Chương 205: Buồn cười
Không ai có thể ngờ được trận đấu sẽ kết thúc nhanh như vậy. Cho dù muốn kết thúc thì cũng là Tề Phong đánh bại Trương trưởng lão mới đúng chứ.
Đã xảy ra chuyện gì vậy? Tề Phong nhìn có vẻ chiếm hết ưu thế lại bị đánh bại?
Tất cả mọi người đều bối rối.
Trần Gia Dũng nhìn dáng vẻ của người chung quanh, khóe miệng cũng không nhịn được hơi nhếch lên, các người đều xem không hiểu chứ gì, các người đều không ngờ được kết quả sẽ như vậy đúng không? Nhưng tôi xem hiểu được, tôi đã sớm biết kết quả sẽ như vậy. Ha ha ha.
Hiện tại Trần Gia Dũng có cảm giác bản thân vượt trội hơn người, tâm trạng rất sung sướng, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương đang ôm mình, cũng không còn kháng cự như lúc đầu, thậm chí Trần Gia Dũng còn theo bản năng nhích lại gần Lâm Trạch Dương.
Cảm giác có người ở bên thật tốt. Chắc hẳn có rất nhiều người không biết điểm mấu chốt của trận đấu này, đến lúc đó mình chỉ cần thuận miệng nói một chút, không phải có thể giả bộ lợi hại sao.
"Này, ông làm gì vậy? Mệt rồi thì nhanh về nhà ngủ." Nói xong, Lâm Trạch Dương vội vàng đẩy Trần Gia Dũng ra, lão già này đúng là đồ không biết xấu hổ, vậy mà muốn chiếm lợi của mình, đùa cái gì vậy, bả vai của tôi sao có thể cho đàn ông dựa vào, lại nói ngay cả một trăm tệ ông cũng không cho tôi.
Trần Gia Dũng bị đẩy ra không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương, ánh mắt rất u oán, giống như oán phụ đau khổ vì bị chồng bỏ quên lâu ngày, cậu lợi dụng người ta xong rồi vứt bỏ đúng không.
Đệ tử Trần gia nhìn gia chủ nhà mình, cơ thể không nhịn được run rẩy, rùng mình một cái, cảm giác toàn thân nổi da gà. Không phải gia chủ có loại sở thích này chứ?
"Đã nhường rồi, Tề huynh." Trương trưởng lão ôm quyền nói với Tề Phong.
"Tôi thua tâm phục khẩu phục, Trương trưởng lão quả nhiên là người đứng đầu giới võ thuật." Ngược lại Tề Phong cũng là một người có thể nhận thua, ôm quyền nói với Trương trưởng lão, thản nhiên thừa nhận thất bại của mình.
Thực ra Tề Phong cũng không phải người xấu, tính tình của ông ta quả thật nóng nảy, cũng rất kiêu ngạo, nhưng ông ta cũng rất kính trọng người mạnh, bởi vì ông ta biết sức mạnh của mỗi người không phải tự nhiên mà có được. Nói đúng hơn, Tề Phong kính trọng người chịu trả giá.
Mà tới lúc này, đại hội võ thuật này coi như đã kết thúc trọn vẹn, ít nhất trên mặt so tài là như vậy.
Nhưng đang lúc mọi người chuẩn bị vây quanh Trương trưởng lão rời đi, đột nhiên có một âm thanh vang lên.
"Đợi chút, tôi muốn khiêu chiến Trương trưởng lão."
Mọi người không khỏi đều nhìn về nơi phát ra âm thanh, nhưng không phát hiện bất cứ kẻ nào.
m thanh phát ra từ mảnh đất bên cạnh đỉnh núi, nơi đó chỉ có một cái cây thấp bé đứng lẻ loi. Mọi người liếc mắt một cái đã có thể xác định nơi đó căn bản không có ai. Cho nên tất cả mọi người rất nghi hoặc, rốt cuộc âm thanh vừa rồi phát ra từ đâu?
Lâm Trạch Dương không nhịn được nhướn mày, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, nói: "Thì ra là thế, đây chẳng qua là thủ thuật che mắt mà thôi. Trách không được vừa rồi tôi đã có cảm giác kỳ lạ. Nhưng thủ thuật che mắt này cũng có chút thú vị, không biết là công pháp của gia tộc ở ẩn nào."
Lúc này Trần Gia Dũng còn đứng bên cạnh Lâm Trạch Dương, vừa rồi còn nghĩ đến về sau sẽ không tới gần Lâm Trạch Dương, hiện tại lại không nhịn được nhích lại gần, muốn nghe rõ Lâm Trạch Dương nói cái gì.
Trương trưởng lão cũng nhìn về bên kia, nói: "Là vị tiền bối cao nhân nào, có thể đi ra được không?"
"Ha ha ha, ở Nhật Bản tôi đương nhiên không được coi là tiền bối cao nhân gì, nhưng ở Trung Hoa thì quả thật tôi có thể xem như tiền bối cao nhân, xưng hô này của ông không tồi. Chẳng phải đến bây giờ các người vẫn còn chưa phát hiện tôi sao, ha ha ha." Lại là một loạt âm thanh lớn nhỏ vang lên.
Sau đó cái cây thấp bé phía trước đột nhiên bong một lớp vỏ ra, lập tức có một người chậm rãi biến đổi, giống như tắc kè hoa, cơ thể của anh ta từ từ xuất hiện trước mắt mọi người.
Đây là một người đàn ông tương đối thấp bé, trên cằm để một chòm râu, dáng vẻ nhìn qua có chút đáng khinh, giống như kẻ ấu dâm dụ dỗ cô gái nhỏ trong TV, giữa hai đầu lông mày có một loại đê tiện từ trong xương cốt.
Người này mặc một thân quần áo màu đen, là quần áo liền thân, trên quần áo có một ký hiệu rõ ràng. Ký hiệu này nhìn như một cái bánh đà, không biết cụ thể có ý nghĩa gì.
Tầm mắt mọi người không khỏi tập trung lên thân người đàn ông thấp bé đáng khinh này, bởi vì vừa rồi người đàn ông này đã nói hai chữ, Nhật Bản.
Có lẽ hiện tại thời gian đã qua rất lâu, mọi người cũng có thể quên đi đoạn lịch sử kia. Nhưng cho dù không có một đoạn lịch sử kia thì một người Nhật Bản như anh đi vào địa bàn Trung Hoa của chúng tôi còn dám diễu võ dương oai như vậy sao.
Con mẹ nó, thật sự coi nơi này là sân sau của các người như trước kia sao, Nhật Bản các người mới là sân sau của Trung Hoa bọn tôi.
Rất người đều kích động, thậm chí đã có người muốn động thủ, đối phó người như thế là trách nhiệm của mỗi người.
Trương trưởng lão lại khoát tay áo, ngăn mọi người lại, ông cũng nhìn thẳng vào người đàn ông Nhật Bản kia, nói: "Nếu người này đã chỉ rõ họ tên nói tới tìm tôi, vậy thì trận chiến này để Trương trưởng lão tôi tới đón."
Vẻ mặt của Trương trưởng lão trở nên rất nghiêm túc, ánh mắt cũng không bình tĩnh giống vừa rồi khi đối mặt với Tề Phong, thậm chí còn mang theo một chút sát khí, Trương trưởng lão cũng không phải một người có tính hiếu thắng mạnh, bởi vì từ trước tới nay phái Võ Đang đều tu hành theo hướng tự nhiên. Nhưng đối phương chính là người Nhật Bản, hơn nữa mục đích của người Nhật Bản này rất rõ ràng không phải nhằm vào Trương trưởng lão. Nếu chỉ nhằm vào Trương trưởng lão ông thì muốn động thủ lúc nào cũng được không phải sao? Vì sao cố tình xuất hiện vào lúc này, đợi sau khi đại hội võ thuật phân ra thắng bại, xác định ông là người đứng đầu giới võ thuật mới xuất hiện. Không phải mục đích đã rất rõ ràng sao? Nếu đánh bại Trương trưởng lão, như vậy người Nhật Bản này chính là đánh bại cả giới võ thuật Trung Hoa.
Đây đã không còn là ân oán của một người, việc này đã phát triển thành tranh đấu trong giới võ thuật của hai nước rồi. Cho nên lúc này mọi người mới có thể kích động như vậy, và đó cũng là lý do nhân tài như Trương trưởng lão lộ ra sát khí.
"Ha, đương nhiên, Trương trưởng lão ông có tư cách đấu một trận với tôi, nhưng một mình ông căn bản không phải đối thủ của tôi. Tôi đang nghĩ có nên đánh bại tất cả các người hay không. Nhưng dù sao thể lực của tôi cũng có hạn, như vậy đi, tôi cho các ngươi ba cơ hội. Các ngươi có thể chọn ra ba người cùng tấn công tôi, ai cũng được."
Người Nhật Bản cười tủm tỉm nhìn Trương trưởng lão nói, sau đó tầm mắt của hắn ta nhanh chóng quét qua đám người.
Người của những thế gia có mặt ở đây nháy mắt liền tức giận, kiêu ngạo, thật sự quá kiêu ngạo, sao người kia có thể kiêu ngạo như vậy.
Coi người Trung Hoa bọn tôi không ra gì sao? Thật sự là buồn cười.
Chương 206 Thủ đoạn của người Nhật Bản
Chương 206: Thủ đoạn của người Nhật Bản
Dù nhìn thế nào đi nữa, người đàn ông Nhật Bản này cũng quá là kiêu ngạo, một người dám khiêu khích một đám trẻ con thuộc gia đình quý tộc, ngay cả Lâm Trạch Dương cũng không dám làm được chuyện như vậy.
Đừng nói người Nhật Bản này mạnh đến mức nào, con người vẫn là con người và thể lực luôn có hạn.
Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, sắc mặt có chút nghiêm trọng. Hành vi của người đàn ông Nhật Bản này có vẻ rất liều lĩnh, nhưng ai có thể nói rằng hắn ta thực sự liều lĩnh?
Không biết người đàn ông Nhật Bản này đã ẩn náu ở núi Ngưu Bội bao lâu, hoặc có thể trực tiếp cho rằng người đàn ông Nhật Bản này đã ở đây kể từ đại hội võ thuật.
Vậy người Nhật này đã nhìn thấy hành động của mọi người chưa? Nói cách khác, ít nhất hắn ta cũng có hiểu biết nhất định về thực lực của mỗi kẻ mạnh.
Trương trưởng lão vừa mới giao chiến với Tề Phong, Trương trưởng lão trong trận chiến đó tựa hồ cũng không có tổn thất gì lớn, nhưng có thật sự như vậy không? Tề Phong cũng không phải là người nhàn rỗi, Trương trưởng lão mỗi giây phút đều phải tập trung cao độ, liệu tổn thất có ít đi hơn không?
Cho nên Lâm Trạch Dương cho rằng trận này Trương trưởng lão sẽ thua.
Rất có thể lần này sẽ làm xấu mặt tất cả người trong gia đình quý tộc, người đàn ông Nhật Bản này có lẽ đã ước tính thực lực của mình và biết rằng mình nhiều nhất chỉ có thể đánh bại ba người nên mới đưa ra tuyên bố như vậy.
“Lâm Trạch Dương, cậu nghĩ thế nào?” Lúc này, bên tai Lâm Trạch Dương vang lên một giọng nói
Giọng nói này phát ra từ người đứng đầu nhà họ Trần Trần Gia Dũng, trước đây Trần Gia Dũng cảm thấy mình không thể trốn tránh Lâm Trạch Dương, nhưng bây giờ ông ta lại chủ động đến gần, đây có thể là tu vi trong truyền thuyết của một đại bá, xem ra có thể bồi dưỡng ông ta.
Lâm Trạch Dương nghĩ ngợi một chút, rồi mỉm cười nói nói với Trần Gia Dũng: “Sẽ không có vấn đề gì.”
“Ồ.” Trần Gia Dũng thở phào nhẹ nhõm, ông ta vẫn tin vào phán đoán của Lâm Trạch Dương, dù sao Lâm Trạch Dương cũng rất mạnh.
“Trương trưởng lão hẳn sẽ thua.” Lâm Trạch Dương cất giọng nói.
“Ồ, à?” Trần Gia Dũng đột nhiên mở to mắt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lâm Trạch Dương, điều này có nghĩa là gì? Trương trưởng lão sẽ thua phải không?
Lâm Trạch Dương tiếp tục nói: “Bởi vì có tôi ở đây.”
Trần Gia Dũng không biết phải nói gì, vì thực lực của Lâm Trạch Dương rất mạnh, nhưng tuổi Lâm Trạch Dương còn quá trẻ, dù mạnh đến đâu, làm sao có thể là đối thủ của Trương trưởng lão? Võ đạo không phải là có thể đạt được trong một sớm một chiều, nó đòi hỏi cần phải có thời gian và rèn luyện không ngừng.
Vì vậy, có gì khác biệt về việc anh ta có ở đây hay không?
Trần Gia Dũng lắc đầu.
Một lúc sau, người Nhật mỉm cười nhìn Trương trưởng lão, nói: “Được rồi, chúng ta vừa mới bắt đầu nên còn gặp khó khăn, tôi muốn cho ông một chút thời gian để điều chỉnh trạng thái. Dù sao ông cũng vừa mới đánh một trận, ha ha ha.”
Sự giễu cợt của người Nhật rất rõ ràng và mạnh mẽ.
Trương trưởng lão chưa bao giờ tức giận đến như vậy, gần như muốn lao vào cắn chết người Nhật. Nếu là lúc bình thường, với tính cách kiêu ngạo của Trương trưởng lão, nhất định sẽ trực tiếp ra tay dạy dỗ hắn ta, một kẻ hèn hạ và khốn nạn, kẻ chuyên đi bới móc người khác.
Tuy nhiên, Trương trưởng lão lúc này đã rất kiên nhẫn để giữ bình tĩnh, trận chiến này quan trọng đến mức không chỉ liên quan đến riêng ông ta mà còn nhiều người khác.
“Tôi thật sự cần nghỉ ngơi, chỉ mười lăm phút thôi.” Nói xong Trương trưởng lão liền khoanh chân ngồi xuống, không thèm để ý đến tên người Nhật nữa.
Trận chiến giữa các cao thủ thường kéo theo sự cạnh tranh không chỉ về sức chiến đấu mà còn về tâm lý và môi trường xung quanh, ngay cả một sự xáo trộn nhỏ cũng có thể thay đổi cục diện trận chiến.
Trương trưởng lão hiểu rất rõ điều này, nên ông ta cần phải điều chỉnh tâm lý của bản thân theo bước chân của người Nhật.
Tên người Nhật trông rất kiêu ngạo, nhưng thực ra tất cả những điều này đều là kế hoạch của hắn ta, hắn ta không ngờ rằng một người Trung Hoa kiêu ngạo nhưng vẫn có thể giữ được bình tĩnh, hắn ta khẽ cau mày, sau đó lớn tiếng chế nhạo: “Xem ra người Trung Quốc các ông không có sức chịu đựng. Chỉ sau một trận chiến, bọn ông đã mệt đến mức không cử động nổi, sao ông không quay về ngủ trưa trước đi?”
Những người của các gia đình quý tộc đang ngồi xem trừng mắt nhìn người Nhật, thậm chí còn bắt đầu chửi bới.
Người Nhật hoàn toàn không để ý tới những lời xúc phạm này, trên mặt hắn ta vẫn tràn đầy nụ cười, ánh mắt luôn nhìn về phía Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão dường như không hề nghe thấy lời nói của người Nhật, ông ta vẫn nhắm chặt mắt và bước vào trạng thái ngồi yên bất động.
Lâm Trạch Dương thấy vậy, gật đầu nói: “Không ngờ tâm lý Trương trưởng lão lại ổn định như vậy, xem ra ông ấy không phải không có cơ hội, hiện tại quyền chủ động đã trở về tay ông ấy.”
Trần Gia Dũng đột nhiên mở to hai mắt, vừa rồi ông ta cũng rất tức giận như những người khác, ông ta muốn đi lên dạy cho người Nhật một bài học. Bây giờ Lâm Trạch Dương lại nói ra lời này, ông ta lập tức nhận ra tất cả chỉ là thủ đoạn của tên người Nhật.
Nghĩ tới đây, Trần Gia Dũng quay lại nhìn Lâm Trach Dương, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương thực sự mạnh đến mức có thể đánh bại Trương trưởng lão? Có lẽ ông ta vẫn còn đánh giá thấp anh.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi, mười lăm phút đã trôi qua trong chớp mắt.
Trương trưởng lão đứng dậy với vẻ mặt hoàn toàn bình tỉnh, ông ta đưa mắt nhìn tên người Nhật, sau đó vẫy tay chào hắn ta và nói: “Nào.”
Người đàn ông Nhật Bản khẽ nhướng mày, vẻ mặt trở nên thận trọng hơn, không còn nóng nảy như trước nữa.
Sau đó, người Nhật thậm chí còn bắt đầu di chuyển nhanh chóng. Người đàn ông Nhật Bản này có vóc người thấp bé nhưng khi di chuyển lại giống như một người khổng lồ, với động tác của hắn ta, bụi trên mặt đất hoàn toàn bị khuấy động.
Chẳng mấy chốc, toàn bộ đấu trường phủ đầy bụi, làm mờ tầm nhìn của mọi người.
Lúc này mọi người mới phát hiện bóng dáng người Nhật đã biến mất.
Gã người Nhật đó đi đâu rồi?
Nhân tiện, từ đầu đã không ai để ý đến sự xuất hiện của người Nhật, gã này rất giỏi trong việc ẩn náu.
“Tôi nghe nói ở Nhật Bản có một giáo phái rất giỏi ẩn náu. Giáo phái này đã xuất hiện ở Nhật Bản từ lâu, có thể nói đây là giáo phái cơ bản nhất ở Nhật Bản. Những người trong giáo phái này thường được gọi là ninja.”
“Những người được gọi là ninja có khả năng chịu đựng nỗi đau mà người khác không thể chịu đựng được và sở hữu ý chí siêu phàm. Đây là nhóm người đáng sợ nhất ở Nhật Bản.”
Trần Gia Dũng đột nhiên nhớ tới điều gì đó, vội nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, trong thời gian làm King, Lâm Trạch Dương không tiếp xúc nhiều với người Nhật, anh ta gần như chưa từng hoạt động ở Châu Á nên không biết nhiều về những người này.
Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương biết rằng phương Đông là nơi bí ẩn nhất đối với thế giới bên ngoài. Phương Đông được đề cập ở đây đương nhiên là ám chỉ Trung Hoa, nhưng có người sẽ nối liền phương Đông với Nhật Bản.
Chẳng phải câu nói này đã giải thích được rất nhiều điều rồi sao?
Chương 207 Còn ai khác.
Chương 207: Còn ai khác.
Lâm Trạch Dương nhíu mày.
Có thể nói, sau khi Lâm Trạch Dương trở về thành phố, anh ta chưa từng gặp đối thủ, cũng chưa từng cảm thấy bị ai uy hiếp, ngoại trừ tên người Nhật trước mặt.
Nếu như không phải gần đây thực lực của Lâm Trạch Dương tăng lên nhanh chóng, anh ta đã không thể dựa vào mắt và tai để xác định vị trí của tên người Nhật được.
Bụi bay không ngừng, khiến tầm nhìn của mọi người bị hạn chế, đồng thời cũng tạo ra chút tiếng động. Người đàn ông Nhật Bản tốc độ rất nhanh, bước chân của hắn ta cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, màu sắc thân thể cũng thay đổi, như thể hắn ta đã hoàn toàn hòa mình vào trong bụi. Vì vậy, bạn hoàn toàn không thể nhìn thấy, cũng không nhận ra được bước chân của hắn ta.
Trương trưởng lão nheo mắt lại, tập trung cao độ, nhưng vẫn không phát hiện được gì.
Đột nhiên, Trương trưởng lão cảm thấy có chút nguy hiểm, ông ta lập tức lùi về phía sau, sau đó liền cảm thấy trên ngực có một vết cắt, một vết cắt rất nhỏ.
Trương trưởng lão hít sâu một hơi trong lòng cảm tạ, vết đao vừa rồi rất nhanh, gần như đến cực hạn, vô cùng ổn định, vị trí vết đao cũng rất xảo quyệt, quan trọng nhất là một đao này không hề gây ra tiếng động.
Nếu như Trương trưởng lão không phải là đệ tử của Võ Đang, nếu Võ Đang không đi theo con đường dung hòa giữa người và thiên nhiên, thì Trương trưởng lão có thể sẽ không cảm nhận được một chút nguy hiểm nào, vậy ngay lúc này ông ta có thể đã ngã xuống đất rồi.
Trương trưởng lão vẫn chưa thể yên tâm, vẫn luôn cảnh giác, ông căn bản không quan tâm đến vết thương của mình. Cho nên, lúc này Trương trưởng lão không hề nhận ra máu chảy ra từ vết thương của mình có màu đen sẫm.
Trương trưởng lão hoàn toàn hoà mình vào môi trường xung quanh, gạt bỏ tất cả những tạp niệm trong lòng, suy nghĩ cũng dần thả lỏng, hai mắt nhắm chặt lại.
Nhưng vào lúc này, trong đầu Trương trưởng lão hiện lên một màu u ám. Không gian tối tăm này chính xác là không gian được bao quanh bởi bụi vào thời điểm này.
Trong bóng tối, dường như có thứ gì đó đang chảy, giống như dòng nước ngầm ở một dòng suối mà mắt thường không thể phát hiện được. Nhưng bây giờ, Trương trưởng lão đã ở trong dòng suối và có thể cảm nhận được sự rung chuyển của dòng nước ngầm.
Cảm giác này càng lúc càng rõ ràng, Trương trưởng lão đột nhiên mở mắt ra, sau đó khóe miệng hơi nhếch lên, lao về phía trước.
Thân hình của Trương trưởng lão rất uyển chuyển, vừa giống như một con chim én vừa giống với một con chuồn chuồn chạm nước, trông cực kỳ tao nhã tựa như một nàng tiên giáng trần.
Trương trưởng lão đẩy lòng bàn tay về phía trước.
Bùm.
Một âm thanh lớn vang lên, một bóng người bay ngược ra xa. Sau đó, bụi bặm xung quanh dần dần lắng xuống, xung quanh lại trở nên yên tĩnh.
Mọi người cuối cùng cũng nhìn thấy người đàn ông Nhật Bản ngã xuống đất, khóe miệng có một vệt máu.
Trương trưởng lão đã thắng.
Trên mặt mọi người tràn đầy sự hưng phấn, thậm chí có người vui mừng đến mức nhảy múa tung tăng. Thủ đoạn của người Nhật Bản đã bị Trương trưởng lão phá giải, kết quả đã rất rõ ràng.
Lúc này, người đàn ông Nhật Bản đứng dậy, trên mặt hắn ta lại nở nụ cười, một nụ cười khốn nạn khiến người ta muốn đè hắn xuống đất mà đánh hắn một trận.
Mọi người cau mày, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, tên người Nhật này đang cười cái quái gì vậy? Có gì đáng buồn cười sao?
“Vậy bây giờ đối thủ tiếp theo của tôi là ai?” Tên người Nhật rời mắt khỏi Trương trưởng lão, quay sang nhìn về phía con cháu của gia đình quý tộc, trong mắt tràn đầy khiêu khích và khinh thường.
“Ngươi đang nói cái gì vậy? Ngươi đã thua Trương trưởng lão rồi!” Có người nhịn không được hét lên.
“Thật sao?” Tên người Nhật không nói nhiều, trên mặt vẫn là nụ cười, bộ dạng càng thêm phần mỉa mai.
Lúc này, thân thể Trương trưởng lão đột nhiên mềm nhũn, ông cúi người, suýt chút nữa ngã xuống đất, trong miệng phun ra một ngụm máu.
Máu rơi xuống đất vậy mà có màu đen.
“Ngươi dám đầu độc Trương trưởng lão sao?” Có người lập tức đoán được tình huống, nhịn không được liền phẫn nộ hét lên. Sau đó mọi người hung hăng tiến về phía trước, muốn bắt lấy người Nhật Bản ném hắn ta ra ngoài.
Lúc này, Trương trưởng lão đột nhiên giơ tay. Tất cả những người muốn tiến về phía trước đều dừng lại nhìn Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão buộc mình phải đứng dậy. Sắc mặt Trương trưởng lão lúc này xanh xao vô cùng, hơi thở cũng rất nặng nề, hiển nhiên việc giữ thẳng thân thể cũng rất khó.
Nhưng ánh mắt Trương trưởng lão vẫn kiên định, kiên định như bàn thạch*, trên mặt không hề lộ ra một chút đau đớn nào, mặc dù đang đau đến thấu tim.
*bàn thạch: Tảng đá lớn, dày và rộng, khó lay chuyển được, chỉ sự vững vàng.
Trương trưởng lão liếc nhìn tên người Nhật, sau đó nhìn sang mọi người, nói: “Trận đấu này tôi đã thua, nhưng người Trung Hoa chúng ta phải biết chấp nhận thất bại. Mặc dù vũ khí của anh ta có độc, nhưng trước đó chúng ta không quy định rằng không thể sử dụng độc. Vì vậy, tôi đã thua.”
Sau đó, Trương trưởng lão quay đầu lại nhìn người Nhật Bản, nói: “Ngươi là đồ hèn hạ.”
Người Nhật xoay con dao găm trong tay, sau đó mỉm cười nhìn Trương trưởng lão rồi nói: “Đây là Trung Hoa sao? Đây là người Trung Hoa sao? Thua thì thua. Sao đánh nhau lại có nhiều lời hoa mỹ như vậy. Nói trắng ra, ông là kẻ thua cuộc, cho nên không có tư cách lên tiếng, mà phải để cho người chiến thắng nói.”
Trong mắt mọi người hiện lên sự tức giận, bọn họ đều ước mình có thể tiến về phía trước.
“Lúc trước tôi đã nói sẽ cho ông ba cơ hội, nhưng bây giờ cơ hội đầu tiên của ông đã dùng hết. Vậy tiếp theo, ai sẽ là đối thủ của ta? Đương nhiên, nếu muốn lên cùng nhau, tôi cũng không có vấn đề gì, cứ đến đi.”
Vừa nói, khoé miệng tên người Nhật vừa nhếch lên, tràn đầy khinh thường.
Mọi người có mặt ở đây nắm chặt nắm tay, đều muốn tiến về phía trước, nhưng lại không có tự tin mình có thể đánh tên người Nhật, cũng không thể cùng xông lên hết, như vậy chẳng phải nói rõ là Trung Hoa không có người sao?
Bầu không khí trong nháy mắt trở nên u ám, mọi người đều rơi vào trạng thái kích động, giống như nắm đấm đánh vào bông gòn, thân thể cường tráng nhưng lại không có tác dụng gì.
“Để ta lên.” Tề Phong vừa nói vừa đứng dậy
“Ngươi không thể.” Nhưng vào lúc này, Trương trưởng lão đã đứng trước mặt Tề Phong để ngăn cản ông ta.
Tề Phong nhíu mày thật chặt, ông ta vừa thua Trương trưởng lão, thua tâm phục khẩu phục*, nên ông ta tin tưởng vào phán đoán của Trương trưởng lão, nhưng ngoài ông ta ra, ở đây còn ai?
*tâm phục khẩu phục: ý chỉ việc công nhận một điều gì ở ngoài miệng và cả trong lòng.