• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 155 Ông cụ Lâm và Lâm Trạch Dương

Chương 155: Ông cụ Lâm và Lâm Trạch Dương

Hiện trường sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

Hà Hữu không phải là một nhân vật nhỏ bé, dễ bị bắt nạt, ông ta lúc nào cũng có một, hai vệ sĩ đi theo sau. Thấy Hà Hữu bị đánh, đám vệ sĩ phía sau lập tức chạy tới.

Hà Hữu tức giận chỉ tay vào mặt Lâm Trạch Dương, hai mắt trừng to như sắp nứt ra, nói: “Đánh anh ta thật mạnh cho tôi!”

Ngay lúc này, Hà Hữu không còn quan tâm đến bất kỳ trường hợp hay hậu quả nào có thể xảy ra nữa, trong lòng ông ta chỉ muốn làm cho Lâm Trạch Dương bẽ mặt ngay bây giờ.

Tất cả mọi người người xung quanh lập tức hướng sự chú ý về nơi này. Ai nấy đều khoanh tay lại, như chuẩn bị xem một vở kịch hay sắp diễn ra. Đương nhiên, kẻ chọc giận Hà Hữu nhất định sẽ gặp rắc rối. Mặc dù bọn họ không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng bọn họ biết Hà Hữu là ai còn Lâm Trạch Dương thì không, cho nên hiển nhiên bọn họ coi Lâm Trạch Dương như một người xa lạ.

“Có chuyện gì vậy?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên, sau đó đám đông liền tản ra. Ông cụ Lâm đang định rời đi thì đi tới.

Giờ có thể nói ông cụ Lâm là một huyền thoại sống, một nhà từ thiện đã quyên góp hơn 7 tỷ nhân dân tệ, ai cũng phải giữ thể diện cho ông ấy, ngay cả thị trưởng hay trưởng tỉnh cũng phải kính cẩn khi gặp ông ấy. Điều này không liên quan gì đến việc bây giờ ông Lâm có tiền hay không mà liên quan đến uy tín của ông ấy.

Cho dù bây giờ Hà Hữu đang rất tức giận, nhưng ông ta cũng phải ép mình bình tĩnh lại, chắp tay chào Lâm tiên sinh nói: “Ông Lâm, thằng nhóc này vô duyên vô cớ đánh tôi, cho nên tôi chỉ muốn dạy cho anh ta một bài học để cho anh ta biết trong cái xã hội này, không phải muốn làm gì thì làm.”

Ông cụ Lâm cau mày, nhìn Lâm Trạch Dương, sau đó ngẩn người. Đột nhiên, ông cụ Lâm nói với anh: “Lâm Trạch Dương.”

Lâm Trạch Dương tươi cười nhìn ông cụ Lâm, nói: “Lão đầu, đã lâu không gặp, xem ra trong khoảng thời gian này ông sống không tệ ha.”

Trong tức khắc, tất cả mọi người trong hội trường đều kinh ngạc, không ngờ Lâm Trạch Dương lại quen biết ông cụ Lâm, một người trông như một gã nông dân mới từ nông thôn lên thành phố vậy mà anh ta không chỉ quen biết với ông cụ Lâm mà còn gọi ông ấy là lão đầu với giọng điệu đầy tự nhiên như vậy.

Sở Sở đứng ngơ người ra nhìn Lâm Trạch Dương, trong lòng hoài nghi vô cùng, rốt cuộc cái tên Lâm Trạch Dương này là ai?

Hà Hữu cũng đứng sững người, khóe miệng không ngừng giật giật, ông ta suy nghĩ mãi không thông, khó trách tên tiểu tử này lại kiêu ngạo như vậy, hoá ra anh ta giả ngốc để ăn thịt hổ.

Nghĩ đến đây, Hà Hữu tức đến nỗi nghiến răng nghiến lợi, con mẹ nó, giờ đã là niên đại nào rồi rõ ràng anh là đại gia siêu giàu, sao còn phải giả bộ nghèo kiết xác như vậy chứ? Giả vờ làm kẻ ngốc để ăn thịt hổ. Anh có nghĩ đến cảm xúc của những người như tôi không? Mỗi lần chỉ để làm nền cho anh, chúng tôi cũng mệt mỏi lắm rồi.

“Chúng ta sang một bên nói chuyện đi.” Ông cụ Lâm nhìn xung quanh, suy nghĩ một chút rồi nói với Lâm Trạch Dương.

Sau đó, Lâm Trạch Dương lập tức dẫn Sở Sở đi theo ông cụ Lâm ra khỏi hội trường. Đương nhiên Hà Hữu không dám lên tiếng dù chỉ một câu, chỉ có thể trơ mắt nhìn Lâm Trạch Dương rời đi, ông ta tự đưa tay lên tát vào mặt mình, cú đánh này đúng là vô ích.

Ông cụ Lâm đi cùng một chàng trai trẻ, người này nhanh chóng yêu cầu người tổ chức bữa tiệc sắp xếp một căn phòng yên tĩnh trong hội trường.

Trong khi ông cụ Lâm, Lâm Trạch Dương và Sở Sở đều ngồi xuống, thì chàng trai trẻ lại đứng đằng sau ông Lâm.

Phải nói rằng chàng trai này toát lên vẻ vô cùng đáng tin qua trang phục, lời nói hay cách làm việc của hắn ta. Hắn ta mặc một bộ vest chỉnh tề, tóc tai được chải chuốt tỉ mỉ, trên mặt luôn nở một nụ cười nhẹ, trong mắt tràn đầy sự tự tin, hắn ta là người ưu tú tuyệt đối trong số những người ưu tú.

Chàng trai trẻ này tên là Lâm Nha, hắn ta là tổng giám đốc quý tài trợ của ông cụ Lâm, hắn ta có hàng tỷ dự án trong tay và là người tình trong mơ của mọi cô gái. Vừa trẻ vừa giàu có, lại đẹp trai, có năng lực.

Sở Sở không nhịn được mà nhìn chàng trai trẻ này đến mấy lần.

Tuy nhiên, Lâm Trạch Dương chưa bao giờ nhìn thẳng vào chàng trai trẻ này, không phải cố ý mà là vì Lâm Trạch Dương thực sự không quan tâm đến hắn ta.

“Lâm Trạch Dương, mấy năm nay cháu sống thế nào? Hiện tại cháu đang làm gì? Nhớ lúc đó, cháu là người thông minh và năng động nhất trong trại trẻ mồ côi của chúng ta, cho nên bây giờ chắc cháu phải làm lãnh đạo gì rồi phải không.”

Vừa nói, ông cụ Lâm vừa nhớ lại chuyện cũ, không biết ông ấy đang nghĩ đến hình ảnh gì trên mặt lại hiện lên một nụ cười.

Nhưng Lâm Nha lúc này lại nhướng mày, ánh mắt hắn ta dán chặt vào người Lâm Trạch Dương, hay nói cách khác, từ đầu đến giờ, ánh mắt của Lâm Nha vẫn luôn hướng về phía Lâm Trạch Dương, chẳng qua hắn ta che giấu khá tốt.

Lâm Trạch Dương cười nói: “Cuộc sống của cháu rất tốt. Là một trong nhứng đứa trẻ nổi bật nhất trong toàn bộ cô nhi viện, cháu nghĩ hiện tại cháu là người có triển vọng nhất so với những người ở đó. Hiện tại cháu đang làm chủ quản ở công ty Kiều Lan Nữ, lương một tháng mấy nghìn tệ, thỉnh thoảng sẽ bắt taxi đi làm, về đến nhà có thể nằm trên sofa ăn đồ ăn nhẹ xem Hôi Thái Lang, chà chà, cuộc sống kiểu này thực sự rất hoàn hảo.”

Lâm Trạch Dương đang nói chuyện, trên mặt lộ ra vẻ say mê, một ngày như vậy quả thực là quá hoàn hảo đối với anh. Không cần phải sống trong giông bão mỗi ngày, không cần phải lúc nào cũng căng thẳng, không cần phải ẩn nấp tìm nước giữa sa mạc, không phải đi qua ổ gà mỗi ngày.

Chỉ sau khi trải qua sóng to gió lớn, con người ta mới hiểu được những việc bình thường quý giá đến nhường nào.

Ông cụ Lâm khẽ nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ không vui.

Lâm Nha cau mày, nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.

“Lâm Trạch Dương, cháu làm ở công ty sản xuất đồ cho nữ phải không? Ông không nói nam nhân không làm được những việc này, nhưng cháu còn trẻ, không phải nên làm một công việc tốt hơn để có tương lai sáng rạng hơn sao? Hãy sống một cuộc sống trọn vẹn mỗi ngày và chăm chỉ làm việc khi còn trẻ để có được thành công trong tương lai.”

Ông cụ Lâm nhíu mày nhìn Lâm Trạch Dương, vẻ mặt trở nên nghiêm túc.

Lâm Trạch Dương thản nhiên nói: “Không không không, cháu hiện tại sống rất tốt, đây chính là cuộc sống mà cháu mong muốn.”

Ông cụ Lâm đột nhiên mở to hai mắt, giọng nói trở nên nghiêm nghị, nói: “Lâm Trạch Dương, chẳng phải khi còn trẻ ông đã nói với cháu, con người đều có ước mơ, chỉ khi có đủ năng lực, cháu mới có thể khiến khung cảnh xung quanh trở nên tốt đẹp hơn. Hãy nghe ông, ông sẽ sắp xếp cho cháu một công việc tốt hơn và có triển vọng hơn. Cháu còn trẻ, không thể cứ lãng phí tuổi trẻ như vậy mãi được.”

Trong khi nói chuyện, ông cụ Lâm nhìn Lâm Nha nói: “Lâm Nha, chuyện này ông giao cho cháu. Sau này, cháu nên liên lạc với Lâm Trạch Dương nhiều hơn. Hai đứa từ nhỏ đã là bạn tốt nên chắc chắn sẽ rất hoà hợp với nhau.”

Lâm Trạch Dương bất lực, anh ta không thể nói ra sự thật về bản thân, nhưng nếu anh không nói ra, với tính cách của ông cụ Lâm chắc chắc sẽ bắt anh đổi viêc.
Chương 156 Hắn ta thật kém cỏi

Chương 156 Hắn ta thật kém cỏi

Nói xong chuyện chính, ông cụ Lâm bắt đầu không đứng đắn.

Ông cụ Lâm nhìn về phía Sở Sở, thậm chí còn vươn hai tay nắm lấy tay Sở Sở, dùng bộ dạng nhìn cháu dâu, nói: “Cháu là bạn gái Lâm Trạch Dương đúng không? Cũng không biết Lâm Trạch Dương tích được phúc khí ở đâu, lại có thể quen được bạn gái xinh đẹp như cháu. Lâm Trạch Dương có rất nhiều tật xấu, nhưng rất tốt bụng, là một người đáng giá để phó thác. Hai người dự định khi nào kết hôn, khi nào thì có con vậy? Thật ra bây giờ hai người có thể chuẩn bị ngay, cũng không phải nhất định phải kết hôn rồi mới có con.”

Trước kia ông cụ luôn rất cứng nhắc, rất bảo thủ, hiện tại nếu có người lại nói như vậy với ông cụ, Sở Sở cảm thấy mình là người đầu tiên sẽ không bỏ qua cho hắn ta.

Lúc này, trong nháy mắt khuôn mặt Sở Sở chợt đỏ lên, vẻ mặt đầy thẹn thùng, cũng không dám nhìn về phía ông cụ Lâm nữa, cha mẹ như thế thì thôi đi, sao bây giờ người khác cũng hỏi câu này chứ? Cô với Lâm Trạch Dương còn chưa nắm tay thì sao có con được.

“Được rồi được rồi, ông biết rồi, mấy chuyện này của cháu và Lâm Trạch Dương ông sẽ không nói đến, nhưng mà…” Nói tới đây, ông cụ Lâm nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nói: “Lâm Trạch Dương, cháu cần phải cố gắng hơn, nếu chúng ta đã gặp nhau rồi thì về sau thường xuyên gặp mặt đi, ông muốn mau chóng ôm cháu trai.”

Lâm Trạch Dương thì không có gì, còn mặt Sở Sở đã đỏ bừng đến tận cổ.

Không lâu sau, điện thoại của ông cụ Lâm vang lên, ông ấy còn có một chút việc cần đi xử lý nên đi trước, trước khi đi còn dặn dò Lâm Trạch Dương sống hoà bình với Lâm Nha.

Ông cụ Lâm mới vừa đi, nụ cười của Lâm Nha lập tức biến mất không thấy đâu, lạnh lùng nhìn Lâm Trạch Dương, trên mặt tràn đầy vẻ châm chọc, nói: “Lâm Trạch Dương, hôm nay anh cố ý đến đây phải không? Chắc hẳn anh đã nhận được tin tức về ông cụ Lâm từ đâu đó trước đó phải không? Hơn nữa, ông cụ Lâm hiện tại không phải là người bình thường gì, ông ấy có thể thay đổi số phận của người khác chỉ bằng một câu nói đấy.”

Sở Sở mày hơi hơi nhíu lại, cô nghe hiểu ý của Lâm Nha. Lâm Trạch Dương thì không có nên vẻ mặt còn tươi cười, nói: “Đúng vậy đúng vậy, tốt thật, không tưởng tượng được còn có thể thấy ông cụ Lâm với cậu. Tôi nhớ khi còn nhỏ, cậu hay bám theo đuôi tôi, cả ngày khóc lóc ầm ĩ muốn chơi cùng tôi.”

Sắc mặt Lâm Nha trở nên khó coi hơn, ánh mắt cũng càng thêm lạnh lẽo, nói: “Chuyện trước kia không cần phải nói nữa, khi còn nhỏ ở cùng nhau như thế nào lớn lên cũng hoàn toàn khác rồi. Nhìn xem, khi còn nhỏ anh là sự tồn tại thông minh nhất, lóa mắt nhất ở trại trẻ mồ côi của chúng tôi, mà bây giờ thì sao? Tôi trở thành tổng giám đốc tài chính của ông cụ Lâm, trên tay phụ trách hạng mục mấy tỷ, nói một câu cũng có thể sử dụng vô số tài nguyên. Mà anh thì sao? Là nhân viên công ty của một người phụ nữ, một tháng nhận được mấy nghìn nhân dân tệ ha ha!”.

Sự châm chọc trên mặt Lâm Nha đã bộc lộ ra ngoài.

Lâm Trạch Dương lại gật đầu nói: “Đúng thật là như vậy, con người mà, sẽ luôn có thay đổi, về sau cậu nhất định phải cố lên nha! Không có việc gì thì tôi đi trước đây.”

Nói xong, Lâm Trạch Dương duỗi tay, nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai của Lâm Nha, trên mặt hiện vẻ “cậu nhất định phải nỗ lực nha”, thoạt nhìn giống như là lời động viên từ một trưởng bối đối với một hậu bối hoàn toàn không có tiền đồ.

Lâm Nha không khỏi sững sờ, khuôn mặt đầy ngạc nhiên, Lâm Trạch Dương có ý gì? Anh ta là đang thông cảm với tôi? Anh ta là đang động viên tôi, một người nắm trong tay hạng mục mấy chục tỷ, trong khi bản thân anh ta đi làm lương một tháng chỉ có mấy nghìn nhân dân tệ, không có tương lai?

Lâm Trạch Dương đi một hồi lâu, Lâm Nha vẫn như cũ không có cách nào thoát khỏi loại cảm xúc ấy, quả thực là quá hoang đường.

Lâm Nha tức giận đến nở nụ cười, sau đó nghiến răng, nói: “Lâm Trạch Dương anh còn tưởng rằng tôi vẫn giống như khi còn nhỏ sao? Cứ chờ xem, tôi sẽ cho anh biết tôi đã không phải là đứa bé chỉ biết đi theo sau mông anh nữa, sau này tôi sẽ là sự tồn tại anh luôn phải ngước nhìn lên!”

Mặt khác bên kia, sau khi rời khỏi hội trường yến hội, Sở Sở vẫn luôn không nói không rằng, đôi mắt không rời khỏi khuôn mặt của Lâm Trạch Dương.

Sự việc vừa nãy, Sở Sở cũng hiểu được khái quát, Lâm Nha và Lâm Trạch Dương ở cùng một trại trẻ mồ côi. Khi còn nhỏ, Lâm Trạch Dương biểu hiện xuất sắc, Lâm Nha là em nhỏ rất thích Lâm Trạch Dương, hoặc phải nói là Lâm Nha không thể ngẩng đầu lên dưới ánh hào quang của Lâm Trạch Dương.

Nhưng là hiện tại Lâm Nha đã hết khổ rồi, trở thành thư ký của ông cụ, phụ trách quản lý tài chính, là tinh anh trong tinh anh. Cho nên khi Lâm Nha lại lần nữa nhìn thấy Lâm Trạch Dương sẽ sinh ra cảm giác tự cao.

Mà Lâm Trạch Dương vừa nãy có biểu hiện như vậy là bởi vì Lâm Trạch Dương cảm thấy xấu hổ, cảm thấy khó chịu.

Đúng vậy, Lâm Trạch Dương cố ý giả bộ như không có chuyện gì, thật ra trong lòng vô cùng khó chịu. Đàn ông mà, thật không dễ dàng, rõ ràng khó chịu muốn chết lại không thể biểu hiện ra ngoài, đặc biệt là ở trước mặt phụ nữ.

Nghĩ tới đây, Sở Sở nhìn về phía Lâm Trạch Dương, trong ánh mắt tràn ngập sự thương cảm.

Có người từng nói, muốn theo đuổi được một cô gái, chuyện cần thiết là phải làm cho tim cô gái đó đập loạn nhịp. Phải làm cho cô gái đó tức giận, làm cô gái đó vui vẻ. Hắn phải kiểm soát cô gái đó, đồng thời cũng để cho cô gái đó kiểm soát mình. Hắn phải trở thành một người đàn ông mạnh mẽ, cũng phải trở thành một đứa trẻ tội nghiệp.

Rất rõ ràng, hiện tại Lâm Trạch Dương đã làm được, tuy Lâm Trạch Dương cũng không biết mình đã làm cái gì.

Nhưng những điều này đều không quan trọng, bởi vì…

Khi về tới trước nhà mình, đột nhiên Sở Sở xoay người đối mặt với Lâm Trạch Dương, sau đó nhón chân, vươn hai tay ra, kéo đầu Lâm Trạch Dương đến trước ngực của mình, hai tay nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Trạch Dương.

“Không cần đau lòng, không cần buồn, mọi thứ đều sẽ tốt lên, cho dù toàn thế giới đều vứt bỏ anh, tôi cũng sẽ còn ở đây. Cho dù phát sinh chuyện lớn hơn nữa, mặt trời ngày mai vẫn sẽ mọc như bình thường.”

Sở Sở ôm Lâm Trạch Dương một hồi lâu mới phất tay tạm biệt Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không khỏi sững sờ vì vừa chạm vào nơi mềm mại nhất.

“Cô giáo Sở Sở, có phải đầu óc cô có vấn đề hay không, vừa rồi thiếu chút nữa ngạt chết tôi rồi, thật là đáng ghét, lần sau nếu cô còn dám làm loại chuyện này, xem tôi có đánh chết cô không, người phụ nữ tâm thần này.”

Lâm Trạch Dương lắc đầu, rời đi.

Thật ra mà nói, tất cả những chuyện hôm nay, Lâm Trạch Dương thật sự không để vào mắt. Bao gồm Lâm Nha.

Thái độ Lâm Trạch Dương đối với Lâm Nha, thật ra là thái độ thật sự.

Lúc Lâm Trạch Dương ở trại trẻ mồ côi có một số người đi theo, Lâm Nha là một người trong số đó. Mà trong đám người đi theo Lâm Trạch Dương, Lâm Nha đúng thật là người kém cỏi nhất.

Lâm Nha lại còn có thể kém cỏi đến mức nào khi làm việc cho ông cụ kia.

Theo như Lâm Trạch Dương biết, hình như trước kia, trong số người kém cỏi nhất đi theo hắn lăn lộn, trừ Lâm Nha ra thì chính là Phantom.

Nếu là cho cái người có thể tùy tiện xâm nhập bộ quốc phòng của Mỹ, Phantom kia biết, Long Vương của anh ấy thế mà lại đánh giá anh ấy như vậy, thật không biết liệu anh ấy có gục đầu chết trước máy tính không.
Chương 157 Tôi là anh trai của cậu mà

Chương 157 Tôi là anh trai của cậu mà

Lâm Nha là một người có năng lực hành động rất mạnh.

Lúc trước trên mạng không phải có một câu nói rất phổ biến như vậy sao? Nhân vật chính có thù ắt báo ngay trong ngày.

Tại sao à? Bởi vì nhân vật chính có đủ thực lực, không cần chờ đợi.

Lâm Nha cảm thấy quan hệ của mình với Lâm Trạch Dương là sự khác nhau giữa nhân vật chính và một số diễn viên vai quần chúng, cho nên vào tối hôm đó hắn ta muốn báo thù ngay. Chẳng qua, khi Lâm Nha phản ứng lại, thời gian đã là hai giờ sáng, việc này thực sự rất xấu hổ.

Chờ đến trưa ngày hôm sau, Lâm Nha gọi điện thoại cho Lâm Trạch Dương với tâm trạng phấn khích và quầng thâm mắt có thể kẹp lấy tiền xu.

“Lâm Trạch Dương, đợi lát nữa tôi có một hoạt động thương nghiệp, bên trong sẽ có rất nhiều doanh nhân lớn xuất hiện. Viện trưởng đã dặn qua tôi phải chăm sóc anh thật tốt, cho nên tôi nhớ tới anh, tôi sẽ đưa anh đi biết một chút các mặt của xã hội, bằng không anh luôn cho rằng thế giới rất nhỏ, điều này sẽ làm mất mặt những đứa trẻ tại trại trẻ mồ côi chúng tôi.”

Lâm Nha sợ Lâm Trạch Dương không tới được nên cố gắng làm cho lời nói của mình có vẻ không tốt, nhưng đã bại lộ tâm tư khi nói đến câu cuối cùng.

Đầu bên kia điện thoại, Lâm Trạch Dương suy nghĩ một chút, nói: “Kỳ thật thế giới này thật sự rất nhỏ, nhưng điều đó không quan trọng, nếu anh đã cầu xin tôi thì tôi đồng ý với anh vậy.”

Lâm Nha thiếu chút nữa nôn ra một ngụm máu, Lâm Nha làm sao có thể cầu xin Lâm Trạch Dương? Lâm Trạch Dương có biết chính mình đang nói cái gì hay không.

Nhưng khi Lâm Nha muốn phản bác, Lâm Trạch Dương đã cúp điện thoại, không cho Lâm Nha nửa cơ hội nào.

Lâm Nha do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn không gọi điện thoại lại, sự thật vốn mạnh hơn lời nói, chẳng lẽ sẽ khiến hắn ta trông hẹp hòi hơn sao.

Lâm Nha cảm thấy nên để cho Lâm Trạch Dương nhìn kỹ hiện thực là gì, để cho Lâm Trạch Dương tự cảm nhận một chút về khoảng cách rất lớn giữa hai người lúc này.

Lâm Nha hắn đã sớm không còn là tên nhóc khóc lóc xách quần đuổi theo sau lưng Lâm Trạch Dương muốn ăn kẹo anh ta, Lâm Trạch Dương cũng không còn là đứa trẻ đứng đầu luôn có thể cướp đoạt kẹo từ các nơi khác.

Đứa trẻ đứng đầu, Lâm Nha tôi mới là vua.

Hôm nay không phải là ngày nghỉ, nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương đã là quản lý, cho nên không cần thông báo cho bất kỳ ai, trực tiếp rời khỏi công ty.

Địa điểm tổ chức bữa tiệc là một khách sạn 5 sao khá nổi tiếng trong thành phố.

Khi Lâm Trạch Dương đi tới hội trường theo lời hẹn lại bị người ta chặn ở bên ngoài. Đương nhiên là không phải nhìn quần áo rồi chặn người ngoài cửa mà là hội trường này bị bao hết rồi.

Lâm Trạch Dương đứng đó giải thích một hồi lâu, nhân viên vẫn nghiêm túc không chịu để cho Lâm Trạch Dương đi vào, thế nên đã thu hút sự chú ý của một số người.

“Lâm Nha , Lâm Nha tôi ở đây, mau dẫn tôi vào đi, tôi là anh trai của cậu mà!” Lâm Trạch Dương đột nhiên thấy được Lâm Nha, lớn tiếng kêu lên.

Lâm Nha đang giả bộ ăn điểm tâm, thật ra vẫn luôn chú ý đến ngoài cửa lớn. Đương nhiên Lâm Nha biết không có thiệp mời là không được tiến vào hội trường này, đương nhiên hắn ta cũng đã sớm phát hiện ra Lâm Trạch Dương.

Lâm Nha cố ý không ra mặt, hắn ta muốn nhìn xem bộ dáng tên hề của Lâm Trạch Dương. Tuy nhiên…

Nghe Lâm Trạch Dương nói, Lâm Nha thiếu chút nữa phun ra máy, cái gì mà anh trai?!

“Lâm Nha, mắt cậu bị hỏng rồi à? Thật là đáng thương, trước kia khi cậu mặt dày mông trần mày dạn đi theo sau tôi, lúc ấy mắt vẫn còn tốt mà.” Lâm Trạch Dương tỏ vẻ tiếc nuối, nhìn Lâm Nha rồi kêu lên.

Lâm Nha cảm giác dạ dày của mình có chút không thoải mái, phổi hình như cũng không thoải mái, toàn thân đều không thoải mái.

Sao Lâm Trạch Dương có thể nói như vậy? Không biết giữ mồm giữ miệng, người này nhất định là đang cố ý, cũng chỉ đang làm khó bản thân mình thôi.

Lâm Nha nhìn bốn phía, phát hiện mọi người xung quanh đều ở dùng ánh mắt kỳ lạ để nhìn mình, khuôn mặt nóng lên, vốn dĩ muốn thấy Lâm Trạch Dương mất mặt, hiện tại Lâm Trạch Dương thật là đáng giận.

Trời đất chứng giám, Lâm Trạch Dương tuyệt đối không có ý xấu gì. Lâm Trạch Dương cảm thấy mắt Lâm Nha không dùng được, rất có thể lỗ tai cũng sẽ không tốt, sợ Lâm Nha không nghe được mới nâng cao âm lượng của mình.

Đây là một loại suy nghĩ cho người khác sao? Lâm Trạch Dương cũng bị sự cẩn thận tỉ mỉ quan tâm ấy làm chính mình cảm động.

Lâm Nha cắn răng, dẫn Lâm Trạch Dương vào trong hội trường.

Vốn dĩ Lâm Nha còn có một loạt thủ đoạn muốn dùng, đều là một ít thủ đoạn nhỏ, có thể làm cho Lâm Trạch Dương cảm thấy không thoải mái, cũng sẽ dẫn tới một số ánh mắt khinh bỉ của người khác, nhưng Lâm Nha đột nhiên không muốn dùng, cũng không còn dám dùng nữa. Ai mà biết cái tên ngốc Lâm Trạch Dương này sẽ làm hỏng thứ gì đâu chứ.

Lại vào lúc này, mắt Lâm Nha đột nhiên sáng ngời, hắn ta nhìn thấy được một người, sau đó vội vàng nói với Lâm Trạch Dương: “Lâm Trạch Dương, anh đứng ở chỗ này, không được lộn xộn, tôi có chút việc muốn đi xử lý, không được mang phiền toái cho tôi, đã biết chưa?”

Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu, nói: “Yên tâm đi, từ trước tới nay đều là cậu gây phiền toái, tôi gây phiền toái khi nào?”

Khóe miệng Lâm Nha giật giật, nhìn thoáng qua Lâm Trạch Dương, lại nhìn thoáng qua người bên kia, sau đó lắc lắc đầu, không định so đo cùng với Lâm Trạch Dương, vội vàng rời đi.

Lâm Nha đi tới trước mặt người đàn ông trung niên nào đó rất nhanh.

Lâm Nha đã thay thành một bộ mặt tràn ngập tươi cười, thân thể còn hơi nghiêng về phía trước, trên người tản ra một loại hơi thở hèn mọn, không giống dáng vẻ nhìn Lâm Trạch Dương từ trên cao xuống như vừa nãy.

“Lý tổng, xin chào, tôi là Tổng giám đốc quỹ thành phố của ông cụ Lâm, lần trước chúng ta gặp qua một lần, ông còn nhớ rõ tôi không?”

Người đàn ông trung niên đứng đối diện Lâm Nha, trên đầu bóng loáng, bụng còn nhô ra, có đặc điểm của tất cả những người thành công. Ông ta cũng là một người thành công, là một ông trùm bất động sản.

Lý tổng thản nhiên nhìn thoáng qua Lâm Nha, hơi lắc đầu. Thật ra mà nói, quỹ thành phố của ông cụ Lâm là một quỹ rất lớn, tuy nhiên quỹ này thuộc về ông cụ Lâm Lâm Nha chẳng qua chỉ là một người phụ trách mà thôi.

Nói đơn giản hơn một chút, chẳng qua Lâm Nha chỉ tương đương với một người đại diện chuyên nghiệp bình thường mà thôi, lương một năm có thể hơn trăm vạn hay không cũng khó nói.

Càng quan trọng là, Lý tổng nghe nói qua một số chuyện, biết hiện tại Lâm Nha đang liều mạng mở rộng vòng bạn bè của mình, mục đích rõ ràng, Lâm Nha muốn thông qua cây đại thụ ông cụ Lâm kia để tạo thành bước nhảy, muốn biến thành chim sẻ phượng hoàng.

Người trẻ tuổi như vậy, Lý tổng thấy nhiều, nỗ lực là nỗ lực, có năng lực là có năng lực, nhưng còn chưa đủ tư cách ngồi ngang hàng với ông ta.

“Làm sao vậy, tiểu Lâm?” Lý tổng nhàn nhạt nói.

Lâm Nha há miệng, cười thành một kẻ ngốc, đang muốn nói chuyện.

Nhưng đúng lúc này, bên cạnh đột nhiên có một thanh âm rõ ràng vang lên.

Nhìn về phía nơi âm thanh vang lên, lông mày Lâm Nha không khỏi nhíu lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó chịu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK