Chương 176: Một cái chân rắn chắc.
Trần Xung có thể làm gì đây, hắn cũng đang cảm thấy rất tuyệt vọng.
Dung mạo, tiền tài, danh dự, quyền lực, những thứ này đương nhiên rất quan trọng, nhưng nếu so sánh với mạng sống, thì những thứ này đều chẳng còn giá trị, chỉ khi còn sống chúng ta mới có thể tạo ra những thứ lớn hơn.
Đối với những điều này, Trần Xung đều có thể hiểu rất rõ ràng.
Cho nên Trần Xung quyết định rất nhanh, hắn lập tức quỳ xuống đất, hai tay ôm lấy đùi của Lâm Trạch Dương.
Trần Xung phát hiện chân của Lâm Trạch Dương rất rắn chắc, nhất là phần đùi, chẳng trách vừa rồi Trương đại sư ôm anh lại hưng phấn như vậy.
“Đại ca Lâm Trạch Dương, là do tôi có mắt mà không nhìn thấy núi Thái Sơn, tôi đã làm sai điều gì, xin hãy tha thứ cho tôi, anh nhất định phải tha thứ cho tôi, nếu anh thích xem chó con biểu diễn thì tôi sẽ giả làm chó con cho anh.” Thái độ nhận lỗi của Trần Xung thực sự rất tốt.
Bụp.
Một âm thanh đột nhiên vang lên.
Sau đó Trần Xung bị đá bay ra ngoài, kèm theo là tiếng chửi rủa.
“Cậu mau cút đi, người như cậu mà cũng dám gọi Lâm Trạch Dương là đại ca à, anh đừng để ý tới tên này, mau đi cùng với tôi hiện tại cần phải đi cứu cha tôi.”
Về phần Trần Xung sau khi bị đá ra ngoài, hắn vội vàng bò lăn trên mặt đất, lại ôm lấy đùi Lâm Trạch Dương, nhưng lần này Trần Xung không dám lên tiếng, sợ lại bị Huyết Ngưng đá bay ra ngoài.
Tất cả mọi người có mặt đều choáng váng, trước đây họ hoàn toàn không có cách nào để nhìn thấy hình ảnh này, họ chỉ cảm thấy so với giấc mơ ngớ ngẩn nhất của mình, nó còn vô lý hơn nhiều.
Lý Tổng rất háo hức theo dõi tất cả những điều này, ông ta cảm thấy như hôm nay mình đã trải qua một cuộc phiêu lưu ly kỳ mà cả đời ông ta chưa từng được trải qua, từ lúc gặp Lâm Trạch Dương, cuộc đời ông ta đã được định sẵn không thể bình thường.
Trong lòng Lâm Nha chấn động mạnh, ngay từ đầu Lâm Trạch Dương đã nói với Lâm Nha rằng hắn ta phải cố gắng làm việc thật chăm chỉ.
Lâm Nha luôn cho rằng Lâm Trạch Dương là một kẻ ngốc, hắn ta chỉ là một nhân viên văn phòng bé nhỏ, cố gắng chăm chỉ để làm cái gì, làm nhân viên văn phòng thì đâu cần thể diện mà phải làm việc chăm chỉ, lương hàng tháng của hắn ta chỉ có vài nghìn nhân dân tệ thôi.
Bây giờ cuối cùng Lâm Nha cũng hiểu ý của Lâm Trạch Dương, có thể khiến người như Trần Xung quỳ xuống đất khóc cha gọi mẹ, anh quả thật có thực lực này. Tại sao ngay từ đầu Lâm Trạch Dương không nói với hắn ta rằng anh lợi hại như thế, nhưng nếu như anh nói sớm hơn, hắn ta sẽ gây khó khăn với anh, sẽ khiến anh cảm thấy tồi tệ hơn.
Nhưng bây giờ anh lại đang làm cái quái gì vậy? Anh có tự giác bản thân là một nhân vật quan trọng không? Làm sao một người như anh có thể mặc quần áo như vậy? Làm những việc bình thường như vậy?
Lúc này Lâm Nha có chút tức giận, cảm thấy mình đã bị Lâm Trạch Dương lừa gạt.
Mà hiện tại, Lâm Trạch Dương rốt cuộc không chịu nổi Huyết Ngưng, đành đồng ý tới chữa bệnh cho minh chủ của Huyết Minh.
Trần Xung lập tức muốn đi chuẩn bị xe cho mọi người nhưng lại bị Huyết Ngưng thẳng thừng từ chối.
Lúc này, người ở bãi đá đã tản đi, Lâm Trạch Dương cũng đã vào xe của Huyết Ngưng.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc rồi nói với Lưu Uy đang đứng cạnh xe: “Giúp tôi kiểm tra quỹ thành phố của tên này, người tên Lâm Nha đằng kia là tổng giám đốc của quỹ. Nếu có vấn đề gì, bất kể là ai, trước tiên ông phải khống chế được tên đó.”
Nói xong, Lâm Trạch Dương trực tiếp rời đi.
Trong quá trình đặt cược, Lâm Trạch Dương phát hiện Lâm Nha đã bí mật mua một vài viên đá, giá của những viên đá đó không thấp, theo logic mà nói, Lâm Nha chỉ là một người quản lý, hắn ta không thể sử dụng một số tiền mặt lớn như vậy.
Cho nên, Lâm Trạch Dương sinh ra một chút nghi ngờ.
Thật ra Lâm Trạch Dương nghi ngờ rất đúng, Lưu Uy cũng không cần đi điều tra quá nhiều, chỉ cần hỏi người khác một chút, thì biết Lâm Nha đã nuốt riêng công quỹ.
Trong một vòng luẩn quẩn nào đó, mọi người đều biết về Lâm Nha, mọi người đều biết rằng Lâm Nha đã cặp kè với một ông già, sau đó moi tiền từ chỗ ông già đó.
Sau khi biết được tin tức này, Lưu Uy lập tức gọi điện cho Lâm Trạch Dương, nhưng anh không nghe máy. Lưu Uy biết hiện tại Lâm Trạch Dương đang phải chữa trị cho minh chủ của Huyết Minh, nên chỉ gửi cho Lâm Trạch Dương một tin nhắn.
Sau đó, Lưu Uy trực tiếp dẫn người khống chế Lâm Nha. Đương nhiên Lâm Nha muốn phản kháng, nhưng làm sao Lưu Uy có thể để cho hắn ta chống cự được, trực tiếp đưa hắn đến đồn cảnh sát.
Một bên khác, Lâm Trạch Dương đã đi tới trước mặt minh chủ của Huyết Minh.
Lâm Trạch Dương chỉ liếc nhìn minh chủ của Huyết Minh, sau đó lại lắc đầu nói: “Không phải lần trước tôi đã nói với ông, bệnh tình của ông tạm thời sẽ không gây ra tổn hại gì lớn sao, chỉ cần tôi tìm được những dược liệu đó, tôi có thể chữa khỏi cho ông.”
Minh chủ Huyết Minh vội vàng gật đầu nói: “Tôi biết, tôi biết, nhưng…”
“Đau.” Lâm Trạch Dương vội vàng tiếp tục nói: “Ông bao nhiêu tuổi rồi, một chút đau đớn như vậy cũng không chịu nổi, ông là đứa trẻ sao, thật sự không có gì đáng lo ngại.”
Đường đường là minh chủ của Huyết Minh, mà ông ấy lại bị coi thường như vậy, bị coi như một đứa trẻ, trên thế giới này chắc chỉ có một mình Lâm Trạch Dương có thể nói ra những lời này.
Nếu như Trần Xung nhìn thấy cảnh này, có lẽ sẽ đau tim, rốt cuộc hắn ta đã gây chuyện với loại người gì vậy.
Lâm Trạch Dương dùng chính chân khí của mình để giảm bớt một chút đau đớn cho Huyết Y, sau khi khai thông một ít kinh mạch, anh lập tức rời đi.
Vốn dĩ Lâm Trạch Dương muốn trực tiếp về nhà, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn của Lưu Uy, anh cau mày.
Thành thật mà nói, vừa rồi Lâm Trạch Dương chỉ tùy hứng mà ra lệnh cho Lưu Uy làm việc này, nhưng anh không ngờ Lâm Nha thật sự có vấn đề.
Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó suy nghĩ đi tới đồn cảnh sát.
Khi Lâm Trạch Dương đến đồn cảnh sát, phát hiện ông cụ Lâm cũng ở đây.
Ông cụ Lâm vừa nhìn thấy Lâm Trạch Dương, sắc mặt lập tức trầm xuống, dùng giọng rất nghiêm túc nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, tại sao cháu lại trở nên như thế này? Cháu đã quên hết những lời ông dạy cháu rồi sao? Cháu không cảm thấy có lỗi với ông sao? Không thấy có lỗi với những gì ông đã chỉ dạy cho cháu sao? Cháu biết bản thân mình đang làm cái gì không?”
Lâm Trạch Dương không nói gì, chỉ hơi cau mày, nhìn ông cụ Lâm.
Khóe miệng của Lâm Nha nhếch lên, đúng vậy, thực lực của Lâm Trạch Dương rất mạnh, nhưng chiến thắng cuối cùng vẫn thuộc về hắn ta.
“Bây giờ, xin lỗi Lâm Nha ngay lập tức, rồi ông sẽ xin Lâm Nha tha thứ cho cháu, hãy để chuyện này kết thúc ở đây. Từ giờ trở đi, ông và cháu sẽ coi như người xa lạ. Lâm Trạch Dương, ông sẽ nói thẳng, cả cuộc đời này của ông cũng không muốn liên quan gì đến cháu nữa.”
Ông cụ Lâm hít một hơi thật sâu mới có thể nói hết câu này, hiển nhiên đây cũng là một việc rất khó khăn đối với ông ấy, có lẽ dù là lúc ký hợp đồng trị giá vài trăm triệu nhân dân tệ thì ông ấy cũng không trải qua thời điểm khó khăn như vậy.
Lâm Trạch Dương càng cau mày chặt hơn, nếu trên thế giới này có người nào được Lâm Trạch Dương quan tâm, thì chắc chắn ông cụ Lâm sẽ là một trong số những người đó.
Sự tồn tại của ông cụ Lâm cũng giống như cha của anh vậy.
Chương 177 Sự thật được lộ diện
Chương 177: Sự thật được lộ diện
Cái gọi là tình yêu sâu sắc và hận thù sâu sắc, có lẽ chúng có ý nghĩa như vậy. Ông cụ Lâm luôn có kỳ vọng rất lớn đối với Lâm Trạch Dương. Khi Lâm Trạch Dương còn nhỏ trong trại trẻ mồ côi, anh là người thông minh nhất, ăn nhiều nhất, khi giành kẹo thì hung dữ nhất, ngay cả khi trốn học khí thế cũng rất mãnh liệt.
Một người như vậy, làm sao mà lớn lên lại vô dụng được.
Ngay cả lúc gặp lại Lâm Trạch Dương, ông cụ Lâm vẫn luôn luôn tin tưởng vào anh khi phát hiện ra tình trạng của anh không tốt, ông cảm thấy rằng một người trẻ tuổi mà có thể ăn ba bát cơm như Lâm Trạch Dương thì chắc chắn mai sau sẽ làm được việc lớn.
Nhưng, ông ấy không nghĩ tới.
Lâm Trạch Dương là một người như vậy, đứa cháu này lại dám cấu kết với bọn thế giới ngầm để hãm hại bạn tốt của mình.
Ông cụ Lâm có thể bao dung tất cả mọi chuyện, nhưng ông ấy không thể nào chấp nhận được những chuyện như này, là tình anh em với nhau, nhưng mà vì một chút lợi nhuận mà nói bạn thuở nhỏ của mình đi hãm hại người như thế, thì về sau còn có thể làm chuyện gì nữa.
Ông cụ Lâm có mặt ở đây đương nhiên là do Lâm Nha gọi tới, khi Lưu Uy rời đi, Lâm Nha bắt đầu kể chuyện và bịa ra rất nhiều chi tiết, khiến Lâm Trạch Dương biến thành tên gian trá, một kẻ bất nhân bất nghĩa.
Không thể phủ nhận, Lâm Nha rất giỏi bịa chuyện, tài năng này mà không đi viết tiểu thuyết hay làm phim thì quá lãng phí, trong lời mô tả của hắn ta, Lâm Trạch Dương giống như một nhân vật phản diện đáng khinh. Hắn ta không đồng tình với việc Lâm Trạch Dương chiếm dụng tiền từ quỹ nên Lâm Trạch Dương đã đe dọa và dụ dỗ hắn, thậm chí cuối cùng còn tống hắn ta vào tù. Tuy nhiên, Lâm Nha lại có thể làm những chuyện Lâm Trạch Dương không tài nào làm được, Lâm Trạch Dương và hắn ta đến từ cùng một trại trẻ mồ côi, nhưng Lâm Trạch Dương không muốn quan tâm đến ký ức thời xưa ấy, còn Lâm Nha thì ngược lại, vì vậy trong cơn tuyệt vọng, Lâm Nha đã gọi điện cho ông cụ Lâm để ông ấy quyết định vấn đề ai đi, ai ở.
Có lẽ Lâm Trạch Dương đã hiểu ra, sau đó nhìn ông cụ Lâm và nói: “Ông cụ Lâm, cháu chính là người bị buộc tội, ông không thể nghe những lời một chiều từ Lâm Nha được.”
“Hừ, tôi đã ở với ông cụ Lâm bao nhiêu năm rồi, anh nghĩ tôi là ai, chẳng lẽ ông cụ Lâm lại không biết nếu anh có bằng chứng để chứng minh mình trong sạch hay sao, không phải anh đã cho người cưỡng ép bạn tốt mình đến đây ư?”
Lâm Nha có bằng chứng nên không hề hoảng sợ, thậm chí còn có vẻ vênh váo hung hăng. Đúng vậy, cho dù Lâm Trạch Dương có mạnh đến cỡ nào, cũng không thể nào bắt được anh trừ khi Lâm Trạch Dương là thần, hắn đã âm thầm làm việc như vậy, Lâm Trạch Dương lại không có thời gian đi kiểm tra sổ sách.
Ông cụ Lâm nhìn Lâm Trạch Dương, trong mắt cũng xuất hiện một tia hy vọng và chờ mong, nói: “Lâm Trạch Dương, cháu có thể đưa ra bằng chứng được không?”
Lâm Trạch Dương lại im lặng.
Lúc này, vì tất cả mọi người đều có mặt trong hội trường, hơn nữa ông cụ Lâm còn được coi là nhân vật có tiếng tăm, với vụ việc này cũng liên quan đến một số vấn đề nghiêm trọng, nên điều này cũng thu hút sự chú ý của rất nhiều cảnh sát.
Nhìn thấy cảnh này, mấy cảnh sát cũng lần lượt lắc đầu.
“Cậu trai này tên là Lâm Trạch Dương, tới lúc này rồi mà cậu ta vẫn còn muốn phủ nhận sự thật, nhìn thế nào cũng thấy là một kẻ xấu.”
“Tôi không đánh giá phẩm chất của một con người dựa trên trang phục của họ, nhưng cho dù nhìn thế nào đi nữa, Lâm Trạch Dương cũng giống như là người bị tiền bạc làm mờ mắt rồi.”
“Cho nên, tại sao trên thế giới này lại có nhiều người như Lâm Trạch Dương vậy chứ?”
Tất cả cảnh sát đều nhìn về phía Lâm Trạch Dương với ánh mắt khinh bỉ.
Lâm Trạch Dương bất đắc dĩ thở dài, sau đó nói: “Tôi chỉ muốn lặng lẽ làm người tốt, nhưng các người ép buộc tôi. Dù tôi cũng biết rằng, chẳng có cách nào che giấu được một người ưu tú như tôi. Quên đi, đã đến lúc mọi chuyện được phơi bày rồi.”
Vừa nói Lâm Trạch Dương vừa nhìn người cảnh sát bên cạnh: “Đồng chí cảnh sát, tôi có thể nhờ anh một việc được không? Tôi muốn nhờ anh giúp tôi tính doanh thu của tấm thẻ này.”
Sau đó, Lâm Trạch Dương thản nhiên ném một tấm thẻ cho viên cảnh sát rồi quay đi. Viên cảnh sát bối rối, do dự một lát rồi mới tiến lên một bước.
“Ông cụ Lâm, ông hãy in ra chi tiết số tiền ông đã nhận được trong những năm qua, sau đó ông sẽ biết cháu có nói thật hay không.” Lâm Trạch Dương nói với ông.
Ông cụ Lâm không hiểu lý do tại sao, nhưng cuối cùng vẫn làm theo lời Lâm Trạch Dương nói.
Chẳng mấy chốc, hai danh sách dài xuất hiện trước mặt họ.
Thực ra hai danh sách này có độ dài như nhau, thậm chí nhìn thoáng qua, cũng có nhiều dữ liệu giống nhau.
Ông cụ Lâm giật mình mở to mắt, vẻ mặt đầy khó tin, chặn viên cảnh sát lại rồi nói: “Chuyện gì vậy? Sao cậu lại in ra hai bản giống nhau thế?”
“Không phải, một cái là của ông, một cái của cậu trai đó, tôi nghĩ đó là vì chúng được đánh số cuối tờ giấy.” Cảnh sát đã xem xét kỹ lưỡng nhiều lần và đưa ra xác nhận cuối cùng.
Ông cụ Lâm ngẩn người, cả người trở nên cứng ngắt, sau đó chậm rãi quay đầu lại nhìn Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương gật đầu với ông, nói: “Vâng đúng rồi, này là cháu tặng ông.”
Sự im lặng bao trùm toàn bộ đồn cảnh sát, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương, đặc biệt là mấy cảnh sát vừa in mẫu đơn cho anh.
Thực ra vừa nãy hắn cũng cảm thấy kỳ quái, nghĩ tới một khả năng nào đó nhưng lại không dám xác nhận.
Những con số dài liên tiếp kia thực sự rất bất ngờ, với một người trẻ tuổi như vậy, làm sao anh có thể có được nhiều tiền như thế, hơn nữa còn mang tất cả số tiền này quyên góp cho người khác.
Chỉ mới nghĩ đến thôi, hắn cũng cảm thấy như mình đang mơ rồi.
Lâm Nha cũng hoàn toàn choáng váng, đâu ai nghĩ chuyện này lại có kết quả như vậy.
Làm sao Lâm Trạch Dương có thể có nhiều tiền như vậy và đem đi quyên góp tất cả chỗ đó.
Hơn nữa, nếu số tiền này là do Lâm Trạch Dương quyên góp, vậy thì làm sao Lâm Trạch Dương là một kẻ tham tiền được.
Tất cả cảnh sát và cả ông cụ Lâm đều nhìn Lâm Nha.
Trong nháy mắt sắc mặt của Lâm Nha lúc xanh lúc trắng, nhưng lại không nói lời nào.
Khi những việc chuyên môn được giao phó cho người có chuyên môn thì việc giải quyết sẽ trở nên vô cùng hiệu quả.
Vì số tiền liên quan đến vụ việc này quá lớn, do đó có rất nhiều cảnh sát thuộc các lĩnh vực chuyên môn tham gia vào, cuối cùng cho ra một kết luận, Lâm Nha đã tham ô ít nhất 23 triệu.
Đương nhiên, đây chỉ là số tiền trên giấy, cụ thể là bao nhiêu, còn phải xem tình hình cụ thể.
Nhưng dù thế nào đi nữa, Lâm Nha cũng bị bắt đi. Khi hắn bị bắt đi, hình như nghe nói hắn ta bị mất quần, thận cũng không tốt lắm.
Chỉ mong ở trong tù Lâm Nha có thể chữa khỏi bệnh của mình.
Lâm Trạch Dương khẽ lắc đầu, chân thành cầu nguyện cho người bạn tốt thuở nhỏ của mình.
Chương 178 Tiền? Không bao giờ trở thành một vấn đề
Chương 178: Tiền? Không bao giờ trở thành một vấn đề
Thời gian gần đây tâm trạng của Ông Lâm rất không tốt.
Kết quả điều tra cuối cùng của Lâm Nha đã được đưa ra. Lâm Nha thế mà lại tham ô một trăm triệu trong mấy năm nay! Một trăm triệu đối với Ông Lâm mà nói thì cũng không phải là số ít.
Không! Có lẽ phải nói, một trăm triệu đối với Ông Lâm mà nói đã là một con số thiên văn, bản thân Ông Lâm cũng không có tài sản gì nhiều cả, tất cả mọi thứ của ông ta dường như đều dùng để kiến thiết lại trường học, bình thường ông cũng không có tiền tiêu vặt gì cả!
Mà bây giờ lại có khoảng một trăm triệu không thấy đâu cả!
Quan trọng nhất vẫn là số tiền này gần như đã không thể đòi lại được, Lâm Nha đã dùng hết cả rồi.
Cho nên khi Lâm Trạch Dương mời Ông Lâm cùng ăn tối, Ông Lâm cũng không đồng ý.
Lâm Trạch Dương có chút khó hiểu, tìm được Ông Lâm, lại phát hiện chỉ mấy ngày không gặp thôi mà Ông Lâm lại giống như đã già hơn rất nhiều, vừa hỏi mới biết được Ông Lâm thế mà lại tự trách mình, bởi vì chuyện tiền bạc mà phiền não.
Lâm Trạch Dương đương nhiên là một tên quỷ nhỏ mọn, hơn nữa còn là một quỷ nghèo, đối với tiền bạc gì đó ắt sẽ có sự nhiệt tình khó có thể tưởng tượng. Nhưng Lâm Trạch Dương cần tiền chưa bao giờ là bởi vì bản thân, nếu không thì trong nhiều năm như vậy Lâm Trạch Dương cũng không có khả năng đã đưa toàn bộ số tiền mình có được cho Ông Lâm.
Lâm Trạch Dương chỉ là muốn Ông Lâm vui vẻ một chút, có thể làm chuyện mà mình thích làm thôi.
Lâm Trạch Dương không khỏi hít sâu một hơi, sau đó nói: "Nếu là vì chuyện tiền bạc, Ông Lâm có thể không cần lo lắng đến như vậy đâu, tiền đối với tôi mà nói, thật sự không tính là gì cả.”
Nếu như Sở Sở, Tần Quân Dao, Lưu Uy và những người khác ở chỗ này, rồi vừa vặn nghe được những lời này, đại khái sẽ hộc máu ngay tại chỗ nhỉ? Đây là Lâm Trạch Dương sao? Đây làm sao mà có thể là Lâm Trạch Dương được?
Ông Lâm cũng không tin, không khỏi lắc đầu, nói: "Tôi biết anh đang an ủi tôi, nhưng tôi không quan trọng thế đâu. Sau này tôi sẽ quản lý tốt những cô nhi viện kia, không để cho tiền của anh bị uổng phí nữa.”
Ông Lâm tuy rằng đã nói như vậy rồi, nhưng sự tự trách nặng nề vẫn ở trên mặt của ông, lông mày của ông đã cau chặt.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói với Ông Lâm: "Ông có thể đi theo tôi.”
Tiếp theo, Lâm Trạch Dương mạnh mẽ dẫn theo Ông Lâm đi tới bãi đá của Trần Xung. Loại sân này đương nhiên không phải ai cũng có thể tùy tiện mà ra vào, cần có thẻ hội viên. Lâm Trạch Dương đương nhiên là không có thẻ hội viên, nhưng mà…
Trải qua chuyện xẩy ra mấy ngày trước, ai mà không biết đến Lâm Trạch Dương cơ chứ, ai còn dám ngăn cản Lâm Trạch Dương nữa? Thậm chí, khi Lâm Trạch Dương vừa mới vào đến sân, đã có người hỏa tốc đi thông báo cho Trần Xung.
Nói thật, bây giờ Trần Xung rất không muốn nhìn thấy Lâm Trạch Dương, hắn ta cũng không biết mình nên dùng tâm trạng gì để đối mặt với Lâm Trạch Dương. Lâm Trạch Dương và Huyết Minh nhất định là có quan hệ sâu sắc, mình đương nhiên phải dùng thái độ tôn kính nhất mà đối đãi với Lâm Trạch Dương, nhưng…
Tuổi Lâm Trạch Dương có phải là quá nhỏ hay không?
Nhưng thật ra điều quan trọng nhất vẫn là, Trần Xung cảm thấy Lâm Trạch Dương thật sự quá khó để ở chung, chỉ cần đối mặt với tên này, Trần Xung phát hiện mình rất dễ tức giận, thậm chí còn có thể vì buồn bực mà muốn hộc cả máu.
Nhưng Trần Xung vẫn chỉ có thể kiên trì mà đi đón Lâm Trạch Dương.
Ông Lâm cũng không rõ Lâm Trạch Dương dãn mình tới nơi này để làm gì, nơi này chỉ có đá mà. Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương còn có thể kiếm tiền với những tảng đá này sao?
Nghĩ tới đây, ông Lâm không khỏi lắc đầu, Lâm Trạch Dương quả nhiên chỉ là đang an ủi mình mà thôi.
Lâm Trạch Dương lại không để ý tới ông Lâm, mà là tùy tiện tìm mấy tảng đá, sau đó nói với Trần Xung: "Tôi không mang theo tiền, có thể để đến sau khi mở đá thì mới trả tiền cho anh được không?"
Trần Xung làm sao mà dám nói không chứ, nói: "Ở đây chúng tôi cũng không có quy tắc như vậy đâu, nhưng nếu là Lâm Trạch Dương, thì cũng không quan trọng lắm đâu. Cậu chọn ba tảng đá này, tổng cộng có trị giá ba mươi sáu vạn, tôi làm tròn cho cậu một chút, lấy của cậu ba mươi vạn nhé.”
Ông Lâm vừa nghe thì đôi mắt lập tức mở to lên, ba mươi vạn đối với ông mà nói thì không tính là quá to, nhưng thế giới này lại có tảng đá nào mà có giá cao như vậy à!
Ông Lâm không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lông mày lại nhíu lại, nói: "Lâm Trạch Dương, chúng ta vẫn nên rời khỏi nơi này đi, lãng phí tiền tài vào loại đồ vật như này không có ý nghĩa gì cả.”
Trần Xung thấy thế, lập tức biết ông Lâm hoàn toàn không biết về đổ thạch, cho nên vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: "Đúng vậy, Lâm Trạch Dương, nếu không cậu cứ trở về đi. Ba tảng đá này tôi dùng năm mươi vạn mua lại, lại chuyển cho cậu hai mươi vạn có được không?"
Ông Lâm không khỏi ngây ngẩn cả người, đây là đang có chuyện gì xảy ra thế, vừa rồi ông còn cảm thấy Lâm Trạch Dương đang nghịch ngợm, nhưng lại không nghĩ tới ông chủ ở đây lại là một tên điên khác, vừa mới dùng ba mươi vạn để bán tảng đá cho người khác, bây giờ lại dùng năm mươi vạn mua lại về? Đầu óc bị hỏng à?
Lâm Trạch Dương lại cười rồi lắc đầu: Nói, "Tất nhiên là không rồi. Tôi và anh không quá quen thuộc, vì sao tôi lại phải cho anh chiếm lời."
Khóe miệng Trần Xung giật giật, không biết nên nói cái gì, mình vừa mới giảm cho Lâm Trạch Dương sáu vạn tệ, thế mà bây giờ Lâm Trạch Dương lại tuyệt tình như vậy? Hoàn toàn không có một chút tình nghĩa gì cả!
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã bảo ông Vương đến cắt đá ra. Không có gì ngoài ý muốn, ba tảng đá này đều ra màu xanh lục, tuy rằng không có Đế Vương Lục (một loại phỉ thuý màu xanh lục, có giá trị cao), nhưng cũng xem như có một ít ngọc tốt, cộng lại giá trị sơ lược rơi vào khoảng ba bốn trăm vạn.
Ông Lâm rốt cục cũng hiểu được đổ thạch là cái gì, ánh mắt không khỏi mở to, nói: "Lâm Trạch Dương à, cậu không có khả năng mỗi lần đều có thể đổ ra xanh lục nhỉ? Chỉ là lần này may mắn hơn mà thôi.”
Lúc nói lời này, tâm trạng của ông Lâm lại sa sút, nếu như không có thu nhập ổn định, như vậy cho dù có thể lập tức lấy được mấy triệu thì có ích gì, mấy trăm vạn đối với người bình thường mà nói quả thật là món tiền lớn, nhưng so với một trăm triệu mà Lâm Nha cuỗm mát lại chỉ là chín trâu mất một sợi lông thôi!
Lâm Trạch Dương vội vàng nói: "Ông hiểu lầm rồi ông Lâm, thật ra chỉ cần tôi muốn, thì mỗi viên đá đều có thể cắt ra ngọc đẹp, nếu ông không tin thì tôi làm cho ông xem.
Trần Xung rất muốn lớn tiếng nói cho Lâm Trạch Dương, tôi tin cậu mà! Dừng lại đi!
Chỗ này là sân của Trần Xung, nếu thua lỗ, Trần Xung tự nhiên cũng sẽ thua lỗ. Lâm Trạch Dương không ngừng mở ra ngọc tốt, hắn ta không phải cũng sẽ càng mệt à, hơn nữa còn là mệt mỏi vo cùng!
Quả nhiên, Lâm Trạch Dương rất nhanh lại tìm được ba tảng đá, sau khi ba tảng đá này được mở ra, dĩ nhiên đều ra xanh lục.
Bây giờ ông Vương phát hiện mình đã có chút chết lặng với loại tình huống này, giống như khi Lâm Trạch Dương chọn đá, không ra xanh lục mới là một chuyện khiến người ta kinh ngạc.
Trên mặt Trần Xung càng ngày càng không ổn, cứ tiếp tục như vậy, xanh lục trong bãi đá này của mình có phải đã cho Lâm Trạch Dương hết hay không?
Ba tảng đá này, thậm chí so phẩm chất thì cờn hơn ba tảng vừa, thậm chí đã vượt qua ngàn vạn.
Ông Lâm không khỏi lại sửng sốt tại nơi đó, hoàn toàn không thể tin vào những gì vừa nhìn thấy ở trước mắt mình.
Thế giới này sao có thể dễ dàng kiếm tiền như vậy chứ, hơn nữa phương thức này còn rất ổn định.
Ông Lâm không khỏi nhìn về phía Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương thì cười như một kẻ ngốc.