• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 256 Tai bay vạ gió

Chương 256: Tai bay vạ gió

Nicole muốn hợp tác với công ty Trung Hoa, hơn nữa cô ấy còn muốn tìm kiếm nam chính ở Trung Hoa.

Đây còn không phải là tin tức lớn sao? Cái gì cơ? Trước đó tuy rằng Nicole cũng quay một ít quảng cáo, nhưng trong những quảng cáo này lại chỉ có một mình Nicole, không vaii gì gọi là nam chính, nói cách khác thì là cho tới bây giờ, Nicole chưa từng hợp tác với bất kỳ nam nghệ sĩ nào, thậm chí là đàn ông cũng không.

Sự vinh dự như vậy đối với bất kỳ người đàn ông nào mà nói đều rất lớn, cá chắc là không mất bao lâu, cả giới giải trí Trung Hoa đều sẽ bị sốc, thậm chí một số ngôi hàng đầu cũng sẽ chủ động liên hệ với đoàn đội của Nicole.

Nếu như không có gì bất ngờ theo cách biểu đạt tiếng Trung của Nicole, như vậy rất có thể không chỉ là giới giải trí bị sốc, mà là toàn bộ đàn ông Trung Hoa đều sẽ bị sốc.

Bởi vì Nicole nói đến là đàn ông, chứ không phải nam nghệ sĩ, hay nói cách khác thì chỉ cần là đàn ông đều có thể trở thành nam chính của Nicole.

Rất nhiều phóng viên vừa rồi chỉ lo sốc chứ không kịp nắm lấy cơ hội để đặt câu hỏi cho Nicole thì cô ấy đã được ekip của mình bảo vệ mà rời khỏi phòng họp.

Nhưng đám phóng viên không vì thế mà khổ não, tin tức hôm nay thật sự là đủ bùng nổ rồi, đã đủ để viết ra vài bài giật tít.

Vì thế sau khi đội của Nicole rời đi, phóng viên trong phòng họp vẫn không nhúc nhích, bọn họ muốn công bố tin tức vừa mới nhận được trong thời gian ngắn nhất, có thể dùng tiêu đề và thu hút mọi sự chú ý.

Nói chung điều này xảy ra, đối với ban tổ chức đương nhiên là chuyện tốt, điều này đại diện cho phóng viên rất hứng thú với kế hoạch của công ty và cũng đang cố gắng nâng cao danh tiếng cho công ty, cho nên ban tổ chức chẳng những sẽ cho phép phóng viên ở lại mà thậm chí còn chiêu đãi họ rất tốt.

Với tư cách là tổng giám đốc của Guerlain Woman, vừa rồi Lâm Trạch Dương cảm thấy quá phiền toái nên không ra mặt, vì thế nên hắn đem tất cả mọi chuyện giao cho Triệu Cẩn Du. Nhưng hắn vẫn đứng ở phía sau mọi người xem toàn bộ quá trình.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị rời đi lại đột nhiên bị một phóng viên kéo tay. Phóng viên kia không ngẩng đầu mà dùng giọng điệu ra lệnh với Lâm Trạch Dương: "Lấy cho tôi một tách cà phê, tốt nhất là latte.”

Lâm Trạch Dương ngẩn người, không ngờ bản thân lại bị coi thành người phục vụ, sau đó nói: "Tiền.”

Phóng viên kia ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, vẻ mặt nghi ngờ: "Công ty của các cậu chưa cấp tiền cho chúng tôi thì thôi, còn muốn thu tiền."

Lâm Trạch Dương tức giận, vốn những người này ở đây chiếm dụng phòng họp của hắn đã khiến hắn mất hứng sẵn rồi, bật nhiều đèn như vậy, thêm cả điều hoà nữa, hắn không phải trả tiền điện chắc, Lâm Trạch Dương đã phải cắn răng chịu đựng số tiền này.

Vậy mà bây giờ những tên vô sỉ này lại còn muốn uống cà phê miễn phí, bọn họ tưởng Lâm Trạch Dương đang mở từ thiện ở đây đấy à?

"Tại sao công ty chúng tôi lại phải cung cấp cà phê miễn phí cho anh? Sao tôi chưa từng nghe nói qua chuyện này? Trả tiền mới có cà phê. Nếu không trả tiền mà vẫn đòi hỏi thì tôi không tiếp tên tâm thần như anh." Lâm Trạch Dương không khách sáo nói.

"Anh bảo người phát ngôn ra đây đi, tôi cũng lười nói chuyện với anh." Phóng viên tên Lý Hoán này là người chuyên đưa tin hot của thành phố, danh tiếng trong ngành rất lớn, thêm năng lực nghiệp vụ cao, cho nên tính tình đương nhiên cũng không mấy dễ chịu.

Nhưng Lâm Trạch Dương xưa nay là người ăn mềm không ăn cứng, nếu như lúc đầu thái độ của Lý Hoán không ra vẻ như vậy, Lâm Trạch Dương cũng sẽ không tức giận, nói thật thì Lâm Trạch Dương vẫn sẽ tức giận vì một tách cà phê vẫn nhưng ít ra thái độ sẽ tốt hơn nhiều.

"Tôi chính là người phát ngôn, bây giờ tôi muốn nói là chẳng những tôi không cho ông cà phê mà tôi còn muốn đuổi ông đi nữa kìa." Lâm Trạch Dương mặt không đổi sắc nói với Lý Hoán.

"Anh…" Lý Hoán rất tức giận, làm sao ông ta có thể chịu được sự đối xử như vậy cơ chứ, bình thường ông ta luôn là khách, luôn khiến mọi người lấy lòng ông ta chứ nào ai dám chọc tức ông ta hồi nào.

"Được lắm tôi sẽ nhớ kỹ, Guerlain Women các người cứ chờ đó." Lý Hoán để lại một câu rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, quay người rời đi.

Lý Hoán chưa biết Lâm Trạch Dương là ai, nhưng điều đó không quan trọng, với mạng lưới quan hệ của ông ta, việc lấy danh sách nhân viên của Guerlain Women dễ như trở bàn tay. Ông ta sẽ nhanh chóng biết được thân phận Lâm Trạch Dương, sau đó Guerlain Women mau mau chuẩn bị sẵn sàng để đón nhận cơn giận của Lý Hoán đi, Lâm Trạch Dương cũng mau chuẩn bị cuốn chăn rời đi.

Lâm Trạch Dương nhìn bóng lưng rời đi của Lý Hoán thì lắc đầu, lẩm bẩm: "Đúng là loại người nào cũng có!"

Chẳng bao lâu sau, toàn bộ internet tràn ngập tin tức về Nicole và Guerlain Women.

Vốn Guerlain Women đã có danh tiếng nhất định, hiện tại lại càng thêm nổi tiếng hơn với đôi mắt phượng, vì thế Guerlain Women nhanh chóng trở thành tiêu điểm chú ý.

Rất nhanh sau đó, mọi người lại biết thêm một tin tức khác, Guerlain Women đã dành được một suất tham gia triển lãm Bác Mỹ, đó là một trong những tờ báo có uy tín nhất trong thành phố đã dành hẳn một khoảng rộng để nói về Guerlain Women.

"Đây là một công ty sắp cất cánh, hy vọng trong thời gian ngắn sẽ trở thành doanh nghiệp hàng đầu trong ngành, thậm chí có thể kề vai sát cánh cùng các thương hiệu quốc tế, trở thành niềm tự hào của thành phố chúng ta."

Trong tin tức chính của thành phố, tất cả đều là những lời khen ngợi dành cho Guerlain Women.

Vì thế mà số lượng người ủng hộ Guerlain Women trên internet cũng trở nên áp đảo, trong khoảng thời gian ngắn dường như cả thành phố chỉ có một công ty, mà công ty này chính là Guerlain Women.

Mà nếu xem xét kỹ mà nói, thậm chí còn có thể phát hiện ra bài viết này xuất phát từ phóng viên nổi tiếng bậc nhất thành phố, Lý Hoán.

Cách đây không lâu đúng là Lý Hoán từng có tranh chấp với Lâm Trạch Dương, rõ ràng Lý Hoán đã hạ quyết tâm muốn phá hoại Lâm Trạch Dương thì tại sao phải cất công tâng bốc Guerlain Women lên như vậy.

Trong văn phòng của phóng viên nổi tiếng bậc nhất thành phố nào đó.

Lý Hoán đang ngồi ở phía sau bàn làm việc, nhìn những lời khen về Guerlain Women trên màn hình máy tính, khóe miệng nhếch lên.

"Tổng giám đốc mới của Guerlain Women Lâm Trạch Dương, chẳng qua chỉ là một công ty gặp thời mà thôi. Cậu ta cho rằng mình có thể đi được bao xa cơ chứ? Bây giờ tôi sẽ khiến cho cậu ta vui mừng một phen, nhưng rất nhanh sẽ cho cậu ta nếm trải cái gì gọi là vui quá hoá buồn.”

“Đã từng nghe nói trèo càng cao té càng đau chưa?"

Cũng vào lúc này, vài người đi vào trong văn phòng của Lý Hoán. Mấy người này đều là cấp dưới mà Lý Hoán tâm đắc.

"Theo dõi tổng giám đốc Lâm Trạch Dương của Guerlain Women trong vòng 24 giờ, cố gắng thu thập tài liệu đen của họ."

Lý Hoán nhìn mấy người kia lạnh lùng nói.

Mấy người kia vội gật đầu, sau đó nhanh chóng lui ra ngoài bắt đầu công việc của mình.

"Lâm Trạch Dương à Lâm Trạch Dương, rất nhanh cậu sẽ trở nên thống khổ, khi đó thậm chí cũng không biết là ai đã hãm hại cậu nữa kìa, nhưng mà cậu yên tâm, sau khi đánh bại cậu, tôi sẽ cho cậu biết được chân tướng.”

“Ha ha ha.” Trong đôi mắt Lý Hoán ánh lên lửa hận.
Chương 257 Phun ra một ngụm máu

Chương 257: Phun ra một ngụm máu

Quản lý Hoàng không ngờ phải gặp lại Lâm Trạch Dương sớm như vậy.

Vài ngày nữa triển lãm Bác Mỹ sẽ chính thức bắt đầu, triển lãm năm nay sẽ được tổ chức tại thành phố này. Do đó, Quản lý Hoàng cần triệu tập CEO của tất cả các công ty đến họp trước và đưa ra sắp xếp cho từng công ty.

Quản lý Hoàng rất coi trọng cuộc họp này, dù sao đây cũng là một dự án rất quan trọng của tập đoàn Lâm thị, đây đồng thời cũng là công việc quan trọng nhất trước mắt đối với Quản lý Hoàng lúc này, cho dù triển lãm Bác Mỹ này diễn ra tốt đẹp hay không cũng sẽ ảnh hưởng đến quyết định tương lai của Quản lý Hoàng đối với tập đoàn Lâm thị.

Do đó, Quản lý Hoàng đã đến phòng họp từ sớm. Cũng giống như anh ta, CEO của các công ty cũng đến sớm khiến Quản lý Hoàng rất vui vẻ, điều đó không phải đang chứng minh rằng anh ta rất thu hút sao.

Quản lý Hoàng ngồi ở đầu phòng họp nói chuyện phiếm với mọi người, có thể coi đây là cơ hội để kết nối và tạo dựng mối quan hệ.

Trong lúc này, Quản lý Hoàng cũng đặc biệt phát hiện ra Lâm Trạch Dương chưa tới.

Đối với chuyện này, ban đầu Quản lý Hoàng rất không vui, anh ta có mặt với tư cách là người tổ chức mà tên Lâm Trạch Dương này lại dám đến trễ, nhưng ngay sau đó khuôn mặt của Quản lý Hoàng tràn ngập nụ cười, nếu như Lâm Trạch Dương đã đến muộn thì anh ta cũng có cớ để ném Guerlain Women ra ngoài.

Thấy thời cơ sắp đến, Quản lý Hoàng hắng giọng, đứng trên bục chuẩn bị phát biểu.

Đúng lúc này, cửa phòng làm việc lại mở ra.

Sau đó, Lâm Trạch Dương xuất hiện trước mặt mọi người.

Lúc này vừa đúng lúc cuộc họp sắp bắt đầu, mọi người đều có vẻ rất nghiêm túc, vẻ mặt có chút nghiêm trang, bầu không khí ở hiện trường cũng có vẻ hơi nghiêm túc.

Cho nên khi ánh mắt của mọi người đều đổ dồn lên trên người Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương có chút sững sờ.

Cũng may Lâm Trạch Dương phản ứng kịp thời, hắn liếc mắt nhìn Quản lý Hoàng, sau đó nhanh chóng đi về phía bục phát biểu.

"Xin chào, xin chào, Quản lý Hoàng rất vui khi gặp anh, nếu không có anh, có lẽ Guerlain Women chúng tôi đã không thể có được suất tham gia triển lãm Bác Mỹ. Tôi muốn cảm ơn anh, chân thành cảm ơn anh."

Khi đến đây, Triệu Vũ Yên cằn nhằn Lâm Trạch Dương suốt chặng đường, bắt Lâm Trạch Dương phải kiềm chế bản thân, khi gặp thấy mọi người phải nói ra lời hay ý đẹp, không xúc phạm bất cứ ai. Bằng cách này thì Guerlain Women mới có thể đảm bảo đà đi lên và trở thành thương hiệu hàng đầu ở Trung Quốc chỉ trong một lần.

Tất nhiên, trên thực tế, những thứ này đối với Lâm Trạch Dương đều không quan trọng, điều quan trọng là Triệu Vũ Yên đã nói nếu Guerlain Women trở thành thương hiệu hàng đầu ở Trung Quốc, công ty sẽ đi đúng hướng, sau này không phải vất vả làm việc mà vẫn có thể tiết kiệm được rất nhiều tiền.

Vì thế Lâm Trạch Dương vô cùng hứng thú.

Lâm Trạch Dương là một người có năng lực hành động mạnh mẽ, một khi đã quyết tâm thì sẽ có thể làm tốt. Lâm Trạch Dương vô cùng trìu mến nắm tay Quản lý Hoàng.

Tất cả mọi người ở dưới sân khấu sững sờ, ánh mắt đổ dồn vào người Lâm Trạch Dương, tên này cũng vô duyên quá rồi đấy, tôi biết cậu đi cửa sau chỗ Quản lý Hoàng nhưng ít nhất cũng tỏ ra kín kẽ một tí, cứ phô phô ra cho thiên hạ xem thế kia làm gì vậy?

Khóe miệng Quản lý Hoàng co giật, anh ta sững sờ khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, sau đó muốn nghiêm khắc khiển trách Lâm Trạch Dương rồi gạch tên Guerlain Women, nhưng bây giờ Quản lý Hoàng thật sự không thể nói gì bởi vì Lâm Trạch Dương quá nhiệt tình, tay anh ta bị nắm đau đến mức sắp rớt nước mắt.

"Lâm Trạch Dương!" Triệu Vũ Yên lúc này không biết nên giấu mặt ở đâu, cô ta bảo Lâm Trạch Dương chú ý nói chuyện và hành động chứ đâu bảo hắn trơ trẽn như vậy.

Bị Triệu Vũ Yên kéo lại, Lâm Trạch Dương chỉ có thể lui về phía sau, nhưng trước khi rời đi hắn vẫn nói được với Quản lý Hoàng vài câu: "Khi cuộc họp kết thúc tôi mời anh uống rượu, chúng ta từ từ nói chuyện. Anh biết mà."

Thấy vậy, tất cả mọi người đều hít một ngụm khí lạnh, tên Lâm Trạch Dương này sao lại dám đem quan hệ riêng tư phơi bày như vậy, không ngại xấu hổ hay gì mà tự nhiên làm như ai cũng như hắn không bằng ấy?

Quản lý Hoàng lúc này muốn chết tại chỗ, mẹ nó anh ta làm gì có liên quan đến Lâm Trạch Dương, cùng lắm là quan hệ kẻ thù thôi, Lâm Trạch Dương tỏ ra thân thiết như vậy làm gì?

Quản lý Hoàng cảm thấy mọi chuyện đã không còn nằm trong dự liệu của mình.

Sau khi hít một hơi thật sâu, Quản lý Hoàng kìm nén cơn đau mà ép mình nở một nụ cười, sau đó bắt đầu cuộc họp.

Quá trình diễn ra cuộc họp tất nhiên là nhàm chán, không có gì ngoài một số quy tắc, nhìn lại quá khứ và hướng tới tương lai, chẳng có gì mới mẻ.

Kết thúc cuộc họp, sắc mặt Quản lý Hoàng đột nhiên trở nên tối sầm, sau đó ánh mắt hướng về phía Lâm Trạch Dương nói: "Điều mà tập đoàn Lâm thị chúng tôi tôn trọng nhất chính là hiệu quả, điều chúng tôi ghét nhất chính là sự trì hoãn. Vì vậy bây giờ tôi sẽ chỉ đích danh một công ty. Anh Lâm của Guerlain Women, hôm nay anh có đến đúng giờ không?"

Lâm Trạch Dương nhanh chóng đứng dậy trả lời: "Báo cáo Quản lý Hoàng, hôm nay tôi đến vừa kịp giờ, lúc vào phòng họp tôi đã nhìn đồng hồ phát hiện vừa đúng lúc, không đến sớm hay trễ hơn bất kì giây nào. Tôi thấy như vậy rất có hiệu quả, không lãng phí thời gian mà cũng không trì hoãn thời gian."

Quản lý Hoàng lại sửng sốt thêm lần nữa, ban đầu anh ta định dùng chuyện này để làm điểm bắt đầu, sau đó dẫn dắt đến sức mạnh tổng thể của Guerlain Women, sau đó từ từ chỉ trích Guerlain Women, nhưng không ngờ tới Lâm Trạch Dương lại đưa ra câu trả lời như vậy.

Lâm Trạch Dương nhớ sâu sắc những gì Triệu Vũ Yên đã dặn, cô ta nói phải có mối quan hệ tốt với những người xung quanh và kiếm thêm đồng minh cho Guerlain Women.

Vì vậy, ánh mắt của Lâm Trạch Dương dời khỏi Quản lý Hoàng mà chuyển thành nhìn mọi người đang có mặt.

"Mọi người, các vị có nghĩ rằng tôi mạnh đến mức có thể làm việc hiệu quả như vậy không? Không có gì, tôi chỉ giỏi hơn người bình thường mà thôi. Xuất sắc không khó, miễn là bạn được sinh ra với nó. Thế thôi,”

“Vì thế, nếu bạn không xuất sắc cũng không phải vấn đề. Chỉ cần tích cực giao tiếp và học hỏi nhiều hơn ở tôi, mặc dù bạn không có cách để trở nên xuất sắc, nhưng bạn có thể tiếp cận sự xuất sắc, nghĩa là gần gũi với tôi.”

Sau đó, Lâm Trạch Dương gật đầu với mọi người, cuối cùng nhìn Quản lý Hoàng bằng ánh mắt sâu xa rồi mới ngồi xuống.

Triệu Vũ Yên suýt chút nữa phun một ngụm máu tại chỗ, Lâm Trạch Dương nói con mẹ gì vậy, đây mà kết nối á, đây là kéo thù thì có?

Hai mắt Hoàng trợn tròn, anh ta suýt nữa ngất xỉu, hắn muốn chỉ trích Lâm Trạch Dương nhưng lại sơ suất để cho Lâm Trạch Dương thể hiện. Tại sao thằng cha này vẫn nghĩ mình là bạn tốt trong khi địch ý tỏ ra rõ ràng như vậy?

Quan trọng nhất là thằng cha này dường như có một khả năng rất đặc biệt, có thể biến cảnh tượng nực cười như vậy trở nên rất tự nhiên.
Chương 258 Logic của Lâm Trạch Dương

Chương 258: Logic của Lâm Trạch Dương

Giám đốc Hoàng thật sự muốn dạy cho Lâm Trạch Dương một bài học vào lúc này...nhưng ông ta phát hiện những gì Lâm Trạch Dương nói hình như cũng có lý!

Bản thân vừa nói rằng tập đoàn Lâm thị coi trọng hiệu quả nhất, hành động của Lâm Trạch Dương vừa đúng lúc chứng minh điều này!

Nhưng...nhưng chẳng nhẽ lại bỏ qua cho Lâm Trạch Dương như thế này sao? Tôi không can tâm?

Ánh mắt giám đốc Hoàng bỗng nhiên sáng lên, ông ta nghĩ ra một cách hay.

Giám đốc Hoàng gật đầu với Lâm Trạch Dương, sau đó nói: "Đúng vậy, Lâm Trạch Dương, chủ tịch của Guerlain Women, là một người xuất sắc, làm việc rất hiệu quả, rất đáng để học hỏi. Tôi coi trọng Lâm Trạch Dương. Do đó, tôi tin rằng Lâm Trạch Dương hoặc Guerlain Women có thể tỏa sáng trong triển lãm này. Tôi quyết định để Lâm Trạch Dương để cho Guerlain Women triển lãm ở quận Đông Nam!

Tôi tin rằng Lâm Trạch Dương sẽ không làm tôi thất vọng, sẽ không làm tập đoàn Lâm thị thất vọng, sẽ tạo ra một bất ngờ cho chúng tôi. "

Lâm Trạch Dương nhanh chóng đứng dậy nói: "Cảm ơn giám đốc Hoàng đã tin tưởng tôi, tôi nhất định sẽ không để anh thất vọng! Cũng cảm ơn tất cả mọi người đã ủng hộ! "

Tất cả mọi người lúc này đều sững sờ, có chút cảm giác ù ù cạc cạc, khu vực đông nam?

Triển lãm Bắc Mỹ sẽ được tổ chức tại sân vận động thành phố. Khi đó, sân vận động thành phố sẽ được tu sửa, và khu vực phía đông nam là ngõ cụt, hẻo lánh và trang thiết bị kém, gần như là khu vực nơi triển lãm bị bỏ hoang.

Trong lòng tất cả mọi người gần như đều đồng ý, những công ty được sắp xếp ở khu vực đông nam hoặc gần khu vực đông nam nhất định phải là những công ty bị giám đốc Hoàng ghét, bị tập đoàn Lin bỏ rơi.

Nhưng bây giờ... Quản lý Hoàng thật sự để Lâm Trạch Dương đến đó? Xem xét qua màn trình diễn vừa rồi, quan hệ giữa Lâm Trạch Dương và giám đốc Hoàng rất tốt!

Như vậy…nội bộ đã xảy ra chuyện gì? Hay lần này tập đoàn Lâm thị tập trung vào khu vực đông nam?

Trong lòng mọi người không kìm được có ý tưởng như vậy, đương nhiên, lúc này bọn họ không thể nói ra.

Cuộc họp sau đó kết thúc trong tiếng vỗ tay nhiệt tình.

Giám đốc Hoàng rất hài lòng với kết quả của cuộc họp này, nếu chúng tôi sắp xếp vài chuyện trong mấy ngày tới, có thể sẽ không có bất kỳ ai đến khu vực đông nam, sau đó Guerlain Women sẽ thất bại hoàn toàn! Lâm Trạch Dương sẽ mất hết mặt mũi!

Lâm Trạch Dương lúc này rất vui vẻ, cười như một con heo. Ít nhất trong mắt của Triệu Vũ Yên, Lâm Trạch Dương lúc này thật sự giống như con heo.

"Anh còn cười sao? Vừa rồi anh không nghe thấy sao? Khu vực phía đông nam gần như là một khu vực bỏ hoang, không có nhiều công ty sẽ tới đó, cũng không có người nào cả!” Triệu Vũ Yên không chịu nổi nữa, mắng Lâm Trạch Dương.

"Như vậy không tốt sao?" Lâm Trạch Dương vẫn mỉm cười nói: "Gần đó không có công ty, không có ai cạnh tranh với chúng ta, chúng ta là lựa chọn duy nhất. Hơn nữa, khi đó, nơi đó sẽ rất lớn, tức là nơi chúng ta có thể chiếm cũng sẽ lớn, đây không phải là lợi ích mà các công ty khác bằng mọi cách cũng không thể có được sao? "

Triệu Vũ Yên phát hiện, mỗi lần nói chuyện với Lâm Trạch Dương đều có cảm giác không nói nên lời, suy nghĩ của Lâm Trạch Dương thật sự khác với người thường!

Trong mắt người khác, đó là một ngõ cụt, nhưng theo anh, đó là chỗ đường cùng gặp lối thoát.

Trên thực tế, trên thế giới này có rất nhiều khó khăn, nhưng suy nghĩ của chúng ta bị hạn chế, nếu chúng ta có thể nhìn vấn đề từ một góc độ khác, thường sẽ có những giải pháp tốt hơn và dễ dàng hơn.

Triệu Ngọc Yên sững sờ một lát, sau đó tiếp tục đặt câu hỏi: "Tuy nhiên, ở đó có rất ít xe cộ..."

Lâm Trạch Dương không chút do dự nói: "Nếu không có ai, chúng ta có thể mời người tới không?"

Triệu Vũ Yên không còn gì để nói nữa, dù sao mọi chuyện cũng sẽ trở thành lẽ tự nhiên qua lời của Lâm Trạch Dương, quan trọng hơn là... Triệu Vũ Yên thấy mỗi lần như vậy, những gì Lâm Trạch Dương nói và làm đều có chút khó hiểu, nhưng hắn đã có thể thành công.

Giống như bây giờ, Triệu Vũ Yên thậm chí còn không biết rằng Guerlain Women sẽ có được một vị trí tại triển lãm Bắc Mỹ.

Dù sao cũng không thành vấn đề... Dù sao cũng chỉ cần đi theo Lâm Trạch Dương là được.

Không biết từ khi nào Triệu Vũ Yến lại ỷ lại vào Lâm Trạch Dương như vậy, ngay cả cô cũng không nhận ra.

......

"Nicole, gần đây cô làm gì thế? Sao mà lúc nào cũng thấy cô đi sớm về muộn? Thức ăn ở nhà không ngon sao? Hay có gì không thoải mái? "

Lâm Trạch Dương nói chuyện rất ân cần với Nicole đã trở về nhà.

Nicole cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao Lâm Trạch Dương lại đột nhiên trở nên tình cảm với chính mình như vậy? Nhưng dù lý do là gì, Nicole nghĩ rằng điều đó là tốt, vì vậy cô ấy rất vui.

"Khoảng thời gian này tôi đang tập luyện đây, chúng tôi sẽ sớm quay một MV quảng cáo cho Guerlain Women, và tôi sẽ làm cho mình thật xinh đẹp. Trong khoảng thời gian này, tôi ăn quá nhiều ở Hoa Hạ, còn có chút thịt, còn bị thư ký mắng. "

Nicole nói đi kèm một số biểu cảm bực bội trên khuôn mặt.

Lâm Trạch Dương vội vàng nói: "Không sao, không sao, một cô gái bằng tuổi cô, không có chút thịt thì sao mà được? Nhưng tập thể dục nhiều hơn cũng là một chuyện tốt, để cơ thể khỏe mạnh. "

Nicole nhanh chóng gật đầu, cảm thấy Lâm Trạch Dương là tri kỉ của mình, không thể chờ đợi thêm để thảo luận về vấn đề béo gầy với Lâm Trạch Dương ba ngày ba đêm.

"Nicole, ngày mai tôi sẽ đưa cô đi tập thể dục và giúp cô khỏe mạnh hơn. Cô biết đấy, tôi hiểu rất nhiều về y học Trung Quốc. Nhìn xem xem, làn da của cô bây giờ có tốt hơn trước không? Nếu ngày mai cô đi theo tôi, cô sẽ nhận được nhiều lợi ích hơn!” Lâm Trạch Dương nhìn Nicole với vẻ mặt chân thành.

"Thật sao?" Nicole vui mừng khôn xiết, cũng không biết vì lí do gì, làn da của cô ấy gần đây thực sự trở nên tốt hơn, có lẽ là do vấn đề đất với nước?

"Lâm Trạch Dương, ngày mai anh đưa tôi đi làm gì?" Nicole hỏi đầy mong đợi.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, vẻ mặt thần bí, nói: "Ngày mai cô đi theo tôi thì sẽ biết."

"Không thể nói trước sao?" Nicole cầu xin.

Lâm Trạch Dương vẫn lắc đầu thần bí.

Sự tò mò của Nicole đã hoàn toàn bị khơi dậy, cô quyết định cho dù ngày mai có chuyện gì xảy ra cũng sẽ đi theo Lâm Trạch Dương!

Sau khi nói chuyện với Nicole, Lâm Trạch Dương đến quán bar và tìm Lý Tuyết Thanh.

Lâm Trạch Dương dùng thủ đoạn gần như tương tự để lừa Lý Tuyết Thanh, bảo Lý Tuyết Thanh ngày mai dậy sớm rồi lên đường cùng hắn làm chuyện quan trọng.

Lý Tuyết Thanh thấy Lâm Trạch Dương nghiêm túc nói, đương nhiên miệng cũng đồng ý.

Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại đi tìm cô giáo Sở Sở. Cô giáo Sở Sở đương nhiên đồng ý.

Và cứ như vậy, ngày hôm sau đã đến như kế hoạch.

Hôm nay là sự khởi đầu chính thức của Triển lãm Bắc Mỹ!

Triển lãm Bắc Mỹ giống như một chiếc máy kiểm tra. Sau triển lãm Bắc Mỹ, các công ty hùng mạnh sẽ giống như cá chép hóa rồng và một bước trở thành thương hiệu hàng đầu trong nước trong, và các công ty không có năng lực sẽ chìm xuống mặt đất.
Chương 259 Bốn người phụ nữ tranh tài

Chương 259: Bốn người phụ nữ tranh tài

Có một sự khác biệt rõ ràng giữa triển lãm Bác Mỹ và các triển lãm thông thường, những người sẽ tham dự triển lãm này hoặc những người có đủ tư cách để vào địa điểm này, hoặc là đại diện của một số công ty lớn và hùng mạnh.

Nói chung, các cuộc triển lãm bình thường cần phải đối mặt chính là thân thế và quần chúng, nhưng triển lãm Bác Mỹ phải đối mặt với các nhà cung cấp. Hãy nói theo cách này, Triển lãm Bác Mỹ giống một nơi kêu gọi đầu tư hơn.

Guerlain Woman cũng giống như các công ty khác, cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, trên thực tế, Guerlain Woman đã xác nhận chiếm được danh ngạch tham dự Triển lãm bác Mỹ và toàn bộ công ty đã bắt đầu hoạt động, tất cả nhân viên gần như không được nghỉ ngơi trong những ngày qua.

Hôm nay, Triệu Vũ Yên đến sân vận động thành phố từ sớm và bắt đầu sắp xếp. Đúng như suy đoán trước đó, khu vực Đông Nam Bộ không có nhiều công ty nên diện tích rất rộng, có thể chuẩn bị được nhiều thứ hơn.

Sau khi tất cả chi tiết đều hoàn thành, Triệu vũ Yên không kìm được có chút bất an, vốn dĩ Triệu Vũ Yên đã mời mấy người mẫu nổi tiếng đến chiêu đãi khách, thậm chí còn mời cả người dẫn chương trình nổi tiếng.

Trên thực tế, sự chuẩn bị như vậy không hề khoa trương chút nào, suy cho cùng, sự thành công của cuộc triển lãm này rất có thể sẽ quyết định số phận tương lai của công ty. Nhưng Lâm Trạch Dương đều từ chối tất cả.

Lâm Trạch Dương thậm chí còn phân phó cho Triệu Vũ Yên đợi cho đến khi mọi thứ sẵn sàng, sau đó mọi người có thể tan làm và anh chỉ cần Triệu Vũ Yên ở lại.

Khi Triệu Vũ Yên hỏi Lâm Trạch Dương liệu anh có đồng ý không? Lâm Trạch Dương từ chối trả lời.

Lâm Trạch Dương đương nhiên từ chối trả lời, chẳng lẽ anh nói ở đây thuê người làm việc chi phí quá cao, như vậy quả thực muốn Lâm Trạch Dương chết luôn đi.

Chẳng bao lâu, Lâm Trạch Dương đã đến khu vực của Guerlain Woman.

Khi nhìn thấy Lâm Phi, Triệu Vũ Yên không biết chính mình đang nghĩ gì, thực sự có chút dở khóc dở cười, vì có mấy người phụ nữ đi theo phía sau Lâm Trạch Dương.

Cô Sở Sở,Lý Tuyết Tình, Nicole

Ba người phụ nữ này, ai ai cũng xinh đẹp, mỗi người đều có dáng người đẹp, mỗi người đều có khí chất riêng, Triệu Vũ Yên cảm thấy ba người phụ nữ này đều tốt hơn mình.

Cho nên Triệu Ngọc Yên cảm thấy khó chịu, Lâm Trạch Dương sao có thể quen biết nhiều người đẹp như vậy?

Lý Tuyết Tình, Sở Sở và Nicole đều nghĩ như vậy khi nhìn thấy nhau.

Nhưng điều kỳ lạ là sau khi bốn người phụ nữ gặp nhau, họ không hề giận dữ, không trừng mắt nhìn nhau, thậm chí còn mỉm cười với nhau, tỏ ra rất dịu dàng và dễ gần.

Lâm Trạch Dương vui vẻ nhìn bốn người phụ nữ đều có chút xinh đẹp không tưởng nổi, nói: "Được rồi, hôm nay đây là sân nhà của năm người chúng ta. Nicole, khi thấy có người tới thì cầm tờ rơi và phát, để cho họ đến để xem sản phẩm của chúng ta.

Sở Sở thấy khách đến thì dẫn họ đi tham quan nhé.Triệu Vũ Yên, cô là người quen thuộc nhất với các sản phẩm ở đây, cô giải thích cho họ một chút. Lý Tuyết Tình, chuẩn bị đồ ăn thức uống cho mọi người đi. "

Lâm Trạch Dương không hề do dự mà sắp xếp.

Sau đó, ngoại trừ Triệu Vũ Yên, ba người phụ nữ còn lại không kìm được mà nhìn Lâm Trạch Dương. Nicole là một ngôi sao quốc tế hàng đầu, thế nhưng bây giờ cô ấy lại lưu lạc đến mức phải đi phát tờ rơi

Sở Sở hiện là hiệu trưởng một trường mẫu giáo lớn và là phần tử trí thức cao cấp nhưng cô chỉ có thể đóng vai trò là người hướng dẫn.

Lý Tuyết Tình xuất thân từ một gia đình ẩn dật, cô cũng là chủ một quán bar và là chủ nhà của Lâm Trạch Dương, giờ cô phải phục vụ đồ ăn thức uống cho người khác ở đây chứ không chỉ cho mỗi Lâm Trạch Dương.

Làm sao ba người phụ nữ ưu tú này có thể chấp nhận sự sắp đặt như vậy?

Triệu Vũ Yến thấy vậy lập tức hiểu ra, không kìm được bật cười, sau đó nhìn ba người phụ nữ nói: "Những việc này tôi sẽ làm. Dù sao tôi đi theo Lâm tiên sinh lâu như vậy, tôi biết rõ nhất Lâm tiên sinh muốn cái gì."

Ba người phụ nữ đều nhìn về phía Triệu Vũ Yên, và ngay lập tức có ba luồng sát khí nhắm vào Triệu Vũ Yên. Triệu Ngọc Yên lập tức sửng sốt.

"Tôi cũng chỉ vừa biết Lâm Trạch Dương trở thành tổng giám đốc mới đây, trước kia chỉ là một nhân viên bình thường, đừng có lừa dối tôi." Nicole mở to mắt.

"Tôi biết rất rõ Lâm Trạch Dương là người như thế nào, dù sao hắn mỗi ngày đều về nhà, chúng tôi mỗi ngày đều gặp mặt." Lý Tuyết Tình cười nói.

"Tôi mỗi ngày cùng Manh Manh chơi đùa, cho nên ta biết rất rõ Manh Manh là một đứa bé rất nghe lời. Người ta nói trẻ con là cái bóng của người lớn, cho nên ta cảm thấy Lâm Trạch Dương hẳn là cũng giống như Manh Manh." Sở Sở khẽ mỉm cười.

Ba người phụ nữ nói xong, đồng thời nhìn nhau, trong mắt mỗi người đều tràn đầy cảnh giác.

Ở một mức độ nào đó, bốn người phụ nữ này có hứng thú với Lâm Trạch Dương, thậm chí có thể nói họ đã thích Lâm Trạch Dương nên đều coi nhau như tình địch của mình, hơn nữa là tình địch rất đáng sợ.

"Cô đang nói cái gì vậy? Làm việc nhanh thôi. Sắp chín giờ rồi. Một lát nữa sẽ có người đến đây. Cuộc triển lãm này đối với Guerlain Woman chúng tôi rất quan trọng." Vẻ mặt Lâm Trạch Dương hoàn toàn là ngây ngô, không biết bây giờ bản thân nguy hiểm đến mức nào.

Không biết ai đã cho Lâm Trạch Dương dũng khí để gọi bốn người phụ nữ này đến đây cùng lúc.

Bốn người phụ nữ lại nhìn nhau, không biết đang nghĩ gì, nụ cười lại xuất hiện trên khuôn mặt họ, sau đó họ lại hòa thuận với nhau, thực sự đi làm công việc mà Lâm Trạch Dương giao cho.

sau đó, Lâm Trạch Dương trải qua buổi sáng rất vui vẻ, không cần làm gì cả, chỉ nằm trên ghế nhàn nhã trôi qua buổi sáng.

Bởi vì thực sự không có ai đến đây sáng nay cả.

Cũng là buổi sáng hôm đó, cũng ở phòng tập thể dục.

Ngoại trừ khu vực phía đông nam, hầu hết mọi nơi trong sân vận động đều chật kín người, những người đàn ông mặc vest, cà vạt dẫn thư ký của mình đi khắp khu vực của các công ty và ký hợp đồng theo ý định.

Có thể nói sáng nay mỗi giao dịch ở đây đều trên một triệu, thậm chí là chục triệu, không có gì đáng ngạc nhiên.

Thậm chí có một số công ty siêu lớn đã trực tiếp ký kết những giao dịch trị giá hàng trăm triệu đồng.

Đây chính là Triển lãm Bác Mỹ, một triển lãm có tầm ảnh hưởng rất lớn trong nước và thậm chí cả quốc tế, hay nó không còn đơn giản như một cuộc triển lãm nữa.

Trước tình hình này, người phụ trách Triển lãm Bác Mỹ này, quản lý Hoàng, đương nhiên vui mừng khôn xiết.

Tập đoàn Lâm thị không nhận được bất kỳ khoản hoa hồng đặc biệt nào cho các giao dịch tại đây. Trên thực tế, thậm chí còn không thu phí đăng ký và phí địa điểm của tập đoàn Lâm.

Có vẻ như dù nhìn thế nào đi nữa thì Tập đoàn Lâm thị cũng đang kinh doanh thua lỗ.

Nhưng khối lượng giao dịch của một cuộc triển lãm như vậy càng lớn thì sức ảnh hưởng

của nó càng lớn, trong xã hội này, ảnh hưởng là hình thức giàu có cao nhất.
Chương 260 Bốn người phụ nữ tranh đấu

Vì vậy, lúc đó giám đốc Hoàng trông như cười đến khờ luôn rồi.

Điều càng khiến giám đốc Hoàng vui mừng hơn là hắn ta nhận được tin báo từ thuộc hạ, quả nhiên đúng như tưởng tượng, không có ai đi qua khu vực Đông Nam.

Nói cách khác, trong cuộc triển lãm này Kiều Lan Nữ Nhân hoàn toàn thất bại, lần này Lâm Trạch Dương chắc chắn sẽ chán nản.

Sự nghiệp của bản thân gặt hái được thành công to lớn, còn kẻ thù của mình giờ lại phải nhận một kết cục vô cùng thảm thương, đây chẳng phải là đỉnh điểm của đời người sao.

Giám đốc Hoàng cầm một ly rượu vang lên, trước tiên là để chúc mừng cho bản thân.

Bận bịu cả buổi sáng nhưng lại không có lấy một thành quả nào, đối với bốn người phụ nữ mà nói thì đây chính là một đòn chí mạng, bây giờ tất cả họ đều rất tức giận.

"Chúng ta đi ăn trưa đi, tôi mời." Lâm Trạch Dương nói với mọi người một cách rất hào phóng.

Bốn người phụ nữ trợn mắt nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt đầy ắp sự tức giận.

"Lúc này rồi mà cậu vẫn có thể nuốt trôi được à? Hiện giờ các công ty khác đều đã đạt được thành tựu nhất định, còn chúng ta lại chẳng có gì cả." Triệu Cẩn Du trầm giọng nói với Lâm Trạch Dương.

"Nếu chuyện này truyền ra ngoài, danh tiếng của Nicole tôi sẽ bị hủy hoại. Đích thân tôi ra tay vậy mà thậm chí còn không thực hiện đuợc một giao dịch làm ăn nào." Nicole bĩu môi.

"Mọi chuyện đều có thể thất bại. Đây là điều không ai có thể ngăn cản được. Nhưng nếu như bản thân không cố gắng hết sức, nó sẽ trở thành một sự hối tiếc. Tôi không muốn để lại quá nhiều tiếc nuối trong cuộc đời mình." Sở Sở trở nên rất nghiêm túc.

"Tôi cũng không muốn thất bại." Lý Tuyết Tình siết chặt tay lại.

Lâm Trạch Dương cảm thấy bốn người phụ nữ này thật sự có hơi kỳ lạ bí ẩn, sao đột nhiên lại trở nên nghiêm túc vậy, công ty này hình như là của Lâm Trạch Dương mà.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, không có ý định tranh cãi với bốn người phụ nữ này, một mình đi ăn cơm.

Lâm Trạch Dương ăn trưa xong nhưng không hề trở về ngay mà tìm đại một chỗ ngồi xuống, đúng lúc trong cửa hàng lại đang chiếu phim hoạt hình, thế nên Lâm Trạch Dương bèn ngồi luôn ở đó.

Lâm Trạch Dương thực sự không chú ý nhiều đến cái gọi là cuộc triển lãm Bác Mỹ này, bởi vì Lâm Trạch Dương có dự định của riêng mình. Nếu lượng tiêu thụ của công ty thực sự không tăng lên, chỉ cần gọi bên phía nước Mỹ, một công ty Fortune 500 thế giới, anh tin rằng vẫn có thể mang lại điều gì đó.

Dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, Lâm Trạch Dương cũng có thể gọi điện thẳng cho ông cụ Lâm tới cứu.

Đối với Lâm Trạch Dương mà nói, chỉ cần một cuộc điện thoại có thể giải quyết mọi chuyện, tại sao lại phải làm cho nó phức tạp lên như vậy?

Sở dĩ anh muốn xin hạn ngạch của cuộc triển lãm Bác Mỹ là vì Triệu Cẩn Du. Lâm Trạch Dương không muốn khiến Triệu Cẩn Du thất vọng. Trong khoảng thời gian này, Lâm Trạch Dương cũng có thể thấy đuợc sự nỗ lực và mong ngóng của Triệu Cẩn Du.

Đợi khi Lâm Trạch Dương xem xong phim hoạt hình thì đã là bốn giờ chiều.

Kết quả là Lâm Trạch Dương quay về hội trường chậm như rùa.

Lúc Lâm Trạch Dương quay lại khu vực Đông Nam, anh không khỏi sững sờ, cảm thấy như bản thân đã đến nhầm chỗ.

Vào buổi sáng, nơi này có vẻ vực kỳ vắng, vốn không có một bóng người xung quanh, bây giờ lại có cảm giác hơi đông đúc.

"Triệu tổng, anh có thể xem qua sản phẩm của chúng tôi. Bất kể là chất lượng hay công nghệ thì đều thuộc hàng đầu trên thị trường hiện nay. Anh xem loại kem dưỡng da này, đến cả đàn ông dùng xong cũng sẽ nghiện, chắc chắn sẽ đạt nguồn tiêu thụ tốt." Triệu Cẩn Du dẫn một người đàn ông mặc âu phục bước đến trước kệ trưng bày, lấy ra một chai kem dưỡng da mặt.

"Trần tổng, ngài cũng biết tôi là người không khoác lác, thực sự tôi cũng không hiểu biết quá sâu về thương hiệu này. Nhưng mà ông chủ của Kiều Lan Nữ Nhân là một người bạn thân của tôi, anh ấy là người tốt. Cho nên tôi tin sản phẩm của công ty này cũng không tệ. Tôi cũng đã dùng qua, chúng thực sự rất tốt." Sở Sở đang nói chuyện với một người đàn ông hói nửa đầu.

"Xin chào mọi người, tôi là Nicole, tôi là người phát ngôn của thương hiệu này, hy vọng mọi người sẽ ủng hộ thật nhiều!" Nicole mỉm cười vui vẻ với những người trước mặt, sau đó nhóm đàn ông phía dưới cùng lần lượt gật đầu.

"Lý tổng, đây là công ty của một người bạn tôi, hi vọng anh sẽ đặc biệt chú ý tới nó, coi như là đặt một cái tên cho nhà họ Lý chúng tôi vậy." Lý Tuyết Tình cũng đang nói chuyện với một người đàn ông.

Hóa ra sau khi Lâm Trạch Dương rời đi, bốn người phụ nữ này không hề ăn bơ làm biếng, ngược lại, họ đều tận dụng lợi thế của mình, bắt đầu lôi kéo khách hàng, hoặc là tìm bạn bè thân quen, hoặc dùng sức ảnh hưởng của chính mình, sau đó rất nhanh đã bàn bạc về lô hàng cho ông chủ của một số công ty đã gom lại.

Sở Sở là giáo viên nhà trẻ nên chắc chắn có mối quan hệ tốt, hơn nữa, vì vấn đề thân phận của mình nên sẽ nhận được rất nhiều sự tin tưởng của người khác.

Nicole là minh tinh quốc tế, đúng là một người phụ nữ có độ nổi tiếng riêng biệt, đứng ở nơi đông người rồi vẫy tay chào, ngay lập tức có một nhóm người đi theo cô ấy đến đây.

Lý Tuyết Tình xuất thân từ một gia đình có thế lực ngầm, cô có quen biết không ít doanh nhân lớn.

Chỉ với một chút nỗ lực của bốn người phụ nữ này, khu vực phía Đông Nam lẽ ra không ai đến, nhưng nay đã trở thành trung tâm của toàn bộ cuộc triển lãm.

Bởi vì một khi những người này đến sẽ càng có nhiều người bị thu hút, sau đó càng thêm nhiều người tới đây.

Và lúc này, Lâm Trạch Dương, chủ tịch của Kiều Lan Nữ Nhân, đã bị đám đông chặn ngoài cửa, thậm chí không thể vào trong được.

Lực lượng của những người phụ nữ này thực sự quá đáng sợ.

Lâm Trạch Dương không thể không lắc đầu, sau đó lập tức ngồi sang một bên.

Lại vào lúc này, Lâm Trạch Dương phát hiện còn có một ông già ngồi bên cạnh mình.

Ông già này là người nước ngoài. Mặc dù không còn trẻ nữa, nhưng trông có vẻ tràn đầy năng lượng, rất có phong cách. Bộ âu phục rất phẳng, tóc chải kĩ lưỡng, trong tay cầm một cây gậy, mang khí chất vô cùng cao quý của Hủ quốc, trông rất lịch thiệp.

Tuy nhiên, lúc này dáng vẻ ông già lại hơi kích động, trong hốc mắt gần như sắp có nước mắt rơi xuống, ánh mắt dán chặt vào Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhìn ông già này bất giác chết lặng, sau đó lập tức cảnh giác, người ta nói đàn ông đến từ Hủ quốc có xu hướng tình dục hơi đặc biệt.

"Ờm, ông nhìn tôi làm gì?" Lâm Trạch Dương nhịn không được bèn hỏi.

Ông già có vẻ rất phấn khích, mở miệng, nhưng mãi không nói được ra.

Lâm Trạch Dương thấy vậy liền cảm giác có gì đó không đúng, không phải ông già này nhìn trúng mình đấy chứ.

Chỉ cần nghĩ tới thôi Lâm Trạch Dương cũng nổi da gà rồi, vội vàng đi sang bên khác.

Ông già muốn đuổi theo Lâm Trạch Dương, nhưng tay chân rõ ràng không nhanh nhẹn bằng Lâm Trạch Dương, chắc chắn không đuổi kịp được.

Nhìn bóng dáng Lâm Trạch Dương rời đi, trên mặt ông già chứa đầy sự thất vọng.

Cũng vào lúc này, có một nhóm đàn ông mặc âu phục chạy về phía ông già, vẻ mặt ông nhìn những người này chứa đầy lo lắng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK