• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 11 Cậu không thể quá đẹp trai như vậy được

Chương 11: Cậu không thể quá đẹp trai như vậy được

Cuối cùng, Tần Quân Dao vẫn đè tức giận xuống, nói với Lâm Trạch Dương nói: “Manh Manh thích nhất là uống sữa bò của hãng Meanson, anh đi mua cho con bé đi, đừng có ồn ào nữa.”

Đứa nhỏ đã lớn bao nhiêu tuổi rồi, Tần Quân Dao làm gì còn có sữa nữa chứ, Tần Quân Dao cảm thấy Lâm Trạch Dương đang trêu chọc cô thì có.

Trời đất chứng giám, lúc này Lâm Trạch Dương thật sự không hề đùa giỡn Tần Quân Dao, sở dĩ anh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tần Quân Dao, là bởi vì anh đang chìm trong tự hỏi.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ, Tần Quân Dao thân là một sát thủ bậc cao, không chỉ phải thường xuyên đối diện với nguy hiểm, đã vậy còn nuôi thêm một đứa bé, thật sự quá lợi hại, trong lòng anh lập tức sinh ra một tia kính nể, cảm thấy nếu đổi lại thành mình có lẽ sẽ không làm được chuyện này.

“Cô chỉ đạo ai vậy? Đứa bé này là con của Lâm Trạch Dương hay gì? Sao cô lại sai sử Lâm Trạch Dương chứ? Cô cho rằng cô nói đứa bé này là con của Lâm Trạch Dương thì chính là Lâm Trạch Dương sao?” Lý Tuyết Tinh nhìn mà ngứa mắt, thái độ của Tần Quân Dao quá kiêu ngạo, giống như cả thế giới đều thiếu nợ cô ta 250 đồng không bằng.

Khí chất của Tần Quân Dao vốn đã thiên về lạnh lùng, lúc này tâm tình cô lại không tốt, cho nên cũng tức giận mà nhìn về phía Lý Tuyết Tinh, giống như một nữ vương cao cao tại thượng đang nhìn về phía thần tử của mình, nói: “Cô là ai? chuyện nhà chúng tôi, liên quan gì tới cô?”

Lý Tuyết Tinh hận đến mức nắm chặt tay, hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi là ai? Tôi là chủ nhân của căn nhà này, có quyền hỏi đến chuyện liên quan đến căn nhà này.”

Tần Quân Dao lạnh lùng cười, khinh thường nói: “Chỉ bằng căn hộ rách nát này của cô, tôi cũng không hiếm lạ, nếu không phải Lâm Trạch Dương mang con gái tôi tới nơi này, thì tôi cũng không thèm tới.”

Lúc nói chuyện, tầm mắt của Tần Quân Dao bắt đầu nhìn quét qua xung quanh căn hộ, tiện đà nói: “Tôi thấy căn hộ này trên thị trường bán hẳn là không quá 150 vạn, tôi cho cô 200 vạn, tôi mua lại căn hộ này. Nhưng nói cho cô biết, mua nó không phải vì tôi căn hộ này, mà là do Lâm Trạch Dương ở nơi này.”

Nghe vậy, Lâm Trạch Dương cũng giật mình, sau đó trong lòng lập tức giơ ngón tay cái lên với Tần Quân Dao, ừ, người phụ nữ này không tệ, rất có phong thái trước kia của anh, đủ bá đạo. Quả nhiên anh lúc đó ngủ với cô là có nguyên do, ha ha.

Tâm tình của Lý Tuyết Tinh lúc này không hề tốt, cắn chặt răng, hung dữ nhìn chằm chằm Tần Quân Dao, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì, tính cách cô ta trước giờ vẫn luôn tốt bụng, rất ít khi cãi nhau với người khác, nếu Tần Quân Dao càng hung dữ hơn nữa, cô ta vẫn không thể đấu lại.

Lúc này, Lý Tuyết Tinh như sắp khóc tới nơi, nhìn về phía Lâm Trạch Dương xin giúp đỡ.

Lâm Trạch Dương nhìn hai người cãi nhau còn xem đến đã ghiền, lúc này thật sự không biết phải làm gì. Một bên, Tần Quân Dao là mẹ của Manh Manh, một bên khác là Lý Tuyết Tinh mấy ngày này thường tới giúp đỡ anh rất nhiều, tuy rằng anh không thể nói thích cô ta, nhưng anh cũng không ghét cô ta.

Nếu là người khác, Lâm Trạch Dương tùy tiện giết đại một người là được, nhưng hai người này…

“Hu hu đừng cãi nhau mà, Manh Manh sợ, hu hu…” Manh Manh đột nhiên lại lớn tiếng khóc lên, nước mắt nước mũi thi nhau chảy, toàn bộ khuôn mặt mủm mỉm đã đỏ lên vì khóc, thoạt nhìn giống như một bông hoa nhỏ mọc trên đỉnh núi, nhìn thế nào cũng làm người ta thương tiếc.

Trong lòng Lâm Trạch Dương mềm nhũn, vội vàng ôm lấy Manh Manh, nói: “Manh Manh không khóc, hiện tại ba ba lập tức bế con đi mua sữa.”

Lâm Trạch Dương hoàn toàn không phát hiện bản thân trong vô thức, đã tự xưng bản thân là ba của Manh Manh.

Lâm Trạch Dương ra khỏi nhà, cũng coi như là tránh thoát một kiếp, hai người phụ nữ ở trong cùng một căn phòng, giống như sao hỏa đụng vào trái đất, phát ra tia lửa, suýt chút nữa đã lập tức nổ mạnh.

Lý Tuyết Tinh gắt gao nhìn chằm chằm Tần Quân Dao nói: “Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo, cô đột nhiên tới đây nói cô và Lâm Trạch Dương có một cô con gái, ai biết có phải mang theo một bí mật nào đó liên quan đến pháp luật không thể cho người khác biết hay không? Tôi sẽ không cho phép cô làm xằng làm bậy, một khi tôi phát hiện ra chuyện gì đó không đúng, lập tức sẽ báo cảnh sát.”

Không biết đây có phải một hiện tượng hay không, nhưng một người phụ nữ xinh đẹp sẽ luôn ngứa mắt với một người phụ nữ xinh đẹp khác. Ngay từ ánh mắt đầu tiên khi Tần Quân Dao nhìn thấy Lý Tuyết Tinh đã cảm thấy người phụ nữ này thật đáng ghét.

Cho nên, lúc này Tần Quân Dao càng tức giận mà nói: “À, cô nhiệt tình như vậy, có phải nhìn trúng Lâm Trạch Dương đúng không? Để anh ấy làm việc trong quán bar của cô, còn cho anh ấy ở cùng một chỗ với cô. Cô là ban đầu muốn bao nuôi tiểu bạch kiểm, sau đó lại thích ngược lại anh ấy đúng không?”

Phụ nữ chung quy vẫn là phụ nữ, mặc dù cho dù người phụ nữ này có là sát thủ bậc S, thì lúc cãi nhau cũng sẽ có thói quen nói móc người khác.

Lý Tuyết Tinh bị nói trúng tim đen, gương mặt xinh đẹp đỏ lên, cắn chặt răng, không biết nên nói cái gì.

Tần Quân Dao lập tức sửng sốt, không thể tưởng được cô chỉ thuận miệng nói một câu thế mà lại nói trúng rồi, cũng không biết vì cái gì nhưng tâm tình cô lại có chút mất mát, ngữ khí cũng càng thêm nặng nề.

“Hừ, tôi khuyên cô vẫn nên chết tâm đi thì hơn, Lâm Trạch Dương về sau còn phải nuôi con gái tôi lớn lên, không có thời gian để ý tới những hồ ly tinh bên ngoài đâu.”

Trong lúc nói chuyện, Tần Quân Dao đánh giá Lý Tuyết Tinh từ trên xuống dưới, xong mới tiếp tục nói: “Tôi xem cô cũng khá xinh đẹp, điều kiện kinh tế cũng không kém, muốn tìm đàn ông nào mà không được, không nên lãng phí thời gian trên người tên khốn Lâm Trạch Dương kia.”

Thật ra mà nói, Tần Quân Dao không phát hiện ra mình có chút tinh thần phân liệt, đang mắng Lý Tuyết Tinh là hồ ly tinh, lại nhảy sang mắng Lâm Trạch Dương là tên khốn, thật không biết hiện tại cô đang cảm thấy như thế nào, nếu như để cho cấp dưới của cô biết cô cũng có những lúc nói chuyện thiếu logic như vậy, không biết bọn họ sẽ khiếp sự như thế nào.

Nghe vậy, Lý Tuyết Tinh lập tức giật mình, cô ta còn tưởng rằng Tần Quân Dao thực sự thích Lâm Trạch Dương, thế nhưng hiện tại Tần Quân Dao lại mắng Lâm Trạch Dương thậm tệ như vậy. Lâm Trạch Dương thật sự tệ như vậy sao?

Trong chốc lát, Lý Tuyết Tinh không dám nói thêm gì nữa.

Tiện đà, hai người ai cũng không hề để ý tới ai, từng người trở về phòng.

Tần Quân Dao một bên rất tự nhiên mà đi vào phòng Lâm Trạch Dương, trong lòng lại nhịn không được mà nghĩ tới rất nhiều chuyện.

Lâm Trạch Dương tuy rằng vừa ngu ngốc vừa cà lơ phất phơ, nhưng anh dù sao cũng là ba ruột của Manh Manh, chính cô lần này tuy rằng đã tránh được một kiếp, nhưng về sau cô thân là một sát thủ, sao có thể hy vọng xa vời rằng bản thân luôn bình an vô sự.

Mặt khác, con gái cô Manh Manh đã lớn như vậy, nhưng từ trước đến nay lại chưa từng được có ba ở bên cạnh, cô bé không biết đã bao nhiêu lần hỏi rằng ba mình đang ở đâu?

Nghĩ đến đây, Tần Quân Dao lập tức hít một hơi thật sâu, cắn chặt răng, lầm bầm lầu bầu lên: “Lâm Trạch Dương bất luận là anh có khốn nạn bao nhiêu, nhưng nếu anh đã là ba của Manh Manh, vậy thì tôi sẽ kéo anh dậy, tôi sẽ khiến anh trở thành một người đàn ông ưu tú, một người cha đủ để cho Manh Manh phải kiêu ngạo.”

Lúc nói chuyện, Tần Quân Dao nắm tay chặt tay, quyết tâm.

Cùng lúc đó, Lâm Trạch Dương đang bế Manh Manh nhịn không được lập tức hắt xì một cái, nói thầm: “Mỹ nhân xinh đẹp như hoa khuynh quốc khuynh thành nào lại sau lưng khen tôi phong lưu phóng khoáng anh tuấn tiêu sái vậy, thật là, Lâm Trạch Dương à, cậu không thể quá đẹp trai như vậy được.”
Chương 12 Tức chết người

Chương 12: Tức chết người

“Manh Manh con nói thật cho ba ba biết đi, những năm gần đây mẹ con có hay nhắc tới ba với con không? Có hay nghe mẹ con nói là ‘chậc, người đàn ông kia quá đẹp trai’ hay không?”

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương nghiêm túc mà nhìn về phía Manh Manh.

Khuôn mặt Manh Manh tỏ ra đáng yêu, chớp chớp đôi mắt to, nghi hoặc nói: “Ba ba, những lời này con chưa bao giờ nghe qua, mẹ thường xuyên nhắc đến ba, nhưng mỗi một lần như vậy con thấy mẹ đều rất tức giận, làm con sợ muốn chết. Còn mắng chửi người, nói cái gì mà đàn ông thúi, đã xấu còn không dám chịu trách nhiệm, lại còn không có năng lực, quả thực là một tên lưu manh, xứng đáng chết ở đầu đường xó chợ. Bộ dáng lúc mà mẹ nói chuyện, thật sự làm con sợ muốn chết.”

Gương mặt Lâm Trạch Dương run rẩy, hung hăng cắn răng nở một nụ cười rất khó nhìn, anh giống như một chú cá vàng nhìn Manh Manh, nói: “Manh Manh, trẻ con không được nói dối, ba ba cho con một cơ hội, con nói lại một lần nữa, nói lại một lần.”

Manh Manh chu cái miệng nhỏ, mãn nhãn vô tội mà nhìn Lâm Trạch Dương, nói: “Ba ba, con là trẻ con, mà trẻ con thì không được nói dối. Mẹ nói ba ba là người đàn ông thúi vô dụng. Nhưng thật kỳ quái, con đâu có ngửi thấy mùi thúi trên người ba ba đâu.”

Trong lúc nói chuyện, Manh Manh còn dùng lực hít một hơi.

Lâm Trạch Dương cắn chặt hàm răng, nắm tay cũng nắm chặt lại, người phụ nữu này thật đáng ghét, vậy mà lại nói anh như vậy trước mặt con gái.

“Ba ba, ba ba, mẹ còn ba ba…” Manh Manh như đang nhớ lại cái gì đó, lại mở miệng nói.

“Đủ rồi không cần nói nữa” Lâm Trạch Dương vội vàng ngăn miệng Manh Manh lại, anh sợ rằng trái tim lương thiện mong manh yếu ớt của mình sẽ bị Manh Manh đánh nát mất.

Dọc theo đường đi, cả người Lâm Trạch Dương đều rất tức giận, nhưng nghĩ lại, Lâm Trạch Dương lại nhịn không được nhìn thoáng qua Manh Manh.

Người phụ nữ kia thường xuyên nhắc tới anh sau lưng, điều này có phải chứng minh rằng Manh Manh thực sự có thể là con gái của anh không? Nếu không cô cũng không cần quan tâm đến một người xa lạ như anh làm gì.

Manh Manh và Tần Quân Dao cùng ngủ trong phòng của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương không thể không mang theo oán niệm khắp người mà đi ngủ ở ngoài trong khách, trằn trọc suốt đêm không thể nào ngủ được, nghĩ đến chuyện Manh Manh rốt cuộc có phải là con gái ruột của mình hay không? Nếu là thật, thì về sau anh nên làm cái gì bây giờ? Giết người thì anh lành nghề, nhưng nuôi con gái thì…

Rất nhanh, thời gian đã trôi qua. Vào buổi sáng, Lý Tuyết Tinh trước sau như một làm xong bữa sáng.

Thời điểm Tần Quân Dao đi ra nhìn thấy một bàn đồ ăn phong phú lập tức ngây ngẩn cả người, một người phụ nữ chưa từng động đến xoong nồi chén bác như cô, căn bản không thể tưởng tượng được người phụ nữ kia sao có thể làm được nhiều món như vậy.

Lý Tuyết Tinh giống như thị uy mà đi tới trước mặt Tần Quân Dao, nói: “Tùy tiện làm một chút, cũng không biết cô thích ăn gì, nên tôi cứ dựa theo bình thường mà làm, đều là những món mà Lâm Trạch Dương thích ăn.”

Tần Quân Dao vốn có chút đói, nhưng nghe thấy Lý Tuyết Tinh nói như vậy, lại nhịn không được hừ lạnh một tiếng, nói: “Tôi không ăn sáng.”

“Mẹ ơi, mẹ, mau tới đây ăn đi, trứng gà ăn ngon cực, so với những hàng mẹ hay đưa con đi ăn còn ngon hơn. Ngày thường mẹ chỉ ăn có hai quả trứng gà, hôm nay nhất định có thể ăn được nhiều hơn.” Manh Manh cắn một nửa quả trứng gà, ngoài miệng dính đầy dầu mỡ, nhưng không quên mẹ mình, lớn tiếng kêu to.

Lý Tuyết Tinh lại nhìn về phía Tần Quân Dao, nụ cười trên mặt càng thêm đắc ý, nói: “Cô thật sự không ăn bữa sáng sao?”

Tần Quân Dao thật sự muốn bóp chết người phụ nữ này, lập tức hung hăng trừng mắt nhìn Manh Manh một cái.

Manh Manh lập tức dẩu miệng, không hiểu vì sao mẹ lại giận cô bé, nhưng rất nhanh Manh Manh đã quên mất mọi thứ, biến thành một nhóc tham ăn, từng ngụm từng ngụm mà ăn.

Lâm Trạch Dương cũng không khách khí, tướng ăn thật sự quá phúc khí, ăn từng ngụm từng ngụm, còn phát ra âm thanh vang dội, nói: “Tuyết Tinh cô nấu ăn ngon thật.”

Tần Quân Dao cắn chặt răng, đứng ở một bên, trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương một cái, nói: “Anh là heo sao? Ăn uống thì đừng phát ra âm thanh, bộ lâu lắm rồi chưa được ăn hay gì?”

Lâm Trạch Dương liếc mắt nhìn Tần Quân Dao, cảm thấy người phụ nữ có lẽ thật sự có bệnh tâm thần, nói: “Cô bị bệnh tâm thần à, cô không ăn còn không cho người khác ăn sao?”

Nói xong, Lâm Trạch Dương cũng không để ý đến Tần Quân Dao nữa, cùng Manh Manh hi hi ha ha ăn uống thỏa thích.

Tần Quân Dao càng tức giận, nhìn hai người ăn đến ngon miệng như vậy, mím môi một chút, vẫn bình tĩnh lại, cũng không thể để cho người phụ nữ kia coi khinh được.

Rất nhanh, mọi người đã ăn xong bữa sáng.

Lâm Trạch Dương sờ miệng, nhìn về phía Tần Quân Dao, nói: “Tôi cảm thấy tôi và Manh Manh vẫn nên đi làm xét nghiệm ADN một chút, tuy rằng Manh Manh rất đáng yêu, rất giống với tôi, nhưng vẫn phải cẩn thận một chút cho thỏa đáng.”

Lý Tuyết Tinh liên tục gật đầu, nói: “Đúng vậy, ai biết được lỡ đâu ai đó lại bất an.”

Tần Quân Dao càng nhìn Lâm Trạch Dương và Lý Tuyết Tinh càng cảm thấy tức giận, lập tức cười lạnh, nói: “Lâm Trạch Dương, anh là đồ đàn ông dám làm không dám nhận, ngay cả con của mình cũng không dám nhận, nếu anh thật sự không dám nhận, không muốn nuôi Manh Manh, vậy tôi lập tức dẫn Manh Manh rời đi, anh cứ coi như tôi chưa từng tới nơi này đi.”

Lâm Trạch Dương dám làm không dám nhận tay không tấc sắt mà dám mang theo tiểu đội của mình, xâm nhập vô trận địa của vô số lính đánh thuê giết người không chớp mắt, cuối cùng khiến cho toàn bộ những tên mắt cao hơn đầu một tay che trời quỳ gối xuống trước mặt anh, người như vậy mà là người dám làm không dám nhận sao?

Từ khi Lâm Trạch Dương xuất đạo tới nay, chưa từng bị khiêu khích như vậy, lập tức nổi giận, nói: “Vậy cô nói xem, cô muốn cái gì? Hôm nay ông đây theo tất.”

Tần Quân Dao cực kỳ không hài lòng với thái độ của Lâm Trạch Dương, nhưng nghĩ lại, lại nhớ tới quyết định đêm qua, hiện tại vừa đến lúc.

“Anh muốn làm giám định huyết thống thì cũng được, nhưng anh phải đến công ty tôi làm việc. Đến lúc đó, tôi sẽ cho anh một tháng để tham gia khảo hạch, nếu anh làm tôi vừa lòng, tôi sẽ cho anh mức lương ổn định, hơn nữa sẽ cho Tần Manh Manh sửa họ thành họ Lâm của anh.

Đương nhiên, nếu anh không thể làm tôi vừa lòng, thì dù anh là ba ruột của Manh Manh, tôi cũng sẽ bắt anh rời đi. Con gái của Tần Quân Dao tôi không cần một người ba vô dụng.”

Lâm Trạch Dương lập tức giận dữ, người phụ nữ đáng ghét này vậy mà không con gái anh theo họ anh, hơn nữa trong lời cô nói là có ý gì? Chuyện mà Lâm Trạch Dương tôi muốn làm tốt, là có thể làm không sao?

Lâm Trạch Dương cười lạnh một tiếng, nói: “Được, tôi đáp ứng điều kiện của cô.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương nhìn qua Manh Manh, nói: “Manh Manh, về sau nếu có người khác hỏi con tên gì, con nhất định phải nói với người đó là con Lâm Manh Manh biết chưa?”

Manh Manh nhìn thoáng qua Tần Quân Dao, lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, trong phút chốc không biết nói cái gì, lại nháy mắt, một bộ dáng rất vô tội.
Chương 13 Đừng làm xằng làm bậy, tôi không phải người tùy tiện

Chương 13: Đừng làm xằng làm bậy, tôi không phải người tùy tiện

Tính cách của Lâm Trạch Dương có vẻ lạ đời, rằng nếu đã nghiêm túc với việc gì đó, vậy thì anh cũng sẽ theo đến cùng, cho dù đại hồng thủy có ập tới, hay là sấm sét, bão bùng. Có lẽ đây cũng chính là lý do quan trọng nhất khiến Lâm Trạch Dương có thể trở thành Long Vương khiến cho giới lính đánh thuê vừa nghe đã sợ mất mật

Nhưng có điều, Lâm Trạch Dương không phải một người ngây ngô, trần trề nhiệt huyết, tuy cách hành xử của anh không thể coi là đi một bước tính mười bước, nhưng cũng có logic rõ ràng, lối tư duy cẩn thận.

Tựa như lúc này đây, có vẻ Lâm Trạch Dương đã bị Tần Quân Dao uy hiếp nên mới chịu đồng ý làm việc dưới trướng cô. Thật lòng mà nói, Lâm Trạch Dương đã nghĩ đủ đường.

Tần Quân Dao là một sát thủ cấp S, trước nay người ta đều nói mẹ thế nào con thế ấy, Lâm Trạch Dương cũng định để cho con gái mình cũng phải vật lộn với cuộc sống nguy hiểm như thế này. Thật ra anh muốn lợi dụng mối quan hệ này, sau đó dần dần thay đổi Tần Quân Dao, khiến Tần Quân Dao bằng lòng rửa tay gác kiếm, sau đó sống cùng anh cuộc đời an vui bình đạm như những người bình thường.

Đương nhiên, tiền đề của tất cả những chuyện ấy chính là, Manh Manh phải thật sự là con gái của Lâm Trạch Dương.

Tần Quân Dao là một sát thủ cấp S, nhìn Lâm Trạch Dương kiểu gì cũng cảm thấy không vừa mắt, muốn thay đổi Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương là vua của giới lính đánh thuê, cấp bậc còn cao hơn cấp S hai bậc, muốn thay đổi Lâm Trạch Dương hoàn toàn.

Thật không biết cuối cùng, khi Tần Quân Dao biết được thân phận thật sự của Lâm Trạch Dương, cô sẽ phản ứng ra sao.

Đúng theo yêu cầu của Lâm Trạch Dương, anh đưa Tần Quân Dao và Manh Manh tới một trung tâm giám định DNA uy tín để làm thủ tục giám định thân nhân.

Trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, cuối cùng cũng có thể làm cho xong chuyện này, vậy mà kết quả giám định lại phải chờ khoảng nửa tháng nữa mới được đưa tới, chuyện này khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hơi thất vọng.

Tần Quân Dao cũng không để ý đến cảm xúc của Lâm Trạch Dương, giao Manh Manh lại cho trợ thủ của mình trông coi, sau đó khôi phục lại thái độ của bậc nữ chúa cao cao tại thượng, nhìn về phía Lâm Trạch Dương mà bảo: “Đi theo tôi.”

Nói xong, giày cao gót của Tần Quân Dao bắt đầu nện bước, cô ngẩng đầu, hiên ngang đi về phía trước với thần thái của nữ vương

Lâm Trạch Dương cảm thấy bản thân bây giờ chẳng khác gì một tên tùy tùng đi theo phía sau Tần Quân Dao, trong lòng cảm thấy không phục, anh đường đường là Long Vương, sao lại rơi vào tình cảnh này cơ chứ?

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà khoa tay múa chân đằng sau lưng Tần Quân Dao, điệu bộ như muốn ăn tươi nuốt sống Tần Quân Dao. Hừ! Sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày ông đây bắt cô phủ phục dưới chân mình, để xem đến lúc đó cô còn tỏ vẻ thần thái ngút trời được nữa hay không!

Đúng lúc ấy, Tần Quân Dao đột nhiên dừng bước, sau đó xoay người.

Lâm Trạch Dương còn đang mường tượng ra viễn cảnh Tần Quân Dao khóc lóc cầu xin mình nương tay, đột nhiên không kịp trở tay, thân thể vẫn còn đang rảo bước về phía trước, hai tay cũng đang múa may giữa không trung.

Lâm Trạch Dương cao hơn Tần Quân Dao nửa cái đầu, vị trí của bàn tay vừa hay thấp hơn tầm cổ của Tần Quân Dao một chút.

“A!” Tần Quân Dao kêu thất thanh, đẩy Lâm Trạch Dương một cái thật là mạnh.

Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi, dùng ánh mắt có thể băm vằm người ta trăm ngàn lần mà nhìn về phía Lâm Trạch Dương, đây không phải lần đầu tiên người này giở trò, chuyện tối ngày hôm qua là trường hợp đặc biệt còn chưa nói, bây giờ lại…

Lâm Trạch Dương vẫn chưa hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao, chỉ cảm thấy khi nãy cảm giác mềm mại ban nãy khiến cho anh cảm thấy vô cùng thoải mái, cho nên không nhịn được mà nắm tay lại, trên mặt vẫn còn vẻ sung sướng chưa tan.

“Đáng chết! Là anh cố ý!” Tần Quân Dao cảm thấy tim mình đập rất mau, chẳng hiểu sao trong lòng không chỉ có cảm giác giận dữ, mà còn xuất hiện cảm giác kỳ lạ trước nay chưa từng biết đến.

Lâm Trạch Dương vội rụt tay mình về, trả lời Tần Quân Dao bằng vẻ mặt vô cùng bình thản: “Kêu lung tung cái gì vậy, người khác nghe được còn tưởng tôi có ý đồ quấy rối cô đó, sau này bớt dùng thứ đồ kia của cô đụng vào tôi đi, Lâm Trạch Dương tôi không phải loại người tùy tiện như vậy đâu.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương cất bước đi nhanh về phía trước, thần thái vô cùng nghiêm nghị, như thể Tần Quân Dao đã thực sự gây ra tội tày đình gì với anh không bằng.

Tần Quân Dao nghe vậy thì siết bàn tay thật chặt, hai hàm răng trên dưới nghiến chặt, phát ra tiếng “ken két” khó nghe, sao người này có thể vô liêm sỉ tới vậy cơ chứ?

Cả đoạn đường, bọn họ không nói với nhau câu nào, Tần Quân Dao vẫn cố chịu đựng cảm giác ghê tởm đối với Lâm Trạch Dương ghê tởm, đưa Lâm Trạch Dương trở về công ty của mình. Trên đường đi, cô không ngừng nhắc nhở bản thân mình, rằng đây là ba của Manh Manh, về sau việc nuôi nấng Manh Manh cũng là trách nhiệm của anh.

Khi hai người bước vào tòa nhà công ty của Tần Quân Dao, không khí trong tòa nhà có gì đó kỳ lạ.

Hai nhân viên bảo vệ đứng ở trước cửa đều có vẻ mặt kỳ quái và căng thẳng.

Bảo vệ A nói: “Nghe nói đêm qua chỗ của chúng ta đã xảy ra một vụ xả súng, còn có người bỏ mạng, không biết có phải thể lực chống phá, khủng bố nào đó đã tấn công tòa nhà của chúng ta hay không”

Bảo vệ B cảnh giác nhìn trái nhìn phải, sau đó mới cẩn trọng đáp lời: “Nói nhỏ lại một chút, ai biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, cũng chẳng ai biết mục tiêu của đám người ấy là gì. Tôi nghe nói bọn người kia đều giết người không chớp mắt, ai không cẩn thận đụng phải bọn họ đều sẽ bỏ mạng.”

Trùng hợp thay, Lâm Trạch Dương và Tần Quân Dao đi ngang qua lúc hai nhân viên bảo vệ đang bàn tán, vẻ mặt Tần Quân Dao lạnh nhạt, cũng không buồn để ý, cho dù nhân vật chính trong chuyện tối ngày hôm qua chính là cô.

Ánh mắt Lâm Trạch Dương thoáng thay đổi, anh làm bộ vô cùng sợ hãi trước tin tức này, lén la lén lút đến gần Tần Quân Dao, thì thầm với cô: “Người chết tối ngày hôm qua ấy, không phải cô đã nói nói đối phương chỉ là phường lưu manh vô lại hay sao? Bọn người kia không phải nhằm vào cô đấy chứ, ôi mẹ ơi, rốt cuộc cô đã gây ra họa gì vậy hả?”

Nói tới đây, Lâm Trạch Dương vội lui ra xa, trông chẳng khác nào người ta né tránh dịch bệnh, khuôn mặt ngập tràn vẻ sợ hãi, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

“Ha!” Tần Quân Dao không kìm được mà cười lạnh một tiếng, sau đó lắc đầu khe khẽ, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương chỉ có thể miêu tả bằng hai từ “khinh bỉ”. Người này không chỉ là một tên vô sỉ chỉ biết ăn bám, mà còn là một tên gan thỏ đế tham sống sợ chết, sao Manh Manh lại có một người cha tồi như vậy cơ chứ?

Tần Quân Dao càng nghĩ càng cảm thấy cuộc đời mình thật đúng là bi kịch, tại sao lại dây phải cái loại bùn loãng không trát nổi tưởng như Lâm Trạch Dương cơ chứ?

“À thì… nếu như không cần ở lại nữa thì tôi xin đi về có chút việc gấp, phim hoạt hình Cừu vui vẻ sắp phát sóng tới nơi rồi, tôi phải về xem Cừu vui vẻ.”

Có vẻ Lâm Trạch Dương đã diễn tới mức nghiện diễn luôn rồi, không hiểu sao khi trông thấy dáng vẻ tức tối của Tần Quân Dao, anh lại cảm thấy vô cùng sảng khoái.

Tất nhiên chuyện này đã khiến Tần Quân Dao tức tới mức khiến răng nghiến lợi, cảm giác tức giận như sắp tuôn ra ngoài đến nơi, nhưng nghĩ đến Manh Manh, cuối cùng cô vẫn nhẫn nhịn, bảo rằng: “Yên tâm đi, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không liên lụy tới anh, anh cứ an phận đợi ở đây là được rồi.”

Lâm Trạch Dương biết Tần Quân Dao đã giận thật rồi, cảm thấy tiếp tục đùa quá đáng thì cũng không hay, đành phải ngoan ngoãn đi theo phía sau Tần Quân Dao.

Khi hai người tiến vào tòa nhà, bỗng phát hiện dây quây an ninh đã được tháo bỏ, nhưng đám cảnh sát vẫn còn chưa đi hẳn.

“Xin hỏi, cô có phải là tổng giám đốc của công ty Kiều Lan Nữ, Tần Quân Dao hay không? Chúng tôi đã tìm hiểu thông tin của cô dựa vào tư liệu được cung cấp.” Viên cảnh sát sải bước tới chào hỏi một cách vô cùng lịch thiệp.

Tần Quân Dao gật đầu.

Cảnh sát cầm một quyển vở và một cái bút, nói với Tần Quân Dao rằng: “Chúng tôi cần cô phối hợp điều tra bằng cách trả lời vài thông tin, đồng thời cho cô biết về tình hình ở chỗ này, có thể xin vài phút của cô được không?”

Tần Quân Dao không gì không thể, nhưng lại không ngờ tối hôm qua, nơi này đã xảy ra một vài chuyện nằm ngoài quyền kiểm soát của cô.
Chương 14 Nhiệm vụ bất khả thi

Chương 14: Nhiệm vụ bất khả thi

Khi cảnh sát tiến hành điều tra với Tần Quân Dao, Lâm Trạch Dương cũng đi theo phía sau.

“Xin hỏi vị này là…” Cảnh sát nhìn về phía Lâm Trạch Dương dò hỏi.

Lâm Trạch Dương trả lời bằng giọng thoải mái: “Cô ấy chắc là mẹ của con gái tôi, tôi thấy công ty của cô ấy bây giờ bộn bề trăm việc, nom có vẻ rất đáng thương, nên mới tới đây để giúp cô ấy lo liệu thôi ấy mà.”

Viên cảnh sát đầu, đáp lại: “Thì ra anh là chồng của cô ấy, vậy thì anh cũng mau tới đây đi.”

Tần Quân Dao rất muốn giả vờ mình không quen biết Lâm Trạch Dương, thậm chí còn nghĩ tới chuyện tố cáo tên lưu manh này với cảnh sát, nhưng cảnh sát và Lâm Trạch Dương đều tỏ vẻ đây là chuyện đương nhiên, không cho cô cơ hội từ chối.

Tần Quân Dao chỉ có đành tức tối dậm chân tại chỗ, sau đó đi lên một bước, thật là đáng chết mà! Chồng cái gì chứ! Thấy mình đáng thương cái gì chứ! Mới vừa rồi người đáng thương chính là tên bùn loãng không trát nổi tường này, có được không hả?

Quá ghi chép của cảnh sát rất đơn giản, chỉ hỏi một xem gần đây Tần Quân Dao có đắc tội người nào hay không, các công ty lân cận có xuất hiện nhân vật khả nghi nào hay không.

Vậy nên, chẳng bao lâu sau, Tần Quân Dao đã được hỏi xong. Trước khi Tần Quân Dao và Lâm Trạch Dương rời đi, viên cảnh sát nghĩ một lát, cuối cùng vẫn nhắc nhở hai người một câu: “Tuy rằng bây giờ là xã hội thượng tôn pháp luật, sự an toàn của chúng ta đều được bảo đảm một cách tối ưu, nhưng gần đây hai người vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn, dù sao tối hôm qua cũng đã có tới sáu người thiệt mạng.”

Tần Quân Dao không giấu được sự sửng sốt, tối hôm qua không phải cô chỉ giết có bốn người thôi sao? Sao bỗng dưng lại thành ra sáu người chết, tối hôm qua đám người đuổi giết cô bỗng nhiên biến mất, chẳng lẽ có cao thủ nào đó lặng lẽ đưa tay ra giúp cô? Chẳng những kẻ tới từ tổ chức lính đánh thuê đó e ngại cái tên kia, nên mới không dám làm càn nữa.

Tất nhiên Tần Quân Dao không thể hỏi cảnh sát, đành phải giấu mối nghi ngờ này vào trong lòng, cau mày tiếp tục đi về phía trước.

Lần này lại đến lượt Lâm Trạch Dương cảm thấy không đúng lắm, sắc mặt vẫn vô cùng bình thản, anh thầm nghĩ: Tới đám cảnh sát cũng đã vào cuộc, chứng tỏ đám lính đánh thuê kia không hề có ý định che giấu chuyện này, hay nói cách khác, bọn họ sẽ ngừng việc đuổi giết Tần Quân Dao. Xem ra anh đây tuy đã rời khỏi giang hồ, nhưng trong giang hồ vẫn còn toàn truyền thuyết của anh đây, vô địch thật là cô đơn mà…

Chẳng biết từ lúc nào, Tần Quân Dao và Lâm Trạch Dương đã cùng bước vào trong thang máy, Tần Quân Dao đang tập trung nghĩ ngợi chuyện của mình, không để ý xung quanh, khiến chân bị vướng một cái, cơ thể lảo đảo đổ về phía trước.

Lâm Trạch Dương nhanh tay đưa tay ra trước, ôm lấy eo Tần Quân Dao, ổn định lại thăng bằng giúp cô.

Tần Quân Dao nhìn quanh bốn phía, nhận ra không có ai để ý tới chuyện vừa rồi mới thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đứng thẳng dậy, còn gạt phăng hai tay Lâm Trạch Dương.

Không biết có phải do đã lia ngực cho Lâm Trạch Dương sờ tận hai lần hay không, bây giờ Tần Quân Dao đã chẳng còn phản ứng kịch liệt khi Lâm Trạch Dương ôm lấy eo của mình nữa, cũng chỉ tỏ vẻ chán ghét một chút mà thôi.

Tần Quân Dao phát hiện ra chuyện này rất nhanh, bèn tự nhủ với lòng mình, đừng có cảm thấy lưu manh không lưu manh chỉ vì tên lưu manh này không gây chuyện tày đình gì, nhất định phải đề cao cảnh giác trước cái tên lưu manh Lâm Trạch Dương này.

Nghĩ như vậy, Tần Quân Dao lại trừng mắt với Lâm Trạch Dương một cái, cô nói: “Vào trong công ty không được nói lung tung, không thể để cho người khác biết mối quan hệ giữa tôi và anh, đã hiểu hay chưa?”

Lâm Trạch Dương không nhịn nổi mà trợn trừng hai mắt, nhìn về phía Tần Quân Dao, đáp lại bằng vẻ mặt khinh thường: “Cô tưởng bản thân mình là ai hả, tôi cũng không phải loại người chỉ mới bị cô dí ngực vào người hai cái mà xuống nước với cô đâu! Cho dù cô có muốn làm người phụ nữ của tôi, tôi còn phải suy nghĩ thật lâu mới đưa ra quyết định được, còn chưa chắc đã đồng ý đâu. Cho nên đừng có dùng cách như vậy để lôi kéo quan hệ với tôi nữa!”

Tần Quân Dao bị chọc cho tức tới mức bật cười, cảm thấy mình cũng chẳng thể làm gì. Tên lưu manh này có thể hiểu rõ bản thân một chút được hay không hả, rõ ràng không được cái nước gì, sao còn có mặt mũi nói ra như thể đó là lẽ tất nhiên vậy?

“Vậy thì không còn gì tốt hơn.” Tần Quân Dao cảm thấy gần đây mình nên tìm bác sĩ nha khoa khám một lượt, nếu không cô sẽ nghiến hỏng cả hàm răng mất.

Chẳng bao lâu sau, hai người đi tới tầng lầu của công ty Tần Quân Dao.

Quy mô của công ty Kiều Lan Nữ này hơi vượt quá sức tưởng tượng của Lâm Trạch Dương, chiếm trọn ba tầng của tòa cao ốc nằm ở trung tâm thành phố, tấc đất tấc vàng này.

Tầng thứ nhất của công ty là khu nghỉ ngơi, bên trong đã chuẩn bị sẵn khu cung cấp đồ uống, có đủ các loại cà phê đến từ hàng quán nổi tiếng, cũng có phòng làm việc chuyên dùng để mài cà phê hạt và pha cà phê, đồ tráng miệng ở đây cũng muốn gì có đó.

Bên cạnh khu cung cấp đồ uống là phòng tập thể thao, bên trong phòng tập thể thao có đủ loại máy móc tập luyện, thậm chí còn thuê cả huấn luyện viên thể hình chuyên nghiệp tới đây hỗ trợ việc luyện tập.

Chỉ cần nhìn tầng thứ nhất thôi cũng đủ hiểu công ty này của Tần Quân Dao giàu nứt đố đổ vách tới mức nào.

Qua lời nói của Tần Quân Dao, Lâm Trạch Dương còn biết được, công ty Kiều Lan Nữ này có khoảng gần năm trăm nhân công, đây có thể coi như một doanh nghiệp lớn.

Điều khiến cho Lâm Trạch Dương chú ý chính là, lĩnh vực hoạt động của công ty này chủ yếu là kinh doanh nội y dành cho phụ nữ, nhân viên nữ của công ty chiếm tỷ lệ áp đảo phái nam, tỷ lệ phải lên tới chín mươi phần trăm.

Hay nói cách khác, nơi này chẳng khác gì Nữ Nhi Quốc cả.

Lâm Trạch Dương nghĩ đến đây thì không kìm lòng nổi mà nuốt nước miếng, anh thầm nghĩ: Trời ạ, toàn bộ công ty này đều là nữ, anh em ta đâu thể nào chịu được

Được rồi các người đẹp, anh tới đây!

Nghĩ đến những ngày tháng sau này toàn được làm việc cùng phải nữ, vừa ngẩng đầu đã trông thấy gái xinh, cúi đầu cũng thấy gái xinh, Lâm Trạch Dương bắt đầu cảm thấy vô cùng mong đợi công việc sắp tới này.

“Nhìn cái kiểu chảy nước miếng chẳng khác gì loài gấu thấy mồi của anh đi, nhỏ hết vào cổ áo rồi kìa!” Tần Quân Dao nhìn Lâm Trạch Dương bằng ánh mắt khinh bỉ.

“Đâu có đâu có, tôi chảy nước miếng lúc nào?” Lâm Trạch Dương vội vàng duỗi tay lau, ngay sau đó mới nhận ra bản thân mình không hề chảy nước miếng, sắc mặt dần trở nên hổ thẹn.

Nhưng Lâm Trạch Dương chẳng bao lâu sau đã lấy lại vẻ chính đáng, nói: “Gần đây hay bị tê tay mỏi chân, cơ thể không nghe theo lệnh của não bộ, cô đừng để ý tới làm gì.”

Tần Quân Dao không nhịn được mà nhìn Lâm Trạch Dương bằng ánh mắt xem thường, cho dù anh có bịa thì cũng nên lấy một lý do hợp lý chứ, tại sao lại dùng cái cớ như tê tay, mỏi chân vậy hả…

“Nhưng nói đi nói lại, làm sao mà cô gây dựng được một công ty lớn như vậy, đừng trả lời là tự cô cố gắng kinh doanh, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng. Cô vẫn còn trẻ như vậy, không thể nào làm được chuyện này.” Lâm Trạch Dương tỏ vẻ rất hứng thú mà nhìn về phía Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao cau mày, không trả lời Lâm Trạch Dương.

Công ty này quả thật không phải do Tần Quân Dao dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng, một thân một mình nuôi cho nó lớn mạnh, lúc ấy Tần Quân Dao đã hoàn thành một nhiệm vụ một rất quan trọng, công ty này là thù lao nhiệm vụ của lần đó.

Công ty này còn có một bộ phận xuất khẩu hàng hóa ra nước ngoài, là trung tâm vận chuyển tin tức của tổ chức đặc công sau lưng Tần Quân Dao, vật nên Tần Quân Dao đã tập trung hầu hết mọi nguồn lực vào bộ phận này.

Đương nhiên, những chuyện này đều không quan trọng.

Bây giờ Tần Quân Dao chỉ muốn mau chóng thoát khỏi Lâm Trạch Dương.

Sau khi tiện tay ném Lâm Trạch Dương tới bộ phận tiêu thụ, Tần Quân Dao hoàn toàn phủi sạch trách nhiệm rồi rời khỏi đó.

À, không đúng, phải nói Tần Quân Dao rất vô trách nhiệm giao cho Lâm Trạch Dương một mệnh lệnh cực kỳ vô trách nhiệm rồi mới rời đi một cách vô trách nhiệm.

“Trong một tháng, doanh số bán hàng phải đạt tới một trăm vạn.”

Đây là nhiệm vụ đầu tiên mà Lâm Trạch Dương nhận được với tư cách là một nhân viên bán hàng bình thường nhất dưới trướng Tần Quân Dao.
Chương 15 Cô có kích cỡ nào thế?

Chương 15: Cô có kích cỡ nào thế?

Không thể nghi ngờ, Tần Quân Dao được công nhận là nữ thần, là bởi vì bình thường cô rất ít khi nói chuyện với nhân viên, cũng luôn mang một dáng vẻ không thích cười, nên đã tạo nên cho tất cả các nhân viên của công ty một ấn tượng, đó là Tần Quân Dao là một nữ thần kiêu ngạo và lạnh lùng.

Cho nên, khi biết Tần Quân Dao thế mà lại tự mình dẫn theo Lâm Trạch Dương đến bộ phận bán hàng, tất cả mọi người đều vô cùng kinh ngạc, thậm chí còn nhỏ giọng bàn luận xem Lâm Trạch Dương rốt cuộc là thần thánh ở phương nào, vậy mà lại để cho nữ thần ở trên trời như Tần Quân Dao phải hạ phàm?

Sau đó, mọi người nghe được yêu cầu mà Tần Quân Dao đưa ra cho Lâm Trạch Dương. Rồi Tần Quân Dao nhẹ nhàng rời đi, còn bộ phận bán hàng thì lại nổ tung!

"Vãi thật! Anh và giám đốc Tần của chúng tôi có thù lớn bằng từng nào thế? Chẳng lẽ mấy cái tình tiết ở trong TV đều là thật hả? Anh và giám đốc Tần cùng xuất thân từ một vùng quê nhỏ, rồi bị đính hôn từ lúc còn trong bụng mẹ, lại không ngờ đến vậy mà có một ngày đột nhiên thăng tiến rất nhanh, anh còn đang ở vùng nông thôn bôn ba kiếm tiền vì một ngày ba bữa thì đột nhiên biết giám đốc Tần phát đạt, nên đã tìm đến đây?”

Có một người trông như nữ sinh mang vẻ mặt hóng chuyện mà nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương vừa mới nghe Tần Quân Dao nói nơi này có rất nhiều nữ sinh, vẫn chưa có ấn tượng rõ ràng gì, bây giờ cuối cùng cũng đã biết cái gì gọi là nữ nhi quốc!

Một đám người đang vây quay kia, thế nhưng lại có đến tám chín phần mười là nữ sinh, hơn nữa mỗi một người lớn lên lại rất…

Lâm Trạch Dương nhìn nữ sinh đang nói chuyện với mình, nhịn không được mà nuốt nước miếng, trong ngây ngô mang theo chút hồn nhiên của tuổi này lại còn rất hoạt bát, một gương mặt còn mang theo chút mập mập của trẻ con, lại rất tinh xảo, giống như là một đóa hoa trắng xinh đẹp.

"Này, không lẽ anh bị ngốc à, tôi đang nói chuyện với anh đấy, cũng đúng nhỉ, giám đốc Tần sắp xếp cho loại nhiệm vụ không có khả năng hoàn thành này á, thì nhất định không thể ở trong công ty nữa." Nói xong, nữ sinh tên Tạ Nghi này không khỏi lắc đầu, trên mặt xuất hiện vẻ tiếc thật.

“Tần Quân Dao là mẹ của con gái tôi, nên cô ấy sẽ không đuổi việc tôi đâu. Hơn nữa, không phải chỉ là đạt được mốc một triệu ở doanh số bán hàng thôi sao, cũng không có gì khó.”

Tần Quân Dao đã dặn dò Lâm Trạch Dương nhiều lần rằng không thể nói quan hệ của hai bên ra ngoài, Lâm Trạch Dương làm sao mà có thể thật lòng mà làm theo cơ chứ, hơn nữa Lâm Trạch Dương người ta là một người chính trực thành thật, làm sao có thể nói dối được, đặc biệt là khi ở trước mặt một nữ sinh xinh đẹp.

Tạ Nghi không khỏi cười phốc một cái, ánh mắt nhìn về phía Lâm Trạch Dương có chút khác lạ, nói: "Anh vậy mà lại là người biết nói đùa, nếu anh là chồng của giám đốc Tần, vậy thì tôi chính là chị em của giám đốc Tần, ha ha."

Lâm Trạch Dương không khỏi gãi gãi đầu, thế giới này bị sao vậy, nói sự thật cũng không có ai tin.

"To mồm thế không biết, doanh thu một triệu đó cũng không hề để trong lòng hả? Người mới, cậu biết một triệu đại diện cho điều gì không? Tôi vào công ty đã hơn hai năm rồi, tích lũy được vô số nhân mạch, nhưng cũng không dám nói một mình mình có thể đạt được doanh thu một triệu, đừng nói chi là loại người mới như cậu! To mồm thì cũng nên chuẩn bị bản thảo chứ, khoác lác như vậy rất dễ bị sét đánh đấy."

Đột nhiên, một giọng nói nghiêm túc mang theo sự chế giễu và khiển trách vang lên. Đm nữ sinh vốn đang xúm lại ở bên cạnh Lâm Trạch Dương đã vội vàng rời đi.

Tạ Nghi thật cẩn thận mà nhìn Lâm Trạch Dương một cái, nhỏ giọng nói: "Vị kia là phó quản lý của chúng tôi, cậu cẩn thận một chút, hắn ta rất khó nói chuyện.”

Nói xong, Tạ Nghi cũng rời đi luôn.

Tâm trạng của Lâm Trạch Dương có chút khó chịu, lớn như vậy mà anh còn chưa từng được thử qua cảm giác được nhiều cô gái xinh đẹp như vậy vây quanh đâu, đột nhiên lại có một Trình Giảo Kim* xông ra quấy rầy mình, tính cỡ nào cũng không tính nổi.

Lâm Trạch Dương nghĩ cũng chẳng thèm nghĩ, rất không kiên nhẫn, nói: "Không phải chỉ là doanh số bán hàng đạt một triệu thôi sao? Anh ở đây ồn ào làm cái gì, anh không làm được thì không có nghĩa là người khác cũng không làm được.”

Phó quản lý Trịnh Mạnh Cường là một nhân viên bán hàng kỳ cựu, hầu như tháng nào doanh số bán hàng của hắn ta cũng cao nhất trong công ty, cho nên dù cho người khác không thích cách làm người và giọng điệu khi nói chuyện của hắn ta thì cũng chưa bao giờ có một người nào dám chống lại hắn ta!

Trên mặt Trịnh Mạnh Cường trong nháy mắt đã xuất hiện tức giận, lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, nói: "Tôi thật sự là sống lâu rồi mới thấy, người mới từ đâu tới, mà dám kiêu ngạo như vậy? Cậu đây là không muốn tiếp tục làm việc nhỉ?"

Lâm Trạch Dương là ai cơ, ở trong giới lính đánh thuê nói đứng thứ hai thì không ai dám làm Long Vương đứng thứ nhất! Đã bao giờ có người dám nói chuyện với hắn như vậy đâu?

Lâm Trạch Dương cũng không khỏi cười lạnh, ánh mắt nhìn chằm chằm Trịnh Mạnh Cường, nói: "Anh muốn đánh nhau à?"

Hai người cãi nhau cũng không hề hạ thấp giọng xuống, cho nên toàn bộ người ở bộ phận đều nhìn sang phía của hai người họ.

"Người mới đến này là ai thế? Hắn có biết Trịnh Mạnh Cường là ai không thế? Sao mà dám nói chuyện với Trịnh Mạnh Cường như vậy? Hắn không muốn tiếp tục làm việc ở chỗ này hả?"

"Một tên điên, thật sự là một tên điên, chưa từng nhìn thấy ai như thế cả."

"Chẳng qua, sao tôi cảm thấy anh ấy hơi đẹp trai nhỉ, hình như là gu của tôi."

Mọi người bàn luận vô cùng sôi nổi, nhưng cũng không dám bước lên nói gì, sợ mình bị vạ lây, dù sao đó cũng là Trịnh Mạnh Cường đố, có tiếng mang thù, nổi danh là người thích bắt nạt người mới.

"Tốt! Tốt lắm, bây giờ cậu cút đi luôn đi! Công ty này không cần người như cậu!" Trịnh Mạnh Cường chỉ ngón tay về phía cửa lớn, vẻ mặt tức giận nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đương nhiên là không có khả năng sẽ cứ rời đi như vậy, chẳng những không rời đi mà còn kéo một cái ghế, ngồi ở đó, bắt chéo chân, dáng vẻ cà lơ phất phơ.

"Con người của tôi á, từ trước tới nay không hề biết cút có nghĩa gì, nếu không thì anh biểu diễn một lần cho tôi xem đi? Tôi sẽ ở chỗ này nhìn anh cút đi." Lâm Trạch Dương rất là lạnh lùng nói với Trịnh Mạnh Cường.

Trịnh Mạnh Cường chỉ cảm thấy lồng ngực mình giống như sắp bị nổ tung, cả người không có chỗ nào là khoẻ mạnh, nghiến răng nghiến lợi. Vô pháp vô thiên, người mới bây giờ sao lại biến thành dáng vẻ như này cơ chứ!

Trịnh Mạnh Cường rốt cuộc cũng nhịn không nổi, đôi tay đã nhịn không được mà nắm chặt nắm đấm, chuẩn bị động thủ.

"Làm sao thế, lão Trình." Đột nhiên có một giọng nói thanh thuý vang lên.

Trịnh Mạnh Cường lạnh lùng quay đầu, nhìn về phía người tới, nói: "Người mới này, tôi muốn sa thải hắn ta."

Lúc Trịnh Mạnh Cường nói chuyện, Lâm Trạch Dương đã đứng lên, mỹ nữ kìa.

Người đột nhiên xuất hiện là một người phụ nữ, mặc váy màu đen, phác hoạ rõ vóc người nóng bỏng của cô, tất chân có ren màu đen, càng phô bày thêm mị lực trên người của cô ấy, nhìn đến nỗi mắt của Lâm Trạch Dương cũng thẳng tắp luôn.

Thật ra mà nói, Tần Quân Dao so với người phụ nữ này thì đẹp hơn một chút, dáng người cũng không kém hơn người phụ nữ này, nhưng Tần Quân Dao quá lạnh lùng, mà người phụ nữ này toàn thân đều toát ra một loại khí chất của phụ nữ trưởng thành, cái loại cảm giác vừa mềm mại vừa độc lập này, càng làm cho người ta muốn đi chinh phục rồi sau đó đạt được.

Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình, không khỏi hỏi: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, cậu đang suy nghĩ cái gì thế, sao lại phát sinh mâu thuẫn cùng với đồng nghiệp thế.”

Câu hỏi này của Triệu Cẩn Du đương nhiên rất bình thường, rất rất bình thường.

Chẳng qua…

Lâm Trạch Dương không chút suy nghĩ, nói: "Tôi đang suy nghĩ xem là loại đồ lót có kích cỡ nào mới chứa được..."

Nói xong, hai tay Lâm Trạch Dương nhịn không được mà khoa tay múa chân.

Sau đó, toàn bộ hội trường im lặng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK