Chỉ trong chốc lát, tất cả mọi người đều choáng váng. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, diễn biến thay đổi chóng mặt, không giống như trong kịch bản.
Không ai có thể ngờ rằng người đàn ông đầu trọc này lại ra tay, mà lại ra tay một cách mạnh bạo như vậy. Sao có người có thể không nói nhiều lời mà trực tiếp đánh nhau, bình thường thì không phải sẽ cãi qua cãi lại vài câu, sau đó mới bắt đầu anh đẩy tôi tôi đẩy anh rồi đều ra vẻ như mình cực kỳ hung dữ, cuối cùng bị khuyên nhủ mà nhịn xuống.
Hạo Ca trợn tròn mắt nhìn người đàn ông đầu trọc này, hắn ta ngạc nhiên đến mức quên mất cơn đau trên đầu, không để ý đến máu tươi và rượu trộn lẫn với nhau giàn giụa trên gương mặt.
Khóe miệng của người đàn ông đầu trọc hơi nhếch lên tạo thành một độ cong ác độc, nói: “Tao không thích bị người khác ngắt lời, nhớ cho kĩ, từ nay về sau đừng tùy tiện ngắt lời người khác, bất lịch sự lắm.”
Vừa nói, người đàn ông đầu trọc vừa nhẹ nhàng vỗ lên mặt Hạo Ca mấy cái. Hắn ta vô thức mà gật đầu, cả người đờ đẫn đứng đó.
Hạo Ca chưa bao giờ gặp phải người như vậy, chỉ cảm thấy vô cùng sợ hãi, hai chân run rẩy không đứng vững, việc hắn ta không sợ tới mức tiểu ra quần không phải vì tâm lý vững vàng mà chỉ là do hắn ta không uống nhiều mà thôi.
Người đàn ông đầu trọc nhìn Lâm Tử, cười nói: “Lúc nãy quên nói với cô, đại ca của tôi muốn uống rượu với cô, đây không phải là yêu cầu, cô không có quyền từ chối.”
Lúc này gương mặt của Lâm Tử đã trắng bệch, cô ta chưa từng gặp phải chuyện như thế này bao giờ, nhưng xem ra không thể uống rượu với người kia là xong chuyện.
Cơ thể của Lâm Tử bắt đầu run rẩy, ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại giữa Hạo Ca và người đàn ông đầu trọc.
“Sao, không muốn?” Miệng gã trọc lại khẽ nhếch lên, lộ ra vẻ ác độc.
“Hạo Ca.” Lâm Tử nhìn Hạo Ca, cất giọng cầu xin.
Hạo Ca quay đầu sang bên khác, nhắm mắt làm ngơ.
Lâm Tử cắn chặt môi như chực khóc. Cô ta rất thích tiền, vốn tưởng ở bên cạnh Hạo Ca sẽ tốt, ít nhất thì cô ta có thể sống được cuộc sống mà mình hằng mơ ước.
Không phải Lâm Tử không thể thích một người đàn ông khác mà là cô ta vẫn chưa quá thân thiết với người đàn ông đó.
Quan trọng nhất chính là Lâm Tử rất thất vọng, thật sự vô cùng thất vọng, cô ta không ngờ Hạo Ca, người chuyên hành xử như kẻ không sợ trời không sợ đất, thế mà lại là một tên nhát như thỏ đế.
“Đi theo tôi.” Gã đầu trọc lại nói với Lâm Tử.
Vào tình thế lúc này đương nhiên cho dù Lâm Tử có phản kháng đến đâu thì cũng vô dụng, nhìn tư thế của những người này, cô ta dám chắc chắn rằng thế lực của bọn họ ở đây rất mạnh, nếu không thì làm sao mà bọn họ có thể trực tiếp đánh người, hơn nữa lại không hề có ý định rời đi.
“Bốp.”
Đột nhiên lại có tiếng chai rượu vỡ vang lên, sau đó là tiếng ghế ma sát với mặt đất.
Lâm Trạch Dương lại nhìn về phía người tên Chu Tường kia, anh vừa phát hiện, hình như Chu Tường rất kích động, lúc này cuối cùng anh ta cũng không thể nhịn được nữa.
“Mày là ai?” Người đàn ông đầu trọc nhìn Chu Tường với vẻ mặt ghét bỏ.
Chu Tường đứng trước hắn, nhưng anh ta lại không dám ngẩng đầu lên, giọng nói đứt quãng yếu ớt: “Làm ơn hãy để Lâm Tử đi, tôi…”
Người đàn ông đầu trọc càng thấy chán ngán nói: “Mày đang nói cái gì vậy? Tao không có thời gian đứng đây luyên thuyên với mày đâu. Nếu mày muốn nhúng mũi vào chuyện này thì cứ việc ra tay.”
Vừa nói gã đầu trọc vừa nắm lấy tay Lâm Tử, kéo cô ta đi về phía bàn của bọn họ.
Đột nhiên Chu Tường đứng ra chặn đường hắn.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, không ngờ một người nhìn có vẻ hèn nhát, bất tài lại dám làm ra chuyện như vậy.
“Mày rất to gan đấy, dám cản đường tao.” Khóe miệng người đàn ông đầu trọc lại nhếch lên, chuẩn bị ra tay.
Đột nhiên Chu Tường quỳ xuống dập đầu với hắn.
Mọi người lại sửng sốt lần nữa, đây là chiêu trò gì vậy, không phải Chu Tường thích Lâm Tử nên muốn đóng vai anh hùng cứu mỹ nhân để chiếm lấy trái tim của cô ta sao?
Người đàn ông đầu trọc đang định ra tay cũng sửng sốt một chút, hai mắt trợn trừng, ngơ ngác nhìn Chu Tường, không biết rốt cuộc cái tên này đang muốn làm cái quỷ gì đây.
“Tôi cầu xin anh, buông tha cho Lâm Tử, anh muốn tôi làm cái gì tôi cũng đều chấp nhận, cầu xin anh.” Chu Tường dập đầu cầu xin người đàn ông đầu trọc.
Lúc này thật sự dáng vẻ của Chu Tường trông rất xấu xí, còn xấu hơn Hạo Ca biết bao nhiêu, trận đấu còn chưa bắt đầu mà anh ta đã quỳ xuống dập đầu, chẳng phải dưới đầu gối đàn ông dát vàng sao? Tên Chu Tường này không có một chút cái tôi nào của đàn ông à?
Lâm Tử nhíu mày thật chặt, do dự một lúc mới nói với Chu Tường: “Chu Tường, tôi không thích anh, anh mau cút đi. Người đàn ông tôi muốn không phải là một kẻ yếu đuối như anh.”
Người đàn ông đầu trọc liếc nhìn Lâm Tử rồi lại nhìn Chu Tường, sau đó giơ chân đá anh ta ra ngoài. Chu Tường lập tức lăn trên mặt đất mấy vòng, sau đó đập vào góc bàn, chiếc bàn lắc lư, mấy chai rượu ở trên bàn rơi hết xuống người anh ta.
“Nghe thấy gì không đồ bỏ đi? Mày nghĩ người như mày cũng có tư cách đi thích người khác sao?” Gã đầu trọc cười khẩy nhìn Chu Tường, sau đó tiếp tục kéo tay Lâm Tử đi về phía trước.
Chu Tường nghiến răng nghiến lợi, lúc này anh ta đã cảm thấy vô cùng đau đớn, cho dù là do cú đá của người đàn ông đầu trọc hay do rượu rơi từ trên bàn xuống thì đều khiến anh ta bị thương khá nặng.
Lúc này đáng lẽ ra Chu Tường nên từ bỏ, anh ta không có lý do gì để tiếp tục bảo vệ Lâm Tử. Nhưng Chu Tường không cam tâm, anh ta không muốn trơ mắt nhìn Lâm Tử bị bắt nạt.
Kết quả là Chu Tường lại cố gắng đứng dậy từ trên mặt đất, nhưng cơ thể quá đau đớn khiến anh ta vừa đứng lên đã cảm thấy kiệt sức, chuẩn bị ngã xuống lần nữa.
Ngay khi Chu Tường nghĩ mình lại chuẩn bị ngã sõng soài như chó ăn phân thì anh ta lại có cảm giác cơ thể được một lực mạnh mẽ nâng đỡ, giúp mình ổn định lại cơ thể.
Chu Tường ngẩng đầu lên, theo bản năng nói với người trước mặt: “Cảm ơn.”
“Cậu cảm thấy cậu đánh đổi nhiều như vậy thì được gì à? Có lẽ người phụ nữ kia lại thích như vậy.” Lâm Trạch Dương nhìn Chu Tường, bình thản nói.
Một chuyện nhỏ như vậy, vốn dĩ Lâm Trạch Dương cũng không muốn quan tâm đến, dù sao chuyện như vậy đối với anh đúng là không đáng nhắc tới. Quan trọng hơn là Lâm Trạch Dương còn phải đối phó với một nhóm sát thủ vô danh có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Ai biết được tên Chu Tường này có phải là sát thủ hay không?
Ai biết được tất cả những chuyện này có phải là một vở kịch để nhử Lâm Trạch Dương cắn câu hay không?
Nhưng cuối cùng anh vẫn lựa chọn bước tới.
Chương 372 Sát thủ.
Vốn dĩ Lâm Trạch Dương cũng không có ý định quan tâm đến chuyện này, nhưng Hoa Thất bên cạnh đã không nhìn nổi nữa, chuẩn bị ra tay rồi.
Vậy nên, Lâm Trạch Dương chỉ có thể tiến tới đây.
"Cảm ơn." Chu Tường nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, nói một tiếng cảm ơn, sau đó ánh mắt lại dán chặt vào người Lâm Tử.
Hít một hơi thật sâu, anh ta lại tiếp tục đi về phía Lâm Tử.
Lúc này trong quán bar lại còn có tiếng nhạc vang lên, mấy ca sĩ dân ca đang ôm lấy nhau hát những giai điệu trầm ấm vào micro, như thể hoàn toàn không biết những chuyện đang xảy ra trong quán bar, tâm bất biến giữa dòng đời vạn biến.
Những vị khách phía dưới thì khác, ánh mắt của họ đều đổ dồn vào Chu Tường. Trong số những người này có người sợ hãi, có người tiếc nuối và đau lòng, cũng có người lại cười trên nỗi đau của người khác, đủ loại cảm xúc khác nhau.
Lâm Trạch Dương ngẫm nghĩ một chút rồi đi theo sau Chu Tường. Nếu như anh đã quyết định giúp đỡ Chu Tường thì đương nhiên là cũng sẽ tiện tay làm chuyện này.
Lâm Trạch Dương đi theo phía sau Chu Tường, tiến thẳng về phía trước.
Tình cờ lúc này bên cạnh Lâm Trạch Dương có một bàn khách, khách ở bàn này là hai cô gái, trong mắt hai người hiện lên vẻ hoảng sợ, cơ thể khẽ co rúm lại, vô cùng sợ hãi.
Nhưng ngay khi Lâm Trạch Dương đi ngang qua bàn của họ, hai người họ liếc mắt nhìn nhau một cái, sau đó hơi cúi người về phía trước chuẩn bị thực hiện hành động gì đó.
Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên xoay người lại, nhìn về phía hai người, trên gương mặt là nụ cười rạng rỡ.
Cả hai cô gái đều hơi kinh ngạc, sau đó lại rụt người lại, hai tay ôm chặt lấy ngực, dáng vẻ cực kỳ sợ hãi.
"Tôi đoán hai người còn chưa đụng tới rượu này, cho nên tôi không khách khí nhé." Lâm Trạch Dương vừa nói, vừa cầm lấy ly rượu, một hơi uống hết.
Sau đó anh lại cười nói với hai cô gái: "Rượu này không tệ. Người ta thường nói có qua có lại, tôi cũng không thể uống hết rượu của các cô mà không đáp trả gì. Đúng lúc tôi cũng có vài thứ tặng cho các cô. Tôi thấy các cô có vẻ đang rất lạnh, như vậy đi…"
Đột nhiên Lâm Trạch Dương cúi người về phía trước, đồng thời một bàn tay đã thò ra nắm lấy bả vai của một trong hai cô gái.
Trong nháy mắt trán cô gái kia đã lấm tấm mồ hôi, thậm chí ngay gương mặt cũng trở nên đỏ bừng.
Sau đó, Lâm Trạch Dương cũng nắm lấy vai người còn lại, cô gái kia cũng lập tức đỏ mặt.
"Không cần phải cảm ơn tôi." Lâm Trạch Dương vẫy tay với hai cô gái rồi tiếp tục đi về phía trước.
Đúng lúc này, đột nhiên có một người từ chỗ ngồi bên cạnh đứng dậy đánh về phía anh.
Lâm Trạch Dương chẳng những không thèm né tránh mà còn đụng vào hắn ta.
Cùng lúc đó, anh duỗi một tay về phía trước, muốn nắm lấy cổ tay đang vươn ra của người đàn ông trước mặt. Lâm Trạch Dương chạm vào cổ tay của người đàn ông, sau đó vặn cổ tay hắn ta xoay 360 độ.
Lâm Trạch Dương cảm thấy như vậy đã đủ để ngăn cản động tác của người này nên thả lỏng tay, chuẩn bị tấn công ngược lại.
Nhưng vào lúc này, bàn tay đáng lẽ ra đã bị phế đi của hắn ta lại tấn công vào ngực của anh.
Lâm Trạch Dương vội vàng vươn tay ra định nắm lấy tay của hắn ta. Tốc độ và phản ứng của Lâm Trạch Dương rất nhanh, lập tức tóm lấy cổ tay của hắn ta.
Nhưng lần này Lâm Trạch Dương không nắm lại được cổ tay của hắn ta, bởi vì tay của người đàn ông này giống như một con rắn, hắn ta xoay cổ tay 180 độ, sau đó quấn chặt lấy cánh tay của Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương đột nhiên vận khí, cánh tay bắt đầu rung lên. Tưởng chừng cánh tay của Lâm Trạch Dương chỉ rung lên một chút, nhưng trong khoảnh khắc này, cánh tay của anh đã rung lên hơn trăm lần, lực của mỗi lần đều rất phi thường, cho dù là một thanh thép dày bằng ngón tay cái thì cũng phải gãy gọn trong tay anh.
Nhưng bàn tay của người đàn ông đang siết chặt cánh tay Lâm Trạch Dương thế mà lại không hề bị thương chút nào.
"Bàn tơ tay." Lâm Trạch Dương thì thầm.
"Hừ, không ngờ mày cũng có chút hiểu biết, còn biết tới chiêu này. Nếu đã biết tới sức mạnh của "Bàn tơ tay", vậy thì đừng cố chống cự, nếu không cánh tay của mày sẽ thành đồ bỏ đi. Đương nhiên là nếu không chống cự thì cuối cùng mày cũng sẽ phải chết. Có điều mày sẽ được chết dễ chịu hơn một chút." Người đàn ông thản nhiên nói với Lâm Trạch Dương.
Khóe miệng Lâm Trạch Dương hơi nhếch lên, nói: "Thật vậy à?"
"Đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, nếu mày muốn chọn đau đớn thì tao sẽ cho mày chết trong đau đớn." Giọng nói của người đàn ông càng lạnh lùng hơn, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, đúng là rượu mời không uống lại uống rượu phạt.
Võ thuật Trung Hoa rất sâu rộng, có đủ loại thủ thuật, có người vận dụng tất cả các thủ thuật đến mức mạnh nhất. Cái gọi là "Bàn tơ tay" là một loại bàn tay cực kỳ dẻo dai, có thể uốn nắn dễ dàng. Trên thực tế thì "Bàn tơ tay" đã không xuất hiện trong võ thuật một thời gian dài, bởi vì loại thủ thuật này quá tàn nhẫn.
Theo truyền thuyết, mọi thứ bị "Bàn tơ tay" quấn vào cuối cùng chỉ có một kết quả duy nhất, đó là bị hủy diệt hoàn toàn. Sợi tơ do "Bàn tơ tay" phóng ra có thể khóa chặt trọng lượng, thể tích và thậm chí cả sức mạnh lớn hơn gấp trăm lần.
Thủ thuật này lợi hại nhất ở chỗ nếu đối thủ yếu hơn thì nó sẽ nhân cơ hội trực tiếp phá hủy. Nếu đối thủ mạnh hơn nó, nó sẽ lợi dụng sự mềm dẻo mà quấn lấy đối phương rồi chậm rãi nuốt chửng lấy họ.
Đây chính là nguyên nhân khiến vừa rồi năng lượng cuồn cuộn của Lâm Trạch Dương không hất được tay người đàn ông này ra, đồng thời cũng là lý do khiến Lâm Trạch Dương không thể nắm lấy cổ tay hắn ta.
Chẳng bao lâu sau, người đàn ông dùng "Bàn tơ tay" đã bắt đầu quấn một tay của mình quanh cánh tay Lâm Trạch Dương và liên tục tăng thêm lực.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng duỗi tay còn lại ra, nhưng lại bị tay kia của đối phương quấn lại.
Lâm Trạch Dương có cảm giác như hai tay mình đã bị khóa lại hoàn toàn, cử động cực kỳ khó khăn, nếu dùng vũ lực để bẻ gãy thì rất có thể hai tay của anh sẽ gãy theo.
"Sao, bây giờ mới biết mình ngu xuẩn rồi chứ, dám kiêu ngạo như vậy ở trước mặt tao?" Người đàn ông này nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt tràn đầy khinh thường, muốn lấy mạng anh để tăng cảm giác thích thú.
"Thật sao?" Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn không thay đổi nhiều.
"Hừ." Tất nhiên người đàn ông này không muốn nói thêm gì với Lâm Trạch Dương nữa.
Theo tiếng khịt mũi của người đàn ông này, có một người bên cạnh hắn ta lao về phía Lâm Trạch Dương, anh ta cầm một con dao găm trong tay, con dao găm đâm thẳng vào ngực anh.
Tốc độ của người này rất nhanh, thời cơ cũng rất thích hợp. Lúc này, tay Lâm Trạch Dương đã hoàn toàn bị khóa lại, mà anh lại hoàn toàn không chú ý đến người này.
Cho dù bây giờ chú ý tới thì có phải đã trễ rồi hay không?
Bởi vì bây giờ Lâm Trạch Dương thật sự không thể cử động, hay nói cách khác, dù anh có phản kháng như thế nào thì cũng không còn cách nào để đỡ được một dao này nữa.
Chương 373 Giải quyết
Lúc này, Lâm Trạch Dương thật sự trốn không thoát .
Nói cách khác, cho dù bất cứ ai ở vào vị trí của Lâm Trạch Dương hiện giờ đều trốn không thoát.
Nhưng Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nghĩ đến việc chạy trốn. Anh đùa tôi sao? Thân làm Long Vương, gặp hai tên sát thủ thì chạy trốn ư? Mặc dù hai tên này đúng thật là có mấy đồ vật này nọ.
Lâm Trạch Dương hơi bước một chân về phía trước, và duỗi đầu gối, sau đó đột nhiên lao về phía trước.
Bụp.
Một âm thanh nghèn nghẹt vang lên, Lâm Trạch Dương đâm sầm vào người đàn ông trước mặt, sau đó người đàn ông này va vào người đàn ông phía sau. Ngay sau đó đôi mắt của người đàn ông phía trước đột nhiên mở to, khuôn mặt tràn đầy đau đớn, hai chiếc xương sau lưng của hắn ta đã bị gãy, nhưng đó không phải là điều quan trọng nhất, điều quan trọng nhất là con dao của sát thủ ở phía sau đã đâm vào cơ thể hắn và đâm vào trái tim của hắn.
Cơn đau dữ dội khiến khuôn mặt của người đàn ông nhăn nhó nhưng hắn ta không thể phát ra âm thanh nào vì quá đau đớn và cũng vì sức sống đang trôi qua quá nhanh. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc, nhanh đến mức hắn ta thậm chí không thể hét lên hay thể hiện sự ngạc nhiên.
Bàn tay quấn lụa của hắn ta là vô địch và chắc chắn có thể khóa tay Lâm Trạch Dương. Kỳ thật hắn đã làm như vậy, nhưng hắn ta không ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại không muốn thoát khỏi bàn tay của hắn ta, sự chú ý của Lâm Trạch Dương chưa bao giờ đổ dồn vào hắn ta.
Hóa ra ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã biết tới sự tồn tại của hai tên sát thủ, nhưng anh lại giả vờ không biết, tiện đà lợi dụng bọn chúng.
Đây thực sự là điều mà cả hai tên sát thủ đều chưa từng nghĩ tới, cho dù có từng nghĩ tới điều này thì bọn chúng cũng khó có thể trốn thoát. Bởi vì chuyện này nói thì dễ nhưng làm thì không hề dễ dàng. Đây chính là khả năng nắm bắt thời cơ chính xác, là sức mạnh tuyệt đối, là sự chú ý tuyệt đối đến từng chi tiết.
Trong lúc đó, nếu Lâm Trạch Dương nhanh hơn một chút, hoặc chậm hơn một chút, hoặc góc đánh về phía trước lệch đi một chút, hoặc chỉ cần sức mạnh kém đi dù chỉ một chút thôi, hắn ta cũng sẽ không thành công. Hắn ta không những không thành công mà thậm chí còn có thể nhét một con dê vào miệng cọp, đẩy nhanh tốc độ tiến tới cái chết của chính mình.
Nhưng Lâm Trạch Dương đã làm được, không những thế anh còn làm một cách hoàn hảo.
Lâm Trạch Dương đặt người đàn ông có bàn tay quấn lụa lên ghế, động tác rất bình tĩnh, như đang đối xử với một người bạn đã mất sức do uống rượu quá nhiều, bình tĩnh đến mức đáng sợ. Khuôn mặt Lâm Trạch Dương không chút biểu cảm, ánh mắt từ đầu đến cuối không hề chớp dù chỉ một lần.
Làm xong tất cả những điều này, Lâm Trạch Dương rốt cuộc nhìn về phía tên sát thủ còn sống, ánh mắt bình tĩnh như trước, giống như một người bình thường đang làm những việc rất bình thường.
Nhưng toàn thân tên sát thủ đều run rẩy, ngay cả bàn tay cầm dao cũng run không ngừng. Lúc này hắn thực sự cảm thấy một loại sợ hãi không tên.
Lâm Trạch Dương đến gần tên sát thủ, sau đó đưa tay ra và nói: "Đưa tay mày ra đây."
Tên sát thủ không biết Lâm Trạch Dương định làm gì nhưng hắn cảm nhận được nguy hiểm đang tới gần, rồi bàn tay cầm dao của hắn vẫn duỗi ra, như thể linh hồn đã không còn là của hắn nữa rồi.
Tách.
Một tiếng động vang lên, tên sát thủ đang muốn hét lên nhưng lại không thể làm được, bởi vì đúng lúc này hắn nhìn thấy đôi mắt Lâm Trạch Dương, cặp mắt ấy luôn bình tĩnh như gương, không chút gợn sóng.
"Trở về nói cho người của mày biết, nếu muốn giết tao, có lẽ phải phái ra sát thủ mạnh hơn. Nhân tiện, mày nên kêu tên ca sĩ kia nhanh chóng rời đi. Tao cảm thấy bài hát vừa rồi hắn ta hát khá hay, hơn nữa chơi guitar cũng không tồi, tao không muốn sau này hắn ta không thể hát hay chơi được những bài hát khác.” Sau khi Lâm Trạch Dương làm xong tất cả những điều này, anh ta khẽ gật đầu với tên sát thủ, rồi tiếp tục bước về phía trước.
Tên sát thủ nhìn bóng lưng Lâm Trạch Dương xa dần, không khỏi nuốt nước bọt thật sâu, sau đó toàn thân đổ sụp xuống ghế. Hắn cảm thấy lưng và đũng quần của mình đã ướt đẫm.
Lâm Trạch Dương nhanh chóng đuổi theo Chu Tường.
Lâm Trạch Dương vừa chặn được ba vụ ám sát và giải quyết được ba sát thủ. Tính thời gian trôi qua không lâu. Mọi chiêu thức giết chóc đều được hoàn thành trong tích tắc, không phải anh sống thì tôi chết. Đây là thế giới của lính đánh thuê, đây là thế giới của những kẻ giết người.
Lúc Lâm Trạch Dương đuổi kịp Chu Tường, Chu Tường đã đứng ở trước mặt Lâm Tử. Nói cách khác, Chu Tường đã đứng trước đám người xã hội đó.
"Mày tới nơi này làm gì." Đầu trọc không khỏi khẽ cau mày. Vừa rồi Chu Tường đã quỳ xuống vái lạy, thậm chí gã còn đá anh ta một cước. Có lẽ anh ta không dám tới đây mới đúng.
"Lâm Tử, anh biết em không thích anh, càng biết rõ em không thích sống chung với loại người như anh, em có mục tiêu riêng của mình, việc theo đuổi trong mắt người khác có thể không tốt lắm, nhưng anh tôn trọng sự theo đuổi của em. Anh chỉ đến đây để nói với em rằng dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn thích em." Chu Tường hít một hơi thật sâu nói với Lâm Tử.
Điều kỳ lạ là vào thời điểm này, khi Chu Tường đối mặt với vài nhân vật hung hãn trong xã hội, anh ta không còn nói lắp nữa, vẻ mặt trông rất nghiêm túc, như thể không hề sợ hãi những ông lớn đó. Nói cách khác, trong mắt Chu Tường không có ai khác ngoại trừ Lâm Tử.
Lâm Tử hơi hơi nhíu mày lại, nhìn Chu Tường nhưng không có cách nào phát ra âm thanh.
"Được rồi, mày nói nhảm nhí cái gì đấy. Tao thấy mày là người đáng thương nên tao sẽ không ra tay với mày. Cút khỏi đây ngay nếu không đừng trách tao không khách sáo." Đầu trọc có lẽ cũng cảm thấy việc đánh đập với một kẻ hèn nhát như Chu Tường thật nhàm chán, nên cũng không nghĩ sẽ ra tay.
Nhưng Chu Tường trong lúc này lại không hề nao núng, anh ta cũng không thèm nhìn gã Đầu trọc, chỉ nhìn chằm chằm Lâm Tử.
"Mày!" Đầu trọc cảm thấy mình bị phớt lờ, có chút tức giận, gã giơ tay lên và định đánh Chu Tường.
"Đủ rồi" Ngay lúc cái tát của gã đầu trọc sắp được hạ xuống, giọng nói của Lâm Tử đột nhiên vang lên.
Lâm Tử mang vẻ mặt rất lạnh lùng nhìn Chu Tường, nói: “Nếu anh đã biết hết mọi chuyện thì đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa. Nói thật, nhìn thấy loại người như anh, tôi thấy rất phiền phức. Muốn thực lực không có thực lực, muốn lý lịch không có lý lịch, đến tiền cũng không có, anh chính là kẻ thua cuộc. Tôi không thích anh, sau này đừng để tôi gặp lại anh nữa. Cút khỏi đây ngay.”
Chu Tường như bị sét đánh, đứng yên một chỗ, linh hồn không biết đang bay về đâu.
Chương 374 Ra tay
Chu Tường sửng sốt hồi lâu, trên mặt cố nặn ra một chút tươi cười, nhìn Lâm Tử nói: "Được, nhưng nếu em cần gì hoặc có người dám bắt nạt em, em lúc nào cũng có thể gọi cho anh. ”
"Ha ha ha" Đầu trọc không khỏi nở nụ cười lớn, mấy người đi cùng gã cũng cười to theo.
"Buồn cười chết tao rồi, trên đời này làm sao lại có loại đàn ông vô dụng như mày? Mày có phải là đàn ông không, người ta đều đã nói tới như vậy, mày còn có thể vô liêm sỉ thế hả, đầu óc mày có vấn đề gì sao? Hay là mày chỉ là một tên ngốc?" Đầu trọc không khỏi lớn tiếng chế giễu Chu Tường.
Mọi người cười nhạo Chu Tường, Lâm Tử cũng không phản ứng gì, chỉ đứng đó cười với bọn họ.
"Đi thôi." Đột nhiên một giọng nói vang lên. Lâm Trạch Dương vươn một tay đặt lên vai Chu Tường, nhẹ giọng nói với Chu Tường.
Có lẽ hầu hết mọi người ở đây đều chế giễu Chu Tường, đều cảm thấy Chu Tường chính là một tên phế vật, nhưng lúc này Lâm Trạch Dương lại không có cảm giác như vậy, thậm chí cảm thấy Chu Tường có tư cách trở thành bạn của mình. Tại sao như thế?
Bởi vì Chu Tường dám nói ra những lời trong lòng, bởi vì Chu Tường vẫn luôn trung thành với tình cảm của bản thân, bởi vì Chu Tường chưa từng bị bên ngoài ảnh hưởng.
Chu Tường quay đầu lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó gật đầu, muốn xoay người rời đi.
"Chờ một chút." Đầu trọc đột nhiên gọi Chu Tường. Vừa rồi đại ca của gã, người đàn ông trung niên ngồi trên ghế, đã liếc nhìn gã, ý tứ rất đơn giản, chính là không thể dễ dàng buông tha anh ta như vậy.
Vì sao với tư cách là một kẻ phản diện lại muốn làm nhục người tốt và dạy cho người tốt một bài học? Đương nhiên là vì cảm thấy vui vẻ và muốn làm cho tâm trạng của mình tốt lên.
Chu Tường quay đầu lại, nhìn về phía tên đầu trọc, nói: "Anh gọi tôi."
Chu Tường có vẻ rất ngốc nghếch.
"Như vậy đi, nếu như mày để tao đánh vào đầu mày một cái, tao cam đoan sẽ không ép buộc người phụ nữ này." Đầu trọc cười tủm tỉm nhìn Chu Tường nói.
Chu Tường suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu xuống, nói: "Được."
"Chu Tường" Lâm Tử không khỏi lớn tiếng la hét với Chu Tường, có vẻ có chút kích động, lông mày cau chặt, nói: "Anh điên rồi sao?"
Chu Tường mỉm cười với Lâm Tử, nói: "Anh không điên, bị đánh một cái mà thôi, mấy chuyện này anh cũng không ít lần làm, không có việc gì. Nhưng, Lâm Tử, em quan tâm tới anh, điều này làm cho anh rất vui đấy. ”
Đầu trọc không khỏi lắc đầu, sau đó nói với Chu Tường: "Hừ, mày đi đi, đánh người như mày không vui tí nào. ”
Chu Tường suy nghĩ một chút, sau đó thật sự xoay người lại.
Lại vào lúc này, Đầu trọc nắm lấy một chai rượu trong tay, sau đó đập mạnh về phía sau gáy của Chu Tường.
Phía sau gáy có thể nói là nơi yếu ớt nhất của cơ thể con người, nếu Chu Tường thật sự bị thương dù chỉ một chút thì cũng có thể dẫn tới mất mạng cũng nên.
Mà đối với chuyện này Chu Tường dường như vẫn hoàn toàn không biết gì cả.
Lại vào lúc này, đột nhiên Đầu trọc phát hiện tay mình không có cách nào di chuyển về phía trước, giống như thân thể mất đi năng lực khống chế cánh tay.
Đầu trọc không khỏi mở to đôi mắt, ánh mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương đang nắm lấy cánh tay mình ở phía trước.
"Phải biết buông tha cho người khác, đây là đạo lý chúng ta đã học được lúc học tiểu học, bây giờ mày đã bao nhiêu tuổi rồi, đạo lý như vậy cũng không rõ sao? Hay là nói ngay cả tiểu học mày cũng chưa từng học qua, tao ngược lại cảm thấy mày thật đáng thương." Lâm Trạch Dương buông tay nắm lấy Đầu trọc, thần sắc bình thản nhìn gã.
Dáng người của Đầu trọc rất cao to, cao hơn Lâm Trạch Dương nửa cái đầu, cho nên lúc nhìn Lâm Trạch Dương đều là đang nhìn xuống Lâm Trạch Dương, làm cho người ta có một loại cảm giác áp bách rất mãnh liệt.
"Mày muốn chết sao?" Khuôn mặt gã Đầu trọc trong nháy mắt liền trở nên dữ tợn, tên này lấy dũng khí từ đầu ra dám cản mình, mà hắn cũng thật sự làm được.
Suy nghĩ của Đầu trọc rất đơn giản, Chu Tường thật sự quá chướng mắt, là một nhân vật phản diện, làm sao có thể để cho người khác như vậy rời đi.
Đến lúc đó, người khác có phải sẽ cảm thấy gã không có tí oai phong, hung mãnh nào không, chỉ giống như một người bình thường. Vả lại, đại ca lại đang ở phía sau quan sát nữa.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Tao đương nhiên không muốn chết, cho nên sẽ không đi tìm chết. ”
Sau đó, Lâm Trạch Dương xoay người lại, vỗ vỗ bả vai Chu Tường, nói: "Chúng ta đi thôi. ”
"Muốn đi, mày cho rằng hiện tại mày còn có thể đi sao?" Đầu trọc đột nhiên vươn tay bắt lấy bả vai Lâm Trạch Dương, sau đó kéo người Lâm Trạch Dương trở về.
"Tao không muốn đánh nhau với mày, cho nên mày tốt nhất không nên trêu chọc tao. Tối nay tao đã ra tay quá nhiều rồi.” Lâm Trạch Dương thản nhiên nhìn gã Đầu trọc, nói: "Hơn nữa nói thật, mày không có tư cách để cho tao phải ra tay. ”
"Ha ha ha" Đầu trọc không những không có tức giận, ngược lại còn phát ra tiếng cười thật lớn.
Trong đó có vài người đàn ông còn ngồi trên ghế cũng cười lớn. Thật hài hước.
Lâm Trạch Dương thoạt nhìn gầy nhỏ yếu ớt, ở trước mặt Đầu trọc giống như một thằng nhóc, nhưng hắn lại nói ra những lời như vậy.
Vẻ mặt của những người gần đó đã chú ý đến Lâm Trạch Dương bắt đầu thay đổi. Vừa rồi bọn họ cho rằng Lâm Trạch Dương rất dũng cảm, dám đối mặt với bọn côn đồ này, thậm chí còn cứu được Chu Tường.
Nhưng hiện tại bọn họ cảm thấy Lâm Trạch Dương có thể chỉ là một kẻ điên, nếu không chính là một kẻ ngốc. Một người làm sao có thể không tự nghĩ lại bản thân mình mà dám nói ra những lời như vậy với người khác
Vốn dĩ những người này cho rằng chuyện xảy ra bên cạnh Lâm Trạch Dương sẽ khiến người ta cảm thấy đáng thương, nhưng hiện tại họ cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự đáng bị đánh, hắn bị đánh là rất hợp lý.
Đương nhiên, Lâm Trạch Dương không để ý tới Đầu trọc, nhẹ nhàng hất tay gã ra, quay người tiếp tục đi về phía trước.
Đầu trọc không khỏi sửng sốt lần nữa, sắc mặt gã trong nháy mắt trở nên hung dữ, trong mắt có sát ý, bàn tay cầm cái chai lại giơ lên, sau đó cái chai đập thẳng vào đầu Lâm Trạch Dương.
"Mày đi chết đi." Đầu trọc phát ra một tiếng gầm gừ dữ tợn.
Những người xung quanh chứng kiến chuyện này đều nhắm mắt lại.
Sau đó quán bar rơi vào im lặng, không có âm thanh nào phát ra .
"Thật ra, tao không hề muốn ra tay với mày, tao có chút mệt mỏi. Nhưng nếu mày vẫn ngoan cố thì đừng trách tao không khách sáo.”
Một hồi sau, thanh âm nhàn nhạt của Lâm Trạch Dương vang lên, phá vỡ sự im lặng.
Chương 375 Chết tiệt, xuống địa ngục đi
Một lần nữa, gã Đầu trọc phát hiện Lâm Phi lại nắm lấy tay mình.
Chuyện này làm sao có thể tha thứ được, cho dù tình huống này là trùng hợp hay là cái gì khác, gã Đầu trọc cảm thấy đây là chuyện gã căn bản không thể tiếp nhận.
Đương nhiên, nếu Đầu trọc biết chuyện Lâm Trạch Dương vừa làm, gã nhất định sẽ không hành xử như vậy. Đi bộ suốt chặng đường tới đây, ba sát thủ nổi tiếng trong giới sát thủ đã bị giết một cách lặng lẽ.
Đã nhìn rõ rồi, im ắng không một tiếng động.
“Chết tiệt, xuống địa ngục đi” Đầu trọc hét lớn, đầu gối của gã đụng phải bụng của Lâm Trạch Dương, đã hoàn toàn mất kiểm soát sức mạnh của mình, muốn ra tay giết chết Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương hơi nhướng mày, không hề di chuyển, một tay duỗi thẳng về phía trước, sau đó nhẹ nhàng ấn vào trán của gã Đầu trọc.
Ít nhất nhìn bề ngoài, hành động của Lâm Trạch Dương trông rất nhẹ nhàng, giống như chuồn chuồn chạm nước, thậm chí cũng chưa chắc có thể tạo ra bất kỳ gợn sóng nào xuất hiện trên mặt hồ.
Đầu trọc nhìn thấy dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương, suýt chút nữa thì cười lớn, khóe miệng đã tách ra, tiếng cười gần như tuôn ra.
Nhưng chính vào lúc này, gã Đầu trọc phát hiện cơ thể mình đột nhiên mất kiểm soát, lùi về phía sau.
Khuôn mặt Đầu trọc đầy kinh ngạc, gã không cảm nhận được sức mạnh của bàn tay Lâm Trạch Dương trên trán mình, thậm chí còn không cảm nhận được bàn tay của Lâm Trạch Dương.
Không biết vì sao, Đầu trọc ngã về phía sau, rõ ràng động tác tiến về phía trước của gã rất mãnh liệt.
Vào lúc đó, Đầu trọc cảm thấy như thời gian và không gian bị lẫn lộn.
Cái quái gì đang diễn ra vậy?
“Tốt nhất đừng tiến đến nữa, nếu không tao thực sự sẽ ra tay.” Lâm Trạch Dương lắc đầu với Đầu trọc, vẫn là không muốn ra tay.
“Chết tiệt, đi chết đi.” Đầu trọc hét lớn, gã lập tức lao về phía Lâm Trạch Dương một lần nữa, gã cảm thấy vừa rồi chắc chắn đã có chuyện gì đó xảy ra với mình. Chưa bao giờ nghĩ rằng sở dĩ những chuyện kỳ lạ đó xảy ra là do Lâm Trạch Dương.
Sau đó Lâm Trạch Dương duỗi tay ra, ấn lên trán của Đầu trọc.
“Nếu đã như vậy, tao chỉ có thể ra tay.” Lâm Trạch Dương có chút không kiên nhẫn, hắn chưa bao giờ là một người thủ hạ lưu tình, càng không phải là người dễ bị bắt nạt.
Đầu trọc trực tiếp ngã xuống đất, như một đống bùn, khuôn mặt của gã đã trở nên méo mó, đôi mắt vẫn mở to, nhưng trong mắt không còn tia sáng nữa, hoàn toàn ngất đi.
Có tiếng ghế cọ xát với mặt đất, sau đó vài chiếc ghế rơi xuống đất.
Một vài người đàn ông ngồi đó đột nhiên đứng dậy, nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.
“Mày dám ra tay sao tiểu tử, thật không biết trời cao đất dày là gì, mày có thể không biết tao là ai, nhưng từ giờ mày không cần phải biết nữa.” Một người đàn ông trung niên nói với Lâm Trạch Dương.
Người đàn ông trung niên này tên là Hứa Phi, hắn ta là thủ lĩnh một nhóm lưu manh ở địa phương, những năm gần đây hắn ta hiếm khi quay lại thị trấn Long Tỉnh. Hứa Phi mấy ngày nay mới trở về, mang theo một đám đàn em.
Đám đàn em này của Hứa Phi đều dữ dằn, hung hăng đầy sát khí, xem ra đã làm rất nhiều chuyện xấu, còn dám tiếp tục làm những chuyện xấu hơn nữa.
Điều quan trọng hơn là, lần trở về này của Hứa Phi khác hẳn với lần trước, hắn ta lái mấy chiếc xe sang về, tiêu tiền như nước, hoàn toàn không thấy xót.
Hứa Phi, vốn đã là đại ca đám lưu manh ở đây, càng trở nên không ai ngăn cản và trở thành hoàng đế ngầm của thị trấn Long Tỉnh .
Vì vậy, những gì Hứa Phi nói thực ra không hề cường điệu chút nào.
Một số người dân địa phương nhận ra Hứa Phi, lúc này vẻ mặt đều vô cùng căng thẳng, ánh mắt họ nhìn Lâm Trạch Dương đầy thương cảm và thương hại, họ nói tên này động đến ai không động lại chọc vào đại ma đầu này.
Hạo ca đằng kia không những không có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ mà còn cười khẩy, thậm chí không thèm để ý đến vết thương trên đầu.
Hừ, tao đã bị nhục nhã như vậy, một kẻ quê mùa như Chu Tường còn không biết ở đâu xuất hiện thêm một tên tiểu tử, cũng như nhau đều không có ngoại lệ, tốt nhất nên đánh chết chúng cho tao.
Để xem, không phải Hạo ca tao nhát gan không dám đánh trả, chỉ là đối phương quá mạnh. Tên ngốc kia nhất định là sợ đến nói không ra lời, liệu lát sau có tiểu tiện không tự chủ không.
“Mày lại là ai? Bỏ đi, tao đã ra tay rồi, có ra tay nữa hay không tao cũng không quan tâm. Lên hết đi, tốt nhất là cùng nhau lên, đừng lãng phí thời gian của tao.”
Lúc này, giọng nói bất lực của Lâm Trạch Dương vang lên, vừa nói vừa lắc đầu, hắn giơ ngón tay về phía Hứa Phi và đám người của hắn ta.
“Hahaha, buồn cười quá, hôm nay tao mới nhận ra trên đời này quả thực có những kẻ ngu ngốc như vậy. Tốt, rất tốt. Hôm nay tao sẽ cho mày biết trên thế giới này không đơn giản như mày tưởng tượng. Đánh tên này cho tao, đến khi hắn cầu xin mới thôi, tao muốn thấy hắn quỳ xuống khóc lóc trước mặt tao.”
Hứa Phi vừa vẫy tay vừa nói.
Hai tên đàn ông to lớn bên cạnh Hứa Phi tiến về phía Lâm Trạch Dương.
Lúc này DJ chơi nhạc đã rời đi, quán bar trở nên rất yên tĩnh, không có tiếng nhạc, mọi người không dám phát ra âm thanh.
Hai tên đàn ông to lớn mỗi người cầm một cái ghế định ném vào Lâm Trạch Dương.
“Đợi đã.” bỗng nhiên có một giọng nói vang lên.
Sau đó, có người bước nhanh tới, đứng giữa Lâm Trạch Dương và hai tên đàn ông to lớn.
“Phi ca, sao lại tức giận như thế, không tốt cho sức khỏe đâu. Nhưng dù thế nào đi nữa, anh đến chỗ của tôi, lại làm anh không vui chính là lỗi của tôi rồi. Xin tha thứ cho tôi, hãy cho tôi chút thể diện.”
Đây là một người đàn ông trung niên, người phụ trách quán bar này, thực ra ông ta biết Hứa Phi.
Hứa Phi suy nghĩ một lúc rồi gật đầu với người này.
“Nếu Lục đệ đã nói như vậy, tôi nhất định phải nể mặt ông rồi.”
“Cám ơn, cảm ơn. Tôi nhất định sẽ ghi nhớ tấm lòng hảo tâm của Phi ca.” Ông chủ Lục nhanh chóng nói lời cảm ơn với Hứa Phi.
“Mấy người còn đứng đó làm gì, còn không mau cút đi”
Ông chủ Lục quay đầu nhìn Lâm Trạch Dương cùng Chu Tường nói, sắc mặt trở nên rất nghiêm túc, giọng điệu cũng rất cứng ngắc.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó xoay người đi về phía trước. Nếu đã không cần ra tay, thì không ra tay vậy.
Mọi người thấy thế không khỏi thở phào nhẹ nhõm, nếu cứ tiếp tục, ai biết hai thiếu niên kia sẽ phải trải qua chuyện gì?