• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 98 Thêm một đấm nữa

Chương 98: Thêm một đấm nữa

Bốp bốp bốp.

Âm thanh trầm đục vang lên khiến đầu Lý Khuê càng lúc càng gục xuống, cuối cùng cả người anh ta nằm bẹp dưới đất.

Cố Tâm lại đấm thêm một cái vào đầu Lý Khuê, vẻ mặt lạnh như băng. Nhìn thấy Lý Khuê đã gục, cô mới nói: “Tôi không phải sư phụ của cậu, sau này không cần gọi tôi là sư phụ nữa.”

Đầu Lý Khuê bây giờ đau như búa bổ, không chỉ vậy anh ta còn cảm thấy cực kỳ tủi thân. Cố Tâm là cao thủ mà anh ta mời tới, đã không giúp thì thôi vậy mà còn đánh anh ta, không cho anh ta gọi là sư phụ. Hơn nữa còn đánh liên tục, lỡ quá tay đánh chết anh ta thì phải làm sao.

Cố Tâm tiếp tục nói: “Sau này đừng có dây vào tên kia nữa, nếu không cậu có chết tôi cũng không quan tâm đâu.”

Lời này của Cố Tâm rất nghiêm túc, trong nháy mắt Lý Khuê hiểu ra, Cố Tâm sợ Lâm Trạch Dương. Không phải kiêng dè mà là sợ hãi. Cố Tâm là cháu gái của chủ tịch hiệp hội võ thuật - Cố lão gia, thậm chí gọi cô là đại diện cho toàn bộ hiệp hội cũng được.

Nói cách khác, toàn bộ hiệp hội võ thuật không thể làm gì được Lâm Trạch Dương. Chỉ là một tên vô lại trẻ tuổi, nhưng rốt cuộc thì Lâm Trạch Dương là ai chứ? Hắn đã lỡ chọc vào loại người nào rồi vậy?

Gương mặt của Lý Khuê trông cực kỳ khó coi. Bây giờ hắn có thể đứng lên rồi nhưng lại không dám, chỉ có thể nằm sấp trên đất giả chết.

“Được rồi, mọi chuyện thế này là ổn rồi. Dù sao Lý Khuê cũng từng học võ từ tôi, cậu chừa cho tôi ít mặt mũi đi.” Cố Tâm nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sắc mặt hơi mất tự nhiên. Cô không ngờ sẽ có lúc mình phải nhờ vả tên này.

Lâm Trạch Dương lộ vẻ cảnh giác nhìn Cố Tâm, nói: “Tôi chỉ có một cái mặt, làm sao cho cô được? Đừng nói là cô thấy tôi đẹp trai nên muốn phẫu thuật thành như này nhá.”

Cố Tâm không nhịn được trừng mắt hung dữ nhìn Lâm Trạch Dương, giống như muốn ăn tươi nuốt sống anh vậy. Sao mỗi lần tên này mở miệng đều có thể khiến người ta phát bực thế này nhỉ? Nếu không phải vì đánh không nổi Lâm Trạch Dương, bây giờ Cố Tâm đã cho hắn một đấm rồi.

“Được thôi, anh muốn làm gì thì làm. Tôi mặc kệ.” Nói xong, Cố Tâm xoay người định rời đi.

Thế nhưng mới đi vài bước cô đã trở lại, trừng mắt nhìn Lý Khuê đang nằm bẹp dưới đất, đạp hắn thêm một cái, nói: “Tên sao chổi nhà cậu.”

Xong xuôi tất cả, Cố Tâm mới thật sự rời đi. Trong lòng cô âm thầm hạ quyết tâm, nhất định phải tìm một cơ hội để hố tên Lâm Trạch Dương này, nếu không cơn tức trong người sẽ chẳng có cách nào hết cả.

Lý Khuê không nhịn được mà gào lên thảm thiết, trong lòng hắn tủi thân tới nỗi sắp khóc ra ba lít nước mắt rồi. Hắn có chọc vào ai nữa đâu, nằm yên dưới đất thôi cũng không được à? Đây đúng là nằm không cũng trúng đạn mà.

Lý Khuê tưởng rằng mọi chuyện đã kết thúc.

Nhưng không ngờ giọng nói giống như ác quỷ của Lâm Trạch Dương lại vang lên, khiến hắn có cảm giác như mình đang bị nhốt trong hầm băng.

“Manh Manh, cái cốc này đẹp không con?”

“Nhìn xấu muốn chết.”

Xoảng.

“Manh Manh, cái tủ này có đẹp không?”

“Không đẹp, ở mép có vết bẩn kìa.”

Bùm.

“Còn chai rượu này có đẹp không?”

“Rất đẹp ạ.”

Xoảng.

Lúc này Lý Khuê chỉ cảm thấy tim mình như đang rỉ máu vậy. Đồ đạc trong cửa hàng đều là loại cao cấp, từ các loại ly cốc tới rượu vang.

Thế nhưng Lâm Trạch Dương đang không ngừng đập hết toàn bộ, thậm chí cả tủ cũng bị đập vỡ.

Thế nên mỗi lần anh hỏi ý kiến Manh Manh, trái tim Lý Khuê lại chảy máu một lần. Cơ mà mấy cái Manh Manh khen đẹp sao Lâm Trạch Dương còn đập chứ!

“Ba ơi, chai rượu kia đẹp mà, sao ba lại đập nó?” Manh Manh tò mò hỏi.

Lý Khuê đang nằm sấp dưới đất cũng không nhịn được ngẩng lên nhìn phía Lâm Trạch Dương, anh ta cũng rất muốn biết câu trả lời đấy!

“À, đúng là đẹp đấy. Nhưng mà chúng ta không mua nổi thứ này nên tất nhiên ba phải đập rồi, không thể để lại cho kẻ xấu đi lừa người khác được. Ba nói có đúng không, Manh Manh?”

Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Manh Manh.

Manh Manh ngây thơ trong sáng, rất nhanh đã cười lên một cái. Dù sao ba nói cũng đúng, hơn nữa lúc đập đồ nhìn ba có vẻ rất vui.

Lúc này Lý Khuê tiếp tục nằm bẹp dưới sàn, anh ta cảm thấy chẳng còn gì luyến tiếc nữa rồi, thôi giả chết luôn đi, đằng nào cũng không ngăn được Lâm Trạch Dương.

Sau khi đập tanh bành cả cửa hàng một lượt, Lâm Trạch Dương tới trước mặt Lý Khuê, vô cùng oai phong lẫm liệt nói: “Tôi đập cửa hàng của cậu, vậy nên tôi phải đền tiền. Mà bây giờ tôi lại không mang theo tiền, nhưng không sao, cậu có thể lấy số của Cố Tâm. Yên tâm đi, nếu cậu đòi cô ấy thì kiểu gì cũng lấy được tiền thôi. Không còn gì nữa thì tôi đi trước.” Nói xong, Lâm Trạch Dương sải bước ra khỏi trung tâm thương mại.

Lý Khuê có thể làm gì được chứ, anh ta cũng đang rất tuyệt vọng đây. Đến tìm Cố Tâm đòi tiền bồi thường… haha, bà cô kia sẽ đạp hắn một cước bay ra ngoài luôn mất.

“Ông chủ, ông chủ, làm sao bây giờ? Chúng ta có nên gửi camera an ninh quay lại cảnh người đàn ông lúc nãy đập phá cho cảnh sát không? Chúng ta có chứng cứ đấy.” Nhân viên phục vụ lúc nãy vội vàng đi tới trước mặt Lý Khuê. Khi nãy Lâm Trạch Dương đập đồ như thần thì tên này biến mất dạng, bây giờ thì lại bất thình lình xuất hiện.

“Gọi cảnh sát cái đầu mày.” Lý Khuê đột nhiên từ dưới đất bò dậy, giáng cho nhân viên kia một cái tát, sau đó liên tục tay đấm chân đá.

Nhân viên phục vụ cảm thấy bản thân thật xui xẻo, biết trước sẽ như vậy thì chẳng về nữa cho rồi.

Tất nhiên Lý Khuê sẽ không báo cảnh sát, thậm chí còn không thể để chuyện này lọt ra ngoài. Anh ta biết rất rõ năng lực của hiệp hội võ thuật, vậy nên anh ta chưa muốn chết sớm đâu.

“Hủy toàn bộ video, chuyện hôm nay không được để cho người khác biết.” Lý Khuê ra lệnh cho tất cả nhân viên.

Sau khi Lý Trạch Dương đưa Manh Manh về nhà, nhờ Lý Tuyết Tinh chăm sóc cô bé, anh lại tự đi tới biệt thự.

Dù sao thì buổi tối cũng phải ngủ ở phòng khác, vậy thì qua đêm ở biệt thự vẫn hơn.

Vốn dĩ Lâm Trạch Dương muốn đưa Manh Manh theo cùng, nhưng nghĩ đến việc buổi tối Tần Tình trở về mà không thấy Manh Manh đâu, chắc chắn sẽ càu nhàu anh không ngừng.

Lâm Trạch Dương mới đến ngoài biệt thự đã nghe được tiếng ồn ào.

Trong khu vực này biệt thự của anh được xem là chỗ tương đối xa, xung quanh cũng chỉ có một căn nhà của Lão Cố vào một căn khác đang để trống. Theo lý mà nói thì phải không có tiếng động gì mới đúng.

Nhưng lúc này tiếng ồn lại càng lúc càng lớn, dường như còn muốn đánh nhau.

Lâm Trạch Dương nảy sinh nghi ngờ, vội vàng vào trong biệt thự, sau đó không khỏi kinh ngạc.

Anh không ngờ chuyện này sẽ xảy ra.
Chương 99 Hiệu ứng Lâm Trạch Dương

Chương 99: Hiệu ứng Lâm Trạch Dương

Trong sân của biệt thự đang có hai người.

Đúng hơn là hai ông lão, và bây giờ họ đang cãi nhau.

“Ông có tí liêm sỉ nào không, nhìn lại xem mình đang làm gì đi? Tôi chưa từng gặp qua hạng người nào không biết xấu hổ như ông, giờ tôi còn thấy mất mặt vì đã quen biết ông đây này.” Một trong hai ông lão thật sự đứng nhổ nước bọt vào mặt đối phương. Dưới ánh đèn phản chiếu, Lâm Trạch Dương còn nhìn thấy chúng tung bay.

Ông lão còn lại cũng không yếu thế, đứng đó phỉ nhổ, “Ông tưởng ông là loại người tốt nào thế? Đừng tưởng tôi không biết ông tặng căn biệt thự này cho Lâm Trạch Dương là vì muốn gặp cậu ta nhiều hơn. Nhưng ông đã từng nghĩ qua chưa? Người có trình độ cao như Lâm Trạch Dương sẽ bị lay động trước căn biệt thự rách này của ông sao?”

“Chẳng liên quan tới ông. Lâm Trạch Dương không thích căn biệt thự này cũng chả sao. Tôi có thể tặng cậu ấy hai căn, ba căn, mười căn. Lâm Trạch Dương tuy là đại tông sư, nhưng cậu ấy cũng là người mà. Đã là người thì phải có nhu cầu sinh hoạt, còn tôi thì có tiền để thỏa mãn những nhu cầu đó của cậu ấy. Bày đặt nói cái gì mà tình bạn giữa quân tử nhẹ như nước, giả vờ cao thượng thế làm gì?” Ông lão nói như muốn văng cả nước mũi ra.

“Ông muốn đánh nhau phải không?” Ông lão kia lấy tay lau nước bọt trên mặt, hai mắt hung dữ trừng lên, đã vậy còn xắn cả tay áo, dáng vẻ như sắp lao vào khô máu.

“Đánh thì đánh, ai sợ ai.” Ông lão còn lại cũng xắn tay áo lên.

Tất nhiên nếu hai ông lão này chỉ là hai người bình thường thì sẽ chẳng có gì, nhưng mà họ lại là Lão Cố và Lưu Uy.

Hội trưởng hiệp hội võ thuật giống như một Thái Sơn Bắc Đẩu trước mặt mọi người vậy. Bình thường chỉ cần ông ho một tiếng thôi cũng đã khiến toàn bộ hiệp hội run sợ.

Ông vua thế giới ngầm của các thành phố, chỉ cần nói một câu cũng có thể quyết định sống chết của vô số người. Ai biết đến ông ta thì nơm nớp lo sợ như gặp hổ gặp sói, còn người nào chưa biết thì tốt nhất đừng bao giờ tìm hiểu, nếu không có thể sẽ chẳng thể biết được những chuyện nào khác nữa, vì người chết thì làm gì suy nghĩ được đâu.

Địa vị của cả hai người có thể nói là đều ở một cảnh giới khác, thế nhưng lúc này lại giống như hai lão già đãng trí liên tục phỉ nhổ nhau, thậm chí còn định xắn tay áo lao vào khô máu.

Nếu những người khác nhìn thấy chuyện này, có lẽ họ sẽ trừng mắt há hốc mồm. Mà người khiến bọn họ có dáng vẻ như vậy, lại là một thanh niên trẻ tuổi. Thậm chí chỉ vì có thể được ở bên cạnh thanh niên này mà họ sẵn sàng choảng nhau.

Lâm Trạch Dương không nhịn được cười khổ, tiến tới ngăn hai lão già cộng tuổi lại cũng đã hơn trăm kia lại.

“Lâm Trạch Dương, tôi biết cậu không phải là loại người bị vật chất che mờ lý trí mà. Mau tới nói cho lão già Lưu Uy này biết, bảo ông ta đừng hòng dùng tiền bạc để nhục mạ cậu đi.” Lão Cố vẫn còn đang giận, lồng ngực phập phồng lên xuống.

Lưu Uy nghe Lão Cố nói như vậy, không tránh được cảm thấy có chút thấp thỏm bất an. Nếu Lâm Trạch Dương không có ở đây, chắc chắn ông ta sẽ mở miệng chiến lại liền, nhưng vì đang ở trước mặt anh nên ông ta không dám làm vậy. Dù sao thì Lâm Trạch Dương cũng là tông sư, Lưu Uy cảm thấy khả năng cao anh sẽ không để tâm tới tiền tài ngoài thân thật.

Vậy nên ông ta chỉ có thể nhỏ giọng nói: “Lâm Trạch Dương, tôi không phải có ý đó. Tôi không định tặng cậu mười căn biệt thự, càng không định nhục mạ cậu đâu.”

“Gì cơ?” Ánh mắt Lâm Trạch Dương đột nhiên mở to, nhìn chằm chằm Lưu Uy một cách kích động.

Lưu Uy bị hành động này của anh làm cho hoảng sợ, không dám nói nữa. Quả nhiên trước mặt tông sư mà nhắc tới tiền chính là bất kính.

“Ông đừng nói chuyện kiểu không giữ lời đấy. Đã nói sẽ tặng tôi mười căn biệt thự rồi, nếu không đưa thì tôi liều mạng với ông.” Một tay Lâm Trạch Dương ghì lấy bả vai Lưu Uy, nhìn chằm chằm ông ta như muốn nuốt luôn người vào trong bụng vậy.

Lưu Uy không khỏi sững sờ đứng im đó. Dáng vẻ này của Lâm Trạch Dương nào giống tông sư chứ, bây giờ anh giống một kẻ liều lĩnh yêu tiền như mạng sống hơn.

“Chuyện biệt thự chúng ta nói sau đi.” Bây giờ Lưu Uy đã nhận ra, tông sư Lâm Trạch Dương này và những tông sư trong lời đồn kia không hề giống nhau. Mấy câu gì mà “không đụng khói lửa thế gian” quăng ra chuồng gà được rồi đấy, Lâm Trạch Dương chính là một con sư tử đói đang há to miệng, chỉ cần có người dám đưa đồ là anh dám nuốt hết.

Điều quan trọng hơn nữa là, Lưu Uy phát hiện ra Lâm Trạch Dương cực kỳ vô liêm sỉ. Anh không hề để ý tới thân phận tông sư của mình. Nếu là người khác khi nhận món đồ nào đó sẽ tỏ ra hơi ngại ngùng, còn Lâm Trạch Dương lại không như thế, giống như mọi chuyện xảy ra đều là lẽ đương nhiên vậy.

“Được rồi, nhưng mà ông viết một tờ giấy ghi nợ trước đi.” Lâm Trạch Dương gật đầu, dáng vẻ trông rất khoan dung độ lượng, như thể Lưu Uy đang nợ mình tiền và bây giờ anh đang cho ông ta một cơ hội vậy.

Lần này Lưu Uy tới tìm Lâm Trạch Dương là vì có việc cần nhờ, vậy nên chỉ có thể ngoan ngoãn viết ra một bản ghi nợ giấy trắng mực đen đầu tiên trong đời mình. Chuyện này đúng thật là vô cùng xấu hổ. Dù gì Lưu Uy cũng là ông hoàng thế giới ngầm, bình thường chỉ có người khác ghi giấy nợ với ông ta thôi.

“Lâm Trạch Dương, thật ra tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp.” Rõ ràng là Lưu Uy đã đưa ra mười căn biệt thự nhưng ông ta vẫn không có đủ tự tin. Đây có lẽ là lần đầu tiên ông hoàng thế giới ngầm trải qua việc này.

Quả nhiên Lâm Trạch Dương trầm ngâm một lát, trông anh không hề vui nhưng cuối cùng vẫn miễn cưỡng nói: “Quên đi, chúng ta cũng có quen biết mà, trước đây tôi cũng từng giúp ông vậy nên thêm lần nữa cũng được.”

Lưu Uy cảm thấy tờ giấy nợ mười căn biệt thự ông ta vừa viết xong kia đem vứt cho chó ăn được rồi. Lâm Trạch Dương thật sự coi mười căn biệt thự đó là quà không cần báo đáp.

Ông ta xốc lại tâm trạng một lát, sau đó đi thẳng vào vấn đề chính: “Lâm Trạch Dương, cậu còn nhớ lọ thuốc X được tôi mua từ chỗ của Tần Tình không?”

Lâm Trạch Dương lập tức trở nên nghiêm túc, mấy người chỗ Tần Tình lại gây ra họa gì à?

Không phải do anh sợ phiền, chỉ là dạo này thế lực của Tần Tình có hơi bành trướng, càng ngày càng không coi anh ra gì.

Nghĩ tới đây, Lâm Trạch Dương hạ quyết tâm, lần sau nhất định phải tìm cơ hội trói Tần Tình lại, vỗ mông cô ta mấy cái thật đau, bắt cô ta gọi mình là anh trai, sau đó bắt cô ta đút khoai tây chiên và mở Cừu vui vẻ cho anh xem.

Lưu Uy tiếp tục nói: “Thuốc mà Tần Tình đưa cho tôi có hiệu quả không tệ. Tôi để cho hai mươi bộ đội đặc chủng có thể chất không tệ uống thử. Mười người trong số đó có phản ứng kháng thuốc, chết ngay lập tức. Còn thể chất của mười người còn lại được thay đổi rất lớn, thực lực tiến bộ cực kỳ nhanh.” Nói đến đây, lông mày của Lưu Uy hơi nhíu lại.

“Đây không phải là chuyện tốt à?” Lâm Trạch Dương hoài nghi hỏi.

Lưu Uy thở dài một tiếng, sau đó mới nói tiếp: “Đây vốn dĩ là chuyện tốt. Mười người này thật sự đã mạnh hơn, nhưng đồng thời…”
Chương 100 Cảnh giới cao nhất của sự cố chấp

Chương 100: Cảnh giới cao nhất của sự cố chấp

Một khi con người sở hữu sức mạnh mà bản thân vốn dĩ không có, họ sẽ nhanh chóng trở nên kiêu căng và rất ít người có thể giữ được bản chất thật của mình.

Ví dụ nếu Lâm Trạch Dương đột nhiên có một đống tiền xài không hết, bữa sáng anh nhất định sẽ mua ba quả trứng trà, một quả để ăn một quả để vứt, còn một quả đem tặng người qua đường.

Chuyện của mười người dưới trướng Lưu Uy cũng vậy. Bọn họ vốn là lực lượng đặc biệt, dù xét về mặt thể chất hay khả năng chiến đấu đều mạnh hơn người bình thường rất nhiều.

Bây giờ còn được uống thêm thuốc giúp thể chất của bản thân nâng cao hơn bao giờ hết, việc này khiến họ có cảm giác mình sắp trở thành siêu nhân luôn rồi.

Lưu Uy vốn định lợi dụng bọn họ đi đánh hắc quyền cho ông ta, vậy nên đã sắp xếp cho bọn họ một đợt huấn luyện. Thế nhưng bây giờ huấn luyện còn chưa xong, mười người này đã nghĩ rằng bản thân vô địch thiên hạ rồi, có thể lấy một cân tám mươi nên không chịu đi tập.

Là người có cùng đẳng cấp với Lão Cố, đương nhiên Lưu Uy biết dù mười người này đã rất mạnh, nhưng muốn xưng bá ở hắc quyền thì vẫn chưa đủ.

Cơ mà bây giờ bọn họ không đồng ý huấn luyện, Lưu Uy có thể làm gì chứ? Chẳng lẽ còn muốn ông hoàng thế giới ngầm như ông ta tự mình ra tay à? Nhưng dù có tự mình ra tay thì cũng chưa chắc ông ta đã là đối thủ của bọn họ.

Vậy nên, Lưu Uy nhớ tới Lâm Trạch Dương.

“Như vậy, có phải hơi rắc rối không?” Lâm Trạch Dương không khỏi cau mày, gương mặt lộ ra vẻ phiền muộn.

Lưu Uy căng thẳng nhìn anh nói: “Lâm Trạch Dương, cậu thấy có chuyện gì khó xử sao?”

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lát, sau đó chân thành nhìn về phía Lưu Uy nói: “Ông biết không, tôi thu tiền khi đánh dựa trên đầu người đấy. Cơ mà quan hệ của chúng ta tốt thế này, lấy tiền của ông thì tôi ngại quá, nhưng bọn họ lại có tới mười người…”

Khóe miệng Lưu Uy không khỏi nhếch lên. Làm ông ta tưởng là chuyện lớn gì, hóa ra chỉ là tiền thôi mà sao phải nghĩ chứ.

Lưu Uy cảm giác mình đã bị Lâm Trạch Dương đánh bại hoàn toàn.

Lưu Uy và Lâm Trạch Dương đều là kiểu người đã nói là sẽ làm, chốt kèo xong là lập tức đi về phía khu huấn luyện.

Sau đi đến nơi, đây là lần đầu tiên Lâm Trạch Dương thật sự thấy nội bộ thế lực của Lưu Uy.

Đi vòng qua một con đường nhỏ ở ngoại ô, một cánh cổng sắt sẽ xuất hiện.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua, phát hiện ra mấy ngọn núi xung quanh đều được vây bằng rào sắt. Nói cách khác, khu vực này đều đã bị Lưu Uy biến thành nơi huấn luyện.

Sau khi xe đi qua cổng sắt, Lâm Trạch Dương mới phát hiện ra khu vực này được xây mô phỏng theo căn cứ quân sự.

Chẳng mấy chốc, Lâm Trạch Dương và Lưu Uy đã tới sân huấn luyện.

Lúc này, phía bên trong sân truyền đến từng tràng cười không kiêng nể gì cả, tiếng cười đó cực kỳ vô liêm sỉ, trịch thượng, phô trương, thậm chí có thể nói là kiêu ngạo.

Lâm Trạch Dương và Lưu Uy xuống xe. Ông ta muốn lên trước để giới thiệu Lâm Trạch Dương, thế nhưng đã bị anh ngăn lại.

Một mình Lâm Trạch Dương tự đi về phía đó.

Lúc này, mười người kia đang đứng trước mảnh đất trống cười nhạo huấn luyện viên bị trói vào cọc gỗ.

“Trình độ này của mày mà cũng không biết xấu hổ, dám tới đây làm huấn luyện viên của bọn tao. Không phải tao khoe đâu, chỉ cần một ngón tay tao cũng có thể hạ gục mày.”

“Thôi không phải khoe, nãy tao thấy mày dùng cả năm ngón đấy.”

“Thế thì tao mạnh hơn nó rồi. Tao chỉ dùng một ngón thôi là đã đánh bại nó rồi.”

“Không phải do mày mạnh, là tại huấn luyện viên này quá yếu hiểu không? Bày đặt làm quân vương ở quân khu đã về hưu, rồi gì mà nhà vô địch cá nhân từng chiến thắng trong các cuộc thi liên quân khu chứ. Mẹ nó tao cười chết mất, hahahaha.”

Mười người kia nhìn huấn luyện viên bị trói vào cọc gỗ một cách khinh bỉ. Họ đều là lính đặc chủng đã nghỉ hưu, sau đó gia nhập vào các đội lính đánh thuê trở thành quân cảm tử. Về sau Lưu Uy đã bỏ ra một số tiền lớn mua mạng của họ về.

Trước kia Lâm Trạch Dương cũng có thể coi như là một quân nhân, vậy nên anh biết rõ mấy gã kia là hạng người gì, đều là loại ăn cứng không ăn mềm. Muốn thu phục bọn họ, trừ khi bản thân mình mạnh hơn, nếu không cũng chẳng còn cách nào khác.

Người huấn luyện viên đang bị trói kia chính là ví dụ điển hình nhất.

Lâm Trạch Dương tới trước mặt mười người, há miệng cười chung với họ làm lộ ra hàm răng trắng bóc, cùng với vẻ mặt thật thà khiến anh nhìn có hơi ngốc.

Bọn họ nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó đều khinh thường trợn mắt rồi đồng loạt quay người đi, không hề có chút hứng thú nào với Lâm Trạch Dương trông có vẻ gầy yếu này.

“Ê, mày là ai? Ở chỗ này làm gì? Đây không phải chỗ cho mấy thằng nam sinh ở đâu. Nhanh lượn ra chỗ khác đi.” Có một người nhìn thấy Lâm Trạch Dương đứng đó nhìn bọn họ cười nói, cảm thấy có hơi thiếu kiên nhẫn.

Lâm Trạch Dương vẫn mỉm cười nói: “Tao là ông nội chúng mày đấy. Mấy thằng cháu phế vật còn không mau lại đây chào ông à.”

Ban đầu mười người kia chưa kịp phản ứng, còn tưởng Lâm Trạch Dương định xin lỗi mình.

Trong nháy mắt, tất cả bọn họ đều quay đầu lại, nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương. Ngay lập tức mười ánh mắt chứa đầy sự tức giận và sát khi bắn về phía anh như những mũi tên nhọn, dường như muốn chọc cơ thể anh thành tổ ong luôn vậy.

Không thể không nói, mười người này đều là những người lính đã chiến đấu ở sa trường. Trên người của bọn họ có mùi máu tươi và sát khí làm kẻ khác kính sợ, ánh mắt sắc bén khiến người ta có cảm giác bị mười con sói nhe răng trợn mắt nhìn chằm chằm.

Lâm Trạch Dương vẫn ngây ngô cười với bọn họ, lộ ra hàm răng trắng của mình, dáng vẻ không thèm để ý.

“Mày có ngon thì nói lại lần nữa, xem tao có xé mõm mày ra, chặt đứt tay chân mày hay không.” Một người trong nhóm đó sắc mặt âm trầm đến đáng sợ, ánh mắt như rắn độc khiến người khác có cảm giác hắn sẽ bất thình lình lao tới mổ một nhát.

Gương mặt Lâm Trạch Dương vẫn giữ vẻ tươi cười, nói: “Chẳng lẽ chúng mày bị điếc à? Hay là mù rồi? Ông nội đang đứng đây mà sao còn không tới chào.”

“Mày chết chắc rồi.” Mười người kia đều nhảy dựng lên, không còn vẻ lười nhác như lúc nãy nữa mà giờ đã giống như mãnh hổ xuống núi, khí thế ngút trời.

Lâm Trạch Dương vẫn cười như trước, nói: “Đứa nào cũng ra vẻ hung dữ thế làm gì? Không phục thì tới đây đánh này, nếu đứa nào có thể đánh trúng tao một đòn thì tao quỳ xuống gọi đứa đó bằng ông.”

Lông mày mười người kia không khỏi nhíu lại, thoáng chốc không dám tùy tiện lao tới chỗ Lâm Trạch Dương. Anh thật sự rất điềm tĩnh, trên người còn tỏa ra khí chất kỳ quái khiến bọn họ cảm thấy do dự chưa dám quyết.

“Lại nói là tao bắt nạt chúng mày, tao chỉ dùng một tay thôi, hơn nữa…”

Vừa nói, Lâm Trạch Dương vừa dùng chân vẽ một vòng trên mặt đất. Vòng tròn này chỉ bao quanh chỗ đứng của anh thôi.

“Nếu tao rời khỏi vòng này thì coi như tao thua.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương ngoắc ngoắc tay về phía mười người kia.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK