Tất cả mọi sinh vật đều khát khao tự do, kể cả con người. Hoặc trong số tất cả các sinh vật, con người chính là loài khát khao tự do nhất.
Cho nên, khi một người muốn đi làm chuyện gì đó, lại đột nhiên có người ép buộc hắn phải làm cùng một chuyện, lúc đó hắn rất có thể sẽ không làm chuyện này.
Tâm lý của Lý Tuyết Tình chính là như vậy, bởi vì người trong nhà ép buộc, cô ta vốn có cảm tình với Lâm Trạch Dương, nhưng thoáng cái lại không biết nên đối mặt với anh như thế nào, thậm chí còn mơ hồ xuất hiện một ít khoảng cách.
Vốn dĩ tối nay Lý Tuyết Tình quyết định lành làm gáo, vỡ làm muôi*, chuẩn bị đem mình giao cho Lâm Trạch Dương. Nhưng anh lại làm cho cô yên tâm, cảm thấy Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương như trước, vẫn là người mình thích. Rõ ràng cô cũng mặc đồ ngủ gợi cảm như vậy, anh lại chạy một mình đến trong phòng của cô, sau đó lại trực tiếp khóa trái cửa, bộ đồ ngủ gợi cảm này mặc cũng như không.
Quan hệ của con người quả thật đều vi diệu đến như vậy, có thể bởi vì chút chuyện nhỏ liền trở mặt với nhau, nhưng cũng có thể bởi vì một chút biến hóa mà hấp dẫn lẫn nhau.
Ngô Thiên Hùng vốn không chán ghét Lâm Trạch Dương, cùng lắm hắn ta chỉ bất mãn với vị trí tổng giám đốc của Lâm Trạch Dương mà thôi, không có thâm thù đại hận gì đối với Lâm Trạch Dương.
Bây giờ Ngô Thiên Hùng lại không nghĩ như vậy, hắn ta cảm thấy Lâm Trạch Dương chính là một tên khốn tận cấp ba mươi.
Có tổng giám đốc như anh thì Kiều Lan Nữ sao có thể phát triển được chứ, anh với tư cách là tổng giám đốc có thể có một chút giác ngộ không hả, mặc dù anh không muốn làm việc chăm chỉ nhưng tốt xấu gì thì cũng phải đi làm đúng giờ chứ.
Ngày hôm qua phải chờ cả một ngày tại hội nghị, Ngô Thiên Hùng và tất cả quản lý đã có chút không kiên nhẫn, bây giờ Ngô Thiên Hùng lại phải đợi cả buổi sáng
Ngô Thiên Hùng cảm thấy thắt lưng của mình sắp chống đỡ không nổi, nếu cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng bị đứt đoạn, đến lúc đó tổng giám đốc không làm được, lại trở thành tàn phế sao?
Ngẫm lại, Ngô Thiên Hùng cảm thấy mình thật sự có chút coi trọng Lâm Trạch Dương, đây hoàn toàn là một tên phế vật, quản lý trong công ty đều có cục diện như vậy, anh ta lại có thể thản nhiên thờ ơ, người có nhận thức bình thường hẳn lúc này đã chắc chắn trở nên điên loạn rồi
Nhưnghắn ta cũng bất đắc dĩ, hôm nay nếu đã tới rồi, buổi chiều vẫn phải kiên trì một chút
Sau giờ nghỉ trưa, quản lý của Kiều Lan Nữ một lần nữa đều tập hợp trong phòng họp.
Chẳng qua, phòng họp lúc này cũng không còn đè nén như ngày hôm qua nữa, càng không có bất kỳ bầu không khí khẩn trương nào, tất cả mọi người đều nghị luận sôi nổi.
“Ông nói xem, rốt cuộc Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì, đã liên tục hai ngày cậu ta không xuất hiện, có phải là thấy sợ hãi hay không ”
“Tôi cũng thấy như vậy, không phải hôm nay ngay cả trong công ty cũng không tới sao? Dù sao Lâm Trạch Dương vẫn còn quá trẻ, cũng không biết Tần tổng nghĩ như thế nào mà lại để cho một thanh niên không có kinh nghiệm như Lâm Trạch Dương làm tổng giám đốc, tôi xem nếu cứ tiếp tục như vậy thì Kiều Lan Nữ sẽ bị phá sản ”
"Mấy người đã nghe chưa? Lúc Lâm Trạch Dương vừa mới tới, làm một nhân viên bình thường đã dám cãi nhau với chủ quan của cậu ta. Người như vậy, tôi cảm giác có thể sẽ không dễ dàng đối phó, có lẽ cậu ta đang giấu chiêu cuối. ”
“Chiêu cuối cái gì chứ, chẳng lẽ cậu ta còn dám sa thải toàn bộ quản lý chúng ta sao?”
Nghe được người này nói như vậy, trên mặt mọi người đều lộ ra nụ cười châm biếm, sau đó liên tục lắc đầu. Đại khái là chỉ có kẻ ngốc mới có thể làm những chuyện như vậy.
Công ty tồn tại được căn bản đều là do nhân lực, nếu lớp quản lý của công ty đều bị sa thải, ai sẽ chống đỡ công ty, kết cấu công ty còn hoạt động như thế nào được nữa chứ.
Đúng vào lúc này, cửa văn phòng đang đóng chặt đột nhiên lại mở ra.
Tầm mắt mọi người đều tập trung qua.
Người đang đứng ở ngoài cửa chính là Lâm Trạch Dương, anh cuối cùng cũng xuất hiện
Phát hiện tất cả mọi người đều nhìn mình, Lâm Trạch Dương có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, sau đó hướng về mọi người nở nụ cười rồi còn phất phất tay, nói: "Xin chào mọi người, không ngờ mọi người vậy mà vẫn còn ở đây, tôi cứ tưởng lại không kịp nữa chứ.”
Nghe được những lời này của Lâm Trạch Dương, tất cả mọi người đều không biết nên cảm thấy thế nào, lại không kịp thời gian, cậu rất vội sao? Rốt cuộc hôm qua cậu đã làm gì mà phải khiến bọn tôi chờ cả một ngày, hôm nay bọn tôi cũng phải chờ hơn nửa ngày.
Sau đó, Lâm Trạch Dương đến vị trí trên cùng.
Lúc này Ngô Thiên Hùng đang ngồi ở vị trí tổng giám đốc, thấy Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, hắn ta lại không có ý muốn tránh ra.
Trong lòng mọi người lúc này đều trở nên căng thẳng và kích động, Lâm Trạch Dương vừa tới, không ngờ màn kịch lớn nhanh như vậy đã bắt đầu?
Ánh mắt của Ngô Thiên Hùng nhìn Lâm Trach Dương tràn đầy khiêu khích, hiển nhiên như muốn nói, tôi chờ cậu lâu như vậy rốt cuộc cậu cũng đã tới, cuối cùng thì cậu phải bại dưới tay tôi.
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương lại tò mò nhìn hắn ta, nói: "Anh là Ngô Thiên Hùng sao?"
Ngô Thiên Hùng đã nghĩ qua tất cả phản ứng của Lâm Trạch Dương, nhưng lại không ngờ lời mở đầu của anh lại là một câu kém hiểu biết đến như vậy, cho nên kiêu ngạo ngẩng đầu lên, cũng không nói gì.
"Vị trí này là của tôi, cảm phiền anh nhường chỗ.” Lâm Trạch Dương rất lễ phép nói với Ngô Thiên Hùng.
Đương nhiên hắn ta sẽ không tránh ra, ánh mắt nhìn Lâm Trạch Dương càng giống như nhìn một tên ngốc, có quỷ mới nhường chỗ cho cậu, hôm nay mục đích đến nơi này của tôi chính là đoạt vị trí này
Vẻ mặt của Lâm Trạch Dương khó xử, nói: "Bây giờ tôi nên làm gì đây?"
Mọi người ở phía dưới thấy thế, ai nấy cũng đều lắc đầu, biết Lâm Trạch Dương là một tên vô dụng nhưng thật không ngờ anh lại có thể ngu ngốc đến trình độ như vậy, chỉ là một tình huống đơn giản cũng không có cách để giải quyết. Hơn nữa rõ ràng biết ý đồ của Ngô Thiên Hùng, ngay cả một chút chuẩn bị trước đó cũng không có, vội vàng tới đây chính là thiên lý tặng đầu người trong truyền thuyết, đồng đội heo sao
Vào lúc này, Lâm Trạch Dương lại nhìn Ngô Thiên Hùng, nói: "Anh thật sự không đi?"
Hắn ta lại cười lạnh lần thứ hai, vẫn là không nói gì.
"Haizz." Lâm Trạch Dương thở dài một tiếng, sau đó lắc đầu đi ra ngoài.
Người trong phòng hội nghị đều ngây ngẩn cả người lần nữa, đây là tình huống gì đây, chẳng lẽ chuyện cứ như vậy kết thúc, Lâm Trạch Dương cứ như vậy nhường vị trí này cho Ngô Thiên Hùng để từ nay về sau hắn ta trở thành tổng giám đốc công ty, tình tiết này có phải có hơi khinh suất một chút không?
Hoàn toàn không có long tranh hổ đấu như trong tưởng tượng.
"Ừm, là anh ta, chính là anh ta." Đột nhiên, cửa lớn hội nghị lại mở ra, sau đó Lâm Trạch Dương bước vào, duỗi ngón tay chỉ vào Ngô Thiên Hùng nói.
Tiếp đó, một đám đàn ông mặc đồng phục đi vào, trực tiếp đi tới bên cạnh Ngô Thiên Hùng.
Tất cả mọi người lại ngây ngẩn cả người, đây lại là diễn biến nào vậy, không có một chút phòng bị, đột nhiên nội dung kịch bản cũng bị thay đổi.
Chương 227 Lâm Trạch Dương khác trước đây.
"Mời anh ra ngoài." Một nhân viên bảo vệ nói rất lịch sự với Ngô Cao Lục.
"Mấy người đang làm cái gì vậy?" Ngô Cao Lục lạnh lùng nhìn mấy tên bảo vệ này.
Nhân viên bảo vệ kia vẫn duy trì phép lịch sự, nói: "Chúng tôi là bảo vệ của tòa nhà này, vị tiên sinh này vừa tố cáo anh chưa được cho phép đã đi vào, cảm thấy anh là người xấu, muốn trộm bí mật thương nghiệp của Kiều Lan Nữ. ”
Ngô Cao Lục tức giận đến mức hai mắt trợn trừng như sắp rơi ra ngoài. Kẻ xấu? Trộm bí mật thương nghiệp của Kiều Lan Nữ?
"Tôi là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ, ở Kiều Lan Nữ có cái gì mà tôi không biết chứ!" Ngô Cao Lục nghiệm nghị quát lớn với nhân viên bảo vệ.
Tên bảo vệ kia vẫn không tức giận, giống như đã lường trước được tình huống này, nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Quả đúng như lời của Lâm Trạch Dương tiên sinh ngài nói.”
Tiếp đó, nhân viên bảo vệ lại nhìn Ngô Cao Lục: "Xin vui lòng xuất trình giấy tờ xác nhận danh tính."
"Giấy tờ xác nhận danh tính?" Ngô Cao Lục sững sờ, mấy ngày trước hắn ta đã từ chức, đương nhiên tất cả giấy tờ đều phải giao lại cho công ty.
"Xin vui lòng xuất trình giấy tờ xác định danh tính của anh." Nhân viên bảo vệ tiếp tục lịch sự nói.
Khóe miệng Ngô Cao Lục giật giật mấy cái, sau đó giận dữ nói với bảo vệ: "Ngô Cao Lục tôi còn cần phải xuất trình giấy tờ xác nhận danh tính sao?"
"Lôi đi." Nói xong, tên bảo vệ này phất tay một cái, hai bảo vệ khác lập tức mỗi người một bên giữ chặt bả vai hắn ta.
"Bỏ ra, chết tiệt, biết tôi là ai không?" Ngô Cao Lục giận dữ đến cực hạn, chuyện gì đây, ngay cả bảo vệ cũng dám động tay động chân với hắn ta.
“Bốp!”
Một âm thanh nặng nề đột nhiên vang lên, một nhân viên bảo vệ giơ tay tát vào đầu Ngô Cao Lục.
"Tôi đã thấy anh ngứa mắt từ lâu rồi, còn ở đây vờ vịt gì nữa, tôi còn có thể nói tôi là bạn thân của tổng thống Mỹ đây, còn lộn xộn nữa, cẩn thận tôi đập chết anh, mấy kẻ lừa đảo giống như anh tôi gặp nhiều rồi.” Tên bảo vệ kia hung tợn trừng mắt nhìn Ngô Cao Lục.
Ngô Cao Lục vô cùng tức giận, khóe miệng liên tục co rút, nhưng một chữ cũng không dám nói, lại càng không dám phản kháng, để bảo vệ lôi mình ra khỏi phòng họp, hắn ta cũng không muốn bị đánh lần nữa, thật sự rất đau!
Ngô Cao Lục thân là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ, trong tòa nhà này đương nhiên là cũng có danh tiếng, nhưng xui thay bây giờ lại đúng lúc thay bảo vệ, hơn nữa tòa nhà này thật sự rất lớn, số bảo vệ cũng không ít, có người không biết Ngô Cao Lục cũng là chuyện bình thường.
Ngô Cao Lục hận, bản thân tỉ mỉ bày mưu tính kế gần một tháng, lại không ngờ, mình và Lâm Trạch Dương còn chưa kịp xô xát đã trực tiếp bị lôi ra khỏi chiến trường bằng cách thức không thể tưởng tượng được.
Lúc này, đông đảo quản lý ở phía dưới cũng đều sững sờ, thật sự là hoàn toàn sững sờ cả người.
Chuyện như vậy hoàn toàn không ai có thể nghĩ tới, chẳng lẽ tất cả đều do Lâm Trạch Dương sắp đặt.
Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương có sắp đặt cái gì đâu chứ, chỉ là cảm thấy Ngô Cao Lục chiếm vị trí của mình lại không chịu tránh ra nên anh mới trực tiếp đi tìm bảo vệ, muốn tìm người lôi hắn ta đi.
Con mẹ nó, đừng tưởng rằng tôi không biết, thời gian của một cuộc họp rất dài, anh chiếm vị trí của tôi, để cho tôi đứng trong một thời gian dài như vậy, anh nghĩ tôi bị ngốc sao?
Nếu để người khác biết Lâm Trạch Dương suy nghĩ như vậy, không biết có hộc máu mà chết hay không.
Lâm Trạch Dương ngồi vào vị trí, nhìn mọi người, nói: "Mọi người muốn làm gì, bây giờ tôi đã tới, mọi người cứ việc nói lên hết suy nghĩ của mình đi."
Trương Tông là người của Ngô Cao Lục, mới nãy nhìn thấy hắn ta bị Lâm Trạch Dương mưu mô xảo quyệt tính kế lôi đi, cảm thấy đã đến lúc mình phải xuất đầu lộ diện, nói với Lâm Trạch Dương: "Chúng tôi không hài lòng với cách quản lý của anh, nếu anh cứ tiếp tục như vậy thì Kiều Lan Nữ sẽ phá sản, anh…"
"Khoan đã, cái tên kia, không phải là tôi đã sa thải anh rồi sao, sao anh còn ở đây? Bảo vệ đâu!" Lâm Trạch Dương không cho Trương Tông cơ hội nói hết, lập tức đứng dậy, hét lên với bên ngoài.
Khóe miệng Trương Tông không ngừng co giật, lập tức đứng phắt dậy đi ra khỏi phòng họp, trực tiếp rời đi. Ngô Cao Lục chính là vết xe đổ, hắn cũng không muốn bị người ta đánh rồi bị lôi đi giống như một con chó chết.
Những nhân viên quản lý cấp phó cũng đồng thời từ chức, anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, sau đó đều đi ra ngoài. Đây thật sự không phải là cục diện mà bọn họ đã nghĩ đến, thật sự là vô cùng bất lực.
Chẳng mấy chốc, phòng họp đã vắng tanh, mất đi một nửa nhân số.
Lâm Trạch Dương lại ngồi xuống, nhìn mọi người nói: "Được rồi, bây giờ những người không liên quan đều đã đi rồi, mọi người có gì muốn nói không?"
Phòng họp lại im lặng một lần nữa, với cái bầu không khí lúc này, bọn họ còn có thể nói gì đây?
"Tổng giám đốc Lâm, tôi cảm thấy chuyện này anh xử lý không thỏa đáng cho lắm. Anh để cho tất cả quản lý cấp phó rời đi, những quản lý như chúng tôi sẽ trở nên rất khó khăn, không còn cấp phó sẽ rất dễ xảy ra vấn đề.” Cuối cùng cũng có người dũng cảm nêu ra vấn đề.
Lâm Trạch Dương nhìn về phía người vừa lên tiếng kia, dáng vẻ như đang nhìn một tên ngốc, nói: "Cậu là heo sao? Không có cấp phó, chẳng lẽ cậu không biết đề bạt một người mới, ở trong công ty một thời gian dài như vậy, chẳng lẽ ngay cả một người đáng tin cậy cũng không có, chẳng lẽ cậu hoàn toàn không hiểu rõ năng lực của những đồng nghiệp xung quanh?"
Đôi mắt của người kia trợn trừng lên, cảm thấy lời nói này hình như cũng rất có lý.
Ánh mắt của tất cả mọi người ở đây đều sáng lên, bọn họ đương nhiên có bạn thân thiết, mà nếu như đề bạt những người bạn đó lên, vẫn là nên tự mình đề bạt, thứ nhất, họ sẽ vô cùng cảm kích chính mình, thứ hai, chẳng phải về sau mình sẽ có thể ra lệnh cho bộ phận cấp phó như tay sai sao, đây đúng thật là tình huống không thể nào tốt hơn được.
Sau đó, mọi người lại im lặng, bởi vì tất cả mọi chuyện được giải quyết quá dễ dàng, bọn họ cảm giác trong lòng có chút băn khoăn, giống như có cái gì đó không đúng.
Một lúc sau, lại có người không nhịn được nêu ra vấn đề mới.
"Vấn đề về cấp phó, đúng là chúng tôi có thể xử lý, nhưng công ty chúng ta vốn đang có cấu trúc khá ổn định, đột nhiên thiếu nhiều người như vậy, nhân lực chắc chắn sẽ không đủ.”
"Vậy thì tuyển thêm người thôi." Lâm Trạch Dương không đợi người này nói xong, thẳng thừng ngắt lời.
"Những người mới không quen thuộc với doanh nghiệp, họ sẽ làm chậm tiến độ phát triển doanh nghiệp chúng ta." Lại người đặt câu hỏi.
Lâm Trạch Dương trợn trắng mắt, nói: "Nói cứ như công ty chúng ta đang kinh doanh rất tốt vậy, không phải chúng ta đang thua lỗ đấy sao, chẳng lẽ còn có tình huống nào tồi tệ hơn bây giờ nữa à."
Mọi người lại tiếp tục rơi vào khoảng lặng một lần nữa, không nói nên lời.
Bởi vì mỗi câu chữ mà Lâm Trạch Dương nói ra đều không thể tranh cãi.
Đơn giản trực tiếp, nhưng lại trúng vào vấn đề trọng tâm.
Cho nên ánh mắt mọi người nhìn Lâm Trạch Dương, không nhịn được mà khó hiểu.
Chẳng lẽ tên ngốc này đã hiểu rõ tất cả từ lâu, nên mới hành động dứt khoát như vậy.
Trong chốc lát, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Trạch Dương đều trở nên khác biệt.
Chương 228 Lâm Trạch Dương thật là lợi hại.
Kết hợp với một loạt biểu hiện lúc nãy của Lâm Trạch Dương, thái độ của mọi người đối với anh bây giờ đã hoàn toàn thay đổi.
Mặc dù ở độ tuổi vẫn còn rất trẻ, nhưng khi làm việc thì tổng giám đốc Lâm đúng là cơ trí, giống như Trí Châu nắm trong tay tất cả, người khác chỉ có thể nghĩ đến một bước, anh đã có thể nghĩ đến rất nhiều bước tiếp theo.
Suy nghĩ lúc này của Trương Lâm Dục càng lúc càng kịch liệt. Lần đầu tiên tổng giám đốc Lâm xuất hiện trước mặt mọi người, cố ý đề bạt mình lên, đè Trương Tông xuống, chính là cố ý kích thích mâu thuẫn, gieo một hạt giống cho sau này, cũng thành công lừa gạt Ngô Cao Lục rằng anh rất ngốc, có thể khinh thường.
Sau đó, quả nhiên Ngô Cao Lục bị lừa, trực tiếp nộp đơn từ chức, để lộ răng nanh của mình.
Bây giờ tổng giám đốc Lâm cứ việc dĩ bất biến ứng vạn biến*
*“Dĩ bất biến ứng vạn biến” có thể tạm hiểu là “lấy cái không thay đổi của mình để ứng phó với vạn điều thay đổi (của thế sự).
Ngày hôm qua anh cố ý không xuất hiện, chính là để hao tổn tâm trí của mọi người, đây gọi là trống đánh lần thứ nhất thì khí thế phấn chấn, đánh lần thứ hai thì suy, đánh lần thứ ba thì khí thế đã kiệt, không ngờ tổng giám đốc Lâm còn là một chuyên gia binh pháp, thôi diễn binh pháp đến trình độ cao nhất.
Tổng giám đốc Lâm đuổi Ngô Cao Lục ra ngoài còn tuyệt vời hơn nữa, trước đó không phải ai cũng nói tổng giám đốc Lâm dễ dàng chấp nhận đơn từ chức của hắn ta như vậy là quyết định vô cùng sai lầm sao.
Đây chính là tổng giám đốc Lâm, thứ người ta nhìn thấy chỉ là một bước rồi hai bước thậm chí là ba bước, còn anh thì nhìn được trước tận mười bước.
Càng phân tích, Trương Lâm Dục càng có một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao với Lâm Trạch Dương, không đơn giản, đúng là không hề đơn giản.
Kết quả là, ánh mắt của Trương Lâm Dục dành cho Lâm Trạch Dương đã trở nên khác thường.
Không chỉ riêng anh ta, ánh mắt mọi người nhìn Lâm Trạch Dương cũng không còn như trước, có một tổng giám đốc Lâm bụng dạ thâm sâu như vậy trong công ty, Kiều Lan Nữ vẫn còn có thể cứu được.
Kết quả là, có một số người, không thể không tiếp tục đặt câu hỏi cho tổng giám đốc Lâm: "Tối ưu hóa cơ cấu công ty, chuyện này tất nhiên là rất tốt. Nhưng mục đích tối ưu hóa của chúng ta chính là để bán hàng, vì doanh thu. Nhưng theo thị trường hiện tại, công ty chúng ta không có khả năng cạnh tranh quá lớn, những người khác đều mời các ngôi sao hàng đầu làm người đại diện để quảng cáo, hiệu ứng thương hiệu cũng lớn hơn chúng ta rất nhiều.”
Cái này liên quan đến một số kiến thức chuyên môn, liên quan đến tiếp thị, kế hoạch, và đóng gói, liên quan đến rất nhiều thứ, không phải là thứ mà một người ngoài ngành có thể tùy tiện khoa tay múa chân.
Sao Lâm Trạch Dương có thể hiểu được mấy thứ này, nhưng anh nghe được một từ khóa: “ngôi sao hàng đầu”.
Nếu như là ngôi sao hàng đầu, vậy thì không phải là chuyện dễ dàng giải quyết sao, thử hỏi ngôi sao đang nổi tiếng nhất hiện nay, được già trẻ gái trai yêu thích nhất là ai, chính là Nicole.
Thậm chí cho đến bây giờ, ngay cả một quảng cáo Nicole cũng chưa từng nhận làm người phát ngôn, đối với chuyện này Lâm Trạch Dương hoàn toàn không am hiểu, nhưng cũng biết nếu để cho cô ấy làm người phát ngôn, hiệu ứng thương hiệu chắc chắn sẽ vô cùng bùng nổ.
“Được rồi những chuyện này tôi đều biết, cũng đã có ý tưởng, mọi người nhanh chóng điều chỉnh tốt nhân thủ của mình, để công ty vận hành có hiệu suất, không có việc gì thì đừng đến làm phiền tôi, được rồi, cuộc họp đến đây là kết thúc.”
Dứt lời, Lâm Trạch Dương trực tiếp rời đi, cuộc họp này nếu cứ tiếp tục kéo dài, những người này chắc chắn sẽ không thả cho anh đi. Lâm Trạch Dương tôi là người ngu ngốc như vậy sao, hừ, làm gì có cửa ngăn cản tôi đi xem phim hoạt hình.
Lâm Trạch Dương rời đi vô cùng nhanh nhẹn, thậm chí không có ai kịp phản ứng lại.
Sau đó, những người điều hành cấp cao trong phòng họp đều không nhịn được mà nhìn vào mắt nhau, nếu như không phải có một màn vừa rồi, bọn họ sẽ thật sự nghĩ Lâm Trạch Dương bị điên rồi, đúng là không đáng tin cậy.
Lúc này, Trương Lâm Dục nhìn chằm chằm theo bóng lưng Lâm Trạch Dương rời đi, tràn ngập hào quang sáng chói, ôi, đây chính là tổng giám đốc Lâm, nhìn dáng vẻ đã tính toàn hết mọi thứ này đi.
Băn khoăn về nhân viên bán hàng chắc chắn đã được tổng giám đốc Lâm suy tính kĩ càng, tiếp đó nhất định tổng giám đốc lâm sẽ có một loạt động thái. Đến lúc đó, Kiều Lan Nữ chắc chắn sẽ có một biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Đương nhiên không ít người có cùng suy nghĩ với Trương Lâm Dục, nhưng cũng có một số lượng nhất định vẫn còn nghi ngờ.
Như vậy kế tiếp Kiều Lan Nữ sẽ đi đến đâu, có lẽ phải xem thử Lâm Trạch Dương sẽ có động thái gì tiếp theo.
Lâm Trạch Dương có động thái gì?
Xem “Cừu vui vẻ và sói xám”.
Nếu để cho những người tham gia cuộc họp biết được điều này, có lẽ tất cả đều muốn đi chết.
Bên trong một phòng khách sạn nào đó.
Ngô Cao Lục và một nhóm người của Kiều Lan Nữ ngồi xuống.
Lúc này những nhân viên cấp phó này đều có vẻ hơi uể oải, chuyện xảy ra trong thực tế hoàn toàn không giống như trong tưởng tượng.
Vốn dĩ bọn họ đi theo Ngô Cao Lục hoàn toàn là xuất phát từ lợi ích, bây giờ đừng nói đến lợi ích, ngay cả công việc bọn họ cũng đã vứt bỏ. Nếu cứ tiếp tục như vậy, bọn họ có thể ngay cả tiền ăn cơm cũng không có.
"Tên Lâm Trạch Dương này đúng là rất đáng ghét, thì ra là một con sói đội lốt dê, tôi nhìn nhầm rồi." Ngô Cao Lục không nhịn được mà đấm mạnh vào mặt bàn, da tay cũng rách và chảy máu ra nhưng hắn ta lại không phát hiện.
Bên trong phòng rơi vào im lặng, những người còn lại đều trông mong nhìn về phía Ngô Cao Lục, anh tức giận cứ việc tức giận, nhưng cũng phải cho chúng tôi một lời giải thích đi chứ.
Một lúc lâu sau, Ngô Cao Lục nhìn về phía mọi người, nói: “Mọi người không cần lo lắng, nếu tôi đã dám làm ra chuyện như vậy, đương nhiên là có chuẩn bị. Tôi đã đàm phán xong với bên Kiều Diễm Nữ Nhân từ lâu.”
Tất cả mọi người đều sửng sờ. Kiều Diễm Nữ Nhân và Kiều Lan Nữ chỉ chênh lệch có một chữ, nhưng lại là hai công ty hoàn toàn khác nhau.
Hoặc có thể nói, Kiều Lan Nữ và Kiều Diễm Nữ Nhân đối đầu nhau, là đối thủ. Mà từ trong tên đã có thể biết, Kiều Diễm Nữ Nhân giống như là một bản sao của Kiều Lan Nữ, chỉ cần Kiều Lan Nữ tung ra sản phẩm mới gì, Kiều Diễm Nữ Nhân cũng sẽ ra mắt sản phẩm gần như giống vậy cùng một lúc.
Cho nên nhân viên của Kiều Lan Nữ đều rất khinh thường Kiều Diễm Nữ Nhân, cảm thấy đây chính là hàng nhái.
Nhưng không biết vì nguyên nhân gì, Kiều Diễm Nữ Nhân vậy mà vẫn có thể sinh tồn, vẫn có lợi nhuận.
"Các vị, việc chúng ta muốn làm bây giờ không thể để lòng tự trọng ảnh hưởng tới nữa. Nếu ngay cả bát cơm cũng không có thì lòng tự trọng là cái gì chứ. Tôi biết mọi người đều có chút khinh thường Kiều Diễm Nữ Nhân. Nhưng mà đây đều chẳng phải là bởi vì trước kia Kiều Diễm Nữ Nhân không có mọi người, nếu có mọi người gia nhập rồi, Kiều Diễm Nữ Nhân chắc chắn có thể phong sinh thủy khởi*, giẫm đạp Kiều Lan Nữ ở dưới chân.”
*Phong Sinh Thủy Khởi: là một câu bắt nguồn từ Trung Quốc mang ý nghĩa là gió đi khắp nơi để mọi vật sinh ra, nước chảy đến đâu thì mọi vật ở đó đâm chồi nảy lộc hay có thể hiểu 1 cách đơn giản là sẽ đạt được thuận buồm xuôi gió khi tìm được địa thế thích hợp có gió có nước.
Ngô Cao Lục cũng nhìn ra tâm tư của mọi người, không ngừng cổ vũ.
"Nhưng mà Kiều Diễm Nữ Nhân có thể thoáng cái nhận nhiều người cùng lúc như vậy sao?" Trong chốc lát, tất cả mọi người lập tức nảy sinh hứng thú, hoặc có thể nói đây chính là lối thoát duy nhất của bọn họ bây giờ.
“Đương nhiên bởi vì tôi chính là ông chủ của Kiều Diễm Nữ Nhân.”
Ngô Cao Lục nói xong, khóe miệng đã không nhịn được mà nhếch lên cao, dù sao bây giờ hắn ta cũng đã rời khỏi Kiều Lan Nữ, những người này cũng không còn là nhân viên của Kiều Lan Nữ nữa, nói ra chân tướng này cũng không hề hấn gì.