Hành khách lúc này cũng bắt đầu bàn tán, bọn họ đều cảm thấy Lâm Trạch Dương nói rất đúng. Sự việc không phải đã rõ ràng rồi sao? Sao còn cần dẫn người đi? Lâm Trạch Dương thật sự không làm gì sai.
Nghe giọng nói của hành khách bên cạnh, hai nhân viên cảnh sát đều nhíu mày, sau đó nhìn sang Lâm Trạch Dương, nói: "Thật sự không có chuyện gì xảy ra?"
"Không có." Lâm Trạch Dương bình tĩnh trả lời.
Hai nhân viên cảnh sát lại nhìn nhau, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Anh tự lo liệu mọi việc đi, nếu có việc gì xảy ra đừng nói là chúng tôi không giúp anh!"
Nói xong, hai nhân viên cảnh sát tức giận bỏ đi. Khi hai nhân viên cảnh sát nhận được thông báo, họ còn gặp một người quen, người quen này cho bọn họ một số thứ tốt, sau đó muốn cho hai nhân viên cảnh sát đưa Lâm Trạch Dương đi. Dù sao cũng chỉ là mang Lâm Trạch Dương đi, cũng không phải làm gì khác nên hai nhân viên cảnh sát liền đồng ý. Nhưng bọn họ không ngờ rằng, chuyện đơn giản như vậy bọn họ đều không làm được, mấy thứ tốt đã đến tay rồi còn để rơi ra.
Hai gã to lớn kia nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương rồi cũng rời đi.
"Chiêu này rất tuyệt, lợi dụng tất cả sức mạnh sẵn có xung quanh." Lâm Trạch Dương mỉm cười nhìn về phía Văn Ca nói.
Văn Ca cũng nhìn về phía Lâm Trạch Dương nhưng không nói gì, tại sao hành động của người này luôn nằm ngoài dự liệu của mình. Lâm Trạch Dương vừa rồi chủ động ra tay mà không chút do dự.
Còn nữa, thái độ của Lâm Trạch Dương khi đối mặt với nhân viên cảnh sát cũng vậy, trong mắt người này còn không có một chút kính sợ nào.
Văn Ca lại hít sâu một hơi, nói: "Chờ đi, tiếp theo anh có thể phòng thủ mới coi như toàn vẹn. ”
Bà lão nhìn hai người rồi lắc đầu, hoàn toàn không biết hai người này muốn làm gì, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nhìn về phía Lâm Trạch Dương nói: "Chàng trai, cảm ơn cậu, ta đi toilet trước.”
Nói xong, bà lão đã đi về phía trước. Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương phát hiện một nửa số người đứng trong toa hành khách đã di chuyển, thay đổi vị trí ban đầu.
Lâm Trạch Dương liền nhìn về phía Văn Ca.
Trên mặt Văn Ca lộ ra nụ cười tươi, nói: "Đây mới là phần đặc sắc nhất của cuộc thi, ha ha."
Lâm Trạch Dương cau mày, hóa ra những chiêu trước đó của Văn Ca chưa phải là chiêu thức thực sự, đây mới là thời điểm mà Văn Ca đã chờ đợi.
Giống như ở độ tuổi của bà lão, số lần đi vệ sinh chắc chắn nhiều hơn người bình thường, việc phải đi vệ sinh trong hơn nửa tiếng đồng hồ là việc không bình thường.
Trong thời gian này, chẳng lẽ người của Không Môn còn không làm ra chuyện gì đó.
Chỉ riêng mỗi đoạn này của toa hành khách mà đã có hơn một nửa đệ tử Không Môn trong số những người đứng trong toa hành khách này, muốn làm ra chuyện đều không thể.
Lâm Trạch Dương cũng từ chỗ ngồi đứng lên, đi theo phía sau bà lão, cách bà lão một đoạn ngắn.
Có người đứng ở trước mặt Lâm Trạch Dương, muốn ngăn cản Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương đẩy nhẹ tay, người này liền đi sang một bên.
Sau đó tiếp tục có người chặn Lâm Trạch Dương ở phía trước.
Những người này đương nhiên biết mình không thể ngăn được Lâm Trạch Dương, nhưng lại không ngờ rằng dù chỉ một giây thôi bọn họ cũng không thể ngăn cản nổi Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương thật sự quá mạnh.
Nhưng điều này cũng không quan trọng bởi vì bọn họ chỉ cần câu giờ một chút là được.
Cùng lúc đó, có người đã đến gần bà lão.
Lâm Trạch Dương nhìn thấy rất rõ ràng, người xuất hiện bên cạnh bà lão kia chính là người vừa mới dùng ngón tay bóc quả trứng gà, tên là Cẩu Đản, là sư đệ thứ hai của Văn Ca, một cái tên rất nổi tiếng ở Không Môn.
Ban đầu, cuộc thi thứ hai mà Lâm Trạch Dương dự định tổ chức là so tài với Cẩu Đản về kỹ năng của hắn ta.
Bây giờ Cẩu Đản đứng trước mặt bà lão, với khả năng của Cẩu Đản tất nhiên có thể dễ dàng lấy trộm tiền của bà lão.
Chắc chắn Lâm Trạch Dương nhìn thấy rất rõ ràng, Cẩu Đản cũng không đến gần bà lão, từ bên trong túi xách mà bà lão ôm chặt lại có một cái túi màu đen rơi xuống mặt đất.
Chiếc túi màu đen cũng không có rơi xuống đất, mà lúc đang rơi xuống thì đột nhiên đổi hướng, bay về phía Cẩu Đản.
Cẩu Đản lấy được cái túi màu đen kia, sau đó lắc lắc nó về phía Lâm Trạch Dương, trên mặt xuất hiện một nụ cười, xoay người sải bước đi về phía trước.
Kỹ thuật của Cẩu Đản thật sự rất khéo léo, hắn đã sử dụng một số sợi dây và lưỡi dao rất mỏng. Hắn ném lưỡi dao ra để lưỡi dao mở một cái lỗ trong túi xách của bà lão, sau đó dùng một sợi dây mỏng có móc nhỏ ném qua, móc lấy cái túi màu đen kia.
Lâm Trạch Dương tăng tốc, đẩy những người đang cố gắng chặn mình ra và sải bước về phía trước, một tay nắm lấy bả vai Cẩu Đản.
Cẩu Đản không vùng vẫy hay chống cự mà dừng lại và quay lại nhìn Lâm Trạch Dương với nụ cười trên môi.
Lâm Trạch Dương không khỏi cay mày, vì sao trong tay Cẩu Đản còn có cái túi màu đen khác?
Lâm Trạch Dương vội vàng quay đầu lại, sau đó nhìn thấy một thằng nhóc. Thằng nhóc lúc này cũng quay đầu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nhếch mép cười, sau đó trực tiếp nhét cái túi màu đen kia vào trong ngực.
Lâm Trạch Dương đang định bước tới, nhưng vào lúc này, Lâm Trạch Dương nhìn thấy hai nhân viên cảnh sát. Chính là hai gã cảnh sát vừa nãy.
Thằng nhóc chạy về phía hai nhân viên cảnh sát, kêu lên: "Chú ơi, chú ơi, bụng cháu đau quá, đau quá, cháu phải làm sao bây giờ? Cháu đau chết mất.”
Hai nhân viên cảnh sát đều ngạc nhiên, sau đó hai mắt đều sáng lên. Sở dĩ bọn họ xuất hiện ở đây vào lúc này chắc chắn không phải trùng hợp. Người quen của bọn họ vừa mới tìm thấy họ, nhờ họ đưa một thằng nhóc rời khỏi toa xe này.
Tất nhiên sau khi làm xong việc này hai nhân viên cảnh sát vẫn sẽ được thưởng.
Khi hai gã nhân viên cảnh sát đến đây, họ đang nghĩ cách để thuyết phục cha mẹ của thằng nhóc này. Bây giờ
"Nhóc đi theo chúng tôi, chúng tôi sẽ dẫn nhóc đi khám bác sĩ." Lúc này hai nhân viên cảnh sát không nên quá vui mừng.
"Ừm, xin lỗi đã làm phiền các chú, cháu nhất định phải nhờ bác sĩ chữa khỏi bệnh của cháu." Nói xong, thằng nhóc vươn hai tay ra, hướng về phía hai nhân viên cảnh sát nói: "Ôm Ôm."
Một người trong hai gã cảnh sát trực tiếp ôm lấy thằng nhóc. Họ vẫn tỏ ra quan tâm tới đứa trẻ bị bệnh, và quan trọng hơn là lúc này họ rất vui mừng.
Lâm Trạch Dương không thể vui được nữa.
Văn Ca thực sự giỏi sử dụng các thủ đoạn, hết lần này đến lần khác, Lâm Trạch Dương còn có thể làm gì khác bây giờ? Chẳng lẽ muốn Lâm Trạch Dương ra tay với hai nhân viên cảnh sát.
Đây có lẽ cũng là một phần trong kế hoạch của Văn Ca, nếu như Lâm Trạch Dương ra tay với nhân viên cảnh sát, có phải là hai nhân viên cảnh sát sẽ có đủ lý do để mang Lâm Trạch Dương đi? Khỏi phải nói, đến lúc đó Lâm Trạch Dương cũng sẽ thua.
Lâm Trạch Dương không thể không nhìn về phía Văn Ca.
Trên mặt Văn Ca tràn đầy tươi cười, cuối cùng cũng thởi phào nhẹ nhõm, tôi muốn xem xem bây giờ Lâm Trạch Dương anh còn có cách nào khác không.
* Tình huống bế tắc, khó xử, tiến không được mà lùi cũng không xong.
Chương 362 Điều bất trắc
Thành thật mà nói, hiện tại Lâm Trạch Dương thực sự không có nhiều lựa chọn.
Lâm Trạch Dương nhìn hai viên cảnh sát và đứa nhỏ, lông mày nhíu chặt. Nếu Lâm Trạch Dương thua trận này thì sẽ ra sao, anh ta đương nhiên sẽ không bị gì, những người Không Môn này sẽ không hoặc không dám làm gì anh ta.
Nhưng theo thỏa thuận, Lâm Trạch Dương không được bảo vệ Tiểu Hoa. Tất nhiên, Lâm Trạch Dương không thể tuân theo thỏa thuận và tiếp tục bảo vệ Tiểu Hoa, chỉ là lúc đó những người ở Không Môn nóng lòng muốn làm gì đó với những người trong đoàn tàu này, nên anh ta thực sự không ngăn cản được.
Lúc này, phía trước lại đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
“ Giơ tay lên.” Vài người đàn ông to lớn chạy về phía bọn họ, bọn chúng đều che mặt, trên tay cầm súng hơi.
Súng hơi không phải là súng nhưng chúng rất mạnh. Loại đồ này do một số thợ thủ công dân gian làm ra, cho nên dù có quản lý chặt chẽ đến đâu cũng không có cách nào chấm dứt loại đồ vật này.
Ba vị đại hán hô xong câu này, không khỏi sửng sốt, cuối cùng họ cũng nhìn thấy hai viên cảnh sát.
Hai vị cảnh sát cũng sửng sốt, họ chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ gặp phải chuyện như vậy trong đời. Thành thật mà nói, an ninh công cộng của Trung Hoa thực sự là tốt nhất trên thế giới, mấy chuyện này có thể thường xuyên xảy ra ở nước ngoài, nhưng ở Trung Hoa gần như hiếm khi xảy ra. Đã bao lâu rồi họ chưa nghe thấy chuyện như vậy.
Sau khi hai cảnh sát sửng sốt một lúc, họ nhanh chóng đặt đứa trẻ xuống, rồi nói với ba đại hán: “ Các người muốn làm gì? Nhanh bỏ vũ khí xuống.”
Hai viên cảnh sát nắm chặt dùi cui của mình, dù họ có hơi tham lam những lợi ích nhỏ nhặt, nhưng họ cũng biết rõ trách nhiệm của mình. Thành thật mà nói, hai người lúc này cũng rất sợ hãi, nhưng họ không thể lùi bước, đằng sau họ là những hành khách.
Ba tên cướp sửng sốt một lúc, rồi nhìn nhau, sau đó trong mắt bọn họ loé lên một ánh sáng dữ dội. Một người trong số họ thậm chí còn nói thẳng với viên cảnh sát: “ Hãy đi xuống đi nếu không đừng trách tôi thô lỗ”.
Hai viên cảnh sát không chịu đi xuống. Kết quả là hai cảnh sát đã đối dầu trực diện với ba tên cướp.
Các hành khách lúc này đều tỏ ra rất hoảng sợ, mọi người đều co rúm người lại, không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào, vì sợ sẽ bị ba tên cướp nhắm tới.
Bùm
Đột nhiên một tiếng súng vang lên. Ba tên cướp sửng sốt một lúc rồi đều chĩa súng hơi vào hai cảnh sát.
Bùm bùm bùm
Tiếng súng vang lên, ba tên cướp liên tục bóp cò.
Hành khách trong xe không khỏi la lên, nhưng vì toa xe rất đông đúc nên họ không có nơi nào để trốn thoát, chỉ có thể ngồi xổm trên mặt đất ôm đầu.
“ Im đi,” ba tên cướp hét lên. Chẳng mấy chốc, trong toa xe lại quay về trạng thái im lặng như cũ.
Hai viên cảnh sát lúc này đã ngã xuống đất, trên người có rất nhiều vết thương, nhìn có vẻ đẫm máu, tuy nhiên, do công lực của súng hơi không mạnh đến mức gây sát thương nên cả hai đều không bị thương, không nguy hiểm đến tính mạng, họ cứ nằm dưới đất mà co giật, trông rất đau đớn.
Lúc này, ánh mắt của ba tên cướp đều dán vào Lâm Trạch Dương.
Bởi vì bây giờ chỉ có Lâm Trạch Dương còn đứng ở đó, bọn cướp đương nhiên chú ý tới Lâm Trạch Dương ngay lập tức.
Lâm Trạch Dương vừa rồi thật sự muốn ra tay, nhưng mọi chuyện quá đột ngột, ba tên cướp kỳ thật cũng không muốn nổ súng.
Lâm Trạch Dương nhìn thấy một người trong số họ vô tình bóp cò vì quá lo lắng, và những sự việc diễn ra sau đó. Vì vậy, Lâm Trạch Dương vốn không hề nghĩ tới chuyện này, cũng không có thời gian ra tay.
Lúc này Lâm Trạch Dương đã một tay ôm lấy đứa trẻ, đối mặt với ba tên cướp.
“ Nếu không muốn chết thì hãy đi xuống ngay như những người khác đã làm.” Ba tên cướp hét vào mặt Lâm Trạch Dương.
Khoảng cách giữa Lâm Trạch Dương và ba tên cướp chỉ có khoảng năm đến sáu mét, khoảng cách ngắn như vậy đương nhiên đủ để Lâm Trạch Dương khuất phục ba tên cướp mà không bị thương. Nhưng trước đó, anh ta có thể sẽ phải bắn vài phát đạn vào ba tên ngốc này, và những phát súng này có thể sẽ được bắn ngẫu nhiên, khiến hành khách bị thương.
Lâm Trạch Dương do dự một chút, nói: “ Anh tới đây là muốn cướp tiền phải không? Nếu tôi giúp anh thu thập đồ đạc của những người ở đây thì sao, như vậy hiệu quả của anh sẽ cao hơn, sẽ không xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Anh thấy thế nào?”
Ba tên cướp nhìn nhau, cảm thấy lời Lâm Trạch Dương nói có vẻ có lý.
“ Đừng giở trò gì, nếu không tôi sẽ giết anh chỉ bằng một phát súng,” một tên cướp nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương gật đầu nói: “ Đương nhiên, tôi không phải kẻ ngốc, tôi chỉ muốn sống sót.”
Lâm Trạch Dương vừa nói vừa nắm lấy tay đứa bé bước về phía trước.
“ Anh định làm gì?” Vẻ mặt ba tên cướp rất khẩn trương, Lâm Trạch Dương lại đi về phía trước, khoảng cách giữa bọn họ chỉ cách nhau có bốn mét.
Lâm Trạch Dương vẻ mặt rất kinh ngạc nói: “ Đừng lo, đây là con của tôi, anh cho rằng tôi, một người có con nhỏ, sẽ làm ra chuyện gì tùy tiện sao? Nếu anh không tin, tôi có thể giao đứa bé cho anh trước. Nhưng anh phải hứa không làm hại con tôi.”
Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa tiếp tục đi về phía trước.
Ba tên cướp nhìn nhau lần nữa, bọn họ vẫn cảm thấy Lâm Trạch Dương nói có lý, trông rất thành thật, ngay cả con ruột của mình cũng không muốn, điều này sao có thể?
“ Vậy tôi sẽ đem đứa nhỏ đưa lại.” Tên cướp cuối cùng cũng đồng ý với lời nói của Lâm Trạch Dương.
“ Ngoan, đừng sợ, bố sẽ bảo vệ con. Đừng lo, sẽ không có chuyện gì đâu. Cứ đi đi.” Đứa trẻ vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự trói buộc của Lâm Trạch Dương, nhưng làm sao nó có thể thoát ra được? Lâm Trạch Dương tiếp tục vui vẻ nói chuyện trong lúc đứa trẻ bị kéo về phía trước.
Tất cả hành khách lúc này đều nhìn Lâm Trạch Dương và cảm thấy anh ta thật sự rất tuyệt vời. Thậm chí anh ta còn để con mình làm con tin, những người có mặt ở đó chẳng phải sẽ an toàn hơn sao?
Đứa trẻ kia bây giờ rất muốn ăn thịt Lâm Trạch Dương, tên này sao có thể vô liêm sỉ như vậy, ai là con của ngươi?
Chẳng mấy chốc, Lâm Trạch Dương đã cách ba tên cướp hai mét.
Lâm Trạch Dương đột nhiên buông tay đứa trẻ ra, ánh mắt dán chặt vào ba tên cướp, chuẩn bị tiến về phía trước. Ở khoảng cách này, Lâm Trạch Dương có thể đảm bảo rằng ba đối thủ ngay cả phản ứng cũng không kịp, có thể dễ dàng thu phục bọn họ.
Nhưng vào lúc này, toàn bộ toa xe đột nhiên trở nên tối tăm.
Tàu lại vào đường hầm, đường hầm cuối cùng trước khi đến ga tiếp theo
Sau khi đi qua toàn bộ đường hầm, nếu di chuyển về phía trước một lúc thì tàu sẽ đến ga tiếp theo.
Chương 363 Không hề đơn giản
Pằng! Pằng! Pằng!
Tiếng súng lại vang lên lần nữa. Đương nhiên là ba tên cướp kia nổ sủng.
Trong khoảnh khắc ngay trước khi toa hành khách dần tối sầm lại, rõ ràng cả ba tên cướp đều nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch Dương xảy ra sự thay đổi, cũng có vẻ như người đàn ông đó sắp lao về phía trước.
Ba tên cướp vốn đã vô cùng căng thẳng, lo lắng, nhìn thấy Lâm Trạch Dương lao về phía của mình, chúng đã vô thức mà nổ súng.
“Chết tiệt!” Một trong ba tên cướp kia chửi thề.
Sau đó toa hành khách lại rơi vào im lặng, chỉ còn lại những âm thanh ồn ào truyền đến từ bên ngoài toa hành khách, vào lúc này những người ở bên trong toa hành khách đều không dám thở mạnh, mà chỉ ôm đầu và thu người lại thật chặt, sợ bản thân mình sẽ gặp phải tai bay vạ gió, gánh chịu tai họa bất ngờ ập xuống.
Trong bóng tối, Lâm Trạch Dương đã nhảy lên cao, né tránh được những viên đạn, sau đó đáp xuống toa hành khách. Vốn dĩ động tác của Lâm Trạch Dương rất nhẹ nhàng, thêm vào đó, xung quanh lại rất ồn ào, cho nên căn bản là không thể phát hiện ra được Lâm Trạch Dương vẫn còn đứng ở đó.
Ngay đúng lúc này, đứa trẻ kia đã chạy thục mạng ở phía sau anh,
Lâm Trạch Dương không nhịn được mà khẽ nhíu đôi lông mày lại, nếu như lúc này anh không bắt được đứa trẻ kia thì liệu đứa trẻ đó có lấy tiền rồi bỏ chạy hay không? Bản thân anh sẽ thua cuộc so tài này.
Nhưng mà nếu như đuổi theo đứa trẻ đó, vậy thì anh phải làm gì với ba tên cướp ở trước mặt này đây? Chúng ta đã bỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất, đương nhiên Lâm Trạch Dương vẫn còn có biện pháp để khống chế ba người này, nhưng tuyệt đối sẽ không bao giờ có lại được cơ hội tốt như bây giờ, lúc đó có thể sẽ để cho ba tên cướp kia bắn thêm vài phát nữa, khi đó có thể sẽ thật sự xảy ra tai nạn với người vô tội.
Lâm Trạch Dương chẳng do dự được bao lâu, mọi người đã lao về phía trước như tia chớp.
“Ah!” Một trong ba tên cướp chợt hét lên. Ngoài ra, hai tên cướp còn lại cũng rất bất ngờ, ngạc nhiên, bàn tay của họ đã đặt lên trên cò súng, họ đã sẵn sàng để có thể bắn bất cứ lúc nào. Đúng vậy, họ không thể nhìn thấy được mục tiêu là ai, cũng không biết rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, nhưng họ vẫn lựa chọn việc nổ súng mà không chút do dự, bởi vì họ sợ hãi và đầy lo lắng.
Nhưng ngay khi ngón tay của họ vừa mới chạm vào cò súng, họ đột nhiên cảm thấy cổ tay đau nhói, một tay của họ lập tức mất hết sức lực, bình xịt đột nhiên rơi khỏi tay của họ.
Ah! Ah!
Hai người họ gần như hét lên cùng một lúc, rồi cũng ngã xuống đất cùng một lúc.
Lâm Trạch Dương lập tức quay người lại, chạy về phía của đứa trẻ.
Ngay khi đứa trẻ kia gần như đã bị ném ra khỏi toa hành khách, Lâm Trạch Dương bắt lấy đứa trẻ đó bằng một tay.
Lại ngay đúng vào thời điểm này, toa hành khách đã có ánh sáng trở lại, cuối cùng con tàu cũng đã đi qua đường hầm.
Cũng vào thời điểm này, lại có tiếng bước chân vang lên. Một số cảnh sát đang chạy về phía này, có lẽ là hai vị cảnh sát vừa rồi đã nhận được cuộc điện thoại kêu cứu.
Sau đó tất cả mọi người đều không khỏi ngẩn ngơ, sững sờ, ba tên cướp kia thật sự đã ngã gục xuống đất, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Mọi người đều không khỏi tập trung nhìn vào ba tên cướp kia.
Ánh mắt của Lâm Trạch Dương rơi trên cơ thể của đứa trẻ. Đứa trẻ quay đầu lại, nhìn Lâm Trạch Dương, nở nụ cười ngọt ngào với Lâm Trạch Dương, nói: “Chú ơi, cảm ơn chú vừa rồi đã bảo vệ con.”
Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu đôi lông mày lại thật chặt, thả đứa trẻ ra, sau đó anh quay đầu lại nhìn vào trong toa hành khách.
Hóa ra là chiếc túi màu đen ở trên người của đứa trẻ này đã biến mất, không còn nhìn thấy đâu nữa, nhưng không phải là nó biến mất, mà là đứa trẻ đã đưa lại chiếc túi đó cho người của Khổng Môn bọn họ.
Lâm Trạch Dương quay lại là muốn tìm kiếm chiếc túi màu đen đó, nhưng mà bây giờ Lâm Trạch Dương phải tìm nó ở đâu chứ?
Trong cái toa hành khách này, rốt cuộc người của Khổng Môn là ai? Có bao nhiêu người là người của Khổng Môn? Lâm Trạch Dương thật sự chẳng biết gì về điều này, điều mà anh có thể biết được là, chắc chắn có rất nhiều người ở trong toa hành khách này là người của Khổng Môn.
Vậy nên, cách duy nhất mà Lâm Trạch Dương có thể làm bây giờ là tìm kiếm, lục soát từng người một, nhưng liệu Lâm Trạch Dương có thật sự có được quyền lực lớn đến như vậy hay không? Rõ ràng là không, hơn nữa, lúc này cảnh sát cũng đã đến rồi, chắc chắn các thành viên của đội ngũ nhân viên và nhân viên cảnh sát* đều đã lao tới đây, nếu Lâm Trạch Dương làm như vậy, có thể anh sẽ lập tức trở thành kẻ thù của tất cả mọi người.
*乘警 /chéngjǐng/ (thừa cảnh): cảnh sát trên tàu hỏa - là lực lượng thực thi pháp luật hành chính có vũ trang được các cơ quan công an đường sắt và vận tải cử đến để quản lý an ninh trên tàu khách.
Lâm Trạch Dương không khỏi nhìn về phía của Văn Ca.
Trên khuôn mặt của Văn Ca là nụ cười, hắn nhún vai, như thể muốn nói, tôi không còn lựa chọn nào khác, đây là một cuộc thi so tài, nếu có bản lĩnh thì anh cứ đến tìm.
Lâm Trạch Dương hít một hơi thật sâu, tự ổn định lại tâm trạng của bản thân.
Sau đó, Lâm Trạch Dương đột nhiên ngồi xổm xuống.
Quả nhiên, ở dưới đất cách nơi đứa trẻ kia vừa mới bị bắt không quá xa, có một chiếc túi màu đen, Lâm Trạch Dương đưa tay chộp lấy cái túi đó.
Văn Ca không nhịn được mà nhíu đôi lông mày lại thật chặt, đứa trẻ kia cũng có vẻ mặt khó chịu, chán nản và thất vọng, thậm chí ở trong ánh mắt của đứa trẻ đó còn có vẻ ác ý chỉ nhắm vào Lâm Trạch Dương.
Làm thế nào mà cuối cùng cái tên này lại phát hiện ra điều đó chứ? Biểu hiện vừa rồi của anh ta vẫn còn rất tốt mà, đơn giản là hoàn hảo, không thể chê vào đâu được*.
*天衣无缝 /tiānyīwúfèng/ (Thiên y vô phùng): ban đầu là dùng để chỉ quần áo của tiên nữ mặc không hề có khe hở, sau này người ta còn dùng để chỉ những kế hoạch, những tác phẩm thơ văn,... cực kỳ hoàn hảo, nghiêm ngặt, không hề có bất kỳ sai sót hay thiếu sót nào cả.
Cho dù nhìn thế nào đi chăng nữa, Lâm Trạch Dương đều sẽ nghĩ rằng chiếc túi kia đã bị một người nào đó của Khổng Môn lấy đi mất.
Rất nhanh sau đó, những nhân viên cảnh sát đã thuận lợi mang ba tên cướp kia đi. Không một ai biết chuyện gì vừa mới xảy ra, nên họ chỉ có thể nghĩ rằng ba tên cướp kia xảy ra tranh chấp nội bộ và một người trong số chúng ta đã làm những tên đó bị thương từ trong bóng tối.
Toa hành khách nhanh chóng khôi phục lại vẻ yên bình, nhưng tất cả mọi người đều còn cảm thấy sợ hãi, nghĩ lại vẫn cảm thấy rùng mình. Sau một thời gian, toa hành khách lại quay trở về vẻ sôi nổi, sống động như cũ, mọi người bắt đầu thảo luận về những gì vừa mới xảy ra.
Lúc này Lâm Trạch Dương cũng đã quay trở về chỗ ngồi.
“Anh Lâm Trạch Dương, anh không sao chứ? Vừa rồi anh làm tôi sợ chết khiếp?” Trong môi trường ồn ào như vậy, Tiểu Hoa cũng tự nhiên mà tỉnh dậy, nhìn Lâm Trạch Dương với vẻ mặt đầy lo lắng, không thể nhịn được mà lao về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương mỉm cười với Tiểu Hoa, không nhịn được mà đưa tay xoa đầu của Tiểu Hoa, nói: “Tôi không sao, cảm ơn cô đã quan tâm.”
Tiểu Hoa nhanh chóng cúi đầu xuống, sau đó lè lưỡi với Lâm Trạch Dương, nói: “Đừng chạm vào đầu của người ta, nếu không thì sẽ không cao lên được đâu.”
“Ha ha!” Kể từ khi lên đoàn tàu này đến bây giờ, đây là lần đầu tiên Lâm Trạch Dương cảm thấy thoải mái mà cười thành tiếng.
Một thời gian sau, Tiểu Hoa lại cảm thấy có hơi buồn ngủ rồi, nằm trên cửa sổ.
Lúc này Lâm Trạch Dương mới nhìn Văn Ca một lần nữa.
“Vừa rồi sao anh lại biết?” Văn Ca cũng nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó anh nói: “Tôi chỉ đoán một chút mà thôi. Lúc đó, đứa trẻ kia chạy rất nhanh, tôi không nghĩ cậu bé đó có cơ hội để thay đổi vị trí của đồ đạc, nhưng thứ đó cũng không nằm ở trên người của cậu bé đó, vậy nên tôi nghĩ rằng có thể cậu bé đó đã di chuyển đồ đạc và liệu có thể di chuyển chúng đi đâu đó hay không, tất nhiên rất có khả năng là chúng nằm ở trên mặt đất.”
Văn Ca mở miệng nhưng phát hiện ra bản thân thế mà lại có hơi nói không nên lời, lý lẽ logic rất đơn giản, suy đoán cũng rất đơn giản. Nhưng vào lúc đó vẫn có thể duy trì được suy nghĩ rõ ràng như vậy, liệu có phải nó đã quá đơn giản rồi hay không?
Chương 364 Ai là diễn viên xuất sắc nhất?
Nhiều khi để phán đoán năng lực của một người như thế nào thật ra cũng không phải chuyện khó khăn, chỉ cần đẩy người đó vào một hoàn cảnh khẩn cấp, để họ phải đưa ra một lựa chọn, như vậy có thể biết được năng lực của người này thế nào. Bởi vì những cảm xúc tiêu cực như khẩn trương, sợ hãi gì đó thường ảnh hưởng đến phán đoán của một người. Mà có thể đưa ra lựa chọn chính xác trong hoàn cảnh như vậy thì chứng tỏ người đó có năng lực.
Không bao lâu sau, tốc độ tàu chậm lại, loa phát thanh vang lên thông báo sắp tới trạm kế tiếp.
Xe lửa sắp vào trạm.
Trận so tài này sẽ chấm dứt khi xe lửa dừng hẳn, khi mà bà cụ rời khỏi toa hành khách này.
Lúc này, bà cụ đã đứng ở ngoài cùng toa xe, chuẩn bị xuống xe lửa. Mà từ lúc bắt đầu, Văn Ca cũng không có động tác gì, giống như muốn nhận thua.
Lâm Trạch Dương đứng lên khỏi chỗ ngồi, đi về phía bà cụ.
Khi đi đến bên cạnh bà, Lâm Trạch Dương cố ý khom thân mình xuống, sau đó nói: "Bà cụ, cái túi này có phải của bà không?"
Bà cụ sửng sốt một chút, sau đó vội vàng nhận cái túi, nói: "Là của tôi, là của tôi, cảm ơn, cảm ơn. Không biết có chuyện gì nữa, không hiểu sao đồ đạc của tôi luôn rơi trên mặt đất."
Bà cụ ôm chặt cái túi màu đen vào lòng, lúc này đây bà cũng không bỏ cái túi vào trong bao nữa, có vẻ cẩn thận hơn rất nhiều. Sau đó, lại nói mấy tiếng cảm ơn với anh, khi xe lửa dừng bà thì vội vàng rời khỏi xe lửa.
Lâm Trạch Dương trở lại chỗ cũ, sau đó ngồi xuống bên cạnh Văn Ca.
"Như vậy, hiện tại dựa theo quy định, có phải người của Khổng Môn các anh nên rời khỏi xe lửa này không?" Lâm Trạch Dương nhìn về phía Văn Ca, vẻ mặt có vẻ rất bình tĩnh.
"Yên tâm, Khổng Môn chúng tôi tuyệt đối là một môn phái có uy tín nhất. Khổng Môn chúng tôi chính là dựa điều này để tồn tại. Nhưng…” vừa nói chuyện, khóe miệng hắn vừa vểnh lên, vẻ mặt đắc ý.
Lâm Trạch Dương trợn mắt, trên mặt xuất hiện vẻ mê man, nói: "Nhưng cái gì? Các anh còn muốn ra tay với bà cụ kia?"
"Ha ha đương nhiên sẽ không. Bởi vì bọn tôi đã sớm ra tay với bà cụ kia rồi. Trận so tài này là anh thua, tiểu lão đệ Lâm Trạch Dương, ha ha." Vừa nói chuyện, Văn Ca chậm rãi lấy một cái túi màu đen từ trong ngực mình ra.
Lâm Trạch Dương lại nhăn lông mày chặt hơn, dùng vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía hắn.
Văn Ca nhún vai, nói: "Anh cho là vừa rồi khi xe lửa tiến vào đường hầm bọn tôi sẽ không biết? Anh cho là tại sao ba tên cướp kia lại xuất hiện chứ?"
"Không xong, ba tên cướp kia nhảy xuống xe lửa, bỏ trốn." Đúng lúc có một người bán hàng đẩy xe đi tới.
Người bán hàng này đeo một cái tai nghe, bên trong tai nghe có âm thanh vang lên. Người khác đương nhiên không nghe được âm thanh bên trong tai nghe, nhưng tất nhiên Lâm Trạch Dương có thể nghe được.
Hóa ra, hóa ra tất cả những thứ này đều là kế hoạch của nhóm người Khổng Môn. Ba tên cướp kia xuất hiện chỉ vì muốn dời đi lực chú ý của Lâm Trạch Dương, Văn Ca kia thật đúng là cái gì cũng có thể lợi dụng được.
Lúc này, tầm mắt của Lâm Trạch Dương vừa vặn quét một vòng chung quanh, vừa mới dừng trên người đứa trẻ kia. Đứa trẻ kia cũng nhìn về anh, nhưng trên mặt làm sao còn có cái gì mà chán nản thù hận chứ, mặt đứa trẻ đắc ý, thậm chí còn làm mặt quỷ với anh.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít vào một hơi thật sâu, không nói những người của Khổng Môn này có thủ pháp thế nào, nhưng kỹ xảo biểu diễn thật sự là không còn gì để nói, nếu bọn họ đi đóng phim, anh tin tưởng người Trung Quốc chắc chắn có thể nhận lấy tất cả giải ảnh đế của quốc tế.
"Như vậy, dựa theo quy định kế tiếp, Khổng Môn chúng tôi muốn làm gì anh cũng không thể ngăn cản, chính là…” Văn Ca nhìn về phía Tiểu Hoa. Ý tứ thực rõ ràng, hắn vẫn muốn trộm tiền trên người Tiểu Hoa, đây là đánh cuộc giữa hắn và Lâm Trạch Dương.
Đương nhiên, nếu chỉ vì trộm một chút tiền kia trên người Tiểu Hoa, làm ra nhiều chuyện như vậy chắc chắn là không đáng, thậm chí có thể nói là thua thiệt lớn.
Nhưng Văn Ca, thậm chí là tất cả đệ tử của Khổng Môn, lúc này đều cảm thấy không thiệt thòi. Một chút cũng không lỗ, chuyện này nếu truyền ra ngoài, sẽ có ích cho tiếng tăm của Khổng Môn.
Tính đi tính lại, những tính toán này thật đúng là tài tình, ngay cả một đệ tử thế gia xuất sắc như thế cũng thất bại trước Khổng Môn bọn họ. Chỉ dựa vào điểm này, đối với Khổng Môn mà nói chính là một chuyện chỉ kiếm lời chứ không lỗ vốn.
Tu...tu…tu.
Tiếng kêu của xe lửa vang lên, xe lửa đã đạt tới tốc độ cao nhất, nhanh chóng rời khỏi nhà ga vừa rồi. Nói cách khác, hiện tại cho dù Lâm Trạch Dương làm gì cũng không có biện pháp xoay chuyển tất cả những thứ này.
"Phải không?" Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng phát ra âm thanh, trên mặt lại xuất hiện tươi cười.
"Anh cười cái gì?" Văn Ca nhíu mày lại, không hiểu sao, hắn đột nhiên cảm thấy có điều không lành, bắt đầu cẩn thận hồi tưởng toàn bộ quá trình, thế nhưng hình như cái gì cũng không làm sai nha.
Đột nhiên Văn Ca không nhịn được trừng lớn mắt. Hắn nhớ ra rồi, sau khi trận đánh cuộc bắt đầu, Lâm Trạch Dương đi vệ sinh một lần. Lúc đó hắn cũng không hiểu, không biết tại sao anh lại muốn đi vệ sinh, hơn nữa giống như cái gì cũng không làm. Hắn nghĩ đến đây, vội vàng mở cái túi màu đen ra.
Sau đó Văn Ca lập tức ngây ngốc ở đó.
Bên trong túi, bên trong túi chỉ có một xấp báo, ngoài báo ra thì không còn gì khác.
Sau một hồi lâu, Văn Ca mới tỉnh lại từ trong khiếp sợ, lại nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Lúc này trên mặt hắn làm gì còn có cái gì tươi cười, còn có cái gì đắc ý, chỉ có chán nản, chỉ có khiếp sợ, chỉ có đờ đẫn.
"Anh đã ra tay khi đi vệ sinh." Văn Ca không nhịn được nói ra nghi vấn của mình với Lâm Trạch Dương.
Anh gật gật đầu, xem như thừa nhận.
Văn Ca lại hỏi: "Nói cách khác, những việc anh làm sau đó tất cả đều là diễn kịch, anh chính là muốn dời lực chú ý của bọn tôi đi, hoặc là nói đang nhìn bọn tôi xấu mặt, bởi vì anh đã sớm nắm được thắng lợi."
Lâm Trạch Dương gật đầu, lại lắc đầu, nói: "Đúng là tôi muốn dời đi lực chú ý của các người, chỉ vậy thôi. Bởi vì so thủ pháp và thủ đoạn, tôi cảm thấy đối mặt với các người sẽ không có hy vọng, cho nên ra tay trước chiếm được lợi thế."
Văn Ca nặng nề gật đầu, vẻ mặt ủ rũ.
Vừa rồi có lẽ đã so sánh sai một điểm, ảnh đế thực sự là Lâm Trạch Dương mới đúng, anh diễn xuất tốt hơn bất kỳ ai trong bọn họ.
Chương 365 Cổ Thế Gia
Trước đây, vì năng lực võ lực của Lâm Trạch Dương mà Văn Ca rất sợ anh. Nếu một người thực sự có năng lực võ lực siêu cấp mạnh mẽ thì anh ta có thể làm bất cứ điều gì anh ta muốn trong bất cứ lúc nào.
Nếu bạn có thể chạy nhanh hơn tốc độ của âm thanh thì đương nhiên bạn cũng không cần phải ngồi máy bay làm gì.
Nhưng bây giờ Văn Ca phát hiện, bản thân hắn đã không còn đơn giản là sợ Lâm Trạch Dương nữa. Một người có năng lực vũ lực mạnh đến mức khiến hắn tuyệt vọng, còn có thể dùng chiến thuật để mưu tính, nhưng nếu sự thông minh của người này cao bằng năng lực vũ lực của anh ta thì có phải sẽ khiến người ta tuyệt vọng sao?
Dùng một câu nói phổ biến hiện nay, người có xuất thân hơn bạn, có thiên phú hơn bạn, còn nỗ lực hơn bạn thậm chí còn đẹp trai hơn bạn. Chẳng nhẽ đây còn không phải là một loại tuyệt vọng trong cuộc đời sao?
Văn Ca hít một hơi thật sâu, sau đó nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương và nói: "Chúng tôi thua rồi, thua thảm hại. Chúng tôi sẽ rời khỏi con tàu này theo như thoả thuận.”
Khi Văn Ca nói ra lời này, hắn không chỉ không cảm thấy hổ thẹn mà ngược lại còn cảm thấy bản thân như trút đi được gánh nặng, giống như cơ thể ngay lập tức nhẹ bẫng đi không ít.
Lâm Trạch Dương gật gật đầu, cũng không nói chuyện.
Sau đó, Văn Ca rời khỏi chỗ ngồi, nhiều hành khách khác trên khoang tàu không biết từ lúc nào cũng đã biến mất.
Nhìn qua một lượt, Lâm Trạch Dương cũng không nhịn được nhíu mày. Anh cũng không nghĩ tới trong khoang tàu này lại có một nửa là người của Không Môn.
Quả nhiên là truyền thừa môn phái của Cổ Lão thâm hậu không ai sánh bằng, nếu như cho rằng những môn phái này nhìn có vẻ yếu đuối là muốn ức hiếp bọn họ vậy thì những kẻ coi thường bọn họ sẽ phải nhận cái giá tương xứng.
Nhưng mà, cuối cùng thì mọi thứ đều đã yên bình trở lại.
Lâm Trạch Dương đang muốn nhắm mắt nghỉ ngơi một chút, chỉ còn hai trạm nữa là đến thị trấn nhỏ Long Tỉnh, có lẽ là khoảng một giờ đồng hồ nữa.
Anh cần phải suy nghĩ về những chuyện xảy ra sau khi anh vào thị trấn. Thành thật mà nói, Lâm Trạch Dương chỉ biết Tần Quân Dao ở gần Long Tỉnh, một thị trấn nhỏ ở Giang Nam, nhưng anh lại không biết chính xác cô ở đâu.
Hơn nữa, Lâm Trạch Dương cũng không biết nhiều về tình hình hiện tại của Tần Quân Dao, cũng không biết chuyện đã đến mức nào rồi. Anh càng không biết tập đoàn kia đang tiến hành làm gì.
Nhưng trong lúc Lâm Trạch Dương đang suy nghĩ thì có người đi tới.
Ông lão trước đấy Lâm Trạch Dương dùng ánh mắt cảnh cáo, nói chính xác hơn là thanh niên ngồi trước mặt ông ta. Người trẻ tuổi kia đứng dậy khỏi chỗ ngồi và hai mắt dán chặt trên người anh.
Lâm Trạch Dương một lần nữa không khỏi nhướng mày.
Ánh mắt của người trẻ tuổi kia cực kỳ sắc bén, giống như một con dao bay về phía bên này, không gian như rung chuyển, dường như có tiếng vù vù trong không khí.
Không nói đến cái khác, nhuệ khí của người này không có mấy người sánh được.
Người trẻ tuổi đi thẳng về phía Lâm Trạch Dương.
Anh không khỏi thở dài, vốn tưởng rằng giải quyết chuyện Không Môn xong thì hành trình về sau sẽ thuận lợi, nhưng anh không ngờ lại như vậy.
Tên của người trẻ tuổi là Cổ Nhĩ. Họ Cổ rất hiếm thấy, và thường những tên họ mang khí tức cổ xưa như vậy thường ẩn chứa đại biểu cho điều gì đó.
Cổ Nhĩ thật sự là đệ tử của một gia tộc Cổ Lão. Ông lão trước mặt là ông nội của Cổ Nhĩ và cũng là sư phụ của hắn ta.
Cổ Nhất quả thực đã là một ông già, nhưng bởi vì tu vi cao nên thật ra nhìn ông ta cũng chỉ khoảng năm mươi sáu mươi tuổi, căn bản không giống như một lão già.
Cổ Nhất đứng lên, không nhịn được mà nhìn về phía Cổ Nhĩ, hơi nhíu mày, trầm giọng nói: “Cổ Nhĩ, con muốn làm gì?”
Cổ Nhĩ nhìn Cổ Nhất bằng ánh mắt kiên định và nói: "Ông nội, con không vừa mắt tên kia. Anh ta quá kiêu ngạo rồi, vừa nãy anh ta còn dám nhìn ông như vậy."
Vẻ mặt Cổ Nhất lúc này mới bình thường trở lại, ông ta nói: "Người ta quả thực có thực lực này. Không nhìn xem Văn Ca của Không Môn còn ra mặt đánh nhau với anh ta, Văn Ca cũng không phải là cái tên tôm tép gì ở Không Môn.”
Nhưng Cổ Nhĩ lại lắc đầu nói: “Con không phục, không phải chỉ là một Không Môn sao? Con thừa nhận anh ta làm tốt hơn con. Nhưng nếu là con, con cũng có niềm tin tuyệt đối mình đủ để làm cho những kẻ đó chạy trốn. Vì vậy, con muốn dạy cho anh ta một bài học, để anh ta biết thế giới này núi còn có núi cao hơn, người cũng có người giỏi hơn. Đừng nghĩ rằng mình là đệ tử của gia tộc ẩn danh nào đó mà có thể chạy lung tung làm loạn. Trước mặt Cổ Thế Gia chúng ta, gia tộc ẩn danh chỉ là một đám hề mà thôi.”
Cổ Nhất không khỏi nhíu mày thật chặt, suy nghĩ một hồi, ông ta cũng không ngăn cản Cổ Nhĩ nữa. Trẻ tuổi nhiều năng lượng cũng không phải là điều xấu.
Xốc nổi dễ mắc sai lầm, nhưng nếu một người thậm chí còn không đủ can đảm để xốc nổi thì sẽ không bao giờ thành công trong bất cứ việc gì.
Vì vậy, Cổ Nhất quyết định để Cổ Nhĩ ra mặt.
“Cẩn thận một chút, đừng làm lớn chuyện.” Cổ Nhất nói với Cổ Nhĩ như vậy.
Cổ Nhĩ không gật đầu mà chỉ hơi nhếch miệng, cũng không trả lời Cổ Nhất. Làm lớn chuyện hơn còn phải xem kẻ to gan dám khiêu khích nhà họ Cổ bọn họ có khả năng như vậy hay không.
Cổ Nhĩ bước về phía Lâm Trạch Dương với sự tự tin tuyệt đối.
Không thể không nói, ở đây, cái gọi là Cổ Thế Gia không phải ám chỉ nhà họ Cổ mà là một thuật ngữ chung. Người dân trong thành phố có lẽ vẫn có người biết về gia tộc ẩn danh, bởi gia tộc ẩn danh ít nhiều vẫn có quan hệ với xã hội thành thị. Nhưng lại thật sự không có ai biết về Cổ Thế Gia.
Bởi vì Cổ Thế Gia là một gia tộc còn ẩn sâu hơn cả, họ gần như cắt đứt khỏi cuộc sống thành thị. Hay nói theo cách khác thì, cái gọi là gia tộc ẩn danh từ lâu đã chỉ là phục tùng của Cổ Thế Gia mà thôi.
Vì vậy, với tư cách là đệ tử của Cổ Thế Gia, Cổ Nhĩ đương nhiên kiêu ngạo đến mức có thể coi thường bất kỳ đệ tử nào của gia tộc ẩn danh, chưa kể đối phương cũng chỉ là đệ tử trạc tuổi với mình.
"Có chuyện gì?" Đối mặt với ánh mắt không tốt đẹp gì của Cổ Nhĩ, Lâm Trạch Dương có vẻ rất bình tĩnh, thậm chí anh chỉ thờ ơ liếc nhìn hắn một cái, ánh mắt thản nhiên như chưa hề nhìn thấy.
Ban đầu Cổ Nhĩ cảm thấy mình cao hơn Lâm Trạch Dương một đẳng cấp, nhưng bây giờ hắn ta nhìn thấy ánh mắt của anh như vậy, cơn tức giận trong lòng tự nhiên bộc phát không thể khống chế.
Cổ Nhĩ cong khóe miệng, cười lạnh nhìn Lâm Trạch Dương và nói: "Xem ra cậu cũng không biết tình huống bây giờ là thế nào. Vốn dĩ tôi thật sự không có ý định làm gì quá đâu, nhưng bây giờ, tôi đã quyết định rồi, tôi muốn phanh thây cậu, không cần biết cậu là ai.”