• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 119 Đúng là đáng lo.

Chương 119: Đúng là đáng lo.

Sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, Lưu Uy bắt chước động tác của anh, vươn tay vỗ vỗ người Trương Liên, nói với vẻ mặt thương hại: "Xin lỗi nhé người anh em. Thắng thua là chuyện rất bình thường, ông không cần phải tiếc nuối. Bởi vì cho dù có đấu lại một lần nữa thì ông cũng sẽ thua, hơn nữa còn thua thảm hại hơn bây giờ!"

"Ông!” Trương Liên không nhịn được mà trừng mắt lườm Lưu Uy, nghiến răng nghiến lợi như muốn nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời. Thắng làm vua thua làm giặc, nếu bản thân ông đã thua thì không có tư cách nói chuyện.

"Đi." Trương Liên vẫy tay ra hiệu cho người của mình, xoay người muốn rời đi.

Lưu Uy vẫn nhìn ông với vẻ mặt nghiêm túc, nói: "Không phải là vẫn còn hai trận đấu à? Sao ông lại dẫn người của mình đi rồi? Người ta thường nói là không thể thua cá cược mà? Ông phải tin tưởng vào bản thân chứ, tin rằng mình sẽ thua tiếp hai trận nữa!"

Nghe được nửa đoạn đầu của ông ta, Trương Liên thấy có chút cảm động quay đầu lại, thậm chí còn cảm thấy hình như Lưu Uy đã thay đổi, không còn là Lưu Uy tàn nhẫn của trước kia nữa.

Nhưng sau khi nghe hết nửa câu sau, suýt chút nữa Trương Liên đã tức đến mức ngất đi tại chỗ, từ khi nào cái tên này lại trở nên đáng ghét như vậy, đúng là rất đáng ghét.

Trương Liên nghiến răng nghiến lợi, siết chặt nắm đấm phát ra tiếng răng rắc, gương mặt tràn ngập giận dữ nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi.

"Ha ha, thì ra cảm giác khi trở thành đối thủ của Lâm Trạch Dương lại là như vậy, a ha ha." Lưu Uy nhìn bóng lưng Trương Liên dần biến mất, rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mà bật cười thành tiếng.

Số lần tiếp xúc của ông ta và Lâm Trạch Dương cũng không ít nên một số thói quen của anh Lưu Uy cũng biết rất rõ. Vừa nãy ông ta chính là đang bắt chước Lâm Trạch Dương. Lưu Uy cảm thấy cách này thú vị hơn nhiều so với phương thức trực tiếp động tay động chân của mình trước kia. Bởi vì sau khi làm như vậy, đối phương sẽ vô cùng tức giận, thậm chí còn tức đến mức ngất xỉu, hơn nữa còn không thể làm gì được mình.

Ông ta cảm thấy sau này chắc chắn mình phải học hỏi cậu ta nhiều thêm chút mới được, Lâm Trạch Dương chính là một Ma Vương vô địch thiên hạ.

Nếu Lâm Trạch Dương biết được suy nghĩ của Lưu Uy, chắc chắn anh sẽ tát một cái vào đầu của ông ta. Cái tên “gian thần tặc tử” Lưu Uy này, sao dám tưởng tượng Lâm Trạch Dương lương thiện, chính trực lại đáng yêu của chúng ta thành như vậy chứ.

Lâm Trạch Dương vừa về đến nhà thì nhận được một cuộc điện thoại.

"King, tôi đã bảo vệ an toàn cho chị dâu, không để cho chị dâu gặp vấn đề gì, bây giờ chị dâu đang về nước. King, tôi làm cũng khá tốt đó chứ. Lúc đó một mình tôi giết chết một trung đoàn lính đánh thuê, ngầu quá sức tưởng tượng." Điện thoại vừa kết nối đã nghe thấy giọng nói vô cùng hưng phấn của Liệp Ưng.

"King, Liệp Ưng đang lừa ngài đó, rõ ràng chính mắt tôi thấy trên người người phụ nữ kia có vết máu." Một giọng nói khác truyền đến từ trong điện thoại, là giọng của Lộ Lộ.

Lâm Trạch Dương hơi cau mày nhưng cũng không nói gì.

Ở đầu bên kia của điện thoại, Liệp Ưng thấy King im lặng thì lập tức sốt sắng nói: "King, chuyện này không thể trách tôi được, đối phương là một nhóm lính đánh thuê cấp S, tôi đi vội vàng nên không mang theo người nào, thật sự phải tốn chút thời gian để xử lý bọn họ."

"Ai dà.” Lâm Trạch Dương cất tiếng thở dài.

Liệp Ưng lập tức cứng ngắc không động đậy như ve sầu, không dám nói thêm dù chỉ một chữ, thậm chí có cảm giác như hắn đã ngừng thở.

"Biết tại sao lúc trước tôi lại do dự không cho cậu gia nhập đoàn đội của tôi không? Bởi vì cậu thật sự quá yếu, không thể tưởng tượng được lâu như vậy rồi mà cậu vẫn còn yếu như thế. Liệp Ưng ơi Liệp Ưng à, tôi cảm thấy cậu thật sự không phù hợp với cái nghề này. Nếu không thì cậu thử suy nghĩ về việc giải nghệ rồi trốn ở nơi nào đó sống qua ngày đi!"

Lâm Trạch Dương nói xong thì lắc đầu, dáng vẻ như chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.

Nếu những người khác nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Trạch Dương, lại nghe được cuộc trò chuyện giữa hai người thì có lẽ sẽ phát điên mất. Một người đã giết chết một nhóm lính đánh thuê cấp S, thế mà trong mắt Lâm Trạch Dương lại là một kẻ yếu đuối, còn sỉ nhục người ta như thế. Liệp Ưng chỉ có thể cúi đầu ũ rũ, như thể hắn thực sự cảm thấy mình rất vô dụng.

"Không có chuyện gì nữa thì cứ như vậy đi." Lâm Trạch Dương nói xong thì cúp điện thoại. Sở dĩ anh nói như vậy là vì một mặt không hài lòng với biểu hiện của Liệp Ưng, mặt khác cũng hy vọng Liệp Ưng và các đồng đội cũ của mình sẽ hoàn toàn quên đi anh ấy, đừng trông chờ anh sẽ quay trở lại thế giới đó một lần nữa.

"À đúng rồi, King. Chị dâu đến đây không phải vì muốn cướp mỏ vàng với đám lính đánh thuê kia. Hình như cô ấy đã mang một ít thảo mộc quay về Trung Hoa, tôi cũng không biết cụ thể những thảo mộc đó là gì."

Liệp Ưng nghĩ ngợi một chút rồi vội vàng nói với Lâm Trạch Dương về chi tiết mà hắn chú ý.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ trong chốc lát, cảm thấy chuyện này cũng không có gì quan trọng nên trực tiếp cúp điện thoại.

Tiếp đó Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, tự nhủ: "Tần Quân Dao ơi là Tần Quân Dao, cô có thể để cho tôi bớt lo lắng được không, đã bị người của mình trách móc, còn lần lượt tự mình đi tìm rắc rối, sao lại thích gây chuyện như vậy, sao tôi lại gặp phải một người phụ nữ như cô chứ?"

Cùng lúc đó, trên chuyến bay từ Hoa Kỳ đến Trung Hoa, Tần Quân Dao không nhịn được hắt xì một cái, sau đó khẽ cau mày.

Không biết tại sao lúc này cô lại nhớ tới Lâm Trạch Dương, tâm trạng đang vui vẻ của Tần Quân Dao đột nhiên bay biến, lông mày nhíu chặt.

"Đại ca, sao vậy? Chúng ta đã lấy được thảo dược cho lần thí nghiệm này rồi, thuốc của chúng ta sẽ có một bước đột phá hoàn toàn mới, đến lúc đó chắc chắn chúng ta sẽ nổi tiếng, kiếm được rất nhiều tiền. Sau đó đại ca và chúng tôi sẽ có thể rửa tay gác kiếm, sống một cuộc sống vui vẻ hạnh phúc. Vậy nên đại ca à, cô còn có chỗ nào không vui chứ?"

Thuộc hạ ở bên cạnh dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao lắc đầu, mỉm cười nhưng không nói gì mà chỉ tập trung nhìn đám mây trắng ngoài cửa sổ.

Thuộc hạ của Tần Quân Dao nghĩ ngợi một hồi rồi cũng không nói gì nữa, bọn họ luôn cảm thấy gần đây lão đại có vẻ hơi khác thường, nhưng lại không biết được rốt cuộc là có chỗ nào khác.

Ánh mắt Tần Quân Dao dõi theo đám mây trắng ngoài cửa sổ, nhưng tâm trí cô lại không ở đó một chút nào.

Tần Quân Dao nghĩ đến Lâm Trạch Dương, rồi lại nghĩ tới King mà Liệp Ưng nói đến. Sau đó cô không nhịn được mà so sánh Lâm Trạch Dương với King. Mặc dù Tần Quân Dao chưa từng gặp King, cũng không biết King là ai, cô chỉ cảm thấy Lâm Trạch Dương và King chênh lệch mười vạn tám ngàn dặm.

Thậm chí King còn không cần phải tự mình ra tay, chỉ một thuộc hạ của hắn thôi cũng đã có sức mạnh đáng sợ như vậy, có thể tưởng tượng được King mạnh đến mức nào.

Còn Lâm Trạch Dương chỉ là một tên khốn nạn, chỉ biết chọc tức người khác, chỉ biết giơ tay xin tiền mà không làm được chuyện gì.

Thậm chí Tần Quân Dao còn đang nghĩ, nếu người cô gặp không phải Lâm Trạch Dương mà là King thì có phải tốt hơn không?

Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao lắc đầu thật mạnh, vứt hết mấy cảm xúc rối ren này ra sau đầu.

Tuy rằng cảm thấy Lâm Trạch Dương là một tên vô dụng, nhưng anh và cô vẫn còn có Manh Manh. Tần Quân Dao cảm thấy mình chỉ nghĩ như vậy thì không có lỗi gì với Lâm Trạch Dương. Tuy cô hoàn toàn không cảm thấy mình cần phải chịu trách nhiệm gì với anh.
Chương 120 Đàn ông thì phải mạnh mẽ đến cùng

Chương 120: Đàn ông thì phải mạnh mẽ đến cùng

Thật ra thì Tần Quân Dao cũng không có nhiều tham vọng, đồng thời cũng là người rất biết mình là ai.

Lúc cô đi Hoa Kỳ, thật ra đã biết ở đó có một mỏ vàng, bởi vì Liệp Ưng xuất hiện, Tần Quân Dao biết rõ mình có thể độc chiếm mỏ vàng kia. Nhưng mà, cô lại không làm như vậy.

Tần Quân Dao chỉ lấy đi một gốc thảo dược nhỏ. Thảo mộc này là một loại thuốc mồi. Gần đây phòng thí nghiệm của Tần Quân Dao đang có tiến triển mới, cần gốc thảo dược này để làm thuốc dẫn, để cho thuốc X có thể có bước đột phá hoàn toàn mới.

Suy nghĩ của Tần Quân Dao cũng rất đơn giản, điều chế loại thuốc này, sau đó khai thác danh tiếng của nó, kiếm được nhiều tiền, hoàn toàn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, sống một cuộc đời yên ổn.

Tiền không bao giờ là vấn đề, nhưng không có tiền lại là một vấn đề lớn.

Và khi nghĩ đến tiền, Tần Quân Dao nghĩ ngay đến Lâm Trạch Dương, có thể nói hắn yêu tiền như mạng sống của mình.

Nhìn thuộc hạ của King xem, có một mỏ vàng lớn như vậy, bảo không cần thì thật sự không cần. Lại nghĩ tới Lâm Trạch Dương, người có thể vì một vài chuyện nhỏ nhặt, vài xu tiền mà phát điên lên. Tại sao giữa người với người lại có khoảng cách lớn như vậy?

Nếu Lâm Trạch Dương biết Tần Quân Dao đang nghĩ cái gì thì chắc chắn sẽ tức điên lên. Sau đó, việc đầu tiên anh làm là mỗi tuần đều tìm Liệp Ưng, ném cái tên bị lợn ăn não đó xuống đất và giẫm đạp thật lâu. Cái quái gì vậy, không biết bây giờ sếp của cậu đang thiếu tiền đến mức nào à?

Và lúc đó, Liệp Ưng chắc chắn sẽ vô cùng oan ức mà nói trong nước mắt hối hận: “Lão đại, tôi thực sự không biết rằng mỏ vàng lại có giá trị như vậy.”

Đúng vậy, Liệp Ưng thật sự không biết giá trị của mỏ vàng, nói cách khác, tất cả thành viên trong đội cũ của Lâm Trạch Dương đều không biết, ngay cả bản thân anh cũng không biết.

Đúng là một câu chuyện khôi hài, một đội gồm những lính đánh thuê bất khả chiến bại, họ không cần biết tiền là gì, hay nói cách khác, họ không cần phải lo lắng chuyện tiền bạc quá lâu nên cũng không biết tiền có giá trị như thế nào.

Ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương đến công ty.

Lập tức anh phát hiện ra hình như Trình Mạnh Cường đang lén lút làm gì đó. Lâm Trạch Dương không có chuyện gì để làm nên tập trung nhìn Trình Mạnh Cường.

Lâm Trạch Dương quyết định, Trình Mạnh Cường này mặc dù có rất nhiều khuyết điểm, nhưng cũng không phải là rất đáng ghét, ít nhất mỗi lần hắn ta đều đối xử tốt với anh.

Giống như ngày hôm qua, Trình Mạnh Cường không phải là muốn chủ động đưa Lâm Trạch Dương về nhà sao, lại giống như lúc trước Trình Mạnh Cường đã mua cho anh hơn cả núi đồ ăn vặt, còn gọi xe chuyên dụng đưa đến nhà Lâm Trạch Dương.

Cho nên, Trình Mạnh Cường thật ra cũng không tệ lắm.

Nếu Trình Mạnh Cường biết Lâm Trạch Dương đang nghĩ gì thì có lẽ hắn ta sẽ hộc ra ba lít máu mà chết. Mẹ nó! Mày còn không biết xấu hổ mà nói tao đối xử tốt với mày, rõ ràng là mày không có liêm sỉ, sao mày có thể mặt dày tới như vậy?

Lâm Trạch Dương đứng sau lưng Trình Mạnh Cường, phát hiện hắn ta đang mở một trang web. Trang web này không liên quan gì đến công việc. Màu nền của trang web là màu đen, trông huyền bí.

Trên nền đen này có một đống máu đỏ, trông vô cùng đẫm máu và kích thích thị giác.

Trình Mạnh Cường kéo trang xuống, sau đó xuất hiện một dòng chữ lớn giống như dùng máu tươi viết thành.

"Là đàn ông thì phải mạnh mẽ đến cùng, bạn, bạn có muốn trở thành một người đàn ông chân chính không?"

Lâm Trạch Dương nhìn đến đây thì không nhịn được nói với Trình Mạnh Cường: "Trình Mạnh Cường, cái đó của anh không tốt sao? Còn muốn mua thuốc uống. Thật ra thì anh đừng nên xem mấy quảng cáo này, nhìn đánh giá thì rất tốt, nhưng hiệu quả của thuốc lại không có bao nhiêu. Tôi thấy chi bằng anh dùng hành động còn tốt hơn."

Trình Mạnh Cường giật nảy mình, hắn hoàn toàn không biết Lâm Trạch Dương đang sau lưng mình, sau đó Trình Mạnh Cường nhận ra anh đang nói cái gì, khóe miệng co giật mấy cái.

"Mày nói cái gì vậy? Tao thì uống thuốc gì chứ?" Trình Mạnh Cường không nhịn được tức giận, lớn tiếng với Lâm Trạch Dương một chút.

Lập tức thu hút sự chú ý từ bốn phía xung quanh.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn một cái, trên mặt lộ ra vẻ cẩn thận bí ẩn, hạ giọng nói: "Không phải viết rằng đàn ông phải mạnh mẽ đến cùng sao? Tôi hiểu, tôi hiểu, yên tâm đi, tôi sẽ không nói cho người khác biết."

Nói xong, Lâm Trạch Dương còn chớp chớp mắt với Trình Mạnh Cường, bộ dáng "trời biết, đất biết, anh biết, tôi biết".

Trình Mạnh Cường lại cảm thấy hít thở không thông, nghiến răng nghiến lợi nói: "Mày lảm nhảm cái gì vậy, tao không có uống thuốc gì hết!”

Các đồng nghiệp xung quanh bị hấp dẫn sự chú ý, tất cả đều nhìn về phía Trình Mạnh Cường, trong ánh mắt đầy sự thương hại. Nhìn thấy Trình Mạnh Cường đang nhìn về phía mình, bọn họ còn trịnh trọng gật đầu với hắn ta, trên mặt lộ ra vẻ cổ vũ khích lệ.

Trình Mạnh Cường muốn phát điên đến nơi rồi, hắn ta giơ tay nắm tóc, lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà thì cũng không thể rửa sạch nỗi nhục này.

Rõ ràng là hắn ta đang xem trang web của một trận đấu quyền anh ngầm, rõ ràng là chuyện rất nam tính, nhưng khi đến miệng Lâm Trạch Dương thì tính chất lại hoàn toàn thay đổi.

Quan trọng nhất là lúc này Trình Mạnh Cường còn không thể giải thích cho mình, dù sao loại trận đấu quyền anh ngầm này cũng không tính là hoàn toàn hợp pháp.

Trình Mạnh Cường hít sâu một hơi, đè sự tức giận xuống, hắn ta không muốn nói gì với Lâm Trạch Dương nữa, hắn phát hiện ra mỗi lần mình nói chuyện với Lâm Trạch Dương thì sẽ đều tức giận đến gần chết.

"À, thì ra anh không mua thuốc. Đây là trận đấu quyền anh." Lâm Trạch Dương nhìn thấy Trình Mạnh Cường tiếp tục kéo trang xuống, rốt cuộc cũng nhận ra.

Trình Mạnh Cường lườm anh một cái, ai bảo mày chưa hiểu gì mà đã làm ầm ĩ lên?

Đột nhiên Trình Mạnh Cường trượt tay bấm chuột, mở ra một đoạn video.

Trong video có hai thí sinh đang tranh tài trên võ đài. Một trong số đó là người đàn ông nhỏ bé đã giành được mười triệu cho Lâm Trạch Dương ngày hôm qua. Người còn lại là do Trương Liên mang đến.

Trận đấu bắt đầu, sau đó người đàn ông nhỏ bé gần như bị KO ngay lập tức.

Sau khi trận đấu kết thúc, trên màn hình xuất hiện một dòng chữ.

“Lâm Trì có thể lấy lại phong độ trong đêm nay hay không, Lâm Trì sẽ đối đầu với trận đấu quan trọng nhất của anh ta, hy vọng mọi người sẽ chú ý.”

Thì ra người đàn ông nhỏ bé này tên là Lâm Trì, tối nay anh ta sẽ có một trận thi đấu.

Cũng không biết đây có phải là ý của Lưu Uy hay không, trận đấu đêm qua của Lâm Trì, anh ta cũng không hề đánh trả.

"Trình Mạnh Cường, anh cũng xem trận đấu quyền anh ngầm à. Tôi nói cho anh biết, nếu tối nay anh cũng đi cá cược thì nhất định phải đặt Lâm Trì thắng." Lâm Trạch Dương nhìn Trình Mạnh Cường.

Trình Mạnh Cường dùng vẻ mặt khinh bỉ nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Mày đúng là cái gì cũng dám nói."

Sau khi thấy Lâm Trì suýt bị KO, Lâm Trạch Dương còn thật sự dám kêu mình đặt Lâm Trì thắng, rốt cuộc cái tên này nghĩ cái gì trong đầu vậy?
Chương 121 Bị lạc đường.

Chương 121: Bị lạc đường.

Từ tận đáy lòng, Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân mình đúng là một con người chính trực, lương thiện lại còn đáng yêu.

Nếu có ai dám nghi ngờ nhân phẩm của anh, anh có thể đưa ra 10 000 ví dụ ngay và luôn.

Giống bây giờ chẳng hạn, Lâm Trạch Dương chợt nhận ra Trình Mạnh Cường có chút hiểu lầm về Lâm Trì, thế là anh bắt đầu giải thích tận tình với hắn ta.

"Anh có biết cái gì quan trọng nhất đối với một võ sĩ không? Là sự vững chắc của địa bàn, nếu anh không bao giờ thất thế thì anh là kẻ bất khả chiến bại. Anh nghĩ mà xem, địa bàn của Lâm Trì ổn định đến mức nào, người như anh ta thì tiềm năng là vô tận đấy."

"Lâm Trì thua rồi."

"Đó là chuyện lúc trước thôi. Anh ngẫm lại xem, nếu năng lực của Lâm Trì thật sự chỉ đến đó thì phòng tập quyền anh sẽ cho anh ta quay lại sao? Bây giờ anh ta đã mạnh lên rất nhiều rồi, từ thể lực cho tới sức mạnh của Lâm Trì đủ để anh ta thống trị tất cả các phòng tập quyền anh nơi này rồi."

"Anh ta thua rồi."

Trình Mạnh Cường vẫn đáp lại bằng bốn từ đó, nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không bỏ cuộc: "Đâu thể chỉ vì một lần thất bại mà phủ nhận người ta hoàn toàn như vậy."

Trình Mạnh Cường cười khẩy, nói:"Không cần phải nhiều lời nữa, mày có nói nữa thì tao vẫn mặc kệ thôi. Mày là cái thá gì? Mấy lời mày nói đầy lỗ hổng ra đấy. Mày hiểu Lâm Trì lắm à? Sao mày biết anh ta mạnh lên? Tao dám chắc là mày còn chẳng biết phòng tập quyền anh dưới lòng đất ở đâu, nên là mau biến đi!"

Nói xong, Trình Mạnh Cường đóng trang web lại rồi vùi đầu vào làm việc, không để ý tới Lâm Trạch Dương nữa.

Lâm Trạch Dương không thể làm gì khác ngoài rời đi, nhưng cả buổi chiều anh cứ không nhịn được mà nhìn về phía Trình Mạnh Cường, anh vẫn cảm thấy bản thân phải có trách nhiệm với hắn ta, không thể để hắn mất tiền được. Tiền của Trình Mạnh Cường cũng là tiền của anh. Hắn ta hết tiền rồi thì còn ai mua đồ ăn vặt, ai trả tiền xe cho Lâm Trạch Dương nữa?

Chẳng mấy chốc đã đến giờ tan làm, Trình Mạnh Cường vội vàng rời khỏi văn phòng, nhanh chóng lái xe tới phòng tập quyền anh ở vùng ngoại ô, một tiếng sau sẽ bắt đầu trận đấu đầu tiên.

Hôm nay Lâm Trì sẽ thi đấu.

Trình Mạnh Cường cảm thấy bản thân tuyệt đối không thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đây chính là thời cơ tốt nhất để hắn ta phát tài.

Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ một lát rồi bắt taxi đuổi theo Trình Mạnh Cường. Anh quyết không thể để hắn ta thua tiền được. Cũng không biết từ khi nào mà Lâm Trạch Dương đã vô tư xem tiền của Trình Mạnh Cường là tiền của mình.

Trong chốc lát, Trình Mạnh Cường đã bước vào phòng tập quyền anh dưới lòng đất, Lâm Trạch Dương cũng đi theo hắn ta.

Anh vội ghì bả vai Trình Mạnh Cường lại rồi nói: "Anh không thể cược Lâm Trì thua được."

Hắn ta nghi ngờ nhìn anh, trên mặt hiện lên sự giận dữ: "Mày là cái thá gì? Chuyện của tao không tới lượt mày chen vào."

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn ghì chặt vai hắn, bình tĩnh đáp: "Không được, tôi không thể để anh tự đào hố chôn mình được. Dù có chuyện gì thì cũng không được từ bỏ bản thân. Phải tin tưởng vào chính mình chứ."

Tiếng cãi vã của hai người thu hút sự chú ý của người khác, ánh mắt họ nhìn Trình Mạnh Cường có hơi kì lạ, không biết người này muốn làm cái gì mà lại phủ nhận bản thân?

Nhận thấy nhiều ánh nhìn nghi hoặc của những người xung quanh, Trình Mạnh Cường đỏ mặt cúi đầu ngay lập tức, hắn ta đẩy Lâm Trạch Dương ra, đi về phía nhà vệ sinh.

"Theo tao làm cái gì, tao đi vệ sinh." Nhìn thấy Lâm Trạch Dương muốn đi theo mình, Trình Mạnh Cường quay đầu lại, trừng mắt với anh.

Tất nhiên là Lâm Trạch Dương không thể đi theo được, chỉ có thể tìm đại một chỗ mà ngồi xuống.

Vừa mới ngồi chưa được bao lâu, anh đã thấy hắn ta đang nói chuyện với một người khác. Lâm Trạch Dương nhíu mày, đoán ra được hắn có lẽ đang đặt cược, lòng đau như cắt.

Lúc anh đi tới thì Trình Mạnh Cường cũng đã đặt cược xong, hắn ta nhìn anh mà cười: "Ha ha, tao đã đặt cược xong rồi, mày đừng hòng ngăn cản tao phát tài, một trăm năm mươi ngàn là tiền tao tiết kiệm được, năm mươi ngàn còn lại là mượn của người khác. Rồi lần này tao sẽ quân lâm thiên hạ, phất lên như diều gặp gió. Ha ha."

*(Quân lâm thiên hạ: nguyên bản là chỉ quân chủ quản hạt, sau thì nói về thống trị hoặc khống chế. Có thể hiểu như từ cộng sản nguyên thủy lên chiếm hữu nô lệ.) Mình thu thập được trên diễn đàn hỏi đáp.

Lâm Trạch Dương nghe thế thì vội vàng túm lấy tay người nọ, sốt ruột nói: "Không được, mau rút lại tiền đi!"

"Mày làm cái gì vậy? Tránh ra! Tao không rút!" Trình Mạnh Cường đẩy Lâm Trạch Dương ra, sau đó thúc giục người đàn ông kia rời đi, đừng hỏi tới chuyện anh gấp gáp như thế nào, nhìn dáng vẻ giống như muốn ăn thịt người vậy.

Chẳng phải tên khốn Lâm Trạch Dương này là do công ty phái tới ngăn hắn ta phát tài sao, sao hắn ta có thể để chuyện đó xảy ra được.

Nhà cái đã rời đi, mã đặt cược cũng đã được xác nhận, bây giờ đã không có cách nào thay đổi được nữa.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương ủ rũ, còn Trình Mạnh Cường thì lại rất hưng phấn, còn cười to nói: "Lâm Trạch Dương ơi Lâm Trạch Dương, mày đừng hòng ngăn cản tao, cả đời này mày cũng không thể đâu."

Cái gì gọi là đau khổ thế nào cũng chớ nên bỏ cuộc, nhưng Lâm Trạch Dương bây giờ thật sự rất tuyệt vọng, anh nhìn Trình Mạnh Cường mà muốn khóc. Cuối cùng, anh chán nản bước ra khỏi cửa.

Nhìn Lâm Trạch Dương như vậy, Trình Mạnh Cường vui không sao tả hết, hắn ta thở ra một hơi, cả người đều sung sướng lâng lâng, cười sắp lệch cả mặt.

Không lâu sau đó, trận đấu bắt đầu.

Lâm Trì và đối thủ của anh ta bước lên võ đài. Thật ra Lâm Trì không hề thấp, anh ta cao một mét tám mươi, cánh tay lực lưỡng, cơ bắp trên người thì săn chắc. Nhưng đối thủ của anh ta lại cao một mét chín, là một người da đen, trông có vẻ cường tráng hơn Lâm Trì nhiều.

Nhìn cảnh tượng này, Trình Mạnh Cường lại càng hưng phấn hơn, hắn ta cảm thấy nếu Lâm Trì mà thắng được ván này, hắn sẽ ăn hết cả một bể phân luôn.*

*(Chỗ này là ăn sh*t á, nguyên văn là: "…mà thắng được, hắn có thể ăn sh*t luôn, thậm chí ăn hết cả một bể tự hoại nữa kìa.")

Ding ding ding.

Tiếng chuông bắt đầu trận đấu vang lên, cả khán đài điên cuồng hò hét, nhưng lại im lặng ngay lập tức.

Trình Mạnh Cường cũng cực kỳ choáng váng, bởi vì ngay khi trận đấu bắt đầu, Lâm Trì đã chủ động lao vọt về phía người da đen kia. Người đó từ trên cao nhìn xuống Lâm Trì, vẻ mặt chế giễu, còn ngoắc ngoắc ngón tay với anh ta, sau đó…

Không còn có sau đó nữa. Lâm Trì tung ra một quyền, người da đen kia ngã xuống, không hề giãy giụa thêm được cái nào, nằm yên không nhúc nhích.

KO.

Lâm Trì thắng trận đấu một cách gọn gàng chỉ với một cú đấm.

Trình Mạnh Cường há hốc mồm, trợn trừng hai mắt, một hồi lâu sau vẫn chưa thể bình tĩnh lại. Hắn ta đã tiết kiệm năm mươi nghìn vạn đó biết bao lâu, năm mươi nghìn còn lại là đi vay nặng lãi.

Một trăm vạn nhân dân tệ này nói ít thì cũng không hề ít, nhất là bây giờ hắn ta vừa mua nhà và xe, còn phải trả tiền thế chấp và khoản vay để mua ô tô.

Trong nháy mắt, Trình Mạnh Cường cảm thấy bản thân như rơi vào cái hố không đáy, cả bầu trời cũng đen kịt lại.

Hắn ta không biết mình đã rời khỏi hội trường như thế nào, cũng chẳng biết mình đang đi đâu về đâu.

Đến khi hắn ta ổn định được tinh thần thì mới nhận ra bản thân đang đi lạc đường.

Sau đó Trình Mạnh Cường ngồi xổm bên vệ đường khóc thật to, đau khổ tột cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK