• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 68 Anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?

Chương 68: Anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi à?

Lưu Lý, nam, ba mươi tuổi, không phải người ở thành phố này. Tuy nhiên, nghiêm túc mà nói thì trong thế giới ngầm, tất cả mọi người đều phải nể mặt anh ta một chút, dù sao thì anh ta cũng có một người cha quyền lực, có thể kiểm soát thế giới ngầm của cả ba thành phố lân cận.

Lưu Lý chưa bao giờ ngại tiêu tiền, lại càng không sợ phiền phức, bởi vì trong mắt anh ta không có thứ gọi là rắc rối. Lưu Lý chưa bao giờ phải bày mưu tính kế khi muốn thứ gì, bởi vì từ trước đến nay không có thứ gì mà anh ta không thể chiếm được.

Giống như bây giờ, anh ta đã đến quán bar này vài lần, cảm thấy Lý Tuyết Tinh rất xinh đẹp, muốn cô ta làm người tình của mình.

“Làm người phụ nữ của tôi đi.” Lưu Lý trực tiếp nói với theo bóng lưng của Lý Tuyết Tinh.

Lý Tuyết Tinh khẽ nhíu mày, chậm rãi xoay người lại, dùng ánh mắt kiên định nhìn Lưu Lý, nói: "Thật xin lỗi, tôi có bạn trai rồi."

Lưu Lý lại hoàn toàn không thèm để ý, nói đầy tự tin: "Cô sẽ thích tôi, bởi vì nhanh thôi, cô sẽ nhận ra rằng, trừ tôi ra, không ai xứng đáng để cô thích.”

Lý Tuyết Tinh lắc đầu, nói: "Tôi rất thích người đó, tôi sẽ không thay lòng."

Lưu Lý vẫn không quan tâm, thậm chí còn bật cười to: "Chỉ cần cô làm người tình của tôi, tôi có thể khiến cho doanh thu của nơi này tăng gấp đôi ngay lập tức, nếu cô còn muốn nhiều hơn thì thậm chí tôi có thể tặng cô một chỗ có quy mô lớn gấp mười lần quán bar này."

Lý Tuyết Tinh siết chặt nắm tay, nghiến răng nói: "Tôi sẽ không nghe theo anh, đây không phải vấn đề tiền bạc."

Lưu Lý nhíu mày, sắc mặt hơi khó chịu, cô gái này dám từ chối mình hết lần này đến lần khác, chẳng lẽ là muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt sao?

Anh ta khẽ cười, nói: "Có phải là nãy giờ thái độ của tôi quá hiền lành nên khiến cho cô hiểu lầm, tôi không hỏi cô có muốn làm người tình của tôi hay không, mà là cô phải làm người phụ nữ của tôi. Lại đây ngồi xuống.”

Lưu Lý vừa dứt lời, những người đàn ông cường tráng đó đã chặn cửa, chặn luôn tất cả lối ra của Lý Tuyết Tinh.

Vẻ mặt Lý Tuyết Tinh trở nên nghiêm túc, nhìn Lưu Lý nói: "Xin đừng làm vậy, nếu không tôi sẽ báo cảnh sát."

Ánh mắt của Lưu Lý trở nên hung dữ, nói: "Cô cho rằng cô có cơ hội đó à? Trước khi tâm trạng tôi tệ hơn thì tốt nhất cô nên ngoan ngoãn đi. Đương nhiên là tôi cũng không ngại dùng vũ lực với cô, nếu như nó có thể khiến cô ngoan ngoãn nghe lời hơn."

Lý Tuyết Tinh cảm thấy hơi khó thở, cả cơ thể khẽ run lên, cảm nhận được sự sợ hãi tột cùng, cô ta không biết bây giờ nên làm thế nào.

Nếu Lưu Lý thực sự muốn làm gì đó với cô ta ở đây, Lý Tuyết Tinh nhận ra rằng mình thật sự không có sức để phản kháng.

“Lại đây, ngồi xuống đi.” Lưu Lý lại ra lệnh, trên mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn, xem ra nếu Lý Tuyết Tinh không làm theo ý anh ta thì anh ta thật sự sẽ ra tay.

Lý Tuyết Tinh đành hít sâu một hơi, cắn chặt môi, lấy hết chút dũng khí cuối cùng nói: "Tôi đã có người mình thích, anh không thể ép buộc tôi."

“Mẹ nó, đã cho thể diện lại không muốn, bắt cô ta lại đây!” Rốt cuộc thì sự nhẫn nại của Lưu Lý đã đến cực hạn.

Những tên to con lập tức đi về phía Lý Tuyết Tinh, cô ta muốn chống cự, nhưng sao có thể là đối thủ của mấy gã to lớn này nên chỉ có thể liên tục la hét.

Lưu Lý càng lúc càng mất kiên nhẫn, đứng dậy, đi về phía Lý Tuyết Tinh, vung tay định tát cô ta một cái, con khốn này thật đáng ăn đòn.

“Bốp!”

Một âm thanh giòn giã vang lên.

Lưu Lý sững sờ tại chỗ, hay đúng hơn là tất mọi người đều sững người.

Bởi vì cái tát này không phải vào mặt Lý Tuyết Tinh mà là tát vào mặt Lưu Lý.

Lâm Trạch Dương đứng trước mặt Lý Tuyết Tinh, ánh mắt lạnh như băng nhìn Lưu Lý, nói: "Anh là người tồi tệ nhất mà tôi từng thấy, lại đi bắt nạt phụ nữ, còn không bằng cả mấy người ăn xin ngoài đường."

Không ai biết Lâm Trạch Dương đi vào lúc nào, càng không biết Lâm Trạch Dương đi vào kiểu gì. Người này giống như một bóng ma, lặng lẽ xuất hiện ở trước mặt mọi người.

Nếu Lưu Lý chú ý tới điểm này thì tiếp theo anh ta sẽ không phạm phải sai lầm như vậy.

Lưu Lý hơi sửng sốt một chút, sau đó trên mặt đầy vẻ giận dữ, nhìn chằm chằm kẻ vừa ra tay, nói: "Mày là ai mà dám đánh tao, mày có biết tao là ai không?"

Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Tại sao lũ khốn các anh lại thích hỏi những câu như thế này vậy? Nói thật, tôi gặp cả trăm người như anh trong một ngày, thậm chí là một trăm hai mươi. Làm sao tôi có thể biết anh là ai và tại sao tôi phải biết?"

"Mày..." Lưu Lý hoàn toàn bị Lâm Trạch Dương chọc giận, dáng vẻ bất lực, đối với anh ta mà nói đúng là sự sỉ nhục lớn nhất.

"Được lắm." Lưu Lý nghiến răng, chỉ vào Lâm Trạch Dương nói: "Vậy mày đi chết đi."

“Bép!”

Lâm Trạch Dương gạt ngón tay của Lưu Lý ra, thản nhiên nói: "Tôi không thích bị người khác chỉ trỏ."

"Mày... " Bình thường người khác nhìn thấy Lưu Lý đều phải cúi đầu khom lưng, anh ta chưa gặp ai như Lâm Trạch Dương, loại người này dám tự cao tự đại ở trước mặt anh ta như thế, đúng là tức muốn nổ tung, không nhịn được lại chỉ ngón tay vào Lâm Trạch Dương.

"A!" Lưu Lý hét lớn một tiếng.

Lâm Trạch Dương dùng một tay nắm lấy một ngón tay của Lưu Lý, không do dự mà bẻ gãy nó.

"Tôi đã nói với anh là đừng có chỉ tay vào tôi." Lâm Trạch Dương vẫn thản nhiên nói.

“Mẹ nó, ngón tay của tao, mày dám bẻ ngón tay của tao?” Lưu Lý đau đến phát khóc, sau đó không nhịn được dùng ngón tay còn lại chỉ vào mặt Lâm Trạch Dương.

"A!" Lưu Lý lại hét lên một tiếng, nhảy dựng lên, nước mắt tuôn rơi như thác, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo, nhảy dựng lên như một con khỉ.

Lâm Trạch Dương thở dài lắc đầu, nói: "Anh có khuynh hướng thích bị ngược đãi à, bẻ gãy tay trái còn chưa đủ, còn muốn vươn tay phải tới để bị bẻ gãy."

Lưu Lý đau đớn tột cùng, nhưng lại càng tức giận hơn, anh ta muốn chỉ tay vào Lâm Trạch Dương, nhưng mới giơ ra được một nửa liền nhanh chóng thu lại.

"Lên! Đánh chết nó cho tao!" Vừa nói, Lưu Lý chỉ có thể lắc đầu liên tục tỏ ý, không dám tùy tiện vung tay, nhìn qua giống như chơi thuốc quá liều, đầu cứ lắc qua lắc lại không ngừng nghỉ.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, nói: "Con người bây giờ thật đáng sợ, hở tí là cắn thuốc, hở tí là phát điên.

"Mày… " Lưu Lý cảm thấy lồng ngực mình sắp nổ tung, muốn vươn tay nhưng nhìn thấy ánh mắt của Lâm Trạch Dương thì lại lập tức thu tay về.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì?” Anh ta tức giận mắng đàn em.

Lúc này, những người đàn ông to lớn từng bước đi về phía Lâm Trạch Dương với khí thế hung hăng và nụ cười nham hiểm trên mặt.
Chương 69 Khoác lác

Chương 69: Khoác lác

Bốp! Bốp! Bốp!

Tiếng va chạm không ngừng vang lên, trận chiến kết thúc nhanh hơn mọi người tưởng tượng, chả có gì bất ngờ, hai bên vốn không cùng đẳng cấp.

Lưu Lý há hốc miệng, to đến mức có thể nhét vừa một nắm tay, vẻ mặt đờ đẫn, cả người ngơ ngác giống như chó xem tát ao.

Anh ta hoàn toàn không thấy rõ Lâm Trạch Dương ra tay thế nào, chỉ cảm thấy trước mắt mình mờ đi, tiếp đó có nhiều âm thanh vang lên, rồi một số thuộc hạ của anh ta loạng choạng ngã xuống đất.

Lưu Lý đưa tay ra tự tát mình một cái, còn tưởng rằng mình đang nằm mơ. Nhưng tát xong trước mặt anh ta chả có gì thay đổi cả.

Lâm Trạch Dương đứng trước mặt Lưu Lý, mắt không cảm xúc nhìn chằm chằm anh ta.

Lưu Lý không biết tại sao, lúc này lại cười ngây ngô với anh, thật sự trông vô cùng ngốc nghếch.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó nhìn về phía Lý Tuyết Tinh, nói: "Tuyết Tinh, chuyện này cô định sẽ giải quyết như thế nào?"

Lý Tuyết Tinh cũng sững sờ ở đó, cô ta không thể ngờ rằng Lâm Trạch Dương có thể đánh giỏi như vậy. Trước đây, cô ta thậm chí còn nghĩ rằng Lâm Trạch Dương là loại côn đồ bề ngoài mạnh mẽ nhưng bên trong không có gì.

Lý Tuyết Tinh nhớ rõ có một lần, Lâm Trạch Dương tụ tập cùng một chỗ với rất nhiều phú nhị đại, sau đó những phú nhị đại kia không ngừng cười nhạo anh nhưng anh lại chỉ cười theo, chứ không dám làm gì.

Có lẽ Lâm Trạch Dương bây giờ cũng sợ hãi, nhưng bởi vì anh muốn cứu mình, cho nên mới lấy hết can đảm làm như vậy, lẽ nào có ý với mình?

Nghĩ tới đây, Lý Tuyết Tinh mặt đỏ bừng, không dám nhìn về phía anh.

Lâm Trạch Dương gãi đầu, nhẹ giọng nói: "Tần Quân Dao điên, Nicole cũng điên, chẳng lẽ Lý Tuyết Tinh cũng điên theo hay là tất cả phụ nữ đều điên rồi?"

Lý Tuyết Tinh nghe vậy thì tức đến nghiến răng nghiến lợi, cô ta thật sự muốn ăn tươi nuốt sống anh, chờ đợi ở Lâm Trạch Dương chẳng bằng cho chó ăn còn hơn.

"Lâm Trạch Dương, anh ta có lai lịch không nhỏ, có ba kiểm soát cả một thành phố gần đây, tốt hơn hết là cứ để anh ta đi." Lý Tuyết Tinh quay mặt lại nói.

Lâm Trạch Dương gật đầu, nói: "Ừ, người này chắc là có chút thế lực, nếu không tại sao khi ra ngoài lại có mấy vệ sĩ đi cùng."

Lưu Lý thở phào nhẹ nhõm, vừa rồi anh ta thật sự bị Lâm Trạch Dương dọa chết khiếp, vội vàng nói: "Đúng, anh không thể động vào tôi."

Lâm Trạch Dương mỉm cười với anh ta.

Lưu Lý không hiểu vì sao, cũng chỉ có thể nhìn anh cười cười.

"A." Lưu Lý lại đột nhiên kêu lên một tiếng. Lâm Trạch Dương tung một cước về phía trước, anh ta bị đá bay ngược trở lại, người đập mạnh vào ghế sô pha.

Lâm Trạch Dương cũng không thèm nhìn anh ta nữa, quay sang nói với Lý Tuyết Tinh: "Đi thôi, sau này có chuyện gì thì lập tức gọi cho tôi.”

Lý Tuyết Tinh liên tục gật đầu, đột nhiên cảm thấy có cảm giác an toàn khi bên cạnh anh.

Ngay sau đó, Lâm Trạch Dương lại nói: "Chết tiệt, điện thoại di động của tôi hình như hết tiền rồi, cô giúp tôi nạp vào nhé?"

Cô ta suýt chút nữa ngã ngửa, anh không phải muốn bảo vệ tôi, giờ còn muốn tôi nạp tiền điện thoại cho anh.

Lý Tuyết Tinh đột nhiên cảm thấy tốt hơn hết là không nên có một người như Lâm Trạch Dương ở bên cạnh, nếu không trái tim cô sẽ tổn thương, không biết lúc nào sẽ bị làm cho tức đến chết.

Chờ Lâm Trạch Dương rời đi với Lý Tuyết Tinh, Lưu Lý mới miễn cưỡng tự mình đứng lên, anh ta cảm giác cả người đều rã rời, đau đớn lan ra khắp các bộ phận, khiến anh ta đau như muốn chết đi.

Lưu Lý cắn chặt răng, nhìn chằm chằm theo hướng Lâm Trạch Dương rời đi, nói: "Tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh, anh dám sỉ nhục tôi, tôi sẽ không tha cho anh. Lưu Lý tôi không báo thù này, thề không làm người!"

"Lâm Trạch Dương, sao anh giỏi như vậy? Anh từng học võ sao?" Lý Tuyết Tinh không nhịn được mà hỏi.

"Tôi không lợi hại đến vậy đâu." Anh ngượng ngùng trả lời.

Lý Tuyết Tinh vừa định nói "Nói dối, rõ ràng anh rất lợi hại", nhưng giọng của Lâm Trạch Dương lại vang lên.

"Năm ba tuổi tôi đã học Cửu Dương thần công, bốn tuổi toàn thôn không có đối thủ, năm tuổi người trong trấn nhìn thấy tôi đều đi đường vòng, sáu tuổi, chủ trì thiếu lâm, quỳ xuống cầu xin, muốn nhận tôi làm đồ đệ, bảy tuổi nổi tiếng khắp thiên hạ, tám tuổi thì…" Lâm Trạch Dương bắt đầu nói không ngừng.

Lý Tuyết Tinh và một số nhân viên phục vụ trong quán bar tình cờ nghe Lâm anh kể không khỏi há hốc mồm, tại sao người đàn ông này lại có thể lấy hơi dài như vậy, anh ta có thể nói liền ba phút không nghỉ.

"Dừng lại..." Lý Tuyết Tinh không chịu nổi nữa, nếu anh còn tiếp tục nói, sợ là không biết đến bao giờ mới kết thúc.

Người phục vụ không nhịn được nói: "Lâm Trạch Dương, anh thật là lợi hại, vậy tôi hỏi anh, anh có từng gia nhập hiệp hội võ thuật chưa? Đã từng gặp qua hội trưởng sao? Anh có biết ai là hội trưởng không? Của hiệp hội võ thuật á?"

Người phục vụ này cũng thật là thú vị, rõ ràng chỉ nói một câu, lại liên tiếp hỏi nhiều câu hỏi. Không có gì lạ khi người phục vụ rất phấn khích, bởi vì anh ta là một người hâm mộ võ thuật trước đây cũng muốn tham gia hiệp hội võ thuật, nhưng mọi người không thích tư chất kém cỏi của anh ta, vì vậy anh ta không được gia nhập.

Ý của anh là hiệp hội võ thuật, Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó nói: "Anh nói xem, hình như tôi quen một ông già họ Cố, ông ta chính là hội trưởng của hiệp hội.”

Nghe thấy giọng điệu cợt nhả của Lâm Trạch Dương, người phục vụ không khỏi tức giận nhưng vẫn gượng cười, anh cho rằng hội trưởng hiệp hội võ thuật là người như thế nào, chẳng lẽ anh có thể nói bừa như vậy sao?

"Lâm Trạch Dương." Đột nhiên một giọng nói vang lên. Sau đó, một ông già mang theo hai người vội vàng đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương.

"Là ông à, vừa rồi tôi có nhắc tới ông." Lâm Trạch Dương nhìn về phía người vừa tới, có chút kinh ngạc.

Người này không ai khác chính là hội trưởng hiệp hội võ thuật, niềm tự hào của giới võ thuật toàn thành phố, Lão Cố.

Lão Cố vô cùng thích thú nhìn Lâm Trạch Dương rồi nói: "Ồ, cậu vừa nói gì về tôi à?"

Lâm Trạch Dương thản nhiên nói: "Tôi vừa định nói, người của hiệp hội võ thuật các ông không có khả năng chiến đấu.”

Khóe miệng Lão Cố không khỏi giật giật, nhưng cũng không thể phản bác điều gì, trước mặt Lâm Trạch Dương tràn đầy khí thế, có thể nói là thiên tài bẩm sinh, các thành viên hiệp hội võ thuật, bao gồm cả Lão Cố, thực sự cũng không thể đánh lại anh ta.

Người phục vụ ở một bên lúc này mới sửng sốt, khi anh ta muốn gia nhập hiệp hội võ thuật, anh ta đã nhìn thấy ảnh chụp của Lão Cố, nhận ra ông già trước mặt chính là hội trưởng hiệp hội võ thuật.

Vừa rồi người phục vụ còn đang chế giễu Lâm Trạch Dương, liền giả vờ như không có gì, thậm chí anh ta còn chưa từng gặp qua hội trưởng hiệp hội võ thuật, nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương lại có thái độ không chút kính sợ như vậy, ngược lại còn đùa giỡn thế mà Lão Cố thực sự không hề tức giận.
Chương 70 Bị coi thường

Chương 70: Bị coi thường

"Anh dựa vào cái gì mà dám nói chuyện với Lão Cố như vậy, đừng tưởng rằng Lão Cố tôn trọng anh, anh liền có thể làm bậy."

Một người chạy ra từ sau lưng Lão Cố, người này cau mày nhìn Lâm Trạch Dương. Đây là đệ tử của Lão Cố, thực lực không hề yếu hơn Cố Vi, là một cao thủ ẩn danh của hiệp hội võ thuật, vì anh ta khổ luyện võ công nên hầu như không ai biết đến, tên là Cao Dịch.

Lâm Trạch Dương nhìn về phía Cao Dịch, suy nghĩ rồi vươn một đầu ngón tay ra, nói: "Có lẽ là một đầu ngón tay."

Cao Dịch có chút hoang mang, hỏi: "Anh đang nói về gì vậy, nói rõ hơn một chút đi."

Lâm Trạch Dương nhìn về phía Lão Cố, nói: "Chắc là tôi chỉ cần một đầu ngón tay là có thể đánh bại được Lão Cố rồi."

"Cái gì?" Cao Dịch không thể tin nổi trừng to hai mắt, nếu những lời này không phải là khoác lác thì chắc chắn cũng là đang nói hươu nói vượn.

Sắc mặt Lão Cố cũng có chút khó coi, nhìn Lâm Trạch Dương cười khổ nói: "Lâm Trạch Dương, cậu tốt xấu gì cũng phải cho tôi chút mặt mũi chứ."

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, sau đó trên mặt xuất hiện một chút do dự.

"Hừ, đây thật sự là một tên điên, Lão Cố, tại sao chúng ta lại phải tìm loại người như này chứ, cho dù thực sự có một chút bản lĩnh, nhưng nếu để anh ta đi tham gia đại hội giao lưu đó thì cũng chỉ làm mất mặt hiệp hội võ thuật chúng ta mà thôi. Sợ đến lúc đó anh ta cũng nói lung tung như bây giờ, cuối cùng bị người ta đánh cho thành cái đầu heo, vậy thì một chút mặt mũi cũng không có."

Cao Dịch lạnh lùng nói.

Đúng lúc này, Lâm Trạch Dương vươn hai ngón tay về phía Lão Cố, có chút không chắc chắn nói: "Vậy thì hai đầu ngón tay nhé, không thể nhiều hơn nữa, nếu nhiều hơn, tôi cũng thấy mất mặt."

Trời đất làm chứng, Lâm Trạch Dương quả nhiên là một người cẩn thận nhưng mà bây giờ mọi người đều đang giễu cợt anh, chỉ là anh hoàn toàn không hề nghe thấy, mà đang mải tính toán thực lực của mình và Lão Cố. Nếu ai dám nói Lâm Trạch Dương ba hoa khoác lác, anh nhất định là người đầu tiên không buông tha cho hắn.

Khóe miệng Lão Cố không khỏi co rút, giống như lời Lâm Trạch Dương nói thật vậy.

Cao Dịch đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, cũng sẽ không tin, nên càng tức giận hơn đến mức muốn ra tay với Lâm Trạch Dương.

May mắn, Lão Cố ngăn kịp, ông nói với Lâm Trạch Dương nguyên nhân lần này của mình, nói: "Lâm Trạch Dương, lần này tôi đến chỗ cậu là vì muốn nhờ cậu giúp đỡ. Ngày mai sẽ có một buổi giao lưu võ thuật với thành phố lân cận. Mấy năm nay giao lưu gặp mặt, hiệp hội võ thuật của chúng ta luôn ở thế yếu nên bị người khác chèn ép, điều này làm cho hiệp hội võ thuật của chúng tôi hoàn toàn mất hết mặt mũi và mất đi uy phong."

Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, gật đầu nói: "Ngày mai tôi cũng không có việc gì, có thể đi xem với ông."

"Vậy thì nhờ cậu." Lão Cố vô cùng trịnh trọng nói, chuyện này quấy nhiễu Lão Cố rất nhiều năm, trở thành một vết nhơ của ông, càng là một vết nhơ của hiệp hội võ thuật.

Lão Cố vốn chỉ muốn tìm đồ đệ im lặng tu luyện của mình, nhưng mà vẫn cảm thấy chưa đủ, vì vậy mới tìm đến Lâm Trạch Dương.

Chỉ hi vọng lần này, Cao Dịch hoặc là Lâm Trạch Dương có thể mang đến cho ông một chút bất ngờ.

Hội giao lưu được tiến hành trong hội trường võ thuật.

Hội giao lưu của võ thuật đương phải khác với những hội giao lưu khác, người ta là uống một chút Champagne, khoe khoang một chút còn hội giao lưu của võ thuật lại sử dụng nắm đấm để nói chuyện.

Lâm Trạch Dương phát hiện người tới tham gia buổi giao lưu võ thuật lần này dường như khá nhiều, ít nhất cũng phải hơn trăm người. Lúc Lâm Trạch Dương đi vào hội trường, anh phát hiện nhóm người bên hiệp hội võ thuật và nhóm người khác đã phân ra đứng ở hai bên, bầu không khí giương cung bạt kiếm rất căng thẳng, có vẻ như chỉ cần một lời không hợp thì sẽ ra tay đánh nhau.

Lâm Trạch Dương còn phát hiện trên khán đài còn có vài người ngồi, những người này có vẻ bình tĩnh ung dung hơn nhiều.

Bọn họ ăn mặc cầu kỳ, vẻ mặt tự nhiên, lúc đó còn nói nói cười cười, giống như đi tới xem kịch, rất có vẻ là người chỉ điểm giang sơn.

Lâm Trạch Dương đi tới bên người Lão Cố.

Lão Cố vội vàng kéo lấy tay Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương đợi chút nữa nếu như anh cần người hỗ trợ, nhất định phải xin giúp đỡ nhé."

Lâm Trạch Dương từ chối cho ý kiến, chỉ khẽ cười một tiếng.

Lão Cố lại không tiện ngăn cản cũng chỉ đành nở một nụ cười khổ.

Động tác nhỏ của Lâm Trạch Dương và Lão Cố ở giữa đã khiến cho người ta chú ý tới, vì vậy rất nhiều người đặt ánh mắt của mình lên người Lâm Trạch Dương.

"Lão Cố còn mời tới người mới cũng đúng, hội võ thuật của các người có ít người như vậy, nếu như không mời người đến giúp đỡ sẽ không làm được gì. Tôi còn nhớ rõ một năm trước, hiệp hội võ thuật của các người đánh với chúng tôi ba trận mà cả ba trận đều bị thua cuộc."

Một người đàn ông trung niên bước ra với nụ cười chế giễu trên khuôn mặt, trong ánh mắt cũng tràn đầy khiêu khích.

Khóe miệng Lão Cố không khỏi co rút, lại không tiện nói gì vì đây chính là sự thật. Bởi vì mỗi năm đều xảy ra chuyện như vậy, kỳ thật Lão Cố đã không muốn tới tham gia cái hội giao lưu quái quỷ này, vì tới đây chính là chịu tội.

Người của hiệp hội võ thuật đều nắm chặt nắm đấm, đều đang nghiến răng nghiến lợi, dù vô cùng tức giận nhưng không dám nói gì.

Người đàn ông trung niên tên là Hoàng Chính, trong hội giao lưu lần trước, anh ta một mình giữ vinh quang, giao lưu tranh tài với hội võ thuật ba trận đều thắng, có thể nói là một người giữ ải nghìn người không thể qua quả thực có chút vốn liếng.

Hoàng Chính tiếp tục nhìn Lâm Trạch Dương, nói: "Tại sao lại trẻ tuổi như vậy, không phải tôi xem thường người trẻ tuổi, nhưng mà mọi người đều nói, không đủ lông đủ cánh thì không làm được gì nên hồn, cậu đến đây làm gì, cảm thấy nơi này rất vui vẻ, đến đây xem náo nhiệt sao? Ha Ha…"

Nói xong, Hoàng Chính lại phá lên cười, không có chút kiêng nể nào cả, hoàn toàn không coi ai ra gì.

Người bên kia cũng đều cười theo, toàn bộ đều cười đến thở không ra hơi.

Người ở bên hiệp hội võ thuật đều cắn muốn nát môi, chăm chú nhìn về phía Lâm Trạch Dương, hy vọng anh sẽ phản ứng một chút, cho dù không phải là đối thủ của những người này cũng được, ít nhất cũng phải biểu hiện ra cốt khí của anh.

Lâm Trạch Dương cũng nở nụ cười, nói với Chính Hoàng: "Đúng vậy, tôi đến đây để xem náo nhiệt."

Hoàng Chính không khỏi sửng sốt, sau đó liên tục lắc đầu, tên này hẳn không phải là người của hiệp hội võ thuật, có lẽ là thực sự đến đây để xem náo nhiệt, bằng không thì làm sao có thể trả lời như vậy, bất kỳ một người luyện võ thuật nào cũng có chút cốt khí, đều cần chút mặt mũi.

Hoàng Chính cũng không thèm nhìn Lâm Trạch Dương thêm nữa, cảm thấy lại tiêu hao thêm một giây đồng hồ nào với thằng nhóc này, cũng là đang lãng phí thời gian của mình, tự nhục nhã chính mình.

Người của bên hiệp hội võ thuật đều không nhịn được mà hung hăng trừng mắt với Lâm Trạch Dương, chỉ cảm thấy tên này thực sự quá ghê tởm.

Lão Cố tại sao lại để loại người này đi đến nơi này chứ, hèn nhát đến mức không có một chút cốt khí.

Cao Dịch cũng không khỏi lắc đầu, ánh mắt tràn ngập khinh thường nhìn Lâm Trạch Dương, người như vậy mà còn dám nói chỉ cần dùng hai đầu ngón tay là có thể đánh bại hội trưởng của bọn họ.

Thực sự có rất ít người có thể khoác lác, thổi phồng mình đến trình độ này.

Cao Dịch nghĩ tới đây, liền đứng dậy, nói với Hoàng Chính: "Vậy để cho tôi đến chiếu cố anh đi."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK