• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 95 Cô chính là người vĩ đại nhất.

Chương 95: Cô chính là người vĩ đại nhất.

“Đây chỉ là một quyền pháp mà thôi, không cần phải làm mọi thứ căng thẳng làm gì. Đây cũng không phải là chuyện quan trọng gì, ông có thể nhìn rồi đột phá thì đây chính là may mắn của ông, người khác cũng không thể nói được gì ông.”

Lâm Trạch Dương nhịn không được mà phất tay nói với lão Cố, dáng vẻ của anh hoàn toàn là không để tâm. Dù sao quyền pháp mà Lâm Trạch Dương vừa triển khai chỉ là một phần nhỏ trong công pháp anh lấy được ở Ai Cập, thậm chí anh còn chưa luyện được phần cốt lõi. Lão Cố muốn từ công pháp kia mà biết được hết kĩ năng quyền pháp của anh là không thể nào.

Quan trọng hơn là Lâm Trạch Dương biết rằng quyền pháp kia không phải ai cũng học được, cách vận hành khí lực và vận hành công pháp bình thường không giống nhau. Lâm Trạch Dương sau khi có được công pháp thì đã vô tình hít phải một ít sương, điều này khiến cho cơ thể của anh dần có một số thay đổi.

Mà những thay đổi này là gì cho đến nay Lâm Trạch Dương vẫn như cũ không rõ, anh chỉ có thể khẳng định rằng nhờ có những thay đổi này mà anh có thể luyện được công pháp này.

Nhìn lão Cố có vẻ rất kích động, mở miệng ra như muốn nói cái gì nhưng nhất thời ông lại không biết nói gì cho phải.

Cuối cùng, lão Cố lùi lại một bước, cúi đầu thật sâu trước Lâm Trạch Dương, nói rằng: “Đại ơn không thể nói ra thành lời, tôi sẽ không còn là ông già phế vật như trước nữa, về sau chỉ cần Lâm Trạch Dương cậu cần gì lão già tôi sẽ tận tâm tận lực giúp đỡ.”

Lâm Trạch Dương lại một lần nữa phất tay, sau đó đột nhiên anh nghĩ đến chuyện gì, vội vàng quay sang hỏi: “Lão Cố, lần trước tôi nghe ông nói, tôi hình như là tông sư gì đó. Thật ra tôi mới quay về Hoa Hạ không lâu trước đây, vẫn chưa tiếp xúc với những người luyện võ chân chính, ông có thể giảng giải giúp tôi được không?”

Lão Cố nhìn Lâm Trạch Dương, không khỏi gật đầu, chẳng trách Lâm Trạch Dương làm người lại chân thành, lương thiện, chính trực, lại có tình yêu như vậy. Hoá ra anh luôn coi bản thân mình là người bình thường.

Lão Cố ngẫm nghĩ rồi nói: “Ở Hoa Hạ chúng ta thật ra không còn phân biệt đẳng cấp võ đạo khắt khe như trước nữa, rất nhiều người tự xưng là tông sư, hay là được người khác tôn kính gọi bọn họ là tông sư. Nhưng thật ra thế giới này làm gì có nhiều tông sư như vậy. Ngay cả người mới đột phá là tôi cũng cách tông sư một khoảng rất xa.”

Nói đến đây, lão Cố không thể không ngừng lại, lại xúc động lần nữa, sau đó nói tiếp: “Cậu cũng biết khí lực đúng không? Bây giờ ở Hoa Hạ, những người có thể vận hành khí lực đều sẽ được coi là tông sư. Nhưng thật ra, đây mới chỉ là nhập môn võ đạo mà thôi. Mà một tông sư thật sự phải giống như cậu. Ngắt lá ném hoa là có thể giết người, sức lực trong cơ thể có thể được giải phóng, chỉ cần khí lực cũng có thể giết người. Đây mới là tông sư chân chính, có thể biến lật tay thành mây che mưa và quyết định được sống chết của con người.”

Lão Cố nói tới đây thì mắt ông sáng lên, phát ra ánh hào quang mãnh liệt, đây chắc hẳn là mục tiêu cả đời mà ông theo đuổi. Trước khi gặp Lâm Trạch Dương, ông cho rằng đây chỉ là một truyền thuyết, bản thân sẽ không bao giờ có khả năng đạt được. Vậy mà vừa rồi vì Lâm Trạch Dương mà ông có thể đột phá, lại nhìn Lâm Trạch Dương là một người trẻ tuổi vậy mà đã là một tông sư, lão Cố không khỏi cảm thấy hồi xuân.

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà âm thầm gật đầu, hoá ra đây mới chính là tông sư. Mà cấp bậc được gọi là tông sư này chỉ mới là cấp một của công pháp của anh mà thôi.

Như vậy có thể thấy rằng quyển công pháp anh vô tình nhặt được kia thật sự rất lợi hại. Tổng cộng có ba cấp, hiện tại bản thân anh mới luyện xong cấp một mà đã trở thành tông sư, vậy nếu anh tiếp tục tu luyện và đột phá thì sẽ là trở thành thần thoại gì đây?

Mà Lâm Trạch Dương bây giờ đã sắp đột phá xong tầng thứ nhất, vậy thì đến lúc đó nên gọi anh là gì, gọi là tồn tại vượt xa tông sư sao?

Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng không nói chuyện này với lão Cố, nếu không có lẽ lão Cố sẽ lấy một bìa đậu phụ ném chết anh mất. Bản thân ông còn đang theo đuổi cảnh giới tông sư, vậy mà người trẻ tuổi hơn ông là Lâm Trạch Dương đã chuẩn bị để đột phá nốt cảnh giới tông sư rồi.

Tiếp theo đó, lão Cố và Lâm Trạch Dương lại nói về võ đạo của Hoa Hạ, nói đến một số chuyện và một số người. Hai người bọn họ trò chuyện mà không để ý, bất tri bất giác thời gian đã qua đi.

Đột nhiên, Lâm Trạch Dương đứng dậy, mặt biến sắc và nói: “Xảy ra chuyện lớn rồi!”

Nhìn thấy vẻ mặt thất kinh của Lâm Trạch Dương, lão Cố cũng khẩn trương mà nói: “Có chuyện gì vậy, cậu có cần tôi giúp gì không? Tôi lập tức tập hợp người của hiệp hội võ thuật tới hỗ trợ cho cậu.”

Lâm Trạch Dương gật đầu rồi nói: “Thật sự đã xảy ra chuyện lớn rồi. Tôi vậy mà lại quên mất con gái đã tan học, bây giờ tôi phải ngay lập tức đi đón con gái đây.”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa hoảng sợ chạy ra khỏi biệt thự. Rất nhanh anh lại chạy về, Lâm Trạch Dương gấp đến độ quên mất cả lái xe đi.

Lão Cố nhìn thấy cảnh này, không thể không sững người ngây ngốc. Đây chính là Lâm Trạch Dương, người trẻ tuổi đã đạt đến cảnh giới tông sư mà ở Hoa Hạ dường như không có đối thủ sao? Chuyện được gọi là chuyện lớn làm lão Cố tưởng chừng Lâm Trạch Dương đang gặp phải khó khăn và phải đối mặt với phiền phức khủng khiếp ví dụ như là bị kẻ thù truyền đời đuổi giết hóa ra là quên đón con gái tan học sao? Cuối cùng lão Cố chỉ có thể lắc đầu, thở dài một hơi.

Khi mà Lâm Trạch Dương đi đến lớp học bổ túc, tất cả học sinh và phụ huynh đều đi về hết rồi.

Lâm Trạch Dương vội vàng đi vào phòng làm việc. Mặc dù anh chưa từng đưa đón Manh Manh nhưng anh xem phim thì thấy trẻ nhỏ lúc ba mẹ đến đón muộn hay tưởng rằng ba mẹ không cần mình nữa và sẽ khóc đến mức ngất xỉu.

Nghĩ vậy nên Lâm Trạch Dương có chút gấp gáp. Không nghĩ rằng lúc anh vào phòng làm việc của Sở Sở lại nhìn thấy Manh Manh đang cười vui như hoa.

Sở Sở vẫn luôn chơi với Manh Manh, hai cô trò đang chơi xếp hình với nhau. Người khí chất tràn đầy như cô giáo Sở Sở lại đang ngồi xổm trên nền đất, giống như đứa trẻ mà không để ý đến hình tượng của mình, ở đó khoa chân múa tay với Manh Manh.

Không thể không nói, giây phút ấy nhìn Sở Sở có chút không được lịch sự, thậm chí tóc cô ấy cũng có chút rối bời, nhưng mà Sở Sở vẫn rất đẹp, cả người toát ra cảm giác thân thiết, giống như tiên nữ hạ phàm. Cô ấy giống như màu sắc sạch sẽ trong một thùng thuốc nhuộm lớn, mang lại cho người ta cảm giác rất thoải mái.

“Cảm ơn cô, Sở Sở. Hôm nay tôi hiểu lầm cô rồi, cô là một cô giáo rất xuất sắc, xứng đáng với mọi sự kính phục của người khác. Sự ngưỡng mộ của tôi đối với cô như sóng trào dâng, cô là cô giáo vĩ đại nhất tôi từng gặp.” Lâm Trạch Dương chân thành nhìn cô giáo Sở Sở rồi nói.

Sở Sở có chút ngại ngùng, cô ấy chưa từng được ai khen thẳng thắn như vậy, đặc biệt là Lâm Trach Dương, người cho cô cảm giác không tính là đặc biệt tốt bụng.

Sở Sở ngại ngùng đáp lại: “Nào có chứ, đây là việc mà tôi nên làm.”

Lâm Trạch Dương lập tức thay đổi sắc mặt, vội vàng nói: “Đây là cô nói đấy nhé, tôi cũng không có ép buộc cô. Vậy nên cô đừng có mà tìm tôi đòi thêm tiền, tôi cũng không bắt cô phải tăng ca, lời cô vừa nói tôi cũng đã ghi lại rồi. Cô đừng hòng tống tiền được tôi.”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa lấy điện thoại di động ra, lắc lắc trước mặt Sở Sở.

Nhìn ghi âm ở trên điện thoại của anh, Sở Sở cảm thấy cả người đều không khoẻ.
Chương 96 Một sợi lông là một tỉ tệ.

Chương 96: Một sợi lông là một tỉ tệ.

Phụ nữ là động vật theo cảm tính, bọn họ thích nghe lời đường mật, hơn nữa còn rất dễ dàng cảm động. Là một người làm giáo dục, lời nói lúc đầu Lâm Trạch Dương nói thật sự đã lay động được Sở Sở, làm cho cô ấy cảm thấy Lâm Trạch Dương giống như người bạn tri kỉ của mình.

Nhưng mà về sau khi biết được lý do đằng sau lời nói của anh…

Hoá ra tên này đang sợ cô thu thêm tiền của mình…

Sở Sở là người như thế nào chứ, chẳng nhẽ cô lại không có đạo đức đến mức sẽ đòi thêm tiền chỉ vì chút chuyện như vậy thôi sao? Cũng chỉ là chơi với một đứa trẻ trong lớp khi phụ huynh của nó chưa kịp đến đón mà thôi, đây tính là gì mà Sở Sở lại phải thu thêm tiền của anh cơ chứ?

Sở Sở nghĩ đến đây, cô không thể không nghiến răng nghiến lợi. Tên này thật sự đã ghi âm lại, anh sợ người khác làm tiền mình đến mức nào chứ, đã thế còn xem thường Sở Sở như vậy.

“Vậy thì chuyện kia thật sự rất cảm ơn cô.” Lâm Trạch Dương đột nhiên lại dùng vẻ mặt chính trực nhìn cô giáo Sở Sở.

Sở Sở đang muốn mắng lại Lâm Trạch Dương nhưng cô ấy lại nhìn thấy ánh mắt chân thành của Lâm Trạch Dương, nghe được giọng điệu biết ơn của anh, cô ấy không thể nào mắng được nữa. Thậm chí trong lòng Sở Sở còn cảm thấy ấm áp, cảm thấy những gì mình bỏ ra đã được thừa nhận rồi.

“Nếu không có chuyện gì thì tôi đưa Manh Manh về trước. Lần sau tôi sẽ mời cô ăn cơm để cảm ơn sau nhé.” Lâm Trạch Dương đang nói đã ôm lấy Manh Manh.

Sở Sở đáp lại: “Không cần khách sáo như vậy. Nếu có cơ hội thì vẫn nên… vẫn nên để tôi mời anh đi.”

Sở Sở đột nhiên nghĩ tới tính cách chi li tính toán của Lâm Trạch Dương, cảm thấy tốt nhất là không nên khiến cho anh phải tiêu tiền vì mình. Nhưng dĩ nhiên Sở Sở cũng không nghĩ tới nếu cô ấy thực sự mời Lâm Trạch Dương đi ăn thì cô ấy lại trở thành người dễ dàng tuỳ tiện đi ăn với đàn ông.

“Được thôi, lời cô nói tôi đã nhớ kĩ rồi. Tôi nhất định sẽ chọn nhà hàng tốt nhất để đến và chọn những món đắt nhất để ăn. Mà đúng rồi, tôi còn chưa tắt ghi âm đâu, tôi bây giờ đã có chứng cứ, cô không được lật lọng nuốt lời đâu đấy.” Lâm Trạch Dương nói xong, lắc lắc điện thoại trước mặt Sở Sở.

Sau đó anh ôm lấy Manh Manh rời khỏi trường học.

Phòng làm việc bây giờ chỉ còn lại một mình Sở Sở. Rõ ràng bên ngoài không hề có gió thổi nhưng Sở Sở lại cảm thấy bản thân như một chiếc lá cây lẻ loi đang phải một mình chống chọi với gió lớn.

Lâm Trạch Dương rốt cuộc là loại người gì chứ, sao anh lại có thể vô liêm sỉ như vậy. Sao có thể vô liêm sỉ đến mức coi mọi thứ như là một lẽ đương nhiên, bản thân thì vẫn tỏ ra như thể mình chính trực lắm vậy.

Sở Sở cảm thấy bản thân mình như vừa mới nhảy vào hố sâu vậy, không có cách nào trèo lên lại được.

Càng kỳ lạ hơn là, Sở Sở không cảm thấy bản thân mình có chút oán hận nào với Lâm Trạch Dương, cũng không cảm thấy Lâm Trạch Dương đáng ghét, thậm chí cô ấy còn không để tâm việc đến việc cùng anh ăn cơm, thậm chí còn là do bản thân mình trả tiền.

Không nên để các phú nhị đại và quan nhị đại theo đuổi Sở Sở biết, nếu không bọn họ sẽ phát điên mất. Bọn họ theo đuổi Sở Sở không biết là bao nhiêu lâu rồi, dùng biết bao nhiêu thủ đoạn mà từ đầu đến cuối cũng không được nói thêm với Sở Sở mấy câu, cũng không lưu lại ít ấn tượng gì trong đầu Sở Sở chứ đừng nói là được đặt cách mời Sở Sở đi ăn cơm.

Mà Lâm Trạch Dương này thật lợi hại, không những được ăn cơm cùng Sở Sở mà còn là bữa cơm do cô mời.

“Manh Manh, con có muốn đi trung tâm thương mại chơi không? Ba mua cho con đồ chơi hay nhất nhé. Con có tâm nguyện gì…” Lâm Trạch Dương cảm thấy có chút có lỗi với Manh Manh, cảm thấy nên bồi thường thiệt hại để bù đắp tinh thần cho con gái.

Manh Manh reo lên, nói: “Ba là tốt nhất! Con thấy các bạn học có máy bay có thể bay được lên trời, nhìn rất đẹp và chơi cũng rất vui, ba mua cho con cái đấy nhé?”

Lâm Trạch Dương đột nhiên nghiêm mặt nói: “Manh Manh, con như thế là không đúng, món đồ chơi ấy là cho con trai. Con là con gái phải nhẹ nhàng, phải cho người khác thấy con đoan trang, ba nghĩ vẫn là mua búp bê hợp với con hơn.”

Lâm Trạch Dương cũng không ngốc, một chiếc máy bay điều khiển từ xa ít nhất phải có giá bốn con số, trong khi đó thì một con búp bê chỉ cần mất chưa đến ba chữ số là đã có thể mua được rồi.

Manh Manh không thể không liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái oán giận: “Ba là đồ keo kiệt.”

Manh Manh cũng đã trở nên thân thiết với Lâm Trạch Dương được một khoảng thời gian rồi, cô bé đương nhiên biết rõ ba mình là người như thế nào.

Mặc dù nói như vậy nhưng sau khi đến trung tâm thương mại, Manh Manh có vẻ rất vui, cô bé nhảy nhót khắp nơi, thỉnh thoảng lại dán mắt vào cửa kính. Nhưng mà từ đầu đến cuối Manh Manh đều không cần Lâm Trạch Dương mua cho cô bé cái gì, cô bé chỉ nhìn lướt qua rồi thôi.

Lâm Trạch Dương không khỏi có chút ấm áp trong lòng, Manh Manh thật sự là một đứa con gái ngoan ngoãn, hiểu chuyện, biết ba không có tiền nên cũng không mở miệng đòi hỏi bất kì thứ gì. Lâm Trạch Dương đột nhiên có chút xúc động, muốn mua hết trung tâm thương mại cho con gái, để cho Manh Manh thích cái gì thì sẽ có cái ấy để chơi.

Choang.

Đúng vào lúc này, một âm thanh chói tai vang lên, là tiếng một chiếc cốc bị rơi xuống đất.

Hoá ra là Manh Manh khi di chuyển giữa các quầy hàng đã vô tình đụng vào khiến cho chiếc cốc rơi xuống, vỡ tan tành.

Khuôn mặt Manh Manh lập tức co rúm lại, mắt như sắp khóc đến nơi.

Nhưng cô bé vẫn cố gắng nhịn để không khóc mà lặng lẽ nói xin lỗi với nhân viên ở bên cạnh mình: “Em xin lỗi, em xin lỗi. Em không cố ý đâu.”

Nhân viên kia cau chặt mày, khuôn mặt tràn đầy tức giận, quát Manh Manh: “Xin lỗi, xin lỗi có ích không? Em đã làm vỡ đồ của chúng tôi đấy. Ai cho em chạy loạn như vậy hả?”

Manh Manh không thể không cắn môi, nhưng cô bé vẫn kiên cường không rơi nước mắt, miệng vẫn không ngừng nói xin lỗi. Manh Manh nghĩ rằng làm như vậy sẽ không cần phải đền tiền mà ba cũng sẽ không bị làm khó nữa.

“Xin lỗi, xin lỗi và xin lỗi. Sao em chỉ biết nói xin lỗi thôi vậy? Mau tìm ba mẹ qua đây, để bọn họ bồi thường tiền.” Khi nói, nhân viên kia không kiên nhẫn muốn dùng tay tóm lấy quần áo của Manh Manh.

Bụp.

Đột nhiên có một âm thanh vang lên, tay của nhân viên kia bị đánh ra, sau đó đỏ ửng lên một mảng. Nhân viên kia đau đến mức sắp khóc, miệng hét lên một tiếng kêu thảm thiết.

Lâm Trạch Dương ôm lấy Manh Manh, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của con gái. Anh rất xót con, dỗ dành: “Con đừng sợ Manh Manh, có ba ở đây rồi. Còn nữa, về sau có chuyện gì xảy ra thì con cũng đừng sợ hãi, lập tức gọi ba đến là được rồi. Không phải chỉ là làm vỡ một cái cốc thôi sao, vỡ rồi thì thôi. Manh Manh nhà ta cũng đâu làm sai chuyện gì, không cần phải xin lỗi nhiều lần như vậy.”

Mọi người đều nói con gái là tình nhân kiếp trước của ba, lời này thật sự không sai, Lâm Trạch Dương thật sự rất thương yêu Manh Manh, thậm chí còn có chút thái quá. Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo Lâm Trạch Dương chỉ có một mình Manh Manh thôi chứ.

“Vâng ạ, ba là tốt nhất.” Manh Manh gật mạnh đầu, thơm một cái lên mặt Lâm Trạch Dương.

“Một chiếc cốc không là gì cả. Thế anh có biết đó là cốc pha lê nhập khẩu từ nước ngoài về không? Hơn nữa nó còn là cốc phiên bản giới hạn, là chiếc cốc từng được hoàng gia sử dụng, đáng giá hơn mười vạn tệ đấy anh có biết không? Tôi không muốn đôi co thêm, nếu đã rõ giá trị của nó rồi thì anh mau đền tiền đi.” Nhân viên phục vụ bị tát nên ghét Lâm Trạch Dương đến cực điểm, mở miệng ra là luyên thuyên nói nhảm.

Lâm Trạch Dương không thể không cười phá lên, cũng không tức giận, nói: “Cô có biết con gái tôi là ai không? Con gái tôi là con gái của Lâm Trạch Dương đấy. Một sợi lông trên người con bé đáng giá một tỷ tệ, cô vừa nãy suýt chút nữa tóm được con gái tôi, suýt chút nữa thì túm tóc con bé. Tôi cũng không cần cô bồi thường nhiều tiền lắm đâu, cô bồi thường một tỷ là được rồi.”

Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn nhân viên phục vụ mà nói.
Chương 97 Tôi có chống lưng.

Chương 97: Tôi có chống lưng.

Nói thật lòng, Lâm Trạch Dương không phải là đang nói đùa. Anh thật sự cảm thấy một sợi tóc của Manh Manh đáng giá một tỷ tệ, thậm chí là đưa cho anh một tỷ anh cũng chưa chắc sẽ lấy một sợi tóc của Manh Manh ra đổi.

Nhân viên phục vụ đó sững sờ, bị Lâm Trạch Dương chọc cho tức đến không nói được lời nào, cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là một tên điên. Cô ta chưa từng thấy người nào như Lâm Trạch Dương, có thể dùng vẻ chính trực nói ra những lời vô lí như vậy.

“Đã xảy ra chuyện gì vậy?” Đột nhiên có một người đàn ông trung niên chạy đến.

Người đàn ông này ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt nghiêm nghị, cả người toát ra khí chất uy nghiêm.

“Ông chủ.” Nhân viên phục vụ vội vàng kể lại câu chuyện, đương nhiên là không quên thêm mắm thêm muối cho ông chủ mình nghe.

Người đàn ông trung niên này chính là ông chủ của trung tâm thương mại này, tên là Lý Khuê. Đúng vậy, Lý Khuê chính là anh họ của tên Lý Bân đã từng xảy ra mâu thuẫn với Lâm Trạch Dương, cũng chính là chỗ dựa của Lý Bân.

Không nghĩ tới Lâm Trạch Dương ở đây lại gặp phải Lý Khuê.

Lý Khuê dùng vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương, rồi ông ta nói: “Chiếc cốc này có giá trị còn hơn mười vạn tệ. Nhưng nếu đã là con gái của anh lỡ tay làm vỡ nó thì tôi chỉ cần mười vạn tệ bồi thường là được. Anh quẹt thẻ hay thanh toán di động đều được.”

Thái độ của Lý Khuê cũng không tính là tệ nhưng rõ ràng đây vẫn là đang muốn lừa người một cách trắng trợn.

Lâm Trạch Dương cũng không tức giận, càng tỏ ra nghiêm túc hơn nhìn thẳng Lý Khuê mà nói: “Một sợi tóc của con gái tôi cũng có giá trị một tỷ, nhưng mà ông không tóm lấy tóc của con gái tôi nên tôi chỉ cần ông bồi thường một tỷ là được rồi. Ông quẹt thẻ hay thanh toán di động đều được.”

Lý Khuê sau khi nghe Lâm Trạch Dương nói xong sững người tại chỗ, sau đó vẻ mặt ông ta trở nên tràn đầy tức giận, mắng Lâm Trạch Dương: “Anh đang giở trò à? Tôi cảnh cáo anh, đừng có mà giở trò trước mặt tôi. Tôi không cần gọi bảo an tới cũng có thể tự giải quyết được anh. Tôi đã từng được đào tạo ở hiệp hội võ thuật đó!”

Lâm Trạch Dương không thèm nhìn Lý Khuê mà nhìn Manh Manh, hỏi: “Manh Manh, con có thấy chiếc cốc này đẹp không?”

Lâm Trạch Dương vừa nói vừa chỉ vào một chiếc cốc trên kệ.

Manh Manh vội vàng lắc đầu, trả lời ba: “Không đẹp ba ạ, xấu chết đi được! Cũng không phát sáng hay có màu sắc gì đặc biệt cả!”

Lâm Trạch Dương gật đầu đáp lại: “Ừ, ba cũng không thấy nó đẹp.”

Choang.

Lại một âm thanh chói tai vang lên, Lâm Trạch Dương trực tiếp dùng tay kéo chiếc cốc ra khỏi kệ trước mặt mọi người khiến chiếc cốc rơi xuống đất, vỡ tan thành từng mảnh vụn.

Bụng Lý Khuê bùng lên lửa giận, ông ta trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, hét lớn: “Anh đây là muốn đi chết sao?”

Lý Khuê vừa nói vừa tung nắm đấm về phía Lâm Trạch Dương.

Lý Khuê mặc dù là ông chủ của trung tâm thương mại nhưng cũng là người yêu thích võ thuật, cũng từng đến hiệp hội võ thuật để học võ, tính cách rất nóng nảy.

Vậy nên Lý Khuê mới nói một lời không hợp liền muốn đánh nhau với Lâm Trạch Dương. Ông ta muốn giống như những người ở trong phim, thấy bất bình là lấy nắm đấm ra giải quyết mọi chuyện.

Bang. Một âm thanh kì lạ vang lên.

Lý Khuê cảm thấy đất trời chung quanh như đang biến đổi, đỉnh đầu ông ta tối sầm lại, hình như còn có cả sao vàng bay xung quanh. Lý Khuê chỉ cảm thấy đầu mình rất choáng váng, suýt chút nữa thì đâm đầu ngã thẳng xuống đất.

Lý Khuê còn chưa kịp nhìn rõ động tác của Lâm Trạch Dương như thế nào thì đã bị anh đánh bất tỉnh. Mặc dù quá trình có chút không giống nhau nhưng Lý Khuê thật sự đã tung nắm đấm lên trời.

“Anh, anh đợi đấy cho tôi!” Lý Khuê ổn định lại một lúc rồi lại nghiến răng nghiến lợi hét lên, ngay lập tức cầm lấy điện thoại. Lý Khuê chuẩn bị gọi cho người nào đó, ông ta cảm thấy bản thân mình cũng được tính là một nửa người trong giang hồ. Bị người khác bắt nạt như vậy, không thể báo cảnh sát, mà báo cảnh sát thì cũng không có lợi cho bản thân ông ta, dù sao cũng là ông ta ra tay trước, nguyên do cũng là vì ông ta cố tình muốn lừa gạt, tống tiền người ta.

Đương nhiên Lâm Trạch Dương không rời đi, anh không tính cứ thế bỏ qua cho Lý Khuê, hắn ta đúng là không biết trời cao đất dày, vậy mà lại dám bắt nạt Manh Manh của anh!

“Nói cho anh biết, lần này anh chết chắc rồi. Anh đừng tự cho rằng mình rất lợi hại, thật ra võ công của anh cũng chỉ thuộc dạng võ công mèo cào mà thôi. Đợi tôi gọi sư phụ của tôi qua đây, một quyền của cô ấy chắc chắn có thể thổi bay anh lên trời! Anh căn bản không biết võ thuật là gì!” Lý Khuê rất nhanh đã đặt điện thoại xuống, hung hăng nói với Lâm Trạch Dương, vẻ mặt tràn đầy tự tin và đắc ý, giống như thể ông ta đã thật sự đánh Lâm Trạch Dương một trận nên thân rồi vậy.

Đương nhiên, Lý Khuê cũng không biết bản thân mình hiện tại nhìn buồn cười như thế nào, một bên mắt ông ta tím xanh, trông chẳng khác gì mắt gấu trúc cả.

Lâm Trạch Dương cười khẽ, nói: “Hy vọng sư phụ của anh mạnh một chút, nếu không thì sẽ buồn chán lắm đây!”

Hai bên đứng đối diện với nhau, một lúc sau, điện thoại của Lý Khuê reo lên. Ánh mắt Lý Khuê không nhịn được mà tức khắc sáng lên, ông ta vội vàng cầm lấy điện thoại rồi chạy ra ngoài, trước khi chạy đi còn không quên quay đầu hét lên với Lâm Trạch Dương: “Anh đừng có chạy, bây giờ tôi sẽ đi đón sư phụ của tôi tới đây để cô ấy dạy dỗ anh.”

Rất nhanh Lý Khuê đã quay lại. Lúc Lý Khuê đi đến chỗ Lâm Trạch Dương, vẻ mặt khắc hẳn mấy chữ “Anh chết chắc rồi!”, đầu ngẩng tít lên trần nhà, thẳng người, bước đi vênh váo. Dường như cả đường đi chỉ có một mình ông ta, muốn có bao nhiêu kiêu ngạo thì có bấy nhiêu kiêu ngạo.

“Sư phụ, chính là anh ta. Anh ta chính là tên khốn vừa đánh con, anh ta còn không đặt sư phụ vào mắt.” Lý Khuê đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó dùng người mở đường, vẻ mặt kiêu ngạo lập tức trở thành vẻ mặt nịnh nọt, thậm chí còn khom người xuống, vẻ mặt hết sức tôn kính nói với người kia.

Sau đó, một cô gái đi ra từ phía sau lưng Lý Khuê.

“Là cô sao, sao cô lại ở đây?” Lâm Trạch Dương không thể không sững người, anh không nghĩ tới người đến lại là cháu gái của lão Cố, Cố Tâm.

Lâm Trạch Dương chỉ mới gặp Cố Tâm một hai lần. Nhưng Cố Tâm cực kỳ xinh đẹp, rất có khí thế của nữ anh hùng, rất đặc biệt, vậy nên chuyện Lâm Trạch Dương có thể nhớ mặt cô không có gì là bất thường cả.

Cố Tâm nhìn thấy Lâm Trạch Dương cũng tỏ ra hết sức sửng sốt, Lâm Trạch Dương nhớ mặt Cố Tâm một thì Cố Tâm càng nhớ rõ Lâm Trạch Dương mười.

Lâm Trạch Dương có lẽ không biết bản thân đã tạo ra cho Cố Tâm bao nhiêu chấn động, cô lớn từng này rồi, vẫn luôn nghĩ rằng ông nội mình là Cố lão vô địch không ai thắng được, không ngờ đứng trước mặt Lâm Trạch Dương lại không ngẩng nổi đầu.

Hơn nữa ông nội còn căn dặn cô không được chọc giận Lâm Trạch Dương, còn nói Lâm Trạch Dương đã là một tông sư, ở Hoa Hạ này không có mấy người có khả năng trở thành đối thủ của anh.

Mặc dù Cố Tâm không phục chuyện này, nhưng cô không thể không thừa nhận Lâm Trạch Dương - người tầm tuổi mình này lại mạnh hơn mình rất nhiều lần.

Người muốn luyện võ đầu tiên phải biết tôn trọng kẻ mạnh. Cố Tâm cũng không phải ngoại lệ. Vì thế nên dựa theo đạo lý này, Cố Tâm phải tôn trọng Lâm Trạch Dương mới phải.

Nhưng mà tuổi tác của Lâm Trạch Dương cũng chỉ tầm Cố Tâm là hết mức, hơn nữa biểu hiện lần gặp mặt đầu tiên của Lâm Trạch Dương còn làm cho Cố Tâm cảm thấy rất mâu thuẫn. Nói thế nào nhỉ, Lâm Trạch Dương là người rất phức tạp, tóm lại là không có cách nào để người khác cảm thấy phải kính sợ anh được.

Bụp. Đột nhiên một âm thanh vang lên.

“Sư phụ, sao người lại đánh con?” Lý Khuê ngây người hỏi, hai tay ông ta ôm đầu, ánh mắt không tin được nhìn chỗ chống lưng của mình là Cố Tâm lại đang đánh ông ta trước mặt Lâm Trạch Dương.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK