• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 128 Một thế giới khác biệt

Chương 128: Một thế giới khác biệt

Chỉ trong chốc lát, sự chú ý của mọi người đã bị chàng trẻ vừa bước vào phòng tập đấm bốc thu hút.

Chàng trai này không cao, cũng không đẹp trai cho lắm, thậm chí còn ăn mặc rất bình thường, đây là người mà nếu bị ném vào đám đông, chỉ nhìn vào vẻ ngoài thì sẽ chẳng được mấy ai chú ý đến.

Nhưng lúc này, trong phòng tập quyền anh rất tối, mọi người đều cảm thấy khó có thể mở to mắt, và họ cũng không dám nhìn thẳng chàng trai này, bởi vì khí chất của anh ta quá mạnh mẽ.

Chàng trai này giống như một thanh kiếm sắp rời khỏi thân xác, một thanh kiếm được treo trên dây cung, sẵn sàng lao đi, đầy khí thế sắc bén, như thể chỉ cần ai dám động vào anh ta, sẽ bị chém một nhát ngay lập tức.

Lưu Uy và Tần Quân Dao đều nhăn mặt lại, vẻ mặt trở nên cực kì nghiêm trọng. Đặc biệt là Lưu Uy, ông ta chưa bao giờ cảm thấy hơi thở mạnh mẽ giống như vậy ở Lâm Trạch Dương, cũng như chưa bao giờ cảm nhận được ở người khác. Nói cách khác, người này rất mạnh, có lẽ còn mạnh hơn cả Lâm Trạch Dương.

"Lưu Uy, ông đứng ngây ra đó làm gì? Không nghe thấy Tiết thiếu gia nhà chúng tôi đang nói chuyện với ông sao? Thật là vô lễ! Tôi có nên biến ông thành một tên câm thật sự không?" Trương Liên lúc này tràn đầy tự tin, nói ra những lời mà bình thường amh ta không dám nói với Lưu Uy.

Lưu Uy lườm Trương Liên một cái, nhưng không nói gì, mà quay đầu nhìn về phía vị Tiết thiếu gia này. Từ cách gọi này, Lưu Uy đã có thể kết luận vị Tiết thiếu chủ này chính là một thành viên của gia tộc ẩn sĩ.

“Tiết thiếu gia, cậu hẳn là người của gia tộc ẩn sĩ phải không? Tôi nghe nói rằng các gia tộc ẩn sĩ có một quy tắc, người không đắc tội ta, ta cũng không đắc tội người. Chắc là giữa chúng ta cũng không có ân oán gì đâu phải không?”

Lưu Uy chắp tay chào Tiết thiếu gia.

Chàng trai trẻ này tên là Huyết Ngưng, chính là thiếu gia của một gia đình ẩn sĩ quý tộc gọi là Huyết Minh. Tất nhiên trong toàn bộ các gia tộc ẩn sĩ, Huyết Minh không phải là một gia tộc mạnh. Tuy nhiên, nếu xét trong xã hội bình thường này, thì Huyết Minh tồn tại giống như một bá chủ vô địch không thể thay thế được.

Đây mới là sức mạnh thực sự của cái gọi là gia tộc ẩn sĩ, một khi mà bọn họ đã ra tay thì không ai có thể ngăn cản được.

Chàng trai có cái tên kỳ quái Huyết Ngưng bỗng nhìn về phía Lưu Uy, cười nói: "Ông nói đúng, trong tình huống bình thường, chúng tôi không thể ra tay. Nhưng nếu bây giờ tôi muốn ra tay, thì tôi cứ thế làm thôi.

Bản thân tôi có một thói quen rất kỳ lạ. Đôi khi tôi rất kỷ luật, và đôi khi tôi cũng không kỷ luật chút nào. Khi không kỷ luật, tôi thường làm bất cứ điều gì tôi muốn. Vì vậy, bây giờ tốt nhất là ông không nên nói về các quy tắc với tôi.”

Tần Quân Dao nhịn không được nữa, nói: “Mặc dù tôi không biết cậu là ai, cậu muốn làm gì, nhưng đừng có ỷ rằng cậu mạnh hơn thì muốn làm gì thì làm.”

Lưu Uy lập tức cau mày và nhìn Tần Quân Dao, cô ta đúng là không biết sợ là gì! Nếu cô ta mà là thuộc hạ của Lưu Uy, thì Lưu Uy đã dạy dỗ cô ta một bài học từ lâu rồi.

Tần Quân Dao không phải là một người liều lĩnh, chỉ là gần đây cô gặp nhiều điều thuận lợi, và cô cũng tin tưởng vào sức mạnh của bản thân và phương thuốc của mình. Cô cho rằng với sự hỗ trợ từ Chu Hùng, người mà cô đã nuôi dưỡng, cộng với sức mạnh của chính mình và Lưu Uy, thì có thể chiến đấu chống lại Huyết Minh.

Huyết Ngưng khẽ mỉm cười, nhìn Tần Quân Dao và nói: “Cô là Tần Quân Dao đúng không? Cô cũng có chút dũng khí và bản lĩnh đó. Vì vậy, tôi nghĩ nên cho cô một cơ hội, để cho người của cô chiến đấu với tôi. Đấu thôi. Tất nhiên, cô có thể chọn bất kỳ ai theo sau tôi làm đối thủ của mình.”

Nói đến đây, Huyết Ngưng dừng lại một chút, nụ cười trên mặt trở nên nhan hiểm hơn và tiếp tục nói: “Nếu bên cô thua, hãy giao lọ thuốc của cô ra. Tôi thấy nó tốt nên muốn có nó."

Tần Quân Dao không kiềm chế được trợn to hai mắt, hiện tại lọ thuốc X rất quý giá đối với Tần Quân Dao, làm sao cô có thể tùy tiện giao ra như vậy. nhưng nếu cô thua ở trận này, cô cũng sẽ không đủ lực lượng và sức mạnh để chống đỡ. Nếu lúc ấy Huyết Ngưng kiên quyết muốn đánh chiếm lọ thuốc, thì Tần Quân Dao cũng không còn cách nào khác.

“Được.” Tần Quân Dao nghiến răng nghiến lợi đưa ra quyết định

Lưu Uy không nói gì, bởi vì ông ta không có cách nào tốt hơn để đối phó vào lúc này, ông ta chỉ hy vọng Lâm Trạch Dương sẽ nhanh chóng xuất hiện, nếu không thì không ai có thể có khả năng ứng phó được với tình huống này.

“Vậy thì mời.” Huyết Ngưng cười nhẹ, nụ cười luôn nhạt nhoà trên khuôn mặt hắn, không có chút biểu hiện gì là thay đổi bởi vì tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của hắn ta.

Tần Quân Dao nhìn Chu Hùng, Chu Hùng nhìn ba người phía sau Huyết Ngưng.

Ba người này đều có thân hình bình thường, cũng không có gì đặc biệt nên tất nhiên cũng không biệt được ai mạnh ai yếu.

Chu Hùng chỉ có thể chọn ngẫu nhiên một người.

Sau đó, Chu Hùng bước lên võ đài với người này.

Lưu Uy và Tần Quân Dao lúc này không nói gì nữa, mà tập trung dán mắt về phía võ đài với vẻ mặt rất nghiêm túc. Việc Chu Hùng có thể đánh bại các thuộc hạ của Huyết Minh hay không sẽ quyết định sự chuyển biến của bước tiếp theo.

Chu Hùng hẳn là có thể làm được, phải không? Dù sao anh ta cũng đã từng thể hiện sức mạnh mạnh mẽ trước đó, những thuộc hạ đang chiến đấu cũng chỉ là thành viên bình thường của Huyết Minh.

Không lâu sau, cuộc thi đấu trên võ đài diễn ra

“Vậy ngày mai trước khi mặt trời lặn hãy đưa cho ta lọ thuốc đó.” Đúng lúc này, giọng nói của Huyết Ngưng đột nhiên vang lên.

Tần Quân Dao không thể nhịn được nữa mà nhìn về phía Huyết Ngưng, vừa định nói gì đó nhưng lại dừng lại khi nghe từ phía trước vang lên một tiếng nổ lưỡng công.

Bùm

Trận đấu vừa mới bắt đầu, chưa đầy một giây đã có người ngã xuống đất

Không có bất kỳ sự khó khăn nào, chỉ trực tiếp tấn công, và đối thủ lập tức ngã xuống. Điều này cho thấy lòng tin tuyệt đối vào sức mạnh của bản thân đã áp đảo hoàn toàn.

Tần Quân Dao ngồi sững người ở đó, bởi vì người ngã xuống chính là Chu Hùng, thậm chí Tần Quân Dao còn chưa kịp nhìn thấy đối phương tấn công, thì Chu Hùng đã ngã quỵ xuống đất.

Rốt cuộc khoảng cách giữa hai người chênh lệch lớn đến mức nào?

Tần Quân Dao sững sốt một hồi sau đó quay sang nhìn Huyết Ngưng. Huyết Ngưng ngày từ đầu đã không ngồi xuống, và bây giờ hắn đã quay người và chuẩn bị rời đi.

Tần Quân Dao không kìm nén nổi hít thở một hơi thật sâu, ngẫm lại là vì người ta căn bản không đánh giá cao mình, thực lực giữa bên mình và họ khác biệt quá lớn.

Giờ khắc này, Tần Quân Dao cảm thấy vô cùng thảm hại và bất lực. Hoá ra cô lại yếu đuối đến mức như vậy.

Trước mặt Huyết Minh, cô giống như một con kiến, Huyết Minh giống như là một bức tường thành cao lớn, dù có cố gắng vùng vẫy thế nào cũng không thể lật đổ được bức tường thành này, ngay cả một sự rung chuyên nhỏ nhất của bức tường thành cũng thể làm được.
Chương 129 Lâm Trạch Dương ở đâu?

Chương 129: Lâm Trạch Dương ở đâu?

"À đúng rồi Lưu Uy, tôi muốn tất cả sản nghiệp của ông, sau này ông sẽ là người của tôi. Còn nữa, Tần Quân Dao sau này cô cũng làm người của tôi đi. Tất nhiên bây giờ cô có thể từ chối ngay, nhưng sớm muộn gì cũng sẽ phải đồng ý thôi, vì một khi Huyết Ngưng tôi đây đã mở lời thì không ai có thể từ chối.”

Huyết Ngưng đột nhiên ngừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Uy và Tần Quân Dao, thả nhẹ một câu như vậy rồi quay người đi về phía trước.

Đợi đến khi Huyết Ngưng rời đi được một lúc, Tần Quân Dao mới bắt đầu thở hổn hển từng hơi. Vừa rồi khi Huyết Ngưng ở đây, Tần Quân Dao cảm giác không khí xung quanh bỗng loãng đi, trên đỉnh đầu giống như có một ngọn núi lớn đè xuống khiến cô có cảm giác tức ngực khó thở.

Lúc này Lưu Uy cũng thở dài một hơi thật sâu.

Sau đó hai người nhìn nhau một cái, nhìn ra được sự sợ hãi bất đắc dĩ trong mắt đối phương.

"Tiếp theo nên làm gì bây giờ?" Cuối cùng Tần Quân Dao là người đánh vỡ bầu không khí yên lặng, thật sự hiện tại cô đã đi vào đường cùng rồi. Nếu như chỉ có một mình, Tần Quân Dao có thể đâm đầu vào chỗ chết. Nhưng cô cũng đáng yêu lắm chứ, hơn nữa còn có thêm một Lâm Trạch Dương, cho dù có ghét Lâm Trạch Dương thế nào thì hắn cũng là người vô tội.

Tần Quân Dao tin rằng thế lực như Huyết Minh, nếu cô không chịu khuất phục thì chúng có thể không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Nhưng mà làm sao Tần Quân Dao có thể chấp nhận người phụ nữ như Huyết Ngưng, làm sao Tần Quân Dao có thể chạy trốn, cô cảm thấy khả năng này không tồn tại, làm sao một người có thể dùng tờ giấy phá vỡ tấm kính cường lực cách năm mươi mét được, làm sao bên đó có thể để lại cho Tần Quân Dao bất kỳ cơ hội nào.

Lưu Uy cũng cảm thấy khó xử không kém gì Tần Quân Dao, ông ta dốc sức hơn nửa đời người, cực khổ mãi mới có thể trở thành vua của thế giới ngầm. Bây giờ tự nhiên nhảy ra một tên không biết từ tới đâu đòi lấy hết cơ ngơi của ông ta, mà điều đáng kinh ngạc là người này thực sự có khả năng ấy. Nghĩ tới đây, Lưu Uy bất giác nhớ tới Lâm Trạch Dương, sau đó ông ta hỏi Tần Quân Dao: "Cô có biết Lâm Trạch Dương đang ở đâu không?"

Tần Quân Dao vô thức trả lời: "Tên kia tắt máy, hắn nói mình có chuyện quan trọng phải làm, mấy ngày rồi không có tin tức gì.”

Sau khi nói xong, Tần Quân Dao ngây người, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Uy, làm sao Lưu Uy có thể quen biết Lâm Trạch Dương, tại sao Lưu Uy lại hỏi về Lâm Trạch Dương.

"Ông biết Lâm Trạch Dương?" Tần Quân Dao hỏi.

Lúc này Lưu Uy mới nhận ra mình lỡ lời. Đương nhiên nếu Tần Quân Dao biết Lâm Trạch Dương ở đâu, vào thời điểm mấu chốt này Lưu Uy chẳng cần sợ bại lộ gì nữa, nhưng Tần Quân Dao không biết nên Lưu Uy phải tìm đại một cái cớ cho qua chuyện.

Sau đó Tần Quân Dao rời khỏi phòng tập quyền anh, trở về văn phòng.

Tần Quân Dao đã quyết định, chuẩn bị giằng co với Huyết Minh một hồi. Chỉ cần cô ta không giao ra dược tề, không cho bọn họ biết căn cứ nghiên cứu của mình thì cũng chỉ có thể thuận theo cô, tuy Tần Quân Dao không biết câu giờ có ích lợi gì, nhưng ít ra vẫn tốt hơn là ngoan ngoãn dâng lên ngay.

Vào lúc này, điện thoại di động của Tần Quân Dao bỗng vang lên. Tần Quân Dao nhìn thoáng qua tên người gọi, là Ely.

Tần Quân Dao nhíu mày, trong lòng dâng lên một loại dự cảm không lành, Ely chính là người phụ trách dược tề, cũng là nhân viên tình báo của tổ chức, tại sao cô ấy lại gọi vào lúc này.

"Bà chủ, không xong rồi, xung quanh căn cứ của chúng ta xuất hiện một vài người, bọn họ đang tiến vào đây, dường như đã có kế hoạch từ trước." Điện thoại vừa mới kết nối đã truyền đến giọng nói tràn đầy kinh sợ của Ely.

Trái tim Tần Quân Dao như rớt xuống đất, là người của Huyết Minh sao? Tại sao nhanh như vậy đã tìm được căn cứ, cũng kinh khủng quá rồi đó?

"Tình hình bên đó bây giờ như thế nào, bọn họ phát hiện ra căn cứ rồi à?" Tần Quân Dao buộc bản thân phải bình tĩnh lại, nhưng đôi tay không ngừng run rẩy.

"Chưa, họ chỉ đang tìm kiếm xung quanh thôi. Lúc chúng tôi chọn chỗ này làm căn cứ cũng đã nghĩ tới loại tình huống này nên đã tạo ra một lớp ngụy trang. Họ bước vào khu ngụy trang đó nên tôi mới biết được. Nhưng nhanh như vậy đã tìm được lớp nguỵ trang thì sẽ sớm tìm ra căn cứ của chúng ta thôi, nhiều nhất là hai ngày."

Ely có vẻ rất kích động.

Tần Quân Dao nhất thời có chút bối rối, cô cũng không biết phải giải quyết chuyện này như thế nào.

Hoặc là nói, Tần Quân Dao biết chỉ cần giải quyết Huyết Minh là được. Nhưng Tần Quân Dao không có được thực lực như vậy, chính cô không biết mình đã cúp điện thoại tự lúc nào, cả người Tần Quân Dao mềm nhũn ngồi xuống ghế, trong đôi mắt đã không có bất kỳ thần thái nào, khuôn mặt xám đi như người chết.

Lúc này, còn ai có khả năng cứu Tần Quân Dao cô nữa đây?

Bên Lưu Uy lúc này cũng không dễ chịu gì cho cam.

Lưu Uy chưa từng gặp qua người bá đạo như vậy, thiếu chủ của Huyết Minh, Huyết Ngưng rõ ràng đã nói cho Lưu Uy chút thời gian để chuẩn bị. Nhưng vừa rồi, Lưu Uy mới nhận được điện thoại của đàn em.

Địa bàn của Lưu Uy bị đập phá. Khỏi cần phải nói cũng biết là do người của Huyết Minh gây ra, Huyết Ngưng là một người có khao khát thống trị và kiểm soát mãnh liệt, thích nắm giữ tất cả trong tay mình, thích khống chế hết thảy, hơn nữa còn hết lần này tới lần khác tới gây chuyện.

Đối với chuyện này Lưu Uy thật sự không còn biện pháp, việc báo cảnh sát cũng chỉ như một trò đùa, đối phó với người xuất thân từ gia thế như vậy mà báo cảnh sát thì có khác gì tự sát.

Dựa vào sức mình chống lại đối phương? Đúng, tuy là thế lực của Lưu Uy rất lớn, có rất nhiều đàn em, số lượng đàn em cũng không đếm xuể, nhưng có tác dụng sao?

Chỉ tìm đại một người trong Huyết Minh cũng có thể đánh ngã được một đám đàn em của Lưu Uy rồi.

Lưu Uy nghĩ tới đây, không nhịn được mà hít sâu một hơi, cảm thấy tất cả mọi thứ sắp kết thúc.

"Tên Lâm Trạch Dương nhà cậu, vào thời điểm mấu chốt như này lại biến mất không thấy đâu."

Lưu Uy đột nhiên lại nhớ tới Lâm Trạch Dương, lần đầu tiên ông ta phát hiện mình nhớ Lâm Trạch Dương như thế, thậm chí còn quên mất nỗi đau phải gánh chịu khi ở cùng với Lâm Trạch Dương.

Chỉ là, đến cả Lưu Uy cũng không thể xác định được sự xuất hiện của Lâm Trạch Dương có thể giúp được gì hay không.

Đối phương là kẻ có gia thế hiển hách, thiếu chủ Huyết Ngưng của bọn họ cũng đã sắp đạt đến trình độ lão làng rồi, trong Huyết Minh bọn họ chẳng lẽ lại không có ai mạnh hơn, nhưng bất luận thế nào thì hiện tại Lâm Trạch Dương vẫn là hy vọng duy nhất của Lưu Uy.

Lâm Trạch Dương ở đâu?

Lâm Trạch Dương ở trong đình viện mà Lưu Uy cho hắn.

Lâm Trạch Dương đang làm gì?

Lâm Trạch Dương đang ngủ.

Ít nhất ngoài mặt là như thế.

Lâm Trạch Dương nằm trên mặt đất, không nhúc nhích.

Cố Lão cho rằng Lâm Trạch Dương đang ngủ vì ông vẫn còn nghe được tiếng hít thở yếu ớt của hắn. Cho nên ông định đi qua đánh thức Lâm Trạch Dương. Nhưng lại vào lúc này, đột nhiên có gì đó xảy ra.

Cố Lão dừng bước, đứng tại chỗ.
Chương 130 Lâm Trạch Dương trở về

Chương 130: Lâm Trạch Dương trở về

Lâm Trạch Dương đột ngột mở mắt.

Hành động mở mắt này rất bình thường, lại xảy ra liên tục, quả thật không đáng để quan tâm. Tất nhiên Cố lão cũng không để ý tới điều này.

Nhưng mà, Cố lão vẫn không khỏi lùi về phía sau vài bước, vẻ mặt hoảng sợ.

Vì trong nháy mắt vừa rồi, Cố lão cảm giác thế giới dường như đảo lộn, giống như có cái gì vừa xuyên qua thân thể ông, ông có cảm giác toàn bộ cơ thể và tâm trí mình đều bị người khác nhìn thấu, loại cảm giác tất thảy đều trần trụi, không thể che dấu bất cứ điều gì.

Vào lúc này, Lâm Trạch Dương đang nằm trên đất bỗng nhảy dựng lên, sau đó anh đấm một cú hướng vào không trung.

Một đấm này của Lâm Trạch Dương rất nhanh, nhưng cũng chỉ nhanh mà thôi, sau khi đấm ra, ngay cả tiếng gió cũng không có.

Cố lão hơi nhíu mày, ông vừa mới cảm giác được một luồng khí tức vô cùng chấn động, vốn còn cho rằng một đấm này sẽ đánh đâu thắng đó, cho rằng đây sẽ là nắm đấm mạnh nhất ông có thể nhìn thấy trong đời, không ngờ chẳng có gì xảy ra cả.

Sau khi Lâm Trạch Dương đánh ra một đấm, trên mặt anh dần xuất hiện nụ cười, sau đó đi ra ngoài sân.

Cố lão vẫn đứng im tại chỗ, không rõ cú đấm vừa rồi của Lâm Trạch Dương có gì mạnh, tại sao tông sư như Lâm Trạch Dương lại vô cùng hài lòng với cú đấm đó.

Vào lúc này, bỗng một thứ gì đó từ trên trời rơi xuống, là một con chim nhỏ.

Cố lão ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, sau đó hai mắt bỗng mở to. Theo lý mà nói, thời điểm này cách với lúc mà Lâm Trạch Dương vung nắm đấm đã mất một lúc rồi, con chim nhỏ này có lẽ không phải do Lâm Trạch Dương tác động.

Nhưng sau một thời gian dài suy nghĩ, Cố lão nhịn không được mà hít sâu một hơi.

Bầu trời lúc này đã khôi phục lại, chân chính khôi phục bình tĩnh. Vừa rồi một đấm của Lâm Trạch Dương đánh lên trời, bên ngoài trông giống như là không có gì xảy ra, nhưng thật ra một đấm này của Lâm Trạch Dương đã khiến không khí nén lại. Bởi vì mức độ nén cao nên không khí trong không gian này đã đạt đến độ có thể nổ tung bất cứ lúc nào.

Sau đó, con chim nhỏ vô tình va vào không gian đó, giống như nhỏ giọt nước vào chảo dầu nóng, khiến chảo dầu nổ tung.

Bầu trời vừa rồi Cố lão nhìn thấy giống như mặt hồ nơi sao chổi rơi xuống, từng lớp khí như từng đợt sóng gợn, trông vô cùng tráng lệ, giống như hình ảnh chỉ có thể xuất hiện trong thần thoại mà thôi.

Cố lão hít sâu một hơi nữa, sau đó nói: "Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lại đột phá à? Bây giờ cậu ta còn là đối thủ của ai trên đất Trung Hoa được nữa? Sức mạnh đáng sợ cỡ nào cơ chứ."

Nếu như lúc trước Lâm Trạch Dương là tông sư, gần như là vô địch, Cố lão vẫn còn có lòng tin có thể dùng phần đời còn lại để đuổi kịp Lâm Trạch Dương. Dù sao thì nền tảng của ông vô cùng vững chắc, hơn nữa cấp bậc bây giờ cũng không thua kém anh là mấy. Nhưng hiện tại Cố lão chỉ cảm thấy cơ thể Lâm Trạch Dương đang đi ở phía trước bỗng trở nên mơ hồ, thậm chí còn không thể nhìn rõ được nữa.

Lâm Trạch Dương đúng là đã đột phá.

Thật ra bản thân Lâm Trạch Dương cũng có chút khó hiểu, vào giây phút cuối cùng khi anh tác động vào Thượng Đan Điền bỗng nhiên lại bất tỉnh.

Khi Lâm Trạch Dương tỉnh táo lại, anh phát hiện hạ đan điền của mình đã được khai mở, bên trong đan điền chứa đầy khí, Lâm Trạch Dương phát hiện đan điền vậy mà lại tương đương với một không gian nhỏ, có thể tích tụ rất nhiều khí.

Khi Lâm Trạch Dương tỉnh lại, anh lập tức bắt đầu vận khí, sau đó đánh một cú lên trời. Một đấm kia khiến Lâm Trạch Dương thấy rất hài lòng.

Nếu như trước đây Lâm Trạch Dương chỉ có thể hái diệp phi hoa giết người, thủ đoạn giết người vẫn phải mượn từ vật khác thì hiện tại Lâm Trạch Dương hoàn toàn có thể giết người mà không cần bất cứ thứ gì.

Bởi vì khí tức trong cơ thể Lâm Trạch Dương đã đủ lớn mạnh, cũng bởi vì khi đột phá đan điền, Lâm Trạch Dương không những ngưng tụ khí mà còn vận khí, thế nên hiện tại Lâm Trạch Dương đã hiểu rõ về khí công hơn trước rất nhiều, hay nói cách khác thì là, Lâm Trạch Dương đã trở nên mạnh hơn, mạnh mẽ hơn gấp đôi so với trước kia.

Sau khi Lâm Trạch Dương ra khỏi sân, anh mở điện thoại di động ra, phát hiện mình đã nhận được hơn một ngàn cuộc gọi nhỡ mà hầu hết đều đến từ Lưu Uy.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút rồi đi về phía phòng tập quyền anh của Lưu Uy. Lưu Uy không phải là người thích gây sự, gọi nhiều như vậy chắc là đang có việc gấp thật.

Lưu Uy cảm giác mình sắp chết, hơn nữa còn đang chết dần chết mòn.

Hai ngày nay, người của Huyết Minh đang dần đến tiếp quản hết tất cả sản nghiệp của Lưu Uy, ông ta hoàn toàn không thể làm gì. Mà Huyết Ngưng quá độc đoán, lại còn trực tiếp đến gặp ông ta.

"Ông tự phế hết võ công của mình đi, thiếu chủ của chúng ta không yên tâm. Ngay cả sư tử đánh thỏ còn dốc hết toàn lực, tuy rằng tu vi hiện tại của ông không đáng để chúng ta nhắc tới, nhưng bọn này không muốn nuôi hổ.”

Một gã đệ tử của Huyết Minh nói với Lưu Uy. Tên đệ tử Huyết Minh này chính là người trước kia K.O Chu Hùng bằng một chiêu, tên là Huyết Dung, là một gã đệ tử nội môn của Huyết Minh, thực lực cũng thuộc hàng cao thủ hàng đầu của Huyết Minh, một cao thủ chân chính đã chạm tới ngưỡng cửa Đại tông sư.

Lưu Uy nhìn vết máu, lông mày nhíu chặt, vẻ mặt nghiêm túc.

Tu vi của Lưu Uy cũng không tệ, mà những tu vi này đều là do ông ta dùng hơn nửa đời người mới luyện được. Đừng tưởng rằng có được ngôi vua của thế giới ngầm mà ông ta lơ là, ở phương diện tu luyện võ công ông ta lại rất nghiêm túc và chăm chỉ, ngày nào cũng dành thời gian luyện võ hai tiếng đồng hồ, niềm đam mê với võ đạo chưa bao giờ nguôi ngoai.

Mà bây giờ người của Huyết Minh muốn Lưu Uy tự phế chính mình, sao ông ta có thể chấp nhận nổi cơ chứ, nhưng nếu không tuân theo, nhất định Huyết Dung sẽ không tha cho ông ta.

Lưu Uy hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía Huyết Dung: "Giết tôi đi.”

Tất cả sản nghiệp đều bị đoạt mất, bây giờ còn bị ép phải phế đi võ công, Lưu Uy cảm thấy cho dù còn sống cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Huyết Dung nghe nói như vậy, mặt cũng không đổi sắc mà nói: "Nếu ông đã muốn chết thì để tôi tiễn một đoạn vậy."

Lưu Uy nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết.

Huyết Dung giơ một thanh chủy thủ lên, hướng vào ngực Lưu Uy mà đâm.

“Bụp.”

Vào lúc này, một tiếng động vang lên. Chuỷ thủ của Huyết Dung bị đánh bay ra ngoài.

Không đợi Huyết Dung phản ứng, một âm thanh khác lại vang lên.

"Nếu anh đã mua vé thì tôi không thu tiền nữa. Không có vé phải không? Vậy nhanh chóng đưa tiền cho tôi.”

Khi giọng nói này vang lên, Huyết Dung đứng sững người ở đó, anh ta hoàn toàn không rõ người đột nhiên xuất hiện này đang nói về cái gì.

Lưu Uy mở mắt ra, suýt thì khóc tại trận, giọng nói quen thuộc, điệu bộ cũng quen thuộc.

Lâm Trạch Dương trở về.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK