• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 223 Tình thế thay đổi.

Sở Sở phát hiện ra một sự thật, bất cứ khi nào có chuyện gì liên quan đến Lâm Trạch Dương, thường sẽ luôn phát triển theo hướng không thể kiểm soát, cuối cùng đã xảy ra là không thể vãn hồi.

Trong lúc cô vội vàng đi tới cửa nhà thì cửa nhà đã mở ra, mẹ của cô thò đầu ra ngoài, liếc mắt liền nhìn thấy được Lâm Trạch Dương và Manh Manh.

Kết quả là, mẹ của Sở Sở choáng váng đứng yên ở nơi đó.

Sở Sở không khỏi che trán lại, tỏ vẻ trên đời này không còn gì luyến tiếc, xong đời rồi, mọi chuyện đều xong rồi, lần này dù như thế nào cũng không có cách nào bỏ qua, thôi thì cứ thẳng thắn thừa nhận quan hệ thực sự của mình và Lâm Trạch Dương vậy.

Cô cắn răng, đưa ra một quyết định khó khăn.

"Chào bà ạ, cháu là Manh Manh, cháu muốn tới nhà bà ăn hải sản, ăn rất rất nhiều hải sản." Giọng nói của Manh Manh phá vỡ sự yên tĩnh, sau đó chỉ trong nháy mắt trên mặt cô bé xuất hiện một nụ cười ngọt ngào, giống như tia nắng đầu tiên xua tan bóng tối, rất ấm áp, dường như còn mang theo một chút vị ngọt.

Con mắt mẹ Sở lập tức sáng lên, sau đó vội vàng ngồi xổm xuống, vẻ mặt tươi cười, nói: "Được được, Manh Manh muốn ăn gì,toàn bộ đồ ăn đều đã chuẩn bị xong, đi nào đi nào, bà và Manh Manh đi ăn đồ ngon nha."

Vừa nói chuyện, mẹ Sở vừa nắm tay Manh Manh đi vào trong nhà, vậy mà đều không chào hỏi Sở Sở và Lâm Trạch Dương.

Cô không khỏi sững sờ, đây là chuyện gì xảy ra vậy?

Lâm Trạch Dương cũng đã đi theo.

Ở trong nhà Sở Sở, cô lại là người cuối cùng ngồi xuống bàn ăn, hơn nữa từ đầu đến cuối căn bản không ai thèm để ý tới cô, giống như cô là người dư thừa trong phòng này vậy.

Nhìn thấy vẻ mặt từ ái của mẹ mình không ngừng gắp thức ăn cho Manh Manh, thậm chí còn tự tay lột các loại vỏ ra cho cô bé, lại nhìn thấy cha mình chưa từng rời mắt khỏi Manh Manh, Sở Sở quả thực cảm thấy mình thật sự không phải con ruột.

Sau đó cô không nhịn được nhìn về phía Lâm Trạch Dương, nhưng anh căn bản không hề ngẩng đầu lên, giống như một con quỷ đói đầu thai, tay và miệng chưa từng ngừng lại.

Cô có chút suy sụp, cảnh tượng này chẳng phải rất kỳ lạ sao? Cô dẫn một người đàn ông về nhà, người đàn ông này lại mang theo một đứa trẻ, nhưng cha mẹ cô lại rất hòa thuận với hai người này.

Cuối cùng cũng ăn cơm tối xong, Lâm Trạch Dương mang theo Manh Manh đi về phía cửa, chuẩn bị rời đi.

"Sau này phải thường xuyên đến đây ăn cơm nhé, Manh Manh, nhìn xem, nhìn xem con đã gầy thành bộ dáng gì rồi, đi theo ba con nhất định phải chịu rất nhiều khổ cực." Mẹ Sở đã não bổ ra một cấu chuyện xưa rất bi thảm.

"Không có, ba đối xử với con rất tốt, ba là siêu nhân, chuyện gì ba cũng có thể làm được. Dì Sở Sở cũng thường xuyên mua đồ cho con ăn. Nhưng đồ ăn của bà thật sự rất ngon." Vừa nói chuyện, Manh Manh nhịn không được vươn đầu lưỡi ra liếm môi.

Trên mặt mẹ Sở tràn đầy ý cười, đưa tay sờ lên đầu Manh Manh, nói: "Đứa nhỏ ngốc, về sau này hãy đến nhà bà chơi nhiều hơn nhé."

Không chút do dự, Lâm Trạch Dương rốt cục cũng đã rời đi. Sở Sở cũng trở về nhà mình.

Mẹ Sở và ba Sở lúc này đều ngồi trong phòng khách, ánh mắt nhìn về phía Sở Sở đang từ bên ngoài đi vào.

Khóe miệng cô không khỏi giật giật, quả nhiên mọi chuyện không dễ dàng trôi qua như vậy, vừa rồi hai người bọn họ chỉ là bởi vì tu dưỡng không có phát tác mà thôi.

Sở Sở bất an, thấp thỏm đi tới trước mặt cha mẹ, chuẩn bị tiếp nhận chất vấn của hai người.

Mẹ Sở nhìn Sở Sở, nói: "Sở Sở à, tuổi con cũng không nhỏ, cũng đã đến lúc phải hiểu chuyện rồi."

Sở Sở biết cuối cùng thì việc này vẫn phải tới, nhưng mà cô nghĩ đến việc sẽ bởi vì chuyện này sẽ rời khỏi Lâm Trạch Dương trong nội tâm liền sinh ra chút cảm giác không thoải mái.

"Con xem hiện tại Manh Manh cũng đã hơn ba tuổi, con và Lâm Trạch Dương nên nhanh chóng sinh thêm một đứa con, bằng không đến lúc đó chị gái lớn như thế, em trai hoặc em gái nhỏ như vậy, người ta sẽ chê cười, điều này cũng sẽ khiến hai người nảy sinh ra ngăn cách."

Mẹ Sở vẻ mặt khát khao nói.

Khóe miệng Sở Sở không khỏi co rút, đây là chuyện gì vậy chứ? Bây giờ cha mẹ đều cởi mở như vậy sao?

"Manh Manh thật sự rất đáng yêu đó, ừm, con bé cũng coi như là cháu gái ngoại của tôi đi. Sở Sở, sau này con phải thường xuyên đưa Manh Manh về nghe không?" Mẹ Sở vẻ mặt nghiêm túc nói với cô.

Sở Sở không nhịn được mà đen mặt, chuyện Lâm Trạch Dương chỉ là bạn trai giả của mình, về sau phải làm thế nào mới nói rõ ràng được chứ?

Ngày hôm sau, khi Lâm Trạch Dương trở lại công ty, vẻ mặt Triệu Cẩn Du nghiêm túc đi tới trước mặt anh.

Triệu Cẩn Du là thủ hạ đắc lực của Tần Tình, là một trong số ít chủ quản trong toàn bộ Kiều Lan Nữ không chút do dự đứng về phía Lâm Trạch Dương.

Vẻ mặt Triệu Cẩn Du nghiêm túc nhìn anh nói: "Lâm Trạch Dương, đã xảy ra chuyện không tốt rồi. Hiện tại tất cả chủ quản từ cấp nhân viên giản lý trở lên đều đang tập trung tại văn phòng, hôm nay bọn họ không có công việc, đang đợi anh. Bọn họ còn nói: Nếu anh không quay lại, bọn họ liền sẽ không đi làm. Mà lần này, là Ngô Thiên Hùng đang dẫn đầu đội."

Lâm Trạch Dương mỉm cười gật đầu, nói: "Tôi biết rồi."

Sau đó, Lâm Trạch Dương tiếp tục đi vào văn phòng tổng giám đốc.

Triệu Cẩn Du không khỏi sững sờ đứng ở nơi đó, anh ta chỉ nói đã biết rồi, không đi xử lý một chút cũng không có một chút kinh ngạc.

Trước kia anh ta là chủ quản của Lâm Trạch Dương, luôn luôn cảm thấy đây là một tên nhóc ngây ngô, cho nên luôn nhịn không được mà trêu chọc anh, quả nhiên tên nhóc này chính là một tiểu tử trẻ tuổi sắc tâm và sắc đảm đều không lớn.

Nhưng bây giờ thời gian mới trôi qua không được bao lâu,Triệu Cẩn Du lại cảm thấy hiện tại mình không thể nhìn rõ được Lâm Trạch Dương nữa, mà bộ dáng bình tĩnh vừa rồi của anh khẳng định không phải giả vờ.

Phát sinh chuyện lớn như vậy, vậy mà Lâm Trạch Dương lại không có chút khẩn trương nào.

Chẳng lẽ nào trước kia Lâm Trạch Dương vẫn luôn diễn kịch, thực ra đây là một tên lòng dạ thâm trầm đáng sợ?

Trong phòng họp, hầu như tất cả các lãnh đạo của Kiều Lan Nữ đều đã ngồi ở nơi này, chờ đợi Lâm Trạch Dương xuất hiện.

Trải qua thủ đoạn ngày hôm qua của Ngô Thiên Hùng, hiện tại tất cả nhân viên quản lý đều bảo trì thái độ quan sát, bọn họ đã quyết định không ra mặt, liền nhìn Lâm Trạch Dương và Ngô Thiên Hùng đấu đá nhau, ai thắng bọn họ liền đi theo người đó.

Những người giống như Trương Đức Thiện đều được Lâm Trạch Dương trực tiếp đề bạt lên, thậm chí lòng còn không hề hướng về phía Lâm Trạch Dương, sự thật là anh và bọn họ không có bất kỳ tiếp xúc nào hết, chớ đừng nói chi là ân huệ.

Mà lúc này những nhân viên phó chức kia đều đang xắn tay áo lên, tùy thời chuẩn bị cho một hồi đại chiến, đây chính là thời điểm bọn họ đại triển quyền cước, nếu như thắng được trong trận chiến lần này, bọn họ sẽ tiến thêm một bước.

Trong lúc mà tất cả người đều mang theo ý riêng của mình chờ đợi, lại phát hiện thời gian đã hơn mười hai giờ trưa.

Mà Lâm Trạch Dương vẫn không xuất hiện.

Suốt một buổi sáng, anh đều không xuất hiện.

Bọn họ biết Lâm Trạch Dương đã tới công ty, nhưng mà đến tột cùng anh đang làm gì vậy?
Chương 224 Thông minh

Hạ trùng bất khả ngữ băng*, kiến càng lay cây, lấy trứng chọi đá, đây không phải là chuyện tự chịu diệt vong.

*Hạ trùng không thể ngữ băng: Tạm dịch: Chẳng thể đàm luận về băng giá với côn trùng mùa hạ (ý nghĩa gần giống câu ếch ngồi đáy giếng.)

Ngô Thiên Hùng là một người tính toán kỹ càng rồi mới hành động, hắn ta làm việc luôn chú ý đến thủ đoạn và mưu kế, cảm thấy không có một việc nào trên thế giới này là ngẫu nhiên xảy ra cả, tất cả thành công đều là dựa vào tính toán tinh vi, logic cẩn thận, cùng chuẩn bị trước sẽ không để lại hậu quả.

Vì vậy, lòng tin sẽ đánh bại Lâm Trạch Dương của hắn ta là một trăm phần trăm, hoặc nếu nói bằng cách khác, ngay từ ban đầu Ngô Thiên Hùng vốn không đem Lâm Trạch Dương để vào trong mắt, mục tiêu chân chính của hắn ta là Tần Quân Dao.

Tần Quân Dao là người có quyền khống chế Kiều An Nữ một cách tuyệt đối, chuyện này, hắn ta đã không thể nhịn được nữa,là một người đàn ông, làm sao có thể sẽ khuất phục dưới tay một người phụ nữ, mặc dù người phụ nữ này có vẻ ngoài rất phiêu lãng, mà còn rất có năng lực.

Vì vậy, từ rất lâu về trước, Ngô Thiên Hùng cũng đã thu lòng người. Đương nhiên, vốn bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt nhất, nhưng mà hiện tại Tần Quân Dao không ở công ty, chỉ còn lại một tên nhóc ngốc Lâm Trạch Dương không biết có được loại vận cứt chó gì, hắn ta cảm thấy mình chỉ cần dùng một ngón chân là đủ rồi.

Ngô Thiên Hùng vì bảo trì phong độ của mình, để cho người ta cảm thấy mình đã tính toán kỹ càng, cho nên tư thế ngồi của hắn ta có vẻ rất là tùy ý, nhưng hắn ta làm sao có thể đang ngồi tùy ý được, mỗi một động tác của hắn ta, mỗi một ánh mắt, thậm chí là thân thể nghiêng sang trái hay là bên phải bao nhiêu độ, đều đã trải qua tính toán nghiêm ngặt, vì vậy…

Ngồi nguyên một buổi sáng, Ngô Thiên Hùng có cảm giác eo của mình đau đến mức dù đứng lên cũng không đứng được.

Chết tiệt, tên Lâm Trạch Dương này đang nghĩ cái gì vậy, làm sao anh ta có thể không xuất hiện trong cả buổi sáng? Anh ta không biết bây giờ tình huống như nào sao?

Những nhân viên quản lý ở dưới kia đã sớm không còn chút kiên nhẫn nào nữa, nhưng bởi vì Ngô Thiên Hùng ngồi ở phía trên nên cũng không dám hành động. Thế nhưng mà bây giờ đã là thời gian nghỉ ngơi giữa trưa rồi.

Coi như giữa trưa bọn họ không cần nghỉ ngơi, thì bọn họ vẫn phải ăn cơm, có vẻ như cả buổi sáng họ chưa làm gì nhưng tinh thần lại tập trung cao độ và khẩn trương khiến cho năng lượng hao tổn lớn, nếu không ăn thì sẽ té xỉu.

Cho nên, tất cả mọi người ở phía dưới đều có chút rục rịch.

Kỳ thật bây giờ Ngô Thiên Hùng còn nóng lòng hơn những người khác nhiều, hắn ta đã sớm ngồi không yên, đã sớm muốn tìm một chỗ để nằm xuống, thế nhưng khí thế không dễ dàng gì mới góp ra được, nếu như lúc này tất cả mọi người rời khỏi, Lâm Trạch Dương đột nhiên xuất hiện, lúc đó chẳng phải…

Cuối cùng, vẫn có người đứng lên, sau đó tất cả mọi người đều nhìn về phía người này.

"Chúng ta đi ăn cơm trưa trước, buổi chiều lại tiếp tục." Người này một mặt xấu hổ mỉm cười.

Sau đó mọi người trong phòng họp bắt đầu di chuyển, rồi mọi người đứng dậy ra khỏi chỗ ngồi.

Ngô Thiên Hùng thấy vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm, rốt cục có thể nghỉ ngơi một chút.

"Mọi người nói xem, tên gia hỏa Lâm Trạch Dương này đang tính dùng thủ đoạn gì vậy? Vì sao anh ta lại không tới đây trong tình huống này, tất cả nhân viên quản lý trong sáng nay đều không làm việc, việc này đối với Kiều Lan Nữ mà nói sẽ là một tổn thất rất lớn nếu như tình cờ có một khách ùng quan trọng xuất hiện.

Ở trong một phòng nào đó của khách sạn, Ngô Thiên Hùng và mấy thủ hạ tâm phúc của mình cùng ngồi một chỗ, hắn ta thật sự đã nghĩ mãi mà không ra, đã suy nghĩ vô số loại phỏng đoán, nhưng phản ứng của Lâm Trạch Dương không trùng với bất kỳ cái nào trong dự liệu.

"Có lẽ là Lâm Trạch Dương biết chúng ta khí thế hung hãn, cho nên hắn sợ hãi không dám xuất hiện."

"Ừ, rất có thể. Lâm Trạch Dương đã liên lạc với giám đốc Tần, đang chờ giám đốc Tần trở về giải quyết vấn đề."

"Nếu là như vậy, hẳn buổi chiều giám đốc Tần liền sẽ trở lại công ty, đến lúc đó tất cả sẽ kết thúc."

Đám người cùng nói chuyện, không khỏi đều nhìn về phía Ngô Thiên Hùng.

Ngô Thiên Hùng khóe miệng không khỏi cong lên, hiển nhiên là hắn ta đồng ý với cách nói của mấy người này, mục đích cuối cùng của hắn chính là như vậy.

Chỉ cần Tần Quân Dao trở về, Ngô Thiên Hùng liền có thể bức bách Tần Quân Dao đem vị trí tổng giám đốc nhường lại cho hắn, người đàn ông ngồi vị trí tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ nhất định phải là hắn ta- Ngô Thiên Hùng.

Buổi chiều, Ngô Thiên Hùng vẫn mang theo toàn bộ tầng quản lý Kiều Lan Nữ ngồi xuống trong phòng họp.

Theo thời gian trôi qua, sắc mặt hắn ta càng ngày càng khó coi, ba giờ, bốn giờ, năm giờ, mắt thấy sắp tới sáu giờ sẽ tan tầm.

Nhưng Lâm Trạch Dương vẫn không xuất hiện, Tần Quân Dao cũng không xuất hiện.

Đây đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, tất cả mọi người trở nên có chút sốt ruột.

Trương Đức Thiện không phải là một người đàn ông đặc biệt dũng cảm, hay nói cách khác, anh ta chỉ muốn sống một cuộc sống tốt đẹp, những tranh chấp với cơ cấu cấp trên của công ty không có liên quan gì đến anh ta.

Anh ta chỉ hy vọng làm việc của mình cho tốt, lĩnh lương của mình, trải qua cuộc sống bình thường nhưng yên ổn, có thể làm cho một nhà ba người đều trải qua thoải mái cũng đã đủ rồi!

Sở dĩ Trương Đức Thiện sẽ xuất hiện ở đây, hoàn toàn là bởi vì tất cả mọi người đều đến đây, sau đó tạo thành cho anh ta một loại ảo giác, Lâm Trạch Dương sẽ dễ dàng bị Ngô Thiên Hùng đuổi xuống đài. Thế nhưng mà tình huống bây giờ đã trở nên khó bề phân biệt rồi.

Anh ta cũng không muốn nằm trong vũng nước đục này, chỉ muốn rời khỏi chỗ này.

Kỳ thật người có suy nghĩ giống như Trương Đức Thiện chiếm đại đa số, dù sao tất cả mọi người đều là người bình thường, hơn nữa tuổi tác cũng đã đến một mức nhất định, dã tâm cùng vọng tưởng khi còn trẻ, đã bị năm tháng mài mòn sạch sẽ.

Hiện tại phần lớn bọn họ đều có gia đình, thứ họ cần nhất là sự an ổn.

Cho nên, lúc sáu giờ chiều đến, rất nhiều người liền nhao nhao rời đi.

Rất nhanh, trong phòng họp, chỉ còn lại có Ngô Thiên Hùng và thủ hạ tâm phúc của hắn ta.

Ngô Thiên Hùng lại thấy đau eo, nhưng hắn ta là một người đàn ông chuyện nghiệp, cho nên cố nín lại, hiện tại tình huống trở nên phức tạp, hắn ta muốn thức tỉnh mười hai phần tinh thần.

Vừa rồi, Ngô Thiên Hùng đã chú ý tới vẻ mặt biến hóa của mọi người.

"Cái tên Lâm Trạch Dương không hề đơn giản, lúc trước hắn biểu hiện ra sự liều lĩnh, lỗ mãng, đều chỉ là ngụy trang. Hôm nay anh ta dùng chiêu dĩ dật đãi lao*, cố ý đem chúng ta chờ đợi ở đây, chính là đã biết trong chúng ta khẳng định có rất nhiều người ý chí không đủ kiên định, cố ý làm chúng ta bỏ cuộc."

*Dĩ dật đãi lao: là cách đánh làm hao mòn sức địch, khiến địch phải phân tán.

Không tệ, thật sự không tệ.

"Có điều, nếu như thế này, việc này mới có chút thú vị, nếu như Lâm Trạch Dương không có chút bản lãnh nào, tôi đánh bại anh ta cũng không có bất kỳ chút cảm giác thành tựu nào, Lâm Trạch Dương anh cứ đợi đi, đến ngày mai, tôi sẽ cho anh biết,ở trước mặt Ngô Thiên Hùng tôi anh chẳng là cái thá gì."

Nói chuyện xong, Ngô Thiên Hùng từ chỗ ngồi đứng lên, sau đó vung tay lên, liền mang theo thủ hạ của mình vội vàng rời đi.

Một hồi lâu sau, bên ngoài hội nghị xuất hiện một người.

"Ô, không phải nói tất cả nhân viên quản lý đều đang ở trong phòng họp sao? Tại sao hiện tại lại không có bất kỳ ai? Nếu biết như vậy sớm hơn sẽ không ra đây xem, hôm nay được xem một lượt hơn hai mươi tập của "Cừu vui vẻ", thật sự là quá sung sướng rồi, quả nhiên làm tổng giám đốc thật sự là thoải mái nhất, ha ha."

Lâm Trạch Dương cười lớn, cũng trực tiếp rời khỏi phòng họp.
Chương 225 Mặt cười tươi như hoa

Nếu như Ngô Thiên Hùng không hề rời đi, bây giờ tình cờ thấy được Lâm Trạch Dương, cũng tình cờ nghe được lời nói của anh, không biết hắn có trực tiếp phun máu mà chết hay không?

Hóa ra Lâm Trạch Dương căn bản không nghĩ nhiều như vậy, sở dĩ anh không xuất hiện, chỉ là vì anh đang xem phim hoạt hình, mà sau đó lại vì không có người quấy rầy, anh liền xem hết một lượt các tập phim.

Anh từ đầu tới cuối ngay cả một chút liên quan với hội nghị cũng không có, cái gì mưu phản, cái gì Ngô Thiên Hùng.

Ngô Thiên Hùng đem Lâm Trạch Dương trở thành vấn đề nghiêm trọng của mình, dốc lực toàn thân, còn ngồi nguyên một ngày, eo của hắn ta rất đau, nghĩ không ra nhưng hắn ta lại không ngờ được.

Trên thực tế, Lâm Trạch Dương thật sự không quá để ý những vấn đề nội bộ của Kiều Lan Nữ. Nói thật, những chuyện này đối với anh mà nói, thật sự không được coi là vấn đề.

Lâm Trạch Dương là ai chứ? Anh là King trở về Hoa Hạ, người mà Lâm Trạch Dương tiếp xúc nếu không phải thủ lĩnh của các quốc gia, thì chính là tổ chức khủng bố, kém nhất thì cũng là các tổng giám đốc công ty lớn đứng top năm trăm của các xí nghiệp trên thế giới, thậm chí là những người xếp sau top năm trăm, anh đều không muốn đi gặp.

Hơn nữa một tổng giám đốc nước Mỹ thuộc top năm trăm, cũng phải nghe Lâm Trạch Dương bảo đâu đánh đó.

Bạn nói xem dạng người giống như Lâm Trạch Dương, làm sao có thể cảm thấy chuyện trước mắt rất quan trọng chứ?

Đương nhiên, Lâm Trạch Dương cũng không phải hoàn toàn không thèm để ý đến tình huống của Kiều Lan Nữ, dù sao đây cũng là công ty của Tần Quân Dao, mà cô là người phụ nữ của anh.

Trong khoảng thời gian nửa tháng trước đến giờ, không phải là Lâm Trạch Dương không làm gì, chỉ có điều sự việc còn chưa có phát triển đến trình độ kia, con át chủ bài của Lâm Trạch Dương vẫn chưa được lấy ra mà thôi.

Lý Tuyết Tinh trở về.

Khi Lâm Trạch Dương về đến nhà, Manh Manh đã ngủ rồi.

Lâm Trạch Dương đang chuẩn bị ngủ trong phòng khách như cũ, thì thấy Lý Tuyết Tinh mặc áo ngủ đi ra.

Đồ ngủ mà Lý Tuyết Tinh mặc trên người là áo ngủ tơ lụa bó sát, đem dáng người hoàn hảo của cô hoàn toàn phác họa ra, cũng không biết có phải cô vừa mới tắm nước nóng hay không, mà màu da lộ ra màu trắng hồng, giống như là sắp có máu nhỏ ra.

Lý Tuyết Tinh đi tới trước mặt Lâm Trạch Dương, nhưng ánh mắt lại không dám nhìn về phía anh.

"Tuyết Tinh, quán bar của chị có chuẩn bị tiếp tục mở hay không vậy?" Lâm Trạch Dương đương nhiên nhớ đến quán bar của Lý Tuyết Tinh, bởi vì khoảng thời gian này cô không ở, ban đêm anh không có chỗ nào để có thể ăn uống chùa.

"Ừ, mấy ngày kế tiếp, tôi sẽ khai trương lại." Lý Tuyết Tinh nói.

Lâm Trạch Dương gật đầu, sau đó hai người lại rơi vào im lặng.

Mối quan hệ của Lý Tuyết Tinh và Lâm Trạch Dương có thể nói là rất quen thuộc, hai người quen thuộc lại đều sống chung trong một mái nhà, không có chủ đề gì để nói cũng là chuyện bình thường, trước kia hai người đã trải qua tình huống này nhiều lần.

Cho nên Lâm Trạch Dương cũng không nghĩ nhiều. Lúc này Lý Tuyết Tinh tựa hồ có chút khẩn trương, cũng không biết cô đang suy nghĩ cái gì.

Một hồi lâu về sau, Lý Tuyết Tinh dường như lấy hết can đảm của mình, nói với Lâm Trạch Dương: "Nếu không chúng ta uống chút rượu, trong phòng tôi còn có mấy chai rượu ngon."

"Được được." Anh đương nhiên cảm thấy từ chối thì không được hay cho lắm dù sao không mất tiền mà lại được uống rượu ngon.

Rất nhanh, Lý Tuyết Tinh liền lấy ra hai ly rượu, cùng một bình rượu vang đỏ.

"Cảm ơn anh, cảm ơn anh lần này đã cứu tôi." Lý Tuyết Tinh vừa nói vừa nâng ly lên uống, sau đó một ngụm uống hết nửa ly.

"Từ hôm nay trở đi, tôi được tự do, cuối cùng tôi cũng có thể có được tự do." Lý Tuyết Tinh lại uống thêm nửa ly rượu nữa.

Khuôn mặt vốn đã rất hồng hào của cô lúc này càng hồng hào hơn, trông càng quyến rũ hơn, giống như đóa hồng vừa mới bị sương sớm nhỏ xuống, lộng lẫy đến mức nghẹt thở.

Lâm Trạch Dương nhìn thấy vậy, hai mắt chợt mở to, sau đó cầm ly rượu lên, con mẹ nó, người phụ nữ Lý Tuyết Tinh này đúng là đồ xấu xa, đã nói rằng mọi người cùng nhau uống rượu, hiện tại lại muốn tự uống hết một mình, thật sự là không trượng nghĩa.

Lâm Trạch Dương mang suy nghĩ uống nhiều một chút liền kiếm được thêm chút, giành rượu với Lý Tuyết Tinh để uống.

Rất nhanh, một chai rượu vang đỏ lớn đã bị hai người uống cạn sạch.

Khả năng uống rượu của Lý Tuyết Tinh không tốt lắm, bây giờ cơn say cuối cùng đã ập đến, Lý Tuyết Tinh cảm thấy đầu choáng váng mơ hồ.

Vì vậy lá gan của Lý Tuyết Tinh cũng lớn hơn, đôi mắt nhìn thẳng về phía Lâm Trạch Dương, nói: "Lâm Trạch Dương, ngủ ở phòng khách nhất định rất khó chịu, hay là, anh có thể đi vào phòng tôi, ngủ trên giường của tôi, nó vừa to vừa thoải mái."

"Được" Anh nói xong, không chút khách khí đi về phía phòng của Lý Tuyết Tinh.

Nhìn theo bóng lưng Lâm Trạch Dương, Lý Tuyết Tinh không khỏi hít một hơi thật sâu, thế nhưng mà nước mắt của cô không nhịn được mà rơi xuống.

Tự do là thứ mà từ trước đến bây giờ Lý Tuyết Tinh đều chưa từng có, ít nhất là không có được hoàn toàn ý nghĩa chân chính của sự tự do.

Giống như là bây giờ, dù người nhà họ Lý để cô quay về, nhưng mà họ giao cho cô một nhiệm vụ, bất kể bằng cách nào cô cũng phải bắt được Lâm Trạch Dương.

Lời gốc của cha Lý Tuyết Tinh - Lý Nghị Nguyên nói là: "Cha mặc kệ con dùng thủ đoạn nào, con nhất định phải bắt lấy được Lâm Trạch Dương, nếu như thực sự không được, con liền đem thân thể của mình giao cho anh ta. Nếu như con làm không được, như vậy cha và mẹ con liền chết cho con xem."

Lý Tuyết Tinh biết bố mẹ cô là người như thế nào, bọn họ thực sự có thể nói được làm được.

Mặc dù Lý Tuyết Tinh căm hận cha mẹ của mình, nhưng dù sao là bọn họ cũng là cha mẹ của cô, cô không thể cứ chơ mắt nhìn bọn họ chết đi được.

Mà lại nói, Lý Tuyết Tinh thật ra cũng thích Lâm Trạch Dương, đã thích anh từ lâu. Vì vậy, nếu như phải đem mình giao cho Lâm Trạch Dương, cô cũng không phải là không muốn. Chỉ có điều…

Nguyện ý là một chuyện, bị người khác ép buộc lại là một chuyện khác.

Nhưng dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên của cô, cũng là chuyện quan trọng nhất đối với một người phụ nữ, làm sao có thể cho đi nếu không có sự đồng ý của mình?

Hít một hơi thật sâu lấy dũng khí, Lý Tuyết Tinh đi về phía trước, đi theo sau lưng của Lâm Trạch Dương, chấp nhận số mệnh. May mắn trong xui xẻo là, ít nhất thì người này cũng là Lâm Trạch Dương.

Bành..

Chóp mũi Lý Tuyết Tinh suýt chút bị cánh cửa đụng phải.

Cánh cửa trước mặt đột nhiên đóng lại.

Lý Tuyết Tinh không khỏi sửng sốt, sau đó đi lên vặn tay nắm cửa, mới phát hiện nó đã bị khóa bên trong.

"Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương." Lý Tuyết Tinh nhịn không được kêu lên.

"Đừng làm phiền tôi, tôi đi ngủ đây. Nếu còn ồn ào nữa tôi sẽ gọi cảnh sát đến. Chúng ta lại uống nữa đi, he he he, tôi uống rượu giỏi phải không? Ha ha ha…." Trong căn phòng phát ra giọng nói không rõ ràng của Lâm Trạch Dương.

Hóa ra là Lâm Trạch Dương đã say, vừa rồi anh uống thật sự quá nhiều.

Lý Tuyết Tinh đứng nguyên ở chỗ đó sửng sốt hồi lâu, sau đó trên mặt lộ ra nụ cười, vừa rồi cô còn tưởng rằng anh đồng ý, nhưng không ngờ rằng Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương…

Tên gia hỏa này chính là như vậy, sẽ luôn làm ra những việc mà người khác không thể nào ngờ được.

Lý Tuyết Tinh hẳn là nên tức giận mới đúng, nhưng lúc này nét mặt cô lại đang cười như hoa.

Sau đó, Lý Tuyết Tinh nằm xuống ghế sô pha, ôm chặt lấy gối ôm mà Lâm Trạch Dương vừa mới dựa vào, khóe miệng cô cong lên suốt một đêm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK