• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 346 Tình cảnh quả thực rất hỗn loạn

“Theo kế hoạch, nhất định trong hôm nay tôi phải giết được tên này.”

Slender Monkey lạnh lùng nói. Lúc trước bởi vì Lâm Trạch Dương đi đến quậy phá sòng bạc, Trương Dân phải để cho Slender Monkey tạm thời lánh đi. Mà cũng bởi vì nguyên nhân này cho nên Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng đều không tìm được Slender Monkey.

Đương nhiên Lưu Cung và phó cục trưởng Hoàng sẽ không bỏ sót nhân vật quan trọng như Slender Monkey nhưng trong khoảng thời gian này vẫn chưa tìm được, đều cho rằng hắn ta đã biết tin đồn bị thổi phồng quá to lớn, hết hy vọng nên đã chạy trốn. Lại thật không ngờ Slender Monkey chẳng những không rời đi còn để mắt tới Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương tiếp tục tiến về phía trước.

Đột nhiên, có một người phụ nữ trung niên kéo vali hành lý, cũng không biết có phải do đang vội hay không nên trực tiếp đi thẳng hướng Lâm Trạch Dương, xém nữa đụng phải.

Hắn nhanh tay lẹ mắt, bước về phía trước một bước, lách mình né tránh. Người phụ nữ trung niên kia hình như dùng sức quá mạnh, không kịp dừng lại thế đi của mình mà trực tiếp ngã xuống đất.

Lâm Trạch Dương hơi nhíu mày nhìn thoáng qua người phụ nữ trung niên kia, chắc chắn người phụ nữ này đang cố ý. Đây có lẽ là chút thủ đoạn bên trong nhà ga xe lửa.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút sau đó không ngừng lắc đầu, muốn tiếp tục tiến về phía trước. Bây giờ thời gian của hắn không có nhiều, không muốn để ý tới loại chuyện này.

"A a a, đụng người đụng người. Ôi cái eo già của tôi đau chết mất." Người phụ nữ trung niên vừa ngã xuống đất kia há mồm kêu to lên sau đó ngón tay chỉ vào Lâm Trạch Dương, tiếp tục hét lớn: "Mọi người mau giúp tôi giữ tên nhóc này lại, thật sự là không có lương tâm. Đụng trúng người liền rời đi. Ôi, ví của tôi đâu mất tiêu rồi, tên nhóc này là kẻ trộm.”

Bởi vì giọng nói của người phụ nữ trung niên này thật sự rất lớn cho nên chỉ trong nháy mắt đã thu hút rất nhiều người chú ý.

Trong lúc vô thức, đám người liền tản ra rồi vây quanh Lâm Trạch Dương và người phụ nữ trung niên này ở giữa.

Lâm Trạch Dương phát hiện đường đi của mình đều bị người ta chặn lại.

"Chàng trai trẻ, bây giờ đã thời đại nào rồi mà cậu còn dám làm ra chuyện như vậy? Mau chóng xin lỗi bà ấy đi rồi trả ví tiền lại." Có người chỉ trỏ Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương khẽ nhướng mày, hoàn toàn biết mình đang gặp phải rắc rối. Đây là một tình huống rất đơn giản, người phụ nữ trung niên kia cũng không phải chỉ có một mình. Mấy người đàn ông trung niên vừa mới chặn đường của Lâm Trạch Dương, thậm chí cả mấy người xì xầm chỉ trỏ khuyên đều là một nhóm.

Mục đích của những người này rất đơn giản, chính là muốn gây chuyện với Lâm Trạch Dương để cho hắn phải bòn ít tiền.

Tình huống này quả thật đơn giản nhưng lại rất hiệu quả. Ngẫm lại xem, có phải những người đến ga xe lửa đều đang rất vội hay không? Hơn nữa nơi này cũng có rất nhiều người qua lại.

Nếu là người bình thường khi đối diện với mấy tình huống kiểu này nhất định đều sẽ chịu không nổi sau đó vì nhanh chóng giải trừ lúng túng và xui xẻo của mình sẽ lựa chọn yên ổn, bỏ ra một chút tiền để hòa giải.

Lâm Trạch Dương xoay người lại đi về phía người phụ nữ trung niên, trong mắt không có bao nhiêu thiện cảm.

"Lúc nãy tôi chưa đụng trúng bà, là bà tự mình ngã xuống. Thậm chí tôi còn không ăn cắp ví của bà. Đừng nghĩ đến việc tống tiền tôi. Bây giờ nếu bà đứng dậy, tôi có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra.” Lâm Trạch Dương bình tĩnh nói với người phụ nữ trung niên.

“Cái gì? Cậu đang hù dọa tôi sao? Tôi sợ quá cơ. Các vị đang đứng ở đây, mọi người đều chứng kiến hết rồi chứ? Số tôi sao lại khổ như vậy, sao mà lại gặp phải mấy chuyện như này.”

Người phụ nữ trung niên lại hét lên một lần nữa.

Sau đó người bên cạnh chỉ trỏ Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt đều tràn ngập chán ghét.

"Làm gì mà lại tụ tập chỗ này như vậy, muốn gây náo loạn sao? " Đột nhiên có một giọng nói vô cùng nghiêm túc vang lên, sau đó một người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát đẩy đám đông để đi vào.

Người phụ nữ trung niên nhìn thấy cảnh sát hai mắt liền sáng lên, vội vàng nói với cảnh sát về tình huống vừa rồi.

"Anh kia, ban ngày ban mặt mà cũng dám làm mấy chuyện này, bây giờ theo tôi đến đồn cảnh sát." Cảnh sát nói chuyện, đi về hướng Lâm Trạch Dương với dáng vẻ hung ác.

"Anh không phải là cảnh sát." Lâm Trạch Dương đứng tại chỗ không nhúc nhích. Người tự xưng là cảnh sát kia tức giận: "Anh bị điên rồi, mau đi theo tôi."

Nói xong, một tay của người đàn ông này liền chộp về phía Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương dùng tay giữ chặt, đè ngược lại người đàn ông kia sau đó thu lại nhẹ nhàng rồi đẩy một cái, người đàn ông này liền ngã xuống đất.

Người đàn ông này thực sự không phải là cảnh sát.

Trước tiên nói đến việc người đàn ông này chỉ nghe lời nói một phía của người phụ nữ trung niên kia, có vẻ rất không chuyên nghiệp. Lâm Trạch Dương còn chú ý tới cử chỉ, hành vi và hơi thở của người đàn ông này không toát lên vẻ ngay thẳng như một cảnh sát nên có, quan trọng nhất vẫn là quần áo của người đàn ông này không phải là đồng phục của cảnh sát thực sự.

Không thể không nói, những kẻ lừa đảo bây giờ ngày càng trở nên to gan. Chúng thậm chí còn dám giả vờ làm cảnh sát. Lâm Trạch Dương có thể tưởng tượng được nếu mình là người bình thường, lúc này chắc chắn đã đi theo tên cảnh sát giả.

Nếu mấy kẻ này nếu muốn lừa được Lâm Trạch Dương không thể không dẫn hắn đến đồn cảnh sát để hòa giải với người phụ nữ trung niên kia nhưng điều kiện tiên quyết là bảo Lâm Trạch Dương phải lấy ra một khoản tiền hòa giải khổng lồ. Nếu Lâm Trạch Dương là người bình thường lại không biết đây là một trò lừa bịp đương nhiên chỉ có thể oan uổng giao tiền.

"Chết tiệt." Tên cảnh sát bị Lâm Trạch Dương đẩy ngã xuống đất mắng to một tiếng, từ trên mặt đất nhảy lên rồi nhào về phía Lâm Trạch Dương.

Cùng lúc đó tay của mấy tên đàn ông ở phía sau Lâm Trạch Dương đều đồng thời đặt ở trong túi quần, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm hắn. Bước chân của bọn họ đã bước về phía trước, chuẩn bị ra đòn về phía Lâm Trạch Dương.

Bốp!

Một tiếng trầm đục vang lên, người đàn ông nhào về phía Lâm Trạch Dương trực tiếp bay ngược ra ngoài.

Mà mấy gã đàn ông ở phía sau Lâm Trạch Dương đều bước về phía trước một bước, trong tay đã cầm một con dao. Nhưng mà lúc này bọn họ đều không ngừng cảm thấy hoang mang.

Cái này không giống kịch bản, người đàn ông mặc đồng phục kia hẳn là đẩy Lâm Trạch Dương về phía bọn họ sau đó dao của bọn họ sẽ đâm vào người Lâm Trạch Dương.

Người này sao lại mạnh như vậy? Đạp người khác bay ra ngoài mà cả người không hề lắc lư dù chỉ một chút.

Mấy gã đàn ông nhìn thoáng qua lẫn nhau sau đó liền nhào về phía Lâm Trạch Dương.

Tình cảnh trong nháy mắt liền trở nên hỗn loạn, đám người xung quanh nhìn thấy dao đều không ngừng thét chói tai chạy đi. Nhưng mật độ đám đông thực sự quá lớn vì vậy mọi người không có cách nào để sơ tán. Ngược lại, một số người bị chen lấn đẩy lại về phía trung tâm của sân.

Cùng lúc đó mấy gã đàn ông kia đã tới gần đồng thời đã cầm sẵn dao trong tay hướng về phía Lâm Trạch Dương.
Chương 347 Kiêu Hùng*

*Kiêu hùng: người ngang ngược có dã tâm

Quảng trường của nhà ga xe lửa vốn đã rất hỗn loạn, nay lại càng thêm hỗn loạn.

Slender Monkey trốn trong đám người, đôi mắt vẫn một mực nhìn chằm chằm vào Lâm Trạch Dương.

Đúng vậy, tình huống này chính là khung cảnh thiết kế đặc biệt dành riêng cho Lâm Trạch Dương. Slender Monkey cảm thấy mình đã rất quan tâm Lâm Trạch Dương khi đặt nhiều tâm tư như vậy vào kế hoạch, bởi vì trong đó có rất nhiều điểm có khả năng giết chết Lâm Trạch Dương chỉ trong một đòn duy nhất.

Slender Monkey tin rằng cho dù có là mình, ở trong tình cảnh này cũng sẽ chết không biết bao nhiêu lần.

Khi người phụ nữ trung niên đến gần Lâm Trạch Dương, nếu Lâm Trạch Dương không đẩy bà ta ra, Lâm Trạch Dương sẽ chết. Lúc cảnh sát đi về phía Lâm Trạch Dương, nếu như Lâm Trạch Dương không ra tay, Lâm Trạch Dương vẫn sẽ chết. Sau đó khi cảnh sát nhào về phía Lâm Trạch Dương, nếu Lâm Trạch Dương không đá bay hắn ra ngoài, Lâm Trạch Dương cũng sẽ chết.

Nhưng rõ ràng có nhiều cơ hội như vậy, rõ ràng những người này đều là cao thủ, hơn nữa còn là cao thủ không chê vào đâu được, tên Lâm Trạch Dương này vẫn có thể cố tình né tránh được!

Rốt cuộc tên khốn này là ai mà sao có thể may mắn và khó chơi như thế? Đã rơi vào cảnh như vậy rồi mà vẫn không thể giết chết hắn, thậm chí ngay cả một vết thương cũng không kịp để lại trên cơ thể hắn, vậy làm sao mới có thể giết chết tên khốn này đây?

Bây giờ Slender Monkey chỉ có thể trông cậy vào mấy tên liều mạng kia. Mấy người này là do Slender Monkey thông qua một ít nhân lực và tài nguyên trước kia của mình tìm được, bọn họ đều là tội phạm bị truy nã. Trên người mỗi người đều mang nợ máu, làm việc tuyệt đối sẽ không sợ trước sợ sau, vô cùng tàn nhẫn độc ác.

Mấy người như vậy đang bị cuốn vào cuộc hỗn chiến ở giữa, nếu như còn không thể giết chết Lâm Trạch Dương, vậy thì thật sự buồn cười! Điều duy nhất bây giờ Slender Monkey đang lo lắng chính là khắc phục hậu quả, tình cảnh bây giờ thực sự là náo loạn hơi lớn…

Hắn ta không quan tâm nữa, dù sao thì khi làm xong chuyện này Slender Monkey cũng phải rời khỏi đây, Quảng Bắc đã không còn chứa nổi những người như hắn ta nữa rồi.

Trong lúc Slender Monkey đang suy nghĩ lung tung, trận náo loạn ở bên kia vậy mà đã kết thúc.

Mấy người tham chiến đều nằm trên mặt đất, một mình Lâm Trạch Dương vẫn đứng ở nơi đó như cũ, ngay cả một chút vết thương trên người cũng không có!

Slender Monkey lại đứng ngây ngốc tại chỗ lần nữa. Hắn ta biết sức mạnh của Lâm Trạch Dương rất là lớn, nhưng thật không ngờ Lâm Trạch Dương lại mạnh mẽ đến mức độ này!

Ngụ ý cảm ơn thật sâu, Slender Monkey chậm rãi hòa vào trong dòng người, chuẩn bị rời khỏi nơi này. Đây đã là con át chủ bài của Slender Monkey, cũng là lực lượng cuối cùng có thể sử dụng.

Slender Monkey đã quyết định buông bỏ, người như Lâm Trạch Dương không phải là người mà hắn ta có thể toan tính tiêu diệt nổi.

Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua mấy người trên mặt đất, lông mày hơi nhíu lại. Hiển nhiên đây là một âm mưu nhằm vào Lâm Trạch Dương.

Nói thật, vũ lực của những người này cũng không mạnh bao nhiêu, nhưng thủ đoạn thì quả thật làm cho người ta có chút khó lòng phòng bị.

Như người đàn ông trung niên vừa rồi, một tay của hắn đã bị gãy, vẫn dùng tay còn lại để đối phó với Lâm Trạch Dương được. Nhưng đột nhiên, bàn tay bị gãy của hắn, bỗng duỗi về phía trước một đoạn, vươn đến là một cây sắt bén nhọn. Tên này vậy mà lại lợi dụng cánh tay của mình để làm vũ khí ám sát người khác!

May mắn là Lâm Trạch Dương phản ứng kịp thời, nếu không sẽ bị cây sắt đó đâm xuyên một cái lạnh thấu tim!

Người đứng sau có thể mời những người này, chắc chắn đã bỏ ra một số tiền rất lớn, hơn nữa còn là người có thù hận không nhẹ với Lâm Trạch Dương. Nếu như bình thường, đương nhiên Lâm Trạch Dương phải truy tìm cho ra tung tích của hắn rồi.

Cho đến bây giờ Lâm Trạch Dương vẫn chưa từng giữ lại nguy hiểm để hắn ẩn náu bên cạnh, chực chờ cơ hội để hắn lại lần nữa âm mưu hại mình đâu, dưỡng hổ di hoạn* loại chuyện này tốt nhất vẫn nên tránh.

*Dưỡng hổ di hoạn: Nuôi cọp để sự lo. Ví với khoan dung kẻ ác, sau bị nó hại

Chẳng qua, nhìn những người đang lần lượt ngã trên mặt đất, Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, vẫn quyết định là tha cho họ, bởi vì bây giờ anh đang có chút vội.

Kết quả là khi Lâm Trạch Dương sải bước đi về phía trước, điểm đến của chuyến đi này là một trấn nhỏ nào đó ở Giang Nam, Tần Quân Dao đang ở bên kia.

Slender Monkey rất cẩn thận, hắn ta đã hoàn toàn thay đổi vẻ ngoài của mình, cả người còn cố ý rụt lại một chút, quần áo mặc cũng rộng rãi, che lấp hình dạng ban đầu của hắn ta. Hiện tại cho dù là người sớm sớm chiều chiều luôn bên Slender Monkey, đứng ở trước mặt Slender Monkey, cũng sẽ không bao giờ có thể nhận ra Slender Monkey. Nhưng không vì vậy mà Slender Monkey buông lỏng cảnh giác, mặc dù hắn ta biết rõ lúc này không có người đang theo dõi mình.

Slender Monkey phải làm mọi thứ hết sức cẩn thận.

Slender Monkey đến ga tàu điện ngầm gần ga vận chuyển hành khách, đi vào nhà vệ sinh. Đợi đến khi Slender Monkey ra khỏi nhà vệ sinh, vẻ ngoài của hắn ta lại xảy ra sự thay đổi.

Trong tay Slender Monkey cầm một cái túi da rắn, quần áo có chút bẩn thỉu, hơn nữa còn cố ý hơi khom lưng, thoạt nhìn giống như là một công nhân hay là nông dân bị năm tháng cùng cuộc sống giày vò khiến cho biến thành bộ dạng khổ sở như hiện tại.

Vừa hay bên trong bến xe khách cũng có rất nhiều công nhân lẫn nông dân, cho nên Slender Monkey đứng vào trong đám người thì liền hoàn toàn biến mất. Mua vé, sau đó giống như mọi người đứng chờ ở cổng vào, xếp hàng.

Cuối cùng, Slender Monkey đưa vé cho nhân viên soát vé. Điều này làm cho Slender Monkey không ngừng thở phào nhẹ nhõm, chỉ cần tiến vào trong xe buýt, hắn ta liền an toàn, hắn ta sẽ đi đến một trấn nhỏ lân cận, sau đó lại lén lút rời khỏi trấn nhỏ kia là được.

Kể từ đó, Slender Monkey sẽ được tự do, và không ai có thể cản trở hắn ta được nữa.

Nhân viên soát vé nhanh chóng kiểm tra xong, đưa hóa đơn đến trước mặt Slender Monkey.

"Cảm ơn." Slender Monkey hiếm khi có tâm trạng tốt, vậy mà nói ra lời cảm ơn trước, mới đưa tay nhận vé.

Sau đó, nhân viên soát vé đột nhiên dùng một tay giữ chặt bàn tay của Slender Monkey.

"Anh!" Slender Monkey kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn nhân viên soát vé.

Nhân viên soát vé nhìn Slender Monkey với vẻ mặt lạnh lùng và nghiêm túc, nói: "Slender Monkey, anh đã bị bắt."

Ánh mắt của Slender Monkey đột nhiên mở to, hắn ta vô thức muốn hất tay người trước mặt ra, muốn chạy trốn. Nhân viên bán vé kia không nhúc nhích, mặc cho Slender Monkey hất tay mình ra, tùy ý Slender Monkey muốn xoay người chạy trốn.

Nhưng Slender Monkey vừa đi ra vài bước, lại phải ngừng lại. Bởi vì phía trước Slender Monkey lúc này đã có vài người đứng đợi.

"Làm sao mấy người lại biết tôi ở đây?" Slender Monkey hít sâu một hơi, biết mình sẽ không thoát khỏi chuyện lần này được.

Lưu Cung đi tới, đứng trước Slender Monkey, lạnh lùng nói: "Cậu nghĩ chúng tôi sẽ tha cho cậu sao? Chúng tôi sớm đã bắt được Trương Dân, sau đó thì bắt đầu tìm kiếm cậu. Nhưng mà không thể không nói, cậu quả thật rất lợi hại, trốn tránh rất tốt, chúng tôi không thể tìm thấy cho dù chỉ là một chút dấu vết của cậu.

Kết quả là, chúng tôi chuyển sự chú ý lên trên người Lâm Trạch Dương. Tôi nghĩ cậu là người tính toán chi li, chắc chắn sẽ không bỏ qua cho Lâm Trạch Dương. Quả nhiên, cậu vẫn nhịn không được mà ra tay! Lúc nãy bên trong nhà ga quá hỗn loạn, quá nhiều người, vậy nên chúng tôi không thể ra tay. Bây giờ thì không cần phải khách sáo nữa rồi!

Cậu hãy nhớ cho kỹ một câu, đó là tà không thắng chính được đâu! Cậu, Slender Monkey, hôm nay muốn đi cũng không được!”

Slender Monkey lại hít sâu lần thứ hai, sau đó bên khóe miệng hiện lên một nụ cười lạnh, sau đó lại cười ha ha.

Sau đó.

Slender Monkey đột nhiên rút ra một khẩu súng từ eo.

Lưu Cung không ngừng kinh hãi, vội vàng chuẩn bị động tác phòng thủ.

Đoàng!

Tiếng súng vang lên, Slender Monkey không bắn về phía cảnh sát, mà bắn một phát vào thái dương của chính mình, sau đó Slender Monkey ngã xuống trong khi máu tươi của hắn ta không ngừng chảy ra từ vết thương trên thái dương, thấm ra đất, đến chết mà đôi mắt vẫn một mực gắt gao trừng lớn.
Chương 348 Tàu lửa

Ở một góc nhìn nào đó, Slender Monkey thực sự được xem là một anh hùng. Slender Monkey là một đứa trẻ mồ côi, từ khi còn nhỏ đã phải sống dựa vào chính mình. Sau đó bằng vào hai bàn tay và sự hung ác của mình, cuối cùng đã có được danh tiếng to lớn và nhất định như vậy, trở thành người ở trên ngàn người, và chỉ dưới một mình Trương Dân.

Đương nhiên Slender Monkey đã làm rất nhiều chuyện không thể tha thứ nổi, cho nên chính hắn ta cũng biết rõ sau khi mình bị bắt trở về thì hình phạt đang chờ đợi hắn chính là tử hình. Vì vậy, Slender Monkey đã lựa chọn tự tử.

Đương nhiên, những chuyện này đều không có bất kỳ liên quan gì đến với Lâm Trạch Dương. Cho dù Lâm Trạch Dương có biết, có lẽ cũng chỉ biết cảm thán một câu. Nếu như Slender Monkey đặt sự cứng cỏi và tàn nhẫn của mình ở trên con đường chân chính, thành tựu hiện tại của hắn ta hẳn là sẽ khiến cho người ta ngưỡng mộ không thôi!

Lúc này, Lâm Trạch Dương đã lên tàu lửa. Sau đó rất nhanh, Lâm Trạch Dương đã tìm được chỗ ngồi của mình, tùy tiện ngồi xuống. Bởi vì mua vé gấp gáp, thế nên Lâm Trạch Dương không mua được vé toa giường ngủ. Mà có lẽ cho dù có mua được vé toa giường ngủ đi chăng nữa, với tính cách ầm ĩ của Lâm Trạch Dương, có lẽ cũng sẽ không tiêu tốn nhiều tiền.

Đối diện với Lâm Trạch Dương hiện tại là một cô gái nhỏ, nhìn dáng vẻ thì có vẻ như là sinh viên, chắc là nhân lúc được nghỉ ra ngoài chơi, vẻ ngoài tuy rằng không phải là đẹp đến hớp hồn người khác nhưng cũng xem như là thanh tú, thuộc kiểu người ưa nhìn.

Lâm Trạch Dương nhịn không được mà nhìn cô gái nhỏ này thêm vài lần.

Cô gái này trái ngược với những sinh viên khác ra ngoài là sẽ mang dáng vẻ rụt rè, là một cô bé nhỏ không sợ người lạ, vậy mà còn cười cười nhìn về phía Lâm Trạch Dương, sau đó đưa hạt dưa trong tay mình đến trước mặt Lâm Trạch Dương, thân thiện hỏi: "Anh trai, anh muốn ăn sao?"

Suýt nữa Lâm Trạch Dương đã đưa tay ra cướp hạt dưa trong tay cô bé thật mà không cần cô phải phí công mời mọc. Tuy nhiên, cuối cùng Lâm Trạch Dương vẫn kiềm chế được cảm giác manh động này, anh còn định lát nữa ăn mì tôm ở trên tàu, nếu bây giờ anh thật sự ăn hạt dưa của người ta, lát nữa lúc mua mì tôm thì không phải sẽ phải tốn tiền mua thêm một phần cho người ta để đền đáp hay sao? Bộ tưởng anh là tên ngốc à?

"Không cần đâu, cảm ơn!" Lâm Trạch Dương vừa cười vừa vẫy tay tỏ ý từ chối cô gái nhỏ.

"Chàng trai, không cần phải khách sáo như vậy đâu! Chúng ta có duyên mới ngồi trên cùng một chiếc tàu, vậy thì xem như chính là bạn bè rồi! Chút hạt dương này thì có là gì đâu!" Ngồi bên cạnh Lâm Trạch Dương là một người đàn ông trung niên dáng vẻ rất hiền lành, thấy anh từ chối cô gái nhỏ thì nói với Lâm Trạch Dương một câu như vậy, sau đó liền nở nụ cười về phía cô bé, tiếp tục nói: "Cô gái, chú có thể xin ít hạt dưa được không?"

"Đương nhiên rồi ạ!" Cô gái nhỏ này ngược lại là một người vui vẻ phóng khoáng, không ngần ngại gì mà đồng ý ngay.

Sau đó, ông chú trung niên này liền nói chuyện với cô gái nhỏ. Không thể không nói, người thường xuyên đi tàu hỏa đều là người rất có khả năng nói chuyện phiếm, ông chú trung niên và cô gái nhỏ trò chuyện rất sôi nổi. Qua câu chuyện phiếm của hai người, Lâm Trạch Dương cũng coi như là biết một ít thông tin của bọn họ. Cô gái thực sự là một sinh viên đại học, có một cái tên dễ nhớ, Tiểu Hoa.

Tiểu Hoa là một đứa trẻ sinh ra từ một ngôi làng nhỏ, dựa vào nỗ lực của mình để thi đậu đại học, còn nhận được học bổng, mặt khác còn tự mình ra ngoài vừa học vừa đi làm, tích góp một ít tiền, cho nên liền đi ra ngoài tìm hiểu kiến thức của thế giới bên ngoài một chút.

Ông chú trung niên tên là Văn Ca, làm việc trong nhà máy. Gần đây vừa đúng lúc một nhà máy đang làm việc đóng cửa, hắn cũng đã lâu không về nhà, cho nên liền muốn về nhà một chuyến, gặp lại gia đình, sau đó tiếp tục kiếm tiền nuôi gia đình.

Rất trùng hợp, mục đích của ba người, trong đó có Lâm Trạch Dương, đều là một trấn nhỏ tên là Long Tỉnh ở Giang Nam.

Lâm Trạch Dương không có nhiều hứng thú để nói chuyện phiếm, liền không tham gia câu chuyện phiếm của họ nữa.

Và thời gian cứ trôi qua như vậy, thoáng chốc mà đã hết một giờ. Bây giờ, tàu đi vào nhà ga tiếp theo và sẽ dừng lại trong năm phút. Có người lên tàu, cũng có người xuống tàu.

Rất nhanh, tàu lửa lại khởi động, sau đó có mấy người đi vào toa tàu của Lâm Trạch Dương.

Nhìn thấy mấy người này, lông mày Lâm Trạch Dương không ngừng giật giật. Mấy người này có lớn có nhỏ, có nam có nữ. Lâm Trạch Dương đặc biệt chú ý tới một lão già, cả người đã còng xuống. Ông lão đi lại có phần khó khăn, nếu như không phải có con trai hoặc cháu trai của ông ta đỡ, có lẽ ông ta đến đi lại cũng không nổi.

Sự chú ý của Lâm Trạch Dương đều đặt lên trên người lão già này. Lão già này cho dù là hành động hay là bề ngoài, đều chỉ giống như một ông lão bình thường, không có bất kỳ sơ hở nào.

Nhưng Lâm Trạch Dương có thể cảm giác được trên người người này có khí tức vô cùng nhẹ tỏa ra.

Khí tức nhè nhẹ này bộc lộ ra rất rõ, giống như một thanh kiếm, làm cho người ta có một loại cảm giác không cách nào có thể tranh tài được với ông ta.

Thực lực hiện tại của Lâm Trạch Dương đã trên mức tông sư, có thể ngưng tụ khí trong cơ thể mình sau đó phóng thích ra ngoài cơ thể. Vậy nên Lâm Trạch Dương biết rõ trên người mỗi người đều sẽ có một loại khí nhất định, khí trên người bọn họ cũng sẽ ảnh hưởng đến không khí chung quanh.

Đây chắc hẳn là loại khí tràng mà người thường nói tới.

Mà người bình thường bởi vì chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì, cũng không có chuyên môn đi rèn luyện cơ thể của mình, cho nên khí tràng trên người cũng sẽ không quá lớn mạnh.

Nhưng lão già này lại không giống như vậy!

Trong nháy mắt Lâm Trạch Dương đã có thể xác định lão già này là một người học võ, khả năng tu vi còn không tính là thấp, thậm chí có thể đã bước một bước chân vào hàng ngũ tiểu tông sư rồi cũng nên!

Mà một cao thủ như vậy lại phải giả vờ thế kia… đương nhiên là rất khả nghi!

Chẳng qua, Lâm Trạch Dương cũng không phải là người nhiều chuyện gì, người kì quái chỗ nào mà chẳng có, Lâm Trạch Dương sao có thể cứ đi tìm hiểu hết được.

Lão già kia không chú ý tới tầm mắt của Lâm Trạch Dương, dưới sự dìu đỡ của Lâm Trạch Dương, ngồi xuống vị trí phía trước bên cạnh Lâm Trạch Dương.

Hai người cháu của lão già, một nam một nữ cũng lần lượt ngồi xuống hai bên cạnh lão.

Tiếp theo, không có gì đặc biệt xảy ra, chuyến tàu tiếp tục đi về phía trước.

"Anh Lâm Trạch Dương, anh đến thị trấn Long Tỉnh làm gì vậy? Hình như nơi đó đâu phải là điểm tham quan thú vị gì, cũng không có nhiều tiếng tăm, càng không phải là trấn nhỏ đặc biệt rắc rối hay gì…” Tiểu Hoa suy nghĩ một chút, đẩy sự chú ý của mình lên trên người Lâm Trạch Dương mà thắc mắc hỏi. Quả thật là một cô gái ưa trò chuyện.

"Tôi cần qua đó để tìm người, cũng không phải là chuyện đặc biệt quan trọng gì, cứ coi như là đi ra ngoài cho khuây khỏa cũng được." Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, cũng không nói dối, nhưng cũng không nói ra tình huống thật.

"À, thì ra là như vậy! Anh Lâm Trạch Dương anh có biết đánh bài không, có lẽ bây giờ chúng ta còn phải ngồi tàu năm tiếng đồng hồ nữa lận, dọc đường đi mà không làm cái gì thì quả thật rất nhàm chán! Ba người chúng ta đấu địa chủ đi." Vẻ mặt của Tiểu Hoa chờ mong nhìn Lâm Trạch Dương, nói.

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút về gợi ý của cô bé, hình như thật sự rất chán, liền đồng ý với cô gái nhỏ.

“Nếu chỉ chơi bài thôi thì không có gì thú vị cả, chi bằng chúng ta cho thêm hình phạt đi!" Ông chú trung niên gọi là Văn Ca tỏ ra là người biết chơi, hăng hái đề nghị.

"Được thôi, mà hình phạt nên là gì đây?" Tiểu Hoa hiển nhiên cũng là người biết chơi, nhanh chóng hỏi.

"Nếu không thì như vậy đi, đừng đem tiền ra cược làm gì, không cần thiết! Chúng ta ai thua thì búng trán đi, tôi thấy thanh niên các cậu hình như đều thích chơi kiểu này.” Văn Ca cười, nói.

"Được, được, được thôi!" Tiểu Hoa vội vàng đáp ứng.

Lâm Trạch Dương đương nhiên không thể nói không thể, kết quả là ba người liền bắt đầu đấu địa chủ.

Tiểu Hoa mở túi xách của mình ra, tìm thấy một bộ bài từ bên trong.

Nhìn thấy cảnh này, lông mày của Lâm Trạch Dương có hơi nhíu lại.
Chương 349 Thật là một chuyến tàu sôi động!

Cách Tiểu Hoa mở ba lô không có vấn đề gì, rất phù hợp với dáng vẻ sinh viên của cô ấy.

Nhưng Lâm Trạch Dương lại nhìn thấy trong ba lô của Tiểu Hoa có một xấp tiền màu đỏ, đại khái là khoảng năm nghìn tệ, số tiền này đối với Lâm Trạch Dương mà nói chắc chắn không nhiều, nhưng đối với Tiểu Hoa thì chắc chắn là một con số lớn!

Quan trọng hơn, vừa rồi Lâm Trạch Dương đã nhìn thấy ánh mắt của Văn Ca ngồi bên cạnh đột nhiên sáng lên.

Tất nhiên, những điều này chưa đủ để giải thích bất cứ thứ gì, đa số mọi người đều sẽ ít nhiều cảm thấy phấn khích khi nhìn thấy nhiều tiền mặt như vậy…

Tiếp theo, ba người bắt đầu chơi bài.

Văn Ca có vẻ không may mắn lắm, hắn luôn thua cuộc. Tiểu Hoa rất vui mừng, búng vào trán Văn Ca nhiều lần.

Mọi chuyện xoay chuyển, Văn Ca cuối cùng cũng thắng được một ván, chuẩn bị đưa tay búng lên trán Tiểu Hoa.

Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, nắm lấy cổ tay Văn Ca trước khi hắn ra tay.

Trong phút chốc, Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được Văn Ca không có chút kinh ngạc nào, bàn tay hắn siết chặt thành nắm đấm, một nguồn năng lượng bắt đầu lưu chuyển trong cánh tay của hắn.

Nhưng cuối cùng, nguồn năng lượng này không lan rộng ra mà nhanh chóng biến mất không dấu vết. Văn Ca nhìn Lâm Trạch Dương với ánh mắt khó hiểu.

“Cô ấy là con gái mà phải không? Văn Ca ơi, xin đừng bắt nạt con gái người ta!” Lâm Trạch Dương ngay lập tức lấy lại bình tĩnh, sau đó mỉm cười nhìn Văn Ca, giống như bất kỳ chàng trai trẻ nào khác đều trân trọng vẻ đẹp của phụ nữ và tỏ ra ga lăng khi cần thiết.

Văn Ca cũng cười, nói: “ Đúng vậy, cậu trai trẻ nói rất đúng! Chỉ là do tôi chơi game giỏi quá nên có hơi phấn khích thôi đó mà, haha!”

“Không sao cả, anh có nguyện ý nhận thua không?” Tiểu Hoa vội vàng nói.

“Quên đi, tạm thời tôi sẽ nghỉ chơi, tôi đã chơi được một lúc lâu như vậy rồi!” Văn Ca vội vàng xua tay, như thể hắn thật sự rất mệt mỏi.

Tiểu Hoa không nói gì. Kể từ đó, ba người lại rơi vào im lặng.

Lâm Trạch Dương liếc nhìn Văn Ca, nguồn năng lượng vừa rồi trên cánh tay của Văn Ca tuyệt đối không phải là do Lâm Trạch Dương tưởng tượng. Nói cách khác, vị Văn Ca thoạt trông có vẻ bình thường này thực ra lại là một cao thủ ẩn danh, người thậm chí còn có khả năng thành thạo tuyệt chiêu Nhất thốn quyền cũng nên!

Nghĩ tới đây, Lâm Trạch Dương lại lần nữa nhìn sang bên trái, nhìn lão già tựa hồ đi lại rất khó khăn kia... Chuyến tàu này dường như đã trở nên thú vị hơn một chút rồi thì phải? Anh ta chỉ không biết liệu những người này là tình cờ có mặt trên chuyến tàu này hay họ đến chuyến tàu này vì có mục đích nào khác!

Nói đi cũng phải nói lại, sở dĩ vừa rồi Lâm Trạch Dương ra tay ngăn cản Văn Ca cũng không phải hoàn toàn là vì thương hoa tiếc ngọc, mà là bởi vì Lâm Trạch Dương cảm nhận được một loại khí tức kỳ quái trên người hắn, cho nên mới ra tay ngăn cản.

Tất nhiên, hiện tại vẫn chưa có vấn đề gì xảy ra. Lâm Trạch Dương tin rằng nếu thật sự có vấn đề thì sớm hay muộn gì cũng sẽ xảy ra thôi.

Một lúc sau, Tiểu Hoa lại lục lọi ba lô, sau đó cô ấy lấy từ trong đó ra một chiếc túi màu đen và nhét chiếc túi ấy vào túi quần.

Sau đó nữa, Tiểu Hoa đứng dậy, nói với Lâm Trạch Dương và Văn Ca: “ Tôi đi vệ sinh một lát, hai người giúp tôi giữ balo với nhé. Cảm ơn rất nhiều.”

Lâm Trạch Dương và Văn Ca không thể không gật đầu đồng ý.

Tiểu Hoa đứng dậy khỏi chỗ ngồi, đi về phía trước.

“Tôi thấy có chút không yên tâm. Em trai, cậu ở chỗ này trông chừng một chút nhé?” Vừa nói, Văn Ca cũng từ chỗ ngồi đứng dậy.

Lâm Trạch Dương gật đầu, ngồi yên không nhúc nhích.

Đương nhiên, hành động vừa rồi của Tiểu Hoa không thể qua mắt được Lâm Trạch Dương, Tiểu Hoa cho xấp tiền vào chiếc túi màu đen rồi mới ra ngoài.

Và bây giờ Văn Cao đã đi theo Tiểu Hoa, hắn muốn sở hữu số tiền đó.

Đột nhiên, Lâm Trạch Dương cảm thấy mắt mình tối sầm lại, có vẻ như đoàn tàu đang tiến vào một đường hầm…

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước nhanh về phía phòng tắm.

“Đừng có chen lấn, ở đây còn có người.” Lâm Trạch Dương vừa đi đến bên cạnh phòng tắm liền nghe thấy giọng nói của Tiểu Hoa.

Hóa ra vừa rồi đã có rất nhiều người đợi ở bên ngoài phòng tắm, còn có một số người chưa mua được vé ngồi đang đứng ở đó, nên lúc này nơi này đang rất đông đúc hỗn loạn.

Mặc dù lúc này không có ánh sáng nhưng Lâm Trạch Dương vẫn có thể nhìn rõ hình ảnh sau khi tập trung khí lực vào mắt.

Trong cái nhìn của Lâm Trạch Dương, Văn Ca đang chen vào phía sau đám người, một tay đã thọc vào túi quần của Tiểu Hoa.

Lâm Trạch Dương bước nhanh về phía trước và tình cờ nắm lấy tay của Văn Ca bằng một tay.

Vào lúc đó, Lâm Trạch Dương cảm thấy bàn tay của mình đột nhiên sưng lên, có một lực được được giải phóng ra ngoài, muốn hất tay Lâm Trạch Dương ra.

Đúng như dự đoán, Văn Ca này là một cao thủ võ thuật và biết làm chủ sức mạnh của bản thân. Bàn tay của Văn Ca không sưng lên, nhưng có khí từ trong tay tỏa ra.

Lâm Trạch Dương không kịp cảnh giác, liền bị hất tay ra.

Tay của Văn Ca tiếp tục tiến về phía trước.

Nhưng bàn tay vừa bị hất ra của Lâm Trạch Dương lập tức đi theo hắn như một cái bóng, lại nắm lấy tay Văn Ca. Văn Ca muốn dùng lại tuyệt chiêu của mình nên lại dùng sức hất tay Lâm Trạch Dương ra. Lần này Lâm Trạch Dương đã đề phòng, chỉ cần một cái búng tay là có thể dễ dàng hóa giải sức mạnh của Văn Ca.

“A!” Văn Ca không khỏi hét lên một tiếng, vô thức thu tay lại.

Lâm Trạch Dương nhẹ nhàng đẩy người trước mặt ra, người đó lập tức đè lên người Văn Ca, ngăn cản tốc độ đuổi theo của Văn Ca.

Lâm Trạch Dương làm xong tất cả những chuyện này mới đi trở về, vừa mới đánh gãy cổ tay Văn Ca, tin tưởng Văn Ca sẽ không làm gì Tiểu Hoa nữa. Nếu Văn Ca sợ hãi, hắn sẽ không dám làm gì trên tàu nữa, bằng không hắn sẽ lại đi tìm Lâm Trạch Dương, người vừa mới ra tay động thủ với hắn.

Lâm Trạch Dương đi về phía toa tàu của mình.

Khi Lâm Trạch Dương đi ngang qua một địa điểm, anh ta đột nhiên phát hiện ra dưới chân có thêm một cây gậy.

Trong lòng Lâm Trạch Dương không khỏi hoài nghi, nhưng anh vẫn tiếp tục đi về phía trước, sau đó anh ta vấp phải một cây gậy khác, suýt chút nữa đã ngã lăn ra đất.

“Cái quái gì thế này?” Lâm Trạch Dương nhịn không được chửi rủa một tiếng, quay đầu lại nhìn.

Sau đó, Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, ổn định tâm thế, tiếp tục đi về phía trước.

Sau khi trở lại chỗ ngồi, Lâm Trạch Dương khẽ cong khóe môi, thầm nói trong lòng: “Thật thú vị.”

Lão già giơ cây gậy mà Lâm Trạch Dương vừa vấp ngã ra, Lâm Trạch Dương cũng để ý thấy lão già ấy đang nhìn mình.

Lâm Trạch Dương cảm thấy lão già này trong bóng tối hẳn là có thể nhìn rõ ràng hết thảy, cho nên ông ta mới cố ý làm như vậy.

Lâm Trạch Dương không biết lão già này là ai, cũng như là lão ta muốn làm gì.

Lâm Trạch Dương biết rằng mình vẫn sẽ ở trên chuyến tàu này trong vài giờ nữa. Dù sao thì anh ta cũng không có gì để làm, vậy tại sao không tham gia một trò chơi nhỉ?

Vì vậy, Lâm Trạch Dương cố ý giả vờ như không nhìn thấy gì, giấu đi thực lực của mình một thời gian ngắn để xem xem rốt cuộc là những người này muốn làm gì.
Chương 350 Khổng Môn

Lão già tên Ti Mã Trọng luôn để mắt tới Lâm Trạch Dương.

Đương nhiên Ti Mã Trọng không phải là một ông già, cho dù xét theo tuổi tác của người bình thường, ông ta cũng chỉ là một người đàn ông trung niên bốn mươi hai tuổi, đang ở đỉnh cao của cuộc đời.

Tất nhiên, nếu không có chuyện gì đặc biệt, thì Ti Mã Trọng sẽ không thể giả làm ông già được, anh ta tin rằng không có người bình thường nào lại có thói quen kỳ lạ như vậy.

Ti Mã Trọng vốn tưởng rằng cuộc hành quân này sẽ thuận buồm xuôi gió nhưng không ngờ lại có chuyện ngoài ý muốn xảy ra. Trở ngại này chính là Lâm Trạch Dương.

Vừa rồi Ti Mã Trọng đang quan sát Lâm Trạch Dương, nhưng ông ta chưa bao giờ nhận thấy điều gì đặc biệt ở Lâm Trạch Dương, thật kỳ lạ.

Bởi vì Ti Mã Trọng mơ hồ cảm giác được Lâm Trạch Dương có gì đó không bình thường.

Đương nhiên, Ti Mã Trọng không giống Lâm Trạch Dương có thể tập trung toàn lực vào đôi mắt, cho nên trong bóng tối ông ta không thể nhìn rõ. Nhưng Ti Mã Trọng cũng không vội, dù sao cũng phải mất một thời gian nữa tàu mới đến ga, trước đó ông ta chỉ cần quan sát Lâm Trạch Dương thật kỹ là được. Ti Mã Trọng thực sự không tin rằng một chàng trai trẻ lại có thứ gì đó mà mình không thể lường trước được.

Nghĩ như vậy, Ti Mã Trọng rời mắt khỏi Lâm Trạch Dương, quay trở lại dáng vẻ của một ông già.

Chẳng bao lâu, đoàn tàu đi qua khỏi đường hầm và ánh sáng trên tàu lại trở lại.

Tiểu Hoa quay lại, nhìn thấy Lâm Trạch Dương, liền nói nói: “Vừa rồi tôi thật sự sợ chết khiếp, đột nhiên không có ánh sáng, tôi còn tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, vừa rồi tôi thật sự có chút bất an. Tôi thật là một kẻ hèn nhát mà.”

Vừa nói, Tiểu Hoa vừa lè lưỡi nhìn Lâm Trạch Dương, trông rất tinh nghịch và đáng yêu.

Lâm Trạch Dương cũng cười với Tiểu Hoa, nhưng đương nhiên anh ta không nói vừa rồi cô ấy đã thực sự gặp nguy hiểm, gần như sắp bị lấy hết tiền trên người.

Một lúc sau, Văn Ca cũng quay lại.

Ánh mắt Lâm Trạch Dương lặng lẽ nhìn vào cổ tay Văn Ca. Cổ tay của Văn Ca quả thật đã được duỗi thẳng, xem ra cũng không có gì nghiêm trọng.

Lâm Trạch Dương tin rằng tay của Văn Ca lúc này nhất định vẫn còn đau, đòn tấn công vừa rồi của Lâm Trạch Dương không hề nhẹ, chắc chắn sẽ bị gãy xương, cho dù có chỉnh lại cho đúng vị trí thì tạm thời cũng không thể sử dụng tay được.

“Văn Ca, có phải vừa rồi anh gặp tai nạn gì không?” Lâm Trạch Dương mỉm cười nhìn Văn Ca nói.

Văn Ca nhướng mày, sắc mặt đột nhiên trầm xuống, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười trên mặt. Hắn không tin rằng người vừa tấn công mình lại là một thanh niên như Lâm Trạch Dương.

Dù sao Văn Ca cũng là người nổi tiếng trong thiên hạ, tuy không phải cao thủ hàng đầu nhưng vẫn là cao thủ, khổ luyện hơn ba mươi năm, làm sao có thể thua một tên nhóc con được?

Nhưng không ngờ trên chuyến tàu này lại có cao thủ mà hắn lại không biết người đó là ai, tốt nhất đừng tìm người đó, nếu không lại có điều bất ngờ gì đó dành cho hắn.

Văn Ca cho rằng người đàn ông này chỉ lén lút tấn công mình nên chắc chắn không mạnh lắm, ít nhất khi đối đầu trực diện, người đó chắc chắn không thể hoàn toàn đánh bại mình, thậm chí có thể nói người đó không phải là đối thủ của Văn Ca. Nếu không thì tại sao hắn lại đánh lén, sau khi đánh lén thành công, hắn cũng không màn tới thắng lợi.

“Việc duy nhất tôi gặp phải là lúc đi vệ sinh.” Văn Ca cảm thấy Lâm Trạch Dương chỉ là tùy ý hỏi, cho nên cũng tùy ý trả lời.

“Ồ, vậy thì tốt. Vừa rồi Tiểu Hoa nói cô ấy sợ hãi.” Lâm Trạch Dương gật đầu, coi như không có chuyện gì xảy ra.

Ba người trầm tư một lát, sau đó Lâm Trạch Dương đột nhiên đề nghị: “ Chúng ta lại đánh bài một lần nữa nhé?”

Tiểu Hoa phản ứng tích cực.

Văn Ca cau mày, mặc dù bây giờ một tay của hắn có thể giả vờ bình thường, nhưng thực tế hắn không thể sử dụng được chút sức lực nào nữa.

“Sao vậy, Văn Ca, anh có cảm thấy khó chịu ở đâu không?” Lâm Trạch Dương quan tâm hỏi.

Cũng may Văn Ca không biết Lâm Trạch Dương cố ý, nếu không cả nhà Lâm Trạch Dương sẽ bị nguyền rủa.

“Không sao đâu, tôi chỉ hơi mệt thôi. Chúng ta nghỉ ngơi một lát nhé.” Văn Ca mỉm cười đáp lại Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không có ý ép buộc Văn Ca, trên mặt Tiểu Hoa có chút thất vọng, nhưng cũng không nói gì.

Tiếp theo, ba người lại trở nên im lặng. Hai sơ hở vừa rồi của Lâm Trạch Dương đương nhiên là do cố ý, có thể coi như là một cái tát vào mặt Văn Ca, nếu Văn Ca ngừng tấn công Tiểu Hoa, Lâm Trạch Dương sẽ không để ý tới hắn nữa.

Một lúc sau, tàu đã đến ga tiếp theo. Trong nhà ga này, có rất nhiều người ùa vào, thậm chí các lối đi của toa xe còn bị chiếm đóng, nhìn có vẻ rất gượng ép.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy một bà lão ôm chặt một cái túi đứng trong đám người, vẻ mặt khẩn trương. Bất cứ ai để ý đều có thể nhận ra rằng bà lão này rất quan tâm đến túi hàng đó. Nếu là một tên trộm có kinh nghiệm hơn, bạn thậm chí sẽ nhận ra ngay chiếc túi nhỏ trên tay bà lão đựng tiền.

Nhìn thấy ánh mắt của bà lão này, Văn Ca lập tức sáng mắt lên, nhưng lập tức quay đầu lại, lặng lẽ ngồi ở đó.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy tất cả những điều này và khẽ cau mày. Trong hoàn cảnh bình thường, một người có kỹ năng như Văn Ca có thể sẽ tạo được chút danh tiếng nếu hắn nghiêm túc bước vào giới võ thuật. Một người như vậy chắc chắn sẽ không quan tâm đến số tiền nhỏ chứ đừng nói đến việc trộm đồ của một bà lão.

Vì vậy, Lâm Trạch Dương nhanh chóng kết luận, Văn Ca này rất có thể là một thành viên của Khổng Môn.

Trước đo Lâm Trạch Dương chỉ nghe nói trên thế giới có rất nhiều tông phái, Khổng Môn chính là một trong số đó. Cái gọi là Khổng Môn không phải là tu sĩ mà là kẻ trộm.

Đối với những người đứng đầu trong số những người này, họ không còn ăn trộm đồ vì tiền nữa mà như một thói quen hoặc một thành tích.

Quả nhiên, Văn Ca đứng dậy khỏi chỗ ngồi rất nhanh chóng, nói với Lâm Trạch Dương và Tiểu Hoa: “Này, không biết có phải tôi ăn nhầm gì không, bụng lại đau nữa.”

Sau đó Văn Ca bắt đầu đi về phía toa xe trong đám đông.

Chẳng bao lâu, Văn Ca chen qua đám đông và đến chỗ bà lão.

Bàn tay không bị thương của Văn Ca trượt qua miệng bà lão, sau đó đưa tay về phía chiếc túi trong tay bà lão.

Một ánh sáng yếu ớt lóe lên trong tay Văn Ca. Tất nhiên, không phải bàn tay của Văn Ca đột nhiên phát sáng, mà là có một lưỡi dao mắc vào ngón tay của Văn Ca. Hắn ta giấu lưỡi dao này dưới lưỡi.

Loại lưỡi dao này rất sắc bén, có thể nói là không thể phá hủy. Nó là một lưỡi dao yêu thích của những tên trộm. Tất nhiên, mọi người không thể dễ dàng để sử dụng được lưỡi dao này, vì lưỡi dao quá sắc và có thể gây thương tích do tai nạn. Không cần phải bàn đến khả năng của những người có thể giấu lưỡi dao dưới lưỡi là gì.

Văn Ca này thực sự là một bậc thầy về Khổng Môn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK