• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 152 Âm mưu của Hà Hữu

Chương 152: Âm mưu của Hà Hữu

Nếu có người nói Lâm Trạch Dương là một người ham ăn, nhất định Lâm Trạch Dương sẽ không chút do dự cho người đó một cái tát. Đùa cái gì vậy, Lâm Trạch Dương rõ ràng là một thùng cơm được không?

Lúc nãy vừa nghe Hà Hữu nói đồ ăn ở phòng bếp ngon, dựa trên nguyên tắc ăn không mất tiền mà không ăn thì là kẻ ngu, Lâm Trạch Dương không nói hai lời đã đi tới phòng bếp.

Bếp trưởng lại là một người tuyệt vời, biết Lâm Trạch Dương thích món ăn mình làm thì để Lâm Trạch Dương tự do ở phòng bếp muốn làm gì thì làm.

Lâm Trạch Dương ăn đến khi cảm thấy hài lòng, bụng cũng sắp nứt ra, còn cầm thêm một cái đùi gà, lưu luyến rời khỏi phòng bếp, muốn tìm Sở Sở, hỏi xem Sở Sở có muốn đóng gói mang về hay không rồi chuẩn bị đóng gói một chút.

May là Lâm Trạch Dương còn chưa có cơ hội nói ra điều này, nếu không thì Sở Sở vừa mới giúp Lâm Trạch Dương lau dấu vết không biết là dầu hay nước miếng trên khóe miệng kia có lẽ sẽ điên mất.

Đương nhiên, những thứ này đều không quan trọng, quan trọng là lúc này Lâm Trạch Dương nghiêng đầu qua. Hà Hữu lập tức nhìn rõ dáng vẻ của Lâm Trạch Dương, không khỏi sửng sốt.

Ngay sau đó, mặt Hà Hữu lập tức hiện lên vẻ phẫn nộ, kẻ dọn rác vừa rồi thế nhưng lại dám trở lại, hơn nữa còn phá hỏng chuyện tốt của mình.

Nhưng không đợi Hà Hữu mở lời, Lâm Trạch Dương đã dùng đôi tay đầy dầu mỡ của mình ôm Hà Hữu thật chặt, sau đó dùng vẻ mặt chân thành nói với Hà Hữu: “Ông thật sự là người tốt, nếu không có ông thì tôi căn bản không thể ăn được đồ ngon như vậy.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương còn lắc lắc đùi gà trong tay với Hà Hữu, sau đó lại há to miệng cắn một miếng.

Lúc này ngay cả suy nghĩ muốn chết Hà Hữu cũng có, bộ tây trang này là ông ta bỏ mười nghìn nhân dân tệ để thiết kế, bây giờ đã dính đầy dầu mỡ rồi. Tên này đúng là đồ chết tiệt.

“Quản lý Từ.” Hà Hữu nghiến răng nghiến lợi kêu lên.

Sau đó, tầm mắt của người xung quanh đều bị thu hút nhìn qua. Quản lý Từ ở ngay gần đó, vừa nghe gọi lập tức vội vàng chạy lại.

“Làm sao vậy, có chuyện gì vậy, ông chủ Hà.” Quản lý Từ thấy vẻ mặt giận dữ của Hà Hữu, không khỏi nhíu mày.

Hà Hữu dùng ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương, nói: “Tại sao người này còn có thể xuất hiện ở đây?”

Quản lý Từ theo ngón tay của Hà Hữu nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc và phẫn nộ, nói: “Anh là người của bộ phận nào? Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp anh? Thôi, việc này cũng không quan trọng. Anh có biết đây là nơi nào không? Sao anh có thể tới nơi này. Anh không cần nói gì nữa, bây giờ anh bị sa thải, lập tức biến khỏi đây cho tôi."

Trong nháy mắt Lâm Trạch Dương đã hiểu rõ mọi chuyện, hóa ra anh bị coi là nhân viên phục vụ hay gì đó, khẽ lắc đầu rồi sau đó xoay người muốn đi.

Lâm Trạch Dương cảm thấy không cần thiết phải so đo với những người này. Lâm Trạch Dương anh là King, là King khiến cả giới lính đánh thuê phải kiêng kỵ chỉ bằng một cái tên.

Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương cảm giác tay mình bị kéo lại.

Lâm Trạch Dương không khỏi quay đầu lại, nhìn thấy người kéo tay mình là Sở Sở.

Sở Sở dùng vẻ mặt lạnh lùng nhìn quản lý Từ, nói: “Anh ấy tên là Lâm Trạch Dương, là bạn của tôi, là tôi mời anh ấy cùng đến. Nếu anh muốn đuổi anh ấy đi tức là muốn đuổi tôi đi.”

Giọng nói của Sở Sở rất kiên định, đôi mắt lại tràn ngập vẻ không thể nghi ngờ.

Quản lý Từ sững sờ tại chỗ. Những người xung quanh đang nhìn về bên này cũng đều sửng sốt, mẹ nó đây là vở kịch chó má gì vậy, tên kia thoạt nhìn chẳng ra làm sao, vậy mà lại được người như Sở Sở bảo vệ, không phải hai người này là người yêu chứ?

Ngay sau đó, ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía Lâm Trạch Dương, một đóa hoa tươi kiều diễm như Sở Sở sao có thể cắm trên bãi phân trâu Lâm Trạch Dương này được. Nếu ánh mắt của những người này nhìn Lâm Trạch Dương có thể hóa thành đao kiếm thì có lẽ hiện tại Lâm Trạch Dương đã bị thiên đao vạn quả chém rồi.

Quản lý Từ nhìn về phía Hà Hữu, khóe miệng Hà Hữu giật giật, trong khoảng thời gian ngắn cũng không biết nói cái gì.

Mà ngay lúc này, lại có một âm thanh vang lên.

“Các vị, tiệc từ thiện tối nay của chúng ta sẽ bắt đầu ngay bây giờ.” m thanh này vừa mới vang lên, chung quanh đã lâm vào một mảnh tối tăm, sau đó có một chùm ánh sáng chiếu lên sân khấu, chiếu vào người dẫn chương trình.

Ngay sau đó, tầm mắt mọi người đều chuyển về sân khấu, tạm thời quên đi tất cả chuyện xảy ra bên dưới.

Lại thêm một lúc, người dẫn chương trình nói xong lời mở màn, đèn trong hội trường mới sáng lên lại.

Sắc mặt Hà Hữu cuối cùng cũng bình thường trở lại, ánh mắt nhìn về phía Sở Sở lại trở nên hiền hòa, vừa rồi trong lòng Hà Hữu đã có rất nhiều suy nghĩ.

Có lẽ, Sở Sở có bạn trai, hơn nữa còn có thể là tên phế vật Lâm Trạch Dương trước mắt này. Nhưng chuyện này cũng không quan trọng, không cần lo lắng, thậm chí có lẽ đây còn là một chuyện tốt.

Không có so sánh sẽ không có đau thương. Ngay cả người như vậy Sở Sở cũng có thể chấp nhận, vậy thì muốn Sở Sở chấp nhận mình hoặc mình muốn chiếm hữu Sở Sở không phải sẽ dễ dàng hơn sao.

Hà Hữu nhìn Sở Sở nói: “Sở Sở, đây là bạn của cô sao?”

Sở Sở gật đầu, nói: “Đúng vậy, đã gây phiền toái cho ông chủ Hà rồi, thực xin lỗi.”

“Không có việc gì, không có việc gì, bạn của Sở Sở chính là bạn của tôi.” Hà Hữu vội vàng lắc đầu cười.

Lúc này Sở Sở rất cảm kích Hà Hữu. Khóe miệng Lâm Trạch Dương cũng không khỏi hơi vểnh lên, nhìn Hà Hữu giống như nhìn một thằng ngốc.

Lâm Trạch Dương đã gặp qua biết bao nhiêu là người, cho nên lập tức nhìn ra Hà Hữu đang suy nghĩ gì.

Lúc này, người dẫn chương trình đã bắt đầu khen ngợi những nhà hảo tâm quyên góp tiền từ thiện.

“Các vị, tôi nghĩ trước tiên chúng ta nên cảm ơn một người. Bởi vì người này đã quyên góp cho chúng ta mười triệu tệ, cũng nhờ có mười triệu này nên yến hội lần này của chúng ta mới có thể được tổ chức ở đây, các vị mới có thể được hưởng thụ phục vụ tốt nhất. Người kia chính là ông chủ của Công ty trách nhiệm hữu hạn Hà Hữu, ông chủ Hà.”

Ánh đèn di chuyển, sau đó dừng trên người Hà Hữu.

Ngay sau đó, từng tiếng khen ngợi không ngừng vang lên.

“Ông chủ Hà thật hào phóng, cảm ơn ông chủ Hà.”

“Ông chủ Hà, cống hiến của ông, chúng tôi đều sẽ ghi tạc trong lòng.”

“Cụng nào, ông chủ Hà, tôi kính ông một ly.”

Mọi người không ngừng nâng chén mời rượu Hà Hữu, Hà Hữu cười đáp lễ từng người.

Khung cảnh này nhìn rất náo nhiệt, chẳng mấy chốc Hà Hữu dường như đã trở thành nhân vật chính của yến hội lần này.

Sở Sở cũng giơ ly rượu lên, nói: “Ông chủ Hà, ông thật sự là một nhà từ thiện vĩ đại, tôi kính ông một ly. Cũng hy vọng ông không quên dự án kia của chúng ta.”

Hà Hữu thấy thời cơ đã chín muồi, chuẩn bị vào thẳng chủ đề.

Sở dĩ Hà Hữu quyên góp mười triệu là vì để Sở Sở nhìn thấy thực lực tài chính của ông ta, muốn lấy chuyện này khiến Sở Sở dao động, để Sở Sở hoàn toàn buông xuống phòng bị với ông ta.

“Sở Sở, về dự án kia của cô, vừa rồi tôi cũng đã nói qua, tôi có một điều kiện.” Hà Hữu nhìn Sở Sở nói.

Sở Sở vội vàng hỏi: “Điều kiện gì?”
Chương 153 Kỹ năng chửi thề

Chương 153: Kỹ năng chửi thề

Người ta thường nói rằng thành công của một người không phải là ngẫu nhiên.

Câu này rất chính xác, bất kỳ người thành công nào nếu không phải có ý chí kiên cường thì cũng là có kiến thức uyên thâm, hoặc là có cả hai.

Ở một mức độ nào đó, đương nhiên Hà Hữu là một người thành công. Là người thành đạt, Hà Hữu luôn có một tầm nhìn cao và rất tự tin.

Ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy Sở Sở, Hà Hữu đã có cảm tình với cô và chắc chắn rằng cô sẽ trở thành một trong số nhiều người phụ nữ ngoài kia của ông ta.

Nhưng Hà Hữu không lập tức tấn công dồn dập, người thành công luôn có lối đi riêng. Vì vậy, Hà Hữu đã chuẩn bị cho buổi biểu diễn ngày hôm nay.

Và bây giờ là lúc để bày tỏ tình cảm.

Hà Hữu mỉm cười nhìn Sở Sở và nói: “Cô biết đấy, người như tôi lúc nào cũng phải tham gia rất nhiều hoạt động, nhưng lần nào tham gia tôi cũng phải đi một mình, điều này làm tôi cảm thấy không thoải mái và còn bị chế giễu nữa. Vì vậy, tôi muốn tìm một người có thể sánh bước cùng tôi trong mọi khoảnh khắc. Và tôi hy vọng người đó chính là cô.”

Những lời Hà Hữu nói rất hay, nhưng ý nghĩa thực sự đằng sau những lời ấy chỉ có một: Sở Sở, bán cô cho tôi, chỉ cần cô chịu đồng ý bán mình cho tôi, tiền bạc hay trường mẫu giáo đều không thành vấn đề.

Sở Sở không khỏi sửng sốt một chút, sau đó dè dặt nói: “ Ông chủ Hà, tôi chỉ muốn có một trường mẫu giáo mà thôi. Tôi không phù hợp để xuất hiện quá nhiều trong các dịp khác.”

Hà Hữu xua tay, ngắt lời Sở Sở, nói: “Sở Sở, cô phải hiểu một điều, tôi có rất nhiều tiền, tôi có thể thỏa mãn tất cả những gì cô muốn, từ túi xách hàng hiệu nổi tiếng đến các loại phụ kiện, thậm chí là một chiếc xe hơi sang trọng, tôi có thể cho cô tất.”

“Đồ thối tha không biết xấu hổ, có lẽ Sở Sở diễn đạt không đủ rõ ràng, để tôi dịch lại cho ông hiểu. Đồ lão già chết tiệt, ông đi ăn phân đi, ăn phân là việc phù hợp nhất với ông đấy.”

Lâm Trạch Dương đột nhiên đẩy Sở Sở về phía sau lưng mình, sau đó cười lạnh lùng nhìn Hà Hữu nói. Quả nhiên, loại người bản chất xấu xa này vẫn không thay đổi. Vì vậy, Lâm Trạch Dương cảm thấy lời mình nói quả thực rất hay, chỉ thẳng vào bản chất của vấn đề.

“Anh...” Ông ta chưa bao giờ nghĩ rằng Lâm Trạch Dương sẽ thô tục như vậy, chẳng phải nơi này không cho chửi thề sao?

“Anh cái gì mà anh, còn dùng ngón tay bốc phân của ông chỉ vào tôi à? Thật sự rất ghê tởm, dù có ném nó vào thùng rác thì cũng sẽ bị nhân viên vệ sinh ghét bỏ thôi. Tôi cảm thấy rất không thoải mái khi đang thở chung cùng một bầu không khí với ông đấy, người như ông đáng lẽ nên được chôn ở phần sâu nhất của đất, sau đó đổ axit sulfuric để bốc hơi hoàn toàn khỏi thế giới luôn đi.”

Lâm Trạch Dương chửi bới không thương tiếc.

Hà Hữu trợn mắt há hốc mồm, hoàn toàn sững sờ.

“Sao ông há miệng to thế? Tôi không có phân cho ông ăn đâu.” Lâm Trạch Dương tiếp tục chửi.

Hà Hữu tức đến nỗi lồng ngực phập phồng kịch liệt, may là ông ta không bị bệnh tim, nếu không lúc này nhất định sẽ bị nhồi máu cơ tim mà chết mất. Làm sao một kẻ độc mồm độc miệng như vậy lại có thể tồn tại trên thế giới này chứ?

Hà Hữu nghiến răng nghiến lợi, nắm chặt tay lại, nhìn Sở Sở nói: “Sở Sở, đây là ý của cô sao? Cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu không có tôi hỗ trợ cô sẽ không thể nào có nhiều tiền được. Hơn nữa, một khi tôi nói điều này ra thì cô đừng có nghĩ đến việc mở trường mẫu giáo nữa, không ai giúp được cô đâu.”

Quả thực ông ta có khả năng này, dù thế nào đi nữa, ông ta cũng là ông chủ của một công ty niêm yết, có nhiều mối quan hệ trong tay.

Sở Sở liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó không cần nghĩ mà nói: “Anh ăn nói thật khó nghe.”

Trên mặt Hà Hữu hiện lên một nụ cười, ông ta nhìn Lâm Phi với vẻ đắc ý.

Sở Sở nói tiếp: “Nhưng anh ấy nói không sai, ông là loại rác thải không thể tái chế, tôi không còn gì để nói với ông nữa.”

Đang nói, Sở Sở kéo Lâm Trạch Dương sang một bên.

Hà Hữu nóng giận đến tím mặt, phổi như sắp nổ tung, nắm đấm càng siết chặt hơn như muốn ăn tươi nuốt sống người khác luôn vậy.

“Con khốn này, sao cô không giả bộ ngoan hiền trước mặt tôi, tôi sẽ sớm biến cô thành một kẻ thật thảm hại, nằm trước mặt tôi cầu xin tha thứ. Còn tên rác rưởi kia, Lâm Trạch Dương phải không? Tôi sẽ cho anh biết hậu quả khi xúc phạm tôi là gì.”

Trong lúc nói chuyện, Hà Hữu đã đi về phía quản lý Từ và thì thầm điều gì đó với ông ấy, ông ta vừa nói vừa nghiến răng.

Ở bên kia.

“Lâm Trạch Dương, thực xin lỗi.” Sở Sở suy nghĩ một chút, sau đó quay sang nhìn Lâm Trạch Dương

Lâm Trạch Dương đắn đo một hồi rồi nói: “Không có gì đáng để phải xin lỗi cả, nhưng tôi vẫn muốn cảm ơn cô. Đồ ăn ở đây rất ngon. Nhân tiện, vừa rồi tôi muốn hỏi cô, cô có túi đựng đồ ăn không? Tôi muốn gói đồ ăn đem về.”

Sở Sở không khỏi ngạc nhiên, đã đến lúc này rồi, làm sao mà Lâm Trạch Dương vẫn còn suy nghĩ lạc quan như vậy chứ, nhưng lập tức, Sở Sở không khỏi có chút cảm động nhìn Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương đang cố tình thay đổi chủ đề, để cô không quan tâm đến những gì vừa xảy ra, anh ấy thực sự tốt bụng.

“Cô sao vậy? Tôi hỏi cô có túi đựng đồ ăn không, nếu không có thì tôi vào bếp tìm một ít. Cô ở đây đợi tôi chút.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa bỏ đi

Sở Sở đứng sững ở đó, hóa ra Lâm Trạch Dương thực sự chỉ muốn xin túi đựng đồ ăn.

Sở Sở dở khóc dở cười, cô tưởng Lâm Trạch Dương đang quan tâm đến mình, có phải cô đã nghĩ quá nhiều rồi không? Đó là Lâm Trạch Dương đấy.

Một lúc sau, Lâm Trạch Dương lại quay lại với vẻ mặt khó chịu và nói: “ Nơi này thực sự quá nghèo rồi, họ thậm chí không đủ tiền mua túi đựng đồ ăn nữa.”

Sở Sở bước ra, có ai ở đây muốn gói thức ăn đem về không? Ngoại trừ anh, Lâm Trạch Dương.

Lúc này, âm nhạc trong bữa tiệc bỗng trở nên dồn dập và người dẫn chương trình trên sân khấu cũng có vẻ khẩn trương hơn.

“Tất cả mọi người xin chú ý, xin chú ý, bây giờ tôi muốn thông báo đến phần quan trọng nhất của bữa tiệc tối nay.”

Người dẫn chương trình hít một hơi thật sâu khi nói những lời đó, có vẻ như anh ấy đang rất lo lắng.

Lúc này, sự chú ý của mọi người tập trung hết vào người dẫn chương trình.

“Mọi người nên biết rằng trong những năm gần đây, đã xuất hiện một nhà từ thiện vĩ đại ở Trung Hoa, người này thường xuyên quyên góp cho các trại trẻ mồ côi. Và cho đến nay, người đó đã quyên góp được cho tổng cộng một nghìn tám trăm linh sáu trại trẻ mồ côi.”

Mọi người nghe xong không khỏi tròn mắt, hơn một trăm trại trẻ mồ côi lận sao?

“Vậy tổng số tiền quý ông này quyên góp là…”

Nói đến đây, người dẫn chương trình khựng lại một chút, đưa mắt nhìn chằm chằm vào tờ dẫn chương trình, không khỏi nuốt khan.

Lúc này tất cả khán giả đều rất tập trung, ánh mắt dường như dán hết vào người dẫn chương trình.
Chương 154 Giữa người với người phải có sự tin tưởng

Chương 154: Giữa người với người phải có sự tin tưởng

Dù bạn làm ở lĩnh vực nào, chỉ cần bạn làm được điều người khác không làm được thì ít nhiều bạn sẽ được người khác tôn trọng.

Nhưng trong tình huống những buổi tiệc từ thiện như thế này thì lại khác, ai cũng giàu có, khi làm từ thiện cũng muốn sĩ diện một chút. Anh quyên góp nhiều hơn tôi một nghìn nhân dân tệ là có ý gì? Anh cố tình làm bẽ mặt tôi à. Tôi sẽ cạch mặt anh luôn.

Nhưng tất nhiên cũng có những trường hợp bất ngờ. Ví dụ, nếu anh quyên góp toàn bộ tài sản ròng nhiều hơn của tôi, tôi sẽ rất tán thành và vỗ tay khen ngợi anh bằng cả hai tay. Quả thực anh rất giàu, giàu hơn tôi rất nhiều.

“Tổng số tiền mà lão quý ông này quyên góp là bảy tỷ sáu, chính xác là bảy tỷ sáu cho hơn một trăm trại trẻ mồ côi. Trong năm năm qua, số tiền quyên góp hàng năm của lão quý ông này không dưới một tỷ.”

“Wow...” Tất cả khán giả đều há hốc mồm, sắc mặt mọi người đều thay đổi, bọn họ đều là những người giàu có trong thành phố này, nhưng con số bảy tỷ sáu quả thực quá đáng sợ rồi. Đừng nói là bảy tỷ sáu, một trăm triệu đôi khi đã là giới hạn giá trị tài sản ròng của rất nhiều người rồi.

Sở Sở há to miệng, kinh ngạc đến nỗi không nói nên lời, ai mà lại hào phóng đến như vậy, thậm chí Sở Sở còn cảm thấy chỉ cần nhìn thấy một chút dáng vẻ của người hào phóng này cũng là vinh hạnh rồi. Loại người này chắc hẳn coi tình yêu và sự tận tâm là tất cả của cuộc đời mình, và đang nỗ lực mỗi ngày vì cuộc sống tốt đẹp hơn. Rốt cuộc ông ấy là loại người đáng kính như thế nào?

Hà Hữu mở to hai mắt, ánh mắt ông ta bắt đầu dán chặt vào sân khấu, muốn nhìn thấy người đã quyên góp bảy tỷ sáu, xem liệu mình có cơ hội làm quen với một người như vậy không. Một khi quen biết được với loại người này, bạn thực sự rất may mắn và chắc chắc bạn sẽ trở nên tiến bộ nhanh chóng.

Hà Hữu quả thực là một ông chủ lớn, có tài sản ròng hơn một trăm triệu, nhưng khoảng cách với bảy tỷ sáu thì không hề nhỏ.

“Vậy bây giờ chúng ta hãy vỗ tay nồng nhiệt nhất để chào đón ông Lâm.” Trong khi nói, người dẫn chương trình đã vỗ tay trước.

Ngay lập tức, những tràng pháo tay vang lên như muốn lật đổ trần nhà trong hội trường, mọi người đều rất hưng phấn, dường như họ không sợ đau bàn tay của mình mà vỗ tay rất mạnh.

Lâm Trạch Dương thì khác, anh ta lặng lẽ đứng đó, trên mặt mỉm cười nhẹ, như thể chính anh ta mới là người nhận được tràng pháo tay của toàn hội trường.

Sở Sở liếc mắt nhìn Lâm Trạch Dương, cô không khỏi có chút khó hiểu, sau đó khẽ cau mày, Lâm Trạch Dương làm sao vậy, lúc này không phải là nên kích động sao? Trước mặt một người như vậy, chẳng phải nên cảm thấy mình rất nhỏ bé rồi khao khát sao?

Đã quá muộn để nói điều đó, lúc này một ông lão đã bước lên sân khấu. Ông lão mặc một bộ vest Trung Hoa rất đơn giản, trông không có gì đặc biệt, giống như một trí thức thời xưa vậy.

“Cảm ơn mọi người, nhưng tôi không đáng được mọi người vỗ tay khen ngợi. Sau bao nhiêu năm, tôi nghĩ đã đến lúc tôi phải nói ra sự thật. Kỳ thực, tôi cùng lắm cũng chỉ là một đại lý, tôi không phải là người quyên góp tiền. Tôi có một tài khoản, và thỉnh thoảng sẽ có một số tiền được chuyển vào tài khoản này. Tôi không biết ai đã chuyển tiền cho tôi và tôi cũng không biết ông ấy có ý gì. Tôi thấy tiền được chuyển vào ngày càng nhiều, sau đó tôi đi tìm hiểu luật liên quan đến tiền tệ và thấy rằng tiền không có vấn đề gì. Sau đó tôi nghĩ có lẽ mình nên làm gì đó với số tiền này và bắt đầu xây dựng trại trẻ mồ côi. Và khi tôi bắt đầu thực hiện, số tiền trong tài khoản không hề giảm mà ngày càng tăng lên.”

Nói đến đây, ông Lâm dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục nói: “Vậy nên tôi nghĩ mình nên cảm ơn người đó, và chắc ông ấy cũng muốn tôi dùng số tiền này để xây dựng trại trẻ mồ côi.”

Sau khi ông Lâm vừa dứt lời, cả hội trường rơi vào im lặng. Nhưng chỉ sau ít phút, khán giả hò reo lên bằng một tràng pháo tay nồng nhiệt, vỗ tay cho câu chuyện kì diệu này.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đứng ngơ ra tại chỗ. Sự kinh ngạc trên mặt người khác đều là vì bất ngờ và ngưỡng mộ, còn với Lâm Trạch Dương thì nó chỉ là vì “tôi đã mua một cái đồng hồ vào năm ngoái.”

Đúng vậy, đây chính ông cụ Lâm mà Lâm Trạch Dương nhắc đến, ông ấy là giám đốc của trại trẻ mồ côi Lâm Phi Trương.

Suốt nhiều năm qua, Lâm Trạch Dương thật sự rất biết ơn công lao nuôi dưỡng của ông lão này. Nhưng vì ông lão đã già rồi nên Lâm Trạch Dương cảm thấy cần phải cho ông một ít tiền để an yên tuổi già. Nhưng không ngờ ông lão lại tiêu tiền nhanh đến như vậy nên Lâm Trạch Dương đã chuyển thêm nhiều tiền vào tài khoản của ông.

Trời ạ, đây là hiểu lầm gì vậy? Lúc này Lâm Trạch Dương thật sự muốn lao lên sân khấu, nắm lấy tay ông lão và hét lên: “Cháu không muốn ông xây trại trẻ mồ côi, ông có thể cho cháu một ít tiền không? Trả lại cho cháu nhé? Cháu thực sự thiếu tiền.”

Đương nhiên Lâm Trạch Dương cũng chỉ nghĩ như vậy thôi, nhưng anh vẫn sẽ chuyển tiền cho ông lão. Lâm Trạch Dương cho rằng tiền rất quan trọng, nhưng dù có quan trọng đến đâu cũng đâu thể nào có thể so sánh được với ân dưỡng dục.

Chẳng bao lâu nữa, ông Lâm sẽ bước xuống khỏi sân khấu và bữa tiệc cũng sắp kết thúc.

Lâm Trạch Dương và Sở Sở vốn muốn rời khỏi nơi này, nhưng lúc này bọn người Hà Hữu tự nhiên bắt đầu đi về phía cửa.

Lúc này, Hà Hữu tiến lại chắn trước mặt Lâm Trạch Dương và Sở Sở. Hà Hữu đưa mắt nhìn Sở Sở, nói: “Cô nên hiểu rõ, những lời tôi vừa nói không phải là nói đùa, không lâu nữa cô sẽ thấy động thái của tôi thôi, không những tôi không cho cô mở trường mẫu giáo mà còn phá bỏ trường luyện thi hiện tại của cô nữa, cứ chờ xem.”

Sở Sở nhíu mày thật chặt, cô biết Hà Hữu thật sự có khả năng làm như vậy, cho nên có chút lo lắng.

Tâm trạng Lâm Trạch Dương lúc này cũng không mấy ổn định, lạnh lùng nhìn Hà Hữu nói: “Tốt nhất là bây giờ ông nên rời đi, sau này cũng đừng xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.”

Lâm Trạch Dương không nói lời đe dọa, bởi vì anh không cần phải nói, anh chỉ cần hành động thôi.

Nhưng Hà Hữu lại không khỏi tức giận cười nhạo thái độ của Lâm Phi, nói: “Tôi xuất hiện trước mặt anh thì làm sao, chẳng lẽ anh đánh được tôi à?”

Bép.

Đột nhiên một tiếng giòn vang vang lên, bỗng nhiên Hà Hữu không nói gì nữa.

Sau đó, Hà Hữu đưa mắt nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương dám thản nhiên ra tay tát ông ta trước mặt mọi người trong dịp quan trọng như vậy.

“Ông còn nhìn tôi, tôi lại đánh ông bây giờ.” Lâm Trạch Dương thản nhiên nói với Hà Hữu.

Bộp.

Một tiếng vỗ lại vang lên, gần như cùng lúc với khi Lâm Trạch Dương vừa nói xong.

Hà Hữu như bị bất động ở đó, không phải anh nói rằng chỉ khi tôi nhìn anh, anh mới đánh tôi sao? Tại sao anh lại đánh tôi mà không có lí do? Anh có thể thành thật chút được không? Không thể có một chút niềm tin giữa con người với nhau sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK