Tập đoàn Lâm Thị là xí nghiệp đứng đầu của tỉnh; ở Trung Hoa nói chung, tầm ảnh hưởng có khi còn có thể xếp vào top 10. Bất chấp những khó khăn của mấy năm gần đây, tập đoàn Lâm thị vẫn không ngừng vươn lên, phát triển mạnh mẽ, tiền đồ ngày một sáng chói hơn.
Triển lãm Bác Mỹ này là Lâm thị tiện tay tổ chức. Vậy nên, muốn lấy được danh ngạch của triển lãm, đương nhiên là phải gặp được lãnh đạo của tập đoàn này.
Là một người lãnh đạo hoàn toàn xứng tầm với Lâm thị, Lâm Vấn Thiên chính là hình mẫu lý tưởng của tập đoàn Lâm thị, cũng là một tấm gương cho các doanh nhân Trung Hoa.
Những người như anh ta, dù có đi đến đâu thì cũng luôn nhận được sự kính nể từ người khác. Nên người bình thường muốn nhìn thấy anh ta thì hơi khó.
Tính ra Kiều Lan Nữ cũng không phải là một xí nghiệp với quy mô nhỏ, nhưng so với Lâm thị thì lại không khác gì một con bè nhỏ và một chiến hạm khổng lồ cả, chênh lệch thật sự quá lớn.
Cho nên Kiều Lan Nữ mà muốn gặp trực tiếp Lâm Vấn Thiên là điều gần như không thể. Nhưng muốn tham gia vào triển lãm Bác Mỹ cũng không phải là không có cách.
Triển lãm Bác Mỹ rất quan trọng, nhưng không cần ông cụ Lâm tự mình đứng ra điều hành.
Triệu Cẩn Du phải tận dụng hết mạng lưới quan hệ của mình, vất vả lắm mới nghe ngóng được tin này. Sau đó cô chạy tới văn phòng của Lâm Trạch Dương, báo cho anh.
"Tối nay, bộ phận quản lý tại thành phố này của Lâm thị sẽ chuẩn bị một bữa tiệc. Nếu chúng ta có thể thương lượng với họ vào lúc đó, chắc chắn ta sẽ nhận được danh ngạch của Bác Mỹ!"
Triệu Cẩn Du hưng phấn nhìn Lâm Trạch Dương. Đây chính là cơ hội tốt nhất của Kiều Lan Nữ, cũng có thể là lần đầu tiên Kiều Lan Nữ góp mặt trong triển lãm. Lần này thật sự có khả năng thành công!
"Được. Vậy thì đêm nay chúng ta tới đó tham dự bữa tiệc, rồi hạ gục quản lý khu vực của tập đoàn Lâm thị nào!" Lâm Trạch Dương gật đầu, vẻ mặt thì tự tin vô cùng. Tất nhiên, nếu anh biết được người đứng sau của tập đoàn Lâm thị là Lâm Vấn Thiên thì còn lâu anh mới tới.
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật. Ủa rồi sao Lâm Trạch Dương lại có thể tự tin như thế? Đối phương là tập đoàn Lâm thị đấy. Mặc dù chỉ là một bộ phận quản lý khu vực, thì cứ coi trong đó toàn nhân viên tầm trung đi, nhưng suy cho cùng vẫn là người của Lâm thị đó!
May mà không nói cho Lâm Trạch Dương về Lâm Vấn Thiên, không thì có khi cậu ấy còn cho rằng mình có thể giải quyết anh ta luôn không nhỉ?
Triệu Cẩn Du bắt đầu hơi lo lắng. Cô có cảm giác chuyến đi này có lẽ không được suôn sẻ lắm.
Lâm Trạch Dương lái xe tới công ty đón Triệu Cẩn Du. Lúc nhìn thấy cô, anh không khỏi ngây người một chút.
Là một phụ nữ gần ba mươi, Triệu Cẩn Du ăn mặc những lúc bình thường đã quyến rũ. Khuôn mặt thì thanh tú, dáng người cao ráo, một đôi mắt phượng có thể hút hồn người khác. Tất cả đều đã làm nổi bật hết cỡ sức hút của người phụ nữ.
Nhưng bây giờ… Cô khoác lên mình bộ trang phục dạ hội đỏ thẫm kiều diễm. Đối với những người phụ nữ khác, đây là một màu sắc rất khó để trưng diện, luôn có cảm giác phô trương, lòe loẹt. Nếu không cẩn thận, có thể biến một món hàng cao cấp xa xỉ này thành thứ rẻ tiền, lố lăng.
Nhưng trên người Triệu Cẩn Du, bộ lệ phục dạ hội này lại cực kỳ vừa vặn. Chiếc váy được xẻ tà lên tới tận đùi, tôn lên trọn vẹn vẻ quyến rũ của đôi chân dài và thẳng kia, khiến cô trông như một vị nữ hoàng cao quý và diễm lệ vô cùng.
Triệu Cẩn Du nhìn Lâm Trạch Dương thì không khỏi giật giật khóe miệng, chút nữa thì đã ngất ngay tại chỗ.
Rõ ràng cô đã dặn rằng đây là một bữa tiệc cực kỳ quan trọng, thế nhưng Lâm Trạch Dương vẫn mặc bộ đồ sáng nay! Áo thun đơn giản. Quần tây thì giản đơn. Đến cả giày da anh cũng không thèm đi!
Đấy vẫn là kết quả của việc bị Tần Quân Dao cưỡng chế lệ Tổng Giám đốc, nếu không có khi anh còn mặc đồ thể thao cho thoải mái nữa kìa.
Triệu Cẩn Du thật sự…không thể làm gì thêm để giải quyết chuyện này. Cô chỉ có thể thở dài, rồi bước lên xe.
Không lâu sau, hai người đã tới một câu lạc bộ.
Câu lạc bộ Thiên Thành ở thành phố này cũng không quá nổi tiếng, thậm chí là không mấy ai biết đến. Bởi vì được mấy ai tiêu tiền như nước chứ.
Hôm nay, từ trên xuống dưới của câu lạc bộ đã được bao trọn, nên những người tới đây là càng không phải người thường.
Đương nhiên Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du đều bị chặn lại ngoài cửa. Nếu bảo vệ mà không nhìn thấy Triệu Cẩn Du thì có khi đã lao vào đập cả Lâm Trạch Dương rồi.
"Lần này chúng tôi tham gia yến hội là để gặp mặt quản lý Hoàng một chút. Làm phiền anh sắp xếp cho chúng tôi vào." Triệu Cẩn Du nhìn bảo vệ với nụ cười xinh đẹp, ra vẻ khẩn cầu.
Bảo vệ do dự một lát, cuối cùng vẫn lắc đầu. Mặc dù Triệu Cẩn Du quả thật là quyến rũ không ai sánh bằng, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc, bọn họ không thể không tuân theo.
Lâm Trạch Dương hơi mất kiên nhẫn, chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ rơi vào hoàn cảnh như này, còn cho rằng mình được mời tới. Anh toan xoay người mang Triệu Cẩn Du rồi về. Đùa à, đương đường là King, làm gì có chuyện anh cầu xin người khác?
"Làm một quý ông thì làm sao có thể để quý cô xinh đẹp này cau mày được chứ? Để em và bạn của vào đi." Đột nhiên có một giọng nói khác vang lên. Một người đàn ông mặc bộ âu phục đắt tiền đi tới.
"Quản lý Hoàng!" Vẻ mặt của bảo vệ nhanh chóng trở nên cung kính hơn.
Người đàn ông được gọi là quản lý Hoàng khoát tay với bảo vệ, ý nói ko cần nhiều lời.
Sau đó, hắn ta tươi cười nhìn cô, rồi giơ tay ra làm một tư thế mời: "Quý cô, xin mời..."
"Cảm ơn." Triệu Cẩn Du cũng mỉm cười đáp lại.
Cô còn tưởng rằng hắn ta sẽ nhân cơ hội này tiếp cận mình, đã sẵn sàng để từ chối. Ai ngờ sau khi đi vào câu lạc bộ, quản lý Hoàng chỉ để lại một câu "Mong rằng buổi tối ngày hôm nay của em sẽ vui vẻ", rồi rời đi.
Cô không nhịn được mà nhìn hắn ta thêm vài lần, cảm thán: "Quả là một người có phong thái quân tử."
Lâm Trạch Dương giật giật khóe miệng, khinh thường nói: "Phong thái gì? Tôi thấy tên đó cũng chẳng phải hạng tốt lành gì đâu. Cứ có cảm giác trên người hắn có chút gì đó…"
Triệu Cẩn Du liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái rồi cũng chẳng nói gì. Nhưng trong lòng lại đem hai người họ so sánh với nhau.
Đến cả cửa của câu lạc bộ Lâm Trạch Dương cũng không vào được, trong khi quản lý Hoàng, người ta nhẹ nhàng nói hai ba câu là đã giải quyết vấn đề khó xử của hai người họ. Nhìn là biết chênh lệch lớn cỡ nào rồi. Lại nhìn bây giờ đi, Lâm Trạch Dương thì keo kiệt, quản lý Hoàng thì cả người tràn ngập phong thái của một vị quân tử, nhìn là biết ai tốt hơn ai rồi.
"Được rồi. Chúng ta vẫn nên nhanh chóng tìm ra Hoàng Nghĩa để giải quyết chuyện danh ngạch của Bác Mỹ nào." Triệu Cẩn Du vừa nói vừa tìm kiếm trong đại sảnh, không muốn để ý tới Lâm Trạch Dương đang muốn nói cái gì.
1
Chương 236 Nỗi khó xử của Triệu Cẩn Du
Đương nhiên là Lâm Trạch Dương và Triệu Cẩn Du chưa bao giờ gặp Hoàng Nghĩa, nên bọn họ không hề biết thật ra mình đã thấy hắn ta nhiều lần rồi.
Phải, người vừa rồi chính là Hoàng Nghĩa.
Lúc này, hắn ta đã đi vào một căn phòng riêng trên tầng hai, nhìn xuống tầng một.
Tòa nhà này có cấu trúc kép, vì vậy, từ trên tầng hai có thể nhìn xuống tầng dưới.
Ánh mắt của hắn đặt lên người Triệu Cẩn Du. Trong con mắt không còn sự trong sáng vừa rồi, mà thay vào đó là tràn đầy sự tham lam bên trong, thậm chí còn tỏa ra thứ ánh sáng khiến người ta khó chịu.
“Dù là dáng người hay ngoại hình thì người phụ nữ kia cũng đều không tệ. Đến cả khí chất cũng phải hạng nhất. Đáng tiếc, bạn trai của em lại là một kẻ tầm thường và bất tài. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu mà. Nhưng mà…”
Nói tới đây, Hoàng Nghĩa nhếch môi, nói tiếp: "Bây giờ em đã gặp được tôi rồi."
Hắn ta quay sang nói với người bên cạnh: “Truyền tin ra bên ngoài, nói rằng tên đó không vừa mắt tôi, để hắn làm trò hề trước mặt mọi người đi.”
Nói xong, hắn ta cũng chẳng liếc người kia thêm cái nào, nằm lên sô pha rồi nhắm mắt lại.
Tiếp đến sẽ có một màn như thế này: bạn trai của cô gái kia bị những người trong hội trường ức hiếp, lúc ấy sẽ vô cùng mất mặt, khiến cô gái kia khó xử.
Lúc đó, hắn ta sẽ bước tới và giải vây cho cô, giúp cô nhận ra khoảng cách giữa hắn và bạn trai của mình lớn tới nhường nào.
Nhiều kẻ cho rằng, muốn theo đuổi phụ nữ thì chỉ cần bày tỏ tình cảm của mình một cách trực tiếp, đối xử với cô ấy tốt nhất có thể. Thật ra chỉ có kẻ ngốc mới làm vậy thôi.
Phụ nữ ai chẳng thích tiền tài phú quý. Chỉ cần nhìn rõ vào hiện thực, chắc chắn các cô sẽ bỏ qua cái lãng mạn ấy, tự mình lao vào sự giàu sang, vĩnh viễn sẽ không phản bội.
Mặc dù quản lý Hoàng chỉ tiếp nhận một lĩnh vực nhỏ của Lâm thị, nhưng trong bữa tiệc ngày hôm nay lại có không ít người tham dự, hơn nữa lại còn là những nhân vật có tiếng tăm và quyền lực trong thành phố.
Thậm chí có những người mà Triệu Cẩn Du muốn gặp nhưng chưa chắc đã hẹn được với họ.
Lúc này, Triệu Cẩn Du cảm thấy, cho dù không lấy được danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ hay không gặp được Hoàng Nghĩa thì cũng chẳng sao cả.
Chỉ cần kết giao thêm với vài người thì mức tiêu thụ sản phẩm của Kiều Lan Nữ chắc chắn cũng tăng lên rất nhiều rồi.
Vậy nên cô bắt đầu cố gắng chủ động bắt chuyện với mọi người, dùng hết vốn liếng tích lũy cả đời để nói.
Tất nhiên Lâm Trạch Dương là không có ý kiến gì với chuyện này. Dù sao thì Triệu Cẩn Du cũng muốn tốt cho Kiều Lan Nữ mà thôi, vả lại đây chẳng phải là lý do anh nâng cô lên làm phó tổng giám đốc à?
Thể là anh thoải mái nép sang một bên, chú tâm vào ăn uống, nuốt từng ngụm từng ngụm vào miệng. Đây là buffet miễn phí đấy, không ăn thì quá phí.
Sau khi bị một vị tổng giám đốc của công ty khác khéo léo từ chối, tâm trạng Triệu Cẩn Du cực kỳ chán nản. Quả nhiên những tập đoàn lớn đáng giá không cao Kiều Lan Nữ mà.
Rồi cô quay sang thì nhìn thấy Lâm Trạch Dương đang ăn tới mức phồng cả hai má lên thì rất tức giận, nghiến răng nghiến lợi đi về phía anh. Vì sao cô phải cố gắng như vậy? Còn Lâm Trạch Dương lúc này vẫn chỉ lo ăn ăn uống uống.
“Lâm tiên sinh, cậu có nhớ chúng ta tới đây làm cái gì nữa không vậy?” Bây giờ cả thể xác lẫn tinh thần Triệu Cẩn Du đều kiệt quệ. Sao cô lại có một ông chủ như thế này nhỉ?
Lâm Trạch Dương vội vàng gật đầu, nói không rõ ràng: “Nhớ chứ. Tìm Hoàng Nghĩa rồi lấy danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ.”
Anh nói xong, trên mặt còn xuất hiện vẻ đắc ý, như muốn nói thêm: “Mau khen tôi đi. Tôi giỏi lắm phải không?”
Triệu Cẩn Du trợn tròn mắt, chút nữa là ngất luôn ra đấy. Đứng trước một Lâm Trạch Dương như này, cô thật sự rất bất lực.
“Vị tiểu thư xinh đẹp này, không biết tôi có thể mời cô một ly không?” Đột nhiên có một giọng nói vang lên. Có một chàng trai trẻ đến bên cạnh cô, tay cầm ly.
Đôi mắt Triệu Cẩn Du sáng rực lên. Cô đã từng gặp người này rồi, là con trai của tập đoàn Trương thị rất có tầm ảnh hưởng trong thành phố, hắn cũng thường xuất hiện trên tivi nữa.
Cô vội vàng đáp: “Tất nhiên là được rồi.”
Sau đó hai người nâng ly cụng nhẹ.
Trương Vũ liếc nhìn Lâm Trạch Dương một cái, rồi quay lại nhìn cô, hỏi: “Tại sao trước kia tôi chưa từng gặp Triệu tiểu thư nhỉ?”
Triệu Cẩn Du không hề giấu diếm mục đích cô tới đây. Cô cũng nhận ra người này có chút hứng thú với cô, nếu lợi dụng được điểm này thì thật tuyệt.
Trương Sâm cười cười, nói: “Thật ra, tôi với quản lý Hoàng cũng coi như có quen biết. Nếu muốn một suất thì cũng không phải là không được. Chỉ là tôi được nghe qua, hình như tình hình kinh doanh gần đây của Kiều Lan Nữ không được tốt lắm thì phải. Tôi còn biết được các cô đang thay đổi nhân sự, có vẻ danh tiếng trong ngành cũng không tốt lắm.”
Khóe miệng Triệu Cẩn Du giật giật. Cô không nhịn được mà trừng mắt với Lâm Trạch Dương một cái, rồi cũng chỉ có thể miễn cưỡng cười với Trương Sâm.
“Nếu được, thì không biết Triệu tiểu thư đây có muốn đến tập đoàn Trương thị của chúng tôi không, tuy cũng chẳng phải là tập đoàn lớn nhưng cũng là nơi có tương lai.” Trương Sâm vẫn rất tươi cười nhìn Triệu Cẩn Du.
Cô nghe xong thì nhíu mày lại. Đó không phải là do dự, mà là khó xử, cô không nhịn được mà lén nhìn Lâm Trạch Dương.
“Ngại quá đi, bây giờ Triệu Cẩn Du đang là phó tổng giám đốc của Kiều Lan Nữ. Cô ấy sẽ không đến bấy kỳ công ty nào khác cả.” Lâm Trạch Dương vừa nói vừa bước tới. Chẳng mấy chốc anh đã đứng trước chắn cho Triệu Cẩn Du đứng phía sau. Đùa nhau à? Nếu Triệu Cẩn Du bị cuỗm đi mất, anh còn có thể ngồi nhàn hạ xem hoạt hình nữa sao?
Bị Lâm Trạch Dương đứng chắn trước mặt như vậy, Triệu Cẩn Du hơi bất ngờ một chút, không biết vì sao lại cảm thấy an tâm hơn, sắc mặt cô cũng dịu xuống một chút.
Thành thật mà nói, kể từ khi tới đây, cô vẫn luôn cảm thấy khó chịu, có vẻ như mấy người ở đây ai cũng khinh thường cô. Cô cũng hiểu được rằng những người đàn ông này chịu nói chuyện với cô là bởi vì vẻ bề ngoài. Ánh mắt của họ thật sự khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Nhưng vì Kiều Lan Nữ, nên cô chỉ có thể chịu đựng tất cả và phớt lờ đi những ánh mắt đó.
Nhưng cô vẫn cảm thấy thật ghê tởm.
Nụ cười của Trương Sâm hay cả những lời hắn nói đều khiến Triệu Cẩn Du khó chịu.
Bây giờ Lâm Trạch Dương đang đứng trước mặt cô, và cái cảm giác đó cuối cùng cũng biến mất.
“Còn chưa hỏi chào hỏi Lâm tiên sinh nhỉ?”* Trương Sâm nhìn Lâm Trạch Dương từ trên xuống dưới, rồi nhếch miệng cười, trong ánh mắt có sự khinh bỉ và trịch thượng.
Chương 237 Vấn đề đau đầu của Lâm Trạch Dương
Phụ nữ là một sinh vật cực kỳ phức tạp, khó hiểu. Các cô, các chị cứ luôn miệng nói rằng phải tìm một người đàn ông có tài, nếu không phải là nam thần thì thà độc thân cả đời còn hơn. Nhưng thật ra, nhiều lúc thứ các cô coi trọng chẳng phải là tài năng, tiền bạc hay là quyền thế gì cả. Thứ được nhìn vào lại là thái độ của người kia đối với họ, là ý thức trách nhiệm của anh ta, và anh ta có thể vì cô mà đánh đổi bao nhiêu.
Cũng như bây giờ vậy, có nhìn kiểu gì thì Lâm Trạch Dương cũng là kẻ không tiền, không quyền, không thế. Nhưng anh vì Triệu Cẩn Du mà đứng lên đáp trả, chẳng vì cái gì cả. Điều này đã khiến Triệu Cẩn Du cực kỳ cảm động. Tại sao cô và anh phải đến đây để chịu khổ chứ?
"Xin hỏi, không biết anh là tài xế hay trợ lý của Triệu tiểu thư nhỉ? Tôi nghĩ anh không có đủ tư cách để can thiệp vào cuộc trò chuyện của chúng tôi." Những gì Trương Sâm nói chẳng sai ở đâu cả, nhưng giọng điệu của ông ta thì lại quá khinh thường người khác, cứ như đang nói với Lâm Trạch Dương rằng, dù anh có là mèo hay chó thì cũng thế, đây không phải cái chuồng đâu, đừng sủa bậy.
Lâm Trạch Dương thì đương nhiên không nghe ra ý tứ trong lời nói kia, mà nếu anh có nghe thấy thì chắc cũng chả để ý.
"Ngại quá, Trương tiên sinh, đây là Lâm Trạch Dương, cấp trên của tôi. Tôi mới là thư ký của cậu ấy. Nếu như đến cả Lâm tiên sinh cũng không đủ tư cách, e là tôi lại càng không." Triệu Cẩn Du nhìn dáng vẻ thờ ơ của Lâm Trạch Dương. Sau đó cô hít một hơi thật sâu, bước lên trên, đứng bên cạnh anh, ánh mắt chăm chú nhìn Trương Sâm.
Giọng nói của cô cực kỳ kiên định. Cứ như mỗi một lời cô thốt ra đều có trọng lượng. Chúng rơi xuống dưới, cắm chặt vào đất, không thể nào lay chuyển.
Trương Sâm không khỏi cau mày lại, trong chốc lát không biết phải nói gì. Bầu không khí có chút khó xử.
Mẹ nó, con ả này vừa mới nãy thôi còn đang quyến rũ hắn, dáng vẻ lẳng lơ hết sức. Thế mà giờ lại giả vờ ngoan ngoãn, không cho hắn bậc thang đi xuống.
"Được thôi. Vậy thì Kiều Lan Nữ này, tôi sẽ đặc biệt chú ý. Hy vọng các người có thể cho tôi một bất ngờ." Trương Sâm trừng mắt với Triệu Cẩn Du, rồi lại quay sang nhìn Lâm Trạch Dương. Hắn xua tay, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Trương Sâm đang dần đi xa, hàng lông mày của Triệu Cẩn Du lại càng nhíu chặt hơn, vẻ mặt cô có chút lo lắng. Dù sao thì thế lực của tên kia ở thành thị này cũng rất lớn, mà bây giờ hắn lại có ác cảm với Kiều Lan Nữ nữa chứ.
"Lâm Trạch Dương, cậu…" Cô đang định bàn bạc cùng anh tiếp theo nên làm gì, vừa mới xoay sang đã phát hiện anh đã quay người nhét đầy đồ ăn vào miệng. Bộ anh là quỷ đói đầu thai à?
"Chị cũng muốn ăn à? Nhưng đây là miếng cuối cùng mất rồi." Anh vừa nói vừa đưa một miếng bánh ngọt cho cô.
Triệu Cẩn Du cũng theo bản năng đưa tay ra.
Lâm Trạch Dương lại đưa bánh vào miệng mình với tốc độ sét đánh, rồi cười hì hì với cô: "Món bánh này ngon quá, tôi sợ chị ăn xong lại thèm, mà đây là chiếc cuối cùng rồi đấy. Thôi thì cứ để tôi chịu thay chị vậy."
"Tôi có nên cảm ơn cậu không nhỉ?" Cô nghiến răng nghiến lợi nói.
Lâm Trạch Dương nghiêm túc suy nghĩ một hồi, sau đó nói: "Thôi quên đi, chị cũng có nhiều thứ phải cảm ơn tôi mà, lần này thì không cần đâu."
Triệu Cẩn Du hít một hơi thật sâu, hít thêm một hơi nữa, rồi hít thêm lần nữa mới bình tĩnh lại được. Lâm Trạch Dương đúng là có thể chọc cho người ta tức chết, thế mà cô còn muốn bàn bạc chuyện này với cậu ta? Cậu có biết mọi thứ hỏng bét tới mức nào rồi không?
"Mặt chị sao vậy, hơi đỏ thì phải? Nhịp thở cũng không đều lắm, tôi đưa chị đi bệnh viện nhé?" Anh lo lắng nhìn cô mà hỏi.
"Cảm ơn ý tốt của cậu." Triệu Cẩn Du nghiến răng nói, rồi xoay người rời đi, không muốn nghe thêm nửa chữ nào từ miệng của Lâm Trạch Dương nữa. Sợ là đến lúc đó cô phải nhập viện thật ấy chứ.
Sau đó, Triệu Cẩn Du lại tiếp tục đi giữa đám đông với mong muốn tìm thêm nhiều khách hàng hơn cho Kiều Lan Nữ.
Nhưng kỳ lạ là, ai nhìn thấy cô cũng nhanh chóng né đi.
Cô lập tức nhận ra vấn đề. Trương Sâm cũng ở trong đám người kia. Mỗi lần hắn nói chuyện với một ai đó, người kia sẽ nhìn về phía cô.
Trong nháy mắt, Triệu Cẩn Du hiểu ra rằng tên này là một con quỷ.
Cô rất tức giận, nhưng lại chẳng thể làm gì. Sức ảnh hưởng của tập đoàn Trương thị lớn mạnh hơn rất nhiều so với Kiều Lan Nữ.
Nghĩ tới đấy, cô không nhịn được mà quay người lại nhìn Lâm Trạch Dương. Tên ngốc kia vẫn còn đang ăn kia kìa.
Chút nữa thì cô đã ngất ngay tại chỗ. Đột nhiên, Triệu Cẩn Du vô tình nghe được cuộc trò chuyện của mấy người gần đó.
"Quản lý Hoàng có nói, trợ lý của Lâm tổng có thể sẽ tới đây. Mọi người phải thật cẩn thận, không được để xảy ra bất cứ sai sót nào. Chỉ cần trợ lý của Lâm tổng không hài lòng dù chỉ một chút thôi, mấy người sẽ phải cút ra ngoài ngay đấy."
Có một người đàn ông trông như quản lý đang nói chuyện với mấy người phục vụ, vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
"Báo cho những người còn lại. Mọi người phải nỗ lực một trăm phần trăm đấy." Quản lý lại dặn dò thêm một lần nữa, rồi nhanh chóng xoay người rời đi.
Triệu Cẩn Du nhíu mày. Quản lý Hoàng, trợ lý của Lâm tổng đều là cấp dưới của Lâm Vấn Thiên của tập đoàn Lâm thị sao? Nếu thế thì quay sang trợ lý của Lâm tổng cũng được mà nhỉ, đằng nào cũng là danh ngạch của triển lãm Bác Mỹ.
Hẳn là chưa ai biết chuyện này. Vậy thì hành động sớm thì có thể sẽ được.
Nghĩ thế, vẻ mặt của Triệu Cẩn Du nhanh chóng tươi tỉnh và hưng phấn trở lại. Cô nhanh chóng đi về phía Lâm Trạch Dương.
Lúc này Lâm Trạch Dương đang đứng trong góc, chẳng ai chú ý tới anh cả. Mặc dù vừa rồi giữa anh và Trương Sâm có chút mâu thuẫn, nhưng chỗ đứng của anh ở nơi này phải nói là quá thấp, giống như một tên hề vậy. Những nhân vật tầm cỡ nơi này chỉ nhìn qua cười nhạo rồi thôi. Chả lẽ phải để mắt tới tên này suốt à?
Ngày hôm nay bọn họ tới đây cũng vì danh ngạch của Bác Mỹ, là thứ quan trọng nhất. Đối với họ, vào được triển lãm ấy hay không cũng không phải là chuyện gì lớn. Nhưng kết giao được với Lâm thị hay không thì mới là đại sự.
Khi đi tới chỗ Lâm Trạch Dương, Triệu Cẩn Du lại trợn tròn mắt lần nữa. Tên Lâm Trạch Dương này đúng là đi đâu cũng phải tạo rắc rối mới chịu được.
Ngay lúc này đây, anh và một người khác cùng đặt tay lên một chiếc bánh ngọt.
Và rõ ràng là cả hai, ai cũng muốn lấy nó cho bằng được.
Cũng không khó để cô đoán được trò cười gì sẽ diễn ra tiếp theo.
Nhưng sự thật lại nằm ngoài tưởng tượng của cô.