• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 74 Hãy nghe tôi giải thích

Chương 74: Hãy nghe tôi giải thích

Người đáng sợ nhất trên thế giới này không phải là nhân vật phản diện, không phải kẻ giết người, không phải là quỷ hẹp hòi, mà là một người đàn ông một lòng muốn khoe khoang trước mặt phụ nữ, bởi vì loại đàn ông này thường rất liều lĩnh.

Giống như Lưu Lý bây giờ, vì biểu hiện ra cái mặt mạnh mẽ của mình ở trước mặt Lý Tuyết Tình, mà hắn ta có thể làm ra bất cứ chuyện gì, kể cả giết người. Chỉ cần Lý Tuyết Tình không chịu thua, hắn ta sẽ có thể cứ tiếp tục tàn nhẫn như vậy.

"Nhiều người như vậy à? Ở đây mở tiệc gì thế? Vậy mà không gọi tôi tới? Các người quá là không biết điều." Đột nhiên có một âm thanh vang lên, sau đó có một người nghênh ngang đi vào, đi tới trước mặt Lưu Lý.

Lưu Lý không khỏi sững sờ tại chỗ, bởi vì người xuất hiện trước mặt hắn ta thế mà lại là Lâm Trạch Dương!

Phải biết rằng, Lưu Lý đã để lại hơn mười tên côn đồ đứng canh ở cửa quán bar rồi, vừa rồi bên ngoài không có bất kỳ thanh âm nào vang lên, càng không có người vào trong thông báo, Lâm Trạch Dương thế mà lại cứ như vậy đã xuất hiện rồi.

Lần trước Lưu Lý đã cảm thấy có chút kỳ quái, rõ ràng mấy vệ sĩ của mình đứng ở đó, nhưng Lâm Trạch Dương lại có thể lặng yên không một tiếng động mà đến gần bên cạnh mình!

Chẳng qua, khóe miệng Lưu Lý không khỏi nhếch lên, ánh mắt nhìn vào Lâm Trạch Dương tràn đầu ý nhìn từ trên cao xuống, nói: "Lâm Trạch Dương! Mày quả nhiên đã xuất hiện! Tao đã chờ mày lâu lắm rồi đấy!"

Đôi mắt của Lâm Trạch Dương trừng lớn, sau đó thân thể không khỏi lui về phía sau vài bước, bộ dáng rất là sợ hãi.

"Ha ha." Lưu Lý cười rất ngang ngược, tựa hồ đã cười đến khàn cả tiếng, Lâm Trạch Dương sợ hãi, mình còn chưa ra tay mà Lâm Trạch Dương đã sợ hãi,

"Chẳng lẽ mày thích tao à, tao trịnh trọng tuyên bố nhé, tao - Lâm Trạch Dương chỉ thích phụ nữ thôi. Mày cũng không nên có bất kỳ ảo tưởng gì với tao! Tao không phải loại người như thế!” Lâm Trạch Dương vội vàng bày ra vẻ mặt cảnh giác mà nhìn Lưu Lý.

Lưu Lý không khỏi đứng ngốc tại chỗ, mạch não của tên này có kết cấu là gì thế? Với trường hợp như bây giờ, làm sao mà hắn có thể nghĩ đến mấy cái thứ như vậy cơ chứ?

"Mày… Mày…" Lưu Lý bị hắn làm cho tức giận đến nỗi nói cũng không nói nên lời, tâm trạng tốt lúc vừa nãy đã tan thành mây khói rồi không biết bay đi đâu, người này thật sự quá… Phiền lòng mà!

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu chặt mày, sau đó nói với Lưu Lý: "Tao biết mày rất thích tao, tao cũng không khinh thường những người như may, nhưng giữa chúng ta không có khả năng đâu, mày đừng có hi vọng gì nữa, đừng dùng ánh mắt u oán như vậy nhìn tao, tao sẽ không bởi vì thương hại mày, mà thay đổi tâm ý của tao đâu.”

Bộ dáng hiện tại của Lưu Lý quả thật có vài phần u oán thật.

Kết quả là, tất cả những người mà Lưu Lý không khỏi dùng những ánh mắt giống nhau mà nhìn về phía Lưu Lý.

"Nghe tao giải thích đã, không phải như vậy! Không phải như vậy đâu..." Lưu Lý vội vàng muốn giải thích, nhưng hắn ta càng nói thêm, ánh mắt người khác nhìn về phía hắn ta dường như lại càng khác thường.

"Biết rồi, biết rồi, mày không cần phải giải thích đâu, loại chuyện như này tao biết là cho dù có xảy ra ở trên người của ai thì cũng sẽ phủ nhận thôi, chúng tôi hiểu được mà." Trên mặt Lâm Trạch Dương lộ ra vẻ mặt "Tao hiểu mày ngại thừa nhận mà", còn gật đầu không ngừng với Lưu Lý.

Lưu Lý cảm giác được lồng ngực rất tức tối, suýt chút nữa đã phun một ngụm máu tươi ra, chết tiệt! Mình đến tìm Lâm Trạch Dương để gây phiền phức cơ mà, bây giờ Lâm Trạch Dương làm cái gì cũng không sai, mà đã làm mình tức giận thành bộ dáng này rồi? Nói ra ngoài sẽ có ai tin!

"Đập chỗ này cho tao." Lưu Lý cảm thấy nếu mình còn có một chút tiếp xúc nào với Lâm Trạch Dương, hắn ta sẽ tức chết mất.

Mọi người nghe vậy, đã chuẩn bị ra tay.

Lâm Trạch Dương tiến về phía trước một bước, nói: "Hình như tao vừa mới cho mấy người một cảm giác, khiến mấy người cho rằng tao rất dễ nói chuyện. Thành thật mà nói, tao không phải là người tốt bụng đâu, vì vậy bây giờ tao muốn nói với mấy người rằng, nếu ai dám di chuyển một thứ gì đó ở trong quán bar này, thì đừng trách tao không nể mặt.”

“Lâm Trạch Dương! Mày cho rằng mình rất lợi hại à? Hừ! Tao biết rằng mày đánh nhau rất khá, nhưng thế thì sao chứ? Hôm nay tao còn dẫn theo người tới. Người này đã ba lần giành quán quân tán đả ở trong thành phố của chúng ta, anh ta chỉ cần dùng nửa ngón tay là có thể giết chết mày rồi."

Lúc Lưu Lý nói chuyện, đã có một người đàn ông với dáng người không tính là cao lớn, nhưng lại có cơ bắp vô cùng chắc chắn bước ra. Người đàn ông này có ánh mắt sắc bén, làm cho người ta có cảm giác bị áp bách rất mạnh.

Người đàn ông này nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, sau đó từng bước từng bước đi về phía Lâm Trạch Dương, bước chân của anh ta rất nhanh nhẹn, thân thể đang tiến về phía trước, đồng thời cũng không ngừng biến hóa vị trí, làm cho người ta không biết được bước tiếp theo của anh ta sẽ xuất hiện ở nơi nào.

"Một quyền, anh ta chỉ cần một quyền là có thể K.O mày rồi, Lâm Trạch Dương mày sẽ phải ngã xuống…" Lưu Lý còn chưa nói xong.

"Mày cứ lắc qua lắc lại để làm gì? Không mệt sao? Mày không mệt thig tao nhìn cũng hoa mắt mà, cho nên, mày vẫn nên ngã xuống đất đi." Lâm Trạch Dương vừa lắc đầu, vừa chán ghét nhìn thoáng qua cái người gọi là đã giành quán quân tán đả ba lần có thể trong một quyền mà đánh cho mình ngã xuống đất kia.

Phanh!

Đường đường là quán quân tán đả lập tức bay ngược mà đi, đầu đập vào vách tường, hôn mê tại chỗ.

Thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều kinh hãi.

Sau đó, Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía đám người của Lưu Lý: "Đúng rồi, chúng ta vừa mới nãy đã nói đến đâu rồi nhỉ? Đúng rồi, tao đang nói mấy lời hung ác với các người. Mấy người thật sự là không nên làm bậy, nếu không tao sẽ ra tay thật đấy.”

Khóe miệng Lưu Lý không khỏi giật giật, anh à, anh đã ra tay rồi đó, bây giò mới nói mấy lời này có phải là hơi muộn rồi không?

Lưu Lý thật sự đã bị Lâm Trạch Dương làm cho kinh hãi, trái tim bây giờ còn đang đập loạn xạ này. Chẳng qua là, sự chuẩn bị của Lưu Lý hôm nay cũng coi như là đầy đủ, mang đến không ít kẻ mạnh.

"Lâm Trạch Dương, tao không tin là mày lại mạnh đến vậy, một mình không làm gì được mày, vậy thì mười người lên, mười người cũng không được thì hai mươi người lên, tao có mệt cũng phải làm mày mệt chết."

Lưu Lý giận dữ, phất phất tay, người ở phía sau hắn ta đã bước ra.

"Tao nói cho mày biết, cha của tao là cấp dưới của ông lớn Lưu Uy, dưới tay của hắn có không biết bao nhiêu cao thủ có thể đánh được! Mày không có khả năng thắng được ta đau! Hừ!” Lưu Lý không khỏi cười lạnh.

"Cái tên Lưu Uy hình như có chút quen thuộc nha." Lâm Trạch Dương hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu đó.

"Đương nhiên! Đây chính là ông vua thế giới ngầm của mấy thành phố ở gần chúng ta đấy! Ở mảnh đất màu xám này, làm gì có ai dám đối nghịch với hắn! Cho nên, mày ắt hẳn cũng đã nghe qua tên của hắn." Lúc Lưu Lý nói lời này, có vẻ rất kiêu ngạo, bởi vì cha của hắn ta chính là cấp dưới của Lưu Uy đó nha!

Trong thời gian ngắn Lâm Trạch Dương cũng không nhớ nổi cái tên này, không khỏi lắc đầu, nói: "Không cần nói nhiều lời vô nghĩa như vậy, nếu như muốn đánh nhau thì đến đây đi."

Lưu Uy gì đó, đối với Lâm Trạch Dương mà nói thì một chút cũng không quan trọng. Nếu như ông vua của thế giới ngầm này muốn đối nghịch với hắn, vậy để ông ta xuống dưới đất làm vua thật luôn đi.

Lưu Lý không khỏi tức giận thêm lần nữa, tên Lâm Trạch Dương này thật sự quá là không coi ai ra gì mà!
Chương 75 Phải! Là ông đấy

Chương 75: Phải! Là ông đấy

Trong hội quán võ hiệp.

Lưu Uy tìm muốn lật cả cái sân lên, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của Lâm Trạch Dương.

Lưu Uy không khỏi có chút nóng nảy, kêu lên với cấp dưới của mình: "Lâm Trạch Dương rốt cuộc đã đi đâu! Anh làm ăn thế nào mà ngay cả một người cũng không trông được? Nếu Lâm Trạch Dương mà xử lý cho mấy người ở bên Lão Cố, thì sau này chúng ta sẽ cuốn gói cút đi đấy, trong mấy người coái dám tự tin ăn một đòn của Lâm Trạch Dương không!"

Tất cả cấp dưới không khỏi cúi đầu xuống, không dám nhìn về phía Lưu Uy.

Lúc này, Lão Cố cũng đã đi tới, ông ta cũng tìm Lâm Trạch Dương một lúc lâu rồi.

Mà vào lúc này, võ hiệp có người bước tới, nói: "Lâm Trạch Dương hình như vừa rời đi, vừa rồi hắn gọi điện thoại, nói là muốn đi đến quán bar gì đó. Dường như đã xảy ra chuyện gì đó?"

Lông mày lão Cố không khỏi nhướng lên, cũng mặc kệ cái gọi là hội trao đổi, dẫn theo một đám người đi ra ngoài, đi tới đi lui, thế rồi lại chạy vội.

Lưu Uy thấy thế cũng vội vàng đuổi theo, nói: "Hừ! Muốn bỏ xa tôi sao? Làm sao có thể? Cho rằng tôi không biết bây giờ có khả năng Lâm Trạch Dương đã gặp phải phiền phức hả? Khó có được cơ hội để lấy lòng Lâm Trạch Dương như vậy, tôi cũng sẽ không bỏ qua đâu."

Kết quả là, hơn trăm người bao gồm cả một vài ông lớn có thanh danh hiển hách, có cả lão Cố và Lưu Uy, không hề để ý đến hình tượng mà chạy như điên xông đến.

Lâm Trạch Dương kéo một cái ghế ra, ngồi ở trước mặt Lưu Lý.

Lúc này, ở xung quanh Lâm Trạch Dương đã có không ít người ngã xuống, chỉ còn lại Lưu Lý đang lạnh run.

Hắn ta dùng sức chà xát vào hai mắt của mình, cho rằng vừa rồi mình đã nhìn lầm, nhưng sau khi xác nhận nhiều lần, mới chịu thừa nhận sự thật trước mắt.

Mình dẫn theo nhiều cao thủ như vậy đến rồi còn cùng lên một lần, vậy mà cũng không phải là đối thủ của Lâm Trạch Dương.

Bên trong quán bar, đã không còn mấy cái bàn còn nguyên vẹn, thủy tinh vỡ vụn, thậm chí ngay cả đèn chùm cũng đã vỡ rất nhiều.

"Mày chờ đấy, bây giờ tao sẽ lập tức lại gọi người lại đây." Lưu Lý to gan mà mở miệng, nhưng trong lòng hắn ta đã có chút sợ hãi.

"Nói nhảm gì thế, đương nhiên tao phải chờ chờ, mày đập quán bar thành như vậy, nhưng vẫn chưa bồi thường tiền nữa." Lâm Trạch Dương tức giận.

Khóe miệng Lưu Lý không khỏi giật giật, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, đại ca! Vừa rồi là anh tiện tay ném người ra ngoài, sau đó những người này đụng vào trần nhà, đụng vào bàn, nên quán bar lúc này mới biến thành như vậy, sao anh lại có thể oan uổng cho người khác như thế cơ chứ?

Nhưng Lâm Trạch Dương làm sao có thể thừa nhận rằng tất cả những chuyện này là do mình làm được, bạn bảo hắn ta lấy từ đâu ra một khoản phí để trang trí lại đây hả?

Không làm chủ thì không biết cuộc sống khó khăn mà, Manh Manh mỗi ngày đều phải ăn đồ ăn vặt, muốn ăn cùng với sữa chua, lại còn muốn mua đồ chơi, Tần Quân Dao còn chưa từng cho một món đồ dùng nào cả!

Lâm Trạch Dương chỉ nghĩ thôi mà cũng cảm thấy nghẹn lòng, phụ nữ bây giờ rốt cuộc là làm sao vậy? Không chăm sóc gia đình thì thôi đi, lại còn không mua cả đồ dùng trong nhà? Người phụ nữ như vậy rốt cuộc có không là phụ nữ hay không thế!

Nghĩ tới đây, Lâm Trạch Dương đã nhịn không được mà muốn lập tức đi tìm Tần Quân Dao lý luận một chút, hại Lâm Trạch Dương hắn giờ đây cũng sắp trở thành một kẻ tham tiền. Để kiếm được ít tiền, mà phải đi đến khắp mọi nơi để đanh nhau, làm một người đàn ông dễ lắm sao? Không hề dễ!

Rất nhanh, bên ngoài quán bar đã truyền đến một số âm thanh, sau đó có tiếng xe dừng bánh.

Ngay sau đó, có người từ bên ngoài vội vã bước vào.

Lưu Lý lúc này đã từ chỗ ngồi đứng lên, kêu lên: "Cha, cha…"

Người bước vào trước là một người đàn ông trung niên, bộ dạng có vài phần giống với Lưu Lý. Bây giờ Lưu Lý quả thực đã phân thân thành một đứa nhóc bị bắt nạt, đột nhiên lại nhìn thấy cha của mình, cái bộ dạng kích động kia, thiếu điều chảy cả nước mắt với nước mũi.

Người đàn ông trung niên dường như có chút ngạc nhiên, nói: "Lưu Lý? Sao con lại gây chuyện gì ở đây?"

Rõ ràng là cha của Lưu Lý không đứng về phía Lưu Lý.

Trên gương mặt Lưu Lý lúc này toàn là tủi thân, nói: "Cha, con cũng không biết nữa, con của cha bị người ta bắt nạt, bắt nạt đến thảm thiết luôn! Cha nhất định phải báo thù cho con!"

Cha của Lưu Lý vừa muốn gật đầu, muốn nói cái gì đó.

Đột nhiên lại có một âm thanh vang lên, "Lưu Lý? Ai bắt nạt con thế? Nói cho chú nghe! Ở chỗ như thế này mà còn có người dám khi dễ con? Đây là đang chê mạng quá dài à?"

Lưu Lý rất kích động, bởi vì người nói chuyện này, là cấp dưới đắc lực của Lưu Uy, Hoàng Chính! Ở trong bang phái là người có thể đánh đấm nhất trong những người giỏi đánh đấm!

Có Hoàng Chính đến, Lưu Lý đã không còn lo lắng sẽ có chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra nữa.

Lưu Lý vội vàng đi về phía Hoàng Chính, đang muốn tố cáo Lâm Trạch Dương thì đột nhiên lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó lại vang lên một âm thanh.

"Sao nào? Có người dám bắt nạt Lưu Lý của tôi? Có phải là không để Lưu Uy tôi đây vào mắt rồi nhỉ? Nói như thế nào thì tám trăm năm trước tôi và Lưu Lý cũng là người một nhà đấy!"

Nói xong, Lưu Uy sải bước đi vào, sau đó là một đám người vào theo.

Đám người này so với đám người mà Lưu Lý mang đến thì khí thế hung dữ hơn không biết bao nhiêu, bọn họ không có ai mang theo vũ khí, nhưng khí thế ở trên người lại như dài mười mét, lấp đầy cả quán bar này. Ngay lập tức, một bầu không khí căng thẳng tràn ngập trong quán bar.

Nhân viên phục vụ quán bar lúc này đã lui vào trong góc, vừa rồi Lâm Trạch Dương đột nhiên xuất hiện, sau đó lộ ra thần uy, làm cho bọn họ cảm nhận được hy vọng, lại thật không ngờ hy vọng vừa mới dâng lên, đã lập tức bị dập tắt.

Lâm Trạch Dương cho dù có mạnh hơn đi chăng nữa, thì sao có thể là đối thủ của đám người này được. Vừa nhìn, đã biết đám người này so với người mà Lưu Lý mang đến không biết mạnh hơn bao nhiêu lần.

Vào lúc này, lại có tiếng bước chân vang lên, sau đó lão Cố mang theo một đám người bước vào, có vẻ rất là vội vàng, thậm chí bọn họ còn có chút thở dốc.

Các nhân viên phục vụ nhìn thấy một màn này, đã muốn ngất xỉu hết rồi! Tính ra thì bây giờ trong quán bar cũng đã có hơn trăm người rồi?

Lâm Trạch Dương rốt cuộc đã trêu chọc vào người nào thé, đây là trêu chọc tất cả mọi người trong thành phố sao?

Lý Tuyết Tình cũng không khỏi nhíu chặt mày, sắc mặt khó coi đến cực điểm, làm sao mà có thể có nhiều người như vậy? Lần này cho dù là Lâm Trạch Dương cũng không thể đánh lại được chứ? Phải nhanh chóng để hắn thoát khỏi đầu sóng ngọn gió mới được.

Vui vẻ nhất có lẽ coi là Lưu Lý, hắn ta cũng thật không ngờ đột nhiên lại có nhiều người đến như vậy, mặt mũi của lần này thật sự quá là lớn mà!

Lúc này Lưu Lý đã muốn cười thành một kẻ ngốc luôn rồi.

"Lưu Uy! Đúng! Ông là Lưu Uy, tôi đã nói hình như đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, thì ra là ông à."

Vào lúc này, một âm thanh tràn ngập kích động vang lên.

Lâm Trạch Dương không biết từ lúc nào đã đứng ở trước mặt của thủ lĩnh kẻ thù, sau đó chỉ vào Lưu Uy đã dẫn theo hơn trăm người tới, vẻ mặt hưng phấn mà kêu lên.
Chương 76 Cái gì gọi là chuyện không ngờ đến?

Chương 76: Cái gì gọi là chuyện không ngờ đến?

Tất cả mọi người không khỏi bởi vì biểu hiện của Lâm Trạch Dương mà ngây ngẩn cả người.

Người bên quán bar rất lo lắng cho Lâm Trạch Dương, Lưu Uy kia vừa nhìn đã biết là một nhân vật lợi hại, hành vi đó của Lâm Trạch Dương có bao nhiêu khiêu khích, hắn có biết không?

Lưu Lý thì mang vẻ mặt không hiểu kiểu gì, Lâm Trạch Dương biết Lưu Uy?

Lâm Trạch Dương vỗ vỗ bả vai Lưu Uy, sau đó đưa tay chỉ về phía Lưu Lý, nói: "Tao không lừa gạt mày nhỉ? Tao cũng không phải kẻ lừa đảo, người này cũng tên là Lưu Uy, cho nên quả thật tao có quen biết với người tên là Lưu Uy.”

Lưu Lý lúc này hình như cũng đã nhìn ra điều gì đó, cha của mình có chỗ dựa là ông lớn Lưu Uy, thế mà lại có quen Lâm Trạch Dương, mà nhìn dáng vẻ thì có khi là rất quen thuộc.

Nếu không, ông lớn Lưu Uy làm sao có thể để cho người ta lấy thái độ bình tĩnh như vậy để nói chuyện với ông ta, thậm chí còn cho hắn vỗ vai mình.

Lưu Lý đã có một cảm giác không ổn.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy Lưu Lý và Lưu Uy không ai nói gì, không khỏi có chút tức giận, nói với Lưu Uy: "Ông, ông nói cho hắn ta biết đi, có phải tên của ông là Lưu Uy phải không?”

Khóe miệng của Lưu Uy không khỏi giật giật, nói thật nếu không phải đã nhìn thấy sức mạnh của Lâm Trạch Dương, nếu không Lâm Trạch Dương như này hẳn là đã bị cấp dưới của ông ta ném vào trong sông lớn cho cá lớn ăn rồi, nhưng bây giờ hắn ta lại đối xử như một tên trẻ con, Lưu Uy ông có thể làm sao bây giờ? Ông cũng rất tuyệt vọng mà.

"Cái kia, quả thật tôi là Lưu Uy." Lưu Uy rất bất đắc dĩ mà nói.

"Nghe được không, ông ta tên là Lưu Uy!" Lâm Trạch Dương mang vẻ mặt đắc ý mà nhìn Lưu Lý nói.

Đến bây giờ, nếu mà Lưu Lý còn không phân biệt được tình huống, thì hắn ta thật sự đáng chết, cho nên lúc này khuôn mặt của hắn ta chỉ có thể vặn vẹo thành mướp đắng, trong lòng đã không biết đang oán thầm Lâm Trạch Dương bao nhiêu lần rồi, tao biết mày lợi hại rồi, nhưng mà mày còn dùng phương pháp như này để làm nhục tao?

Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương thật sự không nghĩ như vậy! Lâm Trạch Dương là một người thành thật thiện lương, chưa bao giờ nói dối, cho nên cũng không muốn để cho mọi người nghĩ rằng hắn đang nói dối. Hắn chỉ đang thanh minh cho chính mình thôi, đây chẳng lẽ không phải là chuyện đáng để khen ngợi à?

"Lâm Trạch Dương à, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?" Lưu Uy kéo đề tài trở lại.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Lưu Lý, sau đó nói: "Tên này muốn đánh nhau với tôi, cho nên tôi đang chuẩn bị luộc luôn người đứng sau của hắn ta, như vậy sẽ bớt được chút việc. À không, tôi đang chờ hắn ta gọi người đến.”

Trong thời gian ngắn Lưu Uy cũng không biết mình nên có biểu tình gì, chỉ cảm thấy toàn bộ thân thể đang bốc lên từng luồng khí lạnh, chỗ dựa của Lưu Lý không phải là chính mình à?

Vừa nghĩ đến cái giá trị vũ lực không giống người kia của Lâm Trạch Dương, Lưu Uy đã cảm nhận được trái tim của mình có chút chịu không nổi.

Sau đó, Lưu Uy không khỏi nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, biết mình không có khả năng giấu diếm chuyện đứng sau, sau đó nhìn về phía Hoàng Chính.

Hoàng Chính bị Lưu Uy nhìn như vậy, thân thể không khỏi run lên, vừa rồi mình đã nói gì? Nói là tới giúp Lưu Lý xử lý?

Hoàng Chính không khỏi nhìn về phía cha của Lưu Lý, khuôn mặt của cha Lưu Lý đã nhăn thành một khối luôn rồi.

Chát!

Đột nhiên có một tiếng chát vang lên. Cha của Lưu Lý đã tát một phát vào mặt của Lưu Lý.

Lưu Lý mang vẻ mặt không hiểu sao, nhìn về phía cha của mình, hỏi: "Cha, người đây là muốn…"

"Quỳ xuống cho tao!" Cha của Lưu Lý cũng đau lòng lắm chứ, đây chính là con của mình mà, nhưng mà còn có cách nào khác nữa đâu, bây giờ cấp trên của mình đang muốn lấy lòng Lâm Trạch Dương, mà con trai lại đi đắc tội với Lâm Trạch Dương.

Miệng Lưu Lý há to ra, đã có thể nhét vào một nắm tay luôn rồi.

"Quỳ xuống! Có nghe thấy không!" Cha của Lưu Lý nhìn chằm chằm vào Lưu Lý, giống như Lưu Lý là kẻ thù giết cha của ông ấy vậy.

Lưu Lý chưa từng bị cha đối xử như vậy bao giờ, trong lòng tủi thân vô cùng, cha à, con là con của người mà!

Nhưng Lưu Lý lại không dám phản kháng, cắn chặt răng rồi quỳ xuống ở trước mặt hơn trăm người.

"Mày quỳ trước tao làm gì! Người mà mày phải xin lỗi là Lâm Trạch Dương, không phải tao!" Cha của Lưu Lý lại tát vào mặt Lưu Lý, thật sự là đang đau lòng muốn chết rồi, nhưng nếu Lưu Lý ngốc như vậy, sẽ hại chết cha của hắn!

Lưu Lý lại càng không hiểu gì, hắn ta cho rằng mình đã làm sai cái gì, nhưng thật không ngờ cha lại bắt hắn ta quỳ xuống xin lỗi Lâm Trạch Dương!

Không chỉ là Lưu Lý, tất cả mọi người ở đây cũng ngây ngẩn cả người, người vừa rồi đang không ai bì nổi, bây giờ lại quỳ xuống? Hơn trăm người này không phải là chỗ dựa vững chắc của Lưu Lý sao? Vì sao còn bắt Lưu Lý quỳ xuống xin lỗi Lâm Trạch Dương?

Mọi người không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương rốt cục cũng hiểu được, thì ra Lưu Uy mà mình quen biết lại là chỗ dựa vững chắc của Lưu Lý.

"Thật ra Lưu Lý cũng không làm ra nhiều chuyện sai lầm đâu…" Lâm Trạch Dương ấp úng nói.

Cha của Lưu Lý lập tức nở nụ cười, nói: "Cảm ơn, cám ơn Lâm Trạch Dương, cảm ơn ngài đã độ lượng tha thứ..."

"Tôi cảm thấy hắn ta đã xin lỗi tôi rồi. Không phải ai cũng nói rằng làm sai thì phải chịu sự trừng phạt à? Mặc dù sai lầm này rất nhỏ, nhưng chúng ta cũng không thể dung túng được. Giờ trộm cái kim, lớn lại trộm cả vàng, chúng ta phải nắn từ nơi nhỏ nhất, không phải sao?"

Lâm Trạch Dương nhìn cha của Lưu Lý với một khuôn mặt nghiêm túc.

Cha của Lưu Lý không khỏi lại sửng sốt tại chỗ, logic của Lâm Trạch Dương rốt cuộc là gì thế, hắn không phải muốn tha cho Lưu Lý à, sao hắn lại không nói xong trong một hơi thế? Hắn làm như vậy sẽ khiến người khác lên cơn đau tim đấy, biết không thế?

"Có nghe thấy không?" Lưu Uy lạnh lùng nhìn cha của Lưu Lý mà nói.

Cha của Lưu Lý lúc này cũng lạnh lùng nói với Lưu Lý: "Dập đầu xin lỗi Lâm Trạch Dương đi, cam đoan sau này con sẽ không làm như vậy nữa."

Miệng Lưu Lý đã muốn nứt ra, hắn ta kinh ngạc đến nỗi nói không nên lời, đây rốt cuộc là có chuyện gì đã xảy ra thế, tên Lâm Trạch Dương này rốt cuộc là ai, hắn làm sao mà có thể khiến cho cấp trên của cha mình phải nghe lời hắn răm rắp thế?

Tiếp theo, Lưu Lý giống như là một thằng nhóc đã làm sai chuyện, ở trước mắt bao người, dập đầu với Lâm Trạch Dương, còn nói "Cam đoan sau này không tái phạm".

Lâm Trạch Dương gật gật đầu với Lưu Lý, nói: "Được rồi, tôi biết rồi, tôi là một người độ lượng, sau này chỉ cần cậu không xuất hiện ở trước mặt tôi, tôi nhất định sẽ không đánh gãy xương cậu.”

Lưu Lý thiếu chút nữa đã muốn đập đầu chết trên mặt đất luôn, hắn mà độ lượng? Cả thế giới chỉ có một mình hắn độ lượng thôi, được không? Đã khiến người ta quỳ xuống dập đầu thì chưa tính, sau này nhìn thấy còn muốn đánh gãy xương của người ta? Đây là độ lượng hả? Có phải hắn có hiểu lầm gì với độ lượng hay không thế?

Tiếp theo, Lưu Uy lại xin số di động của Lâm Trạch Dương, rất thành khẩn nói: "Chuyện hôm nay hoàn toàn là lỗi của tôi. Có thời gian tôi nhất định phải mời cậu ăn một bữa cơm, cẩn thận xin lỗi anh, đến lúc đó, Lâm Trạch Dương cậu ấy nhất định phải nể mặt đấy.”

Người trong quán bar từ lúc mới bắt đầu đã ở trong trạng thái khiếp sợ, cho nên đến lúc nhìn thấy thái độ khách khí của ông vua thế giới ngầm của mấy thành phố gần đây này đối với Lâm Trạch Dương, thế mà lại không cảm thấy có gì sai.

Dù sao, bạn cũng chỉ cần biết là trên người của Lâm Trạch Dương nếu như không xuất hiện một chút chuyện khiến bạn không ngờ tới, thì đó mới thật sự

là chuyện không ngờ tới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK