Chương 71: Ngang ngược trả lại
Ai cũng nói người Trung Quốc dám đánh dám liều, câu nói này đúng là không sai.
Theo giọng nói Cao Dịch phát ra, hai bên lập tức kéo dài khoảng cách, ở giữa tạo ra một khoảng trống lớn.
Hoàng Chính nhìn Cao Dịch, khẽ gật đầu, sau đó lại lắc đầu, nói: “Khí tức của anh không tệ, thâm trầm mà hữu lực, hẳn là một cao thủ, nhưng vẫn không phải đối thủ của tôi."
Cao Dịch lạnh lùng nói: "Vậy phải thử mới biết được. Xuất chiêu."
Cao Dịch hét lớn một tiếng, người liền lướt đến Hoàng Chính. Chiêu thức của Cao Dịch đại khai đại hợp, tràn ngập khí thế, nắm đấm không ngừng đánh về phía trước, một chưởng lại thêm một chưởng, một chưởng đánh ra vô cùng tự nhiên, có một loại khí chất của cao thủ khiến không ai có thể tìm ra một chút điểm yếu nào.
Hoàng Chính buộc phải rút lui hết lần này đến lần khác bởi vì không có bất kỳ sức lực đánh trả lại nắm đấm của Cao Dịch.
Đám người của hiệp hội võ thuật bên này thấy thế, cao giọng cổ vũ, đã nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có người của hiệp hội võ thuật đứng ra trừng phạt Hoàng Chính, lần này cuối cùng cũng có thể thổ khí dương mi.
Vào lúc này Lâm Trạch Dương lại lắc đầu, thở dài nói: "Nền tảng Cao Dịch rất tốt, nhưng mà chân của anh ta không ổn định, liên kết giữa các chưởng liên tục quá mức đơn giản, nhất định sẽ thua."
"Hừ, anh đang nói hươu nói vượn cái gì vậy?" Đệ tử của hiệp hội võ thuật đứng bên cạnh Lâm Trạch Dương nghe vậy, tức giận đến mức suýt không nói nên lời: "Anh là cái đồ vô dụng, người ta khiêu khích anh, đến hừ một tiếng anh cũng không dám đáp lại, giờ còn dám nói nhăng nói cuội, anh hiểu được bao nhiêu về võ thuật chứ, anh biết đây là một trận tranh tài như thế nào à?"
Lâm Trạch Dương không hề tức giận, bình tĩnh nói: "Cậu nhìn xem, vào thời điểm Cao Dịch đổi chưởng, có phải lần nào anh ta cũng làm như vậy không? Chính là chiêu thức không có chút thay đổi nào. Mà vào lúc chiêu thức của anh ta không thay đổi thì người khác muốn đánh chết anh ta chẳng lẽ không phải việc rất dễ dàng sao?"
"Cậu lại nhìn tiếp đi, chân của Cao Dịch nhìn thì có vẻ rất ổn định, nhưng đây chẳng qua là nặng mà thôi, cũng không phải thật sự ổn định. Giống như một người rất mập mạp, thân thể của hắn rất nặng, nhưng bước chân lại không hẳn sẽ vững."
"Nói hươu nói vượn." Đúng là bây giờ nhìn thế nào cũng thấy Lâm Trạch Dương chỉ đang ăn nói vớ vẩn, Cao Dịch xuất chưởng như gió, bước chân vững vàng như bay, thân hình biến hóa vô cùng hài hòa giữa tiến và lùi.
"Vào trận tiếp theo, khi Cao Dịch ra chưởng tiếp theo, người đối diện sẽ đột nhiên lao về phía trước, nắm đấm của hắn sẽ rơi vào trên người anh ta."
Lâm Trạch Dương vô cùng chắc chắn đưa ra kết luận cuối cùng.
Người của hiệp hội võ thuật cười khẩy không ngừng, nhìn Lâm Trạch Dương giống như đang nhìn một kẻ ngốc, thậm chí ngay cả nhìn anh thêm một chút cũng không muốn, tên ngốc này hoàn toàn đang ăn nói lung tung.
Đúng lúc này, Cao Dịch đột nhiên ngừng lại, anh ta điều chỉnh một chút, dồn khí xuống đan điền, nhất cổ tác khí(*), lúc đẩy một chưởng ra khiến không khí vang lên tiếng nổ tung, một chưởng này đẩy ra giống như sóng triều cuồn cuộn, khí thế hừng hực.
(*) bơm năng lượng ra ngoài.
Đây là một chưởng mạnh nhất của Cao Dịch, giống như dời núi lấp biển, muốn nuốt hết tất cả phía trước, mang theo khí thế chưa từng có từ trước đến nay.
Một chưởng như vậy đánh tới, người khác cho dù muốn né tránh cũng không kịp, tại sao lại muốn tiến lên nghênh đón chứ?
Người võ hiệp kia nghĩ tới đây, bỗng nhiên lắc đầu, cảm thấy mình nói chuyện với Lâm Trạch Dương, thực sự chính là việc mà một kẻ ngu mới có thể làm.
Ầm ầm…
Đột nhiên có một tiếng vang trầm vang lên. Chỉ thấy thân thể Hoàng Chính chìm xuống, anh ta bất ngờ bước về phía trước bằng một chân và đột nhiên tung ra một quyền.
Sau đó…
Sau đó toàn bộ hội trường đều rơi vào trong yên tĩnh, tất cả mọi người há hốc miệng, con mắt đều sắp rớt ra khỏi mắt.
Khí thế hừng hực, dường như Hoàng Chính muốn dùng hết sức hạ gục Cao Dịch, khiến anh ta văng ra ngoài.
Hoàng Chính nhìn Cao Dịch bị văng ra ngoài, rút lại nắm đấm, trên mặt xuất hiện nụ cười nhàn nhạt, nói: "Đã kết thúc."
Ngay sau đó, Hoàng Chính nhìn bên phía hiệp hội võ thuật, nói: "Nếu như đã bắt đầu vậy thì chúng ta tiếp tục đi, bên các người còn ai nữa không?"
Lời này không thể không nói là quá mức kiêu ngạo, các võ sĩ bên này đều siết chặt nắm đấm, vô cùng kích động, chỉ là khi thấy thân thể Cao Dịch ngã trên mặt đất run rẩy kịch liệt, liền không có người nào dám bước lên phía trước một bước.
Bọn họ đều biết thực lực của Cao Dịch, bên trong võ hiệp cũng không có mấy người dám nói mình có thể dễ dàng đánh thắng Cao Dịch, thậm chí còn có thể nói, không người nào có thể coi là đối thủ của Cao Dịch. Nói cách khác, nếu bọn họ tiến lên, bọn họ cũng sẽ bị Hoàng Chính đánh bại.
Trên mặt Hoàng Chính xuất hiện sự khinh bỉ, nói: "Kỳ thật các anh có thể cùng nhau tiến lên, tôi cũng không ngại, dù sao đánh bại một người trong số các anh, hay đánh bại tất cả mọi người với tôi mà nói cũng không có một chút khác biệt nào cả."
Người của hiệp hội võ thuật cảm thấy ngực mình như sắp nổ tung, nơi này là sân nhà của bọn họ, lại để cho người ta giẫm trên đầu mình, khác gì để cho người ta cởi quần ra đi tiểu trên đầu mình.
Mà điều đáng giận hơn là bọn họ lại không có cách nào để chống lại.
Lúc này, người của hiệp hội võ thuật chỉ thấy vô cùng nghẹn khuất, chỉ muốn cầm một miếng đậu hũ đập vào đầu cho đến chết.
Lông mày của Lão Cố cũng đang nhíu chặt lại, đứng dậy, nói: "Hoàng Chính, lời của cậu như vậy có phải quá mức ngông cuồng rồi không?"
Đối mặt với Lão Cố, Hoàng Chính hơi rút vẻ kiêu ngạo lại, chắp tay với Lão Cố, nói: "Lão Cố, đây là hội giao lưu, nếu ông cảm thấy tôi nói không đúng, ông có thể để cho người của hiệp hội võ thuật của các ông ra tay."
Khóe miệng Lão Cố dật dật, đây không phải là làm khó ông sao?
"Ha ha Lão Cố, ông cũng nên phái người ra đi, tôi cũng cảm thấy Hoàng Chính thực sự quá phách lối, hoàn toàn không hiểu được trời cao đất rộng, cần phải dạy dỗ chút thì mới tỉnh táo được." Đột nhiên có một tiếng cười to vang lên.
Có người từ trên khán đài đi xuống.
Người này mặc áo Tôn Trung Sơn rộng thùng thình, chải một cái đầu bóng, bụng tròn vo, nhìn qua rất có phong cách của đám nhà giàu mới nổi.
Chỉ là từ ánh mắt của ông ta có thể nhìn thấy một tia sát khí, đại khái cũng không phải người dễ chọc.
Người này là ông trùm thế giới ngầm của một thành phố nào đó, tên là Lưu Uy, ông ta là người dẫn theo đám người Hoàng Chính đến đấy đây, mục đích cũng rất đơn giản, đè hiệp hội võ thuật của Lão Cố xuống, như thế ông ta liền có thể hoàn toàn thống trị thế giới ngầm của thành phố này.
Lão Cố cảm thấy khó xử, sau đó nhìn về phía Lâm Trạch Dương, bây giờ hy vọng duy nhất của ông chính là Lâm Trạch Dương.
"Lâm Trạch Dương, cậu có thể ra tay giúp tôi lần này không?" Lão Cố nói với anh.
Lông mày Lâm Trạch Dương nhíu lại, trên mặt hiện lên sự đắn đo.
Lưu Uy và Hoàng Chính cũng không nhịn được mà phá lên cười, vừa mới nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Lão Cố, còn tưởng là Lão Cố có đòn chí mạng gì chưa lấy ra, lại không ngờ ông đi cầu cứu thằng nhóc kia.
Chắc có lẽ là Lão Cố điên rồi mới làm như này. Phải biết vừa rồi thằng nhóc này bị Hoàng Chính khiêu khích như vậy mà nửa chữ cũng không dám nói ra.
Lâm Trạch Dương vẻ mặt khó xử nhìn Lão Cố, nói: "Ở đây có rất nhiều người, tôi…"
"Ha ha…"
Hoàng Chính và Lưu Uy không nhịn được mà phá lên cười một lần nữa, vậy mà lại sợ nhiều người, tên này đến chọc cười sao?
"Tôi không biết phải tính tiền của ông thế nào, nếu không thì một người một trăm đi, một hai ba…, ba mươi lăm người, là ba mươi lăm người sao, tôi đã tính toán thật nhiều lần."
Lâm Trạch Dương vẫn bày ra mặt khó xử.
Chương 72 Đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác
Chương 72: Đừng lo lắng, tôi không có ý gì khác
Yên tĩnh, toàn bộ khán đài rơi vào im lặng, thậm chí còn không có một chút âm thanh nào phát ra, ngay cả tiếng tim đập hay hơi thở của mọi người cũng giống như dừng lại ở thời khắc này.
Anh có phải là nghe lầm không, tên này không biết đang làm khó đối thủ như thế nào, cũng không phải là sợ đối phương mang đến nhiều người, mà là sợ mình đếm không rõ đối phương có bao nhiêu người?
Chết tiệt, cái quái gì thế này?
Lâm Trạch Dương lại nhìn lão Cố, bộ dáng rất cáu kỉnh, nói: "Dù sao tôi cũng không quan tâm, một trăm tệ một miếng, nếu ông đưa tôi ít hơn một trăm tệ, tôi sẽ không làm."
Khóe miệng lão Cố giật giật, nghĩ thầm: Đây là loại cải thảo gì mà có giá đến một trăm tệ?
Hoàng Chính tức giận đến mức miệng há không khép lại được. Họ đều là những cao thủ võ lâm, anh với Hoàng Chính là người đã cướp đi ánh đèn sân khấu trong buổi gặp mặt giao lưu lần trước.
"Đi ra, tôi muốn cùng cậu đấu một trận, tuyệt đối tôi sẽ không buông tha cho cậu." Hoàng Chính chịu không nổi nữa, nếu không nói ra lời này, anh ta cảm giác chính mình sẽ tức đến tắc thở mà chết.
Lâm Trạch Dương lắc đầu và nói: "Tôi sẽ không đấu với anh."
Hoàng Chính lại bị Lâm Trạch Dương chọc giận, vừa rồi là ai nói chuyện vô nghĩa, là ai kiêu ngạo nói rằng một trăm nhân dân tệ sẽ hạ gục một người.
"Nếu như sợ hãi, biết mình sợ hãi, cũng đừng đi ra ngoài, làm bộ như Thập Tam đúng là không có tư cách thì trốn ở trong góc." Hoàng Chính lạnh lùng nói với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhìn Hoàng Chính với vẻ mặt ngốc nghếch và nói: "Tôi nói đầu óc anh có phải có vấn đề hay không, tôi mới không ngốc như anh, tiền cũng không nhận được, tôi đánh anh thì có ý nghĩa gì. Anh không ngại vỗ ruồi bằng tay bẩn, còn tôi là một người yêu sạch sẽ."
Hoàng Chính cảm thấy bệnh tim của mình sắp tái phát, tên này đang mắng người, còn quanh co lòng vòng như vậy làm gì, khi dễ người khác không biết đọc sách sao.
Lão Cố vẻ mặt bất đắc dĩ, nói: "Lâm Trạch Dương, tôi sẽ cho người đưa tiền, cậu đi đi."
Lâm Trạch Dương trong nháy mắt mặt mày hớn hở, nói: "Cảm ơn ông chủ, ông chủ thật uy vũ, ông chủ quá khí phách rồi."
Có người suýt chút nữa nhịn không được nói tiếp: "Cảm ơn vì chiếc máy bay", anh chàng này ở đây muốn đùa giỡn sao?
Không ai coi trọng Lâm Trạch Dương, đều cảm thấy lão Cố chẳng qua là đang buông tay đánh một trận, muốn nhìn thấy kỳ tích xảy ra mà thôi.
Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Hoàng Chính, bình tĩnh nói: "Ai tới trước, các ngươi cùng nhau nhanh lên đi, lát nữa ta về nhà xem náo nhiệt."
Hoàng Chính cảm thấy mình đau gan, những lời này không phải mình vừa nói sao, hiện tại Lâm Trạch Dương lại lặp lại lời mình, thật sự đáng chết.
Hoàng Chính nghiến răng nói: "Đừng kiêu ngạo, tôi muốn cậu biết hôm nay cậu đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng như thế nào."
Lâm Trạch Dương đặt một tay ra sau lưng, sau đó duỗi một tay ra và ngoắc ngón tay về phía Hoàng Chính, nói: "Nào, đừng nói nhảm nữa."
Hoàng Chính chưa bao giờ nhìn thấy tên nào kiêu ngạo như vậy, không thể không kìm nén sức mạnh tiền sử sắp bùng phát trong lòng.
Khí tụ đan điền, thắt lưng đè xuống phía dưới, đột nhiên tiến một bước về phía trước, nắm đấm của Hoàng Chính cũng theo sát lao tới phía trước.
Nắm đấm di chuyển về phía trước như tên lửa, ma sát khiến không khí gầm rú, gió giật mạnh, tóc và quần áo của những người xung quanh bị thổi bay.
Mọi người không khỏi trợn to hai mắt, khí thế một quyền này của Hoàng Chính so với vừa rồi còn lớn hơn, thì ra Hoàng Chính còn lưu thủ.
Ngay sau đó, tất cả mọi người không tự chủ được nhíu mày, trên mặt không khỏi lộ ra vẻ lo lắng, Lâm Trạch Dương đáng ghét, đáng ghét đến ngay cả hiệp hội võ lâm cũng cảm thấy hắn đáng ghét. Nhưng Lâm Trạch Dương cũng không đến mức nói ra vài câu khiến người ta tức giận đã bị đánh chết, một quyền này đánh xuống Lâm Trạch Dương thật sự là lành ít dữ nhiều.
Huống chi, lúc này Lâm Trạch Dương vẫn bình tĩnh đứng ở nơi đó, một tay để sau lưng, một tay hướng về phía Hoàng Chính.
Điều quan trọng nhất là lúc này Lâm Trạch Dương thậm chí còn lắc đầu, nhìn Hoàng Chính với ánh mắt "Anh không thể, anh thực sự không thể".
Aaaa
Một tiếng trầm hét vang lên.
Yên tĩnh, trong hội trường lại một lần nữa trở nên yên tĩnh. Một hồi lâu cũng không có người phát ra một chút tiếng động.
"Tiếp theo, còn ai, nhanh lên, tôi thật sự vội trở về xem chuyện vui. Này này, mọi người làm sao đều đứng ở nơi đó ngẩn người, nhanh lên."
Lâm Trạch Dương lo lắng nhìn những người đối diện, thầm nghĩ: 100 tệ này thật khó kiếm, những người này vất vả như vậy, khi nào mình mới có thể đánh gục bọn họ đây?
Những người ở phía đối diện đều đứng đó há to miệng, giống như những con chim đang chờ mẹ cho chúng ăn.
Lâm Trạch Dương vẫn đứng tại chỗ, ngay cả bước chân cũng không di chuyển, anh thực sự chỉ duỗi một cánh tay ra, sau đó dễ dàng đánh bật nắm đấm của Hoàng Chính, sau đó đẩy Hoàng Chính ra xa.
Vừa rồi xảy ra chuyện gì, đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, Lâm Trạch Dương cứ như vậy đánh một chiêu, Hoàng Chính liền nằm xuống đất.
Khiếp sợ nhất vẫn là Cao Dịch, ngay từ đầu hắn đã nhìn Lâm Trạch Dương không vừa mắt, cảm thấy Lâm Trạch Dương quá mức cao ngạo, thậm chí dám khinh thường cả người lớn.
Vừa rồi nhìn thấy Lâm Trạch Dương bị Hoàng Chính làm nhục như vậy, anh ta cũng không dám hừ một tiếng, liền kết luận Lâm Trạch Dương một tên mạnh miệng, nhưng thực chất là một tên vô dụng.
Nhưng Hoàng Chính, người đã dễ dàng đối phó với anh ta, bây giờ thậm chí không thể khiến Lâm Trạch Dương động tay, chỉ đứng đó bất động.
Đây chính là chênh lệch giữa hai người sao?
Chẳng lẽ Lâm Trạch Dương này chỉ dùng hai ngón tay là có thể đánh bại hội trưởng lão Cố sao?
"Mọi người còn chưa tới sao?" Lâm Trạch Dương không kiên nhẫn nhìn người phía trước, sau đó tiến lên một bước.
Những người đó nhìn Lâm Trạch Dương như nhìn ác ma, nhanh chóng lùi lại một bước, ba bốn mươi người cùng nhau lùi lại, tiếng ồn ào thật lớn.
Có vẻ như Lâm Trạch Dương đã đẩy lùi một đợt thủy triều.
Lâm Trạch Dương đột nhiên cúi người xuống, ba bốn mươi người lập tức bày ra tư thế chiến đấu, ánh mắt không khỏi nhìn chằm chằm Lâm Trạch Dương, trên mặt hiện lên vẻ sợ hãi.
Lâm Trạch Dương nghi ngờ liếc nhìn mọi người và nói: "Tại sao mọi người cứ nhìn chằm chằm vào tôi vậy, để xem dây giày của tôi đẹp như thế nào sao?"
Tất cả mọi người không khỏi thở phào nhẹ nhõm, còn tưởng rằng Lâm Trạch Dương muốn động thủ với bọn họ.
Đây thật sự là một màn rất buồn cười, lúc trước tất cả mọi người khinh thường Lâm Trạch Dương, hiện tại Lâm Trạch Dương chỉ cần một động tác vô tình, lại đã dọa bọn họ sợ chết khiếp.
Sau khi Lâm Trạch Dương thắt dây giày xong, sau đó quay đầu lại nhìn lão Cố, vẻ mặt nghiêm túc và nghiêm trọng, giống như có chuyện lớn gì sắp xảy ra.
Tất cả mọi người không khỏi lo lắng một lần nữa.
Chương 73 Rắc rối
Chương 73: Rắc rối
"Không phải tôi không muốn đấu, mà là bọn họ không muốn đấu cùng với tôi, cho nên ông phải dựa theo số đầu người mà đưa tiền cho tôi, thấp hơn chút cũng không được." Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Lão Cố, nói.
Trên sân mấy trăm người suýt chút nữa ngã xuống đất, bọn họ còn tưởng Lâm Trạch Dương định nói cái gì, không nghĩ tới lại là chuyện nhỏ như vậy, anh em, không phải chỉ là mấy ngàn tệ sao? Tôi cho anh có được không?
Khóe miệng Lão Cố giật giật, nhất thời không biết nên nói cái gì.
Lưu Uy nhìn Lâm Trạch Dương, đôi mắt sáng lên.
Là thủ lĩnh của đội này, là vua ngầm ở một số thành phố lân cận, Lưu Uy khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, dựa vào kỹ năng võ thuật nghiêm túc của mình.
Vì vậy, thực lực của Lưu Uy không hề yếu, thậm chí còn mạnh hơn Hoàng Chính, nếu không ông ta sẽ không dám khiêu khích Lão Cố.
Cũng chính vì điều này mà Lưu Uy càng có thể cảm nhận được sức mạnh của Lâm Trạch Dương, chàng trai trẻ này chắc chắn đã đạt đến đỉnh cao, anh ta có sức mạnh để nâng một thanh kiếm nặng mà không cần tốn nhiều sức.
Lưu Uy không thể không ngừng nghĩ đến Lâm Trạch Dương, những người như Lâm Trạch Dương, ngay cả khi họ không thể là bạn bè, họ cũng không thể trở thành kẻ thù, nếu không, anh ta có thể sẽ hủy diệt mọi thứ.
Lưu Uy cười to đi tới bên cạnh Lâm Trạch Dương, nói: "Người anh em này, có phải rất lợi hại không? Anh đang cần tiền sao? Tôi có chút tiền."
Lâm Trạch Dương thờ ơ nhìn thoáng qua Lưu Uy, khinh bỉ nói: "Chỉ có một chút tiền thì thôi, ông cứ giữ lại tự mình mua cơm ăn đi."
Nói xong, Lâm Trạch Dương không thèm liếc nhìn Lưu Uy một cái.
Khóe miệng Lưu Uy giật giật, ai mà không biết lời vừa rồi của ông ta chỉ là lời khiêm tốn.
Lưu Uy không muốn tức giận, vì vậy ông ta phải cố gắng mỉm cười, nói: "Tôi vẫn còn một số tiền, khá nhiều, tôi có thể lấy ra hàng triệu thậm chí hàng chục triệu."
Lưu Uy tràn đầy thành ý, thậm chí có thể bỏ ra hơn mười triệu vì Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương nhìn thoáng qua Lưu Uy, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nói: "Nhiều như vậy, ông đang nói cái gì? Hừ, ông không có tiền, vậy thì tiết kiệm một chút đi."
Lưu Uy thiếu chút nữa phun ra một ngụm máu, nói chuyện cùng tên này sao lại khó khăn như vậy, hình như hai người hoàn toàn không cùng tần số.
Lão Cố vội vàng tới kéo Lâm Trạch Dương sang một bên mình, ông cũng nhìn ra Lưu Uy muốn cướp người.
Lão Cố cười nói với Lưu Uy: "Buổi giao lưu này của chúng ta còn chưa bắt đầu, chúng ta hãy tiếp tục đi. Mục đích của buổi giao lưu chính là để cho hai bên chúng ta trao đổi một chút về sự tâm đắc khi tu luyện, để học hỏi ưu điểm của đối phương, đánh tới đánh lui nhiều có ý nghĩa sao?"
Lưu Uy lại nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, đành phải cắn răng gật đầu, mục đích ban đầu của buổi giao lưu quả thật là như vậy. Nhưng khi những người dưới quyền của Lưu Uy ngày càng trở nên mạnh mẽ, sẽ không phải là học hỏi, mà có thể lần lượt diễu võ dương oai. Nhưng lần này thì khác, ai ngờ Hiệp hội võ thuật lại mời Lâm Trạch Dương đến.
Lưu Uy còn có thể làm gì khác, -ông cũng rất tuyệt vọng.
Sau đó, buổi giao lưu tiếp tục, hai bên phái ra đệ tử, tiến hành tỷ thí. Thật đúng là đừng nói hai bên đều hiểu biết võ thuật rất sâu sắc, nên tuy chỉ là so chiêu số khoa tay múa chân, nhưng lại rất thú vị để xem.
Bầu không khí tại hiện trường từ từ tăng lên, buổi giao lưu diễn ra rất sôi nổi.
Lâm Trạch Dương lúc này lại nhận được một cuộc điện thoại, lông mày hơi nhíu lại, vội vàng đi ra khỏi Võ Hiệp, bên Lý Tuyết Tinh lại xảy ra chuyện.
Bên trong quán bar của Lý Tuyết Tinh.
Đã tám giờ tối rồi. Vào khoảng thời gian này trước đó, quán bar sẽ bắt đầu dần dần đông đúc, sau đó sẽ trở nên náo nhiệt.
Chỉ là hôm nay, khi tất cả các vị khách đã đến cửa quán bar, họ không thể không đi đường vòng.
Một số xe tải đậu trước quầy bar. Lúc này trên xe không có ai.
Mười người ngực trần đứng trước quầy bar tay cầm vũ khí, trên người đều có hình xăm, thỉnh thoảng lại dùng vũ khí đập phá đồ đạc bên cạnh, trông rất đáng sợ.
Bên trong quầy bar.
m nhạc trong quán bar đã tắt.
Những người phục vụ trong quán bar đều co ro trong một góc, vẻ mặt đầy sợ hãi, thậm chí không dám động đậy.
Lý Tuyết Tinh đứng trước mặt mọi người, vẻ mặt cũng rất khó coi, lông mày nhíu chặt, nhìn thẳng không chớp mắt.
Phía trước, nửa quán bar gần như chật kín người, những người này đều lộ ra vẻ hung ác, trên mặt mang theo ý cười nhạo báng, ánh mắt giống như sói đói, cho người ta cảm giác rất khó chịu.
Trước mặt những người này là một người đàn ông đang ngồi.
Người đàn ông này chính là Lưu Lý, người đã bị Lâm Trạch Dương đánh bay đêm qua.
Lúc này, Lưu Lý ngồi trên một cái ghế, trong tay cầm một ly rượu, bình tĩnh nhìn Lý Tuyết Tinh, nói: "Thế nào, bây giờ mới biết thực lực của tôi sao, tôi nói cho cô biết, nếu như tôi cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể gọi tới rất nhiều người."
Nói xong, ngón tay Lưu Lý chỉ về phía một người. Người kia vội vàng gật đầu khom lưng đi về phía Lưu Lý, thoạt nhìn giống như một con chó.
"Đây là anh Cường, cô hẳn là quen biết, phí bảo vệ khu vực phụ cận đều do anh ta thu." Lưu Lý thản nhiên nói.
Người nọ vội xua tay nói: "Không dám, đều là bát cơm đại ca cho tôi."
Ngón tay Lưu Lý lại chỉ về phía một người khác, nói: "Đây là đội trưởng đội trị an khu vực phụ cận của cô, cô hẳn là cũng biết. Nếu có tranh chấp dân sự nào xảy ra gần đó, tất cả đều cần phải tìm anh ta."
Đội trưởng đội trị an cũng vội vàng cúi người đi tới, nói: "Không dám, chúng ta chỉ là góp chút sức mà thôi."
Lưu Lý lại nhìn về phía Lý Tuyết Tình, nhưng không nói gì nữa, chỉ là khóe miệng khẽ nhếch lên một nụ cười.
Hiện trường lớn như vậy, hơn nữa những người này đều không phải là côn đồ bình thường, đều là người có một ít thân phận, thậm chí có thể nói có một số người còn là người Lý Tuyết Tinh bình thường muốn tiếp xúc cũng không cách nào tiếp xúc được.
Nhưng bây giờ những người này giống như những con chó cụp đuôi trước mặt Lưu Lý.
Lý Tuyết Tinh không khỏi hít sâu một hơi, cô biết Lưu Lý có chút thực lực, nhưng không nghĩ tới người này bối cảnh lại thâm sâu như vậy.
Lý Tuyết Tinh lúc này không biết nên làm thế nào, lần trước cô có thể nghĩ đến việc báo cảnh sát, nhưng lần này gọi cảnh sát có ích lợi gì không?
Tuy rằng nơi này không có người của đồn cảnh sát, nhưng không khó để Lý Tuyết Tinh tưởng tượng được Lưu Lý cũng có rất nhiều người quen biết ở trong hệ thống công an.
"Nói cho tôi biết, tối hôm qua tên kia ở đâu?" Nói đến đây, đôi mắt của Lưu Lý đột nhiên trừng lên, trên mặt không còn tươi cười nữa.
Lý Tuyết Tinh nghiến chặt răng, im lặng không lên tiếng.
Trên mặt Lưu Lý lại có nụ cười, ánh mắt nhìn về phía nhân viên phục vụ phía sau Lý Tuyết Tinh, nói: "Cô không nói lời, cô cho rằng tôi sẽ không có cách nào biết được sao, chàng trai, giúp tôi hỏi ra vị trí của tên kia."
Lúc này, có người di chuyển, đi về phía nhân viên phục vụ phía sau Lý Tuyết Tinh.
Tối nay xem ra có chuyện không hay rồi.