Sau khi giám đốc Hoàng rời đi, hiện trường rơi vào trầm lắng.
Điều kỳ lạ là không ai trong bốn người phụ nữ nói chuyện với Lâm Trạch Dương, thậm chí ngay cả Nicole cũng không nói một lời nào với anh.
May mắn thay là Smith cũng không rời đi, ông ta phá vỡ tình thế khó xử tại hiện trường.
"Lâm tiên sinh, đã lâu chúng ta không gặp rồi nhỉ, cậu còn nhớ tôi không? Tôi là Smith đây." Smith đã quên đi mọi chuyện vừa xảy ra rất nhanh, thực chất chút chuyện nhỏ như vậy đối với ông ta thật sự không có vấn đề gì lớn.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó ánh mắt anh đột nhiên sáng lên, hưng phấn hét lên: "Tôi nhớ ông rồi, ông là Smith nhiều tiền nhưng ngu ngốc. Ông hay bị cấp dưới của tôi cười nhạo. Haha, thật quá tốt rồi. Tôi không ngờ lại có thể gặp được ông ở đây.”
Smith không nhịn được mà giật giật khoé miệng, đúng là ông ta rất ngưỡng mộ Lâm Trạch Dương, nhưng với thân phận và địa vị của ông ta, cùng với việc tuổi tác của Smith cũng không nhỏ nữa rồi, ông ta còn nói những lời này với một người trẻ tuổi như Lâm Trạch Dương thật sự rất mất mặt mũi.
Nhưng Smith còn có thể làm gì chứ? Ông ta cười khổ nói: "Nói đi nói lại thì Lâm tiên sinh, cậu có phải là ông chủ của Kiều Lan Nữ này không? Sao cậu lại nghĩ đến việc mở công ty thế?"
Đôi mắt của Lâm Trạch Dương lại sáng lên, sau đó anh nói với Smith: "Smith, chúng ta cũng tính là bạn cũ đúng không? Ông nghĩ tôi như thế nào? Có phải tôi là người rất ngay thẳng và tốt bụng không? Có phải tôi sẽ không bao giờ lừa dối bạn bè của mình đúng không? Tôi chính là một người như thế, tôi xứng đáng để bất kì ai tin tưởng.”
Vốn dĩ Smith muốn mở miệng phụ hoạ theo, nhưng Lâm Trạch Dương không cho ông ta cơ hội làm điều đấy.
Smith chỉ có thể tiếp tục cười ngốc.
"Bây giờ tôi có một hạng mục rất hay muốn giới thiệu với ông. Để tôi nói cho ông nghe, có rất nhiều người khóc lóc, quỳ xuống cầu xin tôi giúp đỡ nhưng tôi đều phớt lờ bọn họ. Nể tình bạn bè cũ này của chúng ta thì tôi mới giúp đỡ ông đấy!”
Nói đến đây, Lâm Trạch Dương nhìn Triệu Cẩn Du và nói bằng tiếng Trung: "Triệu Cẩn Du, tên này ngu ngốc lại có rất nhiều tiền, lát nữa cô cứ lừa ông ta là được.”
Sau đó, Lâm Trạch Dương lại quay lại nhìn Smith và nói rằng: "Kiều Lan Nữ là một công ty không tồi với những sản phẩm rất tốt. Cơ hội này tôi sẽ để cho ông nhé.”
Smith vừa nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trạch Dương sau khi anh quay đầu, ông ta lập tức đoán được Lâm Trạch Dương đang nói cái gì, nhưng ông ta còn có thể làm gì chứ?
Kí ức của Smith bắt đầu mơ hồ, Lâm Trạch Dương này vẫn là Lâm Trạch Dương ban đầu sao? Hình như vẫn là như thế, tại sao bản thân lại nhớ được một số cảnh đẹp mà lại quên đi những cảnh vô cùng xấu hổ chứ?
Nhưng còn có thể làm gì được chứ? Là tự bản thân ông ta đụng vào anh. Không phải chỉ là một doanh nghiệp nhỏ ở Trung Hoa sao, nếu thật sự không được thì cứ ném vài tỉ vào để Lâm tiên sinh vui một chút cũng được.
“Nào, đi thôi, tôi đã giúp ông làm ăn lớn như vậy, ông mời tôi một bữa ăn có lẽ cũng không phải là quá đáng đúng không?" Lâm Trạch Dương vòng tay qua vai Smith và đi về phía trước.
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương đột nhiên quay đầu lại nhìn bốn người phụ nữ và nói: "Các cô đứng ngốc ở đấy làm gì thế, có bữa cơm miễn phí mà không ăn à?”
Khóe miệng bốn cô gái không nhịn được mà co rút, đại ca à, chúng ta vừa mới ăn xong bữa trưa cách đây không lâu, còn cả khoảng thời gian dài nữa mới đến buổi tối. Hơn nữa, nếu mọi người đều đi hết thì ai sẽ trông coi chỗ này?
Nhưng cuối cùng, dưới sự thuyết phục của Lâm Trạch Dương, cả bốn người phụ nữ đều đi theo anh. Dù sao thì trong tình huống này, có vẻ như ở lại đây cũng chẳng ích gì. Điều quan trọng nhất là trong lòng bốn người phụ nữ lúc này đang có chút tâm trạng đặc biệt và muốn tìm thứ gì đó để trút bỏ nỗi lòng.
Tất nhiên, lúc này không ai trong số bọn họ chú ý đến việc Lâm Trạch Dương đã thỏa thuận làm ăn với Smith và cũng không ai coi chuyện này là thật. Không phải Lâm Trạch Dương nói Smith là một kẻ ngốc sao? Thậm chí Smith còn không phản bác lại. Một người như vậy thì có thể làm ăn gì được?
Chẳng bao lâu sau, mọi người đi đến một nhà hàng không quá ngon cũng không quá tệ gần đó và bao một phòng riêng.
Lâm Trạch Dương không chút khách khí coi mình là chủ nhân, sau đó anh gọi đồ ăn đắt tiền nhất ở đây cùng với mấy bình rượu.
Smith không biết mối quan hệ giữa bốn người phụ nữ đó và Lâm Trạch Dương là gì, cho nên ông ta không dám tùy tiện nói về những trải nghiệm trong quá khứ của mình với Lâm Trạch Dương, vì vậy ông ta tìm một số chuyện không quan trọng để nói.
Miệng lưỡi của Smith thực sự không tồi, hiểu biết càng phong phú nên những gì ông ta nói rất thú vị, nhưng điều kỳ lạ là ngoại trừ Lâm Trạch Dương thì bốn người phụ nữ không có mấy phản ứng gì.
Smith đã sớm chú ý tới phản ứng của bốn người phụ nữ, nhưng ông ta cũng không nói gì.
Dù sao thì người duy nhất Smith thật sự muốn tiếp xúc chỉ có một mình Lâm Trạch Dương mà thôi.
“Lâm tiên sinh, tôi kính cậu một ly." Smith vừa nói vừa mở nắp chai rượu.
Lại vào lúc này, Nicole đột nhiên cướp lấy chai rượu và nói: "Tôi muốn uống rượu."
Sau đó Nicole rót đầy cốc to cho mình. Lý Tuyết Tình thấy vậy liền nghiến răng cầm lấy rượu, cũng rót cho mình một cốc. Tiếp theo đó Triệu Cẩn Du và thậm chí cả Sở Sở cũng rót cho mình một cốc to.
Bốn người phụ nữ nhìn nhau, không hiểu sao trong mắt bọn họ lại có nhiều cảm xúc phức tạp.
Kỳ thật tình huống hiện tại cũng dễ hiểu, cả bốn người bọn họ đều phát hiện mình đã thích Lâm Trạch Dương rồi.
Bọn họ vốn đã có ấn tượng tốt với Lâm Trạch Dương, nhưng biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương càng giống như giọt nước tràn ly, trái tim bọn họ không chịu nổi được nữa, như tức nước vỡ bờ, cuối cùng đều đã sụp đổ.
Biểu hiện vừa rồi của Lâm Trạch Dương có vẻ rất liều lĩnh, nhưng một người đàn ông lại sẵn sàng đứng ra bảo vệ một người phụ nữ, đặc biệt là trong tình huống vừa rồi, có người phụ nữ nào lại không có cảm giác an toàn đây?
Đối phương lại là giám đốc Hoàng, đại diện một khu vực của tập đoàn Lâm thị, nhưng từ đầu đến cuối Lâm Trạch Dương chưa từng sợ hãi hay do dự.
Đương nhiên đây là một điểm quan trọng, nhưng nếu chỉ có thế bọn họ chỉ cảm thấy Lâm Trạch Dương là người đáng tin cậy mà thôi. Nhưng sau đó Lâm Trạch Dương lại nhường toàn bộ quyền chủ động cho Nicole.
Điều này có nghĩa là gì, điều này có nghĩa là Lâm từ đầu đến cuối Trạch Dương chưa từng mất đi lý trí, anh không phải là loại người không thể kiềm chế được cảm xúc mà lao vào đánh nhau.
Kỳ thực đây chỉ là viện cớ, cả bốn cô gái đều biết rõ lúc này bọn họ chỉ là rung động mà thôi.
Mà bốn người phụ nữ này đều phát hiện ra tình cảm này giữa nhau, vì thế nên…
Vì thế nên bọn họ đều muốn thổ lộ tình cảm của mình, muốn thổ lộ trước đối phương, nhưng điều này chẳng phải khiến người ta có chút xấu hổ sao?
Lỡ như Lâm Trạch Dương từ chối thì sao, ba người còn lại liệu có cười mình không?
Cho nên bây giờ bọn họ đều muốn uống rượu, muốn say rồi mới bày tỏ tình cảm, sau khi say rồi, có chuyện gì thì cứ để nó xảy ra.
Chương 267 Ngủ cùng nhau
Bây giờ thực ra cũng khá sớm, mới ba giờ chiều thôi.
Lâm Trạch Dương không biết vì sao không khí trong bữa tiệc lại náo nhiệt như vậy, bốn người phụ nữ say rượu, uống một cách điên cuồng, hết cốc này đến cốc khác, càng uống càng hăng. Làn da của họ cũng thay đổi, trở nên đẹp hơn, trái tim của Lâm Trạch Dương như nhảy ra khỏi lồng ngực khi nhìn thấy nó. Cũng may là anh không phải trả tiền bữa này, nếu không thì không có đủ tiền mua đồ uống.
Chẳng bao lâu sau, sáu người có mặt đều choáng váng vì uống rượu, buổi chiều không thể nào làm việc gì khác nên anh đành thuê vài phòng ở khách sạn này.
Đến trước cửa phòng Lâm Trạch Dương, Smith vẫn có vẻ rất phấn khích, anh ấy nắm tay anh bằng cả hai tay và nói: “Lâm Trạch Dương, tôi rất vui được gặp lại anh. Tiếp theo tôi sẽ ở Trung Quốc thêm hai ngày nữa, hy vọng có thể chiêu đãi các anh thật tốt trong hai ngày này."
Lâm Trạch Dương nhanh chóng xua tay và nói: "Anh đang nói cái gì vậy? Anh là khách, còn tôi với tư cách là chủ nhà nên chiêu đãi anh. Tất nhiên, nếu anh có tiền thì lúc tôi trả anh đưa tiền là được. Tôi đi nghỉ trước.”
Vừa nói, Lâm Trạch Dương trực tiếp thả mình xuống chiếc giường rộng hai mét trong phòng. Vừa rồi trong bữa tiệc, không chỉ Smith nâng cốc chúc mừng anh, mà bốn người phụ nữ còn lại cũng thay phiên nhau trêu chọc anh, ngay cả anh, một cao thủ võ thuật cũng không chịu nổi
Vì vậy, ngay khi đặt mình lên giường, Lâm Trạch Dương đã ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, một bóng người run rẩy xuất hiện trước cửa phòng Lâm Trạch Dương. Nicole liên tục đập cửa, hét lên: "Lâm Trạch Dương, mở cửa, mở cửa."
Anh đương nhiên không phản ứng chút nào, nhưng người phục vụ ở hành lang nghe thấy âm thanh liền vội vã đi tới. Đây là người phục vụ vừa mới tiếp nhóm của Lâm Trạch Dương, cho nên anh ta cũng không nói gì, chỉ lấy thẻ ra vào giúp Nicole mở cửa.
Sau đó, anh ta nhìn thấy Nicole lao về phía giường lớn của Lâm Trạch Dương, người phục vụ không khỏi lắc đầu, làm sao một người phụ nữ xinh đẹp và ưa nhìn như vậy lại có thể như vậy. Đúng là hoa nhài cắm bãi phân bò.
Người phục vụ thở dài lắc đầu bước đi, trong lòng cảm thấy khó chịu, khi nào mới có một cô gái thích anh ta?
"Xin chào, anh có thể giúp tôi một việc được không?" Một lúc sau, có người tìm người phục vụ.
Đôi mắt của anh ta không khỏi sáng lên, người phụ nữ này mặt đỏ bừng, rõ ràng là đã uống rất nhiều rượu, bước chân cô lắc lư, đôi mắt mơ hồ, không xác định.
Điều quan trọng nhất là người phụ nữ này còn xinh đẹp.
Chẳng phải một người phụ nữ say rượu có ý đồ nếu cô ấy nhờ một người đàn ông giúp đỡ.
Người phục vụ nuốt khan, hạ quyết tâm, cho dù hôm nay có mất việc, cho dù có bị sa thải, anh ta nhất định sẽ giúp.
"Anh có thể giúp tôi không mở cửa phòng 401 được không?" Sở Sở lắc đầu và bắt đầu đi về phía trước.
Người phục vụ không khỏi sửng sốt, sau đó chợt nhớ ra ai ở trong phòng đó. ,
Anh ta đứng yên ở đó. “Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Hai người đẹp tuyệt trần này mất trí rồi à? Với ngoại hình và dáng người như thế sao phải cùng nhau phục vụ một người đàn ông?”
Người phục vụ cảm thấy đầu ong ong, nhưng anh ta vẫn mở cửa cho Sở Sở.
Sau khi cô bước vào phòng Lâm Trạch Dương, một căn phòng khác bên cạnh mở ra.
Lý Quỳnh Thanh bước ra ngoài, ánh mắt dán chặt vào cửa phòng Lâm Trạch Dương.
Người phục vụ không khỏi sửng sốt lần nữa, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Lý Quỳnh Thanh, cô ấy là một người phụ nữ xinh đẹp và kỳ cục, mang theo một chút tiên khí, giống như bước ra từ truyện tranh..
Người phục vụ nghĩ thầm, chẳng phải người phụ nữ này cũng muốn vào phòng này sao? Sao hai người phụ nữ xinh đẹp như vậy lại có thể vào.
"Mở cửa cho tôi." Lý Quỳnh Thanh hít sâu một hơi, trực tiếp đi tới, hung hăng nói với người anh ta.
Vừa rồi cô ấy nhìn thấy Sở Sở vào phòng Lâm Trạch Dương , đây là kế hoạch của cô, nhưng cô không ngờ rằng người phụ nữ vô liêm sỉ Sở Sở sẽ vào trước.
Lý Quỳnh Thanh rất tức giận, nghĩ đi nghĩ lại cũng không biết mình đang nghĩ gì, trong cơn tức giận nghĩ rằng không thể để Sở Sở độc chiếm Lâm Trạch Dương một mình nên mới làm như vậy, một quyết định buồn cười.
Người phục vụ hoàn toàn choáng váng tại chỗ và không biết phải nói gì. Cô trực tiếp lấy thẻ ra vào từ tay người phục vụ, sau đó mở cửa.
Người phục vụ chỉ cảm thấy tất cả những điều này thật viển vông và hoàn toàn nằm ngoài phạm vi nhận thức của anh ta, thế giới này không còn bình thường nữa sao?
"Đưa nó cho tôi"
Đột nhiên một giọng nói khác vang lên, sau đó thẻ ra vào trên tay anh lại bị giật đi.
Triệu Cẩn Du mở cửa, ném thẻ ra vào cho người phục vụ rồi trực tiếp bước vào phòng.
Anh ta sửng sốt một lúc rồi hét lên.
Làm sao mà anh ta không khóc cho được, người không xấu, lương không thấp, dáng người cũng đẹp, nhưng dù cố gắng thế nào cũng không có bạn gái, và không phụ nữ còn muốn liên lạc với anh ta.
Hiện tại trong phòng này đã có bốn người phụ nữ bước vào, nhìn thế nào cũng có thể nói là những mỹ nhân xinh đẹp.
Ôi chúa ơi!
Nước mắt của người phục vụ chảy dài trên mặt, anh ta cảm thấy như cả thế giới của mình đã sụp đổ.
"Ôi chúa ơi" Lâm Trạch Dương đột nhiên hét lên.
Hai tiếng trôi qua, Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng tỉnh, ngay sau dậy, anh không khỏi hét lên,
Bởi vì có bốn người phụ nữ đã ôm và đè anh chặt đến mức anh không thể cử động được, tay chân tê dại.
Theo tiếng hét lớn của Lâm Trạch Dương, bốn người phụ nữ cũng bối rối tỉnh dậy.
Sau đó, anh bị bốn người phụ nữ đồng thời dùng tay chân đẩy ra khỏi giường lớn. Rồi họ tranh giành chiếc chăn bông để quấn vào người.
"Rogue" Nicole hung tợn trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương.
"Vô sỉ, tôi nhìn nhầm anh rồi." Lý Quỳnh Thanh trong mắt tràn đầy bất bình
"Sao anh có thể làm vậy với tôi? Anh không phải là người." Sở Sở sắp rơi nước mắt.
"Đồ khốn kiếp" Triệu Cẩn Du nghiến răng nghiến lợi.
Lâm Trạch Dương bối rối nhìn bốn người phụ nữ.
Chương 268 Xảy ra chuyện
Lúc này Sử Mật Tư cảm thấy bản thân mình thật sự bị oan.
"Đây là phòng của tôi, sao mấy người lại ở đây" Sử Mật Tư tức giận nói với bốn người phụ nữ.
Bốn cô gái không khỏi nhìn nhau, vừa mới tỉnh dậy thì nhớ ra vừa rồi bọn họ đều say cho nên có hơi mê man, tiếp theo liền mạnh dạn đụng chạm.
Bốn người nhìn nhau với ánh mắt đầy khinh thường như muốn nói rằng cô là người đàn bà ghê tởm không biết xấu hổ.
"Hừ", tiếp đó bốn người phụ nữ đồng thời đứng dậy.
"Tôi nói này, sao các cô lại ở đây" Sử Mật Tư lại lên tiếng.
"Câm miệng" Bốn cô gái cùng nhau quay lại trừng mắt nhìn Sử Mật Tư, giọng điệu của bọn họ vô cùng tức giận.
Bây giờ bọn họ gần như đã tỉnh táo, đương nhiên là họ sẽ cảm thấy hối hận vì những gì mình vừa làm, nhưng điều quan trọng nhất là còn có ba người phụ nữ khác chứng kiến bộ dạng xấu hổ của họ, làm sao có thể không tức giận cho được. Đúng lúc này, Sử Mật Tư lên tiếng và điều đó hiển nhiên trở thành đối tượng trút giận của bốn người.
"Ừm, nhưng đây là phòng của tôi." Sử Mật Tư thì thầm.
"Anh cút ra khỏi đây cho tôi", bốn người đồng thanh quát Sử Mật Tư.
Anh ta vốn dĩ không hề sợ, bởi bản thân anh chính là một người anh hùng chân chính, nhưng lúc này Sử Mật Tư lại thấy ánh mắt bốn người phụ nữ này có gì đó khiến anh cảm thấy sợ hãi.
Sử Mật Tư nuốt khan một cái, sau đó chỉ có thể tự mình đi ra khỏi phòng.
Anh vừa rời đi, bốn người phụ nữ trong nháy mắt nhảy xuống khỏi giường, sau đó nhìn nhau bằng ánh mắt khinh thường, thậm chí họ còn chế nhạo, miệng suýt chút nữa thốt ra ba chữ vô liêm sỉ.
Hừ.
Bốn người phụ nữ nhìn nhau rồi đồng thời hừ lạnh một tiếng, sau đó chuẩn bị rời khỏi phòng. Nhưng vừa đi được vài bước, họ bỗng dưng dừng lại, mỗi người tìm một chiếc gương và bắt đầu chỉnh trang lại bản thân.
Một lúc sau, bốn người cùng bước ra khỏi phòng của Sử Mật Tư.
Sử Mật Tư vừa rồi đứng chờ đợi ở bên ngoài, anh thở phào nhẹ nhõm khi nhìn thấy bốn người phụ nữ đi ra, rồi chuẩn bị đi vào phòng ngủ tiếp.
"Nếu anh dám đi vào, anh sẽ chết" Bốn người nói như vậy với Lâm Phi. Thân là Sử Mật Tư khiến cả thế giới lính đánh thuê khiếp sợ, trước nay chưa từng có ai dám uy hiếp anh, nhưng bây giờ anh lại không dám cử động vì bị người khác uy hiếp.
Trong lúc Sử Mật Tư và những người khác đang uống rượu, giám đốc Hoàng cũng không hề rảnh rỗi.
Giám đốc Hoàng đã báo cáo tình hình của Sử Mật Tư phía bên này.
"Công ty Kiểu Lan Nữ này hoàn toàn không tuân theo các quy định. Không những dùng lời nói làm nhục khách hàng tại triển lãm Bác Mỹ, mà thậm chí còn đánh cả họ. Họ phải biết rằng vị khách đó là Smith, người được mệnh danh là đôi mắt của Chúa"
Giám đốc Hoàng nói rằng Kiều Lan Nữ và Sử Mật Tư đều là những tên cướp đã phạm đủ mọi tội ác và hoàn toàn không phải là một công ty, sau khi đọc nội dung báo cáo của hắn ta, tất cả mọi người đều nghĩ rằng Kiều Lan Nữ không phải là một công ty sản xuất đồ dùng của phụ nữ, mà là một công ty sản xuất bánh bao thịt người.
Sau khi báo cáo những nội dung này, giám đốc Hoàng trực tiếp dẫn người đến khu vực phía Đông Nam tới trước Kiểu Lan Nữ.
Trên đường đi, đội ngũ đông đảo của giám đốc Hoàng đi tới vô cùng mạnh mẽ và ngông nghênh, điều này đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người.
Bởi vậy không tránh khỏi việc có người tiến lên hỏi, giám đốc Hoàng cũng không giấu diếm, hắn ta nói: "Có một công ty vi phạm nghiêm trọng nội quy của triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi. Bây giờ tôi sẽ yêu cầu công ty này rời khỏi triển lãm Bác Mỹ"
Mọi người đều bàn tán xôn xao, những chuyện như vậy chưa từng xảy ra trước đây. Điều này khiến tất cả mọi người càng tò mò, rất nhiều khách hàng và thậm chí một số doanh nghiệp đã đi theo giám đốc Hoàng.
Thế là, lực lượng của giám đốc Hoàng ngày càng lớn mạnh, thu hút nhiều người hơn và gần như toàn bộ triển lãm Bắc Mỹ đều đã theo sau giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng vô cùng hài lòng với hiệu ứng này, ban đêm mà mặc đồ gấm đi dạo là việc chỉ kẻ ngốc mới làm vì rõ ràng khi mặc đồ gấm ra ngoài ban đêm thì chẳng để cho ai ngắm cả. Đây là thời điểm tốt nhất để quản lý Hoàng thể hiện ra sự uy nghiêm của mình. Làm sao hắn ta có thể không cho mọi người biết rằng đây là cơ hội tốt nhất của hắn để khiến cho Sử Mật Tư xấu hổ và mất hết thể diện. Chuyện như này làm sao có thể không có khán giả chứ.
Giám đốc Hoàng phải dìm Sử Mật Tư thật sâu dưới bùn bằng một cái tát để từ nay về sau anh không bao giờ có thể đứng dậy được nữa. Nhưng khi giám đốc Hoàng dẫn đầu một nhóm người tới chỗ Kiều Lan Nữ, hắn ta phát hiện ra rằng không có ai ở đây. Sử Mật Tư không có ở đây, Triệu Vũ Yên cũng không nốt, không có một ai ở đó.
Giám đốc Hoàng tức giận đến mức muốn hộc máu. Cái quái gì thế này? Hắn ta tung ra một cú đấm gần như sử dụng toàn bộ sức mạnh của mình nhưng lại chỉ đấm vào không khí.
Giám đốc Hoàng cảm thấy đầu mình ong ong. Hắn hít một hơi thật sâu rồi chỉ Kiều Lan Nữ và nói với mọi người: "Mọi người đều thấy ở đây không có ai đúng không? Đây là công ty kiểu gì vậy? Dịp quan trọng như này mà không có một ai ở đây, chắc tôi bị điên rồi nên mới trao cho bọn họ một vị trí ở triển lãm Bác Mỹ. Tôi phải xử lý một con cừu đen như vậy sao."
Nói xong, giám đốc Hoàng tới chỗ Kiều Lan Nữ, ngồi xuống và yêu cầu người của mình liên lạc với Sử Mật Tư và Triệu Vũ Yên nhưng đều không thể liên lạc được với cả hai người. Giám đốc Hoàng có thể làm gì lúc này? Tất nhiên là hắn ta không hề bỏ cuộc, hôm nay hắn phải đích thân trừng phạt Sử Mật Tư. Vì vậy giám đốc bắt đầu Hoàng ngồi đó chờ đợi.
Hắn đã ngồi chờ suốt hơn hai giờ và hắn ta cảm thấy thắt lưng của mình bắt đầu đau nhức.
Lúc này nhiều người đã rời đi, họ cảm thấy chẳng có gì hay ho để xem. Tuy nhiên, ông trời không phụ lòng người, sự kiên trì của giám đốc Hoàng đã được đền đáp khi cuối cùng Sử Mật Tư cũng quay lại.
Khi Sử Mật Tư quay trở lại cung thể thao/nơi tổ chức triển lãm cùng với bốn người phụ nữ, anh phát hiện sự chú ý của mọi người đột nhiên rơi vào họ và còn chỉ chỉ trỏ trỏ.
Đối với việc này Sử Mật Tư không có phản ứng gì, nhưng với bốn người phụ nữ thì họ lại cảm thấy mặt mình có chút nóng, giống như chuyện vừa rồi đã bị phát hiện. Cho nên ánh mắt bốn người họ nhìn Sử Mật Tư tràn đầy tức giận.
Không bao lâu sau, Sử Mật Tư liền phát hiện điều khác thường, anh tiến về phía trước, những người xung quanh lại tụ lại ở phía sau.
Vì vậy khi Sử Mật Tư trở về khu vực phía Đông Nam thì ở đó đã tập trung rất nhiều người.
"Cuối cùng cậu cũng xuất hiện" Sử Mật Tư chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra thì giám đốc Hoàng ở phía trước đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi với đôi mắt đầy sự tức giận dán chặt vào anh.
"Đúng vậy, cuối cùng tôi cũng xuất hiện, ông có vấn đề gì liên quan đến tôi sao?" Sử Tư Mật nhìn giám đốc Hoàng với vẻ mặt vô tội.
Chương 269 Luôn nằm ngoài dự liệu
Để có thể trở thành trợ lý riêng của Lâm Vấn Thiên - Lâm lão gia tử, Từ Vân Sơn tất nhiên là một người rất có năng lực.
Những người có năng lực đều do họ có tham vọng. Từ Vân Sơn cũng không ngoại lệ. Trong khoảng thời gian này, Từ Vân Sơn luôn túc trực bên cạnh Lâm Trạch Dương, muốn giúp đỡ Lâm Trạch Dương.
Hiện giờ Từ Vân Sơn vẫn chưa biết mối quan hệ giữa Lâm Trạch Dương và ông Lâm là gì, nhưng ông ta chắc chắn chỉ cần mình có thể giúp đỡ Lâm Trạch Dương, để anh ta nói với ông Lâm rằng "Từ Vân Sơn là một người tốt", vậy thì Từ Vân Sơn dám chắc chắn 100% rằng mình sẽ bay lên trời.
Chỉ là thế giới này chính là vậy đó, luôn là người tính không bằng trời tính.
Sau nhiều lần tiếp xúc và quan sát, Từ Vân Sơn cuối cùng cũng phát hiện ra Lâm Trạch Dương hoàn toàn là một người không để tâm đến bất cứ điều gì. Cũng giống như lần trước, người của Kiều Lan Nữ rõ ràng là mục tiêu của Giám đốc Hoàng, nhưng Lâm Trạch Dương dường như không quan tâm chút nào.
Có lẽ đây là suy nghĩ của những người tài giỏi ngoài xã hội. Vì có cơ hội chiến thắng nên họ không phải lo nghiêng bàn tay làm mây, úp bàn tay làm mưa* nên không sợ sóng gió”.
*thay đổi như chong chóng hoặc có ý nói quen với việc chơi quyền lực.
Chắc là vậy.
Đây là lời giải thích do chính Từ Vân Sơn đưa ra, nên ông ta mới cảm thấy bình tĩnh, chuẩn bị rời khỏi thành phố, không muốn lãng phí thêm thời gian cho Lâm Trạch Dương nữa.
Lúc này, Từ Vân Sơn nhận được báo cáo từ Giám đốc Hoàng.
Bản báo cáo này nói về Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ đối xử với khách hàng và còn nhấn mạnh tên của Smith.
Từ Vân Sơn không khỏi trừng mắt, trong lòng trở nên lo lắng, đối phương là Smith, ngay cả ông Lâm cũng phải kính trọng Smith.
Nếu Lâm Trạch Dương với Smith thực sự có mâu thuẫn không thể hòa giải, thì mọi việc sẽ trở nên khó giải quyết.
Từ Vân Sơn suy nghĩ một lúc rồi quyết định tạm thời không báo cáo với ông Lâm mà đến nhà thi đấu để tìm hiểu tình hình cụ thể.
Lúc này, Từ Vân Sơn, người đang chuẩn bị rời đi đã lao về phía sân vận động.
Lâm Trạch Dương, xin đừng gặp bất kì rắc rối gì.
Trên đường đi, Từ Vân Sơn thực sự đã cầu nguyện các vị thần và niệm Phật, cầu xin thần tiên bảo vệ Lâm Trạch Dương.
Chung quy Smith cũng đã già rồi, uống không nổi nữa cho nên đã trở về khách sạn ngủ liên tục hai tiếng đồng hồ.
Sau khi tỉnh lại, Smith suy đi nghĩ lại, quyết định vẫn là nên đi tìm Lâm Trạch Dương, ngày mốt ông ta sẽ rời khỏi Trung Quốc. Có lẽ sau lần này sẽ không còn cơ hội gặp lại Lâm Trạch Dương ở Trung Quốc nữa.
Đây có thể coi là dấu chấm hết cho giấc mộng của bản thân, siêu anh hùng Lâm Trạch Dương mà ông ta ngưỡng mộ giờ đã trở lại thành một người bình thường, ước mơ như vậy cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa.
Nghĩ tới đây, Smith hít một hơi thật sâu, sau đó bảo thư ký chuẩn bị xe, chạy về hướng phía sân vận động.
Smith nghe nói Lâm Trạch Dương và những người khác đã tỉnh rượu, quyết định quay lại sân vận động.
Đúng rồi, Smith đã đồng ý hợp tác với Lâm Trạch Dương và người của Kiều Lan Nữ.
Nghĩ đến đây, Smith nói với thư ký của mình: "Đi chuẩn bị một hợp đồng trị giá khoảng 100 triệu, ký tên tôi, sau đó gửi cho người của Kiều Lan Nữ ."
Thư ký không hề ngạc nhiên, đối với những người khác, dự án 100 triệu tất nhiên là một con số trên trời, không thể tưởng tượng được. Nhưng đối với Smith đó chỉ là hạt cát trong sa mạc, không có gì đáng nhắc tới.
Ai mà không biết rằng Smith giỏi nhất trong việc dùng số ít tiền nhất để đạt được lợi ích lớn nhất? Nếu không, làm sao Smith có thể được mệnh danh là “Mắt thần”, khiến đống nát cũng có thể gột nên hồ*? Đây là khả năng của Smith.
*ở đây chỉ biến thứ đã hư cũ thành thứ tốt đẹp
Khu vực phía đông nam bên trong sân vận động.
Giám đốc Hoàng cảm thấy Lâm Trạch Dương buồn cười đến mức gần như có thể gọi là ngu ngốc, ông ta thật sự chưa từng gặp kẻ ngu như thế bao giờ, người không nhìn rõ tình hình hiện tại, cũng càng không hiểu tại sao trước đây bản thân lại xấu hổ trước tên nhóc này.
"Lâm Trạch Dương, bây giờ tôi chính thức tuyên bố với cậu rằng cậu đã bị trục xuất khỏi Triển lãm Bác Mỹ của chúng tôi" Giám đốc Hoàng tuyên bố trực tiếp với Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ chế nhạo.
"Ồ, biết rồi." Lâm Trạch Dương gật đầu, vẻ mặt không thay đổi.
Giám đốc Hoàng không khỏi sửng sốt, sao có thể bình tĩnh mà chẳng làm ầm ĩ lên như vậy? Trong trí tưởng tượng của Giám đốc Hoàng, lúc này Lâm Trạch Dương hẳn là đã phát điên rồi.
Người ta sợ nhất điều gì, không phải không có cách nào có được mà là sau khi có được nó sẽ mất đi. Hãy thử nghĩ xem, một người nghèo quả thực sẽ ghen tị với một triệu phú và mơ về cuộc sống như thế. Nhưng người nghèo vẫn có thể sống sót mà không trở thành triệu phú, nếu không thế giới đã diệt vong từ lâu rồi.
Nếu bỗng nhiên từ triệu phú trở thành kẻ nghèo khó, lúc trước ngày nào cũng được ăn sơn hào hải vị, mà bây giờ không thể đảm bảo cuộc sống một ngày ba bữa thì làm sao sống được.
Vì vậy, Lâm Trạch Dương chắc hẳn sẽ vô cùng khó chịu khi mất đi vị trí dành cho Kiều Lan Nữ.
"Cậu…cậu làm cái gì vậy?" Giám đốc Hoàng sửng sốt hồi lâu, sau đó nhịn không được hỏi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đang di chuyển một tấm biển quảng cáo, không quay đầu lại mà nói thẳng với Giám đốc Hoàng: “Không phải ông đã nói rằng sẽ trục xuất, loại tên Kiều Lam Nữ chúng tôi không phải sao? Tất nhiên là phải rời khỏi đây rồi. Nên tôi đang thu dọn đồ đạc đây."
Giám đốc Hoàng lại sửng sốt, cho rằng mọi chuyện thật khó tin, bắt đầu nghi ngờ cuộc sống, hồi lâu không nói nên lời.
Những người đang xem cũng sửng sốt, vốn tưởng rằng sẽ có kịch hay để xem, nhưng bây giờ không hiểu sao Lâm Trạch Dương dường như không phải là người bị đuổi ra ngoài mà là do mất kiên nhẫn nên mới rời đi.
Lâm Trạch Dương quả thực có chút thiếu kiên nhẫn, bốn người phụ nữ kia khiến da đầu anh tê dại. Vốn dĩ Lâm Trạch Dương không thể đối mặt với Nicole và Lý Tuyết Tình, anh chịu không nổi, sao những người phụ nữ này đều điên cuồng và thất thường như thế.
Khi anh nghĩ đến việc ngày mai lại phải đến đây, bốn người phụ nữ này cũng sẽ xuất hiện, đầu Lâm Trạch Dương muốn phình ra đến nơi.
Bây giờ Lâm Trạch Dương còn muốn đích thân nói lời cảm ơn với Giám đốc Hoàng, không nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi, còn muốn đợi tới bao giờ.
Mấy người bên Triệu Cẩn Du lúc này cũng trầm mặc, không hề động đậy, bọn họ không phải Lâm Trạch Dương, sẽ không cho rằng chuyện này không liên quan.
Triệu Cẩn Du trực tiếp đứng dậy và nói với Giám đốc Hoàng: "Dựa vào đâu?"
Triệu Cẩn Du tỏ ra hung hãn, ánh mắt dán chặt vào Giám đốc Hoàng.
Giám đốc Hoàng lúc này đáng lẽ phải tức giận, nhưng ông ta lại muốn khóc, ở cùng một người không bình thường như Lâm Trạch Dương thật sự khiến người ta quên mất bản thân là người bình thường.
Cuối cùng cũng có người có phản ứng bình thường.
Giám đốc Hoàng lấy lại bình tĩnh rồi trách mắng Triệu Cẩn Du.
Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên.
Sau đó, người này bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Giám đốc Hoàng và Lâm Trạch Dương.
Chương 270 Âm mưu
Đối mặt với Lâm Phi như vậy, Giám đốc Hoàng thật sự không biết phải làm sao.
“Đó là lỗi của tôi.” Giám đốc Hoàng lớn tiếng nói.
“Là tôi sai, ông không sai.” Lâm Phi phản bác.
“Đó là lỗi của tôi, đừng giành với tôi mà.” Giám đốc Hoàng lại lớn tiếng nói, theo ý của Từ Vân Sơn, điều ông ta nên làm bây giờ có lẽ là nhận được sự tha thứ của Lâm Phi.
Lâm Phi kiềm không được nhìn chằm chằm Giám đốc Hoàng, nói: “Sao ông lại thích nhận vơ lỗi chẳng phải do mình vậy? Xin lỗi gì chứ, tôi mới là người sai.”
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh này đều sửng sốt, Lâm Phi dường như không phải đang cố ý tỏ ra kiêu ngạo. Từ Vân Sơn không khỏi giật giật khóe miệng, Lâm Phi này là ai? Cậu ta muốn làm gì? Mỗi lần bất kể làm gì cậu ta đều không giống người bình thường.
Giám đốc Hoàng lúc này đang rất lo lắng, ông ta chưa từng nghĩ rằng mình thừa nhận sai lầm lại có người tranh giành.
Cuối cùng, Lâm Phi không “đấu” lại Giám đốc Hoàng, anh chỉ có thể để ông ta nhận lỗi việc đó. Điều này khiến Lâm Phi rất tức giận, trước khi rời đi, anh lạnh lùng trừng mắt nhìn Giám đốc Hoàng, nói: “Nhớ lấy, người lần sau làm sai sẽ là tôi.” Lâm Phi rời đi và ăn tối cùng Smith.
Sau đó, những người còn lại ở đó ngây ra, đây là cái quái gì vậy?
Giọng điệu, biểu cảm khi nói chuyện của Lâm Phi thật khác thường.
Giám đốc Hoàng bối rối, không hiểu gì cả. Nhưng may mắn thay, sự việc lần này cũng xem như tạm kết thúc. Giám đốc Hoàng vốn tưởng rằng tiếp theo sẽ bị công ty trách phạt, nhưng sẽ không nghiêm trọng, cùng lắm thì bị giáng chức, lương thấp hơn, quyền lực ít hơn thôi. Không thành vấn đề, dù sao bản thân ông ta có quan hệ rộng, có năng lực, mọi thứ sẽ sớm trở lại như cũ.
Vì vậy, Giám đốc Hoàng không những không từ bỏ việc căm thù Lâm Phi. Ngược lại, ông ta còn bị ám ảnh bởi việc muốn loại bỏ Lâm Phi, sở dĩ ông ta bị trừng phạt đều là do Lâm Phi mà ra cả.
Lâm Phi đã đưa bốn người phụ nữ đến khách sạn nơi Smith đang ở. Mặc dù cảm thấy rất khó chịu khi ở cùng bốn người phụ nữ này, nhưng đây là bữa tối miễn phí, không ăn chùa không được.
Lần này không có ai mời rượu, quan trọng nhất là bốn người phụ nữ vừa nghe đến từ “đồ uống” lập tức đứng dậy, dù muốn quên đi chuyện đã xảy ra vài giờ trước, họ cũng sẽ không thể quên nó dễ dàng như vậy.
Không uống rượu, nội dung cuộc trò chuyện cũng đàng hoàng hơn một chút.
“Anh Lâm, hợp đồng tôi đưa cho anh là hợp đồng tự do, anh có thể đưa ra một số điều kiện mà anh muốn trong đó, tôi đã ký tên rồi. Nhưng tất nhiên, tôi vẫn hy vọng anh Lâm đây đừng làm quá.” Nói đến đây, Smith dừng lại, có chút xấu hổ nhìn Lâm Phi.
Lâm Phi xua tay nói: “Yên tâm, tôi không phải loại người đó.”
Nói xong, Lâm Phi lập tức nhìn Triệu Cẩn Du, nói: “Đưa hợp đồng cô mang theo đến đây, xem trong đó có gì. Cứ thử lừa Smith này đi, tên ngốc lắm tiền.”
Triệu Cẩn Du không khỏi lắc đầu, sau đó lấy hợp đồng ra, chỉ liếc nhìn mấy cái, đôi mắt của cô trợn to, thậm chí còn khó khăn nuốt khan.
Thật ra đó là một hợp đồng cho phép quyết định từ 100 triệu đến 1 tỷ, và nhiều điều khoản trong đó để trống, điều đó có nghĩa là Kiều Lan Nữ Nhân có thể tự mình điền vào.
Triệu Cẩn Du đã tiếp xúc với nhiều doanh nghiệp và ký không biết bao nhiêu hợp đồng, nhưng cô chưa bao giờ thấy hợp đồng nào như vậy, việc này cứ như là tặng không một tỷ cho Kiều Lan Nữ Nhân vậy.
Tổng giá trị của Kiều Lan Nữ Nhân thậm chí còn không đến một tỷ, nếu việc kinh doanh này hoàn thành, Kiều Lan Nữ Nhân chắc chắn sẽ tăng hai bậc liên tiếp.
Hiển nhiên, cuộc mua bán này chỉ cần Lâm Phi gật đầu sẽ thành công ngay.
Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi hít sâu một hơi, nhìn Lâm Phi. Kể từ thời điểm này, có thể nói Kiều Lan Nữ Nhân đã thành công chưa từng có, Lâm Phi thực sự đã làm được.
Triệu Cẩn Du nhớ rõ, khi Lâm Phi mới đến Kiều Lan Nữ Nhân, anh ấy trông giống như một cậu bé, và cô, Triệu Cẩn Du, đã trêu chọc anh ấy.
Cách đây không lâu, Lâm Phi đã trở thành Tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ Nhân. Khi đó, Triệu Cẩn Du cảm thấy Kiều Lan Nữ Nhân không còn tương lai nữa.
Những hành động của Lâm Phi khiến Triệu Cẩn Du càng tuyệt vọng hơn, một nửa đội ngũ quản lý của công ty đã rời khỏi Kiều Lan Nữ Nhân.
Sau đó, cơ cấu của công ty được tối ưu hóa và hiệu quả công việc được cải thiện toàn diện. Kiều Lan Nữ Nhân tiếp đó đã giành được một suất tại Triển lãm Bác Mỹ và mời ngôi sao quốc tế hàng đầu Nicole làm người phát ngôn. Giờ đây Kiều Lan Nữ Nhân hợp tác với Smith, giá trị của dự án hợp tác lần này thậm chí có thể lên đến hàng trăm triệu.
Triệu Cẩn Du nghĩ lại vẫn cảm thấy mọi chuyện thật khó tin. Lần này thật sự nhờ vào may mắn. Bên cạnh đó các mối quan hệ của Lâm Phi đóng vai trò quan trọng nhất. Nhưng cũng không thể xem thường cách làm việc của Lâm Phi.
Hết lần này đến lần khác, Lâm Phi cứ như đang đùa giỡn, vô cớ gây sự. Nhưng lần nào Lâm Phi cũng đi thẳng vào trọng tâm vấn đề, nắm bắt cốt lõi của mâu thuẫn, từng bước loại bỏ triệt để. Đó là lý do vì sao có những lần sống lại sau này và cũng chính vì vậy mà con người không thể hết lần này đến lần khác tin tưởng vào một điều gì đó. Nghĩ tới đây, Triệu Cẩn Du không khỏi nhìn Lâm Phi bằng ánh mắt có chút si mê.
Trong suốt thời gian còn lại của bữa ăn, không ai uống rượu nhưng không khí rất sôi nổi.
Cùng lúc đó, Lâm Phi đang ăn, Lý Hoán cũng đang ăn. Chỉ là Lý Hoán không chỉ đang ăn, mà hắn vừa ăn vừa xem thông tin do cấp dưới cung cấp.
Lý Hoán xem một hồi rồi lâm vào trầm tư, sau đó nói: “Xem ra Lâm Phi cùng với bốn cô gái này có mối quan hệ rất tốt. Nhưng nếu muốn đối phó Lâm Phi, chúng ta nên bắt đầu từ Nicole. Đúng vậy, thế thì ra tay với Nicole vì Nicole là người nổi tiếng cho nên cần có hình tượng trước công chúng. Nếu Nicole bị huỷ hoại, Kiều Lan Nữ Nhân mà Nicole làm đại diện đương nhiên cũng sẽ bị tiêu diệt. Ngôi sao quốc tế hàng đầu thực sự rất tuyệt. Nhưng phải biết rằng sức mạnh của Internet vượt xa sức tưởng tượng. Dù cho cô có là ngôi sao quốc tế thì sao chứ?”
Lý Hoán nghĩ vậy, đặt một xấp ảnh lên bàn. Những bức ảnh đó đều có liên quan đến Lâm Phi, bao gồm cuộc đối đầu giữa Lâm Phi và Giám đốc Hoàng, cũng như cảnh bốn người phụ nữ gian díu với Lâm Phi. Giả sử những bức ảnh này bị lộ ra ngoài, nếu không biết rõ tình hình thực tế, có lẽ mọi người sẽ nghĩ đến điều khác.