• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 376 Thân phận của Chu Tường

Lâm Phi đưa theo Chu Tường và Hoa Thất trực tiếp rời khỏi quán bar.

Lâm Tử ngồi xuống bàn của tên đầu trọc.

Mấy phút sau, tên đầu trọc từ trên mặt đất đứng dậy, hung tợn nói: “Cho là hắn nhanh, tốt nhất là đừng để ông gặp lại hắn, nếu không ông sẽ dạy cho hắn một bài học, khiến hắn cả đời không quên.”

Tên đầu trọc lúc này thực sự rất tức giận, nếu vừa rồi ông chủ Lục không xuất hiện, hắn cảm thấy mình thậm chí có thể giết chết Lâm Phi chứ không chỉ là khiến Lâm Phi tàn phế.

Lâm Tử âm thầm thở phào nhẹ nhõm, thấy những người này thật sự là liều mạng. Mặc dù cô thực sự không thích Chu Tường, nhưng Chu Tường đã theo đuổi cô rất lâu và thực sự rất tốt với cô. Trên đời này có ai thực sự không có cảm xúc?

Tất nhiên, họ sẽ không biết rằng người may mắn vừa rồi không phải Lâm Phi mà là tên đầu trọc và những người khác đã trốn thoát, nếu Lâm Phi thực sự ra tay, tên đầu trọc và đồng bọn của hắn có lẽ sẽ không thể sống sót cũng nên.

Có lẽ vì Lâm Phi mà tên đầu trọc và những người khác không còn hứng thú với việc uống rượu nữa, nhanh chóng rời khỏi quán bar.

Họ đã mang theo cả Lâm Tử. Lâm Tử vốn không muốn cùng bọn họ đi ra ngoài đổi chỗ chơi, nhưng tên đầu trọc và lão đại qqvv của hắn rất kiên quyết, cho nên Lâm Tử đành phải đi theo đám người này.

Lâm Phi cùng Chu Tường đi phía trước, Hoa Thất theo sát phía sau rất xa.

Lúc này Lâm Phi và Chu Tường đang đi trên một cây cầu. Trên cầu không có người, chỉ có Lâm Phi cùng Chu Tường.

Hai người đã đến giữa cầu. Lâm Phi cùng Chu Tường ngầm hiểu, đồng thời dừng lại.

Chu Tường dựa vào lan can, nhìn về phía bầu trời xa xa, trông rất cô đơn.

Lâm Phi không nói gì, lặng lẽ đứng cạnh Chu Tường.

Một lúc sau, Chu Tường phá vỡ sự im lặng, nhưng vẫn không nhìn Lâm Phi, ánh mắt vẫn nhìn về nơi xa, nói: “Anh nói tại sao cuộc sống có nhiều khó khăn như vậy, khi anh thích một người, tại sao người đó nhất quyết không thích lại anh. Hai bên đều có tình cảm sao lại khó đến vậy.”

Lâm Phi nhìn Chu Tường, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nếu cuộc sống luôn thuận buồm xuôi gió, chẳng phải sẽ chẳng còn gì thú vị sao? Không phải những điều chúng ta nhớ lại luôn là những điều chúng ta cho là tệ sao? Nói như vậy, nếu không có những điều tồi tệ, chúng ta sẽ không có hồi ức.”

“Haizzz, bỏ đi, đừng nghĩ nữa, bởi vì nghĩ tới cũng vô ích.” Chu Tường rốt cuộc thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Phi.

“Sao anh không ra tay với tôi?” Lâm Phi trừng mắt nhìn Chu Tường.

Chu Tường mỉm cười, sau đó nói với Lâm Phi: “Anh rất lợi hại, cho dù tôi ra tay cũng không chắc chắn thắng được. Nếu thế, tại sao tôi phải ra tay? Nhưng nói vậy, anh từ khi nào biết thân phận của tôi?”

Lâm Phi nhìn Chu Tường nói: “Hiện tại mới xác nhận được.”

Chu Tường trợn to hai mắt, sau đó không khỏi lắc đầu cười khổ nói: “Xem ra vừa rồi tôi đã lựa chọn đúng đắn khi không ra tay. Một người luôn cảnh giác với người khác, hơn nữa còn có thực lực mạnh như vậy, ai có thể lợi dụng tình thế mà lẻn vào chứ?”

Lâm Phi nghĩ, đột nhiên nói: “Giờ anh còn cần giết tôi không?”

Chu Tường lại lắc đầu nói: “ Sau này tôi không dám nói gì, nhưng đêm nay tôi sẽ không ra tay.”

“Đã như vậy, chúng ta tiếp tục uống rượu đi.” Trên mặt Lâm Phi hiện lên một nụ cười.

“Đi, nhất định phải uống.”

Hai người nói chuyện rồi lại bước về phía trước, giống như hai người bạn vô cùng quen thuộc.

Tất nhiên, không ai biết vừa rồi trên cây cầu này đã xảy ra chuyện nguy hiểm gì.

Một là Long Vương đã gây chấn động toàn thế giới tay sai, càng chính Lâm chân nhân - người đã giành được danh hiệu võ thuật đầu tiên tại đại hội võ thuật.

Một người là sát thủ nổi tiếng trong những năm gần đây và được coi là thiên tài ngàn năm có một.

Nếu hai người đánh nhau thì e rằng cả thị trấn này sẽ đều bị ảnh hưởng.

Khi Lâm Phi và Chu Tường đi tới một cửa hàng nhỏ ngồi xuống một lát, gã đầu trọc đưa Lâm Tử đi ngang qua trước cửa hàng.

“Đừng, tôi muốn quay lại nơi tôi sống.” Trong giọng nói của Lâm Tử tràn đầy sự phản kháng, hiển nhiên lúc này Lâm Tử rất sợ hãi, âm thanh có chút run rẩy.

“Sao lại đừng, cô em đừng giả vờ nữa, từ lúc đi theo bọn này chẳng phải cô em đã quyết định vâng lời bọn này rồi sao? Việc đại ca bọn này thích cô em là may mắn của cô em đấy. Nếu cô em có thể là người phụ nữ của bất kỳ ai, tại sao không trở thành người phụ nữ của đại ca bọn này. Ít nhất đại ca của bọn này cũng có thực lực tuyệt đối đủ để cho cô em tận hưởng vinh hoa phú quý mà.”

Tên đầu trọc ấn vai Lâm Tử nói.

Hai người bắt đầu cãi nhau. Tên đầu trọc nhất quyết yêu cầu Lâm Tử đi cùng đại ca mình tối nay, nhưng Lâm Tử không đồng ý.

Lâm Phi không nhịn nổi nhìn Chu Tường nói: “Việc này cần tôi ra tay không?”

Chu Tường lắc đầu, sau đó đứng dậy khỏi chỗ ngồi, bước ra ngoài, đi tới trước mặt Lâm Tử.

Lúc này, tên đầu trọc đã giơ bàn tay lên, định tát vào mặt Lâm Tử.

“Mày, lại là mày. Thật là âm hồn bất tán. Có phải là vừa nãy tao không đánh này, nên mày hiểu lầm, nghĩ tao là hạng người tốt gì đó?”

Ngay khi giọng nói của tên đầu trọc vừa dứt, một giọng nói trong trẻo vang lên. Cái tát của tên đầu trọc giáng mạnh vào mặt Chu Tường.

Chu Tường gương mặt đỏ bừng, nhưng ánh mắt vẫn đờ đẫn, vô cảm.

Chu Tường nhìn Lâm Tử nói: “Nếu như em cần anh giúp đỡ, em biết đó, anh sẽ luôn đứng ở phía sau em, vì em anh có thể làm mọi thứ.”

Trên mặt Chu Tương hiện lên một nụ cười, lộ ra hai hàng răng, hắn cười rất ngốc.

Nhìn thấy Chu Tường như vậy, Lâm Tử không khỏi nhíu mày thật chặt, cũng không nói gì.

“Mẹ kiếp, mày không hiểu lời tao nói hay là mày cho rằng tai mình không nghe được?” Tên đầu trọc vừa nói, một tay đã túm lấy tóc Chu Tường, sắc mặt trở nên hung dữ. Khi đứng dậy, hắn trông rất hung ác.

Chu Tường vẫn nhìn Lâm Tử, trên mặt mang theo nụ cười ngốc nghếch như vậy.

“Tao nói cho ngươi biết, đêm nay người phụ nữ này đã quyết định cùng chúng tao rời đi, đại ca chúng tao sau khi vui đùa một chút, chúng tao với tư cách là em trai, phải vui vẻ một chút, xem người phụ nữ này quyến rũ đến mức nào, có lẽ cô ta còn thích thú hơn bọn tao .” Nhân tiện, mày có muốn qua không? hahaha.” Tên đầu trọc lại cười.

Lâm Tử nước mắt tràn ra, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi, nàng biết rất rõ người như gã đầu trọc thật sự có thể sẽ làm điều đó.

Lâm Tử quả thực cũng không ngại đi theo đại ca của tên đầu trọc, ít nhất hắn so với Hạo ca tốt hơn rất nhiều. Nhưng cô vẫn là một người phụ nữ bình thường, không thể chấp nhận được nhiều người như vậy.
Chương 377 Đây là có lẽ là yêu

Nhiều người cho rằng Lâm Tử là một người phụ nữ phóng đãng, tùy tiện.

Nhưng Lâm Tử thật sự là như vậy sao.

Có câu nói rằng nếu có thể hạnh phúc mỹ mãn thì ai lại muốn sống đầu đường xó chợ

Khi Lâm Tử còn rất nhỏ, ba đã bỏ trốn. Người mẹ không thể một mình gánh vác trách nhiệm nuôi dạy Lâm Tử nên quyết định tái hôn. Nhưng cha dượng của Lâm Tử cũng là một người xấu, ông ta uống rượu hàng ngày và cứ sau khi say rượu trở về đều thích đánh người.

Lâm Tử và mẹ sớm đã nhịn không nổi, nhưng bọn họ cũng không còn chút sức lực nào, nếu không đi theo người đàn ông này, bọn họ sẽ chết đói.

Cũng từ lúc đó Lâm Tử biết rằng muốn sống một cách yên ổn ở thế giới này, nhất định phải có sức mạnh.

Bản thân Lâm Tử đã học tập rất chăm chỉ nên đã được nhận vào trường đại học trọng điểm này. Nhưng chẳng bao lâu, Lâm Tử phát hiện ra rằng nếu không có nền tảng trong xã hội này thì dù năng lực có mạnh đến đâu cũng khó có được chỗ đứng. Những cái gọi là thành công tự thân đó chỉ xảy ra với rất ít người.

Hiện tại sự vất vả đó đã không còn quan trọng nữa, đương nhiên Lâm Tử còn thể làm gì khác ngoài dựa vào những người có quyền lực. Chỉ bằng cách này Lâm Tử mới có thể thu được lợi ích tối đa trong thời gian ngắn nhất.

Nhưng điều này không có nghĩa Lâm Tử là người không có giới hạn.

Giống như bây giờ, Lâm Tử cảm thấy tủi thân, giống như một món hàng bị mua bán vậy. Hạo ca hoàn toàn phớt lờ cô, giờ cô lại muốn đi theo Hứa Phi. Nhưng trong tương lai, nếu Hứa Phi gặp được người mạnh mẽ hơn, liệu hắn có nhường cô cho kẻ khác không?

Chắc chắn có, Hứa Phi chẳng qua là một Hạo ca thứ hai mà thôi.

Lâm Tử càng nghĩ càng cảm thấy tủi thân, cảm thấy mình cả đời này đều là đau khổ. Nước mắt Lâm Tử chậm rãi chảy ra.

“Lâm Tử, em không sao chứ?” Chu Tường rất lo lắng khi nhìn thấy Lâm Tử rơi nước mắt.

Sau đó, tên đầu trọc tát mạnh vào mặt Lâm Tử, để lại một vết đỏ rõ ràng trên mặt Lâm Tử.

Nước mắt của Lâm Tử cuối cùng cũng không nhịn được nữa, chảy xuống như vòi nước được mở.

“Con khốn này, mày còn dám khóc?” Tên đầu trọc hung ác nói với Lâm Tử.

“Ai ai có thể cứu tôi với? Tôi không ổn nữa rồi. Ai có thể cứu tôi với?” Lâm Tử kêu lên, giọng nói đau lòng đến mức rơi vào trạng thái suy sụp.

“Mẹ kiếp, mày còn khóc, tao sẽ cho mày khóc.” Vừa nói, tên đầu trọc lại giơ tay lên, chuẩn bị tát vào mặt Lâm Tử.

Lâm Tử nhắm mắt lại, không phải là chấp nhận số phận của mình, mà biết rằng không có cách nào phản kháng, chỉ có thể chấp nhận nó.

Nhưng Lâm Tử đã đợi rất lâu, số phận tàn khốc vẫn chưa tới, Lâm Tử nhịn không nổi mà mở mắt ra.

“Mày muốn làm gì? Đã vậy còn dám ra tay với tao” Tên đầu trọc nhìn Chu Tường, trên mặt đầy tức giận.

Chu Tường không nhìn tên đầu trọc mà cười với Lâm Tử, cười như một kẻ ngốc.

“Lâm Tử, không cần phải sợ, anh sẽ giúp em.” Chu Tường nói với Lâm Tử.

Lâm Tử không nói gì, lúc này cô cũng không thể nói được, chỉ là đang khóc, cũng không biết trong đầu mình đang nghĩ gì.

“Mẹ kiếp, đi chết đi.” tên đầu trọc nói, lại tát Chu Tường một cái.

Nhưng khi cái tát giáng xuống Chu Tường, tên đầu trọc lại phát hiện tay mình bị nắm lại, không thể động đậy.

Tên đầu trọc không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng trong lòng vô cùng tức giận, vừa rồi một sinh vật như con kiến tồn tại trước mặt khiến hắn ta không thể cử động.

Tên đầu trọc đá Chu Tường bằng một chân.

Bị Chu Tường đẩy nhẹ tay, tên đầu trọc ngã xuống đất và hét lên.

Đúng lúc này, lão đại của tên đầu trọc cùng một số tên côn đồ cuối cùng cũng đi tới.

Hứa Phi nhìn tên đầu trọc lại ngã xuống đất, lại cau mày nói với Chu Tường: “Vừa rồi ở trong quán bar tao đã bỏ qua cho mày, nếu mày nghĩ, tao là loại người dễ bắt nạt, vậy thì đừng trách tao không khách sáo.”

Hứa Phi vừa vẫy tay vừa nói.

Bốn gã to lớn đứng đằng sau Hứa Phi, họ đều cầm vũ khí của riêng mình bao gồm dao găm, dao và dùi cui, tất cả đều hung dữ và trông cực kỳ đáng sợ.

Lâm Tử nhìn thấy như vậy, cơ thể run lên một cách sợ hãi, hai mắt trừng thẳng.

Chu Tường lại nhìn Lâm Tử, lại cười như kẻ ngốc, nói: “Yên tâm, Lâm Tử, có anh ở đây thì không ai có thể tổn thương em.”

“ Đi chết đi.” Mấy gã to lớn hét lớn, lao về phía Chu Tường.

Lâm Tử không khỏi hét lên một tiếng, đồng thời nhắm mắt lại.

Sau đó

Khi Lâm Tử mở mắt ra lần nữa, cô phát hiện bốn gã to lớn vừa lao về phía đó đã ngã xuống đất.

Mà người mà hắn cho là đồ bỏ đi lúc này vẫn đứng đó, thậm chí còn không rời khỏi vị trí của mình.

Sau đó, Chu Tường di chuyển, đi về phía Hứa Phi.

Hứa Phi muốn nói điều gì đó, nhưng lại chẳng thể nói được gì.

Chu Tường đưa một tay ra, tóm lấy cổ Hứa Phi, sau đó nhấc Hứa Phi lên.

Hứa Phi mặt lập tức đỏ bừng, không nói được, thoạt nhìn rất khó chịu.

“Mày muốn gọi người, vậy thì cứ gọi đi. Nhưng tao có điều này muốn nói trước với mày. Mày gọi bao nhiêu người đến thì tao sẽ cho từng đó người từ nay về sau vĩnh viễn không đi được nữa. Còn mày.”

Chu Tường không nói thêm nữa, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng nói lạnh lùng đến mức khiến không gian xung quanh như muốn đóng băng.

Lúc này Chu Tường đã buông Hứa Phi ra. Hứa Phi nằm trên mặt đất như một con chó, không nói được một lời, hoàn toàn chẳng có dáng vẻ gì giống một lão đại.

Lâm Tử lúc này đã mở mắt ra, nhìn thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn choáng váng.

Trong suy nghĩ của cô, Chu Tường là đồ bỏ đi, một kẻ chỉ biết ru rú ở nhà, nhưng bây giờ Chu Tường dường như là một vị vua thống trị thiên hạ vậy.

Lâm Tử đối với dáng vẻ bây giờ của Chu Tường cảm thấy xa lạ, tựa như chưa từng quen biết.

Anh chàng này không chỉ trở nên dũng cảm hơn mà dường như còn trở nên mạnh mẽ hơn.

Chu Tường quay đầu lại nhìn Lâm Tử, trên mặt lộ ra nụ cười, lúc cười vẫn như cũ, vẫn giống như một kẻ ngốc.

“ Em, em không sao chứ Lâm Tử.”

Chu Tường thậm chí còn không thể nói năng lưu loát khi đứng trước Lâm Tử.
Chương 378 Xoá bỏ lớp ngụy trang

Lúc này Lâm Tử giống như một tên ngốc, cô ta cũng chỉ có thể giống như một tên ngốc.

Lâm Tử tính ra đã quen biết Chu Tường được một khoảng thời gian dài, trong khoảng thời gian này, Chu Tường vẫn luôn là một bao trút giận, cho dù có nói anh ta là đồ bỏ đi cũng không quá lời.

Nhìn thái độ và hành động vừa rồi của Chu Tường khi đối mặt với Hạo Ca, đừng quá vâng vâng dạ dạ. Thậm chí Lâm Tử còn chưa bao giờ thấy Chu Tường nói một câu nặng lời trước mặt mình, thậm chí là nói to tiếng còn chưa từng.

Người như vậy bây giờ lại… Gã đầu trọc mà Lâm Tử nhìn có vẻ cực kỳ hung hãn trong nháy mắt đã ngã xuống. Hứa Phi, người được cho là trùm xã hội đen lớn nhất ở thị trấn Long Tỉnh, đồng thời được đồn đại là có sức mạnh và giá trị vũ lực cao đến trình độ nhất định, vậy mà lại trong nháy mắt đã ngã xuống đất vì Lâm Tử.

Lâm Tử thậm chí còn không nhìn rõ Chu Tường đã ra tay như thế nào, lão đại được gọi là Hứa Phi và các đàn em của hắn đã không còn cử động được.

Lại nhìn Chu Tường bây giờ, nụ cười ngốc nghếch giống như biểu cảm bình thường của một tên ngốc này.

"Lâm Tử, cô về nghỉ ngơi trước đi, tôi còn có một số việc phải xử lý. Vậy thì…" Nói đến đây, nụ cười trên mặt Chu Tường biến mất, vẻ mặt có vẻ nghiêm trọng, mang theo một loại cảm giác cô đơn và hiu quạnh. Trong mắt của anh ta thậm chí còn có nỗi buồn man mác, giống như một người cô đơn sắp xa rời quê hương và đi đến một nơi nào đó rất xa.

Lâm Tử cũng không biết tại sao, trong lòng cô ta đột nhiên trùng xuống, trong người như có thứ gì đó đã biến mất.

Trên mặt Chu Tường lại hiện lên nụ cười, anh ta nói: "Tạm biệt nhé."

Chu Tường vẫy tay với Lâm Tử, sau đó anh ta đi về phía trước, rất nhanh đã biến mất trước mặt của Lâm Tử.

Một lúc lâu sau, Lâm Tử thu hồi ánh mắt, nhìn về phía Lâm Trạch Dương vẫn đang ở một bên.

Lâm Tử ngẫm nghĩ, sau đó cô ta đi về phía Lâm Trạch Dương và nói: "Tôi không biết anh có phải bạn của Chu Tường hay không, nhưng tôi vẫn hy vọng anh có thể nói với Chu Tường lời cảm ơn. Cảm ơn anh."

Nói xong, Lâm Tử lại do dự một lúc rồi mới bước đi.

Lâm Trạch Dương vẫn chưa rời đi, anh vẫn như cũ đứng ở đó, nhìn đám người Hứa Phi còn đang nằm trên mặt đất mà lắc đầu, sau đó anh lại ngẩng đầu nhìn ánh trăng trên bầu trời.

"Tiếp theo cậu định làm gì đây?" Lâm Trạch Dương bỗng nhiên mở miệng nói.

Bên cạnh Lâm Trạch Dương lúc này không có ai cho nên anh là đang tự nói chuyện với chính mình.

"Đương nhiên là phải triệt để giải quyết những kẻ này trước tiên. Nếu tôi đã ra tay rồi thì bọn chúng sẽ không có bất kì cơ hội nào làm tổn thương Lâm Tử nữa." Đột nhiên có một bóng người từ dưới cầu đi ra, sau đó nhảy tới bên cạnh Lâm Trạch Dương.

Người nhảy ra từ dưới cầu hóa ra lại là Chu Tường.

Chu Tường căn bản chưa đi xa.

Lâm Trạch Dương lại lắc đầu nói: "Cậu biết tôi không có ý như vậy."

Chu Tường suy nghĩ, không nhịn được mà thở dài một tiếng, anh ta nhíu chặt mày, nhưng từ đầu đến cuối cũng không mở miệng nói.

Có lẽ trên đời này không có nhiều người từng nhìn thấy Chu Tường như vậy. Anh ta hiện giờ là lính đánh thuê có thể xếp hạng là top ba sát thủ hàng đầu, có thể nói vào lúc này chỉ có Lâm Trạch Dương là người duy nhất biết danh tính thực sự của Chu Tường.

Chu Tường từ khi còn rất nhỏ đã phải nhận huấn luyện như ma quỷ, sau đó anh ta nhanh chóng trở thành một sát thủ. Những năm này Chu Tường vẫn luôn chấp hành nhiệm vụ ở nhiều nơi trên thế giới.

Mặc dù tuổi tác của Chu Tường không lớn, nhưng những chuyện anh ta trải qua đã đủ nhiều, nhiều đến mức Chu Tường thấy chán ghét. Vì vậy, Chu Tường đã trở về Trung Hoa giống như Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương muốn hoàn toàn rửa sạch tay, Chu Tường thì muốn nghỉ ngơi một khoảng thời gian.

Trong thời gian này, Chu Tường vào một trường đại học, sau đó gặp được Lâm Tử. Lần đầu tiên nhìn thấy Lâm Tử, Chu Tường phát hiện mình đã thích người con gái này.

Nhưng Lâm Tử không thích Chu Tường.

Chu Tường biết rất rõ Lâm Tử là người như thế nào, có thể sẽ có người cho rằng Lâm Tử yêu thích hư vinh, nhưng Chu Tường lại cho rằng đó chính là tính cách thật. Sự ham hư vinh của Lâm Tử ở trong mắt người khác lại chính là thứ đã thu hút Chu Tường.

Đương nhiên Chu Tường biết, nếu như anh ta dùng một chút thủ đoạn, thể hiện ra một chút thực lực của mình thì Lâm Tử sẽ bám lấy anh ta. Giống như vừa rồi, Chu Tường tin rằng nếu như anh ta đồng ý thì tương lai Lâm Tử nhất định sẽ đi theo mình.

Thế nhưng.

"Về sau tôi sẽ rời khỏi đây, thậm chí sẽ rời khỏi Trung Hoa." Chu Tường trầm mặc một hồi lâu rồi mới nói với Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương không khỏi nhướng mày, sau đó hỏi: "Không phải cậu thích Lâm Tử sao? Còn có, nhiệm vụ của cậu nữa?”

“Vốn dĩ tôi không nhận nhiệm vụ gì, chỉ là tôi vừa hay ở đây, cũng vừa hay có người biết tôi ở chỗ này, cho nên muốn mời tôi ra tay xem một chút. Tôi cũng không hứa hẹn gì với hắn ta, tôi chỉ nói rằng nếu như gặp được thì sẽ ra tay mà thôi.”

Chu Tường chỉ trả lời câu hỏi thứ hai của Lâm Trạch Dương, sau đó anh ta bắt đầu đi về phía trước.

Lâm Trạch Dương không nhịn được mà lắc đầu, sau đó anh đi ngược lại hướng của Chu Tường.

Lâm Trạch Dương có thể cảm nhận được một chút khí tức mình nghĩ thông từ cơ thể của Chu Tường, cho nên anh biết rõ rốt cục Chu Tường sẽ làm gì tiếp theo.

Từ hôm nay trở đi, có lẽ sẽ không còn người đàn ông nào được gọi là Hứa Phi trên thế giới này nữa, thậm chí ngay cả những người liên quan đến Hứa Phi, hay là những người sẽ làm bất cứ điều gì cho Hứa Phi, cũng sẽ không còn tồn tại.

Về phần tên Hạo Ca kia, đêm nay hắn ta nhất định sẽ rất khó khăn, có thể sống sót hay không chỉ xem vận may của hắn ta thế nào.

Lâm Trạch Dương không biết Chu Tường có năng lực làm những việc như vậy không, hay rốt cuộc Chu Tường là ai, nhưng anh khẳng định Chu Tường có thực lực tuyệt đối.

Người có thể cải trang trước mặt Lâm Trạch Dương mà không để Lâm Trạch Dương phát hiện, cũng là người không hề sợ hãi khi Lâm Trạch Dương bộc phát khí tức cường đại của mình, anh tin rằng Chu Tường không có sức mạnh vũ lực bằng mình nhưng anh ta tuyệt đối là cao thủ đỉnh cấp.

Hơn nữa, người bình thường làm sao có thể chống lại những tên lính đánh thuê sát thủ quanh năm đi trong bóng đêm?

"Có chuyện gì vậy? Tại sao người đàn ông đó lại rời đi?" Khi Lâm Trạch Dương đi tới đầu cầu, Hoa Thất cũng đi đến đó.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, không nói gì với Hoa Thất.

Hoa Thất không hỏi thêm nữa mà đi theo sau Lâm Trạch Dương, hướng về phong tục tập quán dân tộc mà đi.

Trăng đêm nay rất tròn, trời đêm rất sáng, ánh trăng phản chiếu trong vắt trên mặt sông, tạo cho người ta một cảm giác đẹp đẽ vô cùng.

Gió thanh nhè nhẹ thổi, có say cũng sẽ tỉnh.

Lâm Tử đứng trên ban công khách sạn, ngẩng đầu nhìn trăng trên trời, nước mắt cô ta không ngừng chảy ra, làm ướt đôi gò má của Lâm Tử, thậm chí nước mắt còn làm nhòe đi lớp trang điểm của cô ta.

Không biết đứng trên ban công bao lâu, Lâm Tử dường như chợt tỉnh táo lại, cô ta lao vào phòng tắm, sau đó Lâm Tử mở vòi nước, áp mặt vào đó.

Chẳng mấy chốc, một khuôn mặt thanh tú không chút son phấn xuất hiện trước gương.

Lâm Tử nhìn khuôn mặt này, lại một lần nữa sửng sốt, một hồi lâu sau cũng không nói gì.
Chương 379 Gặp mặt

Trên thế giới này có rất nhiều câu chuyện, nhưng không phải câu chuyện nào cũng có hồi kết.

Trên thế giới này có rất nhiều người, nhưng không phải việc gì ai làm đều có ý nghĩa.

Chúng ta sẽ nhớ những mà mình bỏ lỡ, có những thứ mình không hiểu thì cả đời cũng không hiểu được.

Lâm Trạch Dương mơ hồ cảm thấy, Chu Tường đối với anh sẽ là một đối thủ cường đại, nếu như bây giờ không giết, tương lai có thể sẽ tạo thành uy hiếp rất lớn cho anh.

Nếu anh chưa từng trải qua cuộc sống thành phố, có lẽ vừa rồi đã nắm bắt được vô số khuyết điểm của Chu Tường và giết chết anh ta. Nhưng hiện tại Lâm Trạch Dương không có cách nào giải thích nguyên nhân, anh cũng chưa bao giờ ra tay.

Anh không phải là người đa cảm, suy nghĩ một hồi, hoàn toàn quên mất Chu Tường, lúc này anh đã tới trước một con hẻm.

Sau khi đi qua con hẻm này, Lâm Trạch Dương sẽ trở lại nhân gian của mình.

Nhưng đúng lúc này, anh dừng lại. Bởi vì, có hai người xuất hiện trước mặt anh.

Hai người này chính là ông già và chàng trai trẻ mà Lâm Trạch Dương gặp trên tàu.

Lúc này, ông lão tên Cổ Nhất đã vứt chiếc nạng và xóa đi rất nhiều lớp trang điểm trên mặt, dáng người trông cao lớn, đôi mắt không còn vô hồn mà tràn đầy uy nghiêm.

Cả người nhìn giống như ba mươi bốn mươi tuổi, còn vô cùng trẻ trung và uyên bác.

Chàng trai trẻ tên Cổ Nhĩ đứng bên cạnh Cổ Nhất đã không rời mắt khỏi Lâm Trạch Dương kể từ lần đầu tiên gặp anh, đôi mắt tràn đầy tinh thần chiến đấu, nếu Cổ Nhất không ở bên cạnh hắn ta, có lẽ hắn ta đã lao tới để giết Lâm Trạch Dương.

Lâm Trạch Dương cũng nhìn hai người này, nhất là khi ánh mắt rơi vào Cổ Nhất, lông mày khẽ cau lại.

Lúc ở trên tàu, anh thật sự không có đối đầu trực diện với ông ta, thậm chí anh còn không cảm nhận được khí tức của ông ta.

Lâm Trạch Dương lúc này chỉ cảm thấy trước mắt Cổ Nhất giống như một cây ngàn năm tuổi, nhìn qua có chút già nua, nhưng kỳ thực nó có căn cơ sâu xa, có cảm giác không đáy, rễ cây ăn sâu vào lòng đất, không có cơn bão nào có thể lay chuyển được.

Hai bên chỉ đứng đó, nhìn nhau, như thể sẽ tiếp tục như thế này, không ai chịu di chuyển.

Đột nhiên, có tiếng bước chân, từ bên cạnh một người đi tới. Mặc dù đây không phải là trung tâm thị trấn Long Tỉnh nhưng đây vẫn là một con hẻm có nhiều người qua lại. Một số bạn trẻ đặc biệt thích đi dạo trong những con hẻm như vậy và chụp vài bức ảnh làm kỷ niệm.

Lúc này, một nhóm thanh niên đi tới.

Nhóm thanh niên này không nhận thấy bầu không khí kỳ lạ tại hiện trường, họ nói chuyện cười to, nhìn trái nhìn phải và chụp ảnh.

Lâm Trạch Dương đi về phía trước. Thấy vậy, Cổ Nhất cũng bắt đầu tiến về phía trước.

Khoảng cách giữa hai bên ngày càng gần hơn.

Cổ Nhĩ đột nhiên tiến lên một bước và đi đến trước mặt Cổ Nhất, ông ta nhướng mày, nhưng cuối cùng vẫn không ngăn cản hắn ta .

Hắn ta rõ ràng không tin rằng mình đã thua Lâm Trạch Phi trên tàu, bây giờ muốn quay lại để giải quyết ổn thỏa, ở trên tàu Cổ Nhất đã chặn hắn ta lại.

Bây giờ bọn họ đều ở đây, Cố Nhĩ cũng đã có thêm tin tức, hắn ta không ngờ sự việc lần này kỳ thực lại có liên quan đến thanh niên trước mặt.

Vì vậy, Cổ Nhất chắc chắn không có lý do gì để ngăn cản Cổ Nhĩ vào lúc này.

Hắn ta tăng tốc và nhanh chóng đến trước mặt Lâm Trạch Dương.

Cổ Nhĩ đang định nói gì đó, lại phát hiện anh đã ra tay.

Một tay của Lâm Trạch Dương đột nhiên đưa về phía trước như rồng nổi lên từ mặt nước, tạo ra một cơn gió mạnh, thế giới như sắp rung chuyển, trên người hắn toát ra một cỗ khí tức bá đạo.

Cổ Nhĩ không ngờ rằng Lâm Trạch Dương sẽ ra tay trước, trong lòng tức giận, tranh đấu giữa các cao thủ không phải là công bằng, chính đáng và công khai sao? Làm như vậy cùng đánh lén có gì khác nhau? Trong phút chốc, hắn ta suy nghĩ về tất cả những điều này.

Khi nắm đấm của Lâm Trạch Dương sắp đến nơi, hắn ta đã kịp phản ứng và đưa một tay về phía trước.

Tốc độ tấn công của hắn ta lần này nhanh và nhẹ hơn nhiều lần so với trên tàu.

Nếu lòng bàn tay của Cổ Nhĩ trên tàu nặng như một ngọn núi thì lòng bàn tay của hắn ta lúc này nhẹ như lông hồng và nhanh như chớp.

Một gia tộc lâu đời như Cổ gia làm gì chỉ có mấy chiêu này?

Tay của Cổ Nhĩ đưa về phía trước, giống như một con chim nhanh nhẹn, vòng qua bàn tay đang vươn về phía trước của Lâm Trạch Dương, sắp đặt lên ngực của anh.

Vào thời điểm quan trọng, một tiếng hét đột ngột vang lên. Hóa ra một thanh niên đứng cạnh Cổ Nhĩ đột nhiên nghiêng người và ngã về phía hắn ta.

Đôi mắt của Cố Nhĩ đột nhiên mở to, đương nhiên hắn ta không cần thu lại chiêu này, dù một người đè lên hắn ta cũng không gây ra trở ngại gì quá lớn nhưng dù sao cũng là trở ngại.

Hắn ta tuy không phục Lâm Trạch Dương nhưng vẫn phải thừa nhận thực lực của anh, hắn cũng tin nếu không xảy ra chuyện ngoài ý muốn vừa nãy thì Lâm Trạch Dương vẫn có thể đỡ được và giáng cho hắn một đòn nặng nề.

Nhưng vào lúc này, anh đột nhiên lùi lại, giữ khoảng cách giữa anh và Cổ Nhĩ.

Lúc này, chàng trai bên cạnh Cổ Nhĩ đã đặt tay lên vai hắn ta, hắn ta chỉ có thể rút lui rồi tức giận nhìn chàng trai bên cạnh.

Chàng trai ngượng ngùng liếc nhìn hắn ta rồi nhanh chóng đứng dậy, bước sang một bên.

Sau đó, Cổ Nhĩ tiếp tục nhìn Lâm Trạch Dương, muốn ra tay lần nữa.

Nhưng vào lúc này, Cổ Nhất đã đi tới, đặt tay lên vai hắn ta, nói với Lâm Trạch Dương: “Cảm ơn vừa rồi cậu đã giữ tay mình. Tuy tôi không biết lý do nhưng cậu quả thực đã giữ được. Nhưng mục tiêu của chúng ta chính là người phụ nữ phía sau cậu, cho nên tiếp theo chúng ta sẽ tìm cô ta, nếu cậu vẫn ra tay, chúng ta sẽ không khách khí.” Nói xong, Cổ Nhất tiến lên một bước, bắt đầu bước đi.

Tất nhiên Cổ Nhĩ không phục, nhưng hắn ta chỉ có thể tuân theo mệnh lệnh của ông ta và đi theo.

Sau khi hai người họ rời đi, Lâm Trạch Dương nhìn Hoa Thất và nói: "Cô là ai và cô đã làm gì? Tại sao một lão già như vậy lại muốn đánh cô?" Khóe miệng Hoa Thất co giật, vẻ mặt rất xấu hổ, cô ta nhìn anh nhưng không nói gì.

Lâm Trạch Dương lắc đầu, sau đó tiếp tục đi về phía trước. Hoa Thất không nói ra, anh cũng không có cách nào ép buộc cô ta nói. Huống chi lần này anh đến trấn này, anh và mọi người đã định trước sẽ là kẻ thù. Trong trường hợp này,Lâm Trạch Dương chắc chắn không sợ trở thành kẻ thù của mọi người.
Chương 380 Tổ chức sát thủ

Đi được một đoạn, cuối cùng Cổ Nhĩ không thể chịu đựng được nữa và dừng lại, ánh mắt dán chặt vào Cổ Nhất.

Mặc dù Cổ Nhất là chủ nhân của Cổ Nhĩ, ông nội của Cổ Nhĩ, thậm chí là trưởng lão của gia tộc họ Cổ, nhưng Cổ Nhĩ thực sự không thể thuyết phục được, nếu không phải vừa xảy ra chuyện, hắn cảm thấy mình đã giết Lâm Trạch Dương từ lâu rồi .

"Cháu nghĩ rằng cháu có thể đánh bại Lâm Trạch Dương?" Cổ Nhất dường như đã đoán được suy nghĩ của Cổ Nhĩ, dừng lại và nhìn Cổ Nhĩ.

"Đương nhiên, tay của cháu đã tới ngực Lâm Trạch Dương, động tác của cháu hiển nhiên nhanh hơn Lâm Trạch Dương rất nhiều, cho nên đương nhiên cháu sẽ là người thắng." Cổ Nhĩ tự tin nói.

Cổ Nhất không khỏi lắc đầu, thở dài nói: "Thật là một đứa ngu xuẩn, thân là thành viên Cổ gia, tu vi không đủ cũng không sao, nhưng cháu ngay cả điểm tự giác này cũng không có... Bây giờ ta tuyên bố rằng cháu sẽ bị loại trong cuộc cạnh tranh để trở thành thiếu gia tiếp theo của Cổ gia".

Sắc mặt Cổ Nhất lúc nói chuyện cực kỳ nghiêm túc.

Cổ Nhĩ không khỏi sửng sốt, sau đó nhanh chóng quỳ xuống nói: "Ông ơi, cháu sai rồi, nhưng cháu thực sự không biết mình đã thua ở đâu, xin hãy nói rõ cho cháu."

Cổ Nhất lại liếc nhìn Cổ Nhĩ, vẻ mặt cuối cùng cũng thoải mái hơn một chút, nói: “Sao cháu không nghĩ xem tại sao Lâm Trạch Dương lại có thể trốn thoát? Tại sao Lâm Trạch Dương bay vào rương vẫn có thể bình tĩnh? Ta không biết thủ đoạn ẩn giấu của Lâm Trạch Dương là gì, nhưng ta chắc chắn rằng nếu người qua đường đó không xuất hiện, cháu có thể đã chết."

Cổ Nhĩ nhíu mày thật chặt, chìm vào hồi ức, cuối cùng cũng nhớ tới biểu hiện của Lâm Trạch Dương lúc đó.

Một lúc sau, Cổ Nhĩ mới đứng dậy, nhìn Cổ Nhất nói: "Ông nội, cháu quả thực không phải đối thủ của Lâm Trạch Dương. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm gì?"

Cổ Nhất im lặng một lúc, cuối cùng không lên tiếng mà chỉ nhìn về một phương hướng nào đó.

Trong một căn phòng bên ngoài thị trấn Long Tỉnh.

Nơi này vẫn không có đèn, chỉ có mấy ngọn nến, không thể thấy rõ khuôn mặt của những người dưới ánh nến. Dưới ánh nến, đôi mắt của họ phản chiếu một màu đỏ thẫm, giống như những con quỷ trong vực thẳm địa ngục.

"Lâm Trạch Dương này lai lịch là gì?" Có người tức giận lên tiếng.

"Số ít sát thủ chúng tôi phái tới đều là những sát thủ đã đạt tới cấp SS, đủ sức giết chết ngay cả đệ tử của Gia tộc Ẩn giới Hoa Hạ."

"Theo tin tức, một năm trước Lâm Trạch Dương đột nhiên trở về Trung Quốc, làm việc trong một quán bar nhỏ. Sau đó Tần Quân Dao tìm được hắn. Trong khoảng thời gian tiếp theo, Lâm Trạch Dương đã làm một số việc.

Nhân tiện, có một điều gì đó rất kỳ lạ. Ban đầu, một nhóm lính đánh thuê đang truy đuổi Tần Quân Dao, nhưng sau đó bọn họ đã biến mất. Chuyện cụ thể hơn không có cách nào biết được, dù sao đối phương cũng là hoàng tộc Ả Rập Xê Út."

Lại có người lên tiếng.

Từ đoạn này có thể thấy những người này thực lực mạnh mẽ đến mức nào, chỉ trong một đêm đã nắm giữ được nhiều thông tin như vậy. Nếu không phải có một bóng ma giúp Lâm Trạch Dương che giấu thông tin, nếu Lâm Trạch Dương không phải Long Vương thần bí, một người bình thường hay thậm chí là sát thủ cấp SSS đều sẽ giáng cho bọn họ một đòn chí mạng.

"Tại sao cuối cùng thì tạp kỹ Tinh Vương Chu Tường lại không ra tay? Quên đi, Chu Tường ngay từ đầu đã không nhận nhiệm vụ, việc giải quyết vấn đề Lâm Trạch Dương này đều là do chúng ta." Có một giọng nói khác trong bóng tối.

"Đương nhiên, vốn dĩ chúng ta chỉ muốn bắt Hoa Thất, hiện tại Lâm Trạch Dương đã gây cho chúng ta nhiều tổn hại như vậy, nếu không giết hắn, tin tức này có bao nhiêu ảnh hưởng đối với chúng ta?"

"Đừng nói nhảm nhiều như vậy, nhanh chóng xử lý Lâm Trạch Dương, sau đó bắt Hoa Thất. Tiếp theo, chúng ta nên làm việc nghiêm túc, bắt Tần Quân Dao, lấy công thức."

"Đừng lo lắng, ta đã phái người của ta ra ngoài rồi. Lần này, trừ phi Lâm Trạch Dương là Long Vương trong truyền thuyết, nếu không hắn nhất định sẽ chết."

"Hừ Long Vương, cho dù Long Vương có tới, ta cũng sẽ giết hắn, tên Long Vương chết tiệt này."

Có người chửi bới, như thể họ có mối hận sâu sắc nào đó với Long Vương.

Những người khác nghe được hai chữ này, sắc mặt đều trở nên khó coi, nhưng cuối cùng những người này lại không nói một lời.

Người lên tiếng liếc nhìn những người này, định gọi bọn họ là rác rưởi và hèn nhát, nhưng cuối cùng lại không nói được lời nào.

Trong giới lính đánh thuê luôn có một truyền thuyết, trong truyền thuyết đó chỉ có hai chữ: Long Vương.

Không cần mô tả hay sửa đổi thêm, vì hai từ này đã có thể đại diện cho mọi thứ rồi.

Shadow là biệt danh, biệt danh của kẻ sát nhân.

Cái bóng là gì? Dù bạn đi đâu, nó cũng sẽ theo bạn, nhưng bạn có xu hướng phớt lờ sự tồn tại của nó và không có cách nào có thể xua đuổi nó. Trừ khi một ngày bạn rơi xuống và bị mắc kẹt trong bóng tối.

Là một trong số ít sát thủ được đánh giá cấp SSS trong thế giới lính đánh thuê, thành thật mà nói, giá trị năng lực của Shadow không tốt lắm, thậm chí anh ta còn không bằng một sát thủ đặc biệt khi cận chiến.

Nhưng vì Shadow có thể trở thành sát thủ hạng ba nên anh ta đương nhiên có những thế mạnh độc đáo của riêng mình.

Shadow là kẻ săn đuổi

100% thời gian, theo ý kiến của Shadow, hắn ta chỉ là một xạ thủ được xếp ở cấp độ thấp nhất.

Có súng, có mục tiêu, có chuyện gì lớn?

Câu hỏi đặt ra là liệu bạn có thể bắn phát súng này và liệu bạn có thể tiêu diệt được mục tiêu hay không.

Đừng nghi ngờ, đối với một sát thủ như Shadow, vũ khí nhiệt thực sự không có tác dụng trong nhiều trường hợp, lẽ ra không nên có quá nhiều xạ thủ ngay cả súng cũng không bắn được.

Nhưng Shadow lại rất lo lắng, bởi hắn luôn có thể tìm được vị trí tốt nhất và luôn chờ đợi thời điểm tốt nhất. Đây chính là Shadow.

Lúc này, Shadow chôn chân trên nóc một nhà dân, cuộn tròn hoàn toàn, họng súng xuyên qua mái hiên, nhìn từ bên ngoài giống như một đường ống dẫn nước chạy khắp toàn bộ ngôi nhà.

Nhiệm vụ của Shadow đương nhiên là giết Lâm Trạch Dương, thậm chí vụ ám sát này cũng do tổ chức của anh ta cầm đầu.

Nhưng điều kỳ lạ là lúc này họng súng của Shadow không hề hướng về phía nhà nghỉ chỉ phục vụ bữa sáng của Lâm Trạch Dương mà chuyển lên nóc một khách sạn cạnh nhà nghỉ của Lâm Trạch Dương.

Sau khi chuẩn bị xong mọi việc, Shadow châm một điếu thuốc bên cạnh.

Khói được đặt trong góc nên từ bên ngoài không thể nhìn thấy ánh lửa.

Shadow cũng không hút thuốc.

Điếu thuốc này của hắn dùng để đoán hướng gió.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK