• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 131 Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương

Chương 131: Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương

Vốn bầu không khí ở trong phòng tập quyền anh đã không mấy sáng sủa, chuỳ thủ cũng đã được rút ra, không khí vô cùng khẩn trương, kiểu gì hôm nay cũng sẽ đổ máu, có người bỏ mạng tại đây.

Đó là khoảnh khắc chết chóc, một khoảnh khắc cực kỳ thê lương. Nhưng vào thời khắc như vậy, Lâm Trạch Dương lại đột nhiên xuất hiện, Lâm Trạch Dương vậy mà lại đòi tiền.

Huyết Dung chưa từng gặp qua người nào như anh, trong lòng đang suy nghĩ không biết tên này mắc bệnh thần kinh gì đây, nhưng ý nghĩ đó cũng chỉ nằm trong lòng Huyết Dung trong một khoảnh khắc, bởi vì vừa rồi anh ta không phát hiện ra Lâm Trạch Dương đang tới gần mình, cũng không nhận ra Lâm Trạch Dương đã đánh bay chuỳ thủ của mình từ khi nào.

Điều này có chút đáng sợ, Huyết Dung thân là cao thủ được toàn bộ Huyết Minh công nhận, cũng được minh chủ của Huyết Minh thích bởi cách thức làm việc của Huyết Minh vô cùng cẩn thận, sẽ không bao giờ đánh giá thấp bất kỳ đối thủ nào, có thể nói là ngay giọt nước nhỏ cũng không để lọt ra ngoài.

Vừa rồi Huyết Dung không hề lơ là, anh ta vẫn luôn một mực đề phòng Lưu Uy sẽ phản kích, đề phòng liệu Lưu Uy có đặt mai phục, nhưng đúng lúc này Lâm Trạch Dương bỗng nhiên xuất hiện như một bóng ma, khiến Huyết Dung không nhận ra chút bất thường nào để phản ứng lại.

Huyết Dung nhíu chặt lông mày, rất nghiêm túc nhìn Lâm Trạch Dương: "Cậu là ai?"

Lâm Trạch Dương rất bình tĩnh nhìn Huyết Dung: "Anh đừng chuyển đề tài, mau đưa tiền."

Huyết Dung cảm thấy mình không thể nói chuyện đàng hoàng với Lâm Trạch Dương, anh ta cho Lâm Trạch Dương ít tôn trọng đã là công nhận Lâm Trạch Dương rồi, đều là cao thủ thương tiếc lẫn nhau, vậy mà Lâm Trạch Dương vẫn còn muốn đòi tiền từ anh ta, tên này là thật lòng hay chỉ đang coi thường anh ta vậy.

"Tôi là người của Huyết Minh, chuyện mà Huyết Minh chúng ta muốn làm, xin đừng nhúng tay vào đây." Huyết Dung rít một hơi thật sâu, đè nén sự tức giận. Anh ta không phải là người bị cảm xúc chi phối.

Lâm Trạch Dương không khỏi ngẩn người.

Trên mặt Huyết Dung dần xuất hiện nụ cười, quả nhiên vừa rồi là do Lâm Trạch Dương không biết anh ta là ai nên mới làm càn, sau khi biết anh ta là người của Huyết Minh nhất định sẽ nhanh chóng rời khỏi đây.

Lâm Trạch Dương quay đầu nhìn về phía Lưu Uy, vẻ mặt khó hiểu: "Huyết Minh là cái gì? Là người của Huyết Minh thì không cần mua vé sao? Lưu Uy, ông rõ ràng đã nói với tôi, đã đồng ý để tôi thu tiền vé vào cửa, bất kể là ai tôi không cần biết, tôi phải thu tiền."

Phòng tập quyền anh của Lưu Uy vốn không thu tiền, nhưng Lâm Trạch Dương cảm thấy làm như vậy không đúng, làm sao có thể bỏ qua cơ hội kiếm tiền tốt như vậy được, vậy nên anh mới bàn bạc cùng Lưu Uy một chút, điều mà Lưu Uy có thể làm chính là nghe Lâm Trạch Dương nói cái gì thì là cái đó.

Lưu Uy cũng không thể tưởng tượng được vào thời điểm này mà Lâm Trạch Dương còn chấp nhất chuyện này, khóe miệng ông ta giật giật, không nói nên lời.

"Đưa tiền." Lâm Trạch Dương rất nghiêm túc nhìn Huyết Dung.

"Tôi là người của Huyết Minh." Huyết Dung thật sự tức giận.

"Đưa tiền." Lâm Trạch Dương vẫn duỗi tay ra như trước.

"Tôi đang đại diện Huyết Minh làm việc." Huyết Dung trừng mắt nhìn Lâm Trạch Dương, anh ta đã tức đến mức nghiến răng nghiến lợi.

"Đưa tiền." Lâm Trạch Dương vẫn không thay đổi suy nghĩ.

"Cậu có biết Huyết Minh là cái gì không? Cậu có biết khi đắc tội với Huyết Minh sẽ có hậu quả gì không? Huyết Minh chúng ta...” Huyết Dung thật sự không muốn động tay động chân với Lâm Trạch Dương, cũng không biết vì sao mà anh ta dường như có chút cảm giác sợ Lâm Trạch Dương.

"Không biết." Không đợi Huyết Dung nói xong, Lâm Trạch Dương đã cắt ngang lời Huyết Dung.

Huyết Dung há miệng như còn muốn nói cái gì, nhưng Lâm Trạch Dương không cho anh ta cơ hội.

"Tôi không cần biết anh là ai, đưa tiền trước đã." Lâm Trạch Dương cũng nhìn chằm chằm Huyết Dung.

Huyết Dung hít sâu một hơi, sau đó nói: "Đã như vậy thì đừng có trách tôi."

Huyết Dung chuẩn bị ra tay, tuy rằng anh ta có hơi kiêng kỵ Lâm Trạch Dương nhưng không có nghĩa là anh ta thật sự sợ Lâm Trạch Dương, thân là đại diện cho Huyết Minh làm việc, làm sao có thể để cho tên nhóc không biết từ đâu tới cản đường được, đối với anh ta thì anh chẳng là cái thá gì.

“Bốp.”

Một tiếng trầm đục vang lên, Huyết Dung sững sờ đứng yên. Lâm Trạch Dương vừa mới tát anh ta một cái. Không nói tới việc Lâm Trạch Dương chủ động động thủ mà quan trọng là Huyết Dung hoàn toàn không có bất kỳ phản ứng nào.

"Còn muốn động tay động chân nữa, tôi ghét nhất loại người như anh đấy, trốn vé còn cảm thấy mình có lý." Lâm Trạch Dương nói chuyện xong lại tát thêm một cái nữa.

Huyết Dung vẫn không né được cái tát này, rõ ràng anh ta có thể nhìn thấy Lâm Trạch Dương ra tay như thế nào, tốc độ của Lâm Trạch Dương cũng không nhanh, khí thế của Lâm Trạch Dương cũng không hề mạnh, vì sao anh ta lại không thể né được.

Đúng là Huyết Dung phát hiện cơ thể mình gặp khó khăn khi hành động. Giống như là bị trói buộc, hay nói cách khác là không khí xung quanh dường như đang thay đổi khiến cho hành động của anh ta trở nên chậm chạp.

Không phải tốc độ của Ngô Nhĩ Cẩu đủ nhanh mà là do anh ta đang chậm lại, rốt cuộc có chuyện gì xảy ra vậy?

"Có đưa tiền cho tôi hay không?" Lâm Trạch Dương lại vươn tay ra.

Huyết Dung vừa muốn nói chuyện, Lâm Trạch Dương lại tát một cái.

"Nhìn đi, nhìn đi, không phải chỉ là tiền vé thôi sao? Đây là thứ mà anh nên đưa, sao lại cứng đầu vậy chứ?" Lâm Trạch Dương nói xong lại tát một cái.

Huyết Dung lúc này thật sự cảm thấy vô cùng tủi thân, Lâm Trạch Dương có cho anh ta cơ hội nói chuyện đâu cơ chứ, anh ta muốn đưa tiền vé vào cửa lắm rồi, chỉ vì một tấm vé mà bị đánh đến mức này thì không đáng tí nào.

Nhưng Lâm Trạch Dương không cho người ta có cơ hội nói chuyện.

Huyết Dung cảm thấy tiếp tục như vậy thì thật không được, anh ta đưa tay muốn lấy tiền từ trong túi ra.

“Bốp.”

Một tiếng nữa lại vang lên, Lâm Trạch Dương dùng một cước đá anh ta ra ngoài, cơ thể Huyết Dung đụng vào ghế, sau đó lăn lộn trên mặt đất mấy chục vòng mới dừng lại.

Khi cơ thể cuối cùng cũng ổn định lại, Huyết Dung không khỏi phun ra từng ngụm máu tươi, khuôn mặt trở nên trắng bệch.

"Anh không đưa tiền thì thôi, lại còn muốn móc đao đâm tôi, anh coi Lâm Trạch Dương tôi là cái gì, tôi cho anh cơ hội cuối để đưa tiền."

Lâm Trạch Dương đi tới trước mặt Huyết Dung, vươn tay ra một lần nữa.

Huyết Dung nhìn thấy Lâm Trạch Dương thì lại phun ra một ngụm máu tươi, tủi thân muốn chết, vừa rồi rõ ràng là anh ta muốn móc tiền, sao cứ đòi tiền không ngừng như vậy, ít ra cũng phải cho người ta cơ hội lấy nữa chứ.

Vừa nhìn Lâm Trạch Dương, Huyết Dung vừa đưa tay vào túi, anh ta cảm thấy nếu mình không đưa tiền cho anh có thể sẽ bị đánh tới chết, nhưng lần này Huyết Dung đã khôn ra, anh ta dùng tốc độ rất chậm để không chọc đến thần kinh nhạy cảm của Lâm Trạch Dương.

“Bốp.”

Một tiếng nữa lại vang lên, một cánh tay của Huyết Dung bị đạp nát.

"Còn muốn móc dao nữa à, đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà." Lâm Trạch Dương không khỏi lắc đầu.

Huyết Dung cảm thấy đầu mình choáng váng, không phải bởi vì mất máu quá nhiều, cũng không phải bởi vì quá đau đớn mà là bởi vì tủi thân.

Mà vào lúc này, Lâm Trạch Dương ngồi xổm xuống, đưa tay vào trong ngực Huyết Dung, lấy ra một cái ví tiền.

"À, thì ra là anh muốn lấy tiền à." Lâm Trạch Dương nhìn khuôn mặt đầy máu của Huyết Dung với vẻ tiếc nuối.

Huyết Dung phun ra một ngụm máu, sau đó hai mắt trợn ngược, trực tiếp ngất đi.
Chương 132 Sức mạnh của Lâm Trạch Dương

Chương 132: Sức mạnh của Lâm Trạch Dương

Nhiều người sẽ có một số hiểu lầm với thế giới này, nhưng quy luật về kẻ mạnh chưa bao giờ thay đổi. Tuy nhiên với sự thay đổi của thời đại, định nghĩa của từ sức mạnh đã hoàn toàn khác xưa. Học tập là sức mạnh, công việc đạt hiệu quả cao là sức mạnh, hay việc quay đầu nhanh hoặc nhanh hơn.

Huyết Dung hiểu vô cùng rõ tất cả những điều này, cho nên anh ta mới liều mạng để tu luyện khiến cho bản thân trở nên mạnh mẽ. Huyết Dung cảm thấy mình đã tưởng tượng ra tất cả sức mạnh, nhưng lại không ngờ tới trên đời này lại có người mang sức mạnh như Lâm Trạch Dương.

Huyết Dung cảm thấy mình bị đánh bại không phải vì thực lực của Lâm Trạch Dương quá cao thâm, mà là do thủ đoạn hèn hạ của Lâm Trạch Dương.

Huyết Dung không biết nên mô tả về Lâm Trạch Dương như thế nào.

Lúc này trong lòng Lưu Uy vui mừng tột độ, rốt cục ông ta cũng đợi được Lâm Trạch Dương, mà Lâm Trạch Dương vẫn là Lâm Trạch Dương, anh có đủ thực lực để đè ép tất cả, tuy rằng Lâm Trạch Dương đã dằn lòng, sau một hồi chiến đấu nhiệt huyết vẫn không ra dáng chiến đấu cho lắm, nhưng điều này quan trọng sao?

Sau đó, Lưu Uy kể chuyện của mấy ngày hôm nay lại cho Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương nhíu mày, không nói một lời, như đang lâm vào trạng thái tiến thoái lưỡng nan.

Lưu Uy cũng nhíu mày, suy nghĩ một chút rồi nói: "Lâm Trạch Dương, cậu cũng cảm thấy khó đối phó với gia tộc này phải không, nếu đã vậy thì tạm thời chúng ta trốn mũi giáo của họ, dù thua thiệt một chút cũng không sao, chỉ cần giữ nguyên thực lực thì lúc nào cũng có cơ hội đông sơn tái khởi.”

Lâm Trạch Dương dường như chẳng nghe được Lưu Uy nói gì, vẫn trầm tư như trước.

Lưu Uy đợi một hồi lâu, cuối cùng không nhịn được lại nói: "Lâm Trạch Dương, bây giờ cậu có suy nghĩ gì thì mau nói ra, để tôi còn có ý kiến rõ ràng.”

Lâm Trạch Dương nhìn về phía Lưu Uy: "Ông vừa mới nói cái gì?"

Lưu Uy há miệng, suýt chút nữa đã phun ra một ngụm máu tươi, vậy là nãy giờ Lâm Trạch Dương không nghe ông ta nói chút nào à.

Sau đó Lưu Uy đang chuẩn bị nhắc lại lời mình định nói, Lâm Trạch Dương lại khoát tay áo, cắt ngang Lưu Uy: "Ông trả lời tôi một câu hỏi, Huyết Minh cái gì đó, bọn họ có tiền không?"

Trên đầu Lưu Uy xuất hiện một vạch màu đen, không biết Lâm Trạch Dương đang chú ý đến cái gì nữa.

"Không, bọn họ chiếm đoạt sản nghiệp của ông, còn muốn đối phó với người phụ nữ của tôi, bọn họ nhất định phải trả giá, tôi chỉ đang nghĩ xem bọn họ phải trả cái giá nào, nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy tiền là thực tế nhất. Nhưng ông nói bọn họ là thế gia ẩn thế gì, không sống trông thành phố, liệu bọn họ có tiền không?"

Lâm Trạch Dương nghiêm túc nhìn Lưu Uy, chân thành hỏi.

Lưu Uy muốn hộc máu tới nơi, thật đáng đời, xưa nay Lâm Trạch Dương chưa bao giờ lo lắng xem đối phương có mạnh hay không mà anh chỉ chú ý xem đối phương có tiền hay không.

Tư duy của Lâm Trạch Dương đúng là không giống với người bình thường, cho dù bản thân ông ta có cố gắng thế nào cũng không có cách để đuổi kịp với suy nghĩ của anh.

"Chắc là có tiền đó, tuy rằng bọn họ không ra hoạt động trong thành phố nhưng tích lũy phía bên trong chắc hẳn không kém dòng họ nào đâu."

Lưu Uy cảm thấy mình bây giờ cũng giống như tên điên, nếu không thì sao lại nghiêm túc thảo luận loại vấn đề này với Lâm Trạch Dương cơ chứ, Lâm Trạch Dương gật gật đầu, sau đó nói: "Được rồi, bây giờ chúng ta đi tìm bọn họ!"

Sau khi nói chuyện xong, Lâm Trạch Dương trở nên phấn khích.

Lưu Uy cảm giác lòng mình không thể chịu đựng thêm được nữa, ông ta rất muốn nói với Lâm Trạch Dương rằng, cậu có biết ẩn thế gia tồn tại như thế nào hay không, cậu có biết bọn họ lớn mạnh đến trình độ nào hay không, bọn họ không phải người thường, hoàn toàn khác xa so với những đối thủ mà trước giờ hay gặp, cho dù cậu có nghiêm túc đối diện đến đâu, cũng không thể nào so bì được.

Nhưng khi Lưu Uy quay đầu lại, khi ông ta nhìn thấy cơ thể đang nằm yên trên mặt đất của Huyết Dung, Lưu Uy lại không nói nên lời.

Huyết Dung không phải là người của thế gia ẩn thế, nhưng trong mắt Lâm Trạch Dương anh ta có khác gì những tên trước đó đâu? Hình như không khác là mấy, trước kia Lâm Trạch Dương chỉ một đấm là khiến đối thủ ngã xuống, bây giờ cũng dùng một đấm để đánh ngã anh ta. Trước kia Lâm Trạch Dương chỉ cần nói bậy bạ mấy câu đã khiến đối phương tức phát ngất, bây giờ hình như còn lợi hại hơn nữa.

Lưu Uy trầm mặc một hồi, sau đó nói: "Nhưng mà tôi không biết Huyết Minh ở đâu, với bây giờ cứ đi như thế lỡ trúng mai phục thì sao, chúng ta đâu biết bên đó như nào, người của bên đó có thực lực gì?"

Lưu Uy nói về nỗi lo của mình, đây đúng là chuyện cần để ý, nhưng Lưu Uy phát hiện không biết Lâm Trạch Dương đã rời đi từ lúc nào, anh hoàn toàn không nghe ông ta nói gì cả khiến Lưu Uy cảm thấy rất tủi thân, thậm chí ông ta còn nghĩ, có khi Lâm Trạch Dương không xuất hiện có khi còn tốt hơn.

Lưu Uy ông ta dù gì cũng là vua của thế giới ngầm cơ mà, ngay cả Huyết Minh bọn họ cũng cho ông ta được sự tôn trọng nhất định, Huyết Minh còn nể mặt tới nỗi phái cả cao thủ Huyết Dung tới đó sao, đến cả Huyết Dung cũng chăm chú nghe từng lời của ông ta chứ bộ.

“Bốp.”

Lâm Trạch Dương tát một cái vào mặt Huyết Dung.

Huyết Dung dần tỉnh lại, sau khi nhìn thấy Lâm Trạch Dương, anh ta nhíu chặt lông mày, trong mắt tràn đầy sát khí: "Muốn giết thế nào thì giết, cứ việc ra tay. Huyết Minh sẽ báo thù cho tôi."

Lâm Trạch Dương nhìn vẻ mặt ngu ngốc nhìn Huyết Dung, chán nản nói: "Sao tôi phải giết anh, tôi còn muốn bán anh đi với giá tốt một chút nữa cơ."

Trên đầu Huyết Dung cũng xuất hiện một vạch đen, hoàn toàn không thể lý giải Lâm Trạch Dương đang nói cái gì.

"Đứng lên, đi thôi." Lâm Trạch Dương nói với Huyết Dung.

Huyết Dung cảm giác đầu mình hẳn đã bị Lâm Trạch Dương làm hỏng, chứ sao mà từng chữ Lâm Trạch Dương nói anh ta đều biết, nhưng anh ta hoàn toàn biết được ý tứ của những lời này có nghĩa là gì: "Dẫn tôi tới chỗ Huyết Minh các người, tôi muốn tìm người để bàn về chuyện của anh."

Lâm Trạch Dương nhìn bộ dạng Huyết Dung không ngừng lắc đầu như đang nhìn một tên ngốc, nói đơn giản như vậy cũng không nghe rõ, không biết người của Huyết Minh có phải ai cũng ngốc thế này không nữa.

Sau đó Lâm Trạch Dương lại thấy lo lo, một đám ngốc thì làm gì có tiền chứ?

Lưu Uy ở một bên ngây cả người, làm sao Lâm Trạch Dương lại có thể nghĩ đến biện pháp trực tiếp vậy chứ, nhưng Lưu Uy cũng không thể phủ định điều này đúng là khả thi hơn so với các cách khác thật.

"Cậu muốn tới chỗ của Huyết Minh?" Huyết Dung ngây ngẩn cả người, sau khi nghe Lưu Uy nói về sự lớn mạnh của Huyết Minh, không phải Lâm Trạch Dương nên chạy rẽ khói mới phải à?

"Mau đứng lên đi, tôi có đánh gãy chân anh đâu, hay anh muốn tôi phải cõng anh mới được à." Lâm Trạch Dương bày ra vẻ mặt ghét bỏ nhìn Huyết Dung.

Huyết Dung cảm thấy mình hoàn toàn không hiểu nổi Lâm Trạch Dương, làm sao cậu ta có thể đối phó với đối thủ như thế được, cái kiểu nói chuyện không kiên nhẫn đó như kiểu là nói với bạn bè ấy, bất tri bất giác cũng gạt qua chuyện dường như anh không sợ Huyết Minh chút nào thì phải?
Chương 133 Không hay rồi

Chương 133: Không hay rồi

Có người đã nói, ngoại trừ những việc có liên quan đến sinh tử, tất thảy đều không phải là vấn đề, đều không đáng để ưu sầu.

Mà giờ đây Tần Quân Dao rất ưu sầu, bởi vì chuyện hiện tại có liên quan đến sinh tử, hơn nữa còn không phải chỉ liên quan đến sinh tử của một người.

Điện thoại của Ely lại gọi tới. Người của Huyết Minh đang tiếp cận căn cứ thí nghiệm dược tề X. Khả năng di chuyển và nhận thức của họ nhạy bén hơn nhiều so với tưởng tượng thế nên thời gian tìm thấy cũng ngắn hơn so với dự tính. Ban đầu còn cho rằng người của Huyết Minh ít nhất phải cần hai hoặc ba ngày nữa mới có thể tìm được căn cứ, nhưng xét theo tình hình hiện tại thì có vẻ mọi thứ sẽ kết thúc trong hôm nay.

Nhưng trước tình thế cấp bách như vậy, Tần Quân Dao lại không có cách gì.

Tần Quân Dao rất muốn qua bên kia xem xét nhưng cô biết rõ như thế chỉ khiến vị trí căn cứ bị bại lộ nhanh hơn mà thôi, hơn nữa còn chẳng giúp ích được gì, Tần Quân Dao biết thực lực của mình, cũng đã được chứng kiến qua thực lực của Huyết Minh, tự biết được khoảng cách giữa mình và đối thủ lớn thế nào.

Vậy phải làm gì bây giờ?

Tần Quân Dao đột nhiên nhớ tới Liệp Ưng mình đã gặp ở Hoa Kỳ, nếu là người đàn ông đó thì nhất định hắn có thể giúp được gì đó.

Sau đó Tần Quân Dao lại nhớ tới King.

Tần Quân Dao chưa từng gặp qua King, nhưng cô đã nghe qua cái tên King rất nhiều lần.

Khi những lính đánh thuê quốc tế kia truy sát cô, bởi vì cái tên King đó mà bọn họ mới buông tha. Khi thủ hạ của cô phản bội cô, chính King là người đã ra tay cứu giúp. Trong thời gian ở Châu Mỹ, cũng chính thủ hạ của King-Liệp Ưng đã kịp thời cứu lấy cô.

Nhưng mà đến cuối cùng King là ai, nếu như King lại xuất hiện, có phải sẽ giải quyết hết mớ hỗn độn này một cách dễ dàng hay không.

Nghĩ tới đây, Tần Quân Dao không khỏi lắc đầu, bởi vì ngay cả cô cũng không biết King là ai, chứ đừng nói đến việc liên hệ với King.

Tần Quân Dao thở dài một hơi thật sâu, sau đó cắn răng nói: "Cái đồ chết dẫm Lâm Trạch Dương nhà anh, sao lúc tôi cần anh nhất lại chẳng bao giờ thấy được bóng dáng anh đâu, thân là cha của Manh Manh mà vô dụng kinh khủng."

Tần Quân Dao cũng không biết tại sao lúc này mình lại nhớ tới Lâm Trạch Dương, dường như cô lúc nào cũng luôn tự nhủ bản thân mình rằng, không được có bất cứ kỳ vọng nào về Lâm Trạch Dương. Thế nhưng mỗi khi đến thời điểm quan trọng, Tần Quân Dao lại không nhịn được mà nhớ tới Lâm Trạch Dương.

Chỉ là mỗi lần Tần Quân Dao nghĩ đến Lâm Trạch Dương, Lâm Trạch Dương lại không có cách nào giúp được cô.

Tần Quân Dao chỉ nghĩ một chút đã bất giác rơi nước mắt.

Huyết Minh là thế gia ẩn thế, tất nhiên không hoạt động ở trong thành phố.

Nhưng mà, nếu thiếu chủ của Huyết Minh đã tới thành phố, không có khả năng ngày nào cũng đi đi về về tổng bộ của Huyết Minh được.

Dưới sự sắp xếp của Trương Liên, Huyết Ngưng ở trong một trang viên xa hoa ở ngoại ô thành phố.

Lúc này, Huyết Ngưng đang ngồi đối diện với Trương Liên trong phòng khách, nhàn nhã uống trà.

“Trương Liên, rất nhanh thôi tôi sẽ có được dược tề kia, nếu như dược tề kia thật sự có công hiệu lớn như lời ông đã nói, có thể giúp ích cho cơ thể của cha tôi. Lúc đó, tôi sẽ cho ông toàn bộ địa bàn của Lưu Uy, thậm chí nếu ông có yêu cầu khác tôi cũng sẽ nghĩ cách giúp ông. Tất nhiên, nếu thuốc không có tác dụng thì ông tự biết hậu quả thế nào rồi đấy.”

Huyết Ngưng rất nghiêm túc nhìn Trương Liên. Lý do mà Huyết Ngưng và đám thủ hạ của Huyết Minh lùng sục khắp nơi là bởi vì minh chủ của Huyết Minh, cha hắn, gặp một vài vấn đề về cơ thể, cần tìm một số loại thuốc để tiến hành điều trị.

Mà bằng một lần tình cờ, Huyết Ngưng gặp được Trương Liên, sau đó được biết về dược tề của Tần Quân Dao. Thật ra Huyết Ngưng chỉ cần dược tề, nhưng tin tức là do Trương Liên cung cấp, đương nhiên hắn phải giúp ông ta thực hiện một số chuyện, giúp ông ta giải quyết Lưu Uy, chuyện này đối với Huyết Ngưng mà nói chẳng qua chỉ cần nhấc tay một cái là xong, vì thế nên hắn mới nhanh chóng đồng ý với Trương Liên.

Trương Liên gật đầu liên tục, trưng ra bộ mặt tươi cười: "Yên tâm đi, dược tề kia nhất định có hiệu quả kỳ diệu.”

Huyết Ngưng cũng gật đầu.

Vào lúc này, đột nhiên ngoài cửa có người chạy vào, mang theo dáng vẻ rất vội vàng, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng.

"Không hay rồi, không hay rồi, lão đại, không hay rồi." Người này còn chưa chạy tới đã lớn tiếng kêu la.

Trương Liên khẽ nhíu mày, sau đó thận trọng liếc nhìn Huyết Ngưng, để cho Huyết Ngưng nhìn thấy bộ dáng hớt ha hớt hải của thủ hạ khiến ông ta cảm thấy thật mất mặt.

"Chuyện gì xảy ra? Đã nói bao nhiêu lần rồi, gặp chuyện không được gấp, bây giờ còn có chuyện gì không giải quyết được nữa sao? Mau nói đi." Trương Liên làm ra dáng vẻ nghiêm túc.

Người nọ sửng sốt một chút, sau đó lấy bình tĩnh rồi mới nói: "Lão đại, ngoài cửa có kẻ đột nhập. Người của ta đã cố ngăn cản nhưng đã bị bọn họ đánh bại hết.”

Trương Liên nhíu chặt lông mày, trên mặt lộ ra vẻ tức giận, không biết đột nhiên kẻ nào lại dám đột nhập vào địa bàn của ông ta, lại còn đánh bại hết thủ hạ của ông ta.

Trương Liên biết rõ thủ hạ của mình nhất định sẽ không nói dối, cho nên không khống chế được sắc mặt, bất giác nhìn về phía Huyết Ngưng.

Huyết Ngưng mỉm cười, lắc đầu, sau đó vẫy vẫy tay.

Từ trong góc, một người đàn ông bước ra. Người này chính là một trong ba người lúc trước đi theo Huyết Ngưng đến phòng tập quyền anh của Lưu Uy.

"Đi ra ngoài giải quyết tình huống bên ngoài, nhẹ tay một chút, đừng gây phiền toái đến khách của chúng ta." Nói xong, Huyết Ngưng không thèm liếc mắt nhìn người nọ một cái mà tiếp tục bưng ly trà lên, chậm rãi nhấm nháp, bày ra dáng vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, bình thản chẳng màng tới thế sự.

Trương Liên thầm gật đầu, sau đó phất tay về phía thủ hạ của mình, nói: "Sau này còn tái phạm thì đừng theo tôi nữa."

Người nọ vội vàng gật đầu, sau đó cung kính rời đi.

Trương Liên cũng học theo Huyết Ngưng chậm rãi thưởng thức trà.

Trà là trà ngon, phả ra hơi nóng, có hương thơm nhàn nhạt, khiến cho người ta có loại cảm giác toàn thân đều dễ chịu.

Trương Liên uống liên tiếp ba chén, đang đưa ly thứ tư lên miệng.

"Không hay rồi, lão đại, không hay rồi, không hay rồi." Đột nhiên lại vang lên một tiếng kêu la, người vừa mới chạy ra ngoài đã chạy trở về, mà lúc này đây trông bộ dạng càng vội vàng hơn, sắc mặt càng ra vẻ lo lắng hơn, giọng nói cũng lớn hơn.

Trương Liên giật mình, tay run run, môi bị nước trà nóng hắt vào.

Trương Liên tức giận nhìn về phía người nọ, đe: “Cho tôi một lý do để không giết cậu.”

Người nọ bị dọa đến mức cả người phát run, không ngừng nuốt nước miếng, muốn nói gì đó nhưng ngay cả nửa chữ cũng không phát ra được.

"Nói!" Trương Liên hét lớn một tiếng.

Người nọ bị doạ sợ, sau đó mới ấp úng trình bày: "Người của chúng ta bị đánh bại."

Trương Liên thở hắt ra một hơi, sau đó đá một cước vào thủ hạ, không phải đã nói tin tức này rồi sao, sao ông ta lại có được thủ hạ không có đầu óc như thế này?

"Cùng là một chuyện, tại sao lại truyền đến hai lần?" Trương Liên làm ra vẻ muốn ăn tươi nuốt sống thủ hạ đến nơi.

Tên thủ hạ chỉ có thể bày ra dáng vẻ tội nghiệp không biết bản thân đã làm sai cái gì, nhưng nhất thời lại không thể nói nên lời.

Cũng vào lúc này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK