Chương 188: Kết thúc quá nhanh
Lâm Trạch Dương là một tên hèn nhát sao, đây rõ ràng là một tên có vấn đề về đầu óc mà.
Một phút trước, đệ tử của Huyết Minh đều nghĩ rằng Lâm Trạch Dương là một gã hèn nhát, gã hèn nhát đến mức không thể nhát hơn được nữa, rõ ràng anh có sức mạnh không thể tưởng tượng được nhưng khi đối đầu với một ban phái Vô Song cũng không được tính là quá mạnh nhưng anh lại lựa chọn lùi bước.
Lúc này, anh đối mặt câu hỏi chất vấn của Lý Minh Triết, thì câu trả lời của Lâm Trạch Dương lại có vẻ rất là...
"Oh, không phải anh nói chỗ này của các anh là nơi cướp bóc có hợp pháp sao, không đúng à, tôi thấy nguyên tắc chọn lọc tự nhiên ở nơi này của các anh đã khích lệ chúng tôi phải trở nên mạnh mẽ hơn. Tôi cũng cảm thấy trái cây ở đây ăn rất ngon, tôi rất thích nơi này, cho nên tôi dự định sẽ ở lại đây."
Lâm Trạch Dương cười sảng khoái nhìn Lý Minh Triết nói, vừa rồi hắn cũng đã không nhịn được điều bản thân muốn nói, hiện tại lại nghe đến câu hỏi đó có thể giúp anh quang minh chính đại trực tiếp tranh giành lại chỗ ở của mình, Lâm Trạch Dương anh đương nhiên sẽ không do dự.
"..." Lý Minh Triết có chút đột nhiên sững sốt, hắn khó khăn lắm mới hiểu được, sau đó trên mặt hắn xuất hiện biểu tình giễu cợt, nói: "Huyết Minh các người có phải điên rồi không? Ngay cả một phái Vô Song cũng đã sợ vậy mà bây giờ mà còn muốn tới khiêu khích Trần gia, các người có biết Trần gia có chỗ đứng trên cái xã hội này như nào không? Đây chính là đại gia tộc đứng đầu đấy."
Lâm Trạch Dương cau mày lại.
Lý Minh Triết nhìn thấy biểu tình của Lâm Trạch Dương, trên mặt hắn cảng lộ ra ý mỉa mai, trên trán cũng muốn hiện lên bốn chữ "Tôi rất khinh thường anh."
Lâm Trạch Dương nhìn Lý Minh Triết vẻ mặt rất nghiêm túc, nói: "Ý của anh là tôi phải đánh bại người của phái Vô Song trước thì tôi mới có thể sống ở đây?"
Lý Minh Triết không nhịn được mà cười lạnh một tiếng, hắn thật sự không thể hiểu được trong đầu Lâm Trạch Dương đang có cái gì bên trong, ánh mắt hắn nhìn về phía Lâm Trạch Dương đã chuyển từ coi thường sang thành thương hại, có lẽ đây chính là một tên ngốc , nói: "Anh cũng có thể hiểu sơ là như vậy."
"Thật phiền phức, sớm biết vậy thì tôi vừa rồi đã..." Lâm Trạch Dương không tự chủ mà lắc lắc cái đầu, dường như lại muốn chạy lại thêm lần nữa.
"Sớm biết cái gì?" Lý Minh Triết theo bản năng hỏi.
Lâm Trạch Dương cười cười, nói: "Không có gì, anh ở đây chờ tôi một lát."
Nói xong, Lâm Trạch Dương lao đầu chạy về phía trước cũng không ngoảnh đầu lại nhìn.
Mọi người bất ngờ sửng sốt, trên mặt đều tràn ngập vẻ tò mò, không rõ vì sao Lâm Trạch Dương lại chạy ngược trở về hướng lúc nãy.
Nhưng rất nhanh, ánh mắt của một số đệ tử của Huyết Minh sáng bừng lên, không phải Lâm Trạch Dương đi đối phó với người của phái Vô Song đó chứ? Sở dĩ vừa rồi Lâm Trạch Dương không ra tay là bởi vì hắn sợ hưởng đến chúng ta mà.
Đúng, nhất định là như vậy, Lâm Trạch Dương rất mạnh, chậc chậc chậc, không thể ngờ là Lâm Trạch Dương lại tốt với chúng ta như vậy.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương sẽ không phải kiểu người như vậy. Cho nên, nếu để đám người này biết được sự thật là Lâm Trạch Dương căn bản không nghĩ tới bọn họ mà anh chỉ vì muốn ăn hoa quả bên trong biệt thự này thì không biết đám đệ tử của Huyết Minh sẽ có suy nghĩ gì đây.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã quay trở lại biệt thự, đám đệ tử của phái Vô Song kia vẫn đang đắc ý như trước, bọn họ đang lớn tiếng cười đùa, giễu cợt, chửi mắng Huyết Minh, thậm chí còn nói đến Lâm Trạch Dương.
Ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đi đến.
Đám người của phái Vô Song bât ngờ sửng sốt. Sau đó Lưu Phong đứng dậy, nói: "Thế nào, thằng nhóc, mày quay lại đây làm gì? Có phải cảm thấy thái độ của mày đối với bọn tao vừa rồi quá tệ cho nên muốn quay lại dập đầu nhận sai không? Bây giờ mày lập tức..."
Lâm Trạch Dương không nói gì, lập tức tiến lên phía trước một bước. Lúc này Lâm Trạch Dương chỉ còn cách Lưu Phong khoảng mười mét, dựa theo bước chân của người bình thường mà nói, mỗi bước cũng chỉ dài khoảng vài chục cm nhưng bây giờ... Một bước chân này của Lâm Trạch Dương nhìn qua thì rõ ràng cũng chỉ là bước chân như bình thường, nhưng khi anh hạ chân xuống thì đã đi tới trước mặt Lưu Phong.
Lưu Phong căn bản hắn ta còn chưa kịp phản ứng lại, thậm chí còn không kịp lộ ra vẻ bất ngờ thì Lâm Trạch Dương đã tung ra một cước đấm, Lưu Phong lập tức bị đánh bay ngược ra ngoài, cơ thể hắn ta đập vào trên vách tường của biệt thự, sau đó trượt xuống giống như bùn nhão.
Lúc này tinh thần lẫn thể xác của Lưu Phong đang đau đớn vô cùng, dù có nói gì thì hắn ta cũng là nhân vật phụ của một môn phái nổi tiếng, vậy nên cũng đừng thắc mắc tại sao lúc thời điểm hắn ta ngã xuống thì ngay cả một cảnh quay đặc tả biểu cảm, tình hình cũng không có? Nhân vật phụ của người ta không phải đều tỏ ra khiếp sợ một chút trước, sau đó to giọng vài câu, nếu không làm như vậy thì sao có thể bộc lộ được sức mạnh của nhân vật chính chứ.
Đương nhiên, điều kiện kiên quyết của bây giờ là Lưu Phong không còn có thể tự mình hỏi.
Vào lúc này, mấy đệ tử còn lại của phái Vô Song mới biết được đã xảy ra chuyện gì, cơ thể bọn họ lập tức trở nên run rẩy, thiếu chút nữa thì quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trở nên vô cùng tái nhợt.
Thực ra, lúc này bọn họ đều rất muốn quỳ xuống cầu xin anh tha thứ, nhưng hai chân không nghe lời, hoặc nói cách khác thì đầu óc bọn họ cũng không nghe lời, bởi vì sau cú đấm khi nãy đầu óc của bọn họ đã trở nên trống rỗng.
Một chiêu, chỉ một chiêu nhẹ nhàng bâng quơ đã giải quyết đại sư huynh của bọn họ, rốt cuộc người này đáng sợ đến mức nào chứ.
Nếu như lúc này Lưu Phong còn tỉnh, thì có thể hiểu đại khái là hắn ta sẽ khóc đến chết, rõ ràng bản thân hắn ta chỉ là nhân vật phụ không có tên tuổi, lại còn không bằng những nhân vật không có bối cảnh, khuôn mặt mơ mơ hồ hồ này, ít nhất bọn họ còn có diễn đạt một cách đặc sắc sau một chuỗi dài các hoạt động tâm lý hơn hắn ta.
Sau khi Lâm Trạch Dương dùng một quyền đấm bay Lưu Phong, thì lập tức xoay người nhanh chóng sải bước về phía cửa chính.
Những đệ tử còn lại của phái Vô Song thấy thế liền thở nhẹ một hơi, cảm thấy bản thân đã được cứu rồi.
Nhưng ngay lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên quay người lại, sau đó nhìn về phía mấy người đệ tử này, nói: "Không được, nếu lát nữa tên kia lại nói tôi không đánh bại tất cả, không phải sẽ rất phiền phức sao, để tránh phiền toái, vẫn phải để bọn anh chịu thiệt một chút."
Lâm Trạch Dương dùng vẻ mặt tỏ ý xin lỗi nhìn về phía đệ tử của phái Vô Song. Mấy đệ tử của phái Vô Song theo bản năng nở nụ cười gượng ngạo, muốn lấy lòng Lâm Trạch Dương, sau đó Lâm Trạch Dương không cảm thấy bị oan, mà ngược lại thấy bọn họ rất đáng thương.
Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại trở về trước cửa biệt thự của Trần gia.
"Được rồi. Hiện tại chúng ta có thể đi vào trong rồi." Lâm Trạch Dương kích động vỗ vỗ mặt.
"Được rồi cái gì cơ?" Lý Minh Triết vẫn rất mơ hồ trước lời nói của anh.
Lâm Trạch Dương vội vàng trợn mắt không tin lời vừa nghe nhìn Lý Minh Triết, nói: "Anh sẽ không nói là không được tính đấy chứ? Tôi đã giải quyết mấy đệ tử của phái Vô Song rồi."
Lý Minh Triết bất ngờ , sau đó hắn tức giận đến bật cười, đã giải quyết người của phái Vô Song, anh đang đùa cái gì vậy.
Anh nghĩ rằng tôi cũng ngu ngốc giống anh sao. Anh đi chậm từng bước đến bên kia, sau đó lại chậm từng vòng trở về, anh vừa mới bước vào cửa lớn biệt thự đã đi ra, ngay cả thời gian hít thở cũng không có, anh nói anh đã giải quyết mấy người của phái Vô Song. Anh nghĩ rằng mình là nhân vật chính rất tài giỏi à, có thể tùy tiện đi lừa dối người khác sao?
Các đệ tử Huyết Minh lại lâm vào trầm tư, không nói gì.
Lý Minh Triết hít vào một hơi thật sâu, sắc mặt đã trở nên hung dữ, chuẩn bị răn dạy Lâm Trạch Dương một phen, anh yếu thì thôi đi, sao lại còn nói dối? Có biết như vậy là không tốt không? Không có một chút sau trong anh không có giá trị nào về mặt đạo đức xã hội.
Ngay lúc này, đột nhiên có một âm thanh vang lên, cắt ngang lời Lý Minh Triết.
Chương 189 Ông nói xem rốt cuộc có được không
Chương 189: Ông nói xem rốt cuộc có được không
Có người đang đi tới, là một đám người đi về bên này.
Người cất tiếng nói chuyện là một người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên này mặc một bộ quần áo được đặt may riêng, không có nhãn hiệu gì, nhìn rất có khí thế, một khuôn mặt chữ quốc (kiểu mặt vuông) tràn ngập uy nghiêm, trên người ông ta cũng tản ra một loại khí thế làm cho người ta không dám nhìn thẳng.
Kiểu đàn ông này cho dù đứng ở đâu cũng sẽ rất thu hút sự chú ý của mọi người, thậm chí sẽ có một số cô gái nhỏ tuổi sẽ không nhịn được hô to "Oa, tôi trúng đạn rồi, ông chú này là của tôi." Sau đó ôm ngực té trên mặt đất.
"Lý Minh Triết, có chuyện gì sao? Sao ở đây lại tụ tập nhiều người như vậy?" Người đàn ông trung niên hơi cau mày, lập tức khiến cho người khác sinh ra một loại cảm giác khẩn trương, giống như khi nhân viên đối mặt với ông chủ đột nhiên trở nên không vui sẽ sinh ra một loại cảm giác rất thận trọng vậy.
Lý Minh Triết thấy người đàn ông trung niên, vẻ mặt lập tức biến đổi, trên mặt lộ ra nụ cười nịnh nọt, giọng điệu cũng trở nên vô cùng ôn hòa, nói: "Trần gia chủ, thực xin lỗi, đã gây phiền toái đến cho ông, hiện tại tôi lập tức khiến đám người này rời khỏi đây."
Hóa ra người đàn ông trung niên này là gia chủ hiện tại của Trần gia, Trần Gia Dũng. Nói thật, Trần gia bây giờ quả thật không bằng Trần gia trước kia, bây giờ Trần gia đã không còn tính là gia tộc đứng đầu nữa, nhưng đà điểu dù có gầy thì cũng lớn hơn ngựa, Trần gia đã từng huy hoàng như vậy, bối cảnh của bọn họ cũng đủ khiến người khác phải kinh ngạc.
Trần Gia Dũng khẽ gật đầu, sau đó đứng tại chỗ, chờ Lý Minh Triết đi giải quyết vấn đề.
"Đi đi đi, các người còn sững người ở đây làm gì? Không nghe thấy lời gia chủ của Trần gia vừa nói gì sao?" Lý Minh Triết lập tức lại thay đổi sắc mặt, khua tay với người của Huyết Minh.
Nếu Guinness có thử thách thay đổi biểu cảm nhanh nhất thì chắc chắn Lý Minh Triết hắn có thể liên tục phá vỡ kỷ lục. Nếu như vậy thì có thể nói, Lý Minh Triết cũng là một người tài giỏi.
Đám người của Huyết Minh nhìn nhau, sau đó cũng ngay lập tức chuẩn bị rời đi. Huyết Minh là một trong những gia tộc ở ẩn, đương nhiên cũng biết đến Trần gia, hơn nữa còn biết rất rõ, gia tộc như vậy cũng không phải là thứ bọn họ có thể chọc vào được, chuyện này giống như một con thỏ nhỏ trời sinh kính sợ sư tử, kể cả khi con sư tử này đã rất già.
Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không phải là con thỏ nhỏ, Lâm Trạch Dương là King Kong, King Kong sẽ sợ sư tử già sao?
"Ông là gia chủ Trần gia đúng không? Tôi muốn sống ở viện này, ông đi tìm viện khác đi." Không biết từ khi nào mà Lâm Trạch Dương đã đi tới trước mặt Trần Gia Dũng từ khi nào.
Biểu cảm của Lý Minh Triết thay đổi ngay tức khắc, mình thế mà lại phạm phải sai lầm lớn như vậy, để Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Trần Gia Dũng đã đành, vậy mà còn để cho Lâm Trạch Dương nói ra những lời như vậy.
Lý Minh Triết vội vàng đi tới, kéo tay Lâm Trạch Dương lại, nói: "Mau đi ra ngoài."
Thực ra bản chất của Lý Minh Triết cũng không quá xấu, chỉ là tính hơi có phần nịnh nọt một chút. Lúc này Lý Minh Triết kéo Lâm Trạch Dương lại cũng chỉ vì không muốn Lâm Trạch Dương đi tìm cái chết.
Nhưng Lâm Trạch Dương lại cố tình không cần đến sự quan tâm ấy.
Lâm Trạch Dương khẽ vung tay, Lý Minh Triết cũng không biết đang xảy ra chuyện gì, người hắn đã tránh sang bên cạnh một bước.
Trần Gia Dũng nhíu mày, nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương, ánh mắt sắc bén như móng vuốt sắc nhọn như muốn đâm xuyên thủng cơ thể của Lâm Trạch Dương.
"Huyết Minh." Giọng nói đầy bình tĩnh của Trần Gia Dũng vang lên, mang theo một loại khí thế nặng như núi.
Lâm Trạch Dương nhếch miệng cười, nói: "Lâm Trạch Dương."
Trần Gia Dũng lại nhíu mày, sau đó đột nhiên vươn tay về phía trước, uy nghiêm của Trần gia từ khi nào thì đến lượt người khác tới khiêu khích, chỉ là một Huyết Minh bé nhỏ mà thôi vậy mà đã thực sự tự cho rằng bản thân mình ghê gớm lắm sao, hừ.
Sau đó mặt Trần Gia Dũng trở nên vặn vẹo, trong nháy mắt trên trán xuất hiện mồ hôi, bởi vì sự đau đớn thấu tim. Nhưng Trần Gia Dũng vẫn cắn chặt răng, không để mình phát ra âm thanh, nếu không thì sẽ rất mất mặt.
Trong khi Trần Gia Dũng chưa kịp ra tay thì Lâm Trạch Dương đã duỗi tay ra, vừa nhanh, vừa chuẩn bắt được tay của Trần Gia Dũng, sau đó thoáng dùng lực nhẹ khi cầm tay của Trần Gia Dũng.
"Xin chào, tôi cũng rất vui được gặp ông." Lâm Trạch Dương cảm thấy Trần Gia Dũng thật sự quá khách khí rồi, rõ ràng là bản thân đến đoạt phòng ở của ông ta, những ông ta vậy mà còn muốn bắt tay mình, tuy rằng tốc độ tay có chút nhanh, lực tay cũng hơi lớn. Nhưng dù sao tay anh cũng đủ lớn, lực cũng đủ khỏe, khà khà.
Lúc này Trần Gia Dũng đang nghiến răng nghiến lợi, vui cái quỷ gì, ai muốn quen biết cậu.
"Vậy ông sẽ tặng viện của ông cho tôi chứ? Ông mau nói đi, rốt cuộc có được không?" Lâm Trạch Dương quay lại vấn đề chính, anh không thể chờ thêm nữa, anh đã ngửi được hương thơm trong sân.
Lúc này Lý Minh Triết quả thực sắp muốn nổ tung rồi, hắn cảm thấy mình lại phạm phải một sai lầm lớn, vừa rồi hắn cảm thấy bản thân rất thất thần, vây mà để cho Lâm Trạch Dương làm trò khùng điên.
Lý Minh Triết vừa định mở miệng quát Lâm Trạch Dương, thì lúc này giọng của Trần Gia Dũng vang lên: "Đều là người trong giang hồ, chúng ta đương nhiên nên khiêm nhường, nếu cậu thích thì vào ở đi, chúng tôi sẽ đi chỗ khác."
Lúc này trong lòng Trần Gia Dũng như có hàng nghìn từ what the fuck chạy qua, nguyện ý cái gì, cậu có bản lĩnh thì buông tay ông đây ra, có bản lĩnh thì đừng động thủ.
Nhưng không thể không nói Trần Gia Dũng quả thật là một người từng trải nhiều chuyện, da mặt ông ta cũng đủ dày rồi, nhưng bây giờ rõ ràng là bị Lâm Trạch Dương chiếm chỗ ở thế nhưng ông ta lại không thể nói ra lời vô liêm sỉ như vậy, thể hiện bản thân rất khiêm nhường, có lẽ sau này lão già không biết xấu hổ kia đi khắp nơi bịa đặt về chuyện này.
Lý Minh Triết choáng váng, chuyện gì vừa xảy ra vậy? Tại sao hôm nay lại có nhiều chuyện không diễn theo kịch bản bình thường vậy? Đạo diễn, tôi không có cách nào phản ứng chính xác kịp với mấy chuyện này, vở kịch này quá khó diễn rồi đó.
Làm sao Lâm Trạch Dương có thể quan tâm nhiều như vậy, anh lập tức buông tay Trần Gia Dũng ra, cực kỳ hưng phấn chạy vào trong viện.
Lý Minh Triết nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn về phía Trần Gia Dũng, nói: "Trần gia chủ, ông đây là..."
Trần Gia Dũng lạnh lùng nhìn thoáng qua Lý Minh Triết, nói: "Câm miệng, đừng để tôi nghe được cậu nói thêm một câu nào."
Nói xong, Trần Gia Dũng trực tiếp xoay người, mang theo người của Trần gia rời khỏi.
Lý Minh Triết sững sờ tại chỗ, đây lại xảy ra chuyện gì vậy? Ông đây chẳng qua chỉ muốn sắm một vai chân chó cũng không được hả? Lại nói, dù sao mình cũng là đệ tử xuất sắc có tên tuổi của Võ Đang, có phân lượng nhất định đó được không.
"Ừm, ăn ngon thật, không tồi không tồi, lát nữa phải hái thêm nhiều chút, đóng gói mang về nhà, Manh Manh nhất định cũng sẽ thích." Đúng lúc này, Lý Minh Triết nghe được giọng nói của Lâm Trạch Dương truyền ra từ trong biệt thự, âm thanh này có chút mơ hồ không rõ, rõ ràng hiện tại chủ nhân của giọng nói này đang ăn cái gì đó.
"..." Lý Minh Triết hoàn toàn chết lặng.
Đây, đây lại là xảy ra chuyện gì vậy?
"Ngon, ngon, ngon."
Lý Minh Triết cảm thấy bản thân nhất định đang nằm mơ, nếu không sao lại nghe được mấy từ này chứ.
Chương 190 Nói lại một lần nữa
Chương 190: Nói lại một lần nữa
Lý Minh Triết không thể hiểu được mà bắt đầu nghi ngờ về nhân sinh. Hắn vốn là một người rất mạnh mẽ, không dễ bị xao động bởi những thứ xung quanh, đã thế còn là loại người kiên trì.
Thế nhưng hôm nay Lý Minh Triết lại cảm thấy hình như thế giới này có điều bất thường. Bởi vì hiện tại nhà họ Trần đang suy yếu nên cố tỏ ra mạnh mẽ, không muốn người ta nhìn thấy điểm yếu của mình. Cũng chính vì lý do này mà Lý Minh Triết rất kính trọng nhà họ Trần.
Nhưng vừa rồi, chủ nhà của nhà họ Trần, Trần Gia Dũng lại trực tiếp từ bỏ sân của mình, Trần Gia Dũng là kẻ keo kiệt, thậm chí còn trộm giấy vệ sinh trong biệt thự, từ khi nào mà ông ta trở nên hào phóng như vậy, có phải hình tượng của người này bị sụp đổ quá nhanh không?
Quên đi, hiện tại người của song môn đang làm gì? Bây giờ thời tiết nóng nực lắm sao? Tại sao tất cả bọn họ đều nằm lăn ra đất như vậy? Hay là trên mặt đất có thứ gì đó đặc biệt?
Vừa nãy Lý Minh Triết nhìn thấy Lâm Trạch Dương tới đây nên hắn cũng tò mò chạy tới xem, kết quả…
Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương thật sự giàu có đến mức dùng tiền thuê tất cả mọi người diễn vở kịch này cho anh xem sao? Nếu không vì sao gia trưởng nhà họ Trần lại cố tình để lại phòng ở rồi phái song môn xuống đây, đó là sự suy đồi đạo đức hay sự bóp méo bản chất con người?
Lý Minh Triết lắc đầu, sau đó nhìn về phía biệt thự Lâm Trạch Dương ở, nheo mắt lại, để đệ tử Võ Đang xuất sắc như hắn sẽ tự mình đi tìm chân tướng.
Lâm Trạch Dương phát hiện ra rằng không có giáo phái nào ở đây là người ăn chay, họ đều ăn thịt cá và uống rượu.
Sau đó, Lâm Trạch Dương phát hiện ra người trong môn phái này hình như nội tiết không được tốt, không biết có phải do người luyện võ khi có bạn gái rất khó khăn hay không mà cả đám đều rất tức giận.
Không, Lâm Trạch Dương ngồi trên cây ăn quả lại nhìn thấy hai môn phái đang cãi nhau. Sau đó Lâm Trạch Dương cảm thấy những người này say thật rồi, nếu không phải say thật, tại sao cãi nhau lâu như vậy mà không ai ra tay, do tay chân mềm nhũn hết nên chỉ dám nói mồm thôi sao.
Nhìn chung, không có môn phái nào trong số này là ngọn đèn tiết kiệm nhiên liệu, họ không ngừng thăm dò đối phương, không ngừng khiêu khích, không ngừng châm ngòi gây nên sự bất hòa, tất cả bọn họ đều muốn có đủ thông tin trước khi Đại hội võ thuật bắt đầu, thu phục đủ đồng minh cho mình và làm suy yếu sức mạnh của đối thủ.
Huyết Minh sẽ không lo lắng về điều này, bởi vì bọn họ đã đạt tới ngưỡng sức mạnh cuối cùng của gia tộc, cho nên bọn họ sẽ không lãng phí thời gian vào một cái cần cẩu.
Điều này khiến Lâm Trạch Dương rất hài lòng, rắc rối không phải là điều khó chịu nhất.
Sau khi ăn uống xong, Lâm Trạch Dương chuẩn bị ra ngoài đi dạo. Sau đó anh phát hiện có một nhóm người đang đi tới đây.
Nhóm người này thật ra cũng rất thú vị, một nhóm đông đảo các ông chủ nói chuyện cười đùa với nhau, dễ khiến người ta tưởng rằng đây là một bữa tiệc sân vườn lớn của những người đàn ông.
“Trương trưởng lão bất ngờ thật đấy. Có phải vì Nhất Diệp Tri Thu có thể dựa vào tốc độ và góc độ của những chiếc lá bay để phán đoán hướng gió nên nói rằng ngày mai trời sẽ không mưa không?”
“Trương trưởng lão, trước đây tôi từng nghe mọi người đồn đại về chuyện này, tôi nghĩ ông là người đang cố gắng để đạt được danh vọng, đến ngày hôm nay tôi được nhìn thấy ông, tôi mới biết cái gì gọi là danh xứng với thực, thái độ của ông đã thuyết phục tôi rồi, tôi rất ngưỡng mộ ông.”
“Trương trưởng lão, ông đang luyện tập công pháp gì hay sao mà lúc đi đường ông trông hơi khập khiễng, hơn nữa động tác vung tay hoàn toàn không theo quán tính của cơ thể. Ông thực sự rất tuyệt vời, ngay cả khi trò chuyện với chúng tôi, ông vẫn không quên rèn luyện công pháp, ông thực sự là một tấm gương để cho thế hệ của tôi phải noi theo.”
Nhóm đàn ông phía trước toàn là những người béo, bọn họ hoàn toàn không biết bản thân mình vô liêm sỉ và bốc đồng khi khen ngợi ông ta như vậy, tại sao những lời nói buồn nôn đến thế mà cũng có thể thốt ra được kia chứ.
Cái quái gì vậy, Trương trưởng lão vừa mới lấy điện thoại di động ra xem dự báo thời tiết, ông ta chỉ cần liếc qua cũng biết thực lực của người này lớn đến mức nào, nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là…
Lâm Trạch Dương liếc mắt đã nhận ra vị Trương trưởng lão yêu quý này chính là kẻ lẻn vào Huyết Minh, muốn cướp dược hoàn* của Huyết Minh.
*Dược hoàn: Dạng thuốc rắn, hình cầu, được bào chế từ bột hoặc cao dược liệu với các loại tá dược thích hợp.
Cho nên Trương trưởng lão đi khập khiễng không phải vì đang luyện công pháp mà tay chân của ông ta đã bị Lâm Trạch Dương cắt đứt.
Nhiều kẻ thù của Lâm Trạch Dương không có giải pháp nào để đối phó với anh, cho rằng Lâm Trạch Dương là người rất xấu, lòng dạ đen tối, cả người đều đen tối.
Nhưng trong mình mang lương tâm của trời đất, Lâm Trạch Dương tuyệt đối không phải là người thù dai, hơn nữa anh cũng là một người rất lịch sự. Cũng như bây giờ, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình đã dạy Trương trưởng lão đủ bài học rồi nên không còn ghét Trương trưởng lão nữa, nhưng anh vẫn còn có chuyện muốn nói.
“Đĩa bay đâu? Ông đã làm hỏng đĩa bay của tôi!” Lâm Trạch Dương đi tới, mắng Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão là người đến từ Võ Đang, là tiềm lực tài năng nhất còn tồn tại ở Võ Đang trong những năm gần đây, cho nên mới ở tuổi trung niên, ông ta đã trở thành trưởng lão của Võ Đang, một đại môn phái, nhận vô số lời khen ngợi, thậm chí còn có người nói ông ta là đệ nhất võ lâm hiện nay.
Đương nhiên lời nói này hơi tâng bốc, nhưng với một người chưa tới bốn mươi tuổi như thế này, thì thật sự có thể nói Trương trưởng lão là số một.
Tuy nhiên, tất cả những lời nói đó chỉ là trước khi gặp Lâm Trạch Dương mà thôi.
Vì vậy, Trương trưởng lão có địa vị khá cao trong võ thuật, mọi người đều rất kính trọng. Cái gọi là nịnh nọt không mặc quần áo tất nhiên Trương trưởng lão cũng rất thích, trên môi nở nụ cười giống như kẻ ngốc vậy, có vẻ đã quên đi cơn ác mộng cách đây không lâu.
Nhưng đột nhiên, ông ta nghe được âm thanh của Lâm Trạch Dương, sau đó nhìn thấy Lâm Trạch Dương đang đi về phía mình.
Trương trưởng lão bỗng mở to hai mắt, dùng sức dụi dụi con mắt của mình, phát hiện ra bóng dáng của Lâm Trạch Dương vẫn chưa biến mất.
Trương trưởng lão cảm thấy giấc mơ này quá chân thực, dùng sức vỗ đầu mình một cái thật mạnh, mới nhận ra cảnh tượng trước mắt không những không biến mất mà còn trở nên chân thực hơn.
“Đĩa bay, nếu ông không nói rõ, hôm nay ông còn chưa xong việc với tôi đâu.” Ánh mắt của Lâm Trạch Dương dán chặt vào người Trương trưởng lão.
Trương trưởng lão cảm thấy đầu mình hơi choáng váng, rất muốn về nhà ngủ.
“Cậu là ai mà dám vô lễ như thế, cút ngay.” Đột nhiên có người đứng ra, phẫn nộ quát Lâm Trạch Dương.
“Tên nhóc ngu dốt, sao cậu lại dám nhìn thẳng vào Trương trưởng lão, hôm nay nhìn thấy Trương trưởng lão mà không quỳ xuống bái lạy, tôi nhất định phải dạy cho cha mẹ cậu một bài học.” Một người khác cũng đứng lên.
Khó trách những người này lại có phản ứng mạnh mẽ như vậy, từ trước đến nay bọn họ đều muốn nịnh bợ Trương trưởng lão nhưng không có cơ hội, bây giờ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, bọn họ muốn ra oai một chút, để lại điều gì đó ấn tượng cho Trương trưởng lão.
“Ông muốn tôi quỳ xuống sao? Cho ông nói lại lần nữa đấy.” Lâm Trạch Dương không dám tin mở to hai mắt, sau đó ngón tay chỉ vào chính mình, lại chỉ sang Trương trưởng lão, người này thật sự to gan quá rồi, xem ra đánh gãy tay chân vẫn chưa đủ đối với ông ta.
Trương trưởng lão không tự chủ được mà nuốt một ngụm nước bọt, ôi trời ơi ông ta muốn về nhà ngủ một giấc, ở ngoài nguy hiểm quá đi mất thôi!