì khác, tu vi võ công của anh đã đạt đến đỉnh cao, thậm chí vùng đan điền* cũng trở thành khí hải*, vậy nên anh mới có từ trường mà người bình thường không thể nào hiểu rõ được.

*Đan điền: Là một vài trung tâm khí lực hay huyệt đạo trên cơ thể người.

*Khí hải: Huyệt khí hải là một trong 36 đại huyệt trên cơ thể người.

Điều đó cũng có nghĩa, Lâm Trạch Dương thậm chí còn có thể thay đổi ngay được dòng chảy khí hải trong đan điền của mình, làm xáo trộn điện não đồ của một số người có ý thức yếu ớt hơn một chút, lập tức khiến người ta phát điên đều có thể làm được hết.

"Anh muốn chết à?" Lâm Trạch Dương thoáng nhìn tên bảo vệ, thản nhiên nói.

Giọng nói của Lâm Trạch Dương thực sự rất hờ hững, không hề có chút cảm xúc nào, không tới nỗi chán ghét và cũng không có vẻ tức giận, đến cả ý định giết người không có, nó trong trẻo và thuần khiết như một cái hồ trong vắt.

"Hả?" Tên bảo vệ hét lên một tiếng, lùi lại một bước, nhưng bước chân không đứng vững được mà ngã ngay xuống đất, sau đó trên mặt đất chỗ anh ta ngã xuất hiện một vũng nước, hóa ra không biết từ lúc nào anh ta đã sợ đến mức mất trí, không kìm được đái cả ra.

Mọi người nhìn cảnh tượng này đều đứng hình ngay tại chỗ.

Không phải tất cả mọi người, nhưng ít nhất lúc này Sở Sở không như thế. Khi đó sắc mặt Sở Sở đỏ bừng, cả người đều nóng ran như lửa đốt.

Bởi vì Sở Sở cảm nhận được một bàn tay đặt trên eo không ngừng cọ sát vào cô.

Bây giờ Sở Sở thực sự rất muốn thoát khỏi Lâm Trạch Dương, nhưng nhìn thấy vẻ mặt thờ ơ của Lâm Trạch Dương thì cô lại không dám. Chỉ là lúc này Sở Sở vẫn còn cảm thấy khó xử.

"A!" Lại một giọng nói trầm vang lên, có hơi đau đớn.

Mắt của Sở Sở bất giác trợn tròn, cô không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ngay tức khắc đẩy Lâm Trạch Dương ra rồi quay người lại. Bởi vì giọng nói này phát ra từ phía sau Sở Sở, và là giọng nói hết sức quen thuộc với Sở Sở.

Cha của cô vậy mà đã thực sự mở mắt rồi.

Sở Sở lập tức nhào lên giường cha, hét lớn, nước mắt rơi lã chã, không quan tâm là mình có đang mơ hay không, chỉ muốn giữ lại phút chốc này thôi.

"A!" Lại là tiếng kêu trầm trầm đó vang lên.

Sau đó, mẹ của Sở Sở cũng mở mắt ra.

Mọi người đều sững sờ, trong giờ phút này ai cũng cảm thấy như mình đang nằm mơ, nếu không phải thì tại sao những người vừa chết bây giờ lại có thể mở mắt ra được.

Lúc đó Từ Phong càng giống như một tảng đá đứng lì ở đấy, linh hồn giống như đã bị quỷ đánh cắp, trong mắt không còn bất cứ sự vui vẻ nào, làm sao có thể kết luận rõ ràng hai người này đã chết, giờ họ lại có thể tỉnh lại được.

Từ Phong không thể tin được đó là sự thật.

Tại một phòng bệnh nào đó, khóe mắt Sở Sở vẫn đỏ hoe, một tay cô nắm lấy tay mẹ, tay kia nắm lấy tay cha, cả hai đều nắm thật chặt, giống như một khi bản thân buông tay họ ra thì cả hai sẽ biến mất ngay vậy.

Cha mẹ của Sở Sở lúc này đã ngủ say, nhưng nhịp tim của họ vẫn bình thường, tất cả các dấu hiệu sinh tồn mà thiết bị hiển thị đang chứng tỏ hai người vẫn còn sống.

Sở Sở nhìn cha mẹ mình một hồi, rồi mới quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương, cúi rạp người trước Lâm Trạch Dương và nói: "Cảm ơn, cảm ơn anh, nếu không có anh thì cha mẹ tôi đã chết rồi."

Lâm Trạch Dương lập tức xua tay, vừa định nói, ánh mắt dừng lại ở thắt lưng của Sở Sở, vừa rồi không kìm được lại nuốt nước bọt.

Trời xanh làm chứng, Lâm Trạch Dương chưa bao giờ có ý nghĩ bẩn thỉu, vừa nãy Lâm Trạch Dương chỉ muốn Sở Sở không bị thương mà thôi, vậy nên sau đó mới ôm Sở Sở.

Sau đó tay của Lâm Trạch Dương chạm vào chỗ mềm mại và đàn hồi, cảm thấy rất thoải mái nên đã vô thức sờ soạng. Đây không phải rất bình thường sao? Ai lại không muốn ôm chầm lấy cái tốt chứ.

Thế nên, Lâm Trạch Dương không hề sai.

“Lâm, Lâm Trạch Dương!” Giọng nói của Sở Sở vang lên.

Lâm Trạch Dương lập tức thu lại ánh mắt cứ nhìn chằm chằm vào một bộ phận nào đó của Sở Sở, đồng thời cũng rút lại bàn tay đang định đưa ra theo bản năng.

Trong chốc lát, hai người đều không dám nhìn nhau, bầu không khí trở nên ngượng ngùng.

Nếu là trường hợp bình thường, chắc chắn Sở Sở đã nói xấu Lâm Trạch Dương từ lâu rồi, có thể nói việc làm của Lâm Trạch Dương rất nghiêm trọng. Nhưng vừa nãy Lâm Trạch Dương mới cứu được cha mẹ Sở Sở.

Càng quan trọng hơn, những lúc bình thường Sở Sở chưa từng tiếp xúc với người đàn ông nào, vốn tưởng rằng mình sẽ rất ghét kiểu tiếp xúc này, thế mà cô lại không hề chống đối.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên phát ra những tiếng bước chân.

Sau đó, Từ Phong bước vào, vẻ mặt lộ ra biểu cảm vô cùng lãnh đạm và chán ghét.

"Lâm Trạch Dương, cậu không được kể chuyện này với bất cứ ai. Vừa rồi chẳng qua chính bệnh nhân tìm ra điều kỳ diệu, mới đột ngột tỉnh lại, chuyện này chẳng chút liên quan gì đến cậu."

Từ Phong thẳng thắn nói chuyện với Lâm Trạch Dương.

Thấy Từ Phong vẫn giữ cái bộ dáng ngạo mạn như vậy, Sở Sở cực kỳ tức giận, nói với Từ Phong: "Ông còn là bác sĩ gì chứ? Rõ ràng bệnh nhân chưa chết, nhưng ông lại dám tuyên bố họ chết rồi. Tôi sẽ kiện ông án tử hình, tôi chắc chắn phải kiện ông."

Từ Phong không thể không lạnh lùng liếc nhìn Sở Sở, nói: "Vốn dĩ tôi không muốn mọi chuyện trở nên như thế này, nhưng do cô đã ép tôi như vậy…"

Vừa nói lời này, Từ Phong lại nhìn Lâm Trạch Dương và nói: "Bây giờ cậu cần phải xin lỗi tôi, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát và bắt cậu. Ban nãy nếu không phải tại cậu làm phiền tôi thì tôi đã cứu được hai bệnh nhân đó. Nhưng may thay, tôi không bỏ cuộc, ngay cả khi cậu đánh gục bảo vệ, tôi vẫn cố gắng nên đã cứu được hai bệnh nhân.”

“Ông!” Sở Sở trợn to mắt, cô thực sự không dám tin Từ Phong lại có thể bóp méo sự thật tới mức độ như vậy, ông ta có còn là bác sĩ nữa không? Trông chẳng khác gì một tên khốn làm đủ mọi điều ác.

Lâm Trạch Dương không hề tức giận về điều này, chỉ hơi nhếch khóe miệng, hờ hững nhìn Từ Phong.

Những chuyện này đối với Lâm Trạch Dương mà nói thật sự không có gì to tát, người có thể khiến anh không nói nên lời giờ chỉ mới bốn hay năm tuổi, trên thế giới này chỉ có Manh Manh mới có thể làm được.

Từ Phong là bác sĩ ở bệnh viện trung tâm thành phố, phó khoa là cái thá gì chứ.

Mà lúc này, ngoài cửa lại có những tiếng bước chân.

Sau đó có một nhóm người đi vào phòng bệnh, họ rất đông, những người này đều là những ông già, trông dáng vẻ rất oai phong, chắc hẳn phải có địa vị không thấp trong bệnh viện.

Nhìn thấy những người này, mắt Sở Sở bất giác sáng lên, hiện ra một chút kỳ vọng.

Còn Lâm Trạch Dương thì khẽ cau mày.
Chương 145 Đây là lần con lợn bị nói xấu thảm nhất

Chương 145: Đây là lần con lợn bị nói xấu thảm nhất

Người ta nói khuôn mặt của con người là vỏ cây, một bệnh viện đã trải qua vô số sự thật, chứng minh được vị thế và sức mạnh của điều đó trong thành phố này. Những trường hợp chết sống lại khiến mọi người không thể không tin vào thẩm quyền.

Sở Sở đúng là nghĩ như thế cho nên vừa rồi xảy ra sự cố lớn như vậy. Từ Phong đã phán đoán sai về cái chết của ba mẹ cô nhưng cô vẫn chứa đầy niềm tin vào bệnh viện số 1 của thành phố.

Lúc này nhìn thấy một nhóm bác sĩ mặc áo trắng bước vào, Sở Sở cảm thấy chuyện này sẽ được giải quyết một cách hoàn hảo.

"Các anh đến vừa đúng lúc, tôi muốn báo cáo với các anh rằng vị bác sĩ này vừa mới đây đã phán đoán sai cái chết của ba mẹ tôi, thái độ còn cực kỳ ngạo mạn như thể ông ta chẳng làm gì sai cả. Tôi hy vọng các anh có thể trừng phạt ông ta thật nghiêm khắc."

Sở Sở rất lịch sự đến trước mặt nhóm người này, trước tiên là cúi chào họ rồi sau đó mới nói.

Người đứng đầu nhóm này là một giáo sư già tên là Châu Dương. Tên giáo sư này đã từng xuất hiện trên tivi đồng thời là trưởng khoa phẫu thuật, cũng là ứng cử viên cạnh tranh mạnh mẽ chức phó viện trưởng ở bệnh viện số 1 của thành phố. Bất kể ở bệnh viện số 1 hay ở trong thành phố thì vị giáo sư này đều có một vị trí then chốt.

Châu Dương liếc nhìn Từ Phong, trầm giọng nói: "Từ Phong, chuyện này thật sự là như vậy sao?"

Sở Sở cũng nhìn sang Từ Phong, vẻ mặt như kiểu "tôi thấy ông sao lại xui xẻo thế."

"Giáo sư Châu, ông đừng nghe cô ta nói nhảm, làm sao bệnh viện của chúng ta lại có thể mắc sai lầm như vậy được. Đều tại tên này, tên này đã tranh cãi ầm ĩ trong bệnh viện của chúng ta lại còn đánh bảo vệ của chúng ta bị thương, làm ảnh hưởng nghiêm trọng đến hoạt động bình thường của bệnh viện. Chúng ta cần gọi cảnh sát và bắt giữ tên này."

Vừa nói Từ Phong vừa chỉ tay vào Lâm Trạch Dương.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương thờ ơ nhưng không lên tiếng mà hơi nheo mắt lại, nhìn Từ Phong sau đó lại nhìn Châu Dương và nhóm bác sĩ phía sau.

Sở Sở vội vàng phản biện: “Ông không thể tin ông ta. Chuyện xảy ra vừa rồi chắc chắn đã được camera ghi lại, ông chỉ cần đem camera tới thì mọi chuyện sẽ rõ ràng thôi”

"Gọi bảo vệ nãy tới đây ngay." Từ Phong sai một bác sĩ đang thực tập dưới quyền ông ta.

Chẳng mấy chốc tất cả bảo vệ đã đến đây.

Trên mặt đám bảo vệ này có chút vết thương, quần áo xộc xệch, như thể vừa mới đánh nhau với ai.

"Lãnh đạo, các anh chắc chắn phải làm chủ cho chúng tôi. Mặc dù chúng tôi chỉ là bảo vệ, có nhiệm vụ giữ gìn trật tự trong bệnh viện nhưng chúng tôi không phải là cảnh sát, không có quyền lực lớn. Vừa rồi chúng tôi muốn gọi báo cảnh sát nhưng vì sợ ảnh hưởng đến bệnh viện nên đã cố nhịn. Xin lãnh đạo phải trừng trị tên này thật nặng."

Tên bảo vệ bắt đầu khóc lóc kể lể khi nhìn thấy Châu Dương.

Sở Sở bất giác mở to mắt, cả người cứng đờ tại đó. Cô không ngờ rằng lại đổi trắng thay đen đến mức độ như vậy, sự thật bị bóp méo hoàn toàn.

"Cậu không cần phải làm gì nhiều để bồi thường cho bệnh viện của chúng tôi. Cậu chỉ cần xin lỗi Từ Phong của chúng tôi và viết một lá thư xin lỗi công khai thì chúng tôi sẽ tha thứ cho cậu và coi như chuyện này chưa từng xảy ra."

Châu Dương lạnh lùng liếc nhìn Lâm Trạch Dương, giọng điệu ra lệnh chứa đầy hàm ý coi thường. Căn bản ông ấy không hề thương lượng với Lâm Trạch Dương mà là ra lệnh cho Lâm Trạch Dương.

Sở Sở thở hồng hộc, muốn nói gì đó nhưng vì quá tức giận nên không nói được lời nào.

Trên mặt Lâm Trạch Dương nở một nụ cười rồi lại liếc nhìn Từ Phong. Trên mặt Từ Phong lộ ra vẻ tự mãn, ánh mắt càng như muốn nói "tên nhóc này còn quá khác biệt để đấu với mình."

Khóe miệng Lâm Trạch Dương nhếch lên sau đó nhìn Châu Dương: "Ông là lợn à?"

Châu Dương cúi đầu bất lực, không có cách nào quen với suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.

"Ông mà không phải lợn thì làm sao có thể ngu ngốc để bị người ta lừa như vậy chứ. Nói cách khác, mấy người là một nhóm tới để bắt nạt tôi. Vậy thì chính là lợn rồi. Theo mặt khác mà nói thì mấy người chính là một đàn lợn."

Lâm Trạch Dương vừa nói, không khỏi khẽ lắc đầu nhìn họ với ánh mắt đầy sự khinh thường.

"Cậu mới chính là lợn, nói vớ nói vẩn gì ở đây." Từ Phong dĩ nhiên nhịn không nổi nữa, lên tiếng trách móc Lâm Trạch Dương một trận.

Sắc mặt Châu Dương cũng trở nên khó coi. Ông ấy sớm đã biết mọi chuyện xảy ra ở đây. Sở dĩ bây giờ mới đến là muốn tìm cách giải quyết chuyện này.

Từ Phong quả thực đã làm sai nhưng dù có như vậy thì đã sao? Từ Phong là người mà Châu Dương đã đưa tới, là bác sĩ của bệnh viện số 1 thành phố, đại diện cho thanh danh của một bệnh viện. Làm sao có thể xảy ra loại phán đoán sai lầm như vậy? Điều này đã gây ra bao nhiêu tổn hại cho bệnh viện số 1 của thành phố và cả danh tiếng của Châu Dương.

Vậy nên Châu Dương chắc chắn không thể để chuyện như vậy truyền ra ngoài được. Vì thế ông ấy quyết định đem mọi sai lầm của mình đẩy sang cho Lâm Trạch Dương.

Một người dân bình thường nếu đối mặt với bệnh viện số 1 trong thành phố và với một giáo sư nổi tiếng như ông ấy thì có lẽ không thể nói ra lời nào.

Cho nên trước đó Châu Dương luôn cho rằng đây là một chuyện rất đơn giản, ông ấy có thể dễ dàng giải quyết.

Mọi chuyện diễn ra rất suôn sẻ, Lâm Trạch Dương thực sự không dám lên tiếng. Sự thực không phải Lâm Trạch Dương không dám nói mà là Lâm Trạch Dương không thèm nói, anh mở miệng:

"Không, không, không. Vừa nãy là tôi xảy ra hiểu lầm với các người. Tôi nghĩ những lời tôi vừa nói chắc chắn là một sự sỉ nhục đối với con lợn. Nếu để lợn biết, chúng chắc chắn sẽ cảm thấy rằng đây là lần tồi tệ nhất mà chúng bị nói xấu. Bởi vì mấy người vốn không tốt bằng lợn đó, thịt lợn thì vẫn có thể bán lấy tiền, còn mấy người haha."

Lâm Trạch Dương cười chế nhạo.

Dù cho Từ Phong hay là Châu Dương thì đều khiến Lâm Trạch Dương tức giận đến suýt nôn ra máu. Lâm Trạch Dương sao có thể không phân rõ phải trái như thế, làm sao anh có thể chửi người ta ngay tức khắc được.

Điều quan trọng nhất là họ đã chuẩn bị tất cả cho việc này, cho dù Lâm Trạch Dương có vùng vẫy thế nào thì họ cũng có thể ứng phó được.

Họ đã phá hủy video giám sát khiến bảo vệ nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn mua chuộc hầu hết họ hàng xa của Sở Sở. Vậy nên toàn bộ nhân chứng vật chứng mà họ có được xem là bất khả chiến bại.

Nhưng Lâm Trạch Dương không làm theo kịch bản, từ đầu đến cuối không hề bác bỏ một lời nào, chỉ chăm chăm chửi bới mọi người.

"Sao cậu có thể chửi người ta như vậy? Cậu còn nói đạo lý à? Cậu cho rằng đây là nơi nào hả?" Từ Phong không giấu được lớn tiếng với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương lập tức nghiêm mặt rồi gật đầu với Từ Phong, ra vẻ đồng tình: "Ông nói rất đúng, sao tôi có thể mắng người khác được chứ? Điều này là thiếu tôn trọng với ông đó."

Vẻ mặt Từ Phong sững sờ, hoàn toàn không theo kịp cách suy nghĩ của Lâm Trạch Dương.

Bụp.

Một giọng nói ấp a ấp úng vang lên, Lâm Trạch Dương dùng nắm đấm đánh vào mặt của Từ Phong.

Từ Phong đơ ra nhìn chằm chằm quan sát, nhưng ông ta không nhìn Lâm Trạch Dương mà là máu chảy ra từ mũi Từ Phong. Từ Phong trợn mắt quay lại nhìn, người ông ta cũng ngã xuống nền đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK