• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 77 Lý lẽ của Lâm Trạch Dương

Chương 77: Lý lẽ của Lâm Trạch Dương

"Lâm Trạch Dương, tối nay cậu có bận việc gì không?"

"Vậy thì phải xem xem ông tìm tôi là chuyện gì, nếu ông muốn tôi hỗ trợ, vậy thì tôi sẽ bận việc."

"Cái kia… Tôi chỉ là muốn mời cậu ăn một bữa cơm."

"Có xa không? Ngồi xe đi xa hình như cần rất nhiều tiền? Tôi vẫn có việc nhé."

"Vậy… Tôi bảo người đi đón cậu, chờ cơm nước xong xuôi thì sẽ cho người đưa cậu về, không cần gọi xe."

"Vậy… được rồi, người lái xe tốt nhất là mỹ nữ, tôi phát hiện gần đây hình như tôi có chút dị ứng với đàn ông, đến lúc đó nếu xảy ra chuyện bất ngờ gì đó, tôi mà không đi được thì không tốt lắm."

"…”

Nếu không phải đã tận mắt nhìn thấy, thì không ai tin mấy lời đó vậy mà lại xuất phát từ trên người hai người nào đó.

Lưu Uy, ông vua thế giới ngầm của mấy thành phố gần đây, dậm chân một cái cũng có thể làm cho nửa thành phố bị chấn động vài cái.

Lâm Trạch Dương, Long Vương trong truyền thuyết, truyền kỳ của giới lính đánh thuê, chỉ cần một cái tên đã có thể khiến cho cả giới lính đánh thuê câm lặng thất thanh.

Nhưng mặc kệ là như thế nào, Lâm Trạch Dương đã đồng ý với lời mời của Lưu Uy, dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng là một người rất hiền hòa, rất thiện lương, nếu người ta thật sự có nhu cầu gì, Lâm Trạch Dương nhất định sẽ nghiêm túc cân nhắc, sau đó… Mạnh mẽ từ chối.

Người đến đón Lâm Trạch Dương quả nhiên là một mỹ nữ.

Mỹ nữ này dáng người cao gầy, mặc một bộ sườn xám lộ rõ dáng người, khí chất của người đẹp cũng tốt. Mỹ nữ mặc sườn xám nhận được yêu cầu của Lưu Uy, biết Lâm Trạch Dương là một nhân vật khó lường, cho nên đối với Lâm Trạch Dương rất tôn kính.

Nhưng vị mỹ nữ sườn xám lúc này lại có chút mông lung, Lâm Trạch Dương đã đứng ở bên cạnh xe một lúc lâu rồi, đầu không ngừng nhìn về bốn phía, cũng không biết đang nhìn cái gì.

Sau đó, mỹ nữ sườn xám phát hiện vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên có chút ngưng trọng. Lông mày của mỹ nữ sườn xám cũng không khỏi nhíu lại, chẳng lẽ đã có chuyện lớn gì đó xảy ra.

"Tạ Nghi!" Đột nhiên, trên mặt Lâm Trạch Dương xuất hiện biểu tình hưng phấn.

Mỹ nữ sườn xám nhìn thấy có một tiểu mỹ nữ đang đi về phía này, lúc này đã hiểu rõ, thì ra Lâm Trạch Dương là muốn khoe khoang một chút với mỹ nữ là mình thôi. Cũng đúng, xe thì là xe sang hàng đầu, người cũng là siêu mỹ nữ, đây quả thật là một thứ rất đáng để khoe khoang mà.

"Tạ Nghi, lát nữa cô về nhà kiểu gì? Có người đưa đón không? Đây là bạn của tôi, chiếc xe này là của bạn tôi, tôi và bạn tôi quả thực chính là quan hệ mà có thẻ mặc chung một cái quần." Lâm Trạch Dương mang vẻ mặt đắc ý nhìn Tạ Nghi nói.

Khi Tạ Nghi nhìn thấy mỹ nữ sườn xám thì không khỏi ngẩn người, ngay lập tức trên mặt đã xuất hiện nụ cười, có bạn gái xinh đẹp như vậy, mà Lâm Trạch Dương còn nghĩ đến mình…

Vừa nghĩ tới đây, Tạ Nghi đã có chút ngượng ngùng, cắn răng, dùng thanh âm rất nhỏ mà nói với Lâm Trạch Dương: "Không có ai đưa đón tôi cả, tôi đang lo không biết về nhà như thế nào đây…"

"À, là như vậy sao, vậy cô cứ tiếp tục lo lắng nha, tôi còn có chút việc, đi trước nhé." Lâm Trạch Dương nói xong, đã mở cửa xe, sau đó chui vào trong xe, tiện tay đóng cửa xe lại.

Tạ Nghi trợn mắt há mồm đứng ở đó, muốn nói gì đó mà không nói nên lời.

Mỹ nữ sườn xám cũng mang vẻ mặt nghi hoặc.

Lâm Trạch Dương mở cửa sổ xe ra, duỗi đầu ra, thúc giục mỹ nữ sườn xám: "tiệc tùng vẫn chưa là bắt đầu à, đến trễ thì đồ tốt sẽ người ta ăn sạch đấy.”

Mỹ nữ sườn xám mang vẻ mặt không hiểu kiểu gì, nhưng vẫn ngồi vào ghế lái.

Tạ Nghi nhìn chiếc xe đẹp tuyệt trần rời đi, không khỏi dậm chân thật mạnh, đáng đời tên Lâm Trạch Dương kia không có bạn gái, cả đời phải làm chó độc thân.

Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương thật ra cũng không có tâm tư xấu xa gì, lúc Lâm Trạch Dương tan làm, đã quên nói lời tạm biệt với Tạ Nghi, cho nên đành chờ Tạ Nghi.

Lâm Trạch Dương quan tâm Tạ Nghi về nhà như thế nào, cho nên đã hỏi một câu.

Lâm Trạch Dương vội vàng đi ăn cơm, cho nên đã thúc giục mỹ nữ sườn xám lái xe nhanh hơn.

Có gì sai sao? Toàn bộ quá trình đó, một tý tật xấu cũng không tìm ra được đâu, phải không!

Lâm Trạch Dương là một người thiện lương đáng yêu đến cỡ nào cơ.



Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã tới trước một căn biệt thự.

Tiệc tùng so với trong tưởng tượng của Lâm Trạch Dương còn xa hoa hơn nhiều, toàn bộ biệt thự đều là địa điểm tổ chức. Bên trong có người tới người đi, hơn phân nửa đều mặc đồng phục bồi bàn.

Thậm chí có thể nói, trung bình một vị khách thì có một bồi bàn chuyên môn phục vụ.

Lâm Trạch Dương lại hoàn toàn không để trong lòng, trường hợp như vậy đối với người khác mà nói có thể là rất xa hoa, nhưng đối với Lâm Trạch Dương mà nói lại chỉ là bình thường thôi.

"Thế nào? Tiệc tùng lần này cậu thấy như thế nào? Tôi đặc biệt chuẩn bị cho cậu đấy, đã mời không ít người có máu mặt đến." Lưu Uy đón Lâm Trạch Dương. Lần tiệc tùng này đúng là do Lưu Uy tỉ mỉ chuẩn bị cho Lâm Trạch Dương, mục đích chính là để cho Lâm Trạch Dương nhận ra nhân mạch và tài phú cường đại của Lưu Uy.

Lâm Trạch Dương không khỏi hơi nhíu mày, thậm chí còn thở dài, đưa tay vỗ vỗ bả vai Lưu Uy, nói: "Không phải tôi đã nói ông rồi à, ông cũng quá keo kiệt rồi, không có tiền tổ chức tiệc tùng, cũng không nên mời nhiều người như vậy chứ. Ông nhìn xem, thức ăn chỉ có một chút như vậy, sao mà được? Người ta thật vất vả mới tới đây một lần, mà ngay cả ăn một bữa cơm cũng ăn không no.”

Khóe miệng Lưu Uy không khỏi giật giật, Lâm Trạch Dương đang ăn trứng cá muối, một miếng ăn hết số trứng cá muối bày biện trên rất nhiều đĩa nhỏ tinh xảo ở trên bàn.

Lưu Uy không khỏi hít sâu một hơi, rất muốn nói với Lâm Trạch Dương rằng, đại ca à, đây là trứng cá muối đó, một miếng ăn đã không biết hết bao nhiêu tiền rồi, thế mà cậu còn muốn ăn đến no luôn?

Lâm Trạch Dương nhìn thấy trên mặt bàn đã không còn gì ngon, không khỏi lại nhìn về phía Lưu Uy, ánh mắt nhìn về phía Lưu Uy tràn ngập sự đáng thương.

Lưu Uy thiếu chút nữa đã muốn khóc, đại ca à, tôi không nghèo, tôi thật sự không nghèo, tôi có thể ăn no cơm. Miếng trứng cá muối vừa rồi của cậu, đã có thể mua một vạn (10.000) cái bánh bao để ăn đấy!

Lưu Uy phát hiện ra rằng đừng hòng giải thích được điều gì ở trước mặt Lâm Trạch Dương, nếu không sẽ chỉ làm cho mình tức chết mà thôi.

Kết quả là, Lưu Uy đã chuẩn bị tiến vào chủ đề chính của tối hôm nay, lôi kéo Lâm Trạch Dương đi vào một gian phòng nào đó trong biệt thự

Đây là một thư phòng, cây cối cổ kính, trong thư phòng đốt trầm hương, tản ra một mùi thơm nhàn nhạt.

Lâm Trạch Dương không biết nhìn hàng mà thôi, nếu không lần đầu tiên hắn nhìn thấy thư phòng này, sẽ rất kinh ngạc, bởi vì trong thư phòng này thấy bất kỳ thứ gì cũng có thể nói là đồ cổ.

Nghiên mực, bút lông sói, bàn làm việc bằng gỗ lê hoa, sách ở trong này…

Ngoại trừ Lâm Trạch Dương và Lưu Uy thì còn có một người khác ở trong thư phòng.

Người này mặc một bộ trang phục kiểu Tôn Trung Sơn, đang đứng ở trước bàn làm việc, một tay cầm một cây bút lông, đang viết chữ.

"Hậu đức tải vật, quân tử dĩ tự cường bất tức.*"

Một câu, mười một chữ, quả nhiên là đặt bút như thần, mỗi một nét, đều có một loại khí thế mãnh liệt tuôn ra, những chữ này giống như muốn lao ra khỏi mặt giấy, nhảy lên trời.

Có thể thấy được lực cổ tay của người này rất thâm hậu!

"Chữ đẹp, chữ đẹp." Lưu Uy nhịn không được mà tán thưởng, còn vỗ cả tay.

Người này rốt cục cũng đã ngẩng đầu lên.

Đầu đầy tóc bạc, nhưng khuôn mặt lại có vẻ rạng rỡ, đôi mắt kiên định và có thần, khí chất hùng hậu mà trầm thấp.

Lâm Trạch Dương không khỏi nhíu mày, lại không ngờ sẽ ở chỗ này mà gặp được một cao thủ.
Chương 78 Đồ cổ

Chương 78: Đồ cổ

Ngô Thanh Tử, nam, sáu mươi ba tuổi, ông không phải truyền nhân của bất kì môn phái nào, dưới trướng cũng không có đệ tử nào, nhưng Ngô Thanh Tử là người đức cao vọng trọng, người trong giang hồ ai ai cũng kính trọng ông ấy.

“Lâm Trạch Dương lại đây, để tôi giới thiệu với cậu, vị này là đại sư Ngô Thanh Tử, một thân hoàng luyện công phu, ở trong giang hồ hiếm có địch thủ. Cậu đừng nhìn ông ấy đã lớn tuổi, thật ra ông ấy một tay bát cực dựa núi nát, tay không đánh bay một con gấu to, là một cao thủ hiếm có.”

Lưu Uy cười, giới thiệu với Lâm Trạch Dương.

Ngô Thanh Tử mỉm cười, gật đầu với Lâm Trạch Dương, trông rất bình thản. Nếu không phải vì nể mặt Lưu Uy thì một tên tiểu tử như Lâm Trạch Dương sẽ chẳng bao giờ có tư cách nói chuyện với ông ấy.

Lâm Trạch Dương cũng mỉm cười, đáp lời: “Tôi ngưỡng mộ ông đã lâu, tôi xin tự giới thiệu tôi là Lâm Trạch Dương.”

Ngô Thanh Tử hơi cau mày, ông ấy đối với Lâm Trạch Dương rất bình thản, bởi đây là phong phạm của một cao thủ, còn Lâm Trạch Dương bày ra dáng vẻ không để ý gì, này là kiểu quái gì?

Lưu Uy nhìn thấy thế vội vàng đi tới giữa hai người bọn họ, hai người này đều là cao thủ mà ông ta muốn lấy lòng, tuyệt đối không thể để bọn họ cãi nhau được.

Lưu Uy cười cười nói với Ngô Thanh Tử: “Ngô Thanh Tử, không phải ông nói ông có vòng tay muốn cho tôi sao? Tôi nghe nói nó có lai lịch rất lớn, được lưu truyền từ một đại gia của triều đại Tống. Giờ ông lấy nó ra cho tôi xem đi, tôi chắc chắn sẽ cho ông một mức giá khiến ông mong muốn.”

Ngô Thanh Tử nghe thấy hai từ “vòng tay” thì trên mặt ông mới nở nụ cười, sau đó Ngô Thanh Tử lại tỏ ra không vui, nói với Lưu Uy: “Loại bảo vật như này làm sao mà có thể lấy tiền ra để đo đếm được Lưu Uy. Tôi xem ông là bằng hữu quen biết đã lâu, trước đây ông còn có công giúp tôi nên giờ tôi mới muốn mang chiếc vòng tay này cho ông.”

“Vâng vâng vâng.” Lưu Uy vội vàng gật đầu nói, kỳ thật Lưu Uy không có hiểu biết sâu rộng gì về đồ cổ như chiếc vòng tay này. Thậm chí ông ta còn không có thích thú gì, thế nhưng Lưu Uy cũng biết những đồ như thế này có chút huyền bí. Nếu thực sự là đồ tốt thì nó thật sự rất có lợi cho người dùng.

Lưu Uy muốn tặng chiếc vòng tay này cho Lâm Trạch Dương, ông ta muốn xem xem chiếc vòng tay này có đủ để lay động Lâm Trạch Dương hay không, để hắn làm giúp ông ta một số việc. Hắn có thể trở thành người một nhà với ông ta cũng rất tốt.

Rõ ràng căn biệt thự này là của Lưu Uy, thư phòng này cũng do Lưu Uy bỏ ra rất nhiều tiền để xây nên, vậy mà giờ nhìn Ngô Thanh Tử càng giống chủ nhân nơi này hơn ông ta.

Trên thực tế, từ trước đó, Ngô Thanh Tử và Lưu Uy đã đạt một thỏa thuận không nói ra miệng, nếu giao dịch thành công thì căn biệt thự này sẽ thuộc về Ngô Thanh Tử.

Ngô Thanh Tử quay lại bàn làm việc, cẩn thận lấy ra một chiếc hộp nhỏ từ trong ngăn kéo.

Hộp gỗ nhỏ này không biết làm từ loại gỗ nào mà tay người sờ vào thì lạnh, hơn nữa nó không có bất kỳ màu sắc gì, cho dù có ánh đèn chiếu xuống cũng không bị bóng loáng.

Hai mắt Lưu Uy sáng lên, tiếp lời: “ Ngô Thanh Tử, chiếc hộp này của ông chắc cũng là một món bảo vật đúng không. Tôi nghe nói mấy năm nay gỗ Trần Nam có độ tinh khiết rất cao, nếu rơi xuống nước sẽ lập tức chìm xuống. Chất liệu của hộp gỗ này có lẽ không kém gì gỗ Trần Nam có đúng không.”

Hai mắt của Lâm Trạch Dương sáng lên, nói: “Tôi nhận ra bản thân cũng có chút tò mò rồi.”

Khóe miệng Ngô Thanh Tử nhếch lên cao hơn chút, nhưng ông ấy không nói gì, lộ rõ phong thái của một cao nhân, một tên tiểu tử như nhà ngươi sao có thể chống lại sức hấp dẫn của bảo vật của ta thu hút chứ?

Lâm Trạch Dương vội vàng nói: “Ông mau mở ra đi, tôi nghe người ta nói mấy kẻ lừa đảo hay dùng chung một chiêu trò, bọn chúng sẽ dùng một số chất liệu tốt để đóng gói cho phế phẩm ở bên trong. Chiếc hộp này trông rất tốt, cho nên tôi rất tò mò không biết phế phẩm bên trong sẽ đạt tới trình độ nào đây.”

Ngô Thanh Tử cảm thấy bản thân vừa bị đánh một đòn trí mạng mười nghìn điểm, cảm xúc tiêu cực như muốn bùng nổ, hai mắt gắt gao nhìn Lâm Trạch Dương, một luồng sát khí mạnh mẽ tỏa ra từ người ông ấy.

Lưu Uy thấy thế trong lòng thầm nghĩ không ổn, Ngô Thanh Tử là tông sư của thời đại, trình độ võ thuật của ông ấy thậm chí còn khiến lão Cố phải nể phục., chẳng lẽ Lâm Trạch Dương muốn khiêu chiến Ngô Thanh Tử…

Lưu Uy chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ, ông ta chỉ sợ đến lúc đấy không chỉ thư phòng này bị phá hủy.

Lưu Uy vội vàng cười nói: “Ngô Thanh Tử, ông đâu cần so đo, tính toán với cậu ta, hay là chúng ta mau xem vòng tay đi.”

Ngô Thanh Tử trừng mắt liếc nhìn Lâm Trạch Dương, lạnh lùng nói: “Tiểu tử, lần này tôi nể mặt Lưu Uy, không tính toán với cậu. Nếu còn có lần sau thì cậu chết chắc, cậu đừng nghĩ tôi đang nói đùa với cậu.”

Lâm Trạch Dương nhún vai, từ chối cho ý kiến, nếu không phải vì hắn nhìn thấy khuôn mặt gấp gáp của Lưu Uy thì hắn đã đánh chết Ngô Thanh Tử rồi.

Ngô Thanh Tử lề mề một hồi lâu rồi từ từ mở cái hộp ra, giống như trong hộp đang cất giấu tâm can bảo bối của ông ấy.

Trong hộp có một cái vòng tay bằng gỗ, trên vòng tay có rất nhiều vết xước, màu sắc trên vòng tay hơi ảm đạm, hoa văn trên vòng gỗ có vẻ lộn xộn, những phần còn lại thì không có gì đặc biệt.

Chỉ là, đây chính là biểu trưng cho vòng tay thuần khiết lâu năm.

Hai mắt Lưu Uy sáng lên, ông ta không nhịn được mà khen ngợi, nói: “Ngô Thanh Tử, đây quả là đồ tốt.”

Ngô Thanh Tử vẻ mặt tự hào nói: “Đương nhiên rồi. Để có được chiếc vòng tay này, ông không biết tôi đã phải đắc tội với biết bao nhiêu người đâu, suýt chút nữa thì cái mạng già này của tôi cũng không còn rồi. Ông thử cảm nhận mà xem, có phải bên trong chiếc vòng tay này giống như có hơi thở yếu ớt đang tỏa ra không? Đây chính là thứ gọi là linh khí, mang đến cho cơ thể lợi ích hiếm thấy, không thể tưởng tượng được. Căn bản nhất chính là kéo dài tuổi thọ.”

Lưu Uy giơ tay ra đặt lên chiếc vòng, sau đó ông ta nhắm mắt lại, vẻ mặt hưởng thụ.

“Haha.” Đột nhiên lúc này Lâm Trạch Dương bật cười lên.

Lưu Uy và Ngô Thanh Tử nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt khó hiểu.

Lâm Trạch Dương vội vàng xin lỗi, nói: “Tôi thực sự rất xin lỗi, nhưng tôi buồn cười quá. Đây không phải chỉ là mảnh gỗ bình thường thôi sao? Tôi không hiểu nổi, ông còn cảm nhận được cả linh khí nữa, còn bày ra vẻ mặt hưởng thụ như thế nữa. Chuyện này làm tôi nghĩ đến một cảnh rất buồn cười. Có người đậy phân vào trong hộp, sau đó nói với người khác rằng chỉ cần chạm tay vào là có thể cảm nhận được cảm giác tuyệt vời nhất trên thế gian. Tiếp theo những người kia đều cho tay vào trong sờ phân. Hahaha.”

Lưu Uy bày ra vẻ mặt bất lực, ông ta không biết mình nên nói cái gì nữa rồi.

Sắc mặt của Ngô Thanh Tử trở nên vô cùng lạnh lẽo không gì bằng, hai mắt ông gắt gao nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương giống như một con rắn độc.

“Xem ra trí nhớ của cậu không tốt lắm, hay là cậu nghĩ tôi là một người rất dễ nói chuyện?” Ngô Thanh Tử tỏa ra một hàn khí vô cùng lạnh lẽo, làm người ta lạnh đến tận xương tủy.

Cùng lúc này, trên người Ngô Thanh Tử tỏa ra sát khí bao trùm Lâm Trạch Dương, khóa chặt lấy hắn.

Trong nháy mắt bầu không khí trong thư phòng trở nên vô cùng căng thẳng, dường như toàn bộ không khí trong phòng đều bị đè ép, khiến cho con người ta cảm thấy ngột ngạt vô cùng.

Lưu Uy lập tức ướt đẫm mồ hôi, ngay cả trán ông ta cũng có mồ hôi hột chảy xuống.
Chương 79 Lâm Trạch Dương cường đại

Chương 79: Lâm Trạch Dương cường đại

“Mắt ông mở to như vậy làm gì, không đáng yêu chút nào đâu. Huống hồ tôi không thích đàn ông, tôi càng không thích một lão già như ông. Tôi nói cho ông biết, bây giờ bán manh cũng phải xem tuổi tác với ngoại hình đấy. Nói thật thì, người như ông…”

Nói tới đây, Lâm Trạch Dương không ngừng lắc đầu.

Lâm Uy thật sự cạn lời với Lâm Trạch Dương rồi. Bây giờ là lúc nào rồi mà hắn còn nói ra được lời như vậy chứ? Lâm Trạch Dương không vừa mắt Ngô Thanh Tử còn cố nói. Lâm Trạch Dương căn bản không cảm nhận được sát ý của Ngô Thanh Tử, gan của hắn đúng là quá lớn rồi…

Ngô Thanh Tử kinh ngạc, ông không ngờ Lâm Trạch Dương lại nói ra những lời như vậy. Mà bầu không khí lúc này hoàn toàn không phù hợp, không phải lúc này Lâm Trạch Dương nên sợ hãi phát run rồi sao?

“Tôi cho cậu một cơ hội nữa, cậu quỳ xuống nhận lỗi với tôi. Bằng không cậu sẽ không thể ra khỏi căn phòng này đâu.” Ngô Thanh Tử quyết định không phí lời với Lâm Trạch Dương nữa, ông muốn thi triển lôi đình thủ đoạn.

Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt khó xử, nói: “Ông muốn tôi nhảy ra khỏi căn phòng này à. Mặc dù thần kinh vận động của tôi khá tốt, nhưng tôi không muốn làm chuyện này lắm đâu.”

Ngô Thanh Tử hít một hơi thật sâu, rốt cuộc ông đã hiểu được, Lâm Trạch Dương đang cố ý, hắn chính là đang cố ý chọc tức ông.

“Cậu muốn chết à!” Ngô Thanh Tử hét to một tiếng, sát khí trên người đột nhiên bùng nổ, hai mắt trừng to, giống như một con hổ nhảy vồ xuống núi, làm cho người ta cảm thấy một cảm giác không ai địch nổi ông ấy.

Mà Lâm Trạch Dương vẫn bày ra cái bộ dáng không thèm quan tâm như cũ, hắn đáp lời: “Đúng vậy, ông đang tự tìm đến cái chết đấy. Ông tự coi lại bản thân biết thân biết phận chút đi.”

Ngô Thanh Tử đang nín thở, chuẩn bị một đòn giết chết Lâm Trạch Dương, lại nghe hắn nói như vậy, suýt chút nữa ông phun cả máu ra ngoài, cái tên khốn này rốt cuộc là người như thế nào vậy.

“Đi chết đi!” Ngô Thanh Tử không muốn nói thêm với Lâm Trạch Dương một câu nào nữa, ông cảm giác nếu bản thân còn không động thủ sẽ bị hắn chọc tức chết.

Một chân Ngô Thanh Tử giẫm mạnh xuống đất, sàn nhà kiên cố bị giẫm lún thành một cái hố, mùn cưa bay tứ tung. Những mảnh gỗ bị bắn ra lập tức cắm thẳng vào bàn làm việc.

Cả người Ngô Thanh Tử hơi trùng xuống.

Thật sự mà nói, hàng loạt động tác này của Ngô Thanh Tử đều rất chậm chạp, giống như là một thước phim quay chậm vậy.

Hai mắt của Lưu Uy trừng lên, vẻ mặt kinh hãi, Lưu Uy rất muốn hét lớn, ngăn cản cuộc tranh đấu này lại, thế nhưng lúc này ông ta mới phát hiện bản thân dường như không thể động đậy được.

Lúc này, dường như toàn bộ không gian đã rơi vào trạng thái tĩnh lặng, không phải là vì thời gian đang ngưng đọng hay siêu năng lực gì xuất hiện mà là do khí thế của Ngô Thanh Tử gây nên.

Đây là một thứ rất kỳ lạ, rất nhiều người cho rằng đây là nói khoa trương. Nhưng không một ai có thể phủ nhận, thế giới này thật sự tồn tại một trạng thái như thế này.

Cũng giống như khi chúng ta còn là học sinh tiểu học, đều cảm thấy hiệu trưởng nghiêm khắc giống như một ngọn núi lớn, ông ấy đứng ở đó, cho dù chỉ nói ra một âm thanh rất nhỏ, chúng ta đều sẽ cảm giác như ngọn núi đang sập xuống, trong lòng không ngừng hoảng sợ.

Nói thì chậm mà thời gian trôi qua rất là nhanh, tốc độ của Ngô Thanh Tử đột nhiên tăng lên.

Lúc im lặng như núi thái sơn, lúc chuyển động lại như sấm dội vang trời.

Ngay giây trước Ngô Thanh Tử giống như đang bất động mà ngay giây sau Ngô Thanh Tử đã hóa thân thành tia chớp, như viên đạn lao nhanh về phía Lâm Trạch Dương.

Ngô Thanh Tử lao về phía trước, phảng phất giống như thủy triều mãnh liệt đang dâng trào, lại giống như thủy triều cuồn cuộn đang muốn nhấn chìm hết tất cả mọi thứ ở trước mặt.

Vù vù vù.

Có tiếng gió vang lên, đầu tóc và quần áo của Lâm Trạch Dương đều bị gió thổi bay, thậm chí một số đồ vật trong phòng đều bị thổi bay đi.

Lưu Uy đứng một bên cảm giác như cả người muốn bay lên khỏi mặt đất, đồng thời ông ta cũng cảm giác tim mình đang đập kịch liệt, Lưu Uy đã hoàn toàn không còn khống chế nổi cơ thể mình, giống như ông ta đang phải đối mặt với một trận đại hồng thủy mãnh liệt mà ông ta chỉ là một con thỏ bé nhỏ đang đứng trước ngọn núi bị nứt vỡ và sạt lở.

Cả người Lưu Uy ướt sũng, thậm chí hai mắt đã mất đi tiêu cự.

Bùm!

Đột nhiên một âm thanh lớn vang lên.

Lưu Uy cảm giác thủy triều đang rút xuống, dã thú cũng về lại với núi rừng, núi cũng không còn lay động nữa, tất cả trở lại bình yên vốn có. Ông ta lại có thể hít thở trở lại, không khí cũng không còn bị ép chặt nữa.

Sau đó, ông ta đứng sững người lại, hai mắt trợn tròn, cả người như bị tước mất linh hồn, nhìn Lưu Uy giống như một tên ngốc, giống như con rối gỗ, mắt ông ta cũng mất đi tiêu cự.

“Tôi đâu dựa vào núi đứng vững, ông còn muốn long trời lở đất với tôi. Đầu ông chắc chắn điên rồi, đụng núi đụng cây đụng đến thần kinh bất ổn rồi à. Ông nói xem có đúng không, Lưu Uy.”

Lâm Trạch Dương nhìn Lưu Uy, vẻ mặt thờ ơ.

Lưu Uy vẫn đang trong cơn hoảng loạn, căn bản ông ta không biết trả lời Lâm Trạch Dương như thế nào.

Lâm Trạch Dương cau mày, nghiêm túc nhìn Lưu Uy nói: “Ban nãy là do ông ta động tay động chân với tôi trước, ông cũng đừng trách tôi. Tôi không đền tiền cho ông đâu, tôi là phòng vệ chính đáng đấy, ông có báo cảnh sát thì cũng vậy thôi.”

Khóe miệng Lưu Uy lại giật mạnh hơn, đại ca của tôi, đại ca của tôi ơi! Cậu có biết bản thân vừa mới gây ra chuyện gì không vậy, cậu vừa xử gọn Ngô Thanh Tử vang danh đấy! Cậu có biết thủ đoạn thông thiên của Ngô Thanh Tử ngay cả lão Cố của hiệp hội võ thuật cũng phải kiêng nể ông ấy không…

Cậu xử gọn người như vậy rồi mà còn quan tâm có phải đền tiền hay không thôi sao.

Lưu Uy cảm thấy bản thân không thể nào hiểu nổi Lâm Trạch Dương, hoặc là nói Lâm Trạch Dương căn bản không coi Ngô Thanh Tử là đối thủ chứ không phải là do hắn không để ý, vậy nên Lâm Trạch Dương mới coi như không có chuyện gì như vậy.

Chỉ nghĩ đến đây thôi, Lưu Uy càng cảm thấy sợ hãi hơn.

Lưu Uy cũng là một cường giả võ thuật, so với lão Cố ông ta cũng không thua kém bao nhiêu, chính bởi vì vậy mà Lưu Uy biết rất rõ Ngô Thanh Tử mạnh cỡ nào.

Chỉ một động tác cũng làm cho người ta cảm giác toàn bộ không gian như ngừng lại, có thể khẳng định ông ấy mạnh nhường nào. Chỉ là do ban nãy Ngô Thanh Tử không bộc phát được toàn bộ sức mạnh mà thôi, nếu không thì sẽ hắn dựa vào gì có thể…

Lưu Uy từng thấy thực lực của Ngô Thanh Tử, một cái cây to một người ôm không xuể mà Ngô Thanh Tử chỉ cần đụng một cái, cây liền gãy.

Hạo sơn băng cũng không phải chỉ nói cho có thôi đâu.

Nhưng tất cả điều này đối với Lâm Trạch Dương đều rất nhỏ bé chẳng đáng bận tâm, Ngô Thanh Tử thậm chí còn không có cơ hội bộc phát toàn bộ sức mạnh của mình…

Vừa nãy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…

Nói ra thì rất đơn giản, vừa rồi Ngô Thanh Tử lao về phía Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương chỉ cần đặt một tay lên đầu Ngô Thanh Tử, sau đó cả người Ngô Thanh Tử ngã xuống đất.

Phải biết rằng tốc độ ban nãy của Ngô Thanh Tử đã đạt tới cực hạn, cơ thể ông đã phát ra sức mạnh đến mức nào cơ chứ?

Ngô Thanh Tử giống như một chiếc xe đua lao thẳng đến chỗ Lâm Trạch Dương, sau đó Lâm Trạch Dương tùy ý dùng một tay đã khiến chiếc xe kia lao xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK