Ai nói người cổ đại thiếu điều kiện bảo quản? Thấy vật trước mắt, Hàn Vân Tịch chỉ có thể cảm khái, từ xưa đến nay, bạc luôn giúp mọi người hoàn thành mọi sự.
Nhìn một vại lá trà thơm, cơm sáng nàng còn chưa kịp ăn, một đầu chui vào thư phòng đi làm thực nghiệm.
Nàng vẫn giống như trước đây, phân biệt lá trà thành các loại và phân giải lá chè trong nước. Nàng thậm chí đã thử nghiệm nhiều lần với trà xanh, chỉ tiếc, đã có kết quả đáng thương.
Lại một lần nữa, tất cả đều thất bại, không có kinh ngạc hay vui mừng nào.
Nàng nhóm chúng vào các chủng loại dựa theo phương thức thời gian hong sấy, sau đó là dựa theo mùa vụ xuân hạ thu đông, đáng tiếc, đều không có thành công.
Hàn Vân Tịch ra khỏi thư phòng, cúi đầu, có chút ủ rũ.
Là nàng đã hoài nghi sai đối tượng, hay là còn có nơi nào đã bị nàng xem nhẹ đây?
Nơi sản xuất?
Có thể là nơi sản xuất hay không?
Phân loại lá trà, trừ bỏ phương thức sao khô, ngắt theo mùa, chỉ còn dư lại nơi sản xuất của chúng.
Nghĩ đến điều này, Hàn Vân Tịch một lần nữa phấn chấn tinh thần, có lẽ, hôm nay đi trà trang Thiên Hương sẽ có thu hoạch đi!
"Vương Phi nương nương, nên dùng bữa." Triệu ma ma nhắc nhở nói.
Hàn Vân Tịch lúc này mới bình thường trở lại, vừa mới ngồi xuống, Triệu ma ma lại nói, "Điện hạ dậy sớm, đang pha trà trong sân."
Tay Hàn Vân Tịch đang cầm chiếc đũa hơi run lên, chỉ là trong nháy mắt mà thôi, cũng không có phản ứng gì khác.
Triệu ma ma rũ mắt nhìn nàng hồi lâu, lại thuận miệng sâu kín nói câu, "Điện hạ thích nhất là trà Nam Sơn Hồng của trà trang Thiên Hương."
Hàn Vân Tịch vẫn trầm mặc, tự mình lo ăn, phảng phất như không nghe được điều gì.
Ăn no, thấy Triệu ma ma không còn ở đây, Hàn Vân Tịch mới đi ra sân, ánh mắt bất giác thổi về hướng hoa viên, chỉ tiếc, ngay cả bóng dáng cũng không nhìn thấy.
Ai ngờ, Triệu ma ma đột nhiên xuất hiện từ phía sau, cười ha hả, "Vương Phi nương nương......"
Hàn Vân Tịch hoảng sợ, giống như ăn trộm chột dạ, vừa quay đầu lại đi qua, hung hăng nói, "Ngươi đang làm gì vậy?"
Triệu ma ma rất ủy khuất, sợ hãi nói, "Người hầu bên ngoài tới bẩm, thiếu tướng quân đang chờ ngươi ở cửa sau."
Hàn Vân Tịch lúc này mới bình tĩnh lại, lập tức đi như trốn......
......Edit & Dịch: Emily Ton.....
Mục Thanh Võ thấy Hàn Vân Tịch khập khiễng đi ra, thế mới biết chân nàng bị thương.
"Vương Phi nương nương, chân ngươi xảy ra chuyện gì?"
Kỳ thật Hàn Vân Tịch đã có thể đi đường bình thường, chỉ là sợ sau này sẽ để lại di chứng, không dám dùng quá sức nên mới khập khiễng.
Nàng nhảy lên xe ngựa, "Chỉ bong gân một chút, không có việc gì."
"Vương Phi nương nương, nếu không ngày khác lại đi đi, chân ngươi......"
Tuy rằng "tinh tế và mảnh mai" không phải là những từ được sử dụng đối với nữ nhân này, nhưng là, Mục Thanh Võ vẫn do dự.
"Không có việc gì, nhanh chóng đi thôi, những ngày còn lại không nhiều lắm, ta không muốn bị thua." Hàn Vân Tịch cười nhắc nhở, tính đến hôm nay, thời gian nàng cùng Mục Lưu Nguyệt đánh đố chỉ còn lại 12 ngày.
Mục Thanh Võ cũng không biết trả lời như thế nào, chỉ có thể lên xe, nhưng mà hắn cũng không dám cùng ngồi chung với Vương Phi nương nương ở trong xe ngựa, mà là ngồi ở bên cạnh xa phu.
Hàn Vân Tịch vốn định để hắn vào ngồi, chỉ là, nhớ tới cảnh cáo của Long Phi Dạ ngày hôm qua, nàng do dự một chút, vẫn là từ bỏ.
Long Phi Dạ là người có chút theo phong cách cổ, nhưng mà, ở thế giới này, mặc kệ là thiếu nữ hay là phụ nữ đã có chồng, tóm lại chỉ cần là nữ nhân, phải biết "cư xử", nếu không thu liễm, bị người nắm phải bím tóc, sẽ chọc đến phiền toái một thân.
..........
Thời điểm đến trà trang Thiên Hương, thời gian còn sớm, khách nhân trong vườn trà cũng không nhiều.
Toà trà trang Thiên Hương này được vây quanh bởi ba toà sơn trà (núi trồng trà). Phía trước là một dòng suối, phong cảnh tuyệt đẹp thanh tĩnh. Trang viên chiếm một diện tích rất rộng, bên trong vườn cùng tất cả đình viện lớn lớn bé bé có hơn 30 tòa. Hơn nữa, ở phía Tây Nam còn có một toà sơn trang suối nước nóng, cũng là của vườn trà Thiên Hương.
Không nói đến kiến tạo tòa vườn trà này hao phí bao nhiêu nhân lực và vật lực, chỉ cần khối đất ngay vùng ngoại ô đế đô này, đã có giá trị liên thành.
Nghe nói trang chủ trà trang Thiên Hương làm người cực kỳ thấp điệu, hành tung thập phần thần bí, là người phú khả địch quốc*, đến nay người tới uống trà cũng chưa người nào gặp qua bản tôn hắn, cũng không biết là thần thánh phương nào.
*Phú khả địch quốc (富可敌国): Người có tài sản tương đương với toàn bộ quốc gia. (having wealth equivalent to that of an entire nation) {dịch: Emily Ton}
Mục Thanh Võ đã sớm có hẹn trước, nhìn thấy xe ngựa Đại tướng quân phủ, gã sai vặt giữ cửa không dám ngăn trở, cũng không dám chậm trễ, lập tức dẫn xe ngựa tới một chỗ đình viện độc lập.
Đình viện này tên là làm Tân Vũ Viện (新雨院), đúng là sân nơi Mục Lưu Nguyệt đã bao dài hạn, vừa lúc, hôm nay nàng ấy không qua đây.
Hàn Vân Tịch vừa xuống xe đã bị hết thảy quanh mình hấp dẫn, đình viện độc lập mang tính riêng tư rất cao. Bốn phía tường cao, trồng đầy hoa, một cái bàn trà được ẩn ở giữa những bụi hoa, hương dâng lượn lờ, thấm mũi nhân tâm.
"Vương Phi nương nương, hãy cẩn thận."
Mục Thanh Võ ra hiệu một ánh mắt, trà nữ lập tức tiến lên nâng, Hàn Vân Tịch lại nói không cần.
Nàng khập khiễng dọc theo đường đá nhỏ đi vào bụi hoa, ngồi xếp bằng xuống bên cạnh quầy trà, nếu không phải có việc trong người, nàng thật đúng là muốn ở chỗ này nghỉ ngơi mấy ngày, triệt để thư giãn một chút!
Nếu nơi này được đặt ở hiện đại, thì quả thực chính là hội sở cao nhất và được xếp thứ hạng cao nhất, thích hợp để tổ chức các cuộc họp mật đàm, hoặc thậm chí là thích hợp để hẹn hò với tình nhân.
"Nhìn có vẻ như Vương Phi nương nương thực thích nơi này." Mục Thanh Võ cũng ngồi xuống.
"Nếu có thể có một chén trà ngon, vậy càng tốt." Hàn Vân Tịch trêu ghẹo nói.
Hôm nay tới, thứ nhất là để kiến thức tòa trà trang này, thứ hai chính là tới để tìm hiểu tiêu phí của Mục Lưu Nguyệt cùng với những cuộc gặp gỡ với bằng hữu.
Hàn Vân Tịch tuyệt đối tin tưởng Mục Lưu Nguyệt sẽ không mưu hại thân ca ca, nếu có người mượn tay nàng hạ độc ở trên lá trà, như vậy, Vạn Xà Độc hoặc đến từ trà trang Thiên Hương, hoặc sẽ tới từ lá trà mà bằng hữu nàng đã tặng.
Trên vại lá trà của trà trang Thiên Hương đều có dán nhãn, nếu như trà trang Thiên Hương hạ độc, vậy sẽ quá mức rõ ràng, hung thủ cũng sẽ không ngốc như vậy.
Hàn Vân Tịch càng có khuynh hướng nghi ngờ là do bằng hữu Mục Lưu Nguyệt hạ độc, nếu như bằng hữu đưa lá trà có độc, vậy nhất định là người thường xuyên đưa tặng lá trà.
Từ xưa đến nay, tặng lễ đều là sự tầm thường, nhưng mà, lễ này cũng không phải là tùy tiện loạn đưa, đồng dạng cũng sẽ không có tùy tiện loạn thu.
Mục Lưu Nguyệt là vị đại tiểu thư, ăn mặc chi phí đều là ăn xài phung phí nên cũng không tham, cũng không thiếu mấy bình lá trà.
Có thể thường xuyên tiếp nhận trà lễ của người khác, nhất định là có lý do.
Hoặc lá trà này đặc biệt tốt, có thể bắt lấy khẩu vị của Mục Lưu Nguyệt, hoặc chính là người đưa trà này, có nghiên cứu đặc biệt về trà cùng Mục Lưu Nguyệt thưởng thức trà ngon.
Mục Lưu Nguyệt không chỉ đến trà trang mua trà, mà cũng tới để kết bạn uống trà. Hàn Vân Tịch đương nhiên muốn tra một tra trà trang Thiên Hương trước.
Mục Thanh Võ đã đặt mua trà xanh, trình độ trà nghệ của trà nữ rất chuyên nghiệp: rửa sạch, lấy, pha, ngâm, nếm, rót, trình tự tám thủ tục đều làm rất tinh tế.
Hàn Vân Tịch nhấp mấy chén, lúc này mới mở miệng hỏi, "Lá trà này đều là loại trong trà trang sao?"
"Bẩm Vương Phi nương nương, tất cả các loại trà từ trà trang là được cung cấp từ ba toà sơn trà phía sau, là trà trang hong bồi ra tới. Nhưng, khách nhân cũng có thể tự mình mang trà lại đây." Trà nữ đúng sự thật trả lời.
Hàn Vân Tịch như suy tư gì gật gật đầu, lại hỏi, "Mục đại tiểu thư cũng thường xuyên tự mình mang trà đến đây đi?"
Lời này vừa ra, trà nữ cũng không lập tức trả lời, nhưng có vẻ lúng túng.
Mỗi một đình viện độc lập trong trà trang Thiên Hương đều có trà nữ cố định. Hơn nữa, nhiều đình viện độc lập đều bị khách nhân bao dùng hàng năm, những trà nữ đó liền trở thành trà nữ tư nhân, chỉ hầu hạ người cố định.
Hôm nay nếu không phải bởi vì Mục Thanh Võ, Hàn Vân Tịch muốn vào Tân Vũ Viện này, chưa chắc đã vào được.
Khi những trà nữ hầu hạ khách nhân, các nàng có thể nghe và nhìn thấy rất nhiều sự tình. Một trong những công việc quan trọng nhất của các nàng chính là bảo vệ bí mật của khách nhân.
"Vương Phi nương nương hỏi chuyện, cứ việc trả lời, ta đã chào hỏi qua chấp sự của các ngươi." Mục Thanh Võ nhàn nhạt nói.
Muốn điều tra Mục Lưu Nguyệt, kỳ thật chỉ cần đi hỏi bản nhân nàng là được, nhưng mà, Mục Thanh Võ rõ ràng tính tình thân muội tử nhất. Không đi hỏi còn tốt, một khi đi hỏi, nàng không những sẽ không đúng sự thật trả lời, ngược lại sẽ bịa đặt ra không ít lời nói dối, quấy nhiễu điều tra.
Cho nên, hắn chỉ có thể mang Vương Phi nương nương đến trà trang Thiên Hương để tra.
Mục Thanh Võ dù sao cũng là thân ca ca của Mục Lưu Nguyệt, có những lời này của hắn, trà nữ yên tâm hơn nhiều, lập tức trả lời, "Bẩm Vương Phi nương nương, Mục đại tiểu thư mỗi lần tới đều không tự mình mang trà, thời điểm tự mình tới đều là uống trà của trang viên. Thời điểm tới cùng bằng hữu, phần lớn là do bằng hữu nàng mang trà lại đây."
Lời này vừa ra, Hàn Vân Tịch cùng Mục Thanh Võ đều lập tức cảnh giác, không thể nghi ngờ, tình huống này cùng với tình huống bọn họ phỏng đoán thực phù hợp.
"Đại tiểu thư thường xuyên cùng người nào uống trà?" Mục Thanh Võ vội vàng dò hỏi.
Trà nữ suy nghĩ một lúc, đáp, "Thường xuyên tới có vài vị, Trường Bình công chúa, tam tiểu thư Tể tướng gia, đại tiểu thư binh bộ thượng thư, thất tiểu thư Lâm gia, nhị tiểu thư Hàn gia......"
Trà nữ nói một đống tên, ngay cả Mục Thanh Võ cũng đều kinh ngạc, không nghĩ tới muội tử nhà mình giao hữu rộng lớn như vậy.
Trà nữ nói đến cuối cùng, lại bổ sung một câu, "Một lần gần đây nhất, đại tiểu thư đã cùng đến với nhị tiểu thư Hàn gia."
"Hàn gia nào?" Hàn Vân Tịch nhịn không được dò hỏi, tuy rằng Hàn gia ở đế đô có thể có quan hệ cùng Mục Lưu Nguyệt, cũng chỉ có nhà mẹ đẻ nàng, nhưng là, nàng vẫn muốn xác định một chút.
"Chính là thế gia y học Hàn gia, nhà mẹ đẻ Vương Phi nương nương." Trà nữ thấp giọng trả lời.
Nhị tiểu thư Hàn gia, nữ nhi Lý thị Hàn Nhược Tuyết?
Đáy mắt Hàn Vân Tịch hiện lên một tia chần chờ, tuy rằng lúc này nàng càng thêm xác định hiềm nghi Lý thị, chỉ là, nàng vẫn rất bình tĩnh, rốt cuộc đây đều là phỏng đoán, không có chứng cứ chắc chắn.
Nếu nàng hiện tại liền đem mục tiêu phong tỏa ở trên người Lý thị, vô cùng có khả năng sẽ bỏ qua những manh mối khác, bỏ lỡ hung phạm.
Hàn Vân Tịch chưa từng điều tra qua vụ việc trước đây, nhưng mà, nàng nghĩ, tra án cùng với chuẩn bệnh hẳn là có cùng đạo lý đi, không thể chủ quan ước đoán. Tương tự, nếu có quá nhiều chứng bệnh, cần thiết phải bài trừ, đến khi có chứng bệnh chính xác thì mới chẩn bệnh. Nếu không, cuối cùng sẽ chỉ là khám sai bệnh, hại người.
Hàn Vân Tịch không nói thêm gì nữa, mà Mục Thanh Võ không rõ ràng lắm về sự hiềm nghi Lý thị của nàng nên có vẻ vô tư hơn nhiều, hắn chất vấn, "Trong những người này, người nào thường cùng đại tiểu thư uống trà nhiều nhất?"
Trà nữ lập tức suy nghĩ, lắc lắc đầu, "Điều này nô tỳ chưa từng nghiêm túc theo dõi, các vị tiểu thư đều thường xuyên tới, nô tỳ cũng không có ấn tượng đặc biệt."
"Người nào thường xuyên đưa trà?" Mục Thanh Võ lại hỏi.
Lần này, trà nữ không hề nghĩ ngợi, không chút do dự trả lời, "Nhị tiểu thư Hàn gia."
Vừa nghe lời này, trái tim Hàn Vân Tịch đột nhiên đập lạc một nhịp, đột nhiên có loại dự cảm thật sự không tốt.
Mục Thanh Võ cũng không lập tức hỏi tiếp, hắn liếc mắt nhìn Hàn Vân Tịch một cái, ánh mắt dần dần trở nên phức tạp.
Nhị tiểu thư Hàn gia, đó là người nhà mẹ đẻ Vương Phi nương nương, là muội muội cùng cha khác mẹ của Vương Phi nương nương nha.
Nếu Hàn Nhược Tuyết là hung thủ mà nói, vậy Hàn gia gặp phải đó là tai ương ngập đầu!
"Ngươi cẩn thận ngẫm lại, còn có những người khác không?" Mục Thanh Võ lại chất vấn nói.
"Tướng phủ cùng tiểu thư Binh Bộ thượng thư, cũng thường xuyên đưa trà cho đại tiểu thư, nhưng, không thường xuyên giống như Hàn nhị tiểu thư. Hàn nhị tiểu thư dường như mỗi lần đều đưa, Mục đại tiểu thư rất thích trà của Hàn nhị tiểu thư."
Trà nữ trả lời, suy nghĩ một lát, lại nói, "Gần hai ba năm qua, Hàn nhị tiểu thư đưa nhất định là nhiều nhất, đặc biệt là năm trước, một hai tháng liền đưa một hồi."
Lời này vừa ra, ngay cả Mục Thanh Võ cũng đều trầm mặc, không tiếp tục hỏi tiếp.
Không thể nghi ngờ, Hàn Nhược Tuyết là hiềm nghi lớn nhất!