• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 356 Lâm Trạch Dương không còn trốn tránh nữa

Đôi lông mày nhàn nhạt nhíu chặt lại, cánh môi mỏng, một đôi bàn tay với đầy vết chai sạn, trông giống như nỗi buồn của một ông lão trong những năm tháng tuổi xế chiều, đây không phải là vẻ ngoài mà một cô gái trẻ nên có.

Thế mà đây lại là khuôn mặt khi đang ngủ của một cô gái trẻ chỉ mới hai mươi tuổi.

Nhìn thấy bộ dạng của Tiểu Hoa như vậy, Lâm Trạch không nhịn được mà đưa tay ra nhẹ nhàng xoa đầu của Tiểu Hoa, muốn mang đến cho Tiểu Hoa một chút ấm áp và an toàn, một cô gái nhỏ như vậy thật khiến cho người khác cảm thấy hơi đau lòng.

Đột nhiên, Tiểu Hỏa mở đôi mắt còn đang ngái ngủ của mình ra, nhìn Lâm Trạch Dương, dáng vẻ trông rất ngốc, giọng nói còn có hơi mơ hồ, không rõ ràng, nói: “Anh Lâm Trạch Dương, có chuyện gì vậy ạ?”

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà mỉm cười với Tiểu Hoa, nói: “Không có gì, cô cứ tiếp tục ngủ đi.”

“Ò.” Tiểu Hoa ngơ ngác gật đầu, sau đó cô ấy tiếp tục nhắm mắt lại, nghiêng đầu tựa vào cửa sổ.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn Tiểu Hoa một cái, sau đó không tự chủ được mà ngẩng đầu lên, vẻ mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng, thờ ơ, đôi mắt sắc bén giống như móng vuốt đại bàng như muốn trực tiếp xé đoàn tàu ra làm đôi.

Lúc này Lâm Trạch Dương trông giống như mặt trời, ánh sáng rực rỡ tỏa ra muôn phương, ánh sáng chói rọi ấy khiến bất kỳ người nào cũng đều không thể mở mắt được, thậm chí ngay cả khi đã nhắm mắt lại vẫn sẽ cảm nhận được một cơn đau nhức, nhói nhói. Nó giống như một cơn sóng thần đang gầm thét, cho dù bạn là con tàu khổng lồ nào, dù bạn là ngọn núi to lớn đến đâu đi chăng nữa, chừng nào cơn sóng thần kia còn gầm thét, mọi thứ vẫn sẽ quay ngược lại như vậy, mọi thứ cũng vẫn sẽ sụp đổ.

Đây chính là lời cảnh báo của Lâm Trạch Dương.

Vốn dĩ ban đầu Lâm Trạch Dương muốn che giấu thực lực của bản thân, để nhìn thử xem những người trên chuyến tàu kỳ lạ này và tai nạn gì sẽ xảy ra. Nhưng bây giờ…

Nhìn thấy dáng vẻ kia của Tiểu Hoa, Lâm Trạch Dương nhớ tới một cảnh tượng mà bản thân anh đã từng nhìn thấy trước đây.

Khi anh đang dẫn dắt các thành viên trong nhóm của mình đi thực hiện một nhiệm vụ, anh đã bị phục kích. Hóa ra là nhân vật chỉ thị nhiệm vụ muốn thủ tiêu Lâm Trạch Dương.

Vào đêm hôm đó, Lâm Trạch Dương và các thành viên trong nhóm của anh đã trải qua những trận chiến đầy khó khăn và chết chóc, Lâm Trạch Dương cũng đã bị thương rất nặng, một số thành viên ở trong nhóm của anh cũng đã suýt phải bỏ mạng.

Trong trận chiến kéo dài tám tiếng đồng hồ ở khu rừng rậm gần đó, quanh phạm vi khoảng mười dặm không còn sót lại bất kỳ một sinh vật sống nào, người ta có thể tưởng tượng được trận chiến cuối cùng khốc liệt đến mức nào.

Cuối cùng, khoảnh khắc trước khi bình minh, Lâm Trạch Dương và những người khác cũng đã tiêu diệt được hết tất cả đối thủ của mình, khi ấy tất cả họ đều không còn sức lực, rơi xuống đỉnh của một ngọn núi nào đó, vô cùng mệt mỏi, cảm thấy có lẽ chết như thế này cũng là một lựa chọn đúng đắn.

Lại đúng vào thời điểm này, Lâm Trạch Dương nhìn thấy có một bông hoa nhỏ màu trắng ở bên dưới một tảng đá. Mặc dù bông hoa nhỏ màu trắng đó cũng chẳng đẹp mấy, trông không có gì lộng lẫy, nhưng thật đáng kinh ngạc, cho dù mặt trời có chiếu vào đi chăng nữa, trông nó vẫn héo úa, màu trắng không còn thuần chất, tinh khiết nữa.

Ngay khi nhìn thấy bông hoa nhỏ màu trắng đó, Lâm Trạch Dương đứng hình, sửng sốt, sau đó khuôn mặt của anh vô thức nở một nụ cười.

Nhờ vào khoảnh khắc đó, cảnh tượng đó, Lâm Trạch Dương cảm thấy cả cuộc đời này của mình sẽ thật khó quên. Thậm chí ở một mức độ nhất định mà nói, Lâm Trạch Dương sẽ sống sót, anh sẽ quay trở về Trung Quốc, sẽ sống cuộc sống của một người bình thường, tất cả đều là bởi vì bông hoa nhỏ màu trắng đó.

Nó sinh trưởng, lớn lên trong hoàn cảnh khắc nghiệt, nó cách xa mọi thứ, nó cô đơn như vậy, trông nó không đẹp đẽ, thậm chí có thể nói là nó không có giá trị gì. Nhưng nó vẫn tồn tại, tồn tại một cách ngoan cường, bởi vì mục đích sống còn mà tồn tại. Chẳng nhẽ đây không phải là điều cảm động nhất sao?

Lâm Trạch Dương cảm thấy Tiểu Hoa mới vừa rồi nhíu chặt đôi lông mày chính là bông hoa nhỏ màu trắng kia, vậy nên Lâm Trạch Dương sẽ không bao giờ để bất kỳ người nào làm tổn thương Tiểu Hoa, cho dù người đó chỉ có suy nghĩ thôi cũng không được.

Đúng vậy, đây là Lâm Trạch Dương khi bình tĩnh, khiến người ta cảm thấy anh ngớ ngẩn, trông giống như một kẻ ngốc. Nhưng khi anh thể hiện tài năng, lợi thế của bản thân, anh chính là Long Vương, Long Vương toàn năng, không có gì không thể làm được, Long Vương, người có thể khiến toàn bộ giới lính đánh thuê phải lo lắng, khiếp sợ chỉ bằng một cái liếc mắt, anh cứ bá đạo, dũng cảm, không hề sợ hãi như vậy.

Ông lão đưa mắt nhìn về phía bên này, trong nháy mắt chợt cảm thấy như thể đôi mắt của mình bị bỏng, không nhịn được mà nhắm mắt lại.

Mặc dù cuộc so tài vừa rồi giữa Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu không gây ra bất kỳ ấn tượng gì, nhưng bởi vì cả Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu đều đã ra tay hành động, ông lão đang che giấu thực lực, thân phận* của bản thân đương nhiên có thể nhìn thấy rõ ràng hết tất thảy mọi chuyện, đều đã biết Lâm Trạch Dương không phải là người bình thường.

*深藏不露 /shēn cáng bù lù/ (Thâm tàng bất lộ): dùng để chỉ những người có kiến thức, tài năng nhưng sống nội tâm, không thích thể hiện tài năng của bản thân ở trước mặt người khác, hoặc dùng để chỉ những người che giấu thân phận, tung tích, tài năng, thực lực của bản thân.

Vậy nên, ông lão kia liếc nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó lại nhìn sang Tiểu Hoa.

Tâm tư, suy nghĩ của ông lão kia cũng rất đơn giản, Lâm Trạch Dương có hơi khó hiểu*, ông không biết nên đối phó như thế nào. Vậy nên, nếu Lâm Trạch Dương trở thành kẻ thù của ông ta, liệu ông ta có thể ra tay hành động từ những người xung quanh Lâm Trạch Dương hay không?

*深不可测 /shēn bùkě cè/ (Thâm bất khả trắc): dịch xuôi ra là thâm sâu đến mức không thể hiểu được, hay có thể hiểu là không tài nào hiểu nổi, không thể hiểu được, thâm sâu khó lường, sâu không thể lường.

Tất cả mọi người đều nói giang hồ nham hiểm, đây đích thực là như vậy.

Nhưng lúc này, ông lão kia đành phải nhắm mắt lại, sau đó ông ta chỉ đơn giản là quay đầu đi.

“Sư phụ, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ? Đây không phải là người mà chúng ta đang tìm kiếm sao?” Một cậu thanh niên trẻ ở bên cạnh ông lão lên tiếng hỏi.

Ông lão suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Bây giờ chúng ta cứ tạm thời bỏ qua chuyện này đi, đây là mối ân oán giữa Khổng Môn và chàng trai kia. Chúng ta cũng không cần phải can thiệp nữa.”

“Ò.” Cậu thanh niên trẻ tuổi kia không hiểu lắm.

“Nhắm mắt lại và ngủ đi.” Ông lão đưa ra một mệnh lệnh không thể chống đối cho chàng thanh niên trẻ tuổi kia.

Cậu thanh niên khẽ cau mày lại, không biết tại sao sư phụ lại cư xử như vậy, không phải chỉ là một cái Khổng Môn thôi sao? Không phải chỉ là một chàng thanh niên không biết được lai lịch, nguồn gốc của bản thân thôi sao? Nhưng bởi vì sư phụ đã ra lệnh, nên cậu thanh niên trẻ kia cũng không còn cách nào khác, đành phải cúi đầu xuống.

Thực ra ông lão này không thật sự sợ Lâm Trạch Dương như vậy, chỉ là Lâm Trạch Dương thay đổi quá nhanh và quá khốc liệt, khiến ông ta vô thức né tránh. Nhưng điều này không có nghĩa là ông lão thua kém Lâm Trạch Dương.

Ông lão này thật sự là một cao thủ võ thuật chân chính, ông ta biết bản thân mình chỉ vừa mới né tránh một chút, sẽ để lại một chút bóng ma tâm lý. Thất bại nhỏ nhặt này có thể không có ý nghĩa gì với người bình thường, nhưng đối với những trận đấu tay đôi giữa các cao thủ, lại thường được quyết định bởi một chi tiết nhỏ được coi là không đáng kể.

Ông lão quyết định không để ý đến chuyện của Lâm Trạch Dương nữa, trước tiên phải để tâm trí của bản thân hoàn toàn ổn định.

Tất cả mọi thứ cứ để đó và chờ đến khi đưa ra quyết định một lần nữa.

Và vào đúng thời điểm này, Văn Ca từ một toa tàu đi tới.

Văn Ca quay trở về một mình, Thạch Đầu đã được Văn Ca sắp xếp cho xuống tàu.

Biểu cảm của Văn Ca vào lúc này trông rất tệ, cực kỳ tệ, trông vô cùng khó coi, khóe miệng của hắn hơi nhếch lên, trong đôi mắt hiện lên vẻ đầy lo lắng.

Bởi vì vừa rồi, Văn Ca sau khi nghe Thạch Đầu kể, đã biết được chuyện gì đã xảy ra giữa Lâm Trạch Dương và Thạch Đầu.

Văn Ca hoàn toàn không thể tưởng tượng nổi, chỉ trong khoảng thời gian ngắn ngủi mà đoàn tàu đã đi vào trong đường hầm, thế mà lại xảy ra nhiều chuyện đặc sắc cũng như cả những chuyện khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Chương 357 Sự đáng sợ của Lâm Trạch Dương

Quay lại vài phút trước.

Bên trong thùng xe đột nhiên tối đen.

Lâm Trạch Dương dùng một tay nắm lấy tay của Thạch Đầu. Đồng xu của Thạch Đầu rơi xuống, chân anh ta đá về phía trước

Cú đá của Thạch Đầu không phải nhằm nâng đồng xu lên mà là trực tiếp đá vào háng Lâm Trạch Dương.

Hiện tại ánh sáng trong xe đột nhiên tắt ngúm, nếu lúc này là người bình thường thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, thời khắc này chính là lúc mọi người ít phòng bị nhất.

Nhưng cậu ta đã sớm có chuẩn bị, Thạch Đầu là đệ tử của Phật giáo, quanh năm đi tàu, Thạch Đầu đã đi chuyến tàu như thế này không biết bao nhiêu lần.

Vì vậy, Thạch Đầu đã biết lúc nào đoàn tàu sẽ đi vào đường hầm nên chọn thời điểm này để hành động. Phải nói rằng Thạch Đầu tuy còn trẻ nhưng hung ác không kém gì Văn Ca.

Nhưng vào lúc này, ngay khi Thạch Đầu nghĩ mình đã nắm chắc lợi thế, cậu ta cảm thấy một chân của mình va vào tấm sắt, như thể mắt cá chân bị trẹo, đau đến mức chảy cả nước mắt.

Thạch Đầu không tỏ ra kinh ngạc hay đau đớn, giấu đi tất cả những cảm xúc này, bàn tay còn lại không bị Lâm Trạch Dương khống chế đã rút ra một con dao găm.

Con dao găm sắc bén cắt vào bàn tay của Lâm Trạch Dương đang nắm lấy cổ tay anh ta. Trong bóng tối chỉ còn nghe thấy tiếng đoàn tàu chạy qua đường hầm, tiếng Thạch Đầu vung dao găm hoàn toàn bị át đi, lúc này lại đang trong bóng tối, Lâm Trạch Dương khẳng định không có cách nào đoán trước được đòn này.

Nhưng vào lúc này, Thạch Đầu cảm thấy tay mình được thả ra, sau đó hắn biết rằng đòn dao găm của mình đã thất bại.

Thạch Đầu sửng sốt, nhưng tâm trí anh ta thực sự ổn định đến mức không thể tưởng tượng được, anh ta trong nháy mắt xua đuổi hết ý nghĩ không cần thiết, xoay cổ tay một cái, con dao găm hướng thẳng về phía Lâm Trạch Dương, đâm tới.

Lúc này, Thạch Đầu cảm giác được một trận gió mạnh từ phía trước thổi tới. Thạch Đầu lập tức phán đoán đây là tay Lâm Trạch Dương đang tấn công mình.

Anh ta liền lộ ra nụ cười lạnh lùng, trong lòng tràn đầy giễu cợt sự liều lĩnh của Lâm Trạch Dương, hắn dám ra tay, thực sự là không muốn sống nữa.

Con dao găm của Thạch Đầu không chút do dự tiếp tục đâm về phía trước, cảm giác áp lực càng lúc càng lớn, chứng tỏ Lâm Trạch Dương đã ở rất gần hắn.

Nhưng đúng lúc này, trận gió nhẹ kia lại biến mất, không cảm thấy nữa.

Thạch Đầu kinh ngạc, không ngờ mình lại đâm lệch, anh ta không muốn đâm vào tay Lâm Trạch Dương, mà là muốn đâm vào ngực hắn.

Con dao găm của Thạch Đầu tiếp tục đâm về phía trước.

Đúng lúc này, cổ tay Thạch Đầu đột nhiên có một cảm giác, chính là tay Lâm Trạch Dương đang muốn bắt lấy tay anh ta.

Thạch Đầu giật mình, vội vàng xoay cổ tay, lia con dao găm sang hướng khác.

Nhưng lại thất bại.

Cổ tay của Thạch Đầu run rẩy, lần nữa đổi hướng dao găm.

Sau đó Thạch Đầu cảm giác được dao găm đâm càng ngày càng mạnh, đầu trước của con dao xuất hiện vật cản.

Đâm trúng rồi.

Trên mặt Thạch Đầu liền lộ ra nụ cười, một nụ cười thật tươi, quả nhiên hắn ở trong bóng tối đen như mực, đối phương không biết trong tay hắn có một con dao găm, hơn nữa kỹ thuật của hắn nhạy bén như vậy, làm sao đối phương có thể tránh được đòn tấn công của hắn?

Nụ cười của Thạch Đầu còn chưa kịp lan rộng thì đã dừng lại.

Bởi vì vào lúc này, Thạch Đầu cảm thấy dao găm của mình bị khựng, không thể động đậy. Không phải con dao găm bị cản, mà là toàn bộ người Thạch Đầu đều bị khống chế, dù hắn dùng sức thế nào, dùng sức theo hướng nào, con dao găm cũng bất động, và hắn đương nhiên cũng không thể nhúc nhích được.

Không thể nào, không phải Lâm Trạch Dương đã bắt được con dao chứ?

Thạch Đầu bỗng dưng nảy ra một ý nghĩ hoang đường như vậy, nhưng nhanh chóng bác bỏ nó vì không ai trong bóng tối có thể làm được điều này.

Chưa kể ở trong bóng tối, dù ở nơi có chút ánh sáng cũng không ai có thể làm được điều này, phải biết cổ tay của Thạch Đầu không ngừng xoay, hướng dao găm không ngừng thay đổi, tốc độ của hắn cũng không hề chậm, và sức mạnh cũng không hề yếu.

Nhưng thực tế có vẻ.

Đâm phải rồi.

Thạch Đầu đột nhiên nghe được một tiếng giòn vang, sau đó trong lòng cảm thấy đau đớn đến nỗi khiến hắn chỉ muốn hét lên.

Nhưng lúc này, Thạch Đầu cảm giác được phía trước có thứ gì đó đang nhanh chóng tiến tới gần, sau đó cảm thấy miệng mình bị chặn lại. Tiếp đó, Thạch Đầu cảm giác được một luồng sức mạnh mẽ hướng về phía mình, hắn hoàn toàn ngất đi.

Đó là những gì xảy ra sau khi đoàn tàu đi vào đường hầm.

Lâm Trạch Dương thực sự dùng tay không giật lấy con dao găm của Thạch Đầu, điều này khác nào dùng hai ngón tay nắm lấy cánh quạt điện đang chạy số 5 với tốc độ cao?

Khả năng phán đoán thời điểm, khả năng nắm bắt cơ hội và sức mạnh ngón tay của của Lâm Trạch Dương, mạnh đến mức nào?

Văn Ca, người đang đi về phía Lâm Trạch Dương, trong lòng hắn đã có cảm giác rằng không muốn tiếp tục tỷ thí với Lâm Trạch Dương. Lần này xem ra hắn đã đá trúng tấm sắt thật rồi.

Vậy thì, Lâm Trạch Dương này là ai? Hắn đúng là một thiếu niên tuổi trẻ tài cao, xem ra gần đây trong giới võ lâm không có bất kỳ thanh niên nào xuất sắc. Người được kính trọng nhất bây giờ là Trương trưởng lão của Võ Đang, nhưng Trương trưởng lão không trẻ bằng Lâm Trạch Dương.

"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu cuộc tranh tài thứ hai đi." Văn ca đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, ngồi xuống, liếc nhìn Tiểu Hoa nói.

Tỷ thí đã bắt đầu, Văn ca mặc dù e ngại thực lực của Lâm Trạch Dương, nhưng dù sao hắn đại diện cho khu vực Giang Nam, không thể không chiến mà bại.

Hơn nữa Văn ca cảm thấy mình cũng không phải hoàn toàn không có cách nào, dù sao đây cũng không phải tỷ thí võ đạo tu vi, mà là tỷ thí kỹ năng của bàn tay.

"Được." Lâm Trạch Dương gật đầu với Văn ca, sau đó tiếp tục nói: "Tôi còn có một yêu cầu khác, đó chính là, nếu các anh thua, tất cả các anh sẽ phải xuống xe."

Văn Ca liền nhíu mày thật chặt, yêu cầu này có chút quá đáng, chẳng khác nào yêu cầu toàn bộ bọn họ cúi đầu trước Lâm Trạch Dương .

"Đừng cảm thấy tôi quá đáng, anh không xuống xe cũng không sao, nhưng đến lúc đó tôi sẽ không khách khí mà giết người, giết hết mọi đệ tử của anh mà tôi nhận ra."

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương vẫn thản nhiên, giọng nói cũng bình tĩnh, không nhấn mạnh giọng điệu, cũng không lộ ra ánh mắt hung dữ, giống như cách Lâm Trạch Dương đối diện với Văn ca trước đây.

Nhưng vào lúc này, Văn Ca lại cảm giác được một luồng áp lực lạnh như băng, toàn thân như bị ngạt thở.

Bởi vì Văn Ca nghĩ rằng Lâm Trạch Dương không hề nói đùa, tên này thật sự có thể giết người, hắn sẽ giết rất nhiều người mà không chút do dự.
Chương 358 Khiêu khích

“Được, nhưng anh cũng phải hứa với tôi một điều kiện, nếu thua thì anh phải xuống xe.” Văn Ca mất một lúc mới bình tĩnh lại được, sau đó cắn răng mà quyết định như vậy.

“Được rồi. Hãy nói về nội dung tỷ thí lần này của chúng ta đi.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh gật đầu.

Văn Ca lại trầm mặc lần nữa, chìm trong suy nghĩ. Một lúc sau, Văn Ca lại nhìn Lâm Trạch Dương nói: “Rất đơn giản. Chúng ta là người Khổng Môn, đương nhiên sẽ coi trọng thủ pháp của mình nhất. Cho nên, lần này anh chỉ cần ngăn cản người của chúng tôi trộm tiền của một người nào đó thôi.”

Đây vốn là trận tỷ thí thứ ba mà Văn Ca chuẩn bị cho Lâm Trạch Dương, đây là kế sách cuối cùng nhằm ngăn cản Lâm Trạch Dương nếu thắng trận trước. Nhưng hiện tại không thể không tung ra sớm được.

“Mục tiêu là bà lão kia. Trong gói hàng của bà có hai nghìn nhân dân tệ, được gói trong một chiếc túi màu đen. Nửa giờ nữa, tàu sẽ đến ga tiếp theo. Chỉ cần anh đảm bảo rằng tiền của bà cụ vẫn còn sau nửa tiếng nữa. Như vậy thì coi như anh thắng.” Lần này Văn Ca trở nên tự tin hơn và nhìn thẳng vào Lâm Trạch Dương.

Vẻ mặt Lâm Trạch Dương trở nên nghiêm túc, nếu Văn Ca biết rõ trong người bà lão có bao nhiêu tiền, cũng biết bà lão đựng tiền trong túi đen, vậy chẳng phải bọn họ đã nắm chắc thành công rồi hay sao?

“Ồ, xin lỗi, xin lỗi, bà có sao không, thưa bà?” Đột nhiên, cách đó không xa có người va vào bà cụ, bà cụ nghiêng người.

“Không sao, không sao đâu.” Bà cụ nhanh chóng mỉm cười và xua tay.”

“Ồ, sao ở đây lại có thứ gì đó? Là của bà à, thưa bà?” Người đàn ông trung niên làm như vấp ngã, cúi đầu nhìn thấy một cái túi màu đen thì lập tức nhặt lên.

Bà lão nhanh chóng giật lấy chiếc túi và nói: “Cái này là của tôi, của tôi.”

Bà lão trông rất lo lắng và ôm chặt chiếc túi màu đen.

“Ồ, bà lão, bà hãy cẩn thận, đừng đánh rơi thứ gì nữa đấy.” Ngược lại người kia trông rất dễ nói chuyện, chào bà cụ một tiếng, rồi tiếp tục đi về phía trước.

Khi người đàn ông trung niên đến chỗ Lâm Trạch Dương, anh ta nhìn Văn Ca, sau đó gật đầu với Văn Ca rồi mới bước đi.

“Ôi, sao túi của tôi lại có một lỗ vậy? Thật là xui xẻo. May mà không có gì rơi ra ngoài cả.” Bà cụ kiểm tra túi xách, vẻ mặt sợ hãi.”

“Vậy thì, cuộc tỷ thí bây giờ bắt đầu. Hãy nhớ rằng thời gian là nửa giờ. Khi chúng ta đến trạm tiếp theo.” Văn Ca nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương gật đầu nói: “Được.”

Sau đó Lâm Trạch Dương cũng không đứng dậy ngay, anh vẫn ngồi ở đó, thậm chí còn nhắm mắt lại.

Văn Ca không khỏi cau mày, Lâm Trạch Dương đang làm cái gì thế? Lúc này không phải nên tiếp cận bà lão sao? Thậm chí đưa bà lão đến đây, nhường vị trí cho bà cụ, sau đó giám sát bà ấy chặt chẽ.

Nhưng xem ra Lâm Trạch Dương không dẫn bà lão tới đây thì tốt hơn, chẳng phải người Khổng Môn sẽ có cơ hội ra tay hơn sao?

Kết quả là, Văn Ca cũng nhắm mắt lại, nhìn rất thoải mái, thậm chí nhắm mắt nghỉ ngơi.

Lâm Trạch Dương không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài. Lâm Trạch Dương thực sự không biết rằng tiền của bà cụ đã bị người Khổng Môn đánh cắp hay chưa, càng không biết là chuyện sẽ xảy ra vào lúc nào.

Mặc dù vừa rồi Lâm Trạch Dương đang tập trung tỷ thí với Thạch Đầu nhưng mọi chuyện lại xảy ra ngay trước mắt anh. Điều này khiến anh phải thừa nhận rằng những người ở Khổng Môn quả thực rất có năng lực, và ngay cả Lâm Trạch Dương cũng không có cách nào hiểu được những thủ đoạn này.

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương cũng không từ bỏ trận tỷ thí này, nhưng anh biết, nếu như người Khổng Môn không ra tay mà chính anh lại làm gì đó thì nhất định sẽ khiến mọi chuyện trở nên khó khăn hơn.

Lâm Trạch Dương đang chờ người Không Môn ra tay. Dù là thủ đoạn nào, một khi đã được dùng thì nhất định sẽ có cách phá giải. Điều khó đề phòng nhất là những phương tiện không được sử dụng kia thôi.

Một lúc sau, đột nhiên có tiếng động vang lên trên xe.

Hóa ra là có hai người va chạm cãi nhau vì xích mích, họ là hai người trẻ tuổi. Có lẽ là những người còn trẻ nên đầy máu lửa, không ai chịu thừa nhận lỗi lầm của mình chứ đừng nói đến việc xin lỗi.

Tranh cãi được một lúc, hai người có dấu hiệu ra tay xô đẩy nhau.

Đám đông lập tức trở nên hỗn loạn.

Có người muốn tiến tới ngăn cản, nhưng hai thanh niên lao ra như xăng bốc cháy, đẩy nhau mạnh hơn. Vì lực quá lớn, hai người đồng thời lùi lại, rồi biến mất trong đám đông.

Những người xung quanh hai chàng trai vốn dĩ đứng rất gần với họ nên khi hai người ngã xuống, những người đứng sau cũng ngã theo. Sau đó, những người trên xe run rẩy như đang ngồi trên một chiếc xe buýt đột ngột thắng gấp, tạo ra hiệu ứng dây chuyền.

Bà lão cũng lảo đảo suýt ngã xuống đất.

Sau đó, hai thanh niên lại bắt đầu đánh nhau.

Những người bên cạnh đều nhường đường, khiến toa xe vốn đã chật chội lại càng đông đúc hơn, đám đông như dồn lại thành một đống.

Bà cụ cũng bị chen vào đám đông, hay nói cách khác là bị đám đông vây quanh.

Lâm Trạch Dương đã mở mắt khi âm thanh vang lên, sau đó ánh mắt nhìn về phía bà lão.

Lâm Trạch Dương không thể không thừa nhận trong lòng, thật sự là Khổng Môn có vô số thủ đoạn. Lúc này, mặc dù bà lão đang ôm chặt túi xách, nhưng nhất định sẽ không để ý quá nhiều nếu ở chỗ đông người, giác quan sẽ trở nên đờ đẫn.

Bây giờ nếu có người Khổng Môn ra tay, làm sao bà lão biết được, người bên cạnh cũng không thể biết?

Và khi sự hỗn loạn kết thúc, tiền của bà lão đã không còn, tên trộm cũng đã biến mất rồi, làm sao bà cụ có thể tìm ra tên trộm vào thời điểm đó và thậm chí có thể bà còn không biết rằng đồ đạc của mình đã bị đánh cắp nữa cơ?

Chắc chắn.

Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương nhìn thấy một người đàn ông trung niên đẩy người bên cạnh ra để nhường chỗ cho mình, sau đó đưa tay lấy túi xách của bà cụ.

Bởi vì bị đám đông vây quanh nên Lâm Trạch Dương không nhìn rõ người đàn ông trung niên này làm gì.

Rất nhanh, người đàn ông trung niên quay lại, chen qua đám đông và bước về phía trước.

Người đàn ông trung niên này lại đi về phía Lâm Trạch Dương.

Có thể thấy trên vạt áo của người đàn ông trung niên này có một chút màu đen, chính là mép của một chiếc túi màu đen.

Người đàn ông trung niên đi về phía Lâm Trạch Dương rồi thậm chí còn mỉm cười với anh.

Đây có phải là sự khiêu khích không?


Chương 359 Đối đầu

Phải, đó là khiêu khích.

Đây còn không phải là khiêu khích sao? Cái gì vậy? Nó ở ngay trước mắt anh, Lâm Trạch Dương, và ngang nhiên để anh nhìn thấy một cách trắng trợn.

Người đàn ông trung niên kia thậm chí cũng đã đi đến bên cạnh Lâm Trạch Dương.

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn bất động, ngồi trên ghế, không thèm nhìn người đàn ông kia.

Người đàn ông trung niên khẽ cau mày, nhưng vẫn tiếp tục tiến về phía trước như dự định.

Văn Ca cuối cùng cũng không nhịn được nữa, vẻ mặt khó hiểu nhìn Lâm Trạch Dương, hỏi: “Sao anh không ra tay? Anh không định bảo vệ túi tiền của bà lão kia sao?”

Lâm Trạch Dương vẫn không nhúc nhích, ánh mắt hướng về phía bà lão, nhưng lại trả lời câu hỏi của Văn Ca nói: “Tôi nhớ rõ anh đã nói, cuộc thi này sẽ kéo dài nửa giờ, khi tàu đến trạm kế tiếp mới kết thúc.”

Văn Ca liền gật đầu nói: “Quy tắc đúng là như vậy.”

Lâm Trạch Dương tiếp tục nói: “Đã như vậy thì tại sao tôi lại phải ra tay vào lúc này?”

Văn Ca không khỏi nhíu mày chặt hơn, nhưng cũng không lên tiếng nữa, trong lòng tràn đầy nghi hoặc, chẳng lẽ Lâm Trạch Dương đã nhìn thấy thứ hắn vừa bố trí rồi sao?

Trên thực tế, người đàn ông trung niên vừa rồi không hề ra tay, hay nói cách khác, không có đệ tử nào ra tay với bà lão. Đúng, đó là một cái bẫy.

Người đàn ông trung niên giả vờ ra tay để thu hút sự chú ý của Lâm Trạch Dương, nếu Lâm Trạch Dương tiến lên ngăn cản người đàn ông đó, ông ta sẽ dùng nhiều cách khác nhau để dây dưa với Lâm Trạch Dương, thậm chí còn thu hút sự chú ý của cảnh sát nữa. Cuối cùng nếu như cảnh sát có thể khống chế được Lâm Trạch Dương thì tốt, nếu không cũng vẫn sẽ thu hút sự chú ý của Lâm Trạch Dương.

Khi đó nhất định sẽ có người trộm tiền của bà lão, lúc đó Lâm Trạch Dương thậm chí sẽ không biết là ai đã trộm tiền chứ đừng nói đến việc điều tra.

Như vậy, khi đó không phải là Lâm Trạch Dương đã thua trận tỷ thí này sao?

Không thể không nói, Văn Ca thật sự là một người từng trải, thủ đoạn của hắn rất tinh vi và suy nghĩ của hắn càng thận trọng hơn. Nếu một người không bao giờ làm việc gì một cách thiếu kiên nhẫn mà chỉ quyết định điều gì đó và thực hiện nó một cách cẩn thận thì người đó ắt có thể thành công. Đây cũng có thể là nguyên nhân khiến nhiều người thất bại, bởi họ luôn mong muốn đạt được thành công chỉ sau một đêm.

Nhưng bây giờ, Văn Ca phát hiện, lúc bình thường điều hắn tự hào nhất lại chẳng có tác dụng gì trước mặt Lâm Trạch Dương.

Tên này…

Văn Ca lại nhìn Lâm Trạch Dương, làm sao hắn có thể bình tĩnh như vậy, lúc này làm sao có thể có phán đoán chính xác như vậy, làm sao tâm lý có thể ổn định như vậy?

Chẳng bao lâu sau, hai thanh niên kia đã hoàn toàn tách ra, lúc này cảnh sát cũng ập đến. Cảnh sát đưa hai thanh niên đi, xe lửa yên tĩnh trở lại.

Lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên đứng dậy từ chỗ ngồi.

Văn ca lại không khỏi nhíu mày, Lâm Trạch Dương định làm cái gì?

Lúc này Văn Ca phát hiện tâm lý của mình đã rất bất ổn, bởi vì hắn không có cách nào đoán được suy nghĩ của Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương muốn làm gì, hắn chưa từng gặp qua người như Lâm Trạch Dương.

Văn Ca trở nên rất lo lắng và nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương mà không chớp mắt.

Lâm Trạch Dương đến gần bà lão, anh đi ngang qua bà lão. Lâm Trạch Dương không hề làm gì mà đi tới phía sau toa xe, đi vào nhà vệ sinh.

Vậy mà Lâm Trạch Dương lại đi vệ sinh vào lúc này.

Văn Ca không khỏi sửng sốt, Lâm Trạch Dương đang làm cái quái gì vậy, giờ phút nào rồi mà tên này còn dám đi vệ sinh, thế mà lại để bà lão ra khỏi tầm mắt, tên này đang nghĩ cái quái gì vậy?

Văn Ca không còn hiểu được hành vi của Lâm Trạch Dương có ý gì nữa.

Nhưng sao hắn có thể lãng phí cơ hội tốt như vậy, nếu lúc này không ra tay, nắm bắt cơ hội này, Văn Ca có còn là đại diện của Khổng Môn không?

Văn Ca giơ tay lên và làm ra mấy động tác.

Đứa trẻ ngồi cạnh bà lão đứng dậy khỏi ghế, chạy vòng quanh trong xe rồi bất ngờ va vào lưng bà. Bà lão quay lại và nhìn thấy một đứa trẻ, bà liền mỉm cười và cúi xuống đỡ đứa bé.

Lúc này, mẹ của đứa bé đi tới, ngượng ngùng cười với bà cụ, nói: “Thật xin lỗi, đứa nhỏ thật nghịch ngợm, đã gây phiền toái cho bà rồi.”

Bà cụ nhìn vào mặt người phụ nữ rồi nói: “Không sao, không sao đâu. Đứa trẻ hoạt bát thì cũng rất tốt.”

Điều mà bà lão không để ý chính là đứa trẻ mà bà đang bế và dựa vào người bà đang với lấy túi xách của bà bằng một tay.

Đúng vậy, đứa trẻ và người phụ nữ này đều là người của Văn Ca, ai nói trẻ con nhất định phải ngây thơ?

Đúng lúc này, khi đứa bé sắp thành công thì toa xe bỗng tối sầm, bên ngoài truyền đến những âm thanh ồn ào, đoàn tàu tiến vào đường hầm.

Văn Ca liền nhíu mày thật chặt, đương nhiên hắn biết trước khi đến trạm tiếp theo sẽ còn có hai đường hầm nữa phải đi vào, nhưng lại không lưu ý rằng lúc này sẽ đi vào đường hầm đầu tiên.

Bóng tối che khuất tầm nhìn của mọi người, khiến bọn họ không thể hành động. Cậu bé này vốn là người của Khổng Môn, cũng có chút kinh nghiệm, nhưng so với Văn Ca thì vẫn còn kém xa nên lúc này cậu ta không biết phải làm sao liền thu tay lại.

Lúc này, đứa trẻ có một cảm giác kỳ lạ, hình như có một cơn gió thổi qua bên cạnh, nhưng cơn gió đó quá nhẹ khiến nó tưởng rằng đó là do mình tưởng tượng ra.

Rất nhanh, cơn gió kia đã biến mất không thấy tăm hơi.

Đứa trẻ cho rằng đây quả thực là ảo giác của mình nên không nói với ai về tình huống này.

Đường hầm này cũng không dài lắm, cho nên toa xe rất nhanh đã tràn đầy ánh sáng nạp tiền.

Văn Ca không hề rời mắt khỏi bà cụ và phía sau xe.

Quả nhiên, vào lúc này, Văn Ca nhìn thấy Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương đã bước ra khỏi phòng vệ sinh, mở to mắt nhìn bà lão.

Văn Ca biết rằng nếu khi Lâm Trạch Dương xuất hiện thì không ai có thể ra tay thành công.

Văn Ca giơ tay, sau đó đứa trẻ và người phụ nữ kia trở về chỗ ngồi.

Lâm Trạch Dương đi về phía bà cụ, sau đó dừng lại bên cạnh bà cụ và nói: “Bà à, bà qua đây ngồi với cháu một lát đi.”

Văn Ca lại nhíu mày chặt hơn, Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng làm như vậy, để bà lão ngồi vào chỗ của mình.

Như vậy, có phải người Khổng Môn sẽ mất đi rất nhiều cơ hội ra tay hay không?

Văn Ca ý thức được thực lực của Lâm Trạch Dương, có thể nói cướp tiền của bà lão trước mặt Lâm Trạch Dương là chuyện bất khả thi.

Nhưng lúc này khóe miệng Văn Ca lại nhếch lên.
Chương 360 Vòng này tới vòng khác

Văn Ca là một Không Môn tử giàu kinh nghiệm, sao mà không biết Lâm Trạch Dương nghĩ gì.

Thậm chí cái lúc Văn Ca đề xuất ván bạc này, hắn biết Lâm Trạch Dương cũng sẽ quyết định như thế, nên hắn mới làm vậy.

Vậy nên hắn đã chuẩn bị kỹ hơn cũng vì tình huống bây giờ.

Văn Ca nhìn thoáng qua bà lão ngồi bên cạnh mình, lại liếc nhìn Lâm Trạch Dương, không kìm được mà nở một nụ cười mỉa mai.

Đương nhiên là Lâm Trạch Dương cũng nhìn thấy nụ cười đó, nhưng anh chẳng quan tâm. Vẻ mặt anh vẫn rất bình tĩnh, cả người lặng lẽ đứng yên đấy không nhúc nhích.

Đoàn tàu tiếp tục chạy về phía trước, một hồi lâu sau vẫn chưa có chuyện gì xảy ra.

Lâm Trạch Dương lại nhắm mắt. Anh không quan tâm tới bà lão này quá nhiều. Đối phương sẽ không ra tay vào lúc này, nếu đặt sự chú ý lên bà lão chỉ tổ khiến bản thân trúng kế của bọn chúng, lãng phí tinh thần lực của mình. Mục đích của đối phương cũng chỉ có thế thôi.

Quả nhiên, một lúc sau, Văn Ca cau mày lại, lại quay sang nhìn Lâm Trạch Dương. Hắn không kìm được mà hít một hơi, vẫn không thể ngờ được Lâm Trạch Dương lại có thể bình tĩnh tới mức này.

Từ khi cuộc tỷ thí này diễn ra, Văn Ca vẫn luôn tính toán cho Lâm Trạch Dương. Rất nhiều người cho rằng một cuộc tỷ thí, hay nói là trận chiến, chính là đang so sánh thực lực của từng cá nhân. Mà trong suy nghĩ của hầu hết mọi người, thì thực lực cá nhân chẳng qua chỉ có sức chiến đấu thôi.

Nhưng một trận chiến thật sự nào có dễ ăn như vậy! Thực lực gồm rất nhiều thứ, nhưng chủ yếu vẫn là chiến thuật tâm lý!

Văn Ca đã vận dụng điều này cực kỳ tốt. Đầu tiên, hắn cho người của Không Môn giả vờ ra tay với Lâm Trạch Dương, khiến anh rơi vào trạng thái hoảng loạn. Sau đó, chuyện hắn cần làm tiếp theo là gia tăng áp lực tâm lý lên Lâm Trạch Dương. Một người đang trong trạng thái hoảng loạn như thế thì chắc chắn sẽ đưa ra những phán đoán sai lệch.

Tuy nhiên.. . Tới bây giờ thì Văn Ca vẫn chưa tìm thấy sơ hở của Lâm Trạch Dương.

Hắn hít vào một hơi, dời tầm mắt đi. Nếu không tìm ra được sơ hở, vậy thì Văn Ca hắn sẽ chủ động đi kiếm, thậm chí là tự tạo ra!



Phía trước đột nhiên im lặng. Bởi vì có hai người đàn ông to lớn đang tiến về phía này. Cả hai người kia cao hơn một mét tám mươi, dáng người vạm vỡ. Bọn họ đều để đầu trọc, trên người còn có cả hình xăm, vẻ mặt thì dữ tợn. Quan trọng nhất vẫn là mùi rượu nồng tản ra từ người họ, hai con mắt thì đỏ bừng lên, nhìn là biết đã uống không ít rượu rồi.

Đối với những kẻ như vậy, hầu hết người bình thường sẽ né xa ra một chút, chẳng ai muốn trở thành người xui xẻo bị đánh cả.

Lâm Trạch Dương nhìn hai người này là đã biết người do Không Môn phái tới. Rõ rồi, những kẻ này muốn cướp tiền của bà lão ngồi bên cạnh anh. Để thu hút sự chú ý của anh thì chúng buộc phải tạo ra khung cảnh hỗn loạn như vậy.

Anh hiểu rõ, nhưng vẫn không biết hai cái người cao to kia sẽ làm gì để gây sự với anh.

Lâm Trạch Dương thoải mái tựa vào chỗ ngồi, cứ như thể anh chẳng hề quan tâm tới hai người kia vậy.

Bọn chúng đi tới chỗ của Lâm Trạch Dương, nhìn thẳng vào anh. Một kẻ kiêu ngạo nhìn anh mà hỏi: "Mày nhìn cái gì? Muốn đánh nhau à thằng oắt?

Trong phút chốc, ánh mặt của những người xung quanh đổ dồn vào Lâm Trạch Dương, trong đó tràn ngập sự đồng tình. Chàng trai này sao mà xui xẻo thế, lại bị hai kẻ này chọn trúng?

Lâm Trạch Dương nhìn hai người đàn ông kia, nói: "Tôi chẳng nhìn gì cả, nên không có đánh nhau ở đây đâu."

Mấy người xung quanh nghe thấy thì trợn tròn mắt. Sao chàng trai này nói chuyên… ngạo mạn như thế? Lẽ nào không sợ sao?

Quả nhiên, hai kẻ kia nghe xong thì tức giận mắng anh: "Mẹ kiếp! Thằng oắt mày muốn chết đúng không? Dám nói chuyện với bọn tao như thế à? Biết tụi này là ai không? Hả?"

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu: "Sao mấy người như các anh cứ thích hỏi ba cái câu như này nhỉ? Có phải là đồ ngốc không thế? Tôi hôm nay mới gặp hai người lần đầu, sao mà biết được?"

"Mày! Mày chán sống rồi đúng không?" Hai người đàn ông kia trừng mắt, chuẩn bị ra tay với Lâm Trạch Dương.

Những người bên không kìm được mà nhắm mắt lại, không dám xem tiếp chuyện gì sẽ xảy ra.

Á!

Đột nhiên có hai tiếng hét thảm thiết vang lên.

Lâm Trạch Dương vung tay, nắm lấy cổ tay của chúng. Trong nháy mắt, chúng như biến thành hai đứa trẻ để cho người ta bắt nạt. Vẻ mặt thống khổ, cả người cúi xuống, như sắp quỳ xuống trước mặt anh.

"Làm cái gì đấy? Mấy người đang làm gì đấy?" Một tiếng hét khác vang lên, theo sau đó là tiếng bước chân vội vã chạy tới.

Có hai cảnh sát đang chạy về phía này.

Lâm Trạch Dương nhướn mày, nhanh chóng hiểu ra ý đồ của ván bài này. Ra là thế!

"Mấy cậu đang làm cái trò gì đấy hả?" Vị cảnh sát tiến tới, thì nhìn thấy hai người đàn ông cao to đang quỳ trước mặt Lâm Trạch Dương, vẻ mặt đau đớn. Nhưng tình huống có vẻ khác với tố cáo họ nhận được. Không phải là có hai gã đàn ông say rượu lên quấy rối hành khách à?

"Anh cảnh sát, mau tới cứu tôi. Thằng oắt này bắt nạt chúng tôi, nó còn đánh chúng tôi đây này." Một trong hai người vội la lên.

Lâm Trạch Dương buông tay ra, vẻ mặt vô tội nhìn đồng chí cảnh sát: "Anh xem, tôi có thể bắt nạt được hai những sao? Anh cũng có thể hỏi mọi người xung quanh."

Khóe miệng vị cảnh sát giật giật. Có lẽ là vậy đi. Chứ nhìn một thanh niên thư sinh như Lâm Trạch Dương mà có thể đối phó nổi với hai người đàn ông cao to vạm vỡ thế này, ai mà tin được?

"Mấy cậu đi theo chúng tôi hết. Chúng ta sẽ nói rõ ràng chuyện này ra." Vị cảnh sát nghĩ ngợi rồi nói.

Hai gã kia còn đang phàn nàn không ngớt, làm như kiểu họ mới là người bị oan.

"Tôi không làm chuyện gì sai cả, nên việc gì tôi phải đi theo hai anh?" Lâm Trạch Dương thừa biết đây là trò gì.

Văn Ca cũng không nghĩ rằng hai người đàn ông này có thể đối phó với Lâm Trạch Dương. Chúng chỉ đơn giản muốn hai vị cảnh sát kia dụ anh ra ngoài.

"Không được." Thái độ của hai vị cảnh sát này rất kiên quyết. "Chúng tôi phải tìm hiểu rõ chuyện này, cậu là liên quan, phải đi theo chúng tôi."

Tất nhiên, Lâm Trạch Dương không chịu nhượng bộ. Anh bình tĩnh nhìn hai người kia, nói: "Anh muốn tìm hiểu trời tìm hiểu đất thì cứ tìm hiểu. Cứ làm rõ chuyện này ở ngay đây cũng được. Sao cứ bắt tôi phải đi cùng hai anh? Chả nhẽ hai anh là cùng một hội với mấy kẻ này, hợp tác để bắt nạt tôi à?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK