“Quả nhiên lòng có mãnh hổ ngửi tường vy, người có văn hóa nói chuyện có khác! Nhưng đúng là cũng chỉ có cách diễn đạt này mới có thể bộc lộ hết được con người Lâm Trạch Dương có đúng không?” Triệu Cẩn Du nhìn về phía Lâm Trạch Dương, lắc đầu không nhịn được mà cười rộ lên, chuyện này nói ra thì trôi qua dễ dàng hơn cô nghĩ.
*Lòng có mãnh hổ ngửi tường vi: dù trong lòng có yếu mềm, lo lắng nhưng vẫn cứng cỏi, dũng cảm không ngừng khiêu chiến những thử thách mới.
“Không ăn hả? Vậy tôi ăn hết nhé?” Lâm Trạch Dương nhìn thấy Triệu Cẩn Du không có ý định ăn liền nói ra một câu như thể thông báo rồi trực tiếp cầm đĩa thức ăn của cô kéo về phía mình, thản nhiên xử lý.
Triệu Cẩn Du lắc đầu cười, trong lòng nghĩ cách ăn của anh cũng thật giống một con dã thú đang đói bụng. Rất nhanh Lâm Trạch Dương đã ăn sạch đĩa thức ăn của Triệu Cẩn Du, dùng tay xoa bụng và lộ ra vẻ mặt thỏa mãn.
Kế đó, Lâm Trạch Dương đi cùng Triệu Cẩn Du về văn phòng.
Cuối ngày cũng không có xảy ra chuyện gì lớn, chỉ phát sinh thêm một vài vấn đề nhỏ có thể giải quyết ngay được. Trong lúc rảnh rỗi, có một vài nhân viên nữ đã đến văn phòng chủ tịch của Lâm Trạch Dương để lại một thanh socola và thổ lộ vài lời với anh, rồi sau đó vội vàng rời đi ngay, biến mất như một cơn gió.
Cả một buổi chiều hôm đó bên trong văn phòng chủ tịch không ngừng có nhân viên nữ đi ra đi vào, dù ít hay nhiều thì cũng đều để lại một chút đồ ăn nhẹ. Những nhân viên nữ đó tất cả đều hành xử giống như cô gái đầu tiên đi vào văn phòng, sau khi để lại món quà nhỏ mình mang tới rồi sẽ rời khỏi văn phòng chủ tịch với khuôn mặt đỏ bừng.
Và câu nói kinh điển mà ngày hôm đó Lâm Trạch Dương nghe được nhiều nhất từ bọn họ chính là: “Lâm tổng anh thật đẹp trai!”
Điều này khiến Lâm Trạch Dương cảm thấy hài lòng chưa từng có. Lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, Lâm Trạch Dương có cảm giác muốn ngồi ở trong văn phòng làm việc được càng lâu càng tốt, bởi vì ở đây cứ cách một chút là sẽ lại có người tới tiếp tế thêm đồ ăn cho anh, không những thức ăn đó là miễn phí mà họ trước khi đi còn khen anh đẹp trai nữa chứ, nếu không ở đây thì ở đâu? Ở đâu có thể có đãi ngộ tốt hơn như vậy được cơ chứ?
Thế nên ngày hôm sau, Lâm Trạch Dương đã mang tâm trạng vô cùng hào hứng đi đến văn phòng, trong lòng thầm vui sướng khi nghĩ tới đống đồ ăn mà anh sẽ tiếp tục được tiếp tế hôm nay… Tuy nhiên, thực tế lại tát cho anh một cái đau đớn, chờ đợi cả một buổi sáng nhưng lại không nhận được chút gì, Lâm Trạch Dương đã có chút nản lòng. Hôm nay không có nhân viên nữ nào đến cả, ngay cả một thanh socola anh cũng không nhận được.
Buổi trưa đó khi xuống căng tin ăn cơm, Lâm Trạch Dương phát hiện các nhân viên nữ vô cùng nhiệt tình với anh hôm qua giờ đây đang nhìn chằm chằm vào anh bằng ánh mắt tràn đầy hận thù, giống như anh nợ tiền họ mà không trả vậy. Trước áp lực của những đôi mắt đầy ác ý đó, Lâm Trạch Dương không có lựa chọn nào khác hơn ngoài việc cố gắng ăn cho thật nhanh để nhanh chóng về lại văn phòng, tránh ánh mắt đầy sát khí đó của bọn họ. Triệu Cẩn Du ở bên cạnh chứng kiến hết tất cả điều này, khóe miệng không nhịn được mà nhếch lên tạo thành nụ cười nhẹ tràn đầy đắc ý.
“Hừ! Thừa biết cậu là người thích trêu hoa ghẹo nguyệt nên tôi liền không cho cậu được như ý nguyện. Tôi đã nói với tất cả nhân viên trong công ty là cậu thích đàn ông đó hahaha, để tôi xem xem sau này còn có ai dám đến gần cậu nữa không hahaha.” Triệu Cẩn Du cười rất đắc ý khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía cô, trong mắt đều hiện lên sự kỳ quái.
Triệu Cẩn Du cũng phát hiện ra ánh mắt của những người xung quanh đang nhìn mình nên tự nhiên cảm thấy hơi mất mặt, chỉ có thể đi theo Lâm Trạch Dương ảo não rời khỏi nhà ăn.
Vào buổi chiều, đột nhiên tất cả các đài truyền hình lớn, các trang mạng lớn đều có một buổi phát sóng trực tiếp. mà nhân vật chính trong buổi họp báo này, bất ngờ thay, lại là Trần Bá Trực. Đối mặt với máy quay của truyền thông ở trước mặt, biểu cảm của Trần Bá Trực lộ ra vẻ mặt buồn bã rất thực, tinh thần trông có vẻ như rất suy sụp. Đại khái là trước giờ chưa từng có ai thấy qua dáng vẻ này của Trần Bá Trực, râu ria xồm xoàm, tóc tai rối bời, sắc mặt hết sức tiều tụy.
Nếu không phải quần áo gọn gàng sạch sẽ, có lẽ Trần Bá Trực đã bị ném xuống gầm cầu vượt rồi khóc lóc, lừa gạt để xin tiền.
Trần Bá Trực hít sâu một hơi, sau đó nhìn về phía ống kính, cố gắng gượng cười nhưng lại không thể cười nổi. Cho nên biểu cảm trên mặt vẫn là một vẻ khóc lóc rất thương tâm.
“Rất xin lỗi, tôi sai rồi. Tôi xin lỗi về những việc đã làm trước đó, Lâm Trạch Dương, tôi chính thức xin lỗi cậu, tất cả mọi yêu cầu của cậu tôi đều sẽ thực hiện hết. Hiện tại, tôi có một thông báo muốn tuyên bố cho toàn thế giới biết, kể từ hôm nay tôi...” Nói đến đây, Trần Bá Trực bỗng nhiên rơi nước mắt, vẻ mặt bi thảm đến mức không thể thảm hơn, giống như trong nhà có tang vậy. Các phóng viên đều đứng hình ngay tại chỗ, không khỏi đưa mắt nhìn nhau, chuyện gì đang xảy ra vậy? Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt các phóng viên lại trở nên phấn khởi trở lại, Trần Bá Trực khóc lóc nức nở chắc chắn sẽ là một tin tức lớn!
Ánh đèn không ngừng chớp nháy, các phóng viên ấn chụp liên tục, muốn chụp được bức ảnh mà trước giờ chưa từng xuất hiện.
Một lúc sau, nước mắt của Trần Bá Trực vẫn chưa có dấu hiệu dừng lại, sắc mặt ông ta không những không bình tĩnh, ngược lại còn lộ ra vẻ bi tráng hơn.
“Tôi đã quyết định bắt đầu từ hôm nay tôi sẽ rời khỏi giới giải trí, tôi sẽ không quay bất cứ bộ phim nào, cũng sẽ không xuất hiện trước bất kỳ phương tiện truyền thông nào. Như vậy được chứ?”Nói xong, Trần Bá Trực bỗng nhiên hét lên, sau đó đẩy micro trước mặt ra rồi giống như một tên điên chạy thẳng ra bên ngoài, bỏ lại tất cả phóng viên ở đằng sau. Rất nhiều phóng viên đều giật mình trước hành động này, muốn đuổi theo nhưng đã không còn nhìn thấy bóng dáng Trần Bá Trực đâu nữa rồi.
Có một số phóng viên vẫn cố chấp đuổi theo muốn tìm hỏi Trần Bá Trực rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có rất nhiều phóng viên ngồi ngay tại chỗ mở máy tính ra bắt đầu sắp xếp bàn thảo.
“Trần Bá Trực khóc lóc thảm thiết tuyên bố rời khỏi làng giải trí đang là tin tức sốt dẻo nhất hiện tại, lí do tại sao Trần Bá Trực lại làm như vậy, phải chăng là có ẩn tình gì đó trong chuyện này?”
“Sau khi Trần Bá Trực xin lỗi Lâm Trạch Dương và tuyên bố rời khỏi làng giải trí, sau đó phẫn uất chạy đi mà không quay đầu nhìn lại.”
“Trần Bá Trực bị điên rồi nên mới tuyên bố rời khỏi làng giải trí sao?”
Rất nhanh, loạt tin tức này đã thống trị bảng tin của chuyên mục giải trí, Trần Bá Trực rút lui khỏi giới giải trí đã lên top hot search. Sau đó từ khóa Lâm Trạch Dương cũng leo lên top hot search, xếp ngay sau Trần Bá Trực.
Bởi vì tin tức nào cũng đề cập đến Lâm Trạch Dương, thế cho nên đã có một bài đăng trên mạng nói như thế này: “Nhìn biểu hiện của Trần Bá Trực chắc chắn là không tình nguyện rời khỏi giới giải trí, lúc trước cũng không có bất kỳ tín hiệu nào về chuyện này. Vậy mà… chắc chắn là đã có chuyện gì xảy ra rồi, thậm chí không thể loại trừ khả năng Trần Bá Trực bị người ta uy hiếp, ép phải rời khỏi giới giải trí!”
“Trần Bá Trực cố ý nhắc đến Lâm Trạch Dương, xin lỗi Lâm Trạch Dương rồi nói thêm câu ‘như vậy là được rồi chứ?’, từ đó chúng ta có thể đưa ra một suy đoán điên rồ rằng tất cả chuyện này chắc hẳn đều có liên quan đến Lâm Trạch Dương! Nhìn qua biểu hiện của Lâm Trạch Dương, chúng ta càng có lý do để tin tưởng rằng Lâm Trạch Dương không hề đơn giản, không thì sao có thể chịu đựng được nhiều chuyện như thế? Theo hướng suy đoán này mà nói, tất cả đều có vẻ rất hợp lý! Tôi tin hẳn là không chỉ tôi, mà tất cả mọi người đều đang nghĩ đến khả năng này đi!”
Tuy có rất nhiều người không đồng tình với giả thuyết này, song, cũng không có mấy ai phản đối cả.
Trong lúc đó ở trên mạng, tất cả mọi thông tin có liên quan đến Lâm Trạch Dương đều trở nên vô cùng nổi tiếng. Lần này thậm chí còn có người yêu cầu cảnh sát can thiệp vào. Mà cảnh sát cũng thật sự can thiệp vào, rất nhanh tin tức nghiêm trọng này đã khiến cộng đồng mạng trở nên vô cùng hỗn loạn.
Chương 302 Tình huống nan giải.
Trần Bá Trực thật sự bị đe dọa.
Cảnh sát đến nhà của Trần Bá Trực trong thành phố, phát hiện bên trong nhà hỗn loạn, bàn trà ở phòng khách bị đập vỡ nát hết, sofa thì xiêu vẹo lộn xộn, còn có thể thấy loáng thoáng máu ở một số chỗ trong nhà. Ban đầu bên cảnh sát không định công khai xử lý vụ án này, thế nhưng không biết là ai đã làm lộ tin tức này lên trên mạng xã hội.
Trí tưởng tượng của cộng đồng mạng đều rất phong phú, những chuyện kỳ quái vượt qua cả trí tưởng tượng của bọn họ được thêu dệt bằng một thứ logic cực kỳ rõ ràng, huống chi loại chuyện như thế này càng không cần phải dùng trí tưởng tượng, sự thật không phải đã được phơi bày ra trước mắt rồi sao?
Hôm qua chẳng phải Trần Bá Trực đã mở họp báo rồi sau đó có một bài đăng được chia sẻ lại sao? Dùng đầu ngón chân cũng có thể hiểu được chuyện này nữa là dùng não!
Trần Bá Trực bị Lâm Trạch Dương uy hiếp bắt rời khỏi giới giải trí, Lâm Trạch Dương quả nhiên là kẻ cuồng bạo lực, còn có quan hệ với cả thế lực đen tối!
Chiều ngày hôm nay, khi Trần Bá Trực vừa rời khỏi cục cảnh sát đã bị nhóm phóng viên bao vây. Những phóng viên này cũng không biết là đã nghe tin ở đâu mà lại đến tập trung ở ngay trước cục cảnh sát.
“Trần Bá Trực, ông có thể nói thêm một vài quan điểm của ông trong sự việc lần này được không, ông rời khỏi giới giải trí thật sự là do bị uy hiếp sao?”
“Trần Bá Trực ông có sợ không? Ông sẽ cúi đầu trước thế lực đen tối chứ? Ông có cảm thấy việc mà ông làm rất hèn nhát không? Ông có nghĩ rằng ông đang khuyến khích nếp sống hèn nhát như vậy không?”
“Trần Bá Trực, chuyện này có liên quan đến Lâm Trạch dương không?”
Những câu mà phóng viên hỏi ra càng ngày càng không kiêng dè, mãi sau thậm chí còn đem cả tên của Lâm Trạch Dương nói thẳng ra.
Trần Bá Trực lộ ra dáng vẻ mệt nhọc nhìn vài người phóng viên, dáng vẻ như thể muốn nói nhưng lại do dự, sau đó thở dài nói với tất cả phóng viên: “Các vị, tôi không bị ai uy hiếp cả! Cảm ơn mọi người đã quan tâm, haizz!”
Nói đến đây, Trần Bá Trực lắc đầu bước đi về phía bên cạnh, để trợ lý và vệ sĩ chặn đám người lại, bước vào trong xe và nhanh chóng rời khỏi hiện trường.
Tất cả phóng viên cố gắng đuổi theo nhưng Trần Bá Trực đi quá nhanh và đột ngột, cho nên không có ai đuổi kịp, chỉ có thể liên tục ấn nút chụp, chụp lại bóng dáng hiu quạnh của Trần Bá trực trước khi lên xe.
Không cần dùng não để suy nghĩ, trên mạng lại nổi lên một đợt rầm rộ, những lời chửi mắng Lâm Trạch Dương nhất định sẽ lại tiếp tục.
“Thật đúng là làn sóng này nối tiếp làn sóng khác! Lâm Trạch Dương, sao anh đắc tội nhiều người thế? Bây giờ rõ ràng là đang có người muốn hãm hại anh, cho nên mới cố tình sắp xếp mọi chuyện giúp cho Trần Bá Trực. Bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Triệu Cẩn Du bây giờ đã không còn kích động như lúc trước nữa, thế nhưng vẫn không thể không cảm thấy bất lực trước những chuyện này.
Lời đồn có liên quan đến Lâm Trạch Dương so với trước càng gay gắt hơn bao giờ hết bởi vì trong đoạn thời gian này, Lâm Trạch Dương đã gây ra rất nhiều chuyện, trở thành người nổi tiếng trên mạng xã hội.
Lâm Trạch Dương nhíu nhẹ đầu lông mày, nói: “Đúng là hơi phiền phức, không ngờ ông ta lại sử dụng loại thủ đoạn như vậy.”
Sắc mặt Triệu Cẩn Du trở nên bối rối, thật sự không còn cách nào, quan trọng là còn nghe Lâm Trạch Dương nói phiền phức, trước đây Lâm Trạch Dương còn chưa từng nói qua những lời như vậy. Đương nhiên, Triệu Cẩn Du cũng không phát hiện, khóe miệng Lâm Trạch Dương cong lên, mang theo sự mỉa mai và xem thường.
Tiếp đó, Lâm Trạch Dương vẫn ngồi trong văn phòng xem phim hoạt hình như thường, Triệu Cẩn Du vẫn tiếp tục giải quyết chuyện công ty, sau đó tan làm.
Trước khi tan làm, Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương thật sâu một lát, không nhịn được mà lắc đầu nói: “Haizz, lần này không biết Lâm Trạch Dương có may mắn như lần trước không nữa? Nếu thật sự không được…”
Nói đến đây, Triệu Cẩn Du lại thở dài, bởi vì bây giờ cô thật sự không nghĩ ra được biện pháp nào để giải quyết chuyện này cả.
Sau đó, Triệu Cẩn Du và Lâm Trạch Dương rời khỏi Kiều Lan Nữ.
Quán bar Nữ Hoàng là quán bar nổi tiếng nhất ở thành phố này, ngay cả khi đặt chỗ trước cũng chưa chắc đã có chỗ ngồi, bởi vì không khí ở đây rất sôi động cho nên thu hút rất nhiều người. Mà nguyên nhân chính khiến ở đây làm ăn rất phát đạt, là vì quán bar này có rất nhiều cô gái xinh đẹp hay ghé đến. Không thể không nói, ông chủ của quán bar Nữ Hoàng rất có đầu óc kinh doanh, lợi dụng nhiều phương pháp dụ dỗ nữ sinh đại học, người mẫu nữ, thậm chí còn có một số sao nữ tuyến 2 tuyến 3, đều được mời đến đây.
Cho nên, chỗ này tất nhiên là một thiên đường có thật mà đàn ông thường khao khát. Từng nghe nói, thậm chí có một số phú nhị đại muốn lấy được chỗ ngồi, một đêm phải bỏ ra tận vài triệu là chuyện bình thường.
Trần Hải và Tiền Minh là hai vị phóng viên từng trải trên thành phố này, dựa vào chút tiền lương ít ỏi của bọn họ, thậm chí thêm cả chút tiền kiếm được bên ngoài cũng không có đủ tư cách để vào quán bar Nữ Hoàng. Ngay cả điều kiện tối thiểu để trở thành khách hàng thường xuyên bọn họ cũng không có.
Có điều, những ngày này, Trần Hải và Tiền Minh hầu như ngày nào cũng có mặt ở đây.
Nhưng họ vậy mà có thể dụ dỗ được hai cô người mẫu xinh đẹp ở chỗ này. Nhìn vào thái độ của hai cô người mẫu đó khi đối xử với hai người họ là có thể biết bọn họ đã bỏ ra không ít tiền.
Nhận lấy ly rượu mà cô người mẫu niềm nở đưa cho, Trần Hải cười khà khà, nhìn Tiền Minh rồi nói: “Sao nào, chỗ này không tệ chứ? Sau này anh em chúng ta lại đến nâng cao tinh thần, muốn tới đây thì tới, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế!”
Tiền Minh cười tươi nói: “Vẫn là may mắn nhờ có anh Hải đề bạt. Lần này mọi việc đã xong, tổng biên tập chắc chắn cảm thấy rất hài lòng về anh, suy cho cùng thì những tài liệu quan trọng đều do anh bàn giao lại. Vị trí tổ trưởng này anh Hải chắc chắn có được!”
Trần Hải cười to, cũng không có ý khiêm tốn gì, nói: “Sau này vẫn còn phải nhờ cậu giúp đỡ nhiều, về sau chúng ta cùng nhau làm việc, cùng nhau kiếm tiền rồi cùng hưởng thụ. Nói cho cậu nghe, trong cái nghề này, chúng ta mới là người lãnh đạo. Chúng ta muốn ai nổi tiếng thì người đó nổi tiếng, muốn hạ bệ ai thì người đó chắc chắn không sống được trong cái giới này.”
Hai cô người mẫu bên cạnh đều biết thân phận của bọn họ, cho nên mắt của bọn họ khi nhìn hai người ngày càng sáng, cho rằng đây có thể là cơ hội trở thành minh tinh nổi tiếng của mình. Nếu như có thể trở thành minh tinh thật, muốn bọn họ trả giá gì cũng không phải là không thể. Ít nhất thì trả giá một lần như vậy rồi đổi đời trở thành người nổi tiếng còn tốt hơn là ngày ngày uống rượu ở nơi này!
Nhìn thấy ánh mắt của hai cô người mẫu, nụ cười trên mặt Trần Hải càng sâu hơn, trải qua nhiều ngày nỗ lực, hai con khốn chết tiệt này cuối cùng cũng cắn câu rồi, tối nay không biết có thể vui vẻ không…
Tiếp đó, Trần Hải càng khẩn trương mời rượu hơn.
Rất nhanh, bốn người đã uống được kha khá.
Trần Hải giả vờ đi xuống dưới lầu một cách tự nhiên hơn cả cô người mẫu xinh đẹp kia, rồi đi về phía bãi đỗ xe. Tiền Minh hiểu ý, ôm lấy một cô người mẫu khác, sau đó cả bốn người cùng đi về phía bãi đỗ xe, chuẩn bị sẵn sàng để đi nhận một phần thưởng thật sự.
Chương 303 Anh ta là quỷ dữ.
Tiền Minh và Trần Hải là những trợ lý tốt nhất của Lý Hoán.
Trong khoảng thời gian này, tất cả những tin đồn về Lâm Trạch Dương, bao gồm cả video và hình ảnh, đều do hai người này gây ra. Sau đó, hai người không hề dừng lại.
Cả hai đều là phóng viên nên viết bài rất tốt, những bài đăng trên mạng mang danh nghĩa của Lâm Trạch Dương đều do hai người họ viết. Họ không chỉ viết bài mà còn thuê một lượng lớn thủy quân .
Cho dù là fan của Trần Bá Trực hai lần tấn công Lâm Trạch Dương cũng là do hai người này sắp đặt.
Lý Hoán là người đưa ra đề xuất, còn họ là người thực hiện kế hoạch.
Vì vậy, trong khoảng thời gian này, họ thu được lợi nhuận rất cao nên mới có thể đến quán bar Nữ Hoàng để tiêu tiền.
Hai người lúc này rất hài lòng, không chỉ có sự nghiệp tốt, có tiền mà còn ôm được người, có thể nói là đã đạt đến đỉnh cao của cuộc đời.
Hai người ôm người đẹp về phía bãi đậu xe, mặt mày tươi cười, ánh mắt dán chặt vào người họ, tay vung vẩy lung tung.
Mặt của hai người đẹp hiện rõ sự không vui, nhưng họ vẫn phải cố gắng chịu đựng vì tương lai của mình, dù sao thì họ cũng đã quyết định nên giờ cứ làm như vậy. Đây có lẽ là sự thật, luôn có một số người đáng ghét, làm những việc đáng ghét, nhưng họ luôn có thể sống một cuộc sống thoải mái. Ngay khi hai người chuẩn bị đi tới đầu xe, phía trước đột nhiên có một người bước ra.
Người đàn ông này mặc bộ đồ thể thao, đội một chiếc mũ lưỡi trai, đội xuống thấp đến mức không thể nhìn rõ mặt.
Trần Hải và Tiền Minh đều sửng sốt, nhưng trên mặt lại không có chút sợ hãi nào.
"Này, anh đang cản đường tôi, xe này là của tôi, cút khỏi đây." Trần Hải tiến lên một bước, hung hăng nói với người đàn ông trước mặt. Người tự mãn tất nhiên sẽ không sợ hãi, hơn nữa sau khi uống rượu họ sẽ thật sự cho rằng cả thế giới đều thuộc về mình.
Người đàn ông hơi ngẩng đầu, khóe miệng nhếch lên, nhưng không nói gì.
Nhưng Trần Hải tựa hồ nhìn thấy quỷ, hắn liên tục lùi về phía sau, hai mắt trợn to, chỉ vào người đàn ông trước mặt, giọng nói trở nên nghẹn ngào nói: “Anh, anh, Lâm Trạch Dương, sao anh lại ở đây?"
Người trước mặt hắn là Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương tới đây đương nhiên là để tìm hai nhân vật chủ chốt là Trần Hải và Tiền Minh. Vì sao anh lại biết hai nhân vật chủ chốt này?
Lâm Trạch Dương, Long Vương từng khiến cả thế giới lính đánh thuê im lặng là ai, người có thể một tay điều khiển thế giới ngầm và khiến một tổ chức khủng bố hoảng sợ chỉ bằng một cái nhìn.
Người như vậy, cho dù anh không cảnh giác lắm cũng có thể bị người khác theo dõi sao? Đừng nói hai phóng viên như Trần Hải và Tiền Minh, ngay cả đặc vụ cũng không nghĩ tới việc lặng lẽ đi theo Lâm Trạch Dương, huống chi là hai người này nằm trong đám đã theo anh được hơn hai tuần.
Sẽ là một trò đùa nếu Lâm Trạch Dương vẫn không thể tìm thấy họ.
"Cô gái, mau rời đi." Lâm Trạch Dương vẫn cúi đầu không cho máy quay chiếu vào mình, giọng nói cũng rất trầm, giọng nói đã thay đổi, cho nên sau đó không có ai có chứng cớ gì để buộc tội anh từng tới đây. Đây là điều mà Long Vương vẫn phải thận trọng.
Hai người phụ nữ liếc nhìn Trần Hải và Tiền Minh, vẻ mặt đầy sợ hãi, vội vàng bỏ chạy, nghe nói phóng viên có rất nhiều kẻ thù, tính mạng của họ có thể bị đe dọa bất cứ lúc nào.
Sau khi hai người phụ nữ rời đi, Trần Hải và Tiền Minh cũng bình thường trở lại, chỉ tỏ vẻ bối rối vì lương tâm cắn rứt. Nhưng nếu nghiêm túc suy nghĩ, hai người bọn họ cũng không cần phải sợ Lâm Trạch Dương.
"Lâm Trạch Dương,anh muốn làm gì ở đây? Tránh ra, nếu không tôi sẽ gọi cảnh sát bắt anh. Đừng tưởng rằng tôi sẽ sợ loại người hung bạo như anh." Giọng điệu Trần Hải trở nên hung dữ.
Lâm Trạch Dương nhìn thẳng Trần Hải nói: "Tôi chỉ cho anh một cơ hội, nghe tôi nói, nếu không để tôi nổi giận, hậu quả sẽ nghiêm trọng đấy."
"Hừ, anh tức giận một chút, hậu quả sẽ nghiêm trọng, nếu tôi mà tức giận, hậu quả sẽ càng nghiêm trọng hơn. Cút ra khỏi đây nếu không anh sẽ chết." Trần Hải trực tiếp gầm lên với Lâm Trạch Dương.
Lâm Trạch Dương không bước sang một bên mà vẫn dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn Trần Hải, sau đó chậm rãi giơ tay lên
Hắn ta giật mình, lùi lại một bước. Khi phát hiện Lâm Trạch Dương không ra tay, Trần Hải càng tức giận hơn, hắn đã từng bị dọa sợ một lần nên quên đi, lần thứ hai thực sự rất xấu hổ.
"Đáng chết, anh còn muốn ra tay, anh cho rằng tôi sợ người có lai lịch gì đó sao? Tôi biết anh là kẻ bần cùng, thậm chí còn ở nhà thuê, có khả năng thì làm cho tôi xem." Trần Hải lại hét lên với anh.
Lâm Trạch Dương vung tay tát vào mặt hắn, tốc độ không nhanh, lực không mạnh, trên mặt không có biểu tình gì.
Trần Hải sửng sốt, trên mặt lộ ra vẻ tức giận hơn.
Bốp!
Lại một cái tát giáng xuống, một cái tát không quá nặng cũng không quá nhẹ.
"Tôi cùng anh đánh một trận." Trần Hải hét lớn, chuẩn bị xông vào đánh Lâm Trạch Dương.
Anh nhẹ nhàng giơ tay còn lại đè lên đầu Trần Hải, khiến hắn không thể cử động.
Bốp! Bốp! Bốp!
Hết cái tát này đến cái tát khác, mỗi tát của Lâm Trạch Dương không quá mạnh nhưng cũng không hề nhẹ.
Ánh mắt anh rất bình tĩnh, giống như trước mắt chưa từng xảy ra chuyện gì.
Bãi đậu xe lúc này đặc biệt yên tĩnh, chỉ nghe thấy những tiếng tát, còn có tiếng vọng lại từ xa, nên những cái tát ban đầu tưởng chừng như đều đặn lại trở nên nhanh và lộn xộn hơn.
Chỉ trong nháy mắt, Trần Hải không biết mình đã nhận bao nhiêu tát, vốn dĩ đau đến toàn thân run rẩy, nhưng bây giờ lại không cảm thấy đau đớn bao nhiêu, ngược lại, hắn lại cảm thấy trên mặt rất nóng và ấm, còn cảm thấy dễ chịu một chút.
Tiền Minh chứng kiến tất cả những điều này không khỏi nuốt khan, hai mắt gần như muốn rớt ra khỏi tròng.
Bởi vì khi Tiền Minh nhìn thấy khuôn mặt của Trần Hải, trên mặt đã bị lột đi một tầng da.
Trần Hải mặt không còn đỏ nữa mà đã nát vụn, không phải máu chảy ra mà là toàn bộ khuôn mặt đều là máu.
Lại nhìn Lâm Trạch Dương, từ đầu đến cuối vẫn duy trì vẻ mặt bình tĩnh, tay không hề run, mắt cũng không chớp.
Anh ta là quỷ dữ..
Chương 304 Tôi giải thích
Trần Hải đã có chút đứng không vững, nước mắt và máu đã hòa vào nhau trở nên mờ nhạt, không rõ ràng.
Lúc này anh ta không khác gì một tên ngốc, đầu óc trống rỗng, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm vào nơi nào đó không nhúc nhích.
May mắn lúc này Lâm Trạch Dương đã dừng lại. Khi anh dừng lại, Trần Hải đột nhiên cảm thấy đau đớn dữ dội, đầu sắp nổ tung, trợn mắt gần như ngất đi.
"Hiện tại tôi hỏi anh một vấn đề, anh trả lời tôi, nếu như tôi không hài lòng sẽ đánh anh một cái, anh hiểu không?" Lâm Trạch Dương lạnh lùng nhìn Trần Hải, nói.
Trần Hải theo bản năng vội vàng gật đầu, anh ta hiện tại đã khôi phục cảm giác đau đớn và biết rất rõ, nếu để anh thử lại lần nữa, anh ta có thể sẽ đau đến chết.
Lâm Trạch Dương lại tát anh ta một cái.
Trần Hải vẻ mặt có chút bối rối, không phải muốn hỏi một câu sao? Tại sao đánh anh ta?
"Anh có thể thành thật hơn một chút được không. Tôi hỏi anh, có hiểu không, tại sao lại không trả lời?" Lâm Trạch Dương khẽ cau mày, vẻ mặt không hài lòng.
Đầu Trần Hải nổi vạch đen, cái này cũng coi là câu hỏi, nhưng chẳng phải anh ta đã gật đầu sao? Trong mắt Trần Hải đầy oán hận.
Lâm Trạch Dương lại tát anh ta một cái, sau đó nói: “Tôi lại hỏi anh một câu hỏi, sao anh không trả lời tôi?”
Trần Hải đột nhiên có chút muốn chết, đây cũng là một câu hỏi?
“Quên đi, tôi hỏi anh, hiện tại chứng cứ anh đã thu thập được để ở đâu?" Lâm Trạch Dương trực tiếp hỏi.
"A a a" Trần Hải cũng không ngốc, anh ta vội vàng muốn trả lời, hy vọng có thể tránh khỏi móng vuốt của Lâm Trạch Dương. Nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng, Trần Hải mới phát hiện, mặt của mình bị thương nặng đến mức sưng tấy, thậm chí còn kéo vết thương nhưng vẫn không phát ra được âm thanh nào.
Bốp!
Lâm Trạch Dương lại tát anh ta một cái, đồng thời lắc đầu nói: "Tôi cho anh một cơ hội tại sao không nắm bắt? Anh đúng là một kẻ cứng đầu, tuy rằng tôi không thích anh nhưng tôi tôn trọng sự chính trực của anh. Tôi sẽ cho anh một điều bất ngờ."
Khi anh nói, đôi mắt anh trở nên sắc bén. Lời nói của Lâm Trạch Dương đều là suy nghĩ chân thật của anh, anh thực sự cảm thấy mình không thể tra tấn Trần Hải được nữa.
Trần Hải giật mình, trong cổ họng phát ra một tiếng "Ahhh", nhưng lại không thể phát âm chính xác một tiếng nào, lo lắng đến mức muốn đập đầu vào tường chết.
"Anh này, nếu anh có điều gì muốn nói thì hãy nói rõ cho tôi biết. Anh thấy đấy, người cứng đầu là ai? Không phải tôi. Tôi chỉ là một kẻ hèn nhát. Đừng quan tâm quá nhiều đến tôi. Đừng đánh giá tôi quá, tôi chỉ là một kẻ hèn nhát thôi."
"Ôi trời, tại sao tôi lại không nói nên lời? Anh có thể cho tôi nói một lời được không?"
Trần Hải lúc này thật sự cảm thấy xấu hổ. Rõ ràng anh ta là một người không đáng tin cậy như vậy. Tại sao lại có người cho rằng anh ta là anh hùng?
Lâm Trạch Dương lại tát anh ta lần nữa, lần này mạnh hơn, khiến Trần Hải trực tiếp bất tỉnh. Theo ý định ban đầu của anh, anh muốn giết Trần Hải. May mắn thay, khi tay anh sắp đánh vào đầu anh ta, Lâm Trạch Dương chợt nhận ra đây không phải là chiến trường trong thế giới lính đánh thuê, Trần Hải chỉ là một phóng viên tin tức, không phải kẻ giết người, anh đánh ngã Trần Hải nằm trên mặt đất rồi nhìn Tiền Minh.
Tiền Minh nhịn không được nuốt khan lần nữa, sau đó vội vàng nói: “Tôi nói, anh muốn biết gì thì ta sẽ nói cho anh biết, anh đừng đánh tôi, đừng đánh tôi, anh yêu cầu gì tôi cũng sẽ làm, để tôi làm.”
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương không nói gì, hắn trực tiếp kể lại tất cả những gì mình đã trải qua trong khoảng thời gian này, thậm chí còn kể cho anh nghe chuyện lẻn vào nhà vệ sinh nữ.
"Tôi cũng để mắt thận trọng, tôi sợ tổng biên tập Lý Hoán sẽ quay lưng lại với tôi, tôi đã ghi âm cuộc trò chuyện của chúng ta, tôi sẽ gửi những đoạn ghi âm này vào điện thoại di động của anh ngay bây giờ." Hắn nói.
Lâm Trạch Dương nhướng mày, trên mặt lộ ra nụ cười.
Đây thực sự là một bất ngờ bất ngờ.
Lâm Trạch Dương tới đây tìm hai người này, hoàn toàn là bởi vì Trần Bá Trực vô liêm sỉ, ông ấy lại làm ra chuyện như vậy đã vượt quá giới hạn của anh.
Vốn dĩ anh định dạy cho hai người này một bài học, lấy một ít chứng cứ từ hai người này, sau đó đi tìm Trần Bá Trực, rồi dùng phương pháp tương tự khiến ông ấy đầu hàng.
Không phải ông nói tôi uy hiếp ông sao, tôi thật sự sắp uy hiếp ông. Nhưng hiện tại có những đoạn ghi âm này, Lâm Trạch Dương cảm thấy mình không cần phải tìm thêm phiền phức nữa. Không, sau khi tìm Trần Bá Trực, không phải cũng nên đi tìm Lý Hoán sao?
Lâm Trạch Dương không phải là người chăm chỉ, anh có thể lười biếng, làm sao có thể chủ động nhanh chóng hoạt động?
Lại đến ngày hôm sau.
Hôm nay Lâm Trạch Dương không vào được công ty, không chỉ anh mà toàn bộ nữ nhân viên của Kiều Lan Nữ đều không vào được công ty.
Bởi vì công ty đã bị vây quanh bởi rất nhiều người hâm mộ của Trần Bá Trực, một số người cho rằng họ là đại diện của lẽ phải, trong đó có rất nhiều phóng viên.
Mục đích của những người này đến đây tất nhiên là để gây rắc rối cho Lâm Trạch Dương.
Các nhân viên rất lo lắng nhưng họ không thể làm gì được. Triệu Cẩn Du đã gọi cảnh sát.
Cảnh sát nhanh chóng đến và giải tán đám đông. Mất trọn hai tiếng, vốn dĩ bọn họ đến để làm việc, nhưng xong xuôi thì đã là giờ nghỉ trưa.
Nếu chuyện này tiếp tục diễn ra thì ngày hôm nay có lẽ sẽ chả làm được việc gì. Chỉ cần nghĩ đến ngày mai, Triệu Cẩn Du liền cảm thấy đau đầu, nếu cứ tiếp tục như vậy, Kiều Lan Nữ có thể sẽ trực tiếp bị xóa sổ.
Lâm Trạch Dương cuối cùng cũng tới công ty, nghe được Triệu Cẩn Du báo cáo, anh suy nghĩ một chút, sau đó trực tiếp rời khỏi văn phòng, đi đến chỗ nhân viên.
"Coi như hôm nay là một ngày nghỉ. Mọi người về nghỉ ngơi đi, ngày mai lại đến làm việc." Anh nói xong liền rời đi, quay trở lại văn phòng.
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật, vừa rồi cô còn tưởng anh có ý kiến hay, nhưng không ngờ hôm nay là ngày nghỉ, tình hình công ty hiện tại rất không tốt, Lâm Trạch Dương lại để nhân viên nghỉ ngơi. Cô nhận ra rằng cô thực sự không thể theo kịp suy nghĩ của anh, nhưng Lâm Trạch Dương đã nói những lời đó, cô cũng không thể làm gì được.
Các nhân viên do dự hồi lâu, lần lượt nhìn nhau, ở lại công ty một lúc rồi mới rời đi. Đây cũng không phải là lần cuối cùng họ làm việc tại Kiều Lan Nữ.
Chương 305 Thẩm vấn
Các nhân viên của Kiều Lan Nữ thực sự rất lo lắng, lo lắng công ty sẽ phá sản.
Lâm Trạch Dương thấy gần đây xảy ra quá nhiều chuyện, mấy chuyện này càng ngày càng lớn, hiện tại anh đang có dấu hiệu trở thành kẻ thù của nhân dân, mặc dù vẫn còn có rất nhiều yêu cầu từ Kiều Lan Nữ, đặc biệt là mệnh lệnh từ Smith, Vì vậy, không cần lo lắng không có công việc trong năm nay, thậm chí có thể nói năm nay 100% là một năm thuận lợi đối với Kiều Lan Nữ.
Nhưng bây giờ cảnh sát đã can thiệp, Lâm Trạch Dương có thể sẽ bị bắt, đến lúc đó truyện Kiều Lan Nữ phá sản không phải là không thể. Ngay khi các nhân viên của công ty lần lượt rời đi, trước cửa tòa nhà Tiếng còi đột nhiên vang lên, âm thanh rất lớn và vang lên liên tục.
Trái tim của tất cả nhân viên Kiều Lan Nữ khi nghe thấy âm thanh này đều đập dữ dội, thậm chí có người còn mắt tối sầm, suýt ngã xuống đất.
Rất tiếc, cảnh sát chắc chắn đến đây để bắt Lâm Trạch Dương.
Mọi chuyện diễn ra như mọi người tưởng tượng. Cảnh sát ập vào công ty và chuẩn bị đưa anh đi.
Tất cả nhân viên đều theo Lâm Trạch Dương đến cửa công ty, khuôn mặt của mọi người tràn đầy căng thẳng và buồn bã, họ rất lo lắng anh sẽ biến mất và không bao giờ quay trở lại.
Tất nhiên, tại hiện trường có rất nhiều phóng viên, bọn họ đều có vẻ rất hưng phấn, mặc dù cảnh sát đã cảnh cáo nhưng họ vẫn không ngừng bấm máy. Đây lại là một tiêu đề khác. Chính vào lúc này, Lâm Trạch Dương đột nhiên dừng lại, sau đó anh quay lại nhìn Triệu Cẩn Du và các nhân viên của Kiều Lan Nữ.
Lâm Trạch Dương nở một nụ cười với mọi người, nụ cười giản dị, như thể anh ta không hề bị đưa đến đồn cảnh sát mà đang chào hỏi các nhân viên sau giờ làm việc.
"Làm sao còn có thể cười?" Triệu Cẩn Du nhìn thấy anh cười, tức giận đến mức run lên, muốn tiến lên bóp chết cái tên phiền phức Lâm Trạch Dương này.
"Không sao đâu, đừng lo lắng. Cô không tin tôi à?" Lâm Trạch Dương lúc này không bị cảnh sát khống chế nên bước tới trước mặt Triệu Cẩn Du, đưa tay sờ sờ đầu cô.
Cô sửng sốt trong chốc lát, chỉ có thể ngơ ngác nhìn anh.
Lâm Trạch Dương lại mỉm cười với cô, sau đó quay lại nhìn những nhân viên khác và nói: "Hôm nay được nghỉ. Ngày mai mọi người phải đi làm đúng giờ. Nếu không, tôi sẽ trừ lương. Hẹn gặp lại vào ngày mai." Sau đó, anh vẫy tay chào mọi người rồi đi thẳng vào xe cảnh sát, như thể những cảnh sát này là tài xế của anh và xe cảnh sát là xe đặc biệt của anh.
Trong phút chốc cả cảnh sát và nhân viên của Kiều Lan Nữ đều có chút bối rối, họ không thể xác định được liệu Lâm Trạch Dương đã bị cảnh sát bắt hay anh là cảnh sát trưởng, thay vào đó, bây giờ họ thực sự không còn lo lắng nữa, hành động của Lâm Trạch Dương quá nhẹ nhàng.
Sau đó, cảnh sát đã đưa anh về đồn.
Không biết từ lúc nào, phía trước đồn cảnh sát đã bị phóng viên vây kín, khi nhìn thấy cảnh sát dẫn theo Lâm Trạch Dương tới, bọn họ lao tới như cá mập ngửi thấy mùi máu.
Đúng lúc này, một chiếc xe cảnh sát khác chạy tới. Sau đó, hai chiếc xe cảnh sát đậu cạnh nhau trước đồn cảnh sát, sau đó hai cửa xe đồng thời mở ra.
Lâm Trạch Dương và Trần Bá Trực cùng lúc bước ra khỏi xe cảnh sát.
Biểu cảm của hai người này rất thú vị. Lâm Trạch Dương, nghi phạm bị giám sát, có khuôn mặt bình tĩnh và thậm chí còn mỉm cười với Trần Bá Trực mà không hề lo lắng.
Trần Bá Trực nhíu mày thật chặt, vẻ mặt như sắp chết.
Hai người nhìn nhau. Lâm Trạch Dương chưa lên tiếng, nhưng Trần Bá Trực lại không nhịn được, lớn tiếng quát anh: "Lâm Trạch Dương tao không sợ mày, tao sẵn sàng liều mạng, tao tin xã hội này rất công bằng, người tốt sẽ luôn gặp điều tốt, còn quả báo, kẻ làm ác nhất định sẽ bị trừng phạt."
Phóng viên nhanh chóng bấm máy, chuẩn bị ghi lại mọi chuyện diễn ra tiếp theo một cách chính xác và rõ ràng. Họ đã nhận được tin này từ trước, biết rằng cảnh sát đã thu thập thành công bằng chứng và Lâm Trạch Dương đã trở thành nghi phạm. Sở dĩ Trần Bá Trực bị đề nghị rời khỏi làng giải trí là vì Lâm Trạch Dương uy hiếp, vì vậy nếu sự thật bị lộ vào lúc này, anh nhất định sẽ tức giận. Nhưng hình ảnh mà mọi người tưởng tượng đã không xuất hiện.
"Phải, ông nói không sai, thiện ác có nhân quả." Lâm Trạch Dương bình tĩnh gật đầu.
Trần Bá Trực nhíu chặt mày, trong mắt ông ta tràn đầy nghi hoặc, vì sao Lâm Trạch Dương còn bình tĩnh như vậy? Anh ta không biết chuyện gì đang xảy ra sao? Sao anh ta có vẻ chắc chắn như vậy?
"Còn có loại người kiêu ngạo như vậy, tao không sợ mày. Đây là thế giới trắng đen rõ ràng, chúng ta cùng chờ xem." Trần Bá Trực lại hét lên một tiếng, sau đó sải bước đi vào đồn cảnh sát.
Lâm Trạch Dương suy nghĩ một lúc rồi đi về phía đồn cảnh sát. So với Trần Bá Trực mất nhiều sức lực, Lâm Trạch Dương có vẻ rất bình tĩnh, giống như đang về nhà.
Rất nhanh, Lâm Trạch Dương và Trần Bá Trực đều bị đưa vào một gian phòng. Hai người ngồi đối diện nhau, bên cạnh có một vài cảnh sát.
Bây giờ là lúc hai người phải đối mặt.
"Lâm Trạch Dương, cậu có cần mời luật sư tới không?" Một cảnh sát nói với anh.
Anh lắc đầu nói: "Không cần, tôi nghĩ với chỉ số IQ của người bình thường thì bất cứ ai cũng có thể phân biệt được chuyện hiển nhiên như vậy." Cảnh sát gật đầu, không nói gì.
Nhưng Trần Bá Thiên không khỏi cong khóe miệng, anh ta thật sự là một kẻ ngốc, nếu không có luật sư bên cạnh, chắc chắn sẽ chết thảm, có biết trong quá trình thẩm vấn sẽ có vô số cạm bẫy không?
Tất nhiên, Trần Bá Trực Không biết rằng Lâm Trạch Dương đã trải qua vô số cuộc thẩm vấn và tất nhiên đó không phải những cuộc thẩm vấn thông thường. Tất nhiên, nếu ông ấy biết trước đây anh đã trải qua những gì thì hiện tại đã không ngồi trước mặt anh.
"Vậy bây giờ chúng ta bắt đầu đi, Lâm Trạch Dương." Viên cảnh sát dừng một chút rồi bắt đầu nói.
Nhưng người cảnh sát chưa kịp nói xong thì Lâm Trạch Dương đã ngắt lời anh ta.
Anh đặt một cái đĩa lên bàn.
"Trước khi bắt đầu, tôi muốn anh nghe những gì được ghi trên đĩa này, tôi tin rằng điều này sẽ giúp chúng ta tiết kiệm được rất nhiều thời gian." Lâm Trạch Dương nhàn nhạt nói.
Trần Bá Trực cảm thấy lòng trầm xuống, ông cảm giác được có chuyện gì đó sắp xảy ra, mặc dù ông xác định lúc này Lâm Trạch Dương không có biện pháp nào quay lại, nhưng vẫn không khỏi cảm thấy sợ hãi.