Triệu Cẩn Du và Tần Quân Dao là bạn bè, chức vụ tại công ty là chủ quản của bộ phận tiêu thụ, nhưng đồng thời Triệu Cẩn Du cũng đảm nhận vai trò thư ký của Tần Quân Dao.
Vì thế nên Triệu Cẩn Du hiểu biết về bộ phận kinh doanh và quen với sự vận hành của toàn bộ công ty hơn những người chủ quản bình thường.
Cho nên, Triệu Cẩn Du rất nhanh đã hiểu được ý tứ của Lâm Trạch Dương, hơn nữa còn đưa ra quyết định, đây mới chính là phương án ứng phó tốt nhất ở thời điểm hiện tại của Kiều Lan Nữ.
Lâm Trạch Dương sớm đã nghĩ đến cục diện như thế này, anh cũng đã có cách ứng phó với nó từ lâu. Nếu không thì sao Lâm Trạch Dương lại có thể bình tĩnh như vậy, anh giống như là lão quái vật đã lăn lộn trong giới thương trường nhiều năm.
Triệu Cẩn Du đã cùng với Tần Quân Dao gặp qua không ít nhân vật lợi hại, bây giờ năng lực được biểu hiện ra của Lâm Trạch Dương, dường như cũng không kém cạnh những người kia là bao nhiêu.
Không có gì nghi ngờ được nữa, Triệu Cẩn Du là một người phụ nữ trưởng thành, đối với một người phụ nữ trưởng thành mà nói, điểm chí mạng lớn nhất sớm đã không phải là vẻ ngoài nữa rồi, mà chính là trí tuệ. Kiểu người phụ nữ như vậy đã trải qua rất nhiều chuyện, biết rõ gian khổ của thế giới, vì thế nên bọn họ càng muốn có một người đàn ông có thể che chở họ, mang lại cho bọn họ cảm giác an toàn.
Trước đây Triệu Cẩn Du thường trêu Lâm Trạch Dương nhưng thật ra cô chỉ coi Lâm Trạch Dương như em trai của mình, có thể có chút mập mờ nhưng tuyệt đối cô sẽ không có tâm tư phức tạp gì. Nhưng giờ thì…
Ánh mắt Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương đã có một số thay đổi, thái độ của cô đối với anh cũng có chút khác trước.
“Được rồi, Lâm tổng. Tôi biết rồi, nếu cậu có chỉ thị tiếp theo thì hãy thông báo cho tôi.” Triệu Cẩn Du cung kính nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó cô chậm rãi lui ra ngoài.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng không cảm nhận được điều này, anh lén lút nhìn trộm, nhận ra Triệu Cẩn Du đã rời khỏi phòng làm việc, Lâm Trạch Dương nhịn không được mà thở phào nhẹ nhõm. Nguy hiểm quá, suýt chút nữa thì anh bị người phụ nữ này làm cho không xem nổi phim hoạt hình nữa rồi.
Đến buổi chiều, Ngô Thiên Hùng đi đến Kiều Lan Nữ.
Ngô Thiên Hùng dẫn theo một nhóm người đến đây, tất cả những người này đều là nhân viên trước đây của Kiều Lan Nữ.
Tất cả mọi người nhìn Ngô Thiên Hùng và nhóm người phía sau hắn ta thì đều nhíu chặt mày.
Nhưng lại không một ai có thể nói gì, bởi vì Ngô Thiên Hùng đại diện cho Kiều Diễm Nữ Nhân mà đến, đi sang bên này là vì chuyện công việc, vì thế tin tức này chỉ có thể truyền đến chỗ Lâm Trạch Dương.
Triệu Cẩn Du sắp xếp cho Ngô Thiên Hùng và những người khác ở phòng hội nghị, sau đó cô đi tìm Lâm Trạch Dương và một số lãnh đạo của công ty, rồi cùng đi vào phòng hội nghị.
“Ấy, anh lại đến rồi sao? Sao anh không ngồi vào chỗ của tôi đi.” Lâm Trạch Dương nhìn Ngô Thiên Hùng, mở to mắt trừng hắn ta, có vẻ có chút tức giận, vừa nãy anh mới chỉ xem được một nửa bộ phim hoạt hình.
Khóe miệng Ngô Thiên Hùng không khỏi nhếch nhẹ lên, vẻ mặt mang theo sự mỉa mai, tức giận rồi sao, sao mà không tức giận được chứ, một nửa lãnh đạo của công ty đã bị tôi mang đi rồi, hơn nữa còn đến đầu quân cho công ty đối thủ của anh, nếu mà là tôi thì tôi đã tức chết mất rồi.
“Lâm tổng, những lời không có ý nghĩa như vậy chúng ta không cần nói nữa. Lần này tôi đến đây là muốn cho anh một cơ hội lớn đó.” Trên mặt Ngô Thiên Hùng lộ rõ vẻ gian xảo.
Lâm Trạch Dương tùy ý ngồi trên ghế, có chút bất đắc dĩ đáp lại: “Muốn nói gì thì cứ nói thẳng đi, anh đừng nói nhảm nữa, sao mà cứ giống đàn bà phòng không nhà trống cằn nhằn hoài vậy.”
Khóe miệng Ngô Thiên Hùng không nhịn được mà giật giật, kiêu ngạo à, tôi xem anh còn có thể kiêu ngạo được đến bao giờ.
“Được, vậy tôi sẽ nói ngắn gọn lại. Gần đây triển lãm Bác Mỹ sắp phải bắt đầu rồi, trên tay tôi có hai vé, Kiều Diễm Mỹ Nhân của chúng tôi đương nhiên sẽ phải giữ một chỗ, chỉ còn lại một chỗ thôi.”
Nói đến đây, Ngô Thiên Hùng cố ý dừng lại, cười ha hả nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
“Triển lãm Bác Mỹ nào cơ?” Ngay lập tức Triệu Cẩn Du không thể bình tĩnh được nữa, cô trực tiếp hét lên, trên mặt các lãnh đạo ở Kiều Lan Nữ cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc.
Triển lãm Bác Mỹ nghe qua thì có vẻ chỉ là một cái triển lãm, nhưng nó lại không phải là triển lãm mang ý nghĩa bình thường. Đầu tiên là ngưỡng cửa vào triển lãm này rất cao, là triển lãm được tổ chức bởi một tổ chức quốc tế và tất cả những người có thể tham gia triển lãm đều là những người có tên tuổi lớn trên thế giới. Cho dù không phải là người có tên tuổi lớn trên thế giới thì sau khi vào triển lãm cũng sẽ trở thành tên tuổi mang tầm quốc tế.
Nói là triển lãm nhưng nó lại là một bữa tiệc tụ tập cao cấp thì đúng hơn, những người có thể vào được triển lãm kia đều có thân phận không bình thường.
Mà quy mô và thực lực của Kiều Lan Nữ đã được coi là không yếu rồi, nhưng mà vẫn luôn không có được tư cách tham gia triển lãm Bắc Mỹ. Trước đây, Tần Quân Dao vì chuyện này mà bỏ ra không biết bao nhiêu là nỗ lực.
Vì thế cho nên, khi nghe thấy trong tay Ngô Thiên Hùng thế mà lại có hai suất vào triển lãm, Triệu Cẩn Du mới kinh ngạc như vậy.
Ngô Thiên Hùng rất hài lòng với biểu hiện của Triệu Cẩn Du, hắn ta muốn giữ nụ cười trên mặt mình nhưng vì quá hưng phấn nên khóe miệng sắp kéo đến mang tai luôn rồi.
“Sao nào, Lâm tổng, anh có hứng thú muốn để Kiều Lan Nữ tham gia vào triển lãm không?” Ngô Thiên Hùng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
“Đó là thứ quái quỷ gì mà chúng tôi phải tham gia vào chứ?” Lâm Trạch Dương cảm thấy Ngô Thiên Hùng như là một tên ngốc vậy, chuyện nhỏ như thế mà cũng chạy đến đây làm lãng phí thời gian quý báu của bản thân.
Bây giờ Ngô Thiên Hùng mới sực nhớ ra, trước đây Lâm Trạch Dương chỉ là một nhân viên cấp thấp, làm sao anh có thể biết được chuyện triển lãm Bác Mỹ cao cấp như vậy. Đột nhiên hắn ta có cảm giác như đang dùng đôi mắt quyến rũ của mình đi nhìn người mù, cảm giác thật giống như ăn phải ruồi, thật kinh tởm!
Triệu Cẩn Du nhìn thấy tình hình như vậy liền vội vàng giải thích cho Lâm Trạch Dương.
“À, thì ra là như vậy, vậy thì tôi phải cảm ơn Ngô tổng rồi.” Lâm Trạch Dương bừng tỉnh, sau đó anh vừa cười vừa nhìn Ngô Thiên Hùng.
Ngô Thiên Hùng không khỏi sững người tại chỗ, cảm ơn em gái anh ấy, tôi cũng đâu có nói sẽ cho anh suất tham gia triển lãm kia đâu.
“Có phải anh rất muốn có được vị trí tham gia lần này không?” Ngô Thiên Hùng ổn định lại cảm xúc của bản thân, cảm thấy vẫn nên đi theo kịch bản thì hơn.
“Cũng bình thường thôi.” Lâm Trạch Dương không chắc chắn trả lời.
Khóe miệng Ngô Thiên Hùng không thể không giật thêm phát nữa, nhưng hắn ta vẫn nhập tâm vào kịch bản, tiếp tục nói: “Nếu anh muốn thì hãy cầu xin tôi đi.”
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ, sau đó đáp lại: “Vậy thì thôi, tôi không cần nữa.”
“Cho dù anh có cầu xin tôi…” Ngô Thiên Hùng mới nói được một nửa thì không nói được nữa, mẹ nó, có thể theo kịch bản được không, ý của anh là gì, kịch hay này anh còn muốn diễn nữa không, anh có thể có đạo đức nghề diễn được không?
Theo kịch bản không phải là anh sẽ rất thèm muốn, sau đó tôi giống như đang chọc khỉ vậy, cho dù anh có cầu xin tôi, tôi cũng sẽ không đưa anh và tiếp theo anh bị ép đến điên sao?
“Chuyện đó, nếu không có gì, vậy tôi đi trước đây.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa đứng lên khỏi ghế ngồi, đi ra ngoài cửa.
Khi đi đến cửa, Lâm Trạch Dương bất ngờ dừng bước, sau đó anh nói với Ngô Thiên Hùng: “Cái kia, chắc các anh cũng không có thẻ thông hành đâu nhỉ.”
Ngô Thiên Hùng không nhịn được sững người một lúc.
“Bảo an, bảo an mau đến đây, ở đây có người đột nhập trái phép, mau bắt mấy người này lại rồi đuổi ra ngoài cho tôi.” Lâm Trạch Dương to giọng nói.
Chương 233 Bắt đầu phấn khích rồi
Ngô Thiên Hùng dẫn theo nhóm nhân viên cũ của Kiều Lan Nữ rời đi với vẻ hậm hực.
Ngô Thiên Hùng bị chọc giận đến mức muốn nổ tung luôn rồi, hắn ta cầm trong tay con bài thương lượng quan trọng nhất, vốn dĩ Ngô Thiên Hùng nghĩ rằng sẽ quay Lâm Trạch Dương vòng vòng, nhưng không ngờ được tên nhãi ranh kia lại là một tên ngu ngốc.
Nếu như là một doanh nhân thành thục, gặp được cơ hội tốt như vậy bọn họ sẽ dùng trăm phương ngàn kế để nắm bắt được cơ hội này, làm gì có chuyện giống như Lâm Trạch Dương chứ.
“Đợi đấy đi Lâm Trạch Dương. Rất nhanh thôi Kiều Diễm Nữ Nhân chúng tôi sẽ triệt để giẫm đạp Kiều Lan Nữ các anh dưới chân. Anh tưởng rằng tôi dám đi đến Kiều Diễm Nữ Nhân kinh doanh mà không có đường lui nào sao. Anh tưởng rằng tôi tùy tùy tiện tiện mà có được hai suất tham gia triển lãm Bác Mỹ sao. Hừ, các anh căn bản không biết mình đang đối mặt với đối thủ như thế nào đâu.”
Ngô Thiên Hùng không nhịn được mà gay gắt nói, hắn ta còn quay đầu lại nhìn vào phòng làm việc của tổng giám đốc Kiều Lan Nữ.
“Mau đi đi, nếu không tôi sẽ đưa các anh tới đồn cảnh sát đấy.” Giọng nói lạnh lùng của bảo an vang lên.
Vậy nên Ngô Thiên Hùng chỉ có thể bước nhanh sải chân, giống như con vịt bị lùa lên thớt vậy.
“Lâm tổng, triển lãm Bác Mỹ là một triển lãm hết sức quan trọng. Tình hình hiện tại của công ty như thế nào thì cậu cũng biết rồi, công ty chỉ giống như một chiếc thuyền nhỏ đang ra khơi, bất kì gió thổi cỏ động nào cũng có thể phá hủy chúng ta. Chúng ta cần một chút động lực, nếu như có thể vào được triển lãm Bác Mỹ thì nên…”
Triệu Cẩn Du nói đến đây, không thể không dừng lại, bởi vì lúc này, bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc truyền đến tiếng động.
Rất nhanh, một nhóm người đã ùa vào phòng làm việc của Lâm Trạch Dương, những người này đều là quản lý của Kiều Lan Nữ.
Lúc này, phần lớn những người này đều có vẻ hung hăng, giống như là đến để hỏi tội.
Lông mày Triệu Cẩn Du không nhịn được mà hơi cau lại, trong lòng có một loại cảm giác bất an, vấn đề có vẻ đã trở nên nghiêm trọng rồi.
“Lâm tổng, tôi chỉ hỏi anh một câu thôi, tại sao anh lại không nhận lấy cơ hội mà Ngô Thiên Hùng dành cho anh? Có phải anh không muốn Kiều Lan Nữ có được cơ hội phát triển tốt như vậy đúng không? Anh không nắm bắt cơ hội thì còn cơ hội nào để nắm bắt nữa. Kiều Lan Nữ chúng tôi có phải chỉ là chỗ để cho anh đùa vui hay không?”
Một người đàn ông trung niên trực tiếp đứng ra trách mắng Lâm Trạch Dương. Người này tên là Chu Trạch, là nhân vật cấp cao kì cựu của công ty, hết lòng tận tâm với Kiều Lan Nữ, coi Kiều Lan Nữ như nhà của mình.
Chu Trạch nằm mơ cũng muốn Kiều Lan Nữ được tham gia vào triển lãm Bác Mỹ, muốn Kiều Lan Nữ được phát triển thêm một bậc, vì thế nên khi nghe được tin Lâm Trạch Dương thế mà lại từ chối Ngô Thiên Hùng, ông muốn khùng lên tại chỗ luôn.
Ngô Thiên Hùng là kẻ thù của công ty, Lâm Trạch Dương không thể cúi đầu trước hắn ta. Nhưng chỉ cần Kiều Lan Nữ có thể phát triển thêm một bậc thì cho dù Lâm Trạch Dương phải quỳ lạy Ngô Thiên Hùng cũng là điều nên làm.
Lâm Trạch Dương không lập tức trả lời, mà anh để cho những người xông vào tiếp tục ồn ào. Thảo luận vấn đề cùng với một người đang tức giận không phải là thảo luận, mà là tìm đến cãi vã, hơn nữa còn là kiểu cãi vã không bao giờ có hồi kết.
Một lúc lâu sau, mọi người cuối cùng cũng nhận ra Lâm Trạch Dương từ đầu đến cuối chưa nói một lời nào, vậy nên trong lòng bọn họ không khỏi có chút chột dạ. Bởi vì vừa rồi bọn họ càng nói càng tức giận, thậm chí còn mắng chửi Lâm Trạch Dương. Bây giờ bọn họ đã trút hết cơn giận rồi, quay đầu nghĩ lại thì mẹ nó… Dù sao Lâm Trạch Dương cũng là tổng giám đốc, hơn nữa trước đây Lâm Trạch Dương mắt cũng không động mà đã sa thải một nửa quản lý của công ty rồi.
Vì thế mọi người lại trông chờ nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hoàn toàn không còn khí thế như vừa rồi nữa.
Triệu Cẩn Du nhìn thấy hết thảy, không khỏi nhướng mày, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương trở nên nóng rực.
“Lâm tổng, hay là anh nói một câu đi.” Có người cẩn thận từng chút một hỏi Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương vẫn như cũ không nhúc nhích, tập trung sự chú ý vào máy tính trước mặt, giống như đang không có chuyện gì xảy ra vậy.
Trong lòng mọi người lại càng chột dạ hơn, không phải Lâm Trạch Dương tức giận rồi chứ.
Vì thế mọi người đều rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau, cuối cùng cũng có người không chịu nổi sức ép này, lại một lần nữa lên tiếng: “Lâm tổng, thái độ của ngài là như thế nào vậy. Ngài hãy nói ra để chúng tôi còn biết, như vậy chúng tôi mới biết nên làm gì chứ.”
Những người này thật sự có chút sợ hãi, bởi vì hành động của bọn họ thật sự không kính nể anh, vì thế mọi người đều dùng từ ngài để gọi Lâm Trạch Dương.
Triệu Cẩn Du nhìn thấy tình hình như vậy, cô không nhịn được nhìn Lâm Trạch Dương một lần nữa, lúc này ngọn lửa dường như đã được khống chế, Lâm Trạch Dương nếu còn tiếp tục như vậy thì có chút quá đáng.
Triệu Cẩn Du nghĩ đến đây, vội vàng đi đến trước mặt Lâm Trạch Dương, sau đó khóe miệng cô không khỏi giật giật, vậy mà Lâm Trạch Dương lại ngủ luôn rồi.
Bởi vì máy tính cản trở tầm mắt của Lâm Trạch Dương, mà tư thế ngủ của Lâm Trạch Dương vẫn rất thẳng nên không có ai phát hiện ra.
Triệu Cẩn Du hít một hơi thật sâu, áp chế xúc động muốn giết chết Lâm Trạch Dương, giơ tay ra vỗ nhẹ vào vai anh.
Lâm Trạch Dương mới tỉnh lại từ trong mơ, vẻ mặt mơ màng hỏi: “Sao rồi thế?”
“Lâm tổng, các nhân viên muốn biết kế hoạch tiếp theo của cậu.” Triệu Cẩn Du nghiến răng nói với Lâm Trạch Dương, có bao nhiêu hi vọng thì có bấy nhiêu thất vọng.
Lâm Trạch Dương hơi khựng lại, sau đó anh đứng lên, nhìn mọi người với vẻ mặt nghiêm túc.
“Các vị, ý kiến vừa rồi của mọi người tôi đều nghe thấy rồi. Tôi biết mong muốn của mọi người. Thật ra tôi đã có kế hoạch từ lâu rồi. Kiều Lan Nữ của chúng ta không thể tiếp tục kéo dài như vậy được. Bây giờ tôi chỉ hỏi mọi người một câu, mọi người đã chuẩn bị xong chưa?”
Lâm Trạch Dương nhìn mọi người bằng ánh mắt rực cháy.
Mọi người nhịn không được sững người, sau đó bọn họ hít một hơi thật sâu, tiếp đó đáp lại lửa nhiệt của Lâm Trạch Dương mà nói: “Chuẩn bị xong rồi.”
Khoảng thời gian này, bọn họ đã ra sức chấn chỉnh nội bộ công ty và đề bạt những người mà họ tín nhiệm, nhưng một số nhân viên trong công ty đã chỉ trích điều này.
Càng quan trọng hơn là, khoảng thời gian này, phong độ của Kiều Lan Nữ đã trở nên cực kì sa sút, vì thế càng thể hiện bọn họ đã hành động sai lầm.
Đương nhiên, tất cả mọi thứ đối với lợi ích của bọn họ đều không có ảnh hưởng gì, bọn họ không cần quan tâm mấy chuyện này. Nhưng mà đời người chỉ có một lần…
Phó tổng giám đốc trước đây bọn họ theo bây giờ đã chạy theo công ty khác, hơn nữa lúc này công ty đó còn đang phát triển nhanh chóng, đây chẳng phải đang nói năng lực của bọn họ không bằng những người kia sao.
Bị người trong công ty chỉ trích và phải nhận sự sỉ nhục từ phó tổng giám đốc cũ, làm sao bọn họ không tức giận cho được.
Vì thế nên, vừa rồi bọn họ mới kích động như vậy.
Đương nhiên lúc này bọn họ nói bản thân mình chuẩn bị xong rồi, cũng chỉ là lời nói lúc tức giận, đúng hơn là thật ra bọn họ cũng không vừa mắt Lâm Trạch Dương.
Tôi chuẩn bị xong rồi, thì anh có thể đem lại cho công ty cái gì đây, anh tưởng rằng anh thật sự làm được tất cả mọi việc từ trên trời đến dưới đất sao.
Đừng làm tôi chết cười nữa.
Chương 234 Thật bá đạo!
Lâm Trạch Dương không biết mấy người phía dưới đang nghĩ gì.
Trong khoảng thời gian này, ở công ty anh không có gì làm cả , đến đó để chơi thôi.
Anh rảnh rỗi thật, nhưng thỉnh thoảng cũng đi tìm hiểu tình hình kinh doanh của Kiều Lan Nữ thông qua mấy cái báo cáo của Triệu Cẩn Du.
Cho nên Lâm Trạch Dương hiểu rằng, bây giờ anh phải làm cái gì đó, nếu không thì Kiều Lan Nữ thật sự toi rồi.
Anh liếc mắt nhìn mọi người, vẻ mặt cực kỳ tự tin.
“Biết tại sao tôi lại từ chối Ngô Thiên Hùng không? Đầu tiên, tất nhiên là tại tên kia xấu quá nên tôi không nói chuyện nổi với hắn.”
Lâm Trạch Dương vừa nói xong câu đầu tiên thì ai nấy cũng đều cau mày lại.
“Thứ hai là, tôi biết chắc chắn tên đó sẽ không cho chúng ta cơ hội này. Nếu hắn thật sự muốn giúp Kiều Lan Nữ thì hắn đã không rời khỏi đó rồi.”
Anh nói tiếp.
Lúc này, sắc mặt mấy người ở đây mới tốt lên một chút. Thật ra bọn họ cũng từng nghĩ tới, nhưng trong lòng vẫn có chút đề phòng bất trắc.*
“Thứ ba, cũng là lý do quan trọng nhất, tôi đã nhận được danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ từ lâu rồi.”
Lâm Trạch Dương nói dối không chớp mắt, trình ba hoa càng ngày càng cao.
Triệu Cẩn Du nghe thấy thế thì trợn tròn mắt lên, rồi khóe miệng giật giật, tay chân thì run hết cả lên, bởi vì cô biết Lâm Trạch Dương đang khoác lác. Anh còn chẳng biết triển lãm đó có tồn tại hay không, làm sao mà nhận được danh ngạch của nó chứ.
Nhưng cô cũng không thể vạch trần lời nói dối này ngay bây giờ được.
Quả nhiên, ai nấy cũng choáng váng khi nghe thấy những lời này. Ánh mắt mọi người nóng lên, ai cũng vui vẻ phấn khích.
Lâm Trạch Dương nói tiếp: “Lâm Trạch Dương tôi không bay thì thôi, một khi đã bay thì nhất định phải vút lên tận trời cao.*Nếu mọi người đã sẵn sàng, vậy thì chúng ta sẽ bắt đầu, trong tháng này, tôi muốn doanh thu của Kiều Lan Nữ tăng lên gấp ba lần!”
“Vậy nên, tôi sẽ mời những siêu sao hàng đầu thế giới tới đây làm đại diện phát ngôn và thu hút các đại lý nước ngoài. Về phần tiêu thụ trong nước, tôi cũng sẽ nâng cao danh tiếng của công ty qua triển lãm Bác Mỹ này.”
Nói tới đây, anh dừng lại, ánh mắt đảo qua từng khuôn mặt của những người ở đây.
Những ai bị ánh mắt Lâm Trạch Dương quét tới, cả người căng thẳng, bất giác cũng ưỡn ngực ra một chút. May mà họ chưa từng đi lính, nếu không thì có lẽ đã gập người hành lễ với anh rồi.
“Mọi người phải cố gắng hết sức đấy.”
Lâm Trạch Dương nghiêm túc mà nói một câu.
Sau đó, tim ai nấy cũng giật một cái, toàn thân run lên, tựa như đang có thứ gì đó khuấy đảo trong cơ thể, muốn thoát ra ngoài. Có lẽ, người ta gọi đấy là nhiệt huyết.
“Cứ vậy trước đã. Bây giờ mọi người có thể về được rồi.” Anh vẫy tay với mọi người, rồi quay lại với chiếc ghế tổng giám đốc của mình, xoay một người cái, ngồi đối mặt với cái cửa sổ thủy tinh, chỉ để lại cho bọn họ một bóng lưng mà thôi.
Mọi người nhìn bóng lưng kia thì không khỏi nuốt khan. Cứ tưởng rằng anh chỉ là một thằng nhóc tóc còn mọc chưa hết. Hóa ra là Lâm tiên sinh đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ từ lâu rồi, người không chuẩn bị tốt hóa ra lại là họ.
Tiếp theo là phải phát huy tinh thần mười hai điểm.*
Raw: 十二分精神. Nguyên văn: 十二分的营业精神 , nghĩa: là một thuật ngữ mạng sử dụng phép tu từ cường điệu nhằm nhấn mạnh sự hăng hái, nhiệt huyết của đối tượng được nhắc đến.
Có Lâm tiên sinh ở đây, mọi chuyện không thành vấn đề.
Mọi người ở đây đã vô tình sùng bái Lâm Trạch Dương một cách mù quáng. Khi đi ra ngoài, ai cũng như những đại thần vừa mới diện kiến thánh, vẻ mặt thì thánh thần.
Cuối cùng, tất cả đã đi ra ngoài, chỉ còn Triệu Cẩn Du ở lại.
Sắc mặt của cô bây giờ vô cùng khó coi, nhưng cô không hề kích động, mà trên mặt lại tràn đầy ưu sầu. Tên Lâm Trạch Dương này cũng quá đáng rồi đấy, cậu ấy muốn đẩy Kiều Lan Nữ xuống vực sao?
Triệu Cẩn Du hít một hơi thật sâu, rồi đi tới bàn làm việc của Lâm Trạch Dương, nói: “Lâm tổng, tôi nghĩ là vị trí chủ quản* này tôi không thể tiếp tục làm được nữa.”
*chủ quản: chỉ chủ thể có trách nhiệm chính trong việc quản lý trực tiếp công việc, tài sản, nhân lực.
Lâm Trạch Dương kinh ngạc quay đầu lại nhìn cô, hỏi: “Uầy, sao chị giỏi thế, còn biết được tôi muốn đưa vị trí phó giám đốc còn trống cho chị?”
Triệu Cẩn Du sửng sốt, chuyện này là sao?
“Tôi cảm thấy chị rất thành thạo các điều kiện hoạt động của công ty, còn có thể xử lý hầu hết các nghiệp vụ, nên là tôi muốn đưa vị trí kia cho chị từ lâu lắm rồi.” Anh nói, trong lòng thì lại nghĩ: “Nếu chị ngồi lên cái ghế phó giám đốc này, giải quyết mọi việc rồi, thế chẳng phải sau này tôi sẽ sống một cuộc đời rảnh rỗi và hạnh phúc sao.
“Ý tôi không phải vậy.” Triệu Cẩn Du đã bình tĩnh lại, nói tiếp: “Ý tôi là, tôi muốn từ chức.”
Cô thấy bản thân thật sự không thể ở đây thêm phút nào nữa. Nếu Lâm Trạch Dương tiếp tục giày vò như thế này, chắc chắn Kiều Lan Nữ sẽ không còn tương lai nữa. Trơ mắt nhìn Kiều Lan Nữ đi tới bước đường cùng, cô không làm được.
“Tại sao?” Lâm Trạch Dương nhìn Triệu Cẩn Du một cách khó hiểu.
Cậu còn dám hỏi câu đó á?
Triệu Cẩn Du sắp tức điên lên rồi, nhưng cô vẫn nén cơn giận lại, nói: “Chúng ta không hề nhận được danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ.”
“Vậy thì đi lấy là được mà?” Lâm Trạch Dương nhìn cô với vẻ mặt kỳ quái.
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật. Hình như cũng đúng nhỉ?
“Trước kia chúng ta tốn nhiều công sức vào vụ này như vậy mà vẫn không lấy được. Bây giờ thì chẳng chuẩn bị gì cả, lấy thế nào được?” Giọng cô run lên vì tức giận.
“Trước kia không được, sao chị biết bây giờ cũng thế? Đến cả thử cũng chưa thử, sao biết là thất bại được? Chị đây là chưa hiểu hết về năng lực của tôi rồi. Lâm Trạch Dương tôi đây, nói được thì chắc chắn sẽ làm được.”
“Tôi nói rằng, Kiều Lan Nữ có danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ, thì Kiều Lan Nữ chắc chắn sẽ có. Tôi nói sẽ đưa chị lên vị trí phó tổng giám đốc, thì chị sẽ lên phó tổng giám đốc. Chuyện này không cần bàn bạc thêm đâu. Bây giờ chị có thể ra ngoài rồi.”
Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Triệu Cẩn Du.
Lần này anh thật sự nghiêm túc. Mỗi lần như thế, cứ như thể có một luồng hơi thở của King tỏa ra, cứ như núi cao biển rộng, không thể kháng cự lại.
Tất cả những suy nghĩ trong cô đều bị áp xuống. Triệu Cẩn Du ngoan ngoãn nghe lời anh, đi ra ngoài.
Sau khi Triệu Cẩn Du đi ra, Lâm Trạch Dương mới cẩn thận vỗ ngực, nói: “Dọa chết mình rồi. Nếu cô ấy mà không nhận, sau này mình bận chết luôn ấy chứ.”
Ngoài kia, Triệu Cẩn Du vẫn đang như người mất hồn mất vía. Trong đầu cô bây giờ toàn là hình ảnh Lâm Trạch Dương nghiêm túc. Trái tim cô cứ đập thình thịch không ngừng. Thật bá đạo, trời ạ!