• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 291 Tình cờ gặp

Lâm Trạch Dương đặt đồ ăn vặt trong tay xuống, sau đó nghiêm túc nhìn Nicole.

Thấy Lâm Trạch Dương như vậy, Nicole thở phào nhẹ nhõm vì cuối cùng Lâm Trạch Dương cũng nghiêm túc, sự tình vẫn có thể cứu vãn. Nếu các bên liên quan không quan tâm thì chắc chắn mọi chuyện sẽ diễn biến theo chiều hướng tồi tệ nhất.

"Người khác nghĩ gì về tôi thì nó có ảnh hưởng gì đến tôi? Nếu người tôi thích ghét tôi thì tôi sẽ tránh xa và tiếp tục thích trong im lặng. Nếu người tôi không quan tâm ghét tôi thì cũng chỉ là họ ghét tôi thôi. Dù sao thì tôi cũng không quan tâm. Tôi cũng không nghĩ đến việc làm cho họ thích tôi. Tôi không sống vì người khác.”

Lâm Trạch Dương nhún vai, tiếp tục ăn đồ ăn nhẹ.

Nicole sửng sốt lần nữa, Nicole phát hiện ra một hiện tượng, một hiện tượng rất kỳ lạ. Lâm Trạch Dương luôn có vẻ vô tư, giống như không có một chút chín chắn nào cả, nhưng thường thường đột nhiên nói cái gì đó, làm cái gì đó, vào một thời điểm nào đó, những lời nói này đều quá chính xác không thể bác bỏ, và nó thường khiến người ta dâng trào nhiệt huyết.

Quan trọng hơn, Lâm Trạch Dương luôn bình tĩnh khi nói ra những lời này. Bạn phải biết rằng nhiều người có thể nói những điều như thế, nhưng chỉ sau khi họ đã đấu tranh hết mình và quyết tâm liều mạng.

Đây có lẽ là lý do tại sao tôi thích anh ấy, người đàn ông này trước đây đã từng trải qua những gì, bởi anh ấy chắc chắn không phải là một người đàn ông không có kinh nghiệm. Nếu không thì làm sao ông chủ của tôi có thể quen biết anh ta, nếu không thì sao anh ta có thể không bất ngờ trước bất kì chuyện gì?

Anh ta không ngạc nhiên hay lo lắng khi gặp phải mọi việc, không phải vì những điều đó nhỏ nhặt mà vì anh ta đã trải qua những điều lớn lao hơn và nhiều hơn thế nữa.

Nghĩ tới đây, Nicole mơ màng nhìn Lâm Trạch Dương, trong đầu chỉ còn lại Lâm Trạch Dương.

"Cô đang nhìn cái gì vậy? Cô nói tôi có thể tùy ý ăn những món ăn vặt này. Cho nên hiện tại những món ăn nhẹ này là của tôi, đừng hòng cướp đi." Lâm Trạch Dương nhanh chóng nhặt hết đồ ăn nhẹ lên.

Khóe miệng Nicole co giật lại, vừa rồi cô vẫn đang suy đoán thân phận của Lâm Trạch Dương, đồng thời cô cũng cảm thấy nhất định Lâm Trạch Dương là một nhân vật thần bí đã trải qua vô số chuyện lớn. Nhưng trên đời này sao có nhân vật lớn nào như Lâm Trạch Dương chứ?

Miệng anh ta đầy những miếng đồ ăn nhẹ nhỏ xíu, và dường như anh ta đang liều mạng vì một đống đồ ăn nhẹ.

Bên trong văn phòng Headlines.

Đã một ngày trôi qua kể từ khi đoạn ghi âm đó được tung ra và Trần Thiên Vương trả lời bằng đoạn văn đó.

"Lâm Trạch Dương đã xảy ra chuyện gì? Tại sao hắn không có chút phản ứng nào? Hắn muốn làm gì?" Trần Thiên Vương cau mày nhìn Lý Hoán.

Lý Hoán cũng cau mày thật chặt, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Trước đó Trần Thiên Vương và Lý Hoán đã thảo luận rất nhiều biện pháp đối phó và cũng đoán được rất nhiều phản ứng của Lâm Trạch Dương, thậm chí họ còn nghĩ rằng Lâm Trạch Dương có thể trực tiếp đến tìm Trần Thiên Vương.

Nhưng một ngày trôi qua, trên mạng đã tràn ngập những lời chửi bới, người ta đã nói toàn những điều xấu xa, cũng lôi cả gia đình Lâm Trạch Dương ra chửi bới.

Nhưng trong ngày hôm nay, Lâm Trạch Dương lại không có chút phản ứng nào.

Đây là điều mà Lý Hoán và Trần Thiên Vương chưa bao giờ nghĩ tới nên mọi kế hoạch của họ đều không thành công.

"Lâm Trạch Dương chắc sẽ không thờ ơ mọi chuyện mãi chứ? Tên này thực sự không ngại trở thành một con chuột cống sao?" Vẻ mặt của Trần Thiên Vương tối sầm lại.

Lý Hoán gõ nhẹ ngón tay lên bàn, không trả lời ngay mà trầm tư.

Một lúc sau, Lý Hoán đột nhiên ngừng gõ ngón tay, nhìn Trần Thiên Vương bằng một đôi mắt đầy sát ý, nói: "Mặc kệ hiện tại tiểu tử kia đang nghĩ gì, bây giờ chúng ta đã chiếm được mọi thứ." Nếu hắn vẫn không có động tĩnh gì, hãy tống hắn xuống địa ngục đi.”

"Anh nói cái gì?" Trần Thiên Vương nghiêm túc nhìn Lý Hoán.

Lý Hoán cười nói: "Nói cho anh biết, một người mới đắc tội tiền bối, gặp phải tiền bối trước mặt mọi người sẽ như thế nào? Nếu tiền bối này có một số Fan rất trung thành thì sẽ thế nào? Họ sẽ làm điều gì đó, và điều gì sẽ xảy ra khi thời cơ đến?”

Trần Thiên Vương nghe được lời này, hai mắt sáng lên, trên mặt hiện nụ cười.

Nicole không đến từ Trung Quốc, nhưng tất nhiên cô ta hiện đang ở Trung Quốc, vì vậy nếu có một số người cần cô ta giao lưu, cô ta cũng phải ra mặt.

Nhà sản xuất Trương lần này là nhà sản xuất lần này, tuy đây chỉ là lần đầu tiên hợp tác với Nicole và chưa tiếp xúc nhiều với cô nhưng Nicole không thể tùy tiện từ chối lời mời của anh ta.

Vì vậy Nicole gọi điện cho Lâm Trạch Dương và chuẩn bị đi dự tiệc.

Theo nhà sản xuất Trương, dù sao chúng ta cũng là đồng nghiệp, nhưng sau này có thể sẽ không có cơ hội gặp lại, hy vọng có thể đãi cậu một bữa.

Nhà sản xuất Trương quả thực là một người rất hào phóng, anh đã tổ chức tiệc trong một khách sạn năm sao và gọi một chai rượu vang đỏ đắt tiền.

Vì vậy Lâm Trạch Dương rất thích nhà sản xuất này và thậm chí còn trao đổi số điện thoại với nhà sản xuất Trương, hy vọng có thể liên lạc với anh ta nhiều hơn trong tương lai. Tất nhiên, Lâm Trạch Dương chỉ muốn nhà sản xuất Trương đãi hắn một bữa tối. Lâm Trạch Dương cũng sẽ không bao giờ từ chối bữa trưa và bữa tối miễn phí.

Cả hai bên đều thưởng thức bữa ăn này một cách vui vẻ và không có sự cố nào cả. Sau đó, hai bên chia tay nhau mỗi người đi một ngả.

"Nhà sản xuất Trương thật sự là người tốt, tôi đã xin số điện thoại của anh ấy rồi, sau này nhất định sẽ liên lạc với anh ấy nhiều hơn." Lâm Trạch Dương vẫn chưa hài lòng với bữa ăn vừa rồi.

Tất nhiên, sau này nhà sản xuất Trương sẽ không bao giờ đi ăn cùng Lâm Trạch Dương, anh chưa bao giờ nhìn thấy người thô lỗ như vậy, trứng cá muối rất ngon nên mỗi cân có giá 10 vạn tệ.

Nếu lần này không phải có người chi trả bữa ăn, nhà sản xuất Trương đã trở mặt ngay tại chỗ.

Đương nhiên Nicole không có gì để nói về điều này. Sau đó Lâm Trạch Dương và Nicole cùng nhau bước ra khỏi cửa.

Khi Lâm Trạch Dương và Nicole đi đến một góc, một nhóm người đột nhiên xuất hiện trước mặt họ.

Nhóm người này tựa như rất phấn khích, nói chuyện rất lớn, đều rất vui vẻ.

Và hiển nhiên, có một người đàn ông trung niên đi ở giữa trung tâm nhóm người.

Bởi vì người đàn ông này chính là Trần Thiên Vương.

Hôm nay Trần Thiên Vương tình cờ mời một số thành viên cốt lõi của mình đến dự bữa tiệc. Trần Thiên Vương đã nói trên khăn quàng cổ hai ngày trước, hai ngày nữa ông ta sẽ xuất hiện trước mặt mọi người.

Trần Thiên Vương thực sự là một người biết giữ lời.

Điều này khiến những người hâm mộ gần như rất phấn khích.

Họ vốn là những người hâm mộ trung thành của Trần Thiên Vương, giờ đây họ có thể gặp mặt và trò chuyện trực tiếp với Trần Thiên Vương, đó quả thực là niềm vui và hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.
Chương 292 Là do tôi cố ý.

Lúc Trần Bá Trực nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì không khỏi cảm thấy sửng sốt. Vẻ mặt của ông ta đột nhiên trở nên rất phong phú, hiện lên một sự chán ghét không rõ ràng, cũng có một chút cảm giác đau buồn từ tiền bối đến hậu bối, nhưng nhiều nhất vẫn là ngoài dự đoán.

Trần Bá Trực rất hài lòng với biểu hiện hiện tại của mình, ông ta đã được huấn luyện từ trước, ông cảm thấy nếu đây thực sự là một đoạn phim, có lẽ chỉ cần có người nhìn vào mắt ông ta một cái cũng có thể chấm cho ông ta giải thưởng dành cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất quốc tế.

Lâm Trạch Dương không khỏi ngạc nhiên khi nhìn thấy Trần Bá Trực, sau đó, anh mỉm cười nhìn Trần Bá Trực, xua tay nói: “Xin chào Trần Bá Trực, ông cũng tới ăn cơm à?”

Trần Bá Trực lại bị làm cho bất ngờ, ông ta đã tưởng tượng ra hành động của Lâm Trạch Dương khi nhìn thấy anh vô số lần. Lần cuối cùng mọi người ăn tối cùng nhau, kết quả đương nhiên là mọi người chia tay nhau trong bầu không khí không mấy vui vẻ. Dưới tình huống này, Lâm Trạch Dương ít nhiều sẽ cảm thấy giận chính mình và trở nên tự trách mới đúng kịch bản chứ nhỉ?

Ngoài ra, hai ngày nay còn xuất hiện thêm chuyện của chiếc khăn quàng cổ nữa, mặc dù Trần Bá Trực không nói rõ ra rằng Lâm Trạch Dương không kính trọng tiền bối, nhưng nếu như là một người bình thường có cách nghĩ theo lối thường, mấy ai có thể không nhận ra ẩn ý đó cơ chứ?

Cho nên lúc này, ngay cả kẻ ngốc cũng sẽ cho rằng Trần Bá Trực cố ý hãm hại Lâm Trạch Dương, để Lâm Trạch Dương gặp khó khăn. Lúc này, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương lại không trở nên tức giận sao?

Sắc mặt hiện tại của Lâm Trạch Dương trông rất bình tĩnh, giống như tình cờ gặp được một người bạn lâu ngày không gặp, sau đó vui vẻ tay bắt mặt mừng vậy…

Điều này khiến Trần Bá Trực tự nhiên sinh ra một cảm giác nghi ngờ rằng người trước mặt này không phải Lâm Trạch Dương mà ông vốn biết.

Đợi đến lúc Trần Bá Trực kịp phản ứng lại, Lâm Trạch Dương đã đi về phía Thu Lai rồi.

“Chờ một chút!” Trần Bá Trực vội vàng ngăn cản Lâm Trạch Dương lại, ông ta chuẩn bị một màn diễn xuất kỹ càng như vậy, làm sao cam tâm để chuyện này kết thúc ngay trước cả khi nó chưa được bắt đầu chứ?

Lâm Trạch Dương quay lại, nhìn Trần Bá Trực với vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Trần Bá Trực, ông cần tôi giúp cái gì à? Hay là ông muốn đãi tôi bữa tối, nhưng tiếc quá! Tôi vừa mới ăn xong ban nãy rồi…”

Khóe miệng Trần Bá Trực sau khi nghe hết những lời Lâm Trạch Dương nói xong liên tục co giật, trong lúc nhất thời ông ta lại chẳng thể nghĩ ra một lý do chính đáng nào để giữ chân Lâm Trạch Dương cả.

“Lâm Trạch Dương, gần đây tin tức về cậu trên Internet rất tệ. Tuy nhiên, cậu cũng đừng bận tâm quá nhiều, hãy cố gắng là chính mình là đủ rồi! Để có thể thăng tiến trong làng giải trí này, điều quan trọng là tạo được dấu ấn cá nhân của mình!” Trần Bá Trực nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng chỉ có thể nói như vậy.

Lâm Trạch Dương nhẹ gật đầu, nói: “Cảm ơn ông đã quan tâm, nhưng thành thật mà nói, tôi thực sự không có ý định phát triển trong làng giải trí, để người khác muốn nói gì thì nói đâu. Nhưng mà tôi muốn hỏi, chuyện này không liên quan tới ông Trần Bá Trực phải không?”

Trái tim Trần Bá Trực đập thình thịch, cảm giác toàn thân đều trở nên run rẩy dữ dội, ông ta thật sự lo sợ rằng Lâm Trạch Dương có thể biết được cái gì đó có dính líu tới mình trong vụ hãm hại anh chẳng hạn.

Nhưng nhìn nụ cười bình tĩnh trên mặt Lâm Trạch Dương, Trần Bá Trực đột nhiên thấy bình tĩnh lại, rất nhanh sau đó, ông ta lại có cảm giác hơi tức giận. Rốt cuộc là chuyện quái gì thế này?

Không phải ông ta đến đây với mục đích chính là làm phiền Lâm Trạch Dương sao? Không phải ông ta đến để làm Lâm Trạch Dương khó chịu sao? Tại sao bây giờ lại đổi ngược lại là Lâm Trạch Dương khiến cho ông ta cảm thấy khó chịu thế này? Tại sao ông ta lại đột nhiên cảm thấy sợ hãi như vậy?

Nhưng Trần Bá Trực lại đau khổ mà phát hiện ra rằng hiện tại bản thân không có lý do gì để đi gây khó dễ cho Lâm Trạch Dương cả.

“Lâm Trạch Dương! Anh chính là tên Lâm Trạch Dương dám tố cáo Trần Bá Trực!” Bỗng nhiên có một giọng nói vang lên, từ trong nhóm fans của Trần Bá Trực.

Như đã đề cập trước đó, những người này đều là fans trung thành nhất của Trần Bá Trực, cho nên đương nhiên bọn họ nhận mọi tin tức về hành động và lời nói của Trần Bá Trực rất nhanh, ngay tức khắc đã chạy đến đứng về phía ông ta.

Ngay lúc này, tất cả fans hâm mộ đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong mắt mấy người đó đều hiện lên sự tức giận, giống như là bầy sói đang nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, có vẻ như chỉ cần Lâm Trạch Dương cử động một cái nhẹ thôi, họ sẽ ngay lập tức lao về phía Lâm Trạch Dương, xé xác Lâm Trạch Dương ra thành nhiều mảnh được vậy.

Lâm Trạch Dương nhìn những người hâm mộ này, sau đó anh mỉm cười và nói: “Tôi đúng là Lâm Trạch Dương. Lần trước khi chúng tôi ăn tối, tôi cũng nói vài lời không nên với Trần Bá Trực, cho nên có thể tôi chính là Lâm Trạch Dương mà mọi người hay nói tới. Mấy người có thể nhận ra tôi sao?”

Giọng điệu của Lâm Trạch Dương rất bình tĩnh, vẻ mặt cũng rất thản nhiên, giống như đột nhiên có người bắt chuyện bên đường nên anh đã đáp lại một cách lịch sự vậy.

Vốn dĩ những người hâm mộ này đang rất kích động, tất cả họ đều trong trạng thái sẵn sàng đứng ra bảo vệ thần tượng Trần Bá Trực của mình, bọn họ nhất định phải lấy lại được hình tượng đã mất của thần tượng mình từ Lâm Trạch Dương. Nhưng bây giờ…

Chuyện gì đang xảy ra trong bầu không khí này vậy? Người đáng lẽ ra phải tức giận lại không thể tức giận được?

Các fans lúc này cũng cảm thấy kì lạ, tình thế bây giờ có hơi kì quặc một chút. Bọn họ và Lâm Trạch Dương cứ như vậy mà người nhìn ta ta nhìn người, không biết nên làm gì tiếp theo mới phải...

Lúc này Trần Bá Trực cũng thực sự cảm thấy chán nản, tại sao ông ta lại gặp rắc rối với một người như Lâm Trạch Dương chứ? Tại sao anh chàng này không hành động theo lẽ thường? Tại sao đối với ánh mắt chất vấn của người khác, anh ta lại chẳng hề tức giận một chút nào cả?

Đột nhiên, Trần Bá Trực lại cảm thấy không thể hiểu nổi, lần trước ăn tối thái độ của ông ta không hề kiêu ngạo, vì sao Lâm Trạch Dương lại tức giận với ông ta như vậy?

“Được rồi, đừng kích động, lần trước Lâm Trạch Dương nói sai về tôi cũng không phải là cố ý mà. Người trẻ tuổi bây giờ có ai là không bốc đồng đâu, chúng ta nên hiểu điều đó, đừng chấp nhặt cậu ấy làm gì!” Trần Bá Trực quả nhiên đúng là Trần Bá Trực, ông ta nhanh chóng bình tĩnh lại, lại bắt đầu dẫn dắt câu chuyện thêm một lần nữa.

Đúng như dự đoán, những người hâm mộ đó ngay lập tức lại nổi giận đùng đùng, ánh mắt họ lại dán chặt vào Lâm Trạch Dương với vẻ tức tối.

“Cái tên Lâm Trạch Dương nhà anh! Nhất định anh phải cho chúng tôi lời giải thích rõ ràng mới được! Anh cho rằng anh là người trẻ tuổi nên có thể tùy tiện xúc phạm tới người khác rồi trở nên vô tội được sao? Anh có biết Trần Bá Trực là ai không? Anh đừng có nghĩ rằng Trần Bá Trực là người dễ nói chuyện cho nên anh có thể tùy tiện ăn nói xằng bậy trước mặt ông ấy, anh nhất định phải xin lỗi Trần Bá Trực! Nếu không, chúng tôi sẽ không tha thứ cho anh đâu!” Có một fan hâm mộ không chịu được lớn tiếng hét lên.

Sau đó tất cả fans của Trần Bá Trực đều gật đầu đồng ý, thể hiện sự chấp thuận. Nếu bây giờ Lâm Trạch Dương chịu xin lỗi, như vậy thì để nể mặt Trần Bá Trực, họ sẽ không tiếp tục tranh cãi với Lâm Trạch Dương nữa, thậm chí còn có thể giúp đỡ Lâm Trạch Dương đi con đường kiếm ăn trong giới giải trí được dễ dàng hơn cũng được, dù sao thì có vẻ như Trần Bá Trực cũng rất coi trọng Lâm Trạch Dương này.

Thấy cảnh này, Nicole cũng thở phào nhẹ nhõm, tình hình hiện tại có thể nói là rất tốt, chỉ cần Lâm Trạch Dương chịu hạ mình xin lỗi, ngay cả những tin đồn bất lợi về Lâm Trạch Dương trên Internet mấy bữa nay cũng có thể dễ dàngdìm xuống được.

Lúc này Trần Bá Trực cảm thấy hơi khó chịu, những người hâm mộ này của mình đang làm cái quái gì vậy? Nếu bọn họ làm như vậy, không phải thế sẽ biến chuyện lớn thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ hóa không có rồi sao?

“Có lẽ các bạn đã hiểu lầm rồi!” Lâm Trạch Dương chân thành nhìn về phía người hâm mộ của Trần Bá Trực, bắt đầu nói.

Những người hâm mộ đó lại gật đầu, xem ra Lâm Trạch Dương này cũng không kiêu ngạo như trong lời đồn, khó trách Trần Bá Trực coi trọng anh như vậy, về sau nên chú ý tới anh nhiều hơn!

Sắc mặt Trần Bá Trực lại càng trở nên khó coi hơn nữa...

“Vừa rồi các bạn đã dùng từ sai rồi! Lần trước không phải là do tôi kích động nên mới nói Trần Bá Trực như mọi người nói đâu, lúc đó tôi nói vậy đúng thật là do cố ý đó! Bởi vì Trần Bá Trực đã làm sai, cho nên tôi mới nói lời khó nghe như vậy với ông ấy. Tuy nhiên tôi là người có tấm lòng rộng lớn mà, cho nên tôi không có chấp nhặt với Trần Bá Trực thêm đâu, chuyện gì đã qua rồi thì cho nó qua luôn đi!”

Lâm Trạch Dương nói xong, nở nụ cười thật tươi với Trần Bá Trực, như muốn nói: “Ông không cảm thấy rất may mắn khi gặp được một người tốt bụng như tôi sao?”
Chương 293 Là ông nên xin lỗi.

Không gian im lặng, sự im lặng đến chết người, ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra, chẳng ai có can đảm phát ra bất kỳ âm thanh nào cả, ngay cả một tiếng thở cũng không có. Tất cả mọi người đều không khỏi đứng hình ngay thời khắc đó, bao gồm cả fan của Trần Bá Trực, chính bản thân Trần Bá Trực và cả Nicole.

Không ai có thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương lại có thể thốt ra những lời phản nghịch như vậy. Cái quái gì thế này? Tại sao thái độ hiện tại của Lâm Trạch Dương lại tự nhiên như vậy, cứ như việc mắng Trần Bá Trực là chuyện nên làm vậy không bằng!

Trong lúc nhất thời, fans của Trần Bá Trực cảm thấy rất tức giận, nhưng cơn tức giận này không có cách nào diễn tả được bằng lời, họ thực sự không biết phải nói gì vào lúc này. Vì vậy, fans hâm mộ của Trần Bá Trực trở nên càng bất bình và giận dữ hơn.

"Lâm Trạch Dương, chuyện này không bàn đến đúng sai, nhưng đây là thái độ của mày đối với trưởng bối sao?" Trần Bá Trực nhíu chặt mày, sắc mặt âm trầm, nhìn rất uy nghiêm mà chất vấn Lâm Trạch Dương.

Trên thực tế, Trần Bá Trực cũng không biết lúc này mình đang cảm thấy vui vẻ đến mức nào. Vốn tưởng mọi chuyện sẽ cứ như vậy trôi qua, không ngờ tên Lâm Trạch Dương này lại đụng phải mình, thật đúng là trời giúp mình rồi!

"Tôi cư xử với ông bằng thái độ rất tốt. Nếu ông không phải là trưởng bối, vừa rồi tôi làm sao có thể chào hỏi ông, nói với ông nhiều lời như vậy? Nếu là người khác làm sai mà tôi lại không thích hắn, tôi đến nhìn cũng không thèm nhìn hắn một cái nào đâu!" Lâm Trạch Dương cũng nghiêm túc nhìn Trần Bá Trực, trả lời một cách chính trực.

Trần Bá Trực mở miệng, lại phát hiện ra mình không biết nên phản bác bằng lí lẽ gì mới đúng. Trần Bá Trực tự hỏi, mình đã trải qua vô số sóng gió, từng gặp qua rất nhiều người, cũng từng trải qua đủ loại tình huống rồi… Thế nhưng, Trần Bá Trực lại bàng hoàng phát hiện ra kinh nghiệm trước kia cùng trí tuệ của bản thân mình vậy mà đều không thể sử dụng vào lúc này!

"Nói nhảm! Tao mặc kệ mày xảy ra chuyện gì, hiện tại mày phải xin lỗi Trần Bá Trực, nếu không mày sẽ được đẹp mặt!" Fan của Trần Bá Trực rốt cuộc nhịn không được nữa nên có người đánh liều, lớn tiếng hét.

Sau đó, tất cả fans hâm mộ của Trần Bá Trực như đã tìm được người dẫn đầu, lập tức đón ý phụ họa, khí thế rất lớn, thu hút một số người đi ngang qua. Đây là khách sạn năm sao, người đến người đi ít nhiều đều là người có địa vị trong xã hội, bình thường làm sao có thể xuất hiện tình huống như bây giờ?

Muốn đánh nhau sao? Thật là mới lạ khi thấy một nhóm đánh nhau ở một nơi sang trọng như thế này!

Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn người hâm mộ đang nói, đáp: "Bây giờ tôi rất nghiêm túc nói với ông, ông đang nói bậy! Tôi không làm gì sai, tại sao phải xin lỗi? Đầu óc ông không được bình thường hay sao?"

"Tên nhóc con này! Mày vẫn còn cứng miệng, tỏ ra ngang ngược được à? Mày chỉ là người mới trong giới, đến hào quang của người nổi tiếng còn chưa có mà thôi! Mày nghĩ mày là ai chứ? Mày có biết tao là ai không? Tao chỉ cần nói một lời thôi, về sau mày sẽ không bao giờ có thể kiếm ăn trong giới giải trí này được nữa đâu!" Người hâm mộ đó rõ ràng có mối quan hệ không nhỏ trong giới, thế cho nên giọng điệu khi nói chuyện của hắn ta vô cùng kiêu ngạo.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn cái quạt, sau đó suy nghĩ một lát rồi nói: "Tôi thật sự không biết ông là ai…"

Mọi người nhất thời lại trở nên im lặng, bọn họ thật không ngờ đến lúc này rồi mà Lâm Trạch Dương còn có thể thắc mắc về vấn đề không đáng như vậy! Nhưng thực ra thì sự tò mò của anh cũng không phải là không có lý! Lâm Trạch Dương không biết đối phương là ai, làm sao có thể biết được bản thân đã đắc tội với người cơ to thế to cỡ nào cơ chứ?

"Hừ! Vậy thì để tao nói cho mày biết! Tao là Dương Mộc, là ông chủ của Đại Trung Media, tao không nổi tiếng cũng không có quyền lực lắm, nhưng chỉ cần là người trong giới giải trí này, ít nhiều gì cũng phải chừa lại cho tao một chút mặt mũi!" Dương Mộc kiêu ngạo nhìn Lâm Trạch Dương, nói.

Dương Mộc ở giới giải trí quả thật có chút thực lực, dù sao hắn cũng là ông chủ một công ty giải trí, nhưng cũng chỉ đến vậy mà thôi. Tuy nhiên, như vậy cũng đã thừa sức để Dương Mộc đối phó với người mới chân ướt chân ráo đi trên con đường giải trí này rồi!

Lâm Trạch Dương gật đầu, có vẻ như đã biết nên nói: "Tôi biết rồi. Nhưng tôi sẽ không xin lỗi đâu. Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không làm gì sai cả."

Dương Mộc lại sửng sốt, sau đó thì đổi thành tức giận, Lâm Trạch Dương bây giờ là đang đùa với mình sao?

"Tao sẽ nhớ mặt mày, Lâm Trạch Dương! Nếu sau này mày có thể tạo được dấu ấn trong làng giải trí, thì đó chính là lỗi của Dương Mộc tao!" Dương Mộc tức giận đến mức muốn động tay động chân ngay tại chỗ, nói.

Lâm Trạch Dương đang định nói gì đó, nhưng vào lúc này, đột nhiên xuất hiện vài ánh đèn chớp nháy của máy ảnh. Bên cạnh không biết từ lúc nào lại xuất hiện một vài phóng viên.

Trần Bá Trực vội vàng đi tới, ý tứ muốn đuổi bọn họ đi: "Nơi này không có chuyện gì xảy ra cả nên đừng có chụp ảnh. Xem như để cho Trần tiên sinh tôi chút thể diện đi, coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả rồi mau chóng rời đi đi!"

Các phóng viên cảm thấy do dự trong chốc lát, nếu Trần Bá Trực đã lên tiếng nói như vậy, bọn họ không thể nào mà không nể mặt ông ấy được. Nếu Trần Bá Trực mà thật sự tức giận thì sau này muốn lấy được tin tức trực tiếp sẽ rất là khó!

"Nếu thật sự có phóng viên tới đây đúng lúc như vậy thì cứ để bọn họ quay chụp thoải mái đi! Anh không thể tốt bụng như vậy mãi được! Lòng tốt của anh cũng có được người khác coi trọng đâu? Nhìn thái độ của Lâm Trạch Dương đi, nhìn hắn giống như là đang biết ơn anh sao? Loại người này đúng là được voi đòi tiên! Sau này nếu cho phép hắn gia nhập làng giải trí, điều đó sẽ chỉ khiến làng giải trí trở nên hỗn loạn hơn mà thôi!" Dương Mộc không nhịn được mà nói với Trần Bá Trực.

Một số phóng viên nhìn Trần Bá Trực với ánh mắt sáng rỡ. Xem ra họ đã đánh hơi được một tin tức có vẻ rất thú vị rồi đây!

Trần Bá Trực lại nhíu chặt mày, trên mặt lộ ra vẻ xấu hổ. Sau đó, Trần Bá Trực thương hại nhìn Lâm Trạch Dương, như thể muốn nói: "Đây là cơ hội cuối cùng tao dành cho mày đó! Khôn hồn thì biết đường nắm bắt đi!"

"Lâm Trạch Dương, tao không cần mày xin lỗi tao, mày chỉ cần xin lỗi fans hâm mộ của tao thôi. Như vậy thì tao sẽ coi như hôm nay không có chuyện gì xảy ra cả, những chuyện trong quá khứ coi như bị xóa sạch." Trần Bá Trực nói với Lâm Trạch Dương.

"Trần Bá Trực, anh đúng thật là tốt bụng mà! Nhưng thôi quên đi, anh đã nói như vậy, chỉ cần hắn chịu xin lỗi, chúng tôi liền đồng ý nhận lời xin lỗi của Lâm Trạch Dương vậy!" Dương Mộc không khỏi lắc đầu ra vẻ khoa trương, sau đó đắc ý nhìn Lâm Trạch Dương mà nói.

"Thằng nhóc, từ nay về sau hãy cố gắng mà kiềm chế cơn tức giận và tính bốc đồng của mình đi. Đừng tưởng rằng tất cả mọi người ở trong giới này đều tốt bụng được như Trần Bá Trực, có thể đồng ý tha thứ cho lỗi lầm của mày ngay tắp lự như vậy đâu! Nếu không, con đường sau này mày muốn đi thật sự sẽ vô cùng gian nan đó. Như Trần Bá Trực đã nói, mày chỉ cần xin lỗi fans của anh ấy thôi! Tao cũng không cần lời xin lỗi của mày đâu." Vừa nói, Dương Mộc vừa hất đầu về phía các fans của Trần Bá Trực.

Khi mọi việc đã đi đến nước này, dù có rất nhiều sự khó chịu không thể giải quyết được, nhưng đây lại là kết quả tốt nhất mà ai cũng có thể chấp nhận được rồi.

Tất nhiên là ngoại trừ Lâm Trạch Dương ra…

Lâm Trạch Dương khó hiểu nhìn Dương Mộc, lặp lại câu hỏi cũ của mình: "Tại sao tôi lại phải xin lỗi? Người cần xin lỗi tôi không phải là ông sao? Nếu ông chịu xin lỗi tôi, tôi có thể tha thứ cho lỗi lầm của ông. Không phải tôi mới là người tốt bụng và chính trực khi tha thứ cho ông hay sao? Sao lại biến thành đức tính tốt của người khác rồi thế?"

Dương Mộc sửng sốt, và không chỉ một mình ông ta, tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều tỏ ra sửng sốt tương tự. Lâm Trạch Dương điên rồi sao?

Người ở hiện trường không chỉ có người hâm mộ không thôi mà còn có cả các phóng viên khác đang tác nghiệp ở đây nữa…

Nicole lo lắng đến mức nhịn không được, nắm lấy tay Lâm Trạch Dương.
Chương 294 Trần Bá Trực không nhịn được

Dương Mộc cảm thấy mình và Lâm Trạch Dương thật sự không có điểm chung gì cả, hình như ngay cả quan điểm của hai người cũng chẳng có gì giống nhau hết. Sao hắn dám nói như vậy, trên đời làm sao có thể có Lâm Trạch Dương như vậy, làm sao có loại người lẫn lộn đúng sai, hoàn toàn không biết gì, cho rằng mình làm gì đều là đúng như thế được nhỉ?

"Mày đúng là một người không thể nào khiến cho người ta hiểu được mình mà! Mọi người chưa bao giờ nhìn thấy mày như thế này. Các phóng viên thân mến, các vị có thể thấy rõ người này chính là Lâm Trạch Dương, người mấy ngày nay đang hot rần rần ở trên các trang mạng xã hội!" Trên mạng, cư dân mạng đều nói đúng, Lâm Trạch Dương là tên khốn kiếp, vậy nên hãy mau khiến hắn biến đi. Dương Mộc vừa nói vừa nhìn về phía ống kính, trên mặt các phóng viên đều tràn đầy vẻ tức giận khó giấu.

Sau đó, Dương Mộc lại nhìn về Lâm Trạch Dương, nói: "Có bản lĩnh thì mày thử đối mặt với ống kính rồi lặp lại một lần lời ban nãy mày vừa thốt ra đi! Để cho đông đảo dân chúng đều có thể nghe thấy rồi đánh giá thử xem, đến cuối cùng là mày nói đúng hay sai, tao thì tao không có ý coi thường mày đâu. Nhưng trong đời tao đã gặp rất nhiều người như mày rồi, họ chỉ dám kiêu ngạo và vô lý khi người khác không biết chuyện xấu mà họ đã làm thôi. Một khi đối mặt với người hiểu đạo lí, mấy người đó thậm chí còn không dám phát ra âm thanh nữa. Bởi vì họ sợ mấy chuyện xấu đó sẽ bị truyền ra đó mà!"

Trần Bá Trực không nhịn được mà nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt đương nhiên có chút nóng nảy xen lẫn với lo lắng, thậm chí còn có thêm chút buồn bã đi kèm làm gia vị, nhưng trong lòng thật ra lại không khỏi vui mừng, vẫn có biện pháp như vậy. Có vài trắc trở ở khoảng giữa, nhưng may mắn thay, tình tiết cuối cùng của vở kịch đã trở lại đúng theo ý định ban đầu của ông ta.

Thậm chí, so với Trần Bá Trực mong đợi có vẻ còn tốt hơn nhiều! Hiện tại Lâm Trạch Dương quả thực đã trở thành cái bia để cho mọi người chỉ trích, ngay cả chỗ chạy trốn cũng không có nữa rồi! Tất cả mọi người đều cho rằng lúc này Lâm Trạch Dương không dám đối mặt với phóng viên, đối mặt với ống kính của máy ảnh.

Nhưng Lâm Trạch Dương đột nhiên quay đầu lại, nhìn về phía phóng viên và máy quay ảnh, thậm chí còn vẫy tay nói: “Chào các bạn, hình như các bạn rất muốn biết tôi là ai nhỉ? Vậy để tôi giới thiệu một chút nhé! Tôi chính là Lâm Trạch Dương đây!”

Tất cả phóng viên không khỏi sửng sốt tự hỏi xem rốt cuộc thì chuyện gì đang xảy ra vậy? Bọn họ vốn còn đang nghĩ là Lâm Trạch Dương nhất định sẽ từ chối chụp ảnh, cho nên đã chuẩn bị sẵn sàng để lén chụp ảnh của anh rồi...

Nhưng lúc này Lâm Trạch Dương lại trực tiếp nhìn thẳng vào máy ảnh: "Tôi nên nói gì đó nhỉ, đúng rồi, tên vừa rồi, đúng, chính là ông ta đó!" Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa đưa tay chỉ về phía Dương Mộc.

"Tôi không biết gã này từ đâu đến, thật vô liêm sỉ! Trong đời tôi chưa từng thấy kẻ nào vô liêm sỉ như vậy, dù biết mình đã làm sai nhưng mà lại bắt người khác phải đi xin lỗi, thật là ghê tởm! Thật sự đúng là quá ghê tởm! Chết tiệt! Vì vậy, để không khiến cho bản thân bị vấy bẩn, tôi sẽ không tranh cãi với ông ta nữa!" Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa cười thật tươi trước ống kính, sau đó nắm lấy tay Nicole đứng dậy, đi thẳng về trước.

Vốn Trần Bá Trực cũng không có ý định để Lâm Trạch Dương rời đi dễ dàng như vậy, Dương Mộc thì lại càng không có khả năng để Lâm Trạch Dương có thể né tránh rắc rối dễ dàng. Thế nhưng, hành vi của Lâm Trạch Dương lại một lần nữa vượt quá sự tính toán của bọn họ. Ngay cả các phóng viên chứng kiến đủ loại chuyện quái dị có mặt tại hiện trường lúc này cũng cảm thấy sửng sốt. Khốn kiếp, Lâm Trạch Dương này giống như một kẻ tiểu nhân đắc tội với quan lớn, tuy nhiên vì có gia thế lớn nên không biết sợ là gì cả! Như thể hắn mới chính là vua ở đây nên mọi lỗi lầm của hắn đều không được tính vậy!

“Lâm Trạch Dương, mọi chuyện sẽ không dễ dàng kết thúc như vậy đâu!”

Sau khi rời khỏi khách sạn, Nicole không khỏi lo lắng nhìn về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhún vai, nói: "Không buông là không buông!”

Nicole nhìn thấy bộ dáng không thèm để ý chút nào của Lâm Trạch Dương, ánh mắt không khỏi sáng lên, nói: "Chẳng lẽ cậu đã có biện pháp gì cho nên mới dám khẳng định chắc nịch là mình không sai như vừa rồi?"

Lâm Trạch Dương cười nhìn Nicole, nói: "Thật ra thì tạm thời vẫn chưa có kế sách gì đâu!”

Nicole thiếu chút nữa đập đầu vào cửa sổ xe, sau đó dùng vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Vậy sao bây giờ cậu vẫn có thể bình thản được như vậy thế? Tớ thật không biết nên nói cậu là vô tư chính trực hay là điếc không sợ súng nữa!"

Lâm Trạch Dương vẫn bình thản như không có việc gì, nói: "Đây chẳng phải là chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt sao? Bây giờ không có ích gì khi lo lắng bất an rồi cứ thế đâm đầu vào chỗ chết cả! Không sao đâu! Chỉ là một ông Trần Bá Trực thôi mà!”

Nghe Lâm Trạch Dương nói như vậy, Nicole vốn còn muốn nói cái gì, cũng chỉ đành thở dài, lời muốn nói ra đành phải nuốt trở vào trong bụng. Cô chỉ hy vọng Lâm Trạch Dương có thể bình an là được rồi! Còn chuyện khác à? Tính sau cả đi…

Nếu đến lúc đó thật sự xảy ra chuyện gì, mình cũng chỉ có thể liều mạng trợ giúp Lâm Trạch Dương.giải quyết mà thôi!

Rất nhanh sau đó trên mạng đã lan truyền tin tức Lâm Trạch Dương và Trần Bá Trực gặp nhau.

Tin tức này khác với dự đoán của nhóm Lâm Trạch Dương, không có thêm mắm dặm muối quá nhiều, chỉ là kể lại sự tình đã diễn ra ngày hôm đó mà thôi, sau đó thì tải video Lâm Trạch Dương đối mặt với ống kính lên.

Sau đó, mạng xã hội lại bùng nổ một lần nữa.

Tin tức là như thế này, Lâm Trạch Dương Trạch Dương ăn cơm thì gặp mặt Trần Bá Trực. Fans của Trần Bá Trực cũng nhìn thấy Lâm Trạch Dương, lúc đó yêu cầu Lâm Trạch Dương xin lỗi, nhưng Lâm Trạch Dương không xin lỗi, mà còn nói với phóng viên là fans của Trần Bá Trực đã sai.

“Tôi cảm thấy rất đau lòng, những người trẻ tuổi bây giờ rốt cuộc là tại sao lại như thế? Ngay cả một chút tôn trọng và phép tắc cơ bản cũng không hiểu, hoàn toàn không có khái niệm này khi đối xử với người lớn tuổi. Tôi không nói trong chuyện này là tôi nhận định đúng hay sai, nhưng thái độ của Lâm Trạch Dương đối xử với một người lớn tuổi như vậy thì coi là gì chứ? Lễ hội văn minh Trung Hoa của chúng ta đều nói biết Diệp Tri Thu, Lâm Trạch Dương rốt cuộc là người như thế nào, hẳn là qua chuyện này đã có thể nhìn ra được rồi!"

Bởi vì đoạn video phỏng vấn này của Lâm Trạch Dương bị đăng trên mạng mà bây giờ trên internet hơn phân nửa người đều nghiêng mình về phía Dương Mộc và đồng tình với ông ta.

"Tại sao ở Trung Quốc lại có những người như Lâm Trạch Dương vậy? Nếu sau này tất cả người trẻ đều như vậy thì Trung Quốc có còn là một đất nước văn minh không? Khi đó mọi người đều sẽ thô lỗ và thiếu tôn trọng người lớn tuổi ư? Xã hội này rồi sẽ ra sao? Ôi trời, đây thật sự là một sự xấu hổ của Trung Quốc."

"Lâm Trạch Dương nhất định phải ra mặt xin lỗi Trần Bá Trực và Dương Mộc. Tôi sẽ luôn để ý đến chuyện này. Nếu không nhận được lời xin lỗi của Lâm Trạch Dương, tôi nhất định sẽ đích thân đi tìm Lâm Trạch Dương và bắt cậu ta phải xin lỗi cho bằng được!"

"Loại văn hóa này thực sự rất tệ. Tôi hoàn toàn không thể chấp nhận được việc kêu gọi chính quyền can thiệp vào vấn đề này. Đây không còn là hành vi cá nhân của một người nữa mà là một vấn đề nghiêm trọng mang tính xã hội.”

Không biết là ai đã đầu têu ra vấn đề này mà chẳng mấy chốc, sự việc đã vượt quá tầm kiểm soát và gây ra nhiều chấn động lớn, ngay cả rất nhiều nhân vật lớn trong Bộ Hòa Hợp cũng không thể không chú ý đến tình hình phát triển hiện tại của sự việc. Thậm chí, một số ông chủ lớn của Bộ Hòa Hợp đã lên tiếng, trong hoàn cảnh như thế, chuyện này nhất định sẽ giao cho người dân xử lý.

Lâm Trạch Dương ở trong tình cảnh hiện tại chỉ có thể nói là đã lâm vào cảnh nước sôi lửa bỏng, thậm chí có thể bị tất cả dân chúng đồng loạt công kích.

Không ai nghĩ rằng chỉ một việc nhỏ như vậy trong làng giải trí cuối cùng lại phát triển thành sự việc mang tính nghiêm trọng như hiện tại…
Chương 295 Trận chiến của Lâm Trạch Dương.

Vào thời điểm Triệu Cẩn Du nhìn thấy tin tức này, cả người đều ngây dại.

Mặc dù ở trong tin tức, thân phận thực sự của Lâm Trạch Dương không bị lộ ra, nhưng chỉ cần có chút tâm tư, đại khái đã có thể biết thân phận của Lâm Trạch Dương là tổng giám đốc của công ty Kiều Lan Nữ.

May mắn, mặc dù đa phần mọi người trên mạng đều tỏ vẻ phẫn nộ và không thể chấp nhận hành vi của Lâm Trạch Dương, nhưng vẫn có một ít lời nói không bị ép xuống.

[Bây giờ chúng ta trực tiếp đánh giá Lâm Trạch Dương là người xấu chẳng phải là quá mức tùy tiện sao? Chúng ta biết rõ chuyện gì đã xảy ra sao? Dù là đoạn ghi hình trước đó hay đoạn video hiện tại thì cũng chỉ là một đoạn clip ngắn mà thôi.]

[Nếu như chỉ là một đoạn clip ngắn như này, tôi cũng không cảm thấy Lâm Trạch Dương đã sai gì cả? Lời nói của Lâm Trạch Dương có gì không đúng sao? Đúng sai sẽ không thay đổi chỉ vì tuổi tác lớn nhỏ. Lời trưởng bối nói lúc nào cũng đúng sao? Trưởng bối thì sẽ không bao giờ làm sai chuyện gì sao? Không phải cứ trải qua càng nhiều thì phán đoán nhất định sẽ chính xác.]

[Nghĩ lại mà xem, đối với người lớn tuổi mà nói, chúng ta đến một độ tuổi nhất định thì phải kết hôn, nhưng điều này đối với chúng ta mà nói thật sự là đúng hay không?]

[Đương nhiên ví dụ này cũng không hoàn toàn chính xác. Nhưng điều tôi muốn nói là, trước khi biết được toàn bộ sự thật, chúng ta không thể tùy tiện phán xét rằng Lâm Trạch Dương chính là một kẻ xấu. Đây là ý kiến của tôi, tôi kiên định với ý kiến của mình, không chấp nhận bất kỳ tranh cãi nào.]

Bên trong bài post này còn nói rất nhiều nội dung, cũng liệt kê rất nhiều chi tiết, cho nên cũng có một số người cảm thấy bài post này nói đúng, mà những người này phần lớn đều là người trẻ tuổi.

Cũng là vì vì sự tồn tại của một nhóm người này nên một bộ phận những người hùa theo mới không trực tiếp ra tay, cư dân mạng cũng không làm thịt Lâm Trạch Dương.

Điều này làm cho Triệu Cẩn Du thoáng thở phào nhẹ nhõm.

"Giám đốc Lâm, tiếp theo cậu định làm gì? Chúng ta có cần tổ chức một buổi họp báo không? Tôi nghĩ nếu tiếp tục như vậy sẽ rất bất lợi cho chúng ta. Những người khác sẽ nghĩ rằng chúng ta đã ngầm thừa nhận hành vi này."

Triệu Cẩn Du cau mày nhìn về phía Lâm Trạch Dương. Nếu như Lâm Trạch Dương thật sự bị kết tội danh như vậy, thì có lẽ không chỉ cả cuộc đời của Lâm Trạch Dương bị phá hủy, mà Kiều Lan Nữ xem như cũng không thể thoát được.

"Có thể, chúng ta cứ mở một buổi họp báo đi." Lâm Trạch Dương suy nghĩ, cảm thấy ý này của Triệu Cẩn Du không tệ.

Mặc dù Lâm Trạch Dương không quá để ý đến tin đồn trên mạng và việc Trần Bá Trực bôi đen mình, nhưng anh cũng cần cân nhắc đến những người chung quanh mình.

Rất nhanh, tin tức tổng giám đốc Kiều Lan Nữ muốn mở họp báo truyền ra ngoài, trong nháy mắt lại gây ra oanh động.

Bây giờ Lâm Trạch Dương chân chính là nhân vật danh tiếng, cho dù là những ngôi sao đỉnh cấp kia cũng không có được độ hot như Lâm Trạch Dương. Vì vậy, hầu như không cần lời kêu gọi nào, tất cả các phóng viên đều đồng ý ngay lập tức, thậm chí một số phóng viên không được mời cũng chuẩn bị tự mình đến địa điểm tổ chức.

Bên trong phòng làm việc của tổng biên tập thành phố.

Trần Bá Trực cùng Lý Hoán ngồi đối diện nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười vô cùng đắc ý.

"Không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Cứ như vậy, không chỉ danh tiếng cá nhân của Lâm Trạch Dương sẽ bị hủy hoại mà công ty Kiều Lan Nữ của anh ta cũng sẽ bị hủy hoại. Trong tương lai, Lâm Trạch Dương sẽ trở thành sự tồn tại mà toàn bộ người dân Trung Quốc đều chán ghét, đừng nói là tiếp tục kinh doanh, thậm chí việc sinh sống cũng không được nữa, hahaha." Trần Bá Trực nói chuyện, nhịn không được cười to.

"Hừ, người dám khiêu khích Lý Hoán tôi đây, sao có thể có kết cục tốt được. Mở buổi họp báo làm gì chứ, Lâm Trạch Dương vẫn còn quá trẻ, cho rằng tìm một nơi công cộng là có thể bày tỏ quan điểm của mình, anh ta không biết gì về giới truyền thông cả. Đến lúc đó, nhất định tôi sẽ khiến danh tiếng của anh ta càng dơ bẩn hơn." Lý Hoán hừ lạnh một tiếng, khóe miệng đã không nhịn được nhếch lên cao, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, trông cực kỳ lạnh lẽo.

"Lý tổng biên tập, ông thật lợi hại, đợi chút nữa vào buổi trưa sau khi họp báo kết thúc, ông nhất định phải nể mặt, tôi muốn mời ông ăn cơm. Cùng ăn mừng đi, đây là lần đầu tiên chúng ta làm việc với nhau." Trần Bá Trực đưa ra lời mời với Lý Hoán, Lý Hoán quả nhiên là một nhân vật lớn, nên kết bạn.

"Nếu Trần Bá Trực đã nhiệt tình như thế thì từ chối sẽ là bất kính, hi vọng sau này chúng ta có thể hợp tác vui vẻ." Đương nhiên, Lý Hoán cũng rất coi trọng sức ảnh hưởng cùng lực hấp dẫn của Trần Bá Trực, nếu như không có Trần Bá Trực tham gia, thì những việc này nhất định sẽ không đơn giản nhẹ nhàng như thế.

Trong phòng làm việc của Nicole.

"Lâm Trạch Dương, tôi sẽ tham dự buổi họp báo của anh. Tôi sẽ nói rõ lúc đó có chuyện gì đã xảy ra. Tôi sẽ không để bất cứ ai buộc tội sai anh." Nicole nói, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương.

Nicole là ngôi sao quốc tế hàng đầu, có lời xác nhận của cô ấy, lời nói của Lâm Trạch Dương đương nhiên sẽ trở nên đáng tin cậy hơn rất nhiều.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu với Nicole, nói: "Nicole, lần này cô không cần ra mặt, cũng không thể ra mặt. Đây là trận chiến của tôi."

Lông mày Nicole không khỏi nhíu lại, trên mặt xuất hiện sự tức giận nói: "Lâm Trạch Dương, anh có ý gì, anh không coi tôi là bạn bè sao? Lúc anh gặp khó khăn, tôi giúp anh không phải là chuyện đương nhiên sao?"

Lâm Trạch Dương không khỏi giật giật khóe mắt, anh không ngờ Nicole lại có thể tức giận như vậy, chỉ có thể nói: "Ý của tôi không phải vậy. Ý tôi là chuyện này tôi có thể tự mình giải quyết, không cần phải phiền toái như vậy."

Nói đến đây, hai mắt Lâm Trạch Dương sáng lên, nhìn rất chói mắt, giống như trong mắt có thứ gì đó như một tia laze bắn ra, khiến người ta không dám nhìn anh.

Lâm Trạch Dương thật sự đã coi đây là một trận chiến, anh đã lâu không chiến đấu nên cảm thấy rất hưng phấn, nếu để Trần Bá Trực ông đánh bại tôi, Lâm Trạch Dương tôi đây còn được coi là King sao?

Nicole nhìn thấy Lâm Trạch Dương như thế, không khỏi có chút sửng sốt, dường như cô ấy chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Trạch Dương có bộ dáng như thế này.

Tràn ngập cảm giác hưng phấn, trong mắt đầy tự tin, trên người toát ra khí chất của người dám làm kẻ thù của cả thế giới. Có chút giống như… một vị chúa tể vậy.

Vì vậy, Nicole có chút ngây dại nhìn Lâm Trạch Dương, thậm chí còn quên mất chủ đề trước đó đang nói với anh.

Lúc chiều, có tới rất nhiều phóng viên đến Kiều Lan Nữ, nhiều hơn tất cả những gì có thể tưởng tượng, so với lần trước khi Nicole làm đại ngôn cho Kiều Lan Nữ còn nhiều hơn.

Trong phòng họp không thể ngồi được, cho dù có đứng cũng không thể chứa nhiều người như vậy nên thậm chí đã có không ít phóng viên đứng sẵn ở hành lang.

Các nhân viên của Kiều Lan Nữ có chút lo lắng, bọn họ cũng biết đợi lát nữa sẽ xảy ra chuyện gì, mà càng nghe những lời nghị luận của những phóng viên kia các nhân viên càng thêm sợ hãi.

Xem ra tất cả phóng viên có vẻ đều rất không hài lòng với Lâm Trạch Dương, bọn họ đều giống như sói, chỉ chờ đến lúc Lâm Trạch Dương xuất hiện, liền sẽ lập tức nuốt Lâm Trạch Dương vào bụng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK