Thiên a, cho dù là cách một lớp áo ngoài thật dày, nàng cũng có thể cảm giác được thân thể lạnh lẽo của đứa nhỏ, hắn đang run rẩy.
Ngày mùa đông, trời mới biết lạnh bao nhiêu a!
Hàn Vân Tịch cho rằng đứa nhỏ này sớm đã đông cứng, sớm đã bất tỉnh nhân sự, nhưng, khi nàng nhìn đến khuôn mặt non nớt nhỏ nhắn của hắn, trong lòng không khỏi giật mình.
Đứa nhỏ này cư nhiên vẫn còn tỉnh!
Môi hắn tím tái còn đang run rẩy, lại gắt gao cắn chặt hàm răng, cặp con ngươi, trắng đen rõ ràng, trong sáng sạch sẽ như những tảng băng trong tuyết, đáy mắt rõ ràng đang ngậm nước mắt quanh mi, nhưng trước sau vẫn không hề rơi xuống.
Hàn Vân Tịch liếc mắt một cái đã thấy được, khóe miệng tái nhợt của hắn đều thấm vết máu, chứng tỏ hắn đã cắn khớp hàm chặt biết bao nhiêu?
Hắn chỉ mới sáu tuổi, trên khuôn mặt còn chưa thoát khỏi tính trẻ con nhưng tất cả đều tràn ngập quật cường cùng bất khuất.
Tuổi này, hài tử ít nhiều còn ăn vạ làm nũng trong lòng ngực cha mẹ, Hàn Vân Dật cũng đã hiểu được cái gì gọi là tôn nghiêm, cái gì gọi là không khuất phục!
Mặc dù đã bị cởi quần áo và bị cười nhạo, bị quất hơn một canh giờ, hắn cũng không hề kêu lên một tiếng đau, không hề khóc một tiếng, thậm chí đều không hề cầu xin tha thứ.
Giờ khắc này, khuôn mặt nhỏ non nớt mà lại quật cường, như là dấu vết ở trong lòng Hàn Vân Tịch, khiến nàng cả đời đều không thể nào quên.
Nàng không tự giác ôm sát Hàn Vân Dật, hy vọng cho hắn nhiều thêm một chút ấm áp, "Dật Nhi, làm tốt lắm!"
Một bên, Hàn Ngọc Kỳ đều sắp tan rã, "Hàn Vân Tịch, giải dược! Giải dược đâu!"
Hàn Vân Tịch lúc này mới từ trong túi chữa bệnh tùy thân mang theo bên người lấy ra một bọc giải dược nhỏ ném qua, Hàn Ngọc Kỳ vội vàng tiếp được, ăn ngấu nghiến.
Độc phát đến mau, nhưng giải dược đến cũng mau, chỉ chốc lát sau, Hàn Ngọc Kỳ có cảm giác ngứa ngáy trên mặt, trên cổ đều biến mất, cuối cùng trên cánh tay cũng đều biến mất không thấy.
Chỉ là, hắn sớm đã chật vật bất kham, hai ống tay áo tất cả đều bị xé rách, cổ áo cũng bị xé rách, trên cánh tay, trên cổ còn có trên mặt mũi, tất cả đều dày đặc vết cào, vài nơi đều cào nát da, vết máu mơ hồ.
Không biết còn tưởng rằng hắn cùng chó điên đã đánh nhau một trận.
Sau khi bình tĩnh lại Hàn Ngọc Kỳ thở hổn hển, vẻ mặt hung thần ác sát nhìn chằm chằm Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch ôm chặt Hàn Vân Dật, mắt lạnh nhìn qua, cũng không sợ hãi.
"Hàn Vân Tịch, ngươi dám ám toán bổn thiếu gia, ngươi cho rằng bổn thiếu gia sẽ dễ dàng buông tha ngươi sao?" Hàn Ngọc Kỳ từng bước một tới gần.
"Ngươi sẽ không. Cho nên, thứ ta cho ngươi không phải là giải dược." Hàn Vân Tịch lạnh lùng nói, tiểu Trầm Hương còn chưa mang cứu binh đến, thật vất vả mới có cơ hội hạ độc, nàng như thế nào sẽ dễ dàng giải độc như vậy đây?
Loại súc sinh như Hàn Ngọc Kỳ khi đã bị chọc giận, sự tình gì cũng đều làm được, đầu nàng lại không có lỗ thủng nên mới không ngu ngốc trung thực cùng hắn.
"Ngươi!" Hàn Ngọc Kỳ khó thở.
"Ngươi không phải là đang đợi người Đại Lý Tự tới sao? Có lòng, hãy chờ cho bổn vương phi! Nếu không, ta cam đoan mỗi nửa canh giờ ngươi liền độc phát một lần!" Hàn Vân Tịch cảnh cáo nói, tuy rằng là đang ngồi, tôn uy phát ra cũng đủ để chấn động toàn trường.
Hàn Ngọc Kỳ đã chịu qua một lần tội nơi nào còn dám dễ dàng mạo hiểm, hắn oán hận cắn răng, "Chờ thì chờ, bổn thiếu gia mới không sợ ngươi!"
Mặc kệ là ai tới từ Đại Lý Tự, đều biết hắn là thân cháu ngoại của Lại bộ thượng thư, đều biết Hàn Vân Tịch bất quá chỉ là hữu danh vô thực, Tần Vương phi bị hai bên khinh bỉ, ai dám khó xử hắn nha!
Hắn chờ!
Hôm nay nếu Hàn Vân Tịch không đem chìa khoá nhà kho giao ra đây, nàng đừng mơ tưởng rời khỏi Hàn gia một bước!
Hàn Ngọc Kỳ ngồi xuống, không rảnh lo một thân chật vật, tròng mắt hắn không chuyển nhìn chằm chằm xem Hàn Vân Tịch, sợ chìa khóa nhà kho bay mất.
Tuỳ ý hắn nhìn xem nàng, Hàn Vân Tịch trấn an hài tử trong lòng ngực.
Mặc dù ấm áp, Hàn Vân Dật vẫn gắt gao cắn chặt hàm răng, cả người thần kinh căng thẳng căng lên, hắn nhận thức Hàn Vân Tịch, cũng nhìn ra được Hàn Vân Tịch tới cứu hắn, nhưng, hắn không dám thả lỏng, hắn sợ hãi một khi thả lỏng, hắn liền sẽ khóc.
Hắn sẽ không khóc!
Ở trong cái nhà này, mẫu thân được sủng ái nhất, nhưng cũng ẩn nhẫn nhất, tuy rằng hắn cũng là nhi tử được cha sủng nhất, nhưng là, bắt đầu từ khi còn nhỏ, bởi vì mẫu thân ẩn nhẫn, hắn nhận hết ủy khuất.
Hắn chưa từng khóc qua, lần này, hắn cũng không muốn khóc.
"Vân Dật, không có việc gì, đừng cắn răng, hãy thả lỏng được không?" Hàn Vân Tịch ôn nhu khuyên.
Nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt Hàn Vân Dật, áp tay vào khuôn nhỏ lạnh băng của hắn làm ấp nhiệt, nhưng, Hàn Vân Dật vẫn thờ ơ, tuy rằng bóng dáng Hàn Vân Tịch ánh vào trong con ngươi trong vắt, nhưng, hắn cũng không muốn nhìn nàng.
Tuy nhiên, Hàn Vân Tịch vẫn có tính nhẫn nại tiếp tục khuyên.
"Vân Dật, ngoan, nghe lời, ngươi đã chảy máu."
"Không có việc gì, thả lỏng được không? Tỷ tỷ ở đây, tỷ tỷ bảo hộ ngươi, bọn họ không dám làm gì nữa."
"Sau này tỷ tỷ đều sẽ bảo hộ ngươi, không cần sợ hãi, không có việc gì."
......Editor: Emily Ton....
Nhẫn nại như thế, dần dần trái tim Hàn Vân Dật ấm áp lên, mà dần dần, bóng dáng Hàn Vân Tịch trong mắt hắn càng ngày càng mơ hồ, Hàn Vân Tịch biết, đứa nhỏ này đã không chịu đựng nổi nữa, cũng dần dần nguyện ý từ bỏ căng cứng.
"Ngoan, không sợ, tỷ tỷ biết ngươi kiên cường nhất." Nàng nhẹ nhàng vuốt ve đầu tóc mềm mại của hắn, dụng tâm giống như đang âu yếm hài tử của mình.
"Vân Dật, tỷ tỷ biết, ngươi là nam tử hán dũng cảm, ngươi sẽ không khóc, ngươi chưa bao giờ khóc, đúng không?"
"Vân Dật, mệt mỏi thì hãy ngủ đi, không có việc gì, tỷ tỷ ở đây, sẽ vẫn luôn ở đây."
.........
Giọng nói của Hàn Vân Tịch càng ngày càng mềm mại, càng ngày càng nhỏ, mà mắt Hàn Vân Dật cũng dần dần khép lại, cuối cùng hắn thả lỏng, cuối cùng là kiệt sức ngủ thiếp đi.
Khi mắt hắn hoàn toàn khép lại, thời điểm khớp hàm cắn chặt cũng buông ra, một hàng nước mắt cuối cùng cũng chậm rãi chảy xuống từ khóe mắt hắn......
Tuy rằng cũng không thật lòng nhận giao đãi của Hàn Tòng An, nhưng, lúc này trái tim Hàn Vân Tịch cũng cảm thấy đau, nàng lẩm bẩm thấp giọng, "Dật Nhi, tỷ không lừa ngươi, tỷ đã đáp ứng cha ngươi rồi, nhất định sẽ bảo hộ ngươi."
Hàn Vân Tịch bế Hàn Vân Dật lên muốn đi vào trong phòng, mấy gã sai vặt lập tức muốn cản, nhưng mà, nàng dùng một ánh mắt sắc bén khiến cho bọn họ sợ hãi lui ra sau, đám sai vặt sôi nổi hướng ánh mắt dò hỏi về phía Hàn Ngọc Kỳ.
Hàn Ngọc Kỳ rất khinh thường phất phất tay ý bảo gã sai vặt lui ra, dù sao đi nữa thì Hàn Vân Tịch cũng trốn không thoát.
Hàn Vân Tịch đem Hàn Vân Dật ôm vào trong phòng, thừa dịp hắn hôn mê bất tỉnh không có cảm giác đau, nàng nhanh nhẹn xử lí miệng vết thương trên lưng hắn, áp lên dược vật tốt nhất, nghiêm túc băng bó.
Sau khi cẩn thận xử lý xong, nàng mới đắp chăn lên người Hàn Vân Dật, lúc này, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gào hưng phấn của Hàn Ngọc Kỳ, "Hàn Vân Tịch, Hàn Vân Tịch ngươi ra đây, ngươi ra đây cho bổn thiếu gia!"
Người Đại Lý Tự tới sao? Hắn còn có thể kiêu ngạo như thế?
Hàn Vân Tịch hồ nghi, vội vàng ra cửa, một người Đại Lý Tự cũng chưa nhìn đến, chỉ thấy tiểu Trầm Hương thở hổn hển đứng ở cửa.
"Người đâu?" Hàn Vân Tịch hỏi.
"Chủ tử...... Chủ tử...... Âu......" Tiểu Trầm Hương thở hổn hển, lời đều nói không rõ.
Nàng chạy đến Đại Lý Tự vừa nói sự tình của Tần Vương phi, Đại Lý Tự khanh Âu Dương đại nhân liền cung cung kính kính, lập tức ngồi xe ngựa chạy qua đây. Con đường từ Đại Lý Tự đến Hàn gia thật sự phải chen chúc mà đi, tiểu Trầm Hương ghét bỏ xe ngựa chậm chạp, chạy như điên trở về, mệt đến nỗi nàng thiệt tình không thể nói nên một câu vui sướng.
Thấy thế, Hàn Ngọc Kỳ cười ha hả, "Ha ha ha, sợ hãi muốn chết đi, không phải là bị người Đại Lý Tự đuổi ra chứ?"
Ai ngờ, tiếng nói vừa dứt, bên ngoài đã truyền đến thông báo kinh hoảng của gã sai vặt, "Đại thiếu gia, Đại Lý Tự khanh Âu Dương đại nhân đích thân tới, nói muốn gặp ngươi!"
Đại Lý Tự khanh Âu Dương đại nhân tự mình tới đây?
Vốn còn tưởng rằng Đại Lý Tự khanh sẽ phái người lại đây, không nghĩ tới là tự mình tới. Hàn Ngọc Kỳ mặc dù có chút ngoài ý muốn, nhưng tự mãn càng nhiều hơn, dù nói thế nào thì Âu Dương đại nhân cũng là do ông ngoại hắn tiến cử lên, đương nhiên phải nể mặt mũi ông ngoại.
Cũng tốt, Đại Lý Tự khanh tự thân xuất mã tới giáo huấn Hàn Vân Tịch, xem nha đầu Hàn Vân Tịch không biết trời cao đất dày sau này còn dám mang danh Vương phi tới Hàn gia ra vẻ ta đây nữa không!
Hắn hướng về phía Hàn Vân Tịch cười châm chọc, đều đã quên chính mình một thân chật vật, bước ra khỏi viện tử muốn đi nghênh đón.
Lúc này, Âu Dương đại nhân vừa lúc lại đây, thần sắc hắn hoảng loạn, bước chân vội vàng. Hắn cùng Lại bộ thượng thư chỉ là bằng hữu già nhiều năm, tất nhiên là nghe nói qua tính tình cháu ngoại này của hắn ta.
Hắn thật sự sợ đến chậm một bước, khiến Tần Vương phi bị ủy khuất gì, hắn phải ăn không hết gói đem đi.
Phải biết rằng, một chuyện lần trước của Đại Lý Tự khanh tuy rằng là do Lại bộ xử trí, nhưng, nguyên nhân chân chính đúng là do đắc tội Tần Vương phi, chọc giận Tần Vương điện hạ nha!
Chuyện này tuy rằng không công khai, Lại bộ thượng thư cùng hắn đều hiểu rõ trong lòng, Tần Vương phi tuyệt đối không dễ chọc.
Thấy Âu Dương đại nhân lại đây, Hàn Ngọc Kỳ cười ha hả, vội vàng chắp tay thi lễ, "Âu Dương đại nhân, việc nhỏ thế này còn làm phiền ngươi tự thân xuất mã, thật là......"
Hàn Ngọc Kỳ còn chưa nói xong, Âu Dương đại nhân đã từ bên cạnh hắn lướt người đi qua, bước xa đi vào trong viện.
Hắn bị bỏ qua? Hàn Ngọc Kỳ nháy mắt liền sửng sốt, Âu Dương đại nhân có ý tứ gì đây?
"Hạ quan tham kiến Vương Phi nương nương, Vương Phi nương nương cát tường, hạ quan cứu giá chậm trễ, mong rằng Vương Phi nương nương thứ tội!"
Sau khi nghe giọng nói của Âu Dương đại nhân cung cung kính kính truyền đến từ phía sau, Hàn Ngọc Kỳ kinh ngạc, đột nhiên quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Âu Dương đại nhân quỳ một gối ở trước mặt Hàn Vân Tịch, chắp tay thi lễ, cúi đầu, nhìn qua không chỉ có cung kính, thậm chí còn có chút khiếp đảm.
Điều này......
Hàn Ngọc Kỳ nhịn không được véo véo mặt mình, thiên a, đây không phải là đang nằm mơ đi, đã xảy ra chuyện gì với Âu Dương đại nhân vậy?
"Âu Dương đại nhân, Hàn Ngọc Kỳ dĩ hạ phạm thượng (người dưới mạo phạm người trên), nói ra lời cuồng ngôn uy hiếp bổn vương phi, ngươi nói, phải bị tội gì!" Hàn Vân Tịch lạnh giọng chất vấn nói.
Nàng đương nhiên biết được quan hệ của Lại bộ thượng thư cùng vị Đại Lý Tự khanh mới nhậm chức này, chỉ là, vị Đại Lý Tự khanh mới này hẳn là cũng rất rõ ràng tính tình của nàng.
"Tất nhiên...... tất nhiên là......" Âu Dương đại nhân chần chờ.
"Cái gì?" Hàn Vân Tịch lạnh lùng truy vấn nói.
"Dĩ hạ phạm thượng, phạt đánh 50 trượng, uy hiếp Vương phi...... tử tội!" Âu Dương đại nhân đúng sự thật trả lời.
Lời này vừa ra, Hàn Ngọc Kỳ rốt cuộc bình thường trở lại, kinh hô, "Âu Dương đại nhân, ngươi thật sự là đem chuyện của tiện nha đầu này xem như một chuyện nghiêm túc sao? Ngươi sợ nàng cái gì a, nàng bất quá là......"
"Im miệng!" Âu Dương đại nhân tức giận, nhưng mà, thanh âm đồng thời vang lên còn có Từ phu nhân.
Chỉ thấy một phụ nhân hơn ba mươi tuổi từ bên ngoài vội vàng đi tới, một thân đẹp đẽ quý phái, khí chất bất phàm.
"Không biết Vương Phi nương nương đại giá quang lâm, không có tiếp đón từ xa, còn thỉnh Vương Phi nương nương thứ tội!" Từ phu nhân vừa vào cửa đã hành lễ.
Thấy thế, Hàn Ngọc Kỳ lại một lần nữa trợn mắt há hốc mồm, hắn nhớ rõ ngày hôm qua mẫu thân khi nghe được những lời đồn đãi ở bên ngoài về Hàn Vân Tịch, còn thực sự tức giận mắng Hàn Vân Tịch là phế vật đâu.
Hôm nay đi một chuyến trở về từ phủ thượng thư, như thế nào liền thay đổi thành một người khác nha!
Từ phu nhân mấy ngày nay đều vì sự tình thăm tù mà bận rộn, nàng đã nhiều lần tới phủ thượng thư cầu phụ thân, đều bị lão phụ thân cự tuyệt. Hôm nay lại đi một chuyến, lão phụ thân mới trộm đem một hồi chân tướng sự tình Bắc Cung Hà Trạch bị bãi miễn nói cho nàng nghe. Hơn nữa, còn nói cho nàng một sự kiện, người Hàn gia sở dĩ nơi nơi đều không tìm thấy phương pháp thăm tù, đúng là bởi vì Hàn Vân Tịch đã có giao đãi, không được cho người Hàn gia thăm tù.
Từ phu nhân vừa nghe việc này, liền biết đại sự không ổn, trước đây nàng cùng nhi tử đã luôn nhiều lần khi dễ Hàn Vân Tịch, một đường trở về, còn đang nghĩ ngợi nên đền bù như thế nào, nhưng ai biết vừa về tới lại nghe nói trong nhà đã xảy ra chuyện.